Đế Bá Audio Podcast
Tập 839 [Chương 4191 đến Chương 4195]
❮ sautiếp ❯Chương 4191: Giá Trị Thật Sự (1)
Nữ nhân bí ẩn nhẹ lắc đầu nói:
– Ngươi không nhìn thấu hắn, không thể tưởng tượng sự cường đại của hắn. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng không là gì trong mắt hắn, chỉ là con kiến, một bàn tay có thể đập chết. Đừng nói hai đồng tử, Minh Vương Phật đích thân đến cũng không được hắn để vào mắt.
Thị nữ tuyệt sắc không quá tin tưởng:
– Không lẽ hắn còn mạnh hơn tiểu thư sao?
Nữ nhân bí ẩn nhìn hướng Lý Thất Dạ đi xa, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi nói:
– Đâu chỉ mạnh hơn ta, hắn mạnh hơn bất cứ người nào trên cõi đời, người như chúng ta không thể phỏng đoán sức mạnh của hắn.
Thị nữ tuyệt sắc nửa tin nửa ngờ hỏi:
– Mạnh dữ vậy? Hắn trông không giống ưh người vô địch thiên hạ.
Không trách thị nữ tuyệt sắc nghĩ vậy, bề ngoài của Lý Thất Dạ rất bình thường, đến nỗi khiến người nhìn liền quên, rất thông thường, không có gì đặc sắc.
Nữ nhân bí ẩn chậm rãi nói:
– Không thể nhìn người qua bề ngoài. Ngươi quá coi thường hắn, lão tổ tông là người nào? Ngươi nghĩ ai cũng có thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân sao?
Thị nữ tuyệt sắc nghe lời này chịu phục cúi đầu:
– Tiểu thư nói cũng phải.
Nữ nhân bí ẩn nhìn hướng Lý Thất Dạ đi xa, biểu tình kỳ lạ nghiêng đầu đăm chiêu.
Thị nữ tuyệt ngước đầu hỏi:
– Tiểu thư, vậy giờ… chúng ta phải làm sao?
Nữ nhân bí ẩn chậm rãi nói:
– Chờ xem đi, đã ra một chuyến thì nên đi dạo. Thái Doãn Hỉ sắp mở tiệc mời thiên hạ mà, ta mang ngươi đi tăng kiến thức.
Thị nữ tuyệt mập mờ hỏi: Nguồn truyện audio Podcast
– Còn Lý Thất Dạ? Tiểu thư định giải quyết thế nào? Không lẽ tiểu thư thật sự…?
Nữ nhân bí ẩn lắc đầu nói:
– Bây giờ nói trước còn hơi sớm, không vội.
Đi xa khỏi đôi chủ tớ rồi Lý Thất Dạ lật tới lật lui mộc phật, lại nhìn Bạch Kim Ninh đi bên cạnh.
Bạch Kim Ninh cũng nhìn mộc phật trong tay Lý Thất Dạ luyến tiếc dời ánh mắt, không chỉ vì nó được mua với giá một ức.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Xem ra nàng rất thích mộc phật này.
Ngay từ đầu ánh mắt của Bạch Kim Ninh đã bị mộc phật hấp dẫn không rời mắt đi được.
Bạch Kim Ninh không biết vẻ mặt của mình lúc này thế nào, cười gượng nói:
– Nó… từng bị nhà ta cầm bán.
Bạch Kim Ninh dời mắt khỏi mộc phật, nhẹ giọng nói:
– Nó… nó… nó từng là vật gia truyền của nhà chúng ta, là lão tổ tông xưa thật xưa truyền xuống.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Nhà nàng có duyên với phật?
Hắn vung vẩy mộc phật trong tay.
Tim Bạch Kim Ninh đập nhanh, ánh mắt lên xuống theo mộc phật, trái tim sắp nhảy lên cổ họng. Bạch Kim Ninh sợ Lý Thất Dạ vuột tay làm rớt mộc phật bể nát thì biết làm sao.
Mắt Bạch Kim Ninh di chuyển theo mộc phật, buột miệng nói:
– Ta… ta… ta cũng không rõ nửa, tóm lại lúc ta còn nhỏ xíu là nó đã ở trong nhà. Sau… sau này nhà ta cầm bán nó cho ta tu hành.
Bạch Kim Ninh xuất thân từ đất biên hoang, nghe người già nhà nàng nói họ là từ trong Tiên Thống Giới dời ra, lý do vì sao thì người lớn tuổi trong nhà không rõ. Nghe kể hồi còn ở Tiên Thống Giới thì nhà họ rất giàu có, sau này suy sụp, đến đất biên hoang thì càng tuột dốc. Cuộc sống ngày càng nghèo nàn, từng món đồ đáng giá trong nhà bị cầm bán, cuối cùng chỉ để lại mộc phật này.
Nghe người già trong nhà nói mộc phật là vật gia truyền, người nhà từ đời này đến đời khác thờ phụng. Nhờ có mộc phật phù hộ nên các đời con cháu nhà họ mới bình yên.
Nhưng Bạch Kim Ninh dần lớn lên, nhà họ không có thứ gì đáng giá để cầm bán, đến bước này nhà họ đã nghèo rớt mồng tơi. Người già trong nhà họ rất muốn vùng lên, vì người tu đạo trong nhà ít dần, nếu không vực dậy thì sẽ hoàn toàn rớt xuống làm phàm nhân, cắt đứt quan hệ với giới tu sĩ.
Vì cho Bạch Kim Ninh đi tu đạo, người già trong nhà cắn răng cầm bán mộc phật, cung cấp đủ tiền bạc cho nàng đi tu luyện đại đạo.
