Đế Bá Audio Podcast
Tập 830 [Chương 4146 đến Chương 4150]
❮ prevnext ❯Chương 4146: Ai Là Vô Địch
Học sinh nói:
– Lần này Đệ Nhất Hung Nhân đạp phải đinh rồi, khó đấu lại Lan Thư Tài Thánh.
Đinh!
Mới dứt lời chợt có tiếng kiếm ngân thiên địa, vạn kiếm hợp nhất, vạn vạn kiếm trong biển kiếm vàng hợp nhất.
Đinh!
Kiếm vàng thoát xác chuyển thành đồng kiếm, thanh kiếm đồng siêu to xuất hiện dưới trời sao. Kiếm đồng sừng sững giữa thiên địa, dường như thiên địa không to bằng nó. Khi kiếm đồng dựng đứng tại đó thì vượt qua thiên địa, thân kiếm khổng lồ khiến trời sao thiên địa trở nên thật nhỏ bé.
Mọi người ngước đầu nhìn kiếm đồng siêu khổng lồ, cùng hút ngụm khí lạnh. Có người rùng mình. Thanh kiếm đồng không gì sánh bằng như thể nó mà ngã xuống có thể đè nát đạo thống, kiếm đồng to lớn vô lượng không cần kiếm pháp gì, sức nặng của nó đủ đè sập tất cả.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Từng tiếng vỡ vụn vang lên, khoảnh khắc kiếm đồng xuất hiện trời sao không chịu nổi sức nặng vô cùng của nó nứt ra vô số cái khe, trời sao sắp tan vỡ.
Đinh!
Cùng với tiếng ngân là kiếm đồng chém xuống thẳng hướng Lan Thư Tài Thánh, một kiếm tuyệt sát.
Kiếm chém xuống tuyệt sát, nó không cần kiếm pháp, cũng không cần bất cứ biến hóa, chém thẳng vào là vô địch, nghiền nát tất cả, vô địch tuyên cổ. Sức nặng của nó là tuyệt sát lớn nhất, nó cứ chém xuống là mọi thứ tan nát thành tro, thành phấn.
Nhìn kiếm đồng vạn cổ không gì sánh bằng chém xuống, đám học sinh sợ đứng tim mặt không chút máu, chân run cầm cập:
– Trời ạ!!!
Kiếm chém xuống nghiền nát mọi thứ trên cõi đời, trời sao hóa thành hạt bụi, thời gian, không gian vỡ nát.
Mạnh như Lan Thư Tài Thánh cũng biến sắc mặt, với chân tri duy nhất nhưng gã vẫn lộ vẻ căng thẳng, rút bút thần như vẩy mực.
Bùm! Nguồn truyện audio Podcast
Vang tiếng nổ điếc tai, kiếm to vô lượng chém tới thì cõi đời này có thứ gì cản được? Ánh sáng vỡ nát, chân tri duy nhất không chịu nổi nhát kiếm siêu khủng bố phát ra tiếng nổ lớn rồi tan vỡ.
Kiếm vô lượng, thế vô địch, kiếm đồng vẫn băng băng chém vào Lan Thư Tài Thánh.
Nhìn nhát kiếm vô địch, học sinh hoảng sợ hét chói tai:
– Quá đáng sợ!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đại dương vô tận dâng lên, Lan Thư Tài Thánh giơ bút vẩy mực, sóng biển ngập trời ập hướng kiếm đồng.
Biển mênh mông, Lan Thư Tài Thánh vẽ nét bút thành biển vẩy mực nghênh chiến kiếm đồng tuyệt thế không gì sánh bằng.
Bùm!
Sóng to diệt thế dấy lên nhấn chìm cả thế giới, đại dương bao la mênh mông nhưng vẫn bị kiếm đồng vô cùng xẻ ra.
Đại dương bị kiếm đồng to lớn chém bay, Lan Thư Tài Thánh văng ra.
Nhìn Thủy Tổ vô địch như Lan Thư Tài Thánh bị kiếm to đánh bay, mọi người sợ hãi hét to một tiếng:
– Trời!!!
Cảnh tượng này nếu truyền ra thì rùng rợn cỡ nào?
Ong ong ong ong ong!
Lan Thư Tài Thánh bị đánh bay lập tức múa bút viết, thứ nguyên chồng chất khoảnh khắc xuất hiện vô số không gian chiều sâu đuổi Lý Thất Dạ đi.
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ bị đuổi vào thứ nguyên vô tận, biến mất không bóng dáng. Lan Thư Tài Thánh bị đánh bay đứng vững thân thể, ánh sáng nhấp nháy chớp tắt một lúc sau mới ổn định lại.
Mọi người nổi da gà nhìn, hai chân run cầm cập. Lan Thư Tài Thánh còn bị đánh bay, dù không phải người thật nhưng vẫn rất khủng bố.
Nếu chính bọn họ bị nhát kiếm đó chém trúng thì có mấy đạo thống chịu nổi nhát kiếm khủng bố như vậy?
Nhìn Lý Thất Dạ biến mất trong không gian chiều sâu vô tận, đám người rùng rợn liếc nhau, sợ hãi hỏi:
– Đã kết thúc?
Không hiểu sao lúc này không nhiều người hy vọng Lý Thất Dạ biến mất như vậy, vì Đệ Nhất Hung Nhân quá khủng bố, rất tà môn, tà đến mức tất cả học sinh hết sức e ngại hắn.
Có học sinh thầm nghĩ:
– Hy vọng kết thúc, bị trục xuất trong không gian chiều sâu vô tận như vậy thì khó trở lại.
Bóc!
Học sinh này mới dứt lời không gian vỡ nát, một người bước ra, nhàn nhã bình thản.
Hắn ung dung đi ra từ không gian chiều sâu vô tận, một sợi tóc cũng thẳng thớm như thường.
Nhìn Lý Thất Dạ bước ra khỏi không gian chiều sâu vô tận, học sinh hét to:
– Đệ Nhất Hung Nhân!
Lý Thất Dạ cười nhìn Lan Thư Tài Thánh:
– Cũng tốt, làm nóng người. Có chút bản lĩnh đấy, vậy chúng ta chính thức bắt đầu đi.
Nghe vậy mọi người hết hồn, đám học sinh trợn to mắt nói:
– Cái gì? Vừa rồi chỉ là nóng người!?
Tất cả học sinh ngây như phỗng, khó khăn lấy lại tinh thần ngơ ngác nhìn nhau, hút ngụm khí lạnh.
Nếu trận chiến khủng bố vừa rồi đơn giản là nóng người thì chiến đấu thật sự có uy lực khủng bố cỡ nào? Muốn đánh nát cả thế giới sao?
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, người Lý Thất Dạ lóe ánh sáng, ánh sáng tựa như thân diễm bập bùng cháy quanh người hắn, trông hắn như tồn tại vô thượng được thần diễm bao phủ.
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ không toát ra thần uy vô địch cõi đời gì, nhưng thần diễm bập bùng cháy trên người hắn khiến hắn như hóa thân thành chí tôn vô địch, có khí thế duy ngã độc tôn, bễ nghễ cửu thiên thập địa, nhìn xuống xưa nay, mọi thứ thật nhỏ bé trong mắt hắn, tựa như hằng hà sa sổ.
Nhìn Lý Thất Dạ trong trạng thái đó trái tim mọi người rớt cái bịch, thầm sợ hãi.
Trước đó Lý Thất Dạ vẫn luôn ung dung, dường như chuyện gì cũng không khiến hắn quan tâm. Đối với kẻ địch nào thì Lý Thất Dạ luôn lười biếng uể oải.
Nhưng lúc đối đầu với Lan Thư Tài Thánh thì Lý Thất Dạ không nhàn nhã, uể oải nữa. Có đối lập mọi người mới nhận ra Lý Thất Dạ bây giờ mới chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu, vừa rồi hắn chỉ chơi thôi.
Nhìn khí thế duy ngã độc tôn của Lý Thất Dạ, bao người quỳ lạy tim đập chân run nói:
– Đây là trạng thái hết sức sao?
Một học sinh thực lực Bất Hủ Chân Thần run rẩy nói:
– Không, chỉ sợ không phải trạng thái hết sức. Ta cảm thấy hắn chỉ mới hơi dùng chút sức, trước đó hắn thậm chí không dùng sức.
Học sinh khác sợ trắng mặt:
– Ngươi… ngươi nói khoa trương quá, đừng hù người! Nếu như thế này mà chỉ là dùng chút sức thì khi hắn đánh hết sức sẽ là trạng thái thế nào? Chẳng lẽ có thể đồ sát Thủy Tổ sao?
Học sinh này câm miệng, học sinh khác cảm thấy không thể nào. Nếu có thể đồ Thủy Tổ thì đó là tồn tại thế nào? Quá khủng bố rồi.
Nhìn trạng thái đó của Lý Thất Dạ, khuôn mặt Lan Thư Tài Thánh trở nên nghiêm nghị.
Ong ong ong ong ong!
Không gian như hoán đổi, thời gian đảo ngược, trong khoảnh khắc Lan Thư Tài Thánh múa bút viết nhanh. Tốc độ quá mau, chỉ chớp mắt bút rơi chương thành, giây lát viết ra tuyên cổ, viết muôn đời.
Ong ong ong ong ong!
Một thiên chương xuất hiện, vượt qua thời gian trở thành đại thế.
Chương 4147: Tiên Chương Ngẫu Thiên Thành, Chỉ Ta Vô Địch Nhất
Lan Thư Tài Thánh không ngừng lại, bút như tia chớp, rồng bò rắn trườn, ảo diệu không gì sánh kịp, dường như thế giới đều dưới nét bút. Lan Thư Tài Thánh chỉ phác họa vài nét nhưng cả thế giới hiện ra dưới ngòi bút.
Cảnh tượng khó tin xuất hiện, Lan Thư Tài Thánh múa bút viết ra các thiên chương vô thượng, bỗng chốc đóng sách thành tiên kinh.
Tiên kinh lơ lửng trước mặt Lan Thư Tài Thánh dường như truyền dạy tiên đạo vô thượng. Trong tiên kinh có các tiên văn lướt qua, mỗi tiên văn biến ảo khó dò, khiến người không thể phỏng đoán ảo diệu của nó, mỗi tiên văn đại biểu cho tiên đạo vô thượng.
Tiên kinh tỏa ra tiên quang, mỗi lũ tiên quang như đại thế mở ra, dường như mỗi lũ tiên quang mở mang vạn cổ, quyển tiên kinh này là khởi đầu của thế giới, tất cả chỉ tồn tại trong từng chữ từng nét.
Khi tiên kinh như vậy giở ra, nó nói lên tất cả của thế giới này, nhân quả, thời gian, luân hồi, trường sinh… mọi thứ bao gồm trong tiên kinh.
Nhìn tiên kinh đó đám người thầm rung lên, mọi người cảm thấy công pháp trên cõi đời, thuật vô địch, chiêu tuyệt thế gì đều không thể so sánh với tiên kinh. Quyển tiên kinh này mới là thuật vô thượng mà người người ham muốn, đây mới thật sự là đại đạo chân giải.
Rào rào!
Lan Thư Tài Thánh giở tiên kinh.
Ong ong ong ong ong!
