Đế Bá Audio Podcast
Tập 861 [Chương 4301 đến Chương 4305]
❮ sautiếp ❯Chương 4301: Bảo Bối Bí Ẩn
Tưng!
Dường như đang cảm ơn hoặc chào hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn cổ cầm, cười cười.
Vèo!
Cổ cầm bay lên trốn vào hư không, trong nháy mắt tiêu biến mất, không biết nó đi đâu.
Đại Hắc Ngưu nhìn cổ cầm trốn đi xa, lẩm bẩm:
– Hay cho cây Đế Cầm, không biết chủ nhân của nó thế nào? Chuyện đời khó đoán, không nói chính xác được, hy vọng vạn cổ bình yên.
Đại Hắc Ngưu lúc trước chỉ sợ thiên hạ không loạn, vui sướng khi người gặp họa mà cũng thốt ra câu này.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Chuyện đời khó đoán, lòng người càng khó dò.
Thánh Sương Chân Đế thở hắt ra, trận chiến vừa rồi tuy chỉ một đấm nhưng rất kinh thế hãi tục, chấn động xưa nay.
Giờ phút này Thánh Sương Chân Đế sâu sắc hiểu ràng ánh mắt của mình kém xa Đại Hắc Ngưu. Lúc trước nàng còn mơ hồ với thực lực của Lý Thất Dạ, giờ đã có định vị chính xác hơn. Thánh Sương Chân Đế cũng hiểu rằng Lý Thất Dạ giết nhóm Kim Bồ Chân Đế chỉ là chơi cho vui, hắn không sử dụng lực lượng thật sự.
Sau khi kiến thức Trấn Phong Thương Thiên Quyền của Lý Thất Dạ rồi Thánh Sương Chân Đế đã hiểu tại sao Đại Hắc Ngưu gọi hắn là cháu cứ thế, cũng hiểu vì sao nó luôn mồm gọi đại thánh nhân.
Trấn Phong Thương Thiên Quyền khiến Thánh Sương Chân Đế có định vị chính xác về thực lực của Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu vỗ ngực bồm bộp:
– Ui, nguy hiểm quá, suýt hù chết bổn soái ngưu.
Dường như Đại Hắc Ngưu không chút bất ngờ về điều này, nằm trong dự doán của nó.
Khi bóng dáng trong Phượng Hoàng Lô rơi vào hố to, hơi thở trong tòa thành lớn thay đổi. Trước đó khiến người cảm giác lực lượng siêu mạnh bao trùm tòa thành hoang tàn, lúc này lực lượng siêu mạnh đó đã tan biến.
Ngọn lửa bao phủ tòa thành bị dập tắt, tất cả biến mất theo.
Khi tất cả vật chết nhảy vào hố to, lực lượng hắc ám vốn tràn ngập trong mảnh thiên địa này cũng biến mất.
Những hơi thở, lực lượng cường đại tan biến, tòa thành hoang tàn trở lại bộ dạng vốn có của nó, một đống đổ nát suy sụp. Đây chỉ là tòa thành trì đã sụp đổ, cảm giác như ánh chiều tà đỏ máu.
Thánh Sương Chân Đế cảm nhận tất cả hơi thở biến mất, tòa thành hoang tàn suy sụp, nàng lẩm bẩm:
– Đã kết thúc sao?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không, còn chưa, đây mới chỉ bắt đầu, còn chưa phải là khúc nhạc dạo. Nên đến rồi sẽ tới, sẽ không lâu.
Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh, lòng nặng trĩu, trong lòng nàng hơi bất đắc dĩ.
Nhìn khắp trần gian với thực lực của Thánh Sương Chân Đế đã khá mạnh trong Tam Tiên giới, dù không phải vô địch thiên hạ nhưng cũng đứng trên đỉnh cao. Tuy nhiên khi tai nạn thật sự đến, chỉ dựa vào thực lực như bọn họ còn lâu mới chống lại được, còn kém xa mới đạt chuẩn bảo vệ thế giới này. Đó toàn là lực lượng đẳng cấp Thủy Tổ, dù Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế thập nhị cung cũng không thể xoay chuyển.
Thánh Sương Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, lòng nàng có khát vọng mới. Khoảnh khắc vừa rồi Lý Thất Dạ ra tay làm Thánh Sương Chân Đế hiểu rằng hắn có thực lực thay đổi, bảo vệ thế giới này, vấn đề là hắn có chịu làm hay không.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nhìn thứ trong tay mình. Thứ này vừa rồi vùi trong than củi Phượng Hoàng Lô, lúc Lý Thất Dạ lấy nó ra thì bóng dáng kia liền liều mạng với hắn. Có vẻ thứ này cực kỳ quan trọng, không thì bóng dáng đó đã chẳng xem trọng, căng thẳng như vậy.
Nhóm Đại Hắc Ngưu nhìn thứ trong tay Lý Thất Dạ. Thứ đó vừa giống ngọc thạch vừa giống hộp cổ, có lẽ là ngọc thạch điêu thành hộp cổ. Nhưng nhìn tới nhìn lui không thấy khe hở mở nắp hộp, cái hộp cổ hồn nhiên thiên thành không có chỗ mở.
Kiến thức rộng như Đại Hắc Ngưu đã mở thiên nhãn vô thượng cũng không thể nhìn thấu thứ này:
– Đây là cái gì? Nguồn truyện audio Podcast
Dường như thứ này được thủ đoạn vô thượng che lấp, khiến người không thể dòm ngó huyền diệu trong đó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Là thứ tốt, sau này chắc chắn có ích, tác dụng lớn.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực cười hỏi:
– Là báu vật vô song sao? Hay thứ này là chìa khóa mở huyền cơ của Bất Độ Hải?
Đại Hắc Ngưu làm bộ dạng thèm nhễu nước miếng.
Khóe mắt Lý Thất Dạ liếc con trâu, đưa cho nó:
– Nếu ngươi muốn thì cho ngươi.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng như ngọn đèn, sáng đến có thể chiếu rọi cả vòm trời:
– Thật không?
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Thật.
Lý Thất Dạ không tiếc rẻ tặng lại cho Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu lật tới lật lui ngắm nghía kỹ:
– Đồ tốt, chắc có lai lịch lớn.
Nhưng Đại Hắc Ngưu cầm trong tay mà cảm giác không giống thật, cảm giác đang cằm khoai lang nóng.
Thánh Sương Chân Đế rất tò mò thứ này, vì vừa rồi bóng dáng kia rất xem trọng nó. Lý Thất Dạ vừa lấy đi là bóng dáng hết sức căng thẳng, đủ thấy nó quan trọng cỡ nào. Nhưng mạnh như Thánh Sương Chân Đế, có thập nhị mệnh cung, mở thiên nhãn ra vẫn không thể dòm ngó được gì, không thể nhìn thấu ảo diệu.
Khi Thánh Sương Chân Đế mở thiên nhãn nhìn thứ này thì bị ngăn bên ngoài, có người dùng đại thần thông vô thượng bài trừ mọi thứ.
Đối tượng thi triển ra thủ đoạn như vậy chắc chắn là Thủy Tổ kinh diễm vạn cổ, có lẽ là tồn tại càng mạnh nữa.
Thánh Sương Chân Đế thập nhị mệnh cung không cách nào hiểu thấu thủ đoạn này.
Đại Hắc Ngưu lật tới lật lui cái hộp như khoai lang phỏng tay:
– Thứ tốt, đúng là đồ tốt.
Đại Hắc Ngưu vừa nghiên cứu cái hộp vừa thèm thuồng, tỏ vẻ rất ham muốn nó.
