Đế Bá Audio Podcast
Tập 88 [Chương 436 đến Chương 440]
❮ sautiếp ❯Chương 436: Cửu Ngữ Chân Cung
– Ha, Hạo Hải tiên đế sơ sẩy quá, cái bình kia ai dám cược? Ai cược người đó bi kịch. Bà nội nó, ta hận không thể đập bể cái bình chết tiệt kia, tiếc rằng đây là chuyện không thể.
Nhắc đến cái bình là Tiểu Nê Thu lại thấy sợ.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Cái bình đó bị Đế Thích đoạt tiên cơ, người đời sau làm sao cũng khó, muốn cá cược cái bình đó nói dễ hơn làm. Tiên đế đi cũng khó cược thắng. Nhưng có cơ hội thắng đám hòa thượng già kia, chỉ cần phật môn mở là ta đi Lão Vô Tự một chuyến ngay.
Tiểu Nê Thu im lặng, nó cũng muốn báo thù cho lão chủ nhân, đánh đám hòa thượng già kia, vì có ngày trút cơn tức ra. Nhưng Tiểu Nê Thu không có thu đoạn nghịch tiên như công tử, muốn thắng Lão Vô Tự chỉ có trông chờ vào công tử!
Năm xưa Tiểu Nê Thu theo Vạn Tướng Chân Thần vào Lão Vô Tự vốn là vì một trong Cửu Đại Thiên Thư. Tiếc rằng Vạn Tướng Chân Thần vô địch như vậy cũng té ngã trong Lão Vô Tự, Lý Thất Dạ mất bao nhiêu thủ đoạn, trút công sức cứu bọn họ ra. Lần đó Lý Thất Dạ suýt bị kéo vào trong, tuy Vạn Tướng Chân Thần được cứu ra nhưng vẫn không thoát khỏi ác mộng, cuối cùng tọa hóa trước thời gian.
Tiểu Nê Thu thăm dò địa mạch biến đổi, Lý Thất Dạ thì tìm tòi thọ tinh thiên thú trong hoang dã. Cuối cùng Lý Thất Dạ nhìn trúng một con thọ tinh năm mươi vạn năm.
Cổ thánh nghe đến thọ tinh năm mươi vạn năm đều biến sắc mặt. Cổ thánh muốn giết thọ tinh thiên thú rất khó khăn, cần có ba cổ thánh hợp sức mới giết chết nó được.
Đáng sợ hơn là tu sĩ sợ nhất bị thọ tinh thiên thú theo dõi, vì nguy hiểm hơn bất cứ cái gì. Lý Thất Dạ ngược lại theo dõi một con thọ tinh năm mươi vạn năm. Nếu ai biết chuyện này chắc sẽ nghĩ Lý Thất Dạ bị điên, tự tìm chết.
Sau khi Lý Thất Dạ theo dõi một con thọ tinh thiên thú thì hắn lấy Cửu Ngữ Chân Cung ra, định đuổi theo thọ tinh xuất quỷ nhập thần.
Tiểu Nê Thu từng đi theo Vạn Tướng Chân Thần nên biết hàng, nhìn kỹ Cửu Ngữ Chân Cung trong Lý Thất Dạ làm nó biến sắc mặt nói:
– Ôi chao, tía ơi. Đây . . . Đây . . . Đây là cửu tự thành chân ngôn, cửu tự chân ngôn bảo kim trong truyền thuyết! Vạn cổ hiếm hoi, tiên đế cũng khao khát muốn có!
Tiểu Nê Thu hét thất thanh:
– Nó . . . Nó . . . Nó là chân ngôn thứ nhất trong trần gian. Đây . . . Đây là thiên địa thủy kim. Bà nội nó, cho nó ôn dưỡng thêm ức vạn năm không chừng sẽ trở thành một Thiên Bảo.
Tiểu Nê Thu nói phun nước miếng đầy đất, thèm thuồng nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Công tử, ta nghe nói năm xưa công tử có một bảo khố? Ha ha, công tử có cho tiên đế mượn báu vật trong bảo khố? Hay công tử ban cho ta năm, ba báu vật đi?
Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu, lạnh nhạt nói:
– Tìm Hư Không Môn thật sự giúp ta thì muốn có báu vật không thành vấn đề.
Đương nhiên Lý Thất Dạ có báu vật, tiếc rằng không có trong tay, bị hắn chôn trong chỗ phòng ngự nghêm ngặt cao nhất thế gian. Nếu không phải Lý Thất Dạ tự tay mở ra thì dù tiên đế có ra tay chưa chắc mở được.
Tiểu Nê Thu vỗ ngực kêu bồm bộp:
– Công tử gia yên tâm, ta nhất định sẽ tìm Hư Không Môn cho công tử!
Tiếc rằng nó là con giun nên không có ngực.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn cũng muốn tìm Hư Không Môn thật sự nhưng nói dễ hơn làm, từ vạn cổ đến nay có biết bao nhiêu tiên hiền lần tìm Hư Không Môn, đa số tay trắng trở về.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, Trì Tiểu Điệp vẫn chăm chỉ tu luyện trong Tổ Thần miếu. Ba ngày sau, Lý Thất Dạ mang theo Tiểu Nê Thu quay về, vác một vật khổng lồ.
Người Lý Thất Dạ loang lổ vết máu.
Trì Tiểu Điệp hết hồn, giật mình kêu lên:
– Ngươi . . . Ngươi bị thương?
– Chút vết thương nhỏ.
Lý Thất Dạ ném vật khổng lồ trên vai xuống đất. Rầm một tiếng, cự thú khổng lồ bị ném xuống làm mặt đất rung rinh hõm lỗ to.
Trì Tiểu Điệp nhìn cự thú đó kinh kêu:
– Bá Địa Giao Long, thiên phú tuổi thọ sáu mươi vạn năm!
Trì Tiểu Điệp chực kỳ rung động, thiên thú hung mãnh như vậy dù là phụ hoàng của nàng cũng không dám chọc.
– Ta chỉ giết nó, chưa lấy gân tủy, chưa cướp đạo cốt.
