1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 836 [Chương 4176 đến Chương 4180]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 836 [Chương 4176 đến Chương 4180]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 4176: Người Đạt Được Là Tiên

Lý Thất Dạ cười nói:

– Không thì sao? Tại sao Toại Đế, Nông Đế, Hi Đế chưa từng tái hiện trên cõi đời? Thế gian không có tiên không phải lời nói suông. Nếu tiên giáng thế thì nhớ kỹ, đây không phải chuyện tốt, không đáng mừng, chắc chắn là bắt đầu tai nạn lớn.

Thanh niên nhìn Bất Độ Hải, thẫn thờ một lúc lâu cuối cùng nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:

– Sao đạo huynh nói vậy? Chẳng lẽ đạo huynh muốn thành tiên?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Vậy phải xem có bước ra một bước này không. Ta biết ý của đạo huynh, chuyện này không dễ dàng, nên ta nhất định sẽ vào Bất Độ Hải.

Thanh niên gật đầu nói:

– Nghe lời đạo huynh nói luôn vạch ra sương mù trong lòng của ta. Thì ra là như thế, đạo huynh thật là thầy tốt của ta.

Nói xong thanh niên vái dài hướng Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ thản nhiên nhận lễ lớn, mắt nhìn hướng Bất Độ Hải.

Khi Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, thanh niên dò hỏi:

– Tiên sinh, thành tiên có khó không? Nguồn truyện audio Podcast

Thanh niên từ xưng hô đạo huynh đổi sang tiên sinh để biểu hiện sự tôn kính.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Vừa khó cũng không khó, tùy ngươi định nghĩa chữ tiên thế nào. Định nghĩa khác nhau thì khó khăn cũng khác.

Thanh niên nói:

– Nếu lấy tiêu chuẩn của người đời thì không giống tiêu chuẩn của tiên sinh. Xin tiên sinh chỉ điểm bến mê!

Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:

– Tiêu chuẩn của người đời? Ta không biết tiêu chuẩn của người đời, có lẽ trên Thủy Tổ là tiên.

Thanh niên nói ra ý tưởng trong lòng:

– Hoặc giống như tổ tiên của chúng ta?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Tuy ta chưa thấy chân thân của họ nhưng giống như ngươi đã nói, với tiêu chuẩn của các ngươi cũng có thể gọi là tiên.

Nói đến đây Lý Thất Dạ cuốn cạn rượu ngon:

– Thật ra tất cả không phải tiên, chỉ là ngụy tiên, bao gồm ta, có bước ra một bước đó vẫn là ngụy tiên.

Thanh niên vội rót đầy ly cho Lý Thất Dạ, cung kính nói:

– Theo ý tiên sinh thì cái gì là chân tiên? Trường sinh bất tử sao?

Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, cười hỏi:

– Ngươi nghĩ không ai trường sinh bất tử?

Thanh niên trầm ngâm, tò mò hỏi:

– Có bao nhiêu người?

Lý Thất Dạ chỉ Bất Độ Hải trước mắt:

– Nhìn Bất Độ Hải này ngươi cảm thấy Thủy Tổ đi vào có bao nhiêu người sống?

Thanh niên nhẹ lắc đầu, không chắc chắn nên không dám bình luận:

– Không biết.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Thật ra đã có người sống vô số năm tháng, hoàn toàn không cần trần phong. Cái này có tính là trường sinh không?

Thanh niên hỏi:

– Vậy còn bất tử?

Lý Thất Dạ nhìn Bất Độ Hải, chậm rãi nói:

– Có, có người làm được bất tử, bất tử bất diệt!

Thanh niên lòng rung động, đứng lên nhìn Lý Thất Dạ:

– Thật sự bất tử bất diệt?

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Xem như thật, ngươi có thể nói nó là nửa thật. Có người có thể bất tử bất diệt nhưng cần ngoại vật trợ giúp.

Thanh niên gật gù:

– Thì ra là vậy, ta đã hiểu định nghĩa chân tiên của tiên sinh, không dựa vào ngoại vật mà vẫn bất tử bất diệt.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Thêm một cái nữa, tự mình thành đạo, bất tử bất diệt! Đây mới thật sự không dựa vào ngoại vật. Không thì hôm nay ta đứng đây, xoay người đối diện Tam Tiên giới cũng có thể thành tiên!

Tinh thần thanh niên rung động:

– Cái này…

Thanh niên là người tuyệt thế vô song, gã hiểu ngay ảo diệu trong câu nói của Lý Thất Dạ. Người khác không nghe hiểu nhưng thanh niên hiểu.

Thanh niên hút ngụm khí lạnh:

– Tiên sinh mà chưa thành tiên!

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chẳng qua khinh thường, nếu ta xoay người đối diện chúng sinh, Tam Tiên giới có ai làm gì được ta? Tam đế đích thân đến ta cũng không sợ hãi!

Câu nói tùy ý nhưng đã là vô địch cõi đời, không ai ngăn nổi.

Thanh niên lạy dài:

– Tiên sinh đại nghĩa! Xin cho phép ta đại biểu ức vạn sinh linh Tam Tiên giới cảm tạ tiên sinh nhân từ. Một niệm của tiên sinh là phúc lợi cho ức vạn sinh linh Tam Tiên giới.

Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:

– Đứng lên đi, ta không nhận lễ lớn của ngươi.

Thanh niên đứng dậy, thầm lấy làm lạ nhưng không hỏi.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ta không phải vì đại nghĩa, cũng không phải nhân từ, ngược lại ta máu lạnh vô tình, sát phạt lãnh khốc, một niệm đồ ngàn vạn, máu chảy thành sông, vạn thành xương khô. Ta không làm chẳng qua vì khinh thường.

Lý Thất Dạ tùy ý nói một câu mà cao ngạo hơn bất cứ ai.

Lý Thất Dạ nhìn thanh niên:

– Biết tại sao ta khinh thường không?

Thanh niên vội nói:

– Xin tiên sinh chỉ điểm bến mê, ta rửa tai lắng nghe.

Lý Thất Dạ nói:

– Đạo tâm, như ta đã nói, đều là ngụy tiên, mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, vô địch bao nhiêu, càn quét vạn cổ, đánh phá khung trời thì đều là ngụy tiên. Chỉ có đạo tâm không thay đổi mới là chân ngã, khi đó không ỷ vào ngoại vật mới có thể thành chân tiên.

Thanh niên gật đầu nói:

– Ta hiểu rồi, thành tựu chân tiên không chỉ là thần thông cường đại càng có đạo tâm vô song.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Đúng rồi, không thì ngươi vĩnh viễn không phải chân tiên, mặc kệ ngươi một niệm quang minh hay một niệm hắc ám, một niệm phổ độ chúng sinh, đều không thể thay đổi trong lòng ngươi sinh ma, lòng rơi vào hắc ám. Chỉ có đạo tâm không thay đổi mới chân ngã được.

Thanh niên cảm khái:

– Học sinh đã hiểu.

Lý Thất Dạ nhìn Bất Độ Hải:

– Từng có người có thể đi càng xa, tiếc rằng quá sốt ruột cuối cùng sa đọa. Sau này mặc kệ ngươi cố gắng thay đổi đều không được. Khi ngươi mạnh đến mức này, nếu ngươi vượt qua vạch giới hạn của mình, vượt qua tấm lòng son ban đầu thì không thể quay về. Đến sau này không liên quan gì ngươi mạnh bao nhiêu, vì đạo tâm của ngươi đã động, không trở về tấm lòng ban đầu được.

Lý Thất Dạ tạm dừng rồi tiếp tục bảo:

– Nên về mặt này thì nhóm Toại Đế rất ghê gớm, bọn họ mãi không bước ra một bước đó, luôn giữ tấm lòng ban đầu.

Thanh niên gật đầu công nhận lời của Lý Thất Dạ:

– Đây là phúc của chúng ta.

Lý Thất Dạ nhìn thanh niên:

– Ngươi nên biết trăm ngàn vạn năm Tam Tiên giới đã đủ phì nhiêu, ngươi cảm thấy nó có mùi vị thế nào?

Thanh niên nghe rợn tóc gáy, gã đã là vô địch đương thời, khó gặp địch thủ, nhưng nghe câu hỏi thì nổi da gà.

Thanh niên cười khổ nói:

– Ta không dám nghĩ.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Chắc chắn rất ngon, ngon vô cùng, đặc biệt là với người mãi mãi đói bụng cồn cào thì quá ngon. Hễ không khống chế đạo tâm được thì Tam Tiên giới chỉ là miếng thịt nướng cực kỳ ngon.

Thanh niên rùng mình, dù gã vô địch cõi đời.

Thanh niên cười khổ nói:

– Tiên sinh nói không quá lạc quan.

Chương 4177: Cắn Người Miệng Mềm (1)

Lý Thất Dạ nhìn thanh niên:

– Ngươi ngồi ở đây nhìn Bất Độ Hải lâu như vậy, ta tin ngươi có thể cảm nhận được.

Thanh niên lặng im một lúc sau gật đầu nói ra cảm nhận của mình:

– Xao động.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu tháng ngày đã qua, Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải. Tại sao Bất Độ Hải xao động?

Thanh niên mở miệng muốn nói, nhưng chợt tạm dừng:

– Khi chưa được đến sự thật thì ta không dám kết luận dễ dàng.

Lý Thất Dạ cười, mắt nhìn đăm đăm phía xa:

– Ta có thể cho ngươi biết.

Lý Thất Dạ thu về tầm mắt nhìn Bất Độ Hải, chậm rãi nói:

– Có kẻ không nhịn được, dù sao nhiều năm rồi, phải đói thôi.

Thanh niên phát hoảng hỏi:

– Lý do tại sao dẫn đến như vậy?

Mạnh đến trình độ như thanh niên đã mơ hồ biết có một vài chuyện sắp xảy ra, nhưng gã chưa có cách nắm giữ chính xác. Thanh niên ở chỗ này lâu như vậy có thể khẳng định có tai nạn đến, gã chắc chắn họa bắt đầu từ Bất Độ Hải, nghe Lý Thất Dạ nói càng khiến gã tin tưởng.

Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:

– Cụ thể thế nào còn chưa rõ, nhưng chắc chắn rằng Bất Độ Hải hay Tam Tiên giới đều trải qua bao nhiêu kỷ nguyên, luôn giữ thế cân bằng chứng minh cho đến nay luôn trong vòng khống chế, hiện tại bị mất kiểm soát là vì sao? Do ngoại lực làm!

Thanh niên bật thốt:

– Có ma xâm nhập!

Năm đó thiên phạt giáng xuống đột nhiên ma hóa toàn Tiên Thống Giới, cảnh đó rất kinh dị.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Có thể nói như vậy, nhưng có vài thứ có phải ma hay không thì khó nói, tùy ngươi định nghĩa nó thế nào.

Thanh niên cười khổ, hiểu Lý Thất Dạ ám chỉ cái gì.

Thanh niên cung kính thỉnh giáo Lý Thất Dạ:

– Nạn này có thể trốn qua được không?

Lý Thất Dạ gật gù nói:

– Khó, theo ta thấy đây chỉ là thăm dò, mới bắt đầu. Tại sao thăm dò? Nói thẳng ra là không đủ sức. Nếu ngươi gặp một đám kiến thì ngươi có thăm dò nó không? Nếu ngươi không e ngại điều gì có cần thăm dò không? Bứng cả ổ là xong.

Thanh niên gật gù đồng ý:

– Nói có lý.

Lý Thất Dạ cười nhìn Bất Độ Hải:

– Nếu ta không đoán sai thì có người tiên phong, cụ thể thế nào phải xem có người áp chế được không, hoặc xem trong Bất Độ Hải mạnh đến cỡ nào.

Thanh niên quay đầu nhìn Thiên Tiệm, Thiên Hùng quan:

– Thiên Tiệm sẽ là cửa thứ nhất.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Đúng vậy! Chiến lược tốt nhất là cách ly chiến hỏa khỏi Thiên Tiệm, nếu vào Tiên Thống Giới rồi thì khó làm, mồi lửa đã rơi xuống thì nguy hiểm, chôn tai họa ngầm cho Tiên Thống Giới, thậm chí là Tam Tiên giới.

Thanh niên cung kính nói:

– Xin tiên sinh ra kế.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ngươi mạnh đến cảnh giới như vậy rồi thì lo lắng làm gì? Cứ xoay người bỏ đi, lửa chiến sẽ không đốt đến chỗ ngươi. Nếu ngươi đi xa có thể lo cho thân mình.

Thanh niên cười khổ nói:

– Tiên Thống Giới là nơi sinh ra ta, nuôi nấng ta. Ta sinh ra, ta sống nhờ vào nó, không hy vọng Tam Tiên giới sinh linh đồ thán, càng không mong Tam Tiên giới thành đống phế tích.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Rất đơn giản, tụ tập lực lượng Tam Tiên giới ngăn địch ở ngoài Thiên Tiệm, đây là cách thực hiện đơn giản hữu hiệu nhất. Đương nhiên nếu ngươi có quyết đoán giết vào Bất Độ Hải, đánh thẳng tận tới nơi càng tốt.

Thanh niên lắc đầu nói:

– Tiên sinh xem trọng ta rồi, đạo ta cạn, lực mỏng, đành bất lực. Từ vạn cổ đến nay bao nhiêu người mạnh hơn ta đi vào Bất Độ Hải, chút tạo hóa của ta vào Bất Độ Hải có thể tự bảo vệ mình đã là may.

Thanh niên không nói thật chứ không phải khiêm tốn, trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu Thủy Tổ vào Bất Độ Hải, Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống thì mạnh mẽ khủng bố biết bao.

Lý Thất Dạ nói:

– Vậy hãy thủ Thiên Tiệm đi, Thiên Hùng quan không phá, Thiên Tiệm vẫn còn thì mọi chuyện dễ làm.

Thanh niên lại nhìn Thiên Tiệm, nói:

– Thủ Thiên Tiệm không biết có thể giữ được bao lâu, đạo của ta không đủ.

Tuyệt thế vô song như thanh niên cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, bởi vì gã biết khi tai nạn buông xuống là điều khủng bố cỡ nào.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Vậy thì chờ xem vị khách đến từ Bất Độ Hải, các ngươi chỉ có thể cầu nguyện vị khách đó không mạnh bằng các ngươi, không thì khó nói. Đến lúc đó dù giữ được một lúc cũng không phòng thủ được cả đời.

Thanh niên nhìn Lý Thất Dạ:

– Còn tiên sinh?

Lý Thất Dạ nhìn lại thanh niên, cười nói:

– Nếu ta vung đao thù vạn cổ kinh dị, ngươi thấy sao?

Thanh niên vội đứng dậy ôm quyền hướng Lý Thất Dạ:

– Xin tiên sinh ra tay…!

Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:

– Tại sao ta phải ra tay? Đối với ta thì Tam Tiên giới chỉ là trạm mà ta qua đường, ta không phải người bảo vệ Tam Tiên giới các ngươi, không là chúa cứu thế của Tam Tiên giới. Ta chỉ đi ngang qua.

Thanh niên hỏi:

– Nếu vì thiên hạ thương sinh thì sao?

Lý Thất Dạ buồn cười:

– Ngươi cảm thấy ta là người có lòng nhân từ sao? Như ta vừa nói, nếu ta xoay người đối diện chúng sinh Tam Tiên giới thì ta thành tiên! Hiện tại ta đã không xoay người còn chưa đủ nhân từ sao?

Thanh niên lặng im, phải gật đầu thừa nhận:

– Không phạt binh đúng là nhân từ vô thượng!

Lý Thất Dạ tùy ý uống cạn ly rượu ngon:

– Bởi vậy ta không có hứng thú bảo vệ cái gì, ta chỉ là khách qua đường của thế giới này, nhẹ nhàng đi lướt qua đã là nhân từ đại nghĩa.

Thanh niên im lặng, gã phải thừa nhận rằng Lý Thất Dạ nói rất có lý, hắn cũng nói thật.

Thanh niên lặng đi một lúc rồi ôm quyền nói:

– Tiên sinh mà chiến thì chiếu sáng khắp tuyên cổ, trận chiến đó sẽ vượt qua thời gian vạn cổ, mặt trời không bao giờ lặn. Trận chiến này như tiên sinh dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, ngày khác tiên sinh nhất định có thể chiến một trận đến cuối cùng. Hãy để trận chiến này gióng lên trống trận vì tiên sinh được không?

Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, cười to bảo:

– Ngươi nói rất hay!

Lý Thất Dạ lại uống một ly, vỗ đùi nói:

– Tốt, bằng vào câu nói này của ngươi coi như ta đồng ý dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, một trận chiến mở màn cũng tốt.

Thanh niên vui vẻ lại lạy:

– Tạ tiên sinh!

Thanh niên nhanh tay rót đầy ly cho Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ uống cạn, lắc đầu cười nói:

– Ngươi vuốt mông ngựa câu này quá giỏi, biết rõ ngươi đào hố nhưng ta vẫn nhảy vào.

