Đế Bá Audio Podcast
Tập 858 [Chương 4286 đến Chương 4290]
❮ sautiếp ❯Chương 4286: Lòng Cố Chấp (Hạ)
Lão nhân đã là người chết, trăm ngàn vạn năm qua lão vẫn còn ở nơi này, không phải vì lão chưa chết hoàn toàn mà do chấp niệm chưa tán đi. Như Đại Hắc Ngưu nói, lão chết không nhắm mắt!
Lão nhân tạm dừng, xoay người lại, im lặng một lúc rồi nói:
– Ta chờ người trở về, ta cần một lẽ công bằng, lẽ công bằng cho tất cả anh linh đã chết!
Nói xong lão nhân xoay người trở về sơn mạch.
Đại Hắc Ngưu vẫn không vừa lòng với đáp án, hỏi dồn:
– Năm đó các ngươi bị gì? Hỏa Tổ đâu?
Đại Hắc Ngưu lờ mờ nhận ra vấn đề gì, nhưng lão nhân không trả lời nó, bóng dáng lão biến mất trong sơn mạch.
Sau khi lão nhân biến mất, Đại Hắc Ngưu nhún vai cười nói:
– Thôi, ta không vạch ra.
Nó đã biết đáp án.
Sau khi lão nhân hoàn toàn biến mất trong sơn mạch, Thánh Sương Chân Đế lên tiếng:
– Thần Nguyệt Thủy Tổ!
Thánh Sương Chân Đế nhận ra lai lịch của lão nhân này, nàng có nghe truyền kỳ của lão, rất tuyệt vời. Là Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, lão từng vô địch cả đời, nhưng cuối cùng lão chết, chết tại đây.
Đại Hắc Ngưu gật đầu nói:
– Đúng rồi, là lão nhân này. Năm xưa lão ta rất lợi hại, nghịch thiên vô cùng, tiếc rằng đã chết. Ta thấy lão chết không rõ ràng nên không nhắm mắt.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Người đã chết, bỏ đi.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười nói:
– Cái đó chưa chắc. Ta thì không sao, dù gì chẳng phải người quen của ta. Nhưng đại thánh nhân cũng thấy lão rõ ràng chết không nhắm mắt. Tưởng tượng xem một Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống vô địch vạn cổ mà chết không rõ ràng? Nếu nói gặp phải kẻ địch mạnh hơn lão, sống hay chết đã tự hiểu rõ ngay trong khi quyết chiến, sao có thể chết không nhắm mắt được? Ha ha, giờ lão chết không nhắm mắt, các ngươi hãy phát huy sức tưởng tượng đi. Năm đó xảy ra chuyện gì? Là việc gì khiến một Thủy Tổ vô địch chết không nhắm mắt, kiên quyết không muốn tán đi chấp niệm, chờ đợi tại đây qua từng đời? Ta thấy lão chờ ở đây không phải đợi người mình yêu trở về, có lẽ là chờ người làm lão ngày xưa chết không nhắm mắt.
Đại Hắc Ngưu nói câu khiến người nghe khó chịu, dùng ác ý lớn nhất suy đoán người khác.Nguồn truyện audio Podcast
Tuy Đại Hắc Ngưu nói chói tai nhưng rất có lý. Tưởng tượng một vị Thủy Tổ vô địch trải qua bao nhiêu tai nạn, bất bình trên cõi đời, dù thật sự bị người giết chết cũng không nên chết không nhắm mắt dễ vậy. Nếu lão bị người mạnh hơn mình giết thì lẽ ra Thủy Tổ chết thản nhiên. Nhưng bây giờ Thần Nguyệt Thủy Tổ chết không nhắm mắt, nên sau khi chết đạo thân mới bất diệt.
Nghe Đại Hắc Ngưu nói làm lòng Thánh Sương Chân Đế lạnh lẽo, năm đó nhóm Thần Nguỵet Thủy Tổ đã xảy ra chuyện gì?
Thánh Sương Chân Đế không rõ vụ việc cụ thể ngày xưa, nhưng nghe Đại Hắc Ngưu nói đã có thể phỏng đoán ra năm xưa nơi này xảy ra chuyện không ai biết, hoặc sự việc không nên lưu truyền trên cõi đời.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đi đi, ân oán giữa người chết hãy để người chết giải quyết, chúng ta người sống.
Đại Hắc Ngưu cười gằn:
– Cho dù ta là người chết cũng không quan tâm. Dù sao chuyện chỉ có thế, bổn soái ngưu thấy nhiều trường hợp treo đầu dê bán thịt chó rồi.
Đại Hắc Ngưu rất độc miệng, thường dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán người khác, nhưng nó thường nói trúng nhiều chuyện.
Thánh Sương Chân Đế lặng im, nàng không tiện bình luận việc của tiên hiền.
Lý Thất Dạ dẫn cả nhóm vượt qua sơn mạch vắt ngang hư không, đi tới chỗ sâu hơn.
Vượt qua sơn mạch này đi vào nơi sâu mới thấy thiên địa bị phá hoại càng nghiêm trọng, nhìn ra được năm xưa càng vào sâu thì tình hình chiến đấu càng kịch liệt, tàn khốc.
Hư không vô tận bị đánh nát lộ ra lỗ đen siêu đáng sợ. Trong hư không vụn vỡ này khắp nơi là không gian loạn lưu hỗn loạn, một số chỗ thời gian hỗn loạn.
Đi vào không gian loạn lưu hoặc thời gian hỗn loạn rất có thể bị mất mạng. Trong thiên địa vụn vỡ này dù không có hung vật, chỉ riêng thời không tan vỡ đã làm người ta nửa bước khó đi.
Đương nhiên mạnh như nhóm Lý Thất Dạ thì không khó vượt qua không gian loạn lưu, thời gian hỗn loạn.
Nhóm Lý Thất Dạ vượt qua hư không tan vỡ, đằng trước chợt sáng rực ánh sáng vàng. Ánh sáng vô tận chiếu sáng thiên địa, đứng từ xa đã thấy ánh sáng vàng vạn trượng.
Liễu Yến Bạch kinh kêu chỉ trước mặt:
– Sư phụ, đó là cái gì!?
Nhóm Lý Thất Dạ thấy từ xa có tấm bia đá, bia đá vô cùng cao lớn, dường như đúc bằng hoàng kim, bia đá phát ra ánh sáng vàng.
Bia đá cực kỳ lớn, nhìn từ xa dường như đâm thủng trời, trấn áp đất đai, khí thế bàng bạc vô tận. Dường như trước tấm bia đá này thiên địa thật nhỏ bé.
Khi bia đá cắm tại nơi đó dường như có lực lượng vô tận, nó ẩn chứa sức mạnh có thể vượt qua tất cả. Dường như tòa bia đá như vậy có thể chịu tải thiên địa vạn vực, sinh ra thế gian vạn pháp. Tòa bia đá như thế nhìn từ xa đã khiến người cảm giác vô cùng rung động.
Trên bia đá có phù văn màu vàng trôi nổi, phù văn cực kỳ cổ xưa nhưng cứng cáp mạnh mẽ, hồn nhiên thiên thành. Dường như phù văn này không phải được khắc lên, nó sinh ra cùng bia đá màu vàng.
Phù văn cổ xưa thẩm thấu linh khí, dường như nó từ tuyên cổ đến, vượt qua thời gian vô tận.
Trên tấm bia đá có hai chữ Đạo Giải, chữ rất to, ở nơi thật xa vẫn xem rõ ràng, phù văn bên dưới thì quá nhiều và nhỏ, như chân muỗi. Đặc biệt các phù văn nhảy nhót như tinh linh khiến người khó thấy rõ.
Nhìn hai chữ này, tim Thánh Sương Chân Đế đập nhanh giật mình kêu lên:
– Đạo Giải… không lẽ là Đạo Giải Thiên trong truyền thuyết?
Đại Hắc Ngưu trợn to mắt như chuông đồng nhìn bia đá:
– Xem hình dáng thì có lẽ là nó. Hai chữ Đạo Giải, giải hết ảo diệu, không giả được.
Thánh Sương Chân Đế đã thấy vô số công pháp đại đạo rất là giật mình nói, lòng thầm dao động:
– Không ngờ gặp Đạo Giải Thiên trong truyền thuyết tại đây.
Liễu Yến Bạch tò mò hỏi:
– Sư phụ, Đạo Giải Thiên là cái gì?
Đại Hắc Ngưu chậm rãi nói:
– Trong truyền thuyết Hi Đế trong Tam Tiên để lại một thiên Đạo Giải nên gọi nó là Đạo Giải Thiên. Đồn rằng thiên này có thể giải vạn đạo của Tam Tiên giới. Vô số ảo diệu, vô số đại đạo trong Tam Tiên giới đều bao gồm trong thiên này. Nhưng trên đời hiếm ai thấy thiên này.
Thánh Sương Chân Đế khát vọng nói:
– Chúng ta đi qua xem! Đồn rằng Đạo Giải Thiên tuy chỉ có một thiên nhưng bao gồm tất cả diệu của đại đạo Tam Tiên giới, có được Đạo Giải Thiên nếu hiểu một chút là sẽ trở thành Thủy Tổ vô song.
Thánh Sương Chân Đế không kiềm được đi hướng bia đá, vì Đạo Giải Thiên là một trong khởi nguồn đại đạo của Tam Tiên giới, bao nhiêu hạng vô địch khao khát mơ ước. Thánh Sương Chân Đế đã thấy nhiều công pháp, tu luyện thuật vô thượng nhưng vẫn động lòng trước Đạo Giải Thiên.
Chương 4287: Đạo Giải Thiên
Thánh Sương Chân Đế đang định tới gần xem cho rõ thì Lý Thất Dạ vươn tay ra, lắc đầu nói:
– Không vội, cứ chờ đi, đừng gấp gáp.
Thánh Sương Chân Đế giật mình:
– Cái này…
Thánh Sương Chân Đế lấy lại tinh thần, cảm thấy Lý Thất Dạ sẽ không bỗng dưng ngăn cản nàng.
Đại Hắc Ngưu được nhắc nhở, nó mở con mắt thứ ba ra:
– Hơi bị tà.
Con mắt thứ ba của Đại Hắc Ngưu to hơn đôi mắt như chuông đồng của nó.
Tim Thánh Sương Chân Đế rớt cái bịch, nàng hít sâu mở ra thiên nhãn, diễn biến đại đạo nhìn kỹ bia đá cao vút đâm mây.
Nhưng bia đá cao lớn đụng trời này ánh sáng vàng qua rực rỡ, Thánh Sương Chân Đế đã mở thiên nhãn vẫn không cách nào xem rõ phù văn nhỏ xíu trên tấm bia.
Tuy không nhìn rõ phù văn nhưng Thánh Sương Chân Đế từ xa quan sát kỹ bia đá, cảm giác nó có gì là lạ. Dưới ánh sáng vàng vô cùng chói lòa dường như ẩn giấu thứ gì không cho người biết.
Lý Thất Dạ lạnh lùng đứng đó, không vội đi qua. Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu đứng xa suy đoán bia đá có chỗ nào kỳ.
Một lúc lâu sau hư không bên kia có mấy cường giả bay tới. Hai vị cường giả cực kỳ mạnh, nhìn là biết lão tổ của đạo thống nào.
Mấy lão nhân người lấp lóe thần hoàn, thực lực cực mạnh. Họ từ bên kia bay tới từ xa thấy bia đá lấp lánh ánh sáng vàng.
Mấy lão nhân thấy rõ hai chữ trên bia đá.
Một lão tổ kinh kêu:
– Cái gì? Đạo Giải Thiên!?
Mấy lão tổ uy chấn bát phương, kiến thức rộng rãi, cũng biết hàng. Nhìn hai chữ Đạo Giải, lòng họ rúng động.
Một lão tổ hét thất thanh:
– Lần này chúng ta mạo hiểm đi vào rất đáng giá, đã gặp được Đạo Giải Thiên trong truyền thuyết! Đây là thiên chương vô thượng do một trong Tam Tiên viết!
Lão tổ khác không kiềm được bay qua:
– Đi, chúng ta đi xem rõ hơn, sao chép lại đi!
Các lão tổ bay theo lao nhanh hướng ánh sáng vàng lấp lánh, chớp mắt bọn họ đã đứng dưới bia đá.
Mấy vị lão tổ nhìn say sưa, vì phù văn trên bia đá quá nhỏ nên họ càng nhìn càng đến gần hơn. Bất giác họ bị chữ Đạo Giải Thiên trên bia đá hấp dẫn đã dán sát tâm bia.
Trong khoảnh khắc bia đá mở ra như quái thú há to mồm máu nuốt mấy vị lão tổ.
Mấy lão tổ kinh ngạc, hoảng sợ, ra tay phản kích:
– Nguy rồi!
Nhưng tất cả quá muộn, tấm bia đá này quá mạnh, các vị lão tổ phản kích vô hiệu, thoáng chốc bị bia đá nuốt trọn.
– A!
Tiếng hét thê lương yếu ớt truyền ra từ bia đá, bia đá mấp máy như quái thú nhai thực vật.
Lát sau bia đá ngừng nhúc nhích, nó vẫn là một tấm bia đá vô cùng thần thánh, ánh sáng vàng lấp lánh không có chút gì khác lạ.
Ngươi đừng từ xa nhìn bia đá ánh sáng vàng vạn trượng sẽ không cách nào tưởng tượng vừa rồi nó nuốt mấy vị lão tổ siêu mạnh.
Liễu Yến Bạch nhìn cảnh này sợ hết hồn:
– Đó là thứ gì? Yêu quái sao?
Đại Hắc Ngưu cười gằn:
– Dù không phải yêu quái cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lòng Thánh Sương Chân Đế lạnh lẽo, nếu không có Lý Thất Dạ nhắc nhở thì nàng cũng sẽ bị Đạo Giải Thiên trên bia đá hấp dẫn, không chừng kết cục của nàng giống như mấy vị lão tổ bị nuốt trọn.
Thánh Sương Chân Đế nghi ngờ hỏi:
– Bia này là vật gì?
Thánh Sương Chân Đế mở thiên nhãn ra, diễn biến đại đạo nhưng không cách nào trông thấy bản tướng của bia đá. Chỉ có hai khả năng, một là bản tướng của bia đá vốn là như vậy, hai là bia đá do thứ siêu mạnh biến ra, nó mạnh hơn xa nàng.
Tưởng tượng xem Thánh Sương Chân Đế đã là Chân Đế thập nhị cung, quang minh không tạp chất, thánh quang vô thượng. Thiên nhãn của nàng nhìn mà vẫn có thứ che giấu được thì nó mạnh cỡ nào?
Tim Thánh Sương Chân Đế đập nhanh, biết mình gặp phải kình địch siêu mạnh, nàng chưa chắc đánh lại nó.
Đại Hắc Ngưu xíu giục:
– Nàng có thể thử xem.
Thánh Sương Chân Đế trịnh trọng gật đầu:
– Đang có ý này.
Thánh Sương Chân Đế đã động lòng, dù Đại Hắc Ngưu không xúi thì nàng cũng muốn thử xem, vì đã gặp kẻ địch mạnh mẽ.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc toàn thân Thánh Sương Chân Đế tỏa thánh quang cực kỳ rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời. Đôi cánh ánh sáng giương ra sau lưng nàng, cánh ánh sáng giương ra không chỉ nâng cả thế giới, cũng mở ra cánh cửa ngàn vạn thế giới quang minh.
Cánh ánh sáng giương ra, mỗi một cọng lông chim là cửa một thế giới quang minh, tuôn ra quang minh ồ ạt, thánh quang trút xuống bao trùm cả thế giới.
Quang minh mênh mông tẩy rửa khiến người dễ chịu, tất cả hắc ám rời xa, tẩy sạch chuyện tục hồng trần, làm người ta thoải mái thư giãn.
Nhìn bộ dạng của Thánh Sương Chân Đế, Liễu Yến Bạch khen:
– Tỷ tỷ đẹp quá.
Nếu không nhờ lực lượng của Đại Hắc Ngưu bảo vệ thì Liễu Yến Bạch đã nằm sấp dưới đất trước đế uy vô thượng của Thánh Sương Chân Đế, không thể ngước đầu lên.
Ong ong ong ong ong!
Thánh Sương Chân Đế nhấc chân, trong khoảnh khắc quang minh bàng bạc vô tận như sóng lớn ức vạn trượng ập hướng bia đá.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, sóng lớn ức vạn trượng đập mạnh vào bia đá như cơn lũ nhấn chìm thế giới, cực kỳ khủng bố.
Nhưng bia đá vẫn ánh sáng vàng ngập trời, thần thánh vô thượng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế không chỉ có bấy nhiêu, khi lực lượng quang minh trùng kích thì từng đợt sóng thi nhau đổ ập đến, cực kỳ điên cuồng trùng kích, rất hung mãnh.
Bùm!
Quang minh dâng lên sóng lớn ức vạn trượng đập mạnh vào bia đá màu vàng, sóng lớn quang minh từng đợt đổ ập mạnh mẽ như muốn lật tung cả thế giới.
Nhưng mặc cho sóng lớn quang minh xô mạnh, vỗ đập cỡ nào bia đá lớn màu vàng vẫn nguy nga sừng sững, có thể trấn áp mọi thứ chư thiên, không thứ gì lay động nó được.
Sóng lớn quang minh vỗ đập, bia đá như đá ngầm trong biển mặc sóng xô nó vẫn không nhúc nhích, không bị ảnh hưởng chút nào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa tràn ngập tiếng nổ, lực lượng quang minh điên cuồng gầm rống, dâng lên vô số sóng lớn nhiều lần vỗ đập, hình thành bão quang minh đáng sợ. Trong cơn bão nghe tiếng sấm đì đùng, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, vô số tia chớp quang minh giáng xuống trong bão quang minh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tia chớp quang minh trút xuống điên cuồng quất vào bia đá vàng, nhiều người cả đời cũng khó thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy.
Tia chớp quang minh khi giáng xuống thì chiếu sáng cửu thiên thập địa, cả thế giới rực sáng. Tia chớp quang minh quất mạnh vào bia đá màu vàng có thể làm tất cả ác ma bị quất tan hồn phách, quất nát mọi hắc ám.
Tia chớp quang minh oanh kích cực kỳ hung mãnh, nhìn cảnh này dù là ai cũng thay đổi ấn tượng với Thánh Sương Chân Đế.
Chương 4288: Hắc Ám Ẩn Giấu
Trong lòng nhiều người quang minh thần thánh vô thượng, thánh khiết vô hậu, hơn nữa Thánh Sương Chân Đế luôn cho người cảm giác lạnh lùng thanh cao.
Không ai sẽ gán ghép từ ngữ hung mãnh, gầm rống, bá đạo lên người Thánh Sương Chân Đế.
Nhưng khoảnh khắc này lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế biểu đạt ra phong tư hung mãnh, gầm rống, bá đạo lâm li.
Thật khiến người không thể tưởng tượng, phong tư cực kỳ cuồng bá.
Nhưng mặc cho tia chớp quang minh điên cuồng quất vào bia đá màu vàng, hay sóng dữ điên cuồng đập vào thì bia đá vẫn sừng sững tại đó, không cách nào lay động đó.
Lực lượng quang minh của nàng bá đạo như vậy mà bia đá không lung lay, khuôn mặt Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc hơn, lòng chùng xuống. Hiển nhiên bia đá màu vàng mạnh hơn nàng.
Nhưng Thánh Sương Chân Đế không lùi bước, thấy sóng lớn quang minh đập mạnh mà không ảnh hưởng chút gì đến bia đá nàng liền đổi thế công:
– Mở!
Lực lượng quang minh trở nên dịu dàng vô cùng, nhẹ nhàng không có chút xíu lực công kích nào.
Giờ phút này lực lượng quang minh như mặt trời mùa đông, nắng ấm áp chiếu trên người rất dễ chịu, xua tan mùa đông lạnh lẽo.
Khi lực lượng quang minh dịu dàng thì khiến người cảm giác đang ngâm mình trong nước ấm, toàn thân thư giãn, lười biếng, mơ màng muốn ngủ.
Lực lượng quang minh lúc này không công kích, không tịnh hóa nhưng nó không chỗ không ở, nó thương hại chúng sinh. Nó ôm lấy sinh linh trong thiên hạ, mọi cực khổ, nghèo đói, vết thương đều bị lực lượng quang minh vô cùng dịu dàng xóa tan hết.
Lực lượng quang minh như vậy không chỗ không ở, không nơi nào không có nó. Lực lượng quang minh có thể dung nhập vào bất cứ vật gì, chỗ sâu nhất trong lực lượng nào, nó có thể chạm đến nơi mềm mại nhất của tất cả sinh linh.
Lực lượng quang minh phát huy ra mặt mạnh nhất của nó, lặng lẽ thấm vào bia đá, thẩm thấu vào trong. Lực lượng quang minh bày ra uy lực mạnh nhất của nó, trong tiếng xèo xèo của lực lượng quang minh hòa tan, thẩm thấu bia đá vàng dần bị phai màu.
Bia đá vàng vốn lấp lánh ánh sáng vàng, ánh vàng rực rỡ nhuộm bầu trời, dường như nó là chúa tể thế giới này.
Lúc này lực lượng quang minh thẩm thấu, ánh sáng vàng bắn lên cao rút đi sắc màu, khí thế đường hoàng vô thượng cũng dần tan biến.
Xèo xèo xèo!
Sắc vàng nhạt nhòa, khi màu vàng biến mất nó lộ ra bản tướng.
Sắc vàng tán đi, giờ phút này không thấy đường hoàng vô thượng, thần thánh gì hết. Bia đá biến mất, nơi đó khói đen bốc lên, khói đen che trời vô cùng vô tận, nó có thể nuốt hết tất cả.
Trong khói đen này dường như sinh linh gì, sinh mệnh gì nếu rơi vào trong đó thì chết chắc, không thể chạy ra khỏi khói đen.
Nhìn cảnh tượng này Đại Hắc Ngưu cảm thán rằng:
– Đây mới là ảo diệu của lực lượng quang minh mạnh nhất. Lão già Viễn Hoang suốt ngày nói cái gì phổ độ chúng sinh, cái gì phục ma hàng ác, theo ta thấy đó chẳng phải là lão nghĩ vậy. Lực lượng quang minh thì nên thấm nhuần vạn vật như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ngươi không phát hiện sao? Đây chính là một loại lột xác, quang minh không phải lực lượng, nó là thái độ. Cái này không phải do Viễn Hoang Thánh Nhân mà là nguyên Quang Minh Thánh Viện đang lột xác, đạo nguyên lột xác.
Đại Hắc Ngưu biến sắc mặt nói:
– Thụ yêu già!
Tuy Đại Hắc Ngưu không bằng thụ yêu già nhưng chuyện gì cũng muốn tranh giành một phen. Nghe Lý Thất Dạ nói làm Đại Hắc Ngưu hiểu không phải đại đạo của Viễn Hoang Thánh Nhân thế nào mà là thụ yêu già đã trực tiếp ảnh hưởng nguyên Quang Minh Thánh Viện.
Như Lý Thất Dạ nói, Quang Minh Thánh Viện đang lột xác. Thủy Tổ của Quang Minh Thánh Viện là Viễn Hoang Thánh Nhân, người trong thiên hạ đều biết. Nhưng thụ yêu già cố gắng trăm ngàn vạn năm rốt cuộc đạo thống nguyên Quang Minh Thánh Viện đã thay đổi, dần dà truyền thừa của nó không còn là Viễn Hoang Thánh Nhân mà là thụ yêu già.
Lý Thất Dạ cười cười.
Đại Hắc Ngưu càu nhàu:
– Tổ cha nó, thụ yêu già thật sự sắp thành công! Năm xưa không đánh lại Viễn Hoang Thánh Nhân nhưng đời sau thì lão ta thắng!
Lý Thất Dạ mặc kệ Đại Hắc Ngưu lèm bèm, hắn nhắc nhở Thánh Sương Chân Đế:
– Cẩn thận.
Xèo xèo xèo!
Lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế đang hòa tan khói đen, quang minh không chỗ không ở, nó định chui vào khu trung tâm nhất khói đen, muốn tịnh hóa từ tận cùng bên trong.
Nhìn khói đen như không có cuối, dường như nó có thể nuốt hết tất cả, Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Đây là cái quỷ gì?
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khói đen bỗng tăng vọt. Lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế xâm nhập, khói đen đánh trả bằng đòn mạnh nhất.
Ầm!
Khói đen vọt lên cao, trong khoảnh khắc cả thiên địa như bị khói đen nuốt mất. Như con cự thú hồng hoang há to mồm máu liếm thiên địa, cảm giác khiến người rợn tóc gáy.
Bùm!
Trong tiếng nổ lớn khói đen biến ra cái miệng khổng lồ, miệng rộng giống lỗ đen lớn nhất cõi đời táp mạnh Thánh Sương Chân Đế.
Ong ong ong ong ong!
Tất cả lực lượng quang minh như thủy triều rút về, cánh ánh sáng khép lại như cánh cửa che chắn Thánh Sương Chân Đế.
Lực lượng quang minh vô cùng vô tận chớp mắt rút về trong đôi cánh, Thánh Sương Chân Đế như được bao bọc trong đá quang minh vô cùng lấp lánh.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, miệng to hắc ám táp mạnh vào phòng ngự của Thánh Sương Chân Đế, tiếng răng rắc vang lên, thủy tinh quang minh bao bọc nàng có vết nứt.
Bùm!
Khói đen điên cuồng tăng vọt như có vô thượng thiên ma giá lâm, khói đen vô cùng vô tận tàn phá thiên địa.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Một chuỗi tiếng nứt vang lên, cùng với khói đen điên cuồng tăng vọt, lực lượng hắc ám càng mạnh hơn.
Thủy tinh quang minh bao bọc Thánh Sương Chân Đế nứt nẻ li ti, nàng biến sắc mặt, lực lượng khói đen quá mạnh.
Lúc này Đại Hắc Ngưu ra tay, nó hú dài:
– Ăn một móng của bổn soái ngưu đây!
Đại Hắc Ngưu nhảy lên, giơ móng đá mạnh.
Đừng coi thường Đại Hắc Ngưu, móng của nó có thể đá lật cả bầu trời, đá bất cứ đạo thống nào thủng lỗ to.
Rầm!
Miệng to khói đen bị móng của Đại Hắc Ngưu đá bay lên cao như đầu người khổng lồ, cảnh tượng rất đồ sộ.
Đầu khói đen bị đá bay thì Thánh Sương Chân Đế như luồng sáng nhanh chóng rút về sau lưng Lý Thất Dạ.
– Grào!
Cùng với tiếng gầm nhức óc, khói đen dường như bị chọc giận, khói đen khủng bố điên cuồng tăng vọt muốn lật tung thiên địa.
Chương 4289: Ai Mới Là Hắc Ám
Lúc này khói đen hoàn toàn bị chọc giận. Trước đó bị lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế tịnh hóa cũng không khiến nó giận như vậy, Đại Hắc Ngưu đá một cái chọc điên nó, cảm giác như nó bị nhục nhã.
Ngẫm lại khói đen giận dữ như vậy cũng không lạ, dù sao bị một con trâu đá mạnh một móng suýt đá bay đầu đi, không giận cũng uổng.
Một tiếng rống to lay động thiên địa:
– Grào!
Linh vạn thú run rẩy, trời trăng sao trên chín tầng trời rung bần bật. Khói đen đụng mạnh làm cả thế giới lung lay sắp sập xuống.
Đại Hắc Ngưu hét to một tiếng:
– Tổ cha nó, chơi thật hả!
Đại Hắc Ngưu không chút nghĩa khí, không định nghênh chiến với khói đen, nó cất vó chạy trốn ra sau lưng Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu hú lên:
– Đại thánh nhân, có thể chặn được con quái vật này không toàn nhờ vào đại thánh nhân. Bản lĩnh của ta nông cạn, không đỡ nổi!
Khói đen hóa thành miệng to hú dài:
– Hú!!!
Miệng to nuốt trời trăng, há mồm táp thiên địa, nuốt chửng vô số vì sao vào miệng.
Trong tiếng rống to đùng một cái miệng khói đen táp mạnh, không gian nơi nhóm Lý Thất Dạ đứng bỗng chốc bị miệng khói đen nuốt mất.
Không gian bao la trong khoảnh khắc bị miệng khói đen nuốt vào.
Đại Hắc Ngưu đã sớm chạy trốn ra xa, lên trời xuống đất vượt qua ức ức vạn dặm, rời xa miệng khói đen đáng sợ.
Thánh Sương Chân Đế không phải loại người sợ sinh sự, nhưng thấy Đại Hắc Ngưu xoay người bỏ trốn, nàng là vãn bối không có gì phải dè dặt, cũng co giò chạy xa.
Trong nhóm chỉ có Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích, như không thấy miệng khói đen nuốt trời cắn đất. lúc miệng khói đen hung hăng táp tới nuốt trọn cả không gian, Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, không định lùi nửa bước.
Nhóm Đại Hắc Ngưu đứng xa nhìn áo khoác của Lý Thất Dạ bay phần phật. Trong tiếng rống to, Lý Thất Dạ và không gian rộng lớn bị miệng khói đen nuốt trọn.
Miệng to nuốt cả không gian, bao gồm Lý Thất Dạ, sau đó thời gian như ngừng trôi. Nó đã nuốt hết tất cả, tiêu hóa hết thảy.
Nhìn không gian và Lý Thất Dạ bị nuốt mà Đại Hắc Ngưu vẫn cười tủm tỉm, Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng nó thầm lo.
Liễu Yến Bạch nhìn miệng khói đen nuốt Lý Thất Dạ và không gian bao la chẳng còn gì, nàng lo lắng hỏi:
– Công tử có bị gì không?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Không, đồ đệ không cần lo cho hắn, nên lo cho miệng khói đen mới đúng, nó gặp xui rồi.
Dù Đại Hắc Ngưu nói vậy Liễu Yến Bạch vẫn nghiêng đầu lo lắng nhìn miệng khói đen.
Khuôn mặt Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc hỏi:
– Đây rốt cuộc là cái gì?
Mới rồi Thánh Sương Chân Đế đánh nhau với khói đen nhưng vẫn không thấy rõ bản tướng của khói đen. Thánh Sương Chân Đế dựa vào lực lượng quang minh cường đại buộc khói đen lộ ra bộ mặt vốn có, nhưng đó chưa phải bản tướng thật sự của nó.
Mạnh thật sự không phải khói đen mà là lực lượng siêu mạnh sau lưng nó, tức là chủ nhân của khói đen. Tiếc rằng mạnh như Thánh Sương Chân Đế lúc đánh nhau cũng không thể nhìn thấu bộ mặt thật của nó.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Rất nhanh sẽ biết thôi.
Mắt to như chuông sáng rực, Đại Hắc Ngưu nói:
– Kịch hay sắp mở màn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa rung rinh, một chuỗi tiếng nổ vang không dứt. Trong tiếng gầm rú, tiếng két két nặng nề, dường như có thứ gì trấn áp bị dời đi.
Tiếng gầm rú là từ miệng khói đen, tiếng nổ vang bên tai không dứt, miệng to chấn động, rung càng lúc càng lớn.
Bùm!
Lực lượng siêu mạnh xé miệng khói đen ra, khoảnh khắc đó quang minh nở rộ như thủy ngân đổ xuống đất, lực lượng quang minh bàng bạc vô tận tựa cơn lũ tràn ra.
Miệng to khói đen bị xé rách như mở ra cánh cửa ba ngàn thế giới quang minh, tất cả quang minh vô cùng vô tận.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Miệng to hắc ám bị nâng lên từ từ, cái đầu khổng lồ bị nâng cao lên.
Liễu Yến Bạch thấy rõ ràng, hét to một tiếng:
– Xem kìa, đó là công tử!
Khi miệng khói đen bị nâng lên, thân hình Lý Thất Dạ xuất hiện trong quang minh vô tận, hắn đứng trong quang minh.
Quang minh vô cùng tận phát ra từ người Lý Thất Dạ, nhưng khác với quang minh của Thánh Sương Chân Đế.
Người Lý Thất Dạ phát ra quang minh cứng rắn mạnh mẽ như những thanh tinh đao sắc bén không chút nương tình cắt đứt miệng khói đen.
Lực lượng quang minh phát ra từ người Lý Thất Dạ rất mạnh mẽ, sắc bén, dường như đó không phải lực lượng quang minh mà là thanh thần đao lóng lánh trong suốt cắt đứt khói đen từng tấc một.
Trước đó lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế như sóng dữ xô bờ, hoặc như mưa xuân lặng lẽ thấm nhuần thì đều có thuộc tính thủy.
Lực lượng quang minh trên người Lý Thất Dạ không có thuộc tính như thủy, nó cương liệt, sắc bén, lực lượng quang minh như vậy không phải phổ độ chúng sinh, thương xót thiên hạ.
Nó là tuyệt sát vô tình, là giết chóc thiết huyết, là cương bá không gì sánh bằng.
Có thể nói giết chóc như vậy xuất hiện trong lực lượng quang minh cực kỳ mâu thuẫn, nhưng không hiểu sao khi phát ra từ người Lý Thất Dạ lại chẳng đột ngột. Dường như hắn sinh ra vì giết chóc, tồn tại là vì đồ diệt.
Thánh Sương Chân Đế ngẩn ngơ nhìn lực lượng quang minh như thế, từ khi nàng sinh ra đã tẩm trong quang minh, thuở nhỏ tu luyện đại đạo quang minh. Loại lực lượng quang minh cương bá vô trù, giết chóc sắc bén như của Lý Thất Dạ là thứ Thánh Sương Chân Đế chưa từng nghe, chưa bao giờ gặp.
Đại Hắc Ngưu nhìn cảnh này không ngạc nhiên chút nào:
– Hắn mới là người phát huy lực lượng quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân đến mức tận cùng, còn nàng đi con đường khác, con đường này mới là chốn về thật sự của quang minh.
Đại Hắc Ngưu không nói thẳng ra rằng Thánh Sương Chân Đế không chịu tải đại đạo quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, Quang Minh Thánh Viện đang nhận đại đạo quang minh của thụ yêu già.
– Grào!
Miệng to khói đen bị lực lượng quang minh của Lý Thất Dạ cắt đứt, lực lượng quang minh siêu bén làm nó trướng nứt. Nó cuồng rống, khói đen càng cuồng bạo, trong khoảnh khắc như có đại dương màu đen đập mạnh vào Lý Thất Dạ.
Nhưng mặc cho miệng to khói đen mạnh cỡ nào, mặc cho nó hung hăng đập vào thì không cách nào lay động lực lượng quang minh cực kỳ cương mãnh của Lý Thất Dạ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú miệng to khói đen bị lực lượng quang minh cứng bén của Lý Thất Dạ chống lên, cắt đứt.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– So hắc ám? Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là hắc ám.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ như mở ra lồng ngực, trong tiếng nổ nhức óc từ ngực hắn bắn ra hơi thở hắc ám.
Chương 4290: Một Hòn Đá Lạ
Lực lượng quang minh biến mất sạch sẽ, tuy Lý Thất Dạ cực kỳ cứng bén nhưng ít nhất là quang minh vô thượng, hắn như sứ giả quang minh từ trên trời.
Giờ đây quang minh trên người Lý Thất Dạ đã chẳng sót lại chút gì, hơi thở hắc ám vô cùng vô tận bao quanh hắn. Kinh khủng nhất là từ ngực Lý Thất Dạ bắn ra hơi thở hắc ám có thể cắn nuốt tất cả, quang minh gì đều không tồn tại trong hắc ám này. Dường như trong ngực Lý Thất Dạ có vực sâu hắc ám, nơi đó là khởi nguồn mọi hắc ám trên cõi đời.
Ong ong ong ong ong!
Khi toàn thân Lý Thất Dạ tuôn ra hắc ám, hơi thở hắc ám trong ngực bắn ra ngoài, Thánh Sương Chân Đế bản năng phát ra thánh quang vô thượng.
Lòng Thánh Sương Chân Đế gióng lên hồi chuông cảnh báo, lửa quang minh che chở nàng, quang minh chân ngôn lảnh lót vang lên. Thánh Sương Chân Đế cảm nhận uy hiếp vô cùng, nàng trời sinh quang minh, mà Lý Thất Dạ thì có lực lượng hắc ám khủng bố như thế, hỏi sao không làm lực lượng quang minh của nàng như gặp đại địch?
Hơi thở hắc ám của Lý Thất Dạ tuôn ra, dường như là vị vua không ngai trong hắc ám, là chúa tể hắc ám thật sự, hắn mới là khởi nguồn của hắc ám.
Xèo xèo xèo!
Ngực Lý Thất Dạ tuôn ra hơi thở hắc ám như miệng Thao Thiết điên cuồng nuốt miệng to khói đen.
Trong khoảnh khắc miệng to khói đen đã bị cắn hơn một nửa.
Xèo!
Lý Thất Dạ mới là chúa tể của thế giới này, trong khoảnh khắc miệng to khói đen bị cắn sạch.
Hắc ám của Lý Thất Dạ mạnh mẽ không gì sánh bằng, khiến người rợn tóc gáy. Tồn tại nào, vô địch gì đều thật nhỏ bé, cỏn con trước hắc ám của hắn, không cách nào đối kháng.
Thánh Sương Chân Đế có thập nhị mệnh cung mà cũng thấy rợn tóc gáy trước lực lượng hắc ám như vậy. Nàng rùng mình, dường như dưới hắc ám đáng sợ đó mặc cho ngươi mạnh cỡ nào, có là thiên tài kinh diễm bao nhiêu, vô địch ra sao cũng tùy thời sa đọa.
Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh, toàn thân dựng đứng lông tơ, xương sống lạnh toát, lòng bàn tay rướm mồ hôi:
– Đây là…
Thánh Sương Chân Đế không ngờ Lý Thất Dạ có lực lượng hắc ám đáng sợ khủng bố như vậy.
Đại Hắc Ngưu liếc Thánh Sương Chân Đế, chậm rãi nói:
– Một niệm thành ma, một niệm thành Phật. Quang minh hay hắc ám cũng vậy, ở trong lòng hắn chỉ là một niệm. Nha đầu, so với hắn thì cảnh giới của ngươi còn kém rất xa.
Lòng Thánh Sương Chân Đế rung động, nàng lặng im.
Nàng có quang minh không tạp chất có thể xua tan hắc ám, tịnh hóa ô uế, đạo tâm quang minh này là nàng tu luyện tích lũy tháng ngày.
Nhưng so với Lý Thất Dạ, quang minh cương mãnh vô trù hay hắc ám kinh khủng ngập trời chỉ trong một niệm. Như Đại Hắc Ngưu nói, hai người cách biệt cảnh giới quá xa.
Lúc này Thánh Sương Chân Đế mới thật sự hiểu rằng thực lực của Lý Thất Dạ, cảnh giới của hắn ở độ cao mà nàng mãi mãi không thể với tới. Trước đó Thánh Sương Chân Đế đã hiểu rằng Lý Thất Dạ mạnh hơn mình nhiều, rất nhiều. Nhưng giờ phút này Thánh Sương Chân Đế mới hiểu được chênh lệch giữa nàng và Lý Thất Dạ như trời với đất, khoảng cách cả đời không thể vượt qua.
Nghĩ đến đây lòng Thánh Sương Chân Đế hơi rung động.
– Chít!
Khi hắc ám của Lý Thất Dạ nuốt trọn miệng to khói đen, những khói đen còn lại trên bầu trời sợ hãi hét lên rồi chạy trốn về hang ổ của mình.
Vừa rồi khói đen cường đại, khủng bố biết bao, Thánh Sương Chân Đế không cách nào đánh lại nó. Nhưng trước lực lượng hắc ám khủng bố của Lý Thất Dạ thì nó sợ teo tim, cụp đuôi chạy trốn.
Khói đen trốn về hang ổ của mình, Lý Thất Dạ không truy kích, hắn bật cười thu về lực lượng hắc ám.
Lúc này Thánh Sương Chân Đế thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lực lượng hắc ám của Lý Thất Dạ không trấn áp ai, không nhằm vào người nào, nhưng khói đen siêu khủng bố đó bùng nổ làm người ta rợn tóc gáy, lòng nặng nề, cảm giác ở mãi trong hắc ám đến vĩnh viễn, không thấy ánh mặt trời.
Liễu Yến Bạch kinh ngạc kêu lên:
– Chỗ đó có ngọn núi!
Khói đen chạy trốn, mọi thứ bị nó bao phủ dần lộ ra hình dáng. Trước mắt có ngọn núi sừng sững, núi không quá cao lớn, nó không đâm lên vũ trụ, nó chỉ là một ngọn núi hơi cao.
Nhưng ngọn núi sừng sững cho cảm giác trấn áp vạn cổ. Trên ngọn núi khắc các phù văn lớn, mỗi phù văn không phát sáng nhưng cho cảm giác dao động như sóng âm vô hình khuếch tán.
Nhìn từ xa tất cả phù văn trên ngọn núi như sóng âm đánh vào ngọn núi rồi khắc ấn thành phù văn.
Phù văn dao động làm người như nghe tiếng nhạc tiên bên tai, chương nhạc quanh quẩn trên ngọn núi này trăm ngàn vạn năm, đến nay nó vẫn còn đây.
Một ngọn núi trông như có chương nhạc quanh quẩn, nó trấn áp vạn cổ, trăm ngàn vạn năm mãi trấn áp tại đây. Dù thần ma mạnh cỡ nào khi đã bị trấn áp dưới ngọn núi thì không thể bò dậy được.
Dường như bên dưới núi trấn áp ma vương, hơi vùng vẫy sẽ nghe tiếng nhạc tiên tưng tưng vang lên, tiếng nhạc tiên tựa kiếm tiên chém xuống nhiều lần suy yếu đạo hạnh của ma vương.
Nhìn rõ ngọn núi rồi Đại Hắc Ngưu mở miệng nói:
– Đây là một ngọn núi trấn áp, là vị đại thần thông dùng nhạc phổ vô thượng của mình khắc trên núi trấn áp ma vật.
Thánh Sương Chân Đế lẩm bẩm:audio coi am
– Vạn cổ đến nay không có nhiều Thủy Tổ giỏi về nhạc khúc. Đây không chỉ là nhạc khúc, là vô địch nhạc đạo. Không đơn giản là dùng chương nhạc trấn áp, chương nhạc bị in trên ngọn núi có lẽ mỗi cách một thời gian sẽ vang lên nhạc tiên một lần, là loại thủ đoạn hao mòn, muốn hao mòn ma vật bị trấn áp cho đến khi thành mây khói.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đúng là thủ đoạn kinh diễm, trong Tam Tiên giới hiếm ai có thủ đoạn như vậy, có thể xếp vào hàng mười đại Thủy Tổ.
Thánh Sương Chân Đế thót tim. Vạn cổ đến nay nhiều người biết mười Thủy Tổ.
Lý Thất Dạ bước vào trong ngọn núi, nhóm Đại Hắc Ngưu theo sau.
Vào trong núi rồi ai cũng cảm nhận dao động của lực lượng trấn áp, rất nặng nề. Mặc cho ngươi mạnh cỡ nào khi đã bị đè dưới núi này sẽ bị gãy xương sống, bị đè ngộp thở.
Thánh Sương Chân Đế đi trên ngọn núi cảm giác nghẹt thở, mặc dù lực lượng trấn áp của ngọn núi không nhằm vào họ, nhưng lực lượng trấn áp tràn ngập trên ngọn núi khiến họ khó thở.
Có thể tưởng tượng lực lượng trấn áp ngọn núi này khủng bố biết bao, mạnh cỡ nào. Nếu Chân Đế thập nhị cung bị trấn áp ở đây thì không lâu sau sẽ bị lực lượng trấn áp của ngọn núi này hao mòn đến chết.
Nhóm Lý Thất Dạ đã đến chân ngọn núi bị trấn áp.