Lý Thất Dạ nói:truyện tà tu audio
– Nàng tu luyện Thần Đồng Thiên Binh Đạo không đơn giản, cần nắm giữ cấu trúc đại đạo, kỹ xảo ngự binh. Từ hôm nay trở đi, nàng dùng đao đồ thú, mãi khi nào tu luyện đến mức quen thuộc thì thôi.
Trì Tiểu Điệp giật mình nghe Lý Thất Dạ nói, nàng không ngờ hắn đi ra ngoài là vì săn bắn, còn để trợ giúp nàng tu luyện Thần Đồng Thiên Binh Đạo.
Lý Thất Dạ là một lão sư nghiêm khắc, hắn không cho Trì Tiểu Điệp thời gian trống, ra lệnh:
– Bây giờ bắt đầu đi!
Trì Tiểu Điệp hít sâu, đôi mắt tập trung, mắt nàng bỗng trở thành hoàng kim đúc. Trì Tiểu Điệp thúc giục thần đồng, tiếng kim loại vang lên. Mắt Trì Tiểu Điệp cấu trúc ra một thanh thần đao, là thần đao lấp lánh hoàng kim.
Keng!
Thần đao bay ra từ thần đồng chém vào ngực Bá Địa Giao Long, một đao chặt máu phun tung tóe.
– Không đúng.
Lý Thất Dạ trầm giọng nói:
– Ngự binh chi đạo không chỉ là sức mạnh, cũng không chỉ là thần uy, quan trọng nhất là kỹ xảo. Nàng phải nắm giữ kỹ thuật thì mới tùy tâm chưởng ngự thiên binh vạn khí, chỉ khi kỹ xảo quen thuộc thì tương lai bất cứ bảo khí nào, dù có là bảo khí tiên đế, nàng nhìn một cái liền thấu suốt huyền diệu, cấu trúc ra bảo khí tiên đế!
Lý Thất Dạ chỉ điểm Trì Tiểu Điệp:
– Da Bá Địa Giao Long vừa cứng vừa dai, nàng dùng sức mạnh chém chỉ chặt đứt thú tủy, tổn hại thiên tài vật bảo toàn thân nó. Đao lướt vân da, nhẹ mà nhanh, mạnh mà mềm, bén mà phong . . .
Trì Tiểu Điệp hít sâu, nàng gồng người lại vung hoàng kim thần đao, bắt đầu lại từ đầu. Lý Thất Dạ chỉ điểm, Trì Tiểu Điệp từng bước mổ bụng Bá Địa Giao Long.
Trì Tiểu Điệp mổ bụng Bá Địa Giao Long, Lý Thất Dạ đứng bên cạnh đôi khi chỉ điểm. Cuối cùng Trì Tiểu Điệp tách rời nguyên con Bá Địa Giao Long, mỗi vị trí đều phân giải ra. Sau khi hoàn thành Trì Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống đất bất chấp hình tượng thục nữ.
Ngự binh chi đạo thế này đối với Trì Tiểu Điệp còn mệt hơn là đấu một trận ác liệt với người.
– Rất miễn cưỡng.
Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp, lắc đầu, nói:
– Thần Đồng Thiên Binh Đạo của tổ tiên nàng có thể nói là diệu đạo đên đỉnh, đạt tới cảnh giới cao nhất. Có thể diễn biến tiên đế chân khí, thậm chí giống y như đúc, có thần uy của tiên đế chân khí. Nếu nàng muốn làm được đến mức đó thì phải hiểu ngự binh chi đạo, nếu không cuối cùng nàng chỉ có sức mạnh, sẽ chỉ diễn biến ra các binh khí oanh tạc lung tung, đó không phải ngự binh!
Trì Tiểu Điệp im lặng nghe Lý Thất Dạ dạy dỗ, dù lời nói của hắn nghiêm khắc nhưng nàng nhớ kỹ mỗi câu chữ.
Trong khi Trì Tiểu Điệp khổ tu Thần Đồng Thiên Binh Đạo thì cứ cách vài ngày Lý Thất Dạ sẽ vào núi, bắt thọ tinh thiên thú, ác điểu trùng vương cho nàng luyện tập ngự binh chi đạo.
Trì Tiểu Điệp chăm chỉ, cố gắng tu luyện, xem mỗi câu từng lời Lý Thất Dạ nói là khuôn vàng thước ngọc.
Chương 437: Gió mây nổi lên
Trong khi Lý Thất Dạ và Trì Tiểu Điệp tu luyện trong Tổ Thần miếu thì phía Đông Bách Thành truyền tin: Thiên Đạo Viện mở rộng sơn môn, chiêu học sinh rộng khắp!
Tin tức lan tỏa làm nguyên Đông Bách Thành xôn xao, vô số người thảo luận chuyện này, mọi người rung động.
Có tu sĩ nói:
– Lần trước Thiên Đạo Viện mở sơn môn chiêu học sinh là ngàn năm trước, lần đó Thiên Đạo Viện chiêu học sinh đều là tán tu hoặc trẻ nhỏ trần gian không môn không phái.
Rất nhiều đại giáo cương quốc trong Đông Bách Thành nhanh chóng biết tin Thiên Đạo Viện. Lần này Thiên Đạo Viện tuyển nhận học sinh bao gồm toàn bộ môn phái, cương quốc trong thiên hạ, dù là đệ tử đại phái hay tiểu giáo, cổ quốc hay tiểu quốc, chỉ cần điều kiện thích hợp là được thu vào Thiên Đạo Viện.
Trong phút chốc vô số người xôn xao. Cho đến nay Thiên Đạo Viện vẫn hay chiêu đệ tử, nhưng chiêu đệ tử và học sinh là hai chuyện khác nhau. Thiên Đạo Viện chiêu đệ tử, một khi bái vào nghĩa là suốt đời làm đệ tử của Thiên Đạo Viện.
Học sinh thì khác, học sinh chỉ cần tu luyện trong Thiên Đạo Viện, tùy thời rời đi. Học sinh vào Thiên Đạo Viện không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, chỉ cần điều kiện thích hợp là được nhận.
Tất nhiên đãi ngộ của học sinh và đệ tử Thiên Đạo Viện có khác nhau, dù vậy vẫn có nhiều tu sĩ thế hệ trẻ đồng ý vào Thiên Đạo Viện làm học sinh, dù là đệ tử đại giáo cương quốc cũng thế.
Khi tin tức truyền ra, Đông Bách Thành xôn xao. Vô số tu sĩ trẻ chạy đến Thiên Đạo Viện, bọn họ muốn xem thử mình có điều kiện thích hợp không. Bọn họ muốn vào Thiên Đạo Viện học.
Ngay hôm Thiên Đạo Viện mở rộng sơn môn chiêu học sinh rộng rãi, đệ tử đại giáo cường quốc hay thánh dịa bí phái đều được đưa tới. Đại giáo cường quốc dư sức trả được chút tiền đó.
Tuy đa số đại giáo cường quốc, thánh địa bí phái có được thực lực, nội tình cực kỳ cường đại nhưng bọn họ vẫn đưa truyền nhân vào Thiên Đạo Viện. Đế thống tiên môn, cổ quốc thánh giáo cũng lục tục đưa truyền nhân đến Thiên Đạo Viện.
Làm học sinh của Thiên Đạo Viện không thể nào tu luyện công pháp bí truyền của Thiên Đạo Viện, nhưng Thiên Đạo Viện có hệ thống dạy tu luyện cực kỳ hoàn thiện. Dù Thiên Đạo Viện không truyền công pháp cho học sinh nhưng có thể giáo dục khó khăn trên đường tu đạo, tâm ma, điều tiết công pháp, ma hợp . . . Đại giáo cường quốc khác làm gì có hệ thống dạy hoàn thiện được như vậy? Về mặt này Thiên Đạo Viện đã thăm dò nghiên cứu lâu cỡ trăm vạn năm!
Thiên Đạo Viện rất giỏi về hệ thống giáo dục, từ vạn cổ đến nay có nhiều tiên đế từng đi học trong Thiên Đạo Viện, được ích lợi không nhỏ trong này. Sau khi bọn họ thành tựu tiên đế sẽ quay về Thiên Đạo Viện, để lại một phần đế thuật, tiên đế bảo khí cho Thiên Đạo Viện.
Phi Dương tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Lăng Không tiên đế . . . Nhưng cái tên vang dội chói lọi khắc vào bia đá Thiên Đạo Viện, đây là sách các đời tiên đế vô địch tự tay ghi. Tiên đế từng học trong Thiên Đạo Viện, sau khi chịu tải thiên mệnh sẽ để lại tên của mình ở Thiên Đạo Viện.
Còn mấy đại nhân vật như Bá Tiên Sư Vương, Đao Tổ, Võ Thần thì nhiều vô số kể. Trên cổ bia Thiên Đạo Viện khắc đầy tên, đừng nói là tồn tại quân lâm cửu thiên như tiên đế, chỉ tính mấy cái tên đại nhân vật bên dưới tiên đế toàn là nhân vật càn quét bát hoang, phong vân thiên hạ, xứng là vô thượng bá chủ một thời đại.
Có quá nhiều học sinh được Thiên Đạo Viện đào tạo thành đại nhân vật càn quét bát hoang, tung hoành cửu giới, nhiều vô số kể.
Có thể nói bất cứ truyền thừa nào, môn phái nào, cường quốc nào đều không đạo tạo ra nhiều thiên tài, kỳ tài ngút trời như Thiên Đạo Viện.
Vậy nên các đời tới nay nếu Thiên Đạo Viện mở sơn môn tuyển nhận học sinh là đại giáo cường quốc sẽ đưa truyền nhân vào ngay, đây không chỉ là cơ hội tu luyện còn để mở rộng tầm mắt, tăng kiến thức.
Rất nhanh nhiều đại giáo cường quốc Đông Bách Thành đưa truyền nhân của mình đến Thiên Đạo Viện, để xem có thích hợp không rồi nhập học.
Trong khi nhiều đại giáo cường quốc đưa truyền nhân vào Thiên Đạo Viện thì một thiên tài trẻ tuổi thứ nhất đã bái vào Thiên Đạo Viện đi học.
– Hổ Nhạc cũng vào Thiên Đạo Viện!
Hổ Nhạc, truyền nhân của Hổ Khiếu tông đã là cảnh giới chân nhân, đặt ở cường quốc nào, trong thời đại chân nhân cổ thánh là chính này gã có thể trở thành bá chủ một phương. Bây giờ Hổ Nhạc cũng vào Thiên Đạo Viện đi học.
Tiếp theo một thiên tài khác càng nổi hơn vào Thiên Đạo Viện:
– Bá Hạ cũng vào Thiên Đạo Viện đọc sách.
Tin tức truyền nhanh khiến nhiều người rung động. Hổ Nhạc, Bá Hạ, một trong các thiên tài nổi tiếng nhất hiện nay của Đông Bách Thành, bây giờ bọn họ vào Thiên Đạo Viện đi học làm người ta giật mình.
Trong phút chốc Thiên Đạo Viện ngựa xe như nước, mỗi ngày có vô số người đến báo danh. Có thế hệ trẻ được trưởng bối trong tông môn đưa đến, có đi một mình.
Đặc biệt một vài yêu nghiệt đi một mình, khí thế siêu phàm. Có yêu nghiệt bước vào Thiên Đạo Viện đang độ mệnh ách chi kiếp, lao nhanh vào trong Thiên Đạo Viện.
Có thiên tài đạp không khí tới, từ chân trời xa xôi một bước vào Thiên Đạo Viện, huyết khí ngút trời.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, có thiên tài từ trên trời giáng xuống, ôm theo thiên thạch làm một ngọn đồi nhỏ bên ngoài sơn môn Thiên Đạo Viện bị san bằng.
Một số thiên tài điệu thấp đến nơi, khi lão sư Thiên Đạo Viện điều tra tình hình thì bọn họ mới nổi bật tài hoa. Có thiên tài lộ mặt đầu tụ ngân hà, phun ra nuốt vào nhật nguyệt.
Lão sư Thiên Đạo Viện nhìn thấy rất là kinh ngạc nói:
– Đây là bí thuật đã thất truyền trong truyền thuyết!
Có thiên tài bước vào ngưỡng cửa Thiên Đạo Viện, nhận lão sư xem xét, mây mù nổi lên bốn phía, kỳ lân gầm rống.
Cổ thánh đưa vãn bối đến học rung động nói:
– Đây là lân kỳ thể cực kỳ hiếm có, hậu thiên chi thể, hắn có được huyết thống kỳ lân . . .
Từng yêu nghiệt thi nhau bái vào Thiên Đạo Viện, trở thành học sinh của Thiên Đạo Viện.
Thiên Đạo Viện tuyển nhận học sinh trong thiên hạ không lâu sau một thanh niên lướt gió đạp không đi tới, thánh quang tỏa khắp trăm vạn dặm. Thanh niên bước chậm đến mà như bách thánh mở đường, vạn hiền che chở, thần quang lấp lánh quanh thân. Thanh niên như vị thần tử giáng trần.
Thấy thanh niên như thần tử, vô số người trẻ tuổi báo danh, thậm chí là tu sĩ thế hệ trước dều rung động.
– Tổ Hoàng Võ!
– Diệu Quang Cự Tử, Tổ Hoàng Võ truyền nhân của Diêu Quang cổ quốc, hắn cũng đến báo danh!?
Lại một yêu nghiệt vô song, trong phút chốc các học sinh đến Thiên Đạo Viện báo danh chịu áp lực lớn hơn nữa.
Diệu Quang Cự Tử, Diêu Quang cổ quốc có truyền nhân.
Diêu Quang cổ quốc, nhất môn song đế, Diệu Quang Cự Tử là truyền nhân của cổ quốc nên sức nặng rất lớn.
Một người yêu nghiệt như vậy làm đám người thở hắt ra, có địch thủ như thế, sau này trong Thiên Đạo Viện không chán chút nào.
Tổ Hoàng Võ đi học trong Thiên Đạo Viện vốn đã khiến mọi người tăng áp lực, nhưng Tổ Hoàng Võ chưa phải là học sinh yêu nghiệt nhất.
Chương 438: Thần nhân Cơ Không Vô Địch (1)
Có một ngày báo danh, trong Thiên Đạo Viện vang tiếng rồng ngâm, như có thiên long hưng vân tác vũ, khí thế bàng bạc tựa long tộc giá lâm.
Có người hỏi thăm được tin:
– Truyền nhân Ngọa Long Nhai Bắc Uông Dương vào Thiên Đạo Viện đi học.
Tin tức đó làm nhiều làm nhiều chưởng môn, giáo chủ chấn động.
Có chưởng môn lẩm bẩm:
– Người Bắc Uông Dương không ngại xa xôi ức vạn dặm đến, quá khó tin.
Trong nửa năm Thiên Đạo Viện chiêu sinh, đông đảo giáo phái của Trung Đại Vực, Bắc Uông Dương, Nam Xích Địa, Tây Hoang Dã đưa người đi học.
Có ngày báo danh, có thần sơn ầm ĩ, chân trời xuất hiện một tòa thần sơn từng vòng thần hoàn quanh quẩn, cực kỳ bá khí.
– Truyền nhân Hoành Thiên thần sơn vào Thiên Đạo Viện đi học!
Một yêu nghiệt khác vào Thiên Đạo Viện báo danh trở thành học sinh.
Tình huống này khiến nhiều người trợn tròn mắt khó tin.
– Quá khó tin, đây không phải lần đầu tiên Thiên Đạo Viện chiêu học sinh, đa số học sinh vào Thiên Đạo Viện học chủ yếu là Đông Bách Thành. Sao lần này người hoang vực khác cũng chạy tới?
Các yêu nghiệt từ thiên hạ khắp nơi đổ về, không giới hạn ở Đông Bách Thành, chuyện như vậy làm người ta kinh ngạc rớt trong mắt.
Thấy thịnh huống này, một số chưởng môn, giáo chủ lẩm bẩm:
– Đây đúng là khai sáng ra thịnh thế. Chỉ có năm xưa á thánh chấp chưởng Thiên Đạo Viện mới có vô số thiên tài từ khắp thiên hạ kéo tới, thậm chí thiên tài cửu giới cũng nghe danh tìm đến.
Sau đó một tin tức nổ tung.
– Mai Tiên Nữ vào Thiên Đạo Viện đi học.
Mai Tố Dao của Trường Hà tông nhập học trong Thiên Đạo Viện.
– Không thể nào!
Khi nghe tin này mọi người chấn động.
Trường Hà tông, nhất môn tam đế, khó có truyền thừa nào sánh ngang với nó. Mai Tố Dao là người của Trường Hà tông nhập thể, không cần bàn cãi về nàng. Nội tình của Trường Hà tông thậm chí mạnh hơn Thiên Đạo Viện, nhưng Mai Tố Dao cũng vào Thiên Đạo Viện đi học, điều này khiến đám người trợn tròn mắt.
– Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tu sĩ nghe tin không biết thông tin vòng trong đều choáng váng, không hiểu thế cục.
Tin Mai Tố Dao vào Thiên Đạo Viện đi học chưa được mấy ngày thì một đại nhân vật bom tấn khác xuất hiện.
Ngày hôm nay có một người từ trên trời giáng xuống. Người này đi một mình, vạn pháp tùy tùng, một bước đại đạo rung động, một bước thiên địa độc tôn. Thoáng chốc trời trăng mất sắc, đi một mình chấn động núi sông. Nơi y đi qua súng sinh linh run rẩy, tựa như thiên thần giáng trần.
Người chưa đến Thiên Đạo Viện đã có kẻ hét lên:
– Thần nhân tới!
– Thần nhân Cơ Không Vô Địch!
Nghe cái tên đó, thiên tài nào kiêu căng tự cho mình siêu phàm đều hoảng sợ biến sắc mặt.
Cơ Không Vô Địch, cái tên bá khí biết mấy. Dám xưng vô địch, tuyệt thế vô song!
Cơ Không Vô Địch, truyền nhân của Lăng Không sơn, lục đại tôn của Lăng Không tiên đế, tư chất tam thánh. Đưa mắt khắp nhân hoàng giới hiếm ai sánh ngang với Cơ Không Vô Địch.
Từng có người nói nếu trên dời có ai tranh phong với tiên cốt của Mai Tố Dao thì chỉ có Cơ Không Vô Địch, truyền nhân Lăng Không sơn có tư chất tam thánh.
Cơ Không Vô Địch mới xuất đạo không lâu nhưng nơi gã đi qua khiến đối thủ thần phục, được người ta gọi là thần nhân.
Có người từng nói Cơ Không Vô Địch là người duy nhất tranh phong được với Mai Tố Dao, người duy nhất có thể sóng vai cùng nàng.
Thần nhân giá lâm, thiên địa dị tượng. Điều này khiến các học sinh đến báo danh đi học thở dài thườn thượt. Bao nhiêu thiên tài tự phụ phi phàm, nhưng thấy phong độ thần nhân thì đều biến sắc mặt. Người tự kiêu đế mấy cũng không dám tranh phong cùng thần nhân.
Tiên nữ Mai Tố Dao đến, thần nhân Cơ Không Vô Địch cũng tới. Trong phút chốc tin tức này làm Thiên Đạo Viện lật nóc, lật tung Đông Bách Thành.
Nghe tin tức đó, nhiều hoàng chủ, chưởng môn trong Đông Bách Thành ngây ngẩn.
– Cái này . . . Quá điên cuồng. Người nhập thế của Trường Hà tông có cần vào Thiên Đạo Viện không? Hiện nay nàng có thể khai tông lập phái, thụ đạo giảng dạy!
Có hoàng chủ thì thào:
– Thần nhân Cơ Không Vô Địch cũng không cần đến Thiên Đạo Viện. Lăng Không tiên đế mới rời đi ba vạn năm, để lại thuộc hạ cũ trong đời này đủ bồi dưỡng thần nhân Cơ Không Vô Địch thành tiên đế, cần gì vào Thiên Đạo Viện?
Lăng Không tiên đế là vị tiên đế cuối cùng trong thời đại chư đế, cách đường thời gần nhất, sức ảnh hưởng lớn hơn những tiên đế rời xa dương gian từ lâu.
Tuy Lăng Không sơn mới sáng lập mấy vạn năm nhưng đương thời bất cứ cổ quốc nào không dám khinh thường Lăng Không sơn. Vì Lăng Không sơn là đế thống tiên môn mới nhất, nội tình của nó đáng sợ làm người run rẩy.
Nhưng hôm nay tiên nữ Mai Tố Dao vào Thiên Đạo Viện, thần nhân Cơ Không Vô Địch cũng thế, khiến người vô cùng rung động.
Có cổ thánh thế hệ trước lẩm bẩm:
– Thịnh huống này dường như chỉ có trong hai thời địa. Một là Hạo hải tiên đế vào Thiên Đạo Viện đi học, thứ hai là lúc á thánh Vương Viễn chấp chưởng Thiên Đạo Viện. Hai lần mở ra sơn môn, tuyển nhận kỳ tài ngút trời nhất chốn trần gian. Chẳng lẽ đời này Thiên Đạo Viện mở sơn môn ra có thể sánh bằng hai lần trước sao?
Thiên Đạo Viện một hơi tuyển nhận nhiều thiên tài, vô số truyền thừa, cường quốc trong Đông Bách Thành đều ngơ ngẩn, chuyện này quá khó tin.
Có người lẩm bẩm:
– Ngàn năm trước mở sơn môn thu đồ đệ chưa chắc thịnh huống như bây giờ.
Lần này Thiên Đạo Viện mở sơn môn, Trung Đại Vực, Bắc Uông Dương, Nam Xích Địa, Tây Hoang Dã đều có thiên tài cách xa ức vạn dặm lặn lội đến.
Khi Mai Tố Dao, Cơ Không Vô Địch vào Thiên Đạo Viện đi học, một số lão bất tử đại giáo cường quốc chợt nhận ra điều gì.
– Thiên Đạo Viện mở sơn môn tuyển nhận học sinh dù là việc lớn thật nhưng chưa đến mức đâm thủng trời, tin tức tuyền quá nhanh. Mới có nửa năm ngắn ngủi màNgọa Long Nhai Bắc Uông Dương, Thanh Liên tông Nam Xích Địa, Hoành Thiên thần sơn Tây Hoang Dã vật khổng lồ xa tận chân trời đều phái truyền thừa đến bái vào Thiên Đạo Viện. Đây chỉ là vì đi học sao?
Một số lão già áp huyết ngừng tuổi thọ sau khi nghe đệ tử hậu đại của mình bẩm báo, thoáng chốc tỉnh dậy trong huyết thạch, than thở:
– Chẳng lẽ Thiên Đạo Viện môn hộ lại sắp mở ra?
Diệu Quang Cự Tử mở rộng sơn môn tuyển nhận học sinh, chỉ có vật khổng lồ cỡ như Trường Hà tông, Diêu Quang cổ quốc mới biết đôi chút nội tình thật sự. Nhưng rất nhanh nhiều lão bất tử đại giáo cường quốc cũng nhận ra không tầm thường.
Lúc này đám lão bất tử chẳng biết đã chôn qua bao nhiêu thời đại nhận ra chút ít nội tình. Mọi người đều nghĩ đến một thứ: Môn hộ của Thiên Đạo Viện trong truyền thuyết.
Vào thời đại rất xa xưa đã có truyền thuyết liên quan Thiên Đạo Viện. Có truyền thuyết rằng Thiên Đạo Viện xây dựng trên thiên địa chi mạch Hư Không Môn. Hư Không Môn là một trong Cửu Đại Thiên Bảo, từ vạn cổ đến nay thế nhân chỉ nghe tiếng không thấy hình, mọi người cho rằng đó chỉ là truyền thuyết. Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư gì đó không hề tồn tại, là người đời trước bịa đặt, không có thật.
Chương 439: Thần nhân Cơ Không Vô Địch (2)
Dù vậy nhưng truyền thuyết môn hộ Thiên Đạo Viện chưa từng ngừng lại. Từ thời đại rất xa xưa có tin đồn môn hộ Thiên Đạo Viện có thể mở ra Hư Không Môn, rất nhiều truyền thuyết cổ xưa cho rằng cái gọi là môn hộ của Thiên Đạo Viện không liên quan gì đén Hư Không Môn. Nó là môn hộ đi thông thần cảnh, một môn hộ đi thông thần tàng, là môn hộ để lại từ thời đại thần thoại liên thông vùng đất cổ xưa thời địa thần thoại.
– Chẳng lẽ đời này Đông Bách Thành thật sự sắp mở Hư Không Môn ra?
Suy doán đến khả năng này khiến nhiều đại nhân vật lánh đời, bao nhiêu lão bất tử chôn trong quan tài đều ngồi không yên, tim đập nhanh.
– Trên đời vốn không tồn tại Hư Không Môn!
Có lão bất tử sống qua vô số thời đại, chôn dưới lòng đất hết lần này đến lần khác bị kinh động thức dậy, nhỏ giọng nói:
– Từ vạn cổ đến nay bao nhiêu tiên hiền thăm dò môn hộ Thiên Đạo Viện. Phi Dương tiên đế, Hạo Hải tiên đế, á thánh vân vân toàn là vô địch tuyệt thế các đời. Bọn họ từng thăm dò môn hộ này, không hề có Hư Không Môn gì đó!
Mặc kệ môn hộ Thiên Đạo Viện có liên quan gì đến Hư Không Môn không, trong khoảnh khắc này nhiều cường giả lánh đời, lão bất tử phủ bị tại Đông Bách Thành đều mất kiên nhẫn, theo dõi chuyện này chặt chẽ.
Đối với các cường giả, lão bất tử thì môn hộ Thiên Đạo Viện có liên quan với Hư Không Môn hay không chẳng quan trọng, vì bản thân môn hộ vốn là cơ duyên lớn. Như Phi Dương tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Vương Viễn toàn là vô địch tuyệt thế, thời trẻ đi học trong Thiên Đạo Viện, được cơ duyên lớn từ môn hộ. Đời sau có rất nhiều người cho rằng Phi Dương tiên đế, Hạo Hải tiên đế có thể chịu tải thiên mệnh, chưởng chấp Càn Khôn, Vương Viễn có thể trở thành á thánh, tuyệt thế vô địch dều liên quan lớn đến cơ duyên bọn họ lấy được từ môn hộ.
Môn hộ đi thông thần tàng, đi thông cơ duyên tuyệt thế, hỏi sao không khiến đám lão bất tử đoán được nội tình tim đập nhanh?
Ngày hôm nay, Trì Tiểu Điệp đang giải phẫu một con ngư vương bị Lý Thất Dạ bắt về.
Bành Khanh chạy ra từ Trường Sinh Viện, nhễu nước miếng nói:
– Không tệ, là Hà Tôn ngư vương, ghê gớm, thứ thành tinh rất hiếm thấy dù là ở trong lãnh thổ Thiên Đạo Viện.
Trong thời gian này Lý Thất Dạ bắt giữ quá nhiều hung vật, có thọ tinh thiên thú, ác điểu trùng vương. Trì Tiểu Điệp bị huấn luyện một đoạn thời gian, nàng tiến bộ ngự binh chi đạo rất nhiều. Có thể nói Trì Tiểu Điệp tập trung ngày qua ngày, chìm đắm trong tu luyện. Bây giờ Trì Tiểu Điệp chưởng ngự hoàng kim thần đao quen tay như đầu bếp cầm dao. Chớp mắt một con Hà Tôn ngư vương bị tách rời, mỗi khúc đều là hoàn mỹ.
– Nào, để ta làm bữa tiệc cá cho các người.
Bành lão đạo sĩ thèm nhễu nước miếng lấy tài liệu tài chỗ, bắt tay làm tiệc cá trong Tổ Thần miếu.
Bành lão đạo sĩ nấu ăn xong, Tiểu Nê Thu từ đâu chui ra thèm thuồng nhảy lên bàn.
– Thơm quá, thơm quá.
Lý Thất Dạ đi ra.
Bành lão đạo sĩ cười tủm tỉm nói:
– Công tử lại đây nếm thử tay nghề của lão đạo.
Miệng Bành lão đạo sĩ nói vậy nhưng tay thì giành ăn với Tiểu Nê Thu, hai người gió cuốn mây tán hận không thể một mình nuốt trọn bàn tiệc.
Bành lão đạo sĩ là ăn hàng, tay nghề cũng giỏi. Trì Tiểu Điệp không dè dặt, tham gia đại chiến cướp ăn. Mỗi mình Lý Thất Dạ là ung dung, từ vạn cổ đến nay có tiên yến thần hào nào hắn chưa từng nếm? Lý Thất Dạ ăn rất nhiều tiên đế mở tiệc.
Ăn cơm no nê xong Bành lão đạo sĩ nói với Lý Thất Dạ:
– Môn hộ Thiên Đạo Viện đời này sẽ ra.
Tiểu Nê Thu vỗ bụng, bộ dán thòm thèm lắc đầu, nói:
– Sai rồi, đạo sĩ thối, đại gia ta bảo đảm môn hộ của các ngươi ngắn thì nửa năm, lâu cỡ một, hai năm sẽ mở. Ngươi chờ xem.
Trong thời gian này Tiểu Nê Thu đi theo Lý Thất Dạ đi khắp lãnh thổ Thiên Đạo Viện, thăm dò thiên địa chi mạch nó hiểu rõ hơn biến đổi trong đó.
Tiểu Nê Thu với giọng điệu chuyên gia nói:
– Thiên địa chi mạch của các ngươi biến đọng quá kịch liệt, ta dám nói chắc chắn có vấn đề.
Lý Thất Dạ không dao động, ung dung nhàn nhã. Lần này Lý Thất Dạ đến đây có một nguyên nhân là nhằm vào môn hộ Thiên Đạo Viện, hắn muốn thăm dò Hư Không Môn lần nữa.
Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ, hỏi:
– Thiên Đạo Viện lại mở sơn môn tuyển nhận học sinh?
Trong thời gian này Lý Thất Dạ đi khắp lãnh tohỏ Thiên Đạo Viện nên sớm nghe dược tin tức.
Bành lão đạo sĩ cười nói:
– Đúng vậy! Chuyện này cũng vì bất đắc dĩ, giấy không thể gói được lửa. Môn hộ Thiên Đạo Viện mở mấy lần, đời này nếu lại mở thì chắc chắn đám lão bất tử sẽ theo dõi chặt chẽ, vậy chẳng bằng thả vãn bối của bọn họ vào cho rồi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Thiên Đạo Viện chưa bao giờ sợ ai.
– Nói cũng đúng, mấy sư đệ già sắp bò ra từ quan thì có thể trấn áp đám ngưu quỷ xà thần.
Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:
– Chuyện như vậy cứ để mấy người đó lăn qua lộn lại đi.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn thẳng Bành lão đạo sĩ:
– Vậy Thiên Đạo Viện các người sợ cái gì?
Tim Bành lão đạo sĩ rớt cái bịch:
– Cái này . . .
Biết không gạt được Lý Thất Dạ, Bành lão đạo sĩ thu về thái độ bất cần đời, hít một hơi thật sâu.
Bành lão đạo sĩ vô cùng nghiêm túc nói:
– Cái này liên quan đến thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện chúng ta.
– Ừm!
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện các người đã rất già, nếu không nhờ thiên địa chi mạch thì nó sớm biến thành tro bụi. Chẳng lẽ đời này nó sắp trở về với cát bụi?
Trì Tiểu Điệp đứng bên cạnh lắng nghe đối thoại giật mình kêu lên:
– Vực Thần trong truyền thuyết?
Trì Tiểu Điệp chỉ nghe được một ít truyền thuyết về thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện.
Thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện rất bí ẩn. Nghe đồn thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện sống rất lâu rồi, không ai biết nó sống bao lâu. Trăm ngàn vạn năm nay thế nhân chưa từng thấy qua thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện.
Trên đời này có người đoán Thiên Đạo Viện không có cái gọi là thủ hộ thần, chẳng qua Thiên Đạo Viện cố ý tung tin.
– Đúng là Vực Thần.
Nhắc đến thần thú thủ hộ Thiên Đạo Viện là Bành lão đạo sĩ không đứng đắn cũng trở nên nghiêm túc nói:
– Gần đây mấy sư đệ già nói Vực Thần xao động bất an.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Thiên Đạo Viện các người mở môn hộ mấy lần, Vực Thần vốn nên đi. Nó đến thế gian quá lâu, có thể nói Vực Thần lá rung về cội, cát bụi trở về với cát bụi. Tiếc rằng các đời Thiên Đạo Viện luyến tiếc nó, luôn níu kéo nó ở lại.
Tiểu Nê Thu rất tôn sùng Vực Thần, hào hùng nói:
– Vực Thần, ta có nghe nói về nó! Bà nội nó, tương lai ta cũng muốn trở thành tồn tại như vậy! Một niệm mở vạn vực, một niệm thành thiên giới! Không, ta vượt qua nó trở thành thần không gian thật sự! Chờ đi, tương lai ta chính là tiên đế không gian!
Chương 440: Thiên Đạo Viện
Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu:
– Bằng vào cá tính lười nhác hết ăn lại nằm của ngươi mà muốn thành tiên đế? Đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Muốn làm tiên đế thì luyện hóa linh vực của mình trước đi. Vực không thành giới còn nói gì đến tiên đế?
Tiểu Nê Thu bị Lý Thất Dạ trừng, chột dạ nịnh nọt:
– Có công tử đây thì tiểu nhân làm sao dám giành vị trí tiên đế với công tử? Ta thành chân thần là được, không làm tiên đế, không làm. Công tử mới là thiên mệnh hướng về, công tử không thành tiên đế thì thế gian này không ai có tư cách!
Bành lão đạo sĩ lẩm bẩm:
– Hai đại thần, nếu đám sư đệ không trấn an được Vực Thần chắc nó sẽ biến mất giống như Họa Thần của Tẩy Nhan cổ phái.
Trì Tiểu Điệp kiềm không được hỏi:
– Tẩy Nhan cổ phái từng có Họa Thần, Thiên Đạo Viện có Vực Thần được gọi là hai đại thần, ai mạnh hơn ai?
Từ lúc Trì Tiểu Điệp còn nhỏ xíu đã nghe nói về hai đại thần, là truyền thuyết xa xôi, không ngờ hôm nay nàng có thể bàn luận với khoảng cách gần như vậy.
Bành lão đạo sĩ cười pha trò:
– Cái này không dễ nói, không dễ nói, khó nói.
Lý Thất Dạ nói:
– Cái này phải xem là ở đâu. Nếu trong Thiên Đạo Viện thì Vực Thần có thiên địa chi mạch, bản thân nó sinh ra tại đây, chứng thần tại đây, nó cắm rễ trong thiên địa này, thiên địa cho nó sử dụng. Vực Thần thủ hộ Thiên Đạo Viện, có thể nói không ai địch lại. Miễn Vực Thần không rời khỏi Thiên Đạo Viện, cắm rễ trong thiên địa này thì dù tiên đế tự mình đến chưa chắc mạnh mẽ vượt qua được nó. Nếu Vực Thần rời khỏi Thiên Đạo Viện thì khó nói, dù sao huyết khí của nó suy kiệt, đấu cùng Họa Thần sẽ chịu thiệt lớn.
Trì Tiểu Điệp chấn động:
– Cường đại vậy?
Tiên đế đích thân đến chưa chắc công phá được Vực Thần, cái này đáng sợ biết mấy.
Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp, nói:
– Thiên Đạo Viện có thể sừng sững từ vạn cổ đến bây giờ là có nguyên nhân của nó. Huống chi lai lịch Vực Thần kinh thiên, nàng không tưởng tượng được. Tiếc rằng nó bị Thiên Đạo Viện liên lụy, thành vì Thiên Đạo Viện, thua cũng vì Thiên Đạo Viện. Nếu lúc còn trẻ Vực Thần rời khỏi Thiên Đạo Viện thì nó sẽ chịu tải thiên mệnh, trở thành một tiên đế.
Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:
– Vực Thần từ nhỏ sinh ra trong Thiên Đạo Viện, các lão dốc hết tâm huyết nuôi nấng nó. Vực Thần xem Thiên Đạo Viện là nhà mình, không muốn rời đi là đương nhiên.
Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ, nói:
– Là Thiên Đạo Viện các người luyến tiếc Vực Thần rời đi mới đúng! Trăm ngàn vạn năm nay Vực Thần chắn bao nhiêu ải khó cho Thiên Đạo Viện? Thiên Đạo Viện có công lớn cho nhân tộc, sự thật thì Vực Thần cũng có công rất lớn trong đó.
Bành lão đạo sĩ cười gượng, ấp úng:
– Đúng đúng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Rốt cuộc sắp trở về với cát bụi. Vực Thần sống đã lâu, có ngày sẽ rời đi. Trên đời không ai trường sinh, tiên đế cũng vậy, tồn tại bất hủ cũng thế.
Lý Thất Dạ nói làm Bành lão đạo sĩ buồn bã, buông tiếng thở dài. Bành lão đạo sĩ hiểu đạo lý này, các lão Thiên Đạo Viện cũng hiểu. Ngày này rồi sẽ đến, vì giữ lại Vực Thần mà Thiên Đạo Viện dốc hết tâm huyết kéo dài tuổi thọ cho nó. Cố gắng bao nhiêu cũng có ngày Vực Thần sẽ đi.
– Ta muốn đi Thiên Đạo Viện các người một chuyến.
Lý Thất Dạ nói với Bành lão đạo sĩ:
– Gần đây thiên địa chi mạch các người dao động quá mãnh liệt, rất lạ thường. Khó nói môn hộ sẽ mở ra ở đâu, ta cần vào Thiên Đạo Viện nhìn xem. Tổ địa đạo cơ các người khóa thiên địa chi mạch này lại, ta muốn thăm dò tổ địa của các người mới hiểu rõ biến dị lần này ra sao.
Trong thời gian này Lý Thất Dạ không chỉ sai Tiểu Nê Thu thăm dò thiên địa chi mạch biến đổi, hắn suy tính nhiều về Hư Không Môn. Đương thời không ai hiểu rõ Hư Không Môn nhiều hơn Lý Thất Dạ, nên hắn cảm thấy đời này xác xuất tìm được Hư Không Môn thật sự rất lớn.
– Được!!!
Bành lão đạo sĩ vội trả lời:
– Ta kêu đám sư đệ già sắp xếp cho ngươi.
Bành lão đạo sĩ rất vui thấy Lý Thất Dạ vào Thiên Đạo Viện, hắn sâu không lường được không chừng sẽ tranh thủ cơ hội cho Thiên Đạo Viện.
– Không.
Lý Thất Dạ lặng im một lúc sau nói:
– Vậy đi, ta vào Đại Thế viện là được.
Bành lão đạo sĩ nhỏ giọng hỏi:
– Có cần báo với tổ sư không?
Bành lão đạo sĩ rất muốn biết lai lịch của Lý Thất Dạ, muốn biết tại sao hắn quen tổ sư Trường Sinh Viện bọn họ? Đây vốn là chuyện không thể nào, hoặc Lý Thất Dạ là hậu nhân của người quen cũ của tổ sư Trường Sinh Viện?
– Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Không cần kinh động ai, ta chỉ muốn xem tình huống thiên địa chi mạch thế nào.
Lý Thất Dạ thầm thở dài trong lòng.
Gặp mặt chẳng bằng không gặp, bây giờ Lý Thất Dạ không muốn thấy Ma Cô, thời đại quá xa xôi, chuyện dĩ vãng đã phủ bụi, cần gì gặp lại?
Bành lão đạo sĩ không miễn cưỡng, gật đầu, nói:
– Ta kêu Nhạc tiểu tử sắp xếp cho ngươi. Tiểu tử kia là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ Thiên Đạo Viện chúng ta, tâm tính, tính cách rất tốt, đáng giá bồi dưỡng.
Bành lão đạo sĩ cố ý liếc Trì Tiểu Điệp đứng bên cạnh.
Lý Thất Dạ bật cười, không tỏ ý kiến gì.
Lý Thất Dạ nói với Trì Tiểu Điệp:
– Dọn dẹp đi, ngày mai chúng ta đi Thiên Đạo Viện.
Hôm sau, Lý Thất Dạ dân theo Trì Tiểu Điệp, Tiểu Nê Thu rời khỏi Tổ Thần miếu. Bành lão đạo sĩ chưa rời khỏi Trường Sinh Viện nhưng đã sắp xếp mọi thứ để Lý Thất Dạ vào Đại Thế viện.
Trước khi rời đi Trì Tiểu Điệp lưu luyến nhìn Tổ Thần miếu cũ nát, nhìn pho tượng tổ tiên Tri gia. Trong Tổ Thần miếu giâu quá nhiều bí mật, thế nhân không biết lai lịch của hai miếu cũ này, càng không biết trong miếu cũ chứa bí mật gì, Trì Tiểu Điệp cũng không rõ.
Đối với Trì Tiểu Điệp thì ngôi miếu cũ kia chứa quá nhiều thứ, có thể nói thời gian ở trong miếu thay đổi nàng rất nhiều, như tâm tính, kiến thức. Từ khi đến Tổ Thần miếu mở ra cánh cửa cho Trì Tiểu Điệp, khiến nàng thật sự chạm đến đường hoàng đại đạo.
Trước khi tới đây Trì Tiểu Điệp là chim vàng anh kiêu kỳ, công chúa Sư Hống quốc, thiên chi kiêu nữ. Mặt ngoài Trì Tiểu Điệp khiêm tốn cỡ nào thì bên trong vẫn có sự kiêu ngạo kim chi ngọc diệp, cao quý kim y ngọc thực. Nhưng khi tới Tổ Thần miếu, Trì Tiểu Điệp chỉ là một người tu đạo thành kính, mài hết kiêu ngạo, giấu vào trong. Trì Tiểu Điệp thành kính ở lại bên Lý Thất Dạ.
Trước đó Trì Tiểu Điệp chỉ thấy một góc nhỏ đại đạo, từ khi đi theo Lý Thất Dạ nàng mới thấy đại đạo thật sự. Trì Tiểu Điệp nhờ đó bước chân vào đường hoàng đại đạo, đi thông điện phủ vô thượng.
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp lưu luyến Tổ Thần miếu, nói:truyện Kiếm Hiệp
– Đi đi, sau này nếu nàng muốn trở về tùy thời có cơ hội.
Trì Tiểu Điệp hít sâu, lạy tổ tiên của mình, đứng dậy đi theo Lý Thất Dạ.
Thiên Đạo Viện, truyền thừa sừng sững vạn cổ, là truyền thừa cổ xưa nhất nhân tộc. Trong hế gian có người nói khởi nguồn đại đạo nhân tộc có hai truyền thuyết, một là Chiến Thần điện, thứ hai là Thiên Đạo Viện.