1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 820 [Chương 4096 đến Chương 4100]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 820 [Chương 4096 đến Chương 4100]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 4096: Cuồng

Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi không chỉ là thủ lĩnh Nhân Mã tộc, xuất thân từ Chân Long Đình, quan trọng hơn gã là Bất Hủ Chân Thần ngàn kiếp, thực lực rất mạnh, có thể càn quét bát phương. Hôm nay bị Lý Thất Dạ coi rẻ, bị một học sinh Tẩy Tội viện không xem như cái đinh gì, hỏi sao gã nuốt trôi cục tức được?

Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi lộ ra sát ý, mặt lạnh lùng nói:

– Ngươi nhất quyết chống đối với Thần Thú Thiên Nhung Quân chúng ta phải không? Ngươi có biết đối địch với Thần Thú Thiên Nhung Quân, với nữ đế bệ hạ là hành động không sáng suốt cỡ nào không? Hừ, đến khi đó đừng nói mạng sống của ngươi khó bảo đảm, chỉ sợ sẽ liên lụy người bên cạnh.

Đỗ Văn Nhụy hắng giọng:

– Khụ, Thần Tiễn hình như hiểu lầm ý của bạn học Lý, nếu Thần Tiễn thật sự muốn biến can qua thành ngọc bạch…

Phi Mã Thần Tiễn cao giọng ngắt lời Đỗ Văn Nhụy:

– Đỗ viện trưởng! Tuy việc này không thể trách tội Tẩy Tội viện các ngươi, nhưng muốn việc hôm nay dàn xếp ổn thỏa không phải Thần Thú Thiên Nhung Quân chúng ta mà chủ yếu là học sinh của học viện các ngươi. Nếu viện trưởng muốn học sinh các ngươi tránh khỏi một kiếp thì mau giải thích với Thần Thú Thiên Nhung Quân, nếu chịu đòn nhận tội vẫn chưa muộn.

Lý Thất Dạ cười cười lười nói nữa, người ta cứ muốn tìm chết thì hắn bận lòng làm gì. Phi Mã Thần Tiễn cứ bắt buộc Lý Thất Dạ phải cho Thần Thú Thiên Nhung Quân lời giải thích, gã không biết rằng Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, hắn cần khép nép với đàn kiến sao? Không cần, nếu Lý Thất Dạ khó chịu thì có thể diệt nguyên Thần Thú Thiên Nhung Quân.

Lý Thất Dạ cười từ tốn nói:

– Con người của ngươi cũng được, đáng tiếc hơi ngốc. Đi đi, ta tha tội mạo phạm của ngươi, tha chết cho ngươi.

Phi Mã Thần Tiễn cười phá lên:

– Ha ha ha!

Đệ tử Nhân Mã tộc khác cười khả ố, dường như bọn họ nghe thấy câu nói buồn cười nhất trên đời.

Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi nhìn Lý Thất Dạ như đồ ngốc, gã nghe thấy câu nói buồn cười nhất từ lúc mình chào đời tới nay:

– Tha tội mạo phạm của ta?

Phi Mã Thần Tiễn khó khăn ngừng cười, lạnh lùng quát:

– Nực cười! Ngươi biết Phi Mã Thần Tiễn ta đây là nhân vật thế nào không?

Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén cười khẩy nói:

– Ngươi nghĩ mình là ai? Là vô thượng đại đế sao? Hừ, chỉ có nữ đế bệ hạ có thể tha tội mạo phạm cho ta. Còn ngươi? Không bằng một hạt bụi trước mắt nữ đế bệ hạ!

Không phải Phi Mã Thần Tiễn huênh hoang khoác lác, gã là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp xem như đại nhân vật, cường giả rất ghê gớm, là vô địch trong mắt người khác. Huống chi Tử Long Nữ Đế cũng là đế hoàng siêu mạnh, đạo hạnh sâu không lường được, có thể sánh vai với nhóm Thánh Sương Chân Đế.

Đỗ Văn Nhụy nghe Phi Mã Thần Tiễn nói thế thì lắc đầu, biết gã tự tìm chết.

Lý Thất Dạ cười khẽ dửng dưng nói:

– Nữ đế gì? Ta chưa từng gặp. Nữ đế, nữ hoàng gì đó chẳng là gì, tối đa miễn cưỡng có thể làm nha hoàng ấm chân cho ta.

Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi mắt long lên tuôn ra sát khí sắc bén, như băng sương phong tỏa khiến người không rét mà run:

– Ngươi…! Nguồn truyện audio Podcast

Đệ tử Nhân Mã tộc hét chói tai:

– Thứ không biết sống chết! Dám nhục nữ đế, giết không tha!

– Giết thứ vô tri này! Làm nhục nữ đế tội đáng muôn chết, tru cửu tộc đều không đủ!

Tử Long Nữ Đế như vị tồn tại chí cao vô thượng trong Chân Long Đình, Thần Thú Thiên Nhung Quân, được vô số đệ tử kính ngưỡng. Giờ Lý Thất Dạ dám huênh hoang nhục nhã nữ đế của họ, hỏi sao đệ tử Nhân Mã tộc không điên lên? Chỉ muốn giết Lý Thất Dạ, dùng máu của hắn tẩy sạch những lời ô uế.

Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén lộ ra sát khí, rống to:

– Đáng chết! Tuyệt đối không thể tha thứ! Hôm nay không ai có thể cứu mạng ngươi!

Lý Thất Dạ tùy ý cười:

– A, vậy sao? Ta muốn xem thử. Nhưng nếu ngươi sống rời đi có thể nhắn lại với nữ đế của các ngươi là ta đang thiếu một thị nữ, nàng không ngại thì làm thị nữ của ta đi. Mà nếu không chịu cũng không sao, nếu ta thật sự muốn nàng làm thị nữ của ta thì nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm thị nữ!

Nhóm Triệu Thu Thực trợn mắt há hốc mồm nghe, đứng ngây như phỗng thật lâu không nói nên lời.

Tử Long Nữ Đế là tồn tại chí cao vô thượng biết bao, như chí tôn đế hoàng trên trời, khiến người kính ngưỡng. Nghe tên của Tử Long Nữ Đế làm bao người lòng rung động, giờ Lý Thất Dạ nói Tử Long Nữ Đế chỉ có thể làm thị nữ cho hắn. Đây là câu nói kiêu căng bá đạo nhất bọn họ từng nghe trong đời.

Đệ tử nhân mã tộc hét to:

– Giết hắn! Thủ lĩnh, hãy bầm thây hắn ra!

– Bầm thây hắn ra!

Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén mở ra túi báu:

– Hôm nay là ngày chết của ngươi!

Bùm!

Một mảnh đen ngòm, vô số thần nha bay lên.

Bùm!

Các thần nha dâng lên ánh lửa, người chúng nó tuôn ra ngọn lửa đốt đỏ bầu trời.

Nhìn thần nha rực lửa rậm rạp trên trời, nhóm Triệu Thu Thực biết đó là cái gì, kinh ngạc kêu lên:

– Hỏa Thần Nha!

Hỏa Thần Nha là hung cầm cực kỳ hung hãn, mỏ nhọn bén như đao, bị nó mổ trúng sẽ để lại lỗ máu. Càng đáng sợ là người chúng nó tỏa ra thần nha hỏa có thể đốt người thành tro trong chớp mắt.

Phi Mã Thần Tiễn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt đáng sợ:

– Nhãi ranh vô tri, ra tay đi.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn những Hỏa Thần Nha bay trên trời, cười hỏi:

– Không dùng tên? Ngươi chẳng phải là Phi Mã Thần Tiễn sao?

Phi Mã Thần Tiễn âm trầm nói:

– Giết ngươi không cần làm bẩn thần tiễn của ta. Hôm nay Hỏa Thần Nha của ta sẽ mổ từng miếng thịt chỉ ngươi xuống, cho ngươi sống không bằng chết, cho tiếng gào thảm thiết của ngươi vang vọng thiên địa này!

Nghe Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi nói vậy đám Triệu Thu Thực rùng mình, bọn họ như nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lý Thất Dạ.

Chỉ có Đỗ Văn Nhụy là cười cười lắc đầu.

Lý Thất Dạ xòe tay nói:

– A, ra là vậy, được rồi. Chỉ là vài con quạ đen, cho chúng ta tới đi, dính phải chúng nó thật xui.

Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi biểu tình cực kỳ khó xem, ngàn vạn con Hỏa Thần Nha được gã tỉ mỉ nuôi dưỡng, thực lực cực kỳ cường đại, hơn nữa có thể thành trận tác chiến, không biết bao nhiêu cường giả chết dưới mỏ sắt của chúng nó.

Đệ tử Nhân Mã tộc hét to:

– Thủ lĩnh! Mổ mù mắt của hắn trước, rồi xé ngực hắn moi tim ra!

Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén sát khí huyết sáo:

– Lên!

Chương 4097: Một Hơi Diệt Sạch (1)

Vù vù vù vù vù!

Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi vừa phát ra tiếng huýt sáo thì tất cả Hỏa Thần Nha trên bầu trời lập tức sà xuống, bùm một tiếng ngọn lửa bùng cháy dữ dội, trong khoảnh khắc đó giống như ngàn vạn mũi tên lửa bắn hướng Lý Thất Dạ.

Bầu trời ngập ánh lửa, tất cả ánh lửa bắn hướng Lý Thất Dạ. Khi nhiều Hỏa Thần Nha sà xuống có một chuỗi tiếng nổ trầm đục như các thiên thạch từ trên trời giáng xuống.

Các Hỏa Thần Nha nhanh như tia chớp đã đến trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, hắn vẫn đứng yên hồn nhiên không nhúc nhích.

Thấy Hỏa Thần Nha sà xuống, Triệu Thu Thực hoảng sợ hét to:

– Cẩn thận, mau tránh…!

Lý Thất Dạ chỉ ngước đầu lên, cười há mồm.

Phừng!

Miệng Lý Thất Dạ phun ra lửa, thoạt trông chỉ là lửa bình thường. Nhưng khi lửa phun ra thì có tiếng hét, tất cả Hỏa Thần Nha người bốc cháy. Nhưng vì Hỏa Thần Nha vốn tự phát ra lửa, nên lửa của Lý Thất Dạ dính vào người chúng nó trông như không sao hết.

Ngọn lửa nhìn như bình thường dính vào người Hỏa Thần Nha làm chúng nó hét rầm lên sau đó bị đốt thành tro.

Phi Mã Thần Tiễn nhìn ngàn vạn con Hỏa Thần Nha mình khổ công nuôi bị đốt ra tro, gã hét to:

– Nguy rồi!

Nhưng lúc này mọi thứ đã muộn, chút đốm lửa dính trên người Phi Mã Thần Tiễn, phừng một tiếng người gã cháy lửa.

Nhìn mình bốc lửa, ban đầu Phi Mã Thần Tiễn không kinh, tay bắt ấn thần quyết đóng băng vạn vật hòng dập lửa:

– Diệt!

Nhưng vô dụng, trong tiếng xèo xèo tất cả băng sương bị hòa tan.

Phi Mã Thần Tiễn hét thảm:

– A!

Vì lửa chui vào người Phi Mã Thần Tiễn, dù toàn thân gã huyết khí bàng bạc, lực lượng cường đại không gì sánh được trấn áp vẫn không dập tắt lửa được.

Phi Mã Thần Tiễn lăn lộn dưới đất nhưng lửa không giảm bớt, đau đớn vô cùng. Phi Mã Thần Tiễn hét rầm lên.

Lý Thất Dạ cười nhàn nhãn nói với Phi Mã Thần Tiễn lăn lộn dưới đất:

– Chạy đi, chạy càng nhanh càng có cơ hội vứt bỏ nó.

Phi Mã Thần Tiễn nghe vậy bật dậy co cẳng chạy, quá nhiên lửa trên người gã giảm nhỏ chút. Phi Mã Thần Tiễn dốc hết sức chạy vắt giò lên cổ xa phía chân trời, nhìn kỹ thì gã kéo đuôi lửa dài vụt qua bầu trời. Ngọn lửa đốt sau mông Phi Mã Thần Tiễn, nhìn như mông gã phun lửa, đưa gã đến chân trời.

Khi Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi biến mất phía cuối trời, không chỉ nhóm Triệu Thu Thực, đệ tử Nhân Mã tộc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Thủ lĩnh của bọn họ là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp, thực lực ngập trời, hiện tại thế nhưng chật vật bỏ chạy, nếu không thấy tận mắt thì họ không dám tin đây là sự thật.

Đệ tử Nhân Mã tộc khó khăn lấy lại tinh thần, mặt trắng bệch thụt lùi mấy bước, nắm chặt trường cung trong tay làm tư thế phòng ngự chiến đấu.

Lý Thất Dạ liếc bọn họ một cái, lạnh nhạt nói:

– Cút đi, hôm nay tha cho các ngươi một mạng, lần sau còn dám đến thì giết không tha!

Đệ tử Nhân Mã tộc nghe thế như được đại xá, lập tức xoay người bước đi, không dám ở lâu.

Đệ tử Nhân Mã tộc mới đi Lý Thất Dạ lạnh lùng lên tiếng:

– Trở về.

Đám người cứng người lại, không dám lỗ mãng.

Lý Thất Dạ phất tay cười nói:

– Nhắn với nữ đế của các ngươi giùm ta, đang thiếu thị nữ, kêu nàng đến hầu ta đi. Biến.

Đệ tử Nhân Mã tộc giận run, câu này chẳng khác gì vấy bẩn nữ đế của bọn họ, nhưng dù họ tức giận cũng không làm nên chuyện gì, bọn họ đã hiểu rằng Lý Thất Dạ rất mạnh.

Cuối cùng đệ tử Nhân Mã tộc tràn đầy tức giận bỏ chạy.

Nhóm Triệu Thu Thực đứng ngây như phỗng thật lâu nói không ra lời, dù đã tỉnh táo lại cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.

Hắn kêu đệ tử Nhân Mã tộc nhắn lại cho Tử Long Nữ Đế, kêu nàng đến làm thị nữ cho hắn, chuyện như vậy bọn họ không dám tưởng tượng, quá rung động lòng người.

Đỗ Văn Nhụy cười cười, đối với gã thì chuyện này nằm trong dự đoán.

Sau khi đệ tử Nhân Mã tộc chạy thật xa, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ra đi, nhìn đủ chưa.

Lý Thất Dạ dứt lời, phía không xa có người ló ra, tay siết chặt binh khí, là Bảo Nguyên Chân Thần lúc trước từng cảnh cáo Lý Thất Dạ.

Bảo Nguyên Chân Thần đột nhiên xuất hiện làm học sinh Tẩy Tội viện giật nảy mình. Có người trốn bên cạnh mà bọn họ không hề phát hiện.

Lý Thất Dạ cười hỏi:

– Như thế nào? Còn đang suy xét báo thù với ta?

Lý Thất Dạ hoàn toàn không thèm để Bảo Nguyên Chân Thần vào mắt.

Bị Lý Thất Dạ coi rẻ làm Bảo Nguyên Chân Thần cực kỳ tức giận, lần đầu tiên gã bị coi khinh như vậy, bị xem như con kiến, rồi lại không biết làm sao. Gã bất lực chỉ có thể tức giận, bây giờ Bảo Nguyên Chân Thần đã hiểu rằng Lý Thất Dạ mạnh hơn gã rất nhiều.

Phi Mã Thần Tiễn mạnh hơn gã nhiều còn chịu thiệt lớn trong tay Lý Thất Dạ, bỏ chạy mất bóng.

Bảo Nguyên Chân Thần siết chặt binh khí làm động tác chuẩn bị tùy thời liều mạng, gã nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.

Thấy Lý Thất Dạ không định trở về, Bảo Nguyên Chân Thần hơi yên lòng, gã hít sâu, cắn răng, biểu tình kiên nghị lạnh lùng nói:

– Chỉ cần ta còn sống thì sẽ không bỏ qua. Ơn một giọt nước báo đáp cả thùng, ta nhất định sẽ báo thù cho Đặng lão!

Lý Thất Dạ nhìn Bảo Nguyên Chân Thần, cười lắc đầu nói:

– Can đảm đáng khen. Cút đi, hôm nay ta tha cho ngươi khỏi chết. Nhưng lần sau sẽ phải chết, ngươi tốt nhất đi xa thật xa, nếu không tự tìm đường chết.

Bảo Nguyên Chân Thần im lặng cất binh khí, chậm rãi bước đi, nhưng trước khi đi gã nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm trịnh trọng nói:

– Ta sẽ báo thù cho Đặng lão, nhất định!

Lý Thất Dạ cười nói:

– Có lòng báo ơn thì rất tốt, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không báo thù được, ngươi chỉ có đường chết.

Bảo Nguyên Chân Thần im lặng rời đi.

Nhìn bóng lưng Bảo Nguyên Chân Thần khuất xa, Đỗ Văn Nhụy lạnh nhạt nói:

– Hắn sẽ không từ bỏ.

Đỗ Văn Nhụy đã gặp qua bao người, gã nhìn ra được Bảo Nguyên Chân Thần dù biết mình không đánh lại Lý Thất Dạ vẫn cố chấp báo thù cho Đặng Nhâm Sâm.

Lý Thất Dạ hờ hững cười nói, hoàn toàn không ngại giết thêm một người:

– Xem ra hắn được ơn huệ không nhỏ.

Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nói:

– Hắn rất trọng ân tình, đáng tiếc.

Bảo Nguyên Chân Thần nghe mình phải chết vẫn báo thù cho Đặng Nhâm Sâm, có vẻ như đã nhận ơn huệ rất lớn của gã.

Đỗ Văn Nhụy nói:

– Bảo Nguyên Chân Thần có thành tựu hôm nay có lẽ nhờ Đặng Nhâm Sâm. Làm lão sư của Bắc Viện, Đặng Nhâm Sâm chỉ thuộc hạng trung bình, nhưng sau khi chết còn có người nhớ ơn tình cũng xứng với Đặng Nhâm Sâm đã dạy dỗ giải đáp cho.

Chương 4098: Một Hơi Diệt Sạch (2)

Cảnh này khiến Đỗ Văn Nhụy tràn đầy cảm xúc, làm lão sư của Bắc Viện thì Đặng Nhâm Sâm không quá xuất sắc, bụng dạ hẹp hòi. Nhưng sau khi Đặng Nhâm Sâm chết có học sinh hết lòng hết dạ muốn báo thù, không tiếc mạng sống, đây cũng xem như thành tựu.

Lý Thất Dạ cười hờ hững.

Ầm!

Mặt đất rung lên, dường như nguyên vườn thánh thú đều rung lắc.

Nhóm Triệu Thu Thực bị lắc choáng váng, khó khăn đứng vững lại, mặt không chút máu hỏi:

– Chuyện gì xảy ra?

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trên bầu trời xuất hiện từng vòng sáng hình một góc vườn thánh thú dâng lên quang minh đánh vào bầu trời. Quang minh rực rỡ rắc xuống tựa như buổi tối bắn pháo hoa.

Nhìn cảnh này Đỗ Văn Nhụy giật mình kêu lên:

– Nguy rồi, có người mở ra Cổ Viên!

Học sinh Tẩy Tội viện hoang mang hỏi:

– Cổ Viên? Là cái gì?

Bọn họ chưa từng nghe về Cổ Viên, trong Thánh sơn hình như chỉ có vườn thánh quả, vườn thánh thú chứ không có Cổ Viên.

Đỗ Văn Nhụy liếc qua Lý Thất Dạ:

– Cổ Viên là một phần của vườn thánh thú, nhưng đến nay nó bị phong ấn, tóm lại ít ai có thể mở nó ra, không nhiều người biết đến nó. Hôm nay không ngờ có người mở Cổ Viên, chuyện này rất kỳ lạ.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Tức là đã có người chuẩn bị trước.

Đỗ Văn Nhụy trầm ngâm nói:

– Chuyện này sợ là không phải chuyện tốt. Trong Cổ Viên có nhiều thánh thú viễn cổ ngủ say, tại sao có người mở nó ra? Nếu tất cả thánh thú viễn cổ tỉnh lại thì người mạnh đến mấy cũng sẽ bị nghiền nát.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đi xem liền biết.

Đỗ Văn Nhụy nôn nóng hơn ai hết, lập tức đi hướng Cổ Viên, các học sinh theo sau.

Học sinh tò mò hỏi:

– Viện trưởng, cái gì là thánh thú viễn cổ? Là thánh thú thật sự sao?

Đỗ Văn Nhụy nói:

– Không phải thánh thú thật sự gì, khi thánh thú mạnh đến trình độ siêu mạnh thì sẽ vào Cổ Viên, ngủ say trong đó thật lâu không tỉnh lại. Những thánh thú ngủ say gọi là thánh thú viễn cổ, chúng nó mạnh đến mức Chân Đế phải kiêng dè ba phần.

Học sinh nghe vậy mới biết:

– Thì ra là thế.

Khi Đỗ Văn Nhụy chạy hướng Cổ Viên thì vườn thánh thú cũng sôi trào lên, các loại tin tức truyền khắp Thánh sơn.

Học sinh hét to:

– Kim Bồ Chân Đế phát hiện di tích phong ấn trong vườn thánh thú, mau vào xem!

Học sinh khác nghe tiếng ùa tới, hưng phấn hỏi:

– Là di tích? Di tích gì?

Học sinh chạy đi Cổ Viên, đáp:

– Không biết, nghe nói thánh thú ngủ say, đều rất mạnh. Ha, thừa dịp các thánh thú còn đang ngủ để coi chúng ta có nhặt được báu vật gì không, ví dụ trứng thánh thú.

Nghe tin tức đó tất cả học sinh trong vườn thánh thú, thậm chí vườn thánh quả đều hưng phấn. Bọn họ buông công việc đều chạy tới chỗ di tích Kim Bồ Chân Đế phát hiện.

Trong góc Thánh sơn có mấy lão nhân, Thánh Đốc đại nhân cũng có mặt.

– Xem ra tiểu tử Kim Bồ đến có chuẩn bị.

Lão nhân khác trầm giọng nói:

– Bao người thèm muốn Quang Minh Thánh Viện chúng ta, không biết Kim Bồ làm một mình hay có ý của Lan Thư Tài Thánh.

Nói đến đây ánh mắt lão sắc bén.

Lão nhân khác trầm giọng nói:

– Yên lặng theo dõi kỳ biến.

Một lão nhân lo lắng nói:

– Chỉ sợ có biến.

Thánh Đốc đại nhân nói:

– Yên tâm, Đỗ lão đầu đi rồi, chắc có thể bình ổn.

Lão nhân khác nhìn nhau, cuối cùng lặng im.

Sâu trong vườn thánh thú có hai thần phong sừng sững tại đó. Trước kia không có bao nhiêu người chú ý đến thần phong như vậy. Vì trong vườn thánh thú thần phong bình thường hết sức bình thường, có khắp nơi.

Nhưng lúc này nhiều người chú ý đến hai thần phong này, nhìn từ xa giống như cánh cửa, đặc biệt lúc này nó phun ra nuốt vào ánh sáng như hai cánh cửa bị mở ra một cánh, có thể trông thấy thế giới bên trong.

Sự thật đúng là vậy, chưa đi đến giữa hai thần phong, từ xa đã cảm nhận được hơi thở, hơi thở bàng bạc xa xưa. Hơi thở như truyền đến từ thời đại xa xưa, trong hơi thở bàng bạc tràn ngập hơi thở thú. Dường như hơi thở thú phát ra từ người các con mãnh thú hồng hoang, hơi thở thú tràn ngập lực lượng. Mỗi lũ hơi thở thú tuôn ra có thể dời núi lấp biển.

Tuy hơi thở thú truyền đến giữa hai ngọn thần phong bàng bạc mạnh mẽ như sóng dữ, rồi lại vững vàng như nằm trong sự che chở của lực lượng quang minh, nó sẽ không gây ra tổn thương gì. Ví dụ sóng dữ, dù nó có cuộn trào thế nào cũng chỉ đập vào đá ngầm ven biển chứ không mang đến tai nạn.

Lúc này đã có rất nhiều học sinh ùa đến giữa hai thần phong, khi bọn họ xuyên qua hai ngọn núi đi vào thế giới càng rộng mở hơn, tựa như bước vào thế giới hoang mãng.

Một lúc lâu sau nhóm Lý Thất Dạ đến đây, khi đứng bên ngoài hai núi sẽ thấy phù văn hư hao nằm ở hai bên trái phải. Xem ra nơi này từng bị phủ bụi, nay lực lượng phủ bụi đã bị phá hủy.

Lý Thất Dạ nhìn phù văn bị phá hoại, mỉm cười nói:

– Xem ra Kim Bồ Chân Đế đến có chuẩn bị.

Đỗ Văn Nhụy nhìn thế giới trong hai núi, trầm ngâm nói:

– Kiến thức của Kim Bồ sẽ không hiểu nhiều về Cổ Viên, có lẽ được sư tôn của hắn cho biết, có lẽ Kim Bồ biết Cổ Viên là qua sư tôn của mình.

Sư phụ của Kim Bồ Chân Đế là Lan Thư Tài Thánh, một Thủy Tổ. Thời nay Thủy Tổ xứng là chí cao vô thượng.

Cổ Viên trong vườn thánh thú rất bí ẩn, ảo diệu nhưng không giấu pháp nhãn của Lan Thư Tài Thánh được. Năm xưa Lan Thư Tài Thánh không mở Cổ Viên ra, có lẽ vì khinh thường làm như vậy, vì gã là Thủy Tổ.

Nhưng Kim Bồ Chân Đế đệ tử của Lan Thư Tài Thánh thì khác, thứ Lan Thư Tài Thánh coi thường nhưng đặc biệt quý giá với Kim Bồ Chân Đế, làm lòng gã khát vọng.

Lần này Kim Bồ Chân Đế mở Cổ Viên ra có lẽ không phải đột nhiên nảy ý, gã đã chuẩn bị từ sớm, rất có thể mục đích đến Thánh sơn là vì mở Cổ Viên ra.

Lý Thất Dạ cười nói, bước vào giữa hai núi:

– Vào xem liền biết.

Giữa hai núi có ánh sáng phun ra nuốt vào như cánh cửa, sau khi ngươi bước vào thì sẽ bị hoa mắt, bỗng chốc đi vào thế giới khác. Thật ra nơi đây vẫn ở vườn thánh thú, nhưng chỗ này bị đại thần thông ngăn cách, trước kia không có người đến.

Khi bước vào Cổ Viên, nhóm học sinh Triệu Thu Thực cảm nhận hơi thở xa xưa ập vào mặt, dường như bọn họ đang ở trong thế giới hoang mãng viễn cổ.

Đưa mắt nhìn chốn này rậm rạp rừng viễn cổ xa xưa, núi cao lớn thô to hơn bên ngoài. Từng cổ thụ đụng trời, mỗi cái cây như che lấp bầu trời.

Rừng cây hoang cổ mênh mông nhưng không có chim muông gì. Lẽ ra trong rừng nguyên thủy như vậy nên có muôn thú to lớn hung mãnh mới đúng.

Chương 4099: Cổ Viên

Triệu Thu Thực thì thào:

– Lực lượng quang minh mạnh quá.

Mọi người không thấy quang minh tuôn ra từ lòng dất, nhưng khi đứng trong Cổ Viên khiến người cảm nhận rõ ràng lực lượng quang minh vô hình vô ảnh như dòng suối tuôn ra từ dưới chân, làm ướt giày của ngươi, ướt lòng bàn chân.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nếu không thì tại sao có nhiều cự thú khổng lồ cổ xưa sẽ ngủ say, thậm chí viên tịch tại đây? Chứng minh chốn này đủ hấp dẫn chúng nó.

Không chỉ có nhóm Lý Thất Dạ vào Cổ Viên, thật nhiều học sinh kéo vào Cổ Viên. Trên ngọn núi, dưới cây to, trong sông nước đều thấy bóng dáng học sinh các học viện.

Leo lên ngọn núi, dưới cây to có học sinh nhìn quanh, lấy làm lạ hỏi:

– Chỗ nào có cự thú?

Mọi người đều nói trong Cổ Viên có cự thú cực mạnh, thậm chí là thánh thú viễn cổ. Nhưng sau khi bọn họ đi vào đừng nói là cự thú, không thấy một con chim bay cá nhảy.

Một số học sinh la to:

– Không có cự thú, chắc không phải lừa người đi!?

Có học sinh hú dài đẩy chưởng ra mười dặm, mạnh mẽ đốn ngã nhiều cây to chọc trời, cát bay đá chạy.

Rầm!

Một ngọn núi siêu to đột nhiên mở mắt ra, nhiều người đều chưa lấy lại tinh thần thì nghe tiếng nổ nhức óc. Mặt đất trước mắt chìm xuống, các ngọn núi rơi vào trong, một cái lỗ siêu đáng sợ hiện ra. Vèo một tiếng, nhiều học sinh chưa lấy lại tinh thần đã bị hút vào.

Có học sinh hét to:

– Cứu ta!

Nhưng đã muộn, chớp mắt bọn họ và các ngọn núi biến mất trong lỗ to.

Rầm!

Cái lỗ khép lại, tro bụi tán đi, mọi người nhìn kỹ mới thấy đó không phải cái lỗ mà là miệng khổng lồ, cái lỗ to thật ra là miệng nó hơi hé ra.

Chỉ hé miệng đã nuốt nhiều học sinh, nuốt từng ngọn núi, có thể tưởng tượng cái miệng đó lớn cỡ nào.

Nhiều người nhìn phía sau cái miệng lớn, không phải sơn mạch kéo dài ngàn dặm.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, có học sinh kiến thức rộng rùng mình hoảng sợ hét to:

– Trời ạ, đó không phải sơn mạch, đây là một cự mãng cổ, giống loài thượng cổ!

Các học sinh gần đó rợn tóc gáy, học sinh ban đầu la làng bỗng chốc ngừng bặt. Các học sinh nhìn quanh thấy những ngọn núi đều giống như những con cự thú viễn cổ bàn cứ.

Mọi người cảm giác mình ở trong thế giới cự thú viễn cổ. Mới rồi đám người nghĩ nơi này không có chim bay cá nhảy, hiện tại mới biết chân bọn họ đạp các ngọn núi có lẽ là một phần thân thể của cự thú.

Có học sinh hai chân run cầm cập kinh dị nói:

– Trời ạ, chúng ta vào thế giới cự thú.

Có học sinh cẩn thận dời ra một ngọn núi nhỏ, lộ ra đốm báo.

Học sinh hút ngụm khí lạnh cẩn thận đánh giá xung quanh, nói:

– Đây là một con cự báo viễn cổ, nhìn xem thứ dài vài trăm dặm này chỉ là cái đuôi của nó, núi lớn kéo dài ngàn dặm mới là thân thể nó.

Nghe học sinh này chỉ điểm mọi người nhìn kỹ, đặc biệt thấy đốm báo to như ngọn núi, bọn họ hút ngụm khí lạnh. Mọi người chợt nhận ra trong Cổ Viên đúng là tụ tập nhiều cự thú viễn cổ, chúng nó mới là chúa tể của thế giới này, bọn họ chỉ là khách ghé qua.

Những vị khách từ ngoài đến nhỏ xíu so với các cự thú, bọn họ như ruồi bọ, thậm chí nhỏ hơn con ruồi.

Nhìn cảnh này có học sinh Tẩy Tội viện chân run cầm cập, nổi da gà không dám đi tiếp.

– Chúng… chúng… chúng ta phải đi vào sao? Bây giờ ra ngoài không?

Với gã thì mình không đủ nhét răng cho cự thú viễn cổ, con nào hơi há mồm là có thể nuốt trọn bọn họ.

Đỗ Văn Nhụy cười nói:

– Yên tâm, chỉ cần chúng ta không quấy rầy chọc đến chúng nó thì chúng sẽ không tỉnh lại, dù có tỉnh cũng sẽ không tùy ý mở miệng ăn ngươi. Ở trong mắt chúng nó thì các ngươi nhỏ như con ruồi, ngươi sẽ ăn ruồi sao? Chúng nó muốn ăn cơm cũng sẽ chọn thứ to lớn.

Học sinh Tẩy Tội viện nghe Đỗ Văn Nhụy nói cảm thấy có lý, thở phào nhẹ nhõm.

Lý Thất Dạ đi đằng trước cười nói:

– Đi đi, vào xem.

Nhóm Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần đi theo, bọn họ theo sát Lý Thất Dạ không dám rời xa nửa bước, sợ đi một hồi có cự thú há to miệng nuốt trọn bọn họ vào. Theo sát sau lưng Lý Thất Dạ mới khiến bọn họ cảm thấy an toàn.

Không chỉ nhóm Triệu Thu Thực sợ, nhiều học sinh yên tĩnh lại. Mới rồi học sinh giọng như còi tàu giờ lặng lẽ đi vào trong, không dám càn quấy nữa.

Đỗ Văn Nhụy theo sau Lý Thất Dạ không nói gì thêm, đầy tâm sự nhìn phía xa, không biết gã đang nghĩ gì.

Nhóm Lý Thất Dạ đi không xa sau lưng chợt nghe tiếng kêu:

– Chào, tình cờ thật, chúng ta lại gặp nhau.

Mọi người ngoái lại nhìn, từ khi nào Đại Hắc Ngưu theo sau lưng bọn họ, còn nhai cỏ nhóp nhép rất là nhàn nhã.

Đám học sinh Tẩy Tội viện biểu tình quái dị nhìn Đại Hắc Ngưu.

Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu một cái, lạnh nhạt nói:

– Ngươi chạy đến nơi này làm gì?

Đại Hắc Ngưu bộ dạng xấu xa nói:

– He he, đến ngắm cảnh, đi dạo khắp nơi, dù sao chỗ này là nhà của ta, đi ngắm cảnh không được sao?

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Được chứ, sao lại không. Nhưng không được theo sau mông ta, nếu ngươi nhất định muốn đi theo thì… Ài, ta thấy hơi đói bụng, đang suy xét có nên làm món bò kho không.

Đại Hắc Ngưu căng thẳng vội la lên:

– Không, ta đùa thôi, đang đùa! Ta chỉ đùa với mọi người, đừng nghĩ là thật!

Nhìn bộ dạng của Đại Hắc Ngưu làm đám học sinh Tẩy Tội viện hé môi cười, cảm thấy nó hơi chơi ác chút nhưng không có nhiều ác ý.

Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu một cái rồi đi tiếp.

Đại Hắc Ngưu vội bước nhanh đến gần Lý Thất Dạ, cười nham nhở nói:

– Này đại huynh đệ, ta phát hiện bí mật nhỏ tại đây.

Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu cười toe toét, lạnh nhạt nói:

– Ngươi đang dẫn mối sao? Bộ dạng của ngươi trông giống quy công trong Di Hồng viện.

Đại Hắc Ngưu tức giận nhảy cẫng lên, cao giọng quát:

– Này này! Ngươi ăn nói cái kiểu gì!? Bổn soái ngưu là tiên chủng bẩm sinh, ngươi nói như thế là vũ nhục ta, mau xin lỗi đi!

Lý Thất Dạ không mặn không nhạt nói:

– Ta vũ nhục rất nhiều người, không thiếu mình ngươi.

Thái độ của Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu bó tay, gục đầu xuống.

Học sinh Tẩy Tội viện hét lên chỉ đằng trước:

– Oa, các người nhìn kìa, con sông đó đẹp quá!

Mọi người nhìn kỹ, đằng trước có con sông rất lớn, nước sông bảy sắc chảy xuôi như mộng như ảo, như con sông từ trên trời đổ xuống, làm người ta muốn lao vào tắm rửa ngay.

Đại Hắc Ngưu cười gian:

– Ha, nhìn đẹp chứ là vật kịch độc, Thất Thải Ma Hủy.

Đại Hắc Ngưu bỗng rống to.

Chương 4100: Bình Thế Thước

Tiếng nước rào rào, sông lớn dựng đứng lên như chảy ngược lên trời, chớp mắt treo cao trên bầu trời.

Nhóm Triệu Thu Thực thấy rõ ràng thì nổi hết da gà:

– Trời ơi!

Lúc sông lớn treo trên bầu trời thì có cái đầu rũ xuống, nó há mồm nứt thành tám cánh, mỗi cánh miệng mọc đầy mũi nhọn làm người rợn tóc gáy.

Vừa rồi còn là con sông như mộng như ảo bỗng chốc tan vỡ trong lòng học sinh Tẩy Tội viện, cả nhóm sợ hãi thụt lùi, sắc mặt trắng bệch.

Đại Hắc Ngưu vênh váo chào Thất Thải Ma Hủy:

– Chào sâu lông, ngươi tiếp tục ngủ đi.

Thất Thải Ma Hủy liếc Đại Hắc Ngưu một cái, tiếng nước rào rào, nó lại nằm xuống đất biến thành con sông vô cùng xinh đẹp, như mộng như ảo.

Lúc này nhìn con sông làm nhóm Triệu Thu Thực nổi da gà, không còn cảm thấy nó mộng ảo nữa.

Một lúc lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần hết hồn hỏi Đại Hắc Ngưu:

– Sao… ngươi quen với nó?

Đại Hắc Ngưu tự biên tự diễn, ngẩng cao đầu vênh váo nói:

– Ha, không nhìn xem bổn soái ngưu là ai? Bổn soái ngưu chính là chân tiên hạ phàm, tuyệt thế vô song, hoàng của vạn thú, đế của ức vạn thú. Thất Thải Ma Hủy gì đó ở trong mắt bổn soái ngưu chỉ là con sâu lông.

Nghe Đại Hắc Ngưu tự thổi phồng, học sinh Tẩy Tội viện ngưỡng mộ hỏi:

– Có thật không?

Đại Hắc Ngưu thỏa mãn đắc ý nói:

– Đương nhiên là sự thật, thật còn hơn trân châu.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đừng nghe nó thổi phồng da trâu, a không, nó vốn là da trâu. Nếu nó đúng là chân tiên giáng phàm thì đã không ở chỗ này, sớm thành phi tiên.

Bị Lý Thất Dạ vạch trần Đại Hắc Ngưu xì hơi, bộ dạng từ đắc ý đến gục đầu xuống.

Chợt có tiếng chim hót véo von:

– Chiếp chiếp chiếp!

Một con chim bay tới, nó không lớn, chỉ cỡ nắm tay. Con chim cực kỳ xinh đẹp, có đôi cánh màu vàng, cánh chim màu lam. Điểm hấp dẫn người ta nhất là trán có cổ văn, rất xa xưa, trúc trắc khó hiểu. Tồn tại như Lý Thất Dạ mới đọc được cổ văn có chữ ‘đức’.

Con chim bay lên kéo đuôi ánh sáng dài, nó tựa như chim tiên.

Nhìn con chim bay tới, học sinh Tẩy Tội viện kinh thán:

– Chim đẹp quá.

Con chim vòng quanh Lý Thất Dạ mấy vòng rồi chiêm chiếp bay đi.

Đỗ Văn Nhụy luôn im lặng theo sau bỗng rung động giật mình kêu lên:

– Bình Thế Thước!

Khi các học sinh kinh thán con chim xinh đẹp thì chốc lát sau nó bay về, miệng ngậm một vòng hoa rất tinh xảo. Chim ngậm vòng hoa đặt lên đầu Lý Thất Dạ, bay quanh hắn mấy vòng rồi như mũi tên bắn lên bầu trời, chớp mắt biến mất.

Đỗ Văn Nhụy hoảng sợ hét to:

– Không thể nào!

Đại Hắc Ngưu cũng la làng:

– Ôi mợ ơi, sắp… sắp… sắp biến thiên, không đúng, đây… đây là… sắp sửa thế!

Mắt trâu trợn to hơn chuông đồng, miệng trâu há to.

Đỗ Văn Nhụy, Đại Hắc Ngưu như bị sét đánh ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ vẫn dửng dưng nhìn vòng hoa một cái, cười khẽ tùy ý nói:

– Rất tinh xảo.

Đại Hắc Ngưu chép miệng nói:

– Trời ạ, đâu chỉ tinh xảo, đây… đây… đây đúng là vinh diệu vô thượng chí cao nhất cõi đời. Trên đời bao nhiêu tồn tại kinh tài tuyệt diễm, tuyệt thế vô song cầu được như vậy mà không thể.

Đỗ Văn Nhụy bị rung động thật lâu nói không ra lời, gã quá rung động, đây thật là kỳ tích vạn cổ.

Nhìn viện trưởng, Đại Hắc Ngưu đều bị rung động, học sinh Tẩy Tội viện hoang mang chẳng hiểu gì hết:

– Chuyện gì xảy ra?

Đỗ Văn Nhụy thì thào:

– Vừa rồi là Bình Thế Thước.

Học sinh Tẩy Tội viện vẫn không hiểu:

– Bình Thế Thước mạnh lắm sao?

Trông Đại Hắc Ngưu có vẻ siêu mạnh, nhưng nó làm bộ dạng khoa trương như vậy, không lẽ con Bình Thế Thước này siêu mạnh?

Một lúc lâu Đại Hắc Ngưu lấy lại tinh thần, vẫn hơi giật mình nhìn Lý Thất Dạ, chép miệng nói:

– Vấn đề không phải mạnh hay không. Bình Thế Thước là con chim đại đức vô thượng, trên đời hiếm có. Được Bình Thế Thước bay quanh một vòng là người đại đức, bay mấy vòng là đại đức cả thế.

Học sinh Tẩy Tội viện nhìn vòng hoa cực kỳ tinh xảo Lý Thất Dạ đội trên đỉnh đầu:

– Vậy còn Bình Thế Thước dâng lên vòng hoa?

Mọi người không nhớ Bình Thế Thước đã bay quanh Lý Thất Dạ mấy vòng.

Đại Hắc Ngưu cười, kinh sợ nhìn Lý Thất Dạ:

– Ha ha ha! Còn dâng lên vòng hoa? Ha ha, vạn cổ chưa từng có. Ha ha, nghe nói đó là vinh dự vô thượng, không đơn giản là cứu thế, vô song, vô song.

Đại Hắc Ngưu nhìn kỹ Lý Thất Dạ:

– Nếu được Bình Thế Thước dâng lên vòng hoa thì người này hoặc là từng làm chuyện đại đức vô thượng thay đổi cả thế giới, thay đổi thương sinh vạn cổ. Hoặc tương lai hắn là…

Đại Hắc Ngưu không nói tiếp, nó cười đổi đề tài:

– Ha, Tam Tiên giới chưa từng nghe Bình Thế Thước dâng vòng hoa cho ai. Viễn Hoang Thánh Nhân chỉ được Bình Thế Thước bay vài vòng, ha ha, hắn còn mời Bình Thế Thước ở lại Cổ Viên, ha ha.

Học sinh Tẩy Tội viện không phục, nhìn kỹ vòng hoa trên đầu Lý Thất Dạ:

– Tại sao Thủy Tổ của chúng ta không thể được vòng hoa?

Không trách học sinh Tẩy Tội viện không phục. Viễn Hoang Thánh Nhân phổ độ chúng sinh, quang minh phổ chiếu Tam Tiên giới, công đức vô lượng, nhưng vì sao không được vòng hoa? Trong mắt nhiều học sinh thì công đức của Viễn Hoang Thánh Nhân cao hơn Lý Thất Dạ.

Đại Hắc Ngưu cười gian:

– Ha ha ha! Cái đó thì… Yêu Thụ lão già nói Viễn Hoang Thánh Nhân… ha ha, không phải người cứu thế mà là diệt thế, ha ha, nên không được vòng hoa.

Các học sinh Tẩy Tội viện không tin:

– Không thể nào!

Trong lòng thì Viễn Hoang Thánh Nhân như chúa cứu thế, làm sao có thể diệt thế?

Đỗ Văn Nhụy lặng im, gã nhìn kỹ Lý Thất Dạ, mắt tràn ngập kính sợ giống như Đại Hắc Ngưu.

Đỗ Văn Nhụy nhớ lại câu nói:

“Trời sắp biến, hung nhân ra.”

Đỗ Văn Nhụy chiêm nghiệm kỹ, lòng thầm sợ hãi.

Học sinh Tẩy Tội viện ngơ ngác nhìn vòng hoa trên đầu Lý Thất Dạ, bọn họ không hiểu được.

Một lúc lâu sau khi mọi người lấy lại tinh thần, Đại Hắc Ngưu gần sát Lý Thất Dạ, nịnh nọt nói:

– Đại thánh nhân, ha, ngươi cảm thấy đại soái ngưu ta đây lớn lên thế nào?

Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, cười khẽ:

– Không tệ, rất khá. audio coi am

Đại Hắc Ngưu đứng thẳng giơ móng như giơ ngón cái hướng Lý Thất Dạ:

– Ghê gớm, đại thánh nhân có khác, có ánh mắt, nhìn sơ đã thấy ra ta là tiên chủng.

Ngươi có thể tưởng tượng một con trâu đen to đứng thẳng, chân trước đặt ở ngực giơ móng như giơ ngón tay cái không? Bộ dạng đó buồn cười kỳ lạ biết bao.

Học sinh Tẩy Tội viện suýt cười lăn quay.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tháng trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)