Đế Bá Audio Podcast
Tập 844 [Chương 4216 đến Chương 4220]
❮ prevnext ❯Chương 4216: Thạch Lan Kinh
Lý Thất Dạ tiêu phí trong phách mại hành đủ để thăng thương, có tiểu nhị lại hỏi ý nhưng hắn từ chối.
Trong quá trình đấu giá Đại Hắc Ngưu thích một gốc tiên thảo, cuối cùng nó đấu giá thành công.
Đừng coi thường con trâu này, tài sản cũng sung túc, hay nên nói là nó giàu sụ, tài sản dày hơn những Chân Đế nhiều. Bởi vậy Đại Hắc Ngưu kêu giá liền mua được gốc tiên thảo.
Hội đấu giá năm năm một lần, mỗi vị Chân Đế đồng ý tham gia, không tiếc tự mình giá lâm đều vì thứ họ vừa mắt.
Ví dụ Hoàng Tôn Chân Đế đã mua về báu vật ghê gớm, một cây tên kim giao, gã đến vì thứ này. Hoàng Tôn Chân Đế chằm chằm vào tên kim giao, mọi người không kêu giá lại gã.
Thánh Sương Chân Đế mua về một khối đá quý, thánh quang phun ra nuốt vào, một cục đá quý rất ghê gớm.
Hai vị Chân Đế nhúng tay vào việc đấu giá, một số người cũng tham gia đấu giá nhưng chỉ giãy dụa một chút cuối cùng bỏ cuộc không đấu lại nhóm Thánh Sương Chân Đế.
Mọi người đều thấy rõ hai vị Chân Đế đến vì báu vật này, bọn họ không cạnh tranh thắng Chân Đế nổi, huống chi thuận tay đẩy thuyền bán nhân tình cho Thánh Sương Chân Đế, Hoàng Tôn Chân Đế cũng tốt.
Nửa đoạn đấu giá sau cậu ấm Đường Bôn khá thú vị, gã mua một, hai món báu vật, nhưng lo bận rộn nâng giá những vật đấu giá hơn. Khi giá ảo lên ngất ngưỡng gã bỗng ngừng lại không kêu giá nữa, làm người mua sau gã tức nghiến răng.
Mặc dù những đại nhân vật đến vì vật đấu giá đó, bọn họ quyết tâm phải có được thứ đó, họ đã chuẩn bị đủ tiền để mua. Nhưng bị Đường Bôn quấy rối nâng giá vật đấu giá lên cao hơn xa dự toán, cao gấp mấy lần, có khi chục lần.
Mất máu nhiều làm những người mua ngứa răng.
Nhưng nơi này là phách mại hành của Kiêu Hoành Thương Hành, mọi người không thể làm gì cái tên cậu ấm này. Nếu ở nơi khác chắc Đường Bôn đã bị xé xác ra thành mấy mảnh.
Con ông cháu cha Đường Bôn vẫn bộ dạng lão tử có tiền cóc sợ ai, dám lên giá vù vù. Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế lúc đấu giá cũng bị Đường Bôn kéo giá cao.
Nhưng tiểu tử nhà giàu mới nổi này khá lanh, lúc Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế tham gia đấu giá thì Đường Bôn chỉ nâng giá lên một chút, không để giá cao ngất ngưỡng.
Đại Hắc Ngưu bình luận hành động càn quấy của cậu ấm Đường Bôn:
– Ta nghi ngờ tiểu tử này là Kiêu Hoành Thương Hành mời tới quậy.
Lý Thất Dạ cười cười miễn bình luận.
Vật đấu giá mới được đưa lên:
– Tiếp theo vật đấu giá này là cổ kinh vô cùng hiếm có.
Trên cái khay cổ xưa đựng một quyển cổ kinh, rất xưa, cũ kỹ ố vàng như có vô số năm tháng trôi đi, chìm trong thời gian tuyên cổ. Cổ kinh xưa cũ này dường như chất chứa phật lực vô lượng, bên trong chất chứa đại phật vô thượng, tùy thời sẽ phá giấy ra.
Tuy quyển cổ kinh không toát ra phật lực vô địch nhưng nó yên tĩnh nằm trên khay cho người cảm giác như có cổ phật ngồi.
Nữ đấu giá sư chậm rãi nói:
– Quyển cổ kinh này tên là Thạch Lan Kinh, một trong ba cổ kinh.
Đại nhân vật phật đạo giật mình kêu lên:
– Cái gì? Thạch Lan Kinh? Đây là Thạch Lan Kinh thật sao!?
Nữ đấu giá sư từ tốn nói:
– Chắc chắn trăm phần trăm. Thạch Lan Kinh là một trong những cổ kinh khởi đầu phật đạo, giá trị không thể đo lường, xa xưa còn hơn Lăng Gia Phật. Từng có tin đồn trước khi Lăng Gia Phật thành đạo có đọc qua bản bị thiếu của Thạch Lan Kinh, sau đó trở thành Thủy Tổ vô song, khai sáng Phật thổ. Giá trị của quyển Thạch Lan Kinh này không cần nói nhiều.
Nghe nữ đấu giá sư giới thiệu, nhiều người có mặt liếc nhau, đặc biệt là đại nhân vật trong phật đạo mắt nóng bỏng nhìn Thạch Lan Kinh, bọn họ đến vì nó.
Với đại nhân vật phật đạo thì Thạch Lan Kinh là cổ kinh phật đạo vô thượng, một trong ba cổ kinh phật đạo. Có người nói ba địa thống phật đạo trong đó một địa thống xuất thân từ Thạch Lan Kinh.
Tưởng tượng hồi Lăng Gia Phật còn trẻ đã tham ngộ Thạch Lan Kinh, còn là bản bị thiếu, sau đó ngay tại chỗ thành phật, trở thành Thủy Tổ vô song, sáng lập Phật thổ vo thượng. Chỉ từ điểm này đã biết Thạch Lan Kinh có giá trị cỡ nào.
Đạo thống khác thì không quá hứng thú với Thạch Lan Kinh, vì phật đạo xung đột với công pháp của nhiều đạo thống.
Nữ đấu giá sư báo giá:
– Thạch Lan Kinh được nhờ bán, người bán chỉ cần chân thạch chuyên dành cho Trường Tồn đại thành, giá khởi điểm hai ngàn vạn, mỗi lần tăng giá mười vạn.
Nhiều đại nhân vật lắc đầu, một số người hứng thú với Thạch Lan Kinh nhưng cái giá quá cao.
Từ điểm này nhìn ra người bán rất có thể là một vị Trường Tồn đại thành, nếu không đã chẳng yêu cầu chân thạch như vậy.
Mặc dù Thạch Lan Kinh giá cao ngất ngưỡng nhưng vẫn có đại nhân vật phật đạo đầy hứng thú với nó:
– Hai ngàn mười vạn.
Thạch Lan Kinh dù gì là một trong cổ kinh khởi đầu phật đạo, nó có giá trị rất lớn.
Mới kêu giá xong Đường Bôn liền nâng giá:
– Hai ngàn một trăm vạn!
Người kêu giá mắt sắc lẹm trừng Đường Bôn, nếu chỗ này có thể giết người thì gã đã làm thịt cái tên con nhà giàu này.
Đường Bôn cười toe toét:
– Trừng ta làm gì? Nơi này là phách mại hành, ai có tiền nhiều thì lời người đó nặng ký, hay ngươi muốn so nắm đấm? Muốn so nắm đấm phải hỏi ý Kiêu Hoành Thương Hành đã.
người kêu giá xì hơi, không mấy người dám giương oai trong Kiêu Hoành Thương Hành. Cửa hàng có khắp Tam Tiên giới thì thực lực sâu không lường được, chẳng thua gì đạo thống nào.
Đường Bôn mới kêu giá xong Minh Vương Tả Đồng truyền lời:
– Hai ngàn hai trăm vạn.
Đây là Minh Vương Phật đưa ra giá cả.
Trước đó kính tượng Minh Vương Phật không tham gia đấu giá, luôn im lặng, giờ bỗng lên tiếng kêu giá hiển nhiên mục tiêu là quyển Thạch Lan Kinh.
Người mua khác lên tiếng:
– Hai ngàn hai trăm mười vạn.Đường Bôn cười tủm tỉm nói:
– Hai ngàn năm trăm vạn.
Một hơi tăng thêm hơn hai trăm vạn, nhiều ánh mắt nhìn sang Đường Bôn, một số ánh mắt hằn học, chủ nhân những cặp mắt này từng chịu thiệt thòi vì gã.
So với Đường Bôn ra vẻ nhà giàu thì Minh Vương Phật bình tĩnh lẳng lặng kêu giá:
– Hai ngàn sáu trăm vạn.
Đường Bôn không sợ đấu giá với Minh Vương Phật, vẫn là bộ dạng nhà giàu mới nổi, lão tử có tiền cóc sợ ai:
– Hai ngàn bảy trăm vạn.
Minh Vương Phật vẫn bình tĩnh nói:
– Hai ngàn tám trăm vạn.
Đường Bôn cười nói:
– Hai ngàn chín trăm vạn. Lão nãi nãi nhà ta mỗi ngày niệm kinh, ta mua một quyển về cho lão nhân gia tụng niệm.
Minh Vương Phật vẫn ung dung, dù Đường Bôn giàu cỡ nào thì không làm gã dao động:
– Ba ngàn vạn.
Chương 4217: Mười Ức Mua Quyển Sách (1)
Thấy Đường Bôn muốn đấu giá với Minh Vương Phật, có người lắc đầu nói:
– Cái tên nhà giàu mới nổi này chắc không biết đang đối mặt với Lăng Gia Tự.
Đường Bôn ra vẻ lão tử giàu cười nói với Minh Vương Phật:
– Ba ngàn một trăm vạn. Phật chủ, các ngươi đã thành đạo rồi cần gì giành kinh thư với ta?
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng khinh thường liếc Đường Bôn.
Minh Vương Tả Đồng lạnh lùng báo giá:
– Ba ngàn hai trăm vạn.
Mặc dù giá này cao nhưng Lăng Gia Tự còn chịu đựng, vì bọn họ là đạo thống.
Đường Bôn cắn chặt không nhả:
– Ba ngàn ba trăm vạn.
Gã Mới kêu giá xong một thanh âm từ tốn vang lên:
– Một ức.
Vừa nghe một ức, mọi người khỏi cần nhìn, chỉ có một người mở miệng thốt ra một ức: Lý Thất Dạ.
– Mợ ơi, nhà hàng ức lại ra tay rồi!
Mọi người nhìn sang, quả nhiên người kêu giá là Lý Thất Dạ, bọn họ xem ngây người.
Lúc này Lý Thất Dạ có thêm biệt danh mới, nhà hàng ức, vì hắn kêu giá toàn là một ức, nghiền nát tất cả.
Mọi người giật mình kêu lên:
– Ôi, tiểu tử này điên cuồng quá, làm như tiền của hắn không có giới hạn!
Mọi người ngây ngẩn nhìn Lý Thất Dạ, thầm suy đoán tiểu tử này có lai lịch gì.
Đường Bôn vỗ tay nói:
– Đại ca, ta phục ngươi. Đường Bôn ta có tiền nhưng so với đại ca thì không đáng là bao. Ngươi giỏi, một ức thì ta không theo.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng trừng Lý Thất Dạ, lúc trong tiệm họ bị hắn cướp mất một mộc phật, giờ hắn lại muốn cướp Thạch Lan Kinh, hai người lòng rực cháy ngọn lửa.
Minh Vương Hữu Đồng thiếu kiên nhẫn lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, dù ngươi có nhiều tiền hơn nữa cũng không bằng Lăng Gia Tự chúng ta!
Minh Vương Hữu Đồng vừa dứt lời Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ba ức. Nguồn truyện audio Podcast
Nghe ba ức, mọi người líu lưỡi, ngẩn ngơ:
– Ba ức? Tiểu tử này bị điên sao?
Nữ đấu giá sư siêu kích động:
– Ba ức, ba ức, có ai kêu giá nữa không!?
Mỗi lần Lý Thất Dạ ra tay là kinh thiên động địa, hội đấu giá lần này sẽ cho nữ đấu giá sư tăng thành tích công việc.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng mặt đỏ rần:
– Ngươi…!
Minh Vương Tả Đồng lạnh lùng nói:
– Đây là cổ kinh của phật gia ta nên phải được nghênh vào Lăng Gia Tự.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Năm ức.
Người trong phòng đấu giá đứng bật dậy, không gian sôi trào.
– Trời ạ, đây còn là người không? Tiền đã không phải là tiền nữa!
Nữ đấu giá sư kích động mặt đỏ rực, ngực đẫy đà phập phồng càng quyến rũ tươi ngon mọng nước:
– Năm ức! Năm ức! Có ai ra giá cao hơn không? Phật Chủ muốn ra giá nữa không?
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng tức giận mặt tím lịm, nghẹn thật lâu, tức hộc máu.
Năm ức, cái giá làm không gian sôi trào.
Năm ức một quyển cổ kinh, mọi người ngây ngẩn.
Nữ đấu giá sư rất kích động, Thạch Lan Kinh chưa phải là báu vật áp trục, một quyển cổ kinh đấu giá năm ức, còn là chân thạch Trường Tồn địa thành, giá trên trời hù sợ người.
Nữ đấu giá sư chủ trì đấu giá đến nay đây là đợt đấu giá lớn nhất, giá cao nhất.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ trân trân:
– Trời, thật sự không xem tiền là tiền nữa!
Có người nghi ngờ:
– Tiểu tử này điên rồi sao? Đầu bị hư sao?
Nếu có thể họ rất muốn sờ trán xem Lý Thất Dạ có bị sốt đến hỏng não không.
Kêu giá năm ức làm Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng nghẹn lời, suýt hộc máu. Hai người bị Lý Thất Dạ chọc ứa gan. Dù họ là sa di dưới tòa Minh Vương Phật cũng bị con số năm ức đập mụ người.
Đây không phải chân thạch bình thường màn chuyên cho Trường Tồn địa thành hưởng, chân thạch như thế rất quý giá, hiếm thấy biết bao. Lý Thất Dạ tùy tiện ném ra năm ức chấn nhiếp mọi người.
Nữ đấu giá sư kích động đập búa nhỏ:
– Năm ức, năm ức! Còn ai kêu giá nữa không!?
Minh Vương Phật chưa đến, kính tượng mơ hồ nhưng giọng gã vọng ra:
– Đạo hữu, ngươi ta kết phật duyên đi.
Tiếng phật hùng hồn, thanh âm bình ổn tràn ngập vạn luật phật đạo, tựa như có ngàn vạn đại phật tụng niệm bên tai. Trong thoáng chốc tiếng phật như tràn ngập tâm hải, khiến ngươi bị lạc vào biển phật pháp vô biên.
Giọng Minh Vương Phật tựa như truyền xuống pháp chỉ, nguyên phòng đấu giá yên tĩnh. Bao người cúi đầu, một số cường giả tu sĩ bị vận luật vạn phật cảm nhiễm quỳ lạy.
Minh Vương Phật dứt lời, phòng đấu giá như biến thành đất phật. Trong lòng các cường giả tu sĩ hiện ra bóng phật, nỗi lòng gợn sóng.
Minh Vương Phật không đích thân đến, chỉ bằng phật âm đã khiến người quỳ lạy, sức cảm nhiễm đáng sợ biết bao. Nghe phật âm như vậy, các đại nhân vật, dù là Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế cũng tim rung lên, phải thừa nhận thực lực của Minh Vương Phật sâu xa vô cùng.
Nhưng Minh Vương Phật chưa nói hết câu Lý Thất Dạ đã thản nhiên nói:
– Mười ức.
Lý Thất Dạ không hề bị ảnh hưởng, hắn thốt lời đánh nát vận luật phật gia của Minh Vương Phật. Một hòn đá làm sóng dậy, trong khoảnh khắc Minh Vương Phật tạo ra dại luật phật đạo bị đánh tan hết.
Mọi người phản ứng lại, phòng đấu giá vẫn là phòng đấu giá, không khí náo nhiệt còn đọng lại. Đây là một nơi con buôn, mỗi phần không khí, mỗi tấc đất đầy mùi tiền.
Khi lấy lại tinh thần, đám người kêu lên:
– Trời ạ, mười ức!
So với đại luật phật đạo của Minh Vương Phật thì mười ức là quả bom uy lực vô cùng nổ nát đại luật phật đạo.
Các cường giả tu sĩ hoảng hồn hét to, mọi người nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Không chỉ vì hắn tùy tay ném ra mười ức, chẳng khác nào hắn cầm mười ức đập vào mặt đại phật của Minh Vương Phật, trần trụi nói cho gã biết: Mặt phật của ngươi lớn đến đâu thì ta cũng sẽ dùng tiền bạc đập chết ngươi!
Đây là sức hấp dẫn của tiền bạc,đại luật phật đạo mạnh cỡ nào cũng bị mùi tiền mười ức đè lên.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hắn tùy tay ném ra mười ức, quan trọng là hắn dùng tiền đánh mặt Minh Vương Phật, hoàn toàn không nể mặt phật của gã.
Tỏ rõ muốn đối địch với Minh Vương Phật.
Minh Vương Phật lên tiếng muốn kết phật duyên với Lý Thất Dạ, ám chỉ gã muốn làm thân với hắn, năn nỉ hắn đừng kêu giá nữa.
Nhưng Minh Vương Phật chưa nói hết câu Lý Thất Dạ đã ném ra mười ức tát mặt gã. Phật thiện lớn đến đâu cũng không vang bằng cú tát mười ức, Minh Vương Phật câm miệng.
Lý Thất Dạ ném ra mười ức kết thù, hoàn toàn đối địch với Minh Vương Phật.
Mặt phật vô thượng mà bị người dùng mười ức tiền bạc tát mặt, rất trần tục, ngay trước mắt người trong thiên hạ hung hăng vã mặt Minh Vương Phật, khiến gã và Lăng Gia Tự không còn mặt mũi gì.
Chương 4218: Mười Ức Mua Quyển Sách (2)
Minh Vương Phật không nói nổi nữa, dù gã không tự mình đến nhưng cũng biết không có đường cứu vãn.
Mười ức đối với Lăng Gia Tự, với Minh Vương Phật, với nguyên đạo thống là con số khổng lồ. Không khoa trương khi nói là con số thiên hạ, trên đời người có thể một hơi lấy ra nhiều như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù Lăng Gia Tự có thể trả được mười ức cũng phải đào rỗng ruột. Huống chi Lăng Gia Tự không thật sự cần thiết mua về Thạch Lan Kinh, vì Lăng Gia Tự là Phật gia đại thành, có kinh phật đầy đủ nhất trên đời. Dù thiếu một quyển Thạch Lan Kinh cũng không ảnh hưởng nhiều đến Lăng Gia Tự.
Nữ đấu giá sư gõ búa:
– Mười ức! Mười ức! Mười ức! Thành giao!
Thạch Lan Kinh với giá mười ức đã thuộc về Lý Thất Dạ.
Không khí trong phòng đấu giá như đông lại, mọi người nhìn Lý Thất Dạ, không biết nên nhìn bằng ánh mắt gì đây. Bỏ ra mười ức mua Thạch Lan Kinh, còn là chân thạch Trường Tồn đại thành, rộng rãi đến điên cuồng, hay người này là tên điên?
Nếu người này là kẻ điên thì họ còn không bằng người điên, vì người điên tùy tay ném ra mười ức chân thạch Trường Tồn địa thành, trên đời được bao nhiêu người điên như vậy?
Phòng đấu giá yên tĩnh nghe tiếng kim rơi, nữ đấu giá sư nghe tiếng hít thở dồn dập của mình.
Đại Hắc Ngưu lắc đầu nói:
– Mười ức mua quyển Thạch Lan Kinh, không đáng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Không có gì, thấy hai tiểu hòa thượng ai gai mắt nên mua thôi.
Nhiều người thấy choáng váng. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng tức suýt xỉu.
Vì gia mắt hai tiểu hòa thượng nên ném ra mười ức mua về quyển Thạch Lan Kinh, người làm ra hành động này thì nhà giàu mới nổi cỡ nào?
Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế ngồi trên cao cười khổ, thấy xấu hổ ngại ngùng.
Gai mắt ai thì ném ra mười ức, Chân Đế cao cao tại thượng, cường đại như họ tự hỏi lòng không thể nào nhà giàu mới nổi kiểu đó, không phá sản được như vậy. Dù bọn họ có đủ tiền lấy mười ức đập người nhưng không nỡ làm, họ luyến tiếc.
Mới rồi Lý Thất Dạ đã bỏ ra nhiều tiền, giờ lại tùy tiện ném ra mười ức, dường như hắn có nhiều tiền đến mức không thể tưởng tượng.
Có tiền thì tùy hứng, mọi người cùng nghĩ một câu như vậy.
Có người rất muốn chạy tới ôm chân Lý Thất Dạ gào rằng: Gia hãy gai mắt ta đi, cứ dùng mười ức đập xỉu ta đi!
Con nhà giàu Đường Bôn phục sát đất:
– Đại ca, ta chịu phục. Đại ca, ta nên gọi ngươi là Lý Thất Dạ, cái tên này rất thích hợp với ca ca!
Nghe cậu ấm Đường Bôn đặt biệt danh cho Lý Thất Dạ, mọi người lấy lại tinh thần chiêm nghiệm kỹ, cảm thấy cái tên tuy tục nhưng rất hợp với Lý Thất Dạ.
– Lý Thất Dạ, ta cảm thấy tên này được nè.
Mọi người không biết tên thật của Lý Thất Dạ là gì nên kêu địa biệt danh:
– Lý Thất Dạ!
Đường Bôn hét to kích thích không khí lên cao:
– Lý Thất Dạ! Lý Thất Dạ vừa ra tay một phát là mười ức!
Đám cường giả tu sĩ trong phòng đấu giá gào theo:
– Lý Thất Dạ! Lý Thất Dạ vừa ra tay một phát là mười ức!
Ban đầu nhiều người coi khinh Lý Thất Dạ, cho rằng hắn giống như Đường Bôn chỉ là một kẻ con nhà giàu, nhà giàu mới nổi quê mùa, chỉ là con kiến trong mắt đại nhân vật.
Nhưng Lý Thất Dạ ném ra mười ức tát vào mặt phật của Minh Vương Phật, hành động này thay đổi tất cả định kiến. Có nhiều tiền đến mức độ nào đó thì là đại gia, nhìn xem Minh Vương Phật không dám hó hé tiếng nào. Minh Vương Phật ghê gớm đến mức nào cũng không dám kêu giá nữa, ứng với câu có tiền là đại gia.
Tiếng hét biệt danh mới quanh quẩn phòng đấu giá.
– Lý Thất Dạ! Lý Thất Dạ vừa ra tay một phát là mười ức!
Nữ đấu giá sư cũng hét theo, không khí rất náo nhiệt.
Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ mạnh đến đâu cũng mím chặt môi. Nơi đây có tiền thì là địa gia.
Cao trào qua đi một lúc lâu sau mới bình ổn xuống, nhưng vẫn có nhiều người rất kích động.
Đây là sức hấp dẫn của tiền bạc, cuộc đấu giá này là tiền thắng, không liên quan gì đến địa vị.
Tưởng tượng xem ngày thường như Minh Vương Phật, Hoàng Tôn Chân Đế cao cao tại thượng biết bao, cuối cùng dù Minh Vương Phật có phật pháp vô địch vẫn thau tiền trong phòng đấu giá này.
Trước kia bao người cảm thấy nhân vật như Minh Vương Phật cao tựa bầu trời, xa ngoài tầm với, không ăn khói lửa trần gian. Nhưng hôm nay, ở hội đấu giá, mười ức là đã tát mặt Minh Vương Phật không dám hó hé.
Cảm giác đó rất kích thích, rung động lòng người. Một số tu sĩ cũng không ngờ đến cảnh này, mười ức đã làm Minh Vương Phật câm mồm.
Nữ đấu giá sư thất thố lắp bắp:
– Khụ, báu vật đấu giá tiếp theo.
Nữ đấu giá sư chủ trì đấu giá lâu vậy mà lần đầu gặp tình cảnh như thế.
Mười ức chân thạch Trường Tồn địa thành, con số giao dịch cao nhất trong đại hội đấu giá trước nay của nàng. Hội đấu giá này đẩy thành tích công trạng của nữ đấu giá sư lên cao tít, khiến nàng được thành tích tốt nhất trong tất cả phòng đấu giá.
Lý Thất Dạ ném ra mười ức gây cao trào, mấy món đấu giá sau tuy được giá cao nhưng không rung động bằng, không thể cạnh tranh lên cái giá vượt mức tưởng tượng như thế. Dù sao người mua đầy lý trí, bọn họ không điên cuồng giống Lý Thất Dạ tung ra mười ức, còn tự mình tăng giá gấp đôi.
Mọi người chợt nhận ra khi Lý Thất Dạ ra tay thì đã quyết định quyền sở hữu của báu vật, người thông minh không nên cạnh tranh với hắn, sẽ không thắng nổi nhà giàu đó.
Liên tiếp đấu giá mấy món báu vật Lý Thất Dạ không ra tay, nhiều người mua mừng thầm. May mắn tên điên này không vừa mắt báu vật, không thì bọn họ đến một chuyến tay không.
Như Minh Vương Phật đến vì Thạch Lan Kinh, với địa vị của gã, tài lực cúa Lăng Gia Tự lẽ ra có thể lấy Thạch Lan Kinh về, gã cũng tin như vậy.
Không ngờ đụng phải tên điên Lý Thất Dạ, cuối cùng bọn họ trắng tay trở lại, Thạch Lan Kinh duy nhất mà bọn họ muốn đã bị hắn đấu giá lấy mất.
Nhưng cũng có người bất hạnh, Phi Kiếm Thiên Kiêu đặc biệt bất hạnh, không phải bất hạnh bình thường mà là siêu bất hạnh.
Keng!
Tiếng kiếm ngân vang lên, vật đấu giá tiếp theo được đưa lên, nhiều phối kiếm của cường giả tu sĩ trong phòng đấu giá cũng rung theo.
Nghe tiếng phối kiếm của mình rung rung không dứt như muốn thoát khỏi vỏ, các cường giả tu sĩ hiểu ngay có chuyện gì:
– Cộng minh!
Mọi người nhìn hướng đài đấu giá, vật đấu giá là một thanh bảo kiếm.
Lúc này bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, kiếm phun ra nuốt vào vô tận thần quang, kiếm quang như thực chất đâm vào mắt người, khiến người đau đớn khó thể mở mắt ra.
Chương 4219: Kiếm Của Thủy Tổ
Đáng sợ nhất là khi kiếm quang đâm tới, tổ uy vô song cõi đời ập vào mặt như sóng dữ đập mạnh vào ngực mọi người. Lực lượng này không ai né tránh được, cảm giác bị gõ mạnh vào ngực xuyên thủng qua.
Tổ uy đáng sợ làm nhiều cường giả tu sĩ không thở nổi, bị trấn áp không đứng dậy được, bọn họ quỳ tạp dưới đất.
Khi cảm nhận tổ uy của thanh kiếm này mọi người đều hiểu đây là thanh thần kiếm thế nào:
– Tổ kiếm!
Đinh!
Nữ đấu giá sư dút tổ kiếm vào bao đặt lên quầy, cười quyến rũ nói:
– Đây là một thanh tổ kiếm do Kiếm Thánh dể lại, thanh kiếm này được Kiếm Thánh đúc khi là Thủy Tổ cấp Vạn Thống, sau này không mang đi.
Nhiều cường giả tu sĩ rung động:
– Bội kiếm của Kiếm Thánh!
Đặc biệt người tu luyện kiếm đạo nghe câu giới thiệu thì mắt nóng cháy nhìn tổ kiếm, cường giả tu sĩ nào đều khó kiềm nén rạo rực.
Kiếm Thánh là người tập kiếm đạo đại thành, là đỉnh cao trong lòng bao nhiêu người tu kiếm không thể vợt qua, cả đời hướng tới, ngưỡng mộ.
Kiếm Thánh lấy kiếm vấn đạo, lấy kiếm thành đạo, cuối cùng vô địch vì kiếm.
Kiếm Thánh xuất thân từ Vạn Thống giới, sau này trở thành Thủy Tổ, lấy thân phận Thủy Tổ đẳng cấp Vạn Thống lên đỉnh trong Tiên Thống Giới. Nhưng Kiếm Thánh không dừng bước tại cảnh giới đó.
Kiếm Thánh từng bước vô địch trong Tiên Thống Giới, một kiếm chém trăm địch cuối cùng thành tựu cảnh giới cao hơn: Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống.
Kiếm Thánh là tổ hào của y, lấy kiếm vô địch, lấy kiếm chứng đạo. Đó là một Thủy Tổ kinh diễm, một Thủy Tổ rất đặc biệt.
Trong lòng tu sĩ tu kiếm ở Tam Tiên giới thì Kiếm Thánh vô địch nhất, là người số một về kiếm đạo.
Nay bội kiếm của Kiếm Thánh xuất hiện tại chỗ này đương nhiên làm mọi người chăm chú nhìn, đặc biệt là người tu kiếm đều muốn có thanh kiếm này.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đứng bật dậy, đôi mắt thanh tú nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đến vì thanh kiếm này, nàng tu kiếm đạo, nếu được đến bộ kiếm của Kiếm Thánh không chỉ nâng cao sức chiến đấu cho nàng, quan trọng là nó trợ giúp nàng rất nhiều về kiếm đạo.
Nữ đấu giá sư chậm rãi nói:
– Thanh kiếm này không phải kiếm tót nhất của Kiếm Thánh. Lúc Kiếm Thánh thực lực đẳng cấp Vạn Thống thì thanh kiếm này cũng không phải loại tốt nhát. Chất liệu của nó khá bình thường, sa thiết kiếm phôi, tài liệu cấp thấp. Sau này Kiếm Thánh có đúc lại thanh kiếm nhưng không thay đổi bản chất kiếm phôi, chỉ hoàn thiện chứ không thay đổi bản chất thanh kiếm.
– Nhưng chắc chắn một điều rằng thanh kiếm này được Kiếm Thánh đeo lâu nhất, sử dụng nhiều nhất. Từ thời Kiếm Thánh còn trẻ thanh kiếm này đã đi theo cho đến khi Kiếm Thánh thành đạo. Sau khi Kiếm Thánh thành đạo rất nhiều lúc sử dụng kiếm này, dù đã trở thành Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống cũng vẫn dùng nó.
– Tuy chất liệu của kiếm rất bình thường nhưng nó được Kiếm Thánh rèn luyện nhiều lần, đặc biệt sau khi Kiếm Thánh vô địch dùng lực lượng vô địch nhiều lần uẩn dưỡng, nó đã có lực lượng của Thủy Tổ. Nó đi theo Kiếm Thánh chinh chiến bát phương, dù nó không thể thông linh nhưng đã có sát phạt của Thủy Tổ. Trong trường kiếm này có chứa kiếm đạo của Kiếm Thánh.
– Theo phách mại hành chúng ta giám định thì Kiếm Thánh khắc kiếm đạo trên thanh kiếm này, nên dù chất liệu thanh kiếm bình thường vẫn có thể quyết đấu với binh khí Thủy Tổ đúc bằng tiên tài. Thanh kiếm này không thể đại biểu kiếm đạo hoàn chỉnh của Kiếm Thánh nhưng nó có thể đại biểu một đoạn thời gian kiếm đạo. Nên thanh kiếm này là thần binh vô thượng là mỗi vị cường giả về kiếm phải có được, đáng để cường giả kiếm đạo sở hữu. Vậy thanh kiếm sẽ rơi vào tay ai đây? Mọi người hãy cùng mong chờ!
Nữ đấu giá sư không chỉ biết lả lơi đưa tình, bản thân nàng là một vị Bất Hủ Chân Thần cường đại, thực lực siêu mạnh, kiến thức rất rộng rãi, nên nàng cũng hiểu biết sâu sắc về thanh kiếm.
Nghe nữ đấu giá sư giới thiệu, vô số cường giả tu sĩ mắt rực lửa. Cường giả tu kiếm thì càng khỏi phải nói, bọn họ ước gì xông lên cướp thanh kiếm về.
Như nữ đấu giá sư đã nói, dù chất liệu của thanh kiếm này rất bình thường nhưng nó được Kiếm Thánh sử dụng dài nhất, uẩn dưỡng lực lượng Thủy Tổ đã vô địch. Huống chi thanh kiếm ẩn chứa kiếm đạo càng khiến người khát khao, dù không phải cường giả tu luyện kiếm đạo cũng thèm thuồng thanh kiếm Thủy Tổ như vậy.
Không cần mọi người nói nhiều, thanh kiếm Thủy Tổ thì mạnh biết bao, dù kiếm chưa thông linh, không có thần thông nhưng những binh khí Chân Đế không thể so sánh sự cường đại của nó.
Một số người nuốt nước miếng nói:
– Thứ tốt!
Có người nhìn kiếm Thủy Tổ, thì thào:
– Kiếm của Thủy Tổ, chỉ Kiêu Hoành Thương Hành mới lấy ra đấu giá.
Binh khí của Thủy Tổ rất được ưa thích, đại giáo nào có được binh khí đó đều muốn giấu đi hoặc làm bảo bối trấn giáo. Thứ đẳng cấp này cơ bản sẽ không có mặt ở chợ, người bình thường không mua nổi, cửa hàng bình thường không có năng lực bán kiếm Thủy Tổ.
Chỉ có Kiêu Hoành Thương Hành mới có thực lực đó, lấy kiếm của Thủy Tổ ra đấu giá, thanh kiếm Thủy Tổ này chưa phải bảo bối đỉnh nhất hội đấu giá, nó không là báu vật áp trục. Chỉ từ điểm này là biết thực lực của Kiêu Hoành Thương Hành hùng hậu cỡ nào.
Nguyên phòng đấu giá rộ lên tiếng nuốt nước miếng, các Chân Đế, Trường Tồn không bình tĩnh nổi. Như Hoàng Tôn Chân Đế cũng đứng dậy nhìn chằm chằm vào trường kiếm.
Kiếm của Kiếm Thánh, thanh kiếm vô song chịu tải kiếm đạo, khiến bao người thèm thuồng.
Mọi người nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm, đặc biệt là Phi Kiếm Thiên Kiêu đã đứng dậy, nhìn không rời mắt, tỏ rõ quyết tâm phải chiếm lấy trường kiếm này.
Trong khi mọi người nhìn kiếm Thủy Tổ chăm chú, con nhà giàu Đường Bôn cười tủm tỉm hỏi Phi Kiếm Thiên Kiêu:
– Phi Kiếm cô nương muốn thanh kiếm này?
Phi Kiếm Thiên Kiêu lạnh lùng lườm Đường Bôn:
– Mắc mớ gì tới ngươi.
Đường Bôn là con nhà giàu đốt tiền nấu trứng, không khoa trương khi nói gã có thể cầm tiền đập chết người, nhưng gã chỉ là con kiến trong mắt Phi Kiếm Thiên Kiêu. Đạo hạnh cạn như vậy dù giàu cỡ nào cũng không đáng lọt vào mắt nàng. Nên dù Đường Bôn ngồi ngang hàng với họ, trong lòng Phi Kiếm Thiên Kiêu coi khinh gã, không thèm đáp lại gã bắt chuyện.
Đường Bôn cười tủm tỉm nói:
– Nếu cô nương thích ta sẽ mua tặng cho, Đường Bôn này trừ tiền ra không có gì. Miễn cô nương muốn, bao nhiêu tiền bản thiếu gia cũng quyết mua bằng được.
Phi Kiếm Thiên Kiêu vẫn lạnh lùng nhưng thái độ hơi thay đổi:
– Ta tự mua được.
Chương 4220: Ngạo Khí Của Phi Kiếm Thiên Kiêu
Không phải Phi Kiếm Thiên Kiêu muốn Đường Bôn mua kiếm tặng mình, thiếu nữ tâm cao khí ngạo như nàng tất nhiên khinh thường loại người theo đuổi giống Đường Bôn. Phi Kiếm Thiên Kiêu chỉ lo là cậu ấm Đường Bôn nổi hứng đấu giá kiếm Thủy Tổ hoặc nâng giá cao ngất ngưỡng, nàng rầu thúi ruột. Khả năng thứ nhất hay thứ hai đều sẽ gây rắc rối cho nàng, dù sao trong lòng Phi Kiếm Thiên Kiêu quyết phải mua về kiếm Thủy Tổ này.
Đường Bôn cười nói:
– Nói gì kỳ, Đường Bôn thích tặng đồ cho cô nương lắm, miễn nàng muốn thì sao trên trời ta cũng hái cho. Tiền không là gì, vấn đề là nàng có thích không. Miễn cô nương thích thì Đường Bôn này đủ sức tặng ba, năm ức.
Mọi người cười khổ, câm nín. Đừng nói những cường giả tu sĩ, dù là Chân Đế cường đại cũng lắc đầu bất đắc dĩ.
Ba, năm ức tùy tiện tặng người chỉ vì đem lại niềm vui cho mỹ nữ, phá sản như thế chỉ có cậu ấm Đường Bôn mới làm ra được.
Đây là điều Phi Kiếm Thiên Kiêu lo lắng nhất, lỡ Đường Bôn thật sự đấu giá kiếm Thủy Tổ thì nàng sẽ phải đâm lao theo. Nàng rất cần thanh kiếm Thủy Tổ này, không thì đã chẳng tự mình giá lâm.
Nếu thật sự bị Đường Bôn đấu giá thành công, khi đó nàng nên nhận quà của gã hay từ chối? Không ai biết cậu ấm này có bao nhiêu tiền, không chừng gã giàu hơn tất cả Chân Đế có mặt ở đây.
Phi Kiếm Thiên Kiêu liếc Đường Bôn một cái, nhẹ gật đầu cảm ơn:
– Đa tạ ý tốt của ngươi, ta muốn thanh kiếm này nhưng tự mình đấu giá được rồi.
Thái độ của Phi Kiếm Thiên Kiêu rõ ràng có thay đổi, mềm mỏng với cậu ấm Đường Bôn hơn, nàng làm như vậy vì muốn gã bỏ ý định đấu giá kiếm Thủy Tổ.
Đường Bôn cười tủm tỉm nói:
– Thôi, cô nương đã muốn như vậy thì tùy ý cô nương. Có việc gì cần cô nương cứ lên tiếng, tiền không là vấn đề, Đường Bôn ta có tiền.
Phi Kiếm Thiên Kiêu gật đầu cảm ơn.
Nghe Đường Bôn nói rút khỏi đấu giá kiếm Thủy Tổ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, bao gồm Chân Đế, Trường Tồn.
Trong lòng các đại nhân vật khinh thường con nhà giàu Đường Bôn, nhưng tài lực hùng hậu của gã tạo áp lực lớn cho mọi người, Chân Đế cũng không ngoại lệ. Loại con nhà giàu ném tiền không chớp mắt thế này chẳng ai biết khi nào gã nổi điên nhìn trúng món báu vật nào, khi đó không ai cạnh tranh thắng được gã.
Chân Đế mạnh cỡ nào vào lúc này cũng cảm nhận được sức mạnh đồng tiền, một cắc ép chết anh hùng. Những Chân Đế vô địch bình thường hô mưa gọi gió, vô địch biết bao, nhưng tiền con số thiên văn đập vào mặt làm họ nghẹt thở. Ngày thường họ không để tu sĩ bình thường đạo hạnh nhỏ nhoi như Đường Bôn vào mắt, nhưng trong hội đấu giá này, một vật đấu giá nào đó chỉ cần cậu ấm Đường Bôn thò tay vào là Trường Tồn Bất Hủ, Chân Đế vô địch cũng sẽ thận trọng như gặp địa địch.
Đường Bôn rút khỏi đấu giá kiếm Thủy Tổ làm Phi Kiếm Thiên Kiêu nhẹ nhõm, những người khác cũng thở phào. Không còn Đường Bôn quấy rối là bọn họ bớt một kình địch.
Bất giác Phi Kiếm Thiên Kiêu nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Đường Bôn rút lui, Lý Thất Dạ thành kình địch cạnh tranh đấu giá lớn nhất trong lòng Phi Kiếm Thiên Kiêu. Nàng đến tham gia có chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, vị Chân Đế nào cạnh tranh thì nàng cũng tự tin dùng tài lực đánh lui được. Nhưng Lý Thất Dạ làm Phi Kiếm Thiên Kiêu kiêng kỵ, trong lòng nàng lo hắn sẽ cạnh tranh đấu giá kiếm Thủy Tổ.
Không chỉ Phi Kiếm Thiên Kiêu e ngại Lý Thất Dạ nhúng tay vào, những người muốn có kiếm Thủy Tổ cũng e ngại hắn. Thanh niên tên Lý Thất Dạ này tài lực dữ dội còn hơn cậu ấm Đường Bôn, hắn mà đấu giá là người khác hết chỗ chơi.
Bị Phi Kiếm Thiên Kiêu nhìn chằm chằm, Lý Thất Dạ nhướng mí mắt cười khẽ.
Trong mắt Phi Kiếm Thiên Kiêu thì nụ cười đó là khiêu khích. Nàng là con người rất ngạo khí, chưa từng cúi đầu trước ai, hết sức kiêu hãnh. Nên khi Lý Thất Dạ cười khẽ làm nàng khó chịu, cảm thấy bị hắn khiêu khích.
Phi Kiếm Thiên Kiêu lạnh lùng nói:
– Kiếm này thuộc về ta!
Mọi người nghe rõ ràng, im lặng liếc nhau.
Ai đều nghe hiểu Phi Kiếm Thiên Kiêu nói như thế là ngầm biểu thị công khai quyền sở hữu thanh kiếm này, có ý cảnh cáo những người đấu giá là ai muốn cướp thanh kiếm tức là chống đối nàng.
Hành động hơi bá đạo, nhưng Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ khác không lên tiếng.
Nhiều người biết Phi Kiếm Thiên Kiêu bày ra bá đạo vì nàng có đủ tự tin. Trước không nói nàng là Nửa Bước Trường Tồn, thực lực đủ để ngạo thị nhiều Chân Đế, Trường Tồn. Huống chi ai đều biết tỷ phu của nàng là Kim Quang Thượng Sư, tộc tỷ Khê Hoàng đang có mặt ở hội đấu giá, cân nặng đủ nặng rồi.
Đám Chân Đế, Trường Tồn liếc nhau, không tỏ thái độ. Bị uy hiếp nhưng vẫn có người ôm hứng thú với kiếm Thủy Tổ.
Mọi người không muốn cãi cọ với Phi Kiếm Thiên Kiêu, Chân Đế cường đại cười cười như gió thoảng bên tai.
Nhưng có một thanh âm chậm rãi vang lên:
– Đấu giá chưa bắt đầu mà vội vã nói là của ai làm gì, ai nhiều tiền thì thuộc về người đó.
Mọi người nhìn qua, người nói chuyện là Lý Thất Dạ.
Có người nhỏ giọng nói:
– Lại là Lý Thất Dạ.
Nghe Lý Thất Dạ nói câu đó nhiều người lòng thít chặt, Chân Đế và Trường Tồn cũng căng thẳng thần kinh. Mọi người đã thấy thủ đoạn của tên điên này, hở chút là một ức, thậm chí mười ức.
Nếu Lý Thất Dạ đấu giá kiếm Thủy Tổ thì e rằng người khác không có cơ hội, vì hắn là tên điên tùy tiện quăng ra mười ức, ai chịu nổi/ Cậu ấm Đường Bôn còn chịu thua, nhận hèn.
Phi Kiếm Thiên Kiêu biến sắc mặt, Lý Thất Dạ nói câu này rõ ràng nhằm vào nàng, sắc mặt của nàng xanh mét.
Lý Thất Dạ vốn không hứng thú với kiếm Thủy Tổ, hắn không thèm Tẩy Tội kiếm thì càng đừng nói tới thanh kiếm này. Nhưng thái độ cả vú lấp miệng em của Phi Kiếm Thiên Kiêu làm Lý Thất Dạ gai mắt.
Phi Kiếm Thiên Kiêu khó chịu nói:
– Có tiền chưa chắc là vạn năng.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đã tuyên bố quyết tâm phải lấy thanh kiếm này, hạng người vô danh như Lý Thất Dạ dám khiêu khích lại nên đương nhiên nàng bực bội.
Thái độ đó của Lý Thất Dạ không chỉ đang khiêu khích, hắn không thèm để nàng vào mắt.
Bình thường loại người như Lý Thất Dạ có đáng gì, giàu cỡ nào cũng chỉ là tu sĩ hết sức bình thường, ngày thường không có cả tư cách đứng trước mặt nàng chứ đừng nói cạnh tranh.
Lý Thất Dạ bình tĩnh cười nói:
– Ta có tiền. audio coi am
Mọi người nín thở nghe câu nói bình thản này, Chân Đế, Trường Tồn thót tim.
Kết cục của Minh Vương Phật rõ ràng hiện ra trước mắt họ, gã mạnh đến đâu, uy danh lớn cỡ nào, địa vị cao bao nhiêu thì sao? Lý Thất Dạ ném ra mười ức, Minh Vương Phật không dám hó hé bị Lý Thất Dạ tát sưng mặt.
Thánh Sương Chân Đế cười khổ lắc đầu.