Đế Bá Audio Podcast
Tập 840 [Chương 4196 đến Chương 4200]
❮ prevnext ❯Chương 4196: Nhiên Chỉ Minh Chí (2)
Nhìn bóng phật đó, tinh thần Bạch Kim Ninh rung động:
– Lăng Gia Phật!
Phật pháp vô biên khiến Bạch Kim Ninh cảm giác mình thật nhỏ bé, trong khoảnh khắc đó nàng cảm giác mình ở trong biển phật. Trước phật pháp vô biên bất cứ sinh linh, tồn tại nào cũng phải ba quỳ chín lạy.
Bạch Kim Ninh đứng không vững, khuỵu gối xuống, phật pháp này quá mạnh.
Bạch Kim Ninh chưa phản ứng lại phật quang đã biến mất, Lý Thất Dạ thu về thần thông. Phật chỉ trong tay hắn lại trở về bộ dạng bình phàm, khiến người rất khó tin đây chính là phật chỉ của Lăng Gia Phật.
Sau khi lấy lại tinh thần Bạch Kim Ninh rung động nói:
– Thật sự, đúng là phật chỉ của Lăng Gia Phật!
Mới rồi nàng như ếch ngồi đáy giếng, phật pháp vô biên, nếu hoàn toàn phát huy uy lực của khúc phật chỉ này thì đáng sợ, khủng bố biết bao. Giờ Bạch Kim Ninh mới hiểu tại sao Lý Thất Dạ nói mộc phật hơn xa giá một ức, thì ra giá trị của nó nằm ở phật chỉ của Lăng Gia Phật.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nếu không thì tại sao tổ tiên của các ngươi nói tượng phật này sẽ phù hộ cả nhà bình an? Đó là vì có phật lực vô biên phù hộ.
Bạch Kim Ninh hít sâu, nói:
– Thì ra là vậy.
Người già trong nhà từng nói tượng phật có thể bảo vệ bình an, Bạch Kim Ninh cảm thấy đó là câu nói may mắn, tượng trưng.
Lý Thất Dạ đưa phật chỉ cho Bạch Kim Ninh, lạnh nhạt nói:
– Đeo nó trên cổ di, khi gặp nạn nó sẽ cứu nàng một mạng.
Bạch Kim Ninh chần chừ không dám nhận:
– Cái này… có được không? Nguồn truyện audio Podcast
Nếu chỉ đơn thuần là mộc phật thì nó là bảo bối gia truyền của bọn họ, có ý nghĩa đặc biệt với Bạch Kim Ninh. Nhưng cái này là phật chỉ của Lăng Gia Phật, ngón tay của Thủy Tổ vô thượng, giá trị rất khó đánh giá. Một khúc phật chỉ thế này có uy lực không thua gì một món binh khí vô địch.
Ngẫm lại xem, tu sĩ nào cũng sẽ khát vọng có một món binh khí vô địch. Đối với Bạch Kim Ninh thì binh khí đẳng cấp như Thủy Tổ là thứ mà suốt đời nàng không dám mơ. Bây giờ Lý Thất Dạ tặng phật chỉ cho nàng, khiến nàng do dự không dám nhận, vì nó quá quý giá.
Lý Thất Dạ liếc Bạch Kim Ninh, cười nói:
– Nhận lấy đi, chỉ là một khúc phật chỉ của Lăng Gia Phật thì không đáng gì, nếu là kim thân thì không tệ.
Bạch Kim Ninh biết Lý Thất Dạ không để bụng khúc phật chỉ này, nàng nhận lấy, lại lạy hắn.
Lý Thất Dạ nhẹ phất tay rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại:
– Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Bạch Kim Ninh lại lạy, nhẹ giọng nói:
– Ta đi kiếm danh ngạch cho công tử, khi đó công tử có thể gặp quan thủ của chúng ta.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nếu hắn muốn gặp Thái Doãn Hỉ thì không có danh ngạch cũng gặp được. Lý Thất Dạ muốn gặp một người thì có ai dám không chịu gặp?
Bạch Kim Ninh rời đi, Lý Thất Dạ thổ nạp tại chỗ, thần du thái hư không biết ngày đêm.
Không biết bao lâu sau Lý Thất Dạ mở bừng mắt ra, lẩm bẩm:
– Sao tên này chạy đến đây?
Lý Thất Dạ lắc người biến mất.
Trên một con phố Thiên Hùng quan đang khá náo nhiệt, từ xa nghe tiếng rầm rầm.
Nhiều người thấy có con trâu đen to chạy lung tung lật nhiều nhà cửa, lâu vũ sụp đổ, gà bay chó sủa.
Mấy chục cường giả rượt theo sau con trâu đen to.
Trâu đen to hất tung nhiều nhà cửa lâu vũ, có người đứng ra xin lỗi, bảo đảm:
– Ngại quá, mọi tổn thất sẽ do Kình Thảo đạo thống chúng ta bồi thường, mọi người yên tâm. Thiếu gia chúng ta nhìn trúng tọa kỵ này nên muốn hàng phục nó.
Nhiều người thấy cảnh đó khó hiểu hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Nơi này dù gì là Thiên Hùng quan, ai dám càn rỡ quấy nơi này gà bay chó sủa? Còn xới tung các lâu vũ.
Có tu sĩ tin tức nhanh nhạy trả lời ngay:
– Đó là công tử của Kình Thảo đạo thống. Bọn họ ở trên được bắt được con tọa kỵ này, nhưng nó trốn vào thành nên công tử của Quản gia nhất quyết hàng phục nó.
Có cường giả nhìn kỹ con trâu đen to, chép miệng nói:
– Đây là một con thụy thú rất mạnh.
Một cường giả khác gật đầu nói:
– Đúng là rất mạnh, không thì công tử của Quản gia đã chẳng nhìn trúng. Thụy thú cường đại như vậy đáng xếp vào lựa chọn hàng đầu bị hàng phục làm tọa kỵ.
Rầm!
Tu sĩ này mới dứt lời đã bị móng trâu đạp bay lên trời.
Đại Hắc Ngưu đá bay cường giả tu sĩ rồi khinh thường nói:
– Tọa cái đầu ngươi!
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Đại Hắc Ngưu, tu sĩ đứng cạnh líu lưỡi nói:
– Vênh váo quá!
Đại Hắc Ngưu mới đứng vững bên đường thì có người từ bốn phương tám hướng xúm lại bao vây nó:
– Mau, mau quá đây, ở chỗ này! Vây quanh nó!
Nhìn Đại Hắc Ngưu bị người bao quanh, có người nói:
– Con trâu đen này chạy trời không khỏi nắng rồi.
Có cường giả lắc đầu nói:
– Con trâu đen đó đúng là kiêu ngạo, đại náo Thiên Hùng quan thật đúng là muốn chết.
Người đó cười khổ nhìn nhà cửa, lâu vũ hai bên đường thành đống đổ nát.
Sau khi Đại Hắc Ngưu xông vào thì va đụng lung tung, làm ngã nhiều nhà cửa lâu vũ. Tuy có Kình Thảo đạo thống hứa bồi thường nhưng vẫn khiến người líu lưỡi nhìn.
Mấy trăm cường giả tu sĩ bao vây Đại Hắc Ngưu, mỗi người đều là cường giả. Có mấy lão nhân là Bất Hủ Chân Thần cực mạnh. Trận thế khiến người nhìn thầm hút ngụm khí.
Bất Hủ Chân Thần cũng hành động, có người nhỏ giọng nói:
– Con trâu đen phen này chắp cánh cũng khó bay.
Có tu sĩ thế hệ trước bọn họ thấy mấy vị lão nhân thực lực Bất Hủ Chân Thần, kinh ngạc nói:
– Nhiều cường giả Kình Thảo đạo thống tới quá, nguyên lão cũng đến.
Tu sĩ tin tức nhanh nhạy nói nhỏ:
– Nghe nói Quản công tử đến tham gia thịnh hội, nhiều cao thủ Kình Thảo đạo thống đi cùng, mấy vị nguyên lão cũng đi theo.
Có người giật mình kêu lên:
– Quản công tử làm rầm rộ thế này là lấy thân phận thiếu chủ của Kình Thảo đạo thống sao?
Người tin tức nhanh nhạy trầm ngâm nói:
– Có lẽ đúng thật, nghe đồn Quản công tử có khả năng kế thừa địa vị của Kình Thảo đạo thống.
Trong đám đông bao quanh Đại Hắc Ngưu, một thanh niên bước ra, mặc bảo y đầu đội cao quan tràn đầy quý khí, bễ nghễ bát phương cao cao tại thượng, nhìn liền biết gã sống trong nhung lụa.
Nhìn thanh niên đó, có người khẽ kêu lên:
– Quản công tử đến!
Tu sĩ chưa từng gặp mặt thanh niên lao nhao hỏi:
– Hắn là nhi tử của Quản Vân Thần?
Tu sĩ biết mặt thanh niên thì gật đầu nói nhỏ:
– Đúng vậy! Nghe nói hắn đã được xác lập thân phận thiếu chủ, sau này chắc chắn kế thừa đại thống Kình Thảo đạo thống.
Chương 4197: Lại Là Đại Hắc Ngưu
Quản công tử của Kình Thảo đạo thống, Quản Vân Bằng nhìn Đại Hắc Ngưu, kiêu ngạo nói:
– Mau đầu hàng đi, quy thuận bản công tử, làm tọa kỵ của bản công tử không bôi nhọ ngươi.
Đại Hắc Ngưu lạnh lùng liếc Quản Vân Bằng, mắt tràn đầy khinh thường.
Đại Hắc Ngưu còn chưa đáp trả bỗng một thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
– Con trâu than củi nhà ngươi sao chạy đến đây?
Người khác chưa phản ứng gì, Đại Hắc Ngưu nhìn sang thấy một người đứng cạnh mình, đó là Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu trông thấy Lý Thất Dạ thì cười nham nhở nói:
– Ha, thì vì đến đầu vào đại thánh nhân nhà ngươi.
Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đại Hắc Ngưu làm nhiều người bất ngờ, họ chưa nhìn rõ hắn đã đứng cạnh nó.
Nhiều người không biết mặt hắn, bộ dạng của Lý Thất Dạ rất bình thường không gây chú ý.
– Người này là ai?
Quản Vân Bằng thấy Lý Thất Dạ đứng cạnh Đại Hắc Ngưu, gã quát to:
– Ngươi là ai?
Lý Thất Dạ cười tùy ý, hắn chỉ nhìn Đại Hắc Ngưu chứ không thèm quan tâm Quản Vân Bằng:
– Ta là ai có quan trọng không.
Thái độ của Quản Vân Bằng cao ngạo nói:
– Bản công tử đã nhìn trúng con trâu đen này, nó sẽ trở thành tọa kỵ của bản công tử. Những người không liên quan mau biến đi, đừng để tự lầm.
Lý Thất Dạ liếc Quản Vân Bằng một cái, nở nụ cười hỏi:
– Ngươi biết ta là ai không?
Trong đám đông có người nhận ra Lý Thất Dạ, nói nhỏ:
– Có trò hay xem rồi.
Quản Vân Bằng ngạo nghễ lạnh lùng cười:
– Như câu ngươi vừa nói, ngươi là ai quan trọng sao? Ngươi biết bản công tử là ai không?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Không biết.
Quản Vân Bằng kiêu ngạo tự báo môn hộ:
– Bản công tử là thiếu chủ của Kình Thảo đạo thống, sư đệ của Lan Thư Tài Thánh, phụ thân của ta là Quản Vân Thần.
Nhắc tới gia thế của mình là Quản Vân Bằng rất kiêu ngạo, ưỡn ngực.
Một số người không quen thuộc Quản Vân Bằng, nghe gã tự xưng là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh thì kinh ngạc hỏi:
– Hắn thật sự là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh?
Nhìn kỹ Quản Vân Bằng nhìn sao cũng không đáng tin lắm.
Lan Thư Tài Thánh là Thủy Tổ vô địch, đạo hạnh của Quản Vân Bằng cùng lắm miễn cưỡng đến Bất Hủ Chân Thần, thực lực như vậy mà tự xưng là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh thì hơi khó tin. Nếu là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh thì nên có thực lực Trường Tồn Bất Hủ, như vậy mới khiến người tin phục.
Một tu sĩ thế hệ trước gật đầu nói:
– Là thật, Quản Vân Bằng có phụ thân tốt. Quản Vân Thần là cự phách trong Kình Thảo đạo thống, một Trường Tồn Bất Hủ cực mạnh. Quản Vân Thần là sư bá của Lan Thư Tài Thánh, thời trẻ Lan Thư Tài Thánh từng được Quản Vân Thần chỉ điểm.
Sau khi biết mối quan hệ sâu xa, có tu sĩ chịu phục than thở:
– Thì ra là vậy, hèn gì hắn ngạo như thế, hóa ra vì có xuất thân tôn quý đến thế.
Mọi người đều biết Thiên Hùng quan là địa bàn của quân đoàn Thiên Tiệm, ít ai dám càn rỡ tại đây. Quản Vân Bằng dám rượt đuổi Đại Hắc Ngưu trong Thiên Hùng quan là biết gã tự tin thế nào rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta biết Lan Thư Tài Thánh, còn Quản Vân Thần, Quản Vân Bằng gì đó thì chưa từng nghe.
Lý Thất Dạ nói chưa từng nghe tên Quản Vân Bằng ngay trước mặt bao người, làm gã thấy mất mặt:
– Lớn lối quá!
Quản Vân Bằng đi ra ngoài nếu tự báo môn hộ thì lão tổ đại giáo hay thiên tài tuyệt thế đều hết sức khách sáo, cung duy gã, làm thỏa mãn lòng hư vinh của gã.
Dĩ nhiên những lão tổ đại giáo, thiên tài tuyệt thế cung duy Quản Vân Bằng không phải vì nể nang gã, bọn họ chỉ nể mặt Lan Thư Tài Thánh. Vì Quản Vân Bằng dù gì xem như sư đệ của Lan Thư Tài Thánh.
Quản Vân Bằng sầm mặt xuống lạnh lùng nói:
– Hôm nay bản công tử không so đo với ngươi, biết điều thì cút ngay cho bản công tử. Xéo qua một bên đường đừng cản trở bản công tử làm việc!
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Nếu không cút thì sao?
Ánh mắt Quản Vân Bằng lạnh lùng lộ ra sát khí:
– Không cút? Vậy bản công tử sẽ đánh gãy tay chân của ngươi, cho ngươi bò ra Thiên Hùng quan!
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Hay cho nhãi ranh vô tri, đừng nói là ngươi, dù Lan Thư Tài Thánh đến cũng không dám nói chuyện kiểu đó với ta, còn phải ngoan ngoãn bưng trà rót rượu.
Mọi người xoe tròn mắt.
Có người nói nhỏ:
– Tiểu tử này quá kiêu ngạo, nói câu này hơi quá đáng, thật vênh váo. Lan Thư Tài Thánh mà bưng trà rót rượu cho hắn? Tưởng mình là ai? Chân tiên sao?
Nhiều cường giả tu sĩ lắc đầu nói:
– Nói quá đáng thật, trên đời này ai có tư cách khiến Lan Thư Tài Thánh bưng trà rót rượu?
Ánh mắt Quản Vân Bằng sắc bén trầm giọng quát:
– Thứ không biết sống chết! Dám huênh hoang làm nhục sư huynh của ta, đáng chết! Chỉ với lời nói cực kỳ bất kính của ngươi là bản công tử nên bầm thây ngươi ra vạn mảnh, diệt bát tộc của ngươi!
Đại Hắc Ngưu lắc đầu bật cười:
– Ngu xuẩn, Thủy Tổ của Kình Thảo đạo thống xem như một nhân vật mà sao cứ ra thứ tử tôn chẳng ra gì. Đừng nói đồ ngu nhà ngươi, dù là lão tổ tông của ngươi tự mình đến cũng không dám huênh hoang như thế.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Thôi đừng giỡn nữa, dạy bọn họ bài học được rồi.
Đại Hắc Ngưu lên tinh thần, nó co giật lông trâu, cười to bảo:
– Các tiểu tử có nghe thấy chưa? Đại thánh nhân đã lên tiếng thì hôm nay bổn soái ngưu sẽ dạy dỗ cho các ngươi. Này tiểu tử kia, nghe kỹ đây, bổn soái ngưu muốn cưỡi ngươi!
Quản Vân Bằng sắc mặt khó xem nói:
– Súc sinh chết tiệt!
Bị Lý Thất Dạ khinh thường cũng đành thôi, giờ một con trâu cũng khi dễ gã là sao? Làm gã điên tiết.
Đại Hắc Ngưu rống to:
– Đáng chết cái đầu ngươi!
Rầm!
Bốn vó giơ cao chớp mắt Đại Hắc Ngưu xông hướng Quản Vân Bằng, sừng trâu đụng mạnh.
Thấy Đại Hắc Ngưu lao tới, mấy Bất Hủ Chân Thần của Kình Thảo đạo thống biến sắc mặt hét to một tiếng:
– Đừng hòng càn rỡ!
Bọn họ lấy ra báu vật của mình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc các món báu vật đánh hướng Đại Hắc Ngưu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong chuỗi tiếng nổ các báu vật không thể ngăn cản sừng trâu cực kỳ sắc bén của Đại Hắc Ngưu, sừng đâm thủng đánh bay mấy món báu vật.
Mấy trăm cường giả tu sĩ của Kình Thảo đạo thống quát to:
– Bảo vệ thiếu chủ!
Bọn họ xông lên muốn ngăn cản Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu hí dài:
– Cuốn xéo đi!
Cái đuôi quét qua tựa như roi sắt.
Binh bốp bụp!
Mấy trăm cường giả bị quét bay.
Chương 4198: Ngựa Đầu Người, Cưỡi Một Phen
Binh bốp bịch bùm!
Mấy trăm cường giả Kình Thảo đạo thống bị cái đuôi của Đại Hắc Ngưu quét bay.
Tuy Quản Vân Bằng rất mạnh nhưng gã nhìn cảnh này cũng thầm sợ, xoay người bỏ trốn.
Đại Hắc Ngưu hí dài đuổi theo ngay:
– Muốn trốn? Muộn rồi!
Quản Vân Bằng hoảng sợ lấy báu vật ra:
– Mở!
Nhưng lúc này chỉ vô dụng, Quản Vân Bằng làm sao chống lại sự cường đại của Đại Hắc Ngưu?
Rầm một tiếng, Đại Hắc Ngưu húc bay Quản Vân Bằng, máu chảy lênh láng.
Quản Vân Bằng vừa bò dậy Đại Hắc Ngưu lại giơ vó lên đạp xuống, gã bị đạp nằm bẹp dí, máu phun như suối, nổ đom đóm mắt.
Mấy Bất Hủ Chân Thần bò dậy hét to:
– Bảo vệ thiếu chủ!
Mấy Bất Hủ Chân Thần muốn cứu Quản Vân Bằng, nhưng chưa ra tay đã bị Lý Thất Dạ đạp té xuống đất, cả đám dẹp lép như cá khô.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vụn, xương ngực của họ bị đạp nát, máu tuôn ra.
– Ngoan ngoãn nằm đi.
Lý Thất Dạ đạp một cước làm đám Bất Hủ Chân Thần nằm yên không bò dậy nổi, hắn tùy tiện đạp lên người họ như có ức vạn ngọn núi đè.
Quản Vân Bằng bị đạp nằm sấp dưới đất khó khăn bò dậy, nom bộ dáng hết sức chật vật, người loang lổ vết máu.
Quản Vân Bằng quát to:
– Ngươi… ngươi… các ngươi chết chắc rồi! Ta… ta… ta sẽ diệt cả nhà các ngươi! Không, diệt cửu tộc!
Quản Vân Bằng đi khắp thiên hạ đã khi nào chịu thiệt thòi thế này? Gã đã bao giờ chật vật đến vậy? Dù Quản Vân Bằng đi đâu thì mọi người đều sẽ kính gã ba phần, nhân nhượng gã. Nay ngay trước mặt người trong thiên hạ mà gã bị một con trâu hạ gục, làm gã không còn mặt mũi nào.
Đại Hắc Ngưu giơ cao móng:
– Diệt cái đầu ngươi!
Móng đạp đầu Quản Vân Bằng, Đại Hắc Ngưu quát to:
– Đứng thẳng cho bổn soái ngưu cưỡi lên coi!
Rầm!
Quản Vân Bằng bị đạp đầu nổ đom đóm mắt, khi gã chưa phản ứng lại đã bị Đại Hắc Ngưu đè chặt.
Quản Vân Bằng thân bất do kỷ khom người, hai tay chống dưới đất, tứ chi chấm đất như thú bốn chân.
Quản Vân Bằng chưa phản ứng lại Đại Hắc Ngưu đã đạp trên lưng gã, bốn vó đạp lên, thân thể nặng nề đè gã nghẹt thở, xương kêu răng rắc, nhưng gã không thể nhúc nhích.
Đại Hắc Ngưu giơ móng đạp mạnh vào mông Quản Vân Bằng:
– Giá, giá, giá, ngựa đầu người đi mau, đi mau!
Rầm!
Khi móng của Đại Hắc Ngưu đá vào mông Quản Vân Bằng, gã thân bất do kỷ tay chân bò dưới đất.
Cảnh tượng trông thật khó tin, rất buồn cười. Một con trâu to đen cưỡi trên lưng thanh niên, thanh niên tứ chi chấm đất bò bằng tay chân.
Cái này đúng là trâu cưỡi người, Đại Hắc Ngưu nói được làm được.
Móng của Đại Hắc Ngưu nhiều lần vỗ mông Quản Vân Bằng:
– Giá, giá, giá, ngựa đầu người đi mau, đi mau! Mau lên nữa!
Đại Hắc Ngưu đá càng nhanh thì Quản Vân Bằng bò càng lẹ.
Chớp mắt Đại Hắc Ngưu cưỡi Quản Vân Bằng bò mấy vòng trên đường.
– Ngựa đầu người!
Nghe Đại Hắc Ngưu đặt biệt danh đó cho Quản Vân Bằng, nhiều người buồn cười nhưng không thể cười.
Quản Vân Bằng quát to, đã bao giờ gã chịu nhục nhã thế này:
– Ta… ta… ta muốn giết ngươi! Ta muốn lột da của ngươi! Uống máu của ngươi! Ăn thịt của ngươi!
Bốp bốp bốp!
Quản Vân Bằng chưa rủa xong móng của Đại Hắc Ngưu đã như mưa đá giã vào đầu gã, những cục u sưng lên như chôm chôm. Quản Vân Bằng nổ đom đóm mắt, nhức đầu như búa bổ.
Đại Hắc Ngưu kiêu căng quát:
– Giết cái con mắt! Bây giờ ngươi là tọa kỵ của bổn soái ngưu, không có quyền lên tiếng!
Đại Hắc Ngưu vừa cưỡi Quản Vân Bằng vừa la lên:
– Giá, giá, giá! Ngựa đầu người, đi mau nữa!
Mọi người dở khóc dở cười nhìn trâu cưỡi người, lần đầu tiên họ trông thấy cảnh này, hơn nữa người bị cưỡi là Quản Vân Bằng, thiếu chủ có lai lịch kinh người.
Có người lắc đầu nói:
– Sắp xảy ra chuyện lớn, Quản gia hay Kình Thảo đạo thống đều quyết không bỏ qua.
Một số người hớn hở nói:
– Sắp có náo nhiệt để coi rồi.
Mọi người đều biết Quản Vân Bằng là thiếu chủ của Kình Thảo đạo thống, phụ thân là Quản Vân Thần không ai bì nổi, huống chi gã còn là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh, thân phận tôn quý biết bao.
Tưởng tượng xem hôm nay ngay trước mặt người trong thiên hạ, Quản Vân Bằng như con vật bị một con trâu cưỡi, đừng nói gã, Kình Thảo đạo thống khó mà nuốt cơn giận này. Kiểu này rõ rành rành là nhục nhã bọn họ.
Quản Vân Bằng không còn ung dung được nữa, bị con trâu cưỡi lên người như cưỡi vật nuôi là nhục nhã lớn nhất đời gã. Quản Vân Bằng ước gì mặt đất nứt ra cái khe để gã chui vào ngay.
Nhìn Đại Hắc Ngưu cưỡi cũng đã ghiền rồi, Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Thôi, tha cho hắn một lần đi.
Lý Thất Dạ lên tiếng Đại Hắc Ngưu mới nhảy xuống người Quản Vân Bằng, nó hả hê liếc gã một cái:
– Nể đại thánh nhân nên hôm nay tha cho ngươi khỏi chết, lần sau sẽ cưỡi ngươi đến chết, nghe thấy chưa ngựa đầu người?
Bị Đại Hắc Ngưu gọi là ngựa đầu người làm Quản Vân Bằng tức giận suýt xỉu, gã hét chói tai:
– Không báo thù này thề không làm người…!
Rầm!
Quản Vân Bằng chưa thề xong đã bị Đại Hắc Ngưu đạp vào đầu, gã ngất xỉu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đại Hắc Ngưu đạp mạnh mấy chục lần vào đầu Quản Vân Bằng, dường như nó đã ghiền trò này. Mãi khi đầu Quản Vân Bằng đầy máu không ra hình người Đại Hắc Ngưu mới chịu ngừng.
Đại Hắc Ngưu thu móng về, hả hê nói:
– Gì mà thề không làm người, ngươi vốn không phải người, chỉ là con ngựa đầu ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu buồn cười nhìn. Quản Vân Bằng tự tìm đường chết, nếu Đại Hắc Ngưu thật sự muốn giết người thì bọn họ đã không thể nhảy nhót tới bây giờ, đám Quản Vân Bằng sớm bị nó giết sạch.
Mấy Bất Hủ Chân Thần bị đè dưới đất xấu hổ tức tối muốn chết. Vì trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ Quản Vân Bằng, không ngờ hôm nay gã bị nhục nhã như vậy. Cảnh này không chỉ nhục Quản Vân Bằng còn làm nhục Kình Thảo đạo thống.
Lý Thất Dạ rút chân về, lạnh lùng nhìn bọn họ:
– Hôm nay ta không giết người, biến đi, tốt nhất lăn ra xa chút không thì lần sau sẽ chém đầu của các ngươi!
Mấy Bất Hủ Chân Thần vừa kinh vừa giận, nhưng lúc này không ai dám xông lên. Vì mới rồi ra tay bọn họ đã biết kết quả, họ không đánh lại Đại Hắc Ngưu, cũng không đấu nổi với Lý Thất Dạ, giờ mà còn cứng đầu là tự rước nhục.
Khi Lý Thất Dạ sắp đi có người Kình Thảo đạo thống không kiềm được trầm giọng hỏi:
– Tôn tính đại danh của các hạ là…?
Lý Thất Dạ xoay người liếc bọn họ:
– Như thế nào? Còn muốn tìm ta báo thù?
Chương 4199: Đại Hắc Ngưu Xấu Xa (1)
Chân Thần trầm giọng nói:
– Kình Thảo đạo thống chúng ta không phải mặc cho người khi nhục! Ta nhất định sẽ báo cho tông môn biết việc này, báo cho Thủy Tổ để lão nhân gia quyết định!
Chân Thần thốt lời, những người có mặt nín thở nhìn Lý Thất Dạ.
Mọi người đều biết Chân Thần này nói Thủy Tổ không ý là Lan Thư Tài Thánh, Thủy Tổ thì ai không kiêng dè vài phần?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn người đó, cười khẩy nói:
– Ngu xuẩn, dám lôi tên Lan Thư Tài Thánh ra đè ta? Muốn chết!
Dứt lời Lý Thất Dạ giơ chân đạp.
Bất Hủ Chân Thần khác giật mình kêu lên:
– Cẩn thận…!
Nhưng đã muộn, rầm một tiếng Chân Thần không kịp hét thảm đã bị Lý Thất Dạ đạp thành thịt nát, bàn chân nghiền nát bấy.
Máu phun tung tóe theo gió, Chân Thần này thành tro bụi.
Chỉ một cái đạp đã nghiền nát Chân Thần, bá đạo biết bao, thủ đoạn hung tàn biết mấy. Những người có mặt thấy rợn tóc gáy.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn họ, hờ hững như giẫm chết một con gián:
– Lan Thư Tài Thánh biết bị đám ngu các ngươi bôi nhọ danh tiếng cũng sẽ muốn giẫm chết các ngươi.
Đại Hắc Ngưu cười khẩy nói, lạnh lùng nhìn đệ tử Kình Thảo đạo thống:
– Ngu xuẩn.
Đám ngu này nâng tên Lan Thư Tài Thánh ra hù dọa Lý Thất Dạ, đúng là tự tìm đường chết.
Sau khi Lý Thất Dạ một cước giẫm chết một Chân Thần, những người khác không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu rời đi.
Khi Lý Thất Dạ đi xa, có người hút ngụm khí lạnh nói:
– Thế này thì quá hung ác, tiểu tử này là ai mà hung tàn dữ vậy? Không sợ bị báo thù sao?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau:
– Không biết.
Có người nhận ra Lý Thất Dạ nhưng không dám nói nhiều, khẽ thì thầm:
– Đệ Nhất Hung Nhân.
Sau đó rời đi.
Lý Thất Dạ mang Đại Hắc Ngưu rời khỏi con phố, hắn liếc nó một cái:
– Thế nào? Ở trong Thánh sơn không thoải mái sao chạy ra đây?
Trong Thánh sơn nếu thánh thú đã quy y thì khó rời đi, nhưng Đại Hắc Ngưu là ngoại lệ, nó muốn đến thì đến, đi thì đi.
Đại Hắc Ngưu là thứ duy nhất không bị lực lượng quang minh ảnh hưởng trong Thánh sơn. Cho đến nay Đại Hắc Ngưu không rời khỏi Thánh sơn không phải vì lực lượng quang minh mà do bản thân nó không muốn rời đi, hay nên nói là nó bảo vệ Thánh sơn.
Đại Hắc Ngưu bảo vệ Thánh sơn không phải vì Quang Minh Thánh Viện, nó vì chính mình. Như Đại Hắc Ngưu đã nói, Thánh sơn là nhà của nó, nên nó phải trông chừng thật kỹ.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở nói:
– He he, ở Thánh sơn mãi cũng chán nên ra ngoài đi dạo. Hơn nữa đi ra trải đời, vừa có thể theo đại thánh nhân ăn no uống đã, cớ sao không làm?
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Là vì chìa khóa của Thánh sơn nằm trong tay ngươi đi?
Đại Hắc Ngưu ở Thánh sơn trăm ngàn vạn năm không chịu đi chỉ vì nó sợ bị người khác cướp mất Thánh sơn. Nay đại điện bay bị hủy, Đại Hắc Ngưu chiếm dấu ấn Thánh sơn làm của riêng, Thánh sơn thành của nó nên nó không còn lo nữa. Đối với Đại Hắc Ngưu thì Thánh sơn tạm đặt ở Quang Minh Thánh Viện, Quang Minh Thánh Viện không có năng lực khống chế nguyên Thánh sơn.
Đại Hắc Ngưu cười gượng:
– He he, tóm lại bây giờ nó là của bổn soái ngưu, sau này đừng hòng có ai muốn nhúng chàm nó, dù là thụ yêu già cũng không được!
Lý Thất Dạ lắc đầu liếc sang Đại Hắc Ngưu:
– Lão trấn áp chỗ đó thì ngươi cũng không dời đi được, dù ngươi cầm chìa khóa thì sao? Lão cắm rễ chỗ đó, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lão không lấy chìa khóa vì lười giành với ngươi, lão ở đó, có chìa khóa hay không đều như nhau. Trừ phi lão chết hoặc rời đi, không thì chìa khóa trong tay ngươi không dùng được gì.
Đại Hắc Ngưu đang đắc ý bị Lý Thất Dạ giội nước lạnh xì hơi, ủ rũ như rau héo.
Đại Hắc Ngưu than thở bất đắc dĩ nói:
– Tại thụ yêu già đó hết! Ta không hiểu nổi người nghịch thiên như vậy vì sao cứ muốn cắm rễ chỗ đó? Chỉ là một đạo thống rác rưởi chứ có gì hay, lão muốn đạo thống thì tự tạo là được, sao cố tình muốn làm như vậy? Lãng phí nhiều thời gian, phung phí sinh mệnh!
Lúc này Đại Hắc Ngưu đành tự nhận hèn, mặc dù chìa khóa ở trong tay nó nhưng nếu thụ yêu già không đi thì nó bó tay. Dù Đại Hắc Ngưu rất muốn vác nguyên Thánh sơn đi cũng không kéo nổi, có thụ yêu già trấn áp, trừ phi nó cõng luôn thụ yêu già. Trên đời này khó kiếm được người có thể cõng thụ yêu già đi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Vì mỗi người theo đuổi khác nhau, Thánh sơn ở trong mắt ta chỉ là một ngọn núi nhỏ. Một ngọn núi đáng giá cho ngươi canh giữ lâu vậy sao?
Đại Hắc Ngưu cãi lại:
– Không giống! Đó là nhà của ta, mỗi người đều có nhà, hừ hừ, ta nhất định phải cõng nó đi!
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Ngươi tạm thời từ bỏ ý định đó đi. Chờ ngày nào thụ yêu già đồng ý không thì ngươi sẽ không nhìn thấy hy vọng.
Đại Hắc Ngưu gục đầu xuống, một lúc sau mắt nó sáng rực vụt ngẩng đầu lên:
– He he, nhưng chắc chắn đại thánh nhân có cách!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Còn phải nói? Muốn làm lão dời rễ đi có khó gì.
Đại Hắc Ngưu mắt sáng rực nâng Lý Thất Dạ lên mây:
– Vậy đại thánh nhân giúp ta một tay đi? Đại thánh nhân là đệ nhất Thủy Tổ vô song trên cõi đời, duy nhất vạn cổ. Miễn đại thánh nhân giúp ta lấy được Thánh sơn thì tiểu nhân sẽ làm trâu làm ngựa…
Lý Thất Dạ cười chặn họng nó:
– Ngươi vốn là trâu, hơn nữa thụ yêu già đáng tin hơn con trâu đen xì nhà ngươi nhiều. Nếu thật sự muốn giúp thì ta sẽ giúp lão chứ không phải ngươi.
Đại Hắc Ngưu la làng:
– Sao đại thánh nhân có thể nói như vậy? Trái tim của ngươi có màu đen sao? Lão nhân gia người đến Thánh sơn, ta bưng trà thơm rót nước ngon chiêu đãi, vậy mà lão nhân gia người nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy…
Lý Thất Dạ lắc đầu nhẹ vẫy tay:
– Được rồi, đừng ra vẻ tội nghiệp với ta, lúc trong Thánh sơn không bắt ngươi làm thành thịt bò thì ngươi nên mừng di. Ta quá rành toan tính trong đầu ngươi.
Đại Hắc Ngưu cười gượng, lần đầu gặp mặt nó đã hố Lý Thất Dạ một phen.
Lý Thất Dạ nhìn nó, lạnh nhạt nói:
– Tương lai không bình yên, ngươi ở trong Thánh sơn cũng tốt, ít ra còn thụ yêu già có thể chống dậy một mảnh trời.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Ta biết. Nếu thật sự phải chết thì mọi người đều sẽ chết, chỉ khác là chết ở chỗ nào. Nếu ngày đó đến thật bổn soái ngưu tuyệt đối sẽ chống một hơi thở cuối cùng trốn về, chết tại nơi đó.
Đại Hắc Ngưu nói dõng dạc, nó cũng có thực lực đó.
Chương 4200: Đại Hắc Ngưu Xấu Xa (2)
Lý Thất Dạ gật gù:
– Có lý, nếu thật sự đến mức đó thì không ai tránh khỏi một kiếp.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Hai ngày trước ta thấy thụ yêu già xem sao rồi lầm bầm gì đó đại tai nạn sắp đến, phải tăng tốc thêm nữa. Ta thấy bộ dạng nặng trĩu ưu tư của lão hình như không nắm chắc, lần đầu tiên ta thấy lão mất tinh thần đến vậy.
Đại Hắc Ngưu và thụ yêu già làm hàng xóm từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi bọn họ đã quên thời gian. Đại Hắc Ngưu biết rõ thụ yêu già cực kỳ mạnh, sức mạnh của lão không phải cái kiểu mạnh trong miệng người đời, lão mạnh trăm phần trăm. Trăm ngàn vạn năm qua từng có một số Thủy Tổ kinh diễm đến bái phỏng thụ yêu già nhưng đều bị phớt lờ.
Mấy hôm trước Đại Hắc Ngưu gặp thụ yêu già thấy lão buồn rầu, lần đầu tiên nó gặp vẻ mặt lão nặng nề như vậy. Nên Đại Hắc Ngưu biết việc lớn không tốt.
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời, Bất Độ Hải phía xa, nói:
– Đúng là sắp đến. Trước đại tai nạn thì hãy tự cầu phúc đi, có nhiều thứ sẽ thành tro theo.
Đại Hắc Ngưu hoảng hốt hỏi:
– Thật sự nghiêm trọng như vậy?
Lý Thất Dạ cười, ánh mắt sâu thẳm:
– Tùy tình huống, nếu đại thế bị áp chế thì đây chỉ là trò vặt, nếu không thể áp chế…
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu một cái:
– Không chừng nguyên Tam Tiên giới sẽ thành tro bụi.
Đại Hắc Ngưu đã gặp qua nhiều sóng gió nhưng Lý Thất Dạ nói ra lời nghiêm trọng như vậy khiến nó sợ:
– Chết tiệt!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Cho nên bây giờ ngươi trốn còn kịp, tìm chỗ an toàn né qua gió lớn, có lẽ sau đại tai nạn sẽ nghênh đón thời đại ngươi xưng vua xưng bá. Không chừng ngươi sẽ là người khai sáng một kỷ nguyên, thành đại soái ngưu số một, thần ngưu số một.
Mặc dù Lý Thất Dạ nói câu này là trêu chọc nhưng Đại Hắc Ngưu đúng là có tiềm lực đó. Nó xuất thân rất bất phàm, nếu cho nó thời cơ thích hợp thì sẽ trở thành chí tôn vô thượng thật.
Đại Hắc Ngưu tự kỷ nói:
– Ta vốn là đại soái ngưu, không cần chờ đợi, bây giờ đã như vậy rồi!
Đại Hắc Ngưu kề sát Lý Thất Dạ, huênh hoang nói:
– Ha, hơn nữa ta cảm thấy trên đời này chỗ an toàn nhất là đi theo đại thánh nhân. Nếu ở cạnh đại thánh nhân mà không an toàn thì chỗ khác… ha ha, chưa chắc an toàn.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Ngươi có chút thông minh.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực:
– Đại tai nạn chưa chắc là chuyện xấu, theo ta thấy thụ yêu già tuyệt đối sẽ không từ bỏ Quang Minh Thánh Viện.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Cái này đúng, đạo tâm của lão rất kiên định, nếu thật sự đến ngày đó thì lão sẽ sống còn với Quang Minh Thánh Viện.
Đại Hắc Ngưu cứ mơ một số điều tà ác:
– Ha, nếu lão ta mà ngã xuống thật thì bổn soái ngưu sẽ có cơ hội lấy lại Thánh sơn.
Lý Thất Dạ liếc nó:
– Nếu thụ yêu già ngã xuống thì ngươi nghĩ xác suất Thánh sơn của ngươi tồn tại bao lớn? Không chừng bị người đánh nát, ngươi có thể cõng nó đi cũng chỉ còn lại đống hỗn độn.
Đại Hắc Ngưu á khẩu, cảm thấy có lý:
– A! Hình như đúng rồi, nói vậy thì thụ yêu già không thể gục ngã được, phải bảo vệ Thánh sơn của ta thật tốt!
Đại Hắc Ngưu không thèm quan tâm sự chết sống của Quang Minh Thánh Viện, chỉ cần Thánh sơn còn tồn tại là được.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
– Mặc kệ mấy chuyện này đi, dù sao ta chắc chắn đi theo đại thánh nhân, đại thánh nhân đến đâu là bổn soái ngưu theo tới đó. Miễn đại thánh nhân ở, ta không tin trời trên đầu sẽ sập.
Con Đại Hắc Ngưu này có nhiều ý tưởng xấu xa nhưng cũng nhìn thấu suốt, trong lòng nó biết rõ nếu đại tai nạn đến thật thì chỗ an toàn nhất không phải thần địa, ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ mới là an toàn nhất.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Vậy sao? Có chút chuyện, ta định vào Bất Độ Hải, ngươi thấy sao?
Đại Hắc Ngưu ngây người, hoảng hốt nhìn hắn:
– Bất Độ Hải!
Lý Thất Dạ cười không thèm quan tâm nó, tiếp tục tiến lên trước.
Đại Hắc Ngưu hét lên:
– Thật sự muốn đi Bất Độ Hải?
Lý Thất Dạ không trả lời.
Đại Hắc Ngưu mặt dày đi theo Lý Thất Dạ:
– Ha, mặc kệ nó, đi theo ngày nào hay ngày đó!
Khi Lý Thất Dạ về chỗ ở vừa lúc Bạch Kim Ninh cũng trở lại.
Bạch Kim Ninh mới về thấy trong nhà có một con trâu to đen thì rất bất ngờ, nàng không biết nó từ đâu chạy tới.
Đại Hắc Ngưu thấy Bạch Kim Ninh thì xoay quanh nàng một vòng, cười quái dị:
– Ô, không ngờ đại thánh nhân cũng biết trò nhà vàng giấu kiều. He he, hèn gì đại thánh nhân sẽ chạy đến Thiên Hùng quan, thì ra là để hẹn hò tiểu tình nhân.
Đại Hắc Ngưu nói xong cười gian.
Tưởng tượng được không? Một con trâu đen biết nói tiếng người cũng đành thôi, quan trọng hơn là con trâu đen to này nói bậy bạ, càng không quái dị là nó cười nham nhở rất là kỳ cục.
Bị Đại Hắc Ngưu cười nhạo khiến Bạch Kim Ninh rất xấu hổ, mặt đỏ rực không biết làm sao.
Đại Hắc Ngưu nhìn Bạch Kim Ninh, vươn móng vuốt như người ta giơ ngón cái chỉ hướng Lý Thất Dạ:
– Ánh mắt của đại thánh nhân có khác, nhìn sâu xa không giống những phàm phu tục tử chỉ biết túi da, sắc đẹp. Ta thấy cô nàng này tuy không đẹp nhưng căn cốt tốt, huyết thống tổ tiên rất ghê gớm, có mạch đại phật.
Mặc dù miệng Đại Hắc Ngưu tiện nhưng đôi mắt trâu của nó rất sắc bén, người ta không nhìn ra nhưng nó liếc sơ liền nhận biết.
Đại mạch như tổ tiên của Bạch Kim Ninh đừng nói người bình thường, dù bao nhiêu Chân Đế cũng không cách nào nhìn ra, nhưng Đại Hắc Ngưu rất nghịch thiên, nó nhìn kỹ là có thể ngược dòng được.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười nham nhở:
– Khá lắm đấy, mạch đại phật như vậy nếu kết hợp với đại thánh nhân sinh ra em bé thì chắc chắn là mạch thánh phật, chậc chậc. Này đại thánh nhân, nếu các ngươi sinh ra đứa bé, nó lớn lên chắc chắn có thể xử lý Lăng Gia Phật gì đó, sẽ trở thành tồn tại đại từ đại bi.
Đại Hắc Ngưu cười xấu xa, trông như con trâu tiện đáng đánh đòn.
Bị Đại Hắc Ngưu nói như thế làm mặt Bạch Kim Ninh đỏ lựng thật lâu nói không ra lời, xấu hổ cực kỳ. Nàng ước gì mặt đất nứt ra cái khe để chui vào ngay.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nhìn Đại Hắc Ngưu, hỏi:
– Ngươi tin không? Ta đêm nay nấu một nồi, không thiếu gì chỉ thiếu thịt bò.
Đại Hắc Ngưu cười gượng: audio coi am
– A, bổn soái ngưu đùa thôi, nhưng đại thánh nhân này, mặc dù bổn soái ngưu nói hơi khó lọt tai nhưng đại thánh nhân có từng suy xét để lại hạt giống trong Tam Tiên giới không? Nói thật thì dù lão nhân gia ngài không định ở lại Tam Tiên giới nhưng nếu gieo hạt giống, phát dương quang đại đạo thống của người trong Tam Tiên giới cũng tốt mà.