Đế Bá Audio Podcast
Tập 89 [Chương 441 đến Chương 445]
❮ sautiếp ❯Chương 441: Nhạc Nghị (1)
Thiên Đạo Viện quá cổ xưa, xa xưa đến nỗi người ta không biết nó bắt nguồn từ thời đại nào, không ngược dòng lên điểm bắt đầu được.
Đứng dưới sơn môn Thiên Đạo Viện mới lĩnh ngộ cái gì là bàng bạc đại khí của Thiên Đạo Viện. Có vô số thần sơn, cự phong dựng thẳng. Thần sơn đâm mây mù, đâm ngoài trời, cao nhất thì có ngân hà quanh quẩn. Có cự phong che trời tự thành một mảnh thiên địa. Giữa các cự phong là cầu thần vượt qua vạn dặm, từ đầu này nối thẳng sang đầu kia.
Trong Thiên Đạo Viện có thần hạc bay lượn, giao long ẩn trong mây, thụy thú ra vào. Khi đứng bên ngoài Thiên Đạo Viện, mọi người cảm giác đây mà là viện gì? Đã tự thành một giới, gọi là thiên đạo giới cũng không quá đáng.
Nhìn Thiên Đạo Viện bàng bạc đại khí, Trì Tiểu Điệp rung động cảm thán. Tây Thùy lãnh thổ Thiên Đạo Viện chẳng qua là một góc nhỏ, nhỏ xíu xiu.
Bước vào sơn môn Thiên Đạo Viện có thể thấy một cổ bia khổng lồ, nói nó là cổ bia chẳng bằng bảo là vách đá to lớn càng chính xác. Trên cổ bia khắc các tên gọi, có nét bút ngân câu, có nét bút long xà, có nét bút nghuệch ngoạc.
Phi Dương tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Lăng Không tiên đế, Bá Tiên Sư Vương, Võ Thần, Đao Tổ . . . Các nhân vật từng kinh diễm một thời đài, vô địch càn quét bát hoang, tất cả đều khắc tên vào cổ bia.
Đây là học sinh kỳ tài nhất Thiên Đạo Viện đã đào tạo, học sinh không có thành tựu vô địch thì xấu hổ không dám trở về để lại tên trên cổ bia.
Cổ bia rậm rạp những cái tên đại biểu cho cá đời vô địch từng xuất thân từ Thiên Đạo Viện.
Khi đứng trước cổ bia, nhìn thấy tên Trường Hà tông, tâm tình Trì Tiểu Điệp rất kích động, tự hào. Đó là tổ tiên gia gia của gia tộc nàng! Ngoại tổ từng đi học trong Thiên Đạo Viện, sau này càn quét bát hoang, sinh ở thời đại Thôn Nhật tiên đế thì Trường Hà tông vẫn là kinh tuyệt một thời đại!
Đây là Trường Hà tông tự mình viết, là vật gia truyền của ngoại tổ bọn họ. Nhìn vật gia truyền bàng bạc đại khí, lòng Trì Tiểu Điệp kích động, siết chặt nắm tay. Tổ tiên Trì gia là Bách Chiến Thần Hoàng, nhận vô thượng sắc phong, được chân thần công nhận. ngoại tổ Trường Hà tông từng kinh tuyệt một thời đại, nàng là hậu nhân sẽ có ngày lan tỏa vinh diệu, thần uy của tổ tiên!
Lý Thất Dạ nhìn cổ bia trước mắt, không nói một lời. Những cái tên quen thuộc, các nhân vật phong vân, những người vô địch, thiên tài tiếu ngạo xưa nay. Tiếc thay vô địch cũng tốt, tiên đế cũng thế, cuối cùng tan rã trong dòng sông thời gian.
Trên cổ bia này cái tên nào cũng đại biểu cho đỉnh, cho một thời đại rực rỡ. Có người Lý Thất Dạ quen, có hắn từng nghe tên, có từng hiệu trung trước chiến xa của hắn. Tiếc rằng cuối cùng biến mất hết, đại đạo độc hành thật tàn nhẫn, vô hình.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài, nói với Trì Tiểu Điệp đứng ngây người trước cổ bia:
– Đi đi.
Trì Tiểu Điệp khó khăn bình ổn cảm xúc kích động đi theo sau Lý Thất Dạ, khi hai người bước chân vào Thiên Đạo Viện thì một thanh niên đi xuống bậc thang đón chào.
Thanh niên bước xuống cầu thang, chắp tay với Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp, cười hỏi:
– Vị này chắc là Lý huynh đúng không?
Thanh niên cơ thể vạm vỡ rắn chắc, đứng đâu cũng như ngọn núi nguy nga không ngã. Thanh niên không phát ra khí thế khiếp người nhưng đôi mắt tựa bảo thạch đen, sáng gời, kiên cường, hùng hồn.
– Tại hạ tên Nhạc Nghị. Lý huynh và Trì cô nương vất vả đến đây, thứ lỗi không tiếp đón từ xa.
Thanh niên nói năng lễ phép, khí thế siêu phàm.
Lý Thất Dạ không nói gì. Trì Tiểu Điệp nghe Nhạc Nghị thì run lên, nàng không ngờ đại đệ tử Thiên Đạo Viện sẽ tự mình đến đón hai người.
Nhạc Nghị là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Đông Bách Thành, tuy gã ít có trận chiến thành danh, không như Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử của Diêu Quang cổ quốc xuất thân đã là kinh tài tuyệt diễm, đạo hạnh tăng vùn vụt.
Nhạc Nghị không như đại hoàng tử Bá Hạ của Nộ Tiên thánh quốc bá khí khiếp người, hùng hổ đáng sợ, khiêu chiến nhiều người nổi tiếng, nổi tiếng vì chiến đấu.
Nhạc Nghị bái vào Thiên Đạo Viện, trở thành đại đệ tử, tu hành điệu thấp, chịu cực chịu khổ, ít khi khiêu chiến với người ngoài. Nhưng Nhạc Nghị ngồi vững trên ngai số một đại đệ tử Thiên Đạo Viện, chưa từng sợ ai khiêu chiến. Bất cứ thiên tài nào khiêu chiến Nhạc Nghị đều sừng sững không ngã, gã như ngọn núi lớn không thể lay động.
Dù là đại hoàng tử Bá Hạ của Nộ Tiên thánh quốc bẩm sinh có thể bá vương, khi khiêu chiến với Nhạc Nghị gã cũng ung dung ứng chiến. Không ai biết kết quả trận chiến, nhưng sau đó Bá Hạ về nước bế quan. Nộ Tiên thánh quốc truyền tin bảo Bá Hạ và Nhạc Nghị quyết chiến không chia thắng bại nhưng có người đoán Bá Hạ không lấn lướt được Nhạc Nghị. Chẳng qua Nhạc Nghị quá hiền, không hùng hổ đáng sợ, điểm đến liền ngừng.
Tại Đông Bách Thành từng có người tò mò xếp hạng người trẻ tuổi trong Đông Bách Thành. Có người xếp Mai Tiên Nữ Mai Tố Dao hạng nhất, Nhạc Nghị và Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử hạng hai.
Thứ hạng như vậy rất có lý, đương nhiên nhiều người phủ nhận nó, nhiều người cho rằng Nhạc Nghị chưa đủ thực lực ngang ngửa với Tổ Hoàng Võ.
Tóm lại Nhạc Nghị là một trong các thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất Đông Bách Thành, nhưng gã luôn điệu thấp ở trong Thiên Đạo Viện, khổ tu đạo hạnh, uy danh không bằng Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử, Bá Hạ như sấm bên tai.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Làm phiền, hai chúng ta đi Đại Thế viện báo danh.
Lý Thất Dạ ung dung như đến ngắm cảnh.
Trì Tiểu Điệp thì dứng bên Lý Thất Dạ, hắn nói gì nghe nấy.
– Vậy ta dẫn Lý huynh, Trì cô nương di.
Nhạc Nghị không dài dòng, gã lấy một con thuyền buồm ra, bước lên đó.
Nhạc Nghị nói:
– Đi Đại Thế viện còn một đoạn dài, để ta chở hai vị.
Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp bước lên thuyền. Nhạc Nghị điều khiển thuyền bay lên cao, tốc độ chiếc thuyền nhanh kinh người, nháy mắt ra vạn dặm.
Lý Thất Dạ đứng trên thuyền buồm, thấy vật cũ làm hắn cảm thán rằng:
– Tọa gái của Vương Viễn đúng là thú vị, năm xưa chiếc thuyền này từng chìm xuống biển cuối cùng an toàn lùi lại.
Trì Tiểu Điệp rung động, nàng không ngờ chiếc thuyền nho nhỏ này là báu vật của á thánh. Á thánh Vương Viễn có địa vị thế nào trong lịch sử Thiên Đạo Viện? Qua đây đủ thấy Thiên Đạo Viện xem trọng Nhạc Nghị cỡ nào.
Nhạc Nghị cũng chấn động:truyện ma
– Lý huynh bác học, tại hạ xấu hổ không bằng.
Nhạc Nghị luôn dùng thuyền buồm nhưng ít ai ánh mắt đầu tiên nhận ra lai lịch ngay. Lý Thất Dạ vừa nhìn đã biết lai lịch của thuyền khiến Nhạc Nghị rất ngạc nhiên, gã đã hiểu tại sao cao tầng Thiên Đạo Viện đột nhiên chiêu mộ một học sinh lai lịch không rõ như vậy.
Thuyền buồm lướt trong không khí bay vào Thiên Đạo Viện. Bước chân vào Thiên Đạo Viện mới biết thiên địa rộng lớn cỡ nào. Tại đây sông lớn chảy cuồn cuộn dài mười vạn dặm. Tại đây có núi non như cự long vượt trăm vạn dặm. Tại thiên địa này có thành quách lớn chứa trăm vạn người. Tại đây có cầu thần bắc ngang tám hướng, nói từng tòa thần sơn cao ngất đâm trời lại với nhau.
Chương 442: Nhạc Nghị (2)
Lần đầu tiên Trì Tiểu Điệp đến Thiên Đạo Viện, khi nàng vào mảnh thiên địa này nỗi lòng rung động. Nếu chỉ nghe tên sẽ cho rằng Thiên Đạo Viện chẳng qua là một học viện, suy nghĩ đó sai mười mươi.
Thiên Đạo Viện nói nó là một học viện chẳng bằng bảo nó là một cường quốc to lớn, một vật khổng lồ. Thiên Đạo Viện thống ngự lãnh thổ núi sông cực lớn, trong Đông Bách Thành chắc chỉ có Trường Hà tông là ngang ngửa được với vật khổng lồ Thiên Đạo Viện.
Cuối cùng Nhạc Nghị đưa Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp đáp xuống Đại Thế viện. Nói đây là một sân viện chẳng bằng nói nó là đại giáo. Nguyên Đại Thế viện do mười mấy sơn cốc lớn, mấy chục ngọn núi vây quanh hình thành một khu vực, diện tích rộng lớn. Tiểu môn tiểu phái cũng không có tổ địa thần thổ khí thế như vậy.
Khi đáp xuống Đại Thế viện liền cảm nhận được tinh khí thiên địa đậm đặc, đừng nói tiểu môn tiểu phái, xem như là môn phái bình thường, truyền thừa bình thường thì trong tổ địa thần thổ của bọn họ chưa chắc có được tinh khí thiên địa đậm đặc như thế.
Có thể tưởng tượng thiên địa chi mạch đáng sợ cỡ nào, có tin đồn Thiên Đạo Viện chiếm địa mạch tốt nhất toàn Đông Bách Thành, có lẽ là tốt nhất toàn nhân hoàng giới.
Bởi vậy trăm ngàn năm qua không biết bao nhiêu đại nhân vật thèm muốn thánh thổ Thiên Đạo Viện, tiếc rằng cho đến nay không ai lay động được Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp đi vào một ngọn núi. Nhạc Nghị được chỉ thị của cấp trên cho hai người một ngọn núi, đãi ngộ như thế là rất cao trong Đại Thế viện.
Dàn xếp hai người xong Nhạc Nghị nói:
– Đại Thế viện có hàng vạn đệ tử, nếu Lý huynh, Trì cô nương muốn quen biết nhiều đồng đạo thì tại hạ có thể giới thiệu một ít cho hai vị.
Trì Tiểu Điệp hoàn toàn nghe theo Lý Thất Dạ sai bảo, nàng không phát biểu ý kiến gì. Lý Thất Dạ lắc đầu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không cần, ta tạm thời nghỉ ngơi.
