Đế Bá Audio Podcast
Tập 815 [Chương 4071 đến Chương 4075]
❮ sautiếp ❯Chương 4071: Uy Hiếp Dụ Dỗ (2)
Lý Thất Dạ ngồi trên nhánh cây hờ hững liếc gã:
– Vậy sao? Bằng vào ngươi sợ là không xứng.
Hổ Vương tức điên, trừng Lý Thất Dạ, ánh mắt sắc bén lộ ra sát khí lạnh lùng nói:
– Láo lếu! Ngươi có dám đánh cược với ta không?
Lý Thất Dạ cười tươi:
– Như thế nào? Muốn đánh một trận với ta sao?
Trong khi không khí giữa Lý Thất Dạ và Hổ Vương căng thẳng đầy mùi thuốc súng, Đại Hắc Ngưu đứng trên núi phía xa quát to:
– Đúng rồi, đánh một trận đi! Đánh nhỏ không sợ già không ló mặt ra, đánh gìa rồi đánh già hơn nữa, đánh tới sư tổ của hắn thì thôi!
Nhiều người ngoái lại, một số trừng mắt Đại Hắc Ngưu sợ thiên hạ không loạn.
Đại Hắc Ngưu kiêu ngạo nói:
– Nhìn cái gì? Chưa thấy trâu già bảnh như ta sao? Mà ngưu bảnh ta đây nói không có lý sao? Lão Hổ nhỏ này ỷ vào sư phụ của mình là Chân Đế, sư tổ là Thủy Tổ chứ gì, không thì chút bản lĩnh như hắn dám kiêu ngạo vậy sao? Ha, tiểu tử, dánh hắn đi, đánh tàn rồi đánh sư phụ của hắn, cuối cùng đánh sư tổ của hắn!
Đại Hắc Ngưu xúi giục làm loạn khiến nhiều người câm nín. Đỗ Văn Nhụy dở khóc dở cười, sợ là con Đại Hắc Ngưu này muốn thấy Lý Thất Dạ và Lan Thư Tài Thánh đánh nhau nhiều hơn bất cứ ai.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:
– Con trâu than củi này nói có lý, có thể suy xét đề nghị này, đánh nhỏ thì không sợ già không ra.
Đại Hắc Ngưu cực kỳ bất mãn cách gọi của Lý Thất Dạ, la lên:
– Phi, ta tên là ngưu siêu bảnh, gì mà trâu than củi, bậy bạ!
Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu kẻ xướng người bè chọc Hổ Vương tức xanh mặt, mắt tràn đầy sát khí.
Có học sinh bất mãn với lời nói của Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng:
– Quá kiêu ngạo, bằng vào hắn cũng dám khiêu chiến Kim Bồ Chân Đế, không biết tự lượng sức mình!
Học sinh khác châm chọc nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Ngươi không hiểu, ai đó có được một thanh kiếm Thủy Tổ thì tưởng đâu mình vô địch thiên hạ, không biết rằng ngoài trời có trời, ngoài người có người, hắn chỉ là tên hề nhỏ bé.
Hổ Vương biểu tình cực kỳ khó xem lạnh lùng nói:
– Giải quyết ngươi cần gì sư tôn của ta, mình ta đủ rồi. Bằng vào việc ngươi bất kính với sư tôn của ta có thể chết vạn lần!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy sao? Thôi được, vậy hãy đỡ một kiếm của ta.
Lý Thất Dạ vỗ Tẩy Tội kiếm trên lưng mình.
Trong khi mắt Hổ Vương long lên sòng sọc, có học sinh lớn tuổi nhắc nhở:
– Không được đâu Hổ huynh, đó là Tẩy Tội kiếm, bội kiếm của Thủy Tổ, nhóm Ngô Kha chết dưới kiếm này.
Bị bạn học nhắc nhở lòng Hổ Vương rung lên, gã là Đăng Thiên Chân Thần bát trọng thiên nhưng đừng quên nhóm Ngô Kha cũng là Đăng Thiên Chân Thần. Nhóm Ngô Kha không chỉ có một người, trong tay Hổ Vương thì không có vũ khí Thủy Tổ, chưa chắc đỡ được nhát kiếm này.
Mọi người nghe thế cùng nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ.
