1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 87 [Chương 431 đến Chương 435]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 87 [Chương 431 đến Chương 435]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 431: Độ Không Khâu dẫn

Lý Thất Dạ chỉ điểm Trì Tiểu Điệp, lần đầu tiên nàng không thấy, lần thứ hai cũng vậy. Đến lần thứ ba, bỗng nhiên pho tượng tổ tiên Tri gia hiện rõ trong lòng Trì Tiểu Điệp. Pho tượng tổ tiên Tri gia đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt mở ra. Trong khoảnh khắc này Trì Tiểu Điệp thấy rõ mắt của tổ tiên, nàng giật mình vì đôi mắt trông như hoàng kim đúc ra.

Trì Tiểu Điệp mở mắt, vui mừng reo lên:

– Ta thấy rồi!

Trì Tiểu Điệp mở mắt, đôi mắt pho tượng tổ tiên Tri gia biến mất.

– Không tệ.

Mặt Lý Thất Dạ không biểu tình, hắn gật đầu, nói:

– Chỉ nhìn đến vẫn chưa đủ, phải tiếp tục dùng tâm nhìn. Có được Thần Đồng Thiên Binh Đạo tổ tiên truyền cho hay không phải xem tạo hóa của chính nàng.

Trì Tiểu Điệp hít sâu, nghiêm túc gật đầu, nói:

– Ta sẽ cố gắng!

Trì Tiểu Điệp lớn hơn Lý Thất Dạ mấy tuổi nhưng bây giờ nàng tựa như học sinh ngoan trước mặt hắn, tuổi tác hoàn toàn không hợp nhau.

Trì Tiểu Điệp lại nhắm mắt, dần dần nàng trông thấy đôi mắt của tổ tiên. Đó là đôi mắt hoàng kim, mắt tổ tiên dần có thay đổi. Khi thần đồng pho tượng tổ tiên Tri gia mở ra, đôi mắt trở nên sâu thẳm làm Trì Tiểu Điệp như rơi vào thế giới đại đạo. Thần đồng chậm rãi diễn biến ra thần liên trật tự, chậm rãi cấu trúc đại đạo, thay đổi thất thường . . .

Trì Tiểu Điệp chìm đắm trong đó, nàng bị đại đạo huyền diệu hút mất linh hồn.

Trong thời gian tiếp theo Trì Tiểu Điệp chìm đắm trong tuyệt học vô thượng Thần Đồng Thiên Binh Đạo của tổ tiên. Lý Thất Dạ ở lại Tổ Thần miếu, trừ tu luyện công pháp của mình ra hắn tu luyện Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới lấy từ trong Vạn Tướng Chân Thần.

Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới là một vô thượng thức thuật, không kém hơn bất cứ tiên đế thức thuật nào, là thứ thuật cấm kỵ, nghịch thiên nhất. Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới ngang ngửa với quản chi.

Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới là thuật trấn tộc của Vạn Tướng Chân Thần nên dĩ nhiên Lý Thất Dạ biết uy lực của nó.

Lý Thất Dạ tập trung tu luyện, khiến hắn tiếc nuối là không có nhiều vũ khí tiện tay.

Trong tay Lý Thất Dạ không có nhiều báu vật vũ khí dùng để tác chiến, đặc biệt sau khi tu luyện Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới thì hắn cảm thấy binh khí của mình quá ít.

Hiện nay các vũ khí bảo khí Lý Thất Dạ có thể lấy ra dùng chỉ có Cửu Ngữ Chân Cung, Linh Vực Không Luân. Lục Đạo Kiếm, Bá Tiên Đao thì hắn để lại trong tay Lý Sương Nhan, Trần Bảo kiều.

Trong thời gian ở Tổ Thần miếu, Trì Tiểu Điệp rất quý trọng cơ hội hiếm có này, nàng tu luyện khắc khổ vô cùng. Lý Thất Dạ khen ngợi ưu điểm này của Trì Tiểu Điệp.

Lý Thất Dạ tu luyện một thời gian sau đó dẫn Trì Tiểu Điệp đi, hắn nói:

– Đi, ta mang nàng đi đào một thứ.

Lý Thất Dạ cầm công cụ như cái xẻng đưa hết cho Trì Tiểu Điệp.

Trì Tiểu Điệp không nói câu nào ngoan ngoãn đi theo Lý Thất Dạ, nàng mang nàng đến Tây Thùy sơn hà Thiên Đạo Viện, trong một khe núi sâu chém hơn mười gậy tre. Nhưng cây tre tím xanh cứng như sắt, vào tay cảm xúc lạnh lẽo.

Trong lúc Trì Tiểu Điệp vác trúc giùm Lý Thất Dạ, nàng tò mò hỏi:

– Đây là loại tre gì?

– Thúy Thiết trúc, thông mộc tính nhất.

Lý Thất Dạ trả lời: Nguồn truyện audio Podcast

– Chúng ta đi Trường Sinh Viện, ta có một thứ ở đó.

Trì Tiểu Điệp không biết Trường Sinh Viện nằm ở đâu, nàng không hỏi nhiều, cứ đi theo Lý Thất Dạ là đúng. Trong thời gian ở bên Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp dần tập thành thói quen chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều.

Lúc đến ngoài cửa đạo quan Trường Sinh Viện, Trì Tiểu Điệp mới biết phía đối diện Tổ Thần miếu có một tòa đạo quan, trước đó nàng không hay biết gì.

Trì Tiểu Điệp nhìn đạo quan vừa nhỏ vừa cũ kỹ, nàng không nhìn ra bên trong có báu vật gì. Bây giờ dù gặp tình huống gì Trì Tiểu Điệp đều chọn tin vào Lý Thất Dạ, không ai khiến nàng tin tưởng nhiều hơn Lý Thất Dạ.

Trì Tiểu Điệp theo Lý Thất Dạ bước vào đạo quan tên Trường Sinh Viện, bên trong có tiếng ngáy mũi ầm ầm như sấm.

Nghe tiếng ngáy ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, Trì Tiểu Điệp giật mình, nàng còn tưởng đâu Trường Sinh Viện không có ai.

Trì Tiểu Điệp nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ:

– Có người?

Khi đứng ở cửa phòng nhìn vào trong thấy lão đạo sĩ nằm ngủ trên giường, Trì Tiểu Điệp trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.

Lão đạo sĩ ngửa mặt lên trời, dường như từ đêm Lý Thất Dạ đến lão vẫn ngủ tới bây giờ, tư thế không thay đổi chút gì.

