Đế Bá Audio Podcast
Tập 823 [Chương 4111 đến Chương 4115]
❮ sautiếp ❯Chương 4111: Long Nha Tiễn
Phi Mã Thần Tiễn tức giận bật cười nói:
– Tốt tốt tốt, ta ra đường đời lâu như vậy lần đầu tiên có người dám để mặc cho ta bắn. Khá lắm, hậu sinh khả úy. Bổn tọa chống mắt xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, nếu bổn tọa không bắn chết được ngươi thì sẽ đi ngay, suốt đời không đối địch với ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Đáng tiếc, chờ ngươi có cơ hội rời đi rồi mới nói.
Phi Mã Thần Tiễn tức giận quát to:
– Tốt lắm, ngươi đỡ ba mũi tên của ta, sau ba mũi tên sống chết do số!
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Ba mũi tên thì ba mũi, sau ba mũi tên ta trả lại ngươi một tên, nếu ngươi đỡ được thì coi như mạng lớn.
Phi Mã Thần Tiễn hét to:
– Có gì không dám!
Đối với Phi Mã Thần Tiễn từ lúc gã ra đường đời đã dùng thuật tên xưng bá thiên hạ, trên đời hiếm ai sánh ngang, nên gã mới có danh hiệu Thần Tiễn.
Người ta coi thường bản lĩnh khác của Phi Mã Thần Tiễn thì không sao, bị Lý Thất Dạ coi khinh thuật tên khiến gã không nhịn được.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, bọn họ muốn xem hắn có bản lĩnh gì mà kiêu căng như thế. Trong mắt Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế thì nếu Lý Thất Dạ chỉ dựa vào Tẩy Tội kiếm để vênh váo, vậy hắn không đáng lo.
Phi Mã Thần Tiễn sắp tấn công Lý Thất Dạ là cơ hội tốt cho Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế. Hãy để Phi Mã Thần Tiễn thăm dò thực lực thật của Lý Thất Dạ đi.
Phi Mã Thần Tiễn hét to một tiếng:
– Tiểu tử sẵn sàng chưa? Bổn tọa sắp bắn tên!
Dù đã kết thù với Lý Thất Dạ nhưng Phi Mã Thần Tiễn là đại nhân vật, khi ra tay gã quang minh chính đại, sẽ không bắn lén.
Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý không thèm chuẩn bị gì cả, hắn dửng dưng đứng như đang đối mặt một việc cỏn con.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ra tay đi, ta đứng xem Thần Tiễn nhà ngươi thần tới cỡ nào.
Phi Mã Thần Tiễn tức giận quát:
– A!
Tiếng hú xé rách không trung, rồng bay lượn, trong khoảnh khắc huyết khí toàn thân Phi Mã Thần Tiễn tăng vọt.
Loáng thoáng nghe tiếng rồng ngâm, hai bắp tay Phi Mã Thần Tiễn phồng lên như cầu long, cực kỳ bá khí.
Khoảnh khắc Phi Mã Thần Tiễn kéo dây cung thì gã như cây cung, người căng cứng tựa cung kéo căng dây tùy thời bùng nổ sức mạnh lớn nhất.
Ong ong ong ong ong!
Trường cung trong tay Phi Mã Thần Tiễn bị kéo căng, cung như trăng tròn. Mọi người cảm giác như Phi Mã Thần Tiễn kéo địa mạch thiên địa, lực lượng cả thiên địa tụ tập vào dây cung. Trên dây căng ra đã lắp tên, tên như nanh rồng trắng bệch sắc bén. Mũi tên bằng xương lấp lóe tia sáng lạnh.
Tên bằng xương nhìn là biết mài từ xương thần nào đó, khi lắp tên vào dây cung thì nghe tiếng xẹt đùng, các tia chớp tím nhỏ xẹt qua, dường như trong mũi tên chất chứa lực lượng tia chớp.
Mũi tên chưa bắn ra mọi người đã cảm giác nó sẽ bay siêu mau, mũi tên có tốc độ nhanh nhất thế giới. Ai đều cho rằng khi tên bắn ra thì khó thể tránh né.
Nhìn tên lắp vào dây cung, có người khẽ kêu:
– Long Nha Tiễn! Phi Mã Thần Tiễn giận thật rồi, lấy Long Nha Tiễn ra dùng.
Long Nha Tiễn là mũi tên tuyệt sát của Phi Mã Thần Tiễn, mài răng nanh tử điện địa long ra một mũi tên, khiến Long Nha Tiễn tràn ngập lực lượng tia chớp. Khi mũi tên bắn ra có tia chớp gia cố tăng tốc độ nhanh hơn nữa.
Phi Mã Thần Tiễn hú dài, Long Nha Tiễn bắn ra:
– Giết!!!
Thật lâu sau mới nghe tiếng mũi tên xé gió, trước đó Long Nha Tiễn đã bay ra.
Khoảnh khắc Long Nha Tiễn bắn ra bao người cảm giác cổ họng đau xót, mọi người sinh ra ảo giác hình như bị tên bắn thủng cổ họng, rất đau.
Long Nha Tiễn ra, các học sinh rùng mình:
– Khủng bố quá!
Vèo!
Long Nha Tiễn quá mau, mọi người chỉ thấy một luồng sáng tím xẹt qua, dường như có tia chớp tím nháy mắt đánh vào người Lý Thất Dạ.
Chỉ người đủ mạnh mới thấy khoảnh khắc Long Nha Tiễn bắn ra xuyên thủng hư không, tia chớp tím vòng quanh. Mũi tên chẳng những có lực lượng tuyệt sát siêu nhanh còn ẩn chứa điện tím cực mạnh, không có thứ gì ngăn cản được.
Long Nha Tiễn bay ra, điện tím chợt lóe, bao người lòng lạnh lẽo nổi da gà. Mọi người cùng sinh ra ảo giác là tên đã bắn thủng cổ họng Lý Thất Dạ.
Có học sinh cảm thấy cổ họng đau xót, đinh ninh Lý Thất Dạ sẽ chết trước mũi tên này:
– Chết chắc rồi.
Lát sau tiếng Long Nha Tiễn xé gió mới truyền vào tai mọi người, bọn họ hoa mắt không thấy rõ trước mắt xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả ngừng lại, thời gian đứng lại, mọi thứ dừng ở khoảnh khắc đó.
Mọi người nhìn kỹ thì thấy cảnh tượng không tin được, há hốc mồm.
Mọi người thấy Long Nha Tiễn bị Lý Thất Dạ chộp trong tay, đầu tên cách cổ họng hắn nửa thước.
Từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ không làm động tác gì lớn, không thi triển công pháp vô địch, không bộc phát ra huyết khí cường đại, vậy mà Long Nha Tiễn rơi vào tay hắn. Dường như Long Nha Tiễn chỉ là mũi tên bay chậm rì, Lý Thất Dạ xòe tay ra là bắt được.
Tiếng tia chớp xẹt đùng vang lên, tia chớp chạy dọc Long Nha Tiễn nhưng khi bị tay Lý Thất Dạ vuốt qua thì điện tím biến mất.
Nhìn Lý Thất Dạ cầm Long Nha Tiễn, mọi người há to mồm, có người suýt rớt cằm.
– Sao… sao… sao có thể như vậy??
Học sinh không tin nổi:
– Đó… đó… đó là Phi Mã Thần Tiễn, là… là… là Bất Hủ Chân Thần trăm vạn kiếp.
Đồng bạn nhỏ giọng nhắc:
– Là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Có học sinh thực lực mạnh nhỏ giọng nói:
– Không thể phủ nhận uy lực mũi tên này của Phi Mã Thần Tiễn đã đến Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Nhưng mũi tên mạnh như vậy bị Lý Thất Dạ tay không bắt giữ, mọi người không tin nổi.
Nếu Lý Thất Dạ dùng Tẩy Tội kiếm cản lại Long Nha Tiễn thì bọn họ còn tin, vì Tẩy Tội kiếm là tổ khí. Hay Lý Thất Dạ dùng công pháp tuyệt thế, lực lượng quang minh cản lại Long Nha Tiễn thì mọi người chấp nhận, còn nằm trong sức tưởng tượng, ít nhất có không gian tưởng tượng.
Nhưng tay không bắt mũi tên nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Phi Mã Thần Tiễn là Bất Hủ Chân Thần trăm vạn kiếp, a không, ngàn vạn kiếp, tốc độ và uy lực mũi tên của gã mạnh biết bao. Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế cũng khó an toàn rút ra. Nhưng Lý Thất Dạ tay không bắt tên, không thể tưởng tượng nổi, đã vượt qua không gian tưởng tượng của mọi người.
Nhìn Lý Thất Dạ tay không bắt tên, đừng nói các học sinh hút ngụm khí lạnh không tưởng tượng nổi, Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế mắt hấp háy, con ngươi co rút.
Chương 4112: Biển Tên (1)
Đã thấy tận mắt vẫn có học sinh không thể tin Lý Thất Dạ tay không bắt Long Nha Tiễn, cho rằng có yêu pháp gì:
– Chuyện… chuyện này là sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Quá chậm.
Hai tay Lý Thất Dạ gồng sức rắc một tiếng bẻ gãy Long Nha Tiễn.
Con ngươi Phi Mã Thần Tiễn co rút, gã tự xưng là Thần Tiên dĩ nhiên có thực lực đó, tuy gã không phải Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp thật sự, tính Bất Hủ Chân Thần vạn cổ cũng còn hơi miễn cưỡng. Nhưng tính tạo nghệ về đạo tên thì gã đã bước qua ngưỡng cửa Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Long Nha Tiễn bắn ra Phi Mã Thần Tiễn liền biết mũi tên của mình mau tới mức nào, gã biết rõ mũi tên đó uy lực lớn tới đâu. Phi Mã Thần Tiễn rất tự tin bắn ra mũi tên này nếu nhóm Kim Mãng Chân Đế không cầm tổ khí thì sẽ bị thương.
Nhưng Lý Thất Dạ tay không chộp Long Nha Tiễn làm Phi Mã Thần Tiễn không tin nổi.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Đây chính là Thần Tiễn? Mũi tên này nhanh hơn ốc sên một chút, vậy mà tự xưng là Thần Tiễn, khiến người cười đến rụng răng.
Phi Mã Thần Tiễn bị chọc tức mặt đỏ rần hét chói tai:
– Tốt lắm, lại ăn một mũi tên của ta!
Ong ong ong ong ong!
Phi Mã Thần Tiễn kéo căng dây cung, nhưng gã không lắp tên. Trường cung rực rỡ phát ra ánh sáng chói lòa làm người ta không mở mắt được, ánh sáng rực rỡ làm tất cả bị lu mờ.
Trường cung trong tay Phi Mã Thần Tiễn như biến mất, dường như gã không phải cầm trường cung mà là sợi dây thiên địa. Mọi người cảm giác trái tim thít chặt, cả thiên địa như bị Phi Mã Thần Tiễn nắm chặt trong tay se thành sợi dây.
Ong ong ong ong ong!
Cung căng tên rít, sau lưng Phi Mã Thần Tiễn hiện ra biển cả dựng đứng.
Mọi người thấy rõ ràng:
– Là biển tên!
Biển cả dựng đứng cao ngang trời, ức vạn mũi tên lơ lửng, bên trong có Long Nha Tiễn lấp lóe tia sáng tím, mũi tên to thanh khí hạo nhiên, tên ánh sáng mỏng như sợi tóc tỏa ánh sáng vàng.
Nhìn ức vạn mũi tên lơ lửng trong biển tên, mọi người hút ngụm khí lạnh.
Phi Mã Thần Tiễn hú dài:
– Giết!
Biển tên sau lưng Phi Mã Thần Tiễn ập đến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không ngớt, biển tên như vỡ đê, tất cả nước biển đổ ập xuống nhấn chìm mọi thứ trên cõi đời.
Lúc này không phải một mũi tên bắn mà cả thế giới bị biển tên vô cùng mênh mông nhấn chìm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú cả thiên địa lắc lư.
Vô số tên thần trong biển tên cuồn cuộn vô cùng vô tận. Dù ngươi có phòng ngự mạnh đến đâu khi bị biển tên vô cùng tận oanh tạc thì sẽ bị bắn thủng. Biển tên như nước biển đổ ập xuống, mặc cho bộ pháp của ngươi tuyệt thế vô song, mặc kệ ngươi bỏ chạy đến đâu cũng không thể thoát khỏi vạn mũi tên xuyên tim, sẽ bị bắn thành con nhím.
Khi biển tên đổ ập xuống, đám người sợ đến nhũn chân, cảm giác mặt đất bị bắn thủng, bọn họ cuống cuồng thụt lùi:
– Trời ạ!
Tên không còn là tên, nó là đại dương, cả trong khoảnh khắc bị biển tên nhấn chìm. Cảnh tượng này rung động lòng người biết bao, khiến bao người rợn tóc gáy.
Một mũi tên có thể khiếp hồn người, nhưng nguyên biển tên thì sao? Ức vạn mũi tên nháy mắt như đổ ập xuống tựa đại dương là chuyện khủng bố biết bao. Trong biển tên mênh mông ngập trời ngươi không có chỗ trốn, không biết làm sao ngăn cản. Mặc kệ ngươi có thuẫn báu cứng rắn cỡ nào, phòng ngự dày bao nhiêu, bị biển tên vô cùng tận oanh sát thì đều bị bắn thủng, phá nát.
Cảnh tượng khủng bố làm mọi người hút ngụm khí lạnh. Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế thầm run sợ. Hai người là Chân Đế, hoặc nhiều hoặc ít hơi coi thường Phi Mã Thần Tiễn. Không phải bọn họ khinh rẻ thực lực của Phi Mã Thần Tiễn mà không đồng ý hành vi phồng má giả làm người mập, không có thực lực Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp lại cứ nói mình có thực lực đó.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế ít nhiều gì coi thường hành động hư vinh của Phi Mã Thần Tiễn.
Nhưng nhìn biển tên ngập trời, biển tên có thể nổ nát bắn thủng tất cả, Khắc Thạch Chân Đế hay Kim Mãng Chân Đế đều thầm rung động, trở nên nghiêm nghị.
Thực lực của Phi Mã Thần Tiễn không đến cảnh giới Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp nhưng đạo tên mạnh mẽ, thuật tên tuyệt thế vô song như vậy, chỉ tính thuật tên thì gã đã tới độ cao Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng gầm rú, ức vạn mũi tên oanh tạc, đừng nói một con ruồi muỗi, chỗ bị biển tên bắn đều thành bột phấn.
Mặt đất bị biển tên bắn thủng lỗ chỗ.
Đám người học sinh run cầm cập trong tiếng biển tên gầm rú, chân mềm như bún không đứng vững. Nếu bị biển tên như vậy bắn trúng thì thì họ chắc chắn sẽ thành bãi máu.
Cuối cùng tiếng nổ ngừng lại, vô số tên thần rơi xuống, nơi đó thành rừng gai.
Mọi người rùng mình nhìn.
Có người nhìn bầu trời bị bắn thủng lỗ chỗ, mặt đất lồi lõm, nhỏ giọng nói:
– Chắc đã chết rồi.
Trong mắt bất cứ ai thì bị biển tên bao trùm đều thành con nhím, rất có thể đã là bãi máu, thành tro.
Có học sinh tìm kiếm bóng dáng Lý Thất Dạ:
– Có lẽ đã bị bắn thành bãi máu tan biến rồi.
Nhưng rất khó tìm ra Lý Thất Dạ trong rừng đầy gai này.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực tim rớt cái bịch:
– Sẽ nguy hiểm.
Mũi tên vừa rồi uy lực quá lớn, quá khủng bố. Biển tên cuồn cuộn, Chân Thần mạnh đến mấy cũng khó thoát chết.
Có học sinh mắt sắc đã tìm thấy Lý Thất Dạ, hét to một tiếng:
– Nhìn kìa, ở chỗ đó!
Mọi người nhìn sang, Lý Thất Dạ đứng yên tại chỗ, dường như hắn chưa từng di chuyển. Hơn nữa Lý Thất Dạ không bị trầy miếng da nào, nguyên biển tên oanh sát nhưng không có một mũi tên thần tổn thương hắn được.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ nhàn nhã đứng trong biển tên như đi bộ giữa trời mưa. Mưa to không làm ướt vạt áo hắn, Lý Thất Dạ vẫn ung dung bình thản.
Nhìn Lý Thất Dạ đứng đó như chưa từng nhúc nhích, mọi người không tin được, cảm thấy rất tà môn:
– Sao… sao… sao có thể?
Phi Mã Thần Tiễn biến sắc mặt, hoảng sợ thụt lùi mấy bước:
– Không thể nào!
Có thể nói Phi Mã Thần Tiễn tràn đầy tự tin vào mũi tên này. Đừng nói Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, dù là Chân Đế mạnh hơn nữa thì Phi Mã Thần Tiễn tự tin bắn lùi địch. Thế nhưng Phi Mã Thần Tiễn bắn ra biển tên ngập trời mà Lý Thất Dạ vẫn ung dung đứng đó, đáng sợ hơn là hắn không nhúc nhích cái nào.
Tà môn như biết yêu pháp.
Chương 4113: Biển Tên (2)
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế liếc nhau, biểu tình trầm trọng. Từ đầu đến cuối hai người không thấy rõ Lý Thất Dạ dùng bộ pháp gì, không biết hắn dùng thủ đoạn ảo diệu nào để bình yên trong biển tên. Hai người tuyệt đối không thể ung dung như vậy trong biển tên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Mũi tên này hơi thú vị, tiếc rằng hỏa hậu kém chút. Phải nói với mũi tên này thì ngươi có chút bộ dáng Thần Tiễn.
Bị Lý Thất Dạ trêu chọc làm Phi Mã Thần Tiễn biểu tình cực kỳ khó xem. Thứ gã tự hào nhất là thuật tên, nhưng bị Lý Thất Dạ nói không đáng một dồng.
Con ngươi Phi Mã Thần Tiễn co rút, gã chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ. Phi Mã Thần Tiễn từng đánh nhau với Chân Đế khác, mạnh như Chân Đế cũng phải chật vật ứng đối mũi tên này, Chân Đế an toàn rút lui đều là tồn tại siêu mạnh.
Nhưng Lý Thất Dạ nhàn nhã trong biển tên là chuyện không thể nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Còn một mũi tên, ta cũng kính lại ngươi một mũi. Một mũi tên đấu với một mũi tên, ngươi có tự tin không?
Phi Mã Thần Tiễn nín thở, lùi một bước.
Nếu trước kia có người đòi so tên với Phi Mã Thần Tiễn, mặc kệ là Chân Đế hay thậm chí Trường Tồn Bất Hủ thì gã tự tin so tài ngay. Cho đến nay Phi Mã Thần Tiễn luôn tràn trề tự tin về đạo tên, vì gã đã tẩm dâm trong đạo này cả đời, tự nhận không ai hơn gã về đạo tên.
Lý Thất Dạ đòi so tên, trong lòng Phi Mã Thần Tiễn hụt hơi, không hiểu sao gã cảm thấy hắn tràn ngập ma lực, tà môn cực kỳ. Trực giác nói với Phi Mã Thần Tiễn nếu so tên với Lý Thất Dạ thì gã thua chắc.
Các học sinh liếc nhau:
– So tên?
Thiên hạ đều biết thuật tên của Phi Mã Thần Tiễn, giờ Lý Thất Dạ đòi so tài bắn tên với gã thì hơi không đáng tin.
Phi Mã Thần Tiễn tiến lên một bước, ưỡn ngực trầm giọng quát:
– Có gì không dám! So thì so, ai sợ ai!
Khi Phi Mã Thần Tiễn ưỡn cao ngực thì trong lòng không tự tin chút nào, gã không biết mũi tên này sẽ ra sao. Nhưng Phi Mã Thần Tiễn không có sự lựa chọn, gã không thể gặp trận bỏ chạy.
Làm Thần Tiễn, nếu Phi Mã Thần Tiễn không dám so bắn tên với Lý Thất Dạ thì gã không chỉ thua hắn, cũng thua bản thân. Dù Phi Mã Thần Tiễn sống sót rời đi cũng mãi mãi sống trong ám ảnh, không thể ngẩng cao đầu vực dậy hùng phong.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Tốt, có gan góc, bắt đầu đi.
Phi Mã Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước, tay cầm trường cung, gã hít sâu ngưng thần tụ khí.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt, vì lúc này hai người muốn biết Lý Thất Dạ mạnh đến cỡ nào. Bọn họ hiểu rằng đây sẽ là mũi tên cuối cùng của Phi Mã Thần Tiễn, gã sẽ liều một phen, qua đó có lẽ sẽ thăm dò được sâu cạn của Lý Thất Dạ.
Ong ong ong ong ong!
Quanh người Phi Mã Thần Tiễn lóe ánh sáng nhạt, từng lũ ánh sáng trôi nổi như những mũi tên vòng quanh gã. Các mũi tên hóa thành tường đồng vách sắt phòng ngự, đây chính là đạo tên phòng thủ của Phi Mã Thần Tiễn.
Lý Thất Dạ nhìn Phi Mã Thần Tiễn, nói:
– Tên là được ăn cả ngã về không, công kích là phòng ngự tốt nhất. Chưa ra tay ngươi đã phòng ngự, sắc bén đã yếu thì nói gì đến đạo tên!
Lý Thất Dạ dứt lời lòng Phi Mã Thần Tiễn chấn động, gã là Thần Tiễn đương nhiên am hiểu sâu tinh túy đạo tên, ngộ sâu sắc ảo diệu trong đó. Lời nói của Lý Thất Dạ đánh trúng mắc xích yếu nhất trong lòng Phi Mã Thần Tiễn, như mũi tên bắn trúng trái tim gã.
Tim Phi Mã Thần Tiễn rớt cái bịch, lùi một bước.
Lý Thất Dạ cười, đùi phải bước ra, tay giương cung:
– Tay ta đã cầm cung, tên đang trên dây.
Mọi người nhìn kỹ, hai tay Lý Thất Dạ trống trơn không có trường cung, cũng không có tên thần, hắn chỉ làm động tác kéo cung.
Nhưng khi Lý Thất Dạ vừa làm động tác đó thì lòng Phi Mã Thần Tiễn rung lên, lùi một bước.
Nhìn trạng thái của Lý Thất Dạ, Phi Mã Thần Tiễn hét thất thanh, trợn to mắt nói:
– Không thể nào!!!
Học sinh bình thường không nhìn ra manh mối nhưng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế biến sắc mặt, con ngươi co rút nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
– Trong lòng có tên!
Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế liếc nhau.
Phi Mã Thần Tiễn thẫn thờ thì thào:
– Vạn vật có tên!
Người ngoài không nhìn ra manh mối nhưng Phi Mã Thần Tiễn am hiểu sâu ảo diệu trong đó, Lý Thất Dạ như vậy là trạng thái gã luôn theo đuổi. Trong lòng Phi Mã Thần Tiễn tin đây là cảnh giới cao nhất của đạo tên: Vạn vật có tên.
Phi Mã Thần Tiễn là Thần Tiễn nhưng còn cách cảnh giới này một khoảng.
Bàn tay cầm trường cung của Phi Mã Thần Tiễn run run, gã không ngờ người đạt đến cảnh giới vạn vật có tên là Lý Thất Dạ, ở trong mắt gã thì chuyện này là không thể nào, nhưng sự thật bày ra trước mắt.
Kết quả này đả kích Phi Mã Thần Tiễn rất lớn. Phi Mã Thần Tiễn tẩm dâm trong đạo tên cả đời, tạo nghệ của gã không ai sánh kịp, số một đương thời. Nhưng hôm nay bị một vãn bối vượt qua, làm nỗi lòng Phi Mã Thần Tiễn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Khi Phi Mã Thần Tiễn còn sững sờ thì Lý Thất Dạ đã nhàn nhã nói:
– Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Đây là mũi tên cuối cùng của ngươi.
Tim Phi Mã Thần Tiễn rung lên, mũi tên cuối cùng, câu này có nhiều tầng ngụ ý.
Phi Mã Thần Tiễn hít sâu, ánh sáng quanh người gã tán đi, đạo tên biến mất.
Lý Thất Dạ nói đúng, tấn công là phòng thủ tốt nhất, với đạo tên thì chưa ra tay đã lo phòng ngự tức là rơi vào hạ thừa. Cách thượng thừa là một mũi tên bắn chết, không cho kẻ địch có cơ hội ra tay.
Đây là mũi tên cuối cùng của Phi Mã Thần Tiễn, nó không chỉ là mũi tên chót trong ba mũi tên, có lẽ là mũi tên cuối cùng trong đời gã. Mũi tên này nhất định rực rỡ, kinh diễm, gã không thể quá bảo thủ không thì uổng công cuộc đời gã tẩm dâm trong đạo tên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian thiên địa run rẩy, càng lúc càng dồn dập. Phi Mã Thần Tiễn ổn định lần nữa công kích.
Khi ngón tay Phi Mã Thần Tiễn chỉ, thiên địa hóa tên, vạn vật hóa tên, đại đạo hóa tên, huyết khí hóa tên. Mọi thứ trên cõi đời hóa thành mũi tên nhọn, trong khoảnh khắc tất cả lực lượng trong thiên địa ngưng tụ giữa hai ngón tay Phi Mã Thần Tiễn, như thể mọi thứ bị đầu ngón tay gã nắm.
Tạo hóa cả đời, đạo hạnh cả đời, huyết khí cả đời, bao gồm thọ nguyên cả đời, tất cả bị Phi Mã Thần Tiễn bóp trong ngón tay nặn thành mũi tên nhọn.
Ong ong ong ong ong!
Tiếng dây rung, Phi Mã Thần Tiễn chậm rãi kéo trường cung, một mũi tên từ từ hiện ra trên dây.
Chương 4114: Vạn Vật Có Tên
Tên vô hình ngưng tụ thành hình, mũi tên này không phải thực chất, nó ngưng tụ huyết khí toàn thân Phi Mã Thần Tiễn, đại đạo, thậm chí là lực lượng thiên địa, cuối cùng vô hình hóa thành hữu hình.
Trên dây cung có bãi máu, máu đỏ rực, mũi tên lấp lóe huyết quang. Từng lũ huyết quang run rẩy, mũi tên như điêu khắc bằng hồng ngọc.
Mũi tên cực kỳ sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh đỏ máu, tựa như hồng ngọc lạnh lẽo phản chiếu. Nhìn huyết quang lấp lóe trên mũi tên khiến người liên tưởng một mũi tên phong hầu.
Tên trong tay, cung căng dây, Phi Mã Thần Tiễn đã tỏa định Lý Thất Dạ, gã tiến vào trạng thái người tên hợp nhất.
Ai nhìn cũng thấy Phi Mã Thần Tiễn là tên, tên là gã. Ở trong mắt Phi Mã Thần Tiễn chỉ có tên, trong mắt mọi người cũng chỉ có tên, gã đã biến mất.
Người tên hợp nhất, khi Phi Mã Thần Tiễn tỏa định thì lòng mọi người lạnh lẽo. Mặc kệ là tồn tại mạnh đến đâu thì lúc này cảm giác như mình bị tỏa định, là con mồi trước mũi tên nhọn, kinh dị ớn lạnh.
Khiến người rợn tóc gáy là mặc cho ngươi trốn tránh, che giấu cỡ nào cũng không thoát khỏi mũi tên nhọn tỏa định, ngươi vĩnh viễn bị nó nhắm vào.
Bị tỏa định nhưng Lý Thất Dạ cười nói:
– Ra tay đi.
Vèo!
Lý Thất Dạ chưa dứt lời Phi Mã Thần Tiễn đã ra tay. Tên bay khỏi tay, Phi Mã Thần Tiễn nắm bắt thời cơ tốt nhất, lúc Lý Thất Dạ nói chuyện cũng là khoảnh khắc hắn phân tâm lộ sơ hở.
Phi Mã Thần Tiễn bắt lấy cơ hội vạn năm khó gặp lập tức bắn tên, một mũi tên trí mạng. Tiếng mũi tên xé gió thật lâu sau mới truyền đến.
Máu bắn ra như nhảy ra không gian, vượt thời gian, lướt qua mọi thứ trên cõi đời, dù khoảng cách bao xa, thời gian dài dặc cỡ nào cũng không là gì, không tồn tại trước mũi tên.
Máu bắn qua, xoẹt một tiếng, cảnh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt mọi người. Khi máu bay vụt qua thì không gian hay thời gian đều héo tàn, dường như bị máu hút hết lực lượng chỉ còn cái vỏ. Khi máu vụt qua thì không trung để lại vết hằn đáng sợ, nhìn thấy ghê người.
Hơn nữa lúc máu bắn qua tất cả học sinh rùng mình, vì máu không chỉ rút lực lượng thời không mà hình như cũng rút hết huyết khí, lực lượng đại đạo, chân mệnh, hồn phách của họ cũng bay theo mũi tên.
Khoảnh khắc máu bắn ra kéo theo mọi thứ trên đời, rút đi tất cả tinh khí.
Mũi tên như vậy làm mọi người nổi da gà. Học sinh mạnh cỡ nào đều cho rằng mình sẽ chết trước mũi tên đó, chắc chắn không thoát khỏi mũi tên trí mạng này.
– Thật đáng sợ!
Trước đó một số học sinh hoặc nhiều hoặc ít trong lòng hơi khinh thường Phi Mã Thần Tiễn, vì gã không đến Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp mà đã vỗ ngực tự xưng.
Khi mũi tên này bắn ra, mũi tên trí mạng phá không, mọi người thót tim, sinh ra sợ hãi. Tất cả cảm thấy Phi Mã Thần Tiễn tự xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp có ngại gì? Chỉ bằng vào mũi tên này đã có thể xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp!
Khi mũi tên bắn ra, trong lòng mọi người đều nghĩ:
– Chết chắc.
Bọn họ cho rẳng Lý Thất Dạ phải chết trước mũi tên trí mạng này.
Nhưng lúc mũi tên trí mạng bay tới Lý Thất Dạ ra tay, trong tay hắn không có tên, không có cung, nhưng hắn bắn tên.
Mũi tên của Lý Thất Dạ lặng lẽ không tiếng động, không ai cảm nhận được uy lực của nó.
Nhưng khi Lý Thất Dạ bắn tên, trong lòng mọi người có cảm giác không gì sánh bằng, khoảnh khắc đó lòng bọn họ sinh ra một mũi tên, dường như mũi tên bay ra khỏi người họ bắn hướng Phi Mã Thần Tiễn.
Trong khoảnh khắc Phi Mã Thần Tiễn thành mục tiêu của mọi người, thành đối tượng bị mũi tên trong lòng họ bắn chết.
Cảm giác này không gì tả nổi, vì nhiều người không có thù oán với Phi Mã Thần Tiễn, thế nhưng lòng họ bỗng sinh ra mũi tên và có ý nghĩ muốn bắn chết gã. Lúc suy nghĩ đó hiện ra thì mọi người sợ hết hồn.
– Giết!!!
Lúc đám người sợ hãi ý niệm trong lòng mình, nhưng sát ý chỉ tăng không giảm, sát ý nóng cháy, mũi tên trong lòng bắn hướng Phi Mã Thần Tiễn quyết dồn gã vào chỗ chết.
Xoẹt!
Mũi tên phá không, trong lòng mọi người có tên, khi mũi tên muốn đẩy Phi Mã Thần Tiễn vào chỗ chết, mũi tên phá không bắn ngay giữa trán gã.
Trong phút chốc không khí đông lại, thời gian đứng lặng. Phi Mã Thần Tiễn đứng yên tại chỗ giữ tư thế bắn tên.
Một lát sau Phi Mã Thần Tiễn từ từ ngã ngửa ra sau.
Rầm!
Phi Mã Thần Tiễn nặng nề đập xuống đất.
Phi Mã Thần Tiễn ngửa mặt ngã dưới đất, mắt trợn to, giữa trán chậm rãi chảy ra máu tươi đỏ thắm.
Phút cuối sắp chết, Phi Mã Thần Tiễn thốt ra hai chữ:
– Không oan.
Sau đó Phi Mã Thần Tiễn nhắm mắt lại xuống suối vàng.
Mọi người trợn to mắt ốc bươu không tin nổi cảnh tượng trước mắt, nhìn xác Phi Mã Thần Tiễn nằm đó.
Cảm giác của mọi người vào lúc này hết sức rõ ràng, bọn họ cảm giác mình giết Phi Mã Thần Tiễn, cảm giác trong lòng mình bắn ra mũi tên đẩy gã vào chỗ chết. Dường như vào phút đó bọn họ là hung thủ giết Phi Mã Thần Tiễn.
Một lúc lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần hoảng sợ hét to:
– Trời ơi, chuyện gì thế này?
Cảm giác quá chân thật không giống ảo giác, mũi tên của mình bắn chết Phi Mã Thần Tiễn rất thật, như bọn họ tự tay giương cung bắn tên.
Mọi người lấy lại tinh thần hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ.
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế thầm hãi hùng, bọn họ hiểu Lý Thất Dạ mới bắn một mũi tên là cảnh giới cao nhất trong đạo tên. Phi Mã Thần Tiễn có tu luyện cả đời cũng không với tới cảnh giới này, nhưng Lý Thất Dạ luyện được.
Lý Thất Dạ nhún vai nói:
– Đừng nhìn ta, không phải ta giết chết hắn, là các ngươi. Trong lòng các ngươi có tên nên mới một mũi tên trí mạng, nếu lòng các ngươi không có tên thì không thể nào giết hắn.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế mọi người liếc nhau, không biết nên nói cái gì. Vì bọn họ cảm giác mũi tên của mình đẩy Phi Mã Thần Tiễn vào chỗ chết, cảm giác này rất thật.
Khi Lý Thất Dạ nói ra là họ giết Phi Mã Thần Tiễn, bọn họ là hung thủ mà không cách nào phản bác lại hắn.
Trước mắt bao người Lý Thất Dạ mang theo nhóm của mình ung dung rời đi, tập thể câm lặng nhìn theo hắn khuất xa.
Lúc này không ai dám hó hé tiếng nào. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế im thin thít không ngăn cản Lý Thất Dạ.
Nếu dựa vào sức mình, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế tự nhận không cản nổi mũi tên của Phi Mã Thần Tiễn. Mũi tên vô địch là thế nhưng Phi Mã Thần Tiễn chết trong tay Lý Thất Dạ, rõ rành rành hắn hơn xa gã.
Chương 4115: Ý Định Của Bảo Nguyên Chân Thần
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn nhau. Trước đó bọn họ xem thường thực lực của Lý Thất Dạ, cho rằng hắn giỏi nhất là ỷ vào Tẩy Tội kiếm. Giờ xem ra không phải vậy, thực lực của Lý Thất Dạ vốn rất mạnh.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế thầm thắc mắc từ khi nào Tẩy Tội viện ra học sinh mạnh như vậy, trước đó không nghe tiếng tăm gì?
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, một số học sinh thầm thắc mắc:
– Hắn thật sự là học sinh Tẩy Tội viện sao?
Trăm ngàn vạn năm nay Tẩy Tội viện không ra học sinh nào kinh diễm. Dù một số học sinh được thành tựu không tầm thường thì cũng là thật lâu sau khi rời khỏi Tẩy Tội viện, chưa từng có ai giống Lý Thất Dạ còn là học sinh Tẩy Tội viện mà đã kinh diễm vô song.
Sau khi Lý Thất Dạ đi, có học sinh lớn tuổi chắc chắn nói:
– Tiểu tử này tà môn, hắn tuyệt đối có vấn đề.
Nhìn Lý Thất Dạ đi xa, Bảo Nguyên Chân Thần lặng im. Phi Mã Thần Tiễn mạnh hơn gã rất nhiều vậy mà vẫn chết trong tay Lý Thất Dạ, nếu gã tìm hắn báo thù thì chẳng phải là tự tìm đường chết? Bảo Nguyên Chân Thần lặng im không nói nên lời.
Một lúc lâu sau Bảo Nguyên Chân Thần hít sâu, siết chặt nắm tay. Dù có thế nào Bảo Nguyên Chân Thần quyết tâm báo thù cho Đặng Nhâm Sâm đã chết.
Không cần biết phẩm tính của Đặng Nhâm Sâm thế nào, dù lão không quá xuất sắc trong số lão sư Bắc Viện. Nhưng Đặng Nhâm Sâm từng làm lão sư của gã, có ơn lớn với gã, không nhờ lão giúp đỡ thì Bảo Nguyên Chân Thần đã không được kỳ ngộ như vậy, không có gã ngày nay. Có thể nói không được Đặng Nhâm Sâm giúp đỡ thì Bảo Nguyên Chân Thần chỉ là học sinh bình thường trong Bắc Viện, cả đời tầm thường. Đừng nói gã trẻ vậy đã thành Bất Hủ Chân Thần, e rằng suốt đời gã khó thành Bất Hủ Chân Thần.
Không có Đặng Nhâm Sâm trợ giúp thì không có kỳ ngộ đó, có lẽ đời Bảo Nguyên Chân Thần chỉ miễn cưỡng đến Đăng Thiên Chân Thần. Với Bảo Nguyên Chân Thần thì Đặng Nhâm Sâm như phụ mẫu tái sinh, nên lão chết trong tay Lý Thất Dạ, dù có thế nào gã cũng phải báo thù!
Đám học sinh giải tán, chỉ còn lại Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, hai người xoay người đi.
Bảo Nguyên Chân Thần vội đuổi theo, chắp tay hướng hai người:
– Hai vị đạo huynh!
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế ngừng lại, chào Bảo Nguyên Chân Thần:
– Thì ra là Bảo Nguyên huynh.
Bảo Nguyên Chân Thần đã là Bất Hủ Chân Thần, tuy không mạnh giống Phi Mã Thần Tiễn nhưng thực lực cũng khá mạnh, đủ thân phận nói chuyện với Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế.
Đương nhiên nếu so về xuất thân, tiềm lực thì tương lai Bảo Nguyên Chân Thần không bằng Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế.
Bảo Nguyên Chân Thần chắp tay khiêm tốn nói:
– Tiểu đệ kính ngưỡng hai vị đạo huynh đã lâu mà mãi không có cơ hội bái kiến.
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế cười cười.
Khắc Thạch Chân Đế cảm khái nói:
– Một khối bảo nguyên của Bảo Nguyên huynh làm người hâm mộ, ta có nghe kỳ tích của Bảo Nguyên huynh.
Bảo Nguyên Chân Thần vội nói:
– Hổ thẹn, chẳng qua tiểu đệ may mắn chút, đánh bậy đánh bạ nuốt một khối bảo nguyên mà không chết, xem như trời thương.
Bảo Nguyên Chân Thần từng được kỳ ngộ lấy một khối bảo nguyên, lỡ nuốt vào, suýt mất mạng.
Tục ngữ nói gặp nạn lớn không chết sẽ có phúc về sau, cũng vì Bảo Nguyên Chân Thần vô tình nuốt khối bảo nguyên nên gã tu hành tiến bộ vùn vụt, nổi bật trong học viện lớn nhân tài lớp lớp như Bắc Viện, cuối cùng tuổi trẻ đã thành Bất Hủ Chân Thần.
Bảo Nguyên Chân Thần không quanh co, gã hỏi thẳng Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế:
– Hai vị đạo huynh định bỏ qua vậy sao?
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế không ngốc, bọn họ mỉm cười hỏi lại:
– Như thế nào? Bảo Nguyên huynh có đề nghị càng tốt?
Bảo Nguyên Chân Thần hít sâu, nghiêm túc nói:
– Không giấu gì hai vị đạo huynh, ta và Lý Thất Dạ có thù lớn, hắn giết hại Đặng lão của Bắc Viện chúng ta. Đặng lão có ơn lớn với ta, nên dù thế nào ta cũng bất chấp, quyết báo thù cho Đặng lão!
Nghe Bảo Nguyên Chân Thần nói thế làm Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế bất ngờ, nghiêm nghị gật đầu nói:
– Bảo Nguyên huynh rất có khí phách, biết khó vẫn làm, biết ơn báo đáp.
Làm Chân Đế, hai người nhìn ra được Bảo Nguyên Chân Thần tuy là Bất Hủ Chân Thần cũng tuyệt đối không đánh lại Lý Thất Dạ. Biết rõ mình không đấu lại Lý Thất Dạ nhưng Bảo Nguyên Chân Thần vẫn đấu cứng với hắn, đơn giản vì muốn báo thù cho Đặng Nhâm Sâm.
Biết ơn báo đáp đáng để người ta tôn kính.
Bảo Nguyên Chân Thần không giấu diếm, ngay thẳng nói:
– Hai vị đạo huynh chắc cũng thấy bằng vào ta tuyệt đối không đánh lại Lý Thất Dạ.
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế hiểu ý gã:
– Dù chúng ta liên hợp sợ là cũng khó khăn.
Bảo Nguyên Chân Thần nghiêm túc nói:
– Nhưng trong Cổ Viên không chỉ có hai vị đạo huynh, còn có Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế.
Khắc Thạch Chân Đế lắc đầu nói:
– Chúng ta và Lý Thất Dạ không có thù lớn.
Bảo Nguyên Chân Thần từ tốn nói:
– Không lẽ hai vị đạo huynh không muốn có trứng của Bình Thế Thước?
Kim Mãng Chân Đế cười nói:audio coi am
– Nếu cầu được thì càng tốt, không được thì cũng không miễn cưỡng.
Hai người biết bằng vào sức mình thì không đánh lại Lý Thất Dạ, muốn cướp trứng Bình Thế Thước từ tay hắn là vô cùng khó khăn.
Bảo Nguyên Chân Thần từ tốn nói:
– Nếu cộng thêm Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế thì sao? Hai vị đạo huynh cũng biết ta được một khối bảo nguyên, tác dụng của nó rất lớn, đặc biệt ở trong Cổ Viên thì càng có uy lực vô cùng!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nghe vậy nhìn nhau. Bảo họ không muốn có trứng Bình Thế Thước là lừa người. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế rất muốn nuôi một con Bình Thế Thước trong vòng khống chế của mình. Có một điều hai người không nói ra khỏi miệng, đó là trên Chí Tôn thụ Lý Thất Dạ một kiếm chém đệ tử môn đồ của họ, thù này thầm ghim trong lòng họ.
Tuy những đệ tử môn đồ này không được hai người chú trọng bồi dưỡng, nhưng dù sao học hành dưới tay họ, có tình sư đồ. Lý Thất Dạ chém đệ tử môn đồ của họ ngay trước người trong thiên hạ, không dễ bỏ qua vậy được.
Thù giết đồ đệ dù đến Chân Đế cũng khó vui lòng cười bỏ qua, người làm được điều đó hoặc là máu lạnh đến đáng sợ hoặc là lòng dạ thánh nhân.
Hai người là Chân Đế không phải hai loại người đó. Nhưng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế không mò rõ nội tình của Lý Thất Dạ, không dám hành động lỗ mãng, nếu thật sự có cơ hội thì hai người sẽ báo thù cho đệ tử môn đồ đã chết.