Ánh mắt Đại Hắc Ngưu rất sắc bén, gừng càng già càng cay, dù tạm thời nó không nghiên cứu ra ảo diệu của cái hộp nhưng biết thứ này hết sức kinh người.
Đại Hắc Ngưu lật tới lật lui một lúc rồi trả lại cho Lý Thất Dạ, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói:
– Thôi bỏ đi, bổn soái ngưu không phải loại người đó. Bổn soái ngưu công chính liêm minh, xem trọng xã tắc thiên hạ, sao có thể tham ô độc chiếm. Để đại thánh nhân bảo quản là tốt nhất.
Lý Thất Dạ bật cười nhìn Đại Hắc Ngưu.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu tò mò hỏi:
– Sư phụ thật sự không muốn?
Lần đầu tiên Liễu Yến Bạch thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của sư phụ, còn tưởng bị hoa mắt.
Đại Hắc Ngưu cười ngạo nghễ, nói:
– Đương nhiên, vi sư là loại người nào? Vi sư là thần ngưu vô thượng, có huyết thống tiên gia, sao có thể vì món lợi nhỏ xíu tầm thường mà họa thiên hạ thương sinh?
Liễu Yến Bạch ra đời chưa sâu, thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, hiểu rõ đại nghĩa của Đại Hắc Ngưu thì khâm phục khen:
– Sư phụ thật ghê gớm.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Dẹp đi, ngươi đừng nghe sư phụ của ngươi khoác lác. Nó sợ dẫn lửa thiêu thân, cũng coi như biết khôn, không giống mấy kẻ ngu bị lợi dục che mờ mắt mất cả mạng sống.
Bị Lý Thất Dạ vạch trần, Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng:
– Khụ khụ khụ! Đại thánh nhân, bổn soái ngưu không phải loại người đó!
Lý Thất Dạ cười cười, hắn quá rành con trâu to đen này, trong bụng nó mưu tính cái gì là hắn biết hết.
Đại Hắc Ngưu vẫn không chết tâm, hỏi nhỏ Lý Thất Dạ:
– Thứ… thứ này… thật sự sẽ… rước họa vào thân sao?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn nó:
– Như thế nào? Chưa chết tâm?
Đại Hắc Ngưu cười gượng, lại hiên ngang nói:
– Không, ta không có ý đó. Ta sợ thứ này sẽ tai họa thiên hạ thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn nó:
– Thứ này đúng là tai họa thiên hạ, nhưng giá trị của nó cũng không thể đo lường. Nếu tìm được người biết hàng thì có thể bán nó với giá trên trời, tin tưởng sẽ có người không tiếc mọi giá chiếm lấy nó.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực thèm thuồng:
– Thật không?
Đại Hắc Ngưu không ngốc, nó biết rõ thứ bình thường, dù là trọng bảo thì khó lọt vào mắt Lý Thất Dạ. Giờ Lý Thất Dạ tự mình ra tay, còn dùng tuyệt học chí cao vô thượng chớp mắt trấn giết bóng dáng đó, đơn giản chỉ vì muốn lấy cái hộp.
Có thể tưởng tượng thứ này quý giá biết bao, giá trị kinh người cỡ nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu ngươi muốn thì giao cho ngươi bảo quản, có lẽ có ngày Tam Tiên giới sẽ cần dùng nó, đương nhiên ở trong tay ngươi thì không có ích gì.
Đại Hắc Ngưu hơi bất mãn:
– Đại thánh nhân nói thế là coi thường bổn soái ngưu quá. Tuy Đại Hắc Ngưu này không phải vô địch vạn cổ gì nhưng dù sao là một nhân vật, Chân Đế, Trường Tồn gì đó không bằng một cái móng của bổn soái ngưu.
Đại Hắc Ngưu không nói khoác, đại nhân vật như Thái Doãn Hỉ còn không lọt vào mắt nó, đủ để tưởng tượng thực lực của nó mạnh cỡ nào.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Vẫn chưa đủ, ngươi nên biết người vớt Hắc Thạch Tử lên từ Vạn Cổ Uyên, nhóm Viêm Đế đụng phải ai, biết không?
Đại Hắc Ngưu biến sắc mặt, nó chỉ va chạm một kích với Hắc Thạch Tử nhưng đã xác định thực lực của Hắc Thạch Tử. Nên Đại Hắc Ngưu cũng ước lượng được cân nặng ‘người kia’ trong miệng Hắc Thạch Tử, nó không đánh lại người đó, e rằng vạn cổ đến nay ít có Thủy Tổ nào đánh lại được.
Lý Thất Dạ ném cái hộp lên xuống, mỉm cười hỏi Đại Hắc Ngưu:
– Còn muốn lấy không?
Đại Hắc Ngưu lắc đầu cười gượng:
– Không, đùa chút thôi, thứ như vậy làm gì có ai bảo quản thích hợp hơn là đại thánh nhân? Phải là đại thánh nhân mới được!
Thánh Sương Chân Đế lên tiếng hùa theo:
– Bảo bối vô thượng như vậy nên thuộc về công tử.
Trong mắt Thánh Sương Chân Đế thì Lý Thất Dạ là người có thể xoay chuyển kết cục.
Lý Thất Dạ liếc sơ hiểu ngay suy nghĩ của Thánh Sương Chân Đế, hắn mỉm cười nói:
– Nha đầu đừng đặt hết tiền cược lên người ta, ta chỉ là khách qua đường với Tam Tiên giới.
Thánh Sương Chân Đế cười nói:
– Ta tin thế giới này có người và thứ khiến công tử vấn vương.
Chương 4302: Suy Nghĩ Trong Đại Hắc Ngưu
Lý Thất Dạ cười cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn phương xa.
Đại Hắc Ngưu cười gượng gạo:
– Đại thánh nhân, không phải ta thích nói lời xui, ta chỉ nêu ví dụ vậy thôi. Ví dụ, một giả thiết thôi, nếu Tam Tiên giới thật sự có tai nạn buông xuống, nếu Tam Tiên giới thật sự thành tro thì… thì… đại thánh nhân thấy… sao?
Lý Thất Dạ liếc nó:
– Đừng gài bẫy ta, cũng không cần dùng phép khích tướng, Tam Tiên giới có số mệnh của nó.
Đại Hắc Ngưu chưa chịu thôi:
– Nhưng nếu có vài người, vài việc trong Tam Tiên giới? Đương nhiên đại thánh nhân không cần để bụng trâu già như ta, cũng tin đại thánh nhân sẽ không nghĩ nhiều…
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Thôi được rồi, ta hiểu ý của ngươi, vòng vo nửa ngày đơn giản là muốn ta ra tay.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi thản nhiên nói:
– Cái này phải xem tạo hóa của Tam Tiên giới, nếu trước khi ta lên đường thì ta có thể ra tay quét bát phương, luyện tay chút cũng tốt.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười, mừng hớn hở:
– He he, ta tin sẽ rất náo nhiệt, đại thánh nhân sẽ có thu hoạch!
Đại Hắc Ngưu biết rõ Lý Thất Dạ ôm thái độ tùy ý với Tam Tiên giới, nếu tai nạn lớn đến thật chưa chắc hắn chịu đứng ra cố gắng xoay chuyển. Như Lý Thất Dạ nói, hắn chỉ là khách qua đường.
Nhưng khi Lý Thất Dạ nói ra câu đó thì khác, ít nhất Tam Tiên giới có cơ hội. Nếu dịp đó đến, Lý Thất Dạ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thánh Sương Chân Đế mừng như điên, nàng biết Đại Hắc Ngưu nói vài câu đã cứu vô số sinh mệnh Tam Tiên giới. Thánh Sương Chân Đế không nói nhiều, nàng vái lạy Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu. Thánh Sương Chân Đế lạy không phải cho mình mà cho các sinh linh của Tam Tiên giới.
Đại Hắc Ngưu trầm ngâm nói khẽ:
– Đại thánh nhân vào Bất Độ Hải, có thể chiến một trận không? Theo ta thấy đại thánh nhân nhúng tay vào thì có người trong Bất Độ Hải sẽ khó để yên.
Đại Hắc Ngưu nhìn thấu thiên thạch hay thuyền ma bay ra từ Bất Độ Hải chỉ là khúc nhạc dạo, mọi mầm họa đến từ Bất Độ Hải. Trong Bất Độ Hải đã xảy ra biến đổi kinh thiên động địa gì, Lý Thất Dạ cuốn vào trong đó sẽ dẫn đến bão tố.
Mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm nhìn phương xa, chậm rãi nói:
– Chiến thì sao? Vừa lúc ta luyện tay, có kẻ nào mắt mù thì sẽ là đá mài tốt nhất.
Lý Thất Dạ cười cười, đại đạo của hắn đã thành, bây giờ cần rèn giũa lần thứ hai để đại đạo mà hắn khai sáng càng hoàn thiện hơn. Đến lúc đó mới là lúc mở ra kỷ nguyên hoàn toàn mới.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– He he, trên đời luôn có nhiều kẻ mắt mù, mấy cái si mị võng lượng đó sao chống lại sự vô địch của đại thánh nhân được, lúc họ đạp phải đinh sắt thì mọi thứ đã muộn.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở vui sướng khi người gặp họa.
Lý Thất Dạ liếc nó, cười khẽ:
– Xem dáng vẻ của ngươi như ước gì ta vào Bất Độ Hải ngay, giết bên trong trời long đất lở. Hay ngươi rất hy vọng có người trong Bất Độ Hải hạ gục ta?
Đại Hắc Ngưu nghiêm mặt nói:
– Không, không, tuyệt đối không có! Ý ta là đại thánh nhân vừa lúc cần đá mài thích hợp, đây là thời cơ vạn năm khó gặp với đại thánh nhân, tương lai chắc chắn có thể cho đại thánh nhân bước vào vô thượng tiên cảnh, trở thành vô thượng Chân Tiên.
Đừng thấy bộ dạng Đại Hắc Ngưu cà lơ phất phơ, ngày thường đốt lửa cho thiên hạ cháy, đối với mầm họa nào nó cũng thích đổ dầu vào lửa. Thật ra nếu có tai nạn lớn đến với Tam Tiên giới thì trong lòng Đại Hắc Ngưu cũng băn khoăn, nó muốn góp một phần sức vào.
Đại Hắc Ngưu luôn xúi giục Lý Thất Dạ là biết trong lòng nó mong mỏi hắn bình định mầm họa, bảo vệ Tam Tiên giới bình yên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chân Tiên? Trở thành Chân Tiên thì… cũng khó nói cái gì là Chân Tiên, nhưng nếu ta trở thành tiên nhân thì ngươi nên tự cầu nhiều phúc đi.
Lý Thất Dạ đầy bí hiểm nhìn Đại Hắc Ngưu, bị hắn nhìn làm nó nổi da gà thụt lùi một bước.
Đại Hắc Ngưu cảm giác người lạnh lẽo, vì trong khoảnh khắc nó hiểu ý câu nói của Lý Thất Dạ:
– Sao… sao… sao ánh mắt của đại thánh nhân kỳ… kỳ lạ quá, thật đáng sợ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nên mới nói người thành tiên nhân chưa chắc là việc tốt.
Đại Hắc Ngưu nói ngay:
– Ta tin đại thánh nhân sẽ không trở thành loại ngụy tiên đó, nếu có làm cũng là vô thượng Chân Tiên, ngụy tiên gì đó làm sao sánh bằng? Đại thánh nhân mà thành vô thượng Chân Tiên thì vạn cổ sẽ xương thịnh.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nói chuyện đừng quá trọn vẹn. Vạn cổ đến nay bao nhiêu hạng người kinh diễm, bao nhiêu Thủy Tổ vô địch cuối cùng chỉ kém một bước.
Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Một niệm thành phật, một niệm thành ma.
Đại Hắc Ngưu sống bao nhiêu năm, biết ảo diệu thật sự đằng sau chuyện này.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm từ tốn nói:
– Không phải nói ai tà ác, ai quang minh. Đi đến trình độ đó có lẽ sẽ thay đổi lập trường, tín ngưỡng, cái nhìn tương lai của mình. Mọi thứ xuất phát từ lực lượng, từ lòng người.
Đại Hắc Ngưu hít sâu, biểu tình nghiêm túc nói:
– Đạo tâm, đây chính là đạo tâm mà đại thánh nhân nói!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Đúng vậy, như bây giờ ngươi bất cần đời, hoặc ngươi tự cho là trong thiên địa có việc khó khăn gì thì ngươi cũng ứng đối được, nên ngươi yên ổn với hiện tại chứ không theo đuổi tiến bộ hơn. Nhưng khi có ngày ngươi cảm thấy bất lực thì ngươi sẽ thay đổi. Ngươi có lẽ sẽ trở thành đại soái ngưu anh dũng hơn, vượt qua bản thân. Nhưng khi ngươi vượt lên chính mình thì không biết có kiềm chế được bản thân không.
Lý Thất Dạ nói làm Đại Hắc Ngưu ngẩn ngươ, qua một lúc lâu mơ hồ hỏi:
– Ta sẽ như vậy sao? Có lẽ mãi mãi không có ngày đó, ta chính là ta, đại soái ngưu!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Cái đó chưa chắc. Ngươi đã thấy, đã xem, hắn kinh diễm hơn ngươi nhiều, mạnh hơn ngươi nhiều, hắn gặp vô địch hơn xa ngươi, nhưng cuối cùng hắn chọn một con đường khác, ngươi cảm thấy sao?
Đại Hắc Ngưu biến sắc mặt, rung động tinh thần.
Đại Hắc Ngưu không biểu lộ ra nhưng trong lòng nó có ngạo khí, nếu nó thật sự cố gắng, nó cho rằng có thể sóng vai với bất cứ Thủy Tổ nào trên cõi đời. Đại Hắc Ngưu tự tin, có thiên phú, có huyết thống!
Nhưng như Lý Thất Dạ nói, nếu nó thật sự trở thành một con đại soái ngưu anh dũng, có lẽ ngày đó đến nó sẽ thay đổi, đạo tâm của nó còn giống bây giờ không? Nó có thể không quên tấm lòng son?
Nghĩ tới đây Đại Hắc Ngưu lặng im.
Một lúc lâu sau Đại Hắc Ngưu ngẩng đầu lên, hít sâu, nói:
– Có lẽ có ngày đạo tâm của ta vẫn không đủ kiên định, có lẽ ta sẽ quên tấm lòng son ban đầu, ta không còn là đại soái ngưu nữa. Nhưng ta tin đại thánh nhân vẫn là đại thánh nhân, người vẫn còn ở, thế thì đủ rồi.
Lý Thất Dạ cười cười nhẹ lắc đầu nói:
– Ngươi rất có lòng tin vào ta, mọi việc trên đời đều có khả năng, đừng nói trọn vẹn.
Đại Hắc Ngưu hít sâu, trịnh trọng dõng dạc bảo:
– Ta tin đôi mắt già của mình, ta sẽ không nhìn lầm người! Tin tưởng đại thánh nhân còn nhiều hơn tin vào bản thân ta!
Lý Thất Dạ chỉ cười không nói.
Tim Đại Hắc Ngưu thít chặt, hỏi:
– Chẳng lẽ đại thánh nhân không tin vào mình?
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, thản nhiên nói:
– Như thế nào? Giờ biết căng thẳng?
Đại Hắc Ngưu cười gượng, thành thật bảo:
– Hơi hơi, đôi mắt già của ta không nhìn lầm người, nếu đến bước đường đó đại thánh nhân cũng không kiên định đạo tâm được, ta cảm thấy thế gian này tiêu rồi, không chỉ riêng Tam Tiên giới.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, từ tốn nói:
– Vậy ngươi cứ yên tâm, ta là ta, hiện tại như vậy, tương lai vẫn thế.
Đại Hắc Ngưu thở phào nhẹ nhõm.
– Nhưng mà…
Trái tim Đại Hắc Ngưu lại treo cao.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Binh đến đâu trời sẽ vỡ, thế sẽ nát, một trận chiến kết thúc theo kiểu nào thì chưa biết.
Đại Hắc Ngưu trầm giọng nói:
– Còn tốt hơn mọi thứ thành tro bụi, ít ra có cơ hội liều một phen, không thì đó là cá nằm trên thớt thịt! Khi ngày đó đến mọi người đều không trốn thoát!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Con kiến đấu với trời, dù nhỏ bé cũng phải làm cho bên trên thấy răng nanh của nó.
Đại Hắc Ngưu trịnh trọng gật đầu, cảm khái thở dài:
– Tiếc rằng đạo hạnh của ta không đủ, không thì có thể theo đại thánh nhân vào Bất Độ Hải xem, phất cờ hò reo cho đại thánh nhân cũng tốt.
Khóe mắt Lý Thất Dạ liếc nó, cười tủm tỉm hỏi:
– Như thế nào? Giờ nhận biết mình nhỏ yếu? Ngươi sống uổng ngàn vạn năm, uổng phí một đống tuổi.
Đại Hắc Ngưu cười ngại ngùng:
– A hi hi.
Thật ra Đại Hắc Ngưu có thể mạnh hơn hiện giờ, nhưng nó không thích làm.
Chương 4303: Thiên Khư
Tần Quân liếc Đại Hắc Ngưu một cái, không nói gì thêm, lại nhìn tòa thành lớn sụp đổ:
– Đi thôi, nơi này nên chấm dứt.
Đại Hắc Ngưu gật đầu, biết nơi này đã là sâu trong lòng thuyền viễn chinh, không cần đi tiếp nữa.
Lúc sắp đi Thánh Sương Chân Đế nhìn lỗ to lần cuối, mày đượm nét sâu, bóng ma ám ảnh trong lòng. Vì nàng biết thứ này có ý nghĩa gì.
Lý Thất Dạ không quan tâm, không thèm nhìn hố to, hắn không để ý tới bóng dáng kia sống hay chết, xoay người bỏ lại tất cả.
Đoàn người Lý Thất Dạ đi ra khỏi tiểu thế giới này, cả thế giới đã hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Trước đó có nhiều cường giả, đại nhân vật ùa vào tiểu thế giới, rất là náo nhiệt. trận chiến vừa rồi hù cường giả đại nhân vật sợ vỡ mật, cuống cuồng rút ra tiểu thế giới nên chỗ này yên tĩnh.
Nhóm Lý Thất Dạ đi ra, âm binh từng hành quân cũng biến mất, không biết chúng nó đã nhảy hết vào nồi nước thép hay đi tới nơi khác.
Lúc nhóm Lý Thất Dạ đi ra, cả tiểu thế giới yên lặng đáng sợ, dường như trong này chỉ còn lại bọn họ. Trong tiểu thế giới này trừ họ ra đừng nói bóng người, không thấy cả bóng quỷ. Dường như những vật chết cũng ẩn núp đi.
Thánh Sương Chân Đế biết tiểu thế giới tĩnh lặng là vì trận chiến vừa rồi, vì bóng dáng kia bỏ chạy nên vật chết cũng biến mất.
Không phải toàn bộ vật chết trong tiểu thế giới đã chết, chúng nó chỉ ẩn núp đi, khi tới lúc chúng nó sẽ lại xuất hiện.
Đây cũng là điều Thánh Sương Chân Đế thầm lo, vật chết trong tiểu thế giới hoặc nên gọi là quân đoàn người chết có số lượng rất khổng lồ. Như hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến đều là tồn tại vô địch cõi đời, càng đừng nói bóng dáng trong Phượng Hoàng Lô.
Quân đoàn người chết khủng bố như vậy phiêu bạt ra từ Bất Độ Hải tất nhiên có lý do của nó, có lẽ chúng nó đang viễn chinh.
Thánh Sương Chân Đế không biết chúng viễn chinh cái gì, có lẽ quân đoàn người chết viễn chinh nguyên Tiên Thống Giới.
Nhóm Lý Thất Dạ đi ra tiểu thế giới, đứng ở mép thuyền mới phát hiện thuyền viễn chinh đang lướt đi rất nhanh.
Tốc độ của thuyền viễn chinh nhanh như tia sáng vụt qua hư không, lặng lẽ không tiếng động, như thuyền ma đến từ địa ngục.
Thuyền viễn chinh lướt nhanh đi, nhiều thuyền rách rưới hoặc mảnh nhỏ bay ra trước đó ngược lại từ từ ngừng trôi.
Thuyền rách nát, mảnh nhỏ phiêu bạt ra khỏi Bất Độ Hải trôi vào Thiên Khư thì tốc độ chậm dần, từ từ ngừng trôi, dường như chúng nó mất sức trôi đi tiếp.
Thuyền viễn chinh trái ngược lại, khi tất cả thuyền rách rưới hoặc mảnh nhỏ giảm chậm, ngừng lại hẳn thì thuyền viễn chinh tăng tốc độ như cá kình lướt nhanh vào Thiên Khư bao la vô tận.
Thuyền viễn chinh lướt đi nhanh một đường thẳng tắp, trạng thái chính xác bay nhanh tới chỗ nó cần đến.
Có lực lượng siêu mạnh đang điều khiển thuyền viễn chinh lướt đi, hoặc có thứ gì trong Thiên Khư hấp dẫn con thuyền khiến nó bay nhanh tới.
Nhìn thuyền viễn chinh lướt đi nhanh một hướng cố định, Thánh Sương Chân Đế đã hiểu:
– Đến có chuẩn bị.
Thuyền rách nát, mảnh nhỏ khác vì các loại lý do dạt ra từ Bất Độ Hải, nhưng thuyền viễn chinh thì khác, nó có mục đích rõ ràng khi ra khỏi Bất Độ Hải.
Bất Độ Hải cách Thiên Khư xa đến không thể đo lường thì thuyền viễn chinh vẫn bay chính xác một hướng duy nhất, toàn quá trình nó không đi đường vòng, không chệch một li.
Là lực lượng gì hấp dẫn thuyền viễn chinh ra khỏi Bất Độ Hải thẳng tiến Thiên Khư? Thánh Sương Chân Đế không dám xác định.
Trong khi thuyền viễn chinh bay nhanh, Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu chỉ đằng trước, kêu lên:
– Đẹp quá đi!
Phương xa có một hành tinh rất lớn, vô cùng kỳ lạ. Hành tinh siêu khổng lồ chia làm hai nửa, trái phải phân biệt rõ ràng. Bên phải hành tinh như mặt trời tuôn ra lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa nóng cháy phun lên cao tuôn hướng hư không ngàn vạn dặm, cực kỳ đồ sộ.
Bên trái hành tinh là cực lạnh, trong hành tinh tuôn ra hơi cực âm, tiếng xèo xèo vang lên, bên trái hư không bị đóng băng trong tích tắc. Hư không ngàn vạn dặm hóa thành huyền băng bóng loáng như gương băng, rất thần kỳ.
Hành tinh này không ở yên một chỗ, nó xoay dọc theo quỹ tích, nhìn như tốc độ rất chậm nhưng chỉ trong thời gian ngắn nó vượt qua Thiên Khư mênh mông vào đầu bên kia.
Nhìn hành tinh thỉnh thoảng phun lửa, bên kia đóng băng ngàn vạn dặm, kéo cái đuôi băng hỏa biến mất trong Thiên Khư làm người nhìn ngơ ngẩn.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Chúng ta đã vào Thiên Khư. Nơi đây có cảnh tượng vô cùng đồ sộ, ngươi thấy chuyện thần kỳ gì cũng đừng thấy lạ, vì đây là Thiên Khư.
Thánh Sương Chân Đế nhìn hư không bao la mênh mông, cảm khái thì thào:
– Thiên Khư…
Thiên Khư, Bất Độ Hải lấy Thiên Tiệm làm lằn ranh, chúng nó nằm ngoài Tiên Thống Giới. Thiên Khư và Bất Độ Hải đối diện nhau, thành hai cực của thế giới này.
Thiên Khư giống như Bất Độ Hải đều tràn ngập bí ẩn, chưa biết, đáng để thăm dò. Nhưng Thiên Khư lại khác Bất Độ Hải. Bất Độ Hải thì có đi không về, tồn tại mạnh cỡ nào, Thủy Tổ kinh diễm bao nhiêu đã vào Bất Độ Hải là từ nay bặt vô âm tín. Thiên Khư lại khác, cường giả tu sĩ nào miễn có thể nắm chắc chừng mực mạo hiểm thì có cơ hội sống trở về.
Thiên Khư khác Bất Độ Hải chỉ cho Thủy Tổ, hạng người vô địch mới có cơ hội đi vào. Ai đều có cơ hội vào Thiên Khư, dù thực lực của ngươi không đủ mạnh, không thể bay qua khoảng cách xa xôi, miễn ngươi trả tiền thì có người mang ngươi đến Thiên Khư.
Ví dụ như Kiêu Hoành Thương Hành có nghiệp vụ này, chuyên phục vụ cho một số cường giả tu sĩ đưa đến Thiên Khư.
Đi tới Thiên Khư không phải chỉ có Chân Đế, Trường Tồn vô địch mới có thu hoạch. Dù ngươi là tu sĩ nho nhỏ, nếu ngươi có cơ hội thì có lẽ sẽ được kỳ ngộ lớn.
Nên Thiên Khư và Bất Độ Hải khác nhau, hai nơi hoàn toàn khác biệt. Với cường giả tu sĩ của Tiên Thống Giới thì Thiên Khư là khu vui chơi thăm dò, nơi này tràn ngập phiêu lưu, kỳ ngộ. Bất Độ Hải là hành tình, là chốn về của Thủy Tổ.
Hàng năm biết bao cường giả tu sĩ đi vào Thiên Khư, trong đó có Chân Đế vô địch cõi đời, cũng có tiểu tốt vô danh. Mục đích họ vào Thiên Khư cũng có nhiều loại. Có người vào vì kỳ ngộ, có người vào thì muốn mở rộng tầm mắt, nhìn kỳ tích Thiên Khư.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khi Liễu Yến Bạch thẫn thờ thì có tiếng động trầm đục, dường như cả không gian rung rinh.
Liễu Yến Bạch nhìn hướng phát ra thanh âm. Có ngọn núi khổng lồ xuất hiện trong hư không, núi lấp lánh ánh sáng bạc, núi rất to lớn như đúc bằng vô số bạch ngân. Trên ngọn núi khắc nhiều phù văn rất kỳ lạ, khi phù văn lấp lánh sáng thì như những con mắt chớp lia, rất kỳ, rất dị.
Ngọn núi lớn màu bạc đang di chuyển, nó không tự di động mà có các con voi to đi đằng trước kéo núi theo.
Những con voi to không phải vật sống mà là những tượng đá, các tượng voi không biết điêu bằng đá gì, hoặc chúng nó sinh ra vốn là đá. Tóm lại không nhìn ra tượng voi là bẩm sinh hay sau này tạo thành, mỗi pho tượng sống động như thật.
Trên lưng các con voi đá tròng sợi xích sắt vừa thô vừa dài, xích trói núi bạc, những con voi đá lầm lũi kéo núi bạc vào trong Thiên Khư. Khi voi đá cất bước thì nghe tiếng di động ầm ầm của núi bạc hòa cùng bước chân voi.
Voi đá tuy ục ịch nhưng chúng kéo núi bạc đi rất nhanh, hình dung bằng từ chạy như bay cũng không khoa trương.
Liễu Yến Bạch đếm các con voi đá:
– Một con, hai con, ba con… chín con, có tổng cộng chín con!
Đại Hắc Ngưu nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng không ngạc nhiên:
– Chín con voi kéo núi.
Chương 4304: Chỉ Biết Vuốt Mông Ngựa
Cùng lúc đó, có người trong thần miếu phát hiện bên ngoài yên ả, hét to một tiếng:
– Gió yêu ngừng, cát đen biến mất rồi!
Nhiều người chạy ra xem:
– Đúng rồi, gió yêu ngừng thổi, cát đen biến mất thật sự.
Bên ngoài đã không sao, gió yêu, cát đen cực kỳ đáng sợ đều biến mất.
Đại nhân vật kinh nghiêm phong phú bước ra khỏi thần miếu, lấy làm lạ lẩm bẩm:
– Kỳ lạ, sao lần này ngắn ngủi vậy. Lần trước gió yêu thổi hơn nửa ngày, cát đen bao trùm cả thế giới.
Thấy gió yêu ngừng, cường giả không muốn ở lại đây nữa, đi tới nơi sâu hơn:
– Đi thôi, nghe nói bên trong có đồ tốt, có người phát hiện đảo đơn độc trong biển lửa.
Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu còn ở trong thần miếu, họ liếc nhau. Mạnh như họ còn ấn tượng sâu sắc với lực lượng trấn áp vừa rồi.
Với cường giả tu sĩ khác chỉ như giấc mơ, cảm giác đó đến nhanh đi cũng mau, không để lại dấu ấn gì vì họ chưa đến trình độ đó, không thể chạm tới lĩnh vực thời gian.
Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế thì khác, lực lượng trấn áp vạn cổ đó để lại ấn tượng không thể xóa nhòa với họ. Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế biết lực lượng kia đến từ đâu. Họ hiểu tại sao gió yêu, cát đen biến mất sớm hơn mọi khi, tất cả là vì: Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế ra khỏi thần miếu thì thấy Lý Thất Dạ đã đứng bên ngoài. Lý Thất Dạ đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía mọi người, thần thái bình thản như không có xảy ra chuyện gì.
Nhóm Đại Hắc Ngưu tới gần quan sát kỹ nhưng không nhìn ra manh mối gì, Lý Thất Dạ không giống như đại chiến một trận hoặc ra tay trấn áp vạn cổ.
Nếu cảm giác vừa rồi không quá mãnh liệt in dấu sâu trong họ thì họ sẽ như cường giả tu sĩ khác, cho rằng đây chỉ là một thoáng mơ về.
Thánh Sương Chân Đế hỏi Lý Thất Dạ:
– Mới rồi gió yêu, cát đen là cái gì? Dường như không có thứ gì ngăn được nó.
Thánh Sương Chân Đế đã đối kháng với gió yêu, cát đen, trong thời gian ngắn nàng bằng vào thực lực có thể ngăn cản được, thậm chí tịnh hóa nhiều cát đen.
Nhưng gió yêu, cát đen vô cùng tận, thời gian lâu dù lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế mạnh đến đâu cũng không chịu nổi, cuối cùng nàng sẽ như cường giả khác bị cắn còn khúc xương trắng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Lòng tham, chỉ là một lũ lòng tham, ham ăn.
Lòng Thánh Sương Chân Đế rung động, rợn tóc gáy:
– Chỉ là một lũ lòng tham?
Đơn giản là một lũ lòng tham đã khủng bố như thế, nếu là căn nguyên của nó thì khủng bố cỡ nào?
Lý Thất Dạ liếc sơ liền biết Thánh Sương Chân Đế đang nghĩ gì:
– Mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Lâu thật lâu trước kia một lũ lòng tham này chỉ là nó tùy ý đánh rơi, nếu không một lũ lòng tham sẽ mạnh hơn nữa.
Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh. Như Lý Thất Dạ nói, căn nguyên trong đó mạnh hơn nàng tưởng tượng, có lẽ bọn họ không thể tưởng tượng sự cường đại kia.
Đối với người đời thì mạnh nhất là Thủy Tổ, nhưng Thánh Sương Chân Đế biết không đơn giản như vậy. Ví dụ trên Thủy Tổ có tồn tại mạnh hơn nữa: Tam Tiên.
Đại Hắc Ngưu cười hỏi:
– Đại thánh nhân đã thấy nó chưa?
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Chỉ nhìn thoáng qua, cẩn thận hơn trong dự đoán, đúng là tồn tại khiến người đau đầu, nếu không thì tại sao mãi không tìm được nó?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Tổ cha nó, biết ngay mà. Cục đá mốc kia sẽ không bỗng dưng lao ra khỏi Bất Độ Hải, thuyền viễn chinh sẽ không từ Bất Độ Hải quay về mà không có mục đích. Đây là cuộc so đấu lâu dài.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu rồi đưa mắt nhìn phía xa, lạnh nhạt nói:
– Tam Tiên giới cũng may mắn.
Đại Hắc Ngưu hùa theo:
– Tương lai càng may mắn nữa. Có đại thánh nhân ở thì Tam Tiên giới sẽ luôn may mắn, ta tin nó không tốn được. Miễn đại thánh nhân muốn tiêu diệt thì nó có trốn đi đâu cũng vô dụng.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, cười lắc đầu nói:
– Đừng vội vuốt mông ngựa, ta không dám giành công lao đó, đây đều là cố gắng của tiên hiền Tam Tiên giới các ngươi. Tuy họa có khởi đầu nhưng tiên hiền Tam Tiên giới luôn cố gáng, trả giá rất nhiều cho thế giới này.
Đại Hắc Ngưu mặt dày tiếp tục nịnh hót:
– Đại thánh nhân cũng trả giá nhiều, tương lai đại thánh nhân mà ra tay một cái là một trận chiến định Càn Khôn, trả lại thái bình vạn cổ cho Tam Tiên giới. Công tích này là duy nhất vạn cổ, đệ nhất tuyên cổ, trên đời còn ai so sánh với đại thánh nhân?
Đại Hắc Ngưu tràng giang đại hải nịnh không lặp từ, mặt dày vượt qua tưởng tượng của người khác.
Liễu Yến Bạch nghe sư phụ của mình vuốt mông ngựa không sợ thụt lưỡi, nàng nổi da gà nói:
– Sư phụ nịnh hơi rõ ràng.
Đại Hắc Ngưu xụ mặt xuống, hiếm khi nghiêm túc dạy Liễu Yến Bạch:
– Cái này không phải vuốt mông ngựa! Nha đầu này ếch ngồi đáy giếng, vi sư nói toàn là lời thật, sau này ngươi sẽ hiểu.
Liễu Yến Bạch ngây ra, lần đầu tiên nàng thấy Đại Hắc Ngưu nghiêm túc như vậy, bình thường nó cà lơ phất phơ.
Lý Thất Dạ cười, nhẹ lắc đầu nói:
– Sư phụ của ngươi cũng vất vả tốn công.
Mặc dù Đại Hắc Ngưu nói một tràng tâng bốc Lý Thất Dạ rất là vô sỉ, chẳng chút tiết tháo, người không biết chuyện cảm thấy ghê tởm.
Nhưng trong mắt Thánh Sương Chân Đế thì thầm nghiêm nghị, Đại Hắc Ngưu nịnh Lý Thất Dạ không vì bản thân mình, lời nó nói cứu mạng bao nhiêu sinh linh của Tam Tiên giới.
Đại Hắc Ngưu tuyệt thế vô song, tôn quý biết bao. Nó vì sinh linh Tam Tiên giới, vì phúc lợi của Tam Tiên giới mà buông bỏ tôn nghiêm, chấp nhận làm chuyện thực tế giúp Tam Tiên giới, tình cảm này mạnh hơn mấy đại nhân vật luôn miệng nhân nghĩa đạo đức nhiều.
Lý Thất Dạ cười cười đi tới trước:
– Đi thôi.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười cõng Liễu Yến Bạch đi theo, Thánh Sương Chân Đế theo sau.
Thánh Sương Chân Đế vừa đi vừa nhìn bầu trời yên ả:
– Gió yêu, cát đen còn đến nữa không?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Mấy chuyện đó không quan trọng, chỉ là hạt bụi nhỏ. Một lũ lòng tham không làm được gì, thứ đáng sợ hơn còn ở phía sau, đó mới là màn kịch chính.
Thánh Sương Chân Đế thầm rùng mình:
– Sắp tới rồi?
Mắt Lý Thất Dạ đăm đăm như xuyên thấu vạn cổ, từ từ nói:
– Sẽ có người xung phong, rất nhanh, chuyện còn lại thì khó nói. Loại tồn tại đó nàng không đủ tư cách phỏng đoán.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, nghiêm túc gật đầu.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Chỉ cần đại thánh nhân vào Bất Độ Hải là tất cả bình tĩnh hết, sẽ bình định vạn cổ.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Có lẽ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, có ra được hay không tạm thời không tính, ta sẽ không ở trong Bất Độ Hải quá lâu. Nhưng xem hôm nay thì nó không nhịn được nữa.
Đại Hắc Ngưu rất tin vào Lý Thất Dạ, cười nói:
– Đại thánh nhân mà ra tay sẽ mã đáo công thành!
Lý Thất Dạ cười, hắn nhìn phương xa:
– Ta hơi mong chờ Bất Độ Hải, đã tới lúc chấm dứt.
Lý Thất Dạ vào Bất Độ Hải không phải vì một phút nổi hứng, hắn có kế hoạch, tính toán của riêng mình. Đối với Lý Thất Dạ thì vào Bất Độ Hải không chỉ vì săn bắt, còn vì hắn muốn biết một vài thứ.
Thứ quan trọng nhất với Lý Thất Dạ là Bất Độ Hải là một chỗ rèn luyện rất tốt. Trước đó Lý Thất Dạ sáng lập hệ thống sẽ trui rèn trong Bất Độ Hải, sẽ được trọn vẹn.
Nhóm Lý Thất Dạ đi sâu vào, bọn họ chưa tới nơi, từ xa đã cảm nhận sóng nhiệt nóng chết người.
Sóng nhiệt trực tiếp còn hơn lúc trước, như có dung nham đốt gò má ngươi. Chưa đến gần ngươi đã cảm giác sóng nhiệt liếm mặt, tiếng xèo xèo như nướng thịt.
Phàm nhân không chịu nổi sóng nhiệt như vậy, đến gần là sẽ bị nướng thành tro ngay.
Nhóm Lý Thất Dạ đến gần, trước mắt không còn là đất vàng mà là biển lửa, chính xác hơn là thế giới dung nham.
Trong tầm mắt toàn là dung nham, dung nham đỏ thẫm róc rách chảy, cả thế giới đỏ rực.
Khủng bố hơn là nghe tiếng bùm lớn rồi dung nham tuôn ra như suối phun, đương nhiên suối phun bình thường không thể so sánh, dung nham mà tuôn ra là như sóng thần, siêu khủng bố.
Thế giới như vậy tựa như tận thế, mọi thứ biến thành hư vô, tất cả bị hòa tan.
Dung nham thật ra không trào lên từ lòng đất, nó là lửa lớn đáng sợ hòa tan thế giới, đốt cháy thế giới.
Người đi tới nơi đây sẽ nổi da gà nhìn dung nham, không dám khinh thường:
– Lửa đáng sợ quá.
Đối với nhiều cường giả, bọn họ có thể chịu đựng lửa đốt cháy hừng hực, có thể né lửa, bản thân họ có chân hỏa cực kỳ mạnh luyện hóa vạn vật.
Nhưng khi đám đại nhân vật cường giả đứng tại đây sẽ kinh dị trước thế giới dung nham này.
Đối với họ đáng sợ không phải dung nham mà là chân hỏa chất chứa bên trong, chân hỏa chảy vào đây cuối cùng đốt đất tan thành dung nham. Nếu dính phải chân hỏa trong dung nham thì đừng nói cường giả tu sĩ bình thường, dù là Bất Hủ Chân Thần cũng sẽ thành tro bụi.
Đại nhân vật nhắc nhở người bên cạnh:
– Cẩn thận, đừng để chân hỏa đụng vào nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
– A!
Đại nhân vật mới nhắc xong đã có cường giả bước vào trong dung nham, bong bóng bể, chân hỏa tuôn ra.
Chân hỏa không quá to, chỉ một dúm chân hỏa phực cháy, nhưng dúm chân hỏa dính vào người cường giả thì bùm một tiếng cả người cháy lửa.
Trong tiếng gào thét một người bị đốt thành tro rơi rụng trong dung nham.
Nhìn chân hỏa mạnh như vậy, Trường Tồn không nhịn được hút ngụm khí lạnh:
– Chân hỏa kinh khủng quá!
Chân hỏa như vậy cỡ đẳng cấp Thủy Tổ rồi.
May mắn chân hỏa này chỉ là tàn lửa sót lại từ xa xưa, nếu không thì càng không thể tưởng tượng.
Chương 4305: Ngửi Hương Vị
Biển lửa chính là biển nham thạch nóng chảy, nhìn khắp bốn phía, khắp nơi đều nham thạch nóng chảy đang lưu động, ngay cả mặt đất cũng bị hòa tan.
Đáng sợ nhất không phải nham thạch nóng chảy lưu động, mà là chân hỏa ẩn chứa bên trong nham thạch nóng chảy, một ít bọt khí nham thạch nóng chảy bên trong biển nham thạch vỡ ra, khi đó sẽ có chân hỏa xuất hiện.
Chân hỏa này là thứ cực kỳ đáng sợ, nó có thể đốt cháy tất cả tan thành mây khói trong nháy mắt, Bất Hủ Chân Thần cũng khó ngăn cản chân hỏa đáng sợ như vậy.
Cho nên, cường giả bước vào bên trong chân hỏa rất cẩn thận, hoặc là tránh né từ xa, từ đó tránh chân hỏa trong nham thạch đốt trúng người mình, nếu không, không cẩn thận sẽ táng thân trong biển lửa, tan thành mây khói, chết không có chỗ chôn.
– Nhìn kìa…
Vào lúc này Thánh Sương Chân Đế trầm giọng nói, chỉ một ngón tay về phía trước.
Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, sâu bên trong biển lửa có ánh lửa lập loè, trong ngọn lửa có vô số sợi kiếm quang.
Có câu nói thế này, nước Hoàng Hà chảy lên trời, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, câu đó có thể đổi thành: biển lửa chảy lên trời.
Tất cả nham thạch nóng chảy trong biển lửa đang chảy vào nơi sâu nhất trong biển lửa.
Lúc đứng từ xa nhìn vào, nơi sâu nhất trong biển lửa lại là nơi cao nhất, tại nơi đó có một núi lửa đứng sừng sững.
Ngọn núi lửa khổng lồ này nằm ở trung ương biển lửa, nó nguy nga cao lớn giống như có thể đâm thẳng lên trời.
Nhìn ngọn núi lửa khổng lồ trước mặt, có từng dòng nham thạch chảy xuống, trên thực tế chúng không phải nham thạch nóng chảy đang chảy, có thể chảy tới nơi đó đều là chân hỏa.
Chân hỏa chảy ra thiêu đốt vạn vật, hòa tan thiên địa, cho nên cả biển lửa đều hóa thành nham thạch nóng chảy, nó chính là kết quả sau khi đại địa bị hòa tan.
Nhưng thời điểm cảm nhận cẩn thận, ngươi sẽ phát hiện càng vào sâu trong biển lửa, phát hiện tại nơi sâu nhất là một ngọn núi lửa tràn ngập kiếm khí, cho dù cách xa nơi này ngàn vạn dặm, kiếm khí vẫn tràn ngập nơi đây.
Đứng từ xa quan sát ngọn núi lửa có kiếm quang phun ra nuốt vào, nó giống như một thanh thần kiếm vô thượng. Sau khi thần kiếm đâm vào nơi này và đóng đinh toàn bộ thiên địa tại đó, biến tất cả thành hoàn cảnh hiện tại.
Không quản thế lửa càng lớn, cuối cùng vẫn bị thanh kiếm đóng đinh tại đây. Làm cho người ta có cảm giác, nếu như không có thần kiếm đâm vào nơi đó, ngọn núi lửa cao lớn kia sẽ bộc phát, bạo phát chân hỏa và nham thạch nóng chảy thiêu hủy toàn bộ thế gian, vạn vật sẽ tan thành mây khói.
Nhờ có thần kiếm trấn thủ nơi này, trấn áp núi lửa, mới có thể bảo hộ thế giới tồn tại, phiến thiên địa này mới có thể may mắn sống sót.
– Kiếm khí thật mạnh.
Cho dù đứng cách đó rất xa Thánh Sương Chân Đế hít khí lạnh, bởi vì thần kiếm đâm vào núi lửa lại làm người ta có cảm giác thiên địa bị đóng đinh tại nơi này, mặc kệ ngươi là Chân Đế vô địch hay Thủy tổ vạn cổ, tất cả đều bị đóng đinh dưới thần kiếm.
– Thứ này đâu phải kiếm khí.
Đại Hắc Ngưu đứng từ xa nhìn sang, nói khẽ:
– Nó chính là chấp niệm, chấp niệm bất diệt.
Lý Thất Dạ đứng xa nhìn ngọn núi lửa, hai mắt ngưng trọng, cuối cùng hắn nói:
– Một trận chiến kinh vạn cổ, dường như muốn nói gì đó với hậu nhân.
– Rốt cuộc là trận chiến thế nào.
Thánh Sương Chân Đế rùng mình, không chỉ bởi vì nơi này hóa thành thế giới nham thạch nóng chảy, đáng sợ hơn là, một trận chiến trải qua trăm ngàn vạn năm vẫn có thể lưu lại chấp niệm bất diệt, lúc này mới có tình cảnh hôm nay.
– Hắc, còn có thể là trận chiến thế nào?
Đại Hắc Ngưu cười hắc hắc, nói ra:
– Thuỷ tổ chiến đấu, đây là chiến trường cấp bậc Thuỷ tổ, hoàn toàn có thể cảm thụ được khí tức kia.
