Đế Bá Audio Podcast
Tập 837 [Chương 4181 đến Chương 4185]
❮ prevnext ❯Chương 4181: Lại Gặp Lão Nhân Bí Ẩn
Lý Thất Dạ mở mắt ra liếc lão một cái:
– Đến thì hay, ta tưởng ngươi chết rồi.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Bạch Kim Ninh thấy kỳ. Những người khác trước Lý Thất Dạ không quan tâm, lão nhân này khiến hắn mở mắt ra trả lời.
Lão nhân không giận, nói:
– Ta cũng muốn chết nhưng không chết được.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không sao, ngươi chết là việc rất tốt, ta sẽ mua pháo tiễn đưa ngươi. Ít ra có người đưa tiễn ngươi, xem như có tình có nghĩa.
Lão nhân cười toe nói:
– Đa tạ, đa tạ.
Nghe đối thoại của hai người khiến Bạch Kim Ninh càng thấy lạ. Lý Thất Dạ và lão nhân không giống bằng hữu nhưng dường như quen biết, thái độ của hai người rất kỳ lạ, nói chuyện khó hiểu, làm người nghe như trên mây.
Lão nhân nhìn hộp gỗ:
– Là thứ đó sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Hai mảnh lá cây, cho ngươi ngửi mùi thôi. Không thì sao ngươi tìm đến đây?
Lão nhân ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, qua một lúc lâu gật đầu nói:
– Đúng là ở trên người của ngươi, ta tìm thật lâu tiếc rằng đến nay mọi việc va vấp mãi không tìm được.
Lý Thất Dạ cười nói: Nguồn truyện audio Podcast
– Ngươi đang câu cá đúng không? Cái gọi là tìm thật lâu chỉ là cái cớ.
Lão nhân cười hỏi:
– Vậy ngươi là cá sao? Hoặc ngươi mới là người câu, còn ta là con cá mắc câu?
Lý Thất Dạ cười không đáp.
Lão nhân vươn tay cầm hộp gỗ dưới đất lên, mở nắp hộp ra xem.
Khi lão nhân mở nắp hộp, Bạch Kim Ninh duỗi dài cổ nhìn chằm chằm trong hộp, vì nàng muốn biết bảo bối vô giá mà Lý Thất Dạ nói là cái gì. Trong lòng Bạch Kim Ninh không quá tin tưởng Lý Thất Dạ có bảo bối vô giá, nhìn hắn từ trên xuống dưới không giống loại người có bảo bối vô giá.
Lão nhân mở nắp hộp ra, trong hộp gỗ đặt ba miếng lá cây. Chỉ có ba miếng lá cây xanh mơn mởn.
Khi lão nhân mở nắp hộp, sức sống bàng bạc ập vào mặt. Bạch Kim Ninh cảm giác sức sống ập đến, nàng như ở trong rừng rậm bao la viễn cổ đầy sức sống, trước mắt là sắc xanh vô tận.
Bạch Kim Ninh chưa nhìn kỹ hình dạng ba mảnh lá cây thì nghe cạch một tiếng, lão nhân đã khép nắp hộp lại.
Bạch Kim Ninh ngẩn ngơ, tuy không thấy rõ hình dạng ba mảnh lá cây nhưng sức sống bàng bạc khiến nàng ấn tượng khắc sâu, tuy chỉ là ba mảnh lá cây mà như ba thế giới rừng rậm.
Bạch Kim Ninh thầm nghi ngờ ba miếng lá cây đó phải chăng là bảo bối vô giá? Nhưng trông không giống, cũng không giống như tiên dược tuyệt thế.
Lão nhân khép nắp hộp rồi gật đầu nói:
– Đúng rồi, ta mang ba miếng lá cây này về cho họ xem, để họ chia sẻ tin tức vô cùng tốt này.
Bạch Kim Ninh không biết ba miếng lá cây này là gì nhưng lão nhân thì rõ ràng. Đó là lá của Tam Tiên thụ, Lý Thất Dạ đưa lá cây ra vì hấp dẫn lão nhân tìm đến.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ừm, ta chờ thu tiền.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, từ tốn hỏi:
– Ngươi muốn cái gì? Hoặc phải hỏi là ngươi muốn thế nào?
Lý Thất Dạ sờ cằm thản nhiên nói:
– Cái này thì khó nói. Hoặc nên nói là các ngươi có cái gì thích hợp cho ta chọn lựa, con người của ta xem trọng đạo lý, tránh cho nuốt vào nhiều.
Lão nhân híp mắt phản bác:
– Ta thì thấy ngươi rất biết cách ăn nhiều.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Ha ha, nói vui đấy. Ta vốn ngại nhưng ngươi đã nói vậy mà ta không nuốt nhiều chút thì xin lỗi bản thân, có lỗi với các ngươi. Dù sao các ngươi thả lưới lâu như vậy, dây câu thả dài như thế, dù ta là con cá lớn khi cắn câu cũng nên được chút ngon ngọt, ngươi thấy có đúng không?
Lão nhân lặng im nhìn Lý Thất Dạ:
– Chỗ này không tiện bàn, ngươi và ta nói miệng không bằng chứng. Hay ngươi tự mình đến một chuyến, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?
Lý Thất Dạ nheo mắt mỉm cười hỏi:
– Ba người đánh một sao? Đến chỗ đó rồi đồng không mông quạnh, lỡ các ngươi cứng rắn cướp thì làm sao?
Lão nhân híp mắt cười hỏi:
– Ngươi sợ sao?
Bạch Kim Ninh không nghe hiểu lão nhân nói cái gì, nhưng khi lão nhân nói như thế thì nàng đã hiểu, lão nhân dùng giọng điệu khiêu khích.
Lý Thất Dạ cười càng tươi, bình tĩnh nói:
– Không, là các ngươi nên sợ mới đúng. Các ngươi trong ngoài đều khốn đốn, ngươi cảm thấy các ngươi có dư sức ứng đối ta sao? Khi đó e rằng ta sẽ cướp sạch các ngươi, hốt hết tất cả không còn một mảnh.
Lão nhân nheo mắt nói:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ tùy ý nhưng đầy bá đạo nói:
– Đúng rồi, dù ta một đánh ba thì có ngại chi? Ta muốn kiến thức đỉnh cao của thế giới này, khi đó nên kiêng dè không phải ta mà là các ngươi. Nên biết nơi này là Tam Tiên giới, ta không ngán ngại cái gì, còn các ngươi?
Lý Thất Dạ nói ung dung nhưng vô cùng bá đạo.
Lý Thất Dạ ngồi bình thản, không cố ý làm ra vẻ, nhưng không hiểu sao Bạch Kim Ninh nhìn bộ dạng đó của Lý Thất Dạ cảm giác hắn là chúa tể cả thế giới, hắn chí cao vô thượng, mọi thứ ở dưới chân hắn như con kiến. Chân Đế, Thủy Tổ gì đó hắn chỉ cúi người nhìn, hơi nhấc chân lên là có thể giẫm chết hết.
Cảm giác này tuyệt thế vô luân, làm Bạch Kim Ninh nghẹt thở, Lý Thất Dạ trước mắt nàng trở nên thật xa lạ, hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân, nói:
– Dù ở trong Tam Tiên giới thì ta cũng không chết, còn các ngươi? Các ngươi sẽ bất tử sao? Dù các ngươi bất tử nhưng đừng quên nơi này là Tam Tiên giới, thế giới của các ngươi!
Lý Thất Dạ hùng hổ chất vấn, lão nhân lặng im không phản bác.
Một lúc lâu sau lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, mỉm cười nói:
– Nhưng ngươi cảm thấy chuyện như vậy sẽ xảy ra sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Sẽ không, ta càng thích tài vật, hơn nữa đánh gục các ngươi thì ta có ích lợi gì? Không thể mang đến cảm giác thành tựu cho ta.
Lão nhân chậm rãi nói:
– Chúng ta không phải mục tiêu của ngươi.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Vậy chúng ta có nên tiếp tục cuộc giao dịch này?
Lão nhân nhìn hắn:
– Ngươi nhìn ta đi, nhìn chút đạo hạnh của ta xem có giống như mang theo đồ tốt không? Đồ tốt phải chờ ngươi tới cửa lấy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói cho cùng ngươi muốn ta đưa hàng tới cửa.
Lão nhân hiền hòa nói:
– Có gì không được? Chúng ta sẽ không cho ngươi uổng công đi một chuyến đúng không nào?
Lão nhân híp mắt nhàn nhã nói:
– Hơn nữa ta tin ngươi chắc chắn sẽ đến, dù không có cuộc mua bán này thì ngươi nhất định sẽ vượt biển, đúng chứ?
Lý Thất Dạ cười nhìn lão nhân, một lúc lâu sau trả lời:
– Ta có đi hay không là chuyện khác, đương nhiên kêu ta đưa hàng tới cửa cũng không có gì ghê gớm.
Chương 4182: Mua Bán Lỗ Vốn (1)
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi tiếp tục bảo:
– Nhưng ngươi nên biết gần đây đường đi không yên ổn, đường khó đi, ngươi cảm thấy ta có nên thu giá gấp đôi, không đúng, là thu giá gấp hai lần.
Lão nhân híp mắt hỏi:
– Ngươi đang lên giá?
Lý Thất Dạ dứt khoát thừa nhận:
– Đúng rồi, ta đang lên giá. Phí đi đường gấp mười lần là phải lấy, không thì ta làm sao đưa hàng tới cửa được?
Lão nhân cười hỏi, trông không tức giận chút nào:
– Có ai từng nói qua không? Ngươi là một gian thương tim đen xì.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không, ngươi nên nói ta không tăng giá khởi điểm lên gấp mười lần đã là tận tình tận nghĩa, không, là đại thiên nhân, vô song cõi đời. Nếu ta ra giá gấp mười lần ngươi cảm thấy có người mua không?
Lão nhân cười lắc đầu nói:
– Sợ là không có ai trả nổi giá tiền.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy sao? Nếu là trước kia ta tin không ai trả nổi giá đó, nhưng hôm nay thì ta tin chắc chắn có người vui vẻ trả giá trên trời rất kinh người.
Lão nhân lặng im không nói.
Một lát sau lão nhân chậm rãi nói:
– Ngươi sẽ giao dịch với tồn tại như vậy sao? Ta cứ nghĩ mục tiêu của ngươi là bọn họ.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
– Không, mục tiêu của ta không phải bọn họ Đương nhiên có ngày ta cũng sẽ càn quét bọn họ, đạp hết tất cả. Nhưng ngươi thấy ta có giao dịch với họ không?
Lão nhân lắc đầu, khẳng định rõ rệt:
– Không.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi tin ta quá, đôi khi ta còn không tin mình.
Lão nhân cười nói:
– Không phải ta tin ngươi mà ta tin đạo tâm, đạo tâm của ngươi đã nói lên tất cả.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ừm, cho nên các ngươi thả dây rất dài vì câu con cá lớn như ta.
Lão nhân cười nói:
– Ngươi cũng thả dây dài câu mấy con cá lớn chúng ta thôi, không thì lúc ở dưới nước sao ngươi không đớp mồi đi?
Lý Thất Dạ gật gù cười:
– Được rồi, ta làm một lần mua bán lỗ vốn vậy. Một lời đã định, giao dịch một chuyến với các ngươi, ta sẽ đưa nó tới cửa
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn thẳng lão nhân:
– Nói ra thì các ngươi nên cảm ơn ta đi, ta nuốt một con hắc ám giúp các ngươi rất nhiều.
Lão nhân thừa nhận sự thật này, cười nói:
– Nói cũng đúng, nhưng ngươi được siêu bổ đúng không nào?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Vật siêu bổ như vậy còn có bao nhiêu? Nếu các ngươi còn vật siêu bổ như thế thì mọi chuyện dễ nói, ta miễn phí trả lại cho các ngươi.
Lão nhân cười khổ nói:
– Không rõ nữa, nếu chúng ta có thể đưa vật siêu bổ như vậy đưa tới tận nhà ngươi thì đã không có cục diện ngày nay.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Xem ra các ngươi cũng không đáng tin. Nơi này là Tam Tiên giới, có thế giới gì vững chắc hơn Tam Tiên giới? Ta không rõ tại sao mấy thứ này sẽ xuất hiện trong Tam Tiên giới. Nếu nói chúng nó xuất hiện trong Cửu Giới thì ta không bất ngờ gì, nhưng Tam Tiên giới? Về mặt lý luận thì chuyện này không thể xảy ra, trừ phi các ngươi tự tìm đường chết.
– Đúng, là chúng ta tìm đường chết.
Lão nhân cười khổ, vẻ mặt cay đắng bất đắc dĩ nói:
– Đây đúng là chúng ta tự ăn trái đắng, đơn giản là chúng ta một thoáng tò mò, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, có tà vật lẻn vào.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Vào biển, các ngươi không tìm thấy.
Lão nhân cực kỳ bất đắc dĩ nói:
– Đúng vậy, khi đó chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng ta bị bất ngờ đánh tan. Trong gấp gáp chúng ta miễn cưỡng chặn lại bít một đầu, nhưng dám chắc có cá lọt lưới, bị nó vào biển.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cái này gọi là trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống. Các ngươi sống quá thoải mái tự tìm chết, Tam Tiên giới là nơi tốt biết bao, được trời ưu ái. Nơi này cho các ngươi tránh thoát nhiều kiếp nạn, cho sinh linh nơi này tránh thoát biết bao lần diệt thế.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Bây giờ chúng nó đã biết dưới mí mắt có miếng thịt mỡ lớn, đã phát hiện thì ngươi cảm thấy chúng nó sẽ từ bỏ miếng thịt mỡ lớn này sao? Ai không nước miếng ròng ròng?
Lão nhân vô cùng bất đắc dĩ nói:
– Nên chúng ta cần nó trám vào, chờ ngươi đưa hàng tới cửa.
Lúc trước bọn họ đi nhầm một bước suýt gây thành họa lớn, tuy sau đó kịp lúc ngăn cản nhưng để tà vật lẻn vào, trốn đi, thành tai họa lớn mãi mãi trong lòng bọn họ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng ngươi nên biết tà vật sắp hành động.
Lão nhân lắc đầu nói:
– Nó lặn quá sâu, chúng ta không tìm thấy. Nhưng nó ở trong bóng tối chưa ngừng nghỉ bao giờ, luôn cổ động, ảnh hưởng nhiều người. Lần này ngươi nuốt con hắc ám khiến nó bất an, tưởng chúng ta mời trợ thủ tới nên nó bắt đầu rục rịch. Đây không xem như chuyện xấu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta hiểu rồi, các ngươi mãi không tìm được nó, hiện tại nếu nó lộ mặt là cơ hội tốt cho các ngươi kéo lưới. Các ngươi lấy Tam Tiên giới làm mồi nhử.
Lão nhân tràn đầy lòng tin nói:
– Thiên Tiệm vẫn còn thì chỉ có thể nhìn chứ không ăn được!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cái đó khó nói, lỡ như con cháu ngu dốt, bất tài thì sao? Ta tin tưởng thực lực của các ngươi, nhưng sợ là thế giới này sẽ bị đánh thủng lỗ chỗ.
Lão nhân chậm rãi nói:
– Không còn cách nào khác chúng ta đành dùng hạ sách này. Không trừ thứ đó sẽ là tai họa lớn, nó là đại tà và đáng sợ còn hơn con mà ngươi nuốt trọn. Chúng ta đã theo dõi nó rất lâu nhưng có nhiều người đã bị dụ dỗ, sơ sẩy một cái là nó sẽ dụ hết sinh linh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nên ngươi muốn ta tặng hàng tới cửa, các ngươi không chỉ vì không rời đi được, càng muốn mượn tay ta hy vọng đuổi nó ra, để trong ngoài cùng đánh phá hỏng nó.
Lão nhân thản nhiên trực tiếp thừa nhận:
– Đây là cơ hội rất tốt đối với ngươi, ngươi cũng muốn vào biển, mượn cơ hội hiếm có này trui rèn, tồn tại như vậy chẳng phải là cơ hội luyện tập tốt cho ngươi sao?
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
– Các ngươi quá đề cao ta trước, không nói ta không có nhiều thời gian tiêu hao trong biển, hơn nữa các ngươi đã tuần tra bao lâu mà không tìm ra nó, ngươi cảm thấy dù ta giết đi vào thì trong một chốc có thể kéo nó ra được sao? Chuyện này không thể nào.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi tiếp tục bảo:
– Ta thấy các ngươi nên cẩn thận hơn, không chừng đây là dương đông kích tây, nó muốn quấy rối tầm mắt của các ngươi. Lỡ như nó đột nhiên xuất hiện trước mặt các ngươi rồi giết cho không kịp trở tay.
Lão nhân gật đầu nói:
– Cái này cũng rất có thể, thứ đó không thể tính toán bằng lẽ thường, chúng ta cẩn thận là trên hết. Có lẽ tất cả chỉ là thăm dò.
Chương 4183: Mua Bán Lỗ Vốn (2)
Lý Thất Dạ không quan tâm:
– Chẳng sao hết, không liên quan gì nhiều với ta, ta sẽ vào biển một chuyến, cũng sẽ đưa hàng. Nơi này đúng là chỗ tốt, lấy nó luyện tập cũng được. Đã tới lúc ta bước ra một bước đó, nhưng ta sẽ không ngừng lại, không có thì không, ta sẽ không tiêu hao cùng các ngươi, chấm dứt việc này rồi ta nên đi.
Bạch Kim Ninh chống cằm ngồi nghe hai người đối thoại, họ nói tiếng người mà sao nàng không nghe hiểu gì hết. Bạch Kim Ninh cảm giác Lý Thất Dạ và lão nhân như đứng trên mây, nàng chỉ là con kiến dưới đất, nghe bọn họ nói chuyện mà chẳng hiểu gì.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, từ tốn hỏi:
– Viễn chinh sao?
Mắt Lý Thất Dạ đăm đăm nói:
– Nếu đi ra một bước đó thì có thể suy xét, phải hay không phải chờ tới lúc đó xem tình huống.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ:
– Ngươi vẫn không hạ quyết tâm được, ngươi chưa suy xét đến tình huống sau khi viễn chinh.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Khi ấy các ngươi có nghĩ kỹ không?
Lão nhân lắc đầu nói:
– Chúng ta khác ngươi, thứ ngươi cầu, thứ chúng ta muốn không giống nhau. Hơn nữa chúng ta xem như được trời thương, có Tam Tiên giới đây. Ngươi cầu điều khác với chúng ta, ta không phủ nhận thủ đoạn của ngươi, nhưng dù ngươi thắng thì có từng suy nghĩ tiếp theo sẽ làm gì chưa?
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Thứ ta muốn rất đơn giản.
Lão nhân gật đầu nói:
– Ta tin tưởng, nhưng ta cũng tin ngươi không phải người không có vướng bận gì. Ngươi không buông được thế giới của ngươi, đó sẽ là vướng bận lớn nhất. Không thì ngươi đã chẳng luôn lắng đọng, tích lũy. Ngươi vì bản thân, nhưng sự thật là ngươi cũng vì thế giới của mình!
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ chăm chú:
– Trên đời không có chúa cứu thế nhưng có người bảo vệ! Ngươi đi rồi còn người bảo vệ? Có người bảo vệ không? Đáng sợ hơn là nếu ngươi chiến đến cùng rồi ông trời sập, không có người bảo vệ thì kết quả thường càng đáng sợ hơn. Nên ngươi chưa thật sự hạ quyết tâm, ta tin trong lòng ngươi đã có phác thảo. Tuy nhiên chưa đến lúc đó, cho dù ngươi bước ra một bước, ngươi sẽ hỏi bản thân một câu, viễn chinh sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nên ngươi muốn mượn lực lượng của ta.
Lão nhân cười:
– Ta rất mong trông thấy ngươi bước ra một bước đó, ta tin ngươi đã tích lũy lâu rồi chẳng qua mãi không dợm bước. Nhưng không có chỗ nào thích hợp hơn trong biển, nếu ngươi thật sự muốn bước ra thì phải là trong biển, nên ngươi cũng quyết định phải vào biển.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu không phủ nhận tính toán của mình:
– Đúng vậy.
Lão nhân mời hắn:
– Nếu ngươi dừng lại trong biển thì sao? Chúng ta liên hợp sẽ càng tốt, bên chúng ta hơi thiếu người.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
– Đây là vì sao phong cách làm việc của chúng ta không giống nhau.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân, chậm rãi nói:
– Năm đó khi các ngươi đứng ở tận cùng thì suy nghĩ như thế nào?
Lão nhân gật đầu nói:
– Thật ra năm đó chúng ta không thắng, hậu quả nghiêm trọng hơn tưởng tượng nên chúng ta dừng lại.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Các ngươi không chuẩn bị tốt, tâm còn chưa sẵn sàng.
Lão nhân ẩn ý nhìn Lý Thất Dạ:
– Ngươi là người lạ nhất chúng ta từng thấy. Nói ngươi luyến tiếc, nhưng ngươi dám đi làm, bất chấp tất cả, lòng cứng rắn còn hơn trùm nào. Nhưng ngươi lại không bỏ được, ngươi kéo cả thế giới tiến lên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không có gì không có thể, ta đi dến đâu thì thế giới ở đó, lòng ta ở, thế giới ở.
Mắt Lý Thất Dạ nhìn đăm đăm như xuyên thấu tuyên cổ:
– Nên đừng nghi ngờ quyết tâm của ta, ta sẽ chiến đến cùng, sẽ không quay đầu!
