Đế Bá Audio Podcast
Tập 822 [Chương 4106 đến Chương 4110]
❮ sautiếp ❯Chương 4106: Mưu Cầu Của Đại Hắc Ngưu
Khóe mắt Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
– Trâu cục than, đừng gài bẫy lời nói với ta, có tin ta làm ngươi thành thịt bò nướng không?
Đại Hắc Ngưu cười gượng:
– Ta… ta… ta không có ý đó.
Đại Hắc Ngưu không tự xưng là ngưu siêu bảnh nữa, cười nham nhở nói:
– Ta chỉ muốn xin đại thánh nhân giúp đỡ.
Đại Hắc Ngưu chỉ lên trời:
– Ta tin đại thánh nhân cũng nhìn ra manh mối, biết chỗ này có yêu tà. Ta muốn nhờ đại thánh nhân ra tay trừ tai hại này.
Tần Quân ngước nhìn trời, lạnh nhạt nói:
– Nó không ở chỗ này, nơi đây chỉ là cái bình, điển hình gậy ông đập lưng ông.
Đại Hắc Ngưu vội nói:
– Ta biết chuyện đó, ta biết chỗ ẩn thân của nó, xin đại thánh nhân hãy ra tay nhổ nó đi trừ hại cho dân.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, chậm rãi nói:
– Như thế nào? Ngươi cũng muốn làm thánh nhân? Từ khi nào ngươi một bụng từ bi thương xót chúng sinh vậy?
Đại Hắc Ngưu cười cười:
– Đâu… đâu có, ta chỉ muốn tìm chút cảm giác an toàn, không tính là vì thiên hạ thương sinh.
Lần này Đại Hắc Ngưu rất thành thật nói:
– Nơi này dù gì là địa bàn của đại soái ngưu ta đây, nhưng có thứ quỷ quái chiếm chỗ này khiến người lòng hốt hoảng, vậy thôi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Quang Minh Thánh Viện, nội tình của đạo thống này hơn xa ngươi tưởng tượng, trong đó rắc rối phức tạp, không đơn giản chỉ có quang minh. Sự việc không thuần túy như quang minh soi sáng, không đơn giản vì thần thông của Viễn Hoang Thánh Nhân, chuyện này có rất nhiều góc cân bằng.
Đại Hắc Ngưu vênh váo nói:
– Chuyện đó thì bản đại soái ngưu biết một ít. Ví dụ thụ yêu già kia, ta biết hắn luôn muốn diệt Viễn Hoang Thánh Nhân, muốn tự mình phổ đạo.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, liếc Đại Hắc Ngưu, từ tốn nói:
– À, nói vậy ngươi đã biết gốc gác, lai lịch của hắn.
Đại Hắc Ngưu lập tức ngậm miệng không nói nhiều:
– Không biết.
Tần Quân không gặn hỏi nó, cười hờ hững:
– Loại chuyện này ngươi không cần tìm ta cũng có thể tự mình làm được. Đơn giản là một con tà vật, mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn Viễn Hoang Thánh Nhân đúng không? Ngươi cứ chém nó là xong.
Đại Hắc Ngưu gãi đầu bất đắc dĩ nói:
– Ha, ta cũng muốn lắm, đại soái ngưu ta cái gì cũng tốt nhưng nơi này thì không được, ta bị giới hạn.
Lý Thất Dạ liếc nó, nhàn nhã nói:
– Chẳng phải ngươi nói Thánh sơn là nhà của ngươi sao? Đồ trong nhà ngươi mà ngươi bị giới hạn? Lẽ ra ngươi nên muốn làm gì thì làm.
Đại Hắc Ngưu bứt rứt nói:
– Chuyện đó… tại… đều là Viễn Hoang Thánh Nhân khốn kiếp cả! Tổ cha nó, hố Thánh sơn nhà ta, nếu không thì ta đã chẳng…
Đại Hắc Ngưu rất là bực bội.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Con người của ta rất nhiệt tình giúp người khác, cũng thích giúp người. Nhưng ngươi nên biết trên đời không có bữa cơm miễn phí, nếu ta cứ thế giúp ngươi thì ta chịu thiệt rồi. Vì vậy ngươi hãy lấy ra chút thành ý, cho ta ích lợi gì đó đi.
Đại Hắc Ngưu lên tinh thần, nói ngay:
– Cái này dễ nói, đại thánh nhân, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi chịu không?
Lý Thất Dạ lườm nó:
– Dẹp đi, ngươi vốn là trâu rồi còn làm trâu ngựa gì.
Đại Hắc Ngưu thấy có lý:
– Nói cũng phải.
Đại Hắc Ngưu làm bộ dạng nghiêm túc nói:
– Đại thánh nhân cũng biết thứ này là tai họa, tuy ta không rõ Viễn Hoang Thánh Nhân để nó lại có ẩn ý gì nhưng ta dám chắc có ngày tà vật đó sẽ tai họa thiên hạ, tai họa Quang Minh Thánh Viện. Khi đó bao nhiêu sinh linh đồ thán, bao nhiêu sinh mệnh vô tội bị giết hại.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Liên quan gì ta? Ta không xuất thân từ Quang Minh Thánh Viện, nơi này sống hay chết liên quan gì ta? Huống chi Viễn Hoang Thánh Nhân không phải người tốt, mục đích hắn sáng tạo Quang Minh Thánh Viện chưa chắc thuần khiết gì. Có phải tà vật tai họa thiên hạ hay không chẳng sao cả.
Đại Hắc Ngưu nghẹn lời, không tìm ra lý do gì thuyết phục hắn:
– Cái này…
Lý Thất Dạ nhìn nó:
– Ta thấy hình như ngươi có món báu vật, hay là đưa nó cho ta.
Lý Thất Dạ vừa nói vừa liếc người Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu giật thót thụt lùi một bước, nó giơ móng lên che báu vật của mình.
Đại Hắc Ngưu tuyệt đối không muốn:
– He he, đại thánh nhân nói đùa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta biết báu vật của ngươi sinh ra theo ngươi, ngươi xem nó như mạng sống.
Đại Hắc Ngưu nhăn nhó nói:
– Đâu chỉ xem như mạng, nó là của quý của ta. Nếu đại thánh nhân thật sự muốn nó thì thôi ta khỏi cần xóa sổ tà vật, dù sao chẳng liên quan ta.
Lý Thất Dạ bật cười nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Thôi, coi như ta làm việc thiện lớn đi, suy nghĩ vì thương sinh thiên hạ, mưu cầu phúc lợi cho con dân Quang Minh Thánh Viện, ta chém nó là xong.
Đại Hắc Ngưu tức vỗ mông nịnh hót, khen luôn mồm:
– Ghê gớm, đại thánh nhân có khác. Hèn gì Bình Thế Thước hiến vòng hoa cho đại thánh nhân, trên cõi đời này chỉ mình đại thánh nhân là có tư cách đội vòng hoa của Bình Thế Thước.
Lý Thất Dạ phủi tay ngắt lời Đại Hắc Ngưu:
– Thôi, đừng vuốt mông ngựa nữa. Lần này ta đến Thánh sơn là để xem nó có thứ quỷ gì không, xem thử Viễn Hoang Thánh Nhân có thật sự lòng tồn tại quang minh, hoặc nên nói trong giai đoạn nào đó hắn thật sự muốn làm thánh nhân.
Đại Hắc Ngưu nghe Lý Thất Dạ nói thế phấn khởi cười hỏi:
– Đại thánh nhân có thù với Viễn Hoang Thánh Nhân? He he, ta biết rồi. Viễn Hoang Thánh Nhân để lại thủ đoạn lớn sâu trong Thánh sơn, rất ghê gớm. Viễn Hoang Thánh Nhân muốn làm gì thì khó nói.
Lý Thất Dạ cười tươi, tùy ý nói:
– Không tính là thù, dù có thù thì đã tan theo mây khói. Chẳng qua đạo khác nhau, cái gì nên dọn dẹp thì dọn dẹp.
Đại Hắc Ngưu giơ móng trâu lên muốn giơ móng cái khen ngợi:
– Đại thánh nhân có lòng dạ thật rộng!
Lý Thất Dạ cười cười, hỏi Đại Hắc Ngưu:
– Thụ yêu già tại sao bị nhốt ở đây?
Đại Hắc Ngưu kinh ngạc hỏi:
– Cái này mà đại thánh nhân cũng biết?
Rất nhanh Đại Hắc Ngưu thoải mái, nhún vai nói:
– Cụ thể không rõ nữa, lão ta không muốn nói nhiều, hình như cá cược với Viễn Hoang Thánh Nhân sau đó thua. Ta không biết tnguyên nhân cụ thể, lão rất là yếu.
Nhắc tới thụ yêu già làm Đại Hắc Ngưu hơi e ngại.
Lý Thất Dạ cười cười nhìn phía xa, chậm rãi nói:
– Ai thắng ai thua còn chưa biết được, Viễn Hoang Thánh Nhân chỉ thắng trong quá khứ, nhưng tương lai thụ yêu sẽ thắng.
Chương 4107: Bình Thế Thước Bị Thương (1)
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Rất có thể. Thụ yêu già còn nói Viễn Hoang Thánh Nhân là thánh nhân cái cóc khô gì, hiểu biết quang minh chẳng là cái thá gì. Trong lúc thụ yêu già mắng Viễn Hoang Thánh Nhân từng nói Viễn Hoang Thánh Nhân đơn giản là kỹ nữ muốn giải nghệ, đóng gói mình sạch sẽ hơn. Cái này không phải ta nói, là thụ yêu già chửi vậy!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta thật muốn đi gặp thụ yêu, đúng là có bản lĩnh.
Đại Hắc Ngưu đá lông nheo cười nham nhở:
– Hi, có muốn ta dẫn đường cho đại thánh nhân không? Tính tình của thụ yêu già thối hoắc, có Thủy Tổ từng đến bái phỏng nhưng đều cụp đuôi rời đi.
Đại Hắc Ngưu đổi giọng xúi giục:
– Ta tin nếu đại thánh nhân đi có thể cho thụ yêu già biết tay, để xem lão còn vênh váo được bao lâu.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu cố gắng xúi giục, thản nhiên nói:
– Như thế nào? Thụ yêu đã đánh ngươi nên ngươi thầm ghi hận cũng muốn đánh hắn một trận?
Đại Hắc Ngưu thẳng sống lưng rất là uy phong nói:
– Sao lại nói vậy? Bổn soái ngưu là thần thánh phương nào? Ta là chân tiên giáng trần, tuyệt thế vô song, duy nhất tuyên cổ. Hừm hừm, thụ yêu già chỉ là một khúc gỗ mục mà đánh được ta? Hừ.
Lý Thất Dạ không nể mặt chọt trúng chỗ đau của Đại Hắc Ngưu:
– Nhưng chắc chắn ngươi bỏ chạy mất bóng.
Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng:
– Trường hợp của ta gọi là quân tử mặc kệ tiểu nhân.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhưng về huyết thống của ngươi… ngươi biết không? Huyết thống của ngươi nếu làm canh thịt bò hơi xiên thịt bò thì rất bổ.
Đại Hắc Ngưu sợ hết hồn thụt lùi mấy bước:
– Không… không có đâu.
Đương nhiên Đại Hắc Ngưu biết huyết thống của mình rất bổ, người bình thường nếu dám mơ ước thì nó sẽ tiêu diệt ngay. Nhưng đối với Lý Thất Dạ thì Đại Hắc Ngưu không dám chắc.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Yên tâm, ta chỉ đùa.
Đại Hắc Ngưu thở phào:
– Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.
Dù vậy thấy nụ cười của Lý Thất Dạ làm lòng Đại Hắc Ngưu nao nao, nó giữ một khoảng cách với hắn.
Cuối cùng nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực đào rỗng báu vật chỗ này.
Lý Thất Dạ liếc qua Đại Hắc Ngưu:
– Đi thôi, tìm tà vật đó.
Đại Hắc Ngưu lập tức lên tinh thần:
– Ha ha, được!
Đại Hắc Ngưu hét to với các học sinh Tẩy Tội viện:
– Đám nhóc kia, thời gian không còn sớm, dọn dẹp đồ của mình đi theo đội, chúng ta quay về!
Chuyến đi thế giới xương trắng chất thành núi có thể nói học sinh Tẩy Tội viện thu hoạch phong phú, kiếm đầy ắp túi tiền. Bọn họ lấy được báu vật trong thế giới xương trắng chật ních túi sắp không chứa nổi.
Trong mắt học sinh Tẩy Tội viện thì thế giới đầy xương trắng này đã không còn đáng sợ, nơi này là kho báu siêu khổng lồ.
Nếu ngày thường bọn họ thấy xương trắng sẽ nổi da gà, nhưng giờ phút này tại đây bọn họ chỉ chăm chăm xem xương trắng chưa bị lục lọi, thấy xương nào chưa có ai chạm qua là bọn họ mắt sáng rỡ.
Nghe Đại Hắc Ngưu kêu về, vài học sinh Tẩy Tội viện còn thèm thuồng nhìn mấy khúc xương gần mình. Có học sinh thỏa mãn vỗ túi, bọn họ đã rất vừa lòng thu hoạch ngày hôm nay.
Vì báu vật thu hoạch trong chỗ này so với trước kia thì cả đời bọn họ chưa chắc kiếm được, nhiều báu vật như vậy có thể cho bọn họ chất đống thành kho báu.
Khi các học sinh Tẩy Tội viện lại xếp thành hàng vui vẻ theo sau lưng Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu chuẩn bị rời đi. Học sinh Tẩy Tội viện hiểu rằng cứ đi theo Lý Thất Dạ là đúng đắn nhất, tuyệt đối có thịt ăn, có báu vật để nhặt.
Đại Hắc Ngưu phấn khởi tinh thần nói:
– Đi, giờ chúng ta xuất phát ngay!
Báu vật nơi này không lọt vào mắt Đại Hắc Ngưu, nó không quan tâm. Khiến Đại Hắc Ngưu hưng phấn là Lý Thất Dạ sắp thanh tẩy tai họa ngầm trong lòng nó, làm nó rất vui vẻ.
Đoàn người Tần Quân rầm rộ rời khỏi thế giới xương trắng, rời khỏi biên thùy hẻo lánh trở về chính giữa Cổ Viên.
– Chiếp
Khi nhóm Tần Quân sắp ra khỏi biên thùy hẻo lánh thì có tiếng chim hót, một cái bóng vụt qua, con chim đáp xuống bàn tay Lý Thất Dạ.
Nhìn rõ ràng con chim rơi vào bàn tay Lý Thất Dạ, học sinh Tẩy Tội viện kinh kêu:
– Bình Thế Thước!
Người Bình Thế Thước lấp lánh ánh sáng nhưng dáng vẻ ủ rũ, người loang lổ vết máu, hiển nhiên nó bị thương, vết thương rất nặng.
Lý Thất Dạ lấy linh dược ra bôi trên người Bình Thế Thước, ánh mắt nghiêm túc.
Học sinh Tẩy Tội viện giật mình thầm nghĩ:
– Là ai tổn thương Bình Thế Thước?
Trước đó học sinh Tẩy Tội viện cảm thấy Bình Thế Thước là linh điểu không thể miêu tả, ai nỡ nhẫn tâm tổn thương nó?
Nhìn bộ dạng của Bình Thế Thước, Đại Hắc Ngưu nói:
– Chỗ này có hai con Bình Thế Thước làm ổ trên vách vực, xem ra có người xuống tay với Bình Thế Thước.
Bình Thế Thước mắt ngập nước nhìn Lý Thất Dạ, kêu một tiếng:
– Chiếp.
Đại Hắc Ngưu nghe hiểu, phiên dịch cho Lý Thất Dạ:
– Nó đang cầu cứu ngươi, còn một con Bình Thế Thước bị vây khốn.
Lý Thất Dạ nhẹ vuốt Bình Thế Thước, mỉm cười nói:
– Yên tâm, ta sẽ cứu nó ra.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nghiêm túc.
Đại Hắc Ngưu cười gian:
– Ha, người có thể đụng chạm Bình Thế Thước thì bản lĩnh cũng không nhỏ?
Trong nụ cười xen lẫn vui sướng khi người gặp họa.
Đại Hắc Ngưu biết lúc này có kẻ xui xẻo rồi, gặp xui lớn.
Trong Cổ Viên, nhiều học sinh hưng phấn, một tin hành lang truyền ra ngoài.
Học sinh tin tức nhanh nhạy loan tin ra ngoài:
– Nghe nói Cổ Viên xuất hiện một con Bình Thế Thước, không đúng, là hai con Bình Thế Thước.
– Bình Thế Thước? Đó là thứ gì?
Nhiều học sinh chưa từng nghe tên Bình Thế Thước, không biết Bình Thế Thước là cái gì.
Học sinh này đáp:
– Là một loại chim vô thượng công đức, ai được chim này quan tâm thì sẽ hưng thịnh lớn. Tại sao Quang Minh Thánh Viện hưng thịnh như vậy? Tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân quang minh sáng soi như thế? Truyền thuyết Viễn Hoang Thánh Nhân được Bình Thế Thước quan tâm, từ nay quang minh soi sáng, Quang Minh Thánh Viện hưng thịnh nhiều.
Đám người nghe vậy giật mình kêu lên:
– Có con chim công đức thần kỳ vậy sao?
Ngay sau đó truyền đến tin tức khiến người hưng phấn:
– Tin tốt đây! Nhóm Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế tìm được hang ổ của Bình Thế Thước, đang chuẩn bị bắt giữ.
Nghe tin đó nhiều học sinh hưng phấn chạy đi xem:
– Sắp bắt Bình Thế Thước!
Nhiều học sinh thảo luận:
– Không lẽ nhóm Kim Mãng Chân Đế muốn có được Bình Thế Thước, hưng thịnh vạn cổ?
Học sinh lớn tuổi gật đầu nói:
– Không có gì lạ, dù sao ai chẳng muốn có chim công đức vô thượng như Bình Thế Thước, muốn chiếm làm của riêng, mang đến đại cát cho tông môn của mình, mang đến đức vận, khiến truyền thừa của mình hưng thịnh muôn đời.
Mọi người thấy có lý, đều gật gù.
Chương 4108: Bình Thế Thước Bị Thương (2)
Nhiều học sinh nghe tin chạy tới nơi Bình Thế Thước làm ổ, chỗ đó đã đông đúc biển người. Trên trời hay dưới đất, ngọn núi phía xa đều có rậm rạp học sinh vây xem.
Chỗ Bình Thế Thước làm ổ là một ngọn núi cheo leo, ngọn đâm thẳng lên trời như thần kiếm, bốn phía là vách vực.Vách vực cạnh đỉnh núi có cái hang đá, hang không lớn, đủ cho đứa bé đi vào.
Trong hang đá lấp lóe ánh sáng, mơ hồ thấy một cái ổ. Ổ bện bằng kim nhung hương thảo cực kỳ quý giá, bên trên lót đầy cành lá báu, chỉ cái ổ đã vô giá.
Trong ổ chim lấp lánh ánh sáng phát ra từ trứng chim, bị hang che nên không thấy rõ bên trong có mấy quả trứng, nhưng chắc chắn không chỉ có một quả.
Trứng chim trong cái hang này hiển nhiên là trứng của Bình Thế Thước.
Một con Bình Thế Thước che trước hang đánh nhau với nhóm Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Phi Mã Thần Tiễn.
Con Bình Thế Thước này to hơn con Bình Thế Thước kết vòng hoa cho Lý Thất Dạ một chút, hiển nhiên là chim trống.
Nhìn cảnh này mọi người biết ngay nhóm Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế không đến vì Bình Thế Thước mà là nhằm vào trứng chim.
Có học sinh hiểu ra:
– Hóa ra không phải vì bắt giữ Bình Thế Thước mà muốn cướp trứng chim.
Bảo Nguyên Chân Thần cũng có mặt, gã nhìn chằm chằm trứng chim trong ổ, rục rịch nói:
– Bình Thế Thước xa lánh người, trên đời hiếm ai được nó quan tâm. Người đời muốn dược Bình Thế Thước quan tâm là không thể nào, nhưng nếu từ nhỏ nuôi nấng một con Bình Thế Thước thì chưa chắc.
Bảo Nguyên Chân Thần cũng muốn có một quả trứng chim Bình Thế Thước, vì gã nghe vài truyền thuyết rằng nếu được Bình Thế Thước quan tâm thì bảo đảm bình an một đời.
Nhưng Thủy Tổ còn không được Bình Thế Thước quan tâm chứ nói gì bọn họ. Tuy nhiên được một quả trứng Bình Thế Thước thì khác, ấp trứng ra con chim rồi nuôi lớn có lẽ nó sẽ đi theo ngươi cả đời.
Con chim công đức lớn vô thượng có thể mang đến may mắn cho người, nếu được Bình Thế Thước đi theo thì sẽ đại cát đại hưng.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Phi Mã Thần Tiễn ôm mục đích giống vậy. Bọn họ phát hiện ổ Bình Thế Thước trước, nên Bảo Nguyên Chân Thần cũng ngại chen chân vào, hơn nữa chưa chắc Kim Mãng Chân Đế đồng ý người khác cùng chia sẻ.
Nhiều học sinh nhìn ổ Bình Thế Thước nhưng không thấy rõ bên trong có mấy trứng chim.
– Có lẽ không chỉ một quả trứng.
Nơi này có nhiều học sinh vây xem, một số học sinh cường đại thèm muốn trứng Bình Thế Thước nhưng không dám đi lên giành.
Trên bầu trời vang lên giọng than thở:
– Nó không chịu đựng nổi nữa rồi.
Linh Tâm Chân Đế đứng trên trời, ít ai dám đến gần vì nàng là Chân Đế thất cung.
Một con Ngũ Thải Thần Diên nâng Linh Tâm Chân Đế đứng trên cao, hiển nhiên nó đã bị nàng hàng phục.
Ba người Kim Mãng Chân Đế liếc nhau, cùng quát to:
– Chuẩn bị!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Phi Mã Thần Tiễn định đánh ra một kích trí mạng.
Mới rồi ba người còn giữ sức vì sợ tồn tại cường đại như Linh Tâm Chân Đế cướp trứng Bình Thế Thước. Giờ Linh Tâm Chân Đế không định ra tay nên ba người định đánh nhanh rút gọn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Bình Thế Thước trống nỏ mạnh hết đà, người nó loang lổ vết máu, dù toàn thân toát ra ánh sáng nóng bỏng, hai cánh giương rộng như thần đao nhưng nó không đánh lại ba người Kim Mãng Chân Đế.
Thấy Bình Thế Thước kiên cường trong tay Kim Mãng Chân Đế lâu như vậy, có người cảm khái:
– Con Bình Thế Thước này đã rất mạnh rồi.
Kim Mãng Chân Đế, Phi Mã Thần Tiễn, Khắc Thạch Chân Đế quát to:
– Giết!
Thần uy quét qua tứ giăng thiên địa, đánh nát vạn vực.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ không ngớt, ngọn núi nứt nẻ.
– Chiếp!
Con Bình Thế Thước hót lên, lông chim toàn thân bắn ra như mũi tên, biết rõ không đánh lại chỉ còn cách chết trận đến cùng.
Bùm!
Lông chim bắn ra bị đánh rơi, một kích trí mạng của ba người Kim Mãng Chân Đế chém hướng Bình Thế Thước.
Mọi người nhìn cảnh này đều cho rằng Bình Thế Thước chết chắc:
– Chết chắc rồi.
Keng!
Khoảnh khắc này một kiếm vắt ngang trời chặn lại công kích trí mạng.
Một kiếm vắt ngang không trung tràn ngập quang minh, từng lũ pháp tắc quang minh rũ xuống. Khi quang minh như sương khói tán đi thì chỗ đó như mở ra tiên nguyên.
Kiếm che đằng trước Bình Thế Thước như cắt đứt cửu thiên thập địa, vắt ngang xưa và nay. Chỉ một kiếm giăng ngang dường như không tồn tại nào vượt qua được, bất cứ công phạt nào đều sẽ bị kiếm cản lại.
Thấy kiếm giắt ngang không trung, người nhận ra trước tiên là Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế:
– Tẩy Tội kiếm!
Những người khác lục tục nhận ra.
Nhiều học sinh lấy lại tinh thần, một số hét to:
– Tẩy Tội kiếm, Tẩy Tội kiếm của Tẩy Tội viện!
Đám học sinh liếc nhau, không ai ngờ vào phút then chốt Tẩy Tội viện sẽ xen vào, cướp con mồi với nhóm Khắc Thạch Chân Đế.
Có người mắt sắc thấy Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nói:
– Là Lý Thất Dạ đó.
Mọi người giương mắt nhìn, người tới đúng là Lý Thất Dạ, ngoài ra còn có Đại Hắc Ngưu, học sinh Tẩy Tội viện.
Có người thấy Bình Thế Thước đậu trên vai Lý Thất Dạ, hét to:
– Nhìn kìa, một con Bình Thế Thước khác!
Thấy Bình Thế Thước trên vai Lý Thất Dạ, có học sinh nói:
– Là con Bình Thế Thước mới bỏ chạy, không lẽ nó rơi vào tay Lý Thất Dạ?
Học sinh khác nhìn ra manh mối:
– Không, xem bộ dạng thì con Bình Thế Thước chạy trốn này vời cứu binh đến, nó muốn trở về cứu Bình Thế Thước trống.
Nhiều học sinh nghe vậy nhìn nhau.
Một số học sinh không cho là đúng, nói:
– Cứu binh, bằng vào học sinh Tẩy Tội viện?
Không trách đám học sinh coi khinh học sinh Tẩy Tội viện nhóm Lý Thất Dạ. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế rất mạnh, bọn họ là Chân Đế, thực lực miễn bàn cãi. Phi Mã Thần Tiễn là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, thực lực so với Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Ba người họ hợp tác, nhiều học sinh không nghĩ ra Tẩy Tội viện có bản lĩnh gì cứu Bình Thế Thước khỏi tay họ. Trong mắt nhiều người thì đám học sinh Tẩy Tội viện không biết tự lượng sức mình.
Thấy Lý Thất Dạ và Bình Thế Thước trên vai hắn, mắt Bảo Nguyên Chân Thần lấp lóe, con ngươi co rút:
– Hắn lại tới.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn hướng Lý Thất Dạ, thấy Bình Thế Thước đậu trên vai hắn liền hiểu có chuyện gì. Chắc con Bình Thế Thước cầu cứu Lý Thất Dạ. Bị Lý Thất Dạ phá hỏng chuyện tốt khiến Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế ánh mắt lạnh lẽo lộ ra sát ý, nhưng làm Chân Đế, bọn họ có sức chịu đựng cao không khùng lên ngay.
Chương 4109: Làm Nha Hoàn Cho Ta?
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế thường liếc hướng Tẩy Tội kiếm, lúc ở Chí Tôn thụ họ đã thấy uy lực của nó nên trong lòng rất kiêng dè.
Lý Thất Dạ vỗ tay bước tới, cười nói:
– Được rồi, giải tán đi. Từ giờ ổ Bình Thế Thước này do ta tiếp nhận, ai đều đừng hòng nhúng chàm.
Khi Lý Thất Dạ vỗ tay thì con Bình Thế Thước bị thương hót vang, bay tới vòng quanh Lý Thất Dạ vài vòng rồi đậu trên vai hắn.
Nhìn Bình Thế Thước đứng hai bên vai Lý Thất Dạ, đám người kinh kêu:
– Tại sao Bình Thế Thước thân thiết với hắn như vậy?
Nhiều người không tin nổi.
Phi Mã Thần Tiễn lạnh lùng nói:
– Bình Thế Thước là vật vô chủ, dựa vào cái gì nói là của ngươi?
Lý Thất Dạ cười hờ hững:
– À, ta nói của ta thì nó là của ta, bây giờ chúng nó là vật có chủ, có ai không phục?
Lý Thất Dạ kêu Đại Hắc Ngưu lấy ổ Bình Thế Thước ra.
Mọi người biến sắc mặt, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế. Dù sao tất cả học sinh có mặt ai không muốn chiếm Bình Thế Thước? Giờ Lý Thất Dạ nói như vậy rõ rành rành là khiêu khích mọi người.
Khắc Thạch Chân Đế nét mặt sa sầm nói:
– Ngươi đang khiêu khích hào hùng thiên hạ?
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
– Đúng vậy! Gì mà khiêu khích hào hùng thiên hạ, các ngươi quá coi trọng bản thân, nâng cao mình quá. Ở trong mắt ta thì các ngươi chỉ là một đám gấu chó!
Lý Thất Dạ dứt lời gây xôn xao, nhiều học sinh chửi mắng hắn, trợn trừng mắt.
– Càn rỡ!
Lý Thất Dạ nói như thế không chỉ nhằm vào Khắc Thạch Chân Đế còn chửi vào mặt mọi người. Các học sinh Quang Minh Thánh Viện ở đây ai chẳng phải là rồng phượng trong cõi người, giờ bị một học sinh Tẩy Tội viện nhục nhã hỏi sao họ không tức điên?
Có học sinh bực tức nói:
– Thứ không biết sống chết còn dám huênh hoang.
Học sinh khinh thường nói:
– Láo quá, tưởng mình là Thủy Tổ chắc? Dám ngông cuồng như thế, không đi tiểu một bãi soi mặt mình đi, chỉ là học sinh Tẩy Tội viện, hậu đại một đám kẻ ác, đồ vô sỉ!
Học sinh các học viện lớn mắng chửi thậm tệ, xem Lý Thất Dạ là kẻ thù.
Linh Tâm Chân Đế mở miệng hỏi:
– Không biết là nhân vật nào ở trong mắt đạo hữu mới là anh hùng?
Giọng Linh Tâm Chân Đế êm tai dễ nghe, nàng không tức giận, chỉ tò mò nên mới hỏi như vậy.
Lý Thất Dạ liếc qua Linh Tâm Chân Đế, cười nói:
– Ít nhất nàng không phải, đương nhiên nói nàng là gấu chó thì hơi quá mức. Mỹ nhân như nàng không vụng về như gấu chó, nha đầu có chút lanh lợi, có thể làm nha hoàn để ta sai khiến.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngây như phỗng. Nhóm Triệu Thu Thực đứng sau lưng Lý Thất Dạ thầm toát mồ hôi giùm hắn, tim đập nhanh.
Lúc trước Lý Thất Dạ đã nói câu tương tự nhưng chỉ lén nói chuyện, giờ hắn nói ngay trước mặt Linh Tâm Chân Đế, và ở trước mặt người trong thiên hạ thì rất khủng khiếp, bọn họ nghe mà tim đập chân run.
Mọi người đờ đẫn nhìn Lý Thất Dạ, một số ngó hắn như xem đồ ngốc. Trong mắt họ thì Lý Thất Dạ hoặc là ngu hoặc điên.
Linh Tâm Chân Đế là nhân vật thế nào? Chân Đế thất cung, vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần, ngẫm lại xem nhân vật như vậy cao cao tại thượng biết bao, khiến bao người ngước nhìn. Hôm nay Lý Thất Dạ huênh hoang dám đòi Linh Tâm Chân Đế làm nha hoàn cho hắn sai khiến, quá kiêu ngạo, không muốn sống nữa.
Một số học sinh mến mộ Linh Tâm Chân Đế bực tức nói:
– Thứ không biết sống chết dám hời hợt trêu người, tội đáng muôn chết!
Vài học sinh khinh thường nói:
– Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không soi gương xem bộ dạng của mình thế nào. Hừ, bằng vào hắn cũng xứng?
Linh Tâm Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, nghiêng đầu nói:
– Con người của ngươi hơi hoang đường.
Linh Tâm Chân Đế không giận, nàng lắc đầu xoay người đi.
Thấy Linh Tâm Chân Đế không tức giận chỉ bỏ đi, một số học sinh hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Họ Lý, coi như hắn mạng lớn, may mắn Linh Tâm bệ hạ là người khoan hồng độ lượng, không thì huênh hoang như hắn đủ chết một trăm lần.
Đại Hắc Ngưu đã lấy ổ Bình Thế Thước ra khỏi hang đá, bên trong có bốn quả trứng chim. Thấy ổ của mình, hai con Bình Thế Thước ríu rít kêu, bay tới ngậm hai bên ổ bay lên.
Lý Thất Dạ thấy ổ đã được lấy ra, lạnh nhạt nói:
– Được rồi, nếu ai không có ý kiến thì nên kết thúc.
Phi Mã Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng:
– Lấy trứng Bình Thế Thước mà muốn đi? Ngươi đừng mơ.
Lý Thất Dạ dừng bước nhìn nhóm Phi Mã Thần Tiễn, mỉm cười hỏi:
– Như thế nào? Các ngươi không phục? Được rồi, có mấy người không phục thì xưng tên hết ra, ta đánh tới khi các ngươi chịu phục!
Nghe Lý Thất Dạ bá khí nói, học sinh Tẩy Tội viện đều phục rồi. Ngay trước mặt Chân Đế nói muốn đánh tới khi đám Chân Đế chịu phục, đúng là câu nói bá khí hết sức. Hơn nữa chỗ này không chỉ có một Chân Đế.
Nhiều học sinh trừng mắt Lý Thất Dạ, trong mắt phun ra lửa giận.
Khắc Thạch Chân Đế chậm rãi nói:
– Bạn học Lý nói như thế hơi cuồng.
Khắc Thạch Chân Đế không có vẻ tức giận nhưng nghe giọng nói chất chứa khó chịu, vì bọn họ dẫu sao là một Chân Đế, bị người tuyên bố đánh họ tới khi phục ngay trước mắt cảm nhận, dù là tượng đất cũng có ba phần tính tôi, huống chi bọn họ là Chân Đế uy hiếp bát phương.
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
– À, con người của ta luôn cuồng vậy đấy, không thì người ta đã chẳng gọi ta là Đệ Nhất Hung Nhân. Nếu các ngươi không phục thì cứ đến cắn ta đi, ta thoải mái chơi với các ngươi.
Câu bá khí này rõ rành rành là khiêu khích nhóm Khắc Thạch Chân Đế, thậm chí tát tai họ.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, đều chờ nhóm Khắc Thạch Chân Đế xử cái tên cuồng không biết trời cao đất rộng này.
Tất cả học sinh nín thở, bọn họ cảm thấy Chân Đế sẽ không nhịn được cơn tức này.
Có vị Chân Đế nào không sất trá phong vân, uy hiếp bát phương? Hôm nay bị học sinh Tẩy Tội viện như Lý Thất Dạ khiêu khích, hễ là Chân Đế đều sẽ một bàn tay đập chết hắn!
Kim Mãng Chân Đế lên tiếng:
– Bạn học Lý, hôm nay chúng ta đến đây không phải vì giành khí phách, không vì sính miệng lưỡi.
Nhiều học sinh thầm giơ ngón cái.
Có học sinh cảm khái:
– Chân Đế có khác, học sinh Tẩy Tội viện tầm thường làm sao so sánh với lòng dạ như Kim Mãng Chân Đế được. Kim Mãng Chân Đế thật là rộng rãi rộng lượng.
Nhiều học sinh gật gù.
Có học sinh cười khẩy nói:
– So với lòng dạ rộng lượng của Kim Mãng Chân Đế thì họ Lý ngông cuồng huênh hoang, hùng hổ dọa người càng thô tục nông cạn.
Chương 4110: Đỡ Ba Mũi Tên Của Ngươi
Kim Mãng Chân Đế nhìn chằm chằm tổ chim của Bình Thế Thước sau lưng Lý Thất Dạ, hay nói chính xác hơn là bốn quả trứng trong tổ.
Kim Mãng Chân Đế chậm rãi nói:
– Chúng ta hôm nay tới đây là vì Bình Thế Thước. Tổ này có bốn quả trứng, bạn học Lý cần gì độc chiếm? Ta chỉ lấy một quả trứng Bình Thế Thước là được, hy vọng bạn học Lý có thể nương tay thỏa mãn một chút.
Khắc Thạch Chân Đế gật gù đồng ý:
– Đúng vậy!
Bọn họ đến vì trứng Bình Thế Thước chứ không phải tranh một hơi, quan trọng nhất là chia được trứng chim.
Khắc Thạch Chân Đế chậm rãi nói:
– Trong ổ có bốn quả trứng, ba người chúng ta một người một quả, còn một quả và hai con Bình Thế Thước thì bạn học Lý hoàn toàn có thể mang đi, chúng ta sẽ không khó xử.
Nghe Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nói, các học sinh gật gù:
– Câu này có lý.
Mọi người đều cảm thấy có đạo lý.
Trong tổ Bình Thế Thước có bốn quả trứng, ba người Kim Mãng Chân Đế mỗi người một quả, chừa cho Lý Thất Dạ một quả để hắn mang Bình Thế Thước đi, ai đều cảm thấy yêu cầu này không quá đáng.
Nhìn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế rộng lượng như thế, đám học sinh khen:
– Nhóm Khắc Thạch Chân Đế tốt tính quá, lòng dạ rộng lớn. Chân Đế có khác, chúng ta không thể so sánh.
Lý Thất Dạ nhìn ba người Kim Mãng Chân Đế, bật cười nói:
– Mỗi người một quả? Các ngươi suy nghĩ nhiều, ta muốn hết tất cả, các ngươi không liên quan gì.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế đám học sinh không vừa lòng.
Học sinh hừ mũi nói:
– Quá đáng hết sức, hừ! Quá ngông nghênh!
Học sinh khinh thường lạnh lùng nói:
– Họ Lý không biết điều, cho mặt mũi còn lên mặt, chờ xem hắn đi tìm chết thế nào!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Phi Mã Thần Tiễn biến sắc mặt. Đặc biệt là Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sầm mặt xuống.
Nói sao thì bọn họ là một Chân Đế, đừng nói trong Quang Minh Thánh Viện, nhìn khắp Tiên Thống Giới này họ rất nặng ký. Bọn họ chỉ lấy một quả trứng chim đã là rất thân thiện rồi, bọn họ cũng vô cùng khoan hồng độ lượng. Nay Lý Thất Dạ hùng hổ một bước không nhường, hoàn toàn không xem họ là cái đinh gì, ba người sao nhịn được?
Tục ngữ nói rất hay, tượng đất cũng có ba phần tính tôi chứ nói gì bọn họ. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sầm mặt xuống, mắt lóe tia sáng lạnh.
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén trầm giọng quát:
– Tiểu tử, ngươi quá cuồng!
Không trách Phi Mã Thần Tiễn thiếu kiên nhẫn, trước đó gã chịu thiệt lớn trong tay Lý Thất Dạ, tuy không có người ngoài biết nhưng gã vẫn thấy hết sức nhục nhã.
Bây giờ kết thù kết oán với Lý Thất Dạ, có thể nói là thù mới hận cũ!
Lý Thất Dạ cười nhìn Phi Mã Thần Tiễn:
– Đúng rồi, như đã nói, ta cuồng rồi sao? Như thế nào? Ngươi không phục? Có phải lần trước chưa đốt mông ngươi thành sườn heo, không đúng, là thịt ngựa nướng, ưm, hơi bị ngon.
Mặt Phi Mã Thần Tiễn đỏ rần, tức giận run người. Lần trước Phi Mã Thần Tiễn bị lửa của Lý Thất Dạ đốt chật vật chạy trốn, trừ bộ hạ của gã ra không có người ngoài biết.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra trước công chúng như đâm vào vết sẹo lòng gã, hỏi sao Phi Mã Thần Tiễn không tức run người.
Phi Mã Thần Tiễn không nhịn được nữa, đứng ra hét to:
– Tiểu súc sinh, dám đỡ mấy mũi tên của ta không!?
Ngày thường Phi Mã Thần Tiễn từng sợ ai? Làm Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, thực lực của gã mạnh hơn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, đủ cho gã ngạo thị bát hoang, càn quét cửu thiên thập địa. Bây giờ bị vãn bối như Lý Thất Dạ nhục nhã làm Phi Mã Thần Tiễn lửa giận ngút trời.
Lý Thất Dạ xì cười nhìn Phi Mã Thần Tiễn:
– Bằng vào ngươi? Bất Hủ Chân Thần trăm vạn kiếp như ngươi hơi miễn cưỡng, tưởng mình là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp sao?
Mặt Phi Mã Thần Tiễn đỏ rần, cuối cùng lạnh lùng nói:
– Ngươi…!
Bổn tọa… có tốc độ bằng Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp!
Phi Mã Thần Tiễn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Nghe Phi Mã Thần Tiễn nói thế nhiều học sinh hoang mang nhìn nhau.
Lý Thất Dạ xì cười nói:
– A, thì ra tốc độ có thể đến trình độ đó. Nói hơn nửa ngày toàn là khoác lác, chỉ hơi miễn cưỡng đến trăm vạn kiếp đã thổi phồng thành ngàn vạn kiếp. Thần Thú Thiên Nhung Quân các ngươi đều thích khoác lác vậy sao?
Phi Mã Thần Tiễn tức giận run rẩy, mặt đỏ rần ú ớ:
– Ngươi…!audio coi am
Thì ra thực lực của Phi Mã Thần Tiễn không đến Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, chẳng qua gã được người ta khen ‘tốc độ bằng Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp’. Rồi có người tuyên truyền Phi Mã Thần Tiễn là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp. Phi Mã Thần Tiễn không đặc biệt thanh minh nên mọi người đều tưởng gã đã là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Giờ ngay trước mặt mọi người bị Lý Thất Dạ vạch trần lời nói dối làm Phi Mã Thần Tiễn hết sức xấu hổ. Vì cho đến nay Phi Mã Thần Tiễn rất hưởng thụ được người ta tôn xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, nay Lý Thất Dạ vạch trần gã trước người trong thiên hạ là nhục nhã gã.
Phi Mã Thần Tiễn lạnh lùng cười:
– Tiểu súc sinh có dám đỡ mấy mũi tên của ta không!?
Ong ong ong ong ong!
Trường cung của Phi Mã Thần Tiễn không bắn tự ngân, toát ra hơi thở sắc lạnh, cây cung này là hung khí.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, mặc dù Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp tên không xứng với thật, nhưng danh hiệu Thần Tiễn của Phi Mã Thần Tiễn là thật trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ dửng dưng cười nói:
– Đỡ vài mũi tên của ngươi thì có sao? Ta không dùng binh khí, chỉ đứng yên cho ngươi bắn thì ngươi cũng không bắn trúng được.
Nghe câu nói cuồng vọng của Lý Thất Dạ, tất cả học sinh xoe tròn mắt:
– Tiểu tử này bị điên sao?
Nhóm Triệu Thu Thực giật nảy mình. Tuy Phi Mã Thần Tiễn không có thực lực Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, nhưng danh hiệu Thần Tiễn không giả. Tiễn thuật hay tốc độ của Phi Mã Thần Tiễn đều đặc biệt đương thời, giờ Lý Thất Dạ nói đứng yên cho gã bắn thì quá ngông cuồng.
Học sinh cười khẩy nói:
– Hừ! Thứ không biết tự lượng sức mình, hắn còn chưa thấy thuật tên vô thượng của Phi Mã Thần Tiễn mới nói vậy.
Có học trưởng thấy Lý Thất Dạ khoác lác quá mức, lắc đầu nói:
– Nếu hắn dùng Tẩy Tội kiếm thì không chừng ngăn được tên của Phi Mã Thần Tiễn, nhưng bảo là đứng yên cho người ta bắn thì tự sát.
Học sinh khinh thường nói:
– Hắn tự tìm chết thì trách được ai.