Đế Bá Audio Podcast
Tập 821 [Chương 4101 đến Chương 4105]
❮ sautiếp ❯Chương 4101: Bụng Dạ Gian Xảo Của Đại Hắc Ngưu
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Ta đang nói thân thể mạnh mẽ, vạm vỡ, làm thịt nấu bát canh thịt bò nóng thì hương vị không tệ.
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên hùng hổ như sấm:
– Này… quá vô tình! Ta dù gì là tiên chủng!
Sau đó Đại Hắc Ngưu rũ vai xuống hết sức ủ rũ.
Bộ dạng Đại Hắc Ngưu chọc cười học sinh Tẩy Tội viện, bọn họ vội nín cười, không dám quá càn rỡ.
Bị Lý Thất Dạ đả kích xong Đại Hắc Ngưu đảo tròng mắt, lùi một bước, con mắt như cái chuôi chớp một cái cười gian với Đỗ Văn Nhụy:
– Này chàng trai, có chuyện quên nói với ngươi.
Đỗ Văn Nhụy rất kiêng dè cảnh giác với Đại Hắc Ngưu, hỏi:
– Không biết có chuyện gì?
Dù sao lúc Đỗ Văn Nhụy còn trẻ không chỉ có gã, từng có bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm chịu thiệt dưới móng của Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu cười gian chậm rãi nói:
– Tiểu tử Kim Bồ có chút thủ đoạn, xem ra được cao nhân chỉ điểm. Hình như có xiềng xích gì đó bị Kim Bồ gỡ bỏ, ôi chà, ta không rõ tiểu tử đó muốn làm gì.
Đỗ Văn Nhụy giật mình sau đó nửa tin nửa ngờ hỏi:
– Thật không vậy?
Dù sao bọn họ đã bị con Đại Hắc Ngưu lừa nhiều rồi.
Đại Hắc Ngưu nhún vai thản nhiên nói:
– Lời ta nói thật còn hơn trân châu, đương nhiên nếu ngươi không tin thì thôi.
Biểu tình Đỗ Văn Nhụy nghiêm túc chắp tay hướng Lý Thất Dạ, nói:
– Lý công tử, các học sinh xin nhờ công tử chăm sóc giùm, ta đi rồi về liền.
Đại Hắc Ngưu giơ móng đá bùm bùm:
– Yên tâm đi đi, có bổn soái ngưu ở thì ai dám đụng vào bọn họ. Cứ yên tâm, ai dám đụng vào một sợi lông của bọn họ thì bổn đại soái ngưu sẽ đạp nát!
Lý Thất Dạ gật đầu cười nói:
– Đi đi. Nguồn truyện audio Podcast
Đại Hắc Ngưu làm việc không đáng tin, Đỗ Văn Nhụy không tin nó, nhưng có Lý Thất Dạ nói một câu khiến gã yên lòng.
Đỗ Văn Nhụy cúi đầu sau đó xoay người đi, chớp mắt biến mất phía cuối trời, tốc độ rất nhanh, dường như gã rất sốt ruột.
Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng Đỗ Văn Nhụy khuất xa, cười gian nói:
– Ha, bản lĩnh của tiểu tử này cũng cao, kinh tài tuyệt diễm, năm xưa rất kiệt xuất. Đáng tiếc hắn cứ muốn ở lại nơi hẻo lánh Tẩy Tội thành, lãng phí bản lĩnh tuyệt thế của mình, tiếc ơi là tiếc.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ai có chí nấy, còn ngươi ở trong vườn thánh thú làm gì? Nơi này ngươi muốn đến thì dến, muốn đi thì đi.
Đại Hắc Ngưu bực bội nói:
– Ha, ngươi nghĩ bổn soái ngưu muốn ở lại đây sao? Cũng tại tên khốn Viễn Hoang Thánh Nhân!
Học sinh Tẩy Tội viện hỏi:
– Thủy Tổ của chúng ta thế nào?
Đại Hắc Ngưu hừ lạnh một tiếng:
– Tên khốn Viễn Hoang Thánh Nhân trộm đồ của nhà chúng ta, ta đang muốn lấy lại đây!
Học sinh Tẩy Tội viện không tin:
– Gạt người! Thủy Tổ của chúng ta vô địch tuyệt thế, quang minh rực rỡ, thánh quang sáng soi, sao có thể trộm đồ của nhà ngươi? Đây là ô miệt Thủy Tổ chúng ta!
Học sinh Tẩy Tội viện bực tức trừng Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu cười gằn:
– Ha, chỉ có đám nhãi vô tri các ngươi mới tưởng tượng Viễn Hoang Thánh Nhân tốt đẹp như vậy. Thánh nhân? Toàn cố làm ra vẻ. Nếu hắn là thánh nhân thì tại sao vứt bỏ Tẩy Tội thành các ngươi? Sao để con dân Tẩy Tội thành đời này đến đời khác chịu tội trong Tẩy Tội thành? Các ngươi nên biết Tẩy Tội thành chỉ là chỗ Viễn Hoang Thánh Nhân tẩy tội của mình, dùng tội ác của mình liên lụy chúng sinh, hơn nữa ảnh hưởng nhiều đời!
Đại Hắc Ngưu cất cao giọng lớn tiếng nói.
Học sinh Tẩy Tội viện á khẩu, bọn họ từ nhỏ sùng kính Viễn Hoang Thánh Nhân, điều duy nhất làm bọn họ không nói nên lời là vứt bỏ Tẩy Tội thành của họ. Bị Đại Hắc Ngưu chọt trúng chỗ hiểm học sinh Tẩy Tội viện không phản bác được.
Đại Hắc Ngưu bực bội la lớn hơn:
– Ha, nhìn Thánh sơn xem? Nó từng là núi tiên vô thượng, đã bị Viễn Hoang Thánh Nhân làm thành bộ dạng gì? Đây là núi tiên của nhà ta! Viễn Hoang Thánh Nhân ngụy quân tử lén trộm nó vào một đêm tối tăm,tên khốn nạn! Ngụy quân tử đó không phải thánh nhân gì, theo ta thấy thì hắn là đại ma vương!
Học sinh Tẩy Tội viện ngây người một lúc cuối cùng không tin, không phục phản bác lại:
– Ngậm máu phun người!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Có vài việc, vài người không ai nói chính xác được. Một niệm thành phật, một niệm thành ma. Từng là ma vương có thể một lòng hướng thiện, từng là thánh nhân có thể rơi vào ma đạo. Thiện ác chỉ trong một niệm, là đúng hay sai không có thước đo.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm nhìn phương xa:
– Khi đứng trên đỉnh cao đó thì mọi thứ chỉ là mây bay, vạn vật đều là chó.
Đám học sinh Triệu Thu Thực không có cảm giác gì, nhưng tồn tại như Đại Hắc Ngưu thì khác. Khi Lý Thất Dạ nói một tràng, Đại Hắc Ngưu cảm giác lông tơ toàn thân giãn nở, nó lùi một bước, lòng ớn lạnh.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Mấy chuyện đó không liên quan bản đại soái ngưu. Ha, bản đại soái ngưu chỉ muốn có ngày khiêng nguyên Thánh sơn về.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy ngươi còn chờ cái gì?
Lý Thất Dạ xúi giục làm học sinh Tẩy Tội viện giật nảy mình. Thánh sơn là thánh địa của Quang Minh Thánh Viện bọn họ, lỡ như bị người khiêng đi thì sẽ là trùng kích lớn cho Quang Minh Thánh Viện.
Đại Hắc Ngưu gục gặc đầu bất đắc dĩ nói:
– Chờ thêm chút nữa đi, bản đại soái ngưu chờ lão thụ yêu đã chết rồi mới tính.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta hơi có hứng thú với lão thụ yêu.
Đại Hắc Ngưu không chỉ một lần nhắc đến lão thụ yêu, mỗi lần nhắc đều tràn đầy kiêng dè.
Đại Hắc Ngưu nghe vậy lên tinh thần, mắt sáng rực nói:
– Ha, ngươi có muốn đi gặp lão thụ yêu không? Lão thụ yêu rất vênh váo, bộ dạng vô địch thiên hạ, lão tử là số một. Ngươi đi gặp nó, đánh tan tạo khí của nó, cho nó biết ngoài trời có trời, ngoài người có người.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
– Ngươi nghĩ đẹp quá. Ngươi xúi ta làm dao đi chém người chứ gì? Đáng tiếc ta không có hứng thú.
Bị Lý Thất Dạ nói một câu dập tắt nhiệt tình, Đại Hắc Ngưu gục đầu xuống sau đó lại ngẩng lên, chớp mắt trâu cười gian:
– Đại thánh nhân định đi đâu? Đến vườn thánh thú có kế hoạch gì không? Bản soái ngưu quen chỗ này nhất, nói thử đi, để ta làm tham mưu cho.
Bộ dáng của Đại Hắc Ngưu như rắn độc bản xứ, một bụng xấu xa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Tùy tiện đi thôi, dù sao chỗ này khá thú vị.
Đại Hắc Ngưu đồng ý:
– Đúng rồi đó. Này, ta biết có một chỗ càng thú vị, ở trong góc hẻo lánh của Cổ Viên. Nơi đó người khác không tìm thấy, ta nói cho ngươi biết chỗ đó có rất nhiều báu vật, lấy dễ như trở bàn tay.
Chương 4102: Ngũ Thải Thần Diên
Nhóm Triệu Thu Thực nghi ngờ hỏi:
– Thật sự có nơi như vậy? Thật sự có nhiều báu vật dễ dàng đến lấy?
Đại Hắc Ngưu liếc nhóm Triệu Thu Thực, ngạo nghễ nói:
– Ha, đại soái ngưu ta là ai? Là chân tiên giáng trần, có cần lừa đám nhóc các ngươi không?
Các học sinh Tẩy Tội viện tim đập nhanh, dù sao không phải thánh nhân, cao nhân, nghe có báu vật thì rất muốn xem. Cả nhóm mắt cún nhìn Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu xúi giục:
– Đại thánh nhân có muốn đi xem không?
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
– Cũng được, đi xem sao.
Nghe sắp đến chỗ báu vật nhiều tới mức dễ dàng hốt, các học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn hò reo:
– Hoan hô!
Đại Hắc Ngưu xung phong đi đằng trước dẫn đường.
Bọn họ càng đi càng xa. Đại Hắc Ngưu rất quen thuộc Cổ Viên, nắm rõ như lòng bàn tay, dọc đường kể nhiều chuyện lý thú cho học sinh Tẩy Tội viện nghe. Ví dụ ngọn núi này là một sừng của cự thú nào, chỗ kia là con mắt của cự ngạc. Đại Hắc Ngưu kể vanh vách, cho học sinh Tẩy Tội viện tăng trưởng nhiều trí thức.
Đại Hắc Ngưu nắm rõ Cổ Viên khiến Triệu Thu Thực hơi nghi ngờ không lẽ Thánh sơn thật sự là núi tiên của nhà nó? Nếu không tại sao Đại Hắc Ngưu biết rõ vậy?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Đại Hắc Ngưu dẫn bọn họ leo qua các ngọn núi thì đột nhiên đằng trước có tiếng nổ đì đùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thanh âm trời sụp đất nứt vang vọng thiên địa, trong phút chốc đất rung núi chuyển như nguyên Cổ Viên đều bị lay động.
Mọi người nhìn lại thấy dãy núi phía xa trước mặt một mảnh hỗn độn, như thiên địa vỡ nát. Vô số ngọn núi to lớn nát tan, những con sông lớn, hồ nước hoặc bị chém đứt hoặc đánh tan, cực kỳ rung động lòng người.
Một người một thú chiến đấu hết sức kịch liệt, rung động lòng người. Đó là Linh Tâm Chân Đế đã gặp bên dưới Chí Tôn thụ.
Lúc này Linh Tâm Chân Đế toát ra đế uy, đế uy hùng hồn vô địch càn quét thiên địa, quét ngang bát phương. Khiến người ta quên nàng là nữ nhân tựa như tinh linh, đây mới là thân phận thật sự của nàng, Chân Đế.
Một vị Chân Đế thất cung khi hoàn toàn bộc lộ Chân Đế thì không gì sánh bằng. Đế uy ngút trời, thiên địa cũng trở nên xa xôi, dường như đế uy cuốn nhẹ là có thể hủy cửu thiên thập địa.
Lúc này Linh Tâm Chân Đế đánh thật, bảy mệnh cung bắn lên trời chìm nổi tuyên cổ, tất cả huyết khí hóa thành đại dương bao la, lĩnh vực Chân Đế áp chế cửu thiên thập địa.
Đáng sợ hơn là lông chim vàng sau lưng Linh Tâm Chân Đế khi xòe ra khép lại đã có khí thế càn quét cửu thiên thập địa.
Đôi cánh vàng quá mạnh, khi hai cánh khép lại thì như khoác giáp vàng trên người, nháy mắt chặn lại hết thảy công phạt, hơn nữa cứng rắn vô cùng, không gì phá nổi. Khi cánh vàng giương ra thì như hai thanh thần đao xẹt qua chém giết bát phương, có thế đi đâu vô địch tới đó.
Lúc này Linh Tâm Chân Đế bay lượn trên trời, đôi cánh là binh khí mạnh nhất, lợi hại nhất của nó. Lưỡi dao chém xuống có thế khai thiên tích địa, hung mãnh vô cùng, tuyệt sát thập phương.
Đối chiến với Linh Tâm Chân Đế là một con chim thần. Chim thần có năm màu, kéo cánh ánh sáng dài. Khi cánh ánh sáng đung đưa như những vì sao rơi, cực kỳ thần tuấn linh động, bay lượn như vụt qua cả vũ trụ. Nó là chim thần siêu mạnh.
Chim thần quét cánh chim, thiên địa tan vỡ, vì sao diệt. Mỗi dải ánh sáng từ cánh chim như các đại đạo vô thượng, tuyệt thế vô song, cho nên đuôi ánh sáng của nó quét qua cứng rắn đập vào lông chim vàng của Linh Tâm Chân Đế.
Cánh chim hai bên va chạm như trời sụp đất nứt, bắn ra hỏa hoa cực kỳ rực rỡ. Mỗi hỏa hoa khi rơi có thể đánh nát các ngọn núi, hòa tan các mảnh đất, cực kỳ hung hiểm.
Vì hai bên chiến đấu quá hung hiểm nên nhiều học sinh đến xem náo nhiệt đều tránh thật xa, bị cảnh tượng trước mắt hù sợ.
Chim thần hay Linh Tâm Chân Đế đều quá mạnh, xem mảnh thiên địa này là chiến trường, đánh trời sụp đất nứt. Một số cự thú ngủ say trong khoảnh trời này thức tỉnh, chúng nó nhìn cảnh này không tham gia vào mà rời xa chiến trường.
Vì thế có một chuỗi tiếng nổ, đám cự thú rút lui vô tình đạp nát các ngọn núi lớn.
Nhìn Linh Tâm Chân Đế đại chiến với chim thần, Đại Hắc Ngưu khen:
– Cô nương này có chút ánh mắt, đó là Ngũ Thải Thần Diên, là thần vật. Nếu bị hàng phục làm tọa kỵ thì rất thích hợp, vừa thiện chiến vừa siêu mau.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực trợn mắt há hốc mồm. Hở chút là vì sao vỡ nát, trời trăng vỡ vụn, thực lực siêu khủng bố. Chân Đế như thế chỉ một ngón tay có thể hủy diệt Tẩy Tội viện.
Đại Hắc Ngưu nhìn Linh Tâm Chân Đế, cười gian với Lý Thất Dạ:
– Cô nương này không tệ, đại thánh nhân có thiếu cô nương không? Có cần ta giật dây giúp không?
Đại Hắc Ngưu cười rất gian trá.
Lý Thất Dạ nhìn Linh Tâm Chân Đế. chậm rãi nói:
– Tạm được, huyết thống thuần khiết.
Đại Hắc Ngưu cười càng gian:
– Có muốn ta bắt về giúp ngươi không? Huyết thống thuần khiết như vậy để lại hậu đại rất có lợi.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu:
– Ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ nói huyết thống như vậy làm nha hoàn, thay áo cho ta thì tạm chấp nhận được.
Học sinh Tẩy Tội viện xoe tròn mắt. Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung, nàng xuất thân từ Thiên Vũ tộc, càng là truyền nhân của Y Điện viện, thân phận địa vị cao quý biết bao. Giờ Lý Thất Dạ nói Chân Đế thất cung như Linh Tâm Chân Đế chỉ xứng làm nha hoàn thay áo cho hắn, quá bá.
Học sinh Tẩy Tội viện nhắc nhở:
– Công tử, nàng là vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần.
Đại Hắc Ngưu đúng là con trâu tiện, phản bác:
– Vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần thì sao? Đại thánh nhân vừa mắt nàng là phúc của nàng. Kim Biến Chiến Thần dám hó hé một tiếng xem, đạp nát hắn luôn.
Học sinh Tẩy Tội viện câm nín. Lý Thất Dạ đã rất kiêu ngạo không ngờ Đại Hắc Ngưu cũng kiêu căng không kém.
Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu không nói lớn tiếng, bên cạnh không có ai, phía xa không có người nghe thấy, nhưng Linh Tâm Chân Đế đang chiến đấu trên trời nghe rõ mồn một. Nàng là Chân Đế thất cung, thanh âm nhỏ cỡ nào cũng sẽ bị Linh Tâm Chân Đế nghe thấy, nên nàng dùng ánh mắt giết người liếc qua.
Tưởng tượng xem ánh mắt của một vị Chân Đế thì đáng sợ biết bao, như sát thần. Đám học sinh Triệu Thu Thực bị ánh mắt đó hù sợ chân run cầm cập suýt quỳ dưới đất.
Học sinh trắng mặt không đứng vững:
– Nàng… nàng… nàng nghe được!
Đại Hắc Ngưu dửng dưng nói:
– Nghe thấy thì thế nào? Nghe được càng tốt, đỡ khỏi phải tốn nước miếng.
Chương 4103: Tam Mục Thần Đồng (1)
Lý Thất Dạ cười cười:
– Toàn ra ý xấu.
Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, có thu nhận Linh Tâm Chân Đế hay không tùy vào tâm tình của hắn.
Thái độ của Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu làm nhóm Triệu Thu Thực đứng ngây như phỗng, lần đầu tiên bọn họ gặp người nhẹ nhàng trêu chọc Chân Đế, không thèm để Chân Đế vào lòng. Ngẫm lại xem, Chân Đế thất cung mạnh biết bao trong lòng họ, giờ Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu dõng dạc nói chuyện như không thèm để Linh Tâm Chân Đế vào mắt, tư thái bá đạo biết bao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng trời sụp đất nứt vang lên. Không biết Linh Tâm Chân Đế đánh nhau với Ngũ Thải Thần Diên nổi sùng lên hay bị nhóm Lý Thất Dạ chọc tức, nàng nổi khùng giương đôi cánh, vô số lông chim vàng như thanh kiếm giáng xuống, hình thành kiếm trận xé rách thiên địa oanh sát Ngũ Thải Thần Diên.
Ngũ Thải Thần Diên không chút yếu thế, giương rộng cánh bao la gom cả trời trăng vào vỗ hướng kiếm trận của Linh Tâm Chân Đế.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai bên đánh túi bụi trời sụp đất nứt.
Nhìn cảnh này, nhiều học sinh xem náo nhiệt hút ngụm khí lạnh:
– Linh Tâm Chân Đế không uổng là Chân Đế thất cung, quá mạnh.
Dù sao trong học sinh có Chân Thần, bọn họ nhìn thấy thực lực của Linh Tâm Chân Đế cũng phải kiêng dè ba phần.
So với Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế thì Linh Tâm Chân Đế mạnh rất nhiều.
Trong lúc Linh Tâm Chân Đế và Ngũ Thải Thần Diên chiến trời sụp đất nứt, một thanh âm vang lên:
– Linh Tâm cô nương có cần ta giúp một tay không?
Giọng nói hơi non nớt.
Mọi người nhìn lại thì thấy một thiếu niên đạp không trung đi tới. Lúc thiếu niên nói chuyện còn xa tận chân trời, đạp một bước Bùm! Một tiếng đã đứng bên trên Linh Tâm Chân Đế, dường như tùy thời giúp nàng một tay.
Thiếu niên khoảng mười lăm, sáu tuổi, mặc áo gấm, trông tràn đầy quý khí như tiểu thiếu gia nhà giàu, toát ra khí thế ngang ngược kiêu căng, trong mắt không người.
Giữa trán thiếu niên dựng đứng con mắt thứ ba, lúc này mắt thứ ba nhắm chỉ tiết ra từng lũ ánh sáng vàng tựa như kim châm.
Thiếu niên không phát ra khí thế vô địch nhưng khi gã đứng trên trời thì bộ dáng lão tử số một thiên hạ, thực lực thật sự siêu mạnh. Gã đứng đó như định Càn Khôn. Ngũ Thải Thần Diên cảm nhận sức mạnh của thiếu niên, liên tục đập cánh thần rời xa gã.
Đám người thấy thiếu niên thì kinh kêu:
– Tam Mục Thần Đồng!
Nhìn thiếu niên đứng trên bầu trời, thần thái chỉ ta độc môn, học sinh ngạo đến đâu cũng toát ra e dè:
– Tam Mục Thần Đồng đến rồi!
Có học trưởng kính sợ nói:
– Tam Mục Thần Đồng đúng là cường đại không gì sánh được, không uổng là Nửa Bước Trường Tồn.
Người lần đầu tiên thấy Tam Mục Thần Đồng thì hoảng sợ kêu lên:
– Trẻ tuổi như vậy đã là Nửa Bước Trường Tồn, khủng bố quá.
Học sinh đứng bên cạnh nói:
– Ngươi không biết sao? Tam Mục Thần Đồng là thiên tài giỏi nhất Quang Minh Thánh Viện, cũng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ nhất cõi đời hiện nay.
Tam Mục Thần Đồng, học sinh Bắc Viện, xuất thân từ Thiên Đồng đạo thống, tức là Tam Mục tộc.
Tam Mục tộc là tộc lớn trong Tiên Thống Giới, tộc nhân vừa sinh ra đã có một con mắt dựng đứng, nằm ngay giữa trán, độc nhất vô nhị. Người Tam Mục tộc tu luyện con mắt này thành Hoàng Kim Nhãn là tượng trưng cho đại thần thông.
Con mắt thứ ba của Tam Mục tộc rất ghê gớm, Tam Mục tộc bình thường khi có được con mắt thứ ba, tu luyện sơ là sẽ thấy xa hơn người của chủng tộc khác, nhìn một lần liền nhớ kỹ.
Con mắt thứ ba của Tam Mục tộc rất lợi hại, đặc biệt sau khi luyện thành Hoàng Kim Nhãn tức là thần thông đại thành.
Khi con mắt thứ ba của Tam Mục tộc tu luyện thành Hoàng Kim Nhãn tức có thể nhìn thấu mọi sơ hở, xem thấu tất cả hư vọng, hóa phức tạp thành đơn giản, đủ loại thần thông vô cùng nghịch thiên.
Tam Mục Thần Đồng càng lợi hại, lúc gã rất trẻ đã tu luyện con mắt thứ ba thành Hoàng Kim Nhãn. Nên Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất Tiên Thống Giới, Phi Kiếm Thiên Kiêu xuất thân vô cùng cao quý cũng chậm hơn gã nửa tuổi mới thành Nửa Bước Trường Tồn.
Trường Tồn là tồn tại mạnh biết bao. Trong mắt nhiều Chân Thần thì Nửa Bước Trường Tồn là đỉnh cao, bao nhiêu Chân Thần cả đời chỉ vì thành tựu Trường Tồn, nhưng họ khổ tu suốt đời cũng không thể đến cảnh giới Trường Tồn.
Tam Mục Thần Đồng mới mười lăm, sáu tuổi đã thành Nửa Bước Trường Tồn, thật là thành tựu ghê gớm biết mấy.
Có thể nói Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất từ trong ghi chép của Tam Mục tộc xưa nay, một trong những người tuổi nhỏ nhất đã tu luyện thành Hoàng Kim Nhãn.
Có thành tựu kinh tuyệt vô song như thế phải công nhận thiên phú của Tam Mục Thần Đồng tuyệt thế vô luân, hèn gì được người gọi là thiên tài gỏi nhất thế hệ trẻ.
Lúc này Tam Mục Thần Đồng giá lâm, đứng trong không trung như vị thần chí tôn vô thượng. Tam Mục Thần Đồng đứng trên trời, dáng vẻ phấn chấn, mắt sáng rực, khí thế kiêu căng ngang ngược, không xem thiên hạ là cái đinh gì.
Tam Mục Thần Đồng rất mạnh, gã đứng trên trời như định Càn KHôn, trấn áp chư thiên, Ngũ Thải Thần Diên cũng phải kiêng dè.
Tam Mục Thần Đồng đứng đó giống như vô thượng thần thánh mở ra hai cánh che chở Linh Tâm Chân Đế.
Linh Tâm Chân Đế cảm ơn ý tốt của Tam Mục Thần Đồng:
– Đa tạ đạo hữu, ta tạm thời có thể ứng đối được. Xin đạo hữu dời bước cho, để ta đại chiến một trận lâm li thỏa thích.
Tam Mục Thần Đồng cười gượng lúng túng thu về thần thông vô thượng, cười nói với Linh Tâm Chân Đế:
– Được rồi, ta ở bên cạnh cổ vũ cho nàng.
Mọi người kinh thán nhìn.
Có học sinh hết sức kính nể nói:
– Tam Mục Thần Đồng mạnh quá, chim thần cũng kiêng dè hắn, thực lực như vậy nhóm Kim Bồ Chân Đế không thể sánh bằng.
Mọi người đều nhìn ra dù Tam Mục Thần Đồng không ra tay nhưng gã giơ tay nhấc chân có thể trấn áp chư thiên, Ngũ Thải Thần Diên bị gã áp chế khí thế.
Sau khi Tam Mục Thần Đồng thu về thần thông thì Ngũ Thải Thần Diên hú dài, khí thế càng tăng lên, cánh chim giương ra vỗ mạnh hướng Linh Tâm Chân Đế, nghiền nát trời trăng sao.
Nhìn Tam Mục Thần Đồng, ngay cả Đại Hắc Ngưu rất kiêu căng cũng hết lời khen:
– Tiểu tử này thực lực rất mạnh, nếu phát triển tốt thì tương lai tươi sáng.
Đại Hắc Ngưu nhìn mê mẩn, Lý Thất Dạ lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đến xem kịch hay đi tìm báu vật?
Đại Hắc Ngưu cốc đầu mình, la lên:
– Đúng rồi, bổn soái ngưu suýt quên. Đi, chúng ta đi biên thùy!
Ngươi có thể tưởng tượng một con trâu đen to giơ móng vỗ mạnh đầu mình không? Rất buồn cười.
Chương 4104: Tam Mục Thần Đồng (2)
Nhóm Triệu Thu Thực không dám cười, cố nén cười đi theo sát phía sau Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu dẫn nhóm Lý Thất Dạ đến chỗ sâu Cổ Viên hơn, Đại Hắc Ngưu đi càng xa, đất đai xung quanh cũng thay đổi.
Dọc đường đi mọi người thấy Cổ Viên có các sơn mạch bàn cứ, những ngọn núi to cao vút. Bây giờ đi về nơi xa thì dần không thấy những sơn mạch thô to, núi cao vút nữa. Bốn phía ngày càng hoang vắng, bằng phẳng, như đi vào hoang dã không dấu chân người.
Đi trên mảnh đất này làm các học sinh Tẩy Tội viện nghĩ đến một từ: Biên thùy.
Càng đì càng hẻo lánh, bầu trời cũng tối sầm như vào chạng vạng, cứ có cảm giác khó tả, dường như quang minh sắp rời xa bọn họ.
Đi một hồi học sinh Tẩy Tội viện thầm run, bọn họ không cách nào bình thản ung dung như Lý Thất Dạ.
Có học sinh càng đi càng hoảng, không kiềm được lẩm bẩm:
– Chắc… chắc… chắc ngươi không lừa chúng ta đến chỗ hẻo lánh rồi bán đi?
Đại Hắc Ngưu nghe vậy khóe mắt liếc học sinh tràn đầy khinh thường nói:
– Tiểu tử quá coi trọng mình rồi, bán ngươi được mấy đồng tiền? Sợ là tặng tiền cho người ta chưa chắc người ta ưng. Dù cho bổn soái ngưu muốn bán ngươi cho những cự thú làm món ăn vặt nhưng người ta không thèm, ngươi nhỏ như vậy không đủ chúng nó nhét răng.
Bị Đại Hắc Ngưu trào phúng khiến học sinh này mặt đỏ rần, vẻ mặt lúng túng nhưng ít nhất nhẹ lòng.
Đại Hắc Ngưu nói đúng, bọn họ nhỏ yếu như vậy, muốn báu vật không có báu vật, bọn họ không có thứ gì đáng để người ta ham muốn. Đại Hắc Ngưu không cần hố bọn họ, huống chi có mặt Lý Thất Dạ.
Đến góc hẻo lánh Đại Hắc Ngưu nhìn quanh, trầm giọng quát, móng đạp mạnh xuống miệng phun chân ngôn:
– Mở!
Đại Hắc Ngưu dứt lời có tiếng xèo xèo, trong thời gian ngắn trước mặt mọi người dựng lên bức tường ánh sáng, do các miếng ánh sáng hình thoi lắp ráp thành, rất kỳ lạ. Dường như nó có thể ngăn cản tất cả hoặc cách ly thế giới.
Nhìn Đại Hắc Ngưu dễ dàng mở tường ánh sáng ra, có học sinh tò mò hỏi:
– Sao ngươi biết được thứ như vậy?
Đại Hắc Ngưu đắc ý nói:
– Ha, không nhìn xem bổn soái ngưu là ai? Bổn soái ngưu chính là tiên chủng. Hừ hừ, đây vốn là địa bản của nhà ta, cũng tại Viễn Hoang Thánh Nhân trộm nó.
Học sinh Tẩy Tội viện im miệng, vì Đại Hắc Ngưu há mồm là phun ra thành kiến với Viễn Hoang Thánh Nhân, lần nào cũng chửi bới Thủy Tổ của họ nên bọn họ không dám nói nhiều.
Lý Thất Dạ cười khẽ đi vào trước:
– Vào đi.
Đại Hắc Ngưu cười gian nói với học sinh Tẩy Tội viện đằng sau:
– Cẩn thận đừng để bị hù sợ.
Sau đó Đại Hắc Ngưu cũng đi vào.
Đại Hắc Ngưu cười xấu xa làm nhóm Triệu Thu Thực thầm sợ, bọn họ không biết trong tường ánh sáng có thứ khủng bố gì. Cả nhóm nhìn nhau, cuối cùng cắn răng đi vào.
Khi tất cả học sinh vào thì tường ánh sáng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lúc nhóm Lý Thất Dạ bước chân vào tường ánh sáng, cảnh tượng trước mắt thay đổi như bọn họ đi vào thế giới khác.
Ngước lên nhìn bầu trời lấp lánh vì sao, trời đêm vô cùng rộng lớn. Nhưng không hiểu sao nhìn trời sao mênh mông này cứ cảm giác trời sao lu mờ, các vì sao lấp lánh yếu ớt, tựa như ngọn nến leo lét sắp cháy hết. Các đốm sao rắc ánh sáng mông lung xuống mặt đất. Trên mảnh đất mênh mông này tựa như vào thế giới khác, đứng trên hành tinh khác.
Nhìn ra xa mảnh đất khiến các học sinh Tẩy Tội viện hút ngụm khí lạnh, dựng đứng lông tơ, nổi da gà kinh dị.
Có học sinh hoảng sợ hét to, chân run cầm cập:
– Trời ơi, đây là đâu?
Chỗ này là một bãi tha ma, không, nói đúng hơn là đất xương trắng rộng mênh mông. Đứng ở đây đập vào mắt toàn là xương trắng, xương trắng âm trầm dưới ánh trăng mông lung lấp lóe tia kinh dị khiến người rợn tóc gáy.
Xương trắng hếu không đơn thuần là xương, nó là khung xương to khổng lồ.
Ví dụ khúc xương trắng trước mắt bọn họ như núi xương to sừng sững, chỉ một khúc xương đã cao ngàn trượng đâm vào khung trời, như cây thương xương trắng đâm thủng trời.
Đây chỉ là một khúc xương trước mắt bọn họ, đưa mắt nhìn dưới đất rải rác các bộ xương to. Có xương rắn to nằm sấp tựa như sơn mạch vạn dặm, các mảnh xương nhỏ đâm trời cực kỳ sắc bén.
Có xương khỉ to, chỉ phần đầu đã như tòa thành lớn vô cùng, có thể chứa trăm ngàn vạn người. Bàn tay xương khỉ như núi vừa cao vừa rộng.
Nơi đây có các bộ xương toàn là học sinh Tẩy Tội viện lần đầu tiên thấy.
Đây là thế giới xương trắng, đập vào mắt toàn là xương, trừ xương trắng ra chỗ này không còn cái gì khác.
Trong thế giới xương trắng này mỗi khúc xương rất lớn. Nếu ví dụ một bộ xương to như ngọn núi thì trong thế giới xương nó rất nhỏ bé.
Thế giới xương có vô số xương trắng kéo dài ngàn vạn dặm, bộ xương to lớn như thế rất khó tưởng tượng những sinh linh cự thú khi còn sống lớn cỡ nào, khổng lồ biết bao.
Nhóm Triệu Thu Thực đã từng thấy cự thú trong vườn thánh thú, những thánh thú viễn cổ, nhưng so với bộ xương trước mắt thì các cự thú trong Cổ Viên hơi bị nhỏ.
Một bộ xương siêu khổng lồ đủ rung động lòng người, nơi đây có ngàn vạn bộ xương thì đồ sộ biết bao, rung động biết mấy.
Học sinh Tẩy Tội viện chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, không thấy cảnh tượng rung động như thế. Nhìn cảnh này bọn họ bị hù sợ. Học sinh Tẩy Tội viện há to mồm hóa đá thật lâu.
Một lúc lâu sau có học sinh tỉnh hồn, sợ hãi rùng mình lắp bắp:
– Chỗ… chỗ… chỗ này là đâu?
Học sinh nhát gan thì ngồi bệch xuống đất.
Lý Thất Dạ không nói tiếng nào chỉ nhìn xương trắng trước mắt, ánh mắt hắn sâu thẳm như nhìn thấu tất cả.
Đại Hắc Ngưu cười gian:
– Chỗ nào? Nơi này còn là đâu nữa? Đương nhiên là vườn thánh thú, chốn về của các thánh thú.
Học sinh hỏi:
– Ý… Ý của ngươi là cự thú vườn thánh thú sẽ chết tại đây? Trước khi chúng nó chết đều bò vào đây sao?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Ha ha, làm gì đơn giản vậy. Ngươi xem chỗ này có xương của thánh thú nhỏ không? Lợn rừng, tê ngưu gì đó có chết tại đây không?
Nhóm Triệu Thu Thực nhìn quanh, đúng là không thấy xương của lợn rừng, tê ngưu. Đưa mắt nhìn toàn là các bộ xương siêu khổng lồ.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Cái này gọi là thời cơ chín muồi. Không phải ai cũng có tư cách chết ở chỗ này, giống như các ngươi bắt cá trong hang cá, ngươi sẽ bắt cá nhỏ sao? Đương nhiên là bắt cá lớn về nấu ăn.
Học sinh không tin:
– Không thể nào! Những cự thú lúc còn sống mạnh như vậy thì ai có thể đem nó về nấu ăn?
Chương 4105: Kho Báu Xương Trắng
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Ha, ta chỉ so sánh vậy thôi, nhưng cũng gần giống.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, lắc đầu cười nói:
– Bọn họ chưa đến độ cao đó, ngươi đừng hù họ.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
– Bản đại soái ngưu chỉ cho họ biết lòng người hiểm ác, trên đời không có chúa cứu thế, trước tiên cho họ một bài học.
Nhóm học sinh Triệu Thu Thực nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Vì chỗ này xuất hiện một thế giới xương trắng khiến bọn họ cứ thấy là lạ, vì Quang Minh Thánh Viện của họ là quang minh sáng soi, chúng sinh bình thường cũng được soi tỏ, là thiên đường cho sinh linh thiên địa. Giờ chỗ này xuất hiện thế giới xương trắng to lớn làm nhóm học sinh thấy kỳ lạ.
Lý Thất Dạ cười cười tiến lên trước, hắn đi tùy ý, thường nhìn lên trời.
Học sinh Tẩy Tội viện theo sau Lý Thất Dạ, bọn họ vừa đi dạo vừa ngắm.
Có học sinh nhặt được một viên bảo châu từ khe hở xương trắng:
– Nhìn này nhìn này, ta nhặt được một viên bảo châu!
Bảo châu to cỡ nắm tay người trưởng thành, tỏa ánh sáng đỏ rực. Nhặt được bảo châu khiến học sinh siêu hưng phấn nói cho bạn học khác biết.
Lý Thất Dạ liếc sơ qua bộ xương dài thô to, cười nói:
– Đây là chân hỏa lân xà, khi còn sống là dị chủng, sau khi vào đây được quang minh, tu đại đạo, kết châu ở xương sống lưng. Ngươi có thể lật khúc xương sống thứ mười tám đến ba mươi sáu của nó sẽ tìm được nhiều bảo châu như vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói đám học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn chạy tới:
– Thật không?
Đám học sinh hợp sức di chuyển từng khối xương trắng to còn hơn ngọn núi.
Khi học sinh Tẩy Tội viện dời ra một khớp xương, ánh lửa bừng lên, dưới khớp xương đầy bảo châu đỏ rực.
– Oa, đúng thật, có rất nhiều bảo châu!
– Chúng ta lật hết lên xem!
Học sinh Tẩy Tội viện rất hưng phấn, bọn họ làm theo lời Lý Thất Dạ dời những khớp xương đi. Các khớp xương bắn ra ánh lửa, đầy ắp bảo châu xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đám học sinh Tẩy Tội viện nhặt hết bảo châu lên, mặt mày hớn hở nói:
– Phát tài!
Những học sinh nhặt hết bảo châu sau đó đưa cho Lý Thất Dạ, vì có hắn chỉ điểm nên bọn họ mới tìm được, không dám độc chiếm.
Lý Thất Dạ chỉ liếc qua, không nhận:
– Các ngươi chia nhau đi, Chân Hỏa Châu xua lạnh tán độc, để phòng thân rất tốt.
Báu vật như vậy vô cùng quý giá đối với học sinh Tẩy Tội viện, nhưng với Lý Thất Dạ thì không khác gì cát sỏi.
Các học sinh Tẩy Tội viện hoan hô, chia nhau các bảo châu.
Đại Hắc Ngưu cười gian:
– Ha ha, bổn soái ngưu không lừa các ngươi đi? Ta nói mang các ngươi đến tìm báu vật liền thấy nhiều báu vật rồi.
Học sinh Tẩy Tội viện cảm thấy Đại Hắc Ngưu nói hơi có lý, nó không lừa bọn họ.
Trong khi học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn chia bảo châu, Lý Thất Dạ cười chỉ vào bộ xương to phía xa, nói:
– Thấy con hoành sơn thiết báo kia? Dỡ xương của nó xuống cắt ra, trong cốt tủy là thép thật, tài liệu tốt để chế tạo binh khí.
Đám học sinh reo lên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Các ngươi có thể tự tìm kiếm, nơi này có thứ tốt vượt qua các ngươi tưởng tượng, được đến thứ tốt gì tùy vào cơ duyên của chính mình.
Các học sinh chạy đi, gỡ xuống xương cắt ra, cốt tủy bên trong hóa thành thép thật, các cây thép rất giống báu vật.
Đám học sinh Tẩy Tội viện siêu hưng phấn, bận rộn như con kiến nhỏ. Bọn họ đi giữa các bộ xương lớn tìm từng thứ tốt để lại dưới những khúc xương.
Lúc những bộ xương còn sống toàn là cự thú siêu mạnh, sau khi chúng nó chết tuy rằng huyết khí tinh hoa đều tan biến nhưng còn để lại chút thứ quý giá.
Có học sinh tìm thấy một cái răng như trường đao lấp lóe tia sáng lạnh:
– Nhìn này nhìn này, các ngươi xem cái răng này thế nào?
Lý Thất Dạ bình phẩm một câu:
– Không tệ, là nanh thủy của đoạn thủy ngạc, sắc bén cứng rắn.
Có học sinh tìm thấy khúc xương trắng trong bộ xương, nó trơn bóng như ngọc, hưng phấn reo lên:
– Ta nhặt được một khúc xương mềm!
Có học sinh kéo xương ngón chân vừa thô vừa dài chạy tới, xương ngón chân như đúc bằng hoàng kim:
– Các ngươi xem ta tìm thấy gì này!
Đám học sinh Tẩy Tội viện mừng hết cỡ, điên cuồng đào tìm bảo bối khắp nơi. Thế giới xương trắng âm trầm ở trong mắt họ không còn kinh dị rùng rợn mà chất đống báu vật.
Trừ Lý Thất Dạ ngẫu nhiên chỉ điểm ra còn lại để bọn họ tự tìm.
Lý Thất Dạ đi thong thả, báu vật bình thường không lọt vào pháp nhãn của hắn, chỉ ngẫu nhiên ngừng lại trước một số bộ xương to. Lý Thất Dạ sẽ cắt xương sọ lấy ra một dúm lửa lạ, hoặc cắt xương sống lấy ngọc tinh ra.
Nơi đây có nhiều báu vật cự thú để lại nhưng hiếm cái nào lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ. Ngẫu nhiên có một, hai món khiến hắn tự mình lấy ra, cái khác thì hắn chỉ liếc mắt một cái.
Trong khi các học sinh Tẩy Tội viện say mê đào bảo bối, Lý Thất Dạ bỗng bực bội lườm Đại Hắc Ngưu:
– Ngươi mang ta đến đây chẳng lẽ để ta nhặt đồng nát?
Đại Hắc Ngưu luôn đi theo Lý Thất Dạ, nó không đào bảo bối.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
– A không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết Viễn Hoang Thánh Nhân không phải thứ tốt, vì vậy mang ngươi đến xem nơi này. Ngươi là đại thánh nhân, chắc nhìn ra chút manh mối trong này?
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời, cười hờ hững:
– Ta hiểu biết Viễn Hoang Thánh Nhân nhiều hơn người.
Đại Hắc Ngưu lạnh nhạt nói:
– Vậy ngươi cho rằng hắn là thánh nhân hay… ha ha, là ma đầu trong hắc ám?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Trên đời hiếm ai vừa sinh ra đã là ác ma. Ai cũng đã từng giãy dụa, có người vượt qua được đi làm chúa cứu thế, có người vượt qua đối kháng hắc ám, có người vượt qua đi cứu chính mình, không vì người thương, không vì ai khác, chỉ vì bản thân.
Lý Thất Dạ tạm dừng, hắn nhìn phương xa chậm rãi nói:
– Nhưng có người không thể kiên trì, có người thì vượt qua được. Nên với một số người không thể từ một giai đoạn hoặc sự kiện nào đó hắn đã làm phán đoán là thánh nhân hay ma đầu.
Lý Thất Dạ lắc đầu lạnh nhạt nói:audio coi am
– Viễn Hoang Thánh Nhân cũng từng giãy dụa, từng khát vọng. Tiếc rằng đời người tám chín phần mười không như ý muốn.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, liếc sang Đại Hắc Ngưu, hắn lạnh nhạt nói:
– Chỉ có vậy? Ngươi đơn giản muốn biết Viễn Hoang Thánh Nhân là người tốt hay xấu?
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở nói:
– Ha, không dám, không dám. Ta tin tưởng có nhiều thứ không lừa được đôi mắt của đại thánh nhân. Nhìn nơi này chắc đại thánh nhân cũng biết, tuy sinh linh nào đều sống và chết, bệnh rồi chết. Nhưng đại thánh nhân cảm thấy chỗ này bình thường không?