Đế Bá Audio Podcast
Tập 838 [Chương 4186 đến Chương 4190]
❮ prevnext ❯Chương 4186: Ta Ra Một Ức (1)
Lý Thất Dạ nhìn giá, vươn tay cầm mộc phật, thản nhiên nói:
– A, ba mươi vạn, ta mua.
Bạch Kim Ninh trợn mắt há hốc mồm. Ba mươi vạn bất hu chân thạch, đừng nói cường giả tu sĩ bình thường, dù là truyền nhân của những đạo thống lớn, hoàng tử, thánh tử xuất thân cao quý cũng không thể một hơi bỏ qua nhiều chân thạch như vậy. Nhưng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng như nó chỉ có giá ba tảng đá.
Một tiếng niệm phật vang lên:
– A di đà phật.
Khi Lý Thất Dạ cầm mộc phật thì có tơ mềm bay tới, phất trần từ bên cạnh quét qua cuốn lấy tay Lý Thất Dạ.
Tiếng niệm phật vang lên, đã có hai người đứng bên cạnh Lý Thất Dạ.
Đó là hai thiếu niên, mặc áo sa di, cạo đầu sạch sẽ, vết sẹo nhang ngay hàng thẳng lối.
Hai sa di sau đầu phát sáng như hai tiểu phật, áo tăng trên người không điểm xuyết báu vật nhưng lấp lánh phật, khiến hai người trông như không nhiễm hạt bụi trần.
Hai sa di khuôn mặt rất giống nhau, người không biết còn tưởng là song sinh. Người đứng bên trái cánh tay hơi dài, người đứng bên phải bàn tay to lớn, phân biệt rõ ràng.
Dùng phất trần quấn cánh tay Lý Thất Dạ là sa di bên trái, cánh tay rất dài.
Sa di bên trái chắph ai tay hứng Lý Thất Dạ:
– Thiện tai, thiện tai, thí chủ, phật này có duyên với chúng ta.
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt:
– Có duyên với các ngươi thì liên quan gì đến ta?
Bạch Kim Ninh giật nảy mình kéo góc áo Lý Thất Dạ nói nhỏ:
– Đừng tranh với họ!
Lý Thất Dạ liếc qua Bạch Kim Ninh, cười hỏi:
– Tại sao phải tranh với họ? Không lẽ bọn họ ăn thịt người?
Lý Thất Dạ nói lớn tiếng, Bạch Kim Ninh đá lông nheo với hắn, tiếp tục thì thầm:
– Họ là đồng tử dưới tòa của Minh Vương Phật, ngươi không tranh thắng được đâu.
Lý Thất Dạ không cho là đúng nói:
– Đồng tử dưới tòa của Minh Vương Phật thì sao? Dù Minh Vương Phật đến cũng không lọt vào mắt ta.
Bạch Kim Ninh sợ hết hồn, đá lông nheo liên tục với hắn, nàng sợ Lý Thất Dạ vời đến hạo sát thân.
Hai sa di nghe Lý Thất Dạ nói, cùng biến sắc mặt.Nguồn truyện audio Podcast
Hai sa di là hai đồng tử dưới tòa của Minh Vương Phật, được người gọi là Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng.
Cánh tay hơi dài là Minh Vương Tả Đồng, bàn tay to là Minh Vương Hữu Đồng, bọn họ luôn hầu hạ bên Minh Vương Phật.
Minh Vương Phật uy phong lẫm lẫm trong Tiên Thống Giới thời này, đạo hạnh sâu không lường được. Có người nói Minh Vương Phật là Trường Tồn đại thành, có người bảo là Trường Tồn đỉnh cao, tóm lại thực lực làm cường giả thiên hạ kiêng dè.
Minh Vương Phật không chỉ bái vào Quang Minh Thánh Viện, là học sinh mạnh nhất Thánh Đà Tây Bộ, thiên tài giỏi nhất, còn là phương trượng của Lăng Gia Tự.
Lăng Gia Tự là chùa lớn nhất Tiên Thống Giới, Minh Vương Phật là phương trượng thứ nhất của Lăng Gia Tự, thân phận mạnh hơn học sinh giỏi nhất Thánh Đà Tây Bộ rất nhiều.
Minh Vương Phật uy chấn thiên hạ, địa vị cao thượng vô cùng, trong Tiên Thống Giới có biết bao đạo thống kính gã ba phần.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng là sa di dưới tòa luôn theo hầu Minh Vương Phật, cũng được người tôn kính. Hai người đi đến đâu đều được người tôn xưng, địa vị cao cả.
Nay Lý Thất Dạ huênh hoang buông lời ngông cuồng không thèm để họ vào mắt, bao gồm Minh Vương Phật của họ. Hắn vnehe váo nhục nhã Minh Vương Phật, làm hai người biến sắc mặt.
Minh Vương Hữu Đồng và Minh Vương Tả Đồng chắp tay vào nhau:
– A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Hai người không nổi giận ngay.
Minh Vương Tả Đồng chắp tay nói:
– Thí chủ, mộc phật này là tượng của Thủy Tổ chúng ta, có duyên với chúng ta, chúng ta muốn hóa mộc phật nghênh về Lăng Gia Tự, mong thí chủ thành toàn.
Minh Vương Hữu Đồng nói có lý, mộc phật là tượng Lăng Gia Phật, họ và Minh Vương Phật xuất thân từ Lăng Gia Tự, nghênh tượng Thủy Tổ về chùa là hợp tình hợp lý.
Bạch Kim Ninh đá lông nheo liên tục với Lý Thất Dạ ra hiệu hắn từ bỏ mộc phật đi, họ không cần thiết chống đối với Minh Vương Phật, càng không cần phải chống đối Lăng Gia Tự.
Lăng Gia Tự có vô số tín đồ trong Tiên Thống Giới, Minh Vương Phật là phương trượng niệm tiếng phật là biết bao người sẽ hiệu lực vì Lăng Gia Tự.
Lý Thất Dạ hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Bạch Kim Ninh:
– Liên quan gì ta? Chỉ là mua bán, nói gì phật duyên. Lời lừa dối thiện nam tín nữ đó đi nói với người khác đi.
Bị Lý Thất Dạ khinh ra mặt, Minh Vương Hữu Đồng, Minh Vương Tả Đồng biến sắc mặt. Từ khi bọn họ ra đường đời ai chẳng kính họ ba phần/ Nhiều người không nể mặt tăng cũng nể mặt phật.
Minh Vương Tả Đồng hỏi tiểu nhị:
– Tiểu nhị, phật này bán giá thế nào?
Tiểu nhị trả lời liền:
– Ba mươi vạn bất hủ chân thạch, đương nhiên ai ra giá cao thì được, ha ha.
Tiểu nhị cũng là người biết buôn bán, thấy Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng và Lý Thất Dạ quyết lấy mộc phật, gã liền đưa ra đề nghị hai phe cạnh tranh ra giá.
Minh Vương Hữu Đồng nói ngay:
– Bần tăng ra bốn mươi vạn.
Thấy Minh Vương Hữu Đồng ra gái rộng rãi, tiểu nhị lên tinh thần cười nói:
– Được được.
Tiểu nhị nhìn mộc phật trong tay Lý Thất Dạ, cười tủm tỉm hỏi:
– Quân nhân nhìn thấy rồi, vị phật gia này ra bốn mươi vạn, không biết quan nhân có muốn không?
Lý Thất Dạ vuốt ve mộc phật, thản nhiên nói:
– Một trăm vạn.
Lý Thất Dạ vừa mở miệng đã kêu gái một trăm vạn, Minh Vương Hữu Đồng, Minh Vương Tả Đồng tức giận tái mặt.
Minh Vương Hữu Đồng nói ngay:
– Một trăm mười vạn.
Hai người không giống Lý Thất Dạ mở miệng đã tăng gái gấp đôi, dù thân phận của họ cao thượng, túi tiền phồng căng nhưng một trăm vạn bất hủ chân thạch không phải số lượng nhỏ đối với họ.
Lý Thất Dạ tùy tiện nói:
– Năm trăm vạn.
Bạch Kim Ninh nhảy cẫng lên như mèo bị đạp đuôi:
– Năm trăm vạn!?
Tiểu nhị cũng hết hồn:
– Năm trăm vạn!?
Tiểu nhị đã thấy nhiều vị khách nhưng chưa gặp ai tăng gái điên cuồng như vậy, bộ dạng của Lý Thất Dạ như đang nói: Tiền không là vấn đề.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng biến sắc mặt, Lý Thất Dạ mở miệng tăng giá gấp mười lần rõ ràng là muốn chống đối họ, cố ý làm khó dễ.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng liếc nhau, hai người do dự sau đó cắn răng báo giá:
– Chúng… chúng ta ra năm trăm…
Hai người chưa báo giá Lý Thất Dạ đã tùy ý tăng lên:
– Một ngàn vạn.
Nghe một ngàn vạn, Minh Vương Tả Đồng,Minh Vương Hữu Đồng nuốt ngược giá sắp thốt khỏi môi. Hai người mặt đỏ rần thật lâu nói không ra lời.
Lý Thất Dạ vừa mở miệng đã báo một ngàn vạn, Bạch Kim Ninh sợ hãi mặt không còn chút máu:
– Ngươi… ngươi bị điên?
Chương 4187: Ta Ra Một Ức (2)
Rõ ràng là thứ gái ba mươi vạn giờ một hơi lên một ngàn vạn, quá mức rồi, hắn là người không đáng tin nhất nàng từng gặp.
Tiểu nhị thấy rộng biết nhiều cũng hết hồn, kiểu báo giá của Lý Thất Dạ quá mức. Cứ tăng giá gấp đôi như nhà giàu mới nổi, khách như vậy đã là trăm năm khó gặp. Lý Thất Dạ thì trực tiếp tăng gấp mười lần, mtrăm lần. Kiểu báo gái của hắn như sợ giá quá thấp, ước gì báo ra giá trên trời.
Tiểu nhị chưa từng thấy vị khách nào sợ đồ vật giá không đủ cao, gã xeo tròn mắt.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng nhìn nhau, một ngàn vạn là con số lớn đối với hai người, kêu bọn họ một hơi lấy ra thì khó khăn.
Minh Vương Tả Đồng,Minh Vương Hữu Đồng lại nhìn mộc phật trong tay Lý Thất Dạ, hơi do dự. Hai người nhìn ra được mộc phật không đơn giản, họ đi theo Minh Vương Phật lâu luyện ra ánh mắt sắc bén, bản thân họ cũng có địa thần thông. Minh Vương Hữu Đồng, Minh Vương Tả Đồng nhìn kỹ thì mộc phật có phật tính rất mạnh, rất có thể ra từ tay Thủy Tổ của họ. Nhưng hai người không dám khẳng định điều này có thật không.
Có một điều học sinh, Minh Vương Hữu Đồng chắc chắn rằng mộc phật này tuyệt đối không chỉ có ba mươi vạn, nếu giá một ngàn vạn thì hơi khó chấp nhận.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng do dự, có nên lây mộc phật này không? Nếu ra từ tay Lăng Gia Phật thì giá một ngàn vạn không mắc, nhưng nếu không phải thì họ lỗ to.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng giãy dụa sau đó cắn răng định đánh cuộc một keo.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng định báo giá, Lý Thất Dạ cầm mộc phật nhẹ nhàng báo giá mới:
– Năm ngàn vạn.
Lý Thất Dạ dứt lời, đừng nói Bạch Kim Ninh, tiểu nhị cũng hết hồn hét chói tai:
– Năm ngàn vạn!?
Chưởng quầy cũng chạy tới.
Bạch Kim Ninh ngây người tại chỗ, hai chân run run, nàng sợ ngây người kéo tay áo Lý Thất Dạ, nói nhỏ:
– Ngươi… ngươi… ngươi… cái… cái… cái này không phải chơi trò con số.
Bạch Kim Ninh mới dứt lời Lý Thất Dạ đã báo tiếp gái:
– Một ức.
Bạch Kim Ninh lắp bắp không nói nên lời:
– Ta… ta… ta…
Tiểu nhị đứng không vững, chưởng quầy chạy lại nhận thay.
Tình huống như vậy chưởng quầy thấy rộng biết nhiều cũng xoe tròn mắt. Thứ ba mươi vạn mà Lý Thất Dạ báo giá một ngàn vạn. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng chưa ra giá hắn đã tự tănng ăm ngàn vạn, cuối cùng chốt một ức.
Tự mình kêu giá với mình, bất cứ người nào tuyệt đối lần đầu tiên gặp loại người như vậy, quá khùng.
Trên đời có mấy người tự đấu giá với bản thân? Không có. Chỉ có đồ ngốc mới làm ra chuyện như vậy, hôm nay họ gặp tên ngốc đó.
Đồ ba mươi vạn lên giá một ức, giá không tưởng như vậy ai nghe cũng run chân.
Minh Vương Hữu Đồng, Minh Vương Tả Đồng biểu tình cực kỳ khó xem. Giá một ức, trước không nói hai người có trả nổi không, dù thật sự trả được thì họ cũng sẽ không bỏ ra một ức bất hủ chân thạch đi mua mộc phật, nó không phải báu vật tuyệt thế gì, chỉ là mộc phật.
Chưởng quầy hắng giọng nói:
– Khụ, khụ, cái… cái đó… quan nhân… người… người… người xác định muốn mua mộc phật này?
Chưởng quầy không quá tự tin.
Không trách chưởng quầy, đồ ba mươi vạn một hơi lên giá một ức, từ một ngàn vạn đến năm ngàn vạn rồi một ức là tự Lý Thất Dạ báo giá.
Tự mình đẩy giá thương phẩm lên gấp mười lần, chỉ có kẻ điên mới làm ra chuyện như thế, không ai làm được.
Nhìn bộ dạng Lý Thất Dạ như ngại thứ này không đủ mắc, tự tăng giá gấp mười lần cho nó. Chuyện ngốc như vậy trên đời trừ Lý Thất Dạ ra sợ là không ai làm được.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng tùy ý nói:
– Đúng vậy, ta muốn nó.
Bình tĩnh như thể thứ Lý Thất Dạ nói không phải một ức bất hủ chân thạch mà là vài tảng đá, hết sức tùy ý.
Bạch Kim Ninh đã không nói nên lời, nàng há mồm nhưng cổ họng nghẹn lại, không nói nổi.
Bạch Kim Ninh cảm thấy Lý Thất Dạ bị điên rồi. đó là một mộc phật giá ba mươi vạn, dù Lý Thất Dạ thật sự rất muốn mua nó cũng không đến mức trực tiếp tăng lên một ức, cách làm này không thể miêu tả bằng từ phá của nữa, hình dung hắn điên cũng không đủ.
Chưởng quầy cười gượng, hai tay xoa vạt áo:
– Ha ha, cái… cái đó… tiên trưởng trả tiền mặt hay trả bằng cách khác?
Chưởng quầy không quá chắc, vì thứ ba mươi vạn mua bằng giá một ức, không ai làm chuyện ngốc như vậy, gã sợ Lý Thất Dạ chỉ nói sướng miệng.
Minh Vương Hữu Đồng chắp hai tay nói:
– Thiện tai, thiện tai, lời nói ra như nước đổ, không thể nói dối. Thí chủ đã báo gái thì nên thực hiện nó.
Minh Vương Hữu Đồng, Minh Vương Tả Đồng không quá tin tưởng Lý Thất Dạ có thể tùy tiện lấy ra một ức bất hủ chân thạch, hai người cảm thấy Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng nói nên họ chèn ép lại hắn.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Chỉ là một ức, số lượng nhỏ như vậy ta còn không thèm mang theo bên người.
Chưởng quầy, những người khác nhìn nhau. Một ức bất hủ chân thạch qua miệng Lý Thất Dạ chỉ là con số nhỏ.
Minh Vương Tả Đồng chắp hai tay:
– Thí chủ, đó là một ức, không phải ba mươi vạn, càng không là một, hai bất hủ chân thạch. Thí chủ xin đừng nói dối!
Minh Vương Tả Đồng cao giọng nhấn mạnh câu cuối.
Hai người hơi mong chờ Lý Thất Dạ không lấy ra một ức được, vậy thì họ có thể đả kích cườin hạo hắn, còn có thể mua mộc phật với giá ba mươi vạn.
Lý Thất Dạ hờ hững nhìn hai người:
– Có khác nhau sao? Một ức và một, hai bất hủ chân thạch đều như nhau, chỉ là số lượng nhỏ.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng nghẹn lời, hai người mặt đỏ rần.
Bộ dạng của Lý Thất Dạ khiến người không nói nên lời.
Giống như Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng bỏ ra một trăm vạn mua mộc phật sẽ đau lòng nửa ngày, đó là số lượng không nhỏ.
Lý Thất Dạ thì bộ dạng như là một trăm vạn, không, một ức tựa như hai người Minh Vương Tả Đồng bỏ ra ba đồng tiền mua một chai dầu, nhẹ nhàng tùy tiện.
Với người khác là giá trên trời nhưng với Lý Thất Dạ chỉ là số lượng nhỏ bé, mua chai dầu, ăn bữa sáng, tiền tiêu vặt không đáng gì, không, thậm chí không tính là tiền tiêu vặt.
Thái độ đó của Lý Thất Dạ làm Minh Vương Tả Đồng,Minh Vương Hữu Đồng á khẩu thật lâu, mặt đỏ rần.
Chương 4188: Có Tiền Là Đại Gia
Bạch Kim Ninh đứng ngây người, đầu óc trống rỗng, lần đầu tiên nam nhân gặp tên điên như vậy.
Chưởng quầy bị thanh thế của Lý Thất Dạ hù sợ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần xoa tay cười gượng:
– Cái… cái đó… tiên trưởng… trả như thế nào?
Lý Thất Dạ liếc qua chưởng quầy:
– À, chỗ ta hình như có một viên trân châu gì đó, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, cầm đi.
Nói rồi Lý Thất Dạ tùy tiện móc ra một hộp gỗ nhỏ ném cho chưởng quầy.
Chưởng quầy nhận hộp gỗ nhỏ, mở ra. Hộp gỗ tỏa ánh sáng rựnc rỡ làm mù mắt người.
Minh Vương Hữu Đồng, Minh Vương Tả Đồng chưa thấy rõ thứ đó là gì thì cạch một tiếng chưởng quầy đóng nắp lại.
Ngực chưởng quầy phập phồng, sợ hết hồn. Gã lại mở nắp hộp ra nhìn nhìn rồi đóng ngay, xem bộ dạng của gã thì bị minh châu trong hộp làm đứng tim.
Lý Thất Dạ tùy tay nâng lên nâng xuống mộc phật, hỏi:
– Đủ chưa? Ngươi định giá bao nhiêu?
Hai tay chưởng quầy run run nói ngay:
– Đủ, đủ, đủ, tuyệt đối đủ, còn dư, dư!
Chưởng quầy nói ngay:
– Chúng… chúng… chúng ta sẽ thối… thối lại cho tiên trưởng ngay.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Không có gì, nếu thiếu thì ta bù thêm cho các ngươi.
Bộ dạng của Lý Thất Dạ giống như người ngốc, nhiều tiền, mau bu lại.
Chưởng quầy sợ run rẩy nói:
– Không, không, không! Đủ rồi đại gia, đã đủ, chúng… chúng ta đã lời lớn, không, lời siêu lớn, nhiều còn hơn lợi nhuận ngàn năm. Chúng… chúng ta… đã lời rất nhiều, ta thối lại cho đại gia ngay!
Trái tim chưởng quầy không chịu nổi, một mộc phật giá ba mươi vạn mà bán tới một ức đã hết sức hù người, giờ Lý Thất Dạ tùy tiện ném ra minh châu như thế. Chưởng quầy định giá minh châu này trong đó đã lời to, gã ước gì thối tiền ngay cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ hờ hững nói không đủ sẽ bù thêm cho họ, làm chưởng quầy sợ chết khiếp.
Giống như ngươi vốn muốn kiếm một, hai trăm vạn, lòng có đen tới đâu cũng chỉ kiếm cỡ một ngàn vạn. Giờ thì tốt rồi, cho ngươi một hơi kiếm mấy chục ức, tiền kiếm được làm người sợ ngây người, lương tâm không chịu nổi.
Lúc này chưởng quầy không dám muội lương tâm kiếm tiền, vì đã lời quá nhiều.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Ngươi nói câu này còn có lương tâm, thôi được, số dư không cần, thưởng cho ngươi đi.
Chưởng quầy sợ hãi run run, phản ứng lại quỳ xuống đất nói:
– Cái… cái… cái này… tạ đại gia thưởng cho, tạ đại gia!
Giống như ngươi bán món đồ không chỉ tăng gái gấp một trăm lần kiếm một, hai ức, Lý Thất Dạ còn tùy tay thưởng cho ngươi hai, ba trăm ức. Ngươi kiếm lời không nhiều bằng Lý Thất Dạ thưởng cho, nên chưởng quầy mới hết hồn quỳ dưới đất.
Thấy bộ dạng chưởng quầy như thế, Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng biết gặp phải nhà giàu sụ, không, nhà giàu sụ đã không đủ để hình dung Lý Thất Dạ, hắn là tên điên.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng xám xịt rời đi.
Chưởng quầy dùng thái độ cung kính nhất cuộc đời nhận lấy mộc phật từ tay Lý Thất Dạ:
– Đại gia cho phép ta gói lại cho người.
Chưởng quầy ước gì quỳ phục vụ Lý Thất Dạ, thần giàu, không, tiên giàu như thế cả đời gã chỉ gặp được đúng một người.
Bạch Kim Ninh cảm giác hai chân không nghe lời mình, nàng không kịp phản ứng.
Khi chưởng quầy đưa mộc phật đã gói kỹ cung kính đưa cho Lý Thất Dạ, kính cẩn hỏi:
– Đại gia còn muốn lấy cái gì không? Đại gia cứ việc lấy đồ trong tiệm của ta.
Chưởng quầy cảm thấy lương tâm đang đau, một hơi kiếm nhiều tiền của Lý Thất Dạ như vậy. Một viên bảo châu của hắn có thể mua nguyên tiệm của gã, nên gã cảm thấy mình quá đen, lương tâm tự trách. Chưởng quầy mời Lý Thất Dạ chọn báu vật trong tiệm của gã, cứ việc lấy khỏi phải trả tiền, gã vui lòng tặng hết thương phẩm trong tiệm. Lý Thất Dạ lấy đi hết đồ trong tiệm thì lương tâm của chưởng quầy mới dễ chịu, không bị áy náy.
Lý Thất Dạ nhìn lướt qua đồ trong tiệm, không thứ gì đập vào mắt, hắn thuận miệng hỏi Bạch Kim Ninh đứng cạnh:
– Nàng muốn cái gì không?
Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần, ngơ ngác chỉ vào mình:
– A? Kêu… kêu… kêu ta?
Lý Thất Dạ tùy ý hỏi:
– Thích cái gì không? Thích thì tự chọn đi.
Bạch Kim Ninh cảm giác như đang nằm mơ:
– Thật… thật… thật sự có thể?
Nàng là tiểu đội trưởng của quân đoàn Thiên Tiệm, nhiều báu vật trong tiệm nàng không mua nổi.
Chưởng quầy gật đầu lia:
– Có thẻ,cô nương cứ việc chọn đi, thích cái gì cứ lấy hết.
Lương tâm của chưởng quầy rất áy náy, Lý Thất Dạ không muốn, Bạch Kim Ninh đứng cạnh hắn lấy vài món mới làm gã dễ chịu.
Bạch Kim Ninh rụ rè hỏi:
– Cái… bảo thuẫn này được không?
Nàng cảm giác như đang mơ.
Bạch Kim Ninh mới dứt lời tiểu nhị nhanh như tia chớp lấy bảo thuẫn gói lại ngay, cung kính đưa tới trước mặt nàng:
– Đây, đây!
Bạch Kim Ninh ngây người, nàng không ngờ đây là sự thật, quá sức tưởng tượng.
Chưởng quầy khích lệ Bạch Kim Ninh, làm như đồ của gã không cần tiền:
– Cô nương còn muốn cái gì cứ chọn tiếp đi, chọn đi.
Bạch Kim Ninh do dự chọn một thanh kiếm:
– Vậy… ta muốn thanh kiếm này.
Bạch Kim Ninh mới nói xong tiểu nhị liền gói bảo kiếm cung kính đưa tới trước mặt nàng:
– Tiểu thư, bảo kiếm của tiểu thư đây.
Tiểu nhị tốc độ nhanh như tia chớp, như sợ Bạch Kim Ninh không chịu lấy.
Chưởng quầy nhiệt tình xúi giục Bạch Kim Ninh:
– Cô nương chọn tiếp đi, còn thích cái gì nữa không?
Đãi ngộ này đến quá mau, làm Bạch Kim Ninh không kịp trở tay. Trong tiệm này có nhiều đồ tốt mà nàng ngày thường không dám mơ.
Khi Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần, nàng cầu cứu nhìn Lý Thất Dạ:
– Làm… làm… làm vậy có được không?
Bạch Kim Ninh sợ chưởng quầy đòi tiền nàng hoặc Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ dửng dưng, liếc nàng một cái:
– Thích thì cứ lấy.
Đối với Bạch Kim Ninh thì báu vật trong tiệm đều là đồ tốt hiếm có, nhiều cái nàng không mua nổi. Nhưng với Lý Thất Dạ thì mấy thứ này hoàn toàn không vừa mắt hắn.
Chưởng quầy cười nịnh:
– Đúng đúng, miễn cô nương thích cứ tùy tiện chọn, lấy đi, tất cả tặng miễn phí.
Bạch Kim Ninh biết chưởng quầy đồng ý tặng đồ trong tiệm miễn phí cho nàng là vì Lý Thất Dạ, hắn mới là tài thần khiến chưởng quầy ước gì quỳ liếm nhiều lần.
Bạch Kim Ninh do dự một chút, chọn một cái bảo lô:
– Thế… ta lấy thêm một cái bảo lô đi.
Bạch Kim Ninh ngượng ngùng cảm thấy mình quá tham lam, vì nàng đã lấy hai món báu vật rồi.
Bạch Kim Ninh vừa nói xong tiểu nhị đã đóng gói cho nàng:
– Bảo lô của tiểu thư đây.
Chương 4189: Tặng, Tặng, Tặng, Tặng Hết
Chưởng quầy nhiệt tình đề cử món đồ tốt khác trong tiệm:
– Tiểu thư xem chuông vàng này không tệ, đúc bằng tây vương bảo kiếm, trong trẻo, khắc thần văn, có cổ vận.
Đối với chưởng quầy thì Bạch Kim Ninh chọn nhiều món báu vật mới khiến lòng gã dễ chịu hơn. Chưởng quầy đã kiếm nhiều tiền từ tay Lý Thất Dạ, nhiều vượt mức còn hơn kiếm tiền đen. Lương tâm của chưởng quầy không chịu nổi, nếu Bạch Kim Ninh chọn nhiều món báu vật chút thì lương tâm của chưởng quầy mới dễ chịu hơn, không thấy áy náy.
Bạch Kim Ninh ngần ngừ, nàng đã chọn ba món báu vật rồi:
– Vậy… cái này được không?
Trong khi Bạch Kim Ninh do dự chưởng quầy đã kêu tiểu nhị đóng gói:
– Được, được chứ, sao không được.
Bạch Kim Ninh đành nhận:
– Vậy… được rồi.
Bạch Kim Ninh còn chưa lấy lại tinh thần chưởng quầy đã giới thiệu món báu vật khác cho nàng:
– Cái thần giản này thế nào? Là chí bảo vô thượng của tiên đạo đại giáo, mềm như chân long, cứng như cột chống trời, có tám mươi chín bảo phù gia ốc, là thượng thượng phẩm.
Chưởng quầy ước gì nhét hết đống báu vật vào tay Bạch Kim Ninh.
Chưởng quầy xúi giục và nhiệt tình đề cử, Bạch Kim Ninh lại chọn mười mấy món đồ tốt. Có thể nói thứ tốt nhất trong tiệm đều bị chưởng quầy nhét vào tay nàng.
Nhạn một đống làm Bạch Kim Ninh ngại ngùng, giờ nàng mới hiểu cái gì gọi là nhận thứ tốt của người ta tới mềm tay.
Nhận chưởng quầy miễn phí tặng mười mấy món báu vật rồi Bạch Kim Ninh không dám mặt dày nhận thêm nữa. Bạch Kim Ninh đã rất thỏa mãn, nàng cảm thấy mình quá tham lam, siêu tham lam.
Bạch Kim Ninh thật sự không dám nhận nữa:
– Đủ rồi, đủ rồi, ta đủ rồi.
Bạch Kim Ninh nhiều lần từ chối chưởng quầy mới chịu thôi, lương tâm của gã dễ chịu hơn một chút.
Bạch Kim Ninh nhìn nhiều báu vật trong tay cũng ngây người, đống này toàn là đồ miễn phí.
Như có bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống, không chỉ một cái, toàn bộ bánh nhân thịt miễn phí đều rớt trúng đầu nàng. Bạch Kim Ninh choáng váng, nàng không ngờ mình gặp chuyện tốt như vậy.
Nhìn Bạch Kim Ninh chọn đống báu vật, chưởng quầy thở phào như trút được gánh nặng.
Bạch Kim Ninh cất mớ báu vật, nàng không biết hình dung tâm tình bằng từ gì. Mừng rỡ, mừng như điên, không tin được, vàng từ trên trời rớt xuống, tất cả từ hình dung không đủ để miêu tả tâm trạng lúc này.
Lý Thất Dạ sắp đi, chưởng quầy cùng tiểu nhị trong tiệm đưa tiễn, liên tục cúi đầu:
– Hoan nghênh tiên trưởng lần sau lại đến, hoan nghênh lần sau lại đến.
Mãi khi Lý Thất Dạ đi xa chưởng quầy, tiểu nhị vẫn liên tục cúi đầu cho đến khi hắn khuất sau ngã rẽ.
Bạch Kim Ninh lâng lâng đi theo Lý Thất Dạ ra cửa hàng, với nàng thì kinh nghiệm này như trong mơ, nhưng đây không phải là mơ, dù nàng giật mình tỉnh lại thì báu vật trong túi vẫn còn đó.
Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần vội cảm ơn Lý Thất Dạ:
– Đa tạ ngươi.
Bạch Kim Ninh nói nhẹ hẫng nhưng vô cùng chân thành, phát ra từ tận đáy lòng.
Được Bạch Kim Ninh cảm ơn Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không nói gì.
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh mới quẹo qua một góc đường thì tiếng niệm phật vang lên.
Hai người đứng chặn đường Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh.
Hai người đó là Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng, không biết đơn thuần là tình cờ hay đối phương cố ý. Tóm lại hai người vừa lúc chặn đường Lý Thất Dạ đi.
Minh Vương Tả Đồng chắp tay niệm phật hiệu, bộ dạng từ bi.
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt, lười nhìn họ.
Minh Vương Hữu Đồng chắp tay:
– A di đà phật. Thí chủ, chúng ta thật có duyên, không ngờ lại gặp mặt.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta và hòa thượng giả không bao giờ có duyên.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng nhìn nhau.
Minh Vương Tả Đồng chắp hai tay chậm rãi nói:
– Thiện tai, thiện tai, phật của ta có phật duyên với thí chủ, chúng ta và thí chủ kết thiện duyên đi. Phật che chở thí chủ bình an, vĩnh hưởng thái bình.
Khóe môi Lý Thất Dạ cong lên utỳ ý nói:
– Thiện duyên? Chó ngoan không cản đường, ta không kết duyên với đồ nghèo, đặc biệt là hòa thượng nghèo đều không phải thứ tốt, hoặc cướp trắng trượn hoặc trộm cắp.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng biến sắc mặt, câu này đã không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mà chửi thẳng vào mặt.
Bạch Kim Ninh hết hồn, vì Lý Thất Dạ nói như vậy không chỉ đắc tội hai người Minh Vương Tả Đồng còn đắc tội nguyên Lăng Gia Tự, đặc biệt hòa thượng toàn thiên hạ.
Bạch Kim Ninh kéo tay áo Lý Thất Dạ nhỏ giọng nhắc nhở:
– Nói chút lời dễ nghe đi.
Kết thù với Lăng Gia Tự không phải chuyện tốt, huống chi đắc tội hòa thượng trong thiên hạ thì càng tệ hơn nữa.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng sắc mặt khó xem nói:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Bạch Kim Ninh ngửi được mùi thuốc súng, biết Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng muốn nổi giận, nàng cố gắng giảm bớt không khí:
– Ha ha, hai vị đại sư. Chúng ta có chuyện quan trọng, tạm thời từ biệt, hôm khác sẽ thỉnh tội với hai vị đại sư được không?
Minh Vương Hữu Đồng chắp hai tay nói:
– Thiện tai, thiện tai, nữ thí chủ, chúng ta chỉ muốn kết thiện duyên chứ không có ác ý gì khác.
Tính tình Lý Thất Dạ không tốt, hắn lạnh lùng nói:
– Biến, thừa dịp ta chưa đại khai sát giới lập tức xéo khỏi mắt ta, không thì ta chặt hai cái đầu trọc làm cái bô!
Lý Thất Dạ hùng hổ khiến Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng biến sắc mặt, mặt đen như nhọ nồi.
Bọn họ là sa dịa dưới tòa Minh Vương Phật, đi theo Minh Vương Phật ra vào các đại đạo thống, nhận người tôn kính, đã bao giờ bị người coi thường, quát nạt như vậy?
Bạch Kim Ninh cười khổ, biết hôm nay khó tránh khỏi, dù nàng muốn giảng hòa cũng muộn rồi.
Bạch Kim Ninh thầm ớn lạnh. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng không chỉ là sa di dưới tòa Minh Vương Phật, trước khi họ bái vào Phật Môn là đại nhân vật nổi tiếng lừng lẫy, có đại thần thông, thực lực cực mạnh.
Kết thù với người mạnh như vậy thì khó dùng tiền dàn xếp.
Minh Vương Hữu Đồng nổi giận trầm giọng quát:
– Hay cho nghiệt súc!
Minh Vương Hữu Đồng như Kim Cương Phục Ma, lạnh lùng nói:
– Đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!
Mắt Minh Vương Hữu Đồng đã lộ sát khí.
Đối diện Minh Vương Hữu Đồng nổi khùng, khóe môi Lý Thất Dạ nehéch cao.
Bạch Kim Ninh chỉ có một suy nghĩ là kéo Lý Thất Dạ xoay người chạy trốn, nàng không muốn ngay mặt đấu với nhóm Minh Vương Hữu Đồng, vì thực lực của hai người đó quá mạnh.
Khi hai bên sắp đánh nhau, chợt một giọng nói trong trẻo vang lên, là giọng nữ:
– Từ khi nào đồng tử tọa hạ của Minh Vương Phật cũng bắt đầu chặn đường cướp bóc?
Chương 4190: Nữ Nhân Bí Ẩn
Thanh âm trong trẻo rất êm tai, nhưng cũng tràn ngập uy nghiêm dường như chủ nhân thanh âm có quyền thế chí cao vô thượng. Nghe thanh âm này dù chưa thấy mặt nhưng đã làm người ta trong lòng kính sợ.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng nghe có người nói mình chặn đường cướp bóc thì khó chịu hừ lạnh, quay đầu nhìn:
– Hừ!
Hai người đi ra từ góc đường, họ đi trên con đường náo nhiệt nhưng dường như thiên địa yên tĩnh lại.
Đường cái náo nhiệt, Thiên Hùng quan phồn hoa trong khoảnh khắc cách xa họ, dường như ở thế giới khác hẳn. Khi họ đi tới làm người ta nhìn không rõ ràng. Người đi trước là chủ nhân, người mới lên tiếng cũng là nàng, khuôn mặt bị che mất.
Nữ nhân này không đeo mạn che mặt hay mũ gì, nàng không dùng đồ vật che mặt nhưng người ta không nhìn rõ được.
Nàng đứng trước mặt ngươi nhưng ngươi không thấy rõ mặt nàng, không nhìn rõ hình dạng của nàng được. Nhưng ngươi cảm thấy hình như mình đã nhìn rõ rồi lại không cách nào nhớ ra hình dáng của nàng, không cách nào tìm thấy từ ngữ hình dung.
Giống như trong mơ hồi lại chân thật, vừa như ảo mộng, khi ngươi tỉnh mộng sẽ không nhớ người trong mơ có khuôn mặt thế nào.
Nữ nhân này đã dùng thủ đoạn nghịch thiên vô song che khuôn mặt, giấu đi chân thân, nên ngươi nhìn cỡ nào cũng không thể thấy rõ hình dạng của nàng, không biết nàng đẹp hay xấu.
Thị nữ đi bên cạnh nàng thì có thể thấy rõ, thị nữ rất xinh đẹp. Thị nữ này đi đến đâu cũng xứng là khuynh quốc khuynh thành, mi như núi xa, mặt trái xoan, hai mắt như sao biết nói. Thị nữ vóc dáng đường cong mê người hấp dẫn ánh mắt.
Thị nữ mặc đồ trung tính, trông hơi giống nam trang, cảm giác nàng thích nữ giả nam. Nhìn bộ ngực nhô cao của nàng càng hấp dẫn ánh mắt hơn, rất quyến rũ.
Chớp mắt hai chủ tớ đã đến gần, khi họ đi tới cho người cảm giác như bước ra từ giấc mơ, mọi người đang nằm mơ.
Đôi chủ tớ đến gần, Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng mới rồi còn hùng hổ bỗng chốc biến sắc mặt, cùng cúi đầu. Hai người sợ đến mặt trắng bệch, hiển nhiên rất kiêng dè hai chủ tớ này.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng là sa di dưới tòa Minh Vương Phật, được Minh Vương Phật xem trọng rất nhiều. Minh Vương Phật thì khỏi phải nói, làm Trường Tồn Bất Hủ siêu mạnh, thực lực uy hiếp bát phương. Huống chi Minh Vương Phật là phương trượng của Lăng Gia Tự, có thể nói là đứng đầu vạn phật.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng làm sa di dưới tòa của Minh Vương Phật, hai người luôn đi theo bên Minh Vương Phật, thấy nhiều sóng gió, dạng nhân vật gì cũng đã gặp qua. Đương thời ít ai làm hai người sợ.
Nhưng bây giờ thấy rõ Minh Vương Tả Đồng,Minh Vương Hữu Đồng cực kỳ kiêng dè đôi chủ tớ này.
Chủ tử còn chưa nói chuyện thị nữ đã trừng Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng:
– Uy phong ghê gớm, thì ra Minh Vương Phật đã mạnh đến mức này, đồng tử ưdưới tòa có thể ban ngày ban mặt bắt buộc hóa duyên, lợi hại, lợi hại.
Thị nữ tính cách không tốt, khá đáo để.
Bị thị nữ mắng, Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng không dám hó hé tiếng nào, không có can đảm phản bác.
Bạch Kim Ninh thấy thế thầm lấy làm lạ. Nàng sớm nghe uy danh của Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng. hai người làm đồng tử trước tòa của Minh Vương Phật, địa vị cao quyền trọng.
Nhưng bây giờ Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng ở trước mặt hai chủ tớ không dám hó hé tiếng nào, nghĩa là nữ nhân bí ẩn này có thân phận cao hơn, lai lịch đáng sợ hơn Minh Vương Phật.
Bạch Kim Ninh rất tò mò nữ nhân bí ẩn này có lai lịch thế nào?
Nữ nhân bí ẩn giấu mặt nhẹ phất tay, ra lệnh:
– Thôi, không làm khó dễ các ngươi. Đi đi, nhớ kỹ, ngoài người có người, ngoài trời có trời.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng không dám hó hé tiếng nào, cúi đầu bái lạy nữ nhân bí ẩn:
– Đệ tử nhớ kỹ.
Hai người xoay người rời đi, bộ dạng như được đại xá, ước gì co giò chạy thật nhanh.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng chạy trốn, Lý Thất Dạ không thèm nhìn. Hắn nhìn nữ nhân bí ẩn, tuy nàng dùng thủ đoạn nghịch thiên che khuôn mặt nhưng không cản trở được Lý Thất Dạ đánh giá cẩn thận.
Nữ nhân bí ẩn tự nhiên phóng khoáng mặc kệ Lý Thất Dạ đánh giá, không thấy phật lòng.
Thị nữ tuyệt sắc đứng cạnh nữ nhân bí ẩn thì không yên phận, thấy Lý Thất Dạ càn rỡ đánh giá tiểu thư nhà mình thì rất khó chịu. Thị nữ trừng Lý Thất Dạ như thị uy.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, cười cười.
Thị nữ cực kỳ bất mãn ánh mắt càn rỡ của Lý Thất Dạ:
– Đăng đồ tử!!!
Lý Thất Dạ nhìn lại thị nữ tuyệt sắc, ánh mắt của hắn vẫn càn rỡ tràn ngập xâm lược, cảm giác như lõa thể trước mặt hắn.
Bị ánh mắt đó nhìn, thị nữ tuyệt sắc có cảm giác rất lạ, tê dại như bị bàn tay Lý Thất Dạ vuốt ve. Thị nữ tuyệt sắc vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt hung tợn trừng Lý Thất Dạ, ưỡn ngực to cáu kỉnh thị uy.
Bộ dạng cáu kỉnh nhưng thị nữ ưỡn ngực to, nàng vốn xinh đẹp trông càng mê người.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười.
Thị nữ tuyệt sắc không vừa lòng, hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Giải vây giúp ngươi mà không biết cảm ơn, nếu không nhờ tiểu thư nhà chúng ta giải vây thì ngươi đã bị họ dạy cho một trận.
Lý Thất Dạ buồn cười nói:
– Gảii vây giúp ta? Các người làm như vậy là bắt chó đi cày, lắm chuyện.
Thị nữ tuyệt sắc tức giận trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi nói vậy là sao? Ngươi cũng không phải người tốt lành gì! Chúng ta tốt bụng giỉa vây cho ngươi vậy mà dám nói là bắt chó đi cày, ngươi nói đạo lý nghe xem!
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Không có đạo lý gì, là các người cứu mạng chó của chúng, vậy thôi.
Lý Thất Dạ xoay người đi.audio coi am
Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần, vội khom người hướng hai chủ tớ nữ nhân bí ẩn rồi lật đật chạy theo Lý Thất Dạ.
Bạch Kim Ninh không biết hai chủ tớ có lai lịch gì nhưng nhìn Minh Vương Tả Đồng,Minh Vương Hữu Đồng kiêng dè họ như thế thì chắc có lai ịch cực kỳ kinh người.
Nữ nhân bí ẩn không lên tiếng giữ lại, nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ rời xa.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, thị nữ tuyệt sắc bất bình cùa nhàu:
– Tiểu thư, chúng ta tốt bụng giải vây cho hắn ngược lại trách tội chúng ta, đạo lý kiểu gì? Hừm, hắn lên giá quá thể, tưởng mình là người gì?
Nữ nhân bí ẩn không giận, cười nói:
– Hắn nói không sai, chúng ta đúng là không phải giải vây cho hắn mà thả chạy Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng.
Thị nữ tuyệt sắc kinh ngạc nói:
– Tiểu thư cũng đồng ý lời của hắn?