Đế Bá Audio Podcast
Tập 818 [Chương 4086 đến Chương 4090]
❮ prevnext ❯Chương 4086: Muốn Chặt Cây
Nhìn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế lộ ra sát ý, nhiều học sinh dưới gốc cây vui sướng khi người gặp họa. Có người thầm tính toán nếu thừa dịp loạn đục nước béo cò chiếm lấy Tẩy Tội kiếm thì quá tuyệt vời.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực tim đập chân run, đổ mồ hôi lạnh giùm Lý Thất Dạ, trái tim nhảy lên cổ họng.
Đây là hai vị Chân Đế, ở trong mắt họ là tồn tại cao cao tại thượng, một bàn tay có thể đồ diệt Tẩy Tội viện. Lý Thất Dạ một hơi chọc vào hai vị Chân Đế thì nguy hiểm biết bao, không ai cứu hắn được.
Trước đế uy ngập trời của hai vị Chân Đế, mọi người nín thở, bao người sợ hãi run cầm cập, thầm toát mồ hôi giùm Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ như không thấy sát ý của Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, hắn nhún vai xoay người xuống cây:
– Thôi không lên nữa, cao xa như vậy leo lên cũng mệt, đổi cách khác đi.
Lý Thất Dạ bỗng đổi ý làm đám học sinh nhìn nhau.
Có học sinh cười nhạo:
– Thấy chưa, nói đúng rồi, hắn chỉ tìm cớ xuống đài.
Có học sinh coi khinh Lý Thất Dạ:
– Ha, chẳng phải ngươi nói hái mấy trái Chí Tôn quả thử sao? Thế nào? Bây giờ muốn tìm cớ chuồn xuống?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Không thấy là không lên được sao?
Học sinh này khinh thường nói:
– Ô, lấy cớ hay quá, ngươi sớm nghĩ ra cái cớ này chứ gì? Không có bản lĩnh thì đừng khoác lác, tưởng mình là đại nhân vật gì ghê gớm lắm sao? Chẳng qua được một thanh tổ khí, hừ, ngươi nghĩ mình là Chân Đế vô địch? Là thiên phú vô thượng? Chẳng qua gặp vận may từ trên trời rơi xuống, cơ duyên tốt được một thanh thần khí, hừ.
Học sinh này làm ra vẻ khinh rẻ nhưng trong giọng nói tràn đầy ghen ghét.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– A, ta gặp vận may từ trên trời rơi xuống, nhặt được một thanh tổ khí. Vậy ngươi đi nhặt một cái cho ta xem? Ngươi không có cả vận may nhặt được tổ khí, nhìn lại mình đi, bụi bặm mà thôi.
Học sinh bị Lý Thất Dạ chọc tức mặt đỏ rần ác khẩu:
– Ngươi…!
Gã bị Lý Thất Dạ chọc tức chết, nhưng ai kêu hắn có Tẩy Tội kiếm.
Học sinh khác cười khẩy nói:
– Hừ! Nói nhiều vô dụng, có giỏi thì hái vài trái Chí Tôn quả đi. Đừng tưởng có một thanh Tẩy Tội kiếm là vạn năm, ngon thì hái vài trái Chí Tôn quả cho mọi người nhìn xem.
Các học sinh lên tiếng châm biếm:
– Đúng rồi, đừng thổi phồng mãi, không chút bản lĩnh. Nếu không có tài thì mau cuốn xéo đi, đừng ở lại đây mất mặt!
Lý Thất Dạ cười, không gấp gáp, ung dung đã xuống tới gốc cây:
– Không thấy ta đổi cách khác sao?
Học sinh liếc Lý Thất Dạ một cái, coi khinh nói:
– Đổi cách khác? Chắc ngươi không định nói chờ qua vài ngày hoặc vài năm mới đến hái đi?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Không, ta cảm thấy leo lên ngọn cây rất rắc rối, lãng phí thời gian. Ta cho rằng chém Chí Tôn thụ xuống khiêng về nhà cho rồi.
Mọi người ngây ra, đầu óc ù đặc.
– Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười to như cơn lũ ập đến, tiếng cười coi khinh rẻ mạt Lý Thất Dạ.
Một học sinh khinh thường nhìn Lý Thất Dạ như xem đồ ngốc:
– Ha ha ha! Bị ngu à? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi là Chân Đế vô thượng hay Thủy Tổ chí tôn? Dám huênh hoang đòi chém ngã Chí Tôn thụ, ngươi nằm mơ giữa ban ngày sao? Từ bỏ ý đó đi, không ai có thể chém xuống Chí Tôn thụ!
Các học sinh ôm bụng cười sặc sụa:
– Nhãi ranh vô tri, ngươi biết Chí Tôn thụ là tồn tại thế nào không? Cho ngươi chém cả đời cũng không thể chém ngã Chí Tôn thụ!
Lý Thất Dạ ra vẻ kinh ngạc hỏi:
– A? Vậy sao? Trên đời có cái cây Lý Thất Dạ ta không chém được? Không thể nào, trong tay ta có Tẩy Tội kiếm.
Triệu Thu Thực ở bên cạnh nói nhỏ nhắc nhở:
– Sư đệ, Chí Tôn thụ được Thủy Tổ trồng, nó không thua kém Tẩy Tội kiếm.
Triệu Thu Thực giật nhẹ tay áo Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nói:
– Chúng ta mau đi đi.
Lý Thất Dạ ra vẻ đã hiểu, vẫn nhàn nhã nói:
– A, thì ra là Thủy Tổ trồng. Không sao, Tẩy Tội kiếm trong tay ta rất bén, ta tin tưởng vài nhát là có thể chém xuống Chí Tôn thụ.
Có học sinh khinh thường mỉa mai Lý Thất Dạ:
– Hừ! Nhãi ranh ngu đần, ngươi nghĩ mình có thanh kiếm Thủy Tổ là không gì không làm được? Chí Tôn thụ là vô thượng thần thụ, chứa quang minh tuyên cổ, cỡ như ngươi sao có thể đốn chặt? Nếu ngươi có thể chém xuống Chí Tôn thụ thì mặt trời mọc từ hướng tây, ta kêu ngươi một tiếng lão tổ tông.
Các học sinh cười khẩy nói:
– Ếch ngồi đáy giếng, tưởng có thanh Tẩy Tội kiếm là không gì không làm được.
Lý Thất Dạ vỗ Tẩy Tội kiếm bất đắc dĩ nói:
– Xem ra mọi người đều không tin, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không chém nổi một thân cây thì ngươi còn là kiếm sao? Kiếm thì nên đốn cây, một gốc Chí Tôn thụ có đáng gì. Ngươi dù sao là bội kiếm của Viễn Hoang Thánh Nhân, đã từng đồ sát bát phương, huyết tẩy vạn vực vậy mà không chém ngã một gốc cây được thì gọi là kiếm làm gì nữa?
Đinh!
Dường như Tẩy Tội kiếm đang phản đối Lý Thất Dạ, tiếng kiếm ngân biểu thị nó có thể chém Chí Tôn thụ.
Lý Thất Dạ cười, hắn vỗ Tẩy Tội kiếm, mặt mày hớn hở nói:
– Ngươi thấy đấy, Tẩy Tội kiếm của ta tỏ vẻ có thể chém ngã gốc Chí Tôn thụ này.
Nghe tiếng Tẩy Tội kiếm ngân vang, nhiều học sinh thầm sợ, bọn họ liếc nhau.
Mọi người không thèm để phế vật như Lý Thất Dạ vào mắt, nhưng Tẩy Tội kiếm thì khác, nó là bội kiếm của Thủy Tổ, uy lực không gì sánh bằng. Dù Tẩy Tội kiếm không thể chém ngã Chí Tôn thụ nhưng một kiếm ra đủ khiến người kinh dị.
Có học sinh không phục cười khẩy nói:
– Hừ! Không biết tự lượng sức mình, nếu ngươi chém được Chí Tôn thụ thì chúng ta gọi ngươi một tiếng tổ tông!
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ôi chà, ta một chốc có thêm nhiều tôn tử như thế thì không tốt, giảm thọ, giảm thọ.
Học sinh tức giận mặt đỏ rần, lạnh lùng nói:
– Có giỏi thì chém đi, đừng bốc phét. Mới rồi khoác lác đòi hái vài trái Chí Tôn quả, giờ phét lác muốn chém Chí Tôn thụ, ngươi trừ lưỡi dài ra còn biết làm gì?
Chương 4087: Rớt Xuống
Lý Thất Dạ đến gần Chí Tôn thụ, rút Tẩy Tội kiếm ra:
– Được rồi, nếu mọi người không tin thì ta nên thử một chút.
Khi Tẩy Tội kiếm rút ra, không chỉ các học sinh, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đều lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, chính xác hơn là bọn họ nhìn Tẩy Tội kiếm trong tay hắn.
Ánh mắt Khắc Thạch Chân Đế sâu thẳm, gã đã thử cầm Tẩy Tội kiếm nên biết nó mạnh cỡ nào.
Lý Thất Dạ giết đệ tử của bọn họ nhưng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế không hành động là vì không nhìn thấu Tẩy Tội kiếm đã thông thần, không biết nó mạnh cỡ nào.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn nhau. Đối với hai người thì đệ tử môn đồ bị giết không quá quan trọng, quan trọng là Tẩy Tội kiếm trong tay Lý Thất Dạ.
Bội kiếm của Thủy Tổ khiến người động lòng, dù là Chân Đế cũng không ngoại lệ.
Lý Thất Dạ nhẹ phất tay:
– Bảo kiếm ơi là bảo kiếm, ngươi phải chém Chí Tôn thụ này xuống. Nếu không chém rớt được gốc cây này thì ngươi không xem như kiếm, chỉ là đồng nát, ta sẽ hòa tan ngươi thành nước thép.
Đinh!
Tẩy Tội kiếm thông thần, kiếm ngân vang cửu thiên. Một tiếng kiếm ngân, vì sao trên trời rung bần bật dường như sợ hãi, tùy thời rớt xuống.
Trong tiếng kiếm ngân từng lũ thánh quang nở rộ, ánh sáng vô tận tuôn ra. Kiếm quang chiếu sáng thiên địa, thập phương, làm người ta không thể mở mắt.
Khủng bố hơn là khi thần kiếm phun ra nuốt vào từng lũ kiếm quang tựa như ý chí của Thủy Tổ, sát phạt vô thượng, bất cứ thần linh, Chí Tôn nào đều sẽ bị kiếm chém rớt. Mặc kệ ngươi là Chân Đế hay Trường Tồn đều sẽ bị kiếm chém giết.
Kiếm ý khủng bố làm đám học sinh đứng không vững, rợn tóc gáy run cầm cập, Bất Hủ Chân Thần cũng không ngoại lệ.
– Kiếm ý thật đáng sợ!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế liếc nhau:
– Bội kiếm của Thủy Tổ quá đáng sợ.
Hai người là Chân Đế, kinh dị trước sự cường đại của Tẩy Tội kiếm, vì đây là bội kiếm Thủy Tổ tuyệt thế vô song.
Thử nghĩ xem nếu Tẩy Tội kiếm không đủ mạnh, không đủ đáng sợ thì Viễn Hoang Thánh Nhân sẽ mang nó theo bên người làm binh khí thường dùng sao?
Tẩy Tội kiếm mạnh hơn xa binh khí Thủy Tổ bình thường, Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế cũng không có được binh khí như vậy.
Hai tay Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm hét hướng đám người trên cây, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế:
– Này, ta sắp chặt cây! Các ngươi có muốn tránh ra một chút không?
Học sinh trên cây nói:
– Ngươi cứ chém đi, khi đến lúc chúng ta sẽ tránh ra.
Lý Thất Dạ nắm Tẩy Tội kiếm huơ hướng Chí Tôn thụ, cười nói:
– Cũng tốt, cây này khá tốt, chém xuống khiêng về nhà làm củi đốt cũng hay.
Mọi người không biết nên nói cái gì. Chí Tôn thụ là thần thụ độc nhất vô nhị, Lý Thất Dạ đòi chém xuống làm củi đốt, quá kiêu ngạo.
Đỗ Văn Nhụy hắng giọng:
– Khụ. Cái đó… bạn học Lý, Chí Tôn thụ là báu vật của Quang Minh Thánh Viện, không chém được. Quang Minh Thánh Viện thiếu một gốc Chí Tôn thụ thì nhạt nhòa nhiều.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Liên quan gì ta?
Đỗ Văn Nhụy cười gượng:
– Tuy không liên quan bạn học Lý nhưng Chí Tôn thụ là Thủy Tổ tốn nhiều công sức từ dị vực dời đến đây trồng, trăm ngàn vạn năm mới lớn được như vậy thật không dễ. Trong nhà bạn học Lý không cần Chí Tôn thụ lớn như vậy làm củi đốt, bạn học Lý chỉ cần hái vài trái Chí Tôn quả, cần gì mổ gà lấy trứng?
Đỗ Văn Nhụy không cho rằng Tẩy Tội kiếm có thể chém ngã Chí Tôn thụ được, gã tin Lý Thất Dạ có thể chém cây. Người ta không tin Lý Thất Dạ chém ngã Chí Tôn thụ được, nhưng Đỗ Văn Nhụy biết hắn có thể, dù không cầm Tẩy Tội kiếm thì hắn vẫn làm được.
Lý Thất Dạ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ:
– Nói hơi có lý.
Đỗ Văn Nhụy hết sức khuyên nhủ:
– Chí Tôn thụ trải qua gió táp mưa sa trăm ngàn vạn năm mới lớn được như vầy, thật không dễ, chém nó thì rất đáng tiếc. Đây dù gì là tâm huyết của Thủy Tổ, bạn học Lý xin đừng chém nó.
Nếu Lý Thất Dạ thật sự chém cây thì Chí Tôn thụ tiêu thật, hắn chém vài nhát là đốn gây.
Chí Tôn thụ xào xạc như đồng ý Đỗ Văn Nhụy, nhánh cây nhẹ đung đưa.
Lý Thất Dạ gãi đầu nói:
– Hình như cũng đúng. Viễn Hoang Thánh Nhân trồng gốc Chí Tôn thụ này không dễ dàng, nhưng ta muốn hái ít Chí Tôn quả, làm sao giờ? Ngọn cây quá cao, biết leo đến khi nào?
Đỗ Văn Nhụy hòa giải:
– Bạn học Lý gõ nhẹ một cái là Chí Tôn quả sẽ rớt xuống theo ngay.
Đỗ Văn Nhụy là đệ tử Quang Minh Thánh Viện, viện trưởng của Tẩy Tội viện, gã không hy vọng Lý Thất Dạ đốn Chí Tôn thụ, vì gã sẽ có tội lớn.
Xào xạc xào xạc!
Chí Tôn thụ đung đưa như hết sức đồng ý với Đỗ Văn Nhụy.
Lý Thất Dạ miễn cưỡng nói:
– Được rồi, nếu viện trưởng đại nhân đã lên tiếng thì ta đành bán nhân tình chứ sao giờ.
Lý Thất Dạ gõ nhẹ Tẩy Tội kiếm vào Chí Tôn thụ:
– Cây ơi cây, ta không leo lên hái Chí Tôn quả, ta gõ một cái ngươi phải rụng trái xuống, nếu không thì ta cho ngươi nếm thử Tẩy Tội kiếm sắc bén cỡ nào.
Chí Tôn thụ xào xạc như đồng ý, cảnh này giống con gà bị người dí dao vào cổ, không đồng ý sao được?
Tẩy Tội kiếm ngân vang như vênh váo uy phong, rất là đắc ý.
Nhìn cảnh này nhiều học sinh ngây ngốc nói:
– Được không vậy? Đang diễn kịch à?
Có học sinh không kiên nhẫn hét to:
– Này, ngươi đang diễn kịch sao? Ngươi nghĩ Chí Tôn thụ có thể nghe hiểu lời của người?
Các học sinh phụ họa:
– Đúng rồi, mau lên đi!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế là Chân Đế bình thường cảm nhận khác lạ, điều kỳ lạ phát ra từ Chí Tôn thụ.
Lý Thất Dạ mỉm cười đút Tẩy Tội kiếm vào vỏ:
– Được rồi, nếu vậy thì tha cho ngươi.
Có học sinh khinh thường nói:
– Hừ! Lại kiếm cớ cho mình chứ gì, chỉ biết bốc phét…
Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm gồm vỏ kiếm gõ vào thân Chí Tôn thụ.
Bộp bộp bộp!
Học sinh chưa nói hết câu trên trời đổ mưa trái cây, các trái Chí Tôn quả chín từ trên trời giáng xuống.
Mọi người hóa đá, thẫn thờ nhìn các trái Chí Tôn quả rụng.
Rầm bịch bộp!
Mọi người chưa lấy lại tinh thần thì thấy tất cả học sinh đứng trên Chí Tôn thụ, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đều rơi xuống.
Chí Tôn thụ dường như lắc mình, hình như nó rất giận nên hất mạnh, Chân Đế mạnh như Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế cũng té lăn quay.
Tạm không nói học sinh khác, Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế té chổng mông xuống đất, rất là chật vật. Hai người là Chân Đế vốn không thể nào té xuống đất được, không thể tưởng tượng. Nhưng bị Chí Tôn thụ hất một cái hai người té cái bịch xuống đất.
Chương 4088: Chí Tôn Quả, Vị Tạm Được (1)
Mọi người ngẩn ngơ, bọn họ không thể ngờ đến, thậm chí không dám tưởng tượng.
Rầm lịch bịch bốp!
Nhìn Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế té dập mặt, đám người há hốc mồm. Khi bọn họ lấy lại tinh thần thì Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đã bò dậy. Lý Thất Dạ vung tay áo cuốn hết Chí Tôn quả rụng vào túi mình.
Nguyên ngọn núi tĩnh lặng. Khi học sinh ngước lên nhìn thì trên Chí Tôn thụ đã không có trái chín, tất cả Chí Tôn quả chín đều rụng và bị Lý Thất Dạ cuốn đi.
Có học sinh ngây người thì thào:
– Ai đều đừng mơ hái Chí Tôn quả.
Một trái Chí Tôn quả từ lúc nở hoa, kết trái đến chín muồi trải qua bao nhiêu năm tháng, thời gian dài đằng đẵng. Có thể nói nhiều Chí Tôn quả chín là kết tinh của từng thời đại.
Giờ Chí Tôn thụ lắc rụng hết Chí Tôn quả chín, đừng nói bây giờ không còn trái để hái, dù qua một, hai thời đại cũng không có Chí Tôn quả mà hái.
Đám học sinh ngây người tại chỗ:
– Sao… sao… sao có thể như vậy?
Bọn họ không thể tin được chuyện này, quá khó tin.
Chỉ gõ nhẹ, tất cả Chí Tôn quả chín đều rơi xuống, chuyện như vậy đừng nói là chân thật, ngay cả thần thoại, không, cổ tích cũng không dám viết như vậy. Nhưng chuyện thật sự xảy ra trước mắt bọn họ, đây không phải mơ mộng hão huyền, cũng không phải thần thoại, càng không là cổ tích, nó là chân thật.
Mọi người ngó nhau, nổi da gà:
– Đây… đây… đây là yêu pháp sao?
Một lúc lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần, nước miếng ròng ròng. Nhiều Chí Tôn quả như vậy đừng nói một người, nguyên đại giáo, một môn phái cũng không hưởng hết. Nếu có nhiều Chí Tôn quả như thế đủ cho một đại giáo, cương quốc nổi lên.
Lý Thất Dạ cất Chí Tôn quả, mỉm cười nhìn tất cả học sinh có mặt:
– Ài, ta cũng muốn cho các ngươi kêu một tiếng tổ tông, nhưng nếu ta có nhiều tử tôn chẳng ra gì như vậy sẽ bị chọc tức chết, nên bỏ đi, ta không có tôn tử như các ngươi.
Các học sinh ngây như phỗng, chưa lấy lại tinh thần phản bác lời của Lý Thất Dạ.
Trong lúc đám học sinh ngây người, Lý Thất Dạ xoay người đi:
– Đi thôi.
Nhìn nhóm Lý Thất Dạ đi xa, các học sinh ngây người tại chỗ. Một số học sinh ngước nhìn Chí Tôn thụ, thấy trên cây không có một trái chín thì nỗi lòng phức tạp.
Vài học sinh lẩm bẩm:
– Quá đáng hết sức, không chừa một trái Chí Tôn quả cho chúng ta. Chúng ta đến đây cũng muốn thử hái Chí Tôn quả.
Nói như thể Lý Thất Dạ chừa chút Chí Tôn quả chín là bọn họ có thể hái được.
Một lúc lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần, hút ngụm khí lạnh, hoảng loạn nói:
– Tẩy Tội kiếm quá… quá mạnh, không chừng Tẩy Tội kiếm thật sự có thể đốn ngã Chí Tôn thụ. Có lẽ Chí Tôn thụ tự rụng hết Chí Tôn quả chứ không phải Lý Thất Dạ gõ rụng.
Nhiều học sinh lòng rung lên, cảm thấy có lý. Mặc dù thời cơ chín muồi nhưng Chí Tôn quả không dễ rụng, sẽ không tự động rụng.
Lý Thất Dạ chỉ dùng Tẩy Tội kiếm gõ nhẹ Chí Tôn thụ, không ai tin sức gõ nhẹ nhàng như thế làm tất cả Chí Tôn quả chín rụng hết. Đây là Chí Tôn thụ tự làm Chí Tôn quả chín rụng xuống, điều này có nghĩa là gì?
Mọi người nghĩ ngay đến Tẩy Tội kiếm siêu sắc bén, mạnh như Chí Tôn thụ cũng kiêng dè độ bén và uy lực của thanh kiếm. Có lẽ Tẩy Tội kiếm có thể đốn ngã Chí Tôn thụ.
Nghĩ đến Tẩy Tội kiếm mạnh mẽ có uy lực kinh khủng như thế, bao nhiêu học sinh hâm mộ ghen tỵ nói:
– Tẩy Tội kiếm không uổng là bội kiếm của Thủy Tổ, thanh tổ khí tuyệt thế vô song, dù không phải trọng khí cũng không kém bao xa.
Nhiều học sinh không cam lòng, bất bình nghĩ:
– Tại sao Tẩy Tội kiếm tuyệt thế vô song như vậy rơi vào tay tiểu tử phế vật kiêu căng? Trên đời có biết bao thiên tài tuyệt thế!
Bọn họ cảm thấy học sinh nhỏ bé không đáng kể như Lý Thất Dạ không xứng có binh khí tuyệt thế vô song như Tẩy Tội kiếm.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế luôn im lặng chợt liếc nhau, ánh mắt sâu thẳm mà tràn ngập sát phạt, sắc lạnh. Với Chân Đế như hai người cũng thèm muốn bội kiếm Thủy Tổ như Tẩy Tội kiếm.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đều từng thấy tổ khí, nhưng tổ khí bình thường không thể so sánh với Tẩy Tội kiếm. Dù Tẩy Tội kiếm không phải trọng khí cũng không kém bao nhiêu.
Đó là bội kiếm theo Viễn Hoang Thánh Nhân cả đời, từng cùng Viễn Hoang Thánh Nhân chinh chiến cửu thiên thập địa, đồ sát vô số ác ma cự phách, có thể tưởng tượng Tẩy Tội kiếm có uy lực mạnh cỡ nào.
Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế nhìn nhau, hết thảy đều không cần nói ra. Hai vị Chân Đế bình thường đã đạt thành ăn ý, hiệp nghị ngầm.
Với bọn họ có nhiều chuyện có thể cười trừ, bọn họ không phải loại người bụng dạ hẹp hòi. Dù Lý Thất Dạ làm phật ý họ, giết đệ tử môn đồ của họ thì họ có thể bỏ qua, mọi chuyện có thể hòa giải.
Nhưng có một số việc phải trả giá lớn, không phải hai người nhất quyết nhằm vào Lý Thất Dạ, chỉ vì một câu: Hoài bích có tội.
Sau khi rời khỏi Chí Tôn thụ nhóm Triệu Thu Thực vẫn mơ màng, đầu có ù đặc, trong một chốc không tỉnh táo lại.
Chuyện xảy ra kích thích quá lớn với họ.
Chí Tôn quả là thứ bọn họ không dám mơ ước, với họ thì được đến dưới Chí Tôn thụ đã là vô cùng thỏa mãn, là hy vọng xa vời. Bọn họ không dám mơ sẽ có được Chí Tôn quả, nó quá xa xôi, quá sức tưởng tượng của họ.
Nhưng Lý Thất Dạ gõ nhẹ, Chí Tôn quả rơi hết xuống như đổ mưa, cực kỳ đồ sộ, rung động hồn người, như đang mơ. Chuyện đó xảy ra trước mắt, bọn họ được may mắn nhìn thấy, làm cả nhóm ngây người.
Lý Thất Dạ chậm rãi xuống núi, nhàn nhã lấy một trái Chí Tôn quả ra cắn từ từ. Chí Tôn quả chín rất ngon, nước trái cây ứa ra vị như cam lộ.
Đám học sinh Triệu Thu Thực ngửi mùi trái cây cảm giác như uống hớp lớn cam lộ, toàn thân thoải mái vũ hóa đăng tiên.
Nhóm Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, nhìn Lý Thất Dạ ăn Chí Tôn quả làm họ thèm nhễu nước miếng.
Lý Thất Dạ cắn một trái Chí Tôn quả, tùy ý nói:
– Mùi vị tạm được.
Đỗ Văn Nhụy cười khổ. Chí Tôn quả là thánh quả mà Chân Đế đều muốn có, càng đừng nói tu sĩ bình thường. Dù là Chân Đế ăn một trái sẽ được ích lợi không nhỏ, hiện tại Lý Thất Dạ bình luận nó mùi vị tạm được, xa xỉ này người ta cả đời cũng không hưởng thụ được.
Lý Thất Dạ nhìn nhóm Triệu Thu Thực thèm nhễu nước miếng, cười lắc đầu nói:
– Dù cho các ngươi một trái các ngươi cũng ăn không nổi, ăn vào người sẽ nổ ngay.
Chương 4089: Chí Tôn Quả, Vị Tạm Được (2)
Nhóm Triệu Thu Thực hết sức xấu hổ lau miệng, bọn họ công nhận Lý Thất Dạ nói đúng. Thứ như Chí Tôn quả không phải cỡ bọn họ có thể nếm, ăn vào miệng miếng là người nổ tung thành hạt ánh sáng ngay.
Lực lượng quang minh của một trái Chí Tôn quả đừng nói nhóm Triệu Thu Thực, dù là Đăng Thiên Chân Thần cũng khó chịu nổi. Chân Đế như nhóm Khắc Thạch Chân Đế phải nhai từng miếng nhỏ, từ từ tiêu hóa lực lượng quang minh.
Nhưng Lý Thất Dạ ăn tùy ý, Chí Tôn quả vô giá ở trong tay hắn như trái cây mua đại ngoài chợ.
Lý Thất Dạ ăn một trái xong lại bắt lấy trái khác gặm, nhàn nhã nói:
– Nhưng khi các ngươi cường đại có thể từ từ tiêu hóa. Bây giờ đạo tâm của các ngươi chưa đủ kiên định, cho Chí Tôn quả bây giờ thì các ngươi sẽ không chịu nổi. Hơn nữa hoài bích có tội, để người ta biết các ngươi mang Chí Tôn quả bên mình sẽ lấy mạng các ngươi.
Nhóm Triệu Thu Thực sửng sốt, bọn họ không suy nghĩ nhiều như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, nếu bọn họ có Chí Tôn quả mà bị người biết sẽ dẫn đến bao nhiêu người thèm muốn.
Không nói cường giả tu sĩ nào đó, đại giáo cương quốc cũng thèm muốn một trái Chí Tôn quả. Để người ta biết bọn họ mang theo Chí Tôn quả thì sẽ lấy mạng họ.
Lý Thất Dạ đưa mớ Chí Tôn quả cho Đỗ Văn Nhụy:
– Ta giao cho viện trưởng đại nhân bảo quản, ngày nào các ngươi mạnh lên mới nếm vị ngon của Chí Tôn quả cũng không muộn. Nếu các ngươi không mạnh đến trình độ đó thì vĩnh viễn không được nếm.
Đỗ Văn Nhụy ôm một đống Chí Tôn quả, ngây người lắp bắp:
– Cái… cái… cái này quá quý trọng, không… không thích hợp.
Đỗ Văn Nhụy hiểu rõ diệu dụng của Chí Tôn quả, người từng ăn đều biết ích lợi của nó. Chân Đế còn muốn chiếm lấy Chí Tôn quả, nếm thử.
Lý Thất Dạ túm một đống Chí Tôn quả tặng cho Tẩy Tội viện, quá rộng rãi, không dám tưởng tượng.
Nhóm Triệu Thu Thực không hiểu nhưng Đỗ Văn Nhụy rất rõ ràng Lý Thất Dạ chỉ là khách ngang qua Tẩy Tội viện. Không nói đến hắn và bọn họ không thân chẳng quen, hắn không tính là học sinh Tẩy Tội viện.
Trong mắt Đỗ Văn Nhụy thì Lý Thất Dạ chưa chắc vừa mắt Tẩy Tội viện, ao nhỏ làm sao chứa nổi chân long như hắn. Lý Thất Dạ ở lại Tẩy Tội viện, đi cùng bọn họ chỉ là một phút nổi hứng. Vậy mà hắn tặng nhiều Chí Tôn quả như thế cho bọn họ, giá trị của nó như kho báu, quý giá biết bao.
Đỗ Văn Nhụy đã thấy bao nhiêu sóng gió ngại ngùng nhận nhiều Chí Tôn quả như vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Xem như duyên phận đi, viện trưởng như ngươi canh giữ trường học rách nát một nghèo hai trắng như Tẩy Tội viện, muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn báu vật không có báu vật. Dù ngươi có thủ đoạn thông thiên đến đâu cũng không làm được gì, trừ phi ngươi phản ra Quang Minh Thánh Viện. Chút Chí Tôn quả xem như món quà nhỏ của ta.
Đỗ Văn Nhụy hít sâu nghiêm túc nói:
– Cũng tốt, vậy ta nhận thay bọn họ.
Đỗ Văn Nhụy cất mớ Chí Tôn quả, biểu tình trịnh trọng kêu nhóm Triệu Thu Thực:
– Còn không mau mau đa tạ bạn học Lý, không, Lý công tử.
Nhóm Triệu Thu Thực ngây người tại chỗ, tặng cho họ nhiều Chí Tôn quả như thế là điều họ không dám mơ. Tặng một trái Chí Tôn quả đã là nhân tình lớn chứ đừng nói là một đống, vô cùng xa xỉ, tình cảm không sao tả xiết.
Đám học sinh Triệu Thu Thực quỳ dưới đất hành lễ lớn:
– Đa tạ Lý công tử.
Đám Triệu Thu Thực đã hiểu Lý Thất Dạ không cùng đẳng cấp với họ, hắn không phải học sinh như bọn họ, hắn chỉ tạm thời làm học sinh ở chung với họ.
Ngẫm lại xem Chí Tôn quả giá trị thế nào mà Lý Thất Dạ tùy tiện tặng mỗi người một trái. Không nói đến Lý Thất Dạ chẳng dây mơ rễ má gì với bọn họ, dù có là người thân nhất với họ cũng không rộng rãi đến mức đó.
Lý Thất Dạ tùy tay tặng nhiều Chí Tôn quả cho họ thật là thủ đoạn rộng rãi, lòng dạ rộng lớn biết mấy. Chỉ có kỳ nhân trong truyền thuyết mới làm được điều này.
Nên bây giờ nhóm Triệu Thu Thực mới hiểu bọn họ mãi mãi không với tới được cảnh giới của Lý Thất Dạ, cả đời họ không làm được. Tồn tại như Lý Thất Dạ là thế ngoại cao nhân.
Lý Thất Dạ cười cười, thản nhiên nhận lễ lớn của nhóm Triệu Thu Thực.
Đỗ Văn Nhụy nhìn nhóm Triệu Thu Thực, nghiêm túc nói:
– Được rồi, ta tạm giữ Chí Tôn quả giùm các ngươi, chờ khi các ngươi có thực lực đủ mạnh là có thể dùng Chí Tôn quả. Các ngươi hãy chăm chỉ cố gắng vào, đừng phụ lòng Lý công tử. Chỉ cần các ngươi anh dũng tiến lên, có ngày sẽ xông ra bầu trời thuộc về mình.
Nhóm Triệu Thu Thực nghe Đỗ Văn Nhụy nói lòng chấn động mạnh, như có tia sáng chiếu vào sinh mệnh của bọn họ. Lúc này họ không còn mờ mịt tia sáng chiếu rọi con đường phía trước họ đi.
Đám học sinh Triệu Thu Thực siết chặt nắm tay, tương lai dù khó khăn bao nhiêu bọn họ sẽ anh dũng tiến tới xông xáo ra mảnh bầu trời. Sẽ không còn bị người cười nhạo, sẽ không còn bị xem thường. Tương lai bọn họ sẽ thấy hãnh diện vì mình xuất thân từ Tẩy Tội thành, hãnh diện vì là học sinh Tẩy Tội viện.
Nhóm Triệu Thu Thực sôi trào máu nóng, hào hùng tráng chí.
Lý Thất Dạ cười cất bước đi tiếp:
– Đi thôi, chúng ta đi vườn thánh thú nhìn xem.
Nhóm Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, theo đuôi hắn.
Nhóm Lý Thất Dạ mới xuống núi, chưa vào vườn thánh quả đã bị một người cản đường.
Là một thanh niên cản đường bọn họ, bảo quang phun ra nuốt vào toàn thân như thể gã mang theo kho báu vô thượng bên mình. Bảo quang trên người thanh niên tràn đầy quý khí, như đá quý phát sáng. Bảo khí toát lên từ người thanh niên, nhìn là biết gã mang trọng bảo, chỉ người có trọng bảo mới toát ra bảo khí như vậy.
Thanh niên này không chỉ người phát ra bảo khí, gã khoác bảo ý, không biết báu vật làm bằng chất liệu gì mà đầy bảo khí. Bảo y như dán nhãn: Ta rất mắc.
Bảo y khảm thần thạch lấp lánh ánh sáng chói mù mắt người. Thanh niên chân đạp mây bảy sắc, thường thì người đạp mây bảy sắc cho cảm giác rất phiêu dật, nhưng thanh niên khiến người cảm giác như mây làm bằng báu vật quý giá nhất, dán nhãn: Ta rất mắc.
Chặn đường nhóm Lý Thất Dạ lại, thanh niên lạnh lùng hỏi:
– Ai tên Lý Thất Dạ?
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, cười khẽ:
– Ta.
Thanh niên đánh giá Lý Thất Dạ, hơi bất ngờ, sau đó nhìn chằm chằm Tẩy Tội kiếm sau lưng hắn, lạnh lùng nói:
– Ngươi? Vậy đúng rồi, là ngươi.
Thanh niên hừ lạnh:
– Bảo Nguyên Chân Thần ta hôm nay tìm ngươi…
Chương 4090: Ta Rất Mắc Tiền
Lý Thất Dạ ngắt lời thanh niên, nhìn gã từ trên xuống dưới:
– Ngươi tên Bảo Nguyên Chân Thần?
Thanh niên bất mãn lạnh lùng nói:
– Thì sao? Có phải bị uy danh của ta hù sợ?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không, ngươi suy nghĩ nhiều. Ta tưởng tên của ngươi là ‘Ta Rất Mắc Tiền’.
Bảo Nguyên Chân Thần tức giận mặt đỏ rần, trừng mắt Lý Thất Dạ:
– Ngươi…!
Lý Thất Dạ nhún vai vô tội nói:
– Không trách ta được, ta nhìn áo của ngươi, mây bảy sắc dưới chân ngươi như dán nhãn ta rất mắc, ta cứ tưởng tên của ngươi là ‘Ta Rất Mắc Tiền’. Xem ra ta đã hiểu lầm.
Bảo Nguyên Chân Thần tức giận run bần bật, tức muốn ói máu. Bảo y trên người, mây bảy sắc dưới chân biểu thị cho thân phận của gã, không phải ý là Ta Rất Mắc Tiền, thế thì rất tục tằng.
Lý Thất Dạ chắp tay mỉm cười hỏi:
– Được rồi, Ta Rất Mắc Tiền, ngươi kiếm ta có chuyện gì?
Nhóm Triệu Thu Thực buồn cười mà không dám cười ra tiếng, nghẹn trong bụng.
Bảo Nguyên Chân Thần tức xì khói, rất muốn giết người:
– Ngươi…!
Bảo Nguyên Chân Thần khó khăn hít sâu, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng nói:
– Vương Vĩ Nguyên ta hôm nay đến là cho ngươi biết ta lấy mạng ngươi!
Lý Thất Dạ ngạc nhiên nhìn Bảo Nguyên Chân Thần:
– A, Ta Rất Mắc Tiền, chúng ta có thù sao?
Bảo Nguyên Chân Thần lạnh lùng nói, vờ như không nghe thấy biệt danh Lý Thất Dạ đặt cho:
– Vì ngươi giết Đặng lão sư, giết người thì đền mạng.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Đặng lão sư là vị nào? Ta giết nhiều người quá không nhớ nổi vị Đặng lão sư.
Bảo Nguyên Chân Thần Vương Vĩ Nguyên biểu tình cực kỳ khó xem.
Đỗ Văn Nhụy nhắc nhở Lý Thất Dạ:
– Là Đặng Nhâm Sâm.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– A, ngươi nói Đặng Nhâm Sâm? Đúng rồi, là ta giết, nhưng không thể trách ta, khi đó ta muốn cứu…
Bảo Nguyên Chân Thần lạnh lùng ngắt lời:
– Không cần bất cứ lý do! Giết người đền mạng! Ngươi giết Đặng lão thì phải đền mạng, nên bây giờ ta cho ngươi biết ta lấy mạng ngươi chắc rồi, không cần biết khi nào, địa điểm gì, ta sẽ tìm cơ hội lấy mạng của ngươi!
Lý Thất Dạ đã hiểu, hắn mỉm cười nói:
– Ồ, ra là thế. Nhưng ngươi nên biết lão chết dưới Tẩy Tội kiếm, ngươi không sợ mình cũng chết dưới Tẩy Tội kiếm?
Lý Thất Dạ nói rồi vỗ Tẩy Tội kiếm.
Bảo Nguyên Chân Thần nhìn Tẩy Tội kiếm, con ngươi co rút. Gã biết uy lực của Tẩy Tội kiếm, vì gã từng thấy cảnh Thánh Sương Chân Đế cầm Tẩy Tội kiếm, ấn tượng khắc sâu uy lực của nó. Nếu không vì Tẩy Tội kiếm thì Bảo Nguyên Chân Thần đã không nói nhiều như vậy, đã giết Lý Thất Dạ ngay rồi. Vì kiêng dè Tẩy Tội kiếm nên Bảo Nguyên Chân Thần mới đến cảnh cáo Lý Thất Dạ, về sau gã sẽ không từ thủ đoạn giết hắn.
Bảo Nguyên Chân Thần lạnh lùng nói:
– Hừ! Binh khí là chết, người là sống, nó không bảo vệ ngươi cả đời được!
Lý Thất Dạ cười gật gù bảo:
– Rồi, ta nhớ lời của ngươi. Nếu ngươi đã đến cảnh cáo ta trước cũng xem như quang minh chính đại, ngươi hên là bây giờ ta không lấy mạng chó của ngươi.
Bảo Nguyên Chân Thần biểu tình cực kỳ khó xem, gã dù gì là Bất Hủ Chân Thần mười vạn kiếp, Lý Thất Dạ ở trong mắt gã đã là người chết.
Bảo Nguyên Chân Thần lạnh lùng nói:
– Ân oán giữa Bắc Viện và ngươi từ hôm nay bắt đầu!
Đặng Nhâm Sâm là lão sư Bắc Viện, Bảo Nguyên Chân Thần là học sinh Bắc Viện.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu như ngươi có thể đại biểu Bắc Viện thì ta hoan nghênh. Nếu Bắc Viện các ngươi không biết sống chết gây sự với ta thì ta không ngại đồ sạch các ngươi!
Bảo Nguyên Chân Thần hừ mũi:
– Hừ!
Bảo Nguyên Chân Thần đạp mây bảy sắc bay đi.
Lý Thất Dạ hét to hướng Bảo Nguyên Chân Thần đã bay xa:
– Ta Rất Mắc Tiền! Nếu ta giết ngươi thì có thể lột sạch đồ ngươi, cướp đi mây bảy sắc của ngươi không? Ta thấy chúng nó rất mắc, chắc có thể bán được ít tiền.
Bảo Nguyên Chân Thần đạp mây bay xa tức giận run rẩy suýt té khỏi mây bảy sắc.
Lý Thất Dạ để mặc Bảo Nguyên Chân Thần rời đi, dù gã xúc phạm hắn nhưng hắn không giết gã ngay. Như Lý Thất Dạ đã nói, mặc kệ sau này Bảo Nguyên Chân Thần không từ thủ đoạn thế nào, bây giờ gã đến cảnh cáo xem như quang minh chính đại.
Đỗ Văn Nhụy nhìn Bảo Nguyên Chân Thần đi xa, cười nói:
– Bảo Nguyên Chân Thần này hơi khá, năm xưa bái vào Bắc Viện thiên phú không quá xuất sắc, sau này thành học sinh của Đặng Nhâm Sâm, được giúp đỡ nhiều, nên Đặng Nhâm Sâm có ơn với Bảo Nguyên Chân Thần. Hôm nay Bảo Nguyên Chân Thần khá nổi bật trong nhiều học sinh Bắc Viện, nghe đồn hắn được một kỳ tích khiến đạo hạnh tăng mạnh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nuốt vào một khối bảo nguyên khiến tim hắn có bảo khí, thứ hắn sử dụng trông đầy quý khí.
Mấy chuyện này không qua mắt Lý Thất Dạ được.
Đỗ Văn Nhụy cười cười, không lo cho an nguy của Lý Thất Dạ. Bảo Nguyên Chân Thần có chút tài nhưng so với Lý Thất Dạ thì không là cái đinh gì. Ở trong mắt Đỗ Văn Nhụy thì Bảo Nguyên Chân Thần báo thù cho Đặng Nhâm Sâm là vì báo ơn, có can đảm, tiếc rằng gã chọn sai, đối địch với Lý Thất Dạ là tự tìm đường chết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Rồi, đi thôi, để xem Ta Rất Mắc Tiền có thủ đoạn gì giết ta, không chừng đằng trước càng náo nhiệt.
Lý Thất Dạ đi tiếp, không để bụng việc này.audio coi am
Giờ nhóm Triệu Thu Thực mới dám bật cười, nghĩ đến Lý Thất Dạ đặt biệt danh Ta Rất Mắc Tiền cho Bảo Nguyên Chân Thần là buồn cười.
Vườn thánh thú nằm ở bên trong vườn thánh quả, nơi đây là thiên đường của thánh thú, đến đâu cũng thấy thánh thú.
Thật ra thánh thú không phải giống loài, trong Tam Tiên giới không có loài thánh thú. Ít nhất thánh thú như trong Thánh sơn thì chỗ khác không có. Có thể nói chỉ riêng Thánh sơn, đặc biệt trong Quang Minh Thánh Viện mới có thánh thú.
Nghe đồn ban đầu Thánh sơn không có vườn thánh thú, nhưng sau này Quang Minh Thánh Viện được sáng tạo, Thánh sơn hội tụ lực lượng quang minh bàng bạc vô song.
Điều này khiến muôn thú vốn sống trong núi sông này chậm rãi biến đổi. Lực lượng quang minh mênh mông như biển ảnh hưởng chúng nó dần có lực lượng quang minh. Một số muôn thú khi mạnh đến trình độ nhất định thì lĩnh ngộ tâm pháp đạo thống, bắt đầu tu luyện. Nên chỗ này dần có thánh thú, ban đầu các thánh thú là hậu đại của những con thú nhiễm lực lượng quang minh. Dần dà lực lượng quang minh tích lũy càng mạnh trong Thánh sơn, bắt đầu hấp dẫn muôn thú nơi khác đến.
Có muôn thú cường đại không gì sánh bằng khi đến đây thì bị lực lượng quang minh nơi này tiêm nhiễm, từ nay không rời đi nữa. Trong quá trình lột xác, những muôn thú từng vô cùng hung hãn dần biến thành thánh thú.