Đế Bá Audio Podcast
Tập 835 [Chương 4171 đến Chương 4175]
❮ sautiếp ❯Chương 4171: Cô Nương, Gả Không
Bạch Kim Ninh xoe tròn mắt, lần đầu tiên nàng gặp người cuồng vọng tự phụ, tự kỷ kiêu ngạo như thế, trước kia nàng không gặp qua.
Bạch Kim Ninh nhìn hắn chằm chằm:
– Không nhìn ra, bề ngoài không hợp với ngươi.
Bạch Kim Ninh không có ý cười nhạo Lý Thất Dạ, nàng nói thật lòng.
Trong mắt Bạch Kim Ninh thấy bề ngoài Lý Thất Dạ bình thường, hoàn toàn bình phàm như người qua đường, nhưng hắn mở miệng hù chết người, nhất minh kinh nhân. Giọng điệu rất lớn lối, lão tử số một thiên hạ, trái ngược hẳn với bề ngoài bình thường của hắn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo lường, câu này là nói về ta.
Bạch Kim Ninh ngứa răng nhìn bộ dạng huênh hoang của Lý Thất Dạ:
– Ngươi không nói khoác cũng sẽ không chết!
Trong mắt Bạch Kim Ninh thì bộ dạng Lý Thất Dạ rất đáng đánh, ai nhìn cũng muốn đánh một trận.
Lý Thất Dạ cười cười nhìn nàng, lắc đầu nói:
– Người đời đều là kẻ ngốc, ta nói thật nhưng cứ cho rằng ta khoác lác, bất đắc dĩ hết sức.
Trán Bạch Kim Ninh nổi gân xanh, tính tình của nàng khá tốt nhưng bị Lý Thất Dạ kích thích khùng lên, chỉ muốn đập hắn một trận. Đặc biệt Lý Thất Dạ hời hợt liếc mắt đã làm nàng nổi khùng, vì ánh mắt đó như đang nói ‘hãy yêu thương người bị trí chướng’.
Bạch Kim Ninh rít qua kẽ răng:Nguồn truyện audio Podcast
– Ngươi đang nói ta?
Tiểu tử này dám khinh thường nàng như thế, Bạch Kim Ninh muốn đánh hắn, vì thế nàng xoa tay.
Lý Thất Dạ liếc nàng, nhàn nhã bước tiếp:
– Hít sâu, bình ổn cơn tức đi. Chút chuyện nhỏ đã làm nàng nổi giận như thế thì sao làm được việc lớn? Không chịu nổi chút kích thích thì nàng có thể trở thành đại tướng? Có tài tướng soái được sao? Chắc không phải cả đời nàng là một tiểu binh đi?
Bộ dạng Lý Thất Dạ xấu xa trong mắt Bạch Kim Ninh, nói nhiều lời khiến người ghét. Nhưng hắn nói có lý, tuy Lý Thất Dạ rất đáng đánh, bộ dạng vênh váo, hắn không làm chuyện gì khác người, Bạch Kim Ninh không thể vì hắn nói vài câu kiêu ngạo mà đánh người đi? Nếu đồn ra ngoài sẽ không tốt cho nàng, cũng không tốt cho danh dự quân đoàn Thiên Tiệm.
Bạch Kim Ninh không biết làm sao, nàng ủ rũ hạ hai nắm đấm xuống, hít sâu bình ổn tức giận.
Bạch Kim Ninh khó khăn lắm dằn lửa giận xuống, Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nhưng ta cũng muốn cưới vợ nhỏ giống như nàng.
Nghe Lý Thất Dạ buông lời đùa giỡn mình, Bạch Kim Ninh hung tợn nói:
– Tại sao?
Hỏi xong Bạch Kim Ninh đâm ra hối hận, nàng biết cái tên này miệng chó không phun ra ngà voi.
Lý Thất Dạ gật gù nói:
– Người xưa nói tú tài gặp binh, có lý nói không rõ. Nhưng con người ta văn tài đệ nhất, vô song cõi đời. Bằng vào văn tài của ta có thể hàng phục bất cứ nữ binh thô bạo dã man đến đâu. Ta đang suy xét có nên bắt lấy nữ binh như nàng không.
Lý Thất Dạ sờ cằm nhìn Bạch Kim Ninh từ trên xuống dưới như đang suy xét.
Bạch Kim Ninh tức hộc máu, lại sắp khùng lên.
Lý Thất Dạ nói câu này không phải đùa giỡn nàng mà là cười nhạo nàng thô lỗ dã man. Bạch Kim Ninh tuy không phải mỹ nữ tuyệt thế gì nhưng nàng hơi tự tin vào nhan sắc của mình, nàng tuyệt đối không phải loại nữ binh thô lỗ, càng không phải mụ đàn bà đanh đá dân quê.
Bạch Kim Ninh rít qua kẽ răng, nắm tay siết chặt:
– Ngươi lặp lại lần nữa thử xem!
Bạch Kim Ninh sắp khùng lên, Lý Thất Dạ phẩy tay nói:
– Thôi, người có tài hoa như ta trên đời ai có thể xứng đôi, không cưới, không cưới.
Bạch Kim Ninh muốn hộc máu, vừa rồi Lý Thất Dạ còn cười nhạo nàng thô bạo dã man, giờ đổi sắc mặt tự phụ kiêu căng, khiến người nhìn chỉ muốn đạp hắn vài cái bẹp dí dưới đất, không thì khó vơi bớt nỗi hận.
Bạch Kim Ninh nghiến răng hỏi:
– Ngươi tên là gì!?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ quay đầu nhìn Bạch Kim Ninh, nhe răng cười lộ hàm răng trắng. Bề ngoài của hắn không tuấn tú nhưng hàm răng rất đẹp, ngay ngắn trắng bóng.
Lý Thất Dạ ngoái đầu khoe hàm răng trắng:
– Đừng mê ca, ca chỉ là truyền thuyết. Tin ta đi, nếu nàng còn dây dưa với ta thì sẽ bị ta mê hoặc, mê đến điên đảo thần hồn.
Trán Bạch Kim Ninh nổi gân xanh, nàng không biết nên giận điên hay hộc máu, trong đời nàng đây là lần đầu gặp người tự kỷ nhất, vô sỉ nhất, da mặt dày nhất.
Bạch Kim Ninh không kiềm được tính nóng:
– Biến!
Nếu Lý Thất Dạ không biến ngay khuất mắt, Bạch Kim Ninh tin mình sẽ không kiềm được đánh hắn tơi bời.
Lý Thất Dạ nhún vai nói:
– Nàng đi đường nàng, ta đi đường ta. Đường lớn giữa trời, mỗi người đi một bên, tại sao bắt ta biến?
Bạch Kim Ninh tức giận run bần bật, quát to:
– Giá!!!
Bạch Kim Ninh điều khiển chiến xa chạy đi, Lý Thất Dạ không biến thì nàng đi được chưa.
Bạch Kim Ninh nổi giận đùng đùng rời đi, giọng Lý Thất Dạ vang bên tai nàng:
– Nha đầu đi gấp vậy làm gì? Không điều tra ta sao? Có lẽ ta có mưu đồ quấy rối.
Bạch Kim Ninh hét to một tiếng:
– Biến!
Bạch Kim Ninh không quay đầu lại điều khiển chiến xa chạy nhanh, nàng không muốn để ý tới hắn nữa. Ở trong mắt nàng, Lý Thất Dạ không phải kẻ xấu, chỉ là tên khốn tự kỷ cộng thêm kiêu ngạo. Bạch Kim Ninh lười để ý tới hắn, nàng sợ ở lại lâu không kiềm được sẽ đánh hắn một trận.
Lý Thất Dạ lắc đầu lẩm bẩm:
– Đáng tiếc, mới rồi ta còn suy xét lấy nàng làm cô vợ nhỏ, nàng đi là bỏ lỡ cơ hội trở thành đế hậu cửu thiên, đế hậu được người người kính ngưỡng.
Bạch Kim Ninh nghe câu đó ho sặc sụa, suýt té xuống chiến xa.
Trong khi Lý Thất Dạ thăm dò Thiên Tiệm, bên ngoài Thiên Tiệm xảy ra chuyện lớn gây xáo động, nhiều người đưa mắt nhìn.
Ngoài Thiên Tiệm, hư không xa xôi, bên trái hư không vô tận, nơi đó là Bất Độ Hải, một mảnh bao la vô cùng vô tận.
Bỗng có một ngày luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống Bất Độ Hải.
Ban đầu mọi người không chú ý, nhưng ánh sáng vàng ngày càng mãnh liệt rốt cuộc hấp dẫn nhiều người.
Ban đầu từng luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống ven Bất Độ Hải thì rất mờ nhạt, từng lũ ánh sáng vàng như sợi tơ vàng treo giữa hư không.
Ánh sáng vàng lấp lóe, theo thời gian trôi qua ánh sáng vàng càng rực rỡ, một lũ ánh sáng vàng lại tách ra các luồng sáng vàng. Trong thời gian ngắn ven Bất Độ Hải tràn ngập ánh sáng vàng.
Ban đầu mọi người không chú ý, chỉ thấy tò mò:
– Đó là cái gì?
Không lâu sau có tiếng ù ù vang lên, từng lũ ánh sáng vàng tỏa ra hơi thở chí cao vô thượng. Biển ánh sáng vàng hóa thành thế giới tuyên cổ chí cao.
Dù cách trời sao xa xôi, khi hơi thở đó phát ra, nhiều người cảm nhận được:
– Hơi thở của Thủy Tổ!
Chương 4172: Kim Quang Thượng Sư
Hơi thở đó chí cao vô thượng, một lũ hơi thở đã có thể đè sập chư thiên, làm tất cả cường giả run rẩy.
Khi ánh sáng vàng đó tỏa ra từng lũ hơi thở Thủy Tổ, trong hư không mở ra các cặp mắt như những vô thượng cường giả ngủ say giật mình tỉnh lại.
Giữa hư không vang giọng già nua thở dài:
– Kim Quang Thượng Sư.
Những cặp mắt giữa hư không có đến từ đất cổ đạo thống, sâu trong tông môn, có người đến từ xa xưa ngủ trong hư không.
Nếu có cường giả trông thấy những cặp mắt đó sẽ rợn tóc gáy hoảng sợ. Dù là Bất Hủ Chân Thần cũng bị thần uy của các cặp mắt thú tâm hồn. Chủ nhân các đôi mắt quá mạnh, chắc chắn thấp nhất là Trường Tồn đại thành, hoặc là đỉnh Trường Tồn, chí tôn Trường Tồn.
Khi ánh sáng vàng tràn ngập ven Bất Độ Hải, trong Thiên Hùng quan có đôi mắt mở ra, đôi mắt sâu thẳm thần uy vô hạn, có lực lượng vô thượng.
Nhìn ánh sáng vàng tràn ngập ven biển, đôi mắt kia biết là ai đến:
– Kim Quang Thượng Sư!
Chủ nhân của đôi mắt là Thiên Hùng quan thủ, Thái Doãn Hỉ, Trường Tồn Bất Hủ sâu không lường được.
Tin tức kinh người bùng nổ trong đại lục viễn hoang:
– Kim Quang Thượng Sư, Kim Quang Thượng Sư xuất quan giá lâm ven Bất Độ Hải!
