Đế Bá Audio Podcast
Tập 852 [Chương 4256 đến Chương 4260]
❮ prevnext ❯Chương 4256: Một Chiêu Chém Phật
Thấy thái độ của Lý Thất Dạ, có người khó chịu quát:
– Thiên hạ hưng vong, thất phu có trách nhiệm!
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Ngươi nói thiên hạ, tiếc rằng nó không phải thiên hạ của ta. Nếu là thiên hạ của ta thì mọi chuyện dễ nói. Đây là thiên hạ của các ngươi, nên thiên hạ hưng vong trách nhiệm nằm ở các ngươi chứ không phải ta.
Đại nhân vật bị Lý Thất Dạ chọc tức bùng cháy lửa giận:
– Ngươi…!
Lý Thất Dạ không quan tâm.
Một thiên tài cười khẩy nói:
– Ha, nói cho lắm vào, sự thật là không dám thử.
Thiên tài nói câu đó làm các ánh mắt nhìn hướng Lý Thất Dạ bỗng chốc biến đổi. Người có địch ý với hắn lúc trước ánh mắt nhìn hắn khác lạ.
Có người núp trong đám đông châm lửa góp gió, cười gằn:
– Ha, nói có lý, mới rồi nói ba hoa chích choè, hào khí ngất trời nhưng thật ra chỉ là bao cỏ, tự biên tự diễn, ra tay một phát là lòi đuôi.
Câu này nghe chói tai, không phải hành động của quân tử, nhưng có người nói ra rồi, ánh mắt mọi người khác lạ nhìn Lý Thất Dạ.
Vì người đó nói có lý.
Thiên tài trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng:
– Có giỏi thì thử xem, đánh mở nham thạch này cho người trong thiên hạ nhìn.
Trước đó bao người ghen tỵ Lý Thất Dạ, cảm thấy hắn có tài đức gì mà được Ngũ Hành Thiên Nữ ưu ái? Bọn họ cho rằng hắn không có tư cách.
Nhưng trước mặt Ngũ Hành Thiên Nữ, dù trong lòng họ chua lè cũng không dám nói thẳng ra. Giờ thấy có cơ hội khó xử, đả kích Lý Thất Dạ, làm hắn xấu mặt trước Ngũ Hành Thiên Nữ, thiên tài trẻ tuổi ghen tỵ hắn, ái mộ Ngũ Hành Thiên Nữ rất vui lòng góp sức vào.
Đối với những lời trào phúng châm chích, Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Không hứng thú.Nguồn truyện audio Podcast
Thần Cổ Chiến lạnh lùng liếc Lý Thất Dạ, cười khẩy nói:
– Đánh mở được hay không nói một câu thôi, lải nhải cái gì? Là nam nhi thì là việc hào khí chút, mở nham thạch ra mưu cầu phúc lợi cho thiên hạ!
Có người phụ họa Thần Cổ Chiến, cười nhạo:
– Cổ Chiến huynh làm khó người ta quá. Người ta đang dùng kế không thành, huynh tưởng ai đó có bản lĩnh thật sao? Có thể đánh mở nham thạch sao? Người ta chỉ làm bộ làm tịch.
Người thứ hai cười khẩy nói:
– Cũng đúng, thôi đừng làm khó người ta, lỡ bị xấu mặt thì không tốt. Quân tử không nên làm vậy.
Lý Thất Dạ lười quan tâm nhóm Thần Cổ Chiến cười nhạo, kích tướng. Hắn cười cười nhìn Thái Doãn Hỉ.
Thái Doãn Hỉ cúi đầu nói:
– Xin công tử hãy ra tay!
Đại nhân vật thế hệ trước nói:
– Doãn Hỉ đại nhân, hắn đã không chịu ra tay, thiên hạ có quá nhiều người tài ba khác, hơn nữa chưa chắc hắn có năng lực đó.
Không chỉ có thiên tài trẻ tuổi gai mắt Lý Thất Dạ, một số đại nhân vật thế hệ trước cũng ghét hắn.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Người tài ba thiên hạ? Chỉ là một đám bao cỏ. Cái gọi là anh hùng thiên hạ hội tụ lại mà không đánh mở được một nham thạch bình thường, còn dám lải nhải như mụ đàn bà, các ngươi trừ là bao cỏ ra có thể làm chút chuyện gì?
Nhiều nhân vật có mặt bị lời Lý Thất Dạ chọc giận:
– Ngươi…!
Bọn họ là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy nhưng bị Lý Thất Dạ nói không đáng một đồng, họ là đại nhân vật mà hắn dám chỉ vào mũi mắng họ là bao cỏ, làm sao nhịn được cơn tức này?
Mấy người Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế còn giữ bình tĩnh, không tỏ ra khó chịu, chỉ cười khổ.
Thiên tài trẻ tuổi cười nhạt khinh thường nói:
– Nói như thể ngươi có thể mở được nham thạch vậy.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Chỉ là đá cứng bình thường, đánh mở nó có khó gì, chỉ tiện tay. Bao cỏ mới không mở ra được, lại còn lảm nhảm như đàn bà.
Nhiều người không phục:
– Láo quá!!!
Nhiều người trừng hắn, các đại nhân vật lao nhao chỉ trích Lý Thất Dạ.
Đại nhân vật tức giận quát:
– Ngươi nghĩ mình là ai mà dám buông lời ngông cuồng như thế?
Thần Cổ Chiến lạnh lùng cười:
– Hừ! Lớn lối lắm, thổi phồng hơi lố. Kim Quang Thượng Sư còn không mở được thì ngươi dựa vào cái gì có thể?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bằng vào ta mạnh hơn đám bao cỏ các ngươi.
Lý Thất Dạ lặp đi lặp lại từ bao cỏ chọc giận Thần Cổ Chiến, các đại nhân vật tức giận trừng hắn:
– Ngươi…!
Nếu không phải Ngũ Hành Thiên Nữ ngồi ở đó thì đã có người đứng ra đòi khiêu chiến Lý Thất Dạ rồi.
Thái Doãn Hỉ cúi đầu hỏi Lý Thất Dạ:
– Xin mời công tử ra tay được không?
Đám người la ó:
– Đúng rồi, có giỏi thì mở ra cho chúng ta xem đi! Đừng ở đó bốc phét, hừm, ai chẳng biết nói khác?
Lý Thất Dạ không để ý đám người ồn ào, hắn chỉ nhìn Thái Doãn Hỉ:
– Trên đời không có bữa cơm miễn phí, ta ra tay thì không khó. Vậy đi, nếu ta đánh mở nó ra, thứ bên trong thuộc về ta được chứ?
Thái Doãn Hỉ khó khăn:
– Cái này…
Đại Giác Thiền Sư đứng ra nói:
– Quan thủ đại nhân tuyệt đối không thể đồng ý! Nếu tiên tri của Thủy Tổ ta thành sự thật thì thứ đó không thể giao cho người khác. Nếu thứ đó liên quan phúc lợi của Tiên Thống Giới, thiên hạ thương sinh thì không thể để nó rơi vào tay hung nhân, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng.
Lý Thất Dạ liếc Đại Giác Thiền Sư, lạnh nhạt nói:
– Ngu xuẩn, đem lời ta nói vào tai này ra tai kia. Ta cho ngươi một cơ hội ra tay, một chiêu chém ngươi!
Đại Giác Thiền Sư không sợ hãi, chắp hai tay chậm rãi nói:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Thí chủ, không phải ta nhằm vào thí chủ, ta chỉ lo cho thiên hạ, mưu cầu phúc lợi vì thương sinh.
Lý Thất Dạ chậm rãi đứng dậy, lười nói nhiều:
– Ngu, ra tay đi, một chiêu chém ngươi!
Đám người ngừng thở, tuy bọn họ gai mắt Lý Thất Dạ, nhưng hắn là hung nhân từng giết ba vị Chân Đế nhóm Kim Bồ Chân Đế.
Đại Giác Thiền Sư đứng ra niệm phật:
– A di đà phật, nếu vậy thì tiểu tăng xin phép không biết tự lượng sức mình!
Ong ong ong ong ong!
Một chuông vàng siêu khổng lồ bao phủ toàn thân Đại Giác Thiền Sư, chuông vàng hiển hiện vô số phù văn như có các thánh phật gia cố, ngàn vạn cao tăng bảo vệ.
Trong phút chốc phật quang tràn ngập, đại đạo mênh mông.
Nhìn Đại Giác Thiền Sư được Kim Chung Tráo bao bọc toàn thân, có đại nhân vật giải thích:
– Kim Chung Tráo, bí bảo bất truyền của Thiên Khuy đế quốc.
Một lão tổ chậm rãi nói:
– Đại Giác Thiền Sư đã tu luyện Kim Chung Tráo đến mức lô hỏa thuần thanh, đỉnh cao nhất, rất khó phá giải.
Có thiên tài cười khẩy nói:
– Đúng rồi, có Kim Chung Tráo hộ thể, ta không tin có thể một chiêu chém.
Bất Hủ Chân Thần khác không tin Lý Thất Dạ có thể một chiêu giết Đại Giác Thiền Sư:
– Kim Chung Tráo rất khó phá, dù là Chân Đế thập nhị cung cũng không thể một chiêu giết được.
Chương 4257: Một Ngón Tay Nghiền Nát (Thượng)
Đại Giác Thiền Sư biết rõ mình không đánh lại Lý Thất Dạ nhưng vẫn không lùi bước, hai tay kết phật ấn:
– Thí chủ, đắc tội
– Grào!
Đại Giác Thiền Sư rống to như tiếng sư tử gầm, rống vỡ vì sao trên trời. Phật ấn ập đến, phát ra tiếng nổ lớn, một con rồng vàng bay lên, thánh phật bao trùm. Chân long và thánh phật với thế vô thượng oanh sát Lý Thất Dạ.
Thấy chiêu thức đó đánh tới, có người kinh kêu:
– Sư Hống Công, Long Phật Ấn!
Mọi thứ dưới bầu trời dường như bị trấn áp, mạnh như Hoàng Tôn Chân Đế cũng lộ nét mặt nghiêm nghị.
Có thể tưởng tượng một kích của Đại Giác Thiền Sư mạnh cỡ nào.
Đại Giác Thiền Sư thi triển ra ba môn tuyệt học của Thiên Khuy đế quốc chỉ trong tích tắc. Kim Chung Tráo phòng ngự, Sư Hống Công uy hiếp, Long Phật Ấn trấn sát.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng hùng hồn không gì sánh bằng ập hướng Lý Thất Dạ. Đại Giác Thiền Sư như vị Kim Cương giận dữ, hàng long phục ma.
Đối diện siêu mạnh, Lý Thất Dạ không chớp mắt cái nào, người lóe ánh sáng, giơ tay lên, nắm tay như búa chém thẳng xuống. Một nhát chém đơn giản trực tiếp, một đấm mở thiên địa, đứt vạn cổ.
Bùm!
Vang tiếng nổ nhức óc, loáng thoáng tiếng hú. Phật long bị chém thành hai khúc, phật ấn vỡ nát.
Đinh!
Thanh âm như đánh trúng chuông vàng thật.
Chém một nhát, vang tiếng đinh điếc tai, chuông vàng vỡ nát.
Bùm!
Nắm đấm búa chém vào người Đại Giác Thiền Sư.
Phụt!
Cơ thể Đại Giác Thiền Sư bị chém thành huyết vụ bắn tung tóe.
Ong ong ong ong ong!
Một luồng sáng bắn ra từ mưa máu muốn chạy trốn, đó là chân mệnh của Đại Giác Thiền Sư.
Đáng tiếc chân mệnh vừa xông ra tay Lý Thất Dạ nhanh như tia chớp túm lấy nó bóp chặt.
Lý Thất Dạ hờ hững nhìn, ngón tay siết chặt:
– Học chút lông gà, giả thần giả quỷ cũng đành thôi, còn dám múa búa trước cửa Lỗ Ban trước mặt ta, tự tìm đường chết.
– A!
Một tiếng hét thảm, chân mệnh của Đại Giác Thiền Sư bị Lý Thất Dạ bóp nát.
Chân mệnh nát vụn, huyết vụ tan biến, trong khoảnh khắc một quốc sư vô song thành mây khói.
Cảnh tượng rung động mọi người, liên tiếp vang tiếng hút không khí, có người mặt không chút máu.
Tưởng tượng xem Đại Giác Thiền Sư mạnh cỡ nào, quốc sư đời trước của Thiên Khuy đế quốc. Bao nhiêu đại nhân vật tự ví mình là vãn bối trước mặt Đại Giác Thiền Sư, bây giờ lão bị Lý Thất Dạ một chiêu giết chết!
Một chiêu chém, nói được làm được. Mọi người lặng im, có người rợn tóc gáy.
Đại Giác Thiền Sư mạnh biết bao, quốc sư đời trước của Khuy Thiên đế quốc, đại đạo thông thần, đã từng được nhiều Chân Đế nâng làm khách quý. Nhưng hôm nay Đại Giác Thiền Sư bị Lý Thất Dạ một chiêu chém chết.
Thử hỏi trong những người có mặt ai có thể một chiêu giết Đại Giác Thiền Sư? Thái Doãn Hỉ cũng chưa chắc làm được. Nếu có người làm được thì mọi người chỉ nghĩ đến một người, Ngũ Hành Thiên Nữ.
Nhưng lúc này Lý Thất Dạ tay không đánh một đấm đã diệt Đại Giác Thiền Sư, đáng sợ, khủng bố biết bao.
Nhìn Đại Giác Thiền Sư tan thành mây khói chỉ trong một chiêu, nhiều người rùng mình. Đặc biệt những người vừa rồi bất kính với Lý Thất Dạ thì thầm lạnh tóc gáy, bọn họ tự nhận mình không mạnh bằng Đại Giác Thiền Sư, thậm chí thua xa. Bây giờ Đại Giác Thiền Sư bị Lý Thất Dạ một chiêu chém chết, nếu bọn họ đánh nhau với hắn cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Nhìn Đại Giác Thiền Sư bị Lý Thất Dạ một chiêu chém, Từ Tiêu Cẩn buông tiếng thở dài, nàng bất lực.
Hai người cùng một mạch, là đệ tử của Hòa Bích đạo thống. Đại Giác Thiền Sư đúng là kế thừa đại đạo của Thủy Tổ bọn họ, đứng ở lập trường đồng môn thì Từ Tiêu Cẩn không hy vọng lão chết thảm, dù gì là đồng môn.
Tiếc rằng Đại Giác Thiền Sư tự tìm đường chết, bởi vì trước đó Lý Thất Dạ đã cảnh cáo bọn họ. Từ Tiêu Cẩn nhắc Đại Giác Thiền Sư rất nhiều lần nhưng lão cứ cố chấp, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
Từ Tiêu Cẩn biết rõ Lý Thất Dạ mà ra tay thì đại cục đã định, hắn muốn chém Đại Giác Thiền Sư, ai muốn cứu cũng vô ích, chẳng qua thêm một cái mạng.
Trong khi mọi người lặng im, một tiếng quát sắc nhọn vang lên:
– Hay cho hung nhân!
Là đạo thân của Kim Biến Chiến Thần, đôi mắt lạnh lẽo như có mười vạn mặt trời lạnh nổ tung trong mắt, khí thế Chân Đế đáng sợ bắn ra từ đôi mắt tựa như cơn lũ tuyên cổ trùng kích Lý Thất Dạ.
Kim Biến Chiến Thần là một trong Chân Đế mạnh nhất trên đời hiện nay, cũng là Chân Đế khiến người kính sợ nhất, hiếu chiến nhất.
Khi ánh mắt Kim Biến Chiến Thần sắc bén, tiếng quát như đại đạo nổ tung, nhiều người dựng đứng lông tơ. Dù chỉ là đạo thân vẫn khiến người tràn ngập kính sợ.
Kim Biến Chiến Thần trầm giọng quát:
– Dám hành hung tại đây, vô pháp vô thiên!
Thanh âm như ngàn vạn tiếng sấm nổ, sấm sét đì đùng, dị tượng làm người run rẩy.
Kim Biến Chiến Thần tựa như thẩm phán vô thượng sắp giáng sấm sét xuống đánh chết Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không thèm để ý tiếng quát to của Kim Biến Chiến Thần, hắn cười khẽ nói:
– Ta là trời, ta là pháp.
Đạo thân Minh Vương Phật chắp hai tay lại từ tốn nói:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Đạo hữu hiếu sát không phải phúc cho Tiên Thống Giới, vì phúc lợi của Tiên Thống Giới, khuyên đạo hữu hãy buông đồ đao lập đất thành Phật.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Ta là Phật thì gì thành Phật, ngươi chỉ là hòa thượng giả khoác cà sa.
Ánh mắt Kim Biến Chiến Thần sắc bén bắn ra sát khí, trầm giọng nói:
– Láo lếu hết sức! Doãn quan thủ, tiểu tử này là đại hung, họa lớn của Tiên Thống Giới, theo ý ta thì không thể để hắn lấy đá này! Nếu được thì nên trừng trị hắn đi!
Minh Vương Phật lên tiếng đồng ý.
Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật đề nghị đánh Lý Thất Dạ, mọi người nín thở. Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật dù sao là Chân Đế, Trường Tồn nặng ký nhất trong giới trẻ hiện nay, thực lực hùng hậu nhất. Sức ảnh hưởng của hai người rất cao, hô lên một tiếng là cả đám người teo. Nếu Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật muốn phong giết một người e rằng người đó khó có chỗ đứng trong Tiên Thống Giới.
Về yêu cầu của Kim Biến Chiến Thần, Thái Doãn Hi trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói:
– Làm vậy sợ là không ổn.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Bằng vào đạo thân của các ngươi mà dám huênh hoang trước mặt ta? Hôm nay chém đạo thân của các ngươi, sau đó chém chân thân các ngươi. Ra tay!
Kim Biến Chiến Thần hoàn toàn bị chọc giận:
– Ngông cuồng!!!
Kim Biến Chiến Thần cực kỳ hiếu chiến, kinh nghiệm dày dạn đánh đâu thắng đó. Trong Tiên Thống Giới bao người nghe tên Kim Biến Chiến Thần liền run rẩy, có ai dám càn rỡ trước mặt gã?
Hôm nay Lý Thất Dạ tùy tiện tuyên bố muốn chém gã, hỏi sao không chọc khùng Kim Biến Chiến Thần?
Chương 4258: Một Ngón Tay Nghiền Nát (Hạ)
Minh Vương Phật chắp hai tay trầm giọng quát:
– Thiện tai, thí chủ nói ngông…
Làm cao tăng đắc đạo Minh Vương Phật không dễ tức giận, nhưng lời nói của Lý Thất Dạ đã làm gợi lên lửa giận.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bớt nói nhảm đi, ra tay đi, chém các ngươi!
Dứt lời Lý Thất Dạ vươn tay ra, một bàn tay to trấn áp Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, bàn tay Lý Thất Dạ đè xuống, đại đạo hư vô, hết thảy nằm dưới tay hắn, dù thiên địa lớn đến đâu, vạn pháp có diệu cỡ nào cũng không chỗ che giấu trong tay hắn, đều bị trấn giết.
Nói chuyện không hợp liền đánh nhau, giơ tay trấn giết Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần. Cách làm bá đạo này nhìn khắp Tiên Thống Giới không có mấy người.
Bàn tay đánh tới, Minh Vương Phật thét dài phật hiệu:
– Ngã Phật từ bi!!!
Người Minh Vương Phật lấp lánh ánh sáng vàng bỗng chốc biến thành phật lớn vạn trượng.
Ong ong ong ong ong!
Trước ngực Chư Thiên Ngũ Hành kiếm khí biến ảo biển Phật vô tận, Phật pháp vô biên. Biển Phật đột nhiên xuất hiện muốn nâng bàn tay to đang đè xuống, muốn nhấn chìm nó.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai tay Minh Vương Phật kết Bất Động Ấn, phật đạo mênh mông. Cùng với tiếng nổ đinh tai là Bất Động Ấn oanh sát hướng Lý Thất Dạ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời đất lung lay, đại đạo tan vỡ. Bất Động Ấn có thể trấn áp chư thần, xóa sổ vạn ma. Bất Động Ấn trấn áp làm đám người thầm hút không khí. Đây mới chỉ là đạo thân của Minh Vương Phật mà uy lực đã mạnh thế này, nếu chân thân giá lâm thì còn dữ dội cỡ nào nữa?
E rằng trong số người có mặt tại đây hiếm có người sánh bằng.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng thương ngân bên tai không dứt. Khi tay Lý Thất Dạ ấn tới, Kim Biến Chiến Thần cầm trường thương, thanh trường thương lấp lánh ánh sáng vàng. Trường thương ngàn trượng đâm ra có thể đánh nát một ngôi sao.
Kim Biến Chiến Thần điên cuồng gầm rống:
– Giết!!!
Kim Biến Chiến Thần múa trường thương, trời trăng nghiêng, vì sao rơi, tựa như tận thế. Một thương có thể đồ ngàn vạn, cực kỳ khủng bố, sát phạt vô tình.
Kim Biến Chiến Thần lấy chiến kinh thiên hạ thì sao có thể là thùng rỗng kêu to. Trường thương phá không như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thương quang hóa thành từng cơn thác đổ xuống đánh hướng Lý Thất Dạ.
Trong khoảnh khắc tiếng thương cuối cùng réo rắt bên tai. Trong thương quang vô tận có một mũi thương bỗng đâm ra, trường thương như con rồng bay ra khỏi biển, giương nanh múa vuốt xé rách thiên địa, xuyên qua vạn vực.
Trong cú đâm này mặc kệ là Chân Thần mạnh cỡ nào, Chân Đế vô song bao nhiêu cũng sẽ bị đinh sát trên mặt đất.
Nhìn Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần cùng ra tay, sát phạt vô tình, nhiều người hút ngụm khí lạnh:
– Mạnh quá!
Đối diện Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần oanh sát, Lý Thất Dạ không thèm nhướng mí mắt lên:
– Tài mọn.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, bàn tay Lý Thất Dạ bỗng bắn ra ánh sáng cuồn cuộn không dứt, cả thế giới bị bàn tay của hắn nghiền áp. Tay Lý Thất Dạ bỗng phát ra thần uy vô thượng, tất cả sinh linh, thần, tồn tại vô thượng chỉ là những con kiến không đáng gì.
Khi bàn tay của Lý Thất Dạ bộc phát ra uy năng vô thượng, đám người biến sắc mặt hoảng sợ hét to một tiếng:
– Nguy rồi!
Bùm!
Bàn tay đè xuống, Bất Động Ấn vỡ nát trước tiên.
Có tiếng hét thảm:
– A!
Đôi tay Minh Vương Phật bị vỡ ra từng tấc.
Đinh!
Một tiếng đứt đoạn, rồng vàng giương nanh múa vuốt bị bóp nát. Trường thương màu vàng bị bàn tay to đánh gãy, vô số mảnh vụn kim loại bay tứ tán.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thanh âm trấn áp nghiền nát vang vọng thiên địa. Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật biến sắc mặt, rất là hoảng sợ. Hai người muốn bỏ chạy ngay.
Nhưng dưới bàn tay to mọi thứ không có chỗ che giấu, thiên địa có lớn cũng nằm trong bàn tay này, không thể nào chạy trốn được.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiếng tan vỡ vang lên, Minh Vương Phật cao vạn trượng vỡ ra từng tấc, vô số phật quang màu vàng tán đi.
Có tiếng hét thảm:
– A!
Mặc kệ Kim Biến Chiến Thần dâng lên thần quang vô tận, đạo Chân Đế đánh hướng Lý Thất Dạ nhưng không thể ngăn cản bàn tay to. Mọi thứ vỡ nát dưới bàn tay to, Kim Biến Chiến Thần cũng bị nghiền nát thành phấn bay theo gió.
Trong khoảnh khắc đạo thân của Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần bị nghiền nát tán đi chẳng còn lại gì.
Khoảnh khắc đạo thân của hai người bị xóa sổ, ở Thiên Khư xa xôi Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần biến sắc mặt.
Hai người kinh kêu:
– Nguy rồi!
Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần há mồm phun búng máu, dù cách xa ức vạn dặm hai người cũng biết đã xảy ra chuyện gì, biểu tình cực kỳ khó xem.
Bàn tay to trấn áp xuống, đạo thân của Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần lần lượt thành tro. Cảnh này quá rung động, như sóng dữ đập vào mọi người quá đau.
Đám người hút không khí, á khẩu thật lâu.
Đầu tiên là Đại Giác Thiền Sư bị chém trong một chiêu, như thế đã đủ rung động lòng người. Ngay sau đó là Minh Vương Phật và Kim Biến Chiến Thần, đạo thân của hai người bàn tay Lý Thất Dạ nghiền nát.
Một kích lần lượt trước sau quá đáng sợ, nhiều người có mặt tại đây đổ mồ hôi ròng ròng. Đặc biệt là người vừa rồi ra tiếng công kích Lý Thất Dạ thì càng rùng mình, hai chân run cầm cập.
Lý Thất Dạ dám trấn diệt đạo thân của Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần trước mắt bao người, hành động đó thẳng thừng tuyên chiến với hai người, còn hắn thì vẫn dửng dưng.
Sau lưng Kim Biến Chiến Thần không chỉ dựa vào Kim Biến Thần Đình, còn ỷ lại nguyên Kim Biến tộc, có thể nói cả tộc xem gã như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Sau lưng của Minh Vương Phật không đơn giản chỉ có Lăng Gia Tả, còn có phật thổ vô tận, ngàn vạn cao tăng dưới tòa, hô một tiếng trăm người đáp, thực lực mạnh mẽ, trong giới trẻ hiếm ai sánh bằng.
Bây giờ Lý Thất Dạ một hơi diệt đạo thân của Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật cái này không chỉ tuyên chiến với hai người còn có thế lực sau lưng hơn.
Một hơi khiêu chiến hai thế lực siêu lớn, còn nhẹ nhàng, bình tĩnh ung dung như vậy thì bá khí, mạnh mẽ biết bao.
Tập thể hóa đá tại chỗ thật lâu, một số người từng muốn đối địch với Lý Thất Dạ thì mặt trắng bệch. Thử tưởng tượng nếu bọn họ đánh nhau với Lý Thất Dạ thì kết cục không hay ho gì, họ cũng sẽ thành tro bụi như Đại Giác Thiền Sư.
Nhìn cảnh này mạnh như Thánh Sương Chân Đế, Hoàng Tôn Chân Đế cũng câm như hến. Lý Thất Dạ đã mạnh hơn xa sự tưởng tượng của họ, vượt qua nhận định của hai người.
Chương 4259: Trên Đời Không Có Bữa Cơm Miễn Phí
Đại nhân vật thế hệ trước thì thào:
– Bá đạo, đây mới là bá đạo.
Lúc này nhiều người mới thật sự hiểu cái gì là bá đạo, chính là đây. Những gì Lý Thất Dạ làm lâm li chứng minh hai chữ ‘bá đạo’. Nói chuyện không hợp liền nghiền nát tất cả, mặc kệ là ai, mạnh kệ mạnh cỡ nào, không cần biết có lai lịch gì đều bị nghiền nát.
Có cường giả lẩm bẩm:
– Đệ Nhất Hung Nhân.
Cường giả chiêm nghiệm kỹ lại ngoại hiệu của Lý Thất Dạ, khó khăn lấy lại tinh thần, gã rùng mình sợ hãi nói:
– Thật sự là Đệ Nhất Hung Nhân, không uổng danh hiệu này.
Lúc này bọn họ đều cảm thấy không có danh hiệu nào thích hợp với Lý Thất Dạ hơn, danh hiệu Đệ Nhất Hung Nhân là hợp hắn nhất.
Trước đó mọi người đều biết Lý Thất Dạ gọi là Lý Thập Ức, nhưng giờ ngẫm lại danh hiệu Đệ Nhất Hung Nhân mới càng thích hợp, càng thể hiện sự bá đạo, vô địch của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ rút tay về, hờ hững hỏi:
– Còn ai muốn phát biểu cao kiến không?
Xem dáng vẻ của Lý Thất Dạ dường như hắn chỉ đập chết một, hai con ruồi, chuyện cỏn con không đáng kể, hắn chẳng rung động chút nào.
Lời nói hờ hững của Lý Thất Dạ làm tất cả những người có mặt liếc nhau.
Giờ phút này còn ai dám nói gì nữa? Dù có người thật sự khó chịu với Lý Thất Dạ, dù có ý kiến gì cũng không dám hé răng.
Đại Giác Thiền Sư, Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần là vết xe đổ, nếu họ vẫn không biết tiến lùi thì kết cục của Đại Giác Thiền Sư sẽ gán lên bọn họ.
Đại Hắc Ngưu e sợ thiên hạ không loạn cười gian nói:
– Ha, mọi người có cao kiến gì cứ nói thoải mái. Ta tin tưởng đại thánh nhân là người nghe ý dân, mọi người có ý kiến chính xác gì chắc chắn đại thánh nhân sẽ rất vui vẻ chấp nhận.
Những người có mặt ở đây không ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời của Đại Hắc Ngưu.
Lý Thất Dạ cười gật đầu nói:
– Tốt lắm, nếu mọi người không có cao kiến gì thì được rồi.
Trong đám người chỉ có mình Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền không bị ảnh hưởng. Chính Thái Doãn Hỉ cũng rung động trong lòng, Lý Thất Dạ vừa ra tay là lão hiểu ngay dù có dốc hết sức cũng không đánh lại hắn nổi.
Trước đó Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền nhiệt liệt đề cử Lý Thất Dạ, cực kỳ tôn sùng hắn. Thái Doãn Hỉ vì nể mặt cả hai chứ trong lòng không rõ ràng Lý Thất Dạ mạnh cỡ nào, ghê gớm bao nhiêu. Thái Doãn Hỉ cho rằng Lý Thất Dạ rất mạnh, chắc hắn có điểm nào cực kỳ ghê gớm, nếu không đã chẳng được Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ tôn sùng.
Nhưng giờ phút này Lý Thất Dạ vừa ra tay để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Thái Doãn Hỉ, dù lão là Chí Tôn Trường Tồn cũng thấy nổi da gà. Trong lòng Thái Doãn Hỉ rất rõ ràng Lý Thất Dạ là người có thể sánh ngang với Kim Quang Thượng Sư, thực lực của hắn mạnh không thua gì y, thậm chí mạnh hơn vài phần.
Tưởng tượng xem một người trẻ tuổi trước đó từng không tiếng tăm gì hiện tại đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ vô địch như vậy làm Thái Doãn Hỉ thầm rung động. Khoảnh khắc này Thái Doãn Hỉ mới thật sự nhận ra người trẻ tuổi này cực kỳ đáng sợ, khủng khiếp đến mức khiến người không thể nghiền ngẫm.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, hắn cười nhìn Thái Doãn Hỉ:
– Được rồi Quan Thủ đại nhân, chúng ta hãy tâm sự về tảng đá này đi.
Thái Doãn Hỉ cúi gập người vái liên tục:
– Không biết công tử có cao kiến gì? Doãn Hỉ rửa tai lắng nghe.
Lúc này Thái Doãn Hỉ cung kính là phát ra từ tận đáy lòng, lạy dài Lý Thất Dạ không phải vì Đại Hắc Ngưu, cũng không vì Ngũ Hành Thiên Nữ, chỉ vì hắn mạnh, đáng giá lão tôn kính.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Không có cao kiến gì, ta không cần tảng đá này. Ta có thể mở nó ra cho ngươi, nhưng trên đời không có bữa cơm miễn phí, ta chỉ muốn một thứ của ngươi.
Thoáng chốc mọi người nín thở nhìn Thái Doãn Hỉ, Lý Thất Dạ không muốn tảng đá này đối với đám người là điều quá tuyệt vời.
Thái Doãn Hỉ vội hỏi:
– Không biết công tử muốn vật gì? Miễn ta lấy ra được thì chắc chắn không từ chối.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không vội, đến lúc đó ta nói cho ngươi biết cũng không muộn. Nếu ngươi đồng ý thì gật đầu là được.
Thái Doãn Hỉ do dự:
– Cái này…
Thái Doãn Hỉ không biết Lý Thất Dạ muốn cái gì, lỡ thứ hắn muốn mà lão không thể cho thì sao? Ví dụ Lý Thất Dạ muốn lấy mạng của lão, hoặc nguyên Thiên Tiệm, Thiên Hùng quan, Thái Doãn Hỉ không thể cho hắn thứ như vậy.
Thái Doãn Hỉ do dự liếc hướng Ngũ Hành Thiên Nữ.
Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền bình tĩnh nói:
– Quan Thủ đại nhân, nếu Lý công tử thật sự muốn một thứ, ta tin Lý công tử không cần trả giá với đại nhân cũng có thể lấy được. Nếu giây phút đó đến thì không thể theo ý đại nhân. Lý công tử đã muốn thương lượng với Quan Thủ đại nhân tức Lý công tử không có ác ý, cũng vì lòng tôn kính với Quan Thủ đại nhân.
Ngũ Hành Thiên Nữ nhìn thấu suốt, một câu điểm tỉnh Thái Doãn Hỉ, khiến lòng lão rung lên. Nếu Lý Thất Dạ thật sự muốn thứ gì trong tay Thái Doãn Hỉ, hắn cứng rắn cướp, dù lão mạnh nhưng lúc này không tự tin có thể ngăn được hắn.
Nam nhân này sâu thăm thẳm khiến người không cách nào suy đoán hắn mạnh đến mức nào.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười to bảo:
– Nói hay lắm, hay lắm! Nữ nhân thông minh như nàng đúng là hiếm có, ta ngày càng thích nàng.
Huệ Thanh Tuyền vẫn ưu nhã như vậy, ung dung đáp:
– Đa tạ đạo huynh nâng đỡ.
Thấy Lý Thất Dạ, Huệ Thanh Tuyền thân thiết ám muội làm bao nhiêu thiếu niên thiên tài nỗi lòng phức tạp rồi lại bất lực. Nếu là lúc trước có người sẽ lên tiếng châm biếm vài câu, nhưng bây giờ ai muốn kiếm chuyện với Lý Thất Dạ thì phải cân nhắc lại bản thân đã.
Nên dù một số thiếu niên thiên tài trong lòng rất ghen tỵ, rất gai mắt Lý Thất Dạ, xúc động nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể nuốt cơn tức vào lòng.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Suy xét thế nào? Ta không có kiên nhẫn.
Thái Doãn Hỉ hít sâu, lạy dài:
– Nếu vậy thì mời công tử ra tay mở đá này cho thiên hạ. Miễn công tử có cần, dù là cái gì ta đều cam nguyện hai tay dâng lên.
Thái Doãn Hỉ biết thứ Lý Thất Dạ muốn, dù lão không chịu cũng vô ích. Nếu Thái Doãn Hỉ từ chối thẳng thừng thì cuối cùng lão vẫn bị tổn thất lớn nhất.
Lý Thất Dạ nhìn Thái Doãn Hỉ, cười nói:
– Ngươi không ngốc.
Thái Doãn Hỉ hiểu ý Lý Thất Dạ, thầm ớn lạnh:
– Công tử khích lệ.
Thái Doãn Hỉ đã nhận ra nếu vừa rồi lão từ chối chắc chắn Lý Thất Dạ sẽ ra tay. Mặc kệ Thái Doãn Hỉ có đồng ý hay không thì Lý Thất Dạ sẽ cứng rắn cướp món đồ, khi đó lão có muốn tìm hắn nói điều kiện cũng không có cơ hội.
Chương 4260: Dễ Như Trở Bàn Tay
Lý Thất Dạ đứng dậy lạnh nhạt nói:
– Nếu vậy thì ta sẽ mở ra cho ngươi.
Nói rồi Lý Thất Dạ bước tới gần đá to.
Mọi người nín thở nhìn từng hành động của Lý Thất Dạ, trong lòng nửa tin nửa ngờ.
Đến mức này rồi vẫn có người nhỏ giọng nói:
– Ta không tin hắn thật thật sự có thể mở ra, Kim Quang Thượng Sư còn không mở được thì sao hắn có thể?
Đến lúc này vẫn có người không tin Lý Thất Dạ có thể mở tảng đá này cũng không có gì đáng trách. Thật ra lúc này đa số người ôm thái độ nửa tin nửa ngờ về việc Lý Thất Dạ có thể mở tảng đá này ra.
Thử tưởng tượng tất cả cường giả đều đã thử tảng đá này, bao gồm Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế.
Trước đó Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật đã thử rồi mà không thể thành công. Kim Quang Thượng Sư siêu mạnh vẫn không cách nào mở tảng đá ra.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói nhẹ hẫng, làm như hắn tùy tay là có thể mở ra tảng đá này, bởi vậy càng khiến người khó tin. Không lẽ Lý Thất Dạ mạnh hơn Kim Quang Thượng Sư sao?
Mọi người cảm thấy không thể nào. Kim Quang Thượng Sư hay Lan Thư Tài Thánh có thể trở thành Thủy Tổ, thành tựu vô địch như ngày nay là đã trải qua nhiều lần trui rèn, nếm trải nhiều trận huyết chiến.
Tuy hôm nay Lý Thất Dạ đã rất mạnh, từng chém ba đế, còn chém Đại Giác Thiền Sư, nghiền nát đạo thân của Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật. Nhưng trong mắt mọi người thì dù Lý Thất Dạ bây giờ có mạnh hơn nữa khi so sánh với Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh vẫn có chênh lệch rất lớn. Về nội tình, tích lũy đều thua xa Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh.
Lý Thất Dạ huênh hoang tự nhận có thể mở tảng đá này dễ như trở bàn tay, chuyện Kim Quang Thượng Sư không thể mà hắn lại làm được, nên tất cả đại nhân vật có mặt đều nửa tin nửa ngờ.
Bao gồm Thái Doãn Hỉ cũng không quá chắc chắn, không phải lão coi khinh Lý Thất Dạ, ngược lại khi thấy hắn ra tay thì trong lòng lão đã có định vị mới về hắn.
Nhưng khi Thái Doãn Hỉ có được tảng đá này, hiểu biết sâu sắc về tảng đá, lão nghiên cứu nó rất lâu rồi. Không chỉ mình Thái Doãn Hỉ không thể, Kim Quang Thượng Sư cũng không mở ra được, Ngũ Hành Thiên Nữ cũng thua.
Trong lòng Thái Doãn Hỉ kết luận muốn mở tảng đá ra có lẽ ít nhất phải là Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, hay thậm chí diễm như Cao Dương, Thủy Tổ như thế mới mở ra được.
Bây giờ Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra, không chút để bụng, dường như tảng đá này rất dễ mở, khiến Thái Doãn Hỉ ôm nghi ngờ.
Trong những người có mặt chỉ có Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền, Đại Hắc Ngưu là bình tĩnh. Đại Hắc Ngưu thì khỏi phải nói, nó tin tưởng trăm phần trăm Lý Thất Dạ có năng lực đó. Dường như Huệ Thanh Tuyền cũng rất tin Lý Thất Dạ.
Lúc này ngay trước mắt bao người, Lý Thất Dạ đứng trước tảng đá, đặt tay lên đá, từ từ nhắm mắt lại không nhúc nhích, không có động tác gì nhiều.
Lý Thất Dạ như pho tượng đứng trước tảng đá.
Nhìn Lý Thất Dạ đơn giản đặt tay lên tảng đá, không sử dụng thủ đoạn khác, hắn không dùng đại đạo vô thượng diễn biến, không dùng báu vật vô địch đâm chém gì. Lý Thất Dạ đơn giản đặt tay lên tảng đá, rất đơn giản, đơn giản đến không tin được.
– Vậy cũng được sao?
Bởi vì trước đó mọi người dùng hết mọi cách, báu vật chém, đại đạo diễn biến, có người còn dùng thủ đoạn đặc biệt khác, nhưng bọn họ không thể thành công.
Đám người còn đang mong chờ Lý Thất Dạ sẽ sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì, hoặc dùng công pháp vô địch cõi đời gì để mở tảng đá ra, nhưng khiến bọn họ không ngờ là hắn chẳng dùng thứ gì, chỉ đơn giản đặt tay lên tảng đá.
Trường Tồn Bất Hủ thế hệ trước thấy rộng biết nhiều nhìn động tác của Lý Thất Dạ đều không tin được, cảm thấy làm như vậy không cách nào mở ra tảng đá:
– Nếu… nếu… nếu làm vậy mà mở ra được thì đúng là kỳ tích, kỳ tích vạn cổ.
Trong đám người chỉ có Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền là không ngạc nhiên, không chút bất ngờ.
Huệ Thanh Tuyền cảm khái thì thầm:
– Đây chính là đạo tâm vô địch.
Huệ Thanh Tuyền biết dùng cách gì để mở tảng đá ra, tiếc rằng nàng thiếu chút hỏa hậu nên không làm được. Khi thấy hành động của Lý Thất Dạ là Huệ Thanh Tuyền biết ngay hắn chắc chắn có thể mở ra tảng đá, sẽ không quá khó khăn.
Thời gian trôi qua từng giây, Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, đứng im như tượng.
Mọi người nín thở, các cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Thời gian qua dần, bắt đầu có người mất kiên nhẫn.
Lát sau có người lẩm bẩm:audio coi am
– Thật sự được không? Chắc không thể nào, làm vậy mà mở được tảng đá thì không có thiên lý.
Có thiên tài trẻ vốn khó chịu với Lý Thất Dạ châm biếm:
– Theo ta thấy chuyện này không thể nào, hừ, đang cố làm bộ làm tịch.
Tảng đá không nhúc nhích chút nào, thiên tài trẻ thầm sướng, vui sướng khi người gặp họa cười lạnh. Mặc dù kiêng dè Lý Thất Dạ cường đại nên thiên tài trẻ không dám lớn tiếng, nhưng gã không nhịn được nói thầm.
Thiên tài này mới dứt lời chợt nghe tiếng răng rắc, trong khoảnh khắc đạo văn trên tảng đá rực sáng, nguyên tảng đá như xếp gỗ được lắp ráp di chuyển từng khối, biến đổi hình dáng.
Cuối cùng trong tiếng răng rắc, đạo văn giao thác nguyên tảng đá nứt ra, tảng đá từ từ mở ra.
Khi tảng đá mở ra như một đóa hoa sen chậm rãi nở rộ.
Tảng đá tách mở hoàn toàn, nó như đóa sen xòe ra, chính giữa không phải nhụy hoa, giữa tảng đá đặt một chiếc rương gỗ.
Rương gỗ cổ xưa dường như đã lưu truyền trăm ngàn vạn năm. Trong năm rộng tháng dài rương gỗ vẫn còn tồn tại, dù nó trải qua vô số thời gian ăn mòn, thời gian dài mài mòn vẫn không làm nó sứt mẻ gì.
Nhìn Lý Thất Dạ đánh mở rương gỗ, có cường giả bất ngờ hét to:
– Mở, thật sự mở!
Nhiều người đứng bật dậy, có người rướn cổ nhìn tảng đá được mở ra, bao người lòng rung động.
Mọi người không ngờ Lý Thất Dạ thật sự mở ra tảng đá này, trước đó họ còn nửa tin nửa ngờ, thậm chí cảm thấy hắn không thể làm được.
Giờ đây Lý Thất Dạ không dùng thủ đoạn nào, báu vật gì, đơn giản đặt tay lên tảng đá đã mở nó ra, thật không tin nổi.
Bất Hủ Chân Thần thế hệ trước than thở:
– Cái này… đây đúng là kỳ tích. Kim Quang Thượng Sư, Doãn Hỉ đại nhân không thể mở ra tảng đá này nhưng Đệ Nhất Hung Nhân làm được, quá thần kỳ!
Dù là người lúc trước gai mắt hay kết thù kết oán với Lý Thất Dạ, khi thấy tảng đá bị mở ra thì họ không còn lời nào để nói, cũng không nói ra lời.