Đế Bá Audio Podcast
Tập 831 [Chương 4151 đến Chương 4155]
❮ prevnext ❯Chương 4151: Lại Chia Tay
Tuy Tẩy Tội kiếm mạnh nhưng chưa đến mức Lý Thất Dạ không thể thiếu nó, dù sao trong tay hắn có mấy món binh khí mạnh như Tẩy Tội kiếm, thậm chí có binh khí mạnh còn hơn Tẩy Tội kiếm. Với Lý Thất Dạ thì binh khí như Tẩy Tội kiếm hoàn toàn có thể thay thế, hắn lấy Tẩy Tội kiếm khỏi Tẩy Tội viện chẳng qua vì một chốc nổi hứng muốn làm thử, hắn không thật sự muốn cướp thần kiếm khỏi Tẩy Tội viện.
Đỗ Văn Nhụy dẫn theo học sinh Tẩy Tội viện lại vái Lý Thất Dạ:
– Các bạn học, chúng ta hãy cảm tạ Lý công tử dìu dắt!
Nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực ngoan ngoãn theo Đỗ Văn Nhụy lạy dài, hết sức cung kính, thành kính, chân thành.
Dọc đường đi Lý Thất Dạ thật sự giúp đỡ rất nhiều, cho bọn họ nhiều điều lợi, khiến nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực vô cùng cảm kích.
Đỗ Văn Nhụy cảm khái, mang chút thương cảm chân thành chúc Lý Thất Dạ:
– Nguyện bạn học Lý tương lai mọi việc thắng lợi!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Sẽ, tin tưởng quang minh sẽ có ngày soi sáng Tẩy Tội viện.
Đỗ Văn Nhụy cúi đầu hướng Lý Thất Dạ rồi mang tất cả học sinh Tẩy Tội viện rời đi, lúc đi nhóm học sinh lưu luyến phất tay với Lý Thất Dạ, sau cùng biến mất phía ngoài sơn cốc Thủy Tinh Bàng Giải.
Nhóm Đỗ Văn Nhụy đi rồi mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực hăm hở cười gian:
– Ha, đại thánh nhân, chúng ta nên đi chỗ nào? Chúng ta có phải sẽ đại sát bát phương, đến đâu vô địch tới đó? Đánh đâu thắng đó?
Lý Thất Dạ nhìn tận cùng Thánh sơn, chậm rãi nói:
– Đi dạo, đi vào trong xem thử.
Đại Hắc Ngưu giật nảy mình, kiêng dè nói:
– Mợ, thật sự đi vào trong đó? Thật ra vượt qua vườn thánh thú thì đã không thuộc phạm vi Thánh sơn. Nói khó nghe chỗ đó là tù, ai đi vào thì kẻ đó thảm, không ra được. Gì mà quang minh soi sáng, quy y quang minh, toàn là lừa người. Nó muốn ngươi đi chịu chết, tăng thêm khóa cho đạo cơ thôi.
Lý Thất Dạ nhàn nhã liếc Đại Hắc Ngưu:
– Chẳng phải ngươi không sợ gì hết sao?
Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng:Nguồn truyện audio Podcast
– Ha ha ha! Đâu có đâu, nhưng… chỗ đó hơi… không may mắn, hơi hơi. Hơn nữa đi chỗ đó khiến người bứt rứt khó chịu ấy mà.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Ngươi sợ thụ yêu già chứ gì?
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên, cao ngạo nghễ bễ bát phương:
– Vớ vẩn! Bổn soái ngưu làm sao có thể sợ thụ yêu già? Hừ hừ, ỷ lớn tuổi hơn chút, con người ta kính già yêu trẻ nhất, chứ nếu đánh nhau thì…
Lý Thất Dạ xì cười lườm nó:
– So tài khoác lác?
Đại Hắc Ngưu cười gượng:
– Đại thánh nhân đừng nói vậy, he he, thật ra thì tại ta và thụ yêu già có chút xíu hiểu lầm, nhỏ xíu xiu.
– Hiểu lầm nhỏ?
Lý Thất Dạ nhìn Đại Hắc Ngưu từ trên xuống dưới, thản nhiên nói:
– Chắc không phải ngươi làm chuyện gì xấu không thể đưa ra ánh sáng đi?
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
– Ậy, không có gì, gặm mấy miếng lá của thụ yêu già thôi.
Đại Hắc Ngưu cười lúng túng xen lẫn đắc ý, có thể thấy nó không đơn giản chỉ ăn mấy miếng lá.
Đại Hắc Ngưu không quên oán trách, vẻ mặt buồn bực:
– Hừ! Nhưng thụ yêu già hẹp hòi chắt mót, có chút xíu đồ mà giận điên lên làm chi? Hai chúng ta dù gì là hàng xóm lâu năm, đồ bủn xỉn!
Có vẻ Đại Hắc Ngưu chịu thiệt lớn trong tay thụ yêu già nên mới lộ ra bộ dạng như vậy.
Lý Thất Dạ phớt lờ Đại Hắc Ngưu càu nhàu, hỏi nó:
– Bên trong có cái gì?
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Không biết, ta không tìm hiểu kỹ, tóm lại ta hoàn toàn không hứng thú với chuyện Viễn Hoang Thánh Nhân làm. Ta không quan tâm hắn từng mày mò cái gì trong đó, ha, tóm lại ta chỉ cần Thánh sơn. Đưa Thánh sơn cho ta là được, lười để ý đống mục nát hắn làm.
Đại Hắc Ngưu bổ sung thêm một câu:
– Nhưng chắc thụ yêu già biết rõ nhất. He he, theo ta thấy thụ yêu già sẽ phát đại chiêu, lão ta nghẹn cũng lâu lắm rồi.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa xôi nói:
– Đi xem cũng tốt, nên kết thúc chuyến hành trình này.
Đại Hắc Ngưu không chút nghĩa khí đánh bài chuồn:
– Vậy ta không cùng đại thánh nhân. He he, bổn soái ngưu còn bận việc, hẹn gặp lại lần sau!
Chưa dứt lời Đại Hắc Ngưu đã trốn ra sơn cốc.
Sau khi chạy thật xa Đại Hắc Ngưu còn lải nhải:
– Phải rồi, nếu Viễn Hoang Thánh Nhân để lại thứ gì xấu ở bên trong thì xin đại thánh nhân hãy đạp mạnh mấy cước giùm ta. Cái tên ngụy quân tử đó chắc chắn không làm ra chuyện tốt gì, tuyệt đối không để lại thứ tốt lành gì!
Lý Thất Dạ rời khỏi sơn cốc. Thủy Tinh Bàng Giải và Bình Thế Thước tự mình đến đưa tiễn hắn, đặc biệt là Bình Thế Thước, vì ơn cứu mạng hai lần, chúng nó lưu luyến không rời.
Thủy Tinh Bàng Giải và Bình Thế Thước đưa Lý Thất Dạ đi thật xa, hắn nói:
– Tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải chia tay, sắp rời khỏi khu vưc Cổ Viên rồi, về đi.
Thủy Tinh Bàng Giải, Bình Thế Thước cúi đầu hướng Lý Thất Dạ sau đó quay về.
Lý Thất Dạ rời khỏi Cổ Viên, xoay người một cái biến mất.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Cổ Viên một thời gian thì Cổ Viên bắt đầu đóng lại.
Két két két két két!
Quang Minh Thánh Viện có trưởng bối thông báo đám học sinh trong Cổ Viên rút lui, khi tất cả đều ra khỏi Cổ Viên thì bùm một tiếng Cổ Viên đóng kín, biến mất trước mắt mọi người.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Cổ Viên, hắn không đi ra Thánh sơn mà xuyên qua vườn thánh thú vào nơi sâu hơn trong Thánh sơn. Đương nhiên theo cách nói của Đại Hắc Ngưu thì chỗ này đã không thuộc về Thánh sơn, nhưng ở trong lòng tất cả người Quang Minh Thánh Viện thì vượt qua vườn thánh thú là đến nơi sâu nhất vườn thánh thú.
Khi ngươi vượt qua vườn thánh thú đi càng sâu bên trong là điều nguy hiểm.
Lúc Thánh sơn mở ra, Quang Minh Thánh Viện đã cảnh cáo tất cả học sinh không được dễ dàng mạo hiểm vượt qua vườn thánh thú. Có học sinh tự tìm đường chết muốn vượt qua vườn thánh thú, vào sâu bên trong Thánh sơn thì Quang Minh Thánh Viện sẽ không can thiệp.
Bình thường học sinh thực lực ít không dám mạo hiểm, vì bọn họ đã nghe đồn người đi vào chưa từng có ai sống sót ra ngoài. Học sinh có thực lực thật sự càng không tùy tiện mạo hiểm, vì bọn họ biết bên trong hung hiểm. Lực lượng quang minh ở bên trong quá mạnh, nếu bước vào sẽ bị lực lượng quang minh siêu mạnh trói buộc, khi đó ngươi muốn ra cũng khó khăn.
Hơn nữa ở trong này càng lâu ngươi càng không muốn đi ra, chỉ muốn ở mãi bên trong, cuối cùng không thể rời khỏi đây, tọa hóa tại chỗ, chính thức quy y đạo thống.
Chương 4152: Thảo Nguyên Mênh Mông
Đương nhiên đây chỉ là cách nói văn nhã chút, nói thẳng ra ở bên trong lâu sẽ bị tẩy não thành công, nguyện hiến ra bản thân thành một phần của mảnh thiên địa này, tọa hóa tại chỗ.
Như Đại Hắc Ngưu nói, nếu ngươi tọa hóa ở bên trong sẽ góp một viên gạch cho đạo cơ Quang Minh Thánh Viện. Nói khó nghe là khi ngươi quy y đạo thống, tọa hóa trong này sẽ thành phân bón của đạo thống, lớn mạnh lực lượng quang minh của đạo nguyên.
Khi Lý Thất Dạ vượt qua vườn thánh thú đi vào thảo nguyên mênh mông. Lúc ngươi bước vào thảo nguyên rộng lớn sẽ không phát hiện có gì khác lạ, người đạo hạnh cạn không biết có vấn đề gì. Nhưng khi ngươi đủ mạnh sẽ phát hiện đi trong chỗ này không giống thảo nguyên mênh mông, mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác. Cỏ thơm đung đưa hay gió nhẹ thổi, hoặc những ngọn núi rải rác trên thảo nguyên bát ngát đều như ảo giác.
Nếu ngươi đủ mạnh, nếu ngươi có thần thông vô thượng, ngươi sẽ thấy nơi ngươi đi là trên hành tinh quang minh. Dưới chân ngươi tỏa ra quang minh, mỗi lũ quang minh thực chất hóa. Chúng nó hóa thành cỏ thơm đung đưa, gió nhẹ thổi, các ngọn núi trên thảo nguyên. Mọi thứ nơi này đều là quang minh biến ra, đây là thế giới quang minh. Dưới lòng đất dường như có trái tim quang minh mạnh đến không thể tưởng tượng, nó đang đập, diễn sinh ra mọi thứ của thế giới này.
Ngươi đi trên thảo nguyên mênh mông chỉ là bước trên bề mặt hành tinh quang minh. Nên khi thấy cảnh tượng này ngươi sẽ hiểu tại sao Đại Hắc Ngưu nói chốn này đã không thuộc về Thánh sơn. Nó và Thánh sơn là hai mặt thế giới, lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên nếu ngươi không nhìn thấu bản chất trong đó thì sẽ cho rằng mình đi trên thảo nguyên bao la, một thảo nguyên bình an tĩnh lặng. Gió nhẹ thổi thật thoải mái, tự do, khiến người sung sướng. Khi ngươi đi trong thảo nguyên rộng lớn sẽ thấy nhiều xác chết, nhưng ngươi sẽ không thấy sợ.
Những xác chết có quỳ ngồi trong lùm cỏ, hoặc ngã ngồi trong hang núi, hoặc ngồi chồm hổm dưới vách vực. Những cái xác chết rất bình yên, vẻ mặt bình tĩnh hướng về cùng một hướng, dường như tọa hóa vào khoảnh khắc mình vui vẻ sung sướng nhất, bọn họ rời khỏi thế giới này trong tâm thái bình yên nhất.
Những xác chết không biết tọa hóa bao lâu, dường như đã qua trăm ngàn vạn năm nhưng họ vẫn còn nguyên vẹn, quần áo hay thân thể đều ngay ngắn, không có một hạt bụi dính trên người. Giống như lúc sắp chết họ đốt hương tắm rửa, thân thể sạch sẽ trang nghiêm nhất rời khỏi thế giới này. Vì họ rời khỏi thế giới trong tư thái đó khiến họ tựa như pho tượng chứ không giống người chết.
Nếu ngươi mở ra đại thần thông nhìn kỹ những người chết sẽ thấy toàn thân họ hóa thành quang minh. Cơ thể, quần áo đều thành quang minh, lửa quang minh lấp đầy từng phần thân thể của họ.
Nhìn những người đã chết, Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt lắc đầu nói:
– Đến cực độ thì quang minh hay hắc ám đều là tà thuật, dụ dỗ người ta, khiến sinh linh trong thiên địa thành tín đồ của mình, hoàn thành mục đích lớn mạnh bản thân.
Lý Thất Dạ biết rất rõ ảo diệu đằng sau nó, dù là chỗ này hay Cao Nguyên Táng Phật thì bản chất đều giống nhau, chỉ có hình thức khác biệt. Nói khó nghe chúng không khác gì hắc ám, mục đích cuối cùng là lớn mạnh mình.
Điều khác biệt là quang minh hay phật pháp ít nhất khi ngươi mới bước vào ngưỡng cửa thì chúng đại biểu cho nhân từ, thương hại, cho bản thân hoặc người đời nhiều an ủi.
Hắc ám thì khác, nó tràn ngập tàn khốc, tràn ngập tham lam, tràn ngập giết chóc, tràn ngập máu me.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, cảm khái khẽ thở dài:
– Quang minh hay hắc ám nói cho cùng là mưu cầu vì bản thân, mang đến không phải cứu chuộc chính mình hoặc người đời, nó vẫn là nó. Nhân danh Viễn Hoang Thánh Nhân hay nhân danh Hoang Tổ thì chỉ là hình thức, không thay đổi bản chất.
Sau khi đi qua thảo nguyên bảo la, Lý Thất Dạ không dao động, mặc cho quang minh rực rỡ đến đâu, an ủi lòng người thế nào, trong đạo tâm của hắn mọi thứ chỉ là mây bay.
Đi qua thảo nguyên rộng lớn một ngọn núi đập vào mắt Lý Thất Dạ.
Núi không cao lớn, không hùng vĩ, nhưng nó đứng ở đó làm tất cả trở nên thật nhỏ bé.
Dù bốn phía có núi cao lớn, sông ngòi bao la hùng vĩ thì vẫn thật nhỏ bé trước ngọn núi này, ngọn núi thấp bé này mới là chúa tể của thế giới này.
Một ngọn núi trông thấp bé nhưng nó đứng sững tại đó nhìn xuống vạn cổ, bễ nghễ thương sinh tất cả chỉ là con kiến trước đó. Dường như nó đã trải qua trăm ngàn vạn đau khổ bị tiên nhân ngàn vạn lần chà đạp.
Nó là ngọn núi cứng rắn nhất, kiên cố nhất cõi đời. Dù trời có sập đập mạnh xuống nó cũng không gây sứt mẻ, rất có thể nó đâm xuyên qua khung trời.
Ngọn núi như vậy mặc cho ngươi có công kích mạnh mẽ cỡ nào, báu vật sắc bén bao nhiêu cũng không thể đâm trầy nó. Nhìn ngọn núi như thế, dù ngươi là Chân Đế mạnh đến đâu đứng trước mặt nó sẽ cảm giác mình lùn một nửa, không có can đảm đứng thẳng sống lưng.
Lý Thất Dạ nhìn ngọn núi, khen rằng:
– Núi tốt!
Trong mắt người khác thì đây là ngọn núi, nhưng trong mắt Lý Thất Dạ là đạo cơ tuyên cổ vô song.
Trước ngọn núi có một cái cây già, không quá cao lớn, năm tháng tang thương, thời gian đằng đẵng để lại dấu vết trên vỏ cây dày.
Gốc cây già nhìn sơ liền biết nó sinh trưởng vô số năm tháng, dường như đất đai nơi này quá cằn cỗi nên nó lâu rồi không thể mọc lên cao lớn hơn.
Ngươi nhìn kỹ cây già này không thấy có gì đặc biệt. Nhưng nếu ngươi là Chân Đế cường đại, ngươi mở ra Thiên Nhãn độc nhất vô nhị, dùng chân tri vô thượng nhìn cây già sẽ có phát hiện.
Đây là một gốc bồ đề vô thượng, dường như vượt qua tuyên cổ, mỗi nhánh mỗi lá cây tỏa ra ánh sáng thần thánh nhất.
Ánh sáng thần thánh giống quang minh của Quang Minh Thánh Viện nhưng có khác nhau.
Quang minh của Quang Minh Thánh Viện đầy hấp dẫn, dụ dỗ ngươi quy y. Ánh sáng của cây bồ đề thì bình thản, rộng rãi tha thứ, ôm trọn tất cả. Dù ngươi có tín phụng quang minh thì cây bồ đề vẫn sẽ ôm ngươi, khi ngươi sa sút, nó ôm ngươi, khi ngươi rời đi nó sẽ buông bỏ không trói buộc ngươi.
Khi ngươi nhìn thấy ánh sáng đó chỉ nghĩ đến một chữ: Thương xót, và một chữ nữa: Rộng lớn.
Đây chính là bản chất của nó, một gốc cây bồ đề tuyệt thế vô song. Nhưng người mạnh thật sự, người có chân tri mạnh mẽ mới nhìn thấy bản tướng của nó.
Nếu ngươi chỉ là người bình thường hoặc thực lực không đủ mạnh, gốc cây già này ở trong mắt ngươi đơn giản là cây già bình thường, không hơn.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Từng tiếng khắc đá quanh quẩn trong không gian yên ắng, nghe kỹ thì tiếng nổ đầy tiết tấu vận luật.
Chương 4153: Lão Nhân Đó
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng khắc đá quanh quẩn trong thảo nguyên này, từng tiếng nổ không dồn dập ngược lại rất có tiết tấu, nghe khá thoải mái. Tiếng nổ trở thành tiết tấu sâu sắc nhất trong thiên địa, điểm xuyết không gian tĩnh lặng.
Vì có tiếng khắc đá đinh đang nên thiên địa yên tĩnh không còn khô khan, trở nên dào dạt sức sống.
Tìm theo hướng phát ra tiếng khắc đá thấy một lão nhân đang khắc vách đá trên ngọn núi thấp bé.
Lão nhân mặc áo vải, mặt đầy nếp nhăn, năm tháng để lại nhiều vết hằn trên khuôn mặt. Nhưng mặc cho thời gian hao mòn cũng không thể xóa nhòa sự kiên nghị của lão. Đôi mắt lão sáng ngời đặc biệt tinh thần, không có vẻ khàn đục tuổi xế chiều. Đôi mắt lão sâu thẳm đầy trí tuệ, dường như chứng kiến vô số tang thương trên cõi trần, biển đời hóa bể dâu.
Khi ngươi nhìn đôi mắt đó sẽ nghĩ rằng thế gian không có thứ gì mà đôi mắt ấy không thể bao dung.
Lão nhân có đôi tay lão luyện đầy vết chai, mu bàn tay nhăn nheo. Đôi tay già nua nắm chặt chùy sắt và dùi sắt thì vững vàng mạnh mẽ, dường như lão nạy và khắc không có gì là không thể khắc ra.
Hai tay lão nhân nắm chặt chùy và dùi sắt từ từ khắc vách đá, mặc dù lão khắc rất chậm, lần lượt từng đường.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng khắc đá quanh quẩn trong thiên địa này, dường như thành tiết tấu và giai điệu vĩnh hằng, nghe thật hay tuyệt.
Ngọn núi thấp bé này cứng đến không thể tưởng tượng, dù trời có sập cũng không thể đập bể nó. Rất có thể là núi đâm thủng mảnh trời sập. Núi cứng rắn dù bị binh khí sắc bén cỡ nào đâm cũng không để lại vết trầy.
Nhưng lão nhân một chùy một dùi từ từ điêu khắc, vụn đá rơi xuống, đường nét dần hiện ra.
Khắc đá vững vàng, dường như núi này cứng cỡ nào cũng sẽ bị khắc từ từ.
Ngẩng đầu nhìn, lão nhân điêu khắc các phù văn trên vách đá. Phù văn cực kỳ cổ xưa, thâm sâu khó hiểu. Nhìn dấu khắc những phù văn thì phù văn đầu tiên được khắc đã trải qua vô số năm tháng. Tức là trên vách đá này mỗi chữ được khắc cần ngàn năm hay vạn năm, quá trình vô cùng dài dòng.
Chữ được khắc trên vách đá đã nhiều cỡ hàng vạn, nhìn ra được nếu tất cả phù văn được khắc xong sẽ là thiên chương vô thượng hoàn chỉnh.
Tưởng tượng xem một phù văn phải khắc ngàn vạn năm, thiên chương vô thượng gồm ngàn vạn phù văn thì cần khắc năm tháng dài dòng cỡ nào? E rằng phải qua từng kỷ nguyên chăm chỉ khắc.
Dù cần bao nhiêu năm tháng để khắc dường như không là vấn đề với lão nhân này, ít nhất thời gian không là gì.
Lão nhân lầm lũi khắc từng phù văn, có lẽ không bắt được thời gian trôi đi. Trong tay lão chỉ có những phù văn được khắc ra chứ không phải thời gian chảy ra, không là thế giới thương hải tang điền.
Lão nhân ở đó khắc từng phù văn, không quan tâm bên ngoài có gì thay đổi, không để ý thế giới có gì khác lạ. Với lão dù ngàn vạn năm trôi qua, dù có biển đời hóa bể dâu thì lão không có cảm giác gì.
Thứ duy nhất khiến lão nhân chăm chú là điêu khắc ra từng phù văn, lão chỉ để ý điều đó.
Nếu đạo hạnh của ngươi không đủ mạnh thì sẽ chỉ thấy lão nhân liên tục khắc từng phù văn trên vách đá. Nhưng khi ngươi đủ mạnh thì khác, khi ngươi là Chân Đế cực mạnh lại mở ra Thiên Nhãn nhìn cảnh tượng sẽ thấy lão nhân khắc vách đá không đơn giản là phù văn, không chỉ khắc trên vách đá thôi.
Chân Đế bình thường không thể nhìn thấu ảo diệu trong đó phải cỡ như Thủy Tổ mới xem rõ huyền cơ ảo diệu được.
Khi ngươi là Thủy Tổ nhìn phù văn lão nhân khắc trên vách đá sẽ phát hiện phù văn thâm sâu khó hiểu là bảo điển quang minh vô thượng, Nó ghi chép tâm pháp quang minh vượt qua tất cả tâm pháp của Quang Minh Thánh Viện. Mỗi chữ, mỗi từ của nó trải qua nhiều trui rèn, cực kỳ tinh ảo.
Ngoài ra nếu ngươi nhìn kỹ sẽ thấy phù văn khắc trên vách đá không đơn giản, nó không chỉ có ngàn vạn phù văn.
Khi ngươi là Chân Đế cường đại mở Thiên Nhãn ra nhìn kỹ phù văn khắc trên vách đá sẽ thấy đó là kinh văn mênh mông, mỗi phù văn đại biểu một quyển bảo điển vô thượng. Tức là từng phù văn là các quyển bảo điển vô thượng, toàn là bảo điển quang minh tuyệt thế vô song. Mỗi quyển bảo điển trải qua nhiều trui rèn, trăm ngàn vạn năm rèn giũa, cực kỳ tinh ảo.
Đáng sợ hơn là từng quyển bảo điển vô thượng không đơn giản là khắc trên vách đá. Khi ngươi có thực lực mạnh mẽ rồi nhìn xuống nguyên Quang Minh Thánh Viện, khi ngươi có thực lực thăm dò chỗ đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện, lúc này ngươi mới thật sự phát hiện ảo diệu. Phù văn khắc trên vách đá thật ra nó khắc ở đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện.
Nghĩa là lão nhân khắc từng bảo điển quang minh vô thượng của mình vào đạo nguyên trong Quang Minh Thánh Viện.
Nên biết đạo nguyên của một đạo thống là do Thủy Tổ dùng tâm pháp vô thượng của mình tế luyện ra, nó chứa đại đạo vô thượng của Thủy Tổ. Nhưng khi một người khắc bảo điển quang minh của mình vào đạo nguyên, nghĩa là mỗi khi điêu khắc một phù văn là xóa bỏ một phù văn Viễn Hoang Thánh Nhân in dấu trong đạo nguyên, thay thế dấu ấn của mình vào đó. Khắc từng phù văn nghĩa là lão nhân ấn từng bộ bảo điển quang minh vô thượng của mình thay thế tâm pháp vô thượng của Viễn Hoang Thánh Nhân in trong đạo nguyên.
Làm được như vậy mất thời gian rất lâu, từ từ khiến nguyên Quang Minh Thánh Viện thay đổi, một ngày nào đó trong tương lai lão nhân sẽ khắc chế thiên chương vô thượng của mình vào đạo nguyên, đó cũng là lúc lão thay thế. Từ đấy Quang Minh Thánh Viện truyền lưu không còn là của Viễn Hoang Thánh Nhân mà thuộc về lão nhân, nhưng tất cả sinh linh của Quang Minh Thánh Viện sẽ không phát hiện sự thay đổi lặng lẽ trong trăm ngàn vạn năm.
Chuyện này thật không thể tưởng tượng. Ngẫm lại xem, khi một người mạnh đến trình độ nhất định hủy diệt đạo thống không quá khó khăn, đặc biệt là có thực lực Thủy Tổ. Khi một người trở thành Thủy Tổ bản thân đã có thực lực sáng tạo đạo thống.
Nhưng nếu ngươi đổi đạo thống đã chịu tải trăm ngàn vạn năm thay bằng truyền thừa của mình là việc cực kỳ khó khăn. Chẳng những cần thời gian dài lặng lẽ thấm nhuần, cũng cần công pháp tương tự, thực lực siêu nghịch thiên. Dùng thực lực nghịch thiên đó mất trăm ngàn vạn năm lặng lẽ thay đổi, không ai muốn làm điều đó.
Vì một người đã có thực lực mạnh như vậy thì họ có nhiều chuyện có thể làm, đi làm chuyện kinh thiên động địa khác, không cần bỏ công sức cả đời lãng phí như thế.
Lão nhân khắc trên vách đá hết sức chăm chú, quên hết tất cả, trên đời này chỉ có từng phù văn mà lão khắc ra là tồn tại.
Lý Thất Dạ dựa vào cây già nhìn lão nhân khắc phù văn, ung dung nhàn nhã.
Chương 4154: Đạo Cái Gì (1)
Dường như Lý Thất Dạ đã quên thời gian, lão nhân thì chăm chú vào phù văn mình khắc.
Không biết qua bao lâu lão nhân bò xuống vách đá, ngồi dưới gốc cây già thở hổn hển uống hớp nước.
Lý Thất Dạ dựa vào cây già nhìn phù văn trên vách đá, bình tĩnh nói:
– Phù văn rất đẹp.
Lão nhân ngắm nhìn kiệt tác của mình, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười:
– Đúng là rất đẹp.
Dường như lão nhân rất vừa lòng kiệt tác của mình, tựa như đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất cõi đời.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu ta kết thù với một người thì chắc chắn sẽ diệt hắn, hủy căn cơ của hắn, khiến mọi thứ của hắn thành mây khói.
Lão nhân uống hớp nước nói:
– Đây là một cuộc cá cược, ta sẽ thắng! Đại đạo quang minh của hắn chỉ là bàng môn tả đạo, đại đạo quang minh của ta mới là đại đạo đường hoàng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nhưng đại đạo quang minh của hắn trực tiếp có hiệu quả hơn, tốc độ tu luyện càng mau. Đại đạo quang minh của ngươi là tích lũy chờ bùng nổ, bắt đầu tu luyện như trâu già kéo xa rất chậm chạp.
Lão nhân không phật lòng, tràn đầy niềm tin vào đại đạo của mình:
– Dục tốc thì bất đạt, quá nhanh sẽ nhập ma, đây không phải vương đạo, chỉ là kiếm tẩu thiên phong.
Lý Thất Dạ cười nhìn phù văn trên vách đá:
– Kiếm tẩu thiên phong cũng là người đời thích nhất. Trần gian đều là tục tử, bao nhiêu người muốn đi khiêng đá? Bao nhiêu người tự nhận thông minh cảm thấy đại đạo cao xa mới là bọn họ theo đuổi, lãng phí thời gian sức lực vào việc khiêng đá là cách làm đàn đồn.
Lão nhân cười nói:
– Nên hiếm có người đi đến tuyên cổ. Quá nhiều thiên tài, người thành đạo lại ít biết bao.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỉ có tâm không động mới đi đến tuyên cổ, không liên quan gì quang minh, hắc ám, vương đạo đường hoàng hoặc bàng môn tả đạo.
Lão nhân nhìn chăm chú vào Lý Thất Dạ, biểu tình trịnh trọng:
– Đạo cơ không thật thì lấy đâu ra đạo tâm không động?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, gật gù thừa nhận:
– Cũng đúng, mọi người khi nhìn về phía xa xôi thường đã quên dưới chân của mình, không tiến lên nửa bước thì nói gì đi bao xa.
Lão nhân uống một hớp nước suối gật gù nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Đạo hữu đến vì cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỉ nhìn xem, xem Viễn Hoang Thánh Nhân để lại cái gì. nhưng tới đây thấy ngươi khiến ta yên lòng, có nhìn hay không đều không sao.
Lão nhân lên giọng như trưởng bối:
– Đã đến thì sao không nhìn xem? Thấy tận mắt mới chân thật.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói cũng đúng, tốt thôi, nhìn xem sao, xem tâm thái lúc ấy của Viễn Hoang Thánh Nhân cũng tốt.
Lão nhân nghiêm túc nói:
– Hắn đến từ hắc ám, tuy đã đốt quang minh trong lòng mình nhưng hắn dù sao là hắc ám, nên vẫn quay về với hắc ám. Bởi vậy ta mới nói hắn không đại biểu quang minh, có điều năm đó đạo của ta còn cạn, tài nghệ không bằng người.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Quang minh cũng tốt, hắc ám cũng thế, chẳng qua là một ý niệm trong lòng hắn. Hắn không giống ngươi, ngươi thì cố chấp quang minh, thuộc về quang minh, điều mong muốn cũng là điều hiện diện.
Lão nhân nghiêm túc nói:
– Cái này đúng. Năm xưa ta nói chuyện với hắn, quang minh mà hắn mong mỏi chỉ là an ủi trong lòng, tự an ủi mình. Hắn phổ độ chúng sinh, quang minh sáng soi chỉ là tự mình tìm kiếm. Sâu trong lòng hắn luôn có tham lam rục rịch, muốn nuốt quang minh của hắn. Cuối cùng quang minh chỉ là thủ đoạn của hắn, không cách nào thoát khỏi lòng tham của mình.
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, chậm rãi nói:
– Nói chính xác hơn là hắn không thể thoát khỏi sợ hãi trong lòng. Khi đối diện diệt vong hắn không tránh thoát khỏi nỗi sợ này, sợ thất bại, không cách nào bằng phẳng. Nên hắn làm gì cũng chừa đường, hoặc có sức liều một phen. Nên hắn muốn tìm kiếm cách làm mình biến mạnh hơn.
Nói đến đây Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Khi hắn mạnh đến trình độ nhất định thì tham lam trong lòng đột phá vạch giới hạn, dao động đạo tâm khiến hắn vì có được điều mình muốn mà bất chấp tất cả, dù cho chôn vùi thế giới của mình, kỷ nguyên của mình. Đến sau cùng khi hắn muốn trở về quang minh, tìm về tính người của mình mới nhận ra đó chỉ là tự an ủi mình, an ủi vong linh, an ủi mọi người từng thất vọng hắn.
Lão nhân lặng im một lúc sau chậm rãi nói:
– Điều ta mong mỏi chỉ là thụ đạo, đi con đường của mình.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thuần túy là điều tốt.
Lão nhân ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Còn đạo hữu? Đường đạo hữu đi qua có cảm thấy an ủi không?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, ánh mắt kiên quyết nói:
– Không, ta không cần cảm thấy an ủi chính mình, cũng không cần an ủi vong linh. Từ đầu đến cuối, không liên quan hắc ám, quang minh, ta đi một mình. Thế giới sau lưng hưng suy là chuyện của nó, không cần ta nâng đỡ, chôn vùi. Nên ta không cần gánh vác chúng sinh, chúng sinh cũng không cần ký thác vào ta.
Lão nhân gật đầu nói:
– Trên đời không có chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đúng vậy, trên đời không có chúa cứu thế. Nếu đời có chúa cứu thế thì thường là ác ma, nên ta không phải chúa cứu thế, điều ta làm đơn giản là cho bản thân, ta là ta.
Lão nhân cảm khái:
– Con đường đạo hữu đi xa xôi khó đi. Cả đời ta chỉ đến đây, chỉ có thụ đạo là ngang ngửa Thủy Tổ. Đạo hữu đi xa ngoài trời, siêu thoát vạn giới, không nằm trong chúng ta, đời này ta không thể thấy thành tựu của đạo hữu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lẽ đây là chuyện tốt, nếu ta thành công trời sẽ biến, nếu ta thất bại e rằng thiên địa diệt. Dù là loại nào thì người đời sẽ không vui vẻ nhận, nhiều người càng thích yên phận tại chỗ.
Lão nhân nhìn phía xa, thật lâu sau chậm rãi nói:
– Ổ đã nghiêng thì làm gì còn trứng nguyên. Đạo của ta có hạn không thể thấy toàn bộ sự vật, nhưng nghe Viễn Hoang Thánh Nhân nói thì biết nên đến rồi sẽ đến, dù ở thế giới nào cũng không trốn thoát được, chỉ khác là thời gian sớm hay muộn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Với con kiến sống ở hiện tại, một mùa xuân và mùa hè là kết thúc sinh mệnh của chúng nó, sau khi chết có lũ lớn ngập trời cũng không liên quan chúng nó. Ngàn vạn năm quá lâu với người đời, họ không cần lo. Họ sống ở hiện tại, chỉ mong khiến mình càng mạnh hơn.
Lão nhân cảm khái:
– Phải rồi, điều thánh nhân làm thì phàm phu tục tử làm sao hiểu được.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– May mà ta không phải thánh nhân, cho nên không cô độc đơn côi giống thánh nhân.
Chương 4155: Đạo Cái Gì (2)
Lão nhân cười hỏi:
– Vậy sao? Có phải là thánh nhân hay không trong tương lai xa xôi liền biết. Bây giờ chỉ biết có lẽ một ngày nào đó đạo hữu sẽ bị người đời chửi mắng, mắng nhiều thế hệ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chuyện đó sẽ không tới ngay, từ viễn cổ đã có nhiều người mắng ta, ai chẳng biết ta là ác ma, bàn tay đen sau màn? Nếu muốn có tiếng thơm thì khỏi phải làm gì, muốn có tiếng tốt thì hãy làm Viễn Hoang Thánh Nhân.
Lão nhân cười nói:
– Nhưng đạo hữu không muốn làm hai loại người này.
Lý Thất Dạ cười:
– Ta nói ta là ta, cần gì đi làm người khác? Người đời nhìn như thế nào liên quan gì ta?
Lão nhân khen:
– Hay cho câu liên quan gì ta! Lúc ta còn trẻ không có lòng dạ như đạo hữu, chỉ biết lo được lo mất, đi đến hôm nay mới hiểu, biết mọi thứ thật nhỏ bé buồn cười.
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
– Làm bản thân, danh tiếng sau lưng cứ để người ta nói.
– Làm bản thân, danh tiếng sau lưng cứ để người ta nói.
Lão nhân gật gù lặp lại:
– Tiếc rằng năm đó ta giác ngộ quá muộn, nếu sớm một bước có lẽ không có Viễn Hoang Thánh Nhân.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Hiện giờ chưa muộn, sẽ có ngày quang minh của ngươi chiếu rọi thế giới này, trong tương lai, sau Viễn Hoang Thánh Nhân còn có ngươi.
Lão nhân nhìn phương xa, chậm rãi nói:
– Chỉ có thể như vậy.
Lý Thất Dạ cười nhìn lão:
– Đại Hắc Ngưu nói ngươi từng có một ý tưởng.
Lão nhân buồn cười lắc đầu nói:
– Cái tên nghé con này suy nghĩ nhiều, nó có tạo hóa ghê gớm, xuất thân tốt, huyết thống thuần chính, tương lai tươi sáng. Tiếc rằng quá nghịch ngợm, không thì sẽ trở thành đế tạo giả một thời đại.
Lý Thất Dạ nói:
– Nó không phải loại đó, dù cho nó ngồi trên vị trí chí tôn cũng sẽ khó chịu, tâm tính là vậy. Nó là con trâu rừng chạy nhảy trong hoang dã, đây là điều nó mong muốn, sinh trong thiên địa không trói buộc, không vì danh, không vì thế.
Lão nhân cười nói:
– Cũng nên bị tôi luyện chút, không có ràng buộc sớm muộn gì nó sẽ lật trời.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nên ngươi để lại Dạ Hoàng Quỷ Phượng không chém vì muốn chèn ép nó một hơi.
Lão nhân cười khổ nói:
– Nghé con kia chuyện gì đều dám làm, vô pháp vô thiên. nó từng cầu ta, nhưng không kiềm được thèm muốn nên bị ta đá ra ngoài.
Nghe lão nhân nói như thế, Lý Thất Dạ hoàn toàn có thể tưởng tượng chuyện xảy ra lúc đó.
Sự việc không đơn giản như Đại Hắc Ngưu nói, có lẽ không chỉ là ăn vụng mấy miếng lá cây. Con Đại Hắc Ngưu này chắc không nhịn được gây họa lớn nên chịu thiệt thê thảm trong tay lão nhân. Hèn gì Đại Hắc Ngưu e ngại không dám tới chỗ này, vì nó làm chuyện thẹn với lòng nên không dám tới.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tùy duyên đi, cuối cùng nó sẽ có tạo hóa như vậy.
Lão nhân cười cười, xem bộ dạng không giống loại người ghi hận không thì sao cho phép Đại Hắc Ngưu tiếp tục giương oai trong Thánh sơn. Lúc trước lão nhân chỉ cho Đại Hắc Ngưu một bài học nhỏ.
Lão nhân nói với Lý Thất Dạ:
– Đạo hữu đi xem cũng tốt, chấm dứt một mối lo.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đi xem, đi đây.
Lý Thất Dạ đứng thẳng người nhìn phía trước, cất bước.
Lão nhân tiếp tục ngồi dưới gốc cây như đang ngủ.
Lý Thất Dạ đi mấy bước chợt quay đầu nhìn lão nhân, nói:
– Thiên sẽ biến, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Lão nhân khẽ thở dài:
– Làm hết sức đi. Từ vạn cổ đến này có nhiều người mạnh hơn ta nhưng ai trốn được một kiếp? Ta chỉ có thể cố gắng hết sức, tương lai cần nhờ đạo hữu.
Sâu bên trong là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, sâu hun hút. Ai lọt vào vực sâu vô tận này thì không bò lên nổi
Lý Thất Dạ đứng ở đó, chợt nhảy xuống, hắn như sao băng biến mất trong vực sâu tối tăm.
Rơi nhanh với tốc độ siêu mau, không biết rơi bao lâu sau Lý Thất Dạ hai chân chấm đứt.
Đây là nơi sâu nhất Thánh sơn, cũng là chỗ sâu nhất Quang Minh Thánh Viện.
Người bình thường không thể đến đây được, dù là Chân Đế cường đại chưa chắc tới nơi.
Chưa vào trong đã có quang minh phun ra nuốt vào, khi đi tới sẽ thấy đại dương đập vào mắt.audio coi am
Đó là đại dương ẩn sâu dưới Thánh sơn, rộng lớn vô ngần, vô cùng vô tận, dường như ngươi không cách nào đi đến tận cùng biển cả. Khiến người rung động nhất là đại dương này là biển quang minh, tức là nó không phải biển cả, nó là nơi tụ tập lực lượng quang minh của nguyên Quang Minh Thánh Viện, đại dương này là đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện.
Ai nhìn cảnh tượng này đều thấy khó tin, quá rung động lòng người. Đạo nguyên của một đạo thống mà to lớn như thế, không thể tưởng tượng.
Thật ra lực lượng quang minh của đạo nguyên nơi này không chỉ có cá nhân Viễn Hoang Thánh Nhân để lại, đó là trăm ngàn vạn năm qua vô số tiên hiền, cường giả thậm chí ức ức sinh linh đóng góp lực lượng quang minh.
Với nhiều đạo thống thì khi phát triển đến mức độ nhất định đạo thống sẽ suy kiệt, lực lượng đạo nguyên cạn kiệt theo.
Đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện thì khác, miễn ngươi là con dân của Quang Minh Thánh Viện, mặc kệ ngươi có tu luyện công pháp quang minh hay không, miễn là ngươi tín ngưỡng quang minh, tín ngưỡng càng sâu thì ngươi có được lực lượng càng lớn. Sau khi ngươi chết lực lượng quang minh của ngươi sẽ quay về lòng đất, đặc biệt sinh linh quy y quang minh sau khi tọa hóa, tất cả lực lượng quang minh không chút giữ lại trả cho đạo thống, tụ tập trong đạo nguyên.
Đây là vì sao sâu trong Thánh sơn thấy những người tọa hóa an tường như thế. Vì bọn họ quy y quang minh, khi sắp chết bọn họ tự nhận là cùng tồn tại với quang minh, cùng nguồn với đạo thống, nên lúc tọa hóa bọn họ an tường, vì cảm thấy mình cùng thọ với đạo thống.
Đó là điểm đáng sợ nhất của Quang Minh Thánh Viện, cả đời ngươi cướp tạo hóa của trời, nhưng khi ngươi quy y thì mọi thứ sẽ quay về quang minh, tụ tập ở đạo nguyên.
Nói câu khó nghe, khi ngươi chết đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện sẽ ép cạn mọi thứ của ngươi. Huyết khí, tạo hóa, công lực cả đời của ngươi sẽ hóa thành quang minh hội tụ vào Quang Minh Thánh Viện.
Nên không trách Đại Hắc Ngưu luôn cười nhạo Viễn Hoang Thánh Nhân là ngụy quân tử, nói Viễn Hoang Thánh Nhân mới thật sự là hắc ám.
Khi ngươi hiểu rõ ảo diệu của đạo nguyên Quang Minh Thánh Viện thì sẽ hiểu tại sao Đại Hắc Ngưu khinh thường Viễn Hoang Thánh Nhân.
Đương nhiên Viễn Hoang Thánh Nhân cướp tạo hóa của trời thế này cũng có phần nghịch thiên, kinh diễm. Nhưng một số vị tuyệt thế không tán đồng cách làm của Viễn Hoang Thánh Nhân.