Lão nhân buông tiếng thở dài:
– Đúng, chúng ta quay đầu, tuy chúng ta không thắng nhưng còn có chút cơ hội, tuy nhiên chúng ta chọn quay đầu.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nên đây là điểm khác nhau giữa chúng ta. Với ta thì tấn công là phòng thủ tốt nhất, ai dám thăm dò vạch giới hạn của ta thì ta làm chết kẻ đó, tới tận ổ, đơn giản vậy thôi.
Lão nhân gật đầu nói:
– Ta hiểu rồi, khi trong lòng ngươi có phương án thay thế là lúc ngươi viễn chinh.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta và ông trời không bắt buộc phải có một sống sót, nhưng những thứ quỷ quái này phải chết!
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ xuyên thấu tất cả, Bạch Kim Ninh nhìn ánh mắt đó thì lòng lạnh lẽo, cảm giác không thể nhúc nhích.
Ánh mắt Lý Thất Dạ như xuyên qua thiên địa, một ánh mắt có thể đồ sát chư thần. Bạch Kim Ninh không thể nhúc nhích, dù Lý Thất Dạ không nhìn nàng nhưng nàng cảm giác trong chớp mắt mình nhỏ bé như con kiến, cảm giác này hơn hẳn tất cả.
Lão nhân lặng im nhìn Lý Thất Dạ, từ tốn nói:
– Cũng đúng, nhưng nếu ngươi bước ra ngưỡng cửa đó chúng nó sẽ muốn diệt ngươi mới thôi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chẳng lẽ ngươi không bước ra có thể may mắn thoát khỏi sao? Ai cũng không thể. Tam Tiên giới luôn may mắn thoát khỏi khó khăn chỉ vì được ưu đãi, nhưng ngươi cảm thấy ưu đãi này kéo dài được bao lâu? Có lẽ bây giờ đã bị theo dõi.
Lão nhân cười khổ gật đầu nói:
– Ngươi nói đúng, trời tạo nghiệt có thể sống, người tạo nghiệt không thể sống. Đây chính là chúng ta tạo nghiệt, nếu không đã chẳng vời đến nhiều thèm muốn như thế.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Chuyên đó chỉ khác ở sớm hay muốn. Với những tồn tại bụng đói cồn cào thì khứu giác của chúng nó hơn xa tưởng tượng, có ngày chúng sẽ tìm đến Tam Tiên giới, đây là miếng thịt mỡ phì biết bao, đủ cho chúng ăn no nê.
Lão nhân bất đắc dĩ nói:
– Cũng đúng, nên đến rồi sẽ đến, không ai trốn thoát được, ngươi là vậy, ta cũng vậy.
Biểu tình Lý Thất Dạ nghiêm túc, ánh mắt đăm đăm:
– Chỉ có chiến đến cùng, không chết không ngừng, nếu không đây sẽ là cục mãi mãi không gảii được, trốn tránh vĩnh viễn không thể giải quyết.
Lão nhân cười nói:
– Dù chiến đến cùng thì cuối cùng như thế nào? Không chừng nếu thật sự thắng rất có thể sẽ bị thay thế, đây sẽ là luân hồi vô hạn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta từng kể cho người nghe câu chuyện của ngươi. Dũng sĩ đồ long, cuối cùng cái gọi là ác long chẳng qua là dũng sĩ biến ra. Nhưng ta là ta, đạo tâm của ta không thể phá vỡ! Ta là người đồ long, không phải người hóa long!
Lão nhân ánh mắt sâuthẳm nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt như dung chứa nguyên Tam Tiên giới, mọi thứ đều nằm trong mắt lão.
Trong mắt lão nhân mọi thứ chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi, khi lão dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Lý Thất Dạ dường như có thể dòm ngó tương lai của hắn.
Lão nhân chậm rãi nói:
– Hy vọng được vậy, ta nên tin tưởng ngươi. Trong tương lai có ngày ngươi thật sự sẽ đi đến một bước này.
Chương 4184: Ta Ở Thì Thiên Địa Tồn Tại
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Không, ngươi nên tin không phải ta, ngươi phải tin vào mình, tự hỏi mình ngươi là đồ long hay người háo long, hoặc là tồn tại khác, ví dụ như thôn dân, thánh hiền.
Biểu tình lão nhân nghiêm túc nói:
– Nhưng thnáh hiền chưa bao giờ có kết cục tốt.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi cảm thấy trên con đường này ai có kết cục tốt? Người đồ long? Người háo rồng? Không ai. Thôn dân cũng phải hiến tế, tất cả chỉ là kẻ tầm thường!
Lão nhân cảm khái nói:
– Người đời như hạt bụi, hoặc người đời mới thật sự hạnh phúc. Sâu mùa hè cần gì lo mùa đông.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Nhưng ngươi cam lòng làm sâu hè sao? Đã không cam lòng thì mọi việc đằng sau cứ để người đời nói đi.
Lão nhân cười:
– Nói cũng phải, sau tuyên cổ ngươi và ta chỉ là hạt bụi, mọi thứ đều tan biến trong mưa bụi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, thần thái siêu phàm thoát tục:
– Ta ở thì thiên địa tồn tại.
Lão nhân nhẹ lắc đầu nói:
– Ta tư tưởng hẹp, về mặt này chúng ta không bằng ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không, đó là bởi vì các ngươi là thánh hiền. Trong lòng các ngươi không buông được, vì vậy nó luôn gò bó các ngươi.
Lão nhân cười:
– Có lẽ vậy, mọi việc còn xa, không dám suy nghĩ nhiều. Nắm xương gài chúng ta chỉ biết trồng cây, trám tường là được. Nếu có thể an hưởng tuổi già, sống đến tuổi thọ cũng xem như quá thỏa mãn rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói rất tiêu sái, nếu các ngươi nghĩ được thì có thể làm được, nhưng các ngươi có thể buông được không? Theo ta thấy thì chưa chắc.
Ánh mắt lão nhân vượt qua tuyên cổ nhìn xa xôi:
– Rồi sẽ có người đến sau, hãy hy vọng, tương lai sẽ có người gánh vác.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy ta chúc các ngươi tương lai có người kế nghiệp. Nhưng ta không thấy ngày đó, có lẽ ngày ảyất xa xôi.
Lão nhân lắc đầu cười nói:
– Ngươi nói bi quan quá.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Vậy sao? Thế thì nhiều năm tháng qua đi các ngươi chịu buông vướng bạn chưa? Hoặc có ngày có lẽ có người đạt đến độ cao như các ngươi, nhưng ngươi nghĩ người đến sau là kẻ đồ long hay người háo long? Hoặc là thánh hiền?
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân chăm chú, từ tốn nói:
– Đi đến bước như chúng ta đặt ở hàng đầu không phải đạo hạnh mà là đạo tâm, trở thành tồn tại thế nào mới là điều quan trọng nhất.
Lão nhân chỉ biết cười, lắc đầu nói:
– Thôi đừng nói nửa, đừng nói.
Lý Thất Dạ không ép buộc:
– Ta thì không sao, dù gì không phải Tam Tiên giới của ta, không đến lượt ta đi lo.
Lão nhân cười nói:
– Sớm ngày lên đường đi, chúng ta cần hàng hóa.
Lý Thất Dạ ngắt lời lão nhân:
– Cần gì nôn nóng một chốc, đã vượt qua nhiều năm tháng thì chờ thêm một chút có ngại gì?
Lão nhân cười nói:
– Cũng được, chúng ta chờ, đợi ngươi vào biển, khi đó ngươi biết nên như thế nào tìm đến chúng ta.
Giọng lão xa dần rồi cả người biến mất.
Bạch Kim Ninh chưa lấy lại tinh thần lão nhân đã mất tăm, lão không nhúc nhích, vẫn ngồi trước mặt Lý Thất Dạ nhưng như hòa tan tại chỗ, hòa vào hư không.
Một lúc lâu sau Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần hỏi:
– Người… người… người đâu?
Lý Thất Dạ duỗi lưng đứng lên:
– Đi rồi.
Lý Thất Dạ đi không bao xa chợt ngừng lại, hắn nhìn Bạch Kim Ninh, mỉm cười hỏi:
– Nàng đi theo ta làm gì?
Bạch Kim Ninh nhìn hướng khác, lắp bắp:
– Ai… Ai nói ta theo ngươi? Đường rộng mỗi người một bên, Thiên Hùng quan không phải nhà ngươi mở, ta đi trên đường tại sao bảo là ta theo ngươi? Không chừng là ngươi giành đường của ta.
Tuy nói dõng dạc nhưng Bạch Kim Ninh hụt hơi, không hiểu sao nàng hơi e sợ Lý Thất Dạ, đặc biệt lúc hắn nhìn qua khiến nàng thầm hoảng.
Lúc này nhìn Lý Thất Dạ không khác gì hắn thở ban đầu, vẫn bình phàm không có gì lạ, hết sức bình thường.
Nhưng khi ánh mắt giao nhau với Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh thầm hoảng, cảm giác bị cự thú hồng hoang theo dõi, cảm giác nguy hiểm.
Lý Thất Dạ cười nói, mặc kệ nàng đi theo:
– Nói cũng có lý.
Không biết Bạch Kim Ninh lấy đâu ra can đảm lẽo đõe theo Lý Thất Dạ, vì nàng rất tò mò về hắn, nàng muốn biết con người hắn là như thế nào.
Bạch Kim Ninh nhẹ giọng hỏi:
– Người… người mới rồi là ai?
Lý Thất Dạ liếc Bạch Kim Ninh tò mò nhưng sợ hãi, hắn cười nói:
– Là tồn tại vô địch nhất của Tam Tiên giới các ngươi.
Bạch Kim Ninh hừ mũi:
– Xọa.
Nếu là lúc trước Bạch Kim Ninh sẽ quát lớn, khịt mũi khinh thường, nhưng bây giờ nàng không tự tin, chỉ hừ mũi biểu thị không tin.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Con người của ta chỉ nói thật, xạo hồi nào?
Bạch Kim Ninh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:
– Tam Tiên giới đương thời người đời biết mạnh nhất chắc là Kim Quang Thượng Sư, người vừa rồi tuyệt đối không thể nào là Kim Quang Thượng Sư.
Lý Thất Dạ bật cười không cho là đúng:
– Kim Quang Thượng Sư gì đóp chỉ là con kiến, như hạt bụi.
Bạch Kim Ninh sợ hết hồn, nàng luống cuống muốn bịt miệng Lý Thất Dạ, vội ra hiệu hắn nhỏ giọng chút:
– Suỵt, suỵt, suỵt!
Ngón tay Bạch Kim Ninh đè môi:
– Nếu bị người ta nghe được sẽ rơi đầu.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Xem bộ dạng của nàng, có nghiêm trọng vậy sao?
Bạch Kim Ninh căng thẳng nhỏ giọng nói:
– Cái này không đùa được, thật đấy. Người tôn sùng Kim Quang Thượng Sư đầy khắp thiên hạ, người nói câu đó là vũ nhục Kim Quang Thượng Sư, bị người nghe thấy tùy thời sẽ bị người ta đánh hội đồng.
Bạch Kim Ninh không hù doại hắn, trong Tiên Thống Giới có nhiều môn đồ của Kim Quang Thượng Sư, còn có nhiều người tôn sùng. Nếu bị người tôn sùng hoặc môn đồ biết Lý Thất Dạ vũ nhục Kim Quang Thượng Sư hì họ tuyệt đối không tha cho hắn.
Lý Thất Dạ không cho là dúng lắc đầu nói:
– Một đám ngu xuẩn.
Bạch Kim Ninh cáu kỉnh trừng Lý Thất Dạ, lẩm bẩm:
– Ngươi chán sống sao? Hơn nữa Kim Quang Thượng Sư không có thù với ngươi, tại sao bôi bác người ta như thế.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Ta chỉ nói thật, không lẽ bắt ta thổi phồng hắn thành vô địch thiên hạ?
Bạch Kim Ninh nói:
– Kim Quang Thượng Sư vốn vô địch thiên hạ.
Bạch Kim Ninh nói câu này có đạo lý của nó. Nếu hỏi người trên đời này ai vô địch nhất Tiên Thống Giới, rất nhiều người sẽ trả lời: Kim Quang Thượng Sư.
Kim Quang Thượng Sư được nhiều người thừa nhận là vô địch đương thời cũng hợp lý, y là người thứ nhất trở thành Thủy Tổ đương thời, thực lực sâu không lường được, không ai sánh bằng.
Lý Thất Dạ cười cười không phản bác lại.
Chương 4185: Mộc Phật
Bạch Kim Ninh rất bất mãn thái độ của Lý Thất Dạ, nàng liếc xéo hắn:
– Ngươi cười cái gì.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ếch ngồi đáy giếng mà thôi, đối với ếch thì bầu trời chỉ to cỡ cái miệng giếng.
Bạch Kim Ninh không biết nên nói cái gì, nàng lườm hắn:
– Vậy ngươi nói bầu trời bao lớn?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Vô tận, nàng có thể tưởng tượng, nó sẽ vượt qua sức tưởng tượng của nàng, nên nàng không tưởng tượng ra được.
Bạch Kim Ninh trừng hắn, bực bội hỏi:
– Ngươi…! Ngươi đang nói ta ngốc?
Lý Thất Dạ nhún vai cười nói:
– Ta không nói vậy, nhưng nếu nàng đã thừa nhận mình ngốc thì ta tin cũng không khác bao nhiêu.
Bạch Kim Ninh tức hộc máu, hung tợn trừng hắn:
– Ngươi…!
Lý Thất Dạ như không trông thấy, vẫn ung dung đị bộ.
Bạch Kim Ninh tức nghiến răng rồi lại không biết làm sao, giữa ban ngày nàng không thể đánh hắn một trận được.
Lý Thất Dạ đang đi chợt hỏi:
– Qan thủ của các ngươi là Thái Doãn Hỉ đúng không?
Bạch Kim Ninh gắt gỏng nói:
– Đúng rồi sao?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không sao cả, nàng đi báo một tiếng thay ta, nói là ta muốn gặp hắn.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Bạch Kim Ninh nghẹn lời, giống như xem nàng là người hầu, hắn kêu gì là nàng phải làm cia đó.
Bạch Kim Ninh cáu kỉnh hỏi:
– Ta dựa vào cái gì phải nghe theo ngươi? Ta không là gì của ngươi, tại sao phải đi báo thay ngươi?
Lý Thất Dạ không để bụng:
– À, nàng không đi báo cũng chẳng sao, ta đến gặp nàng là được.
Bạch Kim Ninh liếc xéo Lý Thất Dạ:
– Ngươi nghĩ mình là Thủy Tổ chắc? Quan thủ của chúng ta là ai cũng được gặp sao? Ngươi muốn gặp liền gặp? Quan thủ của chúng ta gần đây bế quan tham ngộ, rất ít có người gặp được.
Lý Thất Dạ dửng dưng nói:
– Không sao, ta đi gặp hắn là được.
Bạch Kim Ninh trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi điên rồi! Thiên Hùng quan bây giờ khác với ngày thường, nếu ngươi dám làm bậy sẽ bị quân đoàn Thiên Tiệm chúng ta vây công, khi đó đừng nói ta không cảnh cáo ngươi, sợ là ngươi sẽ không chịu nổi.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Ta thật muốn kiến thức thử, nghe tiếng quân đoàn Thiên Tiệm các ngươi là quân đoàn mạnh nhất Tiên Thống Giới đã lâu, ta muốn xem thử nó mạnh đến mức nào.
Bạch Kim Ninh tức hộc máu, nghẹn ngào không nói nên lời:
– Ngươi…!
Thật lâu sau Bạch Kim Ninh khó khăn bình ổn cơn tức trong lòng, nàng nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Tại sao ngươi muốn gặp quan thủ ucra chúng ta?
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Không có gì, nói vài câu thôi.
Bạch Kim Ninh ngẫm nghĩ, nàng không biết Lý Thất Dạ bị điên hay tự kỷ. Thái Doãn Hỉ quan thủ của bọn họ không phải ai cũng gặp được, huống chi trong Thiên Hùng quan có người nào dám khiêu khích quân đoàn Thiên Tiệm?
Nhưng thái độ của Lý Thất Dạ hoàn toàn không để ý, đơn giản muốn nói vài câu với quan thủ của họ đã huênh hoang đòi khiêu khích với toàn quân đoàn Thiên Tiệm, quá kiêu ngạo.
Bạch Kim Ninh lườm hắn:
– Ngươi bị điên sao? Ngươi nghĩ Thiên Hùng quan là chỗ nào? Ngươi muốn cái gì được cái đó?
Lý Thất Dạ cười cười không trả lời.
Bạch Kim Ninh không biết não mình bị cửa kẹp hay sao mà đề nghị:
– Qua vài ngày quan thủ của chúng ta sẽ lộ mặt. Quan thủ mở tiệc thiên hạ, sẽ có nhiều khách khứa đến tham gia, ta xem thử có thể kiếm cái ghế cho ngươi vào gặp quan thủ không.
Mới nói xong Bạch Kim Ninh hối hận, cảm thấy đây là chuyện ngu xuẩn nhất mình từng làm, âm thầm đưa người lạ như Lý Thất Dạ đi vào lỡ xảy ra chuyện gì thì nàng có mười cái đầu cũng không đủ chuộc lỗi.
Nhưng đã nói ra rồi Bạch Kim Ninh có muốn rút lời cũng muộn, nàng nghi ngờ có phải mình bị ma nhập không, hay bị nhũn não.
Lý Thất Dạ gật đầu miễn cưỡng đồng ý:
– Được rồi, cứ vậy đi.
Thái độ của Lý Thất Dạ chọc Bạch Kim Ninh ôm cục tức, bộ dạng đó là sao? Làm như miễn cưỡng lắm vậy, hắn rất uất ức nhún nhường? Nên biết nàng kiếm một danh ngạch cho hắn là đã đưa cái đầu mình vào.
Bạch Kim Ninh nghiến răng ken két:
– Ngươi… ngươi đừng chọc rắc rối cho ta, nếu không thì… thì ta là người thứ nhất không tha cho ngươi!
Nàng hối hận đồng ý với Lý Thất Dạ!
Lý Thất Dạ chỉ cười không đáp.
Bất giác bọn họ đi qua một con phố, vừa lúc ngang qua tủ kính một cửa hàng.
Lý Thất Dạ không để ý, nhưng Bạch Kim Ninh ngừng bước trước tủ kính, thẫn thờ nhìn một món đồ đặt trước hai cái khay.
Lý Thất Dạ đi vài bước rồi ngừng, nhìn Bạch Kim Ninh đã ngây ngẩn.
Khi Bạch Kim Ninh tỉnh táo lại Lý Thất Dạ đã mở cửa đi vào:
– Vào đi.
Tiểu nhân chạy ra tiếp khách.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác đi theo khi nàng thật sự tỉnh táo thì họ đã đứng trước tủ kính.
Lý Thất Dạ nhìn thứ đặt trên một cái khay, cười nói:
– Thứ này không tệ.
Mới rồi Bạch Kim Ninh nhìn cái này đến sững sờ. audio coi am
Tiểu nhị khen Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh:
– Hai vị khách nhân có ánh mắt rất tốt. Nghe nói phật này làm theo hình tượng Lăng Gia Phật, chưởng quầy của chúng ta giám định là hàng thật.
Lý Thất Dạ chưa nói gì Bạch Kim Ninh đã cướp lời:
– Ta biết là hàng thật!
Thứ đặt trên khay là mộc phật, không lớn, cười tươi như hao trông từ bi hiền hòa.
Lý Thất Dạ nhìn một phật, cười cười:
– Lăng Gia Phật.
Tiểu nhị nói:
– Đúng đúng, chưởng quầy của chúng ta giám định rồi, mộc phật này có phậtp háp gia ốc, có thể trừ tà phục ma. Phật này thậm chí được làm từ tay Lăng Gia Phật, là hàng thượng thượng phẩm.
Lăng Gia Phật là Thủy Tổ hiếm có trong Tiên Thống Giới, số ít không lấy danh hiệu Thủy Tổ. Là người sáng lập Lăng Gia Tự, sáng lập nguyên đạo thống.
Trong thời gian dài từng có người nói bàn về phổ độ chúng sinh có lẽ chỉ có phật pháp của Lăng Gia Phật là đánh đồng với quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân.
Bởi vậy phật pháp vô biên của Lăng Gia Phật từng ảnh hưởng nhiều thời đại.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đúng là thượng phẩm.
Nhìn ra được mộc phậtn ày được chủ nhân cũ yêu thích, trơn bóng, bảo tướng tràn đầy, dường như được người cầm trăm ngàn vạn lần trên tay.
Tiểun hị hỏi ngay:
– Khách nhân muốn mua không?
Lý Thất Dạ cười gật đầu nói:
– Mua, ta mua.
Hắn không xem giá.
Bạch Kim Ninh hết hồn chỉ vào giá để bên dưới mộc phật:
– Ngươi… ngươi bị điên à? Ngươi biết mộc phật này bao nhiêu tiền không? Ba mươi vạn bất hu chân thạch!
Không phải Bạch Kim Ninh phản ứng quá khích, ba mươi vạn bất hu chân thạch là con số thiên văn đối với nàng, là thứ mà nàng không dám tưởng tượng. Nhưng Lý Thất Dạ mở miệng nói muốn, hỏi sao không khiến nàng sợ hết hồn? Bạch Kim Ninh còn tưởng Lý Thất Dạ không thấy yết giá mộc phật.