Đế Bá Audio Podcast
Tập 856 [Chương 4276 đến Chương 4280]
❮ prevnext ❯Chương 4276: Âm Binh Hành Quân (Thượng)
Đội quân chết chóc gồm binh sĩ đã bỏ mạng, họ mặc áo giáp lạnh lẽo, tuy đã chết nhưng áo giáp không rách rưới chút nào, hoặc nên nói áo giáp trên người, binh khí họ cầm trong tay không phải loại rách nát.
Họ mặc áo giáp được đúc bằng huyền hắc tinh thiết tốt nhất, binh khí tạo bằng thần kim cực phẩm.
Ai nhìn liền biết quân đội này thuộc đẳng cấp phục vụ Thủy Tổ. Đạo thống bình thường muốn lập thành quân đội như vậy e rằng không chịu nổi, chỉ riêng chế tạo áo giáp, tài liệu binh khí là đã hao hết tồn kho của đạo thống rồi.
Trang bị cực phẩm như vậy nhưng đám binh sĩ đều chết, áo giáp trên người binh sĩ vỡ ra. Có thể tưởng tượng họ từng trải qua đại chiến động trời.
Tuy đã chết nhưng mắt các binh sĩ vẫn lấp lóe ánh lửa, khuôn mặt khô quắt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, dường như họ cho rằng mình còn sống.
Đội ngũ này rất dài, không thấy phần đầu và khúc đuôi. Không biết đội ngũ từ đâu đến, sẽ đi đâu, trông như có đại quân ngàn vạn xếp thành một hàng hành quân về phía xa.
Đội ngũ hành quân rất nhanh, không biết mệt mỏi.
Thấy một quân đội đã chết mà vẫn hành quân, dường như dù họ đã chết vẫn sẽ chấp hành nhiệm vụ của mình làm Đại Hắc Ngưu hơi giật mình:
– Đây là cái quỷ gì?
Mắt Thánh Sương Chân Đế bắn ra tia thần quang chiếu sáng trên người đám binh sĩ:
– Đây là âm binh?
Thánh Sương Chân Đế nhìn một lúc rồi lắc đầu, giật mình nói:
– Đây không phải binh ngẫu.
Cái gọi là binh ngẫu tức là dùng thủ đoạn tà ác cực đoan luyện nguyên quân đoàn thành rối gỗ, luyện người sống thành người chết. Một quân đoàn sống luyện thành quân đoàn chết chóc, dùng thủ đoạn như vậy vì hiệu quả cao.
Đại Hắc Ngưu từ tốn nói:
– Đúng là không phải binh ngẫu, đây là quân đoàn sau khi chết hình thành. Không, nên nói là lúc sống bọn họ là quân đoàn, nhưng chết rồi họ vẫn là quân đoàn, cái chết không ảnh hưởng đến họ.
Thánh Sương Chân Đế giật mình hỏi:
– Dùng thủ đoạn gì mới làm được điều này?
Tưởng tượng xem cái chết là chấm dứt, dù là Chân Đế cũng không thể khiến một quân đoàn chết rồi vẫn tồn tại. Cái chết không thể ảnh hưởng quân đội này là thủ đoạn siêu khủng bố, cực kỳ nghịch thiên.
Lý Thất Dạ nhìn quân đoàn, chậm rãi nói:
– Một Chí Tôn vô thượng không cam lòng, không muốn từ bỏ.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu nghiêng đầu nhìn quân đoàn chết chóc hành quân, tò mò hỏi:
– Bọn họ là người tốt hay người xấu?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đối với họ thì không có người tốt hoặc xấu, bọn họ chỉ có một lý niệm là hoàn thành mục tiêu.
Có cường giả khác chạy đến, trông thấy âm binh thì kinh ngạc kêu lên:
– Đây là cái gì? Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn binh sĩ đã chết vẫn có thể hành quân, cường giả giật mình nói:
– Cái này… là thứ quỷ quái từ đâu ra?
Bất Hủ Chân Thần tò mò hỏi:
– Chết rồi còn hành quân được, là lực lượng gì điều khiển chúng nó? Kỳ tích như vậy hay bắt một cái về nghiên cứu xem.
Nói xong Bất Hủ Chân Thần thật sự vươn tay chộp một âm binh.
Phập!
Khoảnh khắc Bất Hủ Chân Thần chộp âm binh, năm binh sĩ thành một tiểu đội nháy mắt bước ra khỏi hàng, năm mũi thương nhọn như tia chớp đâm hướng Bất Hủ Chân Thần.
Bất Hủ Chân Thần trầm giọng quát:
– Càn rỡ!!!
Bất Hủ Chân Thần lấy báu vật ra muốn đánh hướng tiểu đội năm người. Nhưng Bất Hủ Chân Thần đã coi thường đội ngũ này.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Năm cây trường thương từ góc độ xảo quyệt nhất đâm xuyên qua phòng ngự của Bất Hủ Chân Thần.
– A!
Tiếng hét thảm này là của Bất Hủ Chân Thần, năm thanh trường thương từ năm góc độ đâm xuyên qua người y, máu chậm rãi nhỏ giọt từ mũi thương lạnh lẽo.
Bịch!
Năm âm binh rút thương trở về đội, xác Bất Hủ Chân Thần nặng nề rớt xuống đất, máu chảy từ từ nhuộm đỏ đất bùn.
Năm âm binh đi theo đội tiến lên, dường như không có cảm giác gì.
Từ lúc bước ra khỏi hàng đến đâm chết Bất Hủ Chân Thần, đội ngũ này sát phạt vô tình, động tác nhanh gọn dứt khoát, sát chiêu cực kỳ chính xác, nhìn là biết cỗ máy chiến tranh, bọn họ vừa ra tay chắc chắn trí mạng.
Cường giả khác thấy âm binh khoảnh khắc giết chết Bất Hủ Chân Thần thì sợ đứng tim:
– Mạnh quá vậy!
Đại Hắc Ngưu liếc đám cường giả, lạnh nhạt nói:
– Năm tiểu đội đủ để giết các ngươi không còn manh giáp.
Nghe thế đám cường giả mặt không chút máu dứt khoát đổi hướng rời khỏi đây:
– Đi!
Nhìn đội ngũ này, Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:
– Đội ngũ mạnh quá, một đội như vậy e rằng mạnh còn hơn quân đoàn Thiên Tiệm!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không có Thiên Tiệm, đơn thuần liều mạng thì quân đoàn Thiên Tiệm không đánh lại chúng nó. Thiên Tiệm mới là chỗ dựa lớn nhất.
Thánh Sương Chân Đế cũng nhận ra điều đó:
– Không có Thiên Tiệm thì Tiên Thống Giới nguy rồi.
Âm binh không phải tự dưng xuất hiện, nếu đội âm binh này đột nhiên chinh chiến Thiên Tiệm thì…
Thánh Sương Chân Đế lo lắng nói:
– Nếu âm binh chinh chiến Thiên Tiệm…
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Người chết không công phá Thiên Tiệm được, muốn sợ thì hãy sợ người sống, chỉ có người sống, người sống mạnh đến không gì sánh bằng mới công phá Thiên Tiệm được. Có Thiên Tiệm thì không cần lo về người chết.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu nhìn âm binh hành quân, tò mò hỏi:
– Chúng nó đi tới đâu vậy?
Theo đội âm binh nhìn về phía trước một hàng dài không thấy cuối, như thể đội âm binh này muốn đi đến tận cùng thế giới.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Đi xem là biết thôi.
Nói xong Đại Hắc Ngưu theo dấu đội âm binh.
Lý Thất Dạ cười cười cũng đi theo đội âm binh, Thánh Sương Chân Đế vội vàng đi theo.
Thánh Sương Chân Đế nhìn đội ngũ đi thẳng, nghi hoặc hỏi:
– Âm binh hành quân, chuyện này là tại sao?
Nàng là Chân Đế, đã gặp vô số chuyện kỳ lạ, trải qua nhiều thứ kinh dị nhưng lần đầu tiên gặp âm binh hành quân.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Binh ra tất nhiên có chuyện. Bất Độ Hải bay ra thiên thạch trước, rồi có thuyền đuổi theo đến, bây giờ có âm binh hành quân, chuyện này không phải trùng hợp, đây là đều có lý do.
Tim Thánh Sương Chân Đế rớt cái bịch, nàng hỏi:
– Ý của đạo huynh là tất cả thuyền trôi ra từ Bất Độ Hải đều vì đuổi theo thiên thạch?
Cho đến ngày nay mọi người vẫn không rõ thiên thạch bay ra từ Bất Độ Hải là cái gì, mặc dù nhóm Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật đã đuổi theo nhưng chưa mang về tin mừng gì.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Mọi việc xảy ra đều có lý do trăm ngàn vạn năm qua Bất Độ Hải đều bình yên vô sự, nên bây giờ tới lúc họa nổi lên.
Mạnh như Thánh Sương Chân Đế cũng không kiềm được lộ vẻ mặt trầm trọng, nàng có tự mình trải qua biến cố thiên thạch trùng kích đến, rất rung động lòng người.
Chương 4277: Âm Binh Hành Quân (Hạ)
Đội quân chết chóc gồm binh sĩ đã bỏ mạng, họ mặc áo giáp lạnh lẽo, tuy đã chết nhưng áo giáp không rách rưới chút nào, hoặc nên nói áo giáp trên người, binh khí họ cầm trong tay không phải loại rách nát.
Họ mặc áo giáp được đúc bằng huyền hắc tinh thiết tốt nhất, binh khí tạo bằng thần kim cực phẩm.
Ai nhìn liền biết quân đội này thuộc đẳng cấp phục vụ Thủy Tổ. Đạo thống bình thường muốn lập thành quân đội như vậy e rằng không chịu nổi, chỉ riêng chế tạo áo giáp, tài liệu binh khí là đã hao hết tồn kho của đạo thống rồi.
Trang bị cực phẩm như vậy nhưng đám binh sĩ đều chết, áo giáp trên người binh sĩ vỡ ra. Có thể tưởng tượng họ từng trải qua đại chiến động trời.
Tuy đã chết nhưng mắt các binh sĩ vẫn lấp lóe ánh lửa, khuôn mặt khô quắt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, dường như họ cho rằng mình còn sống.
Đội ngũ này rất dài, không thấy phần đầu và khúc đuôi. Không biết đội ngũ từ đâu đến, sẽ đi đâu, trông như có đại quân ngàn vạn xếp thành một hàng hành quân về phía xa.
Đội ngũ hành quân rất nhanh, không biết mệt mỏi.
Thấy một quân đội đã chết mà vẫn hành quân, dường như dù họ đã chết vẫn sẽ chấp hành nhiệm vụ của mình làm Đại Hắc Ngưu hơi giật mình:
– Đây là cái quỷ gì?
Mắt Thánh Sương Chân Đế bắn ra tia thần quang chiếu sáng trên người đám binh sĩ:
– Đây là âm binh?
Thánh Sương Chân Đế nhìn một lúc rồi lắc đầu, giật mình nói:
– Đây không phải binh ngẫu.
Cái gọi là binh ngẫu tức là dùng thủ đoạn tà ác cực đoan luyện nguyên quân đoàn thành rối gỗ, luyện người sống thành người chết. Một quân đoàn sống luyện thành quân đoàn chết chóc, dùng thủ đoạn như vậy vì hiệu quả cao.
Đại Hắc Ngưu từ tốn nói:
– Đúng là không phải binh ngẫu, đây là quân đoàn sau khi chết hình thành. Không, nên nói là lúc sống bọn họ là quân đoàn, nhưng chết rồi họ vẫn là quân đoàn, cái chết không ảnh hưởng đến họ.
Thánh Sương Chân Đế giật mình hỏi:
– Dùng thủ đoạn gì mới làm được điều này?
Tưởng tượng xem cái chết là chấm dứt, dù là Chân Đế cũng không thể khiến một quân đoàn chết rồi vẫn tồn tại. Cái chết không thể ảnh hưởng quân đội này là thủ đoạn siêu khủng bố, cực kỳ nghịch thiên.
Lý Thất Dạ nhìn quân đoàn, chậm rãi nói:
– Một Chí Tôn vô thượng không cam lòng, không muốn từ bỏ.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu nghiêng đầu nhìn quân đoàn chết chóc hành quân, tò mò hỏi:
– Bọn họ là người tốt hay người xấu?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đối với họ thì không có người tốt hoặc xấu, bọn họ chỉ có một lý niệm là hoàn thành mục tiêu.
Có cường giả khác chạy đến, trông thấy âm binh thì kinh ngạc kêu lên:
– Đây là cái gì?
Nhìn binh sĩ đã chết vẫn có thể hành quân, cường giả giật mình nói:
– Cái này… là thứ quỷ quái từ đâu ra?
Bất Hủ Chân Thần tò mò hỏi:
– Chết rồi còn hành quân được, là lực lượng gì điều khiển chúng nó? Kỳ tích như vậy hay bắt một cái về nghiên cứu xem.
Nói xong Bất Hủ Chân Thần thật sự vươn tay chộp một âm binh.
Phập!
Khoảnh khắc Bất Hủ Chân Thần chộp âm binh, năm binh sĩ thành một tiểu đội nháy mắt bước ra khỏi hàng, năm mũi thương nhọn như tia chớp đâm hướng Bất Hủ Chân Thần.
Bất Hủ Chân Thần trầm giọng quát:
– Càn rỡ!!!
Bất Hủ Chân Thần lấy báu vật ra muốn đánh hướng tiểu đội năm người. Nhưng Bất Hủ Chân Thần đã coi thường đội ngũ này.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Năm cây trường thương từ góc độ xảo quyệt nhất đâm xuyên qua phòng ngự của Bất Hủ Chân Thần.
– A!
Tiếng hét thảm này là của Bất Hủ Chân Thần, năm thanh trường thương từ năm góc độ đâm xuyên qua người y, máu chậm rãi nhỏ giọt từ mũi thương lạnh lẽo.
Bịch!
Năm âm binh rút thương trở về đội, xác Bất Hủ Chân Thần nặng nề rớt xuống đất, máu chảy từ từ nhuộm đỏ đất bùn.
Năm âm binh đi theo đội tiến lên, dường như không có cảm giác gì.
Từ lúc bước ra khỏi hàng đến đâm chết Bất Hủ Chân Thần, đội ngũ này sát phạt vô tình, động tác nhanh gọn dứt khoát, sát chiêu cực kỳ chính xác, nhìn là biết cỗ máy chiến tranh, bọn họ vừa ra tay chắc chắn trí mạng.
Cường giả khác thấy âm binh khoảnh khắc giết chết Bất Hủ Chân Thần thì sợ đứng tim:
– Mạnh quá vậy!
Đại Hắc Ngưu liếc đám cường giả, lạnh nhạt nói:
– Năm tiểu đội đủ để giết các ngươi không còn manh giáp.
Nghe thế đám cường giả mặt không chút máu dứt khoát đổi hướng rời khỏi đây:
– Đi!
Nhìn đội ngũ này, Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:
– Đội ngũ mạnh quá, một đội như vậy e rằng mạnh còn hơn quân đoàn Thiên Tiệm!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không có Thiên Tiệm, đơn thuần liều mạng thì quân đoàn Thiên Tiệm không đánh lại chúng nó. Thiên Tiệm mới là chỗ dựa lớn nhất.
Thánh Sương Chân Đế cũng nhận ra điều đó:
– Không có Thiên Tiệm thì Tiên Thống Giới nguy rồi.
Âm binh không phải tự dưng xuất hiện, nếu đội âm binh này đột nhiên chinh chiến Thiên Tiệm thì…
Thánh Sương Chân Đế lo lắng nói:
– Nếu âm binh chinh chiến Thiên Tiệm…
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Người chết không công phá Thiên Tiệm được, muốn sợ thì hãy sợ người sống, chỉ có người sống, người sống mạnh đến không gì sánh bằng mới công phá Thiên Tiệm được. Có Thiên Tiệm thì không cần lo về người chết.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu nhìn âm binh hành quân, tò mò hỏi:
– Chúng nó đi tới đâu vậy?
Theo đội âm binh nhìn về phía trước một hàng dài không thấy cuối, như thể đội âm binh này muốn đi đến tận cùng thế giới.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Đi xem là biết thôi.
Nói xong Đại Hắc Ngưu theo dấu đội âm binh.
Lý Thất Dạ cười cười cũng đi theo đội âm binh, Thánh Sương Chân Đế vội vàng đi theo.
Thánh Sương Chân Đế nhìn đội ngũ đi thẳng, nghi hoặc hỏi:
– Âm binh hành quân, chuyện này là tại sao?
Nàng là Chân Đế, đã gặp vô số chuyện kỳ lạ, trải qua nhiều thứ kinh dị nhưng lần đầu tiên gặp âm binh hành quân.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Binh ra tất nhiên có chuyện. Bất Độ Hải bay ra thiên thạch trước, rồi có thuyền đuổi theo đến, bây giờ có âm binh hành quân, chuyện này không phải trùng hợp, đây là đều có lý do.
Tim Thánh Sương Chân Đế rớt cái bịch, nàng hỏi:
– Ý của đạo huynh là tất cả thuyền trôi ra từ Bất Độ Hải đều vì đuổi theo thiên thạch?
Cho đến ngày nay mọi người vẫn không rõ thiên thạch bay ra từ Bất Độ Hải là cái gì, mặc dù nhóm Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật đã đuổi theo nhưng chưa mang về tin mừng gì.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Mọi việc xảy ra đều có lý do trăm ngàn vạn năm qua Bất Độ Hải đều bình yên vô sự, nên bây giờ tới lúc họa nổi lên.
Mạnh như Thánh Sương Chân Đế cũng không kiềm được lộ vẻ mặt trầm trọng, nàng có tự mình trải qua biến cố thiên thạch trùng kích đến, rất rung động lòng người.
Chương 4278: Chủ Yếu Là Đạo Tâm
Thiên thạch như vậy đụng tới, Thánh Sương Chân Đế thập nhị cung dư sức tự bảo vệ mình, nhưng kêu nàng bảo vệ nguyên đạo thống thì khó khăn. Dù sao thiên thạch này quá lớn, xung lực quá khủng bố.
Thánh Sương Chân Đế lo lắng hỏi:
– Không lẽ thiên thạch là khởi đầu tai nạn? Hoặc nó là ngọn nguồn của tai nạn?
Thái Doãn Hỉ giữ cảnh giác với thiên thạch bay vào Thiên Khư, nay xem ra lão lo là đúng.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Nếu nói đây là khởi đầu tai nạn thì còn có lý, nguồn gốc tai họa thì… nguồn gốc thật sự là lòng người.
Con ngươi Thánh Sương Chân Đế co rút:
– Lòng người.
Lý Thất Dạ cười nhìn Thánh Sương Chân Đế:
– Làm Chân Đế thập nhị cung, nàng cảm thấy đạo tâm thế nào?
Thánh Sương Chân Đế từ tốn nói:
– Đạo tâm ổn thì đạo căn mới vững, một ý niệm khác biệt có thể tẩu hỏa nhập ma. Lúc trước ta xông quan Chân Đế thì bình cảnh khó phá, rất là dày vò, từng có một lần bỏ cuộc. Trong cảnh khó lòng táo bạo nóng nảy, sau này được trưởng bối chỉ điểm, tâm định thần kiên mới thản nhiên như không, trải qua đau khổ hết thảy nước chảy thành sông, bước lên đỉnh đế vị.
Thánh Sương Chân Đế không che giấu gì, nàng kể lại kinh nghiệm của mình cho Lý Thất Dạ nghe.
Đối với Thánh Sương Chân Đế thì đợt đó cho nàng thu hoạch phong phú, không chỉ khiến nàng trở thành Chân Đế, còn cho nàng lĩnh ngộ sâu sắc hơn về đạo tâm.
Trước kia làm thiên kiêu, Thánh Sương Chân Đế mấy lần nghe trưởng bối nhắc tới đạo tâm nhưng nàng không để bụng. Vì lúc ấy nàng tâm cao khí ngạo, nàng xuất thân từ Bắc Viện vốn cao quý, lại có thiên phú tuyệt thế vô song, từ khi bắt đầu tu luyện mọi thứ đều là nước chảy thành sông. Đối với nàng tuổi trẻ thì tất cả thật dễ dàng.
Thời niên thiếu nàng tự nhận mình về tu đạo thì thiên phú tuyệt thế vô song mới là căn bản.
Nhưng lúc trùng kích đế vị cho nàng cảm nhận khắc sâu, trong cảnh khó yên ổn tinh thần, xua tan tâm ma, căn bản nhất là dựa vào đạo tâm. Không có đạo tâm, đi đến bước này là một bước thiên đường, một bước địa ngục, như đi trên vách vực, đạo tâm hơi không vững là sẽ khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma, thậm chí thân chết đạo tiêu.
Trong cảnh khó khăn này thiên phú ghê gớm đến đâu cũng vô ích.
Nên lúc đó cho Thánh Sương Chân Đế sâu sắc hiểu rằng nếu chỉ đơn giản trở thành một cao thủ thì có đủ thiên phú hoặc đầy đủ tài nguyên là được. Nhưng nếu ngươi muốn đi xa hơn, muốn trở thành Chân Đế, thậm chí thành Thủy Tổ thì phải có đạo tâm kiên định, đi càng xa, càng leo lên cao thì đạo tâm phải càng cứng rắn, nếu không mọi cố gắng sẽ có ngày như trăng trong nước, hoa trong gương.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đây đúng là lĩnh ngộ không tệ, nếu nàng trở thành Thủy Tổ, muốn đi cao hơn nữa thì cần đạo tâm càng kiên định hơn. Khi đó không chỉ là một niệm tẩu hoả nhập ma, hay một niệm thân chết đạo tiêu.
Thánh Sương Chân Đế nổi lên tò mò, nàng khiêm tốn hỏi Lý Thất Dạ:
– Một niệm thì sẽ thế nào?
Lý Thất Dạ liếc nàng, từ tốn nói:
– Một niệm vạn cổ khô.
Thánh Sương Chân Đế chấn động:
– Một niệm vạn cổ khô!
Thánh Sương Chân Đế chưa nghĩ sâu xa hơn, nhưng trong khoảnh khắc nàng lờ mờ chạm tới cái gì.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Tất nhiên nàng chưa đến độ cao đó, khi nàng vươn tới độ cao đó thì nàng sẽ phải suy nghĩ, hoặc đối mặt vấn đề như vậy. Khi đó một ý niệm quyết định rất nhiều thứ, không chỉ có vận mệnh của nàng còn có cả thế giới, nguyên Tam Tiên giới.
Trong lòng Thánh Sương Chân Đế lờ mờ có đáp án nhưng nàng vẫn hỏi:
– Cụ thể ra sao?
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Có lẽ bây giờ nàng chưa phát hiện, nhưng nếu có ngày nàng đứng ở độ cao đó sẽ nhận ra thế giới thật hấp dẫn, khiến người thèm nhỏ dãi. Nàng cần có đạo tâm cực kỳ kiên định, không thì dù sâu trong thế giới không có hắc ám nhưng nàng sẽ hóa thành hắc ám. Là đưa mặt hướng quang minh hay hắc ám chỉ trong một ý niệm của nàng, nó không liên quan đến nàng có bao nhiêu thiên phú, trước kia mạnh mẽ cỡ nào, từng sáng lập bao nhiêu kỳ tích. Trong khoảnh khắc đó có thể thật sự quyết định mọi thứ chỉ có đạo tâm của nàng, có thể giữ vững hay không, có đủ kiên định không.
Thánh Sương Chân Đế thì thào:
– Một ý niệm đối mặt quang minh hay hắc ám.
Một lát sau Thánh Sương Chân Đế nói với Lý Thất Dạ:
– Lý đạo huynh hãy yên tâm, tiểu muội thuở nhỏ hướng về quang minh, từ nhỏ tu luyện đại đạo quang minh, quang minh không tạp chất xua tan hắc ám, không sợ hãi mọi dụ dỗ!
Không phải Thánh Sương Chân Đế tự biên tự diễn, nàng đúng là như vậy. Thánh Sương Chân Đế xuất thân từ Quang Minh Thánh Viện, vừa sinh ra đã tẩm trong quang minh, có thể chất quang minh thần thánh. Hơn nữa Thánh Sương Chân Đế từ nhỏ tu đạo là đại đạo quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, thánh khiết không tạp chất, quang minh phổ chiếu. Cộng với sau khi trở thành Chân Đế thì đạo tâm của nàng càng kiên định hơn.
Khi nàng đối mặt hắc ám thì hắc ám sẽ bị xua tan, bị tịnh hóa, hắc ám không thể dụ dỗ nàng.
Lý Thất Dạ nhìn Thánh Sương Chân Đế, lắc đầu nói:
– Sai, sai mười mươi. Như ta đã nói, khi nàng đi đến bước đó thì thiên phú, sự cường đại, tu luyện, xuất thân trước kia của nàng đều không quan trọng. Khoảnh khắc này quyết định ý niệm của nàng là đạo tâm! Đừng quên cuối quang minh là hắc ám, nếu nàng đi tới cực hạn quang minh sẽ đối mặt hắc ám, khi đó không phải hắc ám dụ dỗ nàng mà là chính nàng có thể hóa thành hắc ám, không có hắc ám thì đâu ra quang minh? Không có quang minh thì hắc ám từ đâu đến? Hai thứ song song với nhau.
Lý Thất Dạ nói leng keng dõng dạc làm lòng Thánh Sương Chân Đế rúng động.
Thánh Sương Chân Đế lấy lại tinh thần, hít sâu, nói:
– Nếu là thế thì xin đạo huynh chỉ rõ hơn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta không giúp được, nàng chỉ có thể tự dựa vào mình. Đi tới bước đường này không ai giúp được ai, cuối cùng phải dựa vào bản thân. Ta chỉ nói đơn giản, ví dụ trường sinh, trước quang minh không có chỗ để đi, đối mặt hắc ám thì nàng còn có hy vọng, vậy nàng sẽ lựa chọn ra sao?
Bị Lý Thất Dạ hỏi, Thánh Sương Chân Đế giật mình:
– Cái này…
Một lát sau Thánh Sương Chân Đế cười khổ nói:
– Không giấu gì đạo huynh, ta còn chưa đến cảnh giới như vậy, không dám trái lương tâm trả lời đạo huynh. Nếu nói theo tình huống hiện tại của ta thì ta nhất định sẽ trả lời rằng kiên trì đạo của ta.
Chương 4279: Tạc Thi
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Chính xác, nhưng nàng có thể tưởng tượng, nếu nàng có thể đứng trước trường sinh, Quang Minh Thánh Viện, Tiên Thống Giới, không, thậm chí nguyên Tam Tiên giới, có thể nói vạn cổ, mấy thứ này ở trước mặt nàng có quan trọng không? Chúng bé nhỏ không đáng kể, có lẽ nàng hơi vươn tay là có thể nhẹ nhàng xóa bỏ. Đó sẽ là lúc xem nàng lựa chọn ra sao, nhìn xem đạo tâm của nàng có kiên định hay không.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu lặp lại:
– Nhẹ nhàng xóa sổ cả vạn cổ!
Tưởng tượng xem một người nếu đạt tới cảnh giới đó, như Lý Thất Dạ ám thị, người đến độ cao như vậy đã không để ý mấy thứ đó, chỉ là con kiến, hạt bụi. Lúc này bắt ngươi lựa chọn không phải cân đo bằng thiên phú, xuất thân.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:
– Nên lúc còn nhỏ yếu không cảm thấy đạo tâm quan trọng gì, nhưng khi nàng lên đỉnh thế giới, đặc biệt là đỉnh vạn cổ thì đạo tâm mới là quan trọng nhất. Nó không chỉ quyết định bản thân nàng còn quyết định cả thế giới, ức vạn sinh linh, thời gian vạn cổ. Mọi thứ chỉ nằm trong một ý niệm của nàng, ảnh hưởng ý niệm của nàng là đạo tâm!
Nghe Lý Thất Dạ nói một loạt, lòng Thánh Sương Chân Đế rung động, nàng thật sự không nghĩ tới điều này cũng vì nàng chưa mạnh đến trình độ đó.
Đại Hắc Ngưu đi đằng trước hú lên:
– Tới rồi, mau xem kìa!
Liễu Yến Bạch cũng khẽ kêu.
Lý Thất Dạ, Thánh Sương Chân Đế nghe tiếng kêu vội bước nhanh lên.
Bọn họ đã đi tới cuối đội âm binh, đó là một sơn cốc rất lớn. Khi chưa đến sơn cốc, từ xa đã cảm nhận sóng nhiệt ập vào mặt.
Sóng nhiệt bình thường rất nóng, nóng làm da người khô nứt, trong sóng nhiệt tràn ngập mùi đồng sắt.
Khi vào sơn cốc sẽ thấy cảnh rất quỷ dị, tà dị.
Ngươi đi vào sơn cốc sẽ nhận ra đó chẳng phải sơn cốc, nói chính xác hơn là cái nồi sắt siêu lớn, hoặc nên nói là nồi đất khổng lồ.
Trong sơn cốc, không, nên nói là trong nồi đất khổng lồ nổi bọt bong bóng, hơi nóng ập vào mặt phát ra từ cái nồi này.
Trong nồi đun nước thép, nguyên một nồi đầy ắp nước thép, đó không phải nước thép bình thường mà là tinh kim luyện xích đồng độ tinh khiết cao, mấy chục loại thần kim dung luyện ra một nồi đầy.
Người ngu dốt cỡ nào cũng nhìn ra được cái nồi nước thép màu vàng ròng này cực kỳ hiếm hoi, hiếm thấy, chúng nó được luyện bằng thần tài quý giá nhất. Nước thép này mà chế tạo binh khí, võ trang cho đạo thống thì có thể trang bị đại quân trăm vạn người, còn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Chỉ tính nồi nước thép này đã rất đáng sợ, giá trị của nó vượt qua khả năng chịu đựng của truyền thừa môn phái bình thường.
Càng khiến người hoảng sợ không phải nồi nước thép đầy ắp mà là những âm binh.
Âm binh xếp hàng dài lần lượt đi vào nồi đất, chìm vào trong nồi.
Nồi đất như không có cuối, ngàn vạn binh sĩ đã bước vào nhưng không có một binh sĩ nổi lên. Có nhiều binh sĩ đi vào hơn nữa cũng không thể lấp đầy nồi.
Vô số âm binh xếp thành hàng dài đằng đẵng, hành quân trăm ngàn vạn năm cuối cùng chúng nó lần lượt đi vào nồi, tẩm trong nước thép rồi chìm xuống đáy nồi.
Cảnh tượng này khó tin biết bao, đáng sợ cỡ nào, khiến người không thể tưởng tượng.
Thánh Sương Chân Đế nhìn cảnh này hút ngụm khí lạnh. Âm binh hành quân đã đáng sợ rồi, càng khó tin hơn là tất cả chìm vào đáy nồi tự nấu mình luôn.
Nhìn tất cả âm binh xếp hàng đi vào nồi thép, mặc cho nước thép nóng bỏng tẩm trên người mình rồi chìm xuống đáy nồi, Đại Hắc Ngưu sợ hãi kêu lên:
– Đang làm cái quỷ gì vậy?
Đại Hắc Ngưu thấy rộng biết nhiều, lá gan cũng to nhưng trông thấy âm binh xếp hàng tự nấu mình, chìm vào đáy nồi khiến nó cảm giác sống lưng lạnh lẽo.
Thánh Sương Chân Đế hoang mang nói:
– Là cái gì khiến chúng nó thi nhau chìm xuống đáy nồi?
Âm binh hành quân ngàn vạn dặm cuối cùng chỉ vì nấu mình, chìm xuống đáy nồi. Thánh Sương Chân Đế có kiến thức rộng cũng không xem hiểu, không rõ ảo diệu trong đó.
Lý Thất Dạ nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút chậm rãi nói:
– Đồng nấu âm binh.
Nhìn tất cả âm binh chìm vào đáy nồi, nhìn nước thép sôi sục, Đại Hắc Ngưu nói:
– Không lẽ đây là tạc chảo dầu trong truyền thuyết? Nghe nói sau khi chết người gây nhiều tội lỗi sẽ bị ném vào chảo dầu nấu nướng, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng cả âm tào địa phủ.
Liễu Yến Bạch nghe kể thì rất sợ:
– Có thật không sư phụ?
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Ai biết thật giả, dù sao sư phụ của ngươi không làm chuyện thẹn với lòng.
Lý Thất Dạ cười vạch lưng Đại Hắc Ngưu:
– Không có làm chuyện thẹn với lòng, chỉ có lòng đen bóng thôi.
Đại Hắc Ngưu la làng, bất mãn nói:
– Đại thánh nhân không thể ô miệt ta như vậy! Bổn soái ngưu ta đây lòng lương thiện, chưa từng làm chuyện thương thiện hại lý!
Lý Thất Dạ cười cười trước cái mặt dày hơn mo của Đại Hắc Ngưu.
Thánh Sương Chân Đế nhìn các âm binh không chút do dự đi vào nồi sắt mặc cho nước thép nấu chiên, cuối cùng chìm xuống đáy nồi, nàng xem không hiểu.
Thánh Sương Chân Đế hỏi Lý Thất Dạ:
– Chuyện này là thế nào vậy đạo huynh?
Lý Thất Dạ mắt đăm đăm nhìn đằng trước:
– Cuộc chiến vẫn còn đó.
Lý Thất Dạ lắc người nhảy ra sau sơn cốc.
Nhóm Đại Hắc Ngưu phản ứng lại cũng đi theo.
Sau sơn cốc có vách vực dường như sâu không thấy đáy, Lý Thất Dạ rơi xuống mãi, nhóm Đại Hắc Ngưu theo sát hắn.
Khi rớt xuống đáy cốc, nhóm Đại Hắc Ngưu thấy ánh lửa lập lòe, ngọn lửa như những con rồng trườn bò.
Nếu nói bên trên sơn cốc nấu âm binh là nồi thép thì ngọn lửa bập bùng cháy ở đáy cốc là cái bếp.
Nhóm Đại Hắc Ngưu thấy vách đá trước mặt có những cái miệng lửa, các ngọn lửa phun ra từ cái lỗ như rồng lửa uốn lượn.
Nhìn xuyên qua những miệng lửa thấy trong lòng núi hừng hực lửa cháy, như thể trong núi rỗng tuếch chứa lửa cháy hung mãnh điên cuồng thiêu đốt.
Phỏng chừng lửa cháy trong núi đốt nước thép sôi sục không dứt.
Có một người áo đen ở trước miệng lửa, khói đen bao trùm toàn thân. Người áo đen dùng khí cương siêu mạnh thúc giục lửa cháy hừng hực trong lòng núi, cương khí thổi lửa cháy càng dữ dội hơn.
Người áo đen thông gió cho lửa cháy trong lòng núi, khiến ngọn lửa cháy càng dữ dội đun nước thép bên trên.
Nhìn người áo đen thông gió, Đại Hắc Ngưu hét to một tiếng:
– Thì ra là kẻ ác này làm chuyện xấu tại đây!
Đại Hắc Ngưu giơ vó đá mạnh.
Bốp!
Người áo đen bị Đại Hắc Ngưu đá trúng bay vào miệng lửa, rơi vào lửa cháy.
Bùm!
Lửa trong lòng núi cháy càng dữ dội bao lấy người áo đen, đốt cháy y.
Chương 4280: Là Thứ Gì Đang Tác Quái (Thượng)
Đại Hắc Ngưu thấy mình một vó đạp người áo đen vào miệng lửa, cực kỳ vừa lòng kiệt tác của mình:
– Ha, để xem ngươi còn dám giở trò xấu ở đây nữa không!
Trong khi Đại Hắc Ngưu vênh váo đắc ý thì Liễu Yến Bạch kinh ngạc kêu lên:
– Sư phụ, hắn bò ra!
Đại Hắc Ngưu nhìn lại.
Bùm!
Một người lửa bò ra khỏi miệng lửa, lửa cháy toàn thân người đó, là người áo đen mới bị Đại Hắc Ngưu đạp vào trong.
Người áo đen bò ra khỏi miệng lửa, phụt một tiếng lửa trên người y tắt ngấm. Người áo đen lại vận chuyển cương khí không ngừng nghỉ thông gió thổi lửa.
Người áo đen từ bị đá vào miệng lửa đến lúc bò ra, trong quá trình không nhìn Đại Hắc Ngưu cái nào, không thèm liếc sang nhóm Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu thấy người áo đen không bị sứt mẻ gì, cảm giác quái lạ, nó hét to lại tung vó:
– Bổn soái ngưu không tin tà!
Bùm!
Người áo den lại bị đá vào miệng lửa, bùm một tiếng lửa lớn bên trong bao bọc y lại.
Nhưng vô ích, lát sau người áo đen toàn thân bốc lửa lại bò ra, ngọn lửa tắt cái phụp, sau đó y không ngừng nghỉ phát ra cơn gió thổi vào lửa lớn.
Người áo đen từ đầu đến đuôi không nhìn bọn họ cái nào, Đại Hắc Ngưu đã hiểu:
– Đây không phải người sống. Đây là quỷ, không, phải nói là con rối, hoặc nên nói là nó và âm binh giống nhau.
Thánh Sương Chân Đế giật mình nhìn cảnh tượng kỳ lạ, hỏi:
– Đây rốt cuộc là cái gì?
Hôm nay có quá nhiều chuyện quỷ dị.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nàng lại gần xem liền biết.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, tiến lên, trầm giọng quát:
– Hãy hiện nguyên hình của ngươi ra!
Ong ong ong ong ong!
Người Thánh Sương Chân Đế phát ra thánh quang, tuy rằng không phải thánh diễm ngập trời nhưng vô cùng thuần túy, từng lũ thánh quang cháy hừng hực, nàng như nguồn quang minh, nàng có lực lượng quang minh mạnh nhất, thuần chính nhất trên cõi đời.
Trong khoảnh khắc dưới quang minh mọi hắc ám không có chỗ che giấu, đều bị tịnh hóa.
Xèo xèo xèo!
Bị thánh quang tịnh hóa, áo đen trên người y tan biến, đó không phải áo mà là khói đen bao bọc hình thành.
Sau khi khói đen bị tịnh hóa lộ ra nguyên hình là một bộ xương khô, hốc mắt cháy dúm lửa.
Nhìn lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu khen rằng:
– Lực lượng quang minh thật mạnh, thật thuần khiết, nha đầu đúng là đã kế thừa y bát của Quang Minh Thánh Viện.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc thánh quang của Thánh Sương Chân Đế càng chói lòa, từng lũ thánh quang lấp lánh như có thể đâm xuyên Tam Tiên giới, phổ chiếu ba ngàn đại thế giới, phổ độ ức vạn thiên linh.
Chít!
Xương khô thê lương hét lên, thánh quang cường đại tinh khiết chiếu rọi dập tắt ngọn lửa trong hốc mắt khô lâu. Hiển nhiên khiến bộ xương hoạt động được là nhờ ngọn lửa trong hốc mắt đó.
Hơn nữa ngọn lửa này có lẽ là lửa tà dị, có lực lượng hắc ám tà dị. Bị thánh quang tịnh hóa cuối cùng lực lượng hắc ám tà dị thành tro bụi.
Sau khi mất đi lực lượng hắc ám, khô lâu thành đống xương, răng rắc mấy tiếng xương rã ra rụng đầy đất.
Nhìn bộ xương rụng xuống đất thành đống xương vụn, Thánh Sương Chân Đế thở phào nhẹ nhõm. Ít ra bộ xương này còn hợp lý, nhìn là biết không phải chuyện quỷ dị, do lực lượng hắc ám tà dị tác quái.
Đối với Chân Đế có lực lượng thần thánh vô thượng như Thánh Sương Chân Đế thì không sợ lực lượng hắc ám tà dị chút nào, có thể nói nàng giỏi nhất là tịnh hóa hắc ám.
Bùm!
Trong khi Thánh Sương Chân Đế thở phào thì từ miệng lửa phun ra ngọn lửa, ngọn lửa phun ra từ lòng núi như con rắn lửa.
Trong khoảnh khắc ngọn lửa cuốn đống xương vụn dưới đất vào lòng núi, lửa cháy hừng hực nhấn chìm bộ xương, lửa cháy dữ dội như muốn đốt xương thành tro.
Nhìn lửa cháy bao bọc xương khô, đám người Thánh Sương Chân Đế thầm suy đoán.
Bùm!
Lửa trong lòng núi vặn vẹo, cảnh tượng quái dị hiện ra. Người áo đen bò ra khỏi miệng lửa, vẫn có áo đen khoác lên. Y bò ra không tấn công Thánh Sương Chân Đế, hay nên nói là y không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Bộ xương bò ra khòi miệng lửa tiếp tục dùng gió thổi lửa.
Vèo vèo vèo!
Gió thổi lửa trong lòng núi cháy càng dữ dội, nước thép trong nồi sôi sùng sục.
Nhìn cảnh này, Thánh Sương Chân Đế ngạc nhiên, Đại Hắc Ngưu càng bất ngờ hơn:
– Đây là…
Liễu Yến Bạch nhìn người áo đen bò ra khỏi lửa cháy, nàng vừa giật mình vì thấy kỳ. Nàng chưa trải đời, thấy cảnh này thì ngạc nhiên như xem ảo thuật.
– Sư phụ, nó sống lại nữa kìa!
Lý Thất Dạ nhìn người áo đen đang thổi lửa, chậm rãi nói:
– Nhìn rõ chưa? Vấn đề không nằm ở người áo đen.
Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc nhìn lửa cháy trong núi:
– Mà do lửa tà dị.
Trong mắt Thánh Sương Chân Đế thì lửa trong núi không phải lửa mà như có sự sống, nó nhảy nhót. Lúc này Thánh Sương Chân Đế mới thật sự xem trọng lửa tà dị, ban đầu nàng còn tưởng là người áo đen tác quái, nay mới hiểu người áo đen chỉ là công cụ, hung thủ thật sự là lửa tà dị.
Thánh Sương Chân Đế trời sinh thánh khiết, tu luyện đại đạo quang minh lúc này phát hiện lửa tà dị tràn ngập lực lượng hắc ám. Ban đầu Thánh Sương Chân Đế còn tưởng lực lượng hắc ám thuộc về người áo đen, giờ xem ra lực lượng hắc ám là từ lửa cháy trong lòng núi. Người áo đen chỉ là đống xương khô vô dụng, khi nào lửa tà dị ban cho lực lượng hắc ám thì nó mới sống lại.
Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh:
– Tất cả e rằng là do lửa tà dị tác quái! Trong mắt âm binh có ánh lửa, trăm ngàn âm binh hành quân được không phải vì sức mình mà nhờ có lực lượng hắc ám của lửa tà dị!
Lý Thất Dạ nhìn người áo đen thông gió, cười khẽ nói:
– Nói đúng nhưng chỉ đúng một nửa.
Đại Hắc Ngưu bào móng:
– Nơi quỷ quái này tràn ngập tà dị, có lẽ vấn đề không phải do lửa tà dị, nơi quỷ quái này tràn ngập lực lượng hắc ám.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Cũng xem như.
Lý Thất Dạ nhìn thiên địa, chậm rãi nói:
– Không phải lực lượng gì tác quái mà là lòng hướng về.
Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:
– Lòng hướng về? audio coi am
Nàng chưa suy nghĩ sâu xa như thế, không phải vì Thánh Sương Chân Đế không đủ thông minh, chỉ vì lòng nàng quang minh nên không suy nghĩ đến thứ càng hắc ám hơn.
Đại Hắc Ngưu thì khác, bụng nó đen thui, dùng ác ý lớn nhất nghĩ về người khác nên Lý Thất Dạ mới nhắc nhở nó liền hiểu ngay, lòng chấn động.
– Tổ cha nó! Không phải vậy chứ? Đội viễn chinh tiêu rồi.
Nghĩ đến đây Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Đội ngũ viễn chinh này được gọi là mạnh nhất đã bị diệt toàn quân.