Thiên Hùng quan sôi trào, một số Chân Đế, Bất Hủ siêu mạnh đã trước tiên biết tin Kim Quang Thượng Sư giá lâm Bất Độ Hải.
Những người biết tin bị chấn nhiếp:
– Kim Quang Thượng Sư lại xuất quan!
Kim Quang Thượng Sư, cái tên tràn ngập ma lực, tràn ngập lực lượng, có thể nói trong Tiên Thống Giới ngày nay cái tên này đại biểu cho chí cao vô thượng.
Kim Quang Thượng Sư, thiên tài kinh tài tuyệt diễm, đương thời thành đạo Thủy Tổ, tuyệt thế vô song, không ai sánh bằng.
Sau khi biết tin nhiều người lòng rung động, vì đây tuyệt đối không phải trùng hợp:
– Kim Quang Thượng Sư giá lâm ven Bất Độ Hải!
Mới gần đây có dị vật bay ra khỏi Bất Độ Hải làm kinh động nguyên Tiên Thống Giới, bao người sợ hãi hồn vía lên mây.
Hôm nay Kim Quang Thượng Sư là đương thời thành đạo Thủy Tổ, tồn tại mạnh nhất đích thân đến ven Bất Độ Hải. Không ai cho rằng chuyện này là trùng hợp.
Những Trường Tồn Bất Hủ cường đại không gì sánh bằng, Chân Đế vô địch cõi đời bị kinh động. Nhiều người chạy tới Thiên Tiệm, đến Thiên Hùng quan.
– Kim Quang Thượng Sư đến!
Những Trường Tồn Bất Hủ, Chân Đế vô địch đa số lén tới, không gióng trống khua chiêng rình rang.
Vì Kim Quang Thượng Sư giá lâm, Trường Tồn Bất Hủ, Chân Đế vô địch khác mà lên giá, hay làm gì phô trương càng có vẻ không biết tự lượng sức mình, múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Ong ong ong ong ong!
Kim Quang Thượng Sư đến, không cố ý làm lớn chuyện, dùng uy Thủy Tổ trấn áp chư thiên, y đơn giản là đến một mình.
Kim Quang Thượng Sư điệu thấp tới nơi, nhưng làm Thủy Tổ đương thời thành đạo, y mạnh biết bao, một cử động có thể kéo theo phong lôi, làm trời trăng sao lắc lư.
Khi Kim Quang Thượng Sư xuất hiện ở ven Bất Độ Hải, ánh sáng vàng tràn đầy cả thế giới. Hư không có mênh mông đến đâu cũng không chứa hết ánh sáng vàng vô cùng vô tận. Kim Quang Thượng Sư dường như to lớn hơn thế giới, mọi thứ thật nhỏ bé trước bóng dáng của y, chỉ cần y nhích nhẹ là thế giới sẽ vỡ nát.
Kim Quang Thượng Sư đến, không cố ý bộc phát tổ uy vô thượng, thậm chí thu giấu uy Thủy Tổ nhưng ánh sáng vàng tràn ngập hư không vô tận, thiên địa. Tựa như sóng lớn đánh tới, không gian như cái thau nhỏ không chứa hết được. Sóng lớn chứa uy Thủy Tổ vô cùng vô tận, nên khi ánh sáng vàng tràn đầy thiên địa thì uy Thủy Tổ chí cao vô tận ập đến, nghiền áp thân thể mọi người.
Đây là uy của vị Thủy Tổ sống động thật sự chứ không phải của vị Thủy Tổ viễn cổ nào đó không còn trên cõi đời.
Khi uy Thủy Tổ đó như sóng lớn ập đến, nháy mắt trấn áp hết thảy, khủng bố không gì sánh kịp.
Thiên Hùng quan hay đất viễn hoang, vô số sinh linh quỳ rạp dưới đất cung kính hét to:
– Kim Quang Thượng Sư!
Uy Thủy Tổ chí cao vô thượng bao trùm, chỉ những Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ mạnh thật sự mới có thể đứng vững, những người khác bị trấn áp đều quỳ rạp.
Uy Thủy Tổ đè trên người chân thật, chí cao vô thượng, mọi người biết Kim Quang Thượng Sư tự mình tới.
– Kim Quang Thượng Sư đích thân đến!
Bao người nhìn hướng ven Bất Độ Hải, nhưng trong tầm mắt toàn là biển màu vàng. Ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt làm người ta khó thấy rõ.
Đặc biệt chỗ Kim Quang Thượng Sư đứng ánh sáng vàng rực rõ vô cùng, nơi đó như có ngàn vạn mặt trời cùng dâng lên, đừng nói nhìn bằng mắt, thiên nhãn cũng không thể dòm ngó. Người có thực lực mạnh nếu dùng thiên nhãn cưỡng ép dòm ngó, bị ánh sáng vàng chói lòa chiếu rọi sẽ làm thiên nhãn mù, một mảnh tối đen không thấy được gì.
Có Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ siêu mạnh định cưỡng ép nhìn nhưng bị lực lượng chí cao vô thượng bắn ngược về.
Kim Quang Thượng Sư không thích bị người nhìn, ai muốn rình rập y đứng ở ven biển đều bị cản về.
Kim Quang Thượng Sư quá mạnh, các cặp mắt giữa hư không cũng không dám tùy tiện dòm ngó. Dù trong số bọn họ có người có thực lực nhìn trộm Kim Quang Thượng Sư nhưng họ không cần làm vậy. Kim Quang Thượng Sư không muốn bị ai nhìn, bọn họ không cần cưỡng ép đi xem, làm vậy là mạo phạm Kim Quang Thượng Sư.
Ai đều biết đương thời kết thù với Kim Quang Thượng Sư là hành động cực kỳ không sáng suốt.
Kim Quang Thượng Sư đứng ven Bất Độ Hải, ánh sáng vàng tràn đầy, mọi người không nhìn rõ gã làm gì. Chân Đế cường đại chỉ lờ mờ thấy một thân hình vô cùng to lớn, đó là bóng lưng chí cao vô thượng của Kim Quang Thượng Sư.
Kim Quang Thượng Sư đưa lưng hướng chúng sinh, mặt hướng Bất Độ Hải, y đứng đó như đã thành pho tượng.
Mọi người cảm thấy thời gian ngừng lại.
Kim Quang Thượng Sư đứng ở ven Bất Độ Hải, thời gian như ngừng trôi. Y thành chúa tể cả thế giới, y không nhúc nhích thì mọi thứ trên đời sẽ bị đông lại, mọi thứ trên đời đều bị trấn áp tại chỗ.
So với chúng sinh quỳ rạp dưới đất, Trường Tồn Bất Hủ, Chân Đế cường đại còn có thể nhìn lưng Kim Quang Thượng Sư ở phía xa Nhưng thấy y đứng yên tại chỗ, nhiều người thầm thắc mắc.
– Kim Quang Thượng Sư muốn làm gì?
Có Chân Đế rung động đoán:
– Hay Kim Quang Thượng Sư định vượt Bất Độ Hải?
Trường Tồn thượng cổ lắc đầu nói:
– Sợ là không phải, Kim Quang Thượng Sư, đạo vô thượng, thiên phú tuyệt, hắn có thể trở thành Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống thì thực lực vô cùng, không gấp gáp trong một chốc. Chờ khi hắn thành Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, đại đạo viên mãn rồi vào Bất Độ Hải không muộn.
Chương 4173: Bất Độ Hải
Mọi người đều biết Bất Độ Hải là chốn về của Thủy Tổ, khi đến lúc các Thủy Tổ sẽ vượt qua Bất Độ Hải.
Cho nên hôm nay khi Kim Quang Thượng Sư đứng ở ven Bất Độ Hải làm nhiều người hết hồn, tưởng y định vượt Bất Độ Hải.
Tiếc nuối là Kim Quang Thượng Sư không muốn bị ai rình, chặn hết tầm mắt bên ngoài biển ánh sáng vàng, nên không người biết y làm gì ở ven Bất Độ Hải.
Trường Tồn Bất Hủ siêu mạnh cũng chỉ từ xa thấy Kim Quang Thượng Sư quanh quẩn ở ven Bất Độ Hải.
Kim Quang Thượng Sư đích thân đến, đất viễn hoang bị tổ uy vô thượng bao phủ. Đất viễn hoang cách xa Bất Độ Hải ức ức ức vạn dặm, nhưng tổ uy chí cao vô thượng, bất cứ sinh linh nào đều run rẩy dưới tổ uy.
Trong khoảnh khắc đó Kim Quang Thượng Sư là chúa tể của thế giới này, chúng sinh linh chỉ là con kiến, như hạt bụi bị phủi nhẹ biến mất.
Chân Đế nhìn phía xa cũng nín thở xem đại dương ánh sáng vàng.
Khoảnh khắc này thời gian ngừng lại, ngàn vạn năm như một cái chớp mắt, một cái chớp mắt như ngàn vạn năm. Mọi người cảm giác thế giới ngừng tại đây.
Không ai biết Kim Quang Thượng Sư làm gì ven Bất Độ Hải, thứ duy nhất mọi người biết là Kim Quang Thượng Sư đến ven biển, không hơn.
Một số chí cao vô thượng có thực lực dòm ngó cũng không tùy tiện rình, vì Kim Quang Thượng Sư đã chặn ánh mắt mọi người bên ngoài biển ánh sáng vàng, không muốn cho ai nhìn.
Biển ánh sáng vàng tràn ngập thiên địa, nhấn chìm thế giới, nháy mắt tràn đầy, Lý Thất Dạ đi trên Thiên Tiệm cũng thấy.
Lý Thất Dạ từ xa nhìn ánh sáng vàng tràn đầy thế giới, cười cười rồi thôi, tiếp tục thăm dò Thiên Tiệm.
Kim Quang Thượng Sư đứng ở ven Bất Độ Hải rất lâu, mọi người không biết y đang làm gì. Tổ uy trấn áp chư thiên, tất cả sinh linh, cường giả phập phồng lo sợ.
Thật lâu sau Kim Quang Thượng Sư rời đi, bỗng biến mất, ánh sáng vàng tràn đầy thế giới khoảnh khắc mất tăm.
Kim Quang Thượng Sư đi rất nhanh, chớp mắt biến mất, làm mọi người không kịp trở tay. Khi tất cả chưa kịp phản ứng Kim Quang Thượng Sư đã biến mất, ánh sáng vàng tràn đầy thế giới cũng không còn.
Gió vẫn nhẹ thổi, côn trùng kêu vang, chim hót ríu rít, dường như không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vừa rồi như một giấc mơ.
Một lúc lâu sau mọi người lấy lại tinh thần, quay sang ngó nhau. Bọn họ không biết Kim Quang Thượng Sư rời đi như thế nào, nói chính xác hơn là khi họ chưa kịp nhận ra thì y đã đi.
Mọi người cảm thấy thật mộng ảo, như nằm mơ. Họ biết Kim Quang Thượng Sư đến rồi lại đi, tiếc rằng không ai thấy mặt y, không thể chiêm ngưỡng chân dung, cùng lắm chỉ thấy bóng lưng.
Không ai biết Kim Quang Thượng Sư từ đâu đến, đi đâu. Đến vô ảnh, đi vô tung, thần thông của Thủy Tổ khiến người vô cùng kinh ngạc.
Sau khi Kim Quang Thượng Sư rời đi, các cặp mắt giữa hư không chậm rãi rút đi.
Có người nhỏ giọng nói:
– Có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn.
Kim Quang Thượng Sư xuất hiện ở ven Bất Độ Hải khiến mọi người biết đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, lý do tại sao thì không ai rõ.
Với Trường Tồn Bất Hủ, Chân Đế vô địch, họ mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, rất có thể họa đến từ Bất Độ Hải, Kim Quang Thượng Sư không thể nào bỗng dưng tự mình đến Bất Độ Hải.
Huống chi mới gần đây Bất Độ Hải từng có vật to lớn bay ra.
Kim Quang Thượng Sư đến Bất Độ Hải không lâu sau, Thiên Hùng quan truyền tin nói Thiên Hùng quan thủ Thái Doãn Hỉ mời hào kiệt thiên hạ cùng đến dự tiệc.
Thiên Hùng quan thủ Thái Doãn Hỉ mời hào kiệt thiên hạ nhưng không nói vì chuyện gì, mơ hồ bảo là cùng dự tiệc, không hơn. Mọi người thầm suy đoán.
Mới trước đó vật khổng lồ bay ra khỏi Bất Độ Hải vụt qua Thiên Hùng quan, kinh động nguyên Tiên Thống Giới, mọi người bị giật mình.
Hơn nữa làm Thiên Hùng quan thủ, Thái Doãn Hỉ mời hào kiệt thiên hạ tuyệt đối không phải chuyện tình cờ. Huống chi Thái Doãn Hỉ toàn mời người vô song cõi đời, Chân Đế hoặc Trường Tồn Bất Hủ đương thời, cường giả Chân Thần bình thường không được mời.
Ngẫm lại xem, Chân Đế, Trường Tồn tham gia sẽ là thịnh yến vô song cõi đời. Khi tin tức truyền ra dẫn đến sôi trào lớn.
Một số người lo lắng hỏi:
– Thật sự sắp xảy ra chuyện lớn?
Vì trước tiên là có vật to lớn bay khỏi Bất Độ Hải, sau đó Kim Quang Thượng Sư giá lâm, giờ là Thái Doãn Hỉ mời hào kiệt thiên hạ.
Thái Doãn Hỉ địa vị cao quyền trọng, không khoa trương khi nói địa vị của gã trong Tiên Thống Giới không kém gì Thủy Tổ. Bình thường Thái Doãn Hỉ không mời hào kiệt thiên hạ, hôm nay gã phát ra mời thì chắc chắn có việc lớn động trời.
Một số người thầm cầu nguyện:
– Hy vọng mọi thứ đều bình yên.
Cường giả tu sĩ lạc quan thì càng yên tâm cười nói:
– Sợ gì? Không nói những người vô địch ẩn thế, đương thời có nhiều Chân Đế, vừa có Thủy Tổ như Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh. Huống chi Thiên Tiệm vẫn còn, Thiên Hùng quan trấn giữ thì xảy ra chuyện gì được?
Lời lạc quan này cũng có lý, nếu Thiên Hùng quan không giữ được, Thiên Tiệm sẽ tan vỡ, Tiên Thống Giới còn ai ngăn cản nổi? Bọn họ có lo âu cũng không thay đổi được gì.
Trong khi thiên hạ ồn ào, Lý Thất Dạ đã thăm dò xong, nắm rõ Thiên Tiệm.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
– Vẫn hơi mục, nếu là ngàn vạn binh mã thì còn ngăn được, nhưng phải tu sửa lại kẽ hở không thì Thiên Tiệm nguy rồi. Nếu có trùm ra tay Thiên Tiệm sẽ không ngăn lại nổi.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm nhìn Bất Độ Hải phía xa, ánh mắt hắn như vượt qua đại dương, từ tốn nói:
– Không biết mấy lão già này có chịu đựng được không. Nói đến cũng kỳ, nó vốn không nên xuất hiện trên thế giới này nhưng tại sao nó tồn tại? Những lão già này làm chuyện gì?
Lý Thất Dạ chỉ lẩm bẩm một mình, dù có người ở đây cũng không nghe hiểu.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, chậm rãi nói:
– Tai nạn sắp đến, còn là nạn lớn, sơ sẩy một cái là vạn kiếp bất phục. Nếu đám già đó không chống nổi thì Tam Tiên giới khó tránh tai kiếp, có lẽ thành tro. Tam Tiên giới đã trốn kiếp vạn cổ, có lẽ kiếp này sẽ mất trước Cửu Giới. Thế đạo vô thường, có vài thứ không cách nào trốn thoát.
Chợt con ngươi Lý Thất Dạ co rút lạnh lùng nói:
– Nếu không trốn được thì nên trực diện nó, không thì mãi mãi không thể giải quyết!
Lý Thất Dạ đứng trên Thiên Tiệm thật lâu sau ngoái đầu nhìn đất viễn hoàng đằng sau tường thành:
– Kiếp từ Bất Độ Hải sắp đến, không lâu nữa!
Lý Thất Dạ lại nhìn Bất Độ Hải phía xa, đạp không mà đi, nháy mắt vượt qua thiên địa bước đến Bất Độ Hải.
Chương 4174: Đưa Một Ly Rượu Ngon (1)
Lý Thất Dạ đi từng bước trên Thiên Tiệm, lúc này hắn một bước vượt qua ức vạn không gian, trong khoảnh khắc đứng ở ven Bất Độ Hải.
Lý Thất Dạ đã đứng trên một khối nham thạch ven biển, giương mắt nhìn Bất Độ Hải ngay trước mắt.
Bất Độ Hải, vạn cổ đến nay nó bí ẩn không ai biết bên trong có cái gì, không biết bờ bên kia là gì, không ai biết Bất Độ Hải lớn cỡ nào.
Ngươi đứng ở bờ biển sẽ cảm nhận Bất Độ Hải quá lớn, khi quay đầu nhìn Tiên Thống Giới sẽ cảm giác một góc nhỏ Bất Độ Hải đã có thể nhấn chìm Tiên Thống Giới.
Mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, có là Thủy Tổ thì khi mở thiên nhãn nhìn Bất Độ Hải cũng không thể xuyên qua đại dương. Mặc kệ mắt của ngươi có thể nhìn bao xa, xuyên thấu bao nhiêu không gian, nhưng trước mắt ngươi là Bất Độ Hải mênh mông, sâu bên trong sóng lớn ngập trời. Ngươi không thể nhìn trọn Bất Độ Hải, thậm chí không nhìn được hết một góc biển.
Có người nói thế giới nguyên Tam Tiên giới cộng lại cũng không to bằng một góc Bất Độ Hải.
Bờ bên kia Bất Độ Hải là chỗ nào? Bờ bên kia có cái gì? Càng không người biết.
Có người nói nếu ngươi vượt qua Bất Độ Hải đến bờ bên kia là có thể đi vào Tiên giới trong truyền thuyết, thật sự sống suốt đời.
Nhưng đây chỉ là tin đồn, không ai biết thật hay giả.
Có người nói trong Bất Độ Hải có đảo tiên, trên đảo mọc tiên dược trường sinh trợ giúp người trường sinh.
Không ai trở về từ Bất Độ Hải nên mọi người không biết là thật hay giả.
Tóm lại vạn cổ đến nay Bất Độ Hải là điều bí ẩn, không ai cởi bỏ được bí ẩn đó.
Người đi vào Bất Độ Hải không còn trở về, Thủy Tổ vô địch vạn cổ hay Chân Đế kinh diễm vô song, hoặc là Trường Tồn tuyệt thế không gì sánh bằng, sau khi vào Bất Độ Hải thì họ đều biến mất.
Dù vậy trăm ngàn vạn năm nay Thủy Tổ đời sau, Chân Đế vô song người trước ngã xuống, người sau đi vào Bất Độ Hải.
Tại sao Thủy Tổ, Chân Đế luôn vào Bất Độ Hải? Mọi người không rõ.
Có người nói khi mạnh đến trình độ nhất định thì bờ bên kia Bất Độ Hải có lực lượng bí ẩn kêu gọi họ. Có người nói khi Chân Đế, Thủy Tổ mạnh đến mức nào đó cảm thấy trong Tam Tiên giới không có gì đáng để họ ở lại. Bọn họ muốn đột phá cảnh giới cao hơn thì lựa chọn duy nhất là vượt Bất Độ Hải. Trong Bất Độ Hải, phía bờ bên kia có thể cho họ đáp án.
Tóm lại trăm ngàn vạn năm nay người vào Bất Độ Hải đếm hoài không hết, nhưng chưa từng nghe có ai trở về, điều này khiến Bất Độ Hải thành bí ẩn vĩnh viễn không thể giải đáp.
Nhìn Bất Độ Hải, đây là một thế giới vô tận. Ngươi đứng ở trên biển không thấy mặt trời, chỗ này là thế giới màu xám. Nhưng sau khi vào Bất Độ Hải thì là thế giới khác hẳn, thế giới bao la mênh mông tràn ngập khả năng vô hạn, có lẽ chỗ này là các đại thế giới diễn sinh.
Đứng ở ven biển, gió biển thổi qua, sóng biển vỗ nhẹ bờ. Đứng đây hưởng thụ gió biển, nghe sóng biển thì thật thoải mái, sảng khoái.
Nhưng nếu ngươi đủ mạnh sẽ phát hiện sóng biển Bất Độ Hải rõ ràng vỗ bờ, nhưng ngươi cảm nhận Bất Độ Hải dường như nghiêng hướng biển, sóng dâng lên trong biển, mắt ngươi thấy hoàn toàn trái ngược. Khi ngươi mạnh đến cảnh giới Thủy Tổ mới thấy trong Bất Độ Hải như có lực lượng lôi kéo ngươi, khi ngươi bước vào Bất Độ Hải thì bị cái gì bí ẩn, kỳ diệu vô cùng hấp dẫn.
Lý Thất Dạ đứng trên tảng đá hưởng thụ gió biển thổi, nhắm mắt không nhúc nhích như đã thành pho tượng.
Lý Thất Dạ đứng đó thành tượng đá, hóa thành tuyên cổ, thời gian ngừng trôi, hắn như đã mọc rễ.
Theo thời gian trôi qua, không chỉ dưới chân mọc rễ, nhánh rễ của hắn cắm vào Bất Độ Hải kéo dài tới chỗ sâu trong biển, cắm vào nơi sâu nhất.
Không biết qua bao lâu Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra, nhìn Bất Độ Hải lần cuối:
– Tai nạn đến! Có người mở đường, sẽ có người cưỡi gió trở về, nhưng người trở về không còn là người kia.
Lý Thất Dạ nói nghe rất huyền ảo, như tiên tri, ai nghe hiểu được sẽ sợ đến mất hồn mất vía.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu, không để ý nhiều, không có nhiều cảm khái. Dù sao Tam Tiên giới không cần hắn bảo vệ, sẽ có người bảo vệ nó.
Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, bước chậm dọc theo ven biển, mặc cho nước biển vỗ vào gót chân.
Lý Thất Dạ bước chậm để lại chuỗi dấu chân dài trên bờ cát, khi sóng biển vỗ tới thì mọi dấu chân biến mất không còn lại gì.
Khi Lý Thất Dạ đi vào vịnh, có người ngồi xếp bằng trên góc biển.
Lý Thất Dạ đi tới, người đó nâng ly mời:
– Đạo huynh tới uống một ly không?
Ít ai đến ven Bất Độ Hải, dù có người đến cũng chỉ nhìn sơ rồi đi, càng sẽ không uống rượu tại đây.
Người đó nhàn nhã uống rượu ở chỗ này như đang ngắm cảnh đẹp của Bất Độ Hải.
Đây là một thanh niên, gã ngồi ở góc biển, bàn ngọc đặt trước mặt, lò lửa bên cạnh đun rượu ngon, nghe tiếng ùng ục thì rượu đã sôi, toát hơi nóng, từ xa nghe mùi thơm say lòng người.
Thanh niên trông không quá lớn tuổi, khoảng hai mươi, mặc áo vải làm bằng vải thu, trông rất bình thường nhưng đường kim tỉ mỉ ra từ tay đại sư, chỗ nút kết bằng cổ triện, rất diệu, tràn ngập huyền cơ.
Thanh niên có mái tóc dài ghim bằng thoa trúc tím, nhìn như tùy ý nhưng khá tự nhiên, bốn phần văn nhã, sáu phần tiêu sái.
Thanh niên thần thái tự nhiên dường như núi có sập cũng mặt không đổi biến sắc, nho nhã tuấn tú như ngọn núi tú tuyệt vô song.
Tuy trên người thanh niên này không có hơi thở kinh người gì nhưng cho cảm giác văn nhã khó tả, nhìn một cái đã cảm giác trong bụng gã chứa ức vạn quyển sách. Dù không trao đổi gì, chỉ nhìn gã đã cảm thấy bác học đa tài, đầy bụng kinh luân.
Được thanh niên mời, Lý Thất Dạ ngước lên nhìn gã.
Thanh niên nhiệt tình đứng dậy nói:
– Được gặp đạo huynh ở đây là duyên phận của ta, tạo hóa lớn. Nếu đạo huynh chịu nể mặt thì mời đến đây uống một ly được không?
Lý Thất Dạ cười bước tới gần thanh niên.
Thanh niên thấy Lý Thất Dạ đi tới vội lấy ghế ngọc băng ra, phủi lá rụng dính bên trên, tự mình bày ly chén ra, cử chỉ hết sức khiêm tốn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh như không, thản nhiên ngồi xuống.
Lúc này thanh niên cầm bình rượu đun sôi lên đổ rượu ngon nóng hổi cho Lý Thất Dạ.
Đây là rượu ngon, rượu đổ vào ly ngọc nổi lên khói vàng. Rượu ngon đổ vào có tiếng rồng ngâm, ẩn chứa đất đai, rất thần kỳ. Dường như một ly rượu ngon chất chứa lực lượng chân long, tinh hoa đất đai, một ly rượu này sánh bằng tu sĩ tu luyện mấy ngàn năm.
Chương 4175: Đưa Một Ly Rượu Ngon (2)
Thanh niên đổ đầy ly cho Lý Thất Dạ, cười nói:
– Đây là rượu mới ta tự tay nhưỡng, lấy hạch sao, hương vị không tệ lắm, đạo huynh thử xem.
Lý Thất Dạ nhấp một ngụm rồi uống cạn một hơi, khẽ thở ra hương rượu như phun ra trời trăng sao, các đốm sáng cực kỳ đồ sộ.
Lý Thất Dạ khen:
– Rượu ngon. Nước của Thái Bạch Kim Tinh nhưỡng cổ nhai lão lương, khi đun trăm lần thu nguyệt, đựng bằng hoàn thế ngọc bôi, không cay không đắng, vừa miệng, rượu ngon, rượu ngon.
Được Lý Thất Dạ khen không ngớt thì đây đúng là rượu ngon vô song cõi đời, người có thể nếm nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thanh niên mừng rỡ nói:
– Đạo huynh là người hiểu rượu! Nếm một ngụm đã hiểu rõ, bội phục, bội phục. Đạo huynh bác học hơn xa ta, hơn nhiều.
Lý Thất Dạ cười cười ăn mồi nhắm.
Thanh niên chuẩn bị nhiều đồ nhắm rượu cho Lý Thất Dạ, có cánh lãnh ly, gan bạch phương, phổi ly vẫn. Mỗi món đồ nhắm rượu lai lịch động trời, trên đời không có người có tư cách nếm, dù là Chân Đế chưa chắc có thể nếm đồ ăn ngon như vậy.
Lý Thất Dạ nếm sơ, chỉ vừa ý một, hai món trong đó.
Nên biết mỗi món nhắm rượu này đều là vô song cõi đời, lấy long tuyển, cắt cánh phượng, mỗi món là vật siêu bổ có thể nói là tiên phẩm, Chân Đế nhìn cũng chảy nước miếng ròng ròng.
Đồ ăn tiên tuyệt thế vô song như thế nhưng Lý Thất Dạ lựa tới lựa lui, chỉ có một, hai món hợp khẩu vị.
Lý Thất Dạ vừa lòng một món ăn, khen:
– Cánh ly non, già thêm ba ngàn năm là vị ngon nhất. Gan phượng già quá không đủ mềm, hưm, món tiên cát này vừa đúng, sinh từ bùng, trăm vạn năm than già nấu, không tệ.
Tuy Lý Thất Dạ lựa tới lựa lui, mỗi món ăn vạch ra chỗ sai sót, khi nghe hắn khen nức nở một món thì thanh niên đã rất thỏa mãn:
– Đạo huynh mới thật sự là kinh nghiệm già dặn.
Rượu ngon trong ly của Lý Thất Dạ đã cạn, thanh niên lập tức rót đầy, nhiệt tình mời:
– Nào, đạo huynh uống thêm một ly.
Lý Thất Dạ thoải mái ăn uống, hoàn toàn không ngại thanh niên hầu hạ mình.
Bất giác Lý Thất Dạ và thanh niên ăn một bữa rượu ngon thức ăn ngon, rất là thoải mái, không bị ai quấy rầy cũng sẽ không có người đến quấy rối.
Lý Thất Dạ lại uống một ly, cười nói:
– Ưm, ngươi không làm đầu bếp rất tiếc.
Nếu có người thứ ba ở đây nghe câu này sẽ hết hồn, trên đời ai dám kêu người này đi làm đầu bếp?
Thanh niên lắc đầu cười nói:
– Lúc còn nhỏ ta đã tham ăn, từng muốn đi làm đầu bếp, đáng tiếc trưởng bối không cho phép. Nếu ta đi làm đầu bếp thì đám già trong gia tộc sẽ chém chết ta.
Thanh niên tiêu sái tự tại, không chút tự cao thân phận.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
– Con người luôn khó được cả hai, đây là chuyện thường đời người, tám chín phần mười không như ý.
Thanh niên cảm khái:
– Đạo huynh nói đúng, trên đời mấy ai được như ý, trừ phi là thành tiên.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Thành tiên? Ai nói tiên nhân thì mọi việc như ý? Tiên nhân chưa chắc vui vẻ hơn phàm nhân. Thành tiên là việc rất khổ, sau khi thành tiên vẫn khổ vô cùng, không giống vương hầu phàm thế sống sảng khoái.
Thanh niên cười nói:
– Đạo huynh nói vậy là người theo đuổi tiên đạo ngốc rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không, đó là đại trí tưệ, biết khó khăn vẫn làm, đây là bước ra bước đầu tiên!
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên:
– Thành tiên cầu không phải như ý mà là nhìn xa, cầu tâm kiên. Nếu cầu được như ý thì chắc chắn rơi vào ma đạo. Tiên, ức vạn năm đau khổ vô tận, nếu lòng chỉ muốn như ý sẽ chất chứa oán, chắc chắn sinh ra ma.
Lý Thất Dạ bí hiểm nhìn thanh niên:
– Nên trên đời không có tiên.
Lời Lý Thất Dạ nói khiến lòng thanh niên rung động, gã đứng dậy lạy dài:
– Một lời đạo huynh nói hơn ta ngộ đạo vạn năm!
Trên đời có ai nhận dược lễ lớn như vậy của thanh niên? Nhưng Lý Thất Dạ bình thản nhận.
Thanh niên lại ngồi xuống, Lý Thất Dạ nhìn phương xa chậm rãi nói:
– Người người cầu tiên, nhưng tiên không cầu cũng thế.
Thanh niên tò mò hỏi:
– Tại sao đạo huynh nói vậy?
Lý Thất Dạ từ tốn nói:
– Trên đời nếu có tiên sẽ là tai họa lớn, nếu có tiên thì không thuộc cõi đời, không phải đồng loại của ta, càng không nên xuất hiện trên đời này!
Thanh niên chiêm nghiệm kỹ:
– Đạo huynh nói có lý, nếu tiên đến cõi đời thì sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Vậy đó không phải tiên, đã phi tiên rồi tại sao còn giáng trần? Ngươi sẽ xuống bùn sao?
Thanh niên lắc đầu nói:
– Sẽ không.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu ngươi muốn yên thân ở bùn lầy thì sao?
Con ngươi thanh niên co rút nói:
– Vậy chắc là có điều cầu, muốn cái gì, có tính toán gì, được đến gì.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thì đúng rồi, nếu tiên giáng trần tất nhiên có tính toán. Đây là thế giới của phàm nhân, không nên có tiên, nếu có tiên tức là khác loại.
Thanh niên cười khổ nói:
– Đạo huynh nói vậy khiến người lòng lo sợ. Tu sĩ trên đời bao người hướng tới tu tiên, vạn cổ tới nay bao nhiêu Chân Đế, Thủy Tổ cầu đạo thành tiên. Trong lòng nhiều người thì tiên mới thật sự là chí cao vô thượng.
Thanh niên tạm dừng rồi nói tiếp:
– Từ miệng đạo huynh nói ra tiên đã thành dị đoan, nhất định là vật yêu tà, quan điểm này hơi kinh thế hãi tục.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không thể nói tiên là vật yêu tà, nhưng chắc chắn là dị đoan. Thế gian không có tiên, câu này không phải nói suông không bằng chứng. Nếu thật sự có tiên thì đó cũng không thuộc về thế gian.
Thanh niên hỏi:
– Tại sao đạo huynh chắc chắn như vậy? Tại sao thế gian không thể nào có tiên?
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, nói:
– Một đời có bao nhiêu Thủy Tổ?
Thanh niên đáp:audio coi am
– Chỉ một, hai người. Nếu một đời ra ba Thủy Tổ thì là kỳ tích.
Sự thật đúng như vậy, trong Tam Tiên giới một đời chỉ có thể ra một, hai Thủy Tổ, nếu ra được ba người thì xứng là kỳ tích, vạn cổ đến nay thời đại một đời ra ba Thủy Tổ rất hiếm hoi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tại sao một đời chỉ ra một, hai Thủy Tổ?
Thanh niên hiểu ngay:
– Thiên địa tạo hóa! Thế gian chỉ lớn chừng này, sao có thể uẩn dưỡng ra tiên nhân?
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Là thế, kích cỡ hang nuôi cá đã có sẵn, con cá lớn cỡ nào đều đã định kích cỡ. Một cái ao nhỏ không thể nuôi ra kim lân, càng sẽ không nuôi ra chân long. Dù có giống loài chân long thì chắc chắn sẽ bay lên chín tầng trời, nhảy ra hồ nước.
Thanh niên cảm khái nhìn Bất Độ Hải:
– Hèn gì các tiên hiền, chư vị Thủy Tổ đều muốn vào Bất Độ Hải, lời đồn xưa không giả.