Đế Bá Audio Podcast
Tập 860 [Chương 4296 đến Chương 4300]
❮ prevnext ❯Chương 4296: Chiêu Hồn (Thượng)
Đại Hắc Ngưu cảm khái:
– Chết trận đến phút cuối vẫn không ngã xuống, không thần phục, sống lưng vẫn thẳng tắp. Đây mới là người Tam Tiên giới thật sự cần, là rường cột thật sự của Tam Tiên giới.
Thánh Sương Chân Đế không nói chuyện, nàng cúi đầu lạy dài những xác chết chiến đến cuối cùng vẫn không gục ngã, để biểu đạt kính ý cao thượng nhất.
Như Đại Hắc Ngưu nói, bọn họ mới là rường cột, là sống lưng của Tam Tiên giới.
Thánh Sương Chân Đế không rõ năm xưa xảy ra chuyện gì nhưng nàng mơ hồ đoán được vài điều.
Nhìn trên thuyền viễn chinh có bao nhiêu người hóa thành âm binh, xác bất tử. Có lúc còn sống hóa thành vật chết, cũng có sau khi chết biến thành vật chết.
Những người trước mắt dù chết trận, phút cuối cùng họ vẫn đứng thẳng tắp, không hóa thành vật chết. Đó là vì có linh hồn bất khuất, đạo tâm kiên định, không bị lực lượng hắc ám xâm thực, không bị tâm ma điều khiển, không bị tham lam trong lòng cắn nuốt.
Nên sau khi chết họ vẫn ưỡn ngực, không biến thành vật chết như con rối. Người như vậy đáng để người tôn kính, vái lạy.
Nhìn những di tích chiến trường đoán được năm đó xảy ra chuyện kinh thiên động địa, chuyện cực kỳ đáng sợ. Có người vẫn sừng sững không ngã, kiên định lập trường không bị vật bên ngoài dao động.
Nhóm Lý Thất Dạ đi một lúc lâu sau Đại Hắc Ngưu trầm giọng quát, chỉ đằng trước:
– Nhìn kìa! Nguồn truyện audio Podcast
Nhóm Liễu Yến Bạch ngước đầu lên, thấy hư không đằng trước lơ lửng tòa thành khổng lồ, cảm giác thần thánh vô thượng.
Thành trì cực kỳ cao lớn, trông giống lâu vũ to lớn từng tầng từng lớp chồng lên, chỗ cao nhất thẳng đến vũ trụ.
Tòa thành siêu cao lớn lơ lửng giữa hư không như tòa thiên thành khổng lồ không gì sánh bằng.
Quanh tòa thành, thời không bao la bị đánh tan nát, tòa thành cũng có nhiều chỗ bị phá hoại.
Nhiều tường thành bị đánh nát vụn, cửa thành bị đánh mở cái lỗ to, lâu vũ trong thành ngã đổ.
Lửa chiến đã đốt tới nơi này, nhiều chỗ trong thành bị đánh nát, nhưng thành trì còn giữ vẻ hoàn chỉnh, sừng sững tại đó.
Thành trì bị đánh phá nhưng vẫn toát ra hơi thở cường đại không gì sánh bằng, dường như trong thành có tồn tại cao cao tại thượng chúa tể thế giới này.
Khi cảm nhận hơi thở tràn ngập trong thiên địa, mơ hồ khiến người cảm giác trong thành có lửa đang cháy, lửa thần chí tôn vô thượng che chở thành trì, dường như đây là phủ đệ vô thượng của Hỏa Thần.
Cảm nhận hơi thở đó khiến người xúc động muốn khom người vái lạy, hơi thở đó quá mạnh.
Cảm nhận hơi thở này, lòng Thánh Sương Chân Đế rung động:
– Mạnh quá!
Một tòa thành lớn đã vỡ nát chìm nổi trong hư không, hơi thở trong tòa thành tràn ngập tựa như thần hỏa bập bùng cháy, trăm ngàn vạn năm vô thượng thần hỏa luôn bao phủ tòa thành lớn.
Lý Thất Dạ mang nhóm Thánh Sương Chân Đế đi vào tòa cổ thành khổng lồ này. Trong thành hiu quạnh không một bogsn người, đường phố rộng rãi vắng tanh, cảnh tượng đổ nát.
Trong thành cổ có vô số đại điện cổ lâu sừng sững tại chỗ. Những đại điện cổ lâu làm bằng bách luyện thạch, dựng bằng gỗ phượng tê, có đúc bằng kim loại thần kim. Nhìn những đại điện cổ lâu là biết năm xưa ngụ tại đây đều là Chân Thần vô thượng, Chân Đế vô địch.
Bởi vậy trăm ngàn vạn năm các đại điện cổ lâu vẫn tràn ngập hơi thở cổ xưa cường đại, đó là hơi thở của các chủ nhân từng ngụ tại đây.
Nhóm Thánh Sương Chân Đế bước chân vào thành cổ to lớn, cảm nhận mấy hơi thở cường đại ập vào mặt.
– Hơi thở mạnh quá, trận chiến ngày xưa động trời cỡ nào!
Vài hơi thở cường đại quấn quýt nhau, bài xích nhau, là những hơi thở để lại trong đại chiến.
Bao nhiêu năm đã qua mấy luồng hơi thở cường đại vẫn tồn tại, dây dưa nhau, mau tòa thành lớn hoang tàn này. Có thể tưởng tượng trận chiến xưa ai khủng bố biết bao, nếu tòa thành cổ không có lực lượng vô thượng che chở chắc đã bị đánh thành tro trong trận chiến đó.
Nhóm Lý Thất Dạ đi qua các con phố cổ thênh thang, đến trước giáo trường siêu lớn.
Từ xa nhìn giáo trường khổng lồ, mắt trâu như chuông đồng của Đại Hắc Ngưu trợn to:
– Nhìn kìa, những vật chết tụ tập tại đây!
Giáo trường rộng mênh mông có thể chứa trăm vạn người. Đứng trong giáo trường siêu khổng lồ này khiến người cảm giác mình nhỏ bé như con kiến.
Đứng thật xa ngoài giáo trường đã cảm nhận chiến ý ập vào mặt, dường như trăm ngàn vạn năm trước nơi này từng là chỗ trường điểm binh, tụ tập thiên quân vạn mã. Chiến sĩ nam nhi xuất phát từ đây đi viễn chinh thiên địa bao la, nên trăm ngàn vạn năm qua, các chiến sĩ nam nhi để lại chiến ý vẫn thật lâu không thể tán đi.
Lúc này trong giáo trường đã xếp hàng thiên quân vạn mã, rất ngay ngắn, mỗi người không phát ra tiếng động, không khí đặc biệt nặng nề.
Thiên quân vạn mã trong giáo trường là các âm binh vật chết nghe tiếng trống chạy tới, như đại quân trong biển, vật chết rồng đen, bá chủ ngựa chiến vân vân, tất cả tụ tập tại đây.
Trong giáo trường có chiếc trống trận siêu lớn sừng sững trên đài cao. Trống trận làm bằng da mông rồng, mặt trống có gân rồng, trên giá đỡ đặt gậy gõ. Mỗi cây gậy toát ra hơi thở cuồng bá, chúng nó được luyện chế từ xương thần.
Bá chủ chiến mã, hoàng đế xe thần, người đồng thuyền vàng, các vật chết Chí Tôn vô địch nghe tiếng trống tìm đến, đứng vây quanh trống trận.
Vật chết thiên quân vạn mã thì xếp trận thế siêu lớn trong giáo trường.
Lúc này nhóm bá chủ chiến mã hay vật chết thiên quân vạn mã đều đứng im trong giáo trường, không phát ra tiếng động. Giáo trường lớn yên lặng đáng sợ, nghe tiếng kim rơi rõ ràng, khiến người nổi da gà. Đặc biệt nhiều vật chết yên lặng đứng đây, người không biết chuyện còn tưởng có quỷ.
Nhóm Lý Thất Dạ không bước vào giáo trường, chỉ đứng xa xem cảnh này.
Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Những vật chết ở đây làm gì? Chúng nó tụ tập hết tại đây chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Có thứ xuất thế.
Lý Thất Dạ nhìn chính giữa giáo trường, vị trí đó có cái hố sâu đường kính rất to.
Hố sâu từ trên xuống, sâu hun hút như thông hướng vực thẳm chết chóc. Hố sâu như cái miệng ma quy há to yên lặng chờ con mồi chui đầu vô lưới.
Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Bên trong là cái quy gì? có yêu vật gì từ bên trong bò ra sao?
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Có phải yêu vật hay không thì khó nói, trên đời có vài chuyện thường nằm ngoài dự đoán, có lẽ là thứ quỷ quái gì, yêu vật gì chỉ là người biến ra. Trên đời vốn không có thứ quỷ quái.
Chương 4297: Chiêu Hồn (Hạ)
Đại Hắc Ngưu đồng ý với Lý Thất Dạ:
– Nói cũng phải, người không ra người, quỷ không ra quỷ mới là đáng sợ nhất.
Thánh Sương Chân Đế thầm rung động, linh cảm bất an trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt, nàng mơ hồ suy đoán nhiều chuyện.
Các vật chết im lặng bỗng phun ra chân ngôn:
– Độc mễ tây bá mu phệ…
Chân ngôn vô cùng cổ xưa, trúc trắc khó hiểu, khiến người nghe không hiểu gì hết.
Lúc các vật chết thốt ra chân ngôn thì tứ chi nhúc nhích theo, như đang nhảy múa, nghi thức vô cùng bí ẩn mà quỷ dị.
Thánh Sương Chân Đế sợ hết hồn. Trước đó đám vật chết không nói chuyện, chúng nó là người chết cái xác biết đi, như con rối. Không ngờ bây giờ những vật chết nói chân ngôn, còn nhảy vũ đạo nghi thức bí ẩn.
Liễu Yến Bạch nhìn các vật chết vặn vẹo người, nói chân ngôn, nhảy điệu múa kỳ lạ, nàng sợ hãi không biết nên trốn đi đâu mới được:
– Sư phụ! Chúng… chúng nó làm gì vậy?
Đại Hắc Ngưu nhìn vật chết vặn vẹo người miệng phun chân ngôn, lạnh lùng nói:
– Nhảy đại thần.
Miệng Đại Hắc Ngưu nói nhưng vãnh tai lắng nghe không bỏ qua một âm tiết chân ngôn nào, nó muốn nghe ra huyền cơ.
Nghe một lúc rồi Đại Hắc Ngưu giật mình nói:
– Đây là một loại vu cổ độc, thuật cực kỳ tà. Thuật này sớm biến mất trong vô số thời đại, tại sao nó vẫn xuất hiện tại đây?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Đúng vậy, đây là chiêu hồn cho người chết, không biết chúng nó có bản lĩnh đó không.
