Đế Bá Audio Podcast
Tập 857 [Chương 4281 đến Chương 4285]
❮ sautiếp ❯Chương 4281: Là Thứ Gì Đang Tác Quái (Hạ)
Thánh Sương Chân Đế nửa tin nửa ngờ:
– Thật không vậy? Hỏa Tổ cường đại không gì sánh bằng, lại có bốn vị Thủy Tổ đi cùng, nhiều Chân Đế, Trường Tồn. Trên đời có lực lượng gì có thể hủy diệt bọn họ?
Thánh Sương Chân Đế nói có lý do, người ta bình xét Hỏa Tổ vào một trong mười Thủy Tổ, tưởng tượng xem thực lực của y mạnh cỡ nào. Từ vạn cổ đến nay Tam Tiên giới ra Thủy Tổ rất nhiều nhưng hiếm ai vào tốp mười Thủy Tổ, Hỏa Tổ có thể vào được là biết y mạnh cỡ nào.
Huống chi năm xưa trừ Hỏa Tổ ra còn có bốn vị Thủy Tổ, mấy chục Chân Đế đỉnh cao, hàng trăm Trường Tồn vô địch đi cùng.
Đội ngũ rầm rộ như thế đặt ở thời đại nào, ở chỗ nào cũng sẽ vô địch cõi đời, đánh đâu thắng đó không ai cản nổi.
Bây giờ bảo rằng đội ngũ này bị hủy diệt toàn quân, thật khiến người không tin được.
Thật ra Thánh Sương Chân Đế cũng nghĩ đến khả năng này rồi, nhưng nàng cố tưởng tượng theo chiều hướng tốt đẹp.
Dù sao đời bây giờ nếu đội viễn chinh như Hỏa Tổ cũng bị diệt hoàn toàn thì không phải chuyện tốt cho Tam Tiên giới, đây là tai nạn.
Tưởng tượng xem đội khổng lồ vô địch của Hỏa Tổ còn thành tro bụi, nếu hung hiểm đó giáng lâm Tiên Thống Giới thì có đạo thống gì, có người nào cản nổi hung hiểm khủng bố kia?
Đại Hắc Ngưu nghĩ thông chút huyền cơ trong đó, cười nói:
– Ha, cũng vì bọn họ quá mạnh.
Tim Thánh Sương Chân Đế rớt cái bịch, trong khoảnh khắc chợt hiểu ra:
– Tiên Thống Giới nguy rồi.
Lần này e rằng Tiên Thống Giới chạy trời không khỏi nắng, nghĩ tới đây lòng Thánh Sương Chân Đế nặng trĩu.
Đại Hắc Ngưu cười gian ra vẻ muốn ôm chặt chân Lý Thất Dạ:
– Cho nên Tiên Thống Giới chúng ta cần chúa cứu thế như đại thánh nhân, không thì Tiên Thống Giới muốn vượt qua tai nạn lần này rất xa vời.
Thánh Sương Chân Đế rầu lo đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Trên đời không có chúa cứu thế, ta không cứu thế giới, cuối cùng phải tự dựa vào mình. Hơn nữa đừng bao giờ nghĩ quá tốt về chúa cứu thế, hôm nay là chúa cứu thế, ngày mai rất có thể là kẻ diệt thế.
Thánh Sương Chân Đế phản xạ hỏi:
– Tại sao?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không sao cả, lòng người! Mọi thứ chỉ trong một ý nghĩ, nên trên đời không cần chúa cứu thế. Có lẽ không có chúa cứu thế thì không sinh ra kẻ hủy diệt.
Nói đến đây Lý Thất Dạ đầy ẩn ý nhìn Thánh Sương Chân Đế.
Lòng Thánh Sương Chân Đế lạnh lẽo, dù sao nàng là Chân Đế, trải nghiệm nhiều.
Nàng là Chân Đế, Trường Tồn quang minh, trên vai gánh kỳ vọng của nhiều người, nàng từng xem đó là trách nhiệm của mình. Nay nghe Lý Thất Dạ nói khiến nàng thầm cảnh giác, càng giữ gìn kỹ đạo tâm của mình hơn.
Lý Thất Dạ nhìn biểu tình của Thánh Sương Chân Đế, mỉm cười gật đầu nói:
– Có cảnh giác là chuyện tốt, nói lên nàng đã có ý thức, phòng ngừa chu đáo là tốt nhất.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, gật mạnh đầu.
Phương xa truyền đến tiếng hét:
– A a a!!! Nguồn truyện audio Podcast
Tiếng hét thảm vô cùng thê lương, khiến người nghe nổi da gà.
Đại Hắc Ngưu nghe tiếng hét thì ngoái đầu nhìn, thì thầm:
– Xảy ra chuyện lớn.
Thánh Sương Chân Đế nhảy người hướng tới chỗ phát ra thanh âm:
– Chúng ta đi xem thử!
Thoáng chốc nàng đã biến mất phía cuối trời.
Nhìn bộ dạng sốt ruột cứu người của Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Nha đầu này tấm lòng tốt, thành Chân Đế còn giữ được trái tim lương thiện như thế thì hiếm có.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nếu đại thành là chuyện tốt, nhưng nếu bị thương, đạo tâm tan vỡ thì sẽ thành lưỡi dao, càng đáng sợ hơn.
Đại Hắc Ngưu gật gù công nhận:
– Mọi việc đều có lợi có tệ.
Lúc này Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu nhảy người lên lao hướng phát ra tiếng hét.
Chỗ truyền đến tiếng hét là trong sơn cốc một ngọn núi sát nhau, núi cao đứng thẳng, mấy ngọn núi vây quanh sơn cốc lớn.
Thì ra có cường giả lên thuyền phát hiện một ruộng thuốc lớn trong sơn cốc, không biết là Thủy Tổ hoặc đại nhân vật ghê gớm nào để lại.
Trong ruộng thuốc mọc nhiều dược liệu vô cùng quý giá, các tiên dược đan thảo đã mọc ngàn vạn năm.
Nhìn linh dược đan thảo quý giá làm đám cường giả mừng hớn hở.
Khi đám cường giả tu sĩ gặp được ruộng thuốc hiếm có như vậy thì như nổi điên liều mạng hái cắt. Bọn họ mở phong ấn ruộng thuốc ra, cắt hết đống linh dược, đan thảo.
Trong khi đám cường giả tu sĩ hưng phấn, điên cuồng gặt linh dược, đan dược nhưng không phát hiện xác chết, bộ xương đang bò dậy.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Tiếng đất bùn tuôn rơi, những người chết bò dậy từ lòng đất, bò ra khỏi đất bùn. Áo đen bao trùm không thấy rõ mặt mũi, dường như chúng không cho phép người ta nhìn mặt mũi của mình.
Thấy các xác chết bò ra khỏi đất bùn, đám cường giả tu sĩ gặt linh dược đan thảo hét to:
– Có vật chết!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đám cường giả tu sĩ chưa phản ứng lại thì những xác chết bò lên từ bùn đất đã tấn công bọn họ.
Một người chết lấy ra bảo lô, bùm một tiếng bảo lô trút xuống, lò lửa tuôn hướng một cường giả. Lửa đổ ra từ bảo lô là ngọn lửa đen, tựa như khói đen tràn ngập lực lượng hắc ám.
– A!
Bị lò lửa hắc ám nhấn chìm, cường giả hét thảm thoáng chốc bị đốt thành tro bụi.
Cường giả tu sĩ hái thuốc cũng phản ứng lại, hét to một tiếng:
– Giết!!!
Bọn họ thi nhau lấy ra báu vật của mình, rút vũ khí ra khỏi vỏ xông hướng đám vật chết.
Tiếng đánh nhau chát chúa vang vọng trong sơn cốc, tiếng binh khí va chạm leng keng không dứt bên tai.
Tuy đám vật chết đã không có sự sống nhưng chúng nó cực kỳ mạnh, thực lực không thua gì lúc còn sống.
Đáng sợ hơn là những vật chết này dù thân thể bị đâm xuyên qua vẫn không bị ảnh hưởng gì, vẫn liều mạng oanh sát hướng kẻ thù của mình.
Hơn nữa ngày càng nhiều vật chết bò lên khỏi lòng đất, các cường giả tu sĩ muốn rút đi nhưng đã muộn, bọn họ bị nhiều người chết bao vây.
Càng lúc càng nhiều người chết tụ tập, đám cường giả tu sĩ càng bị động đuối sức dần.
Đặc biệt có một người chết rất mạnh, ăn mặc như tướng soái, mặc giáp lóe tia sáng đen, mũ giáp che hết khuôn mặt, khói đen lượn lờ quanh trường thương trong tay, trông như mới đến từ chiến trường tử vực.
Chiến tướng vật chết cưỡi chiến mã, ra tay như tia chớp. Ngựa phóng lên, trường thương đâm ra, thường là một thương trí mạng.
Tiếng gào thét thê lương vang lên liên tiếp:
– A a a!!!
Các cường giả tu sĩ lần lượt bị tướng lĩnh vật chết đóng đinh dưới đất.
Các cường giả tu sĩ bị đóng đinh chết, người sống sót hét to:
– Tiêu rồi!
Bọn họ tuyệt vọng, mấy lần muốn phá vòng vây nhưng không thể thành công.
Chương 4282: Lực Lượng Quang Minh
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên kinh động một số cường giả bên ngoài, đám cường giả tu sĩ kéo tới. Nhưng không ai cứu giúp, nhiều người tới nơi rồi đứng xa ngó.
– Vật chết mạnh quá!
Đối với bọn họ thì chẳng ai quen gì nhau, tại sao bắt họ mạo hiểm mạng sống cứu người?
Trong nỗi tuyệt vọng đám cường giả tu sĩ liều mạng:
– Giết!!!
Nhưng bọn họ vốn không đánh lại đám vật chết, lần lượt bị giết.
Trong khi vài người còn sống sót tuyệt vọng, một tiếng quát vang lên:
– Lui!
Có người từ trên trời giáng xuống, quang minh chiếu sáng đất đai.
Xèo xèo xèo!
Khi quang minh phổ chiếu thì những người chết bốc khói đen, có người chết kêu chít chít bị lực lượng quang minh tịnh hóa té xuống đất, trong tiếng xèo xèo hóa thành thây khô.
Những vật chết bị lực lượng quang minh tịnh hóa sức mạnh hắc ám trên người, thế là chúng nó biến thành xác chết thật sự.
Nhìn người từ trên trời giáng xuống, nhóm người sống sót mừng như điên hét to:
– Thánh Sương Chân Đế!
Thấy nữ nhân giáng xuống, cường giả đứng xa xem kinh ngạc kêu lên:
– Thánh Sương Chân Đế ra tay!
Người đến là Thánh Sương Chân Đế, nàng từ trên trời giáng xuống, không thi triển một chiêu một thức nào, đơn giản là từ thân thể phát ra quang minh vô cùng thần thánh. Quang minh phổ chiếu, lúc này Thánh Sương Chân Đế thánh khiết, vô thượng khiến người muốn quỳ lạy.
Vật chết rất sợ quang minh mà Thánh Sương Chân Đế phát ra, chúng nó thụt lùi lại. Tướng lĩnh cường đại cũng không dám đối kháng lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế, cưỡi ngựa chiến lùi sang một bên.
Nhìn Thánh Sương Chân Đế không ra một chiêu một thức đã dễ dàng ép lùi những vật chết siêu mạnh, cường giả đứng xa xem kinh thán:
– Lực lượng quang minh mạnh quá!
Chân Đế nhìn cảnh này cũng khen không dứt miệng:
– Đúng là cường đại không gì sánh bằng, tính riêng quang minh thì trên đời này không ai có thể vượt qua Thánh Sương Chân Đế. Thuần túy, không tạp chất, lực lượng quang minh này mới là căn nguyên thật sự.
Trường Tồn thế hệ trước nhìn Thánh Sương Chân Đế phát ra lực lượng quang minh tinh khiết, khâm phục nói:
– Thánh Sương Chân Đế có thiên phú người khác không thể sánh bằng, nàng đã hoàn toàn kế thừa y bát của Viễn Hoang Thánh Nhân.
Mọi người đều biết cùng là học sinh của Quang Minh Thánh Viện nhưng Thánh Sương Chân Đế mới là chính thống. Những học sinh khác như Tử Long Nữ Đế, Minh Vương Phật chỉ nửa đường tham gia, dù bọn họ có thể tham ngộ chút ít ảo diệu của đại đạo quang minh thì chỉ là bề ngoài. Về lực lượng quang minh thì Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần cũng không bằng Thánh Sương Chân Đế.
Dù sao Thánh Sương Chân Đế sinh ra trong Quang Minh Thánh Viện, vừa chào đời đã tẩm trong lực lượng quang minh, thuở nhỏ tu luyện đại đạo quang minh. Có thể nói lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế vô cùng thuần túy, đã gần với lực lượng căn nguyên.
Lúc này Thánh Sương Chân Đế không cần ra tay, chỉ tính quang minh phát ra trên người nàng đã đủ để uy hiếp những vật chết này.
Thánh Sương Chân Đế chỉ dùng quang minh phổ chiếu làm đám vật chết rời xa, không dám đến gần, nàng quát:
– Lui ra, mau rời khỏi đây!
Thấy cảnh đó đám cường giả tu sĩ chạy cuống cuồng, trốn xa chừng nào hay chừng nấy, tránh cho bị đám vật chết nhằm vào.
Đại Hắc Ngưu cảm khái rằng:
– Nha đầu này mạnh hơn Viễn Hoang Thánh Nhân nhiều. Ít ra nha đầu còn thuần túy, không giống lão quỷ Viễn Hoang bày ra bộ dạng chính đạo đường hoàng nhưng một bụng ý xấu, ai biết lão nghĩ gì?
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Viễn Hoang Thánh Nhân có khuyết điểm nhưng đừng nói như người ta không có điểm tốt nào.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Nhưng ta biết lão đầy bụng ý xấu, không phải người tốt, trong lòng ta không thừa nhận lão là quang minh phổ chiếu gì đó!
Lý Thất Dạ cười cười, Đại Hắc Ngưu có thành kiến với Viễn Hoang Thánh Nhân, không ai bắt nó bỏ được.
Đám cường giả tu sĩ đã chạy trốn nhưng những người chết, đặc biệt tướng lĩnh vẫn nhìn Thánh Sương Chân Đế chằm chằm, dường như muốn tấn công nàng.
Ai đều nhìn ra những người chết, tướng lĩnh rất kiêng dè lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế. Chúng nó không thể đối kháng Thánh Sương Chân Đế, vì nàng mạnh hơn chúng rất nhiều, nhưng chúng vẫn háo hức dợm muốn đánh chết nàng.
Cường giả thế hệ trước hiểu lý do tại sao:
– Quang minh và hắc ám thề không đội trời chung.
Những vật chết biết rõ không đánh lại Thánh Sương Chân Đế nhưng lực lượng hắc ám trong người điều khiển chúng nó chống lại nàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Những vật chết tổ thành đại trận, đây là chiến trận dùng trên chiến trường, khi chúng nó tụ tập lại một chỗ thì tất cả lực lượng hắc ám như khói đen ngưng tụ lại với nhau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú, lực lượng hắc ám dâng lên sắp hình thành một con chân long hắc ám, khí thế cực kỳ bàng bạc.
Nhìn những người chết biết tổ thành đại trận, đám người kinh ngạc, sợ hãi kêu lên:
– Là loại lực lượng hắc ám gì mà làm chúng nó trông y như còn sống vậy?
Vì đa số vật chết bị lực lượng hắc ám cảm nhiễm cùng lắm như xác chết biết đi, còn những vật chết này thì khác, trông như chúng nó có linh trí của mình, còn biết tổ thành đại trận, không khác gì người sống.
Đối diện đám người chết tổ thành đại trận, Thánh Sương Chân Đế biểu hiện bình tĩnh không ra tay, lực lượng quang minh của nàng vẫn vững vàng như đá, không có lực lượng nào có thể lay động được nó.
Thùng thùng thùng!
Cuộc chiến sắp bùng nổ, phương xa bỗng truyền đến tiếng trống, đó không phải trống vỗ bình thường mà là trống trận trên chiến trường.
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống trận dồn dập đầy tiết tấu như đập vào trái itm mọi người.
Nghe tiếng trống khiến người xúc động muốn xung phong, khiến người vái lạy dưới đất mặc cho sai khiến.
Thùng thùng thùng!
Khi tiếng trống trận vang lên quanh quẩn cả tiểu thế giới, vang vọng mỗi một góc.
Nghe tiếng trống thùng thùng, mọi người nhìn hướng phát ra thanh âm:
– Tiếng trống từ đâu đến?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng với tiếng trống trận, trong biển cả vang một chuỗi tiếng nổ, đại dương như mở ra cánh cửa, nước biển cuộn trào, thiên quân vạn mã lướt sóng nhảy lên cao, cưỡi mây lướt gió hướng tới nơi phát ra tiếng trống.
Thiên quân vạn mã lướt trên sóng toàn thân mặc đồ đen, giống như có hơi nước bao bọc, không thấy rõ mặt mũi.
Một hàng thiên quân vạn mã phá sóng bay lên trời thanh thế to lớn, dẫn đầu là con cua tướng mặc áo giáp, sương khói nghi ngút vô cùng uy vũ.
Nhìn kỹ hàng thiên quân vạn mã làm đám người hoang mang ngó nhau, toàn là người chết, hay nói chính xác hơn là vật chết. Nhưng chúng nó không khác gì quân đội sống, người đằng đằng sát khí.
Nhìn đám thiên quân vạn mã như vậy, các cường giả tu sĩ kinh kêu:
– Ở đâu ra nhiều vật chết quá vậy?
Chương 4283: Trống Vang Bát Phương
Thùng!
Khi tiếng trống vang lên, những người chết định công kích Thánh Sương Chân Đế bỗng chốc quay đi, dứt khoát chạy tới chỗ phát ra tiếng trống.
Thánh Sương Chân Đế nhìn những binh mã tập trung hướng tiếng trống, nàng trầm ngâm nói:
– Hơi khác biệt.
Đại Hắc Ngưu giương con mắt to như cái chuông nhìn chằm chằm những vật chết, mắt nó bắn ra tia sáng khiếp người:
– Đúng là khác, vật chết định tấn công ngươi và vật chết trong biển không giống nhau, và những âm binh hành quân cũng khác.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Cách chết khác nhau mà thôi, hoặc nên nói là quá trình háo thành vật chết không giống nhau. Như âm binh hành quân, vật chết từ lòng đất bò lên lúc sống đã quay về với hắc ám, binh mã trong biển là tử binh quay về hắc ám.
Thánh Sương Chân Đế rung động:
– Khi còn sống thuộc về hắc ám và khi chết quay về với hắc ám, cái thứ hai là đã trở thành con rối?
Lý Thất Dạ cười cười không trả lời, hắn chỉ nhìn những vật chết:
– Câu chuyện rất khúc chiết ly kỳ, nhưng mọi thứ không trốn khỏi hai chữ lòng người.
Két két két két két!
Vang tiếng nặng nề, khi trống trận gióng lên, không chỉ có thiên quân vạn mã từ dưới biển rẽ sóng bay lên, trong tiểu thiên thế giới có một tòa thần nhạc bỗng tách ra, từ bên trong phun ra nuốt vào ánh lửa.
Mọi người quay đầu nhìn ngay, trong thần nhạc là phúc địa động thiên, ánh lửa từ bên trong tuôn ra.
Trong ánh lửa nghe tiếng vó ngựa, một chiếc xe thần chạy ra từ phúc địa động thiên xuyên qua ánh lửa.
Xe thần nhảy lên trời, nghiền nát hư không chạy nhanh tới chỗ phát ra tiếng trống.
Mọi người thấy một lão nhân ngồi trên xe thần, lão như hoàng đế chí tôn toát ra khí thế hùng hồn vô thượng, đầu đội vương miện, rèm châu rũ xuống che khuôn mặt. Dù vậy vẫn khiến người cảm giác khí thế không giận mà uy của lão, dường như lúc này lão có thể chấp chưởng thiên hạ.
Lão nhân vô cùng mạnh này không toát ra sự sống, hiển nhiên cũng là người chết.
Lão nhân ngồi trên xe thần chạy nhanh hướng phát ra tiếng trống, có vị Chân Thần cổ hủ lòng rung động, chợt nghĩ đến một nhân vật nhưng không quá chắc chắn:
– Hình như… đó là…
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chiến mã đạp phá hư không, có nam nhân cưỡi chiến mã tới, thần võ bá khí, tuyệt trần thiên hạ. Bên hông nam nhân giắt thanh Nhật Nguyệt Vô kiếm, mặc áo giáp, nửa bên áo đã nát, dường như trải qua kịch chiến. Nam nhân vẫn thần bá thiên hạ, vô địch cõi đời, đạp ngựa mà đi, vượt qua thiên địa chạy hướng truyền đến tiếng trống.
Nhìn nam nhân lướt qua bầu trời, nhiều người lòng run lên:
– Lại một Chí Tôn!
Ai đều nhìn ra nam nhân này khi còn sống chắc chắn rất mạnh, có thể giết những đại nhân vật độc tôn một phương như bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chiếc thuyền lớn bay trên trời, ánh sáng vàng phun ra nuốt vào. Có người mắt sắc thấy một người đồng đứng trên thuyền, cao ngàn trượng, giơ tay bóp trời trăng, khí thế vô địch cõi đời.
Người đồng chớp mắt một cái làm đám người lòng rung lên, vì đôi mắt tràn ngập hắc ám, khiếp hồn người.
Nhìn người đồng này, có vị Chân Đế lòng rung động, tuy còn trẻ nhưng kiến thức rộng, thấy người đồng gã liền nghĩ đến một truyền thuyết, hút ngụm khí lạnh:
– Đây… đây chẳng phải là vị đại sư của Tiên Đồng tộc sao…?
Bất Hủ Chân Thần lớn tuổi bên cạnh Chân Đế nói nhỏ:
– Đạo huynh đừng vội nói.
Chân Đế thót tim, hít sâu, dáng vẻ nghiêm nghị không dám buột miệng nữa.
Vì chuyện này mà truyền ra không chỉ phá hỏng danh dự của một đại sư vô song, cũng làm hỏng danh dự của Tiên Đồng tộc, sẽ dấy lên vô số mưa gió.
So với Chân Đế, Trường Tồn thận trọng thì Đại Hắc Ngưu không kiêng dè cái gì, há mồm la lớn:
– Tổ cha nó, những Chân Đế, Trường Tồn tham gia viễn binh đều đã biến thành vật chết rồi sao?
Đại Hắc Ngưu không nói bậy, nó sống rất lâu rồi, còn nhớ năm đó có ai tham gia viễn chinh với Hỏa Tổ. Nó dám nói ra câu đó là nắm chắc trăm phần trăm.
Mọi người nghe rõ mồn một giọng trâu của nó, nhiều người tim rớt cái bịch, hút không khí. Một số nhìn hướng Đại Hắc Ngưu.
Năm đó có rất nhiều người tham gia viễn chinh của Hỏa Tổ, dính líu nhiều đạo thống, truyền thừa môn phái. Những người này đều là Thủy Tổ, Chân Đế, thậm chí Trường Tồn vô địch, họ hoặc là người sáng lập hoặc là tiên hiền vô thượng của những đạo thống này.
Nếu có ngày tiên hiền, tổ tiên của họ đều trở thành vật chết, chuyện như vậy truyền ra ngoài sẽ gây sóng gió lớn, e rằng Tiên Thống Giới từ nay mưa gió đầy thành.
Đại Hắc Ngưu không e ngại mấy chuyện này, bị nhiều người nhìn nó liền trừng lại bằng cặp mắt to như chuông đồng:
– Nhìn cái gì? Không lẽ bổn soái ngưu này sẽ nói bậy ô miệt thanh danh của người khác?
Một số người, đặc biệt là người có tổ tiên từng tham gia vào viễn chinh của Hỏa Tổ khá bất mãn với lời nói của Đại Hắc Ngưu, nhưng không kiềm được lòng run lên.
Bởi vì lúc này bọn họ trông thấy chút dấu hiệu rồi, nhưng không dám nói ra, không dám tùy tiện kết luận.
Cảm giác bát phương chầu triều, tiếng trống trận vang lên, thần nhạc mở ra, địa phủ dâng lên, trong động thiên phúc địa có chiến tướng, đế hoàng, vô địch, các chí tôn vô thượng xuất hiện tụ tập hướng phát ra tiếng trống.
Nhìn các hạng vô địch tập trung hướng tiếng trống, nhiều người trong lòng sợ hãi, bên kia có cái gì?
Có người do dự liếc nhau:
– Đi xem hử không?
Trường Tồn mạnh hơn quát ngăn lại:
– Muốn chết! Một khi bước vào chỗ đó có lẽ sẽ bị những vật chết này công kích, khi đó ngươi sẽ bị gặt như cắt rau hẹ!
Nhiều người muốn đi xem nhưng nghe xong liền từ bỏ.
Vừa rồi những vật chết một hơi cướp nhiều mạng sống cường giả tu sĩ, quang minh phổ chiếu mạnh như Thánh Sương Chân Đế mà chúng nó cũng hung hăng định tấn công nàng. Nếu bọn họ đi vào e rằng sẽ bị đám vật chết công kích.
Có người nháy mắt với đồng bạn, đồng bạn lấy lại tinh thần, họ gật đầu rồi chuồn êm.
Nhưng bọn họ không rời khỏi tiểu thế giới mà đi hướng động thiên phúc địa trong thần nhạc, họ lẻn vào trong đi trộm báu vật.
Có người đi đầu liền có một số đại nhân vật cường giả lấy lại tinh thần, đua nhau đi những động thiên phúc địa:
– Thừa dịp bọn chúng không ở hãy mau đi lấy bảo bối!
Chủ nhân các động thiên phúc địa nghe tiếng trống liền chạy đến, động thiên phúc địa mở rộng cánh cửa, vừa lúc cho đám đại nhân vật cường giả cơ hội. Bọn họ lẻn vào động thiên phúc địa vội vàng ăn trộm báu vật, không muốn mạo hiểm mạng sống đi thăm dò hướng phát ra tiếng trống.
Lý Thất Dạ không hứng thú với báu vật trong những động thiên phúc địa, hắn nhìn chằm chằm hướng phát ra tiếng trống, mắt lóe tia sáng lạnh.
Tính cách của Đại Hắc Ngưu không lương thiện, nó cười nói:
– Nơi này tà môn, có lẽ đã trở thành hang ổ ma.
Thánh Sương Chân Đế vẫn ôm hy vọng nói:
– Đây là thuyền viễn chinh của Hỏa Tổ.
Đại Hắc Ngưu phản bác:
– Hỏa Tổ thì sao? Ai cũng không dám bảo đảm, dù mạnh đến đâu chưa chắc có đạo tâm kiên định không dao động.
Lý Thất Dạ đầy ẩn ý liếc Thánh Sương Chân Đế:
– Dũng sĩ đồ long có lẽ sẽ có ngày trở thành ác long.
Thánh Sương Chân Đế nổi da gà:
– Cái này…
Chương 4284: Thủy Tổ
Lý Thất Dạ cười khẽ bước đi hướng tiếng trống:
– Đi xem thử.
Đại Hắc Ngưu cười nói, cất vó đi theo Lý Thất Dạ:
– Được, để chúng ta đi xem chúng nó là người hay quỷ.
Thánh Sương Chân Đế do dự một chút, cuối cùng bay lên theo Lý Thất Dạ đi hướng phát ra tiếng trống.
Thánh Sương Chân Đế do dự không phải vì e ngại đối diện hắc ám, nàng chỉ do dự là khi vén lên tấm màn che sẽ là đả kích nặng nề đối với Tiên Thống Giới, nàng chỉ lo điều đó.
Lý Thất Dạ bước vào hư không, nhìn như đi chậm nhưng hắn một bước một thiên địa, mỗi một bước đạp ra là cảnh tượng trước mắt không ngừng thay đổi, vượt qua từng lĩnh vực.
Tuy nơi này là một tiểu thế giới nhưng nó rộng lớn hơn xa nhiều truyền thừa đạo thống.
Từng bước vượt qua, cảnh tượng liên tục thay đổi, đi qua bình nguyên rộng lớn, hồ nước sóng lớn, dãy núi hùng vĩ.
Nhóm Lý Thất Dạ đi vào sâu núi non thay đổi, càng vào trong núi non càng vụn vỡ.
Đi sâu vào thấy dấu vết chiến tranh ở khắp nơi, có nhiều chỗ có thể trông thấy di tích chiến trường cổ xưa từ trên trời rớt xuống đất. Thấy mặt đất bị xới thành hiệp cốc để lại vết thương ghê người. Thấy đất đỏ vạn dặm, vô số dãy núi bị đốt thành nham thạch.
Càng vào sâu bên trong trông thấy cảnh tượng càng ghê người, khi đi vào độ sâu nhất định thì thấy mặt đất bị xuyên thủng, đất đai vốn to lớn dày nặng bị đánh tan nát thành từng mảnh nhỏ đất liền lơ lửng trong hư không. Có nơi hư không tan vỡ thành những lỗ đen đáng sợ, để lại vết hằn trên vũ trụ thật lâu không thể khép lại.
Giữa hư không tan vỡ này treo trời trăng sao bị đánh nát, có thể tưởng tượng năm xưa khi kịch chiến bao nhiêu trời trăng sao bị nổ nát, bị đánh rớt xuống đất như sao băng rơi.
Những cảnh tượng trước mắt khiến người nhìn ghê rợn, Liễu Yến Bạch chưa từng thấy cảnh đồ sộ kinh tâm động phách như vậy, mặt mũi trắng bệch.
Mạnh như Thánh Sương Chân Đế nhìn cảnh này cũng hút ngụm khí lạnh. Nàng không tận mắt nhìn thấy kịch chiến năm xưa nhưng có thể tưởng tượng nơi đây từng xảy ra chiến dịch kịch liệt biết bao, kinh tâm động phách cỡ nào, kinh thiên động địa.
Đại Hắc Ngưu hít ngửi không khí trong thiên địa tàn phá:
– Trận chiến Thủy Tổ, không phải một Thủy Tổ, e rằng là cuộc chiến của nhiều Thủy Tổ. Rất bá đạo, rất mạnh mẽ. Kiêu Hoành Thương Hành ghê gớm, tạo ra chiếc thuyền như vậy rất chắc chắn, để làm ra nền tảng vững như thế hèn gì làm Kiêu Hoành Thương Hành tiêu hao tài nguyên nhiều như biển. Thần kim tiên thạch tồn kho của họ bị hao hết.
Biểu tình của Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc nói:
– Có lẽ nhóm Hỏa Tổ gặp hung vật xâm nhập.
Thánh Sương Chân Đế biết trong chiến dịch này là đẳng cấp cỡ Thủy Tổ, không cần xem mức độ bị phá hoại, chỉ cảm nhận hơi thở còn sót lại trong thiên địa tan vỡ này là biết rồi.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Nha đầu, ngươi cứ tiếp tục ôm hy vọng đi, ta cảm thấy không đơn giản như vậy, không đơn giản.
Đại Hắc Ngưu suy ngẫm bằng ác ý lớn nhất, nhưng suy đoán của nó rất có lý. Con trâu già này thấy rộng biết nhiều, ánh mắt rất sắc bén.
Lòng Thánh Sương Chân Đến nặng trĩu, nàng biết năm đó xảy ra một số chuyện không may, lòng nàng thầm bất an.
Nhìn vẻ mặt của Thánh Sương Chân Đế, Lý Thất Dạ cười nói:
– Không có gì phải lo, đây là tất nhiên. Mỗi người có sự lựa chọn của mình, chỉ là thắng thua, người đời không cần gánh vác cái gì vì bọn họ.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, trịnh trọng gật đầu nói:
– Đạo huynh nói có lý.
Lúc này đằng trước có sơn mạch lớn vắt ngang, thiên địa này đã tan vỡ, vô số vì sao rơi xuống khe sâu, hư không tan nát. Nhưng sơn mạch to lớn vắt ngang tại đó, dù có nhiều chỗ đã bị đánh nát, có nơi vỡ hoàn toàn nhưng đại thế còn y nguyên, sơn mạch liền thành một thể, nhìn từ xa như con rồng lớn bị thương khoanh nằm.
Nhìn từ xa đã cảm nhận được hơi thở mênh mông vô thượng, dường như không ai vượt qua được sơn mạch này. Trước khí thế này sinh linh nào cũng sẽ kiêng dè ba phần, không dám xâm phạm.
Những vật chết dù là thiên quân vạn mã hay Chí Tôn bá đạo cũng từ xa vòng qua sơn mạch, không dám trực tiếp vượt qua.
Đến gần sơn mạch, Đại Hắc Ngưu dừng bước cảm nhận hơi thở phát ra từ sơn mạch, kinh thán:
– Hơi thở mạnh quá.
Thánh Sương Chân Đế bị rung động:
– Mạnh thật!
Hơi thở quá mạnh, mạnh còn hơn hạng người vô địch lúc trước Thánh Sương Chân Đế từng gặp.
Lý Thất Dạ nhìn sơn mạch phát ra hơi thở mênh mông, gật đầu chậm rãi nói:
– Đúng là không dễ, trăm ngàn vạn năm vẫn không tán.
Lý Thất Dạ mang nhóm Thánh Sương Chân Đế đi thẳng tới trước, không định đi đường vòng.
Nhóm Lý Thất Dạ định vượt núi thì bỗng sơn mạch lóe tia sáng, hơi thở tăng vọt nhiều, như có con rồng ngủ say mở mắt ra.
Trong sơn mạch truyền đến giọng già nua:
– Đạo huynh dừng bước, mau trở về.
Thanh âm già nua dường như trải qua thời gian trui rèn, hùng hậu mạnh mẽ khiến người nghe cảm giác vững chắc.
Lý Thất Dạ dừng bước, mắt nhìn chằm chằm sâu trong sơn mạch.
Đại Hắc Ngưu quát to:
– Đừng có giả thần giả quỷ, đi ra gặp mặt đi!
Thánh Sương Chân Đế mừng thầm, vì đi tới tiểu thế giới này lần đầu tiên nàng nghe được tiếng người sống.
Đại Hắc Ngưu vừa dứt lời một người bước ra từ sâu trong sơn mạch.
Đó là một lão nhân, mặc đồ màu ánh trăng, người không nhiễm một hạt bụi trần rắc xuống vầng sáng trăng. Lão chậm rãi đi tới giống như nguyệt thần
Lão nhân mặt gầy, thời gian để lại dấu vết trên khuôn mặt lão nhưng không bào mòn già nua hơn, thời gian lắng đọng lại làm lão trở nên sâu sắc hơn.
Lão nhân không phát ra hơi thở vô địch gì nhưng lão đứng trước sơn mạch cho người cảm giác vạn cổ không thể vượt qua, lão là tồn tại chí cao vô thượng.
Lão nhân bước ra một bước, chắp tay nói:
– Đạo hữu, hãy về đi.
Lão nhân nhẹ nhàng chắp tay, thiên địa rung rinh, khiến người nghiêm nghị.
Nhìn lão nhân, Thánh Sương Chân Đế nhớ đến một vị Thủy Tổ trong truyền thuyết, tuy nàng chưa từng gặp nhưng hình tượng của lão giống hệt với miêu tả:
– Lão là…
Nhìn kỹ lão nhân hơn, lòng Thánh Sương Chân Đế rung mạnh, nàng hút ngụm khí lạnh, thầm ớn lạnh.
Người lão nhân không có chút sự sống, nói cách khác lão đã là người chết!!
Một Thủy Tổ, không phải, phải nói là một Thủy Tổ đã chết, hỏi sao không làm Thánh Sương Chân Đế hút không khí.
Đại Hắc Ngưu nhìn lão nhân, thất vọng nói:
– Lại là một người chết!
Nhưng so với vật chết trước đó như thiên quân vạn mã, hạng vô địch thì lão nhân này không có hơi thở đó, lực lượng hắc ám!
Lý Thất Dạ nhìn Thủy Tổ đã chết, cúi đầu chậm rãi nói:
– Đạo hữu, ta sẽ đi qua từ nơi này.
Chương 4285: Lòng Cố Chấp (Thượng)
Đôi mắt lão nhân vẫn có thần, nếu người bình thường sẽ không nhìn ra lão đã chết, nhưng không thể qua mắt nhóm Lý Thất Dạ được.
Lão nhân trả lễ:
– Con đường phía trước đại hung, xin đừng tự lầm.
Tuy lão từng là một vị Thủy Tổ mà thái độ nho nhẽ lễ phép, khí độ hơn người. Lão nhân như vậy đứng trước mặt thật khó cảm thấy lão chết rồi.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Tự lầm cái gì.
Khuôn mặt lão nhân nghiêm túc chậm rãi nói:
– Có lẽ mất mạng, có lẽ từ nay rơi vào ma đạo. Đạo hữu tạo hóa thông thiên, mau trở về, mưu sách lược vẹn toàn đi.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười:
– Vậy các ngươi có bao nhiêu người rơi vào ma đạo?
Lão nhân biến sắc mặt sau đó bình tĩnh lại, từ tốn nói:
– Người thanh thì tự thanh, người trọc thì tự trọc, không liên quan người ngoài, chỉ nằm ở lòng mình.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Lòng của đạo hữu kiên định, không dễ.
Lão nhân dù đã chết vẫn giống hệt người sống, có thể tưởng tượng khi lão còn sống cường đại khủng bố biết bao:
– Chẳng qua bất lực không cứu vãn được.
Đại Hắc Ngưu tò mò hỏi:
– Năm đó nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Lão nhân không chịu nói:
– Mau trở về, đường này hung hiểm, có sách lược vẹn toàn rồi mưu đồ cũng không muộn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ta chính là sách lược vẹn toàn.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Đúng vậy! Đại thánh nhân chính là sách lược vẹn toàn, có đại thánh nhân ở thì mọi thứ đều yên ổn hết!
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, mắt bắn ra thần quang, thần quang nhiếp vạn cổ, trấn thiên cổ. Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế mà lòng rung mạnh, lực lượng này quá cường đại, nàng không thể sánh bằng.
Ánh mắt uy hiếp vạn cổ, như Chí Tôn vô thượng tuyên cổ đứng hiên ngang tại đó. Ánh mắt khủng bố như vậy dù Thánh Sương Chân Đế là thập nhị cung cũng thấy lòng lạnh lẽo. Thực lực của lão nhân này quá khủng bố, đây không phải Thủy Tổ bình thường mà là Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống.
Dù đã chết ánh mắt của lão nhân vẫn rất đáng sợ, dường như cái chết không ảnh hưởng vô địch của lão, không suy yếu thần uy của lão.
Cuối cùng lão nhân thu về ánh mắt, khẽ thở dài:
– Ta đã không sống nữa, có nhiều việc không nhìn thấu. Nếu đạo hữu nhất quyết đi vào thì ta không ngăn cản nữa.
Mạnh như lão nhân này không thể nhìn thấu Lý Thất Dạ, đừng nói lão chết rồi, dù lão còn sống cũng không cách nào dòm ngó huyền ảo của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chắp tay cười nói:
– Đã nhường.
Lý Thất Dạ hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của lão nhân này đáng sợ cỡ nào, khiếp hồn người ra sao, hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lão nhân hỏi:
– Tại sao đạo hữu đến đây?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Ha, thì đến vì báu vật, nhìn xem bên trong có thứ tốt gì không.
Tất nhiên Đại Hắc Ngưu chỉ thuận miệng bịa chuyện.
Lão nhân nhìn Đại Hắc Ngưu, lắc đầu nói:
– Nơi đây không có báu vật, chỉ có hung hiểm.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Lão nói câu này chắc lão cũng không tin. Năm đó thuyền viễn chinh các ngươi chở đi bao nhiêu thiên hoa vật báu, đám Thủy Tổ các ngươi mang theo bao nhiêu vật vô địch, nói không có báu vật? Ai tin? Chỉ tính mảnh thiên địa này đã là báu vật ghê gớm.
Lão nhân hé môi nhưng cuối cùng thở dài thườn thượt, cảm khái rằng:
– Báu vật luôn động lòng người, bao người mất mạng vì nó.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nhưng động lòng của các ngươi không phải báu vật.
Đại Hắc Ngưu chỉ thuận miệng bịa chuyện, không cần xem là thật.
Mắt lão nhân sáng rực nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Đạo hữu cho rằng vật gì mới làm động lòng chúng ta?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đại thế, chỉ có đại thế. Lựa chọn vì đại thế nên mới có cục diện hôm nay chứ không phải vì báu vật gì.
Lão nhân buồn bã khẽ thở dài:
– Đạo hữu cao kiến, đáng tiếc lúc còn sống không thể gặp đạo hữu.
Lão nhân tạm dừng, nhìn Lý Thất Dạ:
– Tại sao đạo hữu muốn đi tới đó?
Lý Thất Dạ cười nhẹ tênh:
– Đi xem vậy thôi, không có vì sao hết, tùy tính làm.
Lão nhân lặng im.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỗ của các ngươi không có thứ gì đáng để ta cố ý đến, có lẽ thiên thạch kia có thứ đó, nhưng không phải thứ ta muốn. Vì vậy Bất Độ Hải đáng giá ta đi một chuyến!
Vẻ mặt lão nhân phấn chấn, mắt sáng rực hỏi:
– Đạo hữu muốn vào Bất Độ Hải?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Phải đi một chuyến.
Trong câu nói bình thản là leng keng có lực, không thứ gì thay đổi được.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Đạo hữu trác tuyệt, có lẽ không nên vào Bất Độ Hải. Tam Tiên giới cần người trác tuyệt như đạo hữu bảo vệ, quan tâm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta chỉ là khách qua đường, Tam Tiên giới liên quan gì ta? Sẽ có người quan tâm bảo vệ Tam Tiên giới, như các quân.
Lão nhân lặng im.
Đại Hắc Ngưu tò mò hỏi dò:
– Bất Độ Hải như thế nào?
Lão nhân liếc Đại Hắc Ngưu, vẫn trả lời:
– Một lời khó nói hết, vô cùng vô tận, diệu dụng vô số.
Lão nhân tạm dừng rồi tiếp tục bảo:
– Nhưng Bất Độ Hải ngày nay đã không bình tĩnh, hung hiểm ẩn trong đó.
Đại Hắc Ngưu hỏi dồn:
– Hung hiểm thế nào?
Tồn tại cỡ như Đại Hắc Ngưu cũng không dám tùy tiện đến gần Bất Độ Hải.
Lão nhân hé môi nhưng mím lại, nhìn Đại Hắc Ngưu chằm chằm:
– Đạo hữu tốt nhất đừng tới gần, nếu không sẽ là tai nạn.
Lão nhân lo lắng, Lý Thất Dạ cười đáp rằng:
– Có hung hiểm thì chém, bình vạn cổ là được.
Lão nhân lên tinh thần, băn khoăn nhìn Lý Thất Dạ, hoặc nên nói lão không quá tin tưởng:
– Đạo hữu có thể chém?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:audio coi am
– Nếu không phạm ta thì ta không đuổi theo, còn phạm ta là giết không tha, dù là tồn tại nào cũng không ngoại lệ!
Lý Thất Dạ nói bình tĩnh nhưng tỏ rõ lòng sát phạt, tuyệt sát vô tình. Hắn nói thẳng dù là tồn tại gì cũng không thể lay động quyết tâm của hắn.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ nhưng không xem thấu, lão lo lắng nói:
– Đạo hữu hãy cẩn thận, đây là đại hung. Năm đó chúng ta và các quân Hỏa Tổ…
Lão nhân ngừng bặt không nói tiếp.
Đại Hắc Ngưu nghe rõ mồn một, thúc giục hỏi:
– Lão và nhóm Hỏa Tổ thế nào?
Lão nhân buồn bã lặng im, chỉ nói:
– Thiên đạo hiểm, lòng người càng hiểm, bảo trọng.
Nói xong lão nhân xoay người đi hướng sơn mạch.
Đại Hắc Ngưu hét to với theo:
– Tại sao lão còn chưa nhắm mắt!?
Lời này nghe rất vô lễ nhưng có lý.