Đế Bá Audio Podcast
Tập 90 [Chương 446 đến Chương 450]
❮ sautiếp ❯Chương 446: Mỹ nữ như mây (2)
Két két két két két!
Tiếng cửa mở vang lên, Lý Thất Dạ định hít thở không khí mát mẻ.
Lý Thất Dạ vừa mở cửa chưa kịp hít một hơi thì nghe tiếng reo hò:
– Hoan nghênh Trì điện hạ!
Thanh âm êm tai như chim hót, mềm mại động lòng người. Nhưng tiếng hoan hô vừa vang lên chợt ngừng bặt.
Các cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, những đôi mắt đẹp. Bên ngoài sân của Lý Thất Dạ có một đám nữ học sinh xinh đẹp đang đứng, mỗi người khoảng hai mươi mấy tuổi, thanh xuân xinh đẹp. Nhiều nữ tu sĩ trẻ đẹp tụ tập lại, mỗi người một phong cách, đẹp quyến rũ, phong cảnh thật mát mắt.
Nghi thức reo hò nghênh đón đột nhiên ngừng lại, mọi người nhìn Lý Thất Dạ, các nữ nhân nhìn hắn chằm chằm, không khí lúng túng.
Các nữ học sinh xuất thân từ Sư Hống quốc, nước láng giếng thảo luận kế hoạch hoan nghênh Trì Tiểu Điệp, muốn cho nàng niềm vui bất ngờ. Ai dè người đi ra không phải Trì Tiểu Điệp mà là kẻ lạ mặt Lý Thất Dạ.
Các cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, đàn mỹ nữ ngó tiểu quỷ trước mắt trân trân.
Lý Thất Dạ bình tĩnh ung dung nhìn các mỹ nữ, thong dong cười nói:
– Sáng sớm tinh mơ, thời tiết mát mẻ thế này mà các vị cô nương nhiệt tình như lửa khiến người ta không chịu nổi.
Trong đám nữ nhân có một nữ học sinh khá lớn tuổi, trang nhã cáu kỉnh nói:
– Tiểu quỷ, ngươi nói cái gì?
Nữ học sinh trợn to mắt trừng Lý Thất Dạ.
Tiểu Nê Thu nhìn các nữ học sinh xinh đẹp, gật gù bò tới gần:
– Oa, nhiều mỹ nữ, chân trắng nõn nà làm đại gia muốn sờ quá!
Trong phút chốc tiếng hét chói tai thi nhau vang lên:
– A, con giun, ghê tởm chết mất!
Các nữ đệ tử xinh đẹp mặt trắng bệch hoảng loạn nhảy cẫng lên, thụt lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách với Tiểu Nê Thu. Bọn họ sợ bị con giun to bò lên chân đẹp.
Tiểu Nê Thu bị đả kích:
– Ài, một đám tiểu cô nương không có kiến thức gì!
Tiểu Nê Thu lúc lắc nói:
– Đại gia ta chính là thần khâu bẩm sinh, sờ các người là phúc của các người.
Tiểu Nê Thu nói xong bò về bên cạnh Lý Thất Dạ.
Có nữ học sinh bực bội nói:
– Con giun chết tiệt, muốn ăn đòn?
Thanh âm như oanh yến, làm người nghe thoải mái.
– Trì điện hạ.
Lúc này Trì Tiểu Điệp đi ra, nàng đang tu luyện trong viện nghe tiếng ồn nên ra xem. Trì Tiểu Điệp rất ngạc nhiên khi thấy nhiều nữ học sinh, có nhiều người quen mặt, đa số nữ đệ tử xuất thân từ Sư Hống môn.
Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ, nàng sợ hắn không thích. Dù sao Lý Thất Dạ luôn cao thâm khó dò, giữ khoảng cách với người.
Lý Thất Dạ thấy Trì Tiểu Điệp ánh mắt ý hỏi nhìn mình thì cười nói:
– Đã là người quen thì hãy ôn chuyện đi, có rảnh đi nghe giảng bài cũng là lựa chọn không sai.
Lý Thất Dạ nói rồi dắt Tiểu Nê Thu rời đi.
Lý Thất Dạ đi xa, có nữ học sinh hỏi Trì Tiểu Điệp:
– Trì điện hạ, tiểu quỷ này là ai? Đệ tử của Sư Hống môn sao?
Trì Tiểu Điệp không biết nên nói cái gì, quét mắt nhìn đám nữ đệ tử. Trì Tiểu Điệp cười khổ, nhìn các nữ đệ tử làm nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp Lý Thất Dạ, kiến thức nông cạn, không biết trời cao đất rộng.
Lý Thất Dạ dắt Tiểu Nê Thu đi dạo trong mảnh đất Thiên Đạo Viện rộng lớn, nhìn như hắn đi dạo nhưng thật ra là đo đạc biến động thiên địa chi mạch bên dưới Thiên Đạo Viện.
Thiên địa chi mạch dưới Thiên Đạo Viện là một đại mạch ghê gớm, có thể nói nó là tổ mạch Đông Bách Thành. Thiên địa chi mạch này có được tạo hóa kinh thiên, thiên địa tinh khí bàng bạc vô cùng, đây là một trong những nguyên nhân Thiên Đạo Viện có thể sừng sững đến bây giờ.
Thủy tổ Thiên Đạo Viện dùng đại thần thông xây Thiên Đạo Viện trên thiên địa đại mạch, qua các đời tiên hiền Thiên Đạo Viện cố gắng, bọn họ khóa lại thiên địa đại mạch khiến Thiên Đạo Viện mãi mãi hưởng tạo hóa từ mảnh thiên địa này.
Nhưng Lý Thất Dạ hiểu rõ Thiên Đạo Viện hơn xa những người sống trong Thiên Đạo Viện, hơn cả những lão tổ lánh đợi. Từ thời đại hoang mãng đến bây giờ Lý Thất Dạ ra vào Thiên Đạo Viện biết bao nhiêu lần, đặc biệt thời gian Vương Viễn chấp chưởng Thiên Đạo Viện, hắn năm rõ Thiên Đạo Viện như lòng bàn tay.
Thiên Đạo Viện khóa lại thiên địa đại mạch, Lý Thất Dạ nắm rõ thủ đoạn, biến đổi trong đó. Sâu trong thức hải của Lý Thất Dạ có một đoạn ký ức xa xôi, vào thời đại cổ minh, đoạn thời đại hắc ám, hắn từng dẫn dắt vô số tiên hiền nhân tộc mượn đại mạch này ngăn cản từng đợt chinh chiến công phạt!
Cho nên Lý Thất Dạ biết rõ thiên địa đại mạch biến động.
Tiểu Nê Thu đi theo Lý Thất Dạ, cảm nhận thiên địa tinh khí trong Thiên Đạo Viện đậm đặc vô cùng, cảm thán rằng:
– Ài, chỗ tốt. Sớm biết như vậy năm xưa ta nên trục xuất tại đây mới đúng, vào linh vực ở đây là hưởng thụ. Có thiên địa tạo hóa như thế tẩm bổ, muốn không thành thần hoàng cũng khó.
Tiểu Nê Thu thèm nhễu nước miếng.
– Trong Tổ Thần miếu có dư uy của Bách Chiến Thần Hoàng, thần hoàng che chở ngươi, sau này đưa ngươi vào Trường Sinh Viện có Ma Cô che chở. Tổ Thần miếu gần trong gang tấc, dư uy vẫn che chở ngươi được. Còn nơi nào an toàn hơn chỗ đó? Huống chi nơi đó không bắt mắt, sẽ không ai để ý.
Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu:
– Đưa ngươi vào Thiên Đạo Viện không khó, nhưng sau này ngươi muốn đi sẽ rất khó. Thấy Vực Thần ở lại Thiên Đạo Viện không? Có thể đánh nát gông xiềng thiên địa nhưng khó trả nhân tình, chắc ngươi sẽ không muốn giống Vực Thần luôn ở lại Thiên Đạo Viện đi?
– Ha ha, đùa, đùa thôi. Ở mãi trong Thiên Đạo Viện thì ta sẽ điên.
Tiểu Nê Thu tâng bốc Lý Thất Dạ lên:
– Ta là cái đuôi của công tử, công tử gia đi đâu là ta theo tới đó. Tung hoành cửu thiên thập địa, càn quét bát hoang, bên cạnh công tử sao thiếu ta được?
Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu, chậm rãi nói:
– Bớt vuốt mông ngựa đi. Cố gắng tìm cho ta, tìm ra Hư Không Môn. Ta muốn xem bộ mặt thật của một trong Cửu Đại Thiên Bảo, nhìn xem nó đi thông đến đâu.
Hư Không Môn, một trong Cửu Đại Thiên Bảo, có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới đó. Thế nhân cho rằng Hư Không Môn chỉ là truyền thuyết, nhưng Lý Thất Dạ tin tưởng Hư Không Môn thật sự tồn tại, tựa như bát bảo khác.
Vấn đề là áo nghĩa cuối cùng của Hư Không Môn là gì? Đây là phương hướng Lý Thất Dạ luôn tìm kiếm. Có tin đồn Hư Không Môn đi thông tương lai, có nói Hư Không Môn trở về quá khứ, có nói Hư Không Môn có thể đến giới thứ mười nằm ngoài cửu giới. Là thật hay giả thì không ai biết, trên đời này có giới thứ mười hay không? Cũng bí ẩn giống Hư Không Môn.
Tiểu Nê Thu vỗ ngực nói:
– Ta làm việc công tử cứ yên tâm! Tuyệt đối không thành vấn đề!
Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu nói:
– Vậy sao? Năm xưa là ngươi làm hỏng chuyện của Vạn Tướng Chân Thần, ngươi là người xem nhưng lại cùng Vạn Tướng Chân Thần rơi vào trong.
Tiểu Nê Thu hụt hơi:
– Cái này không thể trách ta.
Tiểu Nê Thu kêu oan:
– Chuyện của lão chủ nhân đúng là ta quá sơ sẩy, nhưng khi đó lão chủ nhân hoàn toàn tỉnh táo, biết chính mình làm chuyện gì, ta cứ nghĩ lão chủ nhân không cần ta nhắc nhở.
Chương 447: Đại Thế viện
– Đi nhầm một bước thua cả bàn cờ.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Đây chính là điểm đáng sợ nhất của cao nguyên táng phật. Lặng lẽ thẩm thấu, bao nhiêu nhân vật vô địch tự cho là nằm trong vòng khống chế của mình, cuối cùng bản thân biến thành tín đồ còn tưởng rằng chính mình đi ra đại đạo khác.
Tiểu Nê Thu chửi:
– Bà nội nó, đều tại bình nước tiểu kia hại!
Tiểu Nê Thu chửi rất dữ nhưng trong lòng nó sợ hãi, thứ kia rất tà môn.
– Nói đúng ra thì không liên quan gì cái bình, một niệm thành ma, một niệm hóa thần, nằm ở bản tâm của mình. Điều tiếc nuối duy nhất là thật lâu trước kia bị Đế Thích giành trước một bước, nếu không thì sau này ta có thể lấy vật đó ra.
Nói đến đây Lý Thất Dạ híp mắt lại.
Người đời có ai không biết cao nguyên táng phật có một vật kinh thế hãi tục? Vật đó từ vạn cổ làm tiên đế nhễu nước miếng, nhưng tiếc nuối là không lấy được, vạn thế tới nay Lý Thất Dạ thử mấy lần đều thất bại.
Tiểu Nê Thu gật đầu, nói:
– Ài, cái bình bể đó quá lợi hại, tiên đế đều không làm được. Truyền thuyết Đế Thích đi ra từ thần thoại, chiếm tiên cơ.
Lý Thất Dạ nói:
– Gác chuyện cao nguyên táng phật sang bên đi, chúng ta giải quyết Hư Không Môn trước. Chỉ cần nắm giữ Hư Không Môn, đợi phật môn mở ra, ta cầm Không Thư. Khi đó Hư Không Môn và Không Thư đều nằm trong tay ta, giải quyết cái bình kia là chuyện sớm hay muộn, có ngày ta sẽ giết vào tiên ma động!
Lý Thất Dạ híp mắt lại.
Tiểu Nê Thu sôi sục máu nóng:
– Công tử gia yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp công tử lấy Hư Không Môn vào tay!
Có Hư Không Môn, có Không Thư là nghịch thiên trong nghịch thiên, tiên đế giá lâm cũng không sợ.
Lý Thất Dạ luôn đo đạc thiên địa chi mạch Thiên Đạo Viện, hắn đo hơn mười ngày rốt cuộc xác định lối vào.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tiểu Nê Thu:
– Ngươi lặn xuống đi, đừng sốt rộng, dùng hư không độ lặn xuống, né trấn sát đại trận của Thiên Đạo Viện, cảm ứng nguồn môn hộ xem coi có tìm được dấu vết gì không. Cẩn thận Vực Thần, ngươi lặn xuống theo cách ta chỉ, đừng sơ sẩy là sẽ né thoát Vực Thần. Hiện tại trạng thái của Vực Thần không ổn định, không rảnh quan tâm nhiều.
– Công tử yên tâm, ta sẽ là người thứ nhất tìm được môn hộ. Mượn thiên địa chi mạch cảm nhận nguồn Hư Không Môn, nếu trong môn hộ thật sự có Hư Không Môn thì ta chắc chắn truy tung được.
Tiểu Nê Thu được Lý Thất Dạ truyền dạy, thoáng chốc độ vào linh vực của mình, biến mất.
Sau khi giải quyết chuyện này Lý Thất Dạ định trở về Đại Thế viện, nhưng tình cờ gặp người không ngờ đến.
– Không ngờ gặp Lý huynh tại đây.
Là Băng Ngữ Hạ, truyền nhân của Băng Vũ cung đi tới. Hai bên Băng Ngữ Hạ có mỹ nữ làm bạn, đều là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp khuynh thành.
Thấy Băng Ngữ Hạ nữ giả nam trang, Lý Thất Dạ không biết nên nói cái gì. Cô nương này đánh chết cái nết không chừa.
Lý Thất Dạ liếc Băng Ngữ Hạ, nói:
– Tiểu cô nương, đừng suốt ngày xem mình là nam nhân, coi chừng biến thành nhân yêu.
– Lý huynh hài hước thật.
Băng Ngữ Hạ mỉm cười nói:
– Không biết Lý huynh ở viện nào? Ta đi bái phỏng Lý huynh được không?
Mỹ nữ đi bên cạnh Băng Ngữ Hạ rất bất ngờ. Tuy Băng Ngữ Hạ nữ cải nam trang, bất cần đời, nhưng nàng là người kiêu ngạo. Không bao nhiêu người khiến Băng Ngữ Hạ khách sáo như thế, tiểu quỷ bình thường trước mắt có lai lịch gì?
Lý Thất Dạ từ chối ngay:
– Không cần.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nàng ở lại cua gái đi, đừng đến quấy rầy ta.
– Lý huynh nói vậy là sai.
Băng Ngữ Hạ cười phong độ tuyệt trần nói:
– Có chuyện tốt đương nhiên phải chia sẻ với công chúa. Nếu Lý huynh đã không rảnh thì lần sau nhớ đến Nhàn Thế viện, ta sẽ giới thiệu mấy vị tuyệt thế giai nhân cho Lý huynh quen, sẽ có người Lý huynh thích.
Lý Thất Dạ không biết nên nói gì với cô nàng giả nam này. Băng Ngữ Hạ thông minh trí tuệ nhưng cứ bắt chước giọng điệu của Băng Vũ tiên đế. Đôi khi Lý Thất Dạ muốn dạy Băng Ngữ Hạ một bài học, nhưng thấy dáng vẻ nàng giống Băng Vũ tiên đế làm hắn thầm thở dài.
Băng Ngữ Hạ bật cười nói:
– Xem ra Lý huynh động lòng? Nhớ tới Nhàn Thế viện, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi Lý huynh, giới thiệu mấy công chúa, thánh nữ cho Lý huynh quen.
Giả nam trang nhưng Băng Ngữ Hạ vẫn xinh đẹp vô cùng.
Lý Thất Dạ dở khóc dở cười, cô nương này thật thú vị, khác với truyền nhân đại giáo cổ quốc khác.
Băng Ngữ Hạ rời đi, một người khác không biết từ đâu chui ra cười tủm tỉm nói:
– Công tử cũng đến Thiên Đạo Viện? Thật làm người ta bất ngờ.
Đây là một thanh niên cao to vạm vỡ, học sinh của Thiên Đạo Viện, mặt mũi xa lạ, người ngoài không biết lai lịch của gã.
Lý Thất Dạ liếc học sinh xa lạ, nói:
– Như thế nào? Mục tiêu lần này là Thiên Đạo Viện?
Người khác không nhận ra học sinh này nhưng sao lọt qua pháp nhãn của Lý Thất Dạ? Thanh niên là Tư Không Thâu Thiên.
Tư Không Thâu Thiên xoa tay, cười nói:
– Lần này gặp một lão oan gia trong hoàng cung Sư Hống quốc nên không từ mà biệt.
Lý Thất Dạ không biết nên nói cái gì. Tiểu tử này kết thù nhiều đến nỗi Tư Không Thâu Thiên không đếm hết, Lý Thất Dạ lười hỏi nhiều.
Tư Không Thâu Thiên ngóng cổ nhìn xung quanh vắng người, tò mò hỏi:
– Lần này công tử nghe tiếng gió gì?
Lý Thất Dạ liếc Tư Không Thâu Thiên:
– Tiếng gió gì là gì? Ta chỉ đến Đại Thế viện đi dạo.
Tư Không Thâu Thiên cười nhăn nhở, gã không tin Lý Thất Dạ nói nhưng không dám hỏi dồn.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng nói:
– Ta hỏi thăm được ít tin tức, muốn chia sẻ với công tử.
Lý Thất Dạ nhàm chán hỏi:
– Tin tức gì?
Lý Thất Dạ đến vì Hư Không Môn, hắn không hứng thú với chuyện khác.
Tư Không Thâu Thiên lại nhìn bốn phía, xác nhận không có ai mới cẩn thận nghiêm túc nói:
– Thiên Đạo Viện gặp nguy hiểm.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Nói kỹ hơn đi.
Tin tức này làm Lý Thất Dạ nổi hứng thú.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng nói:
– Ta kiếm được chút tin tức bí mật, là bí mật đâm thủng trời. Có người muốn nhặt của hời, có người muốn diệt Thiên Đạo Viện.
– Diệt Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ híp mắt, chuyện này không có gì lạ. Từ vạn cổ đến nay bao nhiêu truyền thừa, bao nhiêu vương triều muốn diệt Thiên Đạo Viện. Thiên Đạo Viện có tài nguyên đếm không hết, trong bảo khố chứa tiên trân thiên vật nhiều vô số kể, tùy tiện chọn một món đủ làm người ta giành giật đầu rơi máu chảy. Từ thời đại hoang mãng đến bây giờ Thiên Đạo Viện tích lũy vô số công pháp bí kíp càng khiến người thèm thuồng. Thiên Đạo Viện có được mảnh đất này có thể nói là vô giá, chỉ tính thiên địa chi mạch dưới lòng đất, nếu lập phía bên trên thiên địa đại mạch sẽ thành tựu sự nghiệp thiên cổ.
Từ vạn cổ đến nay có rất nhiều ý đồ tiêu diệt Thiên Đạo Viện, nhưng cuối cùng Thiên Đạo Viện vẫn sừng sững không ngã.
– Ta hiểu suy nghĩ của công tử.
Tư Không Thâu Thiên nhìn thấu suy nghĩ của Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nói:
– Nếu là bình thường, cho những người này một trăm lá gan cũng không dám tấn công Thiên Đạo Viện, nhưng bây giờ lại khác.
Chương 448: Âm mưu kinh thiên
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– A? Khác thế nào?nói nghe thử.
Tư Không Thâu Thiên nhìn quanh quất, mở miệng nói:
– Nghe nói Vực Thần của Thiên Đạo Viện sắp chết. Vực Thần Thiên Đạo Viện có khả năng bị môn hộ lần này ảnh hưởng, không chỉ chết mà còn bùng nổ. Truyền thuyết Vực Thần Thiên Đạo Viện có chút vấn đề, chưa biết chừng nó phát cuồng hủy mảnh thiên địa này.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Vì vậy có người định đục nước béo cò?
Tư Không Thâu Thiên nói:
– Đúng vậy! Khi đó Thiên Đạo Viện khó tự lo thân, sẽ rối loạn lên, đó là cơ hội tốt nhất để nhân lúc cháy nhà hôi của.
Lý Thất Dạ liếc Tư Không Thâu Thiên:
– Đang nói ngươi hay người khác?
Tư Không Thâu Thiên cười gượng:
– Ta làm gì có lá gan đó? Hơn nữa nhân lúc cháy nhà hôi của là chuyện của đám trộm vặt. Ta được tin bí mật là có người muốn chiếm toàn bộ Thiên Đạo Viện!
– Nuốt nguyên Thiên Đạo Viện? Chuyện đó không dễ.
Lý Thất Dạ biết rõ thực lực Thiên Đạo Viện, dù là nội tình cổ quốc chưa chắc phong phú bằng.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng nói:
– Đúng vậy! Cho nên mọi người âm thầm kết minh, một hơi mượn mấy tiên đế bảo khí, hoặc cả tiên đế chân khí.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Thật có mặt mũi, truyền thuyết gom được vài tiên đế bảo khí còn dễ, nhưng không có nhiều. Nếu muốn gom thêm vài tiên đế chân khí thì càng khó.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng nói:
– Có nhân vật ghê gớm ra mặt, nghe bảo là cường giả trong truyền thuyết bí mật du thuyết mấy truyền thừa ghê gớm. Có một số lão bất tử lánh đời thật lâu động lòng định xuất thế. Chuyện này không chỉ dính dáng đến Đông Bách Thành mà còn có Trung Đại Vực, Tây Hoang Dã, Nam Xích Địa, Bắc Uông Dương.
Lý Thất Dạ sờ cằm. Muốn nuốt Thiên Đạo Viện thì một truyền thuyết không đủ sức, dù là đế thống tiên môn cũng không nuốt nổi. Có lẽ mấy đại truyền thuyết lén hợp tác nuốt nguyên Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Cường giả trong truyền thuyết.
Thời đại đạo khó này không thể nào có cường giả trong truyền thuyết, loại tồn tại này chắc chắn là lão già chôn mình.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng hỏi:
– Công tử thấy sao?
Lý Thất Dạ liếc Tư Không Thâu Thiên, nói:
– Ngươi đứng tham gia chuyện Thiên Đạo Viện, đừng để khi đó không có thịt ăn còn bị kéo vào. Lần này môn hộ Thiên Đạo Viện mở ra ngươi đi theo ta, không chừng có chuyện cần dùng ngươi.
Tư Không Thâu Thiên gãi mũi, do dự:
– Cái này . . .
Lý Thất Dạ cười cười, dứt khoát xoay người đi. Tư Không Thâu Thiên cắn răng, giậm chân.
Tư Không Thâu Thiên hét hướng bóng lưng Lý Thất Dạ:
– Công tử có chỗ nào cần ta tùy thời gọi một tiếng là được, ta tuyệt đối không từ chối.
Lý Thất Dạ dừng lại, xoay người nhìn Tư Không Thâu Thiên, cười cười.
Lý Thất Dạ hỏi:
– Ngươi trả lại dược diệu cho Trì tiểu tử chưa?
Lý Thất Dạ đột nhiên hỏi làm Tư Không Thâu Thiên ngây người, gã chột dạ cười gượng gạo:
– Hì hì. Bẩm công tử, tiểu tử này không rảnh để ý ta, gần đây đang nồng nhiệt với nha đầu Bảo Vân thế gia, cả ngày khanh khanh ta ta như keo như sơn không xa rời, ta ngại không quấy rầy bọn họ.
– Đưa trả đi.
Lý Thất Dạ nói:
– Bắt đầu làm từ chuyện này, ta sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Tư Không Thâu Thiên hít sâu, gật đầu, nói:
– Nếu công tử đã nói vậy thì ta nhất định sẽ đưa tận tay hắn.
Lý Thất Dạ xoay người đi.
Tư Không Thâu Thiên vội nói với theo:
– Công tử có gì cần tùy thời báo một tiếng, ta ở Nhàn Thế viện!
Tư Không Thâu Thiên đi Nhàn Thế viện, Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên về điều này. Nhàn Thế viện rồng rắn hỗn tạp, có đủ loại người, tiểu tử này ẩn vào nơi đó như cá gặp nước.
Khi Lý Thất Dạ quay về Đại Thế viện thì sân đã vắng lặng, không có cảnh đẹp mỹ nữ thành đàn như sáng sớm.
Trì Tiểu Điệp hầu hạ Lý Thất Dạ tẩy rửa, mãi đến hôm nay nàng tự cho mình là người hầu bên cạnh hắn, nhưng Lý Thất Dạ chưa từng nhắc đến vị trí của Trì Tiểu Điệp như thế nào.
Lý Thất Dạ tẩy rửa xong Trì Tiểu Điệp hỏi ý hắn:
– Ngày mai ta vào thành tụ họp với tiểu tỷ muội được không?
Lý Thất Dạ khẽ hỏi:
– Tụ họp?
Trì Tiểu Điệp vội trả lời:
– Có học sinh Đại Thế viện, mấy học sinh Đỉnh Thế viện. Bọn họ là tu sĩ thế hệ trẻ đến từ Sư Hống quốc hoặc nước láng giềng, có mấy người từ hoàn thất.
Lý Thất Dạ đã hiểu, gật gù:
– Liên lạc cảm tình đi.
Đây là điểm khác nhau giữa Trì Tiểu Điệp và Lý Sương Nhan. Nếu nói Lý Sương Nhan như ngạo tuyết hàn mai thì Trì Tiểu Điệp là hồng trần giai nhân.
Trì Tiểu Điệp là công chúa của Sư Hống quốc, điểm khởi đầu không cao bằng Lý Sương Nhan. Nói cách khác, Trì Tiểu Điệp càng gần tiểu môn tiểu phái, Lý Sương Nhan thì cao cao tại thượng, cao không thể với tới trong mắt tiểu môn tiểu phái.
Trì Tiểu Điệp đi giao thiệp với người trẻ tuổi Sư Hống quốc, nước láng giếng đề ổn định địa vị cho Sư Hống quốc, tăng thêm bằng hữu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta đi cùng nàng vậy.
Trì Tiểu Điệp kinh ngạc nói:
– A?
Trì Tiểu Điệp không ngờ Lý Thất Dạ đòi đi chung.
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp, thản nhiên nói:
– Mỹ nữ như mây, oanh thanh yến ngữ, như Tiểu Nê Thu đã nói, chân đẹp trắng nõn không xem thì phí. Các nữ nhân vòng quanh là hưởng thụ, sao ta có thể bỏ qua cơ hội được?
Lời này rất háo sắc, xấu xa, đổi lại người khác nói sẽ bị đánh giá là hạ lưu dê xồm. Nhưng Lý Thất Dạ nói lại có ý khác, thản nhiên nhàn nhã, như phong hoa tuyết nguyệt, ưu nhã.
Trì Tiểu Điệp sửng sốt. Trì Tiểu Điệp không ngờ Lý Thất Dạ có mặt này, từ khi nàng đi theo hầu bên cạnh hắn, Lý Thất Dạ cho Trì Tiểu Điệp ấn tượng là cao thâm khó dò, uy như núi cao, làm người ta kính sợ. Tư Không Thâu Thiên như thế, Bành lão đạo sĩ cũng kiêng dè Lý Thất Dạ ba phần.
Rõ ràng Lý Thất Dạ nhỏ tuổi hơn Trì Tiểu Điệp rất nhiều, nhưng từ khi theo bên hắn nàng chưa từng xem hắn là một thiếu niên. Lý Thất Dạ tựa như một kẻ bề trên trang nghiêm uy nghi.
Giờ Lý Thất Dạ biến đổi làm Trì Tiểu Điệp ngây người, khác hẳn với tưởng tượng của nàng.
– Được rồi, đừng ngây người, đi ra ngoài thư giãn là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Gần đây ta khá ghiêm khắc với nàng, đi thả lỏng chút. Ta cũng là một người trẻ tuổi đang lứa thanh xuân đúng không? Chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể không đi góp vui?
Lý Thất Dạ hơi cảm thán, gần đây hắn khá nghiêm khắc với Trì Tiểu Điệp. Sau khi trở về Đông Bách Thành, thật nhiều dĩ vãng ập đến, huyết chiến phủ bụi, nhớ lại quá khứ làm lòng Lý Thất Dạ nặng trĩu.
Yêu sâu, trách cũng nhiều. Yêu đây không phải Lý Thất Dạ yêu Trì Tiểu Điệp mà là tổ tiên Trì gia, Bách Chiến Thần Hoàng, ái tướng của hắn. Lần này đến Đông Bách Thành gặp hậu nhân của Bách Chiến Thần Hoàng, Lý Thất Dạ không định bồi dưỡng Trì Tiểu Điệp, nhưng nghĩ tình Bách Chiến Thần Hoàng từng rất trung thành nên hắn đổi ý, đối xử với Trì Tiểu Điệp rất nghiêm khắc.
Trì Tiểu Điệp mỉm cười nói:
– Được rồi, ta sẽ sắp xếp ngày mai giới thiệu công tử với các tỷ muội.
Trì Tiểu Điệp trở nên thân thiết với Lý Thất Dạ hơn, xưng hô công tử rất tự nhiên.
Chương 449: Ta là người đứng đắn (1)
Bất giác Trì Tiểu Điệp thả lỏng, vì trước kia Lý Thất Dạ tựa như nghiêm sư, nàng đã quên hắn cũng là thiếu niên thanh xuân. Lời Lý Thất Dạ nói khiến Trì Tiểu Điệp cảm nhận được sức sống thanh xuân từ hắn.
– Hãy là bản thân.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Hôm nay ta không nói nhiều đạo lý lớn, cứ thả lỏng tâm hồn, thản nhiên đối diện độc hành đại đạo. Ta chỉ dẫn nàng đi tới hôm nay, sau này tu hành thế nào là dựa vào chính nàng. Ta không phải sư phụ của nàng.
Trì Tiểu Điệp hít sâu, nói:
– Ta hiểu rồi.
Trì Tiểu Điệp nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ nhỏ tuổi hơn mình nhiều, nàng nhoẻn miệng cười.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu.
Hôm sau Trì Tiểu Điệp và các tỷ muội liên quan trong thành. Tuy Thiên Đạo Viện được gọi là viện nhưng thật ra nó như một nước, có lãnh thổ rộng lớn, vô số thành trí. Trong Thiên Đạo Viện cổ thành đồ sộ, cực kỳ náo nhiệt.
Trì Tiểu Điệp và các tỷ muội tụ họp tại tửu lâu trong thành cách Đại Thế viện không xa, bao hẳn một tầng lầu. Các tỷ muội mở tiệc hoan nghênh Trì Tiểu Điệp, có mấy chục mỹ nữ, đa số xuất thân từ Sư Hống quốc hoặc nước láng giếng, mấy nữ đệ tử thân phận khá cao, hoặc là công chúa một nước, hoặc truyền nhân một giáo. Địa vị, đạo hạnh của bọn họ cách biệt Trì Tiểu Điệp không xa, trừ mấy vị vào Đỉnh Thế viện ra, các thiếu nữ khác đều trong Đại Thế viện.
Bữa tiệc rất náo nhiệt, oanh thanh yến ngữ, tiếng khẽ kêu mềm mại, hờn dỗi làm nũng. Nhiều mỹ nữ bày ra phong tư kiến người hoa mắt.
Về sắc đẹp thì Trì Tiểu Điệp số một số hai trong các thiếu nữ. Trì Tiểu Điệp là chim hoàng yến của Sư Hống quốc, có thể nói quốc sắc thiên hương. Các thiếu nữ khác mặc dù kém hơn Trì Tiểu Điệp nhưng có phong cách riêng, tú sắc khả cơm.
Các thiếu nữ tụ tập với nhau, líu ríu nói chuyện. Lý Thất Dạ ngồi trong góc nhìn một đám thiếu nữ vui cười trò chuyện, hắn nở nụ cười.
Đương nhiên trước đó Lý Thất Dạ và Trì Tiểu Điệp nói giới thiệu hắn cho các thiếu nữ chỉ là giỡn chơi. Lý Thất Dạ ngồi yên tại chỗ, cảm nhận tuổi xuân rực rỡ, sức sống thanh xuân động lòng người.
Các thiếu nữ bất giác nói về Trì Tiểu Điệp, có nhắc tới Lý Thất Dạ.
Một thiếu nữ cười hỏi:
– Trì điện hạ, tiểu đệ đệ này là đệ tử của Sư Hống quốc sao?
Thiếu nữ nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Một thiếu nữ khác thoạt trông không lớn hơn Lý Thất Dạ bao nhiêu cười nói:
– Ta nhớ Trì tỷ tỷ có một đệ đệ, tiểu quỷ kia suốt ngay theo đuôi Trì tỷ tỷ. Hay hắn chính là đường đệ của Trì tỷ tỷ?
Một thiếu nữ khác khí chất cao quý, xuất thân không tầm thường nhìn Lý Thất Dạ, nàng cười hiền hòa nói:
– Trì muội, dây là đường đệ của ngươi thật sao? Hay ta làm mai cho hắn? Các tỷ muội có mặt tại đây nhiều vô cùng, không chừng có người hợp với hắn.
Trì Tiểu Điệp bị hỏi nghẹn lời, làm mai cho Lý Thất Dạ? Băng Ngữ Hạ chỉ có tư cách làm tỳ nữ cho Lý Thất Dạ! Trì Tiểu Điệp cầu cứu nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, nhìn kỹ các nữ nhân ngồi trong bàn tiệc.
– Các vị tỷ tỷ nói vậy làm tiểu đệ ta không biết làm sao.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Mai mối gì thì tiểu đệ ta là lần đầu tiên . . . Như cô nương lên kiệu hoa. Các vị tỷ tỷ đừng cười chê, tiểu đệ nhỏ tuổi da mặt mỏng, sẽ xấu hổ . . .
– Xì, xấu hổ?
Một thiếu nữ hoạt bát liếc xéo Lý Thất Dạ, nói:
– Theo ta thấy ngươi là tên háo sắc, từ lúc đi vào đến bây giờ tròng mắt xoay tròn nhìn mặt người này, ngó người kia. Bộ dáng gian xảo nhìn là biết xấu xa.
Một thiếu nữ khác hùa theo:
– Đúng đúng, ta hắn ngươi còn nhỏ tuổi mà háo sắc lớn bằng trời!
Chỉ một mình Lý Thất Dạ là nam nhân trong buổi tiệc, tuổi nhỏ hơn bọn họ, một đám thiếu nữ tụ tập lại nên to gan trêu chọc hắn.
Đối diện mấy chục thiếu nữ, Lý Thất Dạ không hề hoảng hốt, bình tĩnh nói:
– Nói vậy là oan cho tiểu đệ quá.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu ta thật sự háo sắc như thế, nhìn trúng ai chẳng phải là khiêng về nhà ngay sao?
Một thiếu nữ khác cười nói:
– Ô, tiểu quỷ thật mạnh miệng, bằng vào công phu mèo quào của ngươi dám bắt cóc cô nương không? Coi chừng bị cô nương đánh sưng mặt.
Thiếu nữ đẹp ngang ngửa Trì Tiểu Điệp bật cười, hào khí nói:
– Ta và Tiểu Điệp là tỷ muội thân thiết, đệ đệ của Tiểu Điệp cũng là đệ đệ của ta. Nói cho tỷ tỷ nghe, ngươi nhìn trúng cô nương nào, ta thay ngươi đến cửa cầu hôn.
Một thiếu nữ chỉ vào thiếu nữ khác nhỏ tuổi nhất, tuổi gần bằng Lý Thất Dạ, nói:
– Ta cảm thấy Tiểu Nghiên không sai.
Thiếu nữ kia mặt đỏ hồng, cáu kỉnh nói:
– Lâm tỷ tỷ còn giỡn nữa là ta kệ tỷ!
Các thiếu nữ cười to. Trì Tiểu Điệp dở khóc dở cười. Các thiếu nữ không biết các nàng đang trêu chọc ai, đừng thấy bộ dạng người ta vô hại, nếu nổi khùng lên là mọi người sẽ sợ.
Lý Thất Dạ bị các thiếu nữ trêu chọc nhưng vẫn bình tĩnh nói:
– Ài, ta là người nghiêm túc, các tỷ tỷ cứ đùa mãi làm ta không chịu nỗi.
Một thiếu nữ cười hỏi:
– Xì, người đứng đắn? Khi không đứng đắn thì không phải người chứ gì?
Lý Thất Dạ vô tội nói:
– Tỷ tỷ nói sai rồi, nếu không là người thì ta là cái gì, chẳng lẽ là tiện nhân? Con người ta tiện không được.
Thiếu nữ khác khều mặt, trêu Lý Thất Dạ:
– Mới nói hai câu đã không đứng đắn, có thấy xấu hổ không?
Một mình Lý Thất Dạ chống lại một đám thiếu nữ trêu chọc, không hề thấy áp lực, cảm thấy chọc hắn rất vui.
Trì Tiểu Điệp thì ngồi xem, nàng thả lỏng tâm tình nhìn xem công tử sẽ chấm dứt như thế nào.
Thiếu nữ cao quý cười nói:
– Tiểu đệ đệ nói đi, ngươi nhìn trúng ai thì tỷ tỷ sẽ làm chủ cho ngươi.
Thiếu nữ cao quý là một vị công chúa nước láng giềng với Sư Hống quốc.
– Cái này . . .
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn các thiếu nữ, ánh mắt lướt qua từng người như đang lựa chọn người vừa ý.
Có thiếu nữ giận dỗi nói:
– Tên háo sắc này!
Cộp cộp cộp!
Lý Thất Dạ chưa xem hết các thiếu nữ trong buổi tiệc thì có tiếng bước chân vang lên, có người lên lầu, không chỉ một người.
Chớp mắt năm, sáu người lên lầu, có nam có nữ, khí thế siêu phàm. Có thanh niên đầu đội hoàng quan,có nữ nhân mặc phượng y. Nam khí vũ hiên ngang, nữ xinh đẹp động lòng người.
Không khí náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Các thiếu nữ thấy năm, sáu thanh niên nam nữ lên lầu thì biến sắc mặt.
Một nữ nhân dẫn đầu đoàn người, nàng mặc phượng y, đầu đội bảo quan, khí chất cao quý, mắt phượng hùng hổ khiếp người. Nữ nhân trừng Trì Tiểu Điệp.
Trì Tiểu Điệp thấy người đến thì nét mặt sa sầm, các thiếu nữ đang ngồi tim rớt cái bịch. Bởi vì năm, sáu nam nữ này có lai lịch kinh người.
Nữ nhân lạnh lùng nói:
– Trì Tiểu Điệp, ngươi ở đây là tốt nhất, tánh cho bản quận chúa đi Đại Thế viện tìm ngươi.
Nữ nhân cực kỳ kiêu ngạo, chán ghét nói:
– Đi Đại Thế viện làm bẩn đế giày của ta, một đám gián chuột tầng dưới chót!
Lời nữ nhân nói làm các thiếu nữ tức giận.
Công chúa nước láng giềng với Sư Hống quốc mở miệng nói:
– Hoàng Phủ quận chúa, câu này quá đáng rồi. Hổ Khiếu tông cũng không phải đế thống tiên môn!
Chương 450: Ta là người đứng đắn (2)
Tuy công chúa nước láng giềng bái vào Đỉnh Thế viện nhưng có tình cảm rất tốt với các tỷ muội Đại Thế viện.
– Sao? Không phục?
Nữ nhân lạnh lùng nói:
– Nếu là học sinh của Đỉnh Thế viện hì đừng xen lẫn với đám chó mèo, làm Đỉnh Thế viện mất mặt.
Nữ nhân tên Hoàng Phủ Phượng, xuất thân từ Hổ Khiếu tông, được phong làm quận chúa trong Hổ Khiếu quốc. Thiên phú của Hoàng Phủ Phượng không tệ, bẩm sinh có hoàng mệnh, tổ tiên là Kim Loan đại yêu nên nàng có thể kim loan rất hiếm thấy trong thể thánh cầm hậu thiên chi thể. Hoàng Phủ Phượng đã là vương hầu, không là thanh niên đỉnh cao nhất, nổi trội nhất nhưng cũng rất ưu tú.
Công chúa nước láng giềng tức giận:
– Ngươi . . .!
Công chúa đứng bật dậy trừng Hoàng Phủ Phượng.
Đám người đi theo Hoàng Phủ Phượng toàn thuộc đại giáo cường quốc, một thanh niên lạnh lùng cảnh cáo:
– Trúc cô nương, đừng để mình làm sai. Cô nương muốn đối địch với Hổ Khiếu tông sao?
Hoàng Phủ Phượng mặc kệ công chúa nước láng giềng, nàng trừng Trì Tiểu Điệp:
– Trì Tiểu Điệp, ngươi tốt nhất hãy quản lý đệ đệ của mình, nếu không hắn chết như thế nào cũng không biết! Hừ, đừng không biết tự lượng sức mình, coi chừng Sư Hống quốc các ngươi sẽ vời đến tai họa ngập đầu!
Hoàng Phủ Phượng là quận chúa của Hổ Khiếu quốc, nàng và Hổ Nhạc là sư huynh muội. Trì Tiểu Đao đi cua Bảo Vân công chúa rất có thể trở thành vị hôn thê của Hổ Nhạc. Hoàng Phủ Phượng không nuốt trôi cục tức này, nàng bênh vực cho sư huynh Hổ Nhạc.
Hoàng Phủ Phượng uy hiếp trắng trợn làm Trì Tiểu Điệp biến sắc mặt. Đúng là Hổ Khiếu tông cường đại thật, nhưng Hoàng Phủ Phượng đe dọa trắng trợn, không ai nhịn được.
Các thiếu nữ trừng Hoàng Phủ Phượng, bất bình thay cho Trì Tiểu Điệp.
– Ta che chở Trì Tiểu Đao.
Lúc này một thanh âm lười biếng vang lên:
– Hắn muốn theo đuổi Bảo Vân công chúa không có gì ghê gớm, trai chưa lấy vợ, gái chưa gả chồng, ngươi tình ta nguyện, khanh khanh ta ta là chuyện bình thường. Bảo Vân tiểu cô nương chưa gả vào Hổ Khiếu tông các ngươi, Hổ Khiếu tông nhảy nhót cái gì?
Người lên tiếng là Lý Thất Dạ, hắn không thèm nhìn Hoàng Phủ Phượng cái nào. Nói:
– Nếu ngươi chạy đến uy hiếp người bên cạnh ta thì hãy chuyển lời của ta về. Hổ Khiếu tông biết điều thì kẹp đuôi lại, nếu Bảo Vân tiểu cô nương tự nguyện theo Tiểu Đao thì liên quan gì đến Hổ Khiếu tông các ngươi? Nếu Hổ Nhạc là loại người hẹp hòi muốn tách rời đôi tiểu uyên ương này thì ta sẽ tự tay nhổ xương Hổ Nhạc!
Lý Thất Dạ tuyên bố cực kỳ kiêu căng làm Hoàng Phủ Phượng, đám người đi chung biến sắc mặt. Hoàng Phủ Phượng lạnh lùng liếc Lý Thất Dạ, không thèm để hắn vào mắt.
Hoàng Phủ Phượng ra lệnh:
– Đánh, đánh chết tiểu quỷ này, đánh hắn đến chết. Bản quận chúa sẽ đích thân giải quyết Trì Tiểu Điệp!
– Thứ không biết sống chết!
Một thanh niên bên cạnh Hoàng Phủ Phượng duỗi tay chộp hướng Lý Thất Dạ, năm ngón bén như đao rát mặt.
Lý Thất Dạ đứng lên:
– Cút!
Lý Thất Dạ đẩy một tay ra.
Rầm!
Thanh niên chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị Lý Thất Dạ đánh bay.
Lý Thất Dạ nhanh như tia chớp lao hướng Hoàng Phủ Phượng.
Hoàng Phủ Phượng giật mình kêu lên:
– Muốn chết!
Hoàng Phủ Phượng huơ đao chém, vũ đao cực kỳ sắc bén, dù là hoàng thể cũng không chịu nổi.
Rầm!
Lý Thất Dạ bình tĩnh vung tay đập mạnh xuống, vũ đao vỡ vụn. Hoàng Phủ Phượng bị đánh bay hộc máu, nàng quá khinh địch, cho rằng một đao dễ dàng giết Lý Thất Dạ, ai ngờ bị hắn đánh bay.
Hoàng Phủ Phượng hộc máu bay đi chưa kịp rơi xuống, Lý Thất Dạ nhanh đến mức khiến người không thể thấy rõ, hắn lắc người bóp cổ Hoàng Phủ Phượng dán vách tường.
Hoàng Phủ Phượng bị Lý Thất Dạ bóp cổ như hạc trắng lơ lửng. Cần cổ trắng ngần nằm gọn trong tay Lý Thất Dạ, không thể cao quý ngẩng lên được nữa.
Nam nữ đi theo Hoàng Phủ Phượng giật mình hét to một tiếng:
– Ngươi dám . . .!
Nhưng bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, Hoàng Phủ Phượng bị Lý Thất Dạ bóp cổ, đám người không dám xông lên.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn bọn họ, hắn nhìn thẳng Hoàng Phủ Phượng, bình tĩnh nói:
– Vương hầu cũng dám giương oai trước mặt ta? Hai tay ta dính máu vương hầu nhiều còn hơn ngươi uống nước.
Hoàng Phủ Phượng sợ chết khiếp:
– Ta . . . Ta là quận chúa của Hổ Khiếu tông. Nếu . . . Nếu ngươi dám giết ta thì Hổ Khiếu tông tuyệt đối không tha cho ngươi!
Ánh mắt hờ hững của Lý Thất Dạ làm Hoàng Phủ Phượng sợ vô cùng, như thể hắn giết nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến, bé nhỏ không đáng kể.
Lúc này một thanh âm trong trẻo êm tai vang lên:
– Hổ Khiếu tông xưng bá Đông Bách Thành rồi sao?
Một người đứng ở cửa cầu thang, mặc nam trang, phong hoa tuyệt thế.
– Băng thiếu cung chủ!
Đám nam nữ đi theo Hoàng Phủ Phượng vừa thấy nữ nhân kia thì biến sắc mặt, thụt lùi một bước.
Nữ nhân đột nhiên xuất hiện chính là Băng Ngữ Hạ.
Băng Ngữ Hạ nhàn nhã đứng đó, gấp quạt lại, bước tới gần nhìn Hoàng Phủ Phượng.
– Hổ Khiếu tông hù con nít còn được, muốn hù sợ Lý huynh thì ngươi ít ra phải lôi Phi Tiên giáo mới được.
Nhìn Băng Ngữ Hạ, đám tỷ muội Trì Tiểu Điệp ngây ngẩn. Băng Ngữ Hạ, truyền nhân của Băng Vũ cung. Băng Ngữ Hạ là truyền nhân của đế thống tiên môn, một nhân vật cao cao tại thượng trong mắt các tiểu môn tiểu phái.
Lý Thất Dạ hờ hững tiếp lời Băng Ngữ Hạ:truyện kiếm tu audio
– Phi Tiên giáo cũng không có gì ghê gớm.
Lý Thất Dạ ném Hoàng Phủ Phượng xuống như vứt rác.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Hoàng Phủ Phượng:
– Cút, hôm nay tâm tình của ta tốt, không muốn giết ngươi! Lần sau còn dám xuất hiện trước mặt ta, tuy ta không thích giết nữ nhân nhưng sẽ tự tay giết ngươi!
Mặt Hoàng Phủ Phượng trắng bệch, lập cập bò dậy cùng đám nam nữ khác quay người bỏ chạy, không dám ở lâu hơn một giây. Hoàng Phủ Phượng sợ teo tim.
Đám thiếu nữ ngồi ngây người. Mới rồi các nàng trêu chọc Lý Thất Dạ, cảm thấy hắn là tiểu quỷ nhỏ tuổi hơn bọn họ, vô hại. Nhưng bỗng chốc tiểu nam hại vô hại biến thành cường giả thật sự. Vương hầu ở trong tay Lý Thất Dạ tựa như gà con, thay đổi đột ngột làm các nàng không lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn hắn.
Lý Thất Dạ nhìn các thiếu nữ, lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Thời gian vui vẻ chơi cùng nhau bị thứ ngu ngốc tục không chịu nổi phá hủy.
Các thiếu nữ tỉnh táo lại, bọn họ nhìn Lý Thất Dạ rồi lại ngó nhau, không nói nên lời.
– Ô, cứ không chịu để ta giới thiệu mai mối cho, thì ra Lý huynh có sở thích này, tự mình tạo hậu cung lớn, kim ốc tàng kiều?
Băng Ngữ Hạ nhìn các nam nhân ngồi trên ghế, bộ dạng công tử ca phong lưu cười nói:
– Lý huynh, tục ngữ nói rượu ngon rất tuyệt nhưng đừng mê rượu. Một mình nuôi nhiều nữ hài tử như vậy . . . ngươi chịu nổi sao?
Bốp!
Lý Thất Dạ vỗ mông vêu của Băng Ngữ Hạ.
Băng Ngữ Hạ bị Lý Thất Dạ tập kích giật nảy mình, nhảy cẫng lên trốn ra xa:
– Ngươi làm cái gì?
Các thiếu nữ câm nín, đây là truyền nhân của Băng Vũ cung, một trong các nữ nhân trẻ mạnh nhất Đông Bách Thành, Lý Thất Dạ dám vỗ mông nàng, dám sàm sỡ nàng, quá khó tin.