Đại Hắc Ngưu lạnh lùng cười khinh thường:
– Hừ! Đã chết rồi thì hãy chết hoàn toàn đi, nếu chưa chết hẳn ta sẽ đạp một cái tiễn nó về trời!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhìn xem đi, kịch hay sẽ trình diễn.
Đôi mắt sâu thẳm lóe tia sáng nhìn chăm chú vào hố sâu siêu lớn chính giữa giáo trường.
Tất cả vật chết miệng phun chân ngôn, người vặn vẹo, thân thể toát ra khói đen:
– Độc mễ tây bá mu phệ…
Từng lũ khói đen toát ra từ người chúng nó như khói độc từ từ toát ra. Các vật chết phát ra khói đen ngày càng nhiều, khói đen tụ tập trên đỉnh đầu chúng nó như hình thành sương đen muốn bao phủ cả giáo trường.
Két két két két két!
Lỗ to giữa giáo trường phát ra tiếng trầm đục, dường như có thứ gì nặng trịch hoạt động, có vật khổng lồ từ từ dâng lên.
Tiếng ken két nặng nề truyền vào tai, một lúc lâu sau từ trong lỗ lớn lộ ra một vật, thứ đó từ trong cái hố to dâng lên.
Nhìn thứ từ từ dâng lên trong lỗ đen, Liễu Yến Bạch tò mò nhìn:
– Đó là cái lò gì vậy?
Thứ từ trong hố to từ từ dâng lên là lò lửa, rất lớn, có thể nấu tám, mười con dê. Lò lửa màu đỏ sậm, hay nói chính xác hơn là màu vàng sậm nhưng sau trăm ngàn vạn năm bị lực lượng hắc ám nhiễm khiến nó đổi thành màu đỏ sậm.
Lò lửa rắn chắc, người không biết hàng nhìn cũng biết đây là vật phi phàm.
Lò lửa khắc một con phượng hoàng giương cánh như sắp bay cáo, chỗ đôi cánh cong lên là cái vòng tay cầm, lò lửa hồn nhiên một thế như con phượng hoàng biến ra.
Trong lò lửa chứa đồ đen tuyền, hình như là than củi đen, cụ thể là gì thì không dám chắc. Thứ đen thui chất trong lò lửa trông như than củi được xếp đầy, tùy thời có thể đốt lửa.
Nhìn cái lò lửa từ từ dâng lên, Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm vào, mắt lóe tia sáng:
– Cái lò này…
Thánh Sương Chân Đế không nhận ra lai lịch lò lửa:
– Tiền bối nhận được lò lửa này?
Đại Hắc Ngưu nghiêm túc nói:
– Nếu ta không đoán sai thì lò lửa này là Phượng Hoàng Lô.
Thánh Sương Chân Đế chấn động:
– Phượng Hoàng Lô!
Hình như nàng có nghe cái tên này rồi, nhưng trong một chốc không nhớ ra xuất xứ cụ thể của nó.
Đang lúc Thánh Sương Chân Đế vắt óc suy nghĩ về Phượng Hoàng Lô, Đại Hắc Ngưu đánh gãy suy nghĩ của nàng, lạnh nhạt nói:
– Nha đầu đừng nghĩ nữa, biết càng nhiều chưa chắc là chuyện tốt cho ngươi.
Đại Hắc Ngưu nói làm Thánh Sương Chân Đế thấy lòng lạnh lẽo, nàng hít sâu.
Liễu Yến Bạch chỉ vào lò lửa, kêu lên:
– Trong lò có đồ vật!
Mọi người nhìn sang, quả nhiên thứ đen tuyền xếp đầy trong Phượng Hoàng Lô nhìn như than củi, nếu không xem kỹ sẽ không phát hiện cái gì. Nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện bên trong than củi dường như vùi thứ gì, nó bị than củi che lấp không thấy rõ, nhìn từ xa như có cục đá lẫn bên trong.
Các vật chết niệm chân ngôn quanh quẩn trong tòa thành lớn, tràn ngập tiết tấu:
– Độc mễ tây bá mu phệ…
Các góc tòa thành cổ như vọng lại chân ngôn, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Bùm!
Vật chết niệm chân ngôn càng lảnh lót, chúng nó phát ra khói đen như bị lực lượng siêu mạnh hấp dẫn cùng tuôn hướng Phượng Hoàng Lô.
Phượng Hoàng Lô như cự thú mở ra miệng rộng muốn nuốt hết khói đen vào bụng của mình.
Bùm!
Tất cả khói đen tuôn hướng Phượng Hoàng Lô, nhưng hấp thu cắn nuốt chúng nó không phải miệng lò mà là vách lò. Tất cả khói đen vọt tới trước Phượng Hoàng Lô, loáng thoáng nghe tiếng xèo xèo, các khói đen bám vào vhác lò.
Vách lò Phượng Hoàng Lô như bọt biển hút nước hút hết khói đen bám vào, thoáng chốc không còn lại gì.
Xèo xèo xèo!
Sau khi hút hết khói đen Phượng Hoàng Lô bắt đầu thay đổi,vách lò đỏ lên như bị lửa nung đỏ từ từ.
Phượng Hoàng Lô bắt đầu đỏ, phát sáng, lò khắ phượng hoàng cũng rõ ràng hơn, mỗi cọng lông chim dần sống động lộ rõ ra. Khi vách lò càng đỏ phượng hoàng như từ từ sống lại.
Xèo xèo xèo!
Khi vách lò Phượng Hoàng Lô đỏ rực, thứ như than củi trong lò cũng phát sáng. Cảnh tượng tựa như đốt cái lò, nhiệt độ dâng lên, than củi bùng cháy lửa. Than củi đỏ rực, Phượng Hoàng Lô như sống lại.
Thánh Sương Chân Đế cảm nhận rõ ràng:
– Lực lượng đang ngưng tụ!
Cảm giác trong khoảnh khắc Phượng Hoàng Lô ngưng tụ lực lượng thiên địa, lực lượng vạn cổ để lò sống lại, như có Chí Tôn vô thượng trong Phượng Hoàng Lô sắp tỉnh lại.
Phượng Hoàng Lô bắt đầu tỏa ra lực lượng chí cao vô thượng, nó là tổ khí vô địch có thể đánh thiên địa, hóa vạn vật, binh khí cực kỳ khủng bố vô địch.
Từng giọng niệm chân ngôn càng lảnh ltó hơn:
– Độc mễ tây bá mu phệ…
Phượng Hoàng Lô càng lúc càng sáng tỏ, các vật chết trong giáo trường càng dốc sức. Chúng nó niệm chân ngôn vang dội hơn, vặn vẹo thân thể càng kịch liệt, càng nhảy càng hưng phấn.
Bùm!
Than củi trong Phượng Hoàng Lô đỏ đến một mức độ thì có ngọn lửa toát ra. Ngọn lửa nhảy nhót trong lò, tuy chỉ là nmột nhúm nhỏ nhưng nó tràn ngập sức sống như có thể đốt cháy cử thiên thập địa.
Chương 4298: Phượng Hoàng Lô Và Cổ Cầm
Ngọn lửa toát ra từ than củi khác với lửa bình thường, ánh lửa lấp lóe sắc đen, lửa đen bao phủ vòng ngoài ngọn lửa. Ngọn lửa này dường như không phải lửa trần gian, nó là lửa tử vong đến từ âm phủ địa phủ/
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Phượng Hoàng Lô bốc cháy lửa, tất cả vật chết có mặt đều xông vào ngọn lửa.
Lửa cháy trên người vật chết, chúng nó như những người lửa. Ngọn lửa trên người chúng nó lấp lóe ánh lửa màu đen, nhìn sơ là biết chúng nó bò ra từ âm tào địa phủ.
Tất cả vật chết đều cháy lửa, chúng nó càng phấn khởi hơn, giống như người sống. Trước đó chúng nó còn hơi chết lặng, từ khi ngọn lửa bốc cháy trên người thì chúng nó như có máu thịt sống lại, rất hăng hái, đầy sức sống, cực kỳ hưng phấn.
Tiếng niệm chân ngôn ngày càng lảnh lót:
– Độc mễ tây bá mu phệ…
Trên người vật chất cháy lửa, chúng nó vặn vẹo càng nhiệt tình nhảy vũ đạo kỳ lạ. Các vật chết niệm chân ngôn, nhảy múa thì ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô cháy càng dữ dội, tiếng bùm bùm liên tiếp. Ngọn lửa từng tấc một nhảy cao hơn, như có sức sống có thể từng tấc mọc dài hơn.
Đại Hắc Ngưu thì thào:
– Sắp bắt đầu, ha ha ha, chiêu người chết, bổn soái ngưu muốn nhìn xem là loại người chết gì!
Ánh mắt Đại Hắc Ngưu trở nên sắc bén.
Thánh Sương Chân Đế hồi hộp nhìn Phượng Hoàng Lô chằm chằm. Tất cả vật chết tụ tập lại đây làm nghi thức tà ác như vậy, các vật chết đều không có ý thức, chúng nó chỉ là xác chết biết đi. Giờ chúng nó tụ tập tại đây tổ chức nghi thức chiêu hồn, vậy là có lực lượng cực kỳ tà ác điều khiển chúng nó.
Thánh Sương Chân Đế rất căng thẳng, nàng muốn biết người chiêu hồn rốt cuộc là ai!
Tất cả vật chết lớn tiếng tụng niệm, điên cuồng vặn vẹo người:
– Độc mễ tây bá mu phệ…!
Tiếng ngâm tụng càng cao thì ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô cháy càng dữ dội, ngọn lửa trên người vật chất cũng bốc lên cao theo.
Tưng tưng tưng!
Khi nghi thức sắp đến cao trào đột nhiên có tiếng đàn cầm truyền đến.
Tiếng đàn cầm vang lên, sóng âm nháy mắt trùng kích, như sóng dữ, như lưỡi dao cực bén chém tới.
Vèo!
Ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô hay lửa trên thân thể người chết bỗng giảm bớt nhiều, như bị gió to thổi qua làm các ngọn lửa đung đưa suýt dập tắt.
Nhóm Lý Thất Dạ nhìn sang. Trên không trung bỗng xuất hiện một cây cổ cầm, không biết từ đâu chui ra, cổ kính cổ xưa vô cùng. Cây cổ cầm như bị tẩy trong dòng sông năm tháng dài đằng đẳng, cảm giác tang thương vô tận.
Cổ cầm đột nhiên xuất hiện, không người đàn mà tự vang, tiếng đàn tưng tưng chất chứa lực lượng vô cùng. Lực lượng này chí cao vô thượng, mỗi tiếng đàn có thể tước hết quy vật trong thiên hạ.