Thanh niên cười nói, lại rót rượu cho hắn:

– Đâu có, tiên sinh là đạo tâm vô song, trận chiến này không cần ta nói tiên sinh cũng sẽ ra tay. Tiên sinh vốn cũng định mài dao thử, chiến mở màn.

Chương 4178: Cắn Người Miệng Mềm (2)

Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:

– Ngươi đúng là tài tử, vuốt mông ngựa mà nói nho nhã quá. Ài được rồi, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, bàn rượu ngon của ngươi thật là uống đến mơ hồ.

Thanh niên thoải mái cười to bảo:

– Nếu được vậy thì càng đáng giá, nhưng học sinh đến vội vàng chưa chuẩn bị chu đáo, không thể đặc biệt chuẩn bị tiên hào cực phẩm cho tiên sinh, tiếc ơi là tiếc.

Lý Thất Dạ gật gù:

– Tam Tiên giới có nhiều tiên hào, đáng tiếc lần này đến Tam Tiên giới ta không tới vì tiên hào rượu ngon, không thì có thể thử.

Thanh niên cười nói:

– Theo học sinh biết trong Thiên Khư có một món ngon đáng là vạn cổ nhất tuyệt, cả đời khó cầu.

Lý Thất Dạ cười lớn lắc đầu nói:

– Ngươi nói vậy là muốn dùng thức ăn ngon thu mua ta? Ăn thêm một bữa của ngươi có phải lại đào một cái hố cho ta?

Thanh niên cười khổ nói:

– Nào dám, tiên sinh chịu ra tay là đã đủ rồi, không dám tham nữa. Nhưng tiên hào như vậy mà tiên sinh chưa nếm qua là lỗi của ta không chiêu đãi chu đáo, cũng là tiếc nuối của ta. Tiên sinh cho ta một thời gian để ta bắt tới cho tiên sinh nhắm rượu được không?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Được, ta cũng muốn nếm thử xem có đúng vậy không.

Một bữa tiên hào Chân Đế khó được nếm, nhưng trong tiếng trò chuyện cúa Lý Thất Dạ chậm rãi qua đi, hắn nếm như đang ăn món nhà nấu.

Ăn uống xong Lý Thất Dạ đứng dậy rời đi, cười nói:

– Ta đi Thiên Hùng quan một chuyến, có việc vặt.

Thanh niên từ biệt Lý Thất Dạ:

– Được, học sinh sẽ vào Thiên hùng bắt một con cho tiên sinh, để tiên sinh nếm vị ngon vô song cõi đời.

Lý Thất Dạ cười bước hướng Thiên Hùng quan:

– Vậy ta chờ.

Thanh niên ôm quyền, quay đầu nhìn Bất Độ Hải, cảm khái thở dài sau đó mắt nhìn Thiên Khư, lắc người trong khoảnh khắc vượt qua vạn vực, xuyên qua ức vạn không gian bước vào Thiên Khư.

Lý Thất Dạ đáp xuống Thiên Hùng quan, hơi thở phồn hoa ập vào mặt. Ba ngàn hồng trần cuồn cuộn khác hẳn với bên Bất Độ Hải lạnh lẽo.

Đứng ở Thiên Hùng quan siêu khổng lồ ngươi sẽ cảm nhận vạn trượng hồng trần, đây mới là phàm thế thật sự.

Thiên Hùng quan, cửa thứ nhất của Tiên Thống Giới cũng là cửa ải duy nhất của Thiên Tiệm. Nếu Thiên Tiệm khởi động thì lối vào duy nhất là Thiên Hùng quan, Thiên Hùng quan không mở, ngươi không cách nào vào Tiên Thống Giới được, sẽ bị chặn bên ngoài Thiên Tiệm.

Nên từ vị trí địa vị Thiên Hùng quan vô cùng quan trọng với Tiên Thống Giới, nhưng trăm ngàn vạn năm hay bị ngoại địch xâm nhập, Thiên Hùng quan không phát huy địa vị chiến lược quan trọng của nó. Dù vậy Thiên Hùng quan vẫn là cửa ải lớn số một thiên hạ, tích lũy trăm ngàn vạn năm khiến nơi này thành một trong những thành trì lớn nhất của Tiên Thống Giới.

Có thể nói Thiên Hùng quan phồn hoa không thua bất cứ tòa thành cổ nào của Tiên Thống Giới.

Nguyên Thiên Hùng quan vô cùng rộng lớn, cổ thành, hoàng thành lớn nhất của các đạo thống đều thua xa Thiên Hùng quan về kích cỡ.

Nguyên Thiên Hùng quan không thuộc về đạo thống nào, nó không nằm trong sự quản lý của đạo thống nào trong Tiên Thống Giới.

Thiên Hùng quan chỉ thuộc quyền quân đoàn Thiên Tiệm.

Quân đoàn Thiên Tiệm là một trong những quân đoàn lớn nhất Tiên Thống Giới, hoặc nên nói là duy nhất. Tiên Thống Giới rất khó tìm ra quân đoàn nào mạnh hơn quân đoàn Thiên Tiệm.

Thành viên quân đoàn Thiên Tiệm trừ chọn từ cư dân bản xứ Thiên Hùng quan cũng có đi đất viễn hoang mộ binh.

Ngoài ra đệ tử trong đạo thống nào nếu muốn nhập ngũ, miễn điều kiện phù hợp là sẽ có cơ hội làm thành viên quân đoàn Thiên Tiệm, điều này khiến quân đoàn khá phức tạp.

Cho đến ngày nay Thiên Hùng quan không chỉ là một hùng quan, quân sự yếu tắc.

Đến nay Thiên Hùng quan đã diễn biến thành nơi thành trì một thể. Tại đây giao dịch rất xương thịnh, thương nghiệp phồn hoa.