Nhạc Nghị dặn dò một số tình huống Đại Thế viện cho Lý Thất Dạ biết:
– Vậy được rồi, mỗi ngày trong Đại Thế viện sẽ có giảng bài ở một đạo cốc, hai canh giờ một lần, do trưởng bối Thiên Đạo Viện giảng bài. Hai vị có thể tùy thời chọn khóa dạy mình thích.
Cuối cùng Nhạc Nghị khách sáo nói:
– Nếu nếu Lý huynh, Trì cô nương có chuyện gì thì tùy thời đến tìm ta.
Nhạc Nghị rất thắc mắc, không hiểu tại sao cấp trên chỉ định gã nghênh đón hai học sinh. Hai học sinh này không trải qua cuộc thi nào, không nộp học phí, Nhạc Nghị rất lấy làm lạ.
Đương thời có vô số thiên tài nhưng dù là ai thì Thiên Đạo Viện sẽ không cho đi cửa sau. Ví dụ thiên tài như Bá Hạ, Diệu Quang Cự Tử muốn vào Thánh Thế viện phải trả học phí trên trời, hoặc qua cuộc thi của Thiên Đạo Viện, thi đậu thì được vào. Trả tiền học phí cực đắt vào Thánh Thế viện còn có thi cơ bản, nếu không đậu thì dù ngươi giàu cỡ nào cũng không được vào. Muốn vào Thánh Thế viện toàn là thiên tài.
Còn thiên tài kỳ tài ngút trời nếu thi đậu hết cuộc thi sẽ được miễn học phí đắt đỏ. Các siêu thiên tài rất vui vẻ vượt ải chém tướng, đối với bọn họ thì một hơi vượt qua cuộc thi là một loại vinh diệu.
Tuy tiêu chuẩn của Đại Thế viện là thấp nhất nhưng vẫn nghiêm khắc chấp hành theo tiêu chuẩn. Đệ tử vào Đại Thế viện hoặc đóng tiền hoặc thi, nếu thi đậu tiêu chuẩn thì được giảm học phí.
Nhạc Nghị lấy làm lạ là Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp không thi gì, cũng không nộp học phí. Trì Tiểu Điệp thì thôi đi, nàng là công chúa Sư Hống quốc, trong Thiên Đạo Viện có rất nhiều nhân vật như vậy. Vấn đề ở chỗ Lý Thất Dạ lai lịch bí ẩn.
Nhạc Nghị khó hiểu là nếu Lý Thất Dạ có lai lịch kinh thiện thì sẽ không vào Đại Thế viện mà nên đi Thánh Thế viện. Huống chi dù Lý Thất Dạ là thiên tài ghê gớm thì Thiên Đạo Viện không thể nào mở cửa sau đặc biệt cho hắn. Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử, thần nhân Cơ Không Vô Địch cường đại, vô địch đúng không? Nhưng bọn họ muốn vào học viện mạnh hơn thì phải thi!
Đối với Thiên Đạo Viện thì thiên tài không đáng giá tiền. Từ vạn cổ dến nay có rất nhiều thiên tài đi học trong Thiên Đạo Viện, tiên đế khi còn trẻ đều từng đọc sách tại đây. Tại đương thời thì thiên tài có là gì?
Vấn đề là bây giờ Thiên Đạo Viện mở cửa sau cho Lý Thất Dạ, thần nhân Cơ Không Vô Địch cũng không được đãi ngộ như thế. Mở cửa sau cho một học sinh, dù là nam nhân trung niên, hay thái thượng trưởng lão Thiên Đạo Viện cũng không có quyền lực như thế. Thứ tự tuyển nhận của Thiên Đạo Viện luôn được chấp hành nghiêm khắc, bất cứ ai đều không được dùng quyền lực làm chuyện riêng, đây là một trong những nguên nhân Thiên Đạo Viện sừng sững đến bây giờ.
Có thể đi cửa sau, nhưng phải được hai vị lão tổ gật đầu.
Lão tổ Thiên Đạo Viện có lai lịch ngút trời, cơ bản không hỏi chuyện đời, phong ấn ngủ say. Nếu không có chuyện lớn lao thì không thể kinh động lão tổ được.
Nay cấp trên cho Lý Thất Dạ đi cửa sau nghĩa là được lão tổ gật đầu, điều này khiến Nhạc Nghị khó hiểu. Nếu lão tổ đã đồng ý thì Lý Thất Dạ nên chọn Thánh Thế viện mới đúng, cố tình hắn vào Đại Thế viện, thật kỳ lạ.
Tiễn Nhạc Nghị đi, Trì Tiểu Điệp sửa sang lại phòng Lý Thất Dạ cư ngụ. Trước kia Trì Tiểu Điệp không bao giờ ngờ nàng sẽ làm việc này, những chuyện lặt vặt nên là người hầu làm. Hôm nay Trì Tiểu Điệp lại làm những chuyện đó.
Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp sống một mình trong một viện, không gian rộng lớn. Trì Tiểu Điệp hầu hạ Lý Thất Dạ tẩy rửa xong hắn liếc nàng một cái.
Lý Thất Dạ nói:
– Có vấn đề gì cứ hỏi, trong thời gian này nàng đã thay đổi nhiều, có vài chuyện có thể cho nàng tăng kiến thức.
Trì Tiểu Điệp kiềm không được mở miệng hỏi:
– Ma Cô là ai?
Vấn đề này nghẹn trong lòng Trì Tiểu Điệp đã lâu, nàng không dám hỏi.
Mỗi lần nhắc tới Ma Cô là Bành lão đạo sĩ Trường Sinh Viện bí ẩn khó lường sẽ hoàn toàn biến sắc mặt, đủ nói lên Ma Cô lai lịch kinh thiên, có thể đâm thủng trời.
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp, từ từ hỏi:
– Có từng nghe nói về Hư Xung tiên nhân không?
Đoạn thời gian này Trì Tiểu Điệp thay đổi rất nhiều, nàng cố gắng rèn luyện, tiến bộ rất lớn, tâm tính cũng khá, đây là lý do Lý Thất Dạ mang nàng đến Thiên Đạo Viện. Nếu Trì Tiểu Điệp không thay đổi Lý Thất Dạ sẽ đưa nàng về Sư Hống quốc, hắn đặc biệt quan tâm Trì gia.