Bạch Kim Ninh không uổng sự kỳ vọng cúa người lớn tuổi trong nhà, nàng thành tựu tạo hóa làm tiểu đội trưởng trong quân đoàn Thiên Tiệm.
Mặc dù tạo hóa của Bạch Kim Ninh không tính là tuyệt thế vô địch trong Tiên Thống Giới, nhưng cũng xem như một cường giả. Đối với nhà bọn họ đã là đệ tử mạnh nhất trong mấy thế hệ.
Bạch Kim Ninh không ngờ đến ngày nay còn được trông thấy mộc phật năm đó bị gia tộc cầm bán, xem như duyên phận. Nên lúc thấy mộc phật thì Bạch Kim Ninh bị nó hấp dẫn không dời mắt được, nhưng nàng không gánh nặng nổi ba mươi vạn.
Những chuyện xảy ra tiếp theo vượt xa sự tưởng tượng của Bạch Kim Ninh, Lý Thất Dạ dùng giá vượt sức tưởng tượng nhất mua mộc phật.
Bạch Kim Ninh căng thẳng nhìn Lý Thất Dạ vung lên vung xuống mộc phật, sợ muốn rớt tim:
– Lão nhân trong nhà bảo mộc phật này phù hộ đời đời bình an.
Bạch Kim Ninh hơi lo lắng mộc phật phù hộ nhà nàng bình an e bị Lý Thất Dạ vuột tay đập bể không. Mặc dù mộc phật đã không thuộc về nàng, nàng biết đời này không thể lấy lại nó, cả đời nàng cũng không kiếm nổi một ức kếch sù.
Dù mộc phật không còn thuộc về nhà bọn họ nhưng Bạch Kim Ninh không hy vọng nó bị Lý Thất Dạ đập bể.
Lý Thất Dạ không cho là đúng cười nói, tay vẫn hất mộc phật lên xuống:
– Phật có thể phù hộ người bình an sao?
Bạch Kim Ninh hết hồn vội ngăn tay Lý Thất Dạ lại, lườm hắn:
– Ngươi đừng ném nữa! Lỡ ngươi làm bể nó thì sao? Nói sao thì đáng giá một ức.
Lý Thất Dạ cầm vững mộc phật, cười nói:
– Nếu nó dễ bị đập nát thì không thể đời này đến đời khác bảo vệ nhà các ngươi bình an. Rớt một cái đã bể thì bản thân nó còn khó đảm, nói gì đến che chửo người bình an?
Nghe luận điệu kỳ quặc đó, Bạch Kim Ninh ngây người nhưng cảm thấy hơi bị có lý. Tuy nhiên trước kia mộc phật luôn được cung phụng trong nhà, Bạch Kim Ninh không biết nó có chịu được va đập không.
Tóm lại nhìn Lý Thất Dạ cầm chắc mộc phật thì Bạch Kim Ninh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hắn không chút để ý mộc phật, Bạch Kim Ninh không hiểu món đồ một ức hình như chẳng đáng gì với hắn.
Bạch Kim Ninh khó hiểu nhìn Lý Thất Dạ:
– Tại sao… ngươi bỏ ra một ức mua nó? Dù ngươi ra ba ngàn vạn cũng có thể mua được nó.
Lý Thất Dạ tăng giá điên cuồng, bỏ ra một ức mua mộc phật, ban đầu Bạch Kim Ninh cứ nghĩ hắn rất thích, thích đến không tiếc mọi giá phải có được. Nay xem ra không phải như vậy, nhìn Lý Thất Dạ quăng tới quăng lui mộc phật giá một ức như thứ không đáng tiền, Bạch Kim Ninh hiểu rằng hắn mua mộc phật không phải vì hắn thích, hoặc hắn chỉ tùy tay mua.
Chương 4192: Giá Trị Thật Sự (2)
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
– Có gì khác nhau sao? Giống như buổi sáng nàng đi ven đường ăn bánh bao, đối với thân phận hôm nay của nàng một cái bánh bao thịt bán ba đồng hay mười đồng tiền thì có khác nhau không?
Bạch Kim Ninh giật mình nói:
– Không… không khác.
Trong Tiên Thống Giới, trong thế giới những Bất Hủ Chân Thần, Chân Đế vô địch thì Bạch Kim Ninh chỉ là tiểu nhân vật nhỏ bé không đáng kể. Nhưng trong thế giới phàm nhân, với tài lực hôm nay của nàng đi thế giới phàm nhân mua một cái bánh bao giá ba đồng hay mười đồng, con số này không đáng gì với nàng, không thể đánh động nàng. Dù là bán hbao chỉ đáng giá ba đồng tiền thì nàng có thể tùy tay trả mười đồng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy là đúng rồi, ba ngàn vạn và một ức đối với ta đều như nhau.
Lý Thất Dạ nói tùy ý làm Bạch Kim Ninh nghẹt thở.
Ba ngàn vạn hay một ức đối với Bạch Kim Ninh là con số thiên văn xa không thể với tới, thậm chí với nhiều cường giả trong thiên hạ, đừng nói tiểu nhân vật như nàng, dù là đạo tử của địa giáo, hoàng tử, hay như Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng thì ba ngàn vạn, một ức đều là số tiền lớn.
Nhưng ở trong mắt Lý Thất Dạ chỉ là con số cỏn con, giống như ba đồng tiền trong mắt nàng.
Chênh lệch này làm người nghẹt thở biết bao, Bạch Kim Ninh chỉ có thể tưởng tượng ra một từ: Cách biệt một trời một vực.
Trong khi Bạch Kim Ninh nín thở, Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nhưng nó đáng cái giá này.
Bạch Kim Ninh ngẩn ngơ:
– Nó… nó… nó đáng giá một ức?
Bạch Kim Ninh cảm thấy rất khó tin, đôi mắt thanh tú trợn to.
Trong ký ức của Bạch Kim Ninh khi nhà bọn họ cầm bán mộc phật nghe nói chỉ được một, hai vạn, sau đó qua tay vài người tăng lên ba mươi vạn. Giá như thế đã rất cao trong lòng Bạch Kim Ninh, tài lực hiện nay của nàng không thể mua trở lại.
Nhưng Lý Thất Dạ nói mộc phật đáng giá một ức, Bạch Kim Ninh sợ ngây người.
Cho đến nay mộc phật là bảo bối gia truyền của nhà họ, nhưng với Bạch Kim Ninh thì giá trị của nó nằm ở ý nghĩa tượng trưng, tượng trưng cho gia tộc bọn họ đoàn kết, vĩnh cửu, suốt đời bình an. Ở trong mắt Bạch Kim Ninh thì mộc phật không phải báu vật gì, nó chỉ là tín vật.
Nếu Bạch Kim Ninh có số tiền ba mươi vạn, chắc chắn nàng sẽ mua nó về, giá ba trăm vạn thì nàng còn suy nghĩ xét lại.
Nếu giá một ức, dù Bạch Kim Ninh có số tiền đó cũng sẽ không mua. Mộc phật chỉ là tín vật, nó không phải báu vật gì, một ức là giá cao ngất ngưỡng.
Nhưng Lý Thất Dạ nói mộc phật đáng giá một ức, Bạch Kim Ninh sợ hết hồn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thêm mấy con số không nữa vẫn đáng giá, bất hủ chân thạch tầm thường sao có thể so sánh với nó? Tuy ta có nhiều tiền đến có thể đốt chơi, nhưng ta không tới mức mua rác về, nếu là rác thì đã không lọt vào pháp nhãn của ta.
Bạch Kim Ninh ngẩn người, tỉnh táo lại cảm thấy Lý Thất Dạ nói có lý. Ngẫm lại lúc họ sắp đi trong tiệm có nhiều báu vật nhưng Lý Thất Dạ không thèm nhìn, đống báu vật được đưa tặng miễn phí mà hắn vẫn không động lòng, nghĩa là chúng nó không lọt vào pháp nhãn của hắn.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác nhìn mộc phật trong tay Lý Thất Dạ:
– Nó… nó thật sự… đáng giá như vậy?
Bạch Kim Ninh từ nhỏ đã ngắm mộc phật đến lớn, nhìn mộc phật không biết bao nhiêu lần nhưng nàng không nhìn ra mộc phật này đáng giá trên trời ở chỗ nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu nàng mà nhìn ra được thì rất giỏi. Tổ tiên nhà các người rất có năng lực, đã có năng lực thì người ta sẽ tùy tiện lấy một tượng gỗ làm vật gia truyền sao?
Bạch Kim Ninh ngẩn ngơ:
– Có lý.
Bây giờ gia tộc của họ đã hoàn toàn xuống dốc, nhưng nghe người già trong nhà nói tổ tiên của họ từng rất giàu có. Tổ tiên đã giàu nứt tường đổ vách thì chắc chắn có tài phú kinh người, vậy mà tổ tiên để một mộc phật làm vật gia truyền. Ngẫm lại xem mộc phật như vậy sẽ là tượng gỗ bình thường sao?
Trước đó Bạch Kim Ninh không suy nghĩ sâu xa, giờ được Lý Thất Dạ điểm tỉnh nàng mới nhận ra bên trong không đơn giản.
Bạch Kim Ninh khó khăn tỉnh táo lại, nàng hỏi:
– Vậy… vậy nó là cái gì? Nó… thật sự… là Lăng Gia Phật tự tay tạo ra?
Trước kia trong lòng Bạch Kim Ninh chỉ xem mộc phật là tín vật.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nó quý giá còn hơn Lăng Gia Phật tự tay tạo ra một chút.
Bạch Kim Ninh ngây người:
– Quý giá còn hơn Lăng Gia Phật tự tay tạo ra?
Tuy nàng là tiểu nhân vật nhưng nàng biết Lăng Gia Phật là tồn tại như thế nào.
Lăng Gia Phật là Thủy Tổ ghê gớm, có người nói có thể sánh ngang với Viễn Hoang Thánh Nhân. Nếu nói mộc phật do Lăng Gia Phật tạo ra, dù nó không phải là báu vật, chỉ là món đồ bình thường thì giá tiền của nó cũng đã kinh khủng.
Khi ấy Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng muốn mua mộc phật vì suy đoán mộc phật có lẽ do Lăng Gia Phật tự tay làm, nhưng hai người không quá chắc chắn.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác hỏi:
– Vậy… vậy… nó… là cái gì?
Bạch Kim Ninh nhìn mộc phật từ nhỏ đến lớn nhưng không thấy nó có gì quý giá hơn là được Thủy Tổ tự tay tạo ra.
Lý Thất Dạ cười ném mộc phật cho Bạch Kim Ninh:
– Cầm lấy đi.
Mộc phật bị ném ra làm Bạch Kim Ninh sợ hết hồn hết vía vội đón lấy, nàng sợ lỡ như không đỡ được thì mộc phật sẽ bị đập nát.
Hai tay cầm chặt mộc phật rồi Bạch Kim Ninh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, dù vậy đôi tay nàng run run, mới rồi nàng căng thẳng biết bao.
Vừa rồi làm Bạch Kim Ninh sợ đứng tim, dù mộc phật này không phải bảo bối gia truyền của nhà họ nhưng dù gì nó được mua với giá một ức. Thứ một ức lỡ bị đập nát thì phá của biết bao, có bao nhiêu người phá của kiểu này được?
Bạch Kim Ninh nhìn mộc phật trong tay, hoang mang ngó Lý Thất Dạ:
– Cái… này… là…?
Nàng không rõ tại sao Lý Thất Dạ ném mộc phật cho mình.
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
– Tặng nàng, nếu đã là bảo bối gia truyền của nhà nàng thì hiện tại cũng xem như vật về với chủ.
Bạch Kim Ninh lắp bắp khó khăn nói trọn câu, lạc giọng the thé:
– Tặng… tặng… tặng… tặng cho ta!?
Bạch Kim Ninh sợ ngây người, không nói đến mộc phật có giá trị bao nhiêu, chỉ bằng vào việc nó được mua về với giá một ức, món đồ như vậy nàng không dám mơ. Một ức là con số thiên văn với nàng.
Chương 4193: Lưu Tam Cường
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ tùy tay ném, tặng mộc phật này cho nàng. Bạch Kim Ninh đã gặp nhiều người rộng rãi trên đời nhưng giống như Lý Thất Dạ ném một ức tùy tiện tặng người thì nàng chưa từng nghe, chưa bao giờ gặp.
Bạch Kim Ninh hóa đá, ngây người tại chỗ. Một ức cứ thế dễ dàng tặng cho nàng? Thật là như đang mơ.
Bạch Kim Ninh sững sờ một lúc lâu sau ngây ngốc hỏi:
– Cái… này… là thật?
Nói ích kỷ thì dĩ nhiên Bạch Kim Ninh muốn có được mộc phật này, dù gì nó là bảo bối gia truyền nhà bọn họ. Trước không nói giá trị của mộc phật thế nào, làm một thành viên của gia tộc, Bạch Kim Ninh có trách nhiệm nghênh mộc phật này về nhà.
Huống chi năm đó người nhà vì cho Bạch Kim Ninh nha đầu mới đi cầm bán mộc phật, nàng có trách nhiệm rất lớn phải nghênh mộc phật về nhà. Nhưng Lý Thất Dạ bỏ ra một ức mua mộc phật về.
Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:
– Thật còn hơn trân châu.
Lý Thất Dạ ném mộc phật cho Bạch Kim Ninh, tùy ý như không phải ném đồ một ức mà là một đồng.
Bạch Kim Ninh hít sâu, tuy hơi do dự nhưng nàng vẫn trả mộc phật lại cho hắn:
– Ta… ta… ta không thể lấy.
Bạch Kim Ninh thật sự không nỡ chút nào, nàng cắn răng thu về tầm mắt, nghiêm túc nói:
– Ta… rất muốn có được nó. Nhưng là ngươi mua nó, ngươi bỏ ra một ức, ta không thể nhận nó, rất quý giá.
Bạch Kim Ninh rất muốn có mộc phật này, nếu nàng nghênh mộc phật về nhà thì chẳng những giải quyết gánh nặng lớn trong lòng, cũng khiến gia đình nhẹ nhõm hơn.
Nhưng Bạch Kim Ninh không dám nhận, giá một ức quá quý giá, nó rất quý trọng với nàng.
Lý Thất Dạ không nhận, hắn cười nói:
– Nhận lấy đi, chỉ là một mộc phật, dù có là chân phật giá lâm cũng không là gì với ta. Nàng sẽ để ý bánh bao một đồng tiền sao?
Bạch Kim Ninh ngơ ngẩn nhìn Lý Thất Dạ, nàng thấy hắn không giống như đang đùa, biết hắn nghiêm túc thật.
Bạch Kim Ninh nhận lấy mộc phật, quỳ xuống đất lạy Lý Thất Dạ:
– Đa tạ công tử, Bạch Kim Ninh không biết nên đền đáp thế nào với đại ân đại đức của công tử cho nhà ta. Miễn công tử có gì cần, Bạch Kim Ninh sẵn sàng làm trâu làm ngựa.
Lý Thất Dạ nhận lễ lớn của Bạch Kim Ninh, gật đầu thản nhiên nói:
– Đứng lên đi.
Bạch Kim Ninh đứng dậy, ngực còn ôm mộc phật, nàng không biết nên miêu tả ngôn từ này thế nào, giống như đang nằm mơ. Nếu nói đây là mơ thì nó lại quá chân thật.
Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh mới đi qua một con phố chợt có tiếng hét to:
– Đấu giá, đấu giá! Đấu giá của Kiêu Hoành Thương Hành sắp bắt đầu! Các vị gia đi ngang qua xin đừng bỏ qua!
Một thanh niên mặc áo vải, vác mấy cái túi vải, tuổi không nhỏ nhưng lại cột tóc sừng trâu như con nít, rất buồn cười. Khuôn mặt thanh niên vừa to vừa tròn, nhưng cười tít mắt nhìn rất thân thiết. Thanh niên chào hàng sẽ không khiến người có ác cảm.
Thanh niên đến gần nhét tờ giấy tuyên truyền vào tay Lý Thất Dạ:
– Gia nhìn thử xem, Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta sắp bắt đầu đấu giá! Gia có muốn mua một tấm vé vào cửa không?
Lý Thất Dạ cười cười nhìn thanh niên:
– À, Kiêu Hoành Thương Hành.
Nhắc tới cửa hàng của mình là thanh niên ưỡn ngực hãnh diện nói:
– Đúng vậy! Là Kiêu Hoành Thương Hành của chúng ta! Cửa hàng chúng ta là lớn nhất Tiên Thống Giới, không, to nhất nguyên Tam Tiên giới. Trong Thiên Hùng quan không có cửa hàng nào lớn hơn chúng ta…
Trong khi thanh niên cố thổi phồng cửa hàng của mình, Lý Thất Dạ không mặn không nhạt nói:
– Nói điểm chính đi.
Nói đi phải nói lại, nghe như thanh niên đang thổi phồng nhưng lời gã nói là thật, Kiêu Hoành Thương Hành là cửa hàng to nhất Tam Tiên giới, nhất Thiên Hùng quan.
Thanh niên lúng túng hắng giọng:
– Khụ! Gia, Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta tổ chức hội đấu giá quy mô siêu lớn, mọi người đều có thể tham gia, nhưng thứ đấu giá có đủ thứ. Có Thiên Hành Thần Châu, Vạn Cổ Phật Hồ, Cửu Tinh Bảo Bàn…
Thanh niên huyên thuyên liệt kê, kể vanh vách từng món báu vật.
Bạch Kim Ninh tính thời gian chợt nhớ ra chuyện này:
– Hội đấu giá cỡ lớn năm năm một lần của Kiêu Hoành Thương Hành đã đến.
Gần đây nàng bị phái ra ngoài tuần tra mà không chú ý tới.
Trong Thiên Hùng quan đã có đầy tuyên truyền của Kiêu Hoành Thương Hành.
Thanh niên cố gắng kể mỗi món báu vật cho Lý Thất Dạ, nhưng hắn không hứng thú gì mấy:
– À.
Ánh mắt thanh niên rất sắc bén, thấy Lý Thất Dạ không hứng thú liền lấy ra đòn sát thủ của mình, giở một tờ sách tuyên truyền ra:
– Nhìn xem, gia thấy không? Báu vật này tuyệt đối đáng giá cho gia trả giá cao. Tiên Quan, là Tiên Quan! Không giấu gì gia, bộ Tiên Quan này đến từ Tiên giới, tuyệt thế vô song, duy nhất vạn cổ.
Thanh niên thổi phồng vật phẩm đấu giá này vô song cõi đời, duy nhất trong vạn cổ.
Quả nhiên Lý Thất Dạ bị bộ Tiên Quan hấp dẫn, chưa thấy hàng thật nhưng sách tuyên truyền in lại hình ảnh khiến người nhìn rất thật. Bộ Tiên Quan đã hấp dẫn Lý Thất Dạ, hắn nhìn chăm chú vào sách tuyên truyền.
Lý Thất Dạ không dời mắt khỏi Tiên Quan, hỏi:
– Có được hôm đại tai nạn phải không?
Thanh niên ấp úng:
– À… thì là… tiểu nhân không biết nữa, nhưng mọi người nói là từ Tiên giới đến, vô song cõi đời.
Lý Thất Dạ liếc thanh niên, lạnh nhạt nói:
– Như thế nào? Ngươi không rõ?
Thanh niên vội trả lời:
– Gia, tiểu nhân chỉ bán vé vào cửa, cái khác thì không quá rõ ràng, chờ bắt đầu đấu giá rồi đấu giá sư sẽ giới thiệu cho gia.
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, thản nhiên nói:
– Chẳng phải vừa rồi ngươi thuộc như lòng bàn tay sao?
Thanh niên làm ra vẻ dễ quên, không nhớ lời mình vừa nói:
– Cái… cái đó… có không?
Thanh niên đổi đề tài chào hàng vé vào cửa:
– Gia mua vé vào cửa đi, nào nào, Lưu Tam ta bán vé rẻ nhất thành, tuyệt đối không lừa dối lão nhân gia người đây. Bán gia năm trăm thôi.
Bạch Kim Ninh sống trong Thiên Hùng quan, nắm rõ mấy chuyện này, nàng hỏi:
– Trước kia chẳng phải có hai trăm sao? Đây chỉ là vé vào cửa bình thường, không phải ghế thượng khách gì đó.
Thanh niên khó xử nói:
– Bây giờ tăng giá rồi. Nếu đã gặp gia vậy tiểu nhân giảm giá cho, hai trăm là tiểu nhân lỗ to rồi, mất máu luôn.
Thanh niên kêu khổ với trời.
Lý Thất Dạ rút vé vào cửa từ tay thanh niên:
– Tiền của ta cũng dám kiếm?
Thấy Lý Thất Dạ cứng rắn rút đi vé vào cửa của mình còn không chịu trả tiền, thanh niên nhăn mặt than thở.
Chương 4194: Giỏi Khoác Lác
Lý Thất Dạ liếc người bán rong tên Lưu Tam Cường, chậm rãi nói:
– Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, về sau ngươi có thể thổi phồng với người ta rằng Lưu Tam Cường nhà ngươi từng bán vé vào cửa cho người nào đó.
Lưu Tam Cường đau lòng kêu khổ:
– Gia, tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, còn phải nhờ vào kiếm chút tiền này ăn cơm.
Bạch Kim Ninh khó hiểu nhìn cảnh này. Vừa rồi Lý Thất Dạ ném ra cả một ức mua mộc phật gia truyền nhà họ, thuận tay tặng mộc phật đó cho nàng. Bây giờ vé vào cửa có hai trăm mà Lý Thất Dạ lấy không trả tiền thì rất quá đáng, Bạch Kim Ninh không hiểu ra sao.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– A, vậy kêu cả nhà lớn nhỏ của ngươi đến đi, ta nuôi.
Lưu Tam Cường nhăn mặt, cười gượng gạo nói:
– Gia đã muốn như thế thì tiểu nhân đành kết duyên lành với gia, tặng vé vào cửa nhà cho gia. Ha ha, gia có vừa mắt vật phẩm đấu giá nào báo tên của Lưu Tam Cường cho tiểu nhân rút chút phí lợi nhuận là tốt rồi.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Tam Cường, cười hỏi:
– Báo tên của ngươi không phải nên giảm giá, cho ta ưu đãi gì sao?
Lưu Tam Cường cười toe nói:
– Nếu tên của tiểu nhân uy phong được như vậy thì hay rồi. Tiểu nhân còn trông chờ có thể rút được chút lợi từ hội đấu giá, mua đôi vòng tay cho đàn bà trong nhà.
Lý Thất Dạ cười tươi hỏi:
– Lưu Tam Cường, ngươi mạnh ba điểm nào?
Nhắc tới tên của mình là Lưu Tam Cường lên tinh thần ngay, vỗ ngực bồm bộp:
– Lưu Tam Cường ta mạnh ăn cơm, mạnh chạy chân, mạnh về đáng tin. Sau này gia có chuyện gì cần cứ nói một tiếng, tiểu nhân chạy chân rất nhanh, người đáng tin, quan trọng nhất là tiểu nhân thu phí luôn giá rẻ!
Lý Thất Dạ liếc gã:
– Chứ không phải giỏi bốc phét?
Lưu Tam Cường lúng túng cười gượng:
– Không, không, tuyệt đối không có chuyện đó. Con người của Lưu Tam Cường ta chưa bao giờ khoác lác, người người đều gọi ta là mạnh đáng tin, mạnh về mọi thứ, đặc biệt đáng tin, ăn ba chén cơm chạy nhanh hơn ngựa ngàn dặm!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cái này gọi là bốc phét, trừ giỏi khoác lác ra ngươi còn biết làm gì?
Lưu Tam Cường nghe sắp có mối làm ăn liền nâng cao tinh thần nói ngay:
– Gia muốn ta làm chuyện gì? Lên trời xuống đất, vào biển leo núi, mạnh đáng tin này không gì không làm được! Miễn gia đưa tiền thì mạnh đáng tin này sẽ làm giúp gia!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ta cũng không muốn cái gì, trong Bất Độ Hải hình như có một, hai chiếc thuyền, kéo về giúp ta. Còn giá tiền, miễn ngươi có thể kéo về thì mọi chuyện dễ thương lượng.
Lưu Tam Cường nhăn mặt, mới rồi còn lâng lâng bỗng chốc teo nhỏ, gã cười gượng nói:
– A, gia nói đùa, tiểu nhân chỉ kiếm miếng cơm thôi. Gia, nếu tiểu nhân đi Bất Độ Hải chịu chết thì… thì… thì tiểu nhân không làm được. Tiểu nhân trên có mẫu thân già tám mươi tuổi, dưới có nhi tử mới sinh ngoe ngoe đòi ăn, lỡ tiểu nhân chết trong Bất Độ Hải thì ai nuôi họ?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Quân đừng lo, có ta nuôi.
Lưu Tam Cường bị nghẹn không nói nên lời, chẳng biết nên nói sao:
– Cái này…
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Mới rồi ngươi còn nói mình không gì không làm được, tự xưng là mạnh đáng tin, theo ta thấy là mạnh khoác lác thì đúng hơn.
Vẻ mặt Lưu Tam Cường khó xử xoa tay nói:
– Cái này là ngoại lệ, ngoại lệ thôi! Nếu gia thật sự cần thuyền thì Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta có đầy. Kiêu Hoành Thương Hành có thuyền lớn nhất trần đời, đủ sức đưa gia vượt qua Bất Độ Hải. Gia có muốn lấy một chiếc không? Báo tên Lưu Tam Cường này ra là…
Lý Thất Dạ liếc gã:
– Sẽ giảm giá mười phần trăm?
Lưu Tam Cường đỏ mặt cười gượng:
– Cái này… hơi khó, nếu gia báo tên Lưu Tam Cường ra chắc sẽ giảm một phần trăm.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Không giảm được mười phần trăm thì cần ngươi làm gì nữa? Theo ta thấy vẫn là câu cũ, mạnh khoác lác.
Nói rồi Lý Thất Dạ xoay người rời đi.
Bạch Kim Ninh thầm lấy làm lạ, Lý Thất Dạ và Lưu Tam Cường không quen biết nhau mới đúng, hơn nữa gã chỉ là kẻ bán rong ngoài đường, tại sao hắn cứ làm khó dễ gã?
Dù bị Lý Thất Dạ làm khó nhưng Lưu Tam Cường rất tốt tính, khi hắn rời đi gã cười tươi đưa tiễn, từ xa hét với theo:
– Gia, gia! Sau này có gì cần cứ tìm Lưu Tam Cường ta, Lưu Tam Cường là mạnh ăn cơm, mạnh chạy chân, mạnh đáng tin. Có lợi nhớ đến tìm Lưu Tam Cường!
Bạch Kim Ninh lật đật chạy theo, đi xa rồi nàng khó hiểu hỏi nhỏ:
– Công tử, mới… mới rồi tại sao lấy vé vào cửa?
Bạch Kim Ninh ngại nói hắn trấn lột, nhưng nàng biết Lý Thất Dạ tuyệt đối không thiếu tiền, lạ là ở chỗ này. Lý Thất Dạ không thiếu tiền nhưng tại sao khó xử kẻ bán hàng nhỏ như Lưu Tam Cường?
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Trên đời không có sự trùng hợp, nàng tưởng đây là tình cờ sao? Trên đường người đến người đi, trùng hợp quá mức.
Bạch Kim Ninh kinh ngạc hỏi:
– Thì… chẳng phải như vậy sao?
Trong mắt Bạch Kim Ninh thì chuyện này rất bình thường, kẻ bán hàng nhỏ như Lưu Tam Cường có khắp nơi trong Thiên Hùng quan. Ở Thiên Hùng quan không hiếm thấy người bán rong vé vào cửa như vậy, không nên có gì lạ mới đúng.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Nàng cho rằng hắn là kẻ bán rong bình thường sao? Đó là vì nàng không thể nhìn thấu hắn.
Bạch Kim Ninh ngây người:
– Cái này…
Trong mắt Bạch Kim Ninh thì Lưu Tam Cường chỉ là kẻ bán rong bình thường, nhìn ngang ngó dọc bộ dạng của gã không khác gì những kẻ bán hàng rong chào hàng trên phố lớn ngõ nhỏ.
Bạch Kim Ninh ngây ngốc hỏi:
– Hắn… Hắn… Hắn không phải người bán rong bình thường?
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Đương nhiên không phải, kẻ bán rong bình thường làm sao có tạo hóa mạnh như vậy.
Bạch Kim Ninh rung động, hình như dạo này nàng nhìn nhầm hơi bị nhiều lần. Đầu tiên là Lý Thất Dạ, bây giờ đến kẻ bán hàng rong như Lưu Tam Cường, tất cả nàng đều không nhìn thấu.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Tiểu tử này rất to gan, biết rõ mình đối diện cái gì còn dám dán ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười cười.
Một lúc lâu sau Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần, chạy theo hỏi Lý Thất Dạ:
– Công tử muốn đi đâu?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đi chỗ nàng ở, trong Thiên Hùng quan này ta lạ nước lạ cái, không có nơi an thân, còn đi đâu được?
Bạch Kim Ninh ngây người:
– A?
Nàng là hoàng hoa khuê nữ, dẫn một nam nhân về nhà thì hơi không ổn, nhưng lúc này nàng không có sự lựa chọn.
Chương 4195: Nhiên Chỉ Minh Chí (1)
Bình thường khi có nhiệm vụ Bạch Kim Ninh sẽ ở trong doanh, nhưng nàng cũng có một sân nhỏ trong Thiên Hùng quan, lúc ngày nghỉ nàng sẽ ở đây. Nơi chốn phồn hoa như Thiên Hùng quan mà sở hữu một sân nhỏ cũng xem như quân đoàn Thiên Tiệm ưu đãi.
Về nhà nhỏ ấm áp của mình, Bạch Kim Ninh dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ. Nhà chỉ có một căn phòng, ngày thường chỉ có mình Bạch Kim Ninh ở, giờ nàng đành nhường lại cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua, không soi mói gì.
Dàn xếp yên ổn rồi Lý Thất Dạ căn dặn:
– Chờ sau hội đấu giá ta đi gặp Thái Doãn Hỉ.
Bạch Kim Ninh đành bôn ba vất vả làm việc vì Lý Thất Dạ:
– Ta… ta đi kiếm danh ngạch cho công tử.
Dàn xếp Lý Thất Dạ xong Bạch Kim Ninh lấy mộc phật ra đặt ở đại sảnh nhỏ, đốt nhang vái lạy, gia đình họ luôn giữ lại thói quen này. Ngày xưa khi mộc phật còn chưa bị cầm bán, mỗi ngày nhà họ sẽ đốt nhang lạy phật.
Lý Thất Dạ xem rồi cười hỏi:
– Tổ tiên các người nói gì về mộc phật này?
Bạch Kim Ninh trả lời:
– Người già trong nhà nói đây là bảo bối gia truyền của nhà chúng ta, che chở các đời con cháu bình an.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Câu này nói có lý, đúng là thứ này có thể che chở nhà các ngươi bình an, đặc biệt ở nơi dã man như vùng đất biên hoang.
Bạch Kim Ninh giật mình, nàng không ngờ Lý Thất Dạ nói chuyện nghiêm túc vậy. Người lớn trong nhà nói mộc phật bảo vệ cả gia đình bình an, nhưng Bạch Kim Ninh cảm thấy đây chỉ là sự tượng trưng, cầu nguyện may mắn, trong lòng nàng không quá tin một pho tượng mộc phật có thể bảo vệ gia đình bình an.
Nhìn Bạch Kim Ninh ngây người, Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Không tin sao?
Bạch Kim Ninh không biết nên nói sao:
– Cái đó…
Bạch Kim Ninh cảm thấy phù hộ bình an là một thứ rất hư vô xa vời, đúng hơn là sự tượng trưng, an ủi tâm lý.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Biết mộc phật quý giá ở đâu không?
Bạch Kim Ninh lắc đầu nói:
– Không biết.
Trước đó Lý Thất Dạ nói mộc phật có giá trị hơn xa một ức, nhưng Bạch Kim Ninh không nhìn ra mộc phật có gì quý giá.
Lý Thất Dạ lấy mộc phật xuống:
– Vậy ta triển lãm cho nàng xem.
Bạch Kim Ninh nín thở xoe tròn mắt nhìn kỹ.
Làm thành viên trong gia tộc, Bạch Kim Ninh rất muốn biết bảo bối gia truyền mộc phật quý giá ở chỗ nào.
Rầm!
Bạch Kim Ninh chưa phản ứng lại thì Lý Thất Dạ đã ném mạnh mộc phật xuống đất.
Thấy mộc phật bị đập bể, Bạch Kim Ninh sợ hãi hét rầm lên, nhảy cẫng lên:
– A!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, kích thích lớn đến Bạch Kim Ninh. Dù đây không phải bảo bối gia truyền nhưng nó được mua với giá một ức, vậy mà bị Lý Thất Dạ đập nát bấy, một ức thành mảnh vụn.
Bạch Kim Ninh hóa đá thật lâu, chỉ vào Lý Thất Dạ, lắp bắp nửa ngày không nói thành câu:
– Ngươi… ngươi… ngươi…
Một ức bị Lý Thất Dạ đập nát, nó còn là mộc phật bảo bối gia truyền nhà bọn họ. Bạch Kim Ninh như bị sét đánh trân trân nhìn đống vụn vỡ, nàng không thể dùng từ ngữ hình dung tâm tình.
Bạch Kim Ninh không biết nên tức giận hay bất đắc dĩ, hoặc đau lòng.
Mộc phật là bảo bối gia truyền của họ, nhưng đó là thì quá khứ, giờ nó bị Lý Thất Dạ đập nát thì Bạch Kim Ninh không có quyền giận hắn, nàng không thể giận. Dù sao là Lý Thất Dạ bỏ ra một ức mua nó, cũng là hắn tặng lại cho nàng, dù hắn muốn đập bể mộc phật thì nàng cũng không trách móc gì được.
Một lúc lâu sau Bạch Kim Ninh mới hỏi được một câu:
– Tại… tại… tại sao đập bể nó?
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói:
– Vì cho nàng thấy giá trị của nó, mộc phật không đáng giá tiền, dù nó được Lăng Gia Phật tạo ra cũng chỉ là mộc phật bình thường. Thứ đáng giá nằm trong bụng phật.
Bạch Kim Ninh không quá tin tưởng, lắp bắp hỏi:
– Thật… thật… thật không?
Lý Thất Dạ cười cười:
– Hãy tìm đi, tin tưởng ta.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn đống vụn vỡ dưới đất, dường như hắn không phải đập mộc phật một ức mà chỉ tiện tay đập thứ một đồng tiền.
Bạch Kim Ninh rùng mình, vội lục lọi mảnh vỡ tìm kiếm thứ Lý Thất Dạ nói.
Một lúc sau Bạch Kim Ninh tìm được thứ gì trong những mảnh vỡ, nàng mừng rỡ giơ lên cho hắn xem:
– Tìm được rồi! Là cái này phải không?
Bạch Kim Ninh tìm được một khúc trông như ngà voi, cỡ ngón tay, chỉ có một nửa.
Nửa khúc màu trắng ngà ố vàng, nhìn mặt cắt của nó dường như từng bị đốt.
Bạch Kim Ninh nhìn nửa khúc giống ngà voi, chần chừ hỏi:
– Cái này… là giá trị thật sự của mộc phật?
Trông nó không giống đồ quý giá.
Lý Thất Dạ nhìn thứ trong tay Bạch Kim Ninh, không chút bất ngờ gật đầu nói:
– Đúng vậy, là nó.
Bạch Kim Ninh không nhìn ra nửa khúc giống ngà voi này có điểm nào đặc biệt:
– Thứ… này là… gì?
Nếu kêu Bạch Kim Ninh bỏ một ức ra chắc chắn nàng sẽ chọn mộc phật chứ không phải thứ này, trông mộc phật đáng giá hơn nó.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Phật chỉ, nếu ta không đoán sai thì đó là phật chỉ của Lăng Gia Phật.
Bạch Kim Ninh rung động tinh thần, hút ngụm khí lạnh:
– Phật chỉ của Lăng Gia Phật!?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đúng, nhiên chỉ minh chí, đây chắc là một khúc ngón tay Lăng Gia Phật để lại.
Bạch Kim Ninh rung động tinh thần:
– Nhiên chỉ minh chí!
Bạch Kim Ninh có nghe điển cố này rồi, nhưng nàng nghĩ nó như truyện ngụ ngôn không ngờ có thật.
Không ai có thể giải thích nhiên chỉ minh chí là cái gì.
Bạch Kim Ninh nhìn một khúc xương ngón tay, nàng hoàn toàn không nhìn ra nó có gì khác biệt, càng không thể phán đoán có phải là ngón tay của Lăng Gia Phật không.
– Vậy… làm sao kết luận nó là phật chỉ của Lăng Gia Phật?
Lăng Gia Phật là vô thượng phật chủ, Thủy Tổ ghê gớm. Có người nói lúc Lăng Gia Phật còn trên đời thì phật quang phổ chiếu, có thể phổ độ chúng sinh. Nhưng nhìn khúc ngón tay này không có chút phật tính.
Lý Thất Dạ cười nhận lấy phật chỉ từ tay Bạch Kim Ninh:
– Đây không phải ai đều nhìn ra được, nó ẩn chứa phật tính rất sâu, nếu không chẳng có câu nhiên chỉ minh chí.
Lý Thất Dạ xoay phật chỉ, vận chuyển công pháp ngưng tụ ảo diệu đại đạo.
Ong ong ong ong ong! audio coi am
Phật chỉ tỏa ra từng lũ phật quang tựa như mở ra thế giới phật pháp, trong phật quang vô tận hiển hiện một bóng phật. Bóng phật vô thượng, phổ độ chúng sinh, phật pháp vô biên, thương hại vạn cổ.