Đế Bá Audio Podcast
Tập 824 [Chương 4116 đến Chương 4120]
❮ sautiếp ❯Chương 4116: Thủy Tinh Bàng Giải (1)
Bảo Nguyên Chân Thần chân thành nói:
– Không giấu gì hai vị đạo huynh, ta chỉ mong báo thù cho ân nhân, không cầu cái khác. Miễn báo được thù lớn, ta nguyện dốc hết sức ra!
Khắc Thạch Chân Đế bình tĩnh hỏi:
– Bảo Nguyên huynh có mưu kế gì?
Tuy Lý Thất Dạ rất mạnh nhưng có thể thử một phen. Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế đều siêu mạnh, đặc biệt Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn.
Lai lịch của Kim Bồ Chân Đế càng động trời, là đệ tử của Lan Thư Tài Thánh, nhìn khắp Tiên Thống Giới không mấy người dám chọc vào gã. Huống chi Kim Bồ Chân Đế có thực lực siêu mạnh, vốn là Chân Đế bát cung.
Bảo Nguyên Chân Thần đáp ngay:
– Chúng ta có thể liên hợp Kim Bồ Chân Đế, Tam Mục Thần Đồng bày ra thiên la địa võng cho Lý Thất Dạ một kích trí mệnh.
Khắc Thạch Chân Đế lắc đầu nói:
– Sợ là khó.
Hai người không phủ nhận thực lực của Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế, nhưng dựa vào cái gì người ta sẽ cùng chung mối thù với họ?
Bảo Nguyên Chân Thần nói ngay:Nguồn truyện audio Podcast
– Chuyện này thì hai vị yên tâm. Tam Mục Thần Đồng là sư huynh của Bắc Viện chúng ta, nguyện ôm bất bình giúp người. Kim Bồ Chân Đế thì có thù lớn với Lý Thất Dạ, đệ tử của hắn là Hồ Vương chết trong tay Lý Thất Dạ. Ta đi du thuyết bọn họ, ta tin tưởng nhất định có thể thuyết phục được!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế hơi động lòng. Dù sao trong tay Lý Thất Dạ có Bình Thế Thước, huống chi giết được hắn là có thể báo thù cho môn đồ của họ, một hòn đá ném hai chim, cớ gì không làm? Quan trọng nhất là nếu thuyết phục được Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế tham gia thì Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sẵn sàng vào đội.
Có Nửa Bước Trường Tồn, Chân Đế bát cung ra tay, cộng thêm bọn họ, dù Lý Thất Dạ mạnh đến đâu cũng chắp cánh khó bay.
Hai người liếc nhau.
Khắc Thạch Chân Đế từ tốn hỏi:
– Huynh có nắm chắc mời được Kim Bồ Chân Đế, Tam Mục Thần Đồng?
Bảo Nguyên Chân Thần ưỡn ngực bảo đảm:
– Hai vị đạo huynh yên tâm, việc này cứ giao cho ta, không thành công thì thành nhân!
Cuối cùng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đồng ý:
– Ngại gì thử xem.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, hắn nhìn hai con Bình Thế Thước và trứng chim trong tổ, nói:
– Tìm nơi an toàn dàn xếp chúng ta đi.
Bình Thế Thước là chim lành rất đặc biệt, chim đại đức độc nhất vô nhị. Chỗ chúng nó trú rất kén chọn, sẽ không ở trong núi non sông nước bình thường.
Bây giờ nhiều người đều biết ổ Bình Thế Thước này, nếu không tìm nơi an toàn cho chúng nó ở không chừng lại bị người khác cướp đi.
Đại Hắc Ngưu xung phong nhận việc:
– Ta biết có một nơi, ta mang các ngươi đi! Dàn xếp Bình Thế Thước ở chỗ đó chắc không có việc gì.
Đại Hắc Ngưu nói rồi dẫn đường, cuối cùng đưa nhóm Lý Thất Dạ đến một sơn cốc trong Cổ Viên.
Vào sơn cốc này khiến người cảm nhận lực lượng vô cùng dồi dào, lực lượng quang minh tràn ngập trong sơn cốc như bóng với hình.
Trong Cổ Viên đều dồi dào lực lượng quang minh, rất mạnh, lực lượng quang minh nhưng ở sơn cốc này không giống nơi khác trong Cổ Viên. Lực lượng quang minh ở đây càng thuần khiết hơn, từng tia lực lượng quang minh đã trải qua rèn giũa nhiều lần.
Đứng trong sơn cốc này lực lượng quang minh đậm đặc ập vào mặt, có chút ẩm ướt mát mẻ, như làn gió mát trong hè oi nồng, cảm giác toàn thân thoải mái, làm người không kiềm được hít vào.
Lý Thất Dạ đánh giá sơn cốc:
– Đúng là nơi tốt, chỗ ở của thủy tộc.
Bốn phía sơn cốc được núi cao nguy nga bao bọc, nhìn từ xa như thành lũy cực lớn. Trừ lối vào ra nơi khác khó đi vào. Trong sơn cốc bốn mùa như xuân, trăm hoa đua nở, cây cối xanh ngắt. Sơn cốc xinh đẹp như thiên đường trần gian.
Đi vào sơn cốc, các học sinh Tẩy Tội viện cảm giác chỗ này rất thoải mái, rất đặc biệt:
– Một nơi rất đẹp.
Đại Hắc Ngưu đưa nhóm Lý Thất Dạ đi vào trong sơn cốc, có một vách đá, đằng trước vách đá có cái ao. Ao nước trong suốt không gợn sóng, như cái giếng ngàn năm không dao động. Đứng trước ao nước này hơi lạnh ập vào mặt, mọi người thế mới biết sơn cốc mát lạnh do đâu.
Đại Hắc Ngưu đứng cạnh ao gõ móng hét to:
– Lão bàng giải, lão bàng giải! Mau đi ra, bổn soái ngưu tìm ngươi có việc!
Đại Hắc Ngưu dứt lời chợt vang tiếng nước, ao nước gợn sóng càng lúc càng nhanh, cuối cùng ao nước gợn sóng hóa thành cột nước như suối phun bắn lên.
Mọi người thấy cột nước nâng một con cua.
Cua rất to cỡ mặt bàn, một con cua lớn hiếm thấy. Con cua to thế này ở trong Cổ Viên không quý hiếm, nó thật nhỏ bé, vì Cổ Viên có quá nhiều vật khổng lồ. Làm người ta ngạc nhiên không phải kích cỡ của con cua mà nó như trong suốt, thấy rõ nội tạng, dường như cơ thể nó điêu khắc bằng thủy tinh, rất có chất cảm.
Người con cua trong suốt lóng lánh nhưng cảm giác không yếu ớt chút nào. Không giống pha lê chạm vào vỡ nát, ngược lại cho cảm giác rất cứng rắn, dày nặng nhưng không chạm vào được.
Con cua to người trong suốt cho cảm giác hiền từ, dường như không phải con cua nằm sấp trên cột nước mà là lão nhân hiền từ, chỉ còn thiếu hai nhúm râu bên miệng.
Thủy Tinh Bàng Giải nằm trên cột nước nhìn thấy Đại Hắc Ngưu thì cười hiền lành nói:
– Ha ha, thì ra là đại soái giá lâm. Hôm nay ngọn gió nào thổi? Không lẽ mặt trời mọc từ hướng tây Đại soái tự mình đến nhà rách nát của ta thật là vẻ vang cho kẻ hèn này, mặt già hãnh diện…
Thủy Tinh Bàng Giải không chỉ biết nói tiếng người còn rất hiền lành, dù nó là con cua, nhìn thấy nó sẽ liên tưởng đến một lão nhân hiền hòa.
Đại Hắc Ngưu phẩy tay ngắt lời Thủy Tinh Bàng Giải, mất kiên nhẫn nói:
– Bớt nói nhảm đi, mấy lời nho nhã của ngươi bản đại soái nghe phát ngán.
Đại Hắc Ngưu nói:
– Bản đại soái hôm nay đến tìm ngươi đương nhiên có việc, có chuyện quan trọng giao phó cho ngươi.
Thủy Tinh Bàng Giải không ngạc nhiên, không gấp gáp, chậm rãi nói:
– Không dám, không dám. Không biết đại soái có chuyện gì đáng để tiểu lão cống hiến sức lực? Đại soái ra lệnh một câu thì có phải vượt lửa qua sông, ruột ngàn đầy đất tiểu lão quyết không từ chối.
Đại Hắc Ngưu lại vung tay ngắt lời Thủy Tinh Bàng Giải, không kiên nhẫn nói:
– Không nghiêm trọng như ngươi nói, có hai con chim nhỏ cần xây nhà ở chỗ ngươi thôi.
Dù Đại Hắc Ngưu ra vẻ không kiên nhẫn nhưng đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực thấy Thủy Tinh Bàng Giải thật thú vị.
Thủy Tinh Bàng Giải lấy làm lạ hỏi:
– Con chim gì đáng để đại soái mất công vậy? Khiến đại soái tự mình giá lâm.
Đại Hắc Ngưu bĩu môi lắc đầu trâu:
– Đó, ngươi không thấy hai con chim trên vai đại thánh nhân chúng ta sao?
Chương 4117: Thủy Tinh Bàng Giải (2)
Thủy Tinh Bàng Giải nhìn theo hướng ánh mắt Đại Hắc Ngưu mới thấy Lý Thất Dạ và hai con Bình Thế Thước trên vai hắn. Thủy Tinh Bàng Giải rùng mình, bò nhanh xuống cột nước, nhìn nó bò tưởng tượng như đi ba bước quỳ để bày tỏ cung kính.
Thủy Tinh Bàng Giải vô cùng cung kính nói:
– Hèn gì sáng sớm hôm nay chim khách trên ngọn cây líu ríu không ngừng, thì ra là đại nhân giá lâm.
Thái độ cung kính còn hơn với Đại Hắc Ngưu.
Nhìn Thủy Tinh Bàng Giải cung kính như thế, Đại Hắc Ngưu nói móc:
– Lão già nhà ngươi còn chút ánh mắt, nhìn thấy điểm lợi hại của đại thánh nhân.
Thủy Tinh Bàng Giải vội nói:
– Đại soái nói có lý, có thể khiến Bình Thế Thước quyến luyến như vậy thì đại nhân chắc chắn là tuyệt thế vạn cổ.
Thủy Tinh Bàng Giải không quen Lý Thất Dạ, không biết lai lịch của hắn, nhưng khiến hai con Bình Thế Thước đậu trên vai hắn, người như vậy tuyệt đối là sâu không lường được, không chỉ tuyệt nhất cõi đời, còn kinh tuyệt vạn cổ.
Đại Hắc Ngưu cười gian nói:
– Ha, cái này có là gì, nói ra sợ hù chết ngươi. Bình Thế Thước ngậm vòng hoa đến kính.
Thủy Tinh Bàng Giải run cầm cập suýt nằm sấp dưới đất, càng cung kính hơn, hoảng sợ nói:
– Bình Thế Thước ngậm vòng hoa! Lúc ta còn nhỏ nghe nói thánh nhân cũng không được vòng hoa!
Thủy Tinh Bàng Giải nói thánh nhân ý chỉ Viễn Hoang Thánh Nhân.
Đại Hắc Ngưu cười gian:
– Giờ biết lợi hại chưa?
Thủy Tinh Bàng Giải quỳ rạp vô cùng cung kính nói:
– Xin đại nhân tha thứ, tiểu lão có mắt không tròng. Cõi đời có đại nhân thì vạn cổ thanh bình, là phúc của chúng ta. Đại nhân đến ngôi nhà đơn sơ này là phúc lớn của tiểu lão.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Xưng hô đại nhân này ta thích.