Lý Thất Dạ liếc lão đạo sĩ rồi đi hướng nội đường Trường Sinh Viện:

– Mặc kệ lão.

Lý Thất Dạ dùng chân đo diện tích đạo quan, trong phút chốc hắn đi hết cả đạo quan, sau đó đạp tường bay lên.

Lý Thất Dạ dùng chân đo đạo quan, dường như hắn đang khám phá điều gì. Trì Tiểu Điệp đi theo sau lưng Lý Thất Dạ nín thở, không dám thở mạnh nhìn. Bọn họ đang đào báu vật, trong đạo quan có lão đạo sĩ đang nằm, lỡ đánh thức lão thì chẳng phải là chớp mắt uổng công?

Lý Thất Dạ đo tới đo lui, cuối cùng ngừng lại cách cửa đọa quan ba trượng. Lý Thất Dạ ném xẻng cho Trì Tiểu Điệp, hắn thì cầm Thúy Thiết trúc.

Lý Thất Dạ dặn dò Trì Tiểu Điệp:

– Khi ta cắm ba cây Thúy Thiết túc thì nàng hãy đào dưới ba tấc, động tác phải nhanh, hiểu không?

Trì Tiểu Điệp hít sâu, nói:

– Hiểu rồi.

Trì Tiểu Điệp siết chặt cái xẻng, bất giác nàng căng thẳng vì lời Lý Thất Dạ nói.

Con ngươi Lý Thất Dạ co rút, bỗng bắn ra tia chớp, giây lát cắm ba cây Thúy Thiết trúc xuống đất. Trì Tiểu Điệp liền cầm xẻng nhanh chóng đào, hoàn toànp hối hợp Lý Thất Dạ chặt chẽ.

Lý Thất Dạ hành động siêu nhanh, mỗi lần đóng đinh là ba cây Thúy Thiết trúc cùng lúc, Trì Tiểu Điệp nhanh tay đào ngay, không dám lơ là hay chậm trễ.

Cuối cùng tất cả Thúy Thiết trúc trong tay Lý Thất Dạ đều cắm dưới đất, vừa lúc là một vòng. Lý Thất Dạ giật lây xẻng trong tay Trì Tiểu Điệp đào ngay vị trí chính giữa vòng vây.

Khi đào đến độ sâu nhất định, rốt cuộc hắn đào ra được một thứ. Đó là con giun to lớn, Trì Tiểu Điệp lớn đầu rồi nhưng chưa từng thấy có con giun nào to cỡ đó, làm nàng sợ hết hồn.

Một con giun to, lưng cõng rương đất vàng, thân hình không lớn nhưng là đất vàng đúc ra.

Con giun nằm sấp tại đó, không nhúc nhích, không biết nó đã chết hay hôn mê.

Thấy cảnh tượng kỳ lạ đó làm Lý Thất Dạ giật mình kêu lên:

– Đây là cái gì?

Đào lòng đất được một con giun thì thôi, nhưng lưng so cõng rương vàng đất, thật kỳ lạ.

– Đây không phải con giun.

Lý Thất Dạ nhìn con giun hoàn hảo không tổn hao gì, hắn thởp hào nhẹ nhõm.

– Tại sao phải đào như vậy?

Một con giun đã kỳ lạ, cách đào của Lý Thất Dạ cũng rất quái.

– Không phải giun, nó là Độ Không Khâu Dẫn. Dù nàng biết nó ở dưới lòng đất, nếu không thăm dò ra vị trí cụ thể của nó thì mặc cho nàng đào rỗng nguyên ngọn núi cũng không trông thấy. Nó không chung một không gian với chúng ta, chỉ khi nào nàng thăm dò được vị trí dị không cụ thể thì mới tỏa định nó được.

Chương 432: Tiểu Nê Thu

Lý Thất Dạ nói:

– Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Nếu kinh động nó là Độ Không Khâu Dẫn sẽ trốn ngay, chớp mắt vượt qua một không vực khác. Muốn đào được Độ Không Khâu Dẫn thì trước tiênp hải nhốt nó. Độ Không Khâu Dẫn bẩm sinh tính thần thổ, muốn nhốt được nó phải là thần mộc tính, mộc khắc thổ. Vì vậy cần có Thúy Thiết Trúc là thông mộc tính nhất.

Trì Tiểu Điệp hỏi:

– Tức là có Thúy Thiết trúc là có thể nhốt được nó?

Lý Thất Dạ nói:

– Không, một khi Độ Không Khâu Dẫn ra khỏi đất thì không thứ gì nhốt nó được, chỉ khi nó ở trong đất thì mới lấy mộc khắc thổ giam cầm nó. Độ Không Khâu Dẫn ra khỏi đất trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lôi. không gian là thiên địa của nó, Độ Không Khâu Dẫn có thể chớp mắt vượt qua một linh vực khác.

Trì Tiểu Điệp ngẩn ngơ, lần đầu tiên nàng nghe thấy thứ như vậy. Độ Không Khâu Dẫn gì đó trước kia Trì Tiểu Điệp chưa từng nghe nói qua.

Lúc này Lý Thất Dạ nâng con giun lên, hắn mở rương vàng đất trên lưng Độ Không Khâu Dẫn ra.

Khi Lý Thất Dạ mở rương đất vàng ra, bên trong trống rỗng không có gì. Lý Thất Dạ thấy vậy biến sắc mặt.

Bỗng một thanh âm lười biếng vang lên:

– Ngươi đang tìm thứ này sao?

Một người thanh niên xuất hiện làm Trì Tiểu Điệp giật nảy mình, lão đạo sĩ vốn nằm trong đạo quan đã ngồi bên cạnh bọn họ từ bao giờ.

Lão đạo sĩ mắt mông lung buồn ngủ, đôi mắt đục nửa khép hờ. Hai tay lão đạo sĩ ôm một phá đất, pháo không to nhưng lão ôm có vẻ rất nặng.

Lý Thất Dạ nhảy ra khỏi vũng bùn, đôi mắt nhìn chằm chằm pháo đất trong ngực lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ ôm pháo đất, biếng nhác nói:

– Vào đạo quan của ta trộm đồ không phải chuyện tốt.

Lý Thất Dạ nhìn lão đạo sĩ, thản nhiên nói:

– Trộm? Phải nói là ngươi mới đúng. Tổ tiên của ta từng chôn Độ Không Khâu Dẫn xuống đây, để nó lại đời đời vì tương lai cho ta tới lấy.

Lão đạo sĩ mắt nhập nhèm nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:

– Tổ tiên của ngươi? Là ai?

Câu hỏi của lão đạo sĩ cũng là thắc mắc của Trì Tiểu Điệp, nhưng Lý Thất Dạ không nói thì nàng không dám hỏi.

Lý Thất Dạ chậm rãi đặt Độ Không Khâu Dẫn xuống:

– Ngươi hỏi nhiều quá, có một số việc không nên hỏi nếu không sẽ chết rất khó xem.

– Thật không?

Lão đạo sĩ cười tủm tỉm nói:

– Lão đạo sĩ ta đây luôn muốn chết nhưng không được, nếu ngươi đào con giun này ra thì cẳng bằng tặng cho ta? Hì hì, lần trước thứ này trốn quá nhanh, nếu không ta đã lấy làm món nhắm rượu.

– Lão đạo sĩ, ngươi không nên đụng vào thứ này.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Chẳng lẽ tổ sư Trường Sinh Viện không nói cho ngươi biết sao?

Lão đạo sĩ mơ màng buồn ngủ, không thèm quan tâm cười nói:

– Hì hì, tiểu quỷ, đừng khoác lác quá, lão già ta không tin tà.

Lý Thất Dạ híp mắt nhìn lão đạo sĩ, chậm rãi nói:

– Ma Cô đâu? Ma Cô đi đâu rồi?

Lão đạo sĩ đột nhiên đứng bật dậy, vẻ buồn ngủ biến mất hết, đôi mắt già nau nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ trở nên cực kỳ đáng sợ, như nuốt hết tất cả.

Trì Tiểu Điệp giật nảy mình, dù nàng chưa từng thấy qua cao nhân nhưng nàng biết lão đạo sĩ này rất đáng sợ. Trì Tiểu Điệp không hiểu tại sao khi lão đạo sĩ nghe cái tên Ma Cô sẽ giật mình như thế.

Lão đạo sĩ hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:

– Ngươi . . . Ngươi là ai?

Người lão đạo sĩ phát ra huyết quang.

Lúc này Trì Tiểu Điệp cảm nhận được uy thế huyết khí có thể phá hủy tất cả. Lão đạo sĩ đã cố giấu đi huyết khí, nhưng huyết quang mơ hồ đủ khiến Trì Tiểu Điệp cảm giác như đang đối diện một con rồng.

Lý Thất Dạ bình thản, chậm rãi nói:

– Lão đạo sĩ, tốt nhất đừng ra tay với ta, dù Vương Viễn của Thiên Đạo Viện các ngươi có bò ra khỏi mồ cũng không dám xuống tay với ta! Nếu không ta hủy Thiên Đạo Viện của các ngươi!

Trì Tiểu Điệp hét thất thanh:

– Á thánh!

Vương Viễn, một cái tên như sấm bên tai, đặc biệt là trong Đông Bách Thành. Vương Viễn chưa thành tiên đế nhưng có uy danh không thua gì tiên đế, ở thời đại xa xưa gã từng trùng hưng Thiên Đạo Viện, khiến Thiên Đạo Viện suy sụp một lần nữa nổi trội lên. Vì vậy địa vị của Vương Viễn trong Thiên Đạo Viện sánh ngang với thủy tổ Thiên Đạo Viện.

Trăm ngàn vạn năm trôi qua, Vương Viễn qua đời rất nhiều năm nhưng Thiên Đạo Viện còn ghi nhớ công lao của gã, gọi là á thánh. Người có được danh hiệu này trong Thiên Đạo Viện chỉ mỗi mình Vương Viễn.

Lão đạo sĩ rung động, mắt trợn to nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Lão đạo sĩ không dám tùy tiện ra tay, chậm rãi thu về huyết quang.

Lý Thất Dạ mặc kệ lão đạo sĩ, hắn nhẹ gõ Độ Không Khâu Dẫn, có tiết tấu gõ rơng đất vàng.

Thanh âm vang lên:

– Phù!

Một lúc sau Độ Không Khâu Dẫn tỉnh lại, chui đi thật xa.

Sau khi bò ra xa, Độ Không Khâu Dẫn há mồm chửi:

– Ui chao, bà nội nó, là tên khốn kiếp nào đánh lén lão tử?

Trì Tiểu Điệp ngẩn ngơ, nàng chưa từng thấy một con giun nói chuyện, biết mắng người, quá ảo.

Con giun biết nói chuyện, biết mắng người, Trì Tiểu Điệp ngây ngẩn không nói nên lời. Trong Đông Bách Thành trăm hoa đua nở, Trì Tiểu Điệp từng thấy nhiều đại yêu nhưng chưa thấy con giun tu luyện thành đạo.

Độ Không Khâu Dẫn thấy lão đạo sĩ thì nhảy cẫng lên:

– Ui cha, bà nội nó, là đạo sĩ thối đây mà!

Nhìn lão đạo sĩ ôm pháo đất càng khiến Độ Không Khâu Dẫn giận dữ, nó chửi mắng:

– Đạo sĩ khốn kiếp, đạo sĩ thối, mau trả thần pháo lại cho ta! Nếu không bản thần tiên sẽ nổ nát miếu nhỏ của ngươi!

Lão đạo sĩ híp mắt cười tủm tỉm:

– Con giun lớn lối thật, coi chừng đại gia ta bắt ngươi làm món nhậu.

– Vớ vẩn, hết sức vớ vẩn, nhảm chết bỏ! Ngươi chỉ đánh lén ta được vài lần. Công phu mèo ba ba cẳng của ngươi mà cũng mơ cướp thần pháo của ta? Phi, phi, phi, đạo sĩ thối, mau trả thầ pháo lại đây!

Độ Không Khâu Dẫn uy hiếp:

– Nếu không coi chừng bổn đại gia trục xuất chỗ gà không đẻ trứng này đén dị giới linh vực! Tổ cha nó, nếu không phải bổn đại gia hứa không thể rời khỏi chỗ quái quỷ này thì bổn đại gia sớm trục xuất ngươi đi, trục xuất chỗ quái quỷ này của ngươi đi! Mau trả thần pháo lại!

Trì Tiểu Điệp ngẩn ngơ, nếu con người mà chửi người như vậy thì không lạ, một con giun biết mắng người thật khó tin.

Lý Thất Dạ vỗ vị trí cạnh mình, nói với Độ Không Khâu Dẫn:

– Được rồi Tiểu Nê Thu, mau qua đây, ta sẽ đòi lại thần pháo cho ngươi.

Độ Không Khâu Dẫn cực kỳ kiêu ngạo, nó liếc xéo Lý Thất Dạ, mắng:

– Nhãi ranh, ngươi là ai? Dám kêu ta là Tiểu Nê Thu? Coi chừng bổn đại gia một pháo đánh ngươi vào dị giới! Nếu ngươi còn dám kêu bổn đại gia là Tiểu Nê Thu, có tin bổn đại gia trục xuất ngươi đi thứ nguyên, cho ngươi mãi mãi không quay về?

Lý Thất Dạ nhìn Độ Không Khâu Dẫn, chậm rãi nói:

– Tiểu Nê Thu, coi chừng ta ném ngươi lại Lão Vô Tự.

Độ Không Khâu Dẫn giật mình kêu lên:

– Sao ngươi biết Lão Vô Tự?

Độ Không Khâu Dẫn khó tin nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:

– Ngươi là ai?

Con giun mồm miệng ác độc trở nên cảnh giác.

Chương 433: Lão đạo sĩ

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Ta còn biết miệng chim kẹp ngươi bay ra Lão Vô Tự, ngươi còn la ó là ăn ngươi!

– Má ơi!

Độ Không Khâu Dẫn như gặp quỷ, nó nhảy cẫng lên, lắp bắp:

– Cái . . . Cái này là thật hay giả?

– Ngươi nói đi.

Miệng Lý Thất Dạ phun chân ngôn, một câu chân ngôn hóa thành trật tự pháp tắc nháy mắt nhập vào cơ thể Độ Không Khâu Dẫn.

Độ Không Khâu Dẫn rùng mình, hét chói tai:

– Tía má ơi! Công tử gia! Công tử là vô địch thiên hạ, cửu thiên thập địa, ngũ hoang lục đạo, thiên vực vạn giới . . . Bản Lão Vô Tự biết ngay trên đời này không ai có thể ngăn công tử gia quay về! Công tử gia là vương giả trở về, quân lâm thiên hạ, thống ngự chúng sinh, chưởng chấp Càn Khôn, tạo ba ngàn ức hậu cung, cưới ức vạn tiên nữ . . .

Trong phút chốc Độ Không Khâu Dẫn lốp bốp nói một đống lời nịnh bợ Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp trợn tròn mắt, lão đạo sĩ cũng xoe tròn mắt. Con giun này nãy giờ kiêu căng, ai gặp nó cũng bị chửi thúi đầu, không ngờ sẽ có ngày nịnh nọt người như thế.

Lý Thất Dạ nói với Độ Không Khâu Dẫn:

– Được rồi, còn nói nhảm nữa là ta ném ngươi lại Lão Vô Tự.

Độ Không Khâu Dẫn hớn hở chạy đến bên cạnh Lý Thất Dạ, bộ dáng tranh công nồng nhiệt cọ người hắn. Lý Thất Dạ vỗ rương vàng đất trên lưng nó, Độ Không Khâu Dẫn ngoan ngoãn nằm im bên cạnh hắn.

Có Lý Thất Dạ chống lưng, Độ Không Khâu Dẫn càng kiêu ngạo hơn:

– Đạo sĩ thối, trả thần pháo lại cho ta!

Độ Không Khâu Dẫn quát to với lão đạo sĩ:

– Nếu ngươi không trả thì công tử nhà ta sẽ đánh ngươi đến răng rơi đầy đất, hủy chỗ ngươi ở, không, hủy đống miếu đổ nát Thiên Đạo Viện này!

Lý Thất Dạ vỗ Độ Không Khâu Dẫn, nói:

– Được rồi, đừng lắm miệng.

Độ Không Khâu Dẫn im thin thít.

Lý Thất Dạ nhìn lão đạo sĩ, thản nhiên nói:

– Đạo trưởng hiện tại nên trả lại thần pháo cho vật nuôi của ta đi?

Lý Thất Dạ nói chuyện rất khách sáo.

Đôi mắt nhập nhèm của lão đạo sĩ không còn buồn ngủ, lão nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, trầm ngâm một lúc sau cười gượng:

– Đùa, đùa thôi. Lão đạo ta chỉ giỡn với con giun miệng thối, thừa dịp nó chưa chuẩn bị lấy trộm pháo đất vàng của nó chứ không có ác ý gì.

Lão đạo sĩ đưa thần pháo ôm trong ngực cho Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ bỏ thần pháo vào rương vàng đất trên lưng Tiểu Nê Thu.

Nhưng Tiểu Nê Thu không chịu bỏ qua, còn chửi:

– Bà nội nó, đạo sĩ thối dám đánh lén ta? Bổn đại gia không để yên cho ngươi, ta muốn tìm Ma Cô . . .

Có Lý Thất Dạ chống lưng Tiểu Nê Thu càng vênh váo.

Lão đạo sĩ nghe cái tên Ma Cô thì cơ mặt cứng lại.

Lý Thất Dạ xoa dịu Tiểu Nê Thu:

– Được rồi, đạo trưởng đã trả lại cho ngươi thì thôi đi, ngươi cũng mượn dùng thiên địa chi mạch của Thiên Đạo Viện.

Tiểu Nê Thu vẫn còn bực tức nhưng đành nói:

– Hừ hừ, lần này coi như đạo sĩ thối nhà ngươi hên!

Lý Thất Dạ ra lệnh:

– Tốt rồi, chúng ta cũng nên đi, chuyện ở đây đã xong.

Tiểu Nê Thu hớn hở theo sau lưng Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp đầu óc mờ mịt, sự việc thật kỳ dị, một con giun biết nói, còn biết chửi người.

– Đạo huynh, xin dừng bước!

Lý Thất Dạ định rời đi thì lão đạo sĩ vội kêu lại:

– Lão đạo có chút món ăn thôn quê, đạo huynh ở lại nếm thử chút?

Lý Thất Dạ xoay người nhìn lão đạo sĩ, gật đầu, nói:

– Cũng được, ăn một chén.

Lý Thất Dạ bước vào đạo quan.

Lão đạo sĩ mừng rỡ, lão như lốc xoáy xông vào đạo quan. Bên trong truyền ra tiếng đinh đang, chớp mắt lão đạo sĩ đã bưng lên một mâm đồ ăn đầy ắp.

– Thanh loan phượng can, thiên diệp độc thảo, băng hải tiên miết, phi giao ngư mục, điên sơn bảo duẩn . . .

Tiểu Nê Thu nhìn các món ăn, kêu lên:

– Đạo sĩ thối, nghĩ tình mâm cơm này bổn đại gia sẽ không so đo ngươi trộm đi thần pháo của ta!

Tiểu Nê Thu nói xong có tiếng nhai ngấu nghiến, nó gió cuốn mây tan ăn mâm cơm.

Lão đạo sĩ là ăn hàng, thấy Tiểu Nê Thu ăn ngồm ngoàm thì hét to một tiếng:

– Chừa cho ta một chút!

Lão đạo sĩ giành đồ ăn với Tiểu Nê Thu.

Trì Tiểu Điệp trợn tròn mắt, không chỉ vì lão đạo sĩ và Tiểu Nê Thu giành đồ ăn, nàng bất ngờ với mâm cơm ngon lành bày đầy bàn. Trì Tiểu Điệp không dám tin mâm cơm này sẽ xuất hiện trong một đạo quan đổ nát.

Trong mâm cơm này Trì Tiểu Điệp chỉ biết hai, ba món. Thanh loan phượng can. Điên sơn bảo duẩn, Trì Tiểu Điệp chỉ ăn hai loại kỳ trân tiên vị này một lần. Phụ hoàng của Trì Tiểu Điệp, tức vua Sư Hống quốc muốn ăn hai thứ này còn khó khăn, phải tự mình đi săn bắt. Đây là trân hào thế gian, ăn rất có ích cho đại đạo, người bình thường không ăn được.

So với lão đạo sĩ, Tiểu Nê Thu tướng ăn khó xem thi Lý Thất Dạ ung dung hơn, hắn chỉ nếm một miếng.

– Thử đi, đừng bỏ qua cơ hội.

Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, không khách sáo tham gia cuộc chiến cướp giật. Món ngon như vậy có thể gặp một lần đã là may mắn.

Mâm thức ăn bị càn quét hết ngay trong chớp mắt. Lão đạo sĩ, Tiểu Nê Thu ăn no ợ chua. Trì Tiểu Điệp ăn lửng bụng, nàng là công chúa của Sư Hống quốc, đây là món ngon nhất nàng ăn từ nhỏ đến lớn. Ăn xong Trì Tiểu Điệp cảm thấy toàn thân lâng lâng, lỗ chân lông giãn ra như phun sương.

Chỉ mình Lý Thất Dạ là ung dung, hắn ăn có vài miếng. Lão đạo sĩ vội bưng lên bình mỹ tửu cho Lý Thất Dạ, gã rót rượu đầy ly.

Lão đạo sĩ nói:

– Đạo huynh nếm thử, đây là Thiên Đạo Viện ủ đặc biệt.

– Thấm thánh Xuân Tuyền rượu, rượu ngon.

Lý Thất Dạ uống một hớp, khen:

– Thế gian từng đồn Vương Viễn mê rượu, có ai biết hắn cũng giỏi ủ rượu ngon?

– Đạo huynh quả nhiên là người biết hàng, kỳ nhân.

Lão đạo sĩ khen nịnh:

– Rượu này là á thánh tổ của chúng ta, ủ, trong Thiên Đạo Viện cũng không còn bao nhiêu.

Lão đạo sĩ rất quý trọng,Lão còn tiếc không uống nhưng rót đầy ly cho Lý Thất Dạ.

Trì Tiểu Điệp thì rất rung động. Vương Viễn, người từng là vô địch, siêu ghê gớm. Không ngờ rượu này do Vương Viễn ủ, lai lịch quá khủng.

Tiểu Nê Thu ăn no nê, hầm hừ liếc lão đạo sĩ, nói:

– Hừ hừ! Thấm thánh Xuân Tuyền rượu có gì ghê gớm? Đạo sĩ tohói nhà ngươi chưa thấy rượu ngon nhất đời đâu, tại Thần triều . . .

Lý Thất Dạ vỗ rương đất vàng trên lưng Tiểu Nê Thu, ngăn nó nói nhiều:

– Ăn no rồi im đi.

Tiểu Nê Thu im miệng ngay, không dám nói linh tinh nữa.

Lý Thất Dạ liên tục uống mấy ly Thấm thánh Xuân Tuyền rượu, nói:

– Cực kỳ ngon, đã uống rượu xong, có gì cứ nói đi.

Lão đạo sĩ cười gian xoa tay, nói:

– Không biết đạo huynh là thần thánh phương nào, đạo hiệu là gì?

Lý Thất Dạ liếc lão đạo sĩ cười lắc đầu, nói:

– Đạo trưởng sai rồi, ta chỉ là một tiểu bối vô danh, đến từ Tẩy Nhan cổ phái, đệ tử bình thường, tên Lý Thất Dạ.

Tiểu Nê Thu kiêu căng nói:

– Ha, ngươi có thể gọi công tử của ta là Lý tiên nhân, không, là Lý tiên vương.

Lý Thất Dạ vỗ Tiểu Nê Thu, nói:

– Đừng nói bậy bạ!

Tiểu Nê Thu cười gượng, ngậm miệng lại.

Chương 434: Bí mật cổ xưa (1)

Lão đạo sĩ nhìn Lý Thất Dạ một lúc sau thở dài, không ép hỏi thêm. Mặc kệ tên của Lý Thất Dạ là thật hay giả đã không quan trọng, vì lão hiểu rằng hắn sâu không lường được.

Lý Thất Dạ nhìn lão đạo sĩ, hỏi:

– Tên lão là gì? Đệ tử đời thứ mấy của Trường Sinh Viện?

Lão đạo sĩ chắp tay vào nhau nói:

– Không giấu gì đạo huynh, lão đạo tên Bành Khanh, là đệ tử đời thứ bảy Trường Sinh Viện, cũng là đệ tử duy nhất. Hiện tại chấp chưởng Trường Sinh Viện.

Lý Thất Dạ nói:

– Ta còn trẻ, đừng gọi già như vậy. Cứ gọi là công tử đi.

Lý Thất Dạ im lặng một lúc.

Bành lão đạo sĩ nhìn Lý Thất Dạ, chờ hắn nói tiếp. Trì Tiểu Điệp cảm thấy Lý Thất Dạ có lời muốn nói.

Lý Thất Dạ im lặng một lúc sau kiềm không được hỏi:

– Ma Cô có khỏe không? Bây giờ nàng không quản lý Trường Sinh Viện nữa sao?

Đã nhiều năm trôi qua, Lý Thất Dạ vốn không muốn hỏi tiểu nữ hài ngày xưa đi đâu nhưng vẫn kiềm lòng không đậu.

Bành lão đạo sĩ trả lời:

– Tổ sư đã quy ẩn trong bí địa Thiên Đạo Viện, không còn gặp thế nhân, dù là lão đạo cũng không thể gặp.

Lý Thất Dạ không hỏi thêm, hắn liếc Bành lão đạo sĩ, nói:

– Ngươi luyện lệch thể trường sinh, chẳng lẽ sư phụ của ngươi không nói cho ngươi biết dục tốc thì bất đạt sao?

Trì Tiểu Điệp nghe Lý Thất Dạ nói thì rất rung động. Thể trường sinh, đây là một trong mười hai tiên thể, khó tin hơn là lão đạo sĩ lôi thôi trước mắt tu luyện thể trường sinh một trong mười hai tiên thể. Quá khó tin, Thiên Đạo Viện đúng là chốn ngọa hổ tàng long.

Bành lão đạo sĩ giật nảy mình, lão đứng dậy vái:

– Mong công tử chỉ điểm một hai, khi sư tôn còn trên đời có nhắc nhở. Chỉ là khi ta còn trẻ sốt ruột đi nhầm một bước.

– Không giúp được.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Thể trường sinh có tên là trường sinh, chỉ có thể qua năm rộng tháng dài thuận theo tự niên, mặc nó thành. Đừng cố ý sửa chưa nó thì còn cơ hội để nó tự mình trọng sinh đi vào quỹ đạo.

Bành lão đạo sĩ nghe xong ngẩn ngơ, lão tu luyện thể trường sinh rất lâu, bây giờ nghe Lý Thất Dạ đề nghị cảm thấy có lý.

Bành lão đạo sĩ vái:

– Đa tạ công tử chỉ điểm.

Bành lão đạo sĩ ngồi xuống ghế.

Lý Thất Dạ nói:

– Lần này ta tới đây là có mấy nguyện vọng, bây giờ chỉ còn lại một. Ta muến nghe chuyện về Hư Không Môn.

Nhắc tới Hư Không Môn thì lão đạo sĩ trở nên nghiêm túc, Bành lão đạo sĩ lắc đầu, nói:

– Ta cũng không rõ. Đoạn thời gian trước sư đệ trong Thiên Đạo Viện có truyền tin về, bảo là gần đây địa mạch dao động dữ dội, rất có thể sẽ lại mở cửa lần nữa. Nhưng không dám nói cụ thể năm nào tháng nào, hiện tại mấy vị sư đệ đang suy tính chuyện này.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

– Hư Không Môn luôn là điều bí ẩn.

Hỏi trên đời này có ai hiểu rõ Hư Không Môn nhất? Trừ Vạn Tướng Chân Thần đã chết tì chỉ có Lý Thất Dạ, còn Tiểu Nê Thu khi ấy vẫn hồ đồ vô tri.

Bành lão đạo sĩ mở miệng nói:

– Á thánh tổ sư từng vào trong nghiên cứu, tiếc rằng không tìm ra cửa thật sự, hoặc vốn không có cửa đó.

Tiểu Nê Thu lắc đầu, nói:

– Chắc chắn Hư Không Môn tồn tại, còn có chạy đi đâu hay không thì khó nói. Nhưng Thiên Đạo Viện các người để lại một cánh cửa, là manh mối tốt nhất để tìm Hư Không Môn. Bằng vào cảm giác của ta rất khó nói đời này Hư Không Môn có xuất hiện không.

Lý Thất Dạ không sốt ruột, nói:

– Chờ đến lúc đó rồi tính. Tạm thời ta chưa rời khỏi đây, ta cư ngụ tại Tổ Thần miếu. Nếu Thiên Đạo Viện các người có tin tức cụ thể nhớ nói cho ta biết.

Khi Lý Thất Dạ rời đi, Bành lão đạo sĩ đích thân đưa tiễn, chờ hắn xuống núi lão mới quay về.

Sau khi rời khỏi Trường Sinh Viện, Trì Tiểu Điệp tò mò hỏi:

– Hư Không Môn là cái gì?

Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp, trả lời:

– Một trong Cửu Đại Thiên Bảo, Hư Không Môn.

Trì Tiểu Điệp giật mình kêu lên:

– Một trong Cửu Đại Thiên Bảo!

Việc lạ trong hôm nay đã đủ nhiều, nhưng không rung động bằng việc này.

Trì Tiểu Điệp sững sờ thật lâu sau khó tin nói:

– Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư, đó chẳng phải là vật trong truyền thuyết sao? Trên đời không tồn tại cái gì Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư thật sự.

Tiểu Nê Thu nói ngay:

– Tiểu cô nương, nàng đi theo công tử nhà ta lăn lộn đi. Ha, nàng không biết đâu, Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư thật sự tồn tại, Hư Không Môn càng chân thật. Ha đây . . .

Lý Thất Dạ trừng Tiểu Nê Thu, nó im miệng không dám nói bậy nữa.

Trì Tiểu Điệp quá rung động nên không để ý chi tiết đó. Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư là chuyện cổ tích lúc nhỏ nàng nghe trước khi đi ngủ. Cho tới nay thế nhân cho rằng trần gian không thể nào tồn tại cái gọi là Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư. Nhưng Lý Thất Dạ nói câu đó thì mọi thứ trở nên đáng tin.

Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, nàng hít sâu. Lý Thất Dạ không nói thêm về Hư Không Môn, Trì Tiểu Điệp cũng không dám hỏi tiếp.

Trì Tiểu Điệp còn một thắc mắc, nàng hỏi:

– Trường Sinh Viện thuộc Thiên Đạo Viện?

Thiên Đạo Viện nổi tiếng toàn Đông Bách Thành, thậm chí nhân hoàng giới, nhưng chưa từng nghe nói có Trường Sinh Viện.

– Sau này sáng lập.

Lý Thất Dạ nói:

– Trước kia Trường Sinh Viện không thuộc về Thiên Đạo Viện, nhưng sau này Vương Viễn xếp nó vào.

Lại nhắc đến cái tên Vương Viễn, Trì Tiểu Điệp vẫn hoảng hốt như ban đầu.

Vương Viễn, á thánh của Thiên Đạo Viện, không phải tiên đế nhưng uy danh ngang ngửa. Vì sao Lý Thất Dạ luôn biết mấy bí mật động trời này?

Khi đến Tổ Thần miếu, Tiểu Nê Thu than thở:

– Tổ Thần miếu!

Lý Thất Dạ ra lệnh:

– Tự mình tìm chỗ ở đi, đừng làm hỏng công việc, cũng đừng nói linh tinh.

Lý Thất Dạ nói xong quay về phòng mình.

Lý Thất Dạ rời đi, Tiểu Nê Thu đứng trong đại sảnh ngôi miếu, nhìn pho tượng tổ tiên Tri gia.

Tiểu Nê Thu cảm thán rằng:

– Bách Chiến Thần Hoàng!

Tiểu Nê Thu bò tới trước Vạn Tướng Chân Thần, vái lạy:

– Lão chủ nhân yên tâm đi đi, Tiểu Nê Thu ta ngủ say trong linh vực, đời này cuối cùng thoát khỏi ác mộng đám hòa thượng già kia. Lão chủ nhân yên tâm, đời này ta chắc chắn sẽ tu luyện thành hình người. Ha, tiếc là lão chủ nhân không thể thoát khỏi ác mộng chỗ quái quỷ kia. Bà nội nó, sẽ có ngày ta và công tử gia lấy bình nước tiểu kia!

Tiểu Nê Thu nói chuyện không đứng đắn nhưng nó trịnh trọng vái lạy.

Trì Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn bộ dạng của Tiểu Nê Thu, chờ nó bái xong nàng tò mò hỏi:

– Vạn Tướng Chân Thần là chủ nhân của ngươi? Vậy là . . . Là ngươi sống rất lâu sao?

– Là lão chủ nhân của ta.

Tiểu Nê Thu nhìn pho tượng, tưởng nhớ:

– Không tính sống quá lâu, sau này ta trốn vào linh vực của mình, ngủ say đến thời đại này chắc khoảng một, hai trăm năm mới tỉnh lại.

– Chẳng lẽ hắn là hậu đại của Vạn Tướng Chân Thần?

Trì Tiểu Điệp nói hắn là ý chỉ Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy lý do này đáng tin. Lý Thất Dạ là hậu đại của Vạn Tướng Chân Thần, bây giờ hắn trở về bái tế tổ tiên, hơn nữa lấy đi thứ tổ tiên để lại.

Tiểu Nê Thu liếc Trì Tiểu Điệp, chỉ cười không nói.

Chương 435: Bí mật cổ xưa (2)

Trì Tiểu Điệp không chết tâm, hỏi tiếp:

– Ngươi đến từ đâu? Chẳng lẽ là thần giới trong truyền thuyết? Trên đời có thần giới sao?

Tiểu Nê Thu nhìn Trì Tiểu Điệp, nói:

– Cô nương, đừng hỏi thăm lai lịch của ta, coi chừng rước họa vào thân.

Tính tình Tiểu Nê Thu miệng rộng, đặc biệt ngủ say vô số năm trong linh vực tỉnh dậy đã lâu không nói chuyện với ai, thế là mồm mép càng bép xép. Nhưng bị Lý Thất Dạ cảnh cáo, Tiểu Nê Thu biết cái gì nên nói cái nào không, nếu không công tử nhà nó thật sự sẽ cho Tiểu Nê Thu biết mùi.

Không được Lý Thất Dạ cho phép Tiểu Nê Thu sẽ không nói với ai nó đến từ Hư Không Môn, khi đó nó chỉ là một con giun không biết gì, là lão chủ nhân Vạn Tướng Chân Thần mang nó ra. Tiểu Nê Thu có thật sự đến từ Hư Không Môn hay không thì chỉ là điều lão chủ nhân Vạn Tướng Chân Thần suy đoán.

Sau này Vạn Tướng Chân Thần vì thăm dò Hư Không Môn không tiếc vào cao nguyên táng phật để lấy một vật, rồi bọn họ rơi vào chỗ quái quỷ không ra được. Lý Thất Dạ vì Âm Nha đã cứu bọn họ ra, tiếc rằng Vạn Tướng Chân Thần không vượt qua được khó khăn. Tiểu Nê Thu thì bị Lý Thất Dạ đưa vào linh vực của mình tránh thoát một kiếp, nó ngủ say đến bây giờ.

Tiểu Nê Thu nhìn ngó Trì Tiểu Điệp, hỏi:

– Tiểu cô nương ở lại bên công tử nhà ta làm cái gì?

Trì Tiểu Điệp sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Nói là người hầu? Không giống. Nói là tỷ nữ? Cũng không giống. Thật ra Lý Thất Dạ chưa từng đề nghị thu Trì Tiểu Điệp làm tỳ nữ, tối đa là người hầu sai phái tạm thời.

– Tiểu cô nương cần có tâm tính, có lòng thành. Chỉ cần thật lòng thành ý thì mới là cơ duyên.

Tiểu Nê Thu chỉ điểm Trì Tiểu Điệp một chút:

– Thiên tài không là gì, thiên chi kiêu nữ cũng không là gì. Đối với công tử nhà ta thì tiên nữ cũng không là gì. Ta thấy nàng là loại công chúa thánh nữ đúng không? Đối với công tử nhà ta thì thân phận này không đáng một đồng, hãy tự suy nghĩ đi.

Năm xưa Tiểu Nê Thu đi theo bên Lý Thất Dạ không lâu, sau này bị hắn đưa vào linh vực ngủ say. Nhưng ở thời đại đó Tiểu Nê Thu thấy nhiều nhân vật phong vân bên cạnh Lý Thất Dạ, thần nữ, tiên nữ chỉ là tỳ nữ cho hắn.

Tiểu Nê Thu chậm rãi đi vào phòng, Trì Tiểu Điệp một mình đứng đó.

Hôm sau Lý Thất Dạ dặn dò Trì Tiểu Điệp:

– Hãy chăm chỉ tu luyện, ta đi ra ngoài một chút.

Lý Thất Dạ nói xong bỏ đi.

– Công tử gia, chờ ta một chút!

Tiểu Nê Thu thì khỏi nói, như cái đuôi theo sát hắn.

Trì Tiểu Điệp không hỏi Lý Thất Dạ đi đâu, nàng ngoan ngoãn ở lại. Trì Tiểu Điệp thói quen Lý Thất Dạ xuất quỷ nhập thần, bây giờ nàng cũng hiểu chỉ bằng vào nàng không thể bắt hắn làm theo ý mình. Hoặc ở trong lòng Lý Thất Dạ thì Trì Tiểu Điệp chỉ là người được hắn chỉ điểm chút ít.

Khi đến đây Trì Tiểu Điệp thở dài, từ khi nào cảm xúc của nàng dao động theo Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ rời khỏi Tổ Thần miếu đi Tây Thùy sơn hà Thiên Đạo Viện. Tiểu Nê Thu *** ton theo sau lưng hắn.

Thiên Đạo Viện có lãnh thổ ộng lớn, nó có thể từ thời đại hoang mãng sừng sững đến bây giờ đủ tưởng tượng nội tình dày cỡ nào. Thiên Đạo Viện phía Tây Thùy hoang vắng không bóng người chiếm diện tích trăm ngàn vạn dặm, sơn hà bao la hùng vĩ, hung cốc hiểm phong đầy rẫy. Vì Thiên Đạo Viện có non sông hùng vĩ như vậy nên trong chốn hoang vu không bóng người hay có thọ tinh thiên thú ẩn hiện.

Lý Thất Dạ bước chân vào sơn hà, dặn dò Tiểu Nê Thu:

– Ngươi hãy chú ý kỹ, thăm dò xem Hư Không Môn có thể xuất hiện không?

Lý Thất Dạ tính thời gian, hắn chắc chắn Hư Không Môn sẽ xuất hiện ở đời này nhưng thời gian cụ thể thì khó nói.

– Tuân lệnh!

Không cần Lý Thất Dạ dặn dò Tiểu Nê Thu cũng biết nên làm sao. Rất có thể Tiểu Nê Thu sinh ra trong Hư Không Môn nên nó bẩm sinh có thiên phú độ hư không, trục thứ nguyên, nhập linh vực. Tiểu Nê Thu mẫn cảm với Hư Không Môn hơn bất cứ ai, đây là lý do Lý Thất Dạ đào nó ra.

Tiểu Nê Thu cảm nhận thiên địa dao động, theo Lý Thất Dạ vào rừng sâu núi thẳm, thăm dò mặt đất thay đổi từng tấc.

– Công tử gia, chưa chắc Hư Không Môn có ở khu vực này trong Thiên Đạo Viện.

Tiểu Nê Thu nói:

– Năm xưa lão chủ nhân thăm dò Thiên Đạo Viện mở cửa mấy lần nhưng không lần nào tìm được hàng thật. Hoặc lão chủ nhân ngay từ đầu đã lầm đường?

Hư Không Môn, một trong Cửu Đại Thiên Bảo, Không Thư một trong Cửu Đại Thiên Thư do Hư Không Môn sinh ra. Không Thư vô cùng bí ẩn, từ vạn cổ đến nay chưa từng nghe nói có ai vào được Hư Không Môn thật sự.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Tám chín phần mười đường đi thông Hư Không Môn nằm trong lãnh thổ Thiên Đạo Viện, cụ thể ở đâu thì khó nói, chính thức mở ra ở thời đại nào cũng không biết. Nhưng mặc kệ thế nào, nó sẽ không ra khỏi lãnh thổ này. Năm xưa thủy tổ Thiên Đạo Viện thuộc loại thông thiên triệt địa, hắn suy tính cả đời cuối cùng đặt Thiên Đạo Viện tại đây chắc vì nhìn trúng thiên địa chi mạch cùng hư không gian có quan hệ nhất định.

Tiểu Nê Thu lẩm bẩm:

– Ài, nói dễ hơn làm. Nghe lão tinh thần nói các đời tiên hiền Thiên Đạo Viện đều suy tính Hư Không Môn, bọn họ trút bao nhiêu tâm huyết vào. Tuy bọn họ mở cửa mấy lần nhưng không tìm đươc Hư Không Môn thật sự.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Làm gì có chuyện dễ như vậy? Tư vạn cổ đến nay có tiên đế đời nào không thèm nhỏ dãi Cửu Đại Thiên Bảo? Nhưng cũng từ vạn cổ đến giờ có vị tiên đế nào được một trong Cửu Đại Thiên Bảo? Nó khó lường hơn cả thiên mệnh gấp vạn lần, trước khi thiên địa sinh ra đã có chúng nó. Muốn nắm giữ Cửu Đại Thiên Bảo là điều rất khó khăn.

10 nói:

– Bà nội nó, nếu có nó thì dễ tìm rồi, đám hòa thượng già trong Lão Vô Tự rất khó gặm.

Lý Thất Dạ nheo mắt nói:audio coi am

– Chờ cao nguyên táng phật mở phật môn ta sẽ đi Lão Vô Tự một chuyến, sao ta có thể từ bỏ thứ đó?

Tiểu Nê Thu sợ hãi nói:

– Công tử, đây không phải chuyện đùa. Lần trước công tử suýt gặp nguy hiểm, chỗ đó quỷ quái dù là chân thần cũng có đi không về.

Nhắc tới cao nguyên táng phật, Lão Vô Tự là Tiểu Nê Thu sợ run như cầy sấy. Lão chủ nhân Vạn Tướng Chân Thần nghịch thiên vô địch, là chân thần vậy mà cuối cùng vẫn gặp nguy hiểm. Nhờ Lý Thất Dạ tốn sức chín trâu hai hổ kéo bọn họ ra, bản thân hắn cũng suýt bị lôi vào.

Lý Thất Dạ nheo mắt nói:

– Yên tâm, lần này ta đường hoàng biện đạo với đám hòa thượng già kia, đấu bằng tài biện đạo mới là đường ngay, ta sẽ không dùng thủ đoạn khác.

– Biện đạo?

Tiểu Nê Thu biến sắc mặt nói:

– Dù là tiên đế nhắc đến hùng biện cũng không cãi lại đám già hòa thượng kia. Trong truyền thuyết chỉ có Phi Dương tiên đế là biện thắng.

– Đúng vậy!

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

– Phi Dương tiên đế đúng là miệng phun hoa sen, cuối cùng lừa một pho tượng phật bằng đá đi. Lão già này rất ghê gớm, nhiều mưu ma chước quỷ. Sau này Hạo Hải tiên đế cũng muốn cá cược cái bình nhưng không thắng nổi, cuối cùng tư thế vô địch rời đi. Từ đó suốt đời Hạo Hải tiên đế không dám bước chân vào cao nguyên táng phật một bước.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 23 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin