1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 859 [Chương 4291 đến Chương 4295]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 859 [Chương 4291 đến Chương 4295]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 4291: Ta Là Vô Thượng Thần Thạch (Thượng)

Đại Hắc Ngưu giương mắt nhìn không thấy miệng to khói đen vừa rồi:

– Ma đầu bị trấn áp đâu? Cái miệng to khói đen đâu?

Nhóm Thánh Sương Chân Đế nhìn quanh, lẽ ra nên dễ dàng tìm được miệng to khói đen bị trấn áp mới đúng.

Nhìn miệng to khói đen hay bia đá Đạo Giải Thiên siêu lớn là biết ma vật bị trấn áp tại đây phải là vật khổng lồ, nên dễ thấy ngay mới đúng.

Nhưng nhóm Thánh Sương Chân Đế nhìn quanh không thấy ma vật bị trấn áp ở đây, càng không có hơi thở hắc ám hung mãnh đáng sợ vừa rồi.

Trong khi nhóm Thánh Sương Chân Đế không tìm thấy ma vật dưới núi, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vẹt đống cỏ khô ra:

– Ở đây.

Trong đống cỏ khô lộ ra một cục đá.

Nhóm Thánh Sương Chân Đế lật đật lại gần xem, thấy cục đá hơn một nửa lún trong đất bùn, chỉ lộ ra một khúc nhỏ.

– A??

Đại Hắc Ngưu hay Thánh Sương Chân Đế nhìn cục đá ló ra một chút thì rất giật mình.

Thánh Sương Chân Đế xoe tròn đôi mắt xinh đẹp động lòng người, khó tin hỏi:

– Thật sự là nó sao?

Cục đá này to cỡ hòn đá cuội, đen bóng như hắc ngọc thạch, nhưng nó chỉ có chút xíu, rất khó tưởng tượng cục đá này là hóa thân của khói đen khủng bố vừa rồi.

Lý Thất Dạ gỡ đất bùn xung quanh lộ ra tình hình bên trong. Từ trong lòng núi chuôi ra các thời đại đại đạo, những sợi thời đại đại đạo như xích thần tuyên cổ khóa chặt cục đá, kéo căng cứng. Nhìn ra được cục đá từng vùng vẫy nhưng không thể tránh thoát ngọn núi trấn áp.

Nhìn một cục đá bị nhiều thời đại đại đạo khóa lại, Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:

– Thật sự là vật nhỏ này, không ngờ vật nhỏ mà có thần thông mạnh vậy.

Bỗng vang lên thanh âm:

– Ngươi mới là vật nhỏ, cả nhà ngươi là vật nhỏ!

Thanh âm phát ra từ cục đá.

Liễu Yến Bạch nghe hòn đá phát ra tiếng thì kinh ngạc kêu lên:

– Hòn đá biết nói!

Nghe cục đá nói Thánh Sương Chân Đế mới khẳng định nó là miệng to khói đen. Nàng rất ngạc nhiên, vì nó quá khác với tưởng tượng ma vật bị trấn áp dưới núi. Thánh Sương Chân Đế còn tưởng bị trấn áp dưới ngọn núi này, chân thân miệng to khói đen nên là ma vương khổng lồ ba đầu sáu tay. Ai ngờ miệng lớn khói đen vừa to vừa kinh khủng mà chân thân chỉ là cục đá bé xíu, kích thước bằng quả trứng ngỗng.

Đại Hắc Ngưu nghiên cứu cục đá mãi không nhìn thấu chất liệu của nó:

– Cục đá này hơi thần kỳ.

Kiến thức của Đại Hắc Ngưu rất uyên bác, gặp qua vô số thần kim bảo khoáng, nhưng lần đầu tiên nó gặp chất liệu như hòn đá này.

Cục đá kiêu ngạo lạnh lùng nói:

– Hừ! Bổn tọa là vô thượng thần thạch, bọn tiểu bối các ngươi làm sao biết.

Nghe cục đá gọi mình là tiểu bối, Đại Hắc Ngưu không vừa lòng vênh váo nói:

– Phi, phi, phi! Ta là thần ngưu vạn cổ, sinh ra ở Tiên gia, huyết thống vô song, đã sống qua bao nhiêu năm tháng. Cục đá mốc nhà ngươi dám gọi bổn soái ngưu là tiểu bối, ăn một vó của ta đây!

Dứt lời Đại Hắc Ngưu giơ móng lên đạp cục đá đen.

Hắc Thạch Tử không hiền gì, ù một tiếng nó phát ra ánh sáng đen như vô thượng thần hoàn chặn lại móng của Đại Hắc Ngưu.

Khi móng của Đại Hắc Ngưu đá trúng thần hoàn thì tiếng động như lung lay cả ngọn núi trấn áp, nhìn là biết thực lực của cả hai mạnh cỡ nào.

Hắc Thạch Tử khinh thường nói:

– Thần ngưu vạn cổ thì sao? Ta sinh ra ở Bất Độ Hải, trầm Vạn Cổ Uyên, nuốt vạn vật, thừa vô tận. Ta sinh ra từ thuở đầu thiên địa, trải qua vô hạn, ai có thể so sánh với ta?

Hắc Thạch Tử tâm cao khí ngạo, rất là dõng dạc, coi khinh Đại Hắc Ngưu ra mặt.

Tuy Hắc Thạch Tử bị trấn áp tại chỗ không thể nhúc nhích nhưng lúc nó nói chuyện rất sống động, như có người cao ngạo tự phụ đứng trước mặt mọi người.

Đại Hắc Ngưu xì mũi:

– Phi! Ngươi sinh ra ở Bất Độ Hải, trầm Vạn Cổ Uyên, nuốt vạn vật thì sao? Cũng chỉ là một cục đá bị đè dưới núi, cục đá mốc.

Hắc Thạch Tử ngạo nghễ, bộ dạng chỉ mình ta độc tôn:

– Chờ ta ra ngoài sẽ khuấy động mưa gió vạn cổ. Ta sẽ phong Kim Thân, trở thành vô thượng chân tiên, các ngươi cuối cùng chỉ là con kiến, hạt bụi bay theo gió.

Đại Hắc Ngưu khinh bỉ liếc Hắc Thạch Tử:

– Ngươi cứ mơ giữa ban ngày đi, đời này ngươi không thể nào trở ra, cả đời chỉ có thể sống dưới chân núi. Muốn mơ mộng gì thì cứ từ từ mơ.

Hắc Thạch Tử bị Đại Hắc Ngưu chọc tức điên:

– Nghé con, bổn tọa ra ngoài nhất định sẽ chém ngươi!

Đại Hắc Ngưu giơ vó đạp bùm bùm, nhưng bị thần hoàn của Hắc Thạch Tử cản lại.

Đại Hắc Ngưu khinh thường nói:

– Cục đá mốc nhà ngươi cũng dám huênh hoang, không cần ngươi bò ra, bây giờ bổn soái ngưu sẽ đạp chết ngươi!

Hắc Thạch Tử cũng khinh khỉnh đáp trả:

– Bằng vào ngươi? Có tu thêm vạn cổ cũng không làm bổn tọa mẻ một miếng, con kiến các ngươi không là cái quái gì.

Một con trâu to đen và một cục đá đánh nhau túi bụi, đấu võ mồm. Người không biết còn tưởng gặp đồ điên.

Thánh Sương Chân Đế dở khóc dở cười nhìn, cùng lúc đó nàng thầm thở phào. Hắc Thạch Tử không tà ác, hắc ám nhiều như tưởng tượng.

Trong lúc Đại Hắc Ngưu, Hắc Thạch Tử cãi chí chúa, Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Các ngươi một con tên Đại Hắc Ngưu, một tên Hắc Thạch Tử, theo ta thấy cả hai kết làm huynh đệ đi.

Đại Hắc Ngưu, Hắc Thạch Tử đồng thanh kêu lên:

– Phi, ai thèm làm huynh đệ với nó!?

Cả hai đều khinh thường nhau.

Lý Thất Dạ nhìn Hắc Thạch Tử, bình tĩnh hỏi:

– Ngươi đến từ Bất Độ Hải?

Mặc dù Hắc Thạch Tử kiêu ngạo tự phụ, nói chuyện kiêu căng, thái độ khinh bỉ Đại Hắc Ngưu nhưng bị Lý Thất Dạ hỏi chuyện thì nó im lặng, vì nó đã nếm sự khủng bố của hắn rồi.

Hắc Thạch Tử im lặng một lúc rồi đáp:

– Đúng vậy! Ta sinh ra ở trầm Vạn Cổ Uyên trong Bất Độ Hải, tạo hóa vô song, là vô thượng thần thạch.

Đại Hắc Ngưu chế giễu Hắc Thạch Tử tự khoe mình:

– Biết, biết ngươi là vô thượng thần thạch.

Hắc Thạch Tử không thèm chấp Đại Hắc Ngưu, lạnh lùng cao ngạo đáp trả:

– Xuất thân của ta mạnh hơn ngươi gấp trăm lần.

Lý Thất Dạ hỏi:

– Tại sao ngươi đến đây?

Hắc Thạch Tử lặng im một lúc, trả lời:

– Có một người vớt ta khỏi Vạn Cổ Uyên nên ta xuất thế.

Đại Hắc Ngưu tò mò hỏi:

– Ai vậy? Hỏa Tổ hả?

Hắc Thạch Tử lạnh lùng nói:

– Không phải, người này rất rất rất mạnh!

Khi Hắc Thạch Tử nói lời này ngữ điệu rất đáng chú ý, nó phủ nhận Hỏa Tổ vớt nó ra bằng giọng điệu ngạo nghễ, dường như đối diện với Hỏa Tổ thì nó vẫn kiêu ngạo như thường. Nhưng nhắc tới người vớt nó lên, Hắc Thạch Tử liên tục nhấn mạnh ba chữ rất mạnh để miêu tả sức mạnh của người này. Khi nói giọng điệu của Hắc Thạch Tử toát ra sợ hãi.

Nghe ra Hắc Thạch Tử cực kỳ e ngại vị đó, nhắc tới là sợ.

Chương 4292: Ta Là Vô Thượng Thần Thạch (Hạ)

Đại Hắc Ngưu cười nói: Nguồn truyện audio Podcast

– Mạnh cỡ nào nói nghe chơi?

Mặc dù Đại Hắc Ngưu đâm thọc Hắc Thạch Tử nhưng khi hỏi câu này thì thái độ trở nên trịnh trọng.

Thánh Sương Chân Đế thầm sợ hãi, nàng đã so đấu với Hắc Thạch Tử, biết nó cường đại khủng bố cỡ nào. Giờ Hắc Thạch Tử liên tục dùng ba chữ rất mạnh để nhấn mạnh người đó, làm nó sợ hãi đến nhường này, tưởng tượng xem loại người đó khủng bố đáng sợ biết bao.

Nghĩ đến đây Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh, người đó rốt cuộc là tồn tại thế nào?

– E rằng… mạnh hơn ngươi.

Hắc Thạch Tử nói bằng giọng cẩn thận, trịnh trọng, ‘ngươi’ trong câu nói không phải là Đại Hắc Ngưu, ý nó chỉ Lý Thất Dạ.

Đại Hắc Ngưu cười phản bác:

– Cái đó ta không đồng ý, ngươi chưa thấy thực lực thật sự của đại thánh nhân, nếu ngươi thấy thì sẽ rút lại câu nói kia. Đại thánh nhân sâu không lường được.

Hắc Thạch Tử hay cãi tay đôi với Đại Hắc Ngưu lần này hiếm hoi không đáp trả, nó lặng im một lúc cuối cùng nói:

– Người này cũng sâu không lường được.

Hắc Thạch Tử đã thấy người đó đáng sợ nên mới e ngại, để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong nó.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ta thật muốn xem.

Hắn không giận, không có lòng hiếu thắng, hắn chỉ cười nhẹ.

Hắc Thạch Tử im lặng một lúc rồi nói:

– Hắn ở Bất Độ Hải, chỗ không biết ở biển sâu.

Lý Thất Dạ cười tùy ý:

– Không sao, ta sẽ đi Bất Độ Hải một chuyến. Hy vọng người đó sẽ thông minh.

Hắc Thạch Tử rùng mình.

Đại Hắc Ngưu rất tin tưởng Lý Thất Dạ, nó cười nói:

– Nếu tên đó dám gây sự với đại thánh nhân thì sẽ là long hổ đấu nhau. Nhưng ta càng xem trọng đại thánh nhân hơn, đại thánh nhân mà ra tay thì trùm vô thượng gì cũng sẽ thành tro bụi.

Hắc Thạch Tử lặng lẽ nói:

– Hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa chắc ngươi sẽ gặp được.

Hắc Thạch Tử nói ra câu đó cảm giác như đang lắc đầu hoặc gục gật đầu.

Lý Thất Dạ không để bụng, hắn vào Bất Độ Hải không phải vì tranh cường háo thắng:

– Tùy.

Lý Thất Dạ nhìn Hắc Thạch Tử:

– Hắn vớt ngươi khỏi Bất Độ Hải, ma hóa ngươi là nối giáo cho giặc, làm mưa làm gió.

Hắc Thạch Tử cãi lại:

– Không thể trách ta, dù không có ta cũng không thay đổi cái gì, vẫn sẽ có thứ khác nối giáo cho giặc, kết quả giống nhau.

Đại Hắc Ngưu trừng Hắc Thạch Tử:

– Nói vậy là ngươi lén leo lên thuyền viễn chinh, ở trong này làm bậy cuối cùng mới dẫn đến cục diện như vậy.

Lần này Hắc Thạch Tử không cãi cọ với Đại Hắc Ngưu, nó lạnh lùng nói:

– Không phải! Ta chỉ nhận lời mời của Hỏa Tổ lên thuyền, chuyện khác liên quan gì ta!

Thánh Sương Chân Đế thầm kinh kêu:

– Hỏa Tổ mời ngươi lên thuyền!

Thánh Sương Chân Đế thầm bất an, vì nàng có linh cảm không may.

Đại Hắc Ngưu hỏi dồn:

– Hỏa Tổ đâu rồi?

Hắc Thạch Tử lạnh lùng nói:

– Đã đi, trước khi ta bị trấn áp hắn đã đi. Hắn muốn tránh một người nên đi trước một bước.

Đại Hắc Ngưu hút ngụm khí lạnh:

– Tránh một người? Là người trấn áp ngươi sao?

Đại Hắc Ngưu ngẫm nghĩ cảm thấy không đúng:

– Khoan! Hỏa Tổ là một trong mười đại Thủy Tổ, dù là Thủy Tổ khác trong mười đại Thủy Tổ cũng không đến mức làm Hỏa Tổ né tránh.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Là sư phụ của hắn.

Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:

– Sư phụ của Hỏa Tổ? Người đó là ai?

Hỏa Tổ rất bí ẩn, xuất thân hay gốc gác đều không ai biết. Chưa từng nghe Hỏa Tổ nhắc đến sư phụ, dường như người đời hoàn toàn mù tịt về sư phụ của Hỏa Tổ.

Lý Thất Dạ không trả lời Thánh Sương Chân Đế, nhưng xem nét mặt của hắn thì hiểu hắn đã nắm rõ tất cả.

Hắc Thạch Tử gật đầu nói:

– Hình như đúng vậy, từ sau khi hắn đi thì không còn trở về nữa, không rõ tung tích.

Đại Hắc Ngưu giật mình, nó nghĩ thông mọi nhân quả:

– Tổ cha nó! Chắc chắn có quỷ, có quỷ, có quỷ!

Hắc Thạch Tử cười khẩy ngạo mạn lạnh lùng nói:

– Không phải có quỷ, đây là lòng người!

Đại Hắc Ngưu hít sâu, nói:

– Cũng đúng, là lòng người! Bà nội nó, quá đáng sợ, tiêu rồi, nếu kẻ đó thật sự giáng thế thì ít ai chịu nổi.

Hắc Thạch Tử lạnh lùng nói:

– Nên Tam Tiên giới sắp tiêu đời, ngươi muốn sống tiếp hãy trốn đi, trốn càng xa càng tốt, không thì sẽ có ngày ngươi cũng giống vậy.

Đại Hắc Ngưu cười nói:

– Tam Tiên giới sắp tiêu đời? Liên quan gì ta? Dù Tam Tiên giới tiêu tùng thì bổn soái ngưu vẫn sống khỏi. Hơn nữa có đại thánh nhân ở, Tam Tiên giới sẽ không tiêu. Thứ quỷ quái gì chui ra cũng sẽ tan biến khi ở trước mặt đại thánh nhân.

Hắc Thạch Tử liếc Lý Thất Dạ một cái:

– Hắn…?

Không phải Hắc Thạch Tử coi thường gì Lý Thất Dạ, nó do dự lắc đầu nói:

– Không phải ta xem thường hắn, nhưng có vài thứ vượt xa tưởng tượng của các ngươi. Hai đấm khó địch lại bốn tay, lúc đó sợ rằng hắn cũng thân bất do kỷ. Trước đàn sói thì mãnh hổ cũng chỉ có đường chết.

Đại Hắc Ngưu rất tin tưởng vào Lý Thất Dạ, cười nói:

– Vậy sao? Ngươi không hiểu, cục đá mốc kiến thức ít ỏi, ngươi làm sao nhìn thấu sâu cạn của đại thánh nhân được. Yên tâm đi, có đại thánh nhân ở thì mọi thứ ổn thỏa.

Hắc Thạch Tử nhìn kỹ Lý Thất Dạ hơn, dù nó chỉ là cục đá nhưng biểu hiện rất sinh động, như người sống đứng trước mặt nói chuyện với ngươi.

Hắc Thạch Tử không nghi ngờ thực lực của Lý Thất Dạ, nhưng nó châm chọc Đại Hắc Ngưu:

– Ngé con, đó là vì ngươi chưa thấy, nếu gặp rồi thì ngươi sẽ không nói như vậy. Sự đáng sợ đằng sau nó vượt xa tưởng tượng của ngươi. He he, hơn nữa nếu ngày đó đến ai là bằng hữu, ai là địch rất khó nói. Có lẽ người tai họa Tam Tiên giới lại là người bảo vệ nó.

Đại Hắc Ngưu lạnh lùng cười:

– Nói câu đó là vì ngươi không tự tin. Cục đá mốc nhà ngươi sao hiểu đạo tâm vô địch, nếu ngươi biết thì đã không là cục đá bị ma hóa. Với người khác ta không dám nói nhưng đại thánh nhân tuyệt đối là người chung kết những tồn tại mà ngươi nói, bổn soái ngưu tin tưởng trăm phần trăm!

Hắc Thạch Tử nhìn Lý Thất Dạ, lần này nó im lặng. Nó nói chuyện toàn đốp chát với Đại Hắc Ngưu, nhưng lần này hiếm có không phản bác lại.

Trong khi Hắc Thạch Tử giữ im lặng, Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Tam Tiên giới có vận mệnh của nó, ta chỉ là khách qua đường. Nó không cần ta bảo vệ, sẽ có người bảo vệ nó. Dù là tồn tại gì, miễn không động chạm vào ta là được.

Đại Hắc Ngưu hơi tức giận nói:

– Trừ đại thánh nhân ra còn ai bảo vệ Tam Tiên giới được?

Chương 4293: Tam Tiên Thật Sự Tồn Tại Sao

Thánh Sương Chân Đế nhẹ giọng hỏi:

– Tam Tiên giới sắp gặp đại nạn, không lẽ công tử muốn đi sao?

Bất giác Thánh Sương Chân Đế sửa xưng hô, trong lòng nàng cảm thấy sau này tai nạn đến, chắc chắn Lý Thất Dạ có thể xoay chuyển được.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Tam Tiên giới không cần ta lo nhiều, không thì người ta quên mất cái tên Tam Tiên giới là như thế nào. Nó có người bảo vệ, cần gì thêm ta?

Nghe Lý Thất Dạ nói, nhóm Đại Hắc Ngưu nhìn nhau, cùng nhớ đến các loại truyền thuyết của Tam Tiên giới:

– Tam Tiên?

Thánh Sương Chân Đế chần chừ một lúc, khẽ hỏi:

– Tam Tiên thật sự tồn tại?

Tam Tiên giới, có người nói tên của nó khởi nguồn từ Tam Tiên. Nhưng trăm ngàn vạn năm nay nhiều người cho rằng giả thiết này không đáng tin, vì từ đó tới giờ chưa ai thấy Tam Tiên, không ai có thể chứng thực sự tích của Tam Tiên, không có bằng chứng vững chắc nào. Vì vậy trăm ngàn vạn năm nay có người tin Tam Tiên tồn tại thật sự, có người thì cho rằng đó chỉ là nghe nhầm đồn bậy, nhân vật được hư cấu ra chứ không có thật.

Nghe Thánh Sương Chân Đế đặt câu hỏi, Lý Thất Dạ cười cười.

Hắc Thạch Tử đã im lặng cũng ngứa miệng xen vào:

– Các ngươi đang nói đến Tam Tiên?

Đại Hắc Ngưu liếc xéo nó:

– Ngươi biết Tam Tiên là gì không? Cục đá mốc chìm ở Vạn Cổ Uyên như ngươi chắc chưa thấy quen mặt.

Hắc Thạch Tử trào phúng ngược lại:

– Nghé con hoang dại như ngươi mới đúng là chưa thấy quen mặt, thứ ta từng thấy sợ là ngươi cả đời chưa từng gặp, ví dụ Tam Tiên.

Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:

– Ngươi từng gặp Tam Tiên!?

Trăm ngàn vạn năn may có ai từng gặp Tam Tiên? E rằng không có người nào dám nói mình đã gặp Tam Tiên. Dù trăm ngàn vạn năm nay có người vỗ ngực bảo mình đã gặp Tam Tiên, nhưng thường thì chỉ là thổi phồng tự nâng giá trị của mình lên.

Hắc Thạch Tử trầm ngâm nói:

– Có lẽ, nhưng chỉ là một trong số đó. Nếu trên đời thật sự có Tam Tiên thì chắc chắn một nữ nhân trong số đó.

Đại Hắc Ngưu cười giễu:

– Xem bộ dạng do dự của ngươi là biết ngươi còn không rõ mình gặp được ai, cũng dám khoác lác.

Hắc Thạch Tử không thèm cãi lộn với Đại Hắc Ngưu, nó im lặng dường như đang nhớ lại cảnh năm xưa.

Thánh Sương Chân Đế tò mò hỏi:

– Người đó thế nào?

Trăm ngàn vạn năm nay chưa có ai thật sự gặp Tam Tiên, nếu thật sự có người từng gặp rồi Thánh Sương Chân Đế rất muốn biết Tam Tiên trong truyền thuyết sẽ như thế nào. Vì trăm ngàn vạn năm nay rất nhiều người nói đại đạo của Tam Tiên giới khởi nguồn từ Tam Tiên, không ai biết là thật hay giả.

Hắc Thạch Tử chậm rãi nói, ngữ điệu rất chắc chắn:

– Rất mạnh rất mạnh rất mạnh, đặc biệt mạnh.

Hắc Thạch Tử dùng bốn chữ mạnh nói lên người đó mạnh mẽ khủng bố cỡ nào.

Lòng Thánh Sương Chân Đế chấn động, cũng dấy lên hy vọng. Nếu Tam Tiên giới thật sự có Tam Tiên bảo vệ thì là phúc lợi cho nó.

Đại Hắc Ngưu cười nói, trong lời nói chất chứa tò mò:

– So với người vớt ngươi lên khỏi Vạn Cổ Uyên thì sao?

Dù sao tranh đấu đỉnh cao như vậy là cảnh vô số người cả đời không thể gặp.

Hắc Thạch Tử lặng im, nó liếc Đại Hắc Ngưu một cái, lạnh lùng nói:

– Nghé con nhà ngươi sẽ không hiểu huyền diệu trong đó. Vấn đề không phải một người mạnh bao nhiêu mà là cái gì có thể là chúa tể thế giới, cái gì mới là chốn về thật sự, đây mới là khởi nguồn tất cả.

Đại Hắc Ngưu nhún vai cười nói:

– Bổn soái ngưu không hiểu thật, nhưng ta hiểu đại thánh nhân. Với đại thánh nhân thì khởi nguồn, chốn về gì đó chẳng quan trọng, quan trọng là cản đường đại thánh nhân thì đại thánh nhân sẽ làm thịt kẻ đó, tùng xẻo nhiều mảnh. Với đại thánh nhân đơn giản chỉ có thế. Khởi nguồn, chốn về gì đó lăn sang bên đi.

Giọng Đại Hắc Ngưu trở nên nhẹ tênh:

– Sau khi xử lý tất cả rồi đại thánh nhân mới từ từ nói đến chuyện chốn về, khởi nguồn cũng không muộn.

Nói xong Đại Hắc Ngưu cười rất tiện.

Nghe luận điệu của Đại Hắc Ngưu làm Hắc Thạch Tử im lặng nhìn Lý Thất Dạ.

Cuối cùng Hắc Thạch Tử không nhịn được tò mò hỏi Lý Thất Dạ:

– Vậy ngươi cầu cái gì? Cho dù ngươi có thể làm được tất cả nhưng ngươi cầu cái gì? Trường sinh bất tử sao? Hay bảo vệ tất cả những thứ ngươi muốn bảo vệ?

Lý Thất Dạ cười hờ hững:

– Ta là ta, chiến đến cuối cùng, vậy là đủ.

Hắc Thạch Tử thì thào:

– Ta là ta!

Hắc Thạch Tử chìm trong thinh lặng, câu nói của Lý Thất Dạ đem đến cảm xúc khắc sâu cho nó.

Đại Hắc Ngưu cười hỏi:

– Còn ngươi thì sao? Ngươi vẫn là ngươi sao? Ngươi vẫn là cục đá mốc ở Vạn Cổ Uyên? Hay ngươi bây giờ chỉ là con chó săn? A không đúng, giờ ngươi là chó chết bị trấn áp tại đây.

Đại Hắc Ngưu trào phúng châm chọc nhưng Hắc Thạch Tử không cãi lại, nó im lặng một lúc lâu sau lạnh lùng nói:

– Đây chẳng phải là sự tuyển chọn, cuối cùng ngươi cũng sẽ phải lựa chọn.

Đại Hắc Ngưu cười nói:

– Không, ta đã lựa chọn rồi. Ta chọn đi theo bản tâm của mình, không thấy sao? Chẳng phải ta đang đứng cạnh đại thánh nhân sao?

Hắc Thạch Tử lạnh lùng nói:

– Chưa chắc, ngươi sẽ tự thay đổi, sẽ thay đổi lựa chọn của mình, thậm chí vứt bỏ mọi tín ngưỡng của mình. Chuyện như vậy đã xảy ra, không phải số ít.

Đại Hắc Ngưu lạnh lùng cười:

– Đó là bọn họ, người ta chọn lựa thế nào không thể đại biểu ta. Hơn nữa có một số người đạo tâm không đủ kiên định, hoặc bọn họ bẩm sinh là vậy. Cái gọi là quang minh, cứu thế, bảo vệ chẳng qua là khoác túi da giả dối.

Hắc Thạch Tử cười khẩy nói:

– Chờ ngày đó đến ngươi hãy huênh hoang cũng không muộn.

Đại Hắc Ngưu cười ngạo nghễ:

– Chẳng cần chờ đến ngày đó, bổn soái ngưu luôn tràn đầy tự tin, tuyệt đối sẽ không sai!

Hắc Thạch Tử không nói thêm nữa, chỉ cười nhạt.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Ngươi là chính là ngươi, chẳng qua lúc đó ngươi không nhận ra, hôm nay đã tới lúc ngươi trở về bản ngã.

Hắc Thạch Tử thầm sợ hãi, linh cảm không may nổi lên, nó hét to một tiếng:

– Ngươi muốn làm gì!?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Không làm gì, chỉ trợ giúp ngươi một tay.

Chương 4294: Luyện Hóa

Hắc Thạch Tử từ chối ý tốt của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

– Không cần. Ta ở lại đây đang tốt lành, cũng nên bình tâm, lâu thêm trăm ngàn vạn năm nữa cũng không sao.

Đại Hắc Ngưu cười nhạt:

– Cho ngươi tiếp tục ở đây để nuốt sống người khác sao? Ngươi còn muốn nuốt sống bao nhiêu người nữa?

Hắc Thạch Tử vô tội nói:

– Không trách ta được. Nếu bọn họ không có lòng tham thì sẽ gặp kết cục vậy sao? Nếu bọn họ giữ vững đạo tâm, không dao động thì sẽ thành món ngon trong miệng ta sao? Tất cả chỉ vì lòng tham, không phải ta nuốt sống bọn họ mà là lòng ngươi!

Lòng Thánh Sương Chân Đế rung động, may mắn lúc đó có Lý Thất Dạ nhắc nhở nếu không thì nàng cũng rơi vào kết cục như vậy, chết không có chỗ chôn.

Đại Hắc Ngưu cười khẩy nói:

– Cãi chày cãi cối, ngươi có xạo cỡ nào cũng không thoát được sự thật ngươi đã thành ma!

Hắc Thạch Tử lạnh nhạt nói:

– Ma cũng vậy, thần cũng thế, bản chất đều giống nhau. Đây chẳng qua là thế giới mạnh ăn thịt yếu, thần và ma có gì khác nhau? Nếu có thì chẳng qua là thủ đoạn khác biệt.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Vậy ngươi còn nhớ ngày tháng làm thần thạch trong Vạn Cổ Uyên không? Có nhớ trong Vạn Cổ Uyên, lần đầu tiên ngươi có linh thức ngước nhìn bầu trời là cảm giác gì? Suy nghĩ đầu tiên trong lòng là gì?

Lời nói của Lý Thất Dạ tràn ngập vận liệt, tiết tấu, khiến người bị éo theo.

Hắc Thạch Tử chấn động, chìm trong im lặng, dường như nó đang nhớ lại ngày tháng ở Vạn Cổ Uyên, khi đó nó là một cục đá vô âu lo.

Một lúc lâu sau Hắc Thạch Tử thì thào:

– Rất yên tĩnh, bình yên êm ả, khuyết điểm duy nhất là quá yên lặng, nếu náo nhiệt một chút thì càng tốt.

Hắc Thạch Tử thẫn thờ nhớ lại ngày tháng xưa cũ.

Như Lý Thất Dạ nói, khi nó có được linh thưc, giây phút đó nó ở sâu trong Vạn Cổ Uyên ngước nhìn bầu trời, suy nghĩ đầu tiên trong lòng nó là gì? Nó muốn gì?

Giờ nhớ lại ý niệm đầu tiên lúc mình sinh ra, mọi thứ càng lúc càng xa, sau này Hắc Thạch Tử sắp quên mất.

Hắc Thạch Tử đang thẫn thờ chợt cảm nhận đau nhức, nó thê lương hét thảm:

– A!

Từ kẽ tay của Lý Thất Dạ rũ xuống lửa đại đạo, lửa đại đạo chí cao vô thượng nháy mắt bao bọc Hắc Thạch Tử, đốt cháy nó.

Hắc Thạch Tử hoảng sợ la làng, vùn vẫy:

– Ngươi muốn làm gì!?

Nhưng Hắc Thạch Tử bị trấn áp dưới núi, mặc cho nó vùng vẫy cỡ nào cũng không thể trốn thoát lửa đại đạo của Lý Thất Dạ.

Dù không bị trấn áp, nếu Lý Thất Dạ muốn luyện hóa nó thì Hắc Thạch Tử cũng không vùng thoát được.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Không làm gì, chỉ cho ngươi trở về bản ngã. Lực lượng hắc ám không thuộc về ngươi, chẳng qua bị người phủ lên người của ngươi.

Hắc Thạch Tử hét chói tai:

– Không! Ta không cần! Ta bị trấn áp ở đây là được rồi, bây giờ thế nào cứ để nguyên vậy đi!

Đại Hắc Ngưu vui sướng khi người gặp họa cười nói:

– Theo ta thấy uy lực tiếng cầm quá nhỏ, muốn hao mòn chết ngươi không biết đến ngày tháng năm nào, để đại thánh nhân giúp ngươi một tay đi. Tuy ban đầu hơi đau đớn nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Ngươi tưởng tượng đi, năm xưa người đó vướt ngươi lên từ Vạn Cổ uyên, luyện hóa ngươi thì ngươi cũng đau khổ không chịu nổi đúng không?

Trong khi Đại Hắc Ngưu lải nhải thì Hắc Thạch Tử gào thảm thiết:

– A!!!!

Xèo xèo xèo!

Cơ thể Hắc Thạch Tử dần hòa tan.

Xuất thân của Hắc Thạch Tử bẩm sinh bất phàm, là vô thượng thần thạch, chất liệu đá nghịch thiên không gì sánh bằng. Nhưng bị lửa đại đạo của luyện hóa làm Hắc Thạch Tử không chịu nổi dần hòa tan.

Trong tiếng xèo xèo lửa đại đạo thiêu cháy, khói đen bốc lên vặn vẹo như vạn cổ độc ác.

Hắc ám toát ra có thể mục rữa không gian, không gian bị nó ăn mòn ra một cái lỗ nhỏ.

Khói đen này mà dính vào sinh linh nào, hao cỏ cây cối hay chim bay cá nhảy là tất cả sẽ bị ma hóa trong tích tắc.

Nhưng những khói đen mới chui ra thì tay kia của Lý Thất Dạ rực cháy lửa đại đạo khóa lại khói đen, đốt cháyt hết.

Cơ thể Hắc Thạch Tử dần hòa tan, nó đau đớn gào thét muốn chạy trốn nhưng vô ích. Hắc Thạch Tử không chỉ bị lực lượng của ngọn núi trấn áp tại đây, lửa đại đạo của Lý Thất Dạ cũng khóa chặt nó lại, mặc cho nó cố vùng vẫy cũng không làm nên chuyện gì.

Cơ thể Hắc Thạch Tử hòa tan thành dung nham như mực đen, đặc quánh lại. Dung nham đen mấp máy như có sự sống.

Nhìn dung nham đen mấp máy khiến người rợn tóc gáy, như có tà vật phủ lên thân thể của ngươi, xâm nhập vào người, thay thế ngươi. Cảnh đó khiến người rét run, buồn nôn.

Xèo xèo xèo!

Tiếng đốt cháy vang bên tai không dứt, dung nham đen càng lúc càng nhiều. Lửa đại đạo đốt càng dữ dội, thân thể của Hắc Thạch Tử bị hòa tan càng mau hơn.

Khi thân thể Hắc Thạch Tử bị hòa tan đến trình độ nhất định thì không tan ra nữa. Trong dung nham đen lộ ra cục đá càng nhỏ, dường như chỉ có vỏ ngoài của nó bị hòa tan.

Nhìn thân thể Hắc Thạch Tử bị hòa tan bên trong lộ ra một cục đá đen khác, nhóm Thánh Sương Chân Đế rất ngạc nhiên.

Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh kinh hoàng nhìn dung nham đen chảy ra:

– Đây là cái gì!?

Thánh Sương Chân Đế có lực lượng quang minh vô thượng, nàng rất nhạy bén, trong khoảnh khắc đã cảm nhận lực lượng hắc ám đáng sợ chất chứa trong dung nham. Lực lượng hắc ám này có thể dời núi lấp biển, tính hủy diệt cực kỳ mạnh.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Cũng là một phần bản thế của nó, nhưng nó đã bị xâm thực. Nó trời sinh bất phàm, như nó đã nói, nó là vô thượng thần thạch, bị hắc ám mạnh hơn nữa luyện hóa thì nó vẫn giữ lại một phần bản ngã.

Thánh Sương Chân Đế hỏi dồn:

– Cục đá nhỏ xíu bên trong là bản ngã của nó?

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, lửa đại đạo trong tay hắn đốt cháy càng dữ dội hơn như muốn đốt hết tất cả, dung nahm đen bị đốt tan từ từ.

Xèo xèo xèo!

Thanh âm vang bên tai không dứt, dung nham màu đen bị từ từ đốt thành khói đen. Khói đen vừa chui ra đã bị lửa đại đạo trên tay khác của Lý Thất Dạ đốt cháy.

Lý Thất Dạ muốn hoàn toàn đốt cháy lực lượng hắc ám, thiêu đốt nó không còn mmột mảnh.

Chương 4295: Phế Tích

Trong dung nham đen phát ra tiếng rống lớn:

– Grào!

Giờ phút này dung nham đen dự đoán được mình sắp chết, sắp bị đốt sạch nên nó xoa động. Rống to xong dung nham đen điên cuồng biến lớn như muốn hóa thành ma vương to lớn vô thượng.

– Grào!

Trong tiếng gầm dung nham đen lao tới, tựa như dấy lên sóng lớn ức vạn trượng phong tỏa lửa đại đạo của Lý Thất Dạ, phá vòng vây chạy trốn.

Nhưng Lý Thất Dạ sẽ để nó như ý sao? Lý Thất Dạ hừ lạnh, lửa đại đạo cháy càng dữ dội, một dúm lửa này có thể đốt một đạo thống, khủng bố tuyệt luân.

Lý Thất Dạ trấn áp tuyệt đối làm dung nham đen bị đông lại, lực lượng chí cao vô thượng trấn áp khiến dung nham đen từ từ co rút.

Trong quá trình dung nham đen không ngừng gầm rống như hung vật nổi giận, nhiều lần đụng vào lửa đại đạo muốn phá vòng vây. Nhưng mặc cho dung nham đen gầm rsu va chạm, nó bị Lý Thất Dạ trấn áp càng lúc càng rút nhỏ. Đặc biệt lửa đại đạo cháy dữ dội hơn, trong tiếng xèo xèo dung nham đen bị đốtthành khói đen rồi dần tan biến.

Tất cả dung nham đen bị lửa đại đạo của Lý Thất Dạ đốt sạch chẳng còn lại gì.

Lúc này Hắc Thạch Tử lộ ra bản ngã, Hắc Thạch Tử nhỏ hơn vừa rồi hai phần ba, sau khi dung nham đen bị đốt cháy hết Hắc Thạch Tử không còn động tĩnh, không phát ra thanh âm, dường như đã chết.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Khi Hắc Thạch Tử bị luyện hóa về bản ngã, pháp tắc đại đạo khóa người nó lần lượt rớt xuống.

Lực lượng vô thượng trấn áp trên người Hắc Thạch Tử dần biến mất, nó được thả ra.

Sau khi pháp tắc đại đạo trên người Hắc Thạch Tử rớt xuống, Lý Thất Dạ lấy nó lên.

Nhóm Hắc Thạch Tử chạy lại gần nhìn cục đá đen trong tay Lý Thất Dạ, so với vừa rồi thì nó nhỏ hai phần ba nhưng không để lại vết thương.Dù lửa đại đạo đốt hai phần ba thể tích của nó, nhưng thân thể Hắc Thạch Tử không có dấu vết cháy sém.

Hắc Thạch Tử trong suốt xinh đẹp, lấp lánh đen bóng như bằng ngọc, một viên ngọc đen.

Cục đá đen bóng nhưng không có hơi thở hắc ám đáng sợ vừa rồi, càng không có lực lượng tà ác đó. Hắc Thạch Tử đen nhưng cho cảm giác chất địa giản dị, khi ngươi nhìn cục đá đen sẽ thấy hình như mới lấy từ rừng sâu núi thẳm.

Đại Hắc Ngưu thăm dò hơi thở của Hắc Thạch Tử, cảm nhận lực lượng của nó:

– Yếu rất nhiều.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Cần thời gian rất dài mới phục hồi,người luyện hóa nó quá mạnh. May mắn xuất thân của nó phi phàm, không thì hoàn toàn hết thuốc chữa chỉ có thể bị hủy diệt.

Hắc Thạch Tử bị lực lượng hắc ám luyện hóa, Lý Thất Dạ đốt hai phần ba thân thể của nó để nó quay về bản ngã, gây tổn thương quá lớn cho nó, bị tước hơn hai phần ba đạo hạnh.

Nếu không phải Lý Thất Dạ khống chế lửa đại đạo tùy tâm, sơ sẩy một cáu là Hắc Thạch Tử đã bị đốt thành tro.

Đại Hắc Ngưu nhìn Hắc Thạch Tử bị đốt rút nhỏ hai phần ba thể tích, cười xấu xa nói:

– Cái cục đá mốc này, giờ ta có thể ngược đãi nó rồi. Ta sẽ đạp dẹp, đạp bể nó luôn!

Hắc Thạch Tử không có phản ứng gì, hình như đã ngủ say.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Dù ngươi kém xa lúc trước nhưng ngươi khó đạp dẹp nó.

Đại Hắc Ngưu cười nói:

– Bổn soái ngưu có nhiều thủ đoạn, chắc chắn có cách đạp bể cục đá mốc này!

Lý Thất Dạ cười cười:

– Ngươi đừng coi thường nó, vô thượng thần thạch rất bất phàm.

Đại Hắc Ngưu cười nói:

– Hừm hừm, bổn soái ngưu càng bất phàm hơn! Bổn soái ngưu sinh ra trong Tiên gia, có huyết thống vô thượng, cục đá mốc bình thường sao có thể so sánh với bổn soái ngưu.

Đại Hắc Ngưu tự kỷ, Lý Thất Dạ cười cười ất Hắc Thạch Tử.

Thánh Sương Chân Đế tò mò hỏi Đại Hắc Ngưu:

– Tiên gia của tiền bối ở nơi nào?

Các lão Quang Minh Thánh Viện đều biết Đại Hắc Ngưu không tầm thường, nhưng họ không rõ lai lịch, xuất thân của nó. Vì Đại Hắc Ngưu sống lâu hơn các lão Quang Minh Thánh Viện rất nhiều, không ai biết gốc gác của nó. Kỳ lạ là Đại Hắc Ngưu luôn ở trong Thánh sơn, như cùng một nhà với Quang Minh Thánh Viện, nên Thánh Sương Chân Đế thấy lạ.

Đại Hắc Ngưu nhe răng cười bí hiểm:

– Phật bảo không thể nói.

Đại Hắc Ngưu không chịu nói, Thánh Sương Chân Đế không làm gì được nó, nàng đành lặng im.

Lý Thất Dạ cười cười, không nhắc lai lịch của Đại Hắc Ngưu.

Lý Thất Dạ ngước đầu nhìn phía xa, chậm rãi nói:

– Đi thôi, đằng trước có chuyện tốt chờ chúng ta.

Đại Hắc Ngưu lên tinh thần, mắt sáng rực nói:

– Tốt! Nhiều người chết đi vào, bên trong nhất định có huyền cơ. Một chiếc thuyền viễn chinh tốt lành biến thành bộ dạng quái quỷ này, ha ha ha, Hỏa Tổ có trách nhiệm không thể đùn đẩy.

Lý Thất Dạ im lặng bay lên.Nguồn truyện audio Podcast

Đại Hắc Ngưu nói làm lòng Thánh Sương Chân Đế nặng trĩu, bóng ma nặng nề không thể xóa nhòa.

Năm đó viễn chinh Bất Độ Hải là Hỏa Tổ mào đầu, giờ xem ra thuyền viễn chinh đã xảy ra chút chuyện. Như Đại Hắc Ngưu nói, Hỏa Tổ có trách nhiệm không thể chối bỏ.

Nếu chuyện năm xưa bị lộ ra ngoài, công bố với người đời sẽ là kích thích lớn cho toàn Tam Tiên giới.

Thánh Sương Chân Đế đi theo Lý Thất Dạ tiếp tục tiến lên, dọc đường không ai nói chuyện, không khí nặng nề làm người nghẹt thở.

Nhóm Lý Thất Dạ lướt đi với tốc độ siêu mau, trong khoảnh khắc vượt qua ngàn vạn dặm, nhiều người mãi mãi không bắt kịp được.

Nơi họ đi qua một mảnh hoang tàn, không có chỗ nào nguyên vẹn. Thời không, núi non đất đai đều tan vỡ. Nhìn thiên địa tan hoang khiến người tưởng tượng năm xưa có bao nhiêu sinh linh, núi sông trong khoảnh khắc thành tro bụi.

Khi nhóm Lý Thất Dạ vợt qua các thiên địa, khiến người cảm thán chiếc thuyền viễn chinh này đúng là kỳ tích, bên trong có không gian là cả thế giới. Dù thế giới này không lớn bằng Tiên Thống Giới nhưng cũng xem như bao la.

Nhóm Lý Thất Dạ vào sâu, gặp đống đổ nát cũng có sự thay đổi. Dọc đường phát hiện nhiều tường gãy đổ, các thành trì khổng lồ bị đánh nát, mảnh vụn cung điện thần vũ lơ lửng giữa hư không.

Ngoài ra có một số xác chết, có vô cùng cao lớn như ngọn núi, có thấp bé. Nhưng xác chết to lớn hay thấp bé thì phút cuối chết trận vẫn đứng thẳng. Phút cuối cái chết họ vẫn ưỡn ngực đứng thẳng không muốn ngã xuống. Có người lúc sắp chết chống vũ khí xuống đất, người nửa quỳ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng đằng trước không muốn gục ngã. Khí thế bất khuất đó dù trăm ngàn vạn năm cũng không thể hao mòn.

Nhìn các xác chết vẫn giữ bất khuất, Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu nghiêm nghị hơn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi