Đế Bá Audio Podcast
Tập 853 [Chương 4261 đến Chương 4265]
❮ prevnext ❯Chương 4261: Vật Gì Trong Rương (Thượng)
Vì sự thật bày ngay trước mắt, Lý Thất Dạ không dùng mánh khóe gì, mà dù có dùng mánh thì đó cũng là bản lĩnh của hắn.
Tưởng tượng xem mọi người đều đã thử, Kim Quang Thượng Sư cũng thử rồi mà không thể mở tảng đá ra, nhưng bây giờ Lý Thất Dạ đã mở nó, dù hắn dùng thủ đoạn gì thì nó không phải mánh khóe gì, đây đúng là thủ đoạn.
Nếu dùng mánh là có thể mở tảng đá ra vậy tại sao mọi người không làm được? Tại sao Kim Quang Thượng Sư không thể?
Nhìn tảng đá bị mở ra, vẫn có nhiều đại nhân vật không nhìn ra manh mối, vì Lý Thất Dạ không thi triển thủ đoạn gì, không sử dụng cái gì, tảng đá tự nhiên mở ra.
– Quá nghịch thiên, rốt cuộc là ảo diệu thế nào?
Người nhìn ra manh mối thì giữ im lặng.
Mở tảng đá ra rồi Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỉ đơn giản thế thôi.
Mọi người không hé răng, lúc trước Lý Thất Dạ đã nói câu tương tự nhưng bị tập thể coi khinh, cho rằng hắn khoác lác. Bây giờ Lý Thất Dạ dễ dàng mở ra tảng đá này khiến những người từng khinh rẻ, trào phúng hắn cảm giác mặt nóng ran như bị người tát vào mặt.
Lý Thất Dạ liếc mắt qua, lạnh nhạt nói:
– Hình như vừa rồi có người nói muốn gặm sạch tảng đá này, không biết răng của ngươi có sắc bén vậy không?
Những thiên tài trẻ vừa rồi châm biếm Lý Thất Dạ thoáng chốc mặt đỏ gấc, câm như hến, cúi gằm mặt.
Lý Thất Dạ lấy rương gỗ ra khỏi tảng đá, mọi người thấy rõ cái rương nặng trịch.
Mọi người rướn dài cổ ra muốn nhìn xem trong rương gỗ chứa cái gì.
Nhìn Lý Thất Dạ mở tảng đá ra, thấy rương gỗ làm lòng Thái Doãn Hỉ hân hoan. Bọn họ tốn sức chín trâu hai hổ cũng không thể thành công hôm nay Lý Thất Dạ hoàn thành, hỏi sao lão không thầm hưng phấn.
Nhiều người suy đoán đủ điều: Nguồn truyện audio Podcast
– Bên trong chứa cái gì nhỉ?
Đám người rất muốn biết trong rương gỗ rốt cuộc đựng vật gì.
Có cường giả suy đoán:
– Có lẽ là bảo bối tuyệt thế của vị Thủy Tổ vô địch tuyệt thế để lại cho Tiên Thống Giới.
Bất Hủ Chân Thần thì cho rằng:
– Chắc không đơn giản như vậy, rương báu này bay theo thiên thạch ra khỏi Bất Độ Hải thì chắc là cố ý, có lẽ không chỉ một vị Thủy Tổ mà là vài vị, hay càng nhiều Thủy Tổ liên hợp. Bọn họ để lại thứ gì để đối kháng lại tai nạn hoặc che chở cho hậu nhân.
Nhiều người cảm thấy có lý, gật đầu nói:
– Có lẽ các vị Thủy Tổ đã đoán được ngày này đến nên mới để lại rương báu như vậy.
Mọi người đều biết trăm ngàn vạn năm nay các đời Thủy Tổ đi vào Bất Độ Hải, hiếm có Thủy Tổ nào chưa đi vào. Có lẽ Thủy Tổ thời đại khác nhau tụ họp trong Bất Độ Hải.
Hoặc là các vị Thủy Tổ dự đoán tương lai sắp xảy ra chuyện gì, nên họ mới để lại rương báu khiến nó theo thiên thạch bay ra Bất Độ Hải. Các vị Thủy Tổ làm như vậy vì để tai nạn lớn ập đến thì hậu nhân Tam Tiên giới có năng lực ứng đối.
Lý Thất Dạ không mở rương báu ra, hắn vỗ rương cái bộp, thản nhiên nói:
– Nếu nói tại đây có ai, đạo thống nào có thể nhận rương gỗ này thì chỉ có Ngũ Hành Sơn.
Lý Thất Dạ dứt lời mọi người phản ứng lại cùng nhìn hướng Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền.
Trong mắt đám người không cần biết Lý Thất Dạ có ẩn ý gì trong câu nói, nịnh Huệ Thanh Tuyền cũng được, muốn ôm chân Ngũ Hành Sơn cũng tốt, họ khẳng định hắn nói câu này chính xác.
Nếu thứ trong rương báu thật sự liên quan đến sự sống còn của Tiên Thống Giới, sẽ phát huy tác dụng thoáng chốc trong tai nạn lớn thì Ngũ Hành Sơn đúng là thích hợp nhất, là đạo thống có tư cách nắm giữ rương gỗ nhất. Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền cũng có tư cách sở hữu rương gỗ nhất.
Thái Doãn Hỉ khom người nói:
– Lý công tử nói đúng, để Ngũ Hành Sơn bảo quản rương gỗ là thích hợp nhất.
Lý Thất Dạ không mở rương báu, Thái Doãn Hỉ không thấy bên trong chứa cái gì nhưng lão chấp nhận nhường lại cho Ngũ Hành Sơn.
Thái Doãn Hỉ vốn là đệ tử ngoại sơn của Ngũ Hành Sơn, về chuyện này lão không có lòng ích kỷ gì, lão thật sự muốn làm tròn bổn phận của mình. Dù sao Thái Doãn Hỉ đóng ở biên giới Tiên Thống Giới, nếu nhất định có tai nạn lớn đến thì Thiên Hùng quan, quân đoàn Thiên Tiệm sẽ đứng mũi chịu sào. Nên Thái Doãn Hỉ rất hy vọng Tiên Thống Giới có thể chống cự được tai nạn này.
Nếu có ngày tai nạn lớn đến thật, Thái Doãn Hỉ cảm thấy không ai thích hợp lãnh đạo thiên hạ hơn Ngũ Hành Sơn. Bởi vậy Thái Doãn Hỉ rất vui lòng nhường lại rương gỗ cho Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền.
Mọi người không phản đối đề nghị của Thái Doãn Hỉ, đều cảm thấy Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền có tư cách nhất, cũng là người thích hợp quản lý rương báu này nhất.
Hơn nữa Thái Doãn Hỉ lấy được rương báu, từ khía cạnh nào đó thì cái rương thuộc về lão, lão có thể chiếm một mình, cũng có thể lấy ra chia sẻ với người trong thiên hạ. Giờ Thái Doãn Hỉ nhường rương báu cho Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền, không ai có ý kiến, không ai dám đứng ra chỉ trích lão.
Mọi người nhìn chằm chằm, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền vẫn ung dung ưu nhã từ tốn nói:
– Đa tạ đại nhân nâng đỡ, cũng cảm tạ người trong thiên hạ xem trọng Ngũ Hành Sơn. Thanh Tuyền cho rằng rương báu này vô cùng quan trọng, có lẽ tương lai sẽ có công dụng. Doãn đại nhân đóng giữ Thiên Hùng quan, lo cho an nguy Tiên Thống Giới, ở tuyến đầu chiến trường. Nếu có báu vật gì có thể che chở Tiên Thống Giới, đối kháng tai nạn thì thứ đó để lại Thiên Hùng quan càng hợp hơn, nên do quân đoàn Thiên Tiệm quản lý. Nơi cần nó mới là chỗ cho nó phát huy tác dụng thật sự.
Huệ Thanh Tuyền nói rất khôn khéo, nàng ưu nhã, thong dong, làm nhiều người kinh thán.
Không cần biết trong rương báu có báu vật gì, nó từ Bất Độ Hải bay về tức là có giá trị vô cùng kinh người.
Đổi lại người khác nếu có cơ hội nắm giữ báu vật như vậy thì họ sẽ không bỏ qua, đương nhiên sẽ chiếm hữu ngay. Bao người sẽ giành giật cơ hội tốt như vậy, nhưng Huệ Thanh Tuyền từ chối.
Nhiều người kinh thán vì lòng dạ của Huệ Thanh Tuyền, không hề bị báu vật đánh động.
Lý Thất Dạ cười cười. Huệ Thanh Tuyền từ chối là có lý, cầm báu vật tức là phải gánh nặng thiên hạ, đây không phải chuyện dễ dàng đối với đạo thống nào.
Thái Doãn Hỉ trầm ngâm nói:
– Nếu Thiên Nữ đã nói vậy thì quân đoàn Thiên Tiệm đành quản lý thay.
Thái Doãn Hỉ không già mồm, lão gật đầu nhận lấy rương báu từ tay Lý Thất Dạ.
Chương 4262: Vật Gì Trong Rương (Hạ)
Không phải vì Thái Doãn Hỉ rất muốn rương báu này mà là Huệ Thanh Tuyền nói có lý. Nếu thứ trong rương báu phát huy tác dụng trong tai nạn lớn thì nó đúng là thích hợp để lại Thiên Hùng quan, quân đoàn Thiên Tiệm. Dù sao đối với nguyên Tiên Thống Giới, nếu Thiên Tiệm bị phá tức là tai nạn sẽ lan tràn khắp Tiên Thống Giới.
Cuối cùng do quân đoàn Thiên Tiệm quản lý rương báu, các khách khứa không có ý kiến gì, dù có cũng không tiện nói ra.
Dù sao tảng đá này vốn là Thái Doãn Hỉ có được, giờ do lão quản lý nó cũng không thành vấn đề. Huống chi Thiên Tiệm luôn là hùng quan của Tiên Thống Giới, nó cần rương báu này hơn bất cứ ai, đạo thống nào.
Cất rương báu rồi Thái Doãn Hỉ lần lượt cảm tạ khách khứa có mặt:
– Da tạ các vị từ ức vạn dặm xa xôi đến, phúc lợi của Tiên Thống Giới là mọi người cùng nắm tay nhau sáng tạo.
Các khách đáp lễ.
Giờ đá đã mở, bữa tiệc anh hùng cũng kết thúc, nên hạ màn. Các khách từ biệt rời đi, có người còn ở lại Thiên Hùng quan, có người trở về đạo thống của mình.
Các khách lần lượt rời khỏi, chỉ còn nhóm Lý Thất Dạ ở lại. Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền chưa đi.
Sau khi khách đi hết, Thái Doãn Hỉ lại lạy dài cảm ơn Lý Thất Dạ, biểu tình cung kính nói:
– Đa tạ công tử trượng nghĩa ra tay mở đá.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không cần cảm tạ, ta không phải loại người trượng nghĩa gì. Trên đời không có bữa cơm miễn phí, ta đã mở nó ra, tới lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi.
Lý Thất Dạ nói thật lòng.
Thái Doãn Hỉ cười gượng, vẫn cung kính lạy lần hai:
– Công tử cần cái gì cứ nói một tiếng là được.
Với thân phận của Thái Doãn Hỉ mà cung kính thấp tư thái như vậy đã không dễ dàng, nhìn ra được lão rất chân thành.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thứ ta muốn rất đơn giản, hổ phù trong tay ngươi.
Thái Doãn Hỉ biến sắc mặt bản năng lùi một bước:
– Công tử muốn hổ phù của quân đoàn Thiên Tiệm?
Lý Thất Dạ cười:
– Đúng vậy, là hổ phù này.
Thái Doãn Hỉ khó xử, xua tay lắp bắp:
– Cái này…
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Như thế nào? Không muốn?
Thái Doãn Hỉ cười gượng nói:
– Không giấu gì công tử, không phải ta có muốn hay không mà vì hổ phù này quan trọng. Chắc công tử cũng biết nó không chỉ liên quan toàn quân đoàn Thiên Tiệm còn có Thiên Tiệm, nó là chìa khóa của Thiên Tiệm.
Hổ phù trong tay Thái Doãn Hỉ không chỉ là quân lệnh, điều động quân đoàn Thiên Tiệm. Hổ phù lưu truyền từ niên dại vô cùng xa xưa, là chìa khóa của quân đoàn Thiên Tiệm. Nếu muốn mở phòng ngự Thiên Tiệm khống chế lực lượng toàn Thiên Tiệm thì phải có hổ phù này.
Dù ngươi có được quân đoàn Thiên Tiệm mà không cầm hổ phù, lại muốn nắm giữ nguyên Thiên Tiệm thì danh không xứng với thực.
Nên Lý Thất Dạ đòi hổ phù làm Thái Doãn Hỉ khó xử, cái này không đơn giản là điều động quân đoàn Thiên Tiệm, chẳng khác nào giao nguyên Thiên Tiệm cho hắn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta biết, ta không muốn quân đoàn Thiên Tiệm của ngươi, cũng không cướp Thiên Tiệm, ta chỉ muốn mượn một chút, dùng xong sẽ trả cho ngươi.
Thái Doãn Hỉ chần chừ:
– Cái này…
Việc này quan hệ nguyên Thiên Tiệm, thậm chí toàn Tiên Thống Giới, Thái Doãn Hỉ không dám quyết định ngay.
Trong khi Thái Doãn Hỉ chần chừ, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền nhẹ lắc đầu nói:
– Doãn đại nhân vẫn còn xem thường Lý công tử. Nếu thứ Lý công tử thật sự muốn, dù đại nhân có đồng ý đưa hay không cũng không theo ý đại nhân được. Lý công tử chịu giao dịch với đại nhân là đã rất có thành ý, cũng nói lên Lý công tử không có ác ý.
Nói đến đây Huệ Thanh Tuyền tạm dừng một lúc:
Huệ Thanh Tuyền chậm rãi nói:
– Hơn nữa chẳng lẽ Doãn đại nhân thật sự cho rằng Lý công tử muốn Thiên Tiệm đoàn hay Thiên Tiệm sao? Với thần thông của Lý công tử thì nguyên quân đoàn Thiên Tiệm có tập hợp lại cũng khó cản một bước của công tử. Thậm chí theo ý ta dù là Thiên Tiệm cường đại không gì sánh bằng cũng không thể khiến Lý công tử dừng bước. Ta cho rằng Lý công tử thật sự có mưu đồ thì không cần hổ phù gì đó, một ngón tay quét ngã hết, công tử có thể độc bộ thiên hạ, quân đoàn Thiên Tiệm hay Thiên Tiệm đều sẽ không tạo thành quá nhiều rắc rối cho công tử. Lý công tử muốn hổ phù có lẽ là có ý tốt, không thì dù Lý công tử muốn chỉ việc đẩy ngã, bẻ gãy nghiền nát.
Dường như Huệ Thanh Tuyền hoàn toàn đứng về phía Lý Thất Dạ, hết sức ủng hộ hắn.
Nghe Huệ Thanh Tuyền nói làm Đại Hắc Ngưu không nhịn được khen:
– Nha đầu Ngũ Hành Sơn thật lợi hại, Kiêu Hoành Thương Hành có thể đơn độc trên đỉnh Tiên Thống Giới cũng có lý do của nó. Nha đầu tuổi còn nhỏ đã có ánh mắt độc ác như vậy, ghê gớm lắm.
Đại Hắc Ngưu nhìn thấu Lý Thất Dạ vô song là vì nó sống quá lâu, trải qua trăm ngàn vạn năm lắng đọng, đã thấy nhiều hạng người vô địch, kiến thức vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nên nó luyện ra ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Huệ Thanh Tuyền còn trẻ vậy đã có kiến thức siêu đẳng vô song, hơn xa bạn cùng lứa, vượt qua cả tồn tại như Thái Doãn Hỉ. Có thể nói là do nàng xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, từ nhỏ nàng đã kiến thức nhiều hạng người vô địch nên có ánh mắt trí tuệ siêu đẳng.
Nghe Huệ Thanh Tuyền nói hàng loạt, tim Thái Doãn Hỉ rung lên:
– Cái này…
Thái Doãn Hỉ biết rõ Huệ Thanh Tuyền mạnh không thua gì lão.
Trên đời này không nhiều người có thể khiến Huệ Thanh Tuyền ưu ái, kinh diễm như Kim Quang Thượng Sư cũng không lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng Huệ Thanh Tuyền tôn sùng Lý Thất Dạ như vậy, lý do không đơn giản.
Tưởng tượng xem Ngũ Hành Sơn có nội tình động trời cỡ nào, Thái Doãn Hỉ xuất thân là đệ tử ngoài sơn, lão hiểu rất rõ điều đó. Huệ Thanh Tuyền là người truyền thừa của Ngũ Hành Sơn, kiến thức của nàng vô địch đến mức nào?
Nhưng Huệ Thanh Tuyền vẫn tôn sùng Lý Thất Dạ như vậy, khẳng định thực lực của hắn như thế thì thật kinh người, làm Thái Doãn Hỉ giật mình.
Huệ Thanh Tuyền ưu nhã ung dung từ tốn nói:
– Nếu Doãn đại nhân vẫn không hoàn toàn yên tâm thì Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo cho Lý công tử được không?
Nàng hoàng trụ vô song, dù ở khi nào cũng mê người như vậy, động lòng người như thế. Chưa thấy khuôn mặt thật của nàng nhưng vẫn làm người ta cảm thấy Huệ Thanh Tuyền xinh đẹp tuyệt thế vô song.
Huệ Thanh Tuyền nói ra câu này thì dù là ai cũng xóa tan nghi ngờ. Nếu có Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo vì có thể kê cao gối ngủ.
Chương 4263: Hổ Phù
Lòng Thái Doãn Hỉ rung động mạnh:
– Thiên Nữ nói quá lời.
Thái Doãn Hỉ đâu dám bắt Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo, lão cúi gập đầu hướng Huệ Thanh Tuyền:
– Vậy Doãn Hỉ xin đi lấy.
Thái Doãn Hỉ nói xong vội rời đi, lão không tiện tùy thân mang theo thứ quan trọng như hổ phù.
Sau khi Thái Doãn Hỉ đi, Lý Thất Dạ cười giơ ngón tay cái:
– Khá lắm, cô nương ra từ Ngũ Hành Sơn có lòng dạ người khác khó tới tơi.
Huệ Thanh Tuyền cười khẽ:
– So với đạo huynh thì còn kém rất xa.
So với vừa rồi ung dung ưu nhã thì nàng bây giờ tinh nghịch hơn, vẫn rất đẹp.
Lý Thất Dạ cười cười lấy ra một vật, là ngọc bội màu xanh biếc, chỉ có nửa khối ngọc.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng xuống dưới một lần không dễ dàng, thấy nha đầu cũng hiểu chuyện khiến người thích, thôi hãy lấy lại thứ này đi. Từ nay nàng có thể kê cao gối ngủ.
Khối ngọc bội này là lúc Lý Thất Dạ ở trong lương đình tránh mưa tại Tiên Thống đạo thống, có một lão nhân đưa tặng ngọc bối đính thân.
Ngọc bội xanh biếc, người không biết hàng cũng hiểu khối ngọc bội này không phải vật phàm.
Khi thấy Lý Thất Dạ lấy ngọc bội ra, Tĩnh Nhi đứng sau lưng Huệ Thanh Tuyền trợn to đôi mắt. Lúc này Tĩnh Nhi căng thẳng hơn ai hết, nàng nhìn ngọc bội chằm chằm, lo lắng thay cho tiểu thư nhà mình, sợ Lý Thất Dạ đột nhiên đổi ý.
Nàng là thị nữ mà không kiềm được sốt ruột muốn giật lại ngọc bội, vì khối ngọc bội này liên quan hạnh phúc cả đời của tiểu thư nhà nàng, không thể để nó tùy tiện rơi vào tay ai.
So với Tĩnh Nhi căng thẳng thì Huệ Thanh Tuyền rất bình tĩnh, nàng cười nhìn ngọc bội, ánh mắt như dòng nước. Nàng nhìn Lý Thất Dạ, vẫn ung dung, quý tộc như vậy, nữ nhân thế này có ai không thích.
Huệ Thanh Tuyền mỉm cười dịu dàng hỏi:
– Đạo huynh muốn từ hôn sao?
Ngẫm lại thân phận của nàng, Ngũ Hành Thiên Nữ, người thừa kế Ngũ Hành Sơn, lời nói dịu dàng thốt ra từ môi nàng có sức nặng bao nhiêu, khiến người mất hồn.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Không tính là từ hôn, lão già nhà các ngươi chẳng qua muốn gài bẫy ta. Nếu nàng là nha đầu điêu ngoa thì ta sẽ làm khó dễ một chút, nhưng nha đầu hiểu chuyện như vậy thì thôi ta không làm khó dễ. Cầm khối ngọc bội này thì nàng cũng yên tâm rồi, khỏi phải e ngại gì nữa.
Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm dễ nghe làm người nhũn xương:
– Nếu như nói Thanh Tuyền không ngại thì sao?
Nữ nhân như vậy nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ làm người hối hận mãi mãi.
Đại Hắc Ngưu vỗ tay xen lời:
– Thế là tốt nhất, quá tuyệt vời! Hai người là trời sinh một đôi, dưới đất một song, không ai thích hợp ghép cặp hơn hai người. Hai người là trời đất tạo nên, nếu không thành đôi thì có lỗi với mối thân duyên này!
Đại Hắc Ngưu mong mỏi hai người thành đôi ngay, ước gì đưa đi động phòng luôn. Đại Hắc Ngưu cảm thấy Lý Thất Dạ phối với Ngũ Hành Sơn thì không còn gì tốt hơn, hai người sinh ra đứa trẻ mập mạp nữa thì sẽ là kết quả nó muốn thấy nhất.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Nếu dịu dàng thêm chút nữa thì ta sẽ bị nhũn xương.
Huệ Thanh Tuyền không đắc ý, nàng nhẹ lắc đầu nói:
– Nếu Thanh Tuyền có sức hấp dẫn được như vậy thì Thanh Tuyền rất vui mừng. Thanh Tuyền không thể nào lay động đạo tâm của đương thời, nếu Thanh Tuyền muốn động đạo tâm của đương thời thì như kiến lay cây, không biết tự lượng sức mình.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhìn ngọc bội trong tay:
– Hay cho cô nương, nàng khẳng định không muốn lấy về ngọc bội này?
Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm làm người nghe mê say:
– Nếu đạo huynh thật sự muốn trả lại ngọc bội, ai đưa cho đạo huynh thì đạo huynh hãy trả lại người đó.
Nữ nhân như Huệ Thanh Tuyền khi đã dịu dàng thì rất trí mạng.
Giọng Huệ Thanh Tuyền dịu dàng quanh quẩn bên tai Lý Thất Dạ:
– Ta tin lão tổ của chúng ta là người hiểu tình hiểu lý, tuyệt đối sẽ không khó xử đạo huynh.
Nghe Huệ Thanh Tuyền không chịu nhận lại ngọc bội, Tĩnh Nhi căng thẳng thần kinh lo lắng cho tiểu thư, nàng khẽ kêu:
– Tiểu thư!
Huệ Thanh Tuyền không nói gì, Tĩnh Nhi đành mím môi lại, nàng hiểu ý của tiểu thư.
Lý Thất Dạ nâng lên nâng xuống ngọc bội, hắn cười cất nó vào:
– Thôi được, Ngũ Hành Sơn là chỗ tốt, có rảnh nhất định sẽ ghé qua.
Ánh mắt Huệ Thanh Tuyền dịu dàng khiến người chết chìm trong đó không ra được:
– Thanh Tuyền chắc chắn sẽ ở tệ môn từ xa nghênh Lý huynh đến.
Lý Thất Dạ bật cười gật đầu nói:
– Được, hứa chắc.
Thấy Lý Thất Dạ cất ngọc bội, Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
– May quá là may.
Đại Hắc Ngưu căng thẳng còn hơn hai đương sự, nó vỗ ngực cười nói:
– Bổn soái ngưu chờ uống rượu mừng của các người.
Lý Thất Dạ, Huệ Thanh Tuyền không nói gì.
Một lúc lâu sau hai tay Thái Doãn Hỉ nâng một hộp báu đi vào, cung kính nâng tới trước mặt Lý Thất Dạ, mở nắp hộp ra, một hổ phù đặt bên trong. Hổ phù rất cổ xưa, không biết từ niên đại nào truyền thừa xuống.
Thái Doãn Hỉ lấy hổ phù ra đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ, nói:
– Đây là hổ phù của Thiên Tiệm, xin công tử cất kỹ. Doãn Hỉ kiến thức nông cạn, không biết công tử sâu cạn, xin công tử đừng trách.
Lý Thất Dạ cầm lấy hổ phù, nhìn một hồi rồi cười nói:
– Ngươi đã rất thông minh, hèn gì Ngũ Hành Sơn thu nhận ngươi.
Lý Thất Dạ cất hổ phù xong lấy ra tấm bản vẽ đưa cho Thái Doãn Hỉ, lạnh nhạt nói:
– Thiên Tiệm không cứng rắn không gì phá nổi như ngươi tưởng. Nó được xây đã quá lâu, có chút sơ hở. Đối với người đời thì chút sơ hở này không là gì, nhưng với hạng người vô địch thật sự thì có sơ hở như thế dù Thiên Tiệm cứng rắn đến đâu vẫn có thể tự do tới lui.
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Thái Doãn Hỉ hết hồn, vội cầm lấy bản vẽ, xem xong mặt trắng bệch. Vì Lý Thất Dạ vẽ các điểm sơ hở hết sức kỹ càng, mỗi sơ hở như có thể mở ra cánh cửa.
Đối với cường giả trên cõi đời, dù họ biết rõ có sơ hở cũng không vào được. Nhưng như Lý Thất Dạ nói, đối với hạng người vô địch nếu bị bọn họ biết sơ hở thì Thiên Tiệm không ngăn được họ, có thể tự do tới lui.
Thái Doãn Hỉ lạy dài:
– Đa tạ công tử! Công tử đến vì phúc lợi của Tiên Thống Giới, nhận được công tử che chở…
Chương 4264: Huệ Thanh Tuyền vô song
Thái Doãn Hỉ hành lễ lớn, Lý Thất Dạ chỉ lạnh nhạt nói:
– Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không phải người che chở Tiên Thống Giới gì, càng không phải mưu cầu phúc lợi cho Tiên Thống Giới. Ta chỉ là người đi ngang qua, đơn giản thích khung dàn của Thiên Tiệm nên nghiên cứu một chút, nhìn ra ít sơ hở.
Lòng Thái Doãn Hỉ rung động mạnh, lão là quan thủ của Thiên Hùng quan, canh gác nó lâu lắm rồi, nắm rõ Thiên Tiệm như lòng bàn tay. Nhưng mạnh như Thái Doãn Hỉ cũng không thể tìm hiểu rõ từng cái.
Lý Thất Dạ chỉ là khách qua đường, đi một chuyến trên Thiên Tiệm đã biết sơ hở của nó, chuyện này khủng bố biết bao.
Thái Doãn Hỉ ở Thiên Hùng quan lâu, trong lòng biết rõ Thiên Tiệm cường đại. Đừng nói cường giả bình thường, dù là Thủy Tổ mạnh đến đâu hễ Thiên Tiệm mở ra thì sẽ không thể công phá nó.
Không biết ai tạo ra Thiên Tiệm nhưng cường giả bình thường trên đời không cách nào tham ngộ ảo diệu của nó. Thủy Tổ vô cùng kinh diễm cũng chưa chắc nắm rõ trọn vẹn Thiên Tiệm. Thái Doãn Hỉ sâu sắc biết sự đáng sợ của Thiên Tiệm, lão biết với thực lực của mình kiếp này cũng không thể nhìn thấu Thiên Tiệm hoàn toàn.
Giờ Lý Thất Dạ liệt kê tỉ mỉ sơ hở của Thiên Tiệm, đưa ra cách giải quyết. Thực lực như vậy đừng nói là Thái Doãn Hỉ, hoặc Kim Quang Thượng Sư, Tiên Thống Giới đương thời chưa chắc có ai làm được.
Lý Thất Dạ đã làm được, điều này đáng sợ biết bao, thực lực khủng bố cỡ nào.
Nghĩ đến đây Thái Doãn Hỉ đổ mồ hôi như tắm. Như Huệ Thanh Tuyền đã nói, nếu Lý Thất Dạ có mưu đồ gì thì quân đoàn Thiên Tiệm bình thường của lão dù có ỷ lại Thiên Tiệm cũng không ngăn hắn nổi. Nếu Lý Thất Dạ thật sự có mưu đồ thì hắn có thể phá hủy Thiên Tiệm.
Hèn gì Huệ Thanh Tuyền nói Lý Thất Dạ mượn hổ phù là ôm thiện ý đưa ra yêu cầu, nếu hắn muốn cái gì thì trực tiếp phá hoại Thiên Tiệm vẫn lấy được thứ hắn muốn.
Bây giờ Lý Thất Dạ tốn công sức hỏi mượn hổ phù đúng là đã bày tỏ thành ý, thiện ý, hắn không muốn phá hủy Thiên Tiệm.
Thái Doãn Hỉ lạy dài, cung kính nói:
– Công tử là thần nhân! Doãn Hỉ ngu muội, hôm nay được công tử nhắc nhở là may mắn lớn của Doãn Hỉ.
Lý Thất Dạ nhận lễ lớn của Thái Doãn Hỉ, thản nhiên nói:
– Ngươi lo trám những sơ hở này đi, thời gian không chờ người, nên đến rồi sẽ đến.
Thái Doãn Hỉ nghe vậy tim rung lên, vội hỏi:
– Đại nạn thật sự sẽ đến sao?
Thật ra Thái Doãn Hỉ đã chuẩn bị tâm lý đối mặt tai nạn đến, đã có ý tưởng rồi, nhưng lão vẫn ôm may mắn hy vọng chuyện đã xảy ra trước đó chỉ là trùng hợp.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đúng vậy, nên đến rồi sẽ tới, không ai trốn thoát được.
Thái Doãn Hỉ lẩm bẩm:
– Thiên tai thật sự sẽ đến.
Lòng Thái Doãn Hỉ nặng trĩu, vì thiên tai mà giáng xuống Thiên Hùng quan sẽ đứng mũi chịu sào.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Thiên tai? Không có thiên tai gì hết. Tam Tiên giới là nơi an toàn nhất cõi đời, ông trời muốn giáng thiên tai không dễ. Tai nạn không phải thiên tai, đó là nhân họa.
Thái Doãn Hỉ hút ngụm khí lạnh, biến sắc mặt:
– Nhân họa!
Thái Doãn Hỉ bản năng nhìn hướng Bất Độ Hải, lòng rung lên hỏi:
– Ý của công tử là có cố nhân trở về?
Thực lực của Thái Doãn Hỉ đã rất mạnh, làm Chí Tôn Trường Tồn lão sánh bằng Thủy Tổ, ví dụ như Thủy Tổ đẳng cấp Vạn Thống, thậm chí là đẳng cấp Đế Thống. Mạnh đến trình độ như Thái Doãn Hỉ nhìn thấy xa hơn, biết nhiều thứ hơn. Nên lúc Lý Thất Dạ nói tới nhân họa thì Thái Doãn Hỉ thầm ớn lạnh, lão suy nghĩ lan man, nhớ tới vài truyền thuyết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cố nhân trở về, là cố nhân nhưng không còn là cố nhân, khi đó ai dám gọi là cố nhân nữa.
Thái Doãn Hỉ thì thầm lặp lại:
– Như cố nhân nhưng không còn là cố nhân.
Huệ Thanh Tuyền nói với Thái Doãn Hỉ:
– Lý công tử nói có lý, nếu xảy ra chuyện thì Thiên Hùng quan sẽ hứng chịu đầu tiên, Doãn đại nhân nên biết rõ điều này. Bởi vậy Doãn đại nhân hãy tranh thủ trám hết sơ hở, chuẩn bị tới lúc binh đến dưới thành đi.
Huệ Thanh Tuyền nhắc nhở, Thái Doãn Hỉ nhìn kỹ bản vẽ của Lý Thất Dạ, cười khổ nói:
– Thiên Nữ, chuyện này hơi khó. Thiên Tiệm to lớn đến mức trên đời không có thứ gì so sánh được. Tuy sơ hở này nhìn nhỏ nhưng đó là so với Thiên Tiệm, muốn sửa chữa từng cái sơ hở cần tài nguyên, nhân lực nhiều như biển. Cần nhiều thần kim, tiên thạch, rất nhiều cường giả liên hợp dung luyện. Nếu chỉ bằng vào quân đoàn Thiên Tiệm thì cần thời gian rất dài mới sửa chữa hết sơ hở.
Thiên Tiệm là phòng ngự dài nhất to nhất Tiên Thống Giới, nó dài ức vạn dặm, mỗi sơ hở đều cực kỳ kinh người, cần tiêu hao nhiều nhân lực, tài lực mới tu sửa nó được.
Huệ Thanh Tuyền chậm rãi nói:
– Bất Độ Hải có khách đến, Thiên Tiệm sẽ đứng mũi chịu sào. Nếu Thiên Tiệm bị phá thì Tiên Thống Giới sẽ bị lộ ra trước mặt sói cọp. Thiên Tiệm không tồn tại thì thiên hạ làm sao bình an? Thiên Tiệm không phải của một người, thiên hạ đều có phần. Nếu thiên hạ cùng đóng góp, các đạo thống, cường giả nên cùng nhau gánh vác trách nhiệm này.
Thái Doãn Hỉ cười khổ nói:
– Thiên Nữ nói có lý nhưng… không dễ.
Thái Doãn Hỉ biết đạo lý đó.
Người trong thiên hạ đều hiểu nếu Thiên Tiệm bị phá thì bao nhiêu đạo thống, sinh linh sẽ bị lộ ra trước tai nạn. Nhưng kêu các đạo thống, cường giả quyên góp thần kim, thiên thạch của mình không dễ gì, dù sao ai cũng có ích kỷ riêng.