Lý Thất Dạ nhìn Thủy Tinh Bàng Giải:
– Một con cua thủy tinh dưới đáy suối có thể tu luyện đến tạo hóa như vậy cũng không dễ dàng.
Không dễ dàng, ba chữ kia nghe thì đơn giản nhưng được Lý Thất Dạ khen đã là vinh diệu vô thượng.
Thủy Tinh Bàng Giải càng cung kính nói:
– Đa tạ đại nhân khen. Lúc tiểu lão còn nhỏ từng được một hạt châu vàng ở đáy sông, nhờ tạo hóa đó tuy không thể biến hóa nhưng có thể sống lâu, có chút thần thông.
Thủy Tinh Bàng Giải nói chuyện rất khiêm tốn, làm một con cua đắc đạo, thực lực của nó siêu mạnh nếu không đã chẳng đứng vững gót chân ở nơi như Cổ Viên, chiếm một góc trong nhiều cự thú viễn hoang.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở vạch gốc gác Thủy Tinh Bàng Giải:
– Ha, lão bàng giải năm đó kiêu ngạo lắm đấy, tự xưng là Vô Tràng công tử, hoành hành quê nhà. Bản đại soái nhìn không vừa mắt đánh một trận.
Thủy Tinh Bàng Giải lúng túng cười gượng:
– Chuyện quá khứ thôi đại soái đừng nhắc, năm xưa tuổi trẻ vô tri khiến người cười chê.
Lý Thất Dạ nhìn Thủy Tinh Bàng Giải một cái, cười khẽ:
– Tổ của Bình Thế Thước dàn xếp ở đây, do ngươi bảo vệ.
Thủy Tinh Bàng Giải thề thốt bảo đảm:
– Đại nhân yên tâm, được Bình Thế Thước đến nhà nhỏ này đã là vinh diệu vô thượng của tiểu lão. Miễn mạng nhỏ của tiểu lão còn đó thì sẽ bảo vệ chúng, tuyệt đối không cho người khác bước vào nơi đây nửa bước.
Lý Thất Dạ dàn xếp Bình Thế Thước trên vách núi cạnh ao nước, Bình Thế Thước khá vừa lòng nhà mới.
Dàn xếp Bình Thế Thước xong dặn dò nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực:
– Các ngươi tạm ở lại đây đi, chờ ta xong chuyện sẽ đến đón các ngươi.
Nhóm Triệu Thu Thực không biết Lý Thất Dạ định đi làm gì nhưng đều đồng ý.
Đại Hắc Ngưu dặn dò Thủy Tinh Bàng Giải:
– Lão bàng giải, chăm sóc tốt đám nhóc này cho bản đại soái, nếu bọn họ bị gì thì hỏi tội ngươi!
Thủy Tinh Bàng Giải bảo đảm:
– Đại soái yên tâm, miễn các tiểu bằng hữu ở lại trong sơn cốc của ta thì bọn họ sẽ không bị sứt mẻ chút gì. Ai dám tới đây là muốn gây sự với tiểu lão!
Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu rời khỏi sơn cốc, Thủy Tinh Bàng Giải đưa đến cửa cốc mới ngừng bước.
Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu ra khỏi sơn cốc, hắn nói:
– Đi thôi, đi chém yêu tà giúp ngươi. Ta muốn xem tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân giữ lại thủ đoạn này.
Đại Hắc Ngưu nghe vậy hưng phấn nói, hăng hái chỉ đường:
– Được rồi, đi nào, để ta dẫn đường cho đại thánh nhân!
Lý Thất Dạ nhìn Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
– Xem ra năm xưa Viễn Hoang Thánh Nhân không quá thích ngươi.
Đại Hắc Ngưu cười gượng:
– Hừ! Hắn cướp Thánh sơn nhà ta nên vắt óc để lại nhiều thủ đoạn, thả ra nhiều cấm kỵ. Hừ hừ, không thì bổn soái ngưu sớm chém yêu tà, vác Thánh sơn đi rồi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Thánh sơn cũng không phải nhà của ngươi.
Đại Hắc Ngưu lý sự cùn:
– Nhưng cũng không phải của Viễn Hoang Thánh Nhân. Dựa vào cái gì một mình hắn độc chiếm Thánh sơn tốt như vậy? Dựa vào cái gì để hắn khiêng ngọn núi như vậy tới đây? Thánh sơn thế này nhà chúng ta cũng có phần!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Vì nắm đấm của hắn lớn, bằng vào nó.
Đại Hắc Ngưu xì hơi, gục đầu xuống, không biết làm sao, nhưng vẫn không cam lòng lẩm bẩm:
– Đại thánh nhân không có tự mình khoe khoang lấy đức thu phục người, phổ độ tòng sinh, hừm, còn Viễn Hoang Thánh Nhân là ngụy quân tử, nói một đằng làm một lẽ.
Lý Thất Dạ bật cười nhẹ lắc đầu nói:
– Có lẽ vậy. Nhưng cái gọi là lấy đức thu phục người, phổ độ tòng sinh chẳng qua là người đời tự cho rằng như vậy, là người đời truy phong hắn. Với Viễn Hoang Thánh Nhân thì người đời nhìn hắn thế nào, hậu nhân thấy sao cũng không đáng để hắn quan tâm, không thèm để bụng.
Lý Thất Dạ tạm dừng, ánh mắt sâu thẳm nhìn phía xa, chậm rãi nói:
– Với Viễn Hoang Thánh Nhân thì hắn phổ độ không phải người đời, không phải chúng sinh. Hắn chỉ phổ độ bản thân, cứu rỗi mình, chứng minh tín ngưỡng với đạo tâm của mình.
Đại Hắc Ngưu lặng im, cuối cùng yếu ớt nói:
– Tín ngưỡng không phải đi chứng minh mà là giữ gìn nó.
Lý Thất Dạ liếc sang Đại Hắc Ngưu:
– Câu này ngươi nói rất đúng. Ngươi là con trâu cục than mà nhìn thấu điều này. Đúng, tín ngưỡng là giữ gìn chứ không phải bảo vệ ai, đơn giản là bảo vệ bản thân, không cần đi chứng minh, đây mới là đạo tâm. đạo tâm kiên định thì là giữ gìn, không phải chứng minh, vừa không cho người đời xem, cũng không phải làm cho bản thân thấy.
Đại Hắc Ngưu rất bất mãn Lý Thất Dạ đặt bậy biệt danh của mình, yếu ớt phản đối:
– Ta là một con đại soái ngưu!
Lý Thất Dạ cười cười, mặc kệ Đại Hắc Ngưu phản đối.
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, cười nói:
– Chờ xem đi, chuyện quá khứ miễn bàn nữa, nhìn xem khi tín ngưỡng quang minh thì Viễn Hoang Thánh Nhân nghĩ sao.
Đại Hắc Ngưu đăm chiêu một lúc lâu sau nhẹ gật đầu.
Chương 4118: Tam Mục Thần Đồng Đến Rồi
Đại Hắc Ngưu vốn là tồn tại siêu nghịch thiên, nó ở lại đây rất lâu rồi. Nhiều lúc Đại Hắc Ngưu chìm trong ngủ say nhưng có ánh mắt tuyệt thế vô luân.
Trong khi nhóm Lý Thất Dạ chạy đi chém yêu tà, chưa đến nơi đã có rắc rối tìm tới cửa.
Rầm!
Bầu trời chấn động như bị đánh nát, khung trời rung lắc. Một cái chân to đạp xuống giẫm nát bầu trời, đạp nát vạn pháp, trấn áp chư thiên đại đạo. Một người sừng sững trên bầu trời chặn đường đi của Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu.
Khi người đó đứng trên trời cản đường Lý Thất Dạ đi thì như một tòa thần nhạc vô thượng vắt ngang khung trời, phong tuyệt vạn vực. Dường như người nào cũng không thể bước qua trước mặt kẻ đó.
Gã đứng đó, dáng vẻ bừng bừng phấn chấn, tuyệt thế vô song, giơ tay nhấc chân toát ra khí thế vô thượng, thần uy thiên hạ độc tôn. Gã bễ nghễ chúng sinh chỉ là con kiến. Đặc biệt giữa trán có con mắt thứ ba, mắt thứ ba chưa mở ra nhưng toát ra từng lũ ánh sáng vàng như có thể thấy rõ hết thảy, có thể đâm xuyên tất cả, lực lượng khiếp hồn người, làm người nhìn gã sẽ rùng mình.
Tam Mục Thần Đồng, người chặn đường Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu đương nhiên là Tam Mục Thần Đồng.
Thấy Tam Mục Thần Đồng cản đường, Đại Hắc Ngưu liếc gã một cái lấy làm lạ hỏi:
– Sao nhãi ranh này chạy đến đây?
Tam Mục Thần Đồng là một Nửa Bước Trường Tồn, thực lực mạnh vô cùng nhưng không là cái thá gì với Đại Hắc Ngưu.
Sau khi chặn đường Lý Thất Dạ, Tam Mục Thần Đồng hùng hổ quát to:
– A! Ngươi là Lý Thất Dạ phải không!?
Lý Thất Dạ nhìn bốn phía, chậm rãi nói:
– Hình như phải, có người khác tên Lý Thất Dạ sao? Nếu không có thì đúng là ta.
Tam Mục Thần Đồng lạnh lùng nói:
– Tốt lắm, bản công tử tìm đúng người. Hôm nay phải cho ngươi một bài học!
Tam Mục Thần Đồng khí thế khiếp người, quân lâm thiên hạ.
Không trách Tam Mục Thần Đồng vênh váo như vậy, gã là Nửa Bước Trường Tồn, rất mạnh. Quan trọng nhất là Tam Mục Thần Đồng khá trẻ đã thành Nửa Bước Trường Tồn, thiên phú, tiềm lực như vậy đương thời không ai sánh bằng.
Đương thời kinh diễm nhất là Kim Quang Thượng Sư, nhưng lúc bằng tuổi Tam Mục Thần Đồng thì Kim Quang Thượng Sư không mạnh hơn gã bao nhiêu.
Ngẫm lại một thiếu niên trẻ tuổi như vậy đã thành tựu Nửa Bước Trường Tồn là chuyện kinh diễm tuyệt thế biết bao. Ở lứa tuổi đó đã có thành tựu kinh người, không cho Tam Mục Thần Đồng kiêu ngạo thì vô nhân đạo.
Lý Thất Dạ bật cười hỏi:
– À, dạy dỗ ta? Chúng ta có ân hay thù gì sao?
Tam Mục Thần Đồng ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh:
– Bản công tử muốn dạy ngươi thì cần gì lý do, ân thù?
Lý Thất Dạ liếc Tam Mục Thần Đồng, thản nhiên nói:
– Ngươi muốn bênh vực ai đúng không? Chắc có kẻ lừa ngươi đi làm vật hy sinh? Một Nửa Bước Trường Tồn làm tốt thí cho người, thú vị.
Tam Mục Thần Đồng hét to một tiếng:
– Tổ cha ngươi!
La xong Tam Mục Thần Đồng thấy không ổn, ngậm miệng lại, hừ mũi nói:
– Càn rỡ, buông lời ngông cuồng! Bản công tử có một không hai đương thời, ai dám xúi bản công tử làm tốt thí?
Tam Mục Thần Đồng còn quá trẻ, thiếu niên đắc ý, dù thành tựu Nửa Bước Trường Tồn nhưng không có sự trầm ổn nên có, khi nói chuyện càng như con nít chưa trải sự đời.
Lý Thất Dạ cười cười:
– À, nếu không phải làm tốt thí vậy ngươi tìm ta làm gì? Sợ là ngươi mới nghe tên của ta không lâu đi?
Tam Mục Thần Đồng khó chịu lạnh lùng nói:
– Hừ! nghe nói ngươi bất kính với Linh Tâm Chân Đế, hôm nay bản công tử đến là cho ngươi một bài học, lấy lại công bằng cho Linh Tâm Chân Đế.
Lý Thất Dạ bật cười, liếc Tam Mục Thần Đồng một cái:
– Linh Tâm Chân Đế.
Tam Mục Thần Đồng bị Lý Thất Dạ nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ thấy gai người, lạnh lùng nói:
– Nhìn gì? Mau khai thật có đúng vậy không?
Lý Thất Dạ cười cợt nói:
– Thiếu niên, yêu sớm không tốt. Ta đoán ngươi muốn chơi trò tình yêu tỷ đệ? Con nít đều thích thục nữ, đặc biệt là thục nữ trẻ tuổi, xem ra ngươi là…
Tam Mục Thần Đồng quát to:
– Ngươi nói bậy bạ cái gì!
Thần uy hùng hồn trấn áp chư thiên, không biết bao nhiêu sinh linh hoảng sợ biến sắc, cự thú viễn cổ cũng bị thần uy đáng sợ hù chạy trốn.
Tam Mục Thần Đồng quát chói tai:
– Còn nói bậy bạ nữa là bản công tử rút lưỡi ngươi ra!
Nhưng khuôn mặt còn chút nét trẻ con có chút mất tự nhiên.
Lý Thất Dạ nhún vai bình tĩnh nói:
– Ta không nói gì cả, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Ngươi có cần sốt ruột phủ nhận vậy không? Chắc không phải là thật đi?
Lý Thất Dạ lại cười.
Tam Mục Thần Đồng át lời hắn:
– Câm mồm!
Tam Mục Thần Đồng sầm mặt xuống lạnh lùng nói:
– Chân Đế là đỉnh đại đạo, nhận người kính ngưỡng. Ngươi dám vô lễ với Chân Đế sẽ bị người trong thiên hạ khinh bỉ. Hôm nay bản công tử đến dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết nên làm sao tôn kính người khác!
Lý Thất Dạ ra vẻ kinh ngạc hỏi:
– Chỉ có vậy?
Tam Mục Thần Đồng lạnh lùng nghiêm mặt nói:
– Đúng, bản công tử muốn dạy dỗ ngươi thay trưởng bối của ngươi, cho ngươi biết cách tôn kính một vị Chân Đế.
Lý Thất Dạ xòe tay, thay đổi như chong chóng nhận lỗi:
– Được rồi, vậy lần sau gặp Linh Tâm Chân Đế thì ta sẽ xin lỗi nàng.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Tam Mục Thần Đồng ngây ra, không biết tiếp theo nên làm sao. Vì tình hình không giống như gã nghĩ, Tam Mục Thần Đồng nghe nói Lý Thất Dạ rất vênh váo, không chỉ đùa giỡn Linh Tâm Chân Đế còn chư đế chúng thần, hoàn toàn là thái độ trong mắt không có người.
Lý Thất Dạ đột nhiên cúi đầu nhận sai, dễ nói chuyện đến làm Tam Mục Thần Đồng ngỡ ngàng.
Tam Mục Thần Đồng ngây người tại chỗ, vì Lý Thất Dạ thay đổi quá mau.
Trước khi đến đây Tam Mục Thần Đồng đã chuẩn bị ra tay, trong lòng gã kiên quyết phải dạy Lý Thất Dạ một bài học.
Lý Thất Dạ đột nhiên thay đổi thái độ, dễ dàng đồng ý xin lỗi Linh Tâm Chân Đế khiến Tam Mục Thần Đồng không kịp trở tay, những lời chuẩn bị sẵn hết chỗ để nói.
Tam Mục Thần Đồng hít sâu lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi đã muốn xin lỗi Linh Tâm Chân Đế thì phải thể hiện ra đủ thành ý, có như vậy mới đủ thành kính.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Muốn ta làm sao mới đủ thành ý? Ta làm trâu làm ngựa cho nàng ta đã đầy đủ thành ý chưa? Đương nhiên ở bên cạnh đại mỹ nữ thì ta rất vui vẻ, ít nhất không lỗ gì.
Lý Thất Dạ cười toe.
Tam Mục Thần Đồng hừ lạnh:
– Ai cần ngươi ở bên cạnh Linh Tâm Chân Đế.
Chương 4119: Hoàng Kim Nhãn
Lý Thất Dạ xòe tay tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
– Chẳng phải ngươi đã nói sao? Ngươi muốn ta thể hiện đủ thành ý, vậy ta ở bên cạnh Linh Tâm Chân Đế làm trâu làm ngựa là rất có thành ý rồi. Ưm, ý này hay, ta cũng muốn ở bên đại mỹ nhân. Hay ngươi đề cử giúp ta đi, để ta hầu hạ đại mỹ nhân. Tục ngữ nói hay, nhất cự ly nhì tốc độ, ha, không chừng ta hầu hạ nàng vui lòng sẽ được ôm mỹ nhân về.
Mặt Tam Mục Thần Đồng đỏ bừng quát to:
– Nằm mơ giữa ban ngày, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đúng rồi, ta là cóc ăn thịt thiên nga, ngươi có ý kiến gì không?
Mắt Tam Mục Thần Đồng long lên bắn ra tia sáng sắc bén:
– Ngươi giễu cợt bản công tử!
Tam Mục Thần Đồng không ngốc, gã đã hiểu Lý Thất Dạ trêu chọc mình.
Tam Mục Thần Đồng tức giận không làm Lý Thất Dạ để bụng, hắn cười nói:
– Ngươi căng thẳng vậy làm gì? Ngươi và Linh Tâm Chân Đế không có quan hệ gì cả, dù ta ôm mỹ nhân về cũng không phải cướp nữ nhân của ngươi. Nếu ta không nhớ lầm nghe nói Linh Tâm Chân Đế gả cho Kim Biến Chiến Thần, dù ta cướp nàng đi thì ngươi không nên khó chịu đúng không?
Tam Mục Thần Đồng hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Nói vớ vẩn!
Sau đó Tam Mục Thần Đồng lặng im, lời Lý Thất Dạ nói như đánh thức gã. Linh Tâm Chân Đế là vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần, chuyện này thiên hạ đều biết.
Kim Biến Chiến Thần, thực lực sâu không lường được, một Chân Đế siêu mạnh. Từ lâu có tin đồn Kim Biến Chiến Thần đã là Chân Đế thập nhị cung.
Kim Biến Chiến Thần xuất thân từ Kim Biến Thần Đình, vô thượng hoàng giả của Kim Biến tộc. Xuất thân như vậy có thể nói là quý không thể tả, thực lực đã bao trùm trên các thiên tài. Tuy Kim Biến Chiến Thần đọc sách trong đường cổ, là học sinh của Quang Minh Thánh Viện nhưng gã ít khi đi học.
Linh Tâm Chân Đế thuở nhỏ đã gả cho Kim Biến Chiến Thần, có người nói Kim Biến tộc và Thiên Vũ tộc luôn chơi thân, Linh Tâm Chân Đế và Kim Biến Chiến Thần là thanh mai trúc nhã, hai gia đình môn đăng hộ đối.
Trong khi Tam Mục Thần Đồng chìm trong suy tư thì Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu như không có chuyện khác thì ta đi trước.
Tam Mục Thần Đồng hừ lạnh, ánh mắt sắc bén:
– Muốn đi? Không dễ vậy!
Rầm!
Tam Mục Thần Đồng trấn áp chư thiên cản đường đi của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bật cười hỏi:
– Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi có gì không vừa lòng?
Tam Mục Thần Đồng lạnh lùng nói:
– Đi xin lỗi Linh Tâm Chân Đế ngay bây giờ, nếu ngươi không đi thì ta bắt ngươi đi, khi đó sẽ đánh gãy hai chân của ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Xem ra có kẻ thổi gió bên tai ngươi. Sao, muốn bắt ra đi tranh công với Linh Tâm Chân Đế? Có phải muốn làm vui lòng người đẹp? Muốn cua gái thì ta dạy cho vài chiêu.
Mặt Tam Mục Thần Đồng đỏ rực quát to:
– Câm mồm, không được nói bậy bạ nếu không sẽ rút lưỡi của ngươi!
Lý Thất Dạ lười biếng duỗi lưng nói:
– Nhàm chán. nhóc con, muốn cua gái thì còn non lắm, dù ngươi muốn ta xin lỗi Linh Tâm Chân Đế thì đó chỉ là ngươi suy nghĩ nhiều, không dám thừa nhận tình cảm của mình thì còn cua ai? Nếu ta đứng bên cạnh Linh Tâm Chân Đế có lẽ đã thành công cua nàng, không đến lượt đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch.
Tam Mục Thần Đồng đỏ mặt lạnh lùng nói:
– Thứ không biết sống chết, chỉ câu nói huênh hoang này của ngươi đã đáng chết!
Lý Thất Dạ biếng nhác duỗi lưng, nogắc Tam Mục Thần Đồng:
– Vậy sao? Thôi không đùa với ngươi nữa, nào, để ta dạy cho vài chiêu diệt ngạo khí của ngươi.
Ánh mắt Tam Mục Thần Đồng sắc bén.
Ong ong ong ong ong!
Mắt Tam Mục Thần Đồng lấp lóe từng vòng sáng như hai vòng tròn ánh sáng, trông rất thần kỳ.
Tam Mục Thần Đồng tức giận bật cười nói:
– Tốt tốt, bản công tử muốn xem ngươi làm sao dạy ta mấy chiêu!
Tam Mục Thần Đồng được gọi là thiên tài tuyệt thế nhất đương thời không phải chỉ có hư danh, tuổi nhỏ nhất đã thành tựu Nửa Bước Trường Tồn, thực lực mạnh không cần nói cũng biết.
Có thể bao nhiêu công pháp rất thâm ảo bị Tam Mục Thần Đồng đọc lướt qua liền tham ngộ ra ảo diệu, nắm giữ tinh túy trong đó. Về ngộ đạo tham tu chỉ có Tam Mục Thần Đồng dạy người khác, người ta không có tư cách dạy dỗ gã.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Được rồi, dạy ngươi mấy chiêu. Nếu không khách sáo thì ta một chiêu đánh ngã ngươi, nếu thấy ngươi còn nhỏ tuổi vậy ta chơi với ngươi ba chiêu.
Nghe vậy Tam Mục Thần Đồng giận dữ bật cười:
– Một chiêu đánh ngã ta?
Đây là câu nói buồn cười nhất Tam Mục Thần Đồng nghe được từ khi ra đường đời. Trên cõi đời này có ai một chiêu đánh gục gã được sao?
Trong mắt Tam Mục Thần Đồng thì đụng phải Kim Quang Thượng Sư tuyệt thế vô song gã cũng có thể đấu tám, mười chiêu hay lâu hơn nữa. Tam Mục Thần Đồng không tin có ai một chiêu hạ gục mình!
Lý Thất Dạ cười tùy ý, liếc gã một cái:
– Có gì không thể? Đương nhiên tâm tình ta tốt thì chơi với ngươi hai, ba chiêu, nhưng khi đó đừng bị ta đánh đến khóc nhè.
Tam Mục Thần Đồng không nhịn được quát to:
– Tốt! Mọi người đều nói ngươi rất tà môn, bản công tử không tin tà hôm nay muốn thử bản lĩnh của ngươi! Nhìn xem ngươi làm sao một chiêu đánh gục ta!
Tam Mục Thần Đồng hoàn toàn bị Lý Thất Dạ chọc giận, dù hắn không đùa giỡn Linh Tâm Chân Đế thì gã cũng phải dạy hắn bài học, cho hắn biết trời cao bao nhiêu, đất dày thế nào.
Lý Thất Dạ đứng tùy ý, như thể trước mặt hắn không phải Nửa Bước Trường Tồn mà là người qua đường:
– Rồi, tới đi, ngươi có bản lĩnh gì cứ lấy ra.
Tam Mục Thần Đồng giận dữ bật cười nói:
– Láo lếu lắm.
Từ khi Tam Mục Thần Đồng ra đường đời đến nay lần đầu tiên bị người coi khinh như vậy. Làm thiên tài tuyệt thế đã bao giờ Tam Mục Thần Đồng bị người coi rẻ như vậy, cường giả tuyệt thế vô song đến đâu, Chân Đế kinh diễm tuyệt thế cỡ nào gặp gã thì như đụng đại địch.
Bộ dạng tùy ý của Tần Quân rõ rành rành khinh thường gã, không thèm để mắt Nửa Bước Trường Tồn, Tam Mục Thần Đồng bị chọc tức mặt đỏ rần người run rẩy.
Hôm nay dù ai đến cũng không ngăn được Tam Mục Thần Đồng dạy cho tiểu tử Lý Thất Dạ biết trời cao đất dày!
Dù rất giận nhưng Tam Mục Thần Đồng không ngốc, gã hít sâu dằn xuống lửa giận, không lỗ mãng tấn công ngay.
Ong ong ong ong ong!
Con mắt thứ ba giữa trán Tam Mục Thần Đồng tỏa sáng, từng lũ ánh sáng vàng nở rộ.
Tam Mục Thần Đồng chưa hoàn toàn mở ra con mắt thứ ba nhưng nó phát ra ánh sáng vàng có thể xẻ đôi hỗn độn, thiên địa. Từng lũ ánh sáng vàng dường như có thể cắt đôi mọi thứ trên đời.
Chương 4120: Ta Có Việc Đi Trước
Bóc!
Con mắt thứ ba của Tam Mục Thần Đồng chợt mở ra, trong khoảnh khắc này dường như thiên địa mở ra một con mắt, dường như con mắt mở ra là mắt thiên địa trong truyền thuyết.
Con mắt thứ ba của Tam Mục Thần Đồng hoàng kim, như được đúc bằng hoàng kim. Tròng mắt, con ngươi đều là hoàng kim với độ thuần khiết cao, giống như mắt hoàng kim khảm vào giữa trán.
Khi con mắt đỏ mở ra làm người ta sinh ra ảo giác trong thiên địa có con mắt như vậy, mọi thứ trên cõi đời bị con mắt đỏ nhìn thấu hết.
Lớn đến núi non sông nước, nhỏ đến con kiến con muỗi, mỏng manh như vi khuẩn đều có trong con mắt này, bị nhìn rõ ràng.
Trong con mắt này mặc cho ngươi có thủ đoạn nghịch thiên gì, thuật tàng hình gì, pháp yêu tà gì đều không thể trốn thoát.
Hoàng Kim Nhãn, khi người Tam Mục tộc tu luyện đến siêu mạnh mới luyện con mắt giống hoàng kim, con mắt đó được gọi là Hoàng Kim Nhãn!
Hoàng Kim Nhãn, phá hư vọng, thấy chân thật, đây là con mắt vô thượng. Hoàng Kim Nhãn mở ra là mọi thứ không có chỗ che giấu, mặc kệ ảo diệu cỡ nào cũng bị nhìn thấu hết.
Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất đương thời, cũng là người tu luyện Hoàng Kim Nhãn thành công nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Tam Mục tộc. Có thể nói Hoàng Kim Nhãn của Tam Mục Thần Đồng đã đại thành, nhìn thấu chân tri. Tam Mục Thần Đồng mà mở Hoàng Kim Nhãn ra là thấy tất cả.
Tam Mục Thần Đồng trầm giọng quát, vận chuyển công pháp:
– Mở!
Ánh sáng Hoàng Kim Nhãn chói lòa, từng lũ ánh sáng vàng tuôn ra.
Ong ong ong ong ong!
Có tiếng rung nhẹ như thiên địa bị Hoàng Kim Nhãn tỏa định, mọi thứ như ngừng lại. Thời gian trôi, gió nhẹ thổi, tất cả chững lại.
Trong Hoàng Kim Nhãn dù là đại thế thiên địa, vạn đạo chi pháp đều lộ ra sơ hở, hưng suy.
Tam Mục Thần Đồng thúc giục Hoàng Kim Nhãn nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý đứng đó, mặc kệ Tam Mục Thần Đồng xem.
Khi ánh sáng vàng của Hoàng Kim Nhãn chiếu lên người Lý Thất Dạ như khoác lớp vàng, trông hắn như mặc áo hoàng kim. Hoàng Kim Nhãn chiếu ánh sáng hoàng kim xuyên thấu Lý Thất Dạ, vô số ánh sáng hoàng kim xuyên qua người hắn, muốn sàn lọc thân thể hắn.
Ánh sáng hoàng kim chiếu rọi dường như Lý Thất Dạ không có chỗ che giấu, tất cả phô bày trong mắt Tam Mục Thần Đồng.
Cộp cộp cộp!
Vang một chuỗi tiếng bước chân, khi Hoàng Kim Nhãn chiếu vào Lý Thất Dạ giây lát thì Tam Mục Thần Đồng chợt biến sắc mặt, thu Hoàng Kim Nhãn lại sau đó thụt lùi mấy bước. Mặt Tam Mục Thần Đồng trắng bệch hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ.
Ánh mắt Tam Mục Thần Đồng nhìn Lý Thất Dạ như gặp quỷ, cực kỳ tà dị, tràn ngập sợ hãi.
Hoàng Kim Nhãn của Tam Mục Thần Đồng là phá hư vọng, thấy chân thật. Lúc Hoàng Kim Nhãn nhìn Lý Thất Dạ, khoảnh khắc đó gã nhìn thấy thứ không nên thấy, dù chỉ một tích tắc đã làm gã sợ tái mặt.
Lý Thất Dạ cười cợt, dửng dưng như không:
– Ta thế nào?
Tam Mục Thần Đồng thụt lùi mấy bước, biểu tình như gặp quỷ, Lý Thất Dạ ở trong mắt gã đáng sợ hơn cả quỷ.
Cộp cộp cộp!
Phía xa vang tiếng trống nặng nề như đang triệu hoán thứ gì.
Tam Mục Thần Đồng hít sâu, nói:
– Ta tạm thời bận việc quan trọng, đi trước.
Tam Mục Thần Đồng nói rất to, không biết nói cho mình hay người khác nghe. Tóm lại Tam Mục Thần Đồng nói xong đi liền, đi nhanh không chút tạm dừng. Tam Mục Thần Đồng đi vội vã không phải vì tiếng trống triệu hoán mà như là muốn rời khỏi đây ngay, cách Lý Thất Dạ xa thật xa.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Sao đi mất rồi?
Tam Mục Thần Đồng đã biến mất phía cuối trời, giả bộ không nghe câu hỏi của Lý Thất Dạ.
Sau khi Tam Mục Thần Đồng chạy trối chết, Đại Hắc Ngưu cười gian:
– Ha, nhóc con có chút ánh mắt, thấy thứ không nên thấy nên trốn ngay.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Hoàng Kim Nhãn, con mắt này không tệ, nhưng thiếu chút hỏa hậu nếu không thì con mắt đó có thể tế luyện thành báu vật rất ghê gớm.
Nếu Tam Mục Thần Đồng còn ở chỗ này nghe câu đó sẽ rợn tóc gáy.
Đại Hắc Ngưu cười tà xúi giục:
– Ta biết trong Tam Mục tộc có mấy lão già ghê gớm lắm, Hoàng Kim Nhãn của họ không thua gì của nhóc con kia. Có muốn ta mang đại thánh nhân đi không? Móc mắt bọn họ ra tế luyện thành báu vật.
Tưởng tượng móc Hoàng Kim Nhãn của lão quái vật siêu mạnh của Tam Mục tộc ra tế luyện thành báu vật, chuyện này kích thích biết bao.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
– Ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn, ta đơn giản tiếc tài, tha cho hắn một mạng.
Lý Thất Dạ nói xong đi tiếp.
Đại Hắc Ngưu đuổi theo, ton hót vuốt mông ngựa:
– Đại thánh nhân là thánh nhân ghê gớm. Đại thánh nhân thấy đại soái ngưu ta đây có phải là tư chất vô song, gân cốt tuyệt thế? Đại thánh nhân tiếc tài mà, chỉ con đường sáng cho đại soái ngưu đi, để ta tôi luyện huyết thống của mình.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, trêu chọc nó:
– Chẳng phải ngươi tự xưng là chân tiên, tiên chủng sao? Ngươi chảy huyết thống chân tiên còn cần tôi luyện huyết thống sao?
Đại Hắc Ngưu cười ngại ngùng:
– He he, bổn soái ngưu… cái đó… huyết thống xảy ra chút xíu vấn đề nên muốn tôi luyện thêm, như vậy mới có cơ hội.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Chờ ngươi phá tâm ma rồi tính, phá tâm ma là ngươi có thể đắc đạo.
Đại Hắc Ngưu nghiến răng nói:
– Hừ! Tại Viễn Hoang Thánh Nhân chết sớm!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:audio coi am
– Vậy sao? Chuyện này không liên quan Viễn Hoang Thánh Nhân, dù Viễn Hoang Thánh Nhân không còn thì có sao? Không thấy thụ yêu già kia chẳng phải vắng Viễn Hoang Thánh Nhân không hề bị ảnh hưởng gì? Theo ta thấy thụ yêu càng hơn khi xưa.
Đại Hắc Ngưu không phục, nhưng nhắc đến thụ yêu già thì nó ủ rũ gục đầu:
– Hừ! Đã bảo lão là yêu, không phải người.
Lý Thất Dạ bỏ lại một câu rồi đi tiếp:
– Chiến thắng chính mình là chiến thắng hết thảy.
Đại Hắc Ngưu nghiêng đầu chiêm nghiệm câu nói của Lý Thất Dạ thật lâu.
Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu khuất xa, ba người đứng trên ngọn núi phía xa nhìn theo, đó là Bảo Nguyên Chân Thần, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế.
Nhóm Khắc Thạch Chân Đế thầm thắc mắc:
– Chuyện gì xảy ra?
Lúc Tam Mục Thần Đồng dùng Hoàng Kim Nhãn bọn họ còn tưởng gã sẽ có trận đại chiến tuyệt thế động trời với Lý Thất Dạ, ai ngờ đầu voi đuôi chuột nhìn người ta xong vội thu về Hoàng Kim Nhãn, tiếng trống vang lên gã liền rời đi.
Khắc Thạch Chân Đế trầm ngâm nói:
– Chắc không phải Tam Mục Thần Đồng sợ Lý Thất Dạ?
Nhưng thấy vô lý, dù sợ Lý Thất Dạ thì Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn, không đến mức không đánh mà chạy.