Người Lan Thư Tài Thánh tỏa tiên quang, trông như gã đang hấp thu tiên kinh vô thượng, tiên kinh lơ lửng bỗng chốc chui vào người gã.
Bùm!
Lan Thư Tài Thánh hấp thu mọi thứ từ tiên kinh, lửa tiên bốc cháy khắp người gã.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiên giáp hiện ra, từng khối tiên giáp nối liền khoác trên người Lan Thư Tài Thánh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai nắm tay xòe ra tựa như sắp mở ra thế giới hoàn toàn mới, Lan Thư Tài Thánh xòe tay rất chậm, dường như thế giới tuyên cổ nằm trong bàn tay gã, khi gã xòe tay là thế giới hoàn toàn mới. Điều này khủng bố bao nhiêu, cần lực lượng cường đại cỡ nào?
Bùm!
Trong tiếng nổ nhức óc, thế giới chỗ mọi người ở nứt ra cái khe, trong cái khe dường như có thế giới mới sắp sinh ra, một thế giới mới thay thế cái cũ.
Trên khe hở bắn ra tia sáng, tia sáng như đại thế mới mở, thuở thái sơ vừa xuất hiện một tia sáng.
Khi tia sáng xuất hiện, thế giới sắp bị hủy diệt, dù tia sáng này nhấp nháy chớp tắt như ngọn nến leo lét, gió nhẹ thổi qua nó sẽ tắt. Nhưng ánh sáng yếu ớt đó kết thúc một thế giới, cũng là khởi đầu của thế giới khác.
Khi ánh sáng yếu ớt kia đung đưa, tiếng xèo xèo vang lên, cả thế giới hòa tan. Vô số vì sao trong trời đêm hay vạn vạn ngân hà lúc này từ từ hòa tan tựa như tuyết đọng dưới ánh nắng.
Không gian, thời gian dưới trời sao hòa tan, cả thế giới sắp tan rã, tan biến.
Khi thế giới từ từ hòa tan, trong khe hở dạt dào sức sống, thế giới mới sắp sinh ra trong khe hở, sắp chui ra ngoài.
Diệt thế, sáng thế!
Tất cả học sinh chợt nhận ra điều đó.
– Trời ạ!
Tất cả học sinh phát hiện ra mình hòa tan theo thế giới, cơ thể như băng tuyết dưới ánh mặt trời hòa tan từng lớp. Bọn họ nhìn nhau, thấy đối phương trở nên mơ hồ, sắp biến mất.
Các học sinh sợ đứng tim, muốn chạy trốn, nhưng khi bọn họ quay người lại thì sau lưng không còn thiên địa, tất cả đều mất. Mọi thứ trở nên mơ hồ từ từ tan biến, không chỉ có mình bọn họ hòa tan, cả thế giới đều tan rã. Thời gian, không gian, một hạt cát hạt bụi trên cõi đời, thứ gì cũng không thể thoát khỏi.
Tất cả học sinh sợ điếng hồn:
– Chúng ta sắp biến mất sao?
Bọn họ không chạy trốn được, tựa như giọt nước biển trong đại dương, chúng nó trốn đi đâu được?
Cùng với thiên địa tan biến, bọn họ không thể nhúc nhích, bị đóng đinh tại chỗ.
Mọi người sợ đứng tim.
Học sinh hét chói tai:
– Ta chỉ mới hai mươi tuổi, còn tuổi xuân tươi đẹp, ta không muốn chết như vậy!
Nhưng mặc kệ học sinh đó gào la đều vô ích, mọi người sợ hãi tột độ.
Khi tất cả sắp bị hòa tan, thiên địa sắp tan biến, mọi người nghĩ ngay đến Lý Thất Dạ:
– Chẳng phải còn có Đệ Nhất Hung Nhân sao? Đệ Nhất Hung Nhân mau ra tay đi!
Mới rồi bọn họ không hy vọng thấy Lý Thất Dạ thắng, vì hắn quá khủng bố, tà môn, ước gì hắn thua dưới tay Lan Thư Tài Thánh. Nhưng lúc này mọi người hy vọng Lý Thất Dạ ra tay, mong mỏi hắn thắng Lan Thư Tài Thánh.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Nói cũng kỳ, bọn họ cùng thế giới tan biến, bọn họ sắp bị hòa tan hoàn toàn nhưng khi nhìn sang vẫn thấy rõ Lý Thất Dạ.
Dưới trời sao Lý Thất Dạ cùng cả thế giới hòa tan, hắn dần trở nên mơ hồ, dường như hắn cũng tan rã trong thiên địa này.
Nhìn Lý Thất Dạ hòa tan, các học sinh lòng lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Học sinh hét chói tai:
– Chúng ta sắp biến mất, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Lúc này học sinh nào cũng sợ teo tim, vì bị hòa tan không phải cái chết hay bị giết, đó là bị xóa sổ. Bọn họ là đồ án trên giấy, phất nhẹ một cái xóa mất, không còn tồn tại, tựa như họ chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Không chỉ có bọn họ sắp bị xóa sổ, cả thế giới cũng bị xóa đi, thế giới chỉ là phác họa trên giấy.
Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng mọi người, bọn họ biết mình sắp tan biến theo thế giới.
Trong khi mọi người tuyệt vọng, Lý Thất Dạ đã hoàn toàn thay đổi vậy mà còn cười được:
– Đúng là ghê gớm.
Tiếng cười của Lý Thất Dạ lúc này thật êm tai, ai nghe cũng như tiếng chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ cười nhàn nhã:
– Ngươi có tiềm lực rất lớn, tương lai sẽ có đột phá lớn. Đáng tiếc ngươi mới chỉ lĩnh ngộ một chút manh mối, chưa thật sự sáng thế, không thì có thể chiến một trận với ta.
Lý Thất Dạ nói hời hợt hờ hững tự tại.
Nếu lúc trước Lý Thất Dạ nói câu đó khiến mọi người cho rằng rất kiêu ngạo, ngông cuồng. Thủy Tổ mà chỉ có thể chiến một trận với hắn, láo quá.
Nhưng giờ mọi người nghe câu nói hời hợt kiêu căng của Lý Thất Dạ lại cảm thấy cực kỳ êm tai, siêu dễ nghe, không ai cảm thấy đó là vênh váo. Mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ không nói khoác chút nào, hắn chỉ ung dung nói thật trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ cười khẽ nói:
– Nên kết thúc.
Dứt lời Lý Thất Dạ bị hòa tan lại hiện ra, đường nét rõ ràng, dường như độc lập khỏi thế giới.
Hai tay Lý Thất Dạ vỗ vào nhau:
– Kết thúc đi.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng tuyệt thế vô thượng trùng kích, xung lực đánh tan tất cả, quét toàn thế giới.
Bùm!
Ánh sáng trong khe hở bị vỗ tắt.
Vang tiếng nổ điếc tai, xung lực khủng bố vô thượng đánh bay Lan Thư Tài Thánh xa tít vũ trụ.
Chương 4148: Cái Gì Là Đại Nghĩa
Răng rắc!
Cơ thể Lan Thư Tài Thánh nứt ra, mạnh như gã lúc này cũng không chịu nổi cú vỗ tuyệt thế của Lý Thất Dạ, thân thể vỡ nát.
Bùm!
Cơ thể Lan Thư Tài Thánh vỡ ra.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Cả trời sao nứt nẻ li ti, trong thời gian ngắn trời sao vỡ ra như gốm sứ.
Bùm!
Cả trời sao vỡ nát, mọi thứ biến mất. Không còn trời sao bao la, chẳng còn Lan Thư Tài Thánh. Cổ Viên vẫn là Cổ Viên, sơn cốc của Thủy Tinh Bàng Giải vẫn hiện ra trước mắt người đời.
Mọi thứ biến mất, trên đầu mọi người lại là trời sao mênh mông.
Nhìn cảnh tượng trước mắt mọi người ngẩn ngơ, trong thời gian ngắn sững sờ.
Sau khi lấy lại tinh thần các học sinh vuốt mặt, sờ thân thể, nhìn xung quanh. Bọn họ bình yên, tứ chi khỏe mạnh, không hòa tan.
Học sinh tỉnh táo lại trước nhất hưng phấn hét to:
– Ha ha ha! Chúng ta còn sống, chúng ta bình yên vô sự, không bị sứt mẻ gì!
Các học sinh khác tỉnh táo lại nhìn thân thể mình còn nguyên không hòa tan, giương mắt nhìn Cổ Viên y như cũ.
Lấy lại tinh thần nhìn mọi thứ còn nguyên, các học sinh rống to:
– Thật sự, chúng ta còn sống!!!
Với mọi người thì không còn gì tuyệt vời hơn là sống sót, đặc biệt sống sót sau tai kiếp càng đáng để hưng phấn.
Đám học sinh hoan hô siêu kích động. Mới rồi bọn họ suýt bị xóa sổ như bôi mực.
Sống sót sau tai nạn làm đám học sinh thở phào nhẹ nhõm, vô cùng hưng phấn, chỉ muốn nhảy cẫng lên.
Bùm!
Cổ Viên đã phục hồi như cũ nhưng có nhiều người nằm sấp dưới đất.
Rầm!
Lan Thư Tài Thánh biến mất, trời sao tan vỡ. Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần, quang minh hoàng kim long, đám cự thú viễn cổ lại xuất hiện trước mắt người đời.
Lúc này nhóm Kim Bồ Chân Đế mặt trắng bệch, không phải bọn họ sợ điếng hồn mà do đòn tấn công vừa rồi khiến bọn họ hao tổn huyết khí quá lớn, giờ huyết khí bị hao hụt muốn đứng dậy cũng không vững. Đặc biệt một kích cuối cùng chẳng những Lan Thư Tài Thánh tan vỡ biến mất, nhóm Kim Bồ Chân Đế cũng bị thương nặng.
Nhìn nhóm Kim Bồ Chân Đế ọc bãi máu, đám học sinh hút ngụm khí lạnh. Nhóm Kim Bồ Chân Đế đã dùng hết thủ đoạn, tựa như Lan Thư Tài Thánh đích thân đến, đã gần vô địch. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thua trong tay Đệ Nhất Hung Nhân Lý Thất Dạ, thực lực của hắn khủng bố biết bao.
Học sinh lẩm bẩm:
– E rằng Thủy Tổ đích thân đến mới có tư cách đánh một trận với hắn.
Quang minh hoàng kim long rống to:
– Hú!!!
Các học sinh tưởng quang minh hoàng kim long sẽ xông vào Lý Thất Dạ quyết sống chết với hắn.
Rầm rập rầm rập!
Các học sinh chưa phản ứng lại quang minh hoàng kim long đã bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất, chớp mắt biến mất phía xa.
Rầm rầm rầm!
Một chuỗi tiếng động ầm ĩ, thiên địa lung lay. Mọi người còn ngây người thì tất cả cự thú viễn cổ đã chạy theo quang minh hoàng kim long.
Bụi bay mù mịt, các cự thú viễn cổ biến mất hút phía cuối trời.
Bình thường đám cự thú viễn cổ vô cùng uy vũ, thú uy khiếp người. Lúc này chúng nó chẳng còn bận tâm thú uy gì, chỉ lo cắm đầu chạy, ước gì mọc thêm mấy cái chân để chạy khỏi đây thật nhanh.
Tất cả cự thú viễn cổ chạy cuống cuồng như chó cụp đuôi. Chiến trường to lớn cuối cùng chỉ để lại bốn người Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần đứng bơ vơ.
Sự trái ngược làm mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn. Trước đó các con cự thú viễn cổ bàn cứ tại đây uy phong biết mấy, náo nhiệt cỡ nào, khiếp hồn người biểt bao, làm nhiều người thấy khí thế đó hai chân run cầm cập mềm như bún.
Nhìn cảnh đàn cự thú viễn cổ chạy vắt giò lên cổ khiến mọi người hóa đá, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung. Đặc biệt quang minh hoàng kim long chạy trước nhất khiến người không biết nên nói cái gì. Quang minh hoàng kim long, đó là hoàng của cự thú, đế của dã thú, là tồn tại cao cao tại thượng. Chân Đế bát cung cũng không mạnh bằng quang minh hoàng kim long.
Nhưng làm vua cự thú mà vừa rồi quang minh hoàng kim long không có chút gì khí thế của vương giả, bất chấp hình tượng lo chạy trốn trước nhất. Vì quang minh hoàng kim long chạy đi đầu tiên nên cự thú viễn cổ khác mới trốn theo.
Nhóm Kim Bồ Chân Đế chỉ biết đứng đó cười khổ. Bầy quang minh hoàng kim long bỏ chạy mất bóng vì dù gì là dã thú, bản năng cầu sinh, không đấu lại chạy trốn là bình thường.
Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần không thể chạy trốn như bầy cự thú viễn cổ quang minh hoàng kim long. Bọn họ là Chân Đế, là tồn tại uy hiếp cửu thiên thập địa, giơ tay nhấc chân trấn áp chư thiên. Nếu bọn họ chạy trốn như chó cụp đuôi sẽ bị tổn hại đế uy, làm mất uy danh tông môn.
Bọn họ không chỉ gánh đế danh của riêng mình còn có vinh diệu của tông môn toàn đạo thống.
Nên dù bốn người là chiến tới cuối cùng thì không thể chạy mất dếp, dù chết trận bọn họ cũng không thể trốn.
Lý Thất Dạ bình thản đứng, cười nói:
– Đã đến lúc chấm dứt.
Người đứng ra đầu tiên là Bảo Nguyên Chân Thần, gã rống to:
– Không chết không ngừng!
Bảo Nguyên Chân Thần nhảy vọt lên, vang tiếng nổ nhức óc, bảo nguyên trước ngực gã bộc phát ra tất cả lực lượng. Dường như trong khoảnh khắc Bảo Nguyên Chân Thần ép cạn tất cả lực lượng của bảo nguyên.
Bùm!
Tiếng nổ chấn động thiên địa, toàn bộ lực lượng trong bảo nguyên hóa thành cột sáng bắn hướng Lý Thất Dạ.
Khi tất cả lực lượng bảo nguyên đánh ra ngoài thì uy lực tuyệt luân, hóa thành nước ngầm mãnh liệt nhất đánh hướng Lý Thất Dạ. Trong tiếng nổ lớn không gian bị xuyên thủng cái lỗ, nước ngầm xuyên qua cái lỗ đánh vào ngực Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn nước ngầm đánh tới, ưỡn ngực cười bảo:
– Thành toàn ngươi!
Bùm!
Nước ngầm đánh mạnh vào ngực Lý Thất Dạ, nhưng ngực hắn không bị xuyên thủng như mọi người tưởng.
Khi nước ngầm đánh vào ngực Lý Thất Dạ thì vang tiếng nổ, lồng ngực hắn còn nguyên, ngược lại nước ngầm siêu mạnh bị lực chấn đánh bật về.
Nước ngầm đảo ngược đánh hướng Bảo Nguyên Chân Thần.
Bùm!
Nước ngầm đảo ngược đập mạnh vào ngực Bảo Nguyên Chân Thần, lồng ngực gã vỡ nát.
Có tiếng hét thảm:
– A!
Bảo nguyên bị đánh nát, nước ngầm xuyên thủng ngực Bảo Nguyên Chân Thần. Người gã bay lên cao rồi rớt cái bịch xuống đất thủng hố sâu, máu nhuộm đỏ đất bùn.
Vào phút cuối sự sống Bảo Nguyên Chân Thần chậm rãi nhắm mắt lại, không có bất cứ hối hận oán than, tắt thở.
Nhìn Bảo Nguyên Chân Thần chết, mọi người nín thở, lòng sinh ra kính ý.
Bảo Nguyên Chân Thần báo thù cho Đặng Nhâm Sâm vì lão có ơn với gã, Bảo Nguyên Chân Thần dùng mạng sống báo ân, hành động rất ghê gớm.
Chương 4149: Cái Chết Của Chân Đế (1)
Các học sinh đặt tay lên ngực tự hỏi đổi lại là bọn họ chỉ e không làm được như Bảo Nguyên Chân Thần đánh đổi mạng sống báo ơn.
Lý Thất Dạ gật đầu bình luận Bảo Nguyên Chân Thần đã chết:
– Can đảm đáng khen, là hán tử.
Cái chết của Bảo Nguyên Chân Thần làm nhiều người than thở. Bảo Nguyên Chân Thần không xuất sắc nhất trong đám thiên tài, không kinh tài tuyệt diễm nhất, nhưng cái chết của gã xứng là một hán tử, có đảm đương, có ơn liền trả.
Nhóm Khắc Thạch Chân Đế rung động, ba Chân Đế nhìn nhau, nghiêm nghị nói:
– Bảo Nguyên huynh đại nghĩa chúng ta mặc cảm không bằng!
Khắc Thạch Chân Đế cuồng cười nói:
– Hôm nay sóng vai chiến đấu là duyên phận của chúng ta, là phúc của ta. Ta đi trước tìm Bảo Nguyên huynh!
Khắc Thạch Chân Đế nhảy lên trời, vang tiếng nổ nhức óc, đế thương xẹt qua không trung chỉ hướng Lý Thất Dạ.
Kim Mãng Chân Đế rống to:
– Khắc Thạch huynh, ta đến đây!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ Kim Mãng Chân Đế hóa thành cơn lũ thép vàng lao hướng Lý Thất Dạ.
Kim Bồ Chân Đế hào khí ngất trời, cuồng cười nói:
– Kề vai chiến đấu với ba vị đạo hữu là vinh hạnh của ta, hôm nay chúng ta cùng sống cùng chết!
Kim Bồ Chân Đế nhảy lên trời, vang tiếng nổ điếc tai, gã cầm bảo luân xẹt qua ba ngàn thế giới nghiền ép hướng Lý Thất Dạ.
Ba vị Chân Đế ra tay có trước sau nhưng cùng một lúc oanh sát vào người Lý Thất Dạ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, thời không tan nát, ba vị Chân Đế dốc hết sức một kích đánh vào người Lý Thất Dạ, uy lực tuyệt luân.
Tuy Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế bị hao tổn huyết khí nhiều, bị thương nặng, công lực thua xa trước kia, không ở trạng thái cao nhất. Nhưng Chân Đế dù sao là Chân Đế, thực lực mạnh mẽ không ai dám khinh thường.
Ba vị Chân Đế cùng giết tới, thiên địa biến sắc, phong vân biến đổi, trời trăng tối tăm. Đám học sinh rùng mình.
Dù mọi người biết rõ ba vị Chân Đế không đánh lại Lý Thất Dạ nhưng bọn họ dốc hết sức có thể nghiền áp bất cứ học sinh nào, đánh chết vị cường giả nào.
Đối mặt ba Chân Đế dốc hết sức đánh một kích, Lý Thất Dạ cười lớn vung tay:
– Vậy thì thỏa mãn các ngươi!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Lý Thất Dạ vung tay lên, không gian run rẩy, dường như lúc này không gian chịu không nổi lực lượng cánh tay của hắn.
Bùm!
Trong tiếng nổ lớn đại đạo vòng quanh cánh tay Lý Thất Dạ, đó là đại đạo vô thượng của hắn. Khi đại đạo vô thượng vòng quanh thì cánh tay Lý Thất Dạ tựa như cột thiên địa, lực lượng của nó có thể chống dậy cả thiên địa.
Lý Thất Dạ thét dài:
– Phá!
Một đấm đánh ra như cầu vồng vụt qua mặt trời, cánh tay lao ra theo nắm đấm đánh trúng mọi thứ trên cõi đời.
Bùm!
Thiên địa tối sầm, khi nắm đấm của Lý Thất Dạ tung ra xuyên thủng thiên địa, đại đạo, đánh mọi thứ trở về điểm khởi đầu, tất cả hóa thành hỗn độn, trong thiên địa một mảnh mênh mang.
Khi cú đấm đánh ra mọi người không thấy cú đấm phá không mà là đại đạo vô thượng giắt ngang giữa thiên địa, nghiền nát cửu giới thập phương, đây không phải cú đấm, nó là đại đạo vô thượng trấn sát tuyệt đối.
Bị đại đạo vô thượng nghiền nát thì mọi thứ đều tan vỡ, thành tro.
Lực lượng đó khiến mọi người hoảng sợ, các học sinh cảm giác cú đấm như đánh trúng ngực mình, xuyên thủng lồng ngực, đau nhức ập đến.
Bùm!
Một đấm đánh nát tất cả, lực lượng cú đấm bẻ gãy nghiền nát, phòng ngự, sức mạnh gì đó đều không thể đỡ nổi.
Mọi người nghe tiếng vụn vỡ, binh khí báu vật hộ giáp của Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế bị phá hủy.
Phụp!
Ba người Kim Bồ Chân Đế bị lực lượng tuyệt đối nghiền giết không kịp hét thảm đã bị nghiền thành thịt nát.
Lực lượng của cú đấm siêu khủng bố, trong khoảnh khắc đánh thiên địa trở về điểm khởi đầu, tất cả quay về hỗn độn, cú đấm đáng sợ biết bao.
Một lúc lâu sau hỗn độn quay về thiên địa, Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế bị đánh thành máu loãng cũng tan biến, mọi thứ bay đi trong gió.
Khi gió nhẹ thổi qua mang theo chút mát lạnh. Có người lấy lại tinh thần kéo cổ áo, dường như mùa thu đến.
Thiên địa tĩnh lặng, ba vị Chân Đế thành máu bay trong gió, biến mất trong thiên địa. Khoảnh khắc này tất cả quay về tĩnh lặng, thiên địa vẫn không thay đổi, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế thành máu tan biến, không chừa mẩu xương, bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Nhìn cảnh tượng đó đám người rùng mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nhiều người không đứng vững ngồi bệch xuống đất.
Tưởng tượng xem ba vị Chân Đế còn bị đánh nát bấy là điều khủng bố cỡ nào?
Một lúc lâu sau học sinh lấy lại bình tĩnh lẩm bẩm:
– Khí thôn sơn hà.
Học sinh ngã mũ chào hướng ba người Kim Bồ Chân Đế.
Nhiều học sinh lấy lại tinh thần nhìn Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế thành máu tan biến, trái tim nặng trĩu nghiêm nghị bày ra kính ý cao nhất với ba người.
Mọi người đều thấy rõ vừa rồi ba người Kim Bồ Chân Đế không đánh lại Lý Thất Dạ, tấn công hắn thì chết chắc. Dù biết phải chết Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế vẫn huyết chiến đến cùng, đến chết mới thôi. Bọn họ không van xin Lý Thất Dạ, không yếu thế với hắn. Phút cuối sắp chết ba người vẫn giữ chặt tôn nghiêm Chân Đế, bảo vệ đế uy Chân Đế.
Đây chính là Chân Đế, mặc kệ là người tốt hay xấu nhưng bọn họ dùng mạng sống bảo vệ tôn nghiêm, đế uy. Chân Đế là như vậy, bọn họ có phẩm chất nhiều người không có.
Lý Thất Dạ cười khẽ rút tay về:
– Chết dưới đại đạo của ta không khiến các ngươi chịu nhục.
Lý Thất Dạ đứng trên trời, mọi người nín thở. Đã oanh sát ba vị Chân Đế nhưng Lý Thất Dạ vẫn hờ hững, bình tĩnh ung dung, giống như hắn mới giết một kẻ nhỏ bé không đáng gì.
Nhìn Lý Thất Dạ bình thường không có gì lạ, có người thì thào:
– Quá mạnh! Chỉ có Thủy Tổ mới đánh một trận với hắn được.
Học sinh thẫn thờ nhìn Lý Thất Dạ, bị vô địch của hắn uy hiếp:
– Không lẽ Tiên Thống Giới đương thời thật sự ra một người có thể tranh phong với Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh?
Học sinh khác hút ngụm khí lạnh, kinh dị nhìn Lý Thất Dạ:
– Đây không phải chắc có lẽ mà là sự thật!
Lý Thất Dạ cười cười rơi xuống sơn cốc của Thủy Tinh Bàng Giải.
Những người khác rời đi, các học sinh nỗi lòng phức tạp. Vì trong thời gian ngắn xảy ra quá nhiều chuyện nghe rợn cả người. Đặc biệt ba vị Chân Đế chết trận càng làm người khiếp vía. Lúc này nhắc tên Lý Thất Dạ là bao người rợn tóc gáy.
Chương 4150: Cái Chết Của Chân Đế (2)
Có học sinh mặt trắng bệch nói:
– Sắp xảy ra chuyện lớn, e rằng thiên địa sắp thay đổi.
Học sinh suy đoán:
– Có lẽ Lan Thư Tài Thánh sẽ báo thù vì đệ tử đã chết của mình, khi đó e rằng trận chiến động trời, trời sập đất nát.
Đám học sinh rùng mình hoảng sợ nghe:
– Nếu đúng vậy thì thật sự là biến thiên!
Trong sơn cốc Thủy Tinh Bàng Giải, khi Lý Thất Dạ trở về, nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực hết sức kính sợ nhìn hắn.
Tưởng tượng xem nhóm Kim Bồ Chân Đế là tồn tại thế nào? Chân Đế vô địch, ngày thường trong lòng đám học sinh Triệu Thu Thực nghĩ Chân Đế là cao cao tại thượng, cả đời bọn họ không thể với tới.
Nay ba vị Chân Đế Kim Bồ Chân Đế chết thảm trong tay Lý Thất Dạ, thực lực của hắn mạnh kinh khủng cỡ nào, đáng sợ biết mấy.
Càng khiến nhóm Triệu Thu Thực run rẩy là một thời gian dài trước kia bọn họ chỉ xem Lý Thất Dạ là bạn học, đối xử như đàn em lớp dưới.
Nghĩ đến đây nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực bối rối bất lực. Tưởng tượng một tồn tại chí cao vô thượng mà bọn họ có mắt không tròng đối xử như bạn học, đàn em lớp dưới, muốn chăm sóc cho hắn, giờ địa vị đảo ngược khiến nhóm Triệu Thu Thực không biết nên làm sao.
May mắn Lý Thất Dạ không so đo với họ, không thì họ không thể nào sống sót tại đây.
Nhóm Triệu Thu Thực hết sức kính sợ nhìn Lý Thất Dạ, không dám xem hắn là đàn em lớp dưới nữa.
So với nhóm Triệu Thu Thực vô cùng kính sợ thì Đại Hắc Ngưu có vẻ rất bình tĩnh, cảm thấy giết ba vị Chân Đế là chuyện bình thường.
Thủy Tinh Bàng Giải tấm tắc khen:
– Thánh nhân vô song, vô địch cõi đời.
Thấy tận mắt thực lực của Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu rất rung động.
Trong khi nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực luống cuống, viện trưởng Tẩy Tội viện Đỗ Văn Nhụy biến mất một thời gian đã trở lại.
Đỗ Văn Nhụy trở về liền nói với mọi người:
– Chúng ta mau đi thôi, không lâu nữa Cổ Viên sẽ đóng lại.
Thủy Tinh Bàng Giải nghe tin Cổ Viên sắp đóng thì cảm khái thở dài:
– Ài, lại sắp trở về bình tĩnh, cua già ta đây sắp ngủ say.
Thủy Tinh Bàng Giải chép miệng cảm khái nhưng không định rời khỏi đây, tiếp tục ngủ say tại nơi này. Dù sao không có nơi đâu thoải mái, an toàn hơn Cổ Viên, Thủy Tinh Bàng Giải ngủ ở đây sẽ không bị người đến quấy rầy.
So với Thủy Tinh Bàng Giải thì Đại Hắc Ngưu tỏ rõ vui sướng khi người gặp họa:
– Trò hay kết thúc, tiếc là không có vị Thủy Tổ nào ra tay.
Đại Hắc Ngưu chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích thú nhìn thiên hạ rối ren.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Các ngươi về đi, đã tới lúc chia tay.
Đỗ Văn Nhụy nhìn Lý Thất Dạ:
– Bạn học Lý sắp đi?
Đỗ Văn Nhụy đã đoán trước ngày này sẽ đến, gã biết rõ Lý Thất Dạ chỉ như khách qua đường Tẩy Tội viện, hắn ở lại chỗ bọn họ một chốc chứ sẽ không là mãi mãi, cuối cùng hắn sẽ đi xa.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Quang Minh Thánh Viện không có gì vui.
Đại Hắc Ngưu tinh thần phấn khởi xúi giục Lý Thất Dạ:
– Ha, ta biết Quang Minh Thánh Viện có chỗ vui, ta biết vài nơi có kho báu lớn!
Lý Thất Dạ phớt lờ Đại Hắc Ngưu xúi giục, hắn lấy Tẩy Tội kiếm ra đưa cho Đỗ Văn Nhụy:
– Mang về đi, nó dù sao là bảo bối trấn viện của Tẩy Tội viện các ngươi.
Thấy Lý Thất Dạ định trả Tẩy Tội kiếm lại cho Đỗ Văn Nhụy, mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực vươn móng:
– A, Tẩy Tội kiếm! Không cần thì cho ta đi!
Rầm!
Đại Hắc Ngưu mới đụng vào Tẩy Tội kiếm đã té lăn quay. Tẩy Tội kiếm không thèm thừa nhận nó, hoặc nên nói Tẩy Tội kiếm rất ghét Đại Hắc Ngưu, chớp mắt đã tấn công nó.
Đại Hắc Ngưu tức giận nhảy cẫng lên chửi quang quác:
– Phi! Một thanh kiếm nát chứ có gì ghê gớm? Lúc Viễn Hoang Thánh Nhân còn thì ngươi có thể khoe chút uy phong, nay Viễn Hoang Thánh Nhân chết rồi, chống mắt xem ngươi uy phong kiểu gì? Nào nào, ngươi có giỏi thì nhảy ra khỏi vỏ kiếm đi, xem bổn soái ngưu dạy dỗ ngươi thế nào! Bổn soái ngưu sẽ đạp ngươi dưới móng, đạp ngươi móp méo! Không, bổn soái ngưu sẽ luyện ngươi thành sắt vụn, ném ngươi vào vực sâu cho ngươi vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể ánh mặt trời!
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu chửi bậy:
– Đã là kiếm nát thì ngươi so đo với nó làm gì?
Đại Hắc Ngưu giật mình, bỗng thấy Lý Thất Dạ nói rất có lý:
– Phải rồi!
Đại Hắc Ngưu đứng thẳng, ngẩng cao đầu trâu khinh thường nói với Tẩy Tội kiếm:
– Chỉ là thanh kiếm nát, bổn soái ngưu khinh thường không thèm để vào mắt. Đồng nát nhà ngươi ở trong Tẩy Tội viện đến mục đi, ai thèm hiếm lạ!
Đinh!
Tẩy Tội kiếm phát ra tiếng kiếm ngân tỏ vẻ khinh thường Đại Hắc Ngưu, cao cao tại thượng, khí thế hơn người.
Xem ra Tẩy Tội kiếm và Đại Hắc Ngưu trước kia từng có thù, người ngoài không biết chúng nó có thù oán gì.
Lý Thất Dạ cười bỏ qua Đại Hắc Ngưu, nói với Đỗ Văn Nhụy:
– Mang về đi, sau này truyền cho người hữu duyên.
Nói rồi Lý Thất Dạ đưa Tẩy Tội kiếm cho Đỗ Văn Nhụy.
Đỗ Văn Nhụy chần chừ:
– Cái này… nếu kiếm đã nhận bạn học Lý là chủ thì nó từ nay là vật của bạn học Lý, không thuộc về Tẩy Tội viện nữa.
Đỗ Văn Nhụy hiểu rõ nếu Lý Thất Dạ muốn mang Tẩy Tội kiếm đi thì thanh kiếm sẽ rất vui đi theo hắn.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
– Ta chỉ thử xem thôi, đây là thanh kiếm tốt, quân tử không cướp thứ người thích. Tuy ta không phải quân tử nhưng không đến mức giành bảo bối trấn viện của các ngươi.
Đỗ Văn Nhụy lặng im một lúc sau trịnh trọng vái:
– Vậy Đỗ mỗ xin mặt dày nhận, đa tạ bạn học Lý thành toàn!
Đỗ Văn Nhụy nhận lấy Tẩy Tội kiếm.
Đinh! audio coi am
Tiếng kiếm ngân đầy lưu luyến, Tẩy Tội kiếm thật sự rất muốn đi theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ phất nhẹ Tẩy Tội kiếm, lạnh nhạt nói:
– Đi đi. Thiên địa sẽ có biến, có lẽ Quang Minh Thánh Viện mới là chốn về thật sự của ngươi, tương lai ngươi sẽ gặp chủ nhân thích hợp.
Được Lý Thất Dạ nhẹ vuốt Tẩy Tội kiếm bình tĩnh lại, Đỗ Văn Nhụy cất kiếm, lại vái Lý Thất Dạ.
Với Tẩy Tội viện thì Tẩy Tội kiếm là bảo bối trấn viện vô cùng quý giá, đương nhiên Lý Thất Dạ muốn mang kiếm đi thì Đỗ Văn Nhụy sẽ không phàn nàn gì. Lý Thất Dạ chịu trả lại Tẩy Tội kiếm cho Tẩy Tội viện có thể nói là ơn lớn, không thua gì năm xưa Viễn Hoang Thánh Nhân ban Tẩy Tội kiếm cho Tẩy Tội viện.