Thánh Sương Chân Đế há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng nàng dừng lại, nàng hiểu Đại Hắc Ngưu nói có ý gì.
– Vào thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng biết được đáp án.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, bước vào trong biển lửa, đi từng bước vào trong nham thạch nóng chảy.
Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn không sợ chân hỏa, ánh mắt của hắn nhìn vào nơi sâu nhất của biển lửa, chỉ có nơi đó mới có đáp án.
Nơi đó là khởi nguyên của trận chiến, năm đó có người từng tranh đoạt lẫn nhau, cuối cùng bộc phát đại chiến tuyệt thế.
Thánh Sương Chân Đế theo sát bọn họ tiến vào trong nham thạch nóng chảy, đương nhiên, đối với Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế mà nói, chân hỏa trong nham thạch nóng chảy không thể đốt cháy bọn họ.
Biển lửa này rộng ngàn vạn dặm, tuy đám người Lý Thất Dạ không cần đi lại cẩn thận như những người khác, nhưng nếu muốn đi vào nơi sâu nhất cũng cần một ít thời gian.
– Phía trước có người phát hiện ốc đảo, nhanh lên, có lẽ có thứ tốt.
Thời điểm đám người Lý Thất Dạ đi về phía trước, phía trước có người quát to một tiếng và tăng thêm tốc độ, thậm chí có những người không quan tâm nguy hiểm.
Chỉ trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả lao về phía trước, tất cả đều lao vào ốc đảo.
Cùng lúc đó, Lý Thất Dạ dừng bước lại, hắn hít sâu một hơi và chẹp miệng, nhìn sang Đại Hắc Ngưu, khẽ nói:
– Ngươi có ngửi thấy hương vị gì không?
Đại Hắc Ngưu dừng bước, dáng vẻ cũng giống như Lý Thất Dạ, hít sâu một hơi, chép miệng tắc luỡi, lắc đầu, nói ra:
– Không đoán được.
Lần này Đại Hắc Ngưu rất trung thực, không có lừa dối.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn, việc này lại làm Đại Hắc Ngưu xấu hổ, hắn cười khan một tiếng, nói với Thánh Sương Chân Đế bên cạnh:
– Nha đầu, ngươi có ngửi được hương vị gì không.
Thánh Sương Chân Đế không có phát hiện điểm khác thường gì, nàng cũng học dáng vẻ của bọn họ, hít sâu một hơi, sau khi ngửi một lúc liền lắc đầu, nói ra:
– Không ngửi được hương vị gì.
– Hắc, không thể trách ta, nha đầu cũng không ngửi thấy cái gì, cũng không thể yêu cầu ai cũng có cái mũi chó thính giống như ngươi.
Đại Hắc Ngưu cười hắc hắc, hắn nói năng hùng hồn với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn hắn, nói:
– Không phải ngươi nói đã từng nếm qua Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ sao?
– Này, này…
Đại Hắc Ngưu cười khan một tiếng, sau đó do dự, nói ra:
– Cho dù bản soái ngưu từng ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ, nhưng ta không phải vạn năm, không thể nói chỉ cần ngửi một hơi là có thể nhận ra nó là thứ gì.
– Cho dù ngươi chưa từng ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ, ngươi cũng từng ăn vài phiến lá của lão Thụ Yêu.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Chẳng lẽ ngươi ăn những tiên phẩm này là vô ích?
– Ai nói, hắc, hắc, hắc, mùi vị lá cây của lão Thụ Yêu, bản soái ngưu vẫn còn nhớ rõ.
Đại Hắc Ngưu không phục.
Lý Thất Dạ lại lườm hắn một cái
– Bản soái ngưu không tin không ngửi được cái gì.
Đại Hắc Ngưu nhìn thấy ánh mắt xem thường của Lý Thất Dạ thì cảm thấy khó chịu, lúc này hắn hít sâu một hoi, cẩn thận ngửi một lúc, nhắm hai mắt lại và đắm chìm trong đó.
– Đây là…
Qua một lúc lâu, Đại Hắc Ngưu mở mắt ra, đôi mắt to như chuông đồng đang tỏa sáng giống như hai mặt trăng, đôi mắt tỏa ra ánh sáng kinh người.
– Đây mới là tiên phẩm.
Đại Hắc Ngưu thì thào nói:
– Có mùi vị linh chi, là cổ chi, không đúng, là tiên chi!
– Chẳng lẽ nơi này có tiên vật?
Đại Hắc Ngưu quát to một tiếng.
– Còn kém một ít!
Lý Thất Dạ khẽ nói:
– Cho dù kém một chút cũng vậy, bằng không đã có thể gọi là tiên vật.
– Trời ơi, thật sự kém một ít.
Đại Hắc Ngưu ngửi lần nữa và quát to, nói ra:
– Đây là tiên chi, tuyệt đối là tiên chi, tuy không biết là loại nào nhưng tuyệt đối là tiên chi.
Tuy nó kém Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ nhưng tuyệt đối là thứ tốt, sau khi nói hai chữ “thứ tốt”, Đại Hắc Ngưu lập tức xông về phía trước, dường như rất sợ có ai đó đoạt thứ tốt của hắn.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu và đi theo sau.
Thánh Sương Chân Đế vội vàng đuổi theo, nói ra:
– Tiên phẩm như thế, chỉ sợ khó có được.
Lý Thất Dạ khẽ cười nói:
– Tiên phẩm như thế, nếu như có thể có được dễ dàng, chỉ sợ nó đã bị ngắt đi từ lâu, làm sao có thể bảo tồn tới bây giờ.
– Công tử, thế gian này thật sự có Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ sao?
Thời điểm tiến lên phía trước Thánh Sương Chân Đế không nhịn được hỏi vấn đề này.
Thời điểm nàng hỏi, nàng cũng nhìn về phía Đại Hắc Ngưu đang chạy về phía trước.
Bởi vì Đại Hắc Ngưu cho tới nay vẫn nói mình từng ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ, nhưng Thánh Sương Chân Đế biết rõ, Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ là tiên vật, thế gian không có người nhìn thấy.
– Có.audio coi am
Lý Thất Dạ biết Thánh Sương Chân Đế nghĩ gì, hắn cười đầy thâm ý, nói:
– Về phần có thể ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ hay không, tạo hóa này…
Thời điểm nói tới đây liền dứng lại.
Thấy Lý Thất Dạ không muốn nhiều lời, Thánh Sương Chân Đế cũng không hề hỏi thêm.
Nơi này là biển lửa, nham thạch nóng chảy giống như biển cả mênh mông, nhưng phía trước lại có một ốc đảo, ốc đảo này không khác gì đảo hoang trên biển rộng
– Chính là nơi này.
Đại Hắc Ngưu hoan hô, ngay sau đó hắn xông lên phía trước.
Lý Thất Dạ và Thánh Sương Chân Đế cũng bước vào trong ốc đảo, thời điểm tiến vào trong ốc đảo, lúc này có cảm giác mát lạnh thổi vào người.
Trên ốc đảo, khắp nơi đều là cây xanh dây leo, nơi nơi đều là màu xanh tươi tốt.
Thân ở trong ốc đảo mát lạnh, ngươi rất khó tưởng tượng nổi ốc đảo đang nằm trên một biển dung nham nóng chảy, quả nhiên nơi này đoạt thiên địa tạo hóa, mang cho người ta cảm giác quỷ phủ thần công.
– Đi về phía trước, nghe nói phía trước có một gốc tiên chi xuất thế.
Lúc này đã có tu sĩ lao về phía trước.
– Thật sự là tiên chi sao?
Không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả vừa bước vào ốc đảo liền hăng máu gà tiến lên phía trước.