Trì Tiểu Điệp nghiêng đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
– Chưa từng nghe tên này, là tiên nhân thật sự sao?
– Điều này nói lên nàng chưa tới đẳng cấp kia, cũng không lạ. Đương thời người biết Hư Xung tiên nhân chắc chỉ có đám lão bất tử núp trong quan tài.
Lý Thất Dạ không trách Trì Tiểu Điệp, tiếp tục bảo:
– Vậy chắc nghe nói qua Vương Viễn?
– Á thánh Vương Viễn! Tổ trùng hưng Thiên Đạo Viện!
Trì Tiểu Điệp vội trả lời:
– Tuy Vương Viễn đã qua đời thật lâu nhưng trong Đông Bách Thành này thánh danh không yếu.
Vương Viễn chưa thành tiên đế nhưng nổi tiếng như tiên đế, đủ chứng minh gã có sức ảnh hưởng cỡ nào.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Vương Viễn nổi tiếng nhưng Thiên Đạo Viện còn một nhân vật kinh thiên khác, đó là Hư Xung tiên nhân.
Chương 443: Ma Cô
– Ngang ngửa với á thánh?
Trì Tiểu Điệp hoảng sợ, tin tức quá rung động. Á thánh Vương Viễn là tồn tại đáng sợ biết mấy, chưa thành tiên đế nhưng có địa vị của tiên đế.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, nói:
– Thật lâu trước kia nàng không bằng Vương Viễn, về tu đạo thì đúng là Vương Viễn dựng một ngọn cờ. Còn tạo nghệ bây giờ của nàng thế nào thì khó nói.
Trì Tiểu Điệp hét thất thanh:
– Sống đến bây giờ? Không thể nào!
Nhưng Trì Tiểu Điệp bình tĩnh lại thì thấy rất có thể. Từ vạn cổ đến nay có bao nhiêu lão bất tử tự chôn mình, áp huyết ngừng thọ, dùng huyết thạch phong ấn mình để xóa đi thời gian xâm thực, ngủ say dưới lòng đất sống đến bây giờ.
Lý Thất Dạ cố ý cho Trì Tiểu Điệp mở mang kiến thức:
– Nàng sai rồi. Hư Xung tiên nhân không cần thì huyết thạch, nàng sống đến bây giờ vì là thể trường sinh. Có biết tại sao Trường Sinh Viện tên là Trường Sinh Viện không? Đó là bởi vì bọn họ truyền thừa thuật tiên thể trường sinh, đời đời chỉ truyền cho một người. Hư Xung tiên nhân là viện chủ thứ nhất của Trường Sinh Viện.
– Nàng cũng thấy lão đạo sĩ kia đúng không? Suốt ngày không tỉnh không phải vì ham ngủ mà do là thể trường sinh. Thể trường sinh không cần thì huyết thạch, cũng không cần áp huyết dừng thọ, muốn tỉnh liền tỉnh, phong ấn không bằng được.
Thể trường sinh không có ích lợi gì cho tu luyện, không trợ giúp phạt địch chinh chiến. Nhưng thể trường sinh giúp người ta sống lâu thật lâu.
Người tu luyện thể trường sinh luôn ngủ, không làm gì hết, cứ ngủ, muốn tỉnh liền tỉnh. Đối với người tu luyện thể trường sinh thì ngủ chính là tu luyện, luôn ngủ nghĩa là luôn tu luyện, khi tỉnh dậy tức ngừng tu luyện.
Mười hai tiên thể có thần thông, uy lực kinh thế riêng. Trong mười hai tiên thể chỉ mỗi thể trường sinh là không giúp đỡ tu hành, không giúp đỡ công phạt. Thể trường sinh không có nhiều thần thông, tu luyện thể trường sinh cần qua trình rất dài dòng.
Tiên thể khác nếu đương thời không thể tu luyện thành công thì mãi mãi không bao giờ thành công, thậm chí thân tử đạo tử.
Nhưng thể trường sinh thì khác, một kiếp rất ngắn, hai kiếp chẳng qua là bắt đầu, ba kiếp mới rơi vào cảnh giới.
Quá trình tu luyện thể trường sinh cực kỳ chậm, giống như ốc sên bò. Nhưng miễn là có đủ nghị lực, kiên định đạo tâm không thay đổi, không bị thế gian dụ dỗ thì mới kiên trì được.
Nên biết tu luyện thể trường sinh là qua trình lâu dài, buồn tẻ, khó ai kiên trì nổi.
Lý Thất Dạ không chỉ tu luyện một, hai thiên tài thể trường sinh, nhưng cuối cùng bọn họ không chịu nổi hấp dẫn đều bỏ cuộc.
Ví dụ tu luyện thể trường sinh mười năm còn được, nếu cứ đi chậm trong một cảnh giới khẩu cung, trăm năm vẫn như thế, ngàn năm vẫn vậy. Một kiếp qua đi, người bên cạnh ngươi lần lượt tiến xa mà ngươi vẫn cứ ở cảnh giới khẩu cung.
Đối với nhiều tu sĩ thì đây là chuyện không chấp nhận được. Người ta tu luyện tám, mười năm đã có thể đi khắp thiên hạ, tu luyện trăm năm hoành hành một phương, được người ta tôn kính bái lạy, hưởng thụ nhiều châu báu, tay nắm vô số thần binh tiên bảo!
Tu luyện thể trường sinh thì toàn ngủ tốc độ như rùa bò, có ai chịu được? Đừng nói thiên tài, dù là người ngốc nhất cũng không chịu nổi đại đạo độc hành thế này.
Lý Thất Dạ sống vô số năm, trong tay có Thể Thư, đối với hắn thất bại lớn nhất là thể trường sinh. Lý Thất Dạ từng bồi dưỡng người tu luyện thể trường sinh nhưng đều thất bại.
Nhưng thể trường sinh là một trong mười hai tiên thể, không phải thứ vô dụng. Nếu tu luyện đến tận cùng, trong truyền thuyết có thể trường sinh bất tử. Khó nói truyền thuyết có thật không, nhưng khi tu luyện thể trường sinh đến đại thành có thể sống cực kỳ lâu, không cần giống đám lão bất tử chôn mình đi, chịu thì huyết thạch phong ấn, nếu xuất thế phải trả giá cực đắt. Thể trường sinh muốn tỉnh liền tỉnh.
