Đế Bá Audio Podcast
Tập 817 [Chương 4081 đến Chương 4085]
❮ prevnext ❯Chương 4081: Kim Biến Tộc
Quả nhiên khi có học sinh muốn leo lên cao hơn gõ rụng Chí Tôn quả liền bị đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế ngăn cấm.
Học sinh bị ngăn cản bất đắc dĩ đành tụt xuống. Bọn họ muốn leo lên thử một chút nhưng có Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế chặn đường, họ không dám cứng rắn xông lên.
Không ai muốn đối địch với hai vị Chân Đế. Tuy Quang Minh Thánh Viện có vô số cường giả, một số Bất Hủ Chân Thần chưa chắc yếu hơn Khắc Thạch Chân Đế, nhưng khi hai Chân Đế hợp tác thì người nào cũng phải kiêng dè ba phần.
Huống chi sau lưng hai Chân Đế này có núi dựa không nhỏ, nội tình kinh người. Mọi người không muốn chọc vào Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, đành nén giận trở về.
Một số học sinh bất mãn Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế chặn đường bên trên, bụng rủa thầm nhưng không dám ra mặt làm gì.
Đoàn người Lý Thất Dạ đi một lúc sau từ xa trông thấy Chí Tôn thụ. Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chí Tôn thụ, nhóm Triệu Thu Thực bị rung động, đó là cái cây khổng lồ nhất trong đời họ từng thấy.
Học sinh Tẩy Tội viện nhìn Chí Tôn thụ, thì thào:
– Cây to quá.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đúng là cây to, chặt về làm củi đốt không biết sẽ đốt bao lâu.
Học sinh khác lắc đầu nói:
– Thánh quả thụ trong vườn thánh quả không chặt đổ được, càng đừng nói Chí Tôn thụ. Ngươi tính lấy cái gì chặt nó?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đó là với người khác, không bao gồm ta, muốn chặt nó có khó gì.
Học sinh Tẩy Tội viện cười cười, không tin lời của Lý Thất Dạ. Vì vạn cổ tới nay chưa từng nghe có ai chặt thánh quả thụ, càng đừng nói là Chí Tôn thụ.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói làm Đỗ Văn Nhụy đứng bên cạnh nghe hết hồn, gã sợ hắn bỗng nảy ý chặt Chí Tôn thụ khiêng đi. Nếu Lý Thất Dạ làm vậy thì gã sẽ thành tội nhân của Quang Minh Thánh Viện.
Có học sinh nhìn lên trời mấy các Chí Tôn quả lấp lánh thánh quang, kêu lên:
– Nhìn kìa, bên trên có nhiều Chí Tôn quả thật! Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn từng trái Chí Tôn quả treo trên trời, học sinh Tẩy Tội viện kinh thán:
– Đúng rồi, nhiều ghê, là Chí Tôn quả thật!
Mắt bọn họ sáng lấp lánh nhìn từng trái Chí Tôn quả. Một số học sinh nuốt nước miếng.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi của cả nhóm, bật cười đùa giỡn:
– Hái một trái cho các ngươi ăn thử.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực khó khăn lấy lại tinh thần, dù nuốt nước miếng ừng ực nhưng bọn họ thỏa mãn nói:
– Chúng ta không dám mơ Chí Tôn quả, dù có nó cũng không ăn bây giờ được. Chúng ta đã hái được nhiều thánh quả, đã thu hoạch rất phong phú rồi.
Nhóm Triệu Thu Thực không tham lam, với bọn họ thì được đến vườn thánh quả, hái thánh quả, dù chỉ là loại nhất phẩm, nhị phẩm cũng đủ thỏa mãn. Lần này bọn họ hái được nhiều thánh quả, Lý Thất Dạ còn chia cho mỗi người một trái thánh quả ngũ phẩm, bọn họ không dám ước mơ xa vời thêm nữa. Thứ như Chí Tôn quả thì bọn họ tưởng tượng cũng không dám mơ, trong lòng không quá tin tưởng Lý Thất Dạ có thể hái được Chí Tôn quả, bọn họ không dám nói ra sợ hắn xấu hổ.
Đỗ Văn Nhụy bật cười nói:
– Đi tiếp đi, bắt đầu từ chỗ này các ngươi phải giữ chặt đạo tâm.
Đỗ Văn Nhụy quát lớn với các học sinh:
– Lực lượng quang minh ở đây hơn xa bên ngoài, có áp lực rất mạnh. Nếu các ngươi không giữ được đạo tâm thì sẽ không trở về được, đừng bảo ta không nhắc nhở. Chúng ta đi đến dưới Chí Tôn thụ, nhìn xong đi ngay, không thể ở lâu!
Đỗ Văn Nhụy mượn cơ hội này rèn luyện nhóm Triệu Thu Thực, vì dưới Chí Tôn thụ không chỉ có lực lượng quang minh, còn có lực lượng Chí Tôn, một nơi tốt để rèn luyện bọn họ.
Đạo hạnh của nhóm Triệu Thu Thực còn cạn, không thể ở dưới Chí Tôn thụ quá lâu. Không như nhóm học sinh cường đại có thể tham ngộ đại đạo dưới Chí Tôn thụ. Đám Triệu Thu Thực đến gần Chí Tôn thụ cùng lắm ở lại một chốc, thời gian lâu thì bọn họ không chịu nổi lực lượng quang minh tẩy lễ, cuối cùng sẽ quy y ở lại chốn này.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, đám học sinh Triệu Thu Thực lên tinh thần, theo sau viện trưởng đi tới trước.
Bọn họ đi vào phạm vi Chí Tôn thụ bao phủ liền cảm giác vai nặng trĩu như có tảng đá đè người, khiến họ khó đi tới trước, bước chân chậm chạp.
Thánh quang từ dưới đất chui lên lẻn vào người bọn họ, khiến bên tai như nghe tiếng trời, đầu óc thấy ảo giác. Vài học sinh giật nảy mình, học sinh đạo hạnh cạn không đề phòng bị đụng mở đạo tâm.
Giọng Đỗ Văn Nhụy vang bên tai như tiếng chuông cảnh tỉnh họ:
– Giữ đạo tâm, kiềm một niệm!
Ảo giác trong đầu bị đánh tan, bọn họ tỉnh táo lại.
Nhóm Triệu Thu Thực hết sức cảnh giác giữ chặt đạo tâm, không dám thả lỏng nữa.
Bọn họ tiến lên từng bước như cõng vật nặng, khó khăn đi tới. Khi sắp đến trước Chí Tôn thụ, nơi đó như núi cao siêu khổng lồ, cả ngọn núi lớn như cương quốc, cây cắm rễ trên ngọn núi lớn đó.
Ngọn núi có từng bậc thềm đá uốn lượn lên trên, từ chân núi nhìn lên không thấy cuối, dường như cầu thang lên tận vũ trụ.
Nhóm Triệu Thu Thực bước lên từng nấc thang, cảm giác lực lượng đè trên lưng ngày càng lớn mạnh như có người chồng từng tảng đá lên lưng họ.
Đi không được bao xa nhóm Triệu Thu Thực đã đổ mồ hôi như tắm, có học sinh thở hồng hộc sắp không đi nổi.
Giọng Đỗ Văn Nhụy quanh quẩn bên tai đánh động tinh thần bọn họ:
– Đi tiếp đi, đừng dừng lại. Có chút xíu khổ sở mà các ngươi đã không chịu được thì sau này làm sao đi ra Tẩy Tội thành? Làm sao phiêu bạt ở bên ngoài xông xáo ra vùng trời?
Nhóm Triệu Thu Thực chấn động tinh thần, cắn chặt răng tiếp tục tiến lên, dù vất vả cực nhọc đến đâu cũng không rên một tiếng.
Nhóm Triệu Thu Thực quá yếu đạo hạnh, đi rất chậm. Những học sinh cường đại, đặc biệt xuất thân từ bốn viện lớn khi lên bậc thang thì mau hơn nhóm Triệu Thu Thực nhiều. Một số học sinh thực lực cường đại đi nhanh như tia chớp, nháy mắt đã leo lên ngọn núi đứng dưới Chí Tôn thụ.
Có học sinh nghi ngờ nhìn nhóm Triệu Thu Thực:
– Bạn học Tẩy Tội viện, các người có thể leo lên được không?
Đám Triệu Thu Thực cắn răng không trả lời câu hỏi, từng bước một leo lên trên.
Nhóm Triệu Thu Thực cắn chặt răng lầm lũi tiến lên, dù lực lượng đè trên người họ ngày càng mạnh, sắp đè sụp bọn họ nhưng họ vẫn gồng hết sức đi tiếp. Với bọn họ dù có phải bò lên cũng quyết bò tới trước Chí Tôn thụ.
Nhóm Triệu Thu Thực không phải vì Chí Tôn quả nữa, gã chỉ muốn chứng minh cho người khác, cho chính mình là họ có thể lên được, dù xuất thân từ Tẩy Tội viện nhỏ nhoi.
Chương 4082: Lên Đỉnh
Nên dù bọn họ đổ mồ hôi như mưa, dù vô vàn khó khăn, dù rất khó chịu, nhóm Triệu Thu Thực cắn chặt răng từng bước tiến lên. Không ai rên một tiếng, không kêu khổ, không kêu mệt.
Qua lâu thật lâu sau nhóm Triệu Thu Thực rốt cuộc leo lên ngọn núi này, người bọn họ ướt đẫm mồ hôi, mỗi người như được vớt lên từ trong nước. Khi bọn họ đến trước Chí Tôn thụ thì đã tê liệt không nhúc nhích nổi.
Lúc này bọn họ không có sức quan sát kỹ Chí Tôn thụ gần trong gang tấc.
Dưới Chí Tôn thụ tụ tập rất nhiều người. Một số học sinh thấy nhóm Triệu Thu Thực bò lên được thì hơi bất ngờ.
– Tẩy Tội viện.
Có học trưởng nhìn nguyên nhóm Triệu Thu Thực đều leo lên, gật gù khen:
– Có chút năng lực.
Ai đều thấy đạo hạnh của nhóm Đỗ Văn Nhụy rất yếu, từng học sinh Tẩy Tội viện bò lên, không ai tụt hậu, điều này khiến người khâm phục.
Có học sinh cười khẩy nói:
– Hừ! Bò lên được thì sao? Chỉ uổng công một chuyến. Dù họ có thể bò lên thì chỉ biết giương mắt nhìn, chẳng lẽ có thể gõ rụng một trái Chí Tôn quả sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhã đáp trả:
– Nói vậy là ngươi không đến uổng công? Vậy được rồi, hay ngươi hái một trái Chí Tôn quả cho đám quê mùa chúng ta mở rộng tầm mắt.
Học sinh này bị Lý Thất Dạ chặn họng mặt đỏ rần, ngắc ngứ không nói nên lời:
– Ngươi…!
Lý Thất Dạ chọt trúng chỗ đau của gã, thật ra gã chỉ đứng ngó chứ không gõ rụng nổi một trái Chí Tôn quả.
Học sinh lớn tuổi có chút tu dưỡng, hòa giải:
– Thôi đi, cũng không có gì, bọn họ leo lên được đã không dễ. Trừ Chân Đế ra trong chúng ta ai dám nói mình có thể gõ rụng một trái Chí Tôn quả.
Nhiều học sinh gật gù công nhận, vì người có thể gõ rụng Chí Tôn quả toàn là Chân Đế, Trường Tồn rúng động Tiên Thống Giới.
Lý Thất Dạ nhàn nhã dặn dò nhóm Triệu Thu Thực:
– Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi lấy sức đi, chúng ta hái Chí Tôn quả rồi đi.
Học sinh mới bị Lý Thất Dạ chặn họng lập tức cười nhạo:
– Ôi chà, lại còn hái Chí Tôn quả, ngươi tưởng nó là cái gì? Là trái cây rừng trước cửa nhà ngươi sao, muốn hái thì hái? Sao không tiểu rồi soi bộ dạng của mình đi, Tẩy Tội viện các ngươi có chút xíu thực lực cũng dám hả họng đòi hái Chí Tôn quả, huênh hoang!
Nói xong học sinh này thở phào, mới rồi bị Lý Thất Dạ làm á khẩu khiến gã mất hết mặt mũi, giờ gã đốp chát lại, nói móc nhóm Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
– A, Chí Tôn quả sao, chỉ là trái cây bình thường, không khác bao nhiêu với trái cây rừng. Loại trái cây này ta lười trồng trước cửa nhà.
Lý Thất Dạ dứt lời, nhiều học sinh cùng nhìn hắn, cảm thấy hắn nói chuyện quá kiêu ngạo.
Các học sinh cười phá lên.
Có học sinh lắc đầu cười to bảo:
– Tiểu tử lớn lối quá, ngươi nghĩ mình là ai? Chân Tiên sao?
Học sinh gây hấn kia cười khẩy nói:
– Hắn đâu chỉ là Chân Tiên, theo ta thấy là Chưng Tiên. Hắn tưởng mình là tồn tại tuyệt thế vô song, dám buông lời ngông cuồng, không nhìn lại bộ dạng của mình, một học sinh Tẩy Tội viện nhỏ bé cũng dám vênh váo tại đây, mất mặt!
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Chưng Tiên? Danh hiệu không tệ, ta cảm thấy hôm nào bắt được tiên nhân có thể chưng ăn, tốt hơn Chí Tôn quả ngàn ức lần.
Lý Thất Dạ càng nói càng thái quá, mọi người trợn mắt há hốc mồm nghe, kiêu ngạo hết chỗ nói. Một học sinh Tẩy Tội viện đòi hái Chí Tôn quả đã là huênh hoang, không biết trời cao đất rộng rồi, giờ còn dám nói nấu tiên, thật là vô tri không sợ.
Học sinh gây hấn hừ mũi, khinh thường nói:
– Thứ không biết trời cao đất rộng! Muốn khoác lác thì về Tẩy Tội viện các ngươi rồi bốc phét đi, đừng ở đây mất mặt!
Có học sinh cười lớn hùa theo:
– Ngươi lợi hại như vậy thì hái một trái Chí Tôn quả cho mọi người xem đi, cho tất cả mở rộng tầm mắt.
Học sinh khác góp vui cười nhạo:
– Đúng rồi! Hái một trái xuống cho mọi người thấy Tẩy Tội viện các ngươi có bản lĩnh gì, xem thử Tẩy Tội viện có đúng là ra một học sinh hái được Chí Tôn quả không. Nếu không hái được thì cút về khoác lác đi, đừng nói nhảm ở đây, không nhìn xem mình là thứ gì, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga!
Trường hợp thế này làm nhóm Triệu Thu Thực hết sức xấu hổ, bất đắc dĩ. Trông chờ bọn họ hái Chí Tôn quả là không thể nào, nhưng Lý Thất Dạ đã nói rồi.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Một trái thì có gì hay, tốt xấu hái mấy chục trái đi. Ta đi bộ cả chặng đường cũng khát, không hái mấy chục trái sao giải khát.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế đám học sinh cười bò lăn, chỉ vào hắn cười đến trẹo quai hàm.
– Mấy chục trái?
– Ngươi nghĩ mình là ai? Là Thủy Tổ sao? Mấy chục trái? Nằm mơ giữa ban ngày đi!
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm, vỗ Tẩy Tội kiếm trên lưng mình nhàn nhã nói:
– Tuy ta không phải Thủy Tổ nhưng ta có Tẩy Tội kiếm. Chọc giận ta là chém luôn Chí Tôn thụ khiêng về.
Tiếng cười chợt ngừng, tất cả học sinh nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ, bao người hâm mộ ghen tỵ.
Một học sinh khinh thường nói:
– Hừ! Có Tẩy Tội kiếm thì sao? Không phải Chân Đế thì ngươi đừng mơ phát huy uy lực lớn nhất của Tẩy Tội kiếm. Một thanh Thủy Tổ nhưng không thể phát huy uy lực lớn nhất của nó thì khác gì đồng nát? Lãng phí kiếm Thủy Tổ!
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ Tẩy Tội kiếm, thản nhiên nói:
– À, vậy sao? Hình như ta nghe có người nói ngươi là đồng nát, ha, có muốn cho hắn nếm thử xem ngươi có phải là đồng nát không? Nếu đúng là đồng nát thì ta sẽ hòa tan ngươi thành cục sắt vậy.
Đinh!
Lý Thất Dạ vừa dứt lời Tẩy Tội kiếm liền rút khỏi vỏ.
Ong ong ong ong ong!
Tẩy Tội kiếm tỏa quang minh chiếu rọi cả bầu trời.
Ầm!
Tổ uy tràn ngập, chỉ một lũ tổ uy đã đè sập chư thiên.
Xoẹt!
Mọi người chưa lấy lại tinh thần thì Tẩy Tội kiếm lóe ánh sáng lạnh, học sinh mới cười nhạo nó là đồng nát đã bị chém đứt đầu. Cái đầu bay cao, đôi mắt trợn to nhìn mặt cắt cổ mình phun suối máu, gã muốn hét chói tai nhưng không làm được.
Khi đầu học sinh này rớt xuống đất Tẩy Tội kiếm đã trở vào bao, quang minh, tổ uy đều tan biến.
Lý Thất Dạ vỗ Tẩy Tội kiếm, bất đắc dĩ nói:
– Ài, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, có cần cơn tức lớn vậy không? Đùa chút, ngươi là Tẩy Tội hay Tẩy Huyết vậy?
Mọi người hút ngụm khí lạnh nhìn, mọi người đều nhìn ra là Tẩy Tội kiếm chém học sinh đó chứ không phải Lý Thất Dạ.
Chương 4083: Linh Tâm Chân Đế (1)
Nhóm Triệu Thu Thực giật nảy mình. Tẩy Tội kiếm là bảo bối trấn viện của Tẩy Tội viện, bọn họ có tình cảm đặc biệt với nó. Ở trong lòng họ thì Tẩy Tội kiếm như tượng trưng, giống tên của nó: Tẩy Tội.
Nhưng Tẩy Tội kiếm rút ra khỏi vỏ làm bọn họ ngây người, không giống Tẩy Tội kiếm tượng trưng cho quang minh mà như hung kiếm, nói chuyện không hợp liền giết người. Nhóm Triệu Thu Thực có thể tưởng tượng ngày nào chọc giận Tẩy Tội kiếm không chừng sẽ đồ sát trăm ngàn vạn, thật là hung kiếm trong hung kiếm.
Chỉ có Đỗ Văn Nhụy lặng im, Tẩy Tội kiếm, nó tẩy không phải là tội.
Một lúc lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần hét to:
– Kiếm này thông thân!
Học sinh mới rồi còn gây hấn với Lý Thất Dạ giờ không dám hé răng, dù có mở miệng cũng không dám nói móc Tẩy Tội kiếm. Ai đều nhìn ra học sinh mới bị giết chỉ nói một câu đồng nát đã chọc giận Tẩy Tội kiếm, bị chém.
Nhiều học sinh hâm mộ ghen tỵ nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ, một kẻ phế vật mà được đến Tẩy Tội kiếm, thật là không có thiên lý.
Một thanh âm êm tai dễ nghe vang lên:
– Kiếm tốt, không uổng là bội kiếm của Viễn Hoang Thánh Nhân, kiếm này vô song!
Nghe giọng nói đó mọi người cùng ngoái đầu nhìn, một nữ nhân đứng trên ngọn núi từ bao giờ.
Nàng đẹp như tinh linh, áo trắng tôn lên nàng không nhiễm một hạt bụi trần. Khi nữ nhân như vậy chậm rãi đi tới thì như bước ra từ vương quốc tinh linh.
Nữ nhân này đột nhiên xuất hiện tại đây hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Áo trắng hơn tuyết, nàng như tiên nữ trên núi tuyết. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào đôi cánh sau lưng nàng.
Nữ nhân bẩm sinh có đôi cánh, hoàng kim chói mắt như đúc bằng hoàng kim tinh khiết nhất, từng cọng lông chim là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không gì sánh bằng. Mỗi cọng lông chim mỏng như cánh ve hiện rõ ràng nhưng nhìn như đúc bằng hoàng kim, tỉ mĩ tinh xảo. Đôi cánh hoàng kim ngang nhiên quý tộc như hoàng giả vô thượng.
Có vòng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, vòng sáng lấp lánh ánh sáng thánh khiết. Ánh sáng không chói lòa nhưng khi từng tia sáng lấp lánh thì như thắp sáng tâm linh.
Quang minh của Quang Minh Thánh Viện cũng thánh khiết như vậy nhưng hai bên cho cảm nhận khác nhau.
Lực lượng quang minh của Quang Minh Thánh Viện là dưới quang minh ẩn chứa xâm lược và thanh tẩy. Vì vậy lực lượng quang minh của Quang Minh Thánh Viện thường làm người ta quy y, dễ dàng bị quy phục và chịu giáo hóa.
Vòng sáng trên đỉnh đầu nữ nhân phát ra ánh sáng thì như nước tuyết hòa tan vào mùa xuân lặng lẽ chảy trong lòng ngươi, hơi thở mùa xuân thấm vào tim gan.
Một lúc lâu sau có học sinh thoát khỏi hơi thở tuyệt trần của nữ nhân, kinh kêu:
– Linh Tâm Chân Đế!
Học sinh đạo hạnh nông cạn chút trông thấy nữ nhân thì hành lễ lớn, học sinh có thực lực Bất Hủ Chân Thần cũng chào nàng.
– Bệ hạ!
Nhiều người kinh diễm nhìn nữ nhân trước mắt, một số người ngưỡng mộ, số khác kính sợ.
Học sinh thực lực cường đại thì thào, vẻ mặt mến mộ:
– Linh Tâm Chân Đế đến rồi.
Mọi người nhìn chằm chằm nữ nhân này, tất cả đều biết nàng là: Linh Tâm Chân Đế.
Linh Tâm Chân Đế, Chân Đế thất cung, thực lực như vậy rất mạnh, một trong các tồn tại nổi bật nhất trong học sinh.
Linh Tâm Chân Đế là học sinh Ly Minh Nam Bộ, nàng xuất thân từ Y Điện viện, đến từ Thiên Vũ tộc.
Y Điện viện được Thánh Linh Tổ sáng lập, được người gọi là đại đàng của Thánh Linh, nội tình siêu mạnh mẽ. Cho đến nay Y Điện viện chủ yếu toàn là Thánh Linh, ít có tộc khác.
Linh Tâm Chân Đế thuộc Thiên Vũ tộc mà truyền thừa của Y Điện viện, điều này cực kỳ ghê gớm, đủ biết Y Điện viện xem trọng nàng cỡ nào.
Ngoài ra Linh Tâm Chân Đế có một thân phận nữa là vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần, từ nhỏ đã có hôn ước với gã.
Trong Quang Minh Thánh Viện có câu thế này: Tử Long Nữ Đế của Thự Quang Đông Bộ, Kim Biến Chiến Thần của Ly Minh Nam Bộ, Minh Vương Phật của Thánh Đà Tây Bộ, Thánh Sương Chân Đế của Bắc Viện.
Bốn người này ngang hàng đứng trên đỉnh Tiên Thống Giới đương thời. Linh Tâm Chân Đế là vị hôn thê của Kim Biến Chiến Thần đủ biết nàng tôn quý.
Linh Tâm Chân Đế nhìn Tẩy Tội kiếm trong tay Lý Thất Dạ, khen rằng:
– Năm xưa Thánh Sương Chân Đế chỉ cầm kiếm này lên, hôm nay nó nhận ngươi làm chủ, cơ duyên này vạn cổ hiếm có.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Vì ta đẹp trai, người đẹp trai đi đâu cũng được ưa thích, nên kiếm này ngoan ngoãn đi theo ta. Tiểu cô nương có từng thấy nam nhân đẹp trai như ta không?
Nói xong Lý Thất Dạ nhướng mày.
Thấy Lý Thất Dạ đùa giỡn Linh Tâm Chân Đế, có người quát mắng:
– Càn rỡ!
Trong Quang Minh Thánh Viện có biết bao học sinh nam mến mộ Linh Tâm Chân Đế.
Linh Tâm Chân Đế lắc đầu mỉm cười nói:
– Túi da nhan sắc chỉ là mây bay, chỉ có đại đạo mới là chân thật.
Nụ cười của Linh Tâm Chân Đế rất thuần khiết, nhìn nàng cười khiến người quên mất nàng là một vị Chân Đế.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Ài, đại đạo của ta nội uẩn, không phải liếc sơ là nhìn thấy. Chỉ có cái đẹp của ta là rực rỡ chói mắt, nếu nàng thấy ta đẹp trai, khi đó nàng sẽ hiểu con người ta không đơn giản cỡ nào.
Nhiều học sinh khinh thường nói:
– Đồ mặt dày!
Nam hay nữ học sinh đều trề môi.
Một số học sinh làm bộ dạng buồn nôn. Nhìn Lý Thất Dạ không đẹp trai chút xíu nào, chỉ là một nam nhân hết sức bình thường, bình thường đến ném vào trong đám người sẽ bị quên ngay. Khuôn mặt bình thường đó sẽ biến mất trong mây mênh mông. Bộ dạng bình thường vậy mà vỗ ngực bảo mình đẹp trai, nhiều học sinh gai mắt, khinh thường, chán ghét buồn nôn.
Có học sinh nữ rất ghét, khinh thường làm động tác ói:
– Phi, tên hề làm chuyện nực cười, bộ dạng xấu xí mà dám tự kỷ như thế!
Bạn học nam cười nhạo:
– Cho người ta tự kỷ đi, một tiểu nhân vật khó khăn lắm mới được một thanh tổ khí, không vênh váo sao được? Cầm tổ khí khiến người ta tự tin đến không biết trời đất, tự nhận mình là độc nhất vạn cổ, tuyệt thế vô song.
Nhiều học sinh gai mắt Lý Thất Dạ, nếu không phải Tẩy Tội kiếm mới rồi giết một học sinh thực lực không tầm thường thì đã có học sinh muốn đứng ra dạy hắn bài học.
Linh Tâm Chân Đế cười cười không tức giận, nàng đạp thân cây chậm rãi leo lên chỗ cao nhất Chí Tôn thụ.
Nhiều người nghe nói Chí Tôn quả ở trên ngọn Chí Tôn thụ là tốt nhất, là cực phẩm trong cực phẩm. Nhưng Chí Tôn quả càng lên cao thì càng khó hái.
Chương 4084: Linh Tâm Chân Đế (2)
Trên ngọn Chí Tôn thụ vốn bị đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế phong kín, ai đi lên cũng bị ngăn cản, khuyên lui, vì bọn họ sợ người ta leo lên quấy nhiễu Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế ngộ đạo. Nhiều người bất lực trước hành động bá đạo đó, hai vị Chân Đế liên hợp thực lực mạnh mẽ, ai cũng sẽ kiêng kỵ ba phần.
Giờ Linh Tâm Chân Đế leo lên Chí Tôn thụ, đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế không dám ngăn cản, đều tránh đường, hành lễ lớn:
– Bệ hạ!
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế đang tham thiền ngộ đạo đều mở mắt ra gật đầu chào Linh Tâm Chân Đế.
Người khác cảm thấy chuyện này là đương nhiên, vì Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung, mạnh hơn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế gấp vô số lần. Đừng nói đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, dù là hai người cũng không dám cản đường Linh Tâm Chân Đế. Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế hợp sức cũng không đánh lại Linh Tâm Chân Đế, đệ tử môn đồ của bọn họ là cái đinh gì?
Linh Tâm Chân Đế nhẹ gật đầu đạp thân cây leo lên ngọn, hơi nghiêng đầu nhìn một số Chí Tôn quả đã chín.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm Linh Tâm Chân Đế có hái Chí Tôn quả được không.
Linh Tâm Chân Đế thì thào:
– Một trái là đủ.
Linh Tâm Chân Đế cười khẽ gõ nhẹ một trái Chí Tôn quả.
Độp!
Trái Chí Tôn quả rụng vào tay Linh Tâm Chân Đế.
Nhìn Linh Tâm Chân Đế gõ một cái liền rụng trái cây, đám người kinh thán khen rằng:
– Không uổng là Chân Đế thất cung, ghê gớm, quá cường đại!
Học sinh Ly Minh Nam Bộ tự hào vì Linh Tâm Chân Đế:
– Đây là Chân Đế của Ly Minh Nam Bộ chúng ta, cực kỳ vô song!
Nhiều học sinh nam mến mộ nói:
– Thật hiếm có, gõ một cái liền rụng, đạo tâm của Linh Tâm Chân Đế thánh khiết biết bao.
Linh Tâm Chân Đế cất trái Chí Tôn quả, đáp xuống gốc cây, mỉm cười dịu dàng nói:
– Không quấy rầy các vị, cáo từ.
Linh Tâm Chân Đế nhẹ gật đầu sau đó lướt đi.
Nhìn bóng lưng Linh Tâm Chân Đế khuất xa làm nhiều học sinh mất hồn, thẫn thờ thật lâu.
Có học sinh khó khăn tỉnh táo lại, nhẹ giọng khen:
– Đây là Chân Đế bình dị gần gũi giỏi nhất mà ta từng gặp.
Đám người gật gù đồng ý:
– Đúng rồi, dù vào lúc nào Linh Tâm Chân Đế đều không kênh kiệu, cảm giác rất hiểu ý người.
Lý Thất Dạ nhìn nhóm Triệu Thu Thực, vươn vai nói:
– Thời gian không còn sớm, chúng ta hái Chí Tôn quả rồi đi thôi.
Thực lực nhóm Triệu Thu Thực có hạn, ở dưới Chí Tôn thụ lâu không tốt.
Đám người cười phá lên, khinh thường nhìn Lý Thất Dạ:
– Bằng vào Tẩy Tội viện các ngươi cũng muốn hái Chí Tôn quả?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Tại sao Tẩy Tội viện chúng ta không thể hái Chí Tôn quả? Tẩy Tội viện không chỉ hái Chí Tôn quả, làm lão tử tâm tình không tốt thì hái hết Chí Tôn quả ở đây luôn!
Học sinh khinh thường nói:
– Láo quá, bằng vào các ngươi mà muốn hái sạch Chí Tôn quả? Nằm mơ giữa ban ngày đi, không nhìn xem mình có mấy cân mấy lượng!
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Không cần chúng ta, một mình ta dư sức rồi. Cân lượng của ta? Nặng đến mức các ngươi không đo được.
Đám học sinh cười nhạt châm biếm:
– Huênh hoang
– Làm người phải biết điệu thấp, ngoài trời có trời, ngoài người có người. Một tổ khí dù mạnh đến đâu cũng có giới hạn. Tiên Thống Giới có nhiều cường giả, Chân Đế, Trường Tồn mới là chúa tể của thế giới này!
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
– À, chỉ là đám nhóc con.
Lý Thất Dạ ngông cuồng kiêu căng chọc giận đám người trừng mắt:
– Ngươi…!
Các học sinh nhạo báng:
– Vậy ngươi hái Chí Tôn quả cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi, đừng bốc phét mãi!
Bị đám người cười nhạo, Lý Thất Dạ cười cười duỗi lưng:
– Được rồi, vậy hái vài trái nếm thử.
Lý Thất Dạ đạp thân cây leo lên ngọn.
Mọi người nghe Lý Thất Dạ nói thì rất khó chịu.
Có học sinh khinh thường nói:
– Hừ! Láo lếu. Tưởng mình là ai? Chí cao vô thượng chắc? Còn dám nói là hái vài trái nếm thử, hái được một trái đã xem như mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi!
Đám học sinh khó chịu cũng phải. Chí Tôn quả là thứ gì? Bao người chỉ gặp chứ không thể cầu, mạnh như Bất Hủ Chân Thần muốn hái một trái, chỉ một trái duy nhất đã là rất ghê gớm.
Có thể hái một trái Chí Tôn quả chẳng những tăng công lực mảng lớn, quan trọng nhất nó là tượng trưng cho thực lực, thiên phú, địa vị.
Ngẫm lại xem, cho đến nay chỉ có Chân Đế, Trường Tồn tuyệt thế như Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế, Linh Tâm Chân Đế mới hái được Chí Tôn quả. Nếu mình mà hái được một trái Chí Tôn quả là chuyện kinh diễm, rung động hồn người biết bao. Dù thực lực của mình không bằng nhóm Tam Mục Thần Đồng nhưng trong chuyện này có thể sánh bằng bọn họ, nó là tượng trưng cho thân phận.
Lý Thất Dạ là học sinh Tẩy Tội viện mà đòi hái thử vài trái, quá kiêu ngạo. Nhóm Tam Mục Thần Đồng cũng không dám tuyên bố ngông nghênh như vậy, hỏi sao người ta không khó chịu với Lý Thất Dạ?
Nhìn Lý Thất Dạ tiếp tục leo lên ngọn cây, có học sinh ngồi trên nhánh cây trêu đùa:
– Nhìn này, bên cạnh ta có Chí Tôn quả chín đây. Chí Tôn quả chỗ này dễ hái hơn, ngươi muốn hái mấy trái không?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Muốn hái thì phải hái tốt nhất, ngọn cây mới xứng với ta.
Bạn học ngồi trên nhánh cây cười to bảo:
– Ô, có chí hướng dữ. Muốn lên ngọn cây chỉ sợ ngươi không có thực lực này. Ngọn cây ở sâu trong vũ trụ, đại đạo áp chế, không có thực lực Chân Đế thì đừng mơ đi lên.
Lý Thất Dạ cười khẽ đi tiếp:
– Chuyện này có đáng gì.
Nhiều học sinh cười nhạo mỉa mai:
– Hừ! Thứ không biết trời cao đất rộng, chờ chút nữa hắn sẽ biết khó khăn nhiều thế nào, để coi hắn làm sao xuống đài.
Một học sinh khác nói:
– Ngươi không biết gì hết, không thấy sao? Bên trên có đệ tử môn đồ của Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế canh giữ, chắc chắn hắn không lên được, vậy thì có cớ rồi. Hắn sẽ bảo là không phải không hái được Chí Tôn quả mà vì Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế không cho lên, thế là hắn xuống đài quá đẹp.
Nghe học sinh đó giải thích, mọi người đã hiểu.
– Thì ra là vậy, học trưởng thông minh quá.
Học sinh khinh thường nói:
– Ra là giở trò khôn vặt.
Trước mắt bao người khi Lý Thất Dạ lên chỗ cao thì đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế đứng ra chặn đường, lạnh lùng nói:
– Mau trở về, chỗ này không có đường.
Chương 4085: Một Kiếm Đồ Sạch
Đám đệ tử môn đồ đã thấy chuyện vừa xảy ra, bọn họ gai mắt Lý Thất Dạ, không có hảo cảm với hắn nên thái độ cực kỳ ác liệt, trực tiếp đuổi người.
Lý Thất Dạ cười ngây thơ vô số tội:
– Ta lên hái Chí Tôn quả.
Mọi người không cảm thấy nụ cười của Lý Thất Dạ có gì lạ, Đỗ Văn Nhụy thì lắc đầu, gã đã hiểu khi hắn cười như thế nghĩa là có người chết chắc.
Đỗ Văn Nhụy sẽ không ngăn cản, có một số người đòi tìm đường chết, không ai cứu được.
Một đệ tử khác không khách sáo lạnh lùng quát:
– Xéo!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế ngộ đạo trên ngọn cây cao, không thèm quan tâm. Họ ngầm chấp nhận hành động của đệ tử môn đồ mình.
Lý Thất Dạ ra vẻ bất bình nói:
– Chí Tôn thụ không phải của nhà ngươi trồng, dựa vào cái gì không cho người ta hái?
Có đệ tử rút kiếm ra, kiếm quang khí lạnh khiếp người lạnh lùng nói:
– Bằng vào cái này! Không muốn chết thì xéo, đừng ở đấy vướng víu quấy rầy bệ hạ của chúng ta tham thiền ngộ đạo!
Học sinh ở dưới gốc cây cười nhạt:
– Thấy chưa? Bây giờ hắn có cớ rồi, có thể xuống đài, không cần hái Chí Tôn quả cũng giữ được mặt mũi.
Nhiều học sinh khinh thường nhìn Lý Thất Dạ:
– Tài mọn như thế đúng là không lừa được học trưởng.
Lý Thất Dạ ra vẻ uất ức không cam lòng hỏi:
– Tại sao vừa rồi Linh Tâm Chân Đế có thể đi lên mà ta thì không được? Tại sao?
Có đệ tử Kim Mãng Chân Đế khinh thường nói:
– Ngươi là cái thá gì? Bằng vào ngươi cũng dám đánh đồng với Linh Tâm Chân Đế? Không đi tiểu soi bộ dáng của mình đi!
Đám học sinh ở bên dưới la hét:
– Đúng rồi! Ngươi là cái thứ gì mà dám đánh đồng với Linh Tâm Chân Đế? Mau lăn xuống đi, đừng làm mất mặt!
– Hừ! Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh cần gì lên ngọn cây hái, nhánh cây khác cũng có Chí Tôn quả chín, hái một trái cho chúng ta mở rộng tầm mắt là được.
Lý Thất Dạ lớn tiếng nói với Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế:
– Này, môn đồ học sinh của các ngươi thô bạo vô lý như vậy, các ngươi là Chân Đế nên dạy dỗ đệ tử của mình đi chứ, còn thiên lý không?
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế lờ đi, vẫn ngồi im như không nghe thấy Lý Thất Dạ nói gì.
Lý Thất Dạ quấy nhiễu sư tôn của mình tham ngộ đại đạo, đám đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế mắt lạnh lẽo lộ ra sát khí:
– Xéo! Còn không xuống sẽ chém ngươi!
Lý Thất Dạ cười tươi như hoa:
– A, các ngươi tự tìm đường chết.
Nhìn đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế lộ ra sát khí, học sinh dưới gốc cây vui sướng khi người gặp họa nói:
– Ha, hãy dạy hắn bài học đi, cho hắn biết trời cao đất rộng!
Lý Thất Dạ than thở:
– Ài, giờ bị người ta chặn đường rồi, ngươi nói nên làm sao đây?
Lý Thất Dạ vỗ Tẩy Tội kiếm:
– Chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được thì thanh kiếm Thủy Tổ nhà ngươi quá vô dụng. Người ta hay nói một thanh bội kiếm của Thủy Tổ có thể càn quét thiên địa, đánh đâu thắng đó. Không làm xong chuyện nhỏ này thì ta cần đồng nát như ngươi làm gì?
Keng!
Tẩy Tội kiếm ra khỏi vỏ, thánh quang mênh mông.
Khoảnh khắc Tẩy Tội kiếm rút khỏi vỏ, đệ tử môn đồ Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế giật nảy mình lấy ra báu vật, binh khí của mình.
– Cẩn thận!
Ầm!
Trong khoảnh khắc đám đệ tử đánh ra phòng ngự mạnh nhất, binh khí ra khỏi vỏ với tư thái mạnh nhất chém về phía Lý Thất Dạ.
Phụt phụt phụt!
Bọn họ mới hành động thì máu phun tung tóe, các cái đầu bay lên.
Rầm bịch bộp!
Xác đám đệ tử môn đồ rơi lộp bộp dưới gốc cây.
Máu đổ xuống như trời đổ mưa máu, mưa máu nhuộm đỏ Chí Tôn thụ. lá cây bị nhuộm máu, máu nhỏ giọt từ lá cây, có máu chảy dọc thân cây.
Cảnh tượng đột ngột xảy ra làm đám người hết hồn trố mắt, ngây người tại chỗ.
Một lời không hợp liền chém các đệ tử của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, đáng sợ nhất là hai người có mặt ở đây.
Thử nghĩ giết đệ tử của Chân Đế ngay trước mặt hai vị đó là chuyện rung động hồn người biết bao.
Tất cả học sinh dưới thân cây há hốc mồm thẫn thờ thật lâu.
Một lời không hợp liền giết người, làm đám người rợn tóc gáy. Tẩy Tội kiếm như vậy còn là thanh kiếm tẩy tội ác không? Hung kiếm thì đúng hơn.
Tẩy Tội kiếm trở vào vỏ, Lý Thất Dạ bất đắc dĩ lẩm bẩm:
– Ài, ta chỉ nói vậy thôi, có cần giết người không?
– Hừ!
Chợt có tiếng hừ như sấm nổ tung, đám học sinh đứng tim.
Đế uy ngập trời như bão tố, các học sinh giương mắt nhìn. Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế cùng đứng dậy, mắt lấp lóe tia sáng lạnh cực kỳ đáng sợ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Lý Thất Dạ bị hai Chân Đế nhìn chằm chằm, có học sinh vui sướng khi người gặp họa nói:
– Tiểu tử này chết chắc rồi.
Mắt Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế lộ ra sát khí. Giết đệ tử của họ ngay trước mặt họ tức là tát thẳng vào mặt họ, uy nghiêm Chân Đế còn đâu?
Trước ánh mắt sắc lạnh của Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế, Lý Thất Dạ xòe tay nói:
– Không thể trách ta đi. Mới rồi đã nói trước với các ngươi, là các ngươi không quản lý tốt đệ tử của mình, mọi người đều thấy. Bọn họ đòi giết ta trước, ta chỉ tự vệ.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi nói tiếp:audio coi am
– Hơn nữa không phải ta giết người, có trách thì trách thanh kiếm này đi, là nó làm hết.
Một số người ngây ngốc nhìn Tẩy Tội kiếm, nghe Lý Thất Dạ nói hình như cũng đúng.
Từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ không giết người, đúng là Tẩy Tội kiếm giết người, nghe hình như không liên quan gì hắn.
Nhưng trách tội Tẩy Tội kiếm thì nhiều người thầm sợ, ngẫm lại với phong cách một lời không hợp liền giết người của Tẩy Tội kiếm, ai đều phải cẩn thận trước nó. Ai dám đụng Tẩy Tội kiếm phải xét lại bản thân trước.
Tẩy Tội kiếm là bội kiếm của Thủy Tổ, đáng sợ hơn là thanh kiếm này đã thông thần, uy lực lớn khó thể tưởng tượng, không phải ai cũng có thực lực đối kháng thanh kiếm Thủy Tổ.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế lạnh băng nhìn Lý Thất Dạ, mắt lấp lóe sát ý. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đã động sát tâm với Lý Thất Dạ, vì một lời không hợp giết đồ đệ của họ trước mặt người trong thiên hạ, hai người khó nén cục tức này. Nếu không có lời giải thích đàng hoàng thì đế uy của họ đặt vào đâu?
Học sinh ở bên dưới nhìn cảnh này cười khẩy nói:
– Tiểu tử này sớm muộn gì khó thoát chết.
Ai đều thấy Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đã động sát ý, nếu hai vị Chân Đế ra tay thì Lý Thất Dạ chết chắc.