Huệ Thanh Tuyền thốt lời:
– Ngũ Hành Sơn sẽ gánh một phần ba, còn lại thiên hạ cùng đóng góp được chăng?
Thái Doãn Hỉ rung động, một phần ba thần kim thiên thạch đủ để tạo dựng đạo thống hoặc nhiều hơn nữa, bỏ vốn quá lớn.
Huệ Thanh Tuyền chính miệng hứa hẹn không chút do dự, không dây dưa, chỉ riêng hào khí đó đã không cách nào hình dung, cực kỳ bá đạo.
Thiên hạ to lớn biết bao, đạo thống có nhiều cỡ nào, nhưng Ngũ Hành Sơn một mình quyên một phần ba. Tu sĩ, đạo thống trong thiên hạ còn muốn gì nữa?
Thái Doãn Hỉ lạy dưới đất:
– Doãn Hỉ đại biểu thiên hạ bái tạ Ngũ Hành Sơn, bái tạ Thiên Nữ.
Có Huệ Thanh Tuyền lên tiếng thì sự việc dễ dàng hơn nhiều.
Một mình Ngũ Hành Sơn gánh một phần ba, người trong thiên hạ quyên góp hai phần ba, còn càu nhàu cái gì nữa? Dù đạo thống không chịu cũng không có cớ chối, tất cả phải phụ trách gánh vác.
Huống chi Huệ Thanh Tuyền nói Ngũ Hành Sơn đồng ý phụ trách tiêu hao một phần ba tương đương với chịu trách nhiệm công trình lần này. Ngũ Hành Sơn hô một tiếng thì trong thiên hạ có đạo thống nào không chịu gánh vác? Có thể nói đến mức này rồi lời nói của Ngũ Hành Sơn nặng ký hơn Thái Doãn Hỉ nhiều.
Chương 4265: Chân Tường Cũ (Thượng)
Có Ngũ Hành Sơn phụ trách một phần ba, Huệ Thanh Tuyền mở miệng tỏ thái độ thì công trình to lớn này dễ dàng nhiều. Nhân lực, tài lực đều sẽ đến nơi, tu sửa sơ hở Thiên Tiệm chỉ còn lại vấn đề thời gian.
Huệ Thanh Tuyền chậm rãi nói:
– Hãy mau sửa đi, sớm một ngày thì yên tâm chút. Thời gian không đợi ai, tai nạn sẽ không chờ ai, nên đến sẽ đến. Khi đó nếu không chuẩn bị sẵn sàng thì mọi thứ đều phí công, tất cả sẽ thành mây khói.
Thái Doãn Hỉ vội đáp:
– Doãn Hỉ hiểu, Doãn Hỉ nhất định gánh vác trách nhiệm quan trọng này, sửa xong trong thời gian nhanh nhất! Dù thế nào Doãn Hỉ đều sẽ cùng sống còn với Thiên Tiệm!
Thái Doãn Hỉ nói năng dõng dạc, lão xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, dám hứa hẹn như vậy trước mặt Ngũ Hành Thiên Nữ thì không chỉ là thuận miệng nói. Lời Thái Doãn Hỉ nói ra sẽ chịu trách nhiệm thực hiện bằng được.
Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền cũng rất tin tưởng thực lực của Thái Doãn Hỉ:
– Ta tin tưởng năng lực của Doãn đại nhân.
Lý Thất Dạ đứng dậy, duỗi lưng nói:
– Được rồi, hết chuyện của ta, tới lúc đi rồi.
Khi Lý Thất Dạ rời đi, Huệ Thanh Tuyền chào từ biệt:
– Mong còn được gặp lại Lý huynh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tin tưởng rất nhanh sẽ gặp lại.
Lý Thất Dạ rời khỏi phủ Quan Thủ.
Có người tiến lên nghênh đón ngay:
– Đạo huynh!
Người này chờ Lý Thất Dạ ở ngoài phủ đã lâu, người đó là Thánh Sương Chân Đế của Quang Minh Thánh Viện.
Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế vô địch thập nhị cung, cao quý vô song, nhưng nàng sẵn lòng chờ đợi Lý Thất Dạ, dù thời gian lâu cỡ nào nàng cũng tràn đầy kiên nhẫn.
Thấy mặt Lý Thất Dạ, Thánh Sương Chân Đế cụi gập đầu chào.
Thánh Sương Chân Đế không vòng vo, dứt khoát nói thẳng:
– Đạo huynh, các lão Thánh Viện đều muốn bái kiến đạo huynh.
Đại Hắc Ngưu khinh thường cười nói:
– Ha, đám lão bất tử của Thánh Viện các ngươi rốt cuộc phản ứng lại, muốn kéo người? Thấy có giá trị thì bị lửa dí mông hấp tấp chạy tới.
Bị Đại Hắc Ngưu cười nhạo làm Thánh Sương Chân Đế lúng túng cười gượng. Các vị lão tổ của Quang Minh Thánh Viện đến đúng là có ý muốn lôi kéo Lý Thất Dạ, nói sao thì hắn là học sinh của Quang Minh Thánh Viện. Sao Quang Minh Thánh Viện có thể để vuột mất một học sinh tốt được?
Lý Thất Dạ cười cười:
– Không dám nhận lễ nặng như vậy, sau này có duyên luôn sẽ gặp lại.
Đại Hắc Ngưu cố ý giội nước lạnh móc mỉa Quang Minh Thánh Viện:
– Ha, bỏ lỡ cơ hội là không còn nữa, so với đám lão già các ngươi thì tiểu tử Tẩy Tội viện có ánh mắt hơn, trước người một bước.
Đại Hắc Ngưu gọi tiểu tử Tẩy Tội viện tức là viện trưởng Đỗ Văn Nhụy.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, nói:
– Ta nhất định sẽ chuyển lời của đạo huynh lại, cánh cửa Quang Minh Thánh Viện luôn mở ra vì đạo huynh, hoan nghênh đạo huynh tùy thời trở về.
Thánh Sương Chân Đế biết Lý Thất Dạ mạnh đến không thể tưởng tượng, tồn tại như hắn hoàn toàn không cần sống dựa vào Quang Minh Thánh Viện. Các vị lão tổ của Quang Minh Thánh Viện muốn lôi kéo Lý Thất Dạ là vì có danh phận, nói sao thì Lý Thất Dạ từng là học sinh của Tẩy Tội viện, tốt xấu có thể bắt quàng làm họ.
Thánh Sương Chân Đế hiểu rõ loại người như Lý Thất Dạ chưa chắc sẽ nể tình các vị lão tổ của Quang Minh Thánh Viện.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Có cơ hội rồi tính, dù sao ta là học sinh Tẩy Tội viện.
Thánh Sương Chân Đế cúi đầu nói:
– Ta hiểu, Tẩy Tội viện là một trong năm học viện của Quang Minh Thánh Viện chúng ta, tương lai tiền đồ vô lượng, rồi sẽ nuôi dưỡng ra rường cột.
Thánh Sương Chân Đế thốt ra lời nói có sức nặng, cũng khéo léo. Làm Chân Đế thập nhị cung, lời nàng nói không chỉ nghe cho vui.
Thánh Sương Chân Đế lại cúi đầu chào Lý Thất Dạ, gật đầu chào Đại Hắc Ngưu sau đó rời đi.
Nhìn Thánh Sương Chân Đế đi xa, Đại Hắc Ngưu cười gian:
– Nha đầu này rất thông minh, tiếc rằng Quang Minh Thánh Viện có bốn đại viện, nàng chỉ ở trong Bắc Viện. Nàng không thể nắm quyền toàn Quang Minh Thánh Viện, không thì Quang Minh Thánh Viện có thể lên một bậc thang cao hơn, nghênh đón thời đại mới.
Đại Hắc Ngưu đánh giá Thánh Sương Chân Đế rất cao, nàng cũng có năng lực, trí tuệ đó.
Điều đáng tiếc là Quang Minh Thánh Viện quá lớn, Bắc Viện chỉ là một trong bốn viện của Quang Minh Thánh Viện. Thánh Sương Chân Đế muốn nắm giữ nguyên Quang Minh Thánh Viện phải làm các lão giao quyền lại, nhưng chuyện này rất khó khăn.
Dù vậy Thánh Sương Chân Đế vẫn hứa hẹn với Lý Thất Dạ.
Mọi người đều biết Lý Thất Dạ xuất thân từ Tẩy Tội viện, hắn ít nhiều gì có chút tình cảm với nó.
Mới rồi Thánh Sương Chân Đế hứa hẹn với Lý Thất Dạ rằng về sau nàng sẽ tùy khả năng quan tâm Tẩy Tội viện. Trong quyết sách của Quang Minh Thánh Viện, đặc biệt là chia tài nguyên, nếu Thánh Sương Chân Đế có thể làm chủ thì nàng hoặc nhiều hoặc ít sẽ nâng đỡ Tẩy Tội viện, nghiêng hướng Tẩy Tội viện một chút.
Dù sao Quang Minh Thánh Viện muốn xin chút tình cảm với Lý Thất Dạ thì phải đưa ra thành ý. Thánh Sương Chân Đế không thể nắm quyền lớn của Quang Minh Thánh Viện vẫn đưa ra lời hứa, từ đây nhìn ra được sự quyết đoán của nàng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Quang Minh Thánh Viện đúng là nhân tài lớp lớp, nhưng nó quá khổng lồ, đuôi to khó vẫy.
Đại Hắc Ngưu cười gian nói:
– Ha, chuyện này nên do thụ yêu già nhức đầu, tương lai lão sẽ khổ đây.
Đại Hắc Ngưu vui sướng khi người gặp họa, nó như nhìn thấy bộ dạng nhức đầu của thụ yêu già.
Lý Thất Dạ cười cười, lạnh nhạt nói:
– Các ngươi hãy về đi, ta còn có chuyện.
Không đợi nhóm Đại Hắc Ngưu lấy lại tinh thần Lý Thất Dạ đã rời đi.
Đại Hắc Ngưu không hỏi Lý Thất Dạ đi đâu, nó mang theo hai nàng Liễu Yến Bạch trở về:
– Được rồi, chúng ta đi về trước.
Lý Thất Dạ ra Thiên Hùng quan, vượt qua Thiên Tiệm kéo dài ức vạn dặm đi tới tận cùng, đối với cường giả tu sĩ bình thường thì rất khó đi tới cuối Thiên Tiệm. Không chỉ vì Thiên Tiệm quá khổng lồ, siêu dài, cũng vì khi đi đến cuối Thiên Tiệm sẽ có lực lượng cường đại không gì sánh bằng. Càng đến gần thì lực lượng này càng mạnh hơn, nó sẽ ngăn cách người đến gần nó.
Lý Thất Dạ đáp xuống cuối Thiên Tiệm, đứng trước chân tường cũ, đưa mắt nhìn.
Đứng trước chân tường cũ ngước lên nhìn tường thành như đâm thẳng lên vũ trụ, mây trắng lững lờ bay một nửa chiều cao tường thành, có thể tưởng tượng tường thành Thiên Tiệm to lớn cỡ nào.
Cuối Thiên Tiệm nằm ở dưới chân tường cũ, nơi này là vùng đất vô cùng xa xôi của đất biên hoang, ngày thường không có bóng người. Những người chạy nạn hoặc tránh né kẻ thù cũng sẽ không đến đây, càng không an cư ở lại.audio coi am