Đế Bá Audio Podcast
Tập 834 [Chương 4166 đến Chương 4170]
❮ prevnext ❯Chương 4166: Thích Thì Lên (2)
Nghe Lý Thất Dạ phân tích sâu sắc, Tam Mục Thần Đồng lặng im. Ngẫm kỹ lại đúng như Lý Thất Dạ nói, gã sợ thất bại, không dám đối mặt.
Một lúc lâu sau Tam Mục Thần Đồng lấy lại tinh thần, hỏi:
– Vậy… ta phải làm sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thì theo đuổi, nữ nhân chứ có gì ghê gớm, dù thất bại thì sao? Trời sẽ không sụp xuống.
Tam Mục Thần Đồng do dự mấp máy môi nhưng không nói nên lời.
Lý Thất Dạ nhìn Tam Mục Thần Đồng chần chừ, nói:
– Nhớ kỹ, ngươi hành động thì ít nhất còn có khả năng, nếu ngươi không dám làm gì thì không có chút khả năng.
Tam Mục Thần Đồng vẫn không vượt qua được ngưỡng cửa tâm lý:
– Ta… ta… ta thật sự… không tốt lắm.
Lý Thất Dạ cười hỏi: Nguồn truyện audio Podcast
– Có gì không tốt? Trong lòng ngươi kiêng kỵ sợ hãi cái gì?
Tam Mục Thần Đồng chần chừ thật lâu sau ấp úng nói:
– Ta… ta… nàng… nàng không phải loại người đó.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Ta biết ngươi sợ cái gì, đơn giản là nàng sẽ gả cho người khác, chỉ mới hứa hôn.
Tam Mục Thần Đồng nhẹ giọng nói:
– Nghe nói hai phái đã bàn việc cưới xin, Kim Biến Thần Đình đã chuẩn bị hôn lễ rồi.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Vậy thì sao? Họ vẫn chưa kết hôn, nàng vẫn là nàng, Linh Tâm Chân Đế. Dù gả cho người khác thì sao? Ngươi thích thì theo đuổi, đi cướp, mặc kệ nó. Không nói đến nàng chưa là thê tử của người khác, dù thật sự là thê tử của người ta, miễn ngươi thích thì cứ theo đuổi. Trên đời hiếm khi gặp người mình thích, thích thì làm!
Tam Mục Thần Đồng còn trẻ, ngượng nghịu nói:
– Cái… này… không tốt lắm.
Lý Thất Dạ xúi giục:
– Có gì không tốt? Ngươi dù gì là thiên tài tuyệt thế, sao lại bị quan niệm thế tục trói buộc? Có thực lực tất nhiên phải giành lấy người mình thích.
Tam Mục Thần Đồng giật mình, cảm thấy Lý Thất Dạ nói có lý, gã chần chừ:
– Nhưng… nhưng mà… vị hôn phu của nàng là Kim Biến Chiến Thần.
Lý Thất Dạ cười hỏi lại:
– Kim Biến Chiến Thần thì sao? Sẽ ăn thịt ngươi?
Tam Mục Thần Đồng ấp úng:
– Hắn… chắc đã đến Chân Đế thập nhị cung.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta hiểu rồi, ngươi cho rằng Kim Biến Chiến Thần ưu tú hơn ngươi nên trong lòng không tự tin, không can đảm.
Tam Mục Thần Đồng do dự sau đó gật đầu thừa nhận.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười:
– Tam Mục Thần Đồng ơi là Tam Mục Thần Đồng, ngươi là ai? Nói, nói lớn tiếng ra!
Tam Mục Thần Đồng giật mình, hét to:
– Tam Mục Thần Đồng!
Lý Thất Dạ nhìn gã từ trên xuống dưới:
– Thế mới đúng, ngươi là ai? Tam Mục Thần Đồng. Là tồn tại thế nào? Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất thiên hạ hiện nay, là người có thiên phú cao nhất Tiên Thống Giới. Ngươi nói xem ngươi chỉ có tiếng ảo sao? Thực lực của ngươi là được thổi phồng ra?
Tam Mục Thần Đồng phủ nhận ngay:
– Không phải!
Lý Thất Dạ nói:
– Vậy thì đúng rồi. Ngươi là người có thiên phú cao nhất đương thời, cũng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất, ngươi sợ cái gì? Dù Kim Biến Chiến Thần là Chân Đế mười hai cung thì sao? Hắn có là Thủy Tổ thì sao? Thiên phú của ngươi kém hơn hắn?
Tam Mục Thần Đồng rất tự tin thiên phú của mình:
– Sẽ không!
Lý Thất Dạ nói:
– Vậy được rồi, thiên phú của ngươi không thua hắn, ngươi trẻ hơn hắn, vậy tại sao ngươi không có tự tin? Chỉ cần đạo tâm của ngươi kiên định anh dũng tiến lên, có ngày ngươi sẽ có thành tựu càng kinh người. Ngươi nhìn lại mình đi, mục tiêu của ngươi là gì?
Tam Mục Thần Đồng hít sâu, nói:
– Trở thành Chân Thần giống như Viễn Đạo!
Làm Chân Thần, một Chân Thần có thiên phú nhất, mục tiêu của Tam Mục Thần Đồng đương nhiên là trở thành người giống như Viễn Đạo Trường Tồn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Vậy được rồi, Viễn Đạo là tồn tại gì? Có thể chém Thủy Tổ! Đừng nói Kim Biến Chiến Thần là Chân Đế thập nhị cung, dù hắn thật sự trở thành Thủy Tổ thì tương lai ngươi phải tự tin đánh bại hắn! Ngươi phải dám nghĩ, nếu không dám tưởng tượng thì ngươi còn là người có thiên phú vô song nhất không?
Lời Lý Thất Dạ nói như cảnh tỉnh gõ mạnh vào đỉnh đầu Tam Mục Thần Đồng, làm gã tỉnh lại. Trước kia trong lòng Tam Mục Thần Đồng luôn có một ý thức Kim Biến Chiến Thần là vị hôn phu của Linh Tâm Chân Đế tất nhiên mạnh hơn gã, khiến gã luôn không tự tin.
Kim Biến Chiến Thần đúng là mạnh hơn gã, nếu gã là Chân Đế thập nhị cung, Nửa Bước Trường Tồn còn đường rất dài phải đi.
Giờ nghe Lý Thất Dạ nói làm Tam Mục Thần Đồng giật mình tỉnh lại. Gã có thiên phú vô song, tương lai muốn trở thành Chân Thần giống Viễn Đạo. Dù hiện tại gã không bằng Kim Biến Chiến Thần nhưng trong tương lai chắc chắn gã sẽ vượt qua Kim Biến Chiến Thần, Tam Mục Thần Đồng tự tin như vậy.
Khi Lý Thất Dạ rẽ mây mù giúp, nỗi lòng Tam Mục Thần Đồng tỉnh táo hơn.
Tam Mục Thần Đồng siết chặt nắm tay:
– Đúng vậy! Tương lai ta muốn trở thành giống như Viễn Đạo, đánh bại Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống. Ta nhất định sẽ trở thành người như vậy, chắc chắn!
Tam Mục Thần Đồng nói như vậy không chỉ vì cổ vũ mình cũng muốn kiên định quyết tâm.
Lý Thất Dạ nhìn Tam Mục Thần Đồng, cười nói:
– Đã có tự tin thì hãy mạnh dạn làm đi.
Tam Mục Thần Đồng chần chừ:
– Nếu… nếu… nếu lỡ… Linh Tâm Chân Đế không thích ta thì sao?
Lý Thất Dạ liếc gã:
– Chưa theo đuổi làm sao biết nàng không thích ngươi?
Nhắc tới Linh Tâm Chân Đế là Tam Mục Thần Đồng thiếu tự tin:
– Dù… dù sao Kim Biến Chiến Thần rất ưu tú, hơn nữa hai người từ nhỏ đã đính hôn.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Thì sao? Điều đó ảnh hưởng ngươi bước ra một bước sao? Ngươi cứ theo đuổi. Hơn nữa Linh Tâm Chân Đế không ghét ngươi, nếu ghét ngươi thì người ta có thảo luận lâu như vậy với ngươi không? Sẽ đàm đạo luận võ với ngươi? Rõ ràng nàng có hảo cảm với ngươi, dù không phải thích nhưng ít ra không ghét, vui vẻ làm bằng hữu với ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ thuyết phục làm Tam Mục Thần Đồng tăng lòng tự tin lên:
– Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Tâm động thì hãy hành động, dù không thích ngươi thì sao? Đi cướp về tay là xong.
Tam Mục Thần Đồng ngây người:
– Thế này… không tốt lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trên đời không có gì không tốt, thích thì đi làm, dù không thích ngươi cũng phải làm đến thích mới thôi! Nói một câu, lão tử thích, làm trời làm đất làm không khí chẳng ngán gì, chuyện khác không đáng lo!
Chương 4167: Tùy Tâm Động
Một câu thô tục bá khí làm Tam Mục Thần Đồng trợn mắt há hốc mồm nghe. Ở trong lòng gã thì Lý Thất Dạ là cao nhân siêu mạnh, nhưng hắn nói câu đó đánh phá tưởng tượng của Tam Mục Thần Đồng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nói thẳng một câu, thích nữ nhân thì đè, không có can đảm đè? Ngươi nghĩ kỹ xem ngươi còn làm được chuyện gì? Có ngày ngươi có lẽ đối địch với người trong thiên hạ, với cả thế gian, ngươi thậm chí giết trời đồ đất, hoặc huyết chiến với tồn tại hắc ám nhất thế giới, một trận chiến không bao giờ quay về. Chuyện tương lai ngươi sẽ làm có cái nào không phải đẫm máu, cần can đảm lớn? Ngươi không có can đảm đè người ta thì ngươi nghĩ mình có can đảm đối địch với thiên hạ, huyết chiến hắc ám không? Không có!
Tam Mục Thần Đồng không kịp phản ứng:
– Cái… cái… cái này hung mãnh quá.
Tam Mục Thần Đồng không chấp nhận nổi, cách làm này quá hung mãnh. Dù gã là loại người kiêu căng ngang ngược cũng không thể làm chuyện như vậy.
Lý Thất Dạ chỉ Bất Độ Hải phía xa, lạnh nhạt nói:
– Nhìn đi, Bất Độ Hải. Ngươi tưởng tượng nếu có ngày ngươi đi Bất Độ Hải, sau đó quay đầu nhìn thế giới này sẽ cảm thấy những chuyện ngươi đã trải qua không là gì, chỉ nhỏ bé không đáng kể. Đè người ta có đáng gì? Chuyện như vậy so với ngươi cố sức vượt qua Bất Độ Hải chỉ như uống nước lã.
Tam Mục Thần Đồng nghe lời nhìn Bất Độ Hải ở phía xa, xem ngây người. Bất Độ Hải, bao nhiêu Thủy Tổ đi vào, bao nhiêu Chân Thần kinh diễm vô địch đã vào đó. Với các tồn tại vô địch thì Bất Độ Hải là chốn về cuối cùng, những người này từng vô địch biết bao, cường đại cỡ nào. Trong cuộc đời bọn họ có ai chưa làm chuyện kinh thế hãi tục?
Như Lý Thất Dạ nói, nếu có ngày Tam Mục Thần Đồng quyết định vào Bất Độ Hải, đứng trước Bất Độ Hải ngoái đầu nhìn Tam Tiên giới, nhớ lại chuyện cả đời mình làm có đáng gì trước Bất Độ Hải? Đều nhỏ bé không đáng gì.
Nghĩ vậy Tam Mục Thần Đồng ngẩn ngơ.
Mặc dù Tam Mục Thần Đồng tạm thời không định đi Bất Độ Hải, vì gã còn rất trẻ, nhưng tương lai thì chưa chắc. Tam Mục Thần Đồng muốn giống như Viễn Đạo Trường Tồn, tương lai gã chắc chắn sẽ giống như thế. Nếu gã đến đỉnh cao đó, có lẽ khi quay đầu lại xem cuộc đời mình, ngày hôm nay nhìn như rất quan trọng nhưng vào lúc đó thật nhỏ bé.
Cuối cùng Tam Mục Thần Đồng cười khổ nói:
– Vẫn quá mãnh liệt.
Tam Mục Thần Đồng khó nhận quan niệm của Lý Thất Dạ, cũng đúng, không phải ai có thể làm ra chuyện như vậy, rất hung mãnh, có lẽ Đệ Nhất Hung Nhân như Lý Thất Dạ mới nhẹ nhàng nói ra.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Dù không làm chuyện khác người như vậy nhưng theo đuổi một nữ nhân chắc làm được đi? Lấy ra can đảm đi làm việc mình thích làm. Là theo đuổi nữ hài tử mình thích hay làm chuyện bình thường mình không dám làm đều được.
Tam Mục Thần Đồng ngẫm nghĩ cảm thấy có lý, gã nghiêng đầu trầm ngâm nói:
– Có lẽ ta nên mạnh thêm chút nữa mới theo đuổi nàng. Nếu ta trở thành đỉnh Trường Tồn, đánh bại Kim Biến Chiến Thần rồi theo đuổi Linh Tâm Chân Đế có lẽ xác suất thành công càng cao.
Lý Thất Dạ lạnh lùng trừng gã:
– Ngu, ngu không chịu nổi, ngươi bị đần? Cái đầu thông minh tuyệt thế vô song của ngươi đi đâu rồi? Bị ngu à?
Tam Mục Thần Đồng ăn mắng, cười gượng nói:
– Ta… ta chỉ cảm thấy làm vậy thì càng nắm chắc hơn.
Lý Thất Dạ lườm gã:
– Chờ ngươi trở thành đỉnh Trường Tồn thì mất bao lâu? Một trăm năm?
Không biết Tam Mục Thần Đồng lấy đâu ra hào khí, gã siết nắm tay, hào khí ngất trời leng keng nói:
– Mười năm! Vì nàng, trong vòng mười năm ta nhất định có thể trở thành đỉnh Trường Tồn!
Lý Thất Dạ giội ước lã:
– Dẹp đi.
Thái độ cúa Lý Thất Dạ như gáo nước lại giội xuống đầu làm Tam Mục Thần Đồng hết sức chật vật:
– Tại sao không được? Ta tin với sự cố gắng anh dũng chắc chắn ta có thể trở thành đỉnh Trường Tồn trong vòng mười năm!
Tam Mục Thần Đồng không nói khoác, gã vốn có thiên phú vô song, nếu liều mạng tu luyện thì rất có thể sẽ sáng tạo kỳ tích, trong vòng mười năm thành đỉnh Trường Tồn. Nếu từ Nửa Bước Trường Tồn đến đỉnh Trường Tồn chỉ cần mười năm thì Tam Mục Thần Đồng sẽ sáng tạo kỷ lục tu luyện của Tam Tiên giới, đây sẽ một kỳ tích.
Nhưng với Tam Mục Thần Đồng, nếu vì Linh Tâm Chân Đế thì gã cam lòng liều một phen, đi thử xem.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ngươi cảm thấy mười năm sau sẽ thế nào? Mười năm sau có lẽ nhi tử của nàng và Kim Biến Chiến Thần cũng ra đời rồi, không chừng sớm sinh một đống.
Tam Mục Thần Đồng nín thở, cảm giác có bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt tim gã, làm gã nghẹt thở, trái tim không thể nhảy.
Chuyện này không phải không thể nào, nếu thật sự mười năm sau thì có lẽ đúng là Linh Tâm Chân Đế, Kim Biến Chiến Thần đã có con.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Có vài chuyện có thể chờ, nhẫn nại, đợi thời cơ chín muồi rồi chà đạp nó. Nhưng có chuyện không thể chờ, cơ hội chỉ có một lần, chỉ thoáng qua. Nếu ngươi không bắt lấy cơ hội này thì mãi mãi không còn. Nên ngươi phải bắt chặt cơ hội vụt qua đó.
Lý Thất Dạ nhìn Tam Mục Thần Đồng:
– Ngươi cũng thấy lần này tiếp xúc với Linh Tâm Chân Đế đã cho nàng ấn tượng rất tốt, nàng có hảo cảm với ngươi. Nếu ngươi không thừa dịp nóng rèn sắt còn chờ tới lúc nào nữa? Đợi mười năm sau thì đồ ăn đã lạnh, không, đã bị người ăn sạch.
Tam Mục Thần Đồng ngẫm nghĩ, công nhận:
– Cũng đúng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Bởi vậy đừng do dự, đừng e ngại gì. Tin tưởng thiên tài như ngươi trên đời này không nhiều nữ nhân lọt vào mắt ngươi, nữ nhân khiến ngươi thích đến thế thì càng ít. Ngươi nhìn xem có nữ nhân nào thay thế được địa vị của Linh Tâm Chân Đế trong lòng ngươi không?
Tam Mục Thần Đồng không chút suy nghĩ đáp ngay:
– Không có!
Lý Thất Dạ nói:
– Thì đúng rồi, nếu nàng là nữ nhân duy nhất hiện giờ ngươi thích thì đừng nghĩ nhiều, cứ thả tay làm đi, đừng so đo có kết quả gì. Là kết quả tốt cũng được, xấu cũng thế, ít ra ngươi đã cố gắng, đã làm, dù có tiếc nuối cũng là hoài niệm. Ngươi ngẫm lại xem nếu có ngày ngươi đứng trước Bất Độ Hải, rời khỏi thế giới này thì ngươi sẽ nghĩ năm xưa mình thích Linh Tâm Chân Đế mà không dám theo đuổi, lòng của ngươi sẽ hụt hẫng.
– Nếu ngươi theo đuổi thành công, vậy ngươi ôm mỹ nhân về, còn gì tiếc nuối? Nếu hai người không bên nhau, dù sao ngươi đã cố gắng, cố làm, tuy là tiếc nuối cũng cũng có sắc màu, có mùi vị. Tiếc nuối mà ngươi không làm thử nhai rất nhạt nhẽo, như sáp ong.
Lời Lý Thất Dạ nói khiến lòng Tam Mục Thần Đồng rung động mạnh.
Chương 4168: Thiên Tiệm
Tam Mục Thần Đồng lấy lại tinh thần, hai mắt sáng rực trở nên sắc bén:
– Ta hiểu!
Gã dù sao là Tam Mục Thần Đồng, thiên tài tuyệt thế, không phải kẻ ngu dốt, Lý Thất Dạ điểm tỉnh gã liền nghĩ thấu.
Giờ phút này trong lòng Tam Mục Thần Đồng hào khí ngất trời, Kim Biến Chiến Thần hay Kim Biến Thần Đình cũng thế, hôn ước, vị hôn phu gì đó không thể ngăn cản bước chân theo đuổi Linh Tâm Chân Đế của gã!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đi đi. Ngươi không ngốc, theo đuổi cô nương không ảnh hưởng tu đạo, chỉ cần đạo tâm đủ kiên định thì ngươi sẽ làm được.
Tam Mục Thần Đồng lạy dài xuống đất:
– Đa tạ đại nhân, ta suốt đời ghi nhớ đại nhân dạy bảo cho ta được lợi cả đời.
Lý Thất Dạ nhận lễ lớn. Tam Mục Thần Đồng lạy dài xong nhảy người lên đuổi theo hướng Linh Tâm Chân Đế biến mất.
Sau khi Tam Mục Thần Đồng rời đi, Lý Thất Dạ chậm rãi đi trên Thiên Tiệm, từng bước đạp trên đường đá rộng lớn.
Thiên Tiệm nói đơn giản là trường thành của Tiên Thống Giới, một trường thành dài vạn vạn vạn dặm.
Thiên Tiệm lớn đến không thể tưởng tượng, khi ngươi đứng trên tường thành nhìn xuống thì thấy mây trắng bay bay. Mây trắng lơ lửng khúc giữa tường thành, ngay dưới chân ngươi. Nên khi ngươi đứng trên Thiên Tiệm nhìn xuống thì trường thành không chỉ kéo dài ức ức ức vạn dặm, nó cao không thể với tới, đâm lên trời cắt đứt thiên địa.
Không khoa trương khi nói bắt đầu từ Thiên Tiệm cắt đứt Tiên Thống Giới và ngoài không gian. Thiên Tiệm dài ức ức ức vạn dặm bảo vệ Tiên Thống Giới.
Tường thành cao lớn dài như vậy gọi là Thiên Tiệm cũng không quá mức.
Thiên Tiệm vừa dài vừa cao lớn xây trên đất viễn hoang của Tiên Thống Giới. Đất viễn hoang là nơi ngoài rìa nhất Tiên Thống Giới, cách hư không gần nhất.
Đất viễn hoang rộng bao la, lĩnh vực của nó to hơn bất cứ đạo thống nào, đất đai mấy chục đạo thống của Tiên Thống Giới cộng lại cũng không mênh mông như đất viễn hoang.
So với các đạo thống Tiên Thống Giới thì đất viễn hoang nghèo nàn, nhưng trên đất đai mênh mông tụ tập đủ loại anh kiệt đến từ ngũ hồ tứ hải, bát hoang thập địa.
Những người này tụ tập hoặc định cư trên đất viễn hoang, có tới đây vì đủ loại lý do. Có người né tránh kẻ thù, có hung nhân bỏ chạy đến đây, một số cao nhân ẩn cư tại chỗ này.
So với các đạo thống của Tiên Thống Giới thì đất viễn hoang có chỗ tốt là nó không thuộc về đạo thống nào quản lý, không bị hạn chế đủ điều như các đạo thống.
Đất viễn hoang không bị quản lý nên mạnh ăn thịt yếu, quy tắc cao nhất tại đây là nắm tay của ai lớn, thực lực ai mạnh thì người đó là quy tắc.
Đất biên hoang trong trạng thái hỗn loạn nhưng ở Thiên Tiệm thì ngay ngắn trật tự. Kẻ khí thế hùng hổ ngang ngược, hay bá chủ một phương thực lực mạnh cỡ nào đều không dám làm bậy ở Thiên Tiệm hay Thiên Hùng quan.
Vì nguyên Thiên Tiệm, Thiên Hùng quan dưới quyền quản lý của quân đoàn Thiên Tiệm, quân đoàn này là một trong các quân đoàn mạnh nhất Tiên Thống Giới đương thời. Huống chi Thiên Hùng quan thủ cũng là người cầm quyền của quân đoàn Thiên Tiệm là Thái Doãn Hỉ, người có thực lực sâu không lường được.
Dù là ai, muốn gây sự trong Thiên Tiệm, Thiên Hùng quan thì phải đo lường thực lực của mình trước khi làm gì.
Lý Thất Dạ đi trên Thiên Tiệm, tường thành này rất rộng lớn, mấy chục chiếc xe ngựa chạy song song cũng không sao hết, sẽ không chen chúc.
Tường thành to lớn trông như quảng trường, một quảng trường dài ức ức ức vạn dặm.
Lý Thất Dạ chậm rãi đi từng bước, với tốc độ của hắn có thể khoảnh khắc đi hết Thiên Tiệm dài ức ức ức vạn dặm. Nhưng hắn đi rất chậm, như phàm nhân, chân gõ nhẹ nham thạch.
Thiên Tiệm cao lớn dài ngoằng, mọi người không biết nó được xây bằng tài liệu gì.
Tài liệu xây Thiên Tiệm trông như nham thạch, màu xám nhạt, trong xám có trắng. Mỗi khối nham thạch rất thô ráp, như lấy từ trên núi đá xuống liền vận chuyển lại đây, không điêu khắc gì đã gắn vào.
Mỗi khối nham thạch rất lớn, có chỗ nham thạch to mấy trăm công lý, thậm chí là mấy ngàn công lý. Bỏ vốn lớn như có người xẻ một sơn mạch nham thạch, tước cây phủi bùn rồi đặt tảng đá mấy ngàn dặm tại đây.
Lộp cộp lộp cộp!
Lý Thất Dạ từng bước tiến lên, bước chân gõ nham thạch, gõ Thiên Tiệm dưới chân mình.
Lý Thất Dạ không đơn giản là đo đạc Thiên Tiệm dưới chân mình, cũng tìm tòi kết cấu của nó.
Lý Thất Dạ đi càng xa, hắn dần có kết cấu đơn giản của Thiên Tiệm:
– Không đơn giản là nham thạch.
Vật liệu xây dựng Thiên Tiệm trông như nham thạch nhưng không phải nham thạch thật sự.
Từng khối nham thạch to lớn xây lên nguyên Thiên Tiệm, không biết nó thuộc niên đại nào, trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa, thấm thoắt. Nó vẫn sừng sững trong thiên địa này, thành hộ thuẫn cứng rắn nhất của Tiên Thống Giới.
Nham thạch bình thường khó mà làm nên kỳ tích này.
Lý Thất Dạ từng bước thăm dò, phát hiện tài liệu xây Thiên Tiệm rất phức tạp. Có nham thạch Lý Thất Dạ thăm dò ra được thành phần là nguyên ngôi sao, một ngôi sao lớn bị luyện thành khối nham thạch dài vạn dặm đóng tại đây. Có nham thạch là xương cự long, xương thần thú cổ, các loại xương tuyệt thế hiếm thấy luyện thành nham thạch.
Không đơn giản chỉ tế luyện hài cốt cự long, thần thú cổ thành nham thạch đặt tại đây, còn niêm phong lực lượng cự long, cổ thú trong nham thạch, làm một khối nham thạch có lực lượng của cự long, cổ thú cường đại.
Có nham thạch tế luyện nguyên bảo khoáng, đó là thần kim cực mạnh, dùng để đúc ra binh khí thì vô cùng quý giá.
Nhưng ở niên đại viễn cổ có người tế luyện nguyên khoáng thành nham thạch.
Tóm lại mỗi khối nham thạch không phải đá bình thường, không khoa trương khi nói nếu đào ra một khối nham thạch Thiên Tiệm mang về thì có thể dùng như báu vật. Nhưng ngươi tuyệt đối không thể nào đào nham thạch Thiên Tiệm mang về.
Vì nguyên Thiên Tiệm hồn nhiên một thể, không đơn giản là ghép từng khối nham thạch, nó là kết cấu đại thế sau đó gắn từng khối đá vào, hợp thành nguyên Thiên Tiệm. Có thể nói Thiên Tiệm là một thể của đất viễn hoang, không thể lay động.
Trên Thiên Tiệm đừng nói sức mạnh cường giả bình thường, dù là Chân Đế cũng khó lay động nó, không thể nào đánh nát Thiên Tiệm.
Lý Thất Dạ đi trên Thiên Tiệm, cảm thán rằng:
– Bỏ vốn thật lớn.
Lý Thất Dạ nhìn Thiên Tiệm xa ức ức ức vạn dặm, cảm khái nói:
– Dù là tiên nhân xây nên Thiên Tiệm như vậy cũng cần thời gian lâu dài, người tạo dựng Thiên Tiệm rất ghê gớm, cỡ như Thủy Tổ không thể so sánh.
Kỳ tích như Thiên Tiệm không thể nào là phàm nhân làm, cũng không phải đạo thống, tu sĩ bình thường có thể xây dựng.
Chương 4169: Bạch Kim Ninh (1)
Thiên Tiệm dài ức ức ức vạn dặm, tạo dựng được nó phải dời núi lấp biển. Người có thể hái trời trăng sao tế luyện thành nham thạch mới tạo ra Thiên Tiệm được.
Nhưng nguyên Tiên Thống Giới không ai biết Thiên Tiệm xây dựng từ thời đại nào, trong ký ức của mọi người khi sinh linh có mặt trên đời thì Thiên Tiệm đã tồn tại, dường như nó ở đây từ thuở thiên địa ban đầu.
Mặc dù không có ghi chép tỉ mỉ về Thiên Tiệm nhưng từng lưu truyền một số câu chuyện. Trăm ngàn vạn năm qua chưa từng có ai công phá Thiên Tiệm được.
Lý Thất Dạ cảm khái:
– Phòng ngừa chu đáo là may mắn của Tam Tiên giới, có tiên hiền, tổ tiên như vậy Tam Tiên giới mới tránh thoát nhiều tai nạn, bao nhiêu đợt hủy diệt. Tam Tiên giới nhiều lần trốn thoát kiếp nạn không phải ngẫu nhiên mà vì được tổ tiên tuyên cổ vô song che chở.
Nguyên Tam Tiên giới là thành lũy to lớn, tất cả sinh linh sống trong đó không biết mình đang sống trong thành lũy an toàn nhất. Thành lũy to lớn này trừ vốn có ưu thế bẩm sinh đặc biệt còn vì tổ tiên vô song che chở Tam Tiên giới.
Đáng tiếc như Cửu Giới, Thập Tam Châu, những kỷ nguyên trước kia không may mắn như vậy. Vì Cửu Giới, Thập Tam Châu đều là thế giới tự do mở rộng, không giống Tam Tiên giới.
Thiên Tiệm rất lớn nhưng người bình thường không thể biết, dưới Thiên Tiệm có lực lượng càng mạnh ngưng tụ thành đại thế nâng vật khổng lồ này. Lực lượng đó mạnh hơn Thiên Tiệm, nếu ngoại địch xâm nhập không thể chỉ công phá Thiên Tiệm, còn phải đánh nát lực lượng siêu mạnh ở lòng đất.
Lý Thất Dạ cười, hắn muốn thử lực lượng siêu cường đại này xem sao, kỳ tích ngưng tụ thành đại thế.
Cơ thể Lý Thất Dạ dần trong suốt như sắp hòa tan, càng lúc càng trong suốt hòa vào Thiên Tiệm. Lý Thất Dạ dung nhập càng nhiều, từ từ chìm xuống chỗ sâu nhất lòng đất Thiên Tiệm.
Bộp!
Vang tiếng nổ lớn, khi thân thể Lý Thất Dạ lặn xuống đủ sâu thì lực lượng đại thế dưới lòng đất cảm nhận hắn xâm nhập, lực lượng siêu vô địch bắn ngược đẩy hắn ra khỏi Thiên Tiệm.
Lý Thất Dạ bị lực lượng đại thế đẩy ra, cảm khái:
– Lực lượng rất mạnh.
Nếu Lý Thất Dạ làm thật thì trên đời này khó tìm ra lực lượng nào có thể hất hăng ra, đừng nói Chân Đế, dù là Thủy Tổ bình thường cũng không thể so sánh lực lượng đó. Có thể tưởng tượng người xây dựng Thiên Tiệm có thủ đoạn kinh thiên cỡ nào.
Lý Thất Dạ nghiên cứu đại thế Thiên Tiệm xong đã nắm rõ hết ảo diệu của nó.
Nếu Lý Thất Dạ mạnh mẽ đánh vào chỗ sâu nhất Thiên Tiệm, công phá đại thế nằm ở tận cùng lòng đất cũng được, nhưng sẽ làm Thiên Tiệm đứt đoạn, tựa như cắt đứt long mạch.
Lý Thất Dạ không có thù hận gì với Thiên Tiệm, hắn không cần làm như vậy. Thiên Tiệm là mồ hôi và máu của vô số người đi trước, cắt đứt nó thì quá đáng.
Khi Lý Thất Dạ mày mò đại thế Thiên Tiệm đã phát hiện chút vấn đề, nó không phải hoàn toàn vững chắc, vẫn có chút kẽ hở do thời gian trôi qua. Niên đại xây Thiên Tiệm quá xa xôi, xưa đến không thể ngược dòng. Trong năm tháng dài dòng bị thời gian ăn mòn, khiến đại thế có chút lỗ hổng nhỏ.
Những kẽ hở này có thể trám, có điều cần nhiều công sức. Nếu trám hết kẽ hở thì Thiên Tiệm sẽ rực rỡ hẳn lên, cứng rắn không thể đánh phá, phòng thủ thêm trăm vạn năm hay lâu hơn nữa đều không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ đứng bên tường nhìn vũ trụ phía xa, hắn cảm khái chậm rãi nói:
– Năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến kẻ nghịch thiên như thế phải cảnh giác, thận trọng đến nhường này, không tiếc trả giá đắt xây dựng Thiên Tiệm!
Năm xưa chắc chắn xảy ra chút chuyện làm tổ tiên siêu mạnh không tiếc mọi giá xây dựng Thiên Tiệm, trở thành kỳ tích của Tam Tiên giới.
Vì có Thiên Tiệm nên Tiên Thống Giới càng an toàn hơn.
Lý Thất Dạ nhìn Bất Độ Hải, đưa mắt hướng Thiên Khư. Bất Độ Hải bên trái, Thiên Khư bên phải, Thiên Tiệm ngăn cách cả hai. Vì có Thiên Tiệm ngăn cách Bất Độ Hải, Thiên Khư đối diện Tiên Thống Giới.
Thiên Tiệm được xây tại đây không phải ngẫu nhiên, chắc chắn có lý do sâu sắc nào đó. Ngày xưa tổ tiên Tam Tiên giới xây Thiên Tiệm có lẽ đề phòng Bất Độ Hải hoặc Thiên Khư, hoặc cả hai.
Nhưng ngàn vạn năm nay Tam Tiên giới không gặp ngoại địch xâm nhập, lý do cụ thể thế nào thì không biết.
Thiên Tiệm dài vạn vạn vạn dặm, vừa dài vừa rộng, muốn gặp ai trên tường thành cũng khó, dù có người đi ngang qua thì bước chân vội vã.
Lý Thất Dạ đi trong Thiên Tiệm lâu vậy mà chỉ tình cờ gặp chút tu sĩ, nhưng bọn họ lướt qua nhanh không ngừng lại. Có một số tu sĩ rảnh rỗi đi dạo Thiên Tiệm thì chỉ đi ngang qua rồi bước đi nhanh.
Với tất cả tu sĩ thì Thiên Tiệm không có gì đẹp, chỉ là bức tường đá, chỗ nào cũng giống nhau, đi dạo một chút là được, không cần đi quá xa.
Hầu như không có người đi bộ suốt con đường như Lý Thất Dạ.
Ngẫu nhiên có tu sĩ lướt ngang qua thấy Lý Thất Dạ đi bộ trên Thiên Tiệm, họ nhìn hắn như gặp đồ ngốc.
Có tu sĩ lúc sắp đi tốt bụng nhắc nhở:
– Nếu đi bộ thì cả đời ngươi cũng không đi hết Thiên Tiệm.
Nói xong tu sĩ vội vàng rời đi.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn không phải đến ngắm cảnh, hắn đi trên Thiên Tiệm để thăm dò kỳ tích này.
Lý Thất Dạ đi nhiều ngày sau gặp một tiểu đội tuần tra trên Thiên Tiệm.
– Cần giúp đỡ gì không?
Tiểu đội tuần tra chỉ có mười mấy binh sĩ, mỗi người rất mạnh, nhìn là biết tu sĩ thực lực cường đại. Tiểu đội trưởng là một thiếu nữ, tóc ngắn ngang cổ gọn gàng, áo giáp mặc trên người rất anh khí. Đặc biệt eo nhỏ phụ trợ vóc dáng nhấp nhô đầy đặn, cũng tôn lên nhan sắc nàng xinh đẹp động lòng người.
Tiểu đội tuần tra này không đi bộ từng bước như Lý Thất Dạ, nếu đi bộ tuần tra thì bọn họ khó mà đi tuần Thiên Tiệm dài như vậy. Tiểu đội tuần tra ngồi trên các chiếc chiến xa, khi xe lăn qua nham thạch từ xa đã nghe tiếng bánh xe ầm ầm.
Tường thành Thiên Tiệm quá rộng, như đại điện, mấy chục chiến xa chạy song song cũng không chật chội.
Nên khi chiến xe của tiểu đội tuần tra song song chạy tới rất có khí thế.
Nếu biết cờ xí cắm trên chiến xa người ta sẽ nhường đường ngay, vì đó là cờ của quân đoàn Thiên Tiệm.
Người trong thiên hạ đều biết Thiên Tiệm, Thiên Hùng quan dưới quyền quản lý của quân đoàn Thiên Tiệm, bọn họ nổi tiếng như cồn trong Tiên Thống Giới, không ai không biết.
Tiểu đội ngừng lại hỏi Lý Thất Dạ không phải vì hắn cản đường họ, tường thành rộng như vậy đủ cho tiểu đội chạy cái vèo qua.
Chương 4170: Bạch Kim Ninh (2)
Nhưng Lý Thất Dạ đi trên tường thành Thiên Tiệm, còn đi bộ từng bước, khiến tiểu đội nghi ngờ ngừng lại hỏi.
Bạch Kim Ninh là đội trưởng của tiểu đội này, thuở nhỏ nàng bái vào quân đoàn Thiên Tiệm. Còn trẻ đã trở thành tiểu đội trưởng thì rất ghê gớm, vì nàng không xuất thân từ danh môn, nàng là bình dân, đứng vững gót chân trong quân đoàn Thiên Tiệm và trở thành tiểu đội trưởng cần có thực lực rất mạnh.
Hôm nay Bạch Kim Ninh mang tiểu đội đi ra tuần tra thì gặp một thiếu niên hết sức bình thường.
Trước kia quân đoàn Thiên Tiệm đóng giữ ở Thiên Hùng quan, không có tiểu đội nào đi tuần, vì hoàn toàn không cần. Thiên Tiệm tồn tại trăm ngàn vạn năm luôn bình yên, chưa từng xảy ra chuyện gì. Thiên Tiệm là tường đá dài ức ức ức dặm, nó không có thứ gì quý giá, trong tình huống không có ngoại địch thì không cần tuần tra.
Nhưng mấy ngày trước trời giáng dị tượng, có thứ bay ra từ Bất Độ Hải làm Thiên Hùng quan thủ, tức quân đoàn trưởng của quân đoàn Thiên Tiệm, Thái Doãn Hỉ cảnh giác, phục hồi thông lệ tuần tra Thiên Tiệm.
Từ lần trước tuần tra Thiên Tiệm không biết đã bao nhiêu năm.
Sau khi Bạch Kim Ninh nhận được mệnh lệnh liền mang theo tiểu đội của mình tuần tra Thiên Tiệm. Mấy ngày nay tuần tra đều bình yên vô sự, không có chuyện gì đáng ngờ. Dù vậy Bạch Kim Ninh không dám lơ là nhiệm vụ, vẫn dẫn đội tuần tra.
Hôm nay lúc tuần tra gặp Lý Thất Dạ đi bộ, ở trong mắt Bạch Kim Ninh thành kẻ đáng ngờ.
Tiểu đội của Bạch Kim Ninh thả chậm tốc độ, chiến xa của nàng đến gần Lý Thất Dạ:
– Có cần giúp đỡ không?
Nói Bạch Kim Ninh hỏi Lý Thất Dạ có cần giúp đỡ chẳng bằng bảo là nàng thăm dò hắn. Trên Thiên Tiệm chưa từng thấy ai đi bộ như vậy, dù có người muốn ngắm phong cảnh Thiên Tiệm cũng là cưỡi mây lướt gió, đi bộ như Lý Thất Dạ thì hơi kỳ.
Trong mắt Bạch Kim Ninh thì cách làm của Lý Thất Dạ rất đáng ngờ.
Bị Bạch Kim Ninh tra hỏi, Lý Thất Dạ cười nói:
– Không có gì cần giúp.
Hắn thấy rõ thái độ cảnh giác của nàng.
Bạch Kim Ninh nhìn kỹ Lý Thất Dạ, ở trong mắt nàng thì thanh niên này rất bình thường, như người qua đường không gây chú ý chút nào. Nụ cười của hắn cho cảm giác vô hại.
Nhưng Bạch Kim Ninh không bao giờ nhìn biểu tượng, Lý Thất Dạ đi từng bước trên Thiên Tiệm làm nàng cảnh giác, xếp hắn vào nhân vật đáng ngờ.
Bạch Kim Ninh vung tay lên ra lệnh cho bộ hạ:
– Các ngươi tiếp tục tuần tra.
Thành viên tiểu đội lên tiếng, điều khiển chiến xa xé gió đi nhanh.
Bạch Kim Ninh một mình điều khiển chiến xa chậm rãi theo Lý Thất Dạ.
Bạch Kim Ninh muốn tìm hiểu chi tiết của Lý Thất Dạ:
– Công tử từ đâu đến.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn biết ý đồ của nàng:
– Đến từ Tiên Thống Giới.
Bạch Kim Ninh cẩn thận đánh giá Lý Thất Dạ, nhưng hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì:
– Đi về đâu?
Làm tiểu đội trưởng quân đoàn Thiên Tiệm, Bạch Kim Ninh đã rất dễ tính, nói chuyện khách sáo không có vẻ gì là tra hỏi.
Lý Thất Dạ nói:
– Đi dạo thôi, người xưa có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nên ta đi ra ngoài trải nghiệm sự đời. Thiên Tiệm là kỳ tích của Tiên Thống Giới, ta không ngoại lệ muốn nhìn xem, mở rộng tầm mắt.
Bạch Kim Ninh khen:
– Công tử thật có nhã hứng, không nhìn ra công tử là một người đọc đủ thi thư.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Tàm tạm, trong bụng giấu ức ức ức vạn quyển sách, biết tuyên cổ, xem tương lai.
Bạch Kim Ninh câm nín, nàng chỉ thuận miệng khen một câu không ngờ Lý Thất Dạ không chút khiêm tốn bắt đầu khoe khoang, bộ dạng lão tử rất ghê gớm.
Bạch Kim Ninh phụ họa:
– Nói vậy thì công tử là tài tử tuyệt thế rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có thể nói là vậy. Người xưa nói văn không có số một, nhưng ta là số một!
Lý Thất Dạ tự kỷ làm Bạch Kim Ninh không nói nên lời, nàng nghi ngờ phải chăng mình gặp kẻ cuồng tự kỷ.
Bạch Kim Ninh nhìn Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới, không nhìn ra hắn có chỗ nào là văn số một.
Bạch Kim Ninh nhìn Lý Thất Dạ:
– Văn tài đệ nhất!
Nói thật thì Bạch Kim Ninh không nhìn ra có chỗ nào là văn tài số một.
Bạch Kim Ninh đánh giá Lý Thất Dạ một cái, thuận miệng hỏi:
– So với Lan Thư Tài Thánh thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Dư dả.
Bạch Kim Ninh trợn to mắt trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi nói khoác không cần viết nháp!
Bạch Kim Ninh chỉ thuận miệng hỏi, không trông chờ Lý Thất Dạ trả lời, dù hắn đáp lời chắc cũng nói mình không bằng.
Lan Thư Tài Thánh là ai? Đương kim vô địch Thủy Tổ, sánh vai với Kim Quang Thượng Sư, tuyệt thế vô song. Tài tử thế nào ở trước mặt Lan Thư Tài Thánh chắc chắn bị lu mờ.
Lý Thất Dạ đột nhiên nói một câu ‘dư dả’ khiến Bạch Kim Ninh trợn tròn mắt.
Trong mắt Bạch Kim Ninh thì người mặt dày đến đâu cũng sẽ không vỗ ngực bảo mình dư sức so với Lan Thư Tài Thánh. Cái này không phải mặt dày nữa mà nói khoác loét mũi, không ai tin.
Lý Thất Dạ nói ‘dư dả’ bằng giọng hời hợt, nhẹ nhàng, làm như Lan Thư Tài Thánh chỉ là tài tử nào đó.
Bạch Kim Ninh xoe tròn mắt ngây người nhìn Lý Thất Dạ, không biết hắn nói thật hay giả.
Bóc! audio coi am
Lý Thất Dạ co tay búng mũi ngọc của Bạch Kim Ninh.
Bạch Kim Ninh hết hồn, vội thụt lùi bày ra tư thế công kích, uy phong quát:
– Ngươi làm gì!?
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Bạch Kim Ninh:
– Không ai nói với nàng sao? Đôi mắt của nàng rất đẹp, linh động có thần.
Bạch Kim Ninh ngây người nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nàng không biết là hắn thô thần kinh hay quá tự nhiên, hoặc vì lý do gì khác.
Bọn họ là người lạ vậy mà hắn búng mũi nàng, như thể hai người đã rất quen thuộc, thân thiết.
Bạch Kim Ninh nhìn Lý Thất Dạ ung dung thì bực mình, rõ ràng nàng bị sỗ sàng mà hắn làm bộ dáng không để trong lòng, một chuyện nhỏ bé:
– Ngươi có bệnh!
Lý Thất Dạ ung dung nhìn nàng:
– Nàng có thuốc?
Bạch Kim Ninh xẹp hơi, hung tợn lườm Lý Thất Dạ một cái, bản năng sờ bội kiếm của mình. Nếu hôm nay không phải ngày nàng làm nhiệm vụ thì Bạch Kim Ninh chắc chắn sẽ dạy cái tên sỗ sàng mình một bài học.
Lý Thất Dạ như không nhìn thấy động tác của Bạch Kim Ninh, vẫn ung dung.
Bạch Kim Ninh hít sâu dằn lửa giận xuống, lạnh lùng liếc Lý Thất Dạ:
– Ngươi có biết Lan Thư Tài Thánh là ai không? Đó là Thủy Tổ vô địch…
Bạch Kim Ninh chưa nói hết câu Lý Thất Dạ đã bình tĩnh nói:
– Biết, Thủy Tổ chứ gì. Không phải so về đao kiếm, không cần nàng đặc biệt nhắc nhở. Về văn tài thì ta bỏ xa hắn tám con phố, nếu hắn là tài thánh thì ta là tài tiên.