Đế Bá Audio Podcast
Tập 842 [Chương 4206 đến Chương 4210]
❮ sautiếp ❯Chương 4206: Truyền Thuyết Bí Ẩn
Hỏa Tổ là Thủy Tổ không được ghi chép tỉ mỉ, không rõ sinh ra vào thời đại nào. Trong nhiều lịch sử của Tam Tiên giới thì Hỏa Tổ xem như một vị Thủy Tổ bí ẩn.
Nhưng nói đến cũng kỳ, một Thủy Tổ ghi chép không rõ nhưng được người xếp vào một trong mười Thủy Tổ. Có người nói cỡ như Hỏa Tổ sánh bằng Cao Dương.
Nhưng Hỏa Tổ là Thủy Tổ thế nào thì mọi người không nói rõ được, không ai giải thích được tại sao y được xếp vào mười Thủy Tổ.
Có một giải thích rằng Hỏa Tổ được xếp vào mười Thủy Tổ vì là đồ đệ của Toại Đế, một trong Tam Tiên.
Nhưng nhiều người đời sau không thừa nhận điều này, vì cho rằng Tam Tiên là tồn tại hư vô mờ mịt. Tam Tiên giới có thật sự tồn tại Tam Tiên hay không còn chưa biết, sự tồn tại của Tam Tiên còn nhiều điều phải thảo luận.
Lùi một vạn bước cứ cho rằng Tam Tiên trong truyền thuyết có thật thì bọn họ sống ở thời đại xưa thật xưa. Xem các loại ghi chép thì Hỏa Tổ không thể nào sinh ra ở thời đại xưa vô cùng, vậy làm sao y là đồ đệ của Tam Tiên được?
Có một giải thích cho rằng Hỏa Tổ không phải được Toại Đế dạy dỗ, chẳng qua thời trẻ chiếm được một quyển bảo điển, trên bảo điển ghi công pháp cả đời của Toại Đế. Vì vậy Hỏa Tổ kế thừa chân truyền của Toại Đế, cũng kế thừa đạo thống, y thành đồ đệ của Toại Đế.
Nhưng nhiều người đời sau không đồng ý, không chấp nhận cách nói Hỏa Tổ là đồ đệ của Toại Đế.
Còn về lý do Hỏa Tổ được xếp vào mười Thủy Tổ, đời sau có người trích dẫn một câu nói của Kiêu Hoành Thương Hành là Kiêu Hoành Thương Hành từng chế tạo chiến thuyền tuyệt thế vô song cho Hỏa Tổ chinh chiến Bất Độ Hải.
Nghe đồn sau khi Hỏa Tổ thành đạo đã lập đại chí nguyện muốn chiến với Bất Độ Hải, không chiến tới bờ bên kia thề không quay về.
Nói đến cũng lạ, không có ghi chép rõ ràng Hỏa Tổ lúc khởi hành chinh chiến Bất Độ Hải có nhiều người vô địch đi cùng. Kiêu Hoành Thương Hành ghi lại khi ấy có mấy chục vị Chân Đế đi cùng, trong số đó có Chân Đế cùng thời đại với Hỏa Tổ, cũng có Chân Đế lánh đời. Trường Tồn Bất Hủ thì nhiều cỡ trên trăm người. Còn có nhiều thần thú thiên cầm đi cùng, nhiều Chân Thần siêu mạnh mặc cho Hỏa Tổ sai khiến, sai đâu đánh đó.
Nghe đồn thịnh huống như vậy hiếm thấy trong vạn cổ. Tuy các đời Thủy Tổ sẽ vào Bất Độ Hải nhưng không có vị nào rầm rộ như Hỏa Tổ, nhiều Chân Đế, Trường Tồn nguyện theo Hỏa Tổ chinh chiến có thể nói là kỳ tích.
Đồn rằng vì trận thế chưa từng có trên đời của Hỏa Tổ nên Kiêu Hoành Thương Hành bỏ ra vô số tiền bạc, tài nguyên chế tạo một chiếc thuyền lớn tuyệt thế vô song cho đoàn người đi chinh chiến.
Chiếc thuyền lớn này là một tòa thành lũy khổng lồ di động. Nghe đâu Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống tấn công cũng không thể phá phòng ngự của chiếc thuyền, nghịch thiên không gì sánh được, nó có thể lướt đến bất cứ chỗ nào trong Tiên Thống Giới.
Kiêu Hoành Thương Hành nói đây là chiếc thuyền số một Tam Tiên giới, nó là thuyền thần tốc độ nhanh nhất, cứng rắn nhất, mạnh nhất. Chiếc thuyền lớn này là kiệt tác mà Kiêu Hoành Thương Hành tự hào, đồn rằng năm đó Kiêu Hoành Thương Hành miễn phí chế tạo cho Hỏa Tổ.
Nguyên Tam Tiên giới chỉ có Kiêu Hoành Thương Hành mới có tài lực tạo ra chiếc thuyền lớn như vậy, cửa hàng khác hay đạo thống đều không thể làm được.
Vì hành động vĩ đại đó nên người ta cho rằng đó là lý do Hỏa Tổ được xếp vào một trong mười Thủy Tổ.
Chuyện này rất lạ, đời sau xuất hiện một số Thủy Tổ kinh diễm vô song nhưng chưa từng có vị Thủy Tổ nào chất vấn địa vị của Hỏa Tổ trong lịch sử.
Lai lịch của Hỏa Tổ rất bí ẩn, thời gian xuất hiện mơ hồ, nên Bạch Kim Ninh hoang mang trước cách nói đó, nàng không rõ quan hệ sâu xa bên trong.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Một vài tuyến thời gian không như nàng tưởng tượng. Tam Tiên tuy ở thời đại vô cùng xa xưa nhưng nàng phải suy nghĩ theo góc độ khác, không bắt buộc họ phải thu đồ đệ ở thời đại viễn cổ. Bọn họ có thể thu đồ đệ vào thời gian nào đó, có thể là một quãng thời gian rất dài, một lúc nào đó thu nhận mấy đồ đệ.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác nói:
– Hình… hình như đúng.
Bạch Kim Ninh nghĩ kỹ lại cảm thấy mình đi vào ngõ cụt, giống như Lý Thất Dạ nói, tại sao Tam Tiên phải thu đồ đệ ở thời đại viễn cổ?
Bạch Kim Ninh tiếp tục ngây thơ nói:
– Nếu thật sự có Tam Tiên, bọn họ là tiên nhân vậy… đúng là trường sinh bất tử rồi, Hỏa Tổ rất có thể là đồ đệ của Toại Đế.
Sau khi nghe Lý Thất Dạ giải thích khiến Bạch Kim Ninh rộng mở tầm nhìn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có phải trường sinh bất tử thì khó nói, nhưng đúng là họ sống rất lâu.
Đại Hắc Ngưu vẫn hăng hái khoe khoang kiến thức uyên bác của mình:
– Ta có nghe nói một chút, Toại Đế thu Hỏa Tổ làm đồ đệ là có lý do sâu xa.
Bạch Kim Ninh bị hấp dẫn, tò mò hỏi:
– Lý do sâu xa gì?
Đại Hắc Ngưu cười bí hiểm:Nguồn truyện audio Podcast
– Phật bảo không thể nói.
Lý Thất Dạ lắc đầu vạch lưng Đại Hắc Ngưu:
– Không biết thì nói là không biết. Toại Đế thu Hỏa Tổ vì có nhiều lý do, lý do trực tiếp nhất là có tai nạn đến.
Bạch Kim Ninh kinh ngạc hỏi:
– Tai nạn đến? Tai nạn gì?
Bạch Kim Ninh không dám vỗ ngực bảo mình rành về lịch sử nhưng cũng biết chút ít nhiều sự kiện.
Lý Thất Dạ liếc qua Bạch Kim Ninh, hắn đưa mắt nhìn hướng Bất Độ Hải:
– Có một số tai nạn ngươi không thể nhìn thấy, chưa chắc được ghi lại. Rất có thể nó không ở trong thế giới ngươi sinh hoạt.
Đại Hắc Ngưu có kiến thức hơn Bạch Kim Ninh nhiều, Lý Thất Dạ vạch ra nó liền hoảng sợ hét to:
– Không… không lẽ truyền thuyết là thật?
Đại Hắc Ngưu cũng nhìn hướng Bất Độ Hải.
Bạch Kim Ninh hỏi dồn:
– Là truyền thuyết gì?
Đại Hắc Ngưu không để ý tới nàng, biến sắc mặt nói:
– Trước kia nghe Viễn Hoang lão quỷ lải nhải gì mà đại nạn sắp đến, người cố gắng xoay chuyển, ta còn tưởng lão quỷ đó thổi phồng mình là chúa cứu thế gì, thì ra không phải đang khoác lác về mình mà nói về Hỏa Tổ!
Đại Hắc Ngưu đã hiểu chút chuyện ngày xưa.
Lý Thất Dạ nhìn hướng Bất Độ Hải, nói:
– Nên Hỏa Tổ mới viễn chinh Bất Độ Hải, nhiều hạng người vô địch đi cùng. Đây là một hạo kiếp, có điều không ai biết. Ở một góc thế giới không ai biết, nơi kẻ phàm tục không thể đến gần, một trận huyết chiến kinh thiên động địa trời sụp đất nứt, hết thảy thành tro! Bọn họ ngăn chặn hạo kiếp đó ngay trong Bất Độ Hải, bình định đại thế, cho Tam Tiên giới đời sau một mảnh yên bình.
Chương 4207: Mấy Miếng Lá Cây Đó (1)
Lý Thất Dạ rành về nội tình hơn Đại Hắc Ngưu nhiều, Bạch Kim Ninh càng không thể so sánh.
Đại Hắc Ngưu đã hiểu thấu đạo lý trong đó, giật mình hút ngụm khí lạnh:
– Trời ạ, bổn soái ngưu đã hiểu, thì ra chuyện là như thế. Truyền thuyết lúc trước hóa ra đều là sự thật!
Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
– Chết tiệt, ta đã hiểu tại sao Viễn Hoang lão quỷ chạy đi, thì ra lão ta cũng biết nên mới đi con đường tắt.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Cái này thì ngươi hiểu lầm rồi, hắn đến Tam Tiên giới vốn không phải vì việc này. Trong mắt hắn thì chuyện này là của Tam Tiên giới, hắn đến Tam Tiên giới vì tìm đáp án trong lòng mình, hắn không cần đi tham gia vào vũng nước đục.
Đại Hắc Ngưu không có hảo cảm với Viễn Hoang Thánh Nhân, hầm hừ nói:
– Hừ! Ta biết ngay hắn không phải người tốt gì!
Lý Thất Dạ cười cười không nói nhiều, một số điều Viễn Hoang Thánh Nhân đã làm đúng là đáng chê trách.
Đại Hắc Ngưu lấy lại tinh thần, nó nhìn phách mại hành như chiếc thuyền to:
– Hèn gì Kiêu Hoành Thương Hành đồng ý tạo chiếc chiến thuyền như vậy tặng miễn phí cho Hỏa Tổ. Cái đồ gian thương, quỷ hút máu vậy mà rộng rãi chịu tạo chiến thuyền tặng Hỏa Tổ, thì ra có lý do của nó.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Kiêu Hoành Thương Hành không chỉ tạo ra một chiếc, bọn họ chế tạo hai chiếc chiến thuyền giống y như đúc.
Bạch Kim Ninh giật mình kêu lên:
– Chế tạo hai chiếc chiến thuyền? Chẳng phải nói chỉ tạo một chiếc sao?
Vì Bạch Kim Ninh đóng giữ ở Thiên Hùng quan nên nghe rất nhiều về hành động vĩ đại của Kiêu Hoành Thương Hành, nàng hiểu biết khá nhiều.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nhìn hướng phách mại hành Kiêu Hoành Thương Hành:
– Là hai chiếc.
Đại Hắc Ngưu phản ứng nhanh hơn Bạch Kim Ninh, trợn to mắt trâu muốn nhìn thấu phách mại hành:
– Trời ạ, đây là chiếc chiến thuyền khác chứ không phải mô hình?
Bạch Kim Ninh giật mình kêu lên:
– Cái gì? Kiêu Hoành Thương Hành là chiếc chiến thuyền?
Bạch Kim Ninh nhìn chằm chằm phách mại hành, nhưng nàng nhìn sao cũng thấy nó chỉ là mô hình.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Không cần nhìn, đã bị thần thông vô thượng che rồi. Nếu nói Hỏa Tổ là đồ đệ của Toại Đế, vậy không có gì bất ngờ khi bản vẽ chiến thuyền cũng là Toại Đế để lại, các ngươi làm sao dòm ngó được thần thông trong đó?
Đại Hắc Ngưu thu về tầm mắt, nó phải thừa nhận điều này là đúng.
Bỗng có tiếng rao quen thuộc vang lên:
– Vé vào cửa, vé vào cửa đây! Mau mua vé vào cửa đi, còn lại một trăm tấm vé cuối cùng, chỉ có một trăm vé, bỏ qua là hết!
Nhóm Lý Thất Dạ mới đến ngoài cửa phách mại hành Kiêu Hoành Thương Hành từ xa đã nghe tiếng rao của đấu giá.
Lý Thất Dạ ngoắc tay:
– Bên này, lại đây.
Thấy có người vẫy tay, Lưu Tam Cường đứng trước cửa rao bán vé vào cửa liền tung tăng chạy lại:
– Gia muốn mua vé vào cửa?
Chạy tới nơi thấy Lý Thất Dạ làm Lưu Tam Cường thắng gấp:
– A!
Đặc biệt nhìn một con trâu to đen bên cạnh Lý Thất Dạ càng làm Lưu Tam Cường thụt lùi một bước, gã chợt hiểu hắn muốn làm gì.
Lý Thất Dạ ung dung cười nhìn Lưu Tam Cường:
– Sao vậy? Không vui khi thấy ta sao?
Lưu Tam Cường cười toe nói:
– Vui, vui chứ, vui lắm. Hoan nghênh gia đến phách mại hành Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta, hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!
Nụ cười của Lưu Tam Cường xấu còn hơn khóc.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đã hoan nghênh sao không mau lại đây.
Lưu Tam Cường bất đắc dĩ cứng da đầu đến gần, khom người hỏi:
– Gia có gì sai bảo, cần tiểu nhân cống hiến sức lực?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không có gì sai bảo, chẳng qua thiếu tấm vé vào cửa.
Lý Thất Dạ tự nhiên rút một tấm vé từ tay Lưu Tam Cường.
Nhìn Lý Thất Dạ giật mất một tấm vé của mình, Lưu Tam Cường nhăn mặt mếu máo:
– Gia, sáng sớm tiểu nhân vừa mở cửa buôn bán, chưa một hột gạo nào vào bụng sao gia nỡ lòng nào hại tiểu nhân thiếu một tấm vé vào cửa năm mươi đồng?
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Lưu Tam Cường:
– A, ta nhớ lúc trước ngươi bán ta bao nhiêu tiền?
Lưu Tam Cường cười nịnh:
– Gia hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Tiểu nhân cũng cần nuôi gia đình sống qua ngày, trên già, dưới có trẻ. Một ngày tiểu nhân chỉ có thể bán ra một, hai tấm vé vào cửa, hơi khó kiếm sống. Sáng nay tới giờ tiểu nhân chưa bán được tấm vé nào, mụ đàn bà trong nhà còn chờ tiểu nhân mua gạo về nhà, mẫu thân già đã mấy ngày không có cháo húp…
– Húp cái đầu ngươi!
Lưu Tam Cường chưa nói hết câu Đại Hắc Ngưu đã đạp mạnh vào đầu gã, làm gã choáng váng mặt mày, trán u một cục.
Lưu Tam Cường bị Đại Hắc Ngưu tung vó nổ đom đóm mắt, mếu máo nói:
– Ngưu gia đá tiểu nhân làm gì? Tiểu nhân không đắc tội lão nhân gia người!
Đại Hắc Ngưu đứng thẳng, móng trước vòng ra sau lưng ngạo nghễ lườm Lưu Tam Cường:
– Không đánh chết Lưu gia các ngươi là ta đã từ bi rồi.
Lưu Tam Cường nhăn mặt nói:
– Ngưu gia, Lưu gia của ta hình như không đắc tội với người đi? Lão nhân gia người là thần ngưu tuyệt thế, vô song cõi đời, duy nhất vạn cổ…
Bốp!
Đại Hắc Ngưu lại đá vào trán Lưu Tam Cường, thêm một cục u.
Đại Hắc Ngưu rẻ rúng liếc Lưu Tam Cường:
– Nịnh bợ cái mông ngựa! Còn dám lừa dối bổn soái ngưu? Không nhìn xem bổn soái ngưu là thần thánh phương nào? Bà nội nó, gia gia của ngươi thập thò đến Thánh sơn cũng đành thôi, phụ thân của ngươi cũng lén lút tới Thánh sơn, nhãi ranh nhà ngươi dám tới Thánh sơn của ta trộm đồ! Có tin là bổn soái ngưu nhổ Lưu gia của ngươi không!?
Trong khi Đại Hắc Ngưu chửi um sùm thì Lý Thất Dạ đính chính:
– Là nịnh mông trâu.
Bạch Kim Ninh buồn cười nhưng không dám cười, cố nghẹn lại.
Tuy Lưu Tam Cường bị Đại Hắc Ngưu đạp hai cái nhưng vẫn bình yên, chỉ có hai cục u to trên đầu.
Lưu Tam Cường thề thốt:
– Không, không, không, tuyệt đối không có! Ngưu gia, tiểu nhân tuyệt đối không dám! Trước giờ tiểu nhân không phải phái người đi Thánh sơn, nhưng tiểu nhân đã nghe tiếng của Ngưu gia từ lâu, như sấm bên tai. Từ nhỏ Lưu gia đã kính nể Ngưu gia như nước sông cuồn cuộn không dứt. Tiểu nhân từng nghe trưởng bối nói Ngưu gia ở Thánh sơn là đệ nhất nhân đương thời, mạnh hơn Thụ gia rất nhiều.
Đại Hắc Ngưu khinh thường phê phán khúc đầu nịnh hót, nhưng rất thích câu cuối:
– Hừm, nói vậy nghe mới giống tiếng người.
Đại Hắc Ngưu và thụ yêu già là hàng xóm lâu năm, oan gia. Nó luôn chống đối thụ yêu già nhưng cũng không làm gì được đối phương, bởi vì căn cơ của thụ yêu già rất sâu.
Chương 4208: Mấy Miếng Lá Cây Đó (2)
Lưu Tam Cường nịnh hót Đại Hắc Ngưu, nói nó mạnh hơn thụ yêu già làm nó lâng lâng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Ngươi nên biết đại đạo của thụ yêu già đã thành, nắm giữ địa thế, tùy thời có thể rời khỏi Thánh sơn. Nếu lão biết ngươi hạ thấp lão nâng con trâu than củi lên thì ngươi cảm thấy lão nghĩ sao?
Lưu Tam Cường trắng mặt, trợn to mắt nói:
– Cái… cái… cái này… thì…
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu có cơ hội ta sẽ chuyển lời của ngươi lại.
Đại Hắc Ngưu vỗ móng vuốt lên vai Lưu Tam Cường, choàng vai gã, cười tủm tỉm nói:
– Không sao đâu tiểu tử, yên tâm, bổn soái ngưu thấy ngươi thuận mắt nên hôm nay có bổn soái ngưu bảo kê cho. Thụ yêu già mặc dù càn quấy nhưng rời khỏi Thánh sơn, Quang Minh Thánh Viện thì chưa chắc, bổn soái ngưu sẽ làm một trận lớn với lão!
Lưu Tam Cường nhăn mặt cố treo nụ cười:
– Đa tạ Ngưu gia.
Lý Thất Dạ đâm thêm nhát dao:
– Khỏi phải tạ, theo ta hiểu biết con trâu than củi này nếu gặp nguy hiểm thì nó sẽ trốn đầu tiên, chắc chắn không che chở ngươi.
– Này này! Đại thánh nhân đừng đâm bị thóc thọc bị gạo được không? Bổn soái ngưu dù gì là thần ngưu vô song cõi đời, duy nhất vạn cổ. Bổn soái ngưu không sợ trời không sợ đất! Hừ hừ, thụ yêu già đó có là gì? Bổn soái ngưu cũng có thể làm một trận với lão!
Lý Thất Dạ nhàn nhã liếc nó:
– Vậy sao? Ta nghe lão nói ngươi ăn vụng mấy miếng lá của lão, lão đang suy nghĩ nên tính sổ với ngươi thế nào.
Đại Hắc Ngưu cười gượng, lúng túng nói:
– Chuyện đó là hiểu lầm, nhầm thôi.
Đại Hắc Ngưu lại lẩm bẩm:
– Hừ! Thụ yêu già nhỏ nhen, có mấy miếng lá cây chứ gì, ta đi hái mấy miếng trả lại là được.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Phải không? Đó là cây bồ đề vô thượng, mấy miếng lá cây đó có lẽ thụ yêu già vừa sinh ra liền có, ngươi cảm thấy đi đâu hái được lá cây như vậy?
Đại Hắc Ngưu á khẩu:
– A!
Lúc trước Đại Hắc Ngưu có ăn vụng lá cây của thụ yêu già. Mấy miếng lá cây lai lịch rất động trời, Đại Hắc Ngưu thèm muốn lâu lắm rồi, thèm chảy nước miếng. Đại Hắc Ngưu thừa dịp một cơ hội rất hiếm có táp một hơi vài miếng lá rồi bỏ chạy.
Đại Hắc Ngưu bị thụ yêu già đánh chỉ còn nửa cái mạng, mùi vị cực kỳ khó chịu. Nhưng nó đã ăn mấy miếng lá cây vào bụng, thụ yêu già không còn cách nào khác hơn là đành nhận.
Lưu Tam Cường nghe vậy mắt sáng rực hỏi:
– Ngưu gia… thật sự ăn miếng lá tiên đó?
Lý Thất Dạ thấy Lưu Tam Cường rục rịch, cười khẽ:
– Nhìn xem, ngươi nói một câu đã lòi đuôi.
Đại Hắc Ngưu lườm Lưu Tam Cường:
– Như thế nào? Ngươi cũng muốn?
Lưu Tam Cường nuốt nước miếng cười gượng nói:
– Tổ tiên chúng ta có ghi lại là… là mấy miếng lá cây đó vô song cõi đời, Thủy Tổ khó có.
Lưu Tam Cường lại nuốt nước miếng ừng ực.
Đại Hắc Ngưu đắc ý kiêu ngạo nói:
– Hừm, không nhìn xem đại soái ngưu này là ai? Lấy vài miếng lá cây có là gì? Hừ hừ, sẽ có ngày bổn soái ngưu cắn luôn rễ già của thụ yêu già, để coi lão ta còn kiêu ngạo được không!
Lưu Tam Cường gật đầu lia hùa theo:
– Đúng đúng, Ngưu gia thần võ vô song, vô địch cõi đời! Ngưu gia lần sau đi cắn rễ già của Thụ gia thì… he he, nhớ cho tiểu nhân mấy miếng lá cây với. Mấy miếng lá trên ngọn cây của Thụ gia vàng rơm, ngon.
Lưu Tam Cường lại nuốt nước miếng.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Tam Cường thèm thuồng, hỏi:
– Ngươi muốn trộm mấy miếng lá non?
Lưu Tam Cường vội lau khóe miệng, chối ngay:
– Không, không, tuyệt đối không có! Tiểu… tiểu nhân chỉ muốn cất chứa, vậy thôi.
– Cất chứa cái đầu ngươi!
Đại Hắc Ngưu lại đạp Lưu Tam Cường một vó bay ra ngoài, mắng:
– Ba đời ông cháu nhà ngươi đều đến Thánh sơn trộm đồ, biến sang một bên đi! Lần sau thấy người Lưu gia là bổn soái ngưu sẽ làm thịt hết!
Bị Đại Hắc Ngưu đá bay nhưng Lưu Tam Cường không tức giận, gã lẩn trong đám đông la to:
– Ngưu gia đừng giận, nhớ lần sau gửi mấy miếng lá cây cho tiểu nhân! Tiểu nhân đi bán vé kiếm chút cháo đây!
Lý Thất Dạ buồn cười lắc đầu nhìn Lưu Tam Cường lẻn vào đám người.
Đại Hắc Ngưu khinh thường liếc bóng lưng Lưu Tam Cường:
– Nhãi ranh!
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng Lưu Tam Cường rất hợp khẩu vị của Đại Hắc Ngưu.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm hỏi:
– Mấy miếng lá cây của thụ yêu già hương vị thế nào?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Đại Hắc Ngưu nuốt nước miếng cười gượng:
– À thì… không nếm kỹ, nhai vài cái rồi nuốt thôi.
Khi ấy Đại Hắc Ngưu nuốt vào mấy miếng lá cây trốn còn không kịp, lấy đâu ra cơ hội nếm kỹ. Nó nuốt cái ực nên không nhớ mùi vị lá cây thế nào.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Trâu nhai mẫu đơn, hèn gì thụ yêu già muốn chém chết ngươi, đổi lại là ta cũng sẽ giết ngươi làm nồi lẩu bò.
Đại Hắc Ngưu cười gượng, nhưng không nhịn được đắc ý cười gian. Đây xem như việc đắc ý nhất trong đời nó, dù sao cướp mấy miếng lá cây từ tay thụ yêu già là chuyện cực kỳ nghịch thiên.
Trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu hạng người vô địch thèm muốn mấy miếng lá cây này, có Thủy Tổ cũng khát khao nhưng họ chưa bao giờ thành công.
Một lúc lâu sau đến lượt nhóm Lý Thất Dạ vào trong. Tiểu nhị của Kiêu Hoành Thương Hành nhận vé vào cửa, nhìn vé rồi lại ngó Đại Hắc Ngưu.
Mặc dù có nhiều yêu tộc tham gia đấu giá nhưng đa số sẽ biến hình người, không giống như Đại Hắc Ngưu vẫn là bộ dạng con trâu. Bởi vậy tiểu nhị Kiêu Hoành Thương Hành thấy lạ nhìn kỹ chút.
Đại Hắc Ngưu trợn to mắt trâu lườm tiểu nhị:
– Nhìn cái gì, trâu không thể tham gia hội đấu giá sao?
Trong khi Đại Hắc Ngưu nổi khùng, Lý Thất Dạ châm chọc:
– Ngươi đi tham gia lẩu thịt bò thích hợp hơn.
Tiểu nhị Kiêu Hoành Thương Hành buồn cười nhưng không dám cười, cố bình tĩnh nói:
– Vị gia này, không, không, tiểu nhân không có ý đó, mời các vị vào.
Mặc dù Đại Hắc Ngưu không vừa lòng nhưng nó không so đo với tiểu nhân vật, lầu bầu mấy câu rồi theo Lý Thất Dạ vào phòng đấu giá.
Phòng đấu giá rất lớn, ai đứng trong này sẽ cảm giác mình như con kiến.
Phòng đấu giá lớn có thể chứa mấy chục vạn người, đủ biết nó to cỡ nào rồi.
Phòng đấu giá hình thuyền, đài đấu giá ngay chính giữa, xung quanh là khách tham gia. Vị trí càng gần đài đấu giá thì địa vị càng tôn quý.
Khi nhóm Lý Thất Dạ vào phòng đấu giá đã là biển người đông đúc, vô số cường giả tu sĩ ngồi trên vị trí của mình chờ bắt đầu đấu giá. Nhóm Lý Thất Dạ đi vào ngồi xuống chỗ của mình, Đại Hắc Ngưu thẳng người ngồi trên ghế. May mà ghế rất cứng, nhưng vẫn bị Đại Hắc Ngưu đè lên kêu ken két.
Chương 4209: Hội Đấu Giá
Hãy tưởng tượng con trâu to đen đứng thẳng ngồi trên ghế là cảnh tượng kỳ lạ biết bao.
Đương nhiên trong phòng đấu giá này có đủ chuyện kỳ lạ. Có đại yêu đầu cọp mình người, có nam nhân vạm vỡ người như bằng đồng, có người cây mọc đầy lá xanh. Trong phòng đấu giá tụ tập cường giả tu sĩ bốn biển, tu sĩ các tộc trong Tiên Thống Giới đều đến tham gia hội đấu giá.
Hội đấu giá thế này bảo là hội đấu giá chẳng bằng nói là thịnh hội vạn tộc tụ tập đầy đủ. Thịnh hội tụ tập hết tất cả chủng tộc Tiên Thống Giới chỉ có thể là đại hội đấu giá năm năm một lần của Kiêu Hoành Thương Hành.
Trong đại hội đấu giá năm năm một lần thế này ai cũng có thể tham gia, chỉ cần mua tấm vé vào cửa là được. Dù ngươi đi vào cũng không bắt buộc đấu giá, nếu ngươi không có tiền, cứ mua tấm vé vào xem tăng kiến thức cũng đã đủ.
Kiêu Hoành Thương Hành kiếm một mớ tiền từ vé vào cửa.
Bạch Kim Ninh ngước đầu nhìn trời, thì thào:
– Nhiều Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ đến thật.
Trên bầu trời lơ lửng các ghế báu, lầu các, điện cổ.
Trong phòng đấu giá vị trí càng gần đài đấu giá thì càng tôn quý, nhưng tôn quý nhất là vị trí lơ lửng trên bầu trời.
Các ghế báu lơ lửng tầng thấp nhất đã ngồi đầy người, có tư cách ngồi lên toàn là Bất Hủ Chân Thần. Những người này là đại nhân vật có thân phận, hùng chủ một phương, hoặc là nguyên lão của đại giáo nào đó hoặc là trưởng lão một thế gia. Những ghế báu này chưa phải tôn quý nhất, bên trên còn có lầu các, đã có khá nhiều người vào trong.
Các tòa lầu các là nhà đơn, có thị nữ của Kiêu Hoành Thương Hành hầu hạ. Ngồi trong đó thoải mái như ở phòng mình. Người được vào lầu các đều là nhân vật cực kỳ ghê gớm, hoặc là Chân Đế vô địch hoặc là Trường Tồn Bất Hủ.
Nhưng như thế chưa phải tôn quý nhất, trên lầu các có các tòa điện cổ, tựa như cung điện, vào trong cung điện như ngụ ở hành cung của mình. Điện cổ trang sức vô cùng xa hoa, mỗi món đồ dùng cực kỳ quý giá, hưởng thụ thức ăn ngon vô song cõi đời.
Chân Đế còn không có tư cách vào cổ điện như vậy, chỉ có Thủy Tổ mới được vào.
Nhiều người trong phòng đấu giá ngước lên nhìn các ghế báu, lâu vũ, điện cổ trên trời:
– Nhiều đại nhân vật đến quá!
Với các cường giả tu sĩ thì bình thường họ chỉ được nghe tiếng những đại nhân vật này. Trong lòng nhiều người các đại nhân vật tựa như truyền kỳ, vậy mà hôm nay được thấy tận mắt, chiêm ngưỡng nhiều đại nhân vật là điều đáng giá biết bao. Đến tham gia hội đấu giá như vậy dù không mua cái gì cũng lời rồi.
Tưởng tượng xem ngày thường bao giờ mới có cơ hội gặp Chân Đế, thậm chí là Thủy Tổ. Hôm nay mọi người được không chỉ được thấy một, hai vị Chân Đế mà là nhiều Chân Đế, Trường Tồn, điều vinh hạnh biết bao.
Ngày thường địa vị hàng đầu toàn là giáo chủ, hoàng đế ngồi, đối với đám tu sĩ thì nhân vật như vậy đã cực kỳ ghê gớm. Giờ ngước đầu nhìn những nhân vật ngồi trên trời mới biết giáo chủ, tộc trưởng chỉ là người qua đường. Đây là thịnh hội rung động lòng người biết bao.
Chỉ có Kiêu Hoành Thương Hành mới tổ chức được thịnh hội như vậy.
Có người ngẩng đầu nhìn lầu các trên trời, hét lên:
– Nhìn kìa, Phi Kiếm Thiên Kiêu ở chỗ đó!
Nhiều người nhìn hướng lầu các của Phi Kiếm Thiên Kiêu. Nàng ở trên lầu tỉ mỉ lau thần kiếm trong tay, thần kiếm phát ra kiếm quang chói mắt, khiến người không dám nhìn thẳng, rợn tóc gáy.
Phi Kiếm Thiên Kiêu ngạo nghễ vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên đó, những người ngồi bên dưới như con kiến.
Có người chỉ hướng lầu các khác kêu lên:
– Hoàng Tôn bệ hạ cũng đến!
Nhiều người nhìn sang.
Hoàng Tôn Chân Đế ngồi cạnh cửa sổ, dáng vẻ tự nhiên chơi cờ với người, đối thủ là đại nhân vật nào đó trong Kiêu Hoành Thương Hành.
Có người trông thấy một lầu các treo thẻ biểu hiện đã có người vào ở, nhưng cánh cửa đóng kín không cho ai nhìn vào trong.
– Lầu các kia là của ai?
Tu sĩ cường đại cảm nhận tỉ mỉ, nói nhỏ:
– Lực lượng rất thần thánh, không lẽ là Thánh Sương Chân Đế của Quang Minh Thánh Viện?
Một tu sĩ biết chuyện gật đầu nói:
– Đạo huynh rất giỏi, đúng là Thánh Sương Chân Đế của Bắc Viện.
Nghe nói Thánh Sương Chân Đế tới, nhiều người xôn xao:
– Thánh Sương Chân Đế cũng tới? Khủng thật, nghe nói nàng rất sớm đã là Chân Đế thập nhất cung. Có người bảo bây giờ nàng đã là Chân Đế thập nhị cung.
Tu sĩ thế hệ trước từng gặp Thánh Sương Chân Đế kinh thán nói:
– Quang Minh Thánh Viện lợi hại thật, đào tạo ra Chân Đế tuyệt thế vô song như Thánh Sương Chân Đế, lực lượng quang minh thần thánh rất mênh mông.
Có người ngước lên nhìn một tòa lầu các:
– Không chỉ có Thánh Sương Chân Đế tới, Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng cũng đến.
Nhiều người nhìn theo.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng đứng hai bên trên lầu các, nhưng bên trong không thấy Minh Vương Phật mà chỉ đặt một pho tượng phật.
Có tu sĩ già nhìn một hồi rồi lắc đầu nói:
– Chân thân của Minh Vương Phật không đến, nhưng hắn tham gia đấu giá này.
Nhiều người ồ lên:
– Thì ra là vậy.
Chân Đế, Thủy Tổ không có thời gian rảnh đến hội đấu giá, chân thân không đến nhưng vẫn tham gia được, chỉ cần có người thay bọn họ báo giá là được. Chân Đế, Thủy Tổ tùy thời sẽ biết tình hình đấu giá.
Nhiều người nhìn lên trời, với họ thì đại nhân vật ngồi trên ghế báu đã không đủ hấp dẫn tầm mắt, bọn họ chỉ lo chú ý Chân Đế vô địch, Trường Tồn bất hủ trong lầu các.
Có người thấy chỗ cao tít trên trời một tòa điện cổ rực sáng, reo lên:
– Nhìn kìa, các ngươi thấy không? Có một tòa điện cổ sáng lên!
– Là Thủy Tổ! Có Thủy Tổ tham gia hội đấu giá?
Nguyên hội đấu giá xôn xao, mọi người đứng bật dậy nhìn chằm chằm, lòng rung động nhìn điện cổ.
– Thật sự có Thủy Tổ đến hội đấu giá?
Chỉ có cỡ như Thủy Tổ mới vào điện cổ được, mọi người bàn tán xôn xao.
– Là vị Thủy Tổ nào? Kim Quang Thượng Sư hay Lan Thư Tài Thánh?
Vì đương thời Thủy Tổ mà người đời biết chỉ có Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh.
Có Thủy Tổ đến tham gia đại hội đấu giá này làm mọi người xáo động, nhiều người ngẩng đầu nhìn lên. Đám người nhìn ngôi điện cổ trên trời lấp lánh tia sáng.
Cửa điện cổ đóng kín, không ai có thể nhìn vào trong xem có người nào trong đó. Nhưng chắc chắn một điều rằng có Thủy Tổ đến đại hội đấu giá.
Các cường giả tu sĩ phỏng đoán lung tung.
– Là vị Thủy Tổ nào đây?
Trên đời hiện thời mọi người cảm thấy Kim Quang Thượng Sư và Lan Thư Tài Thánh là có khả năng nhất.
Có tu sĩ suy đoán:
– Có vẻ là Kim Quang Thượng Sư, mới gần đây Kim Quang Thượng Sư đích thân đến bờ biển Bất Độ Hải, có lẽ Kim Quang Thượng Sư đã giá lâm Thiên Hùng quan.
Chương 4210: Khê Hoàng
Tu sĩ già khác nhẹ lắc đầu nói:
– Chưa chắc, ta nhận được tin tức đáng tin cậy là Lan Thư Tài Thánh đã du lịch đi học khắp thiên hạ, nhưng mọi người không biết y đến đâu. Hội đấu giá Kiêu Hoành Thương Hành làm lớn như vậy, có lẽ sẽ hấp dẫn Lan Thư Tài Thánh.
Mọi người rất tò mò phỏng đoán là vị Thủy Tổ nào tham gia hội đấu giá, bên Kiêu Hoành Thương Hành không hé lộ tin gì, không công bố là Thủy Tổ nào đến hội đấu giá.
Trong khi nhiều người suy đoán chợt nghe két một tiếng, cửa điện cổ mở ra, hai thị nữ bước ra. Hai thị nữ làm mắt người sáng lên, thân phận thị nữ mà xinh đẹp quốc sắc thiên hương còn hơn các thánh nữ, công chúa.
Nhìn huy chương cài trên ngực trái của hai thị nữ, có cường giả thế hệ trước mắt sắc thốt ra lai lịch:
– Kim Quang Thượng Sư, là Kim Quang Thượng Sư!
Nhiều cường giả tu sĩ lòng rung động:
– Kim Quang Thượng Sư tự mình đến thật?
Nếu Kim Quang Thượng Sư đích thân tới thì nhiều người đến tham gia hội đấu giá lần này dù không đấu giá được gì, một tấm vé vào cửa đã rất đáng giá.
Rào!
Màn cửa vén bên cửa điện rũ xuống che cảnh bên trong. Màn cửa màu trắng có thêu dòng suối chảy róc rách rất thanh nhã, làm người nhìn cảm giác mát mẻ.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đang lau kiếm trông thấy rèm trắng rũ xuống thì khom người chào:
– Là tỷ tỷ đến?
Nhiều người thầm giật mình:
– Khê Hoàng, Khê Hoàng tự mình đến chứ không phải Kim Quang Thượng Sư!
Đám người liếc nhau.
Trong điện cổ truyền ra thanh âm êm tai, tràn ngập vận luật:
– Tộc muội bình thân.
Trong thanh âm chất chứa uy nghiêm vô thượng như có vị nữ hoàng ngồi.
– Bận rộn công việc không đích thân đến, không cần đại lễ.
Giọng của nữ nhân trong điện cổ tràn ngập vận luật của quý tộc, không thấy người nhưng nghe ra nàng cao quý, nghe giọng đã có thể tưởng tượng nữ nhân tuyệt thế vô song, oai nghi biết bao.
Nhiều người muốn nhìn rõ, một số người thất vọng:
– Chỉ là kính tượng của Khê Hoàng, chân thân không đến.
Ban đầu mọi người tưởng Kim Quang Thượng Sư đích thân đến, không ngờ chỉ có kính tượng của Khê Hoàng, đạo thân không giá lâm.
Nghe kính tượng Khê Hoàng giá lâm, một số đại nhân vật thông cảm:
– Cũng đúng, Khê Hoàng dù gì thống ngự bát phương, đâu rảnh rỗi.
Người trong thiên hạ đều biết Kim Quang Thượng Sư cướp tạo hóa của trời, tham ngộ vô thượng, không màng việc tục. Khê Hoàng làm thê tử cầm quyền thay Kim Quang Thượng Sư, thống ngự bát phương, chưởng ngự thiên quân vạn mã.
Nên mọi người thông cảm việc chân thân Khê Hoàng không tham gia đại hội đấu giá này.
Tuy chỉ là kính tượng của Khê Hoàng nhưng Phi Kiếm Thiên Kiêu vẫn khom người hết sức cung kính. Phi Kiếm Thiên Kiêu là người tâm cao khí ngạo nhưng nàng vô cùng kính trọng Khê Hoàng. Tuy Khê Hoàng không phải tỷ tỷ ruột của Phi Kiếm Thiên Kiêu, chỉ là tộc tỷ, nhưng trên đường tu đạo Khê Hoàng giúp đỡ cho nàng rất nhiều.
Đặc biệt lúc Phi Kiếm Thiên Kiêu đột phá bình cảnh Trường Tồn, nhờ có Khê Hoàng ra tay nên Kim Quang Thượng Sư mới đồng ý trợ giúp nàng một tay, cho nàng thuận lợi trở thành Nửa Bước Trường Tồn.
Không chỉ có Phi Kiếm Thiên Kiêu khom người bày tỏ cung kính, nhiều đại nhân vật, hùng chủ một phương, chủ đại giáo, một số Trường Tồn Bất Hủ lục tục đứng dậy chào Khê Hoàng.
Giọng Khê Hoàng vọng ra ngoài điện cổ:
– Không tự mình đến gặp các lão được, xin thứ lỗi.
Nghe giọng nàng khiến người cảm thấy rất thoải mái, lòng sung sướng.
Người chào hướng Khê Hoàng đều là tâm phục khẩu phục.
Khê Hoàng có địa vị như ngày nay không chỉ vì nàng là thê tử của Kim Quang Thượng Sư, bản thân nàng cũng siêu mạnh. Lúc Khê Hoàng chưa gả cho Kim Quang Thượng Sư, nàng là người cầm quyền của Tẩy Khê, được người tôn xưng là Khê Hoàng, đạo hạnh sâu không lường được.
Nên Khê Hoàng dù không phải thê tử Kim Quang Thượng Sư cũng vẫn uy hiếp thiên hạ, được người trong thiên hạ tôn kính.
Sau khi Khê Hoàng xuất hiện, phòng đấu giá đông đúc trở nên yên tĩnh. Dù sao nhiều đại nhân vật có mặt, không ai dám lỗ mãng.
Kính tượng Khê Hoàng đến, sau đó có đại nhân vật khác tham đại hội đấu giá, như Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ thấp vị.
Kim Biến Chiến Thần nổi tiếng lừng lẫy cũng tham gia hội đấu giá này, nhưng gã không tự đến mà dùng kính tượng, giống như Minh Vương Phật.
Các tòa lâu vũ phát sáng khiến hội đấu giá càng long trọng.
Vì tình huống xuất hiện, về sau lục tục đến nhiều đại nhân vật nhưng mọi người không quá giật mình, dần thói quen.
Đương nhiên nhìn nhiều đại nhân vật tự mình tham gia đại hội đấu giá khiến cường giả tu sĩ muốn đấu giá báu vật ưng ý bỗng thấy lòng nặng trĩu. Nhiều đại nhân vật tham gia như thế thì cạnh tranh càng kịch liệt hơn.
Không nói tồn tại như Khê Hoàng đại biểu cho Kim Quang Thượng Sư, dù là nhóm Hoàng Tôn Chân Đế tự mình tham gia đại hội đấu giá đủ nói lên trong vật phẩm đấu giá có thứ họ vừa mắt. Không thì cỡ như Khê Hoàng, Hoàng Tôn Chân Đế sẽ không tham gia đại hội đấu giá như vậy.
Tưởng tượng mình sắp cạnh tranh với người như Hoàng Tôn Chân Đế, Kim Biến Chiến Thần, các đại nhân vật khác dù đã chuẩn bị đủ tiền tài nhưng lúc này không tự tin được.
Đặc biệt là Khê Hoàng, nàng đại biểu Kim Quang Thượng Sư đến tham gia đấu giá, chỉ riêng thực lực, tài lực của nàng đã khó ai có mặt tại đây sánh bằng. Nếu cộng thêm Thủy Tổ như Kim Quang Thượng Sư thử còn ai tranh phong nổi? E rằng thứ Khê Hoàng muốn có được không mấy người dám cùng nàng tranh chấp.
Nhìn nhiều đại nhân vật tham gia, có người nhỏ giọng nói:
– Lần này sẽ là chiến tranh không tiếng động, chúng ta lo đấu giá nửa phần đầu thôi, nửa phần sau nhìn được rồi.
Một số giáo chủ có tiền gấp mấy chục lần cũng mất niềm tin, họ nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch đấu giá. Vì bọn họ không có tài lực tranh phong với Chân Đế, Trường Tồn.
Không khí trong phòng đấu giá nặng nề hơn, nhẹ nhàng nhất có lẽ là những người vốn không định tham gia đấu giá, trong túi tiền của họ không được vài đồng. Một số người chỉ có khả năng mua tấm vé vào cửa.
Với những người đơn thuần sao sân xem náo nhiệt thì càng nhiều đại nhân vật tham gia đấu giá càng khiến họ hào hứng, cảm thấy vé vào cửa rất đáng giá.
Một lúc lâu sau trên đài đấu giá vang tiếng chiêng la.
Cheng cheng cheng! audio coi am
Nữ đấu giá sư yểu điệu lên sân, một nét cười đã hết sức quyền rũ. Các thanh niên nhìn vóc dáng bốc lửa đó bị hút mất hồn, lửa cháy hừng hực.
Nữ đấu giá sư nhoẻn miệng cười hết sức quyến rũ:
– Các vị, hội đấu giá năm năm một lần của Kiêu Hoành Thương Hành bây giờ bắt đầu.
Giọng nàng tràn ngập từ tính, tê dại, khiến nhiều người nghe đã mềm xương, lòng ngứa ngày. Một số thanh niên trai tráng rất muốn đè nàng xuống đài đấu giá.
Nữ đấu giá sư này có sức hấp dẫn yêu mị họa thủy.