Đế Bá Audio Podcast
Tập 855 [Chương 4271 đến Chương 4275]
❮ prevnext ❯Chương 4271: Trên Thuyền Có Quỷ (Thượng)
Một vị lão tổ Lăng Vân đạo thống quan sát một lúc lâu sau gật đầu trầm giọng nói:
– Đúng vậy, là chiến hạm của chúng ta, chiến hạm đời thứ nhất! Trong đạo thống ghi chép Thủy Tổ chúng ta từng viễn chinh Bất Độ Hải, lão nhân gia tự mình cầm bánh lái. Có ba vị Chân Đế, sáu vị Trường Tồn, một số Chân Thần môn hạ, hàng ngàn cường giả đi theo.
Nghe lão tổ trả lời, nhiều người liếc nhau:
– Một đội người quy mô không nhỏ.
Một vị Thủy Tổ viễn chinh còn mang theo ba vị Chân Đế, sáu vị Trường Tồn, một số Chân Thần môn hạ, hàng ngàn cường giả, đội ngũ rất khổng lồ.
Nhưng nhiều năm trôi qua, đội viễn chinh này bặt vô âm tín. Hôm nay nhìn chiến hạm của đạo thống bọn họ phiêu bạt ra khỏi Bất Độ Hải, mọi người lại thấy bất an.
Có người hỏi nhỏ:
– Thủy Tổ đâu?
Mọi người thót tim, đây đúng là điều tất cả quan tâm. Chiến hạm đã trôi dạt ra khỏi Bất Độ Hải nhưng đội viễn chinh ngày xưa thì không thấy bóng dáng đâu.
Lão tổ trầm giọng quát:
– Đi, chúng ta đi lên xem!
Lão tổ mang theo đệ tử môn hạ nhảy người lên bay hướng chiếc chiến hạm.
Thấy lão tổ Lăng Vân đạo thống mang theo đệ tử môn hạ leo lên chiến hạm, có người tò mò hỏi:
– Bên trong còn có cái gì không?
Đám người nghểnh cổ trông chờ, muốn biết chiến hạm như thuyền ma này có cái gì khác không.
Trong chiến hạm chợt vọng ra tiếng quát lớn:
– Nguy rồi!
Một chuỗi tiếng đánh nhau vang lên.
Chốc lát có tiếng hét thảm:
– A!
Sau đó ngừng bặt, chiến hạm vẫn lặng lẽ trôi dạt giữa hư không.
Nghe tiếng hét đó, có người quát hỏi:
– Chuyện gì xảy ra rồi?
Nhưng sau tiếng hét chiến hạm không có tiếng động, nó lững lờ trôi.
Chuyện quỷ dị khiến mọi người rợn tóc gáy, cả đám quay sang ngó nhau, không ai biết trên chiến hạm xảy ra chuyện gì.
Nhiều người quen lão tổ của Lăng Vân đạo thống biết lão tổ này rất mạnh, thế nhưng trong thời gian ngắn dường như đã chết thảm trong chiến hạm.
– Không lẽ trên chiến hạm còn có thứ khác?
Lão tổ có thực lực Kỷ Nguyên Bất Hủ trầm giọng quát:
– Ta không tin tà, chúng ta đi lên xem!
Lão tổ và mấy vị Bất Hủ Chân Thần cường đại nhảy người bay lên chiến hạm.
Binh bốp bụp lách cách!
Mấy vị lão tổ leo lên chiến hạm liền truyền ra tiếng đánh nhau.
Trong chiến hạm bỗng vang tiếng hét to:
– Có quỷ!
Mọi người nghe rõ ràng, ngơ ngác ngó nhau:
– Có quỷ!?
– A! Nguồn truyện audio Podcast
Trong khi cả đám chưa hiểu gì thì chiến hạm vọng ra các tiếng la, rồi chiến hạm yên tĩnh lại, vẫn trôi dạt trong hư không.
Mọi người nổi da gà.
– Mợ nó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hai nhóm người lần lượt leo lên chiến hạm nhưng cuối cùng không xuống dưới, đặc biệt cùng là hét một tiếng rồi ngừng bặt, khiến người nổi da gà.
Nguyên Thiên Hùng quan tĩnh lặng, mọi người chỉ biết ngó nhau.
Chiếc chiến hạm của Lăng Vân đạo thống vẫn trôi đi, lặng lẽ như thuyền ma.
Không khí dần nặng nề kỳ lạ, mọi người nín thở nhìn chiến hạm lặng lẽ trôi. Trừ chiếc chiến hạm này ra còn có nhiều mảnh vụn trôi nổi.
Chiếc chiến hạm của Lăng Vân đạo thống lặng lẽ lướt hướng Thiên Khư, một số thuyền rách rưới cũng trôi theo nó, nhưng không to bằng chiến hạm của Lăng Vân đạo thống, cũng tàn tạ hơn.
Mọi người nhìn ra được chiến hạm của Lăng Vân đạo thống, những mảnh vụn, hoặc thuyền rách nát trôi theo đều không phải bị thả nổi lênh đênh trên biển nên mới tàn tạ như vậy. Tất cả thuyền, chiến hạm đều là bị công kích rồi rách nát, vỡ ra. Những chiếc thuyền, chiến hạm từng xảy ra các trận chiến kinh thiên động địa.
Nghĩ đến chiến đấu, không biết bao nhiêu người nổi da gà. Chủ nhân của những chiến hạm đều là Thủy Tổ, thậm chí là Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ vô địch.
Giờ các Thủy Tổ, Chân Đế mất tích chỉ để lại những chiếc thuyền rách nát, đây rốt cuộc là vì Thủy Tổ, Chân Đế đã bị giết hay là thuyền nát quá nên bọn họ bỏ thuyền lại?
Nếu là loại tình huống sau thì còn đỡ một chút, nếu là loại trước thì mọi người rùng mình ớn lạnh, không dám suy nghĩ sâu xa hơn.
Mạnh như Thánh Sương Chân Đế thập nhi cung lúc này cũng nghiêm túc nói:
– Việc lớn không ổn.
Không chỉ có Thánh Sương Chân Đế, nhóm Thái Doãn Hỉ cũng biểu tình nghiêm nghị, lòng nặng trịch. Bất Độ Hải đột nhiên biến dị, mọi người đều cảm thấy gió mưa sắp đến.
Vừa rồi nghe tiếng hét truyền ra từ chiến hạm của Lăng Vân đạo thống, có người nhỏ giọng nói:
– Hay là có quỷ?
Câu hỏi này khiến người lạnh sống lưng, nhiều người rùng mình.
Bất Hủ Chân Thần cường đại hừ lạnh một tiếng:
– Trên đời làm gì có quỷ, cái gọi là quỷ chẳng qua là một ít chuyện quỷ dị hoặc oán niệm thôi.
Dù nói vậy nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm giác bất an, dường như có bóng ma đang xoay quanh trong lòng không xóa bỏ được.
Trong khi đám người bất an, lại có người hét to:
– Nhìn kìa, lại một chiếc thuyền lớn!
Người đó chỉ hướng Bất Độ Hải, cả đám nhìn theo.
Phía Bất Độ Hải lại có chiếc thuyền lớn chạy ra, to cỡ như chiến hạm của Lăng Vân đạo thống.
Nhưng so sánh hai chiếc thuyền thì thuyền này hoàn chỉnh hơn, thân tàu ít bị hư hỏng hơn. Nhìn phù văn lấp lóe trên thân tàu, tuy phòng ngự của tàu bị công phá nhưng nó vẫn có thể bảo vệ thân tàu. Bởi vậy nhìn từ xa chiếc thuyền lớn như mới chỉ xuống nước không lâu.
So với chiếc thuyền của Lăng Vân đạo thống thì thuyền lớn này khác hẳn. Thuyền của Lăng Vân đạo thống là một chiếc chiến hạm, nhìn liền biết đó là loại thuyền viễn chinh đánh nhau.
Còn chiếc thuyền phiêu bạt này trông như chiếc hoàng thuyền. Lâu vũ cao vút đâm mây xây trên sàn tàu, hoàng khí mênh mông, sang trọng giàu có, quý không thể tả.
Nếu nói thuyền lớn của Lăng Vân đạo thống là chiến hạm viễn chinh hải chiến thì chiếc thuyền lớn này như thuyền cho hoàng đế ngồi tuần tra biển.
Nhìn chiếc thuyền lớn này, một lúc lâu sau mới có người nhìn thấy huy chương khắc bên cạnh, hét to:
– Đây… đây… đây là thuyền của Cao Dương Lâu!
Khi chiếc thuyền trôi tới gần, mọi người thấy rõ huy chương trên mép thuyền.
Lão tổ hút ngụm khí lạnh:
– Đúng là thuyền của Cao Dương Lâu.
Nhìn rõ ràng huy chương trên mép thuyền thì mọi người đều khẳng định đó là thuyền của Cao Dương Lâu, lòng họ rung lên. Rõ ràng chiếc thuyền lớn này đến từ Cao Dương Lâu, vì không ai dám lỗ mãng dùng huy chương giả.
Đám người cùng nhìn Hoàng Tôn Chân Đế.
Hoàng Tôn Chân Đế có mặt tại hiện trường, y yên lặng nhìn mảnh vụn bay qua, khi thấy thuyền Cao Dương Lâu bay tới thì mắt y bắn ra thần quang. Ánh mắt như thực chất quét qua quét lại chiếc thuyền lớn.
Mọi người nín thở, cảm giác trái tim như bị ai bóp chặt, hít thở khó khăn.
Cao Dương Lâu, mọi người trong Tiên Thống Giới đều biết sức nặng của nó. Cao Dương Lâu không phải đạo thống nhưng thực lực khiến người sợ hãi, nội tình của nó làm không đạo thống nào dám khiêu khích.
Chương 4272: Trên Thuyền Có Quỷ (Hạ)
Trăm ngàn vạn năm nay không nhiều người có thể nhân danh Cao Dương Lâu làm việc. Mạnh như Hoàng Tôn Chân Đế không dám nói mình là đệ tử của Cao Dương Lâu, cùng lắm bảo mình được tiền bối Cao Dương Lâu chỉ điểm, không dám vỗ ngực bảo là đệ tử của Cao Dương Lâu.
Nên người khắc huy chương Cao Dương Lâu lên thuyền chắc chắn rất mạnh, có địa vị cực kỳ kinh người trong Cao Dương Lâu.
Có người không kiềm được nhỏ giọng nói:
– Hay là Cao Dương?
Đám người thót tim, lòng thầm sợ hãi, không dám đối mặt đáp án như thế.
Mọi người cùng nhìn Hoàng Tôn Chân Đế, chờ đợi y trả lời.
Hoàng Tôn Chân Đế nhìn chiếc thuyền một lúc lâu sau nghiêm túc nói:
– Đúng vậy, đây đúng là thuyền của Cao Dương Lâu!
Hoàng Tôn Chân Đế thốt lời làm trái tim mọi người treo cao sắp nhảy khỏi lồng ngực, tập thể căng thẳng thần kinh.
Hoàng Tôn Chân Đế trầm ngâm một lúc rồi chắc chắn nói:
– Nhưng đây không phải thuyền Cao Dương ngồi, là thuyền một vị tiền bối ra biển.
Mọi người thầm thở phào sau khi nghe xong.
Cao Dương là một trong các Thủy Tổ kinh diễm vô song nhất Tam Tiên giới từ vạn cổ đến nay, được xếp vào mười Thủy Tổ. Nhiều người cho rằng Cao Dương có thể vào tốp năm Thủy Tổ.
Tưởng tượng xem Thủy Tổ như Cao Dương mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì khủng bố biết bao, làm người rợn tóc gáy. Nếu Cao Dương cũng gặp nạn thì trên đời này ai có thể đối diện hung hiểm đó.
Nghe nói đây không phải chiếc thuyền Cao Dương đi, mọi người thở phào, dù vậy vẫn rất bất an.
Cao Dương Lâu yêu cầu luôn cực kỳ nghiêm khắc, người có thể dùng thuyền của Cao Dương Lâu, còn khắc huy chương thì trăm ngàn vạn năm nay nguyên Cao Dương Lâu không được vài người.
Ong ong ong ong ong!
Hoàng Tôn Chân Đế lấy ra một chiếc đỉnh vàng.
Bùm!
Hoàng khí mênh mông, đại đạo ngút trời, đế uy vô tận tràn ngập cửu thiên thập địa.
Mọi người chưa lấy lại tinh thần Hoàng Tôn Chân Đế đã bước ra một bước, một bước thiên địa đều nhỏ bé, mọi người cảm nhận bị đế uy của y trấn áp.
Trong khoảnh khắc Hoàng Tôn Chân Đế đã bước vào trong chiếc thuyền lớn này, bóng dáng mất hút.
Nhìn Hoàng Tôn Chân Đế bước vào thuyền lớn, mọi người trợn to mắt nhìn thuyền lớn, lắng nghe tiếng động bên trong.
Nhưng chiếc thuyền vô cùng yên tĩnh như là thuyền ma im lìm trôi giữa hư không.
Thuyền yên tĩnh, mọi người nín thở, thần kinh căng thẳng sắp đứt.
Vì bọn họ hy vọng Hoàng Tôn Chân Đế mang ra đáp án, lòng tràn ngập bất an.
Trong lúc mọi người nín thở chờ đợi, tiếng quát của Hoàng Tôn Chân Đế vọng ra con thuyền:
– Không được!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mọi người chưa biết xảy ra chuyện gì thì trong thuyền vang tiếng nổ lớn, nguyên chiếc thuyền rung mạnh.
Tiếng quát của Hoàng Tôn Chân Đế vang vọng thiên địa:
– Phá!
Uy Chân Đế như chân long vọt lên cao điên cuồng tàn phá bát phương, càn quét cửu thiên thập địa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ vang bên tai không dứt, lực lượng cường đại không gì sánh bằng bùng nổ như sóng gió ập đến nhấn chìm cả thiên địa.
Cảm nhận lực lượng siêu mạnh dâng lên, trong tiếng gầm rú mọi người biết bên trong thuyền xảy ra đại chiến kinh thiên động địa.
– Chuyện gì xảy ra!?
Bùm!
Mọi người chưa phản ứng lại thì thấy mép thuyền thủng cái lỗ, vụn gỗ bay tứ tán. Hoàng Tôn Chân Đế phá thuyền lao ra.
Ầm!
Từ cái lỗ Hoàng Tôn Chân Đế bay ra mọi người thấy trong thuyền có bóng đen, siêu khổng lồ, như ma vương bàn cứ trong đó, làm người nhìn rợn tóc gáy.
Nói cũng kỳ, khi Hoàng Tôn Chân Đế phá thuyền bay ra thì bóng ma dừng lại bên cái lỗ, nó không đuổi theo mà lặng lẽ trở về trong khoang thuyền.
Mọi người tỉnh táo lại nhìn hướng Hoàng Tôn Chân Đế.
Lúc này Hoàng Tôn Chân Đế đáp xuống Thiên Hùng quan, bộ dạng hơi chật vật.
Bộ dạng Hoàng Tôn Chân Đế chật vật, tóc rối xù, quần áo rách rưới, vạt áo dính máu, không biết là máu của ai.
Trên thuyền này Hoàng Tôn Chân Đế đã trải qua kịch chiến, hơn nữa đối thủ của y cực kỳ mạnh, nếu không đã chẳng làm y chật vật như vậy.
Thấy cảnh đó mọi người hút ngụm khí lạnh. Cho đến nay ai có mắt đều thấy thực lực của Hoàng Tôn Chân Đế, có người nói y là Chân Đế thập nhất cung, có người bảo là thập nhị cung.
Huống chi Hoàng Tôn Chân Đế xuất thân từ Cao Dương Lâu, có bí bảo cực kỳ động trời. Một mặt nào đó dù cùng là Chân Đế thập nhất cung thì Hoàng Tôn Chân Đế mạnh hơn cùng đẳng cấp rất nhiều.
Nhưng đánh nhau trên thuyền một chốc đã làm Hoàng Tôn Chân Đế chật vật thế này, có thể tưởng tượng đối thủ trên thuyền đáng sợ cỡ nào.
Thấy Hoàng Tôn Chân Đế mới đánh nhau một lúc đã thê thảm như thế, mọi người sợ hãi vừa tò mò.
– Đó là cái gì?
Trên thuyền rốt cuộc là cái gì làm Hoàng Tôn Chân Đế chật vật như thế? Là tồn tại cỡ nào mà trong tích tắc đánh nhau buộc y phải phá thuyền trốn ra?
Mọi người suy nghĩ lung tung, cùng nhìn Hoàng Tôn Chân Đế, muốn được đáp án từ miệng y.
Thánh Sương Chân Đế tiến lên nghênh đón Hoàng Tôn Chân Đế:
– Đạo huynh.
Vì phòng ngừa sợ thứ trên thuyền xông ra nên Thánh Sương Chân Đế chạy tới gần. Nói cũng kỳ, bóng ma trên thuyền không đuổi theo, nó rút vào khoang thuyền, theo thuyền phiêu dạt.
Biểu tình của Hoàng Tôn Chân Đế nặng nề, vội vàng nói một câu với Thánh Sương Chân Đế:
– Việc lớn không tốt, ta phải đi gặp Doãn đại nhân làm dự tính tệ nhất!
Nói xong Hoàng Tôn Chân Đế nhanh chóng đi vào Thiên Hùng quan, tìm gặp Thái Doãn Hỉ.
Hoàng Tôn Chân Đế xuất thân từ Cao Dương Lâu, là đệ tử được mấy vị Chí Tôn bồi dưỡng ra, thực lực của gã tất nhiên rất mạnh. Kiến thức của Hoàng Tôn Chân Đế cũng hơn xa người bình thường.
Nhưng đánh nhau trên thuyền làm Hoàng Tôn Chân Đế hết sức kiêng dè, khiến mọi người tưởng tượng thứ trên thuyền siêu đáng sợ.
Hoàng Tôn Chân Đế và Thái Doãn Hỉ trao đổi nhanh sau đó lão ra quân lệnh, điều động toàn bộ quân đội quân đoàn Thiên Tiệm:
– Toàn thành phòng ngự, Thiên Tiệm phòng thủ!
Một mệnh lệnh, tất cả đội quân đoàn Thiên Tiệm vào vị trí.
Trong khoảnh khắc nguyên Thiên Tiệm, bao gồm Thiên Hùng quan tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, không khí túc sát tràn ngập thiên địa. Thấy vậy mọi người ớn lạnh.
– Xảy ra chuyện lớn.
Nhìn cảnh đó đám người biết không ổn. Thiên Tiệm là phòng tuyến thứ nhất của Tiên Thống Giới, nếu Bất Độ Hải có biến dị gì hoặc cái gì xâm nhập Tiên Thống Giới thì Thiên Tiệm sẽ đứng mũi chịu sào.
Bao nhiêu năm qua quân đoàn Thiên Tiệm không dùng binh, hôm nay toàn bộ quân đoàn Thiên Tiệm đến vị trí tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, làm mọi người nhận ra tình huống nghiêm trọng.
Nhìn chiếc thuyền lớn của Cao Dương Lâu như thuyền ma trôi hướng Thiên Khư, lòng mọi người nặng trĩu ưu tư.
Chương 4273: Thuyền Viễn Chinh
– Bên trong rốt cuộc có cái gì?
Đám người tràn ngập tò mò nhìn thuyền lớn, muốn biết bên trong chiếc thuyền có gì.
Nhưng Hoàng Tôn Chân Đế không chịu nói ra, y vội vàng đi kể rõ tình huống với Thái Doãn Hỉ rồi rời đi.
Mọi người biết có thể khiến Hoàng Tôn Chân Đế, Thái Doãn Hỉ e ngại như vậy thì chắc chắn là thứ động trời.
Nhiều đại nhân vật rời khỏi Thiên Hùng quan, bọn họ phải chuẩn bị cho tính toán tệ nhất. Lỡ như thật sự có thứ hung hiểm gì đến thì đạo thống, tông môn của họ phải có sách lược vẹn toàn.
Trong khi nhiều đại nhân vật rời đi chuẩn bị kế hoạch, có tiếng cười vui sướng khi người gặp họa vang lên:
– Ha, tại nạn lớn đến, có thể trốn hãy trốn đi, chờ tới lúc đó có muốn trốn cũng không kịp. Đương nhiên dù bây giờ các ngươi có trốn cũng vô ích.
Mọi người nhìn sang, nói chuyện là Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu đứng trên tường thành Thiên Hùng quan, lưng cõng đồ đệ Liễu Yến Bạch, nó nhìn các mảnh nhỏ trôi nổi trong hư không.
Bộ dạng của Đại Hắc Ngưu hết sức bình tĩnh, thậm chí vui sướng khi người gặp họa, hoàn toàn không lo lắng. Đương nhiên nó là con trâu, không có gì phải lo lắng, tai nạn lớn đến thật thì nó sẽ trốn ngay. Huống chi tai nạn nó không thể tránh khỏi thì đa số người trên cõi đời cũng không thoát được.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu chưa lăn lộn ngoài đời, không biết sự việc nghiêm trọng, không hiểu nó có ý nghĩa gì, đôi mắt thanh tú tràn đầy tò mò nhìn những mảnh vụn trôi hướng Thiên Khư.
Mọi người biết con trâu đen thui này, biết nó đi cùng Đệ Nhất Hung Nhân, không dễ chọc. Nên dù có người khó chịu với lời Đại Hắc Ngưu nói cũng không dám chọc vào nó.
Liễu Yến Bạch nhìn thuyền lớn trôi hướng Thiên Khư, tò mò hỏi:
– Sư phụ, thứ trên thuyền rất lợi hại sao?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Bình thường thôi, so với sư phụ của ngươi thì còn khoảng cách lớn.
Đại Hắc Ngưu chỉ nhìn con thuyền trôi dạt một cái, nó không quá để bụng, nhưng ánh mắt nó hơi lo rầu nhìn sâu trong Bất Độ Hải. Đại Hắc Ngưu biết uy hiếp thật sự không phải quỷ vật trên các con thuyền mà thứ đến từ sâu trong Bất Độ Hải mới là trí mạng nhất.
Một số người cảm thấy Đại Hắc Ngưu đang bốc phét, nhưng nhớ đến nó ra tay cũng dữ dội nên không ai châm chọc nó.
Mọi người buồn rầu nhìn chiếc thuyền lớn kia.
Mọi người không dám đi chọc Đại Hắc Ngưu nhưng Thánh Sương Chân Đế tiến lên, cúi đầu hỏi nó:
– Tiền bối, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Thánh Sương Chân Đế thập nhị cung, về địa vị hay thân phận đều cao chót vót, đương thời hiếm ai sánh ngang nàng.
Thánh Sương Chân Đế cung kính làm Đại Hắc Ngưu hơi hưởng thụ, khóe mắt liếc nàng một cái:
– Còn gì nữa, tai vạ đến nơi. Nha đầu, ngươi có chỗ nào trốn được thì đi mau, trốn về Quang Minh Thánh Viện. Nếu Tiên Thống Giới có tám chín phần mười đạo thống tan vỡ thì Quang Minh Thánh Viện chắc chắn sẽ may mắn sót lại, ai kêu Quang Minh Thánh Viện các ngươi tốt số được người che chở.
Đại Hắc Ngưu nói câu đó xem như có ý tốt, chỉ con đường sáng cho Thánh Sương Chân Đế.
Thánh Sương Chân Đế cúi đầu:
– Vãn bối nhớ kỹ.
Thánh Sương Chân Đế nhìn quanh không thấy Lý Thất Dạ, lấy làm lạ hỏi:
– Lý đạo huynh đâu?
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Tiểu tử đó hả, không biết đi đâu. Nhưng ngươi muốn trông chờ vào hắn thì miễn đi, ta thấy hắn không hứng thú với Quang Minh Thánh Viện các ngươi. Hắn chỉ là khách qua đường, rồi sẽ có lúc rời đi.
Thánh Sương Chân Đế buông tiếng thở dài, không nói gì nữa. Với Quang Minh Thánh Viện thì được trùm như Lý Thất Dạ là quá tuyệt vời, tiếc rằng Quang Minh Thánh Viện không giữ nổi đại phật này.
Tưởng tượng xem mạnh như Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật, Tử Long Nữ Đế đều vui vẻ treo tên trong Quang Minh Thánh Viện. Chưa chắc họ tham ngộ được bao nhiêu từ Quang Minh Thánh Viện, dù không thu hoạch được nhiều nhưng họ vẫn muốn lấy tên học sinh của Quang Minh Thánh Viện.
Lý Thất Dạ thì chưa chắc, Thánh Sương Chân Đế cảm thấy hắn không thèm để Quang Minh Thánh Viện trong lòng. Thánh Sương Chân Đế biết Quang Minh Thánh Viện tuyệt đối không giữ được tồn tại như Lý Thất Dạ.
Trong lúc mọi người rầu rĩ, không biết là ai hét to:
– Nhìn kìa, lại có một chiếc thuyền lớn!
Mọi người lấy lại tinh thần nhìn sang, thấy trong nhiều mảnh nhỏ bay ra từ Bất Độ Hải lại có một chiếc thuyền siêu khổng lồ.
Nhìn thuyền lớn bay tới, có người kinh thán:
– Chiếc thuyền to quá.
Mọi người nhìn thuyền lớn này, chiếc thuyền to hơn của Lăng Vân đạo thống, Cao Dương Lâu rất nhiều.
Có người nhìn kỹ, cảm thấy thuyền lớn quen mắt, hình như đã gặp ở đâu nhưng trong một chốc không nhớ ra:
– Thuyền lớn này khá quen mắt.
Có người quay đầu nhìn Thiên Hùng quan, la lên:
– Đây… đây chẳng phải là phách mại hành của Kiêu Hoành Thương Hành sao?
– Cái gì? Phách mại hành của Kiêu Hoành Thương Hành?
Mọi người nghe vậy ngạc nhiên quay đầu nhìn Thiên Hùng quan. Phách mại hành của Kiêu Hoành Thương Hành vẫn còn sừng sững trong Thiên Hùng quan, không hề nhúc nhích, quay lại nhìn chiếc thuyền lớn trôi ra từ Bất Độ Hải, giống y hệt phách mại hành.
Nhiều người xoe tròn mắt nhìn chiếc thuyền lớn:
– Chuyện gì thế này? Tại sao Kiêu Hoành Thương Hành bay ra từ Bất Độ Hải?
Người không biết lịch sử quá khứ thì thấy khó tin, ban đầu còn tưởng mình gặp ảo giác:
– Tại sao giống Kiêu Hoành Thương Hành y như đúc vậy?
Lão tổ cổ xưa nhìn thuyền lớn bay tới, mặt trắng bệch lẩm bẩm:
– Đó không phải phách mại hành của Kiêu Hoành Thương Hành, là thuyền viễn chinh của Hỏa Tổ. Việc lớn không ổn rồi, nguy. Thuyền viễn chinh của Hỏa Tổ cũng bay về thì… thì… thật sự lớn chuyện!
Người trẻ tuổi không rõ ràng, tò mò hỏi:
– Thuyền viễn chinh của Hỏa Tổ là sao? Do Kiêu Hoành Thương Hành đóng tàu?
Thuyền viễn chinh của Hỏa Tổ là một chiếc chiến thuyền siêu khổng lồ, nó lại xuất hiện trước mắt người đời, đây là điều rung động lòng người biết bao.
Ở niên đại xa xưa Hỏa Tổ viễn chinh với trận thế khổng lồ biết bao, còn được người gọi là lần viễn chinh khổng lồ nhất từ vạn cổ đến nay. Ngay cả Kiêu Hoành Thương Hành còn tự mình chế tạo ra chiến hạm tuyệt thế vô song cho chiến hạm, thở ấy chấn động cả Tam Tiên giới.
Không ngờ nhiều năm qua đi, thuyền viễn chinh của Hỏa Tổ lại xuất hiện trước mắt người đời, quân đoàn viễn chinh năm xưa không thấy đâu.
Nhìn thuyền viễn chinh lặng lẽ phiêu bạt giữa hư không, mọi người hút ngụm khí lạnh, cảm thấy nghẹt thở như bị bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng.
Các lão Kiêu Hoành Thương Hành nghe tin đều rung động:
– Thuyền viễn chinh đã trở lại!?
Có lão tổ lập tức mở ra thiên kính để quan sát tình huống thuyền viễn chinh.
Nhìn chiếc thuyền trôi nổi giữa hư không, các vị lão tổ của Kiêu Hoành Thương Hành ngó nhau:
– Đúng là thuyền viễn chinh rồi.
Chương 4274: Lên Thuyền
Nhìn thuyền viễn chinh như ma phiêu dạt giữa hư không, lão tổ Kiêu Hoành Thương Hành ngày xưa từng tham gia đóng tàu mặt không chút máu nói:
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trận thế năm đó có thể nói là vạn cổ vô song, vì sao chỉ còn lại chiếc thuyền rỗng?
Vì năm xưa y từng tham gia tạo thuyền, may mắn thấy trận thế viễn chinh năm đó. Trận thế kinh thiên vô song, có thể gọi là duy nhất vạn cổ. Trận thế như vậy dù ở thời đại nào cũng không thể sánh bằng.
Nhưng dù trận thế hào hoa cỡ nào, vô địch bao nhiêu cuối cùng chỉ còn lại chiếc thuyền trống phiêu bạt trở về.
Ngoài tường thành Thiên Hùng quan, mọi người rùng rợn nhìn chiếc thuyền viễn chinh này:
– Sao… sao… sao có thể như vậy?
Một vị lão tổ từng may mắn sinh ở thời đại đó, tận mắt nhìn thấy thuyền viễn chinh căng buồm ra khơi, giờ nhìn thuyền viễn chinh dạt về trong hư không thì hút ngụm khí lạnh:
– Chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi. Năm đó Hỏa Tổ viễn chinh trận thế hào hao vượt sức tưởng tượng của bất cứ ai. Trừ Hỏa Tổ ra còn có bốn vị Thủy Tổ đi cùng, mấy chục Chân Đế đỉnh cao, trăm vạn Trường Tồn Bất Hủ. Trận thế như vậy đủ sức trấn áp bất cứ thời đại nào, thế giới nào.
Năm đó Hỏa Tổ viễn chinh đồ sộ biết bao, có bốn vị Thủy Tổ lánh đời hết sức giúp đỡ cùng viễn chinh, còn mấy chục Chân Đế đỉnh cao, trăm vạn Trường Tồn Bất Hủ đi theo. Những Chân Đế, Trường Tồn này sinh ở thời đại đó, hoặc cổ xưa hơn đã lnáh đời. Bọn họ được Hỏa Tổ êu gọi nên ra trần thế dốc hết sức trợ giúp cùng nhau viễn chinh Bất Độ Hải.
Không ngờ nhiều năm trôi qua trừ một chiếc thuyền viễn chinh trở lại thì lần này không thấy Hỏa Tổ đâu.
Nghe câu đó tất cả cường giả tu sĩ rúng động:
– Bốn vị Thủy Tổ đi cùng, mấy chục Chân Đế đỉnh cao, trăm vạn Trường Tồn Bất Hủ…
Tuy nhiều người có nghe câu chuyện Hỏa Tổ viễn chinh nhưng không có khái niệm cụ thể quân đoàn viễn chinh lớn bao nhiêu. Giờ nghe lão tổ này nói, tất cả hút ngụm khí lạnh.
Trận thế như vậy nói là vô địch vạn cổ cũng không quá mức, không hề khoa trương.
Mọi người nhìn thuyền viễn chinh như ma trôi nổi, thấy nghẹt thở:
– Quân đoàn viễn chinh đâu?
Nếu nhóm Hỏa Tổ còn sống thì thuyền viễn chinh không nên yên lặng như vậy, nếu bọn họ đã không có trên thuyền thì… nhóm Hỏa Tổ giờ ra sao?
Nếu trận thế như Hỏa Tổ cũng gặp nạn, nhiều người không dám tưởng tượng xa hơn. Quân đoàn viễn chinh như vậy đã đủ khủng bố chưa? Nếu họ cũng thành tro bụi thì…
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhiều người muốn biết thuyền viễn chinh gặp chuyện gì, cũng thầm ớn lạnh, linh cảm không may.
Mọi người nghẹt thở nhìn thuyền viễn chinh, họ không dám tùy tiện lên thuyền. Đừng nói thuyền viễn chinh, ai lên chiếc thuyền lớn của Cao Dương Lâu, hay chiếc chiến hạm của Lăng Vân đạo thống đều gặp bất trắc.
Lão tổ cúa Lăng Vân đạo thống gặp nạn, Hoàng Tôn Chân Đế chật vật trốn ra khiến mọi người hiểu rằng thuyền trôi ra từ Bất Độ Hải đều có chứa vật không may, nó cực kỳ mạnh, siêu khủng bố.
Nếu tùy tiện lên thuyền e rằng chết không rõ ràng, ai muốn lên thuyền phải suy nghĩ lại bản thân, nhìn xem thực lực của mình so với Hoàng Tôn Chân Đế thế nào.
Nhìn thuyền viễn chinh, Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Việc lớn không tốt,tệ thật. Xem ra khủng bố còn hơn trong tưởng tượng, đại khủng bố. Đại khủng bố này… rốt cuộc là thế nào?
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
– Cho tới nay đều là đại khủng bố chẳng qua ngươi không thấy.
Đại Hắc Ngưu nhìn lại, là Lý Thất Dạ, không biết hắn đứng bên cạnh nó từ bao giờ.
Thấy Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu thở phào nhẹ nhõm, lại cười nham nhở:
– Đại thánh nhân xem thử cái này là đại khủng bố thế nào?
Lý Thất Dạ nhìn thuyền viễn chinh đăm đăm, đôi mắt sâu thẳm dường như nhìn thấu nguyên chiếc thuyền viễn chinh.
Thấy Lý Thất Dạ, có người nhỏ giọng kêu lên:
– Đệ Nhất Hung Nhân đến!
Trước đó bao người ghét Đệ Nhất Hung Nhân, gai mắt hắn, nhưng không hiểu sao lúc này thấy Đệ Nhất Hung Nhân làm họ thở phào, cảm giác nhân vật trụ cột đến, khiến người yên lòng.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, cười nói:
– Đi lên xem.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Ha, chỉ cần có đại thánh nhân ở thì ta không sao cả, đị đâu cũng chẳng sợ, dù sao trời sập có đại thánh nhân gánh, sợ gì.
Thánh Sương Chân Đế tiến lên trước, chắp tay hướng Lý Thất Dạ:
– Thánh Sương cùng đạo huynh lên thuyền được không? Thánh Sương nguyện góp sức mọn.
Thấy Thánh Sương Chân Đế tự nguyện xin đi cùng Lý Thất Dạ, nhiều người hâm mộ.
Một số ghen tỵ nói:
– Phúc khí dữ, diễm phúc thật.
Thánh Sương Chân Đế, Chân Đế thập nhị cung, không chỉ có thiên phú vô song, đạo hạnh tuyệt thế mà nhan sắc cũng có một không hai thiên hạ.
Tiên Thống Giới đương thời bao nhiêu nam nhân gục ngã, điên cuồng vì nàng. Nhưng mấy ai được đến Thánh Sương Chân Đế ưu ái? Bao nhiêu người có thể gần gũi nói chuyện với nàng?
Hôm nay Thánh Sương Chân Đế xin Lý Thất Dạ cho đi, nguyện góp sức cho hắn, đãi ngộ, diễm phúc như thế khiến người hâm mộ ghen ghét.
Đại Hắc Ngưu liếc Thánh Sương Chân Đế, cười nham nhở:
– Nha đầu rất có ánh mắt.
Lý Thất Dạ không từ chối, mỉm cười nói:
– Cũng được.
Lý Thất Dạ nhấc chân đi hướng thuyền viễn chinh.
Thánh Sương Chân Đế theo sát hắn, nhẹ nhàng như tiên, lạnh lùng xinh đẹp, tư thái khiến các nam nhân điên đảo thần hồn.
Đại Hắc Ngưu cõng đồ đệ Liễu Yến Bạch giơ bốn vó, kêu to đầy khí thế:
– Bổn soái ngưu cũng đến! Um bò!
Đại Hắc Ngưu chạy nhanh đuổi theo Lý Thất Dạ, cùng họ leo lên thuyền viễn chinh.
Trước bao cặp mắt nhìn, nhóm Lý Thất Dạ leo lên thuyền viễn chinh, khuất bóng.
Sau khi nhóm Lý Thất Dạ vào thuyền viễn chinh, con thuyền yên lặng không tiếng động như chẳng có chuyện gì xảy ra. Từng giây từng phút trôi qua, thuyền vẫn lặng yên, không có ai xuất hiện, dường như sau khi Lý Thất Dạ đi vào thì như trâu đất xuống biển
Thấy nhóm Lý Thất Dạ đi vào không có tiếng động phản hồi, đám người nhìn nhau:
– Làm sao bây giờ?
Mọi người lòng sợ hãi. Đệ Nhất Hung Nhân mạnh không? Vậy mà cũng không có động tĩnh gì.
Chợt có tiếng trầm giọng quát:
– Đi lên xem!
Một thanh niên thần uy ngút trời, từng lũ thần hoàn dâng lên, cất bước đi hướng thuyền viễn chinh.
Thấy thanh niên lên thuyền, nhiều người kêu lên:
– Là Thần Cổ Chiến, Thần Cổ Chiến cũng lên thuyền!
Sau khi Thần Cổ Chiến lên thuyền, mấy lão nhân bí ẩn cũng lên:
– Chúng ta đi lên xem.
Mấy lão nhân ẩn mình trong áo đen khiến người không thấy rõ mặt mũi.
Tuy không ai thấy mặt mấy vị lão tổ này nhưng vẫn có người nhận ra lai lịch của họ:
– Đó là lão tổ của Kiêu Hoành Thương Hành!
Chương 4275: Lại Là Lưu Tam Cường
Trông thấy nhiều người lên thuyền, lão tổ đạo thống khác không kiềm được, đặc biệt là lão tổ vô địch có thực lực Trường Tồn thì càng háo hức.
– Chúng ta cũng đi lên đi.
– Đi xem náo nhiệt!
Nhiều người tăng can đảm đi theo đám đông lên thuyền.
Bọn họ đạp không leo lên thuyền, lên rồi mới biết không giống như họ tưởng tượng. Hai chân vừa chấm đất nhưng không phải đạp trên sàn tàu, cảnh tượng trước mắt họ biến đổi. Thảo nguyên rộng lớn, phía xa có dãy núi trập trùng, nhìn kỹ thì chẳng còn Thiên Hùng quan, họ ở dưới trời sao sáng ngời.
Thấy mình không phải đứng trong sàn tàu, có người kinh ngạc kêu lên:
– Cái… này… đây là đâu?
Một vị lão tổ nhìn ra manh mối:
– Đây là tự thành thiên địa, cái này không đươn giản là một chiếc chiến thuyền.
Một thanh âm vang lên:
– Đúng rồi, đừng tưởng Kiêu Hoành Thương Hành chỉ tạo ra chiếc thuyền. Chính xác hơn là năm xưa Kiêu Hoành Thương Hành ché tạo căn cơ một tiểu thế giới, nên nhóm Hỏa Tổ bắt trời trăng hái sao khiến thuyền viễn chinh tự thành một phương thiên địa.
Mọi người nhìn sang, nói chuyện là một tên bán hàng rong, Lưu Tam Cường.
Thấy chỉ là tên bán hàng rong, có người hỏi ngược lại:
– Sao ngươi biết rõ ràng vậy?
Lưu Tam Cường cười tủm tỉm nói:
– Lưu Tam Cường ta là mạnh ăn cơm, mạnh chạy chân, mạnh đáng tin, có nhiều tin nhỏ lắm. Các vị khách quan có muốn mua vé ra cửa không? Mau mua đi, cơ hội hiếm có đấy.
Một số lão tổ bị lời rao của Lưu Tam Cường hấp dẫn:
– Có nghe nói vé vào cửa nhưng lần đầu tiên nghe vé ra cửa, cái gì gọi là vé ra cửa?
Lưu Tam Cường cười nói:
– Vé ra cửa, ý nghĩa như tên, ra cửa tức là rời đi. Hi hi, nói trắng ra là vé chạy trốn. Ví dụ như các vị khách quan muốn tốn khỏi thuyền này, chúng ta hẹn thời gian, hẹn tình trạng hoặc không hẹn gì hết, chỉ cần các vị khách quan muốn rời đi là tiểu nhân sẽ đến đón ngay. Đương nhiên giá dễ thương lượng, mạo hiểm khác nhau thì giá cũng khác.
Nghe Lưu Tam Cường giải thích xong nhiều người cảm thấy kiểu này khá mới mẻ độc đáo, nói thẳng ra là vé chạy trốn.
– Vé ra cửa?
Nhiều người nhìn bộ dạng của Lưu Tam Cường không đáng tin chút nào, có người cho rằng gã gian lận lừa gạt. Nên tuy đám người nghe tiếng rao của Lưu Tam Cường nhưng chẳng ai mua vé ra cửa.
Không có người hứng thú Lưu Tam Cường vẫn lớn tiếng rao:
– Vé cửa! Hôm nay chỉ bán một tấm, vị đại gia nào muốn mua hãy mua nhanh lên, bỏ lỡ là không có cơ hội! Vé ra cửa duy nhất một tấm, đi ngang qua đừng bỏ qua, bỏ qua là mất mạng dưới suối vàng!
Lưu Tam Cường rao lớn bể giọng.
Có người phát hiện nhóm Lý Thất Dạ:
– Nhìn kìa, Đệ Nhất Hung Nhân ở chỗ đó!
Nhóm Lý Thất Dạ không đi xa, hắn mang theo mấy cái đuôi Thánh Sương Chân Đế bước châm. Lý Thất Dạ như đi bộ hơn là thăm dò thuyền viễn chinh.
Đại Hắc Ngưu nghe tiếng rao của Lưu Tam Cường, giơ móng ngoắc gã:
– Tiểu tử, nào nào, lại đây!
Thấy nhóm Lý Thất Dạ, Lưu Tam Cường nhăn mặt, dù cực kỳ không muốn nhưng gã vẫn cứng da đầu tới gần.
Lưu Tam Cường lại gần cố gượng cười:
– Các vị đại gia có chuyện gì không?
Nụ cười của Lưu Tam Cường khó coi còn hơn khóc.
Chỉ có Đại Hắc Ngưu làm khó Lưu Tam Cường, Lý Thất Dạ không quan tâm gã, hắn đi từ từ cảm nhận đại thế nguyên chiếc thuyền viễn chinh.
Như Lưu Tam Cường nói, thuyền viễn chinh này là cơ sở tiểu thế giới do Kiêu Hoành Thương Hành tạo ra, nhóm Hỏa Tổ hái trời trăng sao luyện thuyền thành một tiểu thế giới.
Nói nhóm Hỏa Tổ lái thuyền viễn chinh vào Bất Độ Hải chẳng bằng bảo bọn họ lái một tiểu thế giới.
Đại Hắc Ngưu cười hỏi:
– Tiểu tử, ngươi bán vé ra cửa đúng không? Bán thế nào?
Lưu Tam Cường cười nhưng khó coi hơn khóc:
– Các vị gia, tiểu nhân chỉ có một tấm vé ra cửa, một tấm duy nhất, mấy vị gia không thích hợp, không thích hợp.
Vì lần trước Lý Thất Dạ cứng rắn cướp vé vào cửa mà không trả cho gã đồng nào, khiến Lưu Tam Cường bán lỗ.
Đại Hắc Ngưu trợn to mắt trâu:
– Như thế nào, xem thường chúng ta sao? Sợ chúng ta không có tiền mua vé ra cửa của ngươi?
Lưu Tam Cường kêu nhổ, nịnh nọt nói:
– Không, không, không, không dám, không dám! Các vị gia là tài chủ giàu sụ, ra tay là mười ức, chút xíu tiền này không đáng gì, không bằng một cọng lông trâu. Tiểu nhân nào dám nói các vị gia không có tiền mua, tuyệt đối không dám!
Lưu Tam Cường lầu bầu trong họng:
– Còn chưa trả tiền vé vào cửa lần trước nữa là.
Đại Hắc Ngưu khó chịu trừng mắt trâu, bộ dạng đầy sát khí muốn làm thịt Lưu Tam Cường:
– Ngươi nói cái gì!?
Lưu Tam Cường vội chối:
– Không, không, không nói gì hết!
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Được rồi, ngươi đừng trêu hắn nữa.
Lý Thất Dạ liếc Lưu Tam Cường, cười nói:
– Ngươi đã vớt được nhiều từ tay ta rồi, đừng canh cánh trong lòng nữa, cứ đếm mãi tiền mấy tấm vé vào cửa.
So với Đại Hắc Ngưu thì Lưu Tam Cường thái độ cung kính với Lý Thất Dạ hơn:
– Đại gia nói đúng, là tiểu nhân không đúng.
Đại Hắc Ngưu bất mãn trợn to mắt nói:
– Như thế nào? Tiểu tử, có phải vì đại thánh nhân có tiền nên thại độ của ngươi tốt hơn, xem thường bổn soái ngưu?
Lưu Tam Cường miệng lưỡi trơn tru nịnh:
– Không dám, không dám! Tiểu nhân kính ngưỡng Ngưu gia như nước sông chảy mãi không hết. Ngưu gia là vô thượng hoàng giả của Thánh sơn, vạn cổ chí tôn, ai có thể so sánh với lão nhân gia ngài…
Đại Hắc Ngưu nghe bùi tai, làm bộ làm tịch một chút rồi gật đầu cho qua.
Đại Hắc Ngưu nhìn Lưu Tam Cường, cười nói:
– Nhưng bổn soái ngưu sẽ mua vé ra cửa của ngươi.
Lưu Tam Cường nhăn mặt van xin:
– Ngưu gia, lão nhân gia ngài vô song cõi đời, vô địch vạn cổ rồi cần gì mua vé ra cửa? Ngưu gia chỉ cần đạp nhẹ một cái là vượt qua vạn cổ, có chỗ nào có thể giữ được lão nhân gia ngài?
Đại Hắc Ngưu chỉ Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng mình:audio coi am
– Không, bổn soái ngưu không mua cho mình, ta mua cho đồ đệ này.
Lưu Tam Cường nhìn Liễu Yến Bạch, do dự cười gượng:
– Cái này… Ngưu gia cũng có mặt ở đây, có ngài bảo vệ thì tiểu thư này sẽ bình an vô sự, không cần vé ra cửa làm gì.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười nói:
– Ngươi đã nói lúc nào, địa điểm nào cũng được. Ta mua vé ra cửa ba trăm vạn năm cho đồ đệ của ta, cái loại tùy thời có thể dùng.
Lưu Tam Cường ngây người, gã lấy lại tinh thần cười gượng nói:
– Cái đó… Ngưu gia, sợ là tiểu nhân không sống lâu được vậy. Ba trăm vạn năm thì xương của tiểu nhân cũng thành cát bụi rồi.