Nhiều học sinh biết Tẩy Tội kiếm, thấy kiếm rơi vào tay Lý Thất Dạ thì rất hâm mộ ghen tỵ:
– Kiếm này là quang minh vô lượng, một kiếm có uy lực Thủy Tổ, không thể đấu cứng.
Thấy Hổ Vương đâm lao phải theo lao, có học sinh đứng ra giảng hòa:
– Mọi người là bạn học với nhau, đều là học sinh của Quang Minh Thánh Viện, cần gì chĩa đao kiếm vào nhau. Hay là văn nhã chút đi.
Nhiều học sinh lót than cho Hổ Vương xuống:
– Đúng rồi, so tài văn nhã chút để đừng tổn thương hòa khí với nhau.
Lý Thất Dạ cười cợt hỏi:
– Văn nhã chút? Sao tài hái thánh quả sao?
Đám học sinh nhìn nhau. Mới rồi Lý Thất Dạ gõ rụng thánh quả bát phẩm dễ như trở bàn tay, mọi người đều biết hắn cõng Tẩy Tội kiếm, có thể mượn lực lượng quang minh hái thánh quả không khó khăn gì.
Có học sinh thông minh nói:
– Hay là cược ăn thánh quả đi? Thánh quả không chỉ là vật thánh phẩm còn siêu bổ, có thể xua đuổi tâm ma, cược ăn thánh quả thì sao?
Học sinh nhìn nhau, phụ họa:
– Ý này hay, cược ăn thánh quả đi, tránh cho tổn thương hòa khí.
Ý tưởng cược ăn thánh quả đúng là độc ác. Ai đều biết thánh quả siêu bổ, đặc biệt đối với đệ tử Quang Minh Thánh Viện sinh trưởng địa phương thì thánh quả là thánh phẩm vô thượng. Mỗi trái thánh quả chứa tinh hoa quang minh tinh túy thuần khiết, ăn một trái không chỉ thanh tẩy tâm thần còn tăng trưởng công lực. Thánh quả phẩm cấp càng cao thì tăng trưởng công lực càng lớn.
Nhưng việc gì cũng có tốt và xấu, nếu ngươi không có đủ công lực, ăn thánh quả phẩm cấp cao thì không tốt chút nào.
Ví dụ Triệu Thu Thực, kêu gã một hơi nuốt thánh quả cửu phẩm thì sẽ làm người gã nổ tung.
Tuy Lý Thất Dạ có kiếm của Thủy Tổ tuyệt thế vô song, nhưng ai đều thấy đạo hạnh của hắn không quá mạnh, kêu hắn ăn một trái thánh quả bát phẩm có thể chịu đựng được, nếu một hơi ăn tám mười trái thì mọi người cho rằng sẽ làm người hắn nổ tung. Vì bằng vào thực lực của hắn không thể trấn được lực lượng mạnh như vậy, không thể tiêu hóa lực lượng quang minh ẩn chứa trong thánh quả bát phẩm, Lý Thất Dạ chỉ có đường chết.
Hổ Vương lạnh lùng cười:
– Ý này hay, dù gì là bạn học với nhau, đánh giết tổn thương hòa khí, ăn thánh quả đi. Nếu ngươi thắng thì ta mặc ngươi xử lý, nếu ngươi thua thì Ngưu Bảo thuộc về về ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!
Hổ Vương nói rất là quang minh chính đại, không ăn hiếp Lý Thất Dạ chút nào, có thể nói hắn chiếm lợi. Nhưng Lý Thất Dạ chỉ là học sinh Tẩy Tội viện, Hổ Vương thì là đồ đệ của Kim Bồ Chân Đế, có thể so sánh được sao?
Hổ Vương dứt lời mọi người nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ sờ cằm ra vẻ do dự:
– Ăn thánh quả sao…
Thấy Lý Thất Dạ do dự thì Hổ Vương được nước lấn tới cười khẩy nói:
– Như thế nào? Không dám cược? Đương nhiên bây giờ ngươi nhận thua còn kịp, dù sao ta sẽ không so đo với ngươi.
Thấy Lý Thất Dạ do dự thì những người khác cố gắn khuyên:
– Thôi, theo ta thấy ngươi hãy tặng nhân tình cho Hổ Vương, bán Ngưu Bảo đi, không chừng có ngày ngươi sẽ được Kim Bồ Chân Đế ưu ái.
Bọn họ ước gì giúp Hổ Vương lấy Ngưu Bảo từ tay Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vỗ tay quyết định, cười to bảo:
– Được, vậy cược đi, cược ăn thánh quả. Ăn mấy phẩm?
Mới rồi Lý Thất Dạ còn chần chừ giờ bỗng dứt khoát, khiến người bất ngờ cùng nhìn hướng Hổ Vương.
Hổ Vương trầm ngâm nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:
– Cửu phẩm được không? Chúng ta so ăn thánh quả cửu phẩm.
Nhiều người thầm giật mình:
– Cửu phẩm!
Học sinh có thể một hơi nuốt vào thánh quả cửu phẩm khá hiếm trong những người có mặt.
Lý Thất Dạ cười, đứt khoát nói:
– Cửu phẩm thì cửu phẩm, chơi tới cùng.
Chương 4072: Cược Ăn
Lý Thất Dạ nhanh nhảu làm người ngạc nhiên, bọn họ không ngờ hắn đồng ý ngay. Người có thể nuốt hết thánh quả cửu phẩm rất ít, Lý Thất Dạ có thể ăn hết nguyên trái không?
Hổ Vương tháo xuống túi Càn KHôn, bên trong đựng ba trái thánh quả cửu phẩm:
– Được, chúng ta cược ba trái.
Ba thánh quả cửu phẩm dâng lên thánh quang, thần thánh vô song, mỗi trái tựa như điêu bằng đá quý.
Thấy Hổ Vương có ba trái thánh quả cửu phẩm, nhiều người giật nảy mình:
– Hổ Vương huynh có được ba trái thánh quả!
Bao người muốn một trái thánh quả cửu phẩm mà không được, dù một số Bất Hủ Chân Thần cũng chỉ hái được một trái thánh quả cửu phẩm.
Thấy thánh quả cửu phẩm của Hổ Vương, nhiều người hâm mộ khen:
– Ba trái thánh quả cửu phẩm này là Bách Lộ Đan quả, ghê gớm thật, cực phẩm trong thánh quả.
Hổ Vương nói:
– Hổ thẹn, được sư tôn chỉ điểm nên ta miễn cưỡng gõ rụng một trái Bách Lộ Đan quả. Sư tôn thì gõ rụng hai trái cho ta.
Hổ Vương nói hổ thẹn nhưng nét mặt không chút hổ thẹn, ngược lại hơi đắc ý. Vì không phải ai cũng có sư phụ tốt như vậy.
Nghe Hổ Vương nói thế làm bao người hâm mộ. Có một vị Chân Đế bát phẩm làm sư phụ có khác, bao nhiều người muốn một trái thánh quả cửu phẩm mà không được, Kim Bồ Chân Đế thì tùy tay tặng hai trái thánh quả cửu phẩm cho đồ đệ của mình. Đây là sự khác biệt giữa có và không có sư phụ Chân Đế.
Hổ Vương nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Nếu chúng ta nuốt ba trái thánh quả cửu phẩm mà ai bình yên thì người đó thắng.
Hổ Vương đánh giá thực lực của mình, một hơi nuốt ba trái thánh quả cửu phẩm thì không chịu nổi, nhưng vì sư phụ, vì Ngưu Bảo nên gã làm liều.
Lý Thất Dạ cười, sảng khoái nói:
– Được rồi, ba trái thì ba trái.
Hổ Vương lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ:
– Thánh quả của ngươi đâu?
Vẻ mặt Hổ Vương ngạo nghễ hơi đắc ý, gã được sư phụ trợ giúp mới có ba trái thánh quả cửu phẩm, gã không tin Lý Thất Dạ có thể dễ dàng hái được. Trong mắt Hổ Vương dù Lý Thất Dạ dựa vào Tẩy Tội kiếm có thể hái ba trái thánh quả cửu phẩm cũng rất khó khăn, gã muốn mượn cơ hội này làm khó hắn, khiến hắn xấu mặt.
Có học sinh hùa thưeo:
– Ngươi muốn cược thì phải tự chuẩn bị ba trái thánh quả cửu phẩm, không thể để Hổ Vương cung cấp cho ngươi được.
Mọi người đều biết Lý Thất Dạ có Tẩy Tội kiếm nhưng vẫn còn học sinh muốn mượn cơ hội làm khó hắn:
– Đương nhiên nếu ngươi không dựa vào Tẩy Tội kiếm chắc không hái được thánh quả nhất phẩm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– A, hết cách rồi, ta có Tẩy Tội kiếm. Chờ chút, ta đi hái thánh quả.
Lý Thất Dạ nhảy xuống cây chạy đến ụ đất, rút Tẩy Tội kiếm ra đào bới.
Đám người xanh mặt. Tẩy Tội kiếm, vũ khí Thủy Tổ, bội kiếm của Thủy Tổ, giờ Lý Thất Dạ dùng như cây sạn sắt, thật là không có thiên lý!
Nếu bọn họ có kiếm Thủy Tổ như Tẩy Tội kiếm thì nâng niu còn không kịp, ước gì hàng ngày cung phụng nó. Đâu như Lý Thất Dạ không xem nó là kiếm Thủy Tổ mà dùng như sạn sắt, dùng để đào đất móc bùn.
Nhìn Lý Thất Dạ đối xử thô bạo với Tẩy Tội kiếm, có học sinh căm giận bất bình nói:
– Đây là rất bất kính với Thủy Tổ! Đó là bội kiếm của Thủy Tổ, nên được cung phụng…
Lý Thất Dạ vừa đào đất vừa thản nhiên nói:
– Ngại quá, bây giờ nó là kiếm của ta, ta muốn làm sao thì làm, không lẽ các ngươi dùng kiếm của mình đào đất là phạm tội sao?
Một câu châm chọc làm học sinh không nói nên lời, cũng có lý, vì Tẩy Tội kiếm là kiếm của Lý Thất Dạ, hắn muốn làm gì chẳng được.
– Được rồi, có rồi!
Lý Thất Dạ đào ba thứ như củ sen từ lòng đất lên, sau khi rửa sạch hắn cầm lại nói:
– Đây là ba trái thánh quả của ta, cược với ngươi.
Nhìn thứ như củ sen được rửa sạch, có người nhận ra:
– Địa Liên quả!
Học sinh chưa từng thấy thứ này thì do dự hỏi:
– Đây là thánh quả?
– Là thánh quả, cũng là cửu phẩm.
Nói đến đây học sinh kiến thức rộng liếc Hổ Vương một cái, nói:
– nhưng nó thua xa Bách Lộ Đan quả.
Mọi người thế mới biết thì ra thánh quả không phải đều chỉ mọc trên cây, có một số chôn dưới lòng đất.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Như thế nào? Ba trái Địa Liên quả của ta cược với ba trái Bách Lộ Đan quả của ngươi được không?
Có học sinh khinh thường nói:
– Hừ! Ăn gian, ba trái Địa Liên quả của ngươi không bằng ba trái Bạch Lộ Đan quả. Địa Liên quả của ngươi chỉ miễn cưỡng lên cửu phẩm, cá cược kiểu này là không công bằng, ăn gian. Muốn cược thì phải dùng Bạch Lộ Đan quả!
Học sinh khác phụ họa:
– Đúng vậy! Thế này là không công bằng cho Hổ Vương, chắc không phải vì ngươi không hái được Bạch Lộ Đan quả nên lấy Địa Liên quả gian dối. Hừ, nếu không có thực lực thì mau nhận thua đi.
Một số học sinh cười khẩy nói:
– Đúng rồi, không chịu thua được thì đừng cược.
Đối với một số học sinh xuất thân bình thường thì tất nhiên phải nắm chặt cơ hội nịnh bợ Hổ Vương.
Hổ Vương vung tay rộng rãi nói:
– Thôi, Địa Liên quả cũng được, là bạn học với nhau ta không ngại chịu thiệt chút, chúng ta cược đi.
Có học sinh kinh thán:
– Hổ Vương ghê gớm, rộng rãi như vậy chúng ta không bằng.
Lý Thất Dạ cười tươi nói:
– Vậy bắt đầu đi. Hổ Vương rộng rãi như thế thì ta không thể chiếm lợi lớn vậy, hay ta ăn trước một trái? Dù sao đây là Địa Liên quả, dược tính ôn hòa, là thánh quả dịu nhẹ nhất, còn có thể trung hòa lực lượng quang minh. Nếu ta ăn sau thì chiếm lợi Hổ Vương quá nhiều.
Có học sinh hừ lạnh một tiếng:
– Thì ra là vậy, không ngờ Địa Liên quả là thánh quả ôn hòa như thế, hừ, hèn gì hắn chọn Địa Liên quả.
Hổ Vương cũng muốn xem hiệu quả sau khi Lý Thất Dạ ăn Địa Liên quả, đồng ý liền:
– Cũng được, ngươi làm trước đi.
Lý Thất Dạ lập tức ăn Địa Liên quả.
Lý Thất Dạ mới nuốt Địa Liên quả một miếng thì vèo một tiếng thánh quang bắn ra từ người hắn, mọi người cảm nhận lực lượng bàng bạc chui vào cơ thể hắn. Từng lũ thánh quang chui ra từ người Lý Thất Dạ trông như muốn trướng nứt hắn.
Nhìn cảnh đó nhiều học sinh giật mình:
– Dược tính mạnh quá!
Nên biết đây là Địa Liên quả dược tính rất dịu nhẹ rồi, có thể tưởng tượng dược tính của Bách Lộ Đan quả còn cỡ nào nữa.
Ong ong ong ong ong!
Vô số quang minh chui ra từ thân thể Lý Thất Dạ, mỗi lũ quang minh lấp lánh như muốn xé rách người hắn, xé ra từng tấc da.
Nhìn quang minh lấp lánh như đâm xuyên người Lý Thất Dạ làm tất cả kinh kêu:
– Dược lực mạnh quá!
Chương 4073: Ăn Thánh Quả
Lý Thất Dạ nhai từng miếng Địa Liên quả dường như rất khó khăn, mỗi ăn một miếng cần gồng sức nuốt xuống, dường như mỗi miếng Địa Liên quả sẽ ngay sau đó khiến hắn bị lực lượng quang minh vô cùng cường đại trướng nứt.
Ong ong ong ong ong!
Thanh âm không dứt vang lên, càng lúc càng nhiều quang minh nở rộ trong người Lý Thất Dạ. Có tiếng răng rắc, dường như cơ bắp gân xương của Lý Thất Dạ bị lực lượng quang minh vô tận trướng nứt.
Như nghe tiếng xương gân dứt, có người tim đập chân run giật mình kêu lên:
– Ăn tiếp thì e rằng u8x8 sẽ nứt vỡ mất!
Có học sinh cười lạnh một tiếng, vui sướng khi người gặp họa nói:
– Dù thân thể nứt vỡ thì đó cũng là hắn tự tìm đường chết, ai kêu hắn không biết tự lượng sức mình dám khiêu chiến Hổ Vương, đúng là chán sống.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ nhai kỹ nuốt chậm Địa Liên quả, cơ thể dường như biến to ra nhiều, lực lượng Địa Liên quả xé mở người hắn.
Cuối cùng Lý Thất Dạ ăn xong một trái Địa Liên quả, vừa lòng ợ, bộ dạng khó khăn, nhìn bụng hắn phồng to dường như không ăn nổi nữa.
Lý Thất Dạ vỗ bụng mình, khó khăn nói:
– Xong rồi, rốt cuộc ăn hết.
Nhìn bộ dạng của Lý Thất Dạ, Hổ Vương cười khẩy nói:
– Hừ! Có một trái Địa Liên quả mà ăn khói khăn như vậy, sợ là trái thứ hai sẽ cho ngươi khó chịu.
Có học sinh phụ họa:
– Đúng vậy! Bây giờ nhận thua Hổ Vương cho rồi, còn có thể giữ lai mạng nhỏ, ăn thêm một trái Địa Liên quả sẽ làm cơ thể của ngươi nổ nát, mất mạng nhỏ thì dù có Ngưu Bảo cũng vô dụng.
Lý Thất Dạ cố chấp nói:
– Yên tâm, ta không sao, có thể ăn hết ba trái Địa Liên quả, chỉ sợ ngươi ăn không hết.
Học sinh hừ lạnh một tiếng:
– Không biết điều!
Hổ Vương lạnh lùng liếc Lý Thất Dạ, cười khẩy nói:
– Ba trái Bách Lộ Đan quả bình thường thì có gì khó, chờ chút nữa ngươi ngoan ngoãn cống Ngưu Bảo lên đi!
Nói rồi Hổ Vương cầm lên một trái Bách Lộ Đan quả.
Khi Hổ Vương cắn Bách Lộ Đan quả thì mọi người ngửi được mùