Đế Bá Audio Podcast
Tập 847 [Chương 4231 đến Chương 4235]
❮ prevnext ❯Chương 4231: Kết Thúc Hội Đấu Giá (1)
Một số tu sĩ cảm khái:
– Cuối cùng tiền vẫn không làm được gì, có nhiều tiền vẫn không thể sánh bằng Thủy Tổ.
Đồng bạn ngồi bên cạnh cười nói:
– Nói cũng như không, cho ngươi nhiều tiền hơn nữa thì ngươi có thể kiếm Thủy Tổ cho ta không? Không thể nào.
Mọi người gật gù đồng ý:
– Đúng vậy!
Nữ đấu giá sư nói xong cảm nghĩ, cao giọng quát át tiếng bàn tán:
– Các vị yên lặng một chút, hiện tại công bố người cuối cùng được đến tiên quan!
Đám người kinh ngạc hỏi:
– Chẳng phải đã công bố sao?
Trong khi mọi người bất ngờ, nữ đấu giá sư chính thức tuyên bố:
– Bây giờ ta chính thức công bố, báu vật áp trục lần này thuộc quyền sở hữu của Lý Thất Dạ Lý công tử!
Giọng nữ đấu giá sư vang vọng khắp phách mại hành.
– Cái gì?!
Nghe tuyên bố xong mọi người hóa đá, không gian đóng băng, mọi người ngây như phỗng.
Đám người há hốc mồm thật lâu không thể khép lại, đáp án đột ngột như búa tạ gõ vào não mọi người, làm cả dám ngẩn ngơ sững sờ thật lâu.
Mới rồi nữ đấu giá sư nói lời cảm ơn, đặc biệt trịnh trọng cảm tạ Kim Quang Thượng Sư nên mọi người lẽ đương nhiên cho rằng cuối cùng Kiêu Hoành Thương Hành chọn Kim Quang Thượng Sư. Bọn họ đinh ninh báu vật áp trục đợt hội đấu giá này thuộc về Kim Quang Thượng Sư.
Nhưng khi mọi người cho rằng vật thuộc về Kim Quang Thượng Sư, nữ đấu giá sư đột nhiên rẽ cua, đưa báu vật cho Lý Thất Dạ, hỏi sao không làm mọi người chấn động?
Đặc biệt là Phi Kiếm Thiên Kiêu, nàng làm Nửa Bước Trường Tồn mà ngồi cứng người, há to mồm nhét cả quả táo.
Mới rồi Phi Kiếm Thiên Kiêu xác định tỷ tỷ của nàng nhất định bắt lấy báu vật áp tục nên mới cười nhạo Lý Thất Dạ, nàng không ngờ đột nhiên biến đổi, hắn mới là người rinh báu vật về, nàng thành trò cười. Kết quả này như bàn tay vô hình tát nàng sưng mặt, chẳng còn chút mặt mũi.
Mọi người hóa đá sững sờ thật lâu.
Nữ đấu giá sư thấy thế cười khổ, vừa rồi nàng chỉ lễ phép cảm ơn tất cả khách, ai ngờ nhiều kẻ tự cho là đúng như vậy.
Một lúc lâu úa có người lấy lại tinh thần hỏi:
– Có phải nhầm lẫn gì không? Nguồn truyện audio Podcast
Biểu tình nữ đấu giá sư nghiêm túc nói:
– Vị khách quý này xin yên tâm, Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta trăm ngàn vạn năm nay không nói thách, sẽ không tự đập bể chiêu bài. Biển vàng của chúng ta được khách từ trăm ngàn vạn năm thừa nhận. Tuyển chọn báu vật áp trục đã trải qua các lão Kiêu Hoành Thương Hành bàn bạc cẩn thận mới quyết định, tuyệt đối không có sai lầm gì.
Mọi người lặng im.
Nữ đấu giá sư nói đúng, trăm ngàn vạn năm nay Kiêu Hoành Thương Hành tổ chức bao nhiêu đợt đấu giá, bao nhiêu mối làm ăn. Tấm biển của Kiêu Hoành Thương Hành là biển vàng cửa hiệu lâu đời, tín dụng vững chắc không tha khiêu khích.
Tưởng tượng xem một số người dám gửi binh khí Thủy Tổ cho đấu giá Kiêu Hoành Thương Hành, tín dụng này khiến người tin tưởng chắc chắn cỡ nào.
Hơn nữa trăm ngàn vạn năm nay đừng nói cường giả tu sĩ bình thường, rất nhiều Chân Đế, Thủy Tổ cũng từng làm ăn với Kiêu Hoành Thương Hành.
Có thể nói tín dụng mua bán của Kiêu Hoành Thương Hành luôn cứng rắn, được người người tin cậy.
Kiêu Hoành Thương Hành không thể nào vì một món báu vật áp tục mà tự đập bể chiêu bài, vì Kiêu Hoành Thương Hành đã đấu giá bao nhiêu báu vật, không thiếu một món báu vật áp trục như vậy.
Một lúc lâu sau đám người nhìn nhau, có người tò mò hỏi:
– Vậy… Lý Thập Ức ra giá thế nào?
Kiêu Hoành Thương Hành chọn giá Lý Thất Dạ đưa ra thì chắc chắn có đạo lý riêng, mọi người tò mò hắn đưa ra cái giá gì mà Kiêu Hoành Thương Hành chọn hắn.
Nhiều người lao nhao hỏi:
– Phải rồi, cái giá là gì?
Khê Hoàng đưa ra giá cả đã rất hấp dẫn rồi. Lời hứa của Thủy Tổ, có thứ gì giá trị hơn nữa? Có cái gì giá cao hơn nó? Nhưng Kiêu Hoành Thương Hành không chọn lời hứa của Thủy Tổ mà là Lý Thất Dạ.
Mọi người thầm lấy làm lạ, cái giá gì vượt qua lời hứa của Thủy Tổ? Họ không đoán ra.
Nữ đấu giá sư mỉm cười nói:
– Như Lý công tử nói, người đời không nên biết giá đó. Nhưng có thể nói cho mọi người biết rằng Lý công tử đưa ra cái giá tuyệt thế vô song, chỉ sợ không ai có thể đưa giá khác cao hơn nữa.
Nghe nữ đấu giá sư nói thế mọi người ngó nhau, nghe hơi bị huênh hoang, nhưng ngẫm lại có lý. Nếu không phải giá cả tuyệt thế vô song thì Kiêu Hoành Thương Hành đã chẳng chọn Lý Thất Dạ, vì lời hứa của Thủy Tổ đã là thứ không gì sánh bằng.
Trong lòng mọi người rất muốn biết Lý Thất Dạ đưa ra giá cả tuyệt thế vô song gì làm Kiêu Hoành Thương Hành chọn hắn, bỏ qua lời hứa của Thủy Tổ.
Kiêu Hoành Thương Hành có nghĩa vụ giữ bí mật cho khách, Kiêu Hoành Thương Hành không chịu lộ ra thì mọi người cũng khó nói cái gì.
Mọi người tò mò nhìn Lý Thất Dạ với ánh mắt kỳ lạ.
Mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ rất nghịch thiên, ra giá cả đè luôn Kim Quang Thượng Sư, thế thì giàu đến mức nào? Nội tình như vậy sâu không lường được, người như thế rốt cuộc có lai lịch gì?
Giờ này khắc này ánh mắt nhóm Hoàng Tôn Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ đã thay đổi, vì không phải ai cũng có thể trả giá như Thủy Tổ. Bọn họ không trả nổi như thế, dù núi dựa của họ siêu mạnh nhưng không cách nào tranh phong về giá cả với Kim Quang Thượng Sư.
Nay Lý Thất Dạ làm được, khiến người giật mình, bọn họ rất muốn biết hắn có lai lịch gì.
Giọng Khê Hoàng êm tai vang lên:
– Lý đạo hữu thật là thế ngoại cao nhân, hôm nào có rảnh mong Lý đạo hữu đến Tiên Đồng sơn chơi, phu thê chúng ta đón chào.
Nghe Khê Hoàng đưa ra lời mời với Lý Thất Dạ, nhiều người nhìn nhau, lòng thầm khen thê tử của Thủy Tổ đúng là khác với người, tuyệt thế bất phàm. Dùng từng ma sát cạnh tranh thì Khê Hoàng vẫn ứng xử rộng rãi, không ghi hận trong lòng, nhiệt tình hiếu khách.
Nữ nhân tuyệt thế vô song như vậy làm người hâm mộ biết bao, cảm khái được thê tử như vậy thì trượng phu còn cầu gì nữa?
Nhiều người lòng rung động, được phu thê Kim Quang Thượng Sư đón chào, được Khê Hoàng mời, trên đời này hiếm ai vinh hạnh nhận được đãi ngộ như thế.
Mọi người cảm khái Khê Hoàng rộng rãi, cùng nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:
– Có rảnh sẽ ghé.
Giọng Khê Hoàng êm tai nói câu cuối rồi ngừng bặt:
– Ta xin đợi tin lành.
Lát sau thị nữ đứng ở cửa cũng rời đi.
Nữ đấu giá sư cảm ơn tất cả các khách:
– Cảm tạ các vị đến tham gia đại hội đấu giá năm năm một lần, đại hội đấu giá có thể viên mãn kết thúc toàn nhờ ơn các vị.
Chương 4232: Kết Thúc Hội Đấu Giá (2)
Đại hội đấu giá Kiêu Hoành Thương Hành năm năm một lần rốt cuộc hạ màn, kết thúc trọn vẹn.
Trong hội đấu giá này vì có nhà giàu như Lý Thất Dạ, Đường Bôn nên Kiêu Hoành Thương Hành lời to, thu lợi hơn xa dự đoán của Kiêu Hoành Thương Hành.
Hội đấu giá kết thúc, nhiều cường giả tu sĩ thỏa mãn rời đi.
Hội đấu giá tuyệt thế vô song cho các cường giả tu sĩ thấy tận mắt phong thái tuyệt thế của Chân Đế vô địch, Trường Tồn Bất Hủ. Đại nhân vật ngày thường khó gặp mặt hôm nay được nhìn thấy đông đủ.
Cho mọi người ngắm báu vật kỳ trân bình thường không thể thấy, giúp họ mở rộng tầm mắt.
Cũng khiến bọn họ biết thế giới nhà giàu là gì, người giàu thật sự là thế nào.
So với cậu ấm Đường Bôn thì chưởng môn đại giáo cảm thấy mình nghèo, nghèo mạt rệp.
Nhưng so với tên điên Lý Thập Ức thì cậu ấm Đường Bôn là một kẻ nghèo hèn, chưởng môn đại giáo, tộc trưởng thế gia thì không có tư cách làm người nghèo. Bọn họ cảm khái thế giới nhà giàu không thể tưởng tượng, chút tiền trong túi họ chỉ xem như cầu ba bữa ấm no.
Trong hội đấu giá đã có người không đấu giá được báu vật, nhưng với họ đã là thắng lợi trở về. Khi bọn họ về có thể thổi phồng với người bên cạnh hoặc vãn bối rằng trong hội đấu giá họ từng thấy bao nhiêu Chân Đế ghê gớm, biết bao báu vật tuyệt thế vô song, gặp Lý Thập Ức ném mười ức.
Sau khi tan cuộc, một số người vốn đi đường khách quý bỗng bước xuống chào từ biệt Lý Thất Dạ.
Hoàng Tôn Chân Đế đến gần cúi đầu chào Lý Thất Dạ, mỉm cười nói:
– Lý đạo huynh, sau này có rảnh mời đến chỗ chúng ta chơi.
Lý Thất Dạ ngồi ở ghế bình thường, nhưng Hoàng Tôn Chân Đế tự mình xuống đây, một số cường giả tu sĩ chưa đi hâm mộ nhìn. Bọn họ không có cả tư cách tấn kiến Chân Đế, nhưng Hoàng Tôn Chân Đế tự mình đến mời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chưa nói gì Đại Hắc Ngưu đã cười gian hỏi:
– Đi Cao Dương Lâu các ngươi? Ta nghe nói Cao Dương Lâu có mấy món đồ tốt, chúng ta đang định nghiên cứu đây.
Hoàng Tôn Chân Đế cúi đầu mỉm cười nói:
– Cao Dương Lâu không phải của ta, ta chỉ dựng nhà tranh nho nhỏ cạnh Cao Dương Lâu, mong Lý đạo huynh và Ngưu đại nhân nể mặt cho.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có cơ hội sẽ đi.
Hoàng Tôn Chân Đế lại cúi đầu chào rồi ung dung rời đi.
Con nhà giàu Đường Bôn tung tăng chạy tới nhiệt tình làm thân:
– He he, chào đại ca, tiểu đệ xin chào.
Lý Thất Dạ liếc gã, cười hỏi:
– Rồi sao nữa?
Con nhà giàu Đường Bôn cười toe nói:
– Đại ca giàu làm tiểu đệ mặc cảm không bằng, hay chúng ta kết bái huynh đệ đi? Chúng ta dùng kim tiền càn quét Tiên Thống Giới, đến đâu vô địch tới đó, chúng ta sẽ trở thành người giàu có nhất Tiên Thống Giới!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không hứng thú.
Đại Hắc Ngưu hú lên, mắt trâu trợn to:
– Kết minh cũng được, Đường tiểu tử giao hết gia sản ra đây, ta sẽ bảo quản giúp ngươi thay mặt đại thánh nhân!
Đường Bôn hết hồn, bị Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm làm gã thấy bất an:
– Cái… cái này…
Tuy con nhà giàu Đường Bôn rất phá sản nhưng gã biết nhìn người tốt người xấu. Xem ánh mắt của Đại Hắc Ngưu là biết nó không dáng tin, tuyệt đối không có ý tốt.
Đại Hắc Ngưu trợn to mắt nói:
– Như thế nào? Có ý kiến gì với bản đại soái ngưu?
Đường Bôn cười gượng:
– Cái này… Ngưu gia, vừa rồi ta đã tiêu tiền gần hết, chờ ta kiếm thêm tiền đã.
Nói xong Đường Bôn chạy trối chết.
Nhìn Đường Bôn chạy mất dép, Đại Hắc Ngưu đặc biệt bất mãn nói:
– Bà nội nó, trong túi có vài cắc chứ gì, làm như ta ăn cướp của ngươi vậy!
Nghe Đại Hắc Ngưu nói, Lý Thất Dạ lắc đầu:
– Đúng quá chứ gì nữa, may mắn hắn chạy nhanh không thì đã khuynh gia bại sản.
Đại Hắc Ngưu kêu oan:
– Đại thánh nhân nói vậy là bôi đen bổn soái ngưu! Bổn soái ngưu thanh liêm, chính khí đầy mình, hạo nhiên chính khí nghiêm nghị…
Lý Thất Dạ mặc kệ Đại Hắc Ngưu tự biên tự diễn.
Thánh Sương Chân Đế đến gần, nàng chẳng những xinh đẹp vô song, thánh khiết vô thượng, khi nàng tới gần thì hơi thở thần thánh cảm nhiễm người ta. Nhiều tu sĩ chưa rời đi đều chắp tay chào Thánh Sương Chân Đế.
Thánh Sương Chân Đế cúi đầu chào Lý Thất Dạ:
– Lý công tử.
Nàng lại hỏi thăm Đại Hắc Ngưu:
– Tiền bối, lại gặp mặt.
Đại Hắc Ngưu nhún vai, tuy nó ghét Quang Minh Thánh Viện nhưng không làm khó dễ Thánh Sương Chân Đế.
Thánh Sương Chân Đế cười nói:
– Hôm đó gặp ở hoang dã, Thánh Sương mắt mờ không biết công tử cao tuyệt nên gây ra trò cười.
Nụ cười của Thánh Sương Chân Đế rất có sức cảm nhiễm, khiến người mê say, xuất phàm thoát tục, siêu phàm tuyệt thế, rất đẹp.
Thánh Sương Chân Đế đang nhắc tới lần đầu họ gặp nhau, nàng giới thiệu Tẩy Tội viện cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không để bụng, hắn cười khẽ:
– Tẩy Tội viện khá tốt, ở nơi đó có thể tăng kiến thức.
Thánh Sương Chân Đế cúi đầu cảm khái mà thành kính nói:
– Quang Minh Thánh Viện vinh hạnh vì công tử, nguyện có ngày công tử sẽ trở về xem Quang Minh Thánh Viện.
Lý Thất Dạ gật đầu cười.
Nhìn Thánh Sương Chân Đế thướt tha rời đi, Đại Hắc Ngưu cảm khái:
– Quang Minh Thánh Viện có truyền nhân tốt, y bát của Viễn Hoang Thánh Nhân vẫn kéo dài không dứt.
Lý Thất Dạ không bàn sâu:
– Cũng tùy.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Người đời mấy ai biết được, tóm lại hắn là người siêu tốt, thánh nhân tuyệt thế, quang minh phổ chiếu, phổ độ chúng sinh. Ngoài mấy cái này ra người đời sau biết cái quái gì?
Lý Thất Dạ cười cười. Người đời sau biết chuyện thường chỉ là biểu tượng, trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu chân thức ảo diệu, chân tướng đằng sau bị chôn vùi trong dòng sông thời gian.
Sau khi hội đấu giá kết thúc Kiêu Hoành Thương Hành làm thủ tục giao báu vật với Lý Thất Dạ.
Trong phòng khách quý, nữ đấu giá sư đưa lên tất cả báu vật Lý Thất Dạ đã đấu giá. Bộ áo tiên nữ của Huyền Hiêu, Thạch Lan Kinh, kiếm Thủy Tổ, tất cả bày ra trước mắt hắn.
Nữ đấu giá sư vẫn quyến rũ động lòng người, đôi mắt ướt nước tận xương:
– Mời công tử kiểm kê.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc bị đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ, nàng cúi gằm mặt lặng im.
Nữ đấu giá sư nâng hộp báu đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ:
– Công tử, đây là điệp độ của cô nương này.
Cái gọi là điệp độ tức là bảo điệp phong câm thiếu nữ, chỉ cần có điệp độ trong tay thì không cần thủ đoạn gì cũng có thể tùy ý khống chế nàng.
Lý Thất Dạ liếc qua, cười cười, món báu vật cuối cùng tức là tiên quan đặt trước mặt hắn.
Chương 4233: Giá Cả Bí Ẩn
Lý Thất Dạ nhẹ vuốt tiên quan, gật gù:
– Đúng là thứ tốt.
Nói xong Lý Thất Dạ kết toán chân thạch.
Trả tiền xong bảy lão nhân từ ngoài cửa đi vào, áo đen trùm kín người không thấy rõ mặt mũi. Bọn họ lặng lẽ không tiếng động, lúc đi tựa như u linh.
Bảy lão nhân đột nhiên xuất hiện làm Bạch Kim Ninh giật mình, sau đó nghẹt thở.
Vì thực lực của bảy lão nhân cực kỳ đáng sợ, mặc dù họ đã thu giấu hơi thở, không có uy danh khiến người sợ hãi, không có khí thế ngập trời nhưng bọn họ như u linh xuất hiện trong phòng làm người ta nghẹt thở.
Bạch Kim Ninh cảm giác có bàn tay vô hình bóp cổ mình, không thở được, không thể nhúc nhích.
Bảy lão nhân này thực lực khủng bố tuyệt luân, có thể dễ dàng nghiền áp Bạch Kim Ninh. Bất Hủ Chân Thần ở trước mặt bọn họ cũng sẽ bị nghiền nát.
Một lão nhân đứng giữa nhóm, sáu lão nhân khác vây quanh bảo vệ.
Sáu lão nhân không phải bảo vệ lão nhân đứng giữa mà bảo vệ rương báu trên tay lão ta. Lão hai tay nâng rương báu dường như rất chắc chắn, bàn tay như mọc rễ không có gì giật rương báu khỏi tay lão được.
Sau khi bảy lão nhân xuất hiện, nữ đấu giá sư chắp tay chào, bảy người này có địa vị rất cao trong Kiêu Hoành Thương Hành.
Lý Thất Dạ nhìn rương báu được lão nhân đứng chính giữa nâng bằng hai tay, Đại Hắc Ngưu cũng nhìn nó.
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của bảy thiên địa là biết thứ trong rương báu cực kỳ nghịch thiên hoặc vô cùng quý giá.
Bảy lão nhân tới gần, không nói một câu, họ như u linh. Nhưng họ khom người cúi đầu hướng Lý Thất Dạ, biểu hiện cung kính không chút qua loa.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực nhìn rương báu được lão nhân đi chính giữa nâng hai tay, cười gian nói:
– Tin đồn đúng thật, đây là rễ của Kiêu Hoành Thương Hành các ngươi.
Biểu tình của nữ đấu giá sư cung kính cẩn trọng, không dám lên tiếng.
Đại Hắc Ngưu dùng móng xoa mũi, bộ dạng rất xấu xa:
– Cướp rương báu này tức là bưng nguyên Kiêu Hoành Thương Hành.
Bảy lão nhân dửng dưng như không nghe thấy lời của Đại Hắc Ngưu.
Bảy thiên địa đứng đó khiến người nghẹt thở, Bạch Kim Ninh không nói nên lời, nhưng Đại Hắc Ngưu không e ngại.
Một lão nhân mở nắp rương ra.
Răng rắc!
Ong ong ong ong ong!
Từng lũ tiên quang phát ra từ rương báu, lấp lánh như phản xạ từ Tiên Giới. Khi những lũ tiên quang bắn ra rắc các đốm sáng xuống đất, mặt đất như thành trời sao vô ngần, cực kỳ xinh đẹp, kỳ diệu. Bạch Kim Ninh ngơ ngẩn nhìn.
Tuy không thấy rõ thứ trong rương báu là gì nhưng trong tiên quang như có một thế giới chìm nổi, nơi đó có cánh cửa đi thông Tiên giới. Dù không thấy thứ trong rương báu nhưng được nhìn cảnh này đã khiến người tim đập nhanh, như con ếch dưới đáy giếng ngước nhìn bầu trời. Tưởng tượng đồ vật nằm trong rương động trời biết bao.
Rương báu tỏa ra từng lũ hơi thở, tuy rất yếu ớt nhưng Bạch Kim Ninh cảm giác có hơi thở cổ xưa hỗn độn, hơi thở này đến từ thở đầu thiên địa khai sáng, cổ xưa hơn mọi thứ trên cõi đời.
Nữ đấu giá sư cúi gập người, cúi đầu hướng Lý Thất Dạ, dáng vẻ hết sức cung kính nói:
– Xin công tử chỉ dẫn một con đường sáng cho chúng ta!
Bảy lão nhân cung kính cúi đầu hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không tính là chỉ dẫn một con đường sáng, đơn giản là giao dịch, mua bán, đã mua bán thì ta sẽ giữ lời hứa.
Lý Thất Dạ đứng dậy đi tới trước rương báu.
Đây là cái giá Lý Thất Dạ đưa cho Kiêu Hoành Thương Hành để mua tiên quan.
Trong hội đấu giá, người trong thiên hạ muốn biết Lý Thất Dạ báo ra cái giá gì mà hơn cả lời hứa của Kim Quang Thượng Sư. Ở trong mắt mọi người thì thì lời hứa của Thủy Tổ là vô giá.
Nhưng Kiêu Hoành Thương Hành chọn Lý Thất Dạ, điều này khiến người khó hiểu. Trên đời có thứ gì hơn lời hứa của Thủy Tổ?
Kiêu Hoành Thương Hành không chịu tiết lộ, không chỉ vì Lý Thất Dạ không công bố cái giá mình đưa ra, cũng vì Kiêu Hoành Thương Hành không muốn quá nhiều người biết.
Lý Thất Dạ nhìn thứ trong rương, nhìn tiên quang chìm nổi, cười nói:
– Kiêu Hoành đúng là kinh diễm vạn cổ, làm một thương nhân rất lãng phí. Nhưng chỉ có Kiêu Hoành mới tạo dựng ra cửa hàng sừng sững ngàn vạn năm không ngã, ghê gớm, ghê gớm. Thiên chi kiêu tử như vậy đã định trước người khác không sánh bằng.
Kiêu Hoành là Thủy Tổ của Kiêu Hoành Thương Hành, bị người đời sau gọi là gian thương. Nhưng y sáng tạo ra Kiêu Hoành Thương Hành có tín dụng vô song, ai trong Tam Tiên giới cũng hết sức tin tưởng, đúng là điều kỳ diệu.
Lý Thất Dạ đạo diễn ảo diệu đặt dấu ấn vào rương báu.
Xèo xèo xèo!
Đại đạo khắc dấu trong rương, loáng thoáng như có khói xanh.
Không hiểu sao khi Lý Thất Dạ ra tay Bạch Kim Ninh cảm giác cả thế giới đều bị hắn khắc ấn, nàng cảm giác mình cũng bị rơi vào trong đó, cảm giác này vô cùng kỳ diệu nhưng nàng không nói nên lời được.
Cuối cùng Lý Thất Dạ thu tay về, hắn cười cười nhìn kiệt tác của mình.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Trong đại thế mọi chuyện đều dễ nói, mạt thế đến, khó biết ai trốn được một kiếp. Thứ ta có thể cho các ngươi là chỉ thị, còn lại các ngươi phải tự dựa vào chính mình.
Tuy Lý Thất Dạ nói vậy nhưng nữ đấu giá sư vẫn khom người, cúi đầu cảm ơn:
– Đa tạ công tử.
Bảy lão nhân khép rương báu lại, khom người cúi đầu hướng Lý Thất Dạ rồi lặng lẽ lui ra. Từ đầu đến cuối họ không nói một lời, như người câm. Dù vậy nhìn ra được bọn họ có địa vị độc nhất vô nhị trong Kiêu Hoành Thương Hành.
Bảy lão nhân lui ra, Đại Hắc Ngưu lắc đầu cảm khái:
– Thứ tốt, đáng tiếc, đồ tốt như vậy nên cướp đi mới đúng.
Nữ đấu giá sư làm bộ như không nghe thấy.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:
– Được rồi, tiền và hàng đã giao, nên đi.
Nữ đấu giá sư cúi đầu nói:
– Công tử, các lão Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta kêu ta chuyển lời rằng Kiêu Hoành Thương Hành nguyện cống hiến sức lực vì công tử, nếu có gì cần xin cứ sai bảo.
Lý Thất Dạ nhìn nữ đấu giá sư, mỉm cười nói:
– Cửa hàng các ngươi rất rộng rãi, có vẻ địa vị của nàng không thấp.
Nữ đấu giá sư đáp:
– Tiểu nữ tử chỉ có chút thành tựu, nếu công tử có gì cần A Lan xin cứ ra lệnh, vượt lửa qua sông quyết không chối từ.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Cũng được, thiếu chủ của các ngươi đâu?
Cơ mặt nữ đấu giá sư cứng ngắc, vội nói:
– Cái đó… thiếu chủ của chúng ta không.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Là không ở hay không dám gặp ta?
Vẻ mặt nữ đấu giá sư lúng túng, Lý Thất Dạ không hỏi dồn.
Lý Thất Dạ đứng dậy cất các bảo bối, rời đi:
– Đi thôi.
Chương 4234: Tặng, Tặng, Tặng
Nữ đấu giá sư tự mình tiễn nhóm Lý Thất Dạ, tiên tới ngoài cửa thật xa với dừng bước.
Nhóm Lý Thất Dạ rời khỏi phách mại hành trở lại nhà của Bạch Kim Ninh. Mặc dù nhà nàng không nhỏ nhưng có thêm một người, một con trâu đen thì hơi chật.
Về nhà rồi Lý Thất Dạ lấy Thạch Lan Kinh ra xem, sau đó đưa cho Bạch Kim Ninh:
– Trâu than củi ngưu tuy rằng thích nói hưu nói vượn nhưng có vài câu nói chính xác. Tổ tiên của nàng có duyên với phật, huyết thống phật. Đất biên hoang không có đạo thống gì, quyển Thạch Lan Kinh vừa lúc thích hợp nàng, đặc biệt có phật duyên như nàng, không chừng ngày sau sẽ đại thành.
Bạch Kim Ninh ngạc nhiên lắp bắp:
– Cho… cho ta?
Quyển Thạch Lan Kinh này có giá trị hù chết người, Minh Vương Phật còn muốn có nó, huống chi Lý Thất Dạ đấu giá về với giá trên trời.
Lý Thất Dạ tiện tay ném Thạch Lan Kinh cho Bạch Kim Ninh:
– Cầm đi, ta đã đọc qua kinh này, nắm rõ nội dung rồi. Bây giờ nó chỉ là một quyển kinh thư bình thường đối với ta.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác cầm Thạch Lan Kinh, không kịp phản ứng.
Keng!
Lý Thất Dạ rút kiếm Thủy Tổ ra, kiếm này ra khỏi vỏ, kiếm khí hạo nhiên, uy Kiếm Thánh còn đó. Uy Thủy Tổ làm Bạch Kim Ninh đứng không vững, phập phồng lo sợ.
Lý Thất Dạ đút kiếm vào bao tùy tay ném cho Bạch Kim Ninh:
– Cầm đi.
Bạch Kim Ninh hết hồn:
– Ta…!
Đó là thiên hạ Thủy Tổ, cả đời nàng không dám tưởng tượng! Đừng nói Bạch Kim Ninh, bao nhiêu thánh tử, hoàng chủ đại giáo cũng không có tư cách cầm kiếm Thủy Tổ, càng đừng nói tiểu binh như nàng.
Hai tay Bạch Kim Ninh run run sắp không cầm được trường kiếm:
– Ta… ta… ta không thể nhận.
Rất kinh khủng, thanh kiếm Thủy Tổ như vậy làm sao nàng có tư cách chiếm hữu? Nằm mơ nàng cũng không dám. Giờ Lý Thất Dạ tặng kiếm Thủy Tổ cho nàng, làm Bạch Kim Ninh đứng tim.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Cầm đi, ta không cần dùng, kiếm không tệ nhưng vào tay ta thì không chịu nổi vài nhát sẽ gãy, tài liệu không được tốt lắm.
Lý Thất Dạ nói nhẹ nhàng nhưng là câu nói cảm động nhất trong đời Bạch Kim Ninh được nghe. Có lẽ suốt đời Bạch Kim Ninh mãi mãi nhớ câu nói nhẹ nhàng này.
Bạch Kim Ninh quỳ dưới đất liên tục dập đầu:
– Mạng của ta thuộc về công tử, nếu công tử khi nào muốn cứ tùy thời lấy!
Hôm nay Lý Thất Dạ ban cho nàng tất cả, ban cho nàng cuộc sống hoàn toàn mới.
Lý Thất Dạ thản nhiên nhận lễ lớn của Bạch Kim Ninh, hắn đưa mắt nhìn thiếu nữ Tạc Thạch tộc.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc cúi đầu không nói tiếng nào, không nhìn ai.
Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ, buông tiếng thở dài, lấy điệp độ của nàng ra.
Bùm!
Một luồng lửa bùng cháy từ tay Lý Thất Dạ, điệp độ bốc cháy thành tro.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thổi tán điệp độ, từ tốn nói:
– Nàng có thể đi.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ, đờ đẫn không phản ứng lại. Lúc bị đấu giá nàng đã chấp nhận vận mệnh của mình.
Thấy thiếu nữ Tạc Thạch tộc đứng ngơ ngác, Bạch Kim Ninh nhẹ giọng nói:
– Ngươi tự do. Công tử đặc xá cho ngươi, từ nay ngươi tự do muốn đi đâu thì đi.
Tại đất biên hoang Bạch Kim Ninh đã thấy nhiều vụ mua bán nô lệ, người may mắn sẽ gặp chủ nhân tốt, còn xui xẻo gặp chủ nhân xấu thì thật tàn nhẫn không nỡ nhìn, sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm.
Bạch Kim Ninh cho rằng thiếu nữ Tạc Thạch tộc gặp chủ nhân hiền từ như Lý Thất Dạ là may mắn cả đời, hắn mua nàng ta với giá trên trời rồi lại đốt cháy điệp độ, ban cho nàng thân thể tự do, ơn lớn như phụ mẫu tái sinh.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc mờ mịt ngước nhìn Lý Thất Dạ, hoang mang bối rối như chim non mất phương hướng.
Bạch Kim Ninh tốt bụng nhắc nhở:
– Mau cảm tạ công tử rồi về nhà ngay đi.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
– Nhà… ta… ta không biết nhà ở đâu.
Mắt thiếu nữ Tạc Thạch tộc ngập nước, giọng mềm mỏng làm người nghe tê dại, cộng với vẻ ngoài phong tình nước khác thì rất hấp dẫn.
Bạch Kim Ninh hỏi:
– Người nhà của ngươi đâu?
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc sửng sốt, thỏ thẻ:
– Không… không có người nhà, phụ mẫu đã mất, ta… ta cũng không biết ở đâu.
Bạch Kim Ninh giật mình, trò chuyện thêm vài câu mới biết tình huống của thiếu nữ Tạc Thạch tộc.
Thì ra gia đình thiếu nữ Tạc Thạch tộc lánh đời ở trong rừng sâu ngăn cách trần gian, không qua lại với người ngoài.
Nghĩ cũng đúng, Tạc Thạch tộc sắp tuyệt chủng, nếu người ta biết có Tạc Thạch tộc thuần huyết thì vận mệnh giống như thiếu nữ bị người bắt đi bán.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc sống cùng phụ mẫu, nhưng rồi phụ mẫu già chết đi, còn một mình nàng cô đơn lẻ loi.
Sau đó thiếu nữ Tạc Thạch tộc muốn đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài, không ngờ vừa bước ra đã bị người bắt rồi đưa đến cửa hàng.
Nghe chuyện thiếu nữ Tạc Thạch tộc trải qua làm Bạch Kim Ninh hơi cảm khái, chuyện như vậy thường hay xảy ra ở đất biên hoang.
Đại Hắc Ngưu cảm khái:
– Năm xưa Tạc Thạch tộc là chủng tộc hưng thịnh biết bao, độc bá một thời đại.
Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ Tạc Thạch tộc, từ tốn hỏi:
– Nàng tên gì?
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc ngước nhìn Lý Thất Dạ rồi cúi thấp đầu, thỏ thẻ:
– Yến Bạch, Liễu Yến Bạch.
Lý Thất Dạ nhìn Liễu Yến Bạch lại liếc sang Đại Hắc Ngưu, cười khẽ.
Bị Lý Thất Dạ nhìn làm Đại Hắc Ngưu nổi da gà:
– Đại thánh nhân cười gì kỳ vậy?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Có không? Vậy đi, từ hôm nay giao cô nương này cho ngươi. Tư chất của nàng rất tốt, sau này ngươi phụ trách dạy dỗ.
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên đánh bài chuồn:
– Đệt, không phải chứ? Ta không muốn! Ta không muốn mang theo cục nợ!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Được thôi, ngươi không dạy cũng được, mang nàng đến Thánh sơn giao cho thụ yêu già, nói là ta muốn lão dạy đồ đệ tốt. Ta tin lão chắc chắn sẽ dạy ra đồ đệ tuyệt thế vô song, tốt hơn ngươi.
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên la làng:
– Phi phi phi! Hừ, thụ yêu già đúng là giỏi trúc đạo, nhưng bàn về dạy đồ đệ thì chưa chắc, Đại Hắc Ngưu ta thần thánh biết bao. Đại pháp tu luyện của ta tuyệt thế vô song, tuyên cổ vô địch. Hừ hừ, chút quang minh chi pháp của thụ yêu già chẳng đáng gì!
Nói xong Đại Hắc Ngưu không vừa lòng lại nhảy loi choi:
– Hừm hừm! Ngươi đi hỏi thụ yêu già xem, thuật tu luyện của nhà chúng ta truyền từ thời đại vô cùng xa xưa, hừm, lão thấy cách tu luyện xong phục sát đất luôn!
Bị nói không bằng thụ yêu già làm Đại Hắc Ngưu bất mãn, nó nhảy nhót phản đối.
Chương 4235: Ảo Diệu Bàn Tay Hoàng Kim
Lý Thất Dạ ngắt lời nó, thản nhiên nói:
– Thuật tu luyện của nhà các ngươi nếu đã vô song thiên hạ thì ngươi dạy nàng đi, quyết định vậy đi.
Đại Hắc Ngưu ngây người, chợt nhận ra mình nhảy vào hố Lý Thất Dạ đào:
– Ta… ta… ta không có ý đó.
Lý Thất Dạ quyết định chắc chắn:
– Không cần nhiều lời, cứ vậy đi!
Đại Hắc Ngưu tức hộc máu, nó nhảy cẫng lên bất mãn kháng nghị với Lý Thất Dạ:
– Bà nội nó, đại thánh nhân đang hố ta!
Mặc kệ Đại Hắc Ngưu bất mãn thế nào đều bị Lý Thất Dạ lơ đẹp, để Liễu Yến Bạch làm đồ đệ cho nó, tiếp tục truyền thừa của nó.
Đại Hắc Ngưu bất mãn bực tức oán trách, nhưng Lý Thất Dạ đã quyết định thì nó có kháng nghị cũng vô ích.
Trong lúc Đại Hắc Ngưu lải nhải bất mãn, Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Nàng hãy hành lễ bái sư đi.
Liễu Yến Bạch ngơ ngác, nhìn Lý Thất Dạ lại ngó Đại Hắc Ngưu, không biết nên làm sao.
Liễu Yến Bạch còn ngây thơ chưa hiểu đời, nàng không biết làm sao với mấy chuyện này.
Bạch Kim Ninh thấy Liễu Yến Bạch ngơ ngác vội nhắc nhở, dạy nàng cách hành lễ đệ tử với Đại Hắc Ngưu:
– Muội tử, đây là thời cơ vạn năm khó gặp!
Đại Hắc Ngưu càu nhàu luôn mồm nhưng chuyện đã quyết định thì nó đành chấp nhận.
Sau khi nhận lễ lớn từ Liễu Yến Bạch, Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
– Tốt tốt, nha đầu ngoan, hãy chăm chỉ tu luyện, có ngày ngươi sẽ vô địch thiên hạ. Thụ yêu già có nguyên Quang Minh Thánh Viện thì có gì hay, chờ đồ đệ của ta vô địch thiên hạ đè cho lão không thể thở nổi, đè bẹp Quang Minh Thánh Viện luôn!
Liễu Yến Bạch vẫn ngơ ngác, nàng còn chưa trải đời, không biết bái Đại Hắc Ngưu làm sư có ý nghĩa gì.
Nhưng Bạch Kim Ninh thì biết, nàng hơi hâm mộ. Bạch Kim Ninh không rõ lai lịch cụ thể của Đại Hắc Ngưu, nhưng được đi theo bên Lý Thất Dạ thì nó không đơn giản được, chắc chắn là tồn tại ngạo thị bát hoang.
Đại Hắc Ngưu cười gian liếc Lý Thất Dạ:
– Đại thánh nhân, ta đã nhận nha đầu này rồi, chắc chắn bổn soái ngưu sẽ cho nàng càn quét bát hoang, vô địch cõi đời. Đại thánh nhân có phải nên cho đồ đệ của ta một món quà gặp mặt không?
Đại Hắc Ngưu không bỏ qua cơ hội bắt chẹt Lý Thất Dạ, dạy Liễu Yến Bạch hành lễ lớn với hắn:
– Nào, đồ nhi mau hành đại lễ với đại thánh nhân đi. Đại thánh nhân vô địch vạn cổ, tuyên cổ vô song. Sau này đi ra đường ngươi báo danh hào của đại thánh nhân, nói có đại thánh nhân che chở ngươi sẽ cho ngươi đi xuyên suốt cửu thiên thập địa.
Liễu Yến Bạch không hiểu trong đó có ích lợi gì, nàng mơ hồ hành đại lễ với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười lấy bộ áo đấu giá được ra, tức là áo mà tiên nữ phi thăng chung với Huyền Hiêu để lại, cực kỳ ảo diệu.
Lý Thất Dạ tặng áo cho Liễu Yến Bạch:
– Bảo y này có ảo diệu, có thể tham ngộ ra hay không phải xem tạo hóa của nàng.
Liễu Yến Bạch cầm bộ áo, ngơ ngác không biết là tốt hay xấu.
So với cường giả khác thì ánh mắt già của Đại Hắc Ngưu sắc bén nhiều, nó biết thứ này là đồ tốt:
– Đồ tốt, đồ rất tốt. Đồ nhi sau này hãy mặc nó!
Đại Hắc Ngưu lòng tham không đáy còn muốn bắt chẹt Lý Thất Dạ nhiều nữa:
– Nhưng đại thánh nhân này, đồ đệ của ta là một tay đại thánh nhân đề cử, sau này liên quan đến danh tiếng của lão nhân gai người, người không thể quá keo kiệt. Có mỗi cái áo thì không đủ.
Dĩ nhiên ước mơ chỉ là mơ ước, Đại Hắc Ngưu biết rõ bằng vào nội tình của Lý Thất Dạ, tặng một, hai món báu vật chẳng đáng gì với hắn.
Lý Thất Dạ cười cười lấy ra một thứ, là bàn tay hoàng kim. Bàn tay hoàng kim rực rỡ ánh sáng như đúc bằng vàng, rất hoàn mỹ. Nhìn bàn tay hoàng kim thô to rất khó tưởng tượng nó là tay thật. Nhưng khi ngươi xem kỹ sẽ cảm nhận bàn tay hoàng kim có lực lượng vô địch, nó có thể vỗ mở thiên địa, xẻ ra mọi thứ trên cõi đời. Không có gì ngăn được bàn tay hoàng kim này, không gì phá nổi.
Lý Thất Dạ đưa bàn tay hoàng kim cho Liễu Yến Bạch:
– Tặng nàng thứ này, có lẽ về sau nàng có thể khiến nó phát dương quang đại.
Lý Thất Dạ phát hiện bàn tay hoàng kim ở đất biên hoang Tẩy Tội thành,khi đó bàn tay hoàng kim nắm chặt con mắt hắc ám.
Trông thấy bàn tay hoàng kim, Đại Hắc Ngưu là ai? Nó nhìn sơ liền biết bàn tay hoàng kim rất lợi hại, là thứ siêu nghịch thiên.
– Nhận lấy, mau lên!
Liễu Yến Bạch không biết xem xét bàn tay hoàng kim, nàng cầm nó trong tay ngắm nghía. Liễu Yến Bạch cảm thấy bàn tay hoàng kim rất thân thiết, rất quen thuộc với nó, dường như bàn tay hoàng kim là người thân với nàng.
Đại Hắc Ngưu nhìn bàn tay hoàng kim, chảy nước miếng nói:
– Bàn tay này rất ghê gớm.
Đương nhiên Đại Hắc Ngưu không sa đọa đến nỗi cướp báu vật của đồ đệ.
Đại Hắc Ngưu nhìn Lý Thất Dạ, cười gian nói:
– Đại thánh nhân lấy bàn tay hoàng kim này ở đâu vậy? Chắc không phải đại thánh nhân vượt qua thời gian chém cánh tay của ai đó đi?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Vượt qua thời gian nói dễ hơn làm, dù có năng lực cũng không thể làm, đó là hành động diệt thế, nhân quả quấn thân.
Đại Hắc Ngưu rất biết hàng, nó nói:
– Thứ này ghê gớm thật, trên đời người luyện ra được bàn tay như vậy năm ngón tay đếm hết, không, đếm trên ba đầu ngón tay thôi. Dù là Viễn Hoang Thánh Nhân cũng không luyện ra được.
Liễu Yến Bạch sợ hãi hét lên:
– A!
Vì khi Liễu Yến Bạch nhìn kỹ bàn tay hoàng kim đột nhiên bàn tay nhúc nhích tựa như tay người sống.
Liễu Yến Bạch sợ hãi buông tay, bàn tay hoàng kim rớt xuống, may mắn Đại Hắc Ngưu mắt sắc bén bắt lấy.
Đại Hắc Ngưu vui vẻ nói:
– Đừng sợ, đừng sợ, đây là chuyện tốt, chứng minh có duyên phận lớn, người ta cầu cả đời cũng không được duyên phận. Nha đầu nhà ngươi thuần huyết như vậy, cõi đời đã không tìm thấy Tạc Thạch tộc trăm phần trăm.
Đại Hắc Ngưu lại đưa bàn tay hoàng kim cho Liễu Yến Bạch, nàng hơi sợ hãi. Vì bàn tay đột nhiên nhúc nhích như tay người sống thật khiến người kinh dị.
Đại Hắc Ngưu an ủi: audio coi am
– Đừng sợ, kỳ duyên như vậy bao nhiêu người cầu còn không được, ngươi có thể được đến nó đã là được ưu đãi.
Nói cũng lạ, bàn tay hoàng kim ở trong tay Đại Hắc Ngưu thì không chút phản ứng.
Bạch Kim Ninh kinh ngạc hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Ban đầu nhìn bàn tay hoàng kim, Bạch Kim Ninh còn tưởng tay đúc bằng tiên kim, giờ nàng mới biết bàn tay không phải đúc bằng tài liệu gì, nó là tay thật, không phải báu vật, không là kỳ trân. Có lẽ bàn tay này chém từ cánh tay của ai đó.