Thánh Sương Chân Đế nhìn kỹ, kinh ngạc hỏi:
– Đây là tiếng cầm gì vậy? Tiếng đàn này rất giống tiếng đàn trấn áp Hắc Thạch Tử, hình như có cùng nguồn gốc.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói, mắt nhìn cổ cầm:
– Nó vốn cùng nguồn.
Tiếng đàn cầm văng vẳng bên tai, sóng âm như đao kiếm bay tới làm ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô, lửa trên thân người chết lập lòe như ngọn đèn leo lét trong gió tùy thời bị tắt.
Nhìn cảnh này Liễu Yến Bạch tò mò hỏi:
– Sư phụ, cổ cầm đang đối địch với chúng nó sao?
Đại Hắc Ngưu gật đầu nói:
– Đúng rồi, đây là hai Chí Tôn vô thượng đối đầu, dù bọn họ đã không ở nơi này, thậm chí một người đã chết nhưng trăm ngàn vạn năm sau lực lượng, ý chí của họ vẫn so kè.
Thùng thùng thùng!
Khi ngọn lửa lập lòe chợt vang tiếng trống kinh thiên động địa, tiếng trống cất cao trùng kích.
Ra tay là mấy vật chết, hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến, dù chúng nó đã chết nhưng biết mình nên làm gì. Chúng nó cầm gậy trống gác trên giá đỡ nhiều lần vỗ trống trận.
Thùn thùng thùng!
Tiếng trống như sóng lớn dâng lên cao đánh vào tiếng cầm, tựa như sóng dữ không ngướt chặn lại tiếng cầm chém vào.
Tưng tưng tưng!
Tiếng cầm càng dồn dập đánh hướng tiếng trống, muốn xuyên qua tiếng trống dập tắt dúm lửa.
Hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến, các vật chết biết nếu để tiếng cầm dập lửa thì chúng nó sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bởi vậy chúng nó liều mạng gõ trống trận.
Tiếng trống trận trận như sóng dữ xô bờ nhiều lần trùng kích tiếng cầm.
Bị tiếng trống quấy nhiều khiến uy lực tiếng cầm tước bị giảm. Uy lực tiếng cầm giảm xuống, chợt nghe tiếng bùm bùm, ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô hay lửa trên người vật chết lại bùng cháy, sáng rực lên, càng lúc càng mãnh liệt.
Tiếng vật chết ngâm tụng đã lảnh lót đến tột độ, sắp rách cổ họng:
– Độc mễ tây bá mu phệ…
Chúng nó liều mạng vặn vẹo người đẩy nghi thức chiêu hồn đến cao trào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng đợt tiếng nổ không dứt bên tai, khi chiêu thức nghi hồn đến cao trào đột nhiên ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô như nổ tung.
Lửa trong Phượng Hoàng Lô bỗng tăng vọt, tràn ngập lực lượng. Nó như cái kén lớn, bên trong chứa sinh linh gì. Ngọn lửa không ngừng khuếch trương, dường như thứ trong kén không ngừng sinh trưởng sắp phá kén ra ngoài.
Lửa trong Phượng Hoàng Lô tăng vọt, lò tùy thời nổ tung. Ngọn lửa trên người tất cả vật chết trong giáo trường bốc cháy càng dữ dội hơn. Các vật chết điên cuồng niệm chân ngôn chiêu hồn, cơ thể điên cuồng vặn vẹo, sắp tiến vào trạng thái phát cuồng.
Hãy tưởng tượng đám người chết tụ tập lại điên cuồng vặn vẹo cơ thể, nhảy điệu múa cực kỳ quỷ dị. Nghi thức chiêu hồn như vậy đáng sợ khủng bố biết bao, nhiều người nhìn cảnh này sẽ lạnh gáy.
Tưng tưng tưng!
Cổ cầm ở giữa hư không đàn càng dồn dập, như hạt châu lăn, từng nốtn hạc tràn ngập sát phạt. Mỗi tiếng đàn cầm như những thanh thần kiếm chém xuống.
Hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến, các tồn tại vô địch điên cuồng gõ trống trận. Tiếng trống thùng thùng đối kháng với tiếng đàn cầm tưng tưng.
Mỗi tiếng đàn cầm như thần kiếm chém xuống, nhưng tiếng trống trận thùng thùng vô cùng trầm nặng như đất đai, như sóng biển cuộn trào. Tiếng trống dâng cao từng đợt chặn lại đàn cầm đánh xuống.
Tiếng cầm dù lọt vào giáo trường trùng kích lửa trên thân người chết và Phượng Hoàng Lô nhưng uy lực bị suy yếu hoàn toàn, không thể ngăn lại nghi thức chiêu hồn.
Thánh Sương Chân Đế nhìn cảnh này thì thào:
– Chí Tôn quyết đấu! Cổ cầm yếu thế hơn.
Đại Hắc Ngưu mở miệng nói:
– Trống trận là vật phi phàm, tổ khí ghê gớm. Tiếc rằng chủ nhân của cổ cầm không để lại đạo sát phạt, tự cổ cầm không cách nào phát huy ra uy lực mạnh nhất của nó.
Chương 4299: Chiêu Vong Hồn Đến
Nhìn hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến liều mạng đánh trống trận, Thánh Sương Chân Đế khẽ thở dài:
– Đều là hạng người vô địch ngày xưa.
Dù không báo môn hạ thì Thánh Sương Chân Đế cũng đoán ra những hạng người vô địch này là ai, nhưng nàng không muốn nói ra tên của họ. Vì lúc còn sống trong Tam Tiên giới họ rất nổi tiếng, vô song cõi đời, nhận vô số người đời quỳ lạy. Bây giờ chết đi họ thành cái xác biết đi.
Sự thật này mà truyền về Tam Tiên giới, để con cháu hậu nhân của họ biết thì sẽ rung động lòng người biết bao, đả kích lớn đến sự tích của họ cỡ nào.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, thiên địa như nổ tung, trong khoảnh khắc Phượng Hoàng Lô tỏa sáng chói lòa.
Phượng Hoàng Lô tiếp tục ra ánh sáng rực rỡ, lửa trong lò vọt lên cao, cảnh tượng này giống như núi lửa phun trào, cực kỳ rung động hồn người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ không ngớt bên tai, thiên địa rung rinh, không gian run theo, đá vụn trong giáo trường run bần bật.
Giống như có lực lượng chí cao vô thượng trấn áp cả thế giới, lực lượng trùng kích ra, thiên địa vạn vực trong khoảnh khắc mờ tối, quỳ dưới đất.
Khi Phượng Hoàng Lô nổ tung, một bóng người hiện ra trong lò. Thân hình cao lớn vạm vỡ, đưa lưng hướng mọi người. Lửa rũ xuống người y như thác nước lưu động, hoặc giắt trong không trung.
Khi bóng dáng đó xuất hiện, bùm một tiếng tất cả vật chết quỳ lạy sát đất, hoàn toàn thần phục.
Thân hình toát ra hơi thở Thủy Tổ chí cao vô thượng, chỉ một bóng dáng đãn ưh chân thân giá lâm. Hơi thở Thủy Tổ tràn ngập cả thế giới, hơi thở vô địch làm tất cả sinh linh nghẹt thở.
Tim Thánh Sương Chân Đế rớt cái bịch:
– Hắn… Hắn là ai?
Thân hình trước mắt là một Thủy Tổ, không phải Thủy Tổ bình thường mà là vị Thủy Tổ vô địch vạn cổ.
Ngoài miệng hỏi nhưng Thánh Sương Chân Đế mơ hồ đã biết đáp án.
Ầm!
Thân hình đột nhiên xoay người, cả thiên địa lung lay, xoay tròn theo y.
Khi thân hình xoay lại, bao người cảm giác mình bị ném ra ngoài, đầu váng mắt hoa. Lực lượng khủng bố không gì sánh bằng chẳng cần trấn áp cũng đã ném xỉu người ta.
Mọi người chưa thấy rõ mặt mũi của y thì bùm một tiếng, mắt y tuôn ra lửa cháy hừng hực, không phải chân hỏa thật sự, lửa cháy lấp lóe tia sáng đen.
Lửa trong mắt y đến từ địa ngục, khi mắt y tuôn ra lửa cháy nhìn người sẽ làm người bị nhìn cảm giác linh hồn bị cắt, hồn phi phách tán, ngã ngửa xuống đất không còn gượng dậy.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng lửa cháy vang lên, trong mắt tất cả vật chết cũng tuôn ra ngọn lửa. Khi lửa phun ra từ hốc mắt tựa như lửa linh hồn của chúng nó, khiến chúng nó tràn ngập lực lượng.
Nhìn thân hình đứng trong Phượng Hoàng Lô, Đại Hắc Ngưu thì thào:
– Lực lượng của chúng nó đều đến từ hắn.
Đại Hắc Ngưu chợt cười:
– Xem ra hắn là người nắm giữ tất cả lực lượng tử vong tại đây.
Két két két két két!
Một chuỗi thanh âm kỳ dị vang lên, như có đao nhọn ma sát xương bồ. Đôi mắt y phun ra lửa, trên đỉnh đầu mọc đôi sừng lửa. Sừng rất bén, giống sừng địa ngục. Lửa cháy hừng hực, đôi sừng lửa này như có thể đâm xuyên khủng trời.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khi thân hình đó đầu mọc ra sừng lửa, lực lượng khủng bố tăng vọt. Lúc này y mới chính thức tỉnh lại, lực lượng vô song cõi đời trút ra, không chút giữ lại trùng kích hướng cửu thiên thập địa.
– Chiếp!
Phượng Hoàng Lô vang tiếng phượng hót, ánh lửa dâng lên cao như háo thành con phượng hoàng lửa bay lượn quanh thân hình đó.
Trên cái đuôi lông chim dài của phượng hoàng lửa lóe ánh sáng đen, dường như đây không phải phượng hoàng bất tử trong truyền thuyết mà là âm phượng đến từ địa ngục.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang bên tai không dứt, lực lượng cõi đời không gì sánh bằng trùng kích tiểu thiên thế giới. Tất cả cường giả tu sĩ trong tiểu thiên thế giới cùng cảm nhận lực lượng siêu khủng kia.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nhiều cường giả trong tiểu thiên thế giới bị lực lượng vô địch cõi đời đè quỳ xuống đất không bò dậy nổi. Còn chưa gặp mặt, cách ức ức vạn dặm mà đã bị lực lượng vô địch trấn áp, tưởng tượng xem lực lượng đó khủng bố biết bao, mạnh mẽ cỡ nào.
Thánh Sương Chân Đế cũng khó chịu đựng lực lượng này, ban đầu còn đỡ, người nàng phát ra quang minh vô lượng có thể chịu được. Nhưng khi thân hình mọc đôi sừng lửa thì khác hẳn, lực lượng của y tăng vùn vụt. Lực lượng Thủy Tổ khủng bố không gì sánh bằng làm Thánh Sương Chân Đế khó chịu nổi, sắp bị trấn áp tại chỗ.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười, nhích người trốn sau lưng Lý Thất Dạ, biết khôn không thèm đối kháng lực lượng vô thượng phát ra từ thân hình đó.
Thánh Sương Chân Đế thấy thế cũng bất đắc dĩ nhích người núp sau lưng Lý Thất Dạ. Nàng biết bằng vào thực lực của nàng không thể đối kháng lại, người kia quá mạnh, từng kinh diễm vạn cổ. Tam Tiên giới từ vạn cổ đến nay người mạnh hơn y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nên Thánh Sương Chân Đế cảm thấy bị lực lượng chí cao vô thượng của y trấn áp chẳng có gì phải mất mặt.
Đối diện lực lượng cõi đời không gì sánh bằng, Lý Thất Dạ cười cười.
Ong ong ong ong ong!
Người Lý Thất Dạ phát ra ánh sáng chặn lại lực lượng trấn áp cửu thiên thập địa, không bị nó ảnh hưởng.
Nhóm Thánh Sương Chân Đế núp sau lưng Lý Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm, giờ phút này bọn họ sâu sắc cảm nhận sự đáng sợ và cường đại của hắn.
Khi Lý Thất Dạ ngăn cản lực lượng vô địch cõi đời, thân hình trên Phượng Hoàng Lô nhìn sang hắn, mắt phun ra ngọn lửa đánh tới.
Tưởng tượng xem tồn tại cõi đời không gì sánh bằng nhìn một ánh mắt có thể xuyên qua thiên địa, nhìn chết một đống Chân Đế, thực lực khủng bố biết bao.
Chương 4300: Trấn Phong Thương Thiên Quyền
Một ánh mắt nhìn sang xuyên qua thiên địa, có thể hìn chết Chân Đế, đôi mắt ấy phun ra ngọn lửa nháy mắt cắt linh hồn người. Ánh mắt kia cực kỳ khủng bố, một ánh mắt đủ sức giết một đống Chân Đế.
Tưởng tượng xem tồn tại như vậy thì kinh khủng cường đại biết bao, vạn cổ tới nay trong Tam Tiên giới hiếm ai mạnh hơn y, đếm hết trên mười đầu ngón tay.
Ánh mắt khủng bố đó nhìn sang, Lý Thất Dạ không dao động, hắn cười khẽ, nhẹ nhàng đứng yên. Ánh mắt có thể giết một đống Chân Đế bắn tới cũng không ảnh hưởng Lý Thất Dạ được.
Tưng!
Cổ cầm giữa hư không phát ra tiếng đàn rõ to.
Tưng tưng tưng!
Đàn cầm trút xuống như bão tố, như kim qua thiết mã, cực kỳ hung mãnh.
Đàn cầm chém tới, đinh một tiếng sóng âm trùng kích hóa thành vô thượng thiên trảm, nháy mắt chém vào thân hình kia.
Đinh!
Thiên trảm vô song chém đứt thiên địa, chặt hỗn độn, một nhát chém tất cả thành tro bụi, chư thần chúng đế chỉ có thể ngửa cổ chờ bị giết. Nhát chém này khiến người không thể đối kháng.
Đối diện nhát chém đối diện kia, bóng dáng trên Phượng Hoàng Lô hừ lạnh, tiếng hừ chấn vỡ thiên địa, băng diệt trời trăng. Y xòe tay ra bóp âm dương, khống nhân quả, chuyển sinh tử nghênh đón nhát chém.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, y một tay cứng rắn đỡ nhát chém, vì sao rơi lộp độp, vạn cổ yên tĩnh. Tất cả cường giả trong tiểu thiên thế giới kinh hoàng sợ hãi rợn tóc gáy.
Trong tiểu thiên thế giới không có cường giả nào trông thấy cảnh tượng đó, nhưng bọn họ vẫn sợ vỡ mật, bao người bị đè dưới đất không đứng lên nổi.
– Là vô địch nào đang quyết đấu?
Tưng!
Tiếng cầm lại vang lên, trong tiếng cầm dồn dập cổ cầm tuôn ra ánh sáng vô tận, rực rỡ lấp lánh. Ánh sáng vô cùng lấp lánh chiếu rọi cổ cầm càng rực rỡ tựa như thủy tinh.
Tưng!
Tiếng cầm cao vút, cổ cầm bắn lên vô số âm phù, các âm phù bay lên cao khoảnh khắc hình thành chương nhạc vô thượng.
Tưng tưng tưng!
Chương nhạc vô thượng đè xuống, bùm một tiếng chương nhạc che lấp thiên địa, trấn áp vạn cổ, như có bàn tay một trùm đè xuống, xóa sổ vạn đạo, nghiền nát thời gian.
Chương nhạc là vô địch, tuyên cổ vô thượng. Chương nhạc như vậy nghiền giết tới, mọi thứ đều bị nó nghiền thành tro.
Thân hình trên Phượng Hoàng Lô hừ lạnh, lắc người, dường như cả thế giới di chuyển theo. Y đạp một bước, giơ tay, mép tay như búa chém thẳng vào chương nhạc. Tay chém xuống kiến tuyên cổ, chứng hỗn độn, hết thảy như thiên địa sơ khai!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một tay và chương nhạc va chạm, thiên địa như vỡ tan. Một kích khiến các cường giả tu sĩ trong tiểu thiên thế giới sợ đến hồn vía lên mây, trong khoảnh khắc đám cường giả ngã ngồi dưới đất không thể nhúc nhích.
Thân hình cất bước đi ra, Lý Thất Dạ cũng hành động. Nhóm Đại Hắc Ngưu đứng sau lưng không biết hắn nhích người từ lúc nào, trong khoảnh khắc di chuyển, khi họ phản ứng lại Lý Thất Dạ đã thay thế đứng trên Phượng Hoàng Lô.
Đứng trên Phượng Hoàng Lô rồi Lý Thất Dạ vươn tay thò vào trong than củi lấy ra thứ vùi bên trong.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai lay động vạn cổ.
Khoảnh khắc Lý Thất Dạ thò tay vào than củi thì thân hình kia từ bỏ cổ cầm không tấn công nữa, chớp mắt y xuất hiện bên cạnh hắn. Tốc độ quá mau, như thể người đó và Lý Thất Dạ cùng đến nơi.
Người kia giơ tay chém xuống, một nhát thấy sống chết, diệt Chân Đế. Dù Chân Đế mạnh tới đâu cũng không đỡ nổi chưởng này, một chưởng có thể đập chết Chân Đế mạnh nhất, kinh diễm nhất, chưởng này khủng bố biết bao.
Lý Thất Dạ trầm giọng quát:
– Giết!!!
Đại đạo dâng lên, trong khoảnh khắc lực lượng chí cao vô thượng của Lý Thất Dạ bùng nổ. Lực lượng vô thượng đánh ra, thiên địa như hòa tan, Lý Thất Dạ bước ra một bước.
Giống như lúc trước Lý Thất Dạ đang ngủ, giây phút này hắn mới tỉnh, đây là lực lượng vô địch của hắn thức tỉnh.
Bùm!
Một đấm đánh nát thiên địa, trấn phong thương thiên quyền! Một cú đấm chém vạn cổ, phong trời, cú đấm vô địch, chí cao vô thượng!
Vừa ra tay đã Trấn Phong Thương Thiên Quyền, ai có thể tranh phong?
Đại Hắc Ngưu sợ hãi hét rầm lên, đứng không vững:
– Bà nội ơi!
Lý Thất Dạ hoàn toàn bộc phát ra vô địch thì khủng bố biết bào, một quyền phong ấn thương thiên, Đại Hắc Ngưu té cái bịch xuống đất.
Thánh Sương Chân Đế hoảng sợ hút ngụm khí lạnh, lạy sát đất. Một đấm như thế đánh xuống thì dù là tồn tại kinh diễm vô song cỡ nào cũng sẽ thành tro bụi, bị đánh thành huyết vụ.
Tất cả cường giả vào tiểu thiên thế giới sợ hãi hết hồn hết vía, bọn họ bị trấn phong dính chặt dưới đất không nhúc nhích được.
– Là ai!?
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một cú đấm đánh ra mặc kệ ngươi là Thủy Tổ vô địch vạn cổ gì, trùm siêu khủng bố cỡ nào đều không thể tranh phong.
Thân hình cao to vạm vỡ bị đánh bay ra Phượng Hoàng Lô, ánh sáng trên người mờ tối.
Phụp!
Sừng lửa trên đỉnh đầu tắt ngấm.
Răng rắc!
Đôi sừng lửa đứt đoạn.
Người kia liếc Lý Thất Dạ một cái rồi nhảy vào hố sâu, trong khoảnh khắc rơi vào hắc ám mất hút.
Bùm!
Phượng Hoàng Lô theo sau rơi vào lỗ to, ánh sáng dập tắt trong hắc ám.
Chuyện càng quỷ dị xảy ra. Tất cả vật chết trong giáo trường nhảy người xuống lỗ to theo. Ngàn vạn vật chết thoáng chốc rơi vào hắc ám, rơi như mít rụng.
Nhìn ngàn vạn vật chết theo thân hình Phượng Hoàng Lô nhảy vào hố to, nhóm Thánh Sương Chân Đế trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc lâu sau lực lượng chí cao vô thượng mới tán đi, gió nhẹ thổi, thế giới dần dần như sống lại, mọi người có thể thí thở.
Mới rồi họ không chỉ bị đè không thể nhúc nhích, dường như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng nghẹt thở.
Sau khi lấy lại tinh thần các cường giả vào tiểu thiên thế giới không dám ở lại nữa, cuống cuồng rời đi:
– Trời ạ, trốn mau đi! audio coi am
Bọn họ biết trong tiểu thiên thế giới có tồn tại càng mạnh, càng khủng bố hơn, sơ sẩy một cái là cho họ thành tro. Dù họ là Chân Đế vô song, vô địch nhưng không cách nào chống lại lực lượng chí cao vô thượng như vậy.
Đám cường giả mặt trắng bệch hoảng hốt trốn ra tiểu thiên thế giới:
– Có quỷ!
Giờ phút này đám cường giả tu sĩ đã hiểu tại sao mạnh như Hoàng Tôn Chân Đế bị hù sợ trốn ra khỏi thuyền quỷ.
Những thuyền quỷ dạt ra từ Bất Độ Hải vượt xa phạm vi sức mạnh của họ.
Trong thành lớn, cổ cầm lơ lửng trong hư không nhúc nhích một chút, tiếng cầm như nước chảy.