Lý Thất Dạ từng nghĩ vậy, thể trường sinh không phải thể thuật khó luyện nhất thế giới, không phải công pháp khó luyện nhất trần gian, nhưng thể trường sinh là thể thuật công pháp không bao giờ có khả năng luyện thành.
– Thể trường sinh!
Nghe Lý Thất Dạ nói về thể trường sinh làm Trì Tiểu Điệp khao khát hướng về. Trì Tiểu Điệp nhớ đến Trường Hà tông thủy tổ gia gia bản gia của mình. Thủy tổ Trì gia từng tu luyện vô thượng tiên thể, nộ tiên bá thể và sáng tạo ra vô thượng tiên thể thuật.
Tiếc rằng truyền đến bây giờ vô thượng thể thuật của thủy tổ đã thất truyền, nếu không Sư Hống Môn của bọn họ đã chẳng như hôm nay.
Nhắc đến thể trường sinh làm Lý Thất Dạ cảm thán. Từ vạn cổ đến nay Lý Thất Dạ chìm nổi trong năm rộng tháng dài, từng lấy Thể Thư thử nghiệm nhiều lần. Có mấy vị đại thành tiên thể được Lý Thất Dạ đào tạo thành công, tiếc nuối duy nhất của hắn là thể trường sinh. Lý Thất Dạ thử rất nhiều lần, vì thử mà hắn đi khắp cửu giới chọn lựa một số mầm non bồi dưỡng. Cuối cùng vẫn không ai kiên trì thể trường sinh đến cuối được, ngoại lệ duy nhất là Ma Cô. Nhưng đối với Lý Thất Dạ thì Ma Cô là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn. Năm xưa Lý Thất Dạ không ôm hy vọng gì, hắn thậm chí không chú trọng Ma Cô, cố tình nàng kiên trì được.
Thấy Lý Thất Dạ ngẩn người, Trì Tiểu Điệp khẽ hỏi:
– Ngươi quen Hư Xung tiên nhân sao?
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp:
– Cái này . . .
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta không thể nói, nàng cũng không nên biết. Có một số việc không biết tốt hơn, nếu không sẽ mang đến tai nạn cho nàng.
Hư Xung tiên nhân, Ma Cô, Lý Thất Dạ thầm thở dài. Nhớ năm xưa đó là một tiểu nữ hài rất bình thường, tư chất siêu tệ hại, ngu ngốc vô cùng. Trưởng bối của Ma Cô cũng bảo nàng hết thuốc chữa, mặc kệ nàng.
Một câu tâm quyết bình thường, người ta nghe một lần là nhớ, còn Ma Cô thì phải nghe dạy mười lần mới miễn cưỡng nhớ được. Tốc độ biết chữ của Ma Cô siêu chậm, muốn hiểu biết, tham ngộ một công pháp bình thường, người có thiên tài thường cần tám, mười ngày là biết. Ma Cô thì cần mười năm hoặc lâu hơn.
Bản thân Ma Cô xuất thân từ thế gia tu sĩ nhưng tư chất lại vô cùng kém cỏi. Trưởng bối trong tộc cho rằng Ma Cô ngu ngốc gỗ mục không thể khắc, lười truyền dạy công pháp cho nàng.
Nhưng Ma Cô có tấm lòng vững vàng hướng tới tu đạo, trái tim ham học hỏi khát vọng đại đạo huyền bí.
Nhớ năm xưa Ma Cô là một tiểu nữ hài mặt mũi bình thường, nói chuyện lắp bắp, tự tin, bẩn thỉu, rất ngốc. Ma Cô xuất thân từ gia tộc tu sĩ nhưng tộc nhân không ai để ý tới nàng.
Lúc đó Lý Thất Dạ là Âm Nha lần đầu tiên gặp Ma Cô, hắn đang chỉ điểm Vương Viễn tu luyện. Tiểu nữ hài bị người cười nhạo núp một bên nhìn lén, hết sức cẩn thận.
Khi Lý Thất Dạ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn có kinh nghiệm thấy bao nhiêu người, từng bồi dưỡng tiên đế, hắn lắc đầu với tư chất của Ma Cô. Tuy có nhiều lúc Lý Thất Dạ cho rằng tư chất là thứ yếu, nhưng tư chất của Ma Cô kém hết thuốc chữa. Bất cứ môn phái nào tùy tiện chọn một đệ tử tư chất thấp kém nhất ra so sánh, Ma Cô thua xa người ta.
Có thể nói tư chất của Ma Cô kém đến mức như người dốt bẩm sinh, nhưng nàng không ngu đần, chẳng qua khả năng nhận thứ rất tệ, tư chất quá kém.
Chương 444: Thể trường sinh
Khi Lý Thất Dạ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ma Cô, hắn bị đôi mắt nàng đánh động, đôi mắt khao khát học hỏi. Một tiểu nữ hài bẩn thỉu, bình thường, thậm chí trông như nhược trí, nhưng nàng có đôi mắt khao khat học hỏi. Đôi mắt này đánh động Lý Thất Dạ Âm Nha dạy dỗ tiên đế.
Khi đó Lý Thất Dạ có một suy nghĩ là truyền khẩu quyết nhập môn thể trường sinh cho Ma Cô, đó là khẩu quyết nhập môn đơn giản nhất. Lý Thất Dạ dạy mấy ngày Ma Cô mới nhớ, có thể nói nàng là người ngốc nhất hắn từng gặp. Lý Thất Dạ vẫn kiên nhẫn dạy từng câu, từng lời cho Ma Cô nghe. Không vì lý do gì khác, hắn bị đôi mắt ham học hỏi của Ma Cô đánh động.
Lý Thất Dạ truyền dạy mấy câu khẩu quyết nhập môn cho Ma Cô xong không dạy gì thêm, vì hắn có làm nàng cũng không nhớ. Rất nhanh Lý Thất Dạ quên việc này.
Mãi đến nhiều năm sau, Lý Thất Dạ trở về chỗ đó, đứa trẻ Vương Viễn đã thành vô thượng uy hiếp cửu giới, bao trùm bát hoang. Vương Viễn từ một đứa trẻ biến thành cường giả vô địch lớn tuổi.
Lần đó Lý Thất Dạ gặp Ma Cô, khó tin là nàng vẫn đang tu luyện mấy câu khẩu quyết hắn đã dạy, vẫn chỉ là cảnh giới khẩu cung.
Cảnh giới khẩu cung là cảnh giới thấp nhất của tu sĩ, theo lý thì Ma Cô không nên sống lâu như vậy. Gặp lại Ma Cô, Lý Thất Dạ biết nàng đã bước vào ngưỡng cửa thể trường sinh.
Theo lý thì cảnh giới thấp như vậy dù bước chân vào đại điện thể trường sinh cũng không thể sống lâu đến thế, huống chi Ma Cô mới bước vào ngưỡng cửa này.
Lý Thất Dạ biết bao nhiêu năm tháng qua Ma Cô luôn ở lại đây, trong lòng nàng chỉ có một việc, luôn tu luyện mấy câu tâm quyết hắn dạy cho. Trong vô số xuân thu năm tháng, Ma Cô tu luyện mấy câu chân quyết lặp đi lặp lại đến lô hỏa thuần thanh, đẩy lên đỉnh, khiến nàng chạm đến quy tắc chung vô thượng tiên thể thuật thể trường sinh.
Bao nhiêu năm qua Lý Thất Dạ thử nghiệm, muốn dồi dưỡng một vị đại thánh thể trường sinh, xem thử tu luyện đến cực hạn có thể trường sinh bất tử không? Nhưng Lý Thất Dạ đều thất bại.
Gặp lại Ma Cô, chứng kiến kỳ tích khó tin làm lòng Lý Thất Dạ dáy lên hy vọng. Lý Thất Dạ dặn dò Vương Viễn chăm sóc Ma Cô, hắn dạy vô thượng tiên thể thuật thể trường sinh cho nàng.
Lý Thất Dạ chọn lựa rất nghiêm khắc những người có được vô thượng tiên thể thuật. Dù là ai, được Lý Thất Dạ truyền dạy vô thượng thể thuật thì phải hứa lời thề nghiêm khắc nhất với hắn. Cho nên thuật tiên thể trong tay Lý Thất Dạ không lưu truyền ra, người được hắn bồi dưỡng toàn là người đáng tin, nếu không hắn đã chẳng chọn trúng.
Ma Cô là người duy nhất khiến Lý Thất Dạ bất ngờ, hắn tuyền dạy thể trường sinh cho nàng, Vương Viễn chủ trì Ma Cô thành đệ tử Thiên Đạo Viện. Từ nay về sau Thiên Đạo Viện có thêm một Trường Sinh Viện.
Từ đó mỗi thời đại Lý Thất Dạ đều quay về một lần, lại truyền dạy một đoạn vô thượng thể thuật Trường Sinh Viện cho Ma Cô. Mãi khi nào dạy nguyên bộ vô thượng tiên thể thuật hoàn chỉnh cho Ma Cô mới thôi.
Ma Cô tu luyện rất chậm, nhưng nàng luôn kiên trì, trái tim cầu đạo vô cùng thành kính kiên định không thay đổi. Dần dần đạo hạnh của Ma Cô ngày càng lớn mạnh, trí tuệ cũng cao hơn. Thể trường sinh thay đổi thể chất, gân cốt, thiên phú của Ma Cô.
Ma Cô sáng tạo kỳ tích, Lý Thất Dạ gơi dòng tiền lệ chưa từng có, hắn cho phép nàng truyền thể trường sinh tiếp, một đời chỉ được truyền cho một đệ tử. Vậy nên cho đến nay Trường Sinh Viện chỉ truyền đơn độc.
Ma Cô luôn ẩn cư trong Trường Sinh Viện, nàng kiên trì tu luyện không thay đổi, vạn năm như một ngày. Ma Cô đi ngày càng xa trên con đường thể trường sinh. Trường Sinh Viện truyền cho mấy đời, đồ tử đồ tôn chết còn Ma Cô lại đi xa hơn bất cứ ai.
Ma Cô bắt đầu lên đỉnh cao, trí tuệ mở rộng, tiên thể đã thành. Ma Cô kiên trì bao nhiêu năm rộng tháng dài rốt cuộc đứng trên đỉnh cao, từ nay nàng trở thành lão tổ cường đại và bí ẩn nhất Thiên Đạo Viện.
Dù người đời có biết Hư Xung tiên nhân thì không rõ nàng làm sao tu luyện, đồ tử đồ tôn cũng không biết thủy tổ của bọn họ từ một kẻ ngu dốt gỗ nục không thể khắc đến lên đỉnh cao, trí tuệ kinh người, trở thành lão tổ cường đại và bí ẩn nhất.
Có người kể quá khứ này ra cũng sẽ không ai tin. Ai tin một kẻ ngu ngốc trở thành lão tổ cường đại và bí ẩn nhất Thiên Đạo Viện? Trong Thiên Đạo Viện, sau á thánh Vương Viễn thì là Hư Xung tiên nhân.
Trong Thiên Đạo Viện, Hư Xung tiên nhân đại biểu tổ sư cường đại và bí ẩn vô song. Không ai liên tưởng tiểu nữ hài ngu không thể tả với tổ sư tài trí vô song đạo như uyên.
Nghĩ đến quá khứ, Lý Thất Dạ cảm thán than thở. Qua bao nhiêu năm tháng làm Lý Thất Dạ vững tin đối với một tu sĩ thì đạo tâm quan trọng hơn tư chất rất nhiều. Chỉ cần có đạo tâm kiên trì bền bỉ, dù tư chất kém đến mấy, xui rủi cỡ nào cuối cùng sẽ được thành tựu. Thiên đạo cần cù, câu này không phải nói suông.
Trì Tiểu Điệp thấy Lý Thất Dạ ngẩn người thì không hỏi nữa, nàng hoàn toàn không nhìn thấu hắn. Bí ẩn khó lường, sau lưng Lý Thất Dạ che giấu quá nhiều bí mật.
– Hãy nghỉ ngơi, thích ứng đi.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Tuy bây giờ nàng tu luyện rất khá, Thiên Đạo Viện sẽ không tuyền dạy công pháp gì nhưng nàng có thể đi nghe giảng bài. Bọn họ giảng dạy có trình độ, về đạo pháp cơ sở cho nàng ích lợi rất nhiều.
Nghe Lý Thất Dạ đề nghị làm Trì Tiểu Điệp tò mò hỏi:
– So với Mai Tiên Nữ thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Mai Tố Dao thuộc loại tu sĩ thiên tài, áo nghĩa đại đạo nàng dạy không sai nhưng không thích hợp với mọi người. Thật ra thiên phú của nàng cũng rất cao, nhưng nghe Đại Thế viện giảng bài có lợi với nàng hơn. Thiên tài dầu gì có chút kiêu ngạo, cần áo nghĩa đại đạo giảng dị của Đại Thế viện rèn luyện một chút.
– Như Mai Tố Dao, nàng giảng áo nghĩa đại đạo không có nhiều điểm soi mói, nhưng thiếu lắng đọng. Ghi nhớ, đại đạo độc hành, chỉ có đặt nền móng vững chắc thì tương lai được ích lợi không thể tưởng tượng.
Trì Tiểu Điệp nhớ kỹ lời Lý Thất Dạ nói, mỗi câu nàng chính miệng dạy dỗ nàng đều khắc ghi kỹ, xem như khuôn vàng thước ngọc.
Đại Thế viện có thể nói là một viện nhận nhiều học sinh nhất Thiên Đạo Viện. Không tính phần điện đường trong Thiên Đạo Viện, vì nội bộ điện đường chỉ chiêu đệ tử, không chiêu học sinh. Chủ viện tuyển nhận học sinh Thiên Đạo Viện có năm đại viện là Đại Thế viện, Nhàn Thế viện, Đỉnh thế viện, Thánh Thế viện, Đế Thế việ.
Đại Thế viện là chủ viện có yêu cầu tiêu chuẩn thấp nhất. Nhiều đệ tử môn phái nhỏ, thậm chí tán tu, chỉ cần không ngừng kiên trì cố gắng thì có cơ hội rất lớn vào Đại Thế viện. Cho nên nói trong Đại Thế viện có nhiều đệ tử môn phái nhỏ hoặc tán tu đạo hạnh thấp.
Tuy Đại Thế viện là chủ viện có yêu cầu tiêu chuẩn thấp nhất nhưng á thánh Vương Viễn xuất thân từ đây. Cho tới nay á thánh Vương Viễn là niềm kiêu hãnh, là tấm gương của Đại Thế viện.
Chương 445: Mỹ nữ như mây (1)
Nhàn Thế viện là viện phức tạp nhất, rồng rắn lẫn lộn. Trong Nhàn Thế viện có thể không báo lai lịch, che giấu tung tích. Chỉ cần ngươi thi đậu hoặc nộp học phí đắt đỏ là được cho vào hết.
Trong Nhàn Thế viện rồng rắn lẫn lộn, đủ loại tu sĩ trẻ. Có truyền nhân cổ quốc che giấu tung tích, có thổ phỉ giặc cỏ, có tu sĩ trẻ lai lịch không rõ.
Trong vạn cổ chư đế, Phi Dương tiên đế yêu nghiệt nhất, bị người vừa yêu vừa hận, khen nhiều, bị mắng cũng nhiều xuất thân từ Nhàn Thế viện.
Đỉnh Thế viện là chủ viện ra nhiều nhân tài nhất trong năm đại viện Thiên Đạo Viện. Tất nhiên Đỉnh Thế viện yêu cầu tiêu chuẩn rất cao, nếu nói Nhàn Thế viện, Đại Thế viện chỉ cần tiền là được vào thì từ Đỉnh Thế viện trở đi nếu không có đạt tới tiêu chuẩn cơ bản dù có tiền cũng miễn vào.
Vào Đỉnh Thế viện trừ nộp học phí đắt đỏ ra phải qua cuộc thi cơ bản, ai vượt hết ải sẽ được miễn học phí.
Vào Đỉnh Thế viện toàn là đại giáo cường quốc hay đệ tử ưu tú nhất của các môn phái truyền thừa. Có thể nói Đỉnh Thế viện đông đúc nhân tài, gom hết đệ tử các nước, các phái trong thiên hạ. Cho nên Đỉnh Thế viện đào tạo được nhiều kỳ tài ngút trời, nhân vật vô địch ra từ Thiên Đạo Viện đa số xuất thân Đỉnh Thế viện.
Như Trường Hà tông, Võ Thần, Đao Tổ, các cường giả càn quét bát hoang, tung hoành cửu giới đều xuất thân từ Đỉnh Thế viện.
Đỉnh Thế viện có xu hướng đứng đầu đương thời, học sinh từ thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện cũng trở thành dòng chính một thời đại.
Thánh Thế viện thì càng giỏi. Điều kiện vào Thánh Thế viện cực kỳ nghiêm khắc, nếu nói học sinh trong Đỉnh Thế viện là thiên tài thì học sinh của Thánh Thế viện là thiên tài trong thiên tài. Người vào Thánh Thế viện đa số là truyền nhân đế thống tiên môn, hoặc của đại giáo cường quốc mới có thực lực vào học trong Thánh Thế viện.
Thánh Thế viện ra nhiều cường giả, mạnh nhất là Lăng Không tiên đế, cũng là vị tiên đế cuối cùng trong thời đại chư đế.
Đế Thế viện la chủ viện bí ẩn nhất trong Thiên Đạo Viện. Hiếm hoi có người vào được Đế Thế viện, nhiều lúc Đế Thế viện không chiêu người vì không ai vượt qua được kỳ thi nhập học.
Nếu nói học sinh trong Thánh Thế viện là thiên tài trong thiên tài thì học sinh Đế Thế viện xứng là thiên tài duy nhất.
Chỉ một, hai người vào Đế Thế viện, có nhiều thời đại Đế Thế viện trống rỗng, không chiêu được một học sinh nào.
Dù hẻo lánh là thế nhưng Đế Thế viện không thả lỏng tiêu chuẩn, luôn cực kỳ nghiêm khắc sàn lọc. Dù không chiêu được học sinh Đế Thế viện quyết không giảm tiêu chuẩn.
Nhưng người ra từ Đế Thế viện đúng là ghê gớm, dù không phải tiên đế cũng là cao trên cửu thiên, tôn quý trong thời đại đó.
Người ra từ Đế Thế viện ghê gớm nhất phải kể đến Hạo Hải tiên đế. Hạo Hải tiên đế sáng lập Thiên Đế môn là một trong các truyền thừa cường đại nhất từ vạn cổ đến nay. Nhất môn tứ đế, hơn nữa tứ đế là tính bốn thời đại, tứ đế xuyên suốt bốn thời đại, đây là kỳ tích từ vạn cổ đến nay chưa từng có. Bốn thời đại đó Thiên Đế môn còn được gọi là cửu giới đệ nhất môn!
Năm chủ viện Thiên Đạo Viện vì chiêu học sinh khác biệt rất lớn nên có người đặt biệt danh là thượng ba viện, hạ hai viện. Thượng ba viện ý chỉ Đế Thế viện, Thánh Thế viện, Đỉnh Thế viện. Hạ hai viện là Đại Thế viện, Nhàn Thế viện.
Trì Tiểu Điệp bái vào Đại Thế viện không phải bí mật gì, nhiều học sinh Đại Thế viện thấy nàng đến, tin tức này gây ra sóng gió khá dữ.
Lý Thất Dạ lai lịch bí ẩn không bị ai chú ý, ngược lại Trì Tiểu Điệp đến khiến nhiều học sinh quan tâm.
Tuy Sư Hống môn tự xưng là tiểu môn, Sư Hống quốc tự xưng là tiểu quốc, nhưng phải xem so sánh với ai. So với Diêu Quang cổ quốc, Nộ Tiên thánh quốc thì đúng là thực lực Sư Hống quốc không mạnh.
thực lực của Sư Hống môn có thể xếp cthó hàng môn phái hạng nhât, mạnh hơn môn phái hạng hai một chút. Sư Hống môn có vài vị chân nhân, cổ thánh truyền thừa. Thực lực như vậy tuyệt đối nghiền áp bất cứ tiểu môn tiểu phái nào, Tẩy Nhan cổ phái năm xưa cũng không sánh bằng.
Trong mắt tiểu môn tiểu phái thì Sư Hống môn là vật khổng lồ. Đối với nhiều đệ tử tiểu môn tiểu phái, tán tu sĩ, Trì Tiểu Điệp công chúa Sư Hống quốc là nhân vật ghê gớm. Huống chi Trì Tiểu Điệp thật sự là thiên tài, nàng xuất thân từ Sư Hống môn, đã là vương hầu. Mạnh hơn đa số đệ tử thế hệ trẻ Diêu Quang cổ quốc, Nộ Tiên thánh quốc vô số lần. Gọi Trì Tiểu Điệp là thiên tài cũng không đủ.
Khi Trì Tiểu Điệp tham gia Đại Thế viện gây ra sóng gió, trong phút chốc nhiều học sinh bàn tán xôn xao.
Có học sinh nhiều chuyện sau khi được tin thì tuyên truyền khắp nơi:
– Trì công chúa đến Đại Thế viện!
Nghe tin tức đó, nhiều học sinh phản ứng đầu tiên là không tin.
– Không thể nào! Sư Hống môn có thể nói là đại giáo. Trì công chúa là thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ Sư Hống môn, sao nàng có thể vào Đại Thế viện được? Huống chi Sư Hống môn trả nổi học phí vào Đỉnh Thế viện.
– Chắc chắn là thật!
Có học sinh thề thốt:
– Ta chính mắt thấy, là đại sư huynh Nhạc Nghị đích thân dẫn vào Đại Thế viện, có một nam đệ tử đi cùng.
– Sao có thể như vậy?
Nghe tin tức đó, nhiều tu sĩ Đông Bách Thành, đặc biệt tu sĩ gần Sư Hống quốc đều cảm thấy quá ảo.
Trì Tiểu Điệp hơi nổi tiếng trong Đông Bách Thành, nàng xuất thân từ Sư Hống quốc, mặc dù không phải cổ quốc nhưng đến cảnh giới vương hầu. Cộng thêm Trì Tiểu Điệp xinh đẹp lung linh, là một mỹ nữ hấp dẫn tại Đông Bách Thành, nàng còn là thiên tài.
Trì Tiểu Điệp nổi tiếng không thua gì Tư Mã Long Vân, nhưng sau lưng Tư Mã Long Vân có Nộ Tiên thánh quốc, có môn phái truyền thừa nên được nhiều tu sĩ tâng bốc.
Có học sinh đên từ Sư Hống quốc lên tiếng:truyện cõi âm
– Trì công chúa chính là kim chi ngọc diệp, hơn nữa nàng là một vị vương hầu, là vương hầu trăm phần trăm! Trì công chúa xuất thân từ Sư Hống quốc, với khả năng của mình đã lên cảnh giới vương hầu, nói công chúa là thiên tài cũng không phóng đại. Với thực lực của Trì công chúa tuyệt đối sẽ không đến Đại Thế viện, công chúa có thực lực đi Đỉnh Thế viện!
– Đúng vậy! Trì công chúa là số một thế hệ trẻ Sư Hống quốc, là chim hoàng yến của Sư Hống quốc chúng ta, sao công chúa đột nhiên đến đại thế giới được?
Nhiều học sinh Sư Hống quốc là nam hay nữ đều kiêu ngạo vì Trì Tiểu Điệp.
Có học sinh xúi giục nữ học sinh khác:
– Lâm sư tỷ là tỷ muội thân với Trì công chúa đúng không? Hỏi liền biết ngay.
Trì Tiểu Điệp đến trong phút chốc bị chú ý nhất Đại Thế viện. Đặc biệt nam học sinh xuất thân từ Sư Hống quốc hoặc nước láng giềng, trong tu sĩ trẻ tuổi có nhiều người thương thầm Trì Tiểu Điệp khi nghe tin này rất là hưng phấn.
Có học sinh nhắc đến Trì Tiểu Điệp là hưng phấn như muốn theo đuổi nàng ngay:
– Chim hoàng yến của Sư Hống quốc, đệ nhất mỹ nhân Sư Hống quốc chúng ta!
Ngày hôm sau, Lý Thất Dạ thức dậy rất sớm. Lý Thất Dạ định dắt Tiểu Nê Thu đi dạo, thăm dò thiên địa chi mạch trong Thiên Đạo Viện, nhìn xem có manh mối gì liên quan Hư Không Môn không.