Tuy Thiên Hùng quan là yếu tắc số một nhưng đến bây giờ thủ vệ kiểm tra lỏng lẻo, không có vụ năm bước một cương, mười bước một tiêu.

Vì trăm ngàn vạn năm nay không có ngoại địch xâm nhập Thiên Hùng quan, huống chi quân đoàn Thiên Tiệm nắm giữ Thiên Hùng quan chặt chẽ thì nơi này hay đất biên hoang đều an ninh, không ai dám làm bậy trong Thiên Hùng quan.

Nên Thiên Hùng quan là hùng quan số một mà thủ vệ lỏng lẻo, ai ra vào cũng không bị kiểm tra. Bất cứ ai đi vào quan ải đều dễ dàng, muốn ra vào kiểu gì cũng được. Ngươi cưỡi cự thú hay ngự thần phong đến, hoặc là thần uy mênh mông cái gì, ngươi ra vào thế nào cũng không ai can thiệp.

Tự do ra vào Thiên Hùng quan không phải vì quân đoàn Thiên Tiệm lâu ngày bị yếu sức, không phải vì quân đoàn đã bất lực khống chế quan ải. Sự thật hoàn toàn trái ngược, Thiên Hùng quan hay Thiên Tiệm đều bị quân đoàn Thiên Tiệm nắm giữ chặt chẽ.

Sự cường đại của quân đoàn Thiên Tiệm tìm khắp Tiên Thống Giới cũng khó có quân đoàn sánh bằng, huống chi Thái Doãn Hỉ Thiên Hùng quan thủ càng là sâu không lường được.

Vì quân đoàn Thiên Tiệm nắm giữ Thiên Hùng quan chặt chẽ, bọn họ nắm chặt Thiên Tiệm nên mới tự tin như thế.

Không khoa trương khi nói ngay trong Thiên Hùng quan cũng khó gặp binh sĩ quân đoàn Thiên Tiệm trên đường cái, nhưng người đi vào quan ải sẽ tự giác tuân theo kỷ luật của nơi này.

Dù ngươi là Bất Hủ Chân Thần thần uy mênh mông hay bá chủ một phương kiêu căng ngang ngược, khi đã vào Thiên Hùng quan đều không dám làm bậy.

Nên đất biên hoang có nhiều ác nhân vào Thiên Hùng quan rồi sẽ ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người, không dám dễ dàng gây chuyện thị phi. Nếu bị quân đoàn Thiên Tiệm sờ gáy thì kẻ đó cũng khó có chỗ đứng trong đất biên hoang.

Vì quân đoàn Thiên Tiệm nắm giữ Thiên Hùng quan chặt chẽ khiến quan ải trăm ngàn vạn năm nay có trật tự ngay ngắn, dân chúng nhờ đó an cư lạc nghiệp. Thiên Hùng quan vô cùng phồn hoa, xương thịnh qua từng thời đại.

Nên khi Lý Thất Dạ đi vào Thiên Hùng quan, hơi thở phồn hoa vô song ập vào mặt, ba ngàn hồng trần cuồn cuộn, khắp nơi phồn hoa khiến người mê say. Bao nhiêu cường giả tu sĩ thường bị ba ngàn hồng trần cuồn cuộn hấp dẫn một đi không trở lại, cam nguyện sa vào chỉ làm vị vua vui vẻ.

Đường Thiên Hùng quan xây vì chiến tranh, nên đường rất rộng. Đường lớn nhất cho mấy chục chiếc xe ngựa chạy song song.

Dù Thiên Hùng quan chiếm diện tích rất rộng, phố lớn nhưng người ra vào tấp nập sát vai nhau, người đi đường đổ mồ hôi như mưa.

Trên đường người từ đạo thống khắp nơi trong Tiên Thống Giới đếm hoài không hết, muôn hình muôn vẻ, đủ loại kỳ lạ, khiến người mở rộng tầm mắt.

Có thể nói Thiên Hùng quan là nơi tụ tập nhiều chủng tộc Tam Tiên giới nhất. Thiên Phật tộc, Bát Tí tộc, Kim Biến tộc, Tiên Đồng tộc, Thiên Vũ tộc.

Đủ loại tu sĩ, cường giả các tộc có trong Thiên Hùng quan.

Chương 4179: Thiên Hùng Quan

Thiên Hùng quan tụ tập thương phẩm bốn bể từ Tiên Thống Giới, từng có người bảo nếu thứ ngươi cần mà không mua được trong Thiên Hùng quan thì đến chỗ khác càng không thể mua.

Nên nhiều cường giả tu sĩ có thực lực sẽ đến Thiên Hùng quan buôn bán, hoặc tìm thứ mình cần.

Cửa hàng Kiêu Hoành là một trong những cửa hàng lớn nhất Thiên Hùng quan, nhất Tiên Thống Giới.

Trong Thiên Hùng quan trừ các cửa hàng lớn ra phố lớn ngõ nhỏ có nhiều tiệm nhỏ, khách ra vào không ngớt. Có bán hàng rong tại chỗ, bày quán ven đường, gặp người liền rao.

– Bát sơ máu rồng mới nhất đây, mau đến xem đi, tuyệt đối là thứ tốt!

– Bảo Lưu Ngõ của quý trong nhà, bán phá giá đây!

– Nhìn xem, Bát Bảo Hoàn tự tay dược thánh luyện, chỉ có một bình, một bình duy nhất, ai mua giá cao thì được!

Phố lớn ngõ nhỏ có thể nghe thấy tiếng người bán hàng rao hàng, rất là náo nhiệt.

Nhiều cường giả tu sĩ muốn đào đồ tốt, hoặc tiểu tu sĩ hầu bao ít ỏi thường lưu luyến ở các quán hàng rong, mong bỏ ít tiền mà mua được thứ tốt nhất.

Đương nhiên phố lớn ngõ nhỏ hỗn tạp, có nhiều chuyện gian lận lừa gạt.

Trừ mấy người buôn bán nhỏ còn có một số tu sĩ muốn bán đồ của mình, họ tìm đại một chỗ bày hàng, ghi rõ giá cả, có khi lấy vật đổi vật. Tu sĩ như vậy có rất nhiều trên các con phố.

Lý Thất Dạ đi trong phố lớn ngõ nhỏ, nhìn những người bán hàng rong rao hàng, những tu sĩ yên lặng bày báu vật hoặc tài liệu muốn bán, hắn cười cười.

Loại cảm giác này quá quen thuộc, bao nhiêu năm tháng qua đôi khi Lý Thất Dạ rảnh rỗi thích nhất là đến nơi như vậy đào bảo bối.

Nhưng lần này Lý Thất Dạ đến không phải vì đào bảo bối, hắn tới bán đồ.

Lý Thất Dạ đến một chỗ rẻ đường lớn không bắt mắt, ngồi xuống, móc một hộp gỗ ra khỏi ngực đặt trước mặt, sau đó dựa vào chân tường nhắm mắt như đang ngủ. Lý Thất Dạ không rao hàng, không yết giá.

Đường cái rất náo nhiệt, phồn hoa, Lý Thất Dạ ngồi trong góc nhỏ có vẻ hiu quạnh, hình thành đối lập rõ rệt, như tìm yên tĩnh trong ồn ào, mắt lạnh nhìn phồn hoa mây khói.

Đây là một mục đích của Lý Thất Dạ khi đến Thiên Hùng quan, hắn tới bán đồ, đồ của hắn chỉ bán cho một người, hắn đang đợi.

Lý Thất Dạ đặt hộp gỗ ở đó, khắp nơi trong Thiên Hùng quan cũng có bán đồ giống như hắn, không khiến bao nhiêu người chú ý.

Đương nhiên phố lớn ngõ nhỏ ngựa xe như nước, người đến người đi, dòng người lớn như vậy luôn có một, hai người hứng thú với đồ của Lý Thất Dạ.

Trông khi Lý Thất Dạ dựa vào chân tường nhắm mắt, có một, hai người đi tới bắt chuyện.

– Huynh đệ bán cái gì vậy?

Lý Thất Dạ không mở mắt ra, tùy ý nói:

– Bảo bối vô giá.

Người mua nghe vậy liền nổi hứng thú:

– Bảo bối vô giá?

Họ nhìn hộp ngỗ trước mặt Lý Thất Dạ, không nhìn ra đó là bảo bối vô giá gì, không giống như đồ quý giá.

Người mua hứng thú hỏi:

– Mở ra xem coi là bảo bối vô giá gì?

Lý Thất Dạ lười biếng nói, vẫn không mở mắt:

– Ngươi mua không nổi.

Thái độ của Lý Thất Dạ làm người mua khó chịu, nét mặt sa sầm nói:

– Lớn lối vậy? Bổn tọa muốn xem ngươi có báu vật gì mà bổn tọa không mua nổi.

Người mua có thân phận cao, gã chỉ tò mò nên tới hỏi một câu, không ngờ bị Lý Thất Dạ chọc giận.

Lý Thất Dạ phớt lờ gã, vẫn ngồi nhắm mắt như đang ngủ.

Thấy Lý Thất Dạ phớt lờ mình, khách mua hừ lạnh xám xịt rời đi:

– Hừ! Tự nâng giá, chẳng qua là một cái hộp nát!

Gã còn biết làm gì hơn? Trong Thiên Hùng quan tự do mua bán, không thể ép mua ép bán. Dù hộp gỗ của Lý Thất Dạ không đáng một đồng, hắn không chịu bán cho ngươi thì ngươi cũng không làm gì được.

Đang giữa ban ngày, trong Thiên Hùng quan không ai dám đi cướp đồ của người ta.

Người mua đành rời đi.

Từng có mấy người đến hỏi chuyện, có hứng thú với thứ trong hộp gỗ của Lý Thất Dạ. Một vài người là đại nhân vật, đôi mắt sắc bén, bọn họ lờ mờ phát hiện hộp gỗ này không đơn giản. Họ tiến lên đáp lời muốn nhìn thứ trong hộp gỗ của Lý Thất Dạ.

Nhưng Lý Thất Dạ hờ hững với mấy người mua, lười mở hộp ra cho họ xem. Một số người mua rất khó chịu nhưng đành rời đi.

Có thể tưởng tượng nếu chỗ này không phải là Thiên Hùng quan, bằng vài thái độ của Lý Thất Dạ sợ là có người không nhịn được đánh hắn một trận rồi, vì bộ dạng đó của hắn rất đáng đánh.

Lý Thất Dạ không cần, hắn muốn chờ người không phải loại người qua đường kiểu này, hắn chờ một người, chờ người đó tới cửa.

Tựa như câu cá, phải kiên nhẫn chờ đợi, Lý Thất Dạ tin người hắn chờ không lâu sau sẽ xuất hiện.

Trong lúc Lý Thất Dạ dựa vào chân tường nhắm mắt, bên tai có thanh âm trong trẻo vang lên:

– Ô, lại là ngươi à.

Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra, một thiếu nữ đứng trước mặt hắn.

Thiếu nữ này là Bạch Kim Ninh từng gặp Lý Thất Dạ trên Thiên Tiệm. Hôm nay Bạch Kim Ninh không mặc áo giáp, nàng mặc áo ngắn gọn gàng, chính chắn.

Lý Thất Dạ chỉ liếc nàng một cái rồi lại nhắm mắt.

– Đại tài tử của chúng ta ở đây bán cái gì vậy?

Bạch Kim Ninh không ngờ sẽ gặp tên khốn Lý Thất Dạ tại đây, nàng nhớ lúc ở trên Thiên Tiệm bị hắn đùa giỡn.

Hôm nay Bạch Kim Ninh không có nhiệm vụ, đúng dịp nghỉ ngơi nên mặc áo sát người đi ra ngoài. Bạch Kim Ninh vốn định đi dạo trong thành, không ngờ vừa ra cửa đã đụng phải Lý Thất Dạ, gặp hắn tại đây đối với nàng đúng câu oan gia ngõ hẹp.

Bạch Kim Ninh không phải muốn tìm Lý Thất Dạ báo thù, nàng và hắn không có thù hận sâu gì, chẳng qua bị hắn chọc ghẹo trên Thiên Tiệm. Hơn nữa quân đoàn Thiên Tiệm không cho phép báo thù riêng.

Nhưng thấy Lý Thất Dạ làm Bạch Kim Ninh tức giận, nàng muốn quấy rối hắn.

Lý Thất Dạ nhắm mắt không thèm nhìn Bạch Kim Ninh, lười biếng nói:

– Bảo bối vô giá.

Bạch Kim Ninh đánh giá hộp gỗ trước mặt Lý Thất Dạ, nàng không nhìn ra cái hộp này có gì giống như bảo bối vô giá, nàng không tin hắn có thứ đó.

– Bảo bối vô giá? Ngươi thật sự có bảo bối vô giá?

Lý Thất Dạ trả lời dứt khoát:

– Có.

Bạch Kim Ninh liếc Lý Thất Dạ:

– Mở ra coi thử, để ta xem bảo bối vô giá của ngươi có hình dạng gì.

Bạch Kim Ninh không tin cái tên mặt dày này có được bảo bối vô giá gì.

Lý Thất Dạ lười biếng nói:

– Xem cũng như không, dù sao nàng mua không nổi, xem cũng vậy thôi.

Bạch Kim Ninh bị Lý Thất Dạ chọc tức xì khói:

– Ngươi…!

Bạch Kim Ninh cảm thấy mình thật sự không hợp với cái tên cuồng tự kỷ này, vừa thấy mặt là nàng bị hắn chọc tức lửa giận bừng bừng.

Chương 4180: Thích Bán Hay Không

Bạch Kim Ninh nghiến răng nói:

– Hừ! Ngươi nói xem bảo bối vô giá của ngươi là gì? Đáng giá bao nhiêu tiền?

Lý Thất Dạ từ chối:

– Không cho xem, có lấy nàng ra cầm cũng không mua nó nổi.

Bạch Kim Ninh tức nghẹn họng, mắt to trừng Lý Thất Dạ, ngực phập phồng:

– Ngươi…!

Bạch Kim Ninh hít sâu dằn lửa giận xuống, lườm Lý Thất Dạ một cái, lạnh lùng nói:

– Hừ hừ, không dám lấy ra cho người ta xem, chắc không phải là thứ gì không thể cho người biết đi?

Lý Thất Dạ cười hỏi:

– Đúng thì sao?

Hắn đang chán nên đùa Bạch Kim Ninh chơi.

Mắt Bạch Kim Ninh sáng rực nghiến răng nói:

– Hừ, là tang vật? Nếu đúng là tang vật thì bản cô nương sẽ cho ngươi biết tay!

Lý Thất Dạ nhàn nhã hỏi:

– Nàng có thể nhìn ra nó có phải là tang vật hay không sao? Dù là tang vật thì nàng phải tìm được khổ chủ đã, nếu nàng muốn kiếm cớ gây sự với ta thì lo tìm khổ chủ trước đi.

Bạch Kim Ninh tức xì hơi, tuy quân đoàn Thiên Tiệm có quyền chấp pháp trong Thiên Hùng quan nhưng không có nghĩa là được làm bậy.

Lý Thất Dạ nói như thế rõ ràng là đùa giỡn nàng. Dù đồ của Lý Thất Dạ là tang vật, đúng như hắn nói, Bạch Kim Ninh phải tìm khổ chủ mới được, nàng không thể bỗng dưng giam đồ của hắn. Huống chi hôm nay Bạch Kim Ninh không có công vụ trong người, nàng được nghỉ phép.

Lý Thất Dạ xua tay:

– Nếu không có thì đi đi, đừng quấy rầy ta buôn bán, ta đang chờ người mua đến đây.

Bạch Kim Ninh cắn chết không nhả, ngồi lì gần chỗ hắn:

– Hừm, ngươi nói đi liền đi? Không dễ vậy!

Thật thú vị, Bạch Kim Ninh là thiếu nữ, không đẹp tuyệt trần tựa tiên nhưng cũng khá xinh, nàng tùy tiện ngồi xuống ven đường giằng co với Lý Thất Dạ hấp dẫn một số ánh mắt.

Lý Thất Dạ liếc qua Bạch Kim Ninh ngồi gần mình:

– Nàng muốn làm gì đây?

Bạch Kim Ninh chống cằm nhìn hắn:

– Theo dõi ngươi, nếu đồ của ngươi là tang vật thì bản cô nương giám sát ngươi, chờ khổ chủ tới cửa. Hừ, nếu ngươi lấy hàng giả lừa người thì bản cô nương cũng giám sát ngươi, để tránh ngươi gian lận lừa gạt.

Bạch Kim Ninh lộ vẻ mặt đắc ý, giờ nàng chỉ muốn chơi tới cùng với Lý Thất Dạ, nàng mặc áo thường, chỉ đại biểu chính mình nên không kiêng kỵ gì.

Lý Thất Dạ nhìn nàng, thản nhiên nói:

– Cái cớ khá lắm, chắc chẳng phải nàng mê ta nên muốn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai này? Ca đẹp trai nhưng nàng đừng mê ca quá, vì ca là truyền thuyết.

Mặt Bạch Kim Ninh đỏ rần tức hộc máu, nàng lườm hắn khinh thường nói:

– Cái con khỉ! Không lấy gương soi đi, cái mặt xấu như vậy dám nói mình đẹp? Có biết xấu hổ không?

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Soi rồi, đẹp trai, đẹp trai vô địch. Dù ta có mặt mũi thì nàng chịu mua không?

Bạch Kim Ninh nghẹn họng:

– Ngươi…!

Một tiểu cô nương làm sao cãi thắng Lý Thất Dạ nổi, Bạch Kim Ninh cạn lời.

Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Bạch Kim Ninh tức ói máu:

– Bởi vậy đã bảo là đừng mê ca.

Hắn dang rảnh mọc mốc nên đùa tiểu cô nương chơi.

Bạch Kim Ninh lạnh lùng liếc hắn:

– Cuồng tự kỷ.

Lý Thất Dạ cười cười, nhắm mắt lại dựa vào chân tường như đang ngủ.

Bạch Kim Ninh ngồi một bên, chống cằm mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm không rời, nàng muốn xem hắn giở trò gì.

Cứ thế hai người ngồi ven đường phồn hoa thành một đôi trông hơi quái dị.

Có người đến đáp lời, nhìn hộp gỗ của Lý Thất Dạ rồi hỏi:

– Huynh đệ, thứ này bán thế nào?

Lý Thất Dạ không trả lời.

Bạch Kim Ninh ngồi bên cạnh chen miệng:

– Đồ của hắn là tang vật, tốt nhất đừng mua, nếu không sẽ dính vào rắc rối.

Người mua nghe vậy nhìn Bạch Kim Ninh lại xem Lý Thất Dạ nhắm mắt, cảm thấy hai người hơi quái lạ. Nhưng trong Thiên Hùng quan có nhiều việc lạ nên người mua không hỏi nhiều, xoay người đi.

Thấy mình thành công đuổi đi một vị khách, Bạch Kim Ninh đắc ý liếc Lý Thất Dạ:

– Hừ, hôm nay ngươi đừng hòng buôn bán, bản cô nương đã theo dõi ngươi!

Nghe Bạch Kim Ninh khiêu khích, Lý Thất Dạ cười cười không để ý.

Có vài người tiến lên đáp lời, thích hộp gỗ của Lý Thất Dạ, nhưng hắn chưa kịp nói gì Bạch Kim Ninh ở một bên đã bảo đó là tang vật, không thể lấy.

Những khách mua thích hộp gỗ đều lắc đầu rời đi.

Bị Bạch Kim Ninh nhiều lần đuổi khách, Lý Thất Dạ vẫn chỉ ngồi dựa vào chân tường, nhắm mắt như đang ngủ, dù có phản ứng thì chỉ vẻn vẹn là cười.

Liên tục đuổi mấy người khác rồi Bạch Kim Ninh thấy hơi lạ, vì nàng đuổi khách đi mà hắn không tức giận chút nào, vẫn ung dung dựa vào tường ngủ. Như thể không phải Bạch Kim Ninh đuổi khác mà là đuổi ruồi giùm hắn.

Thái độ của Lý Thất Dạ làm Bạch Kim Ninh tò mò:

– Này, ngươi thật sự bán đồ sao?

Bạch Kim Ninh nghi ngờ có lẽ Lý Thất Dạ không phải bán đồ.

Lý Thất Dạ vẫn nhắm mắt, nhàn nhã nói:

– Bán, sao lại không?

Bạch Kim Ninh không quá tin tưởng:

– Vậy tại sao ngươi không đáp lời?

Bạch Kim Ninh đang nghi ngờ dù nàng không đuổi khách đi thì Lý Thất Dạ cũng sẽ không đáp lại họ.

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Bởi vì bọn họ mua không nổi, giống như nàng, có đáp lời cũng uổng công.

Bạch Kim Ninh tức giận trừng Lý Thất Dạ:

– Ngươi…!

Nhưng nàng không làm gì được hắn, đành nuốt cơn tức vào bụng.

Bạch Kim Ninh quyết tâm đấu với Lý Thất Dạ tới cùng, nàng chống cằm nhìn hắn chằm chằm:

– Hừm, bản cô nương chống mắt xem ngươi giở trò gì.

Lý Thất Dạ cười cười, vẫn dựa vào chân tường.

Qua một lát có khách tới hỏi, bọn họ thích hộp gỗ của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ lờ họ, nhắm mắt như đang ngủ không nghe thấy gì.

Lần này Bạch Kim Ninh càng thấy lạ, nàng đã không đuổi khách đi nhưng Lý Thất Dạ vẫn không để ý tới họ, xem bộ dạng của hắn không giống như bán đồ.

Bạch Kim Ninh rất tò mò, nếu Lý Thất Dạ không phải đến bán đồ thì hắn ngồi ở đây làm gì?

Trong lúc Bạch Kim Ninh tò mò, một thanh âm vang lên:

– Ta đến đây. audio coi am

Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần bỗng thấy một lão nhân ngồi trước mặt Lý Thất Dạ.

Bạch Kim Ninh hoa mắt, nàng cảm giác lão nhân luôn ngồi đó chẳng qua bây giờ nàng mới phát hiện. Bạch Kim Ninh nhìn chăm chú, lão nhân mặc áo bông lớn, mũ chống lạnh dày che hai lỗ tai, sắp che hết khuôn mặt. Bạch Kim Ninh nhìn lão nhân từ trên xuống dưới, không thấy có gì lạ, thậm chí không thấy rõ bộ dạng thật của lão.

Bạch Kim Ninh không biết trong Vạn Thống Giới Lý Thất Dạ từng giao dịch với lão nhân này, khi đó hắn còn kể một câu chuyện cho lão.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 3 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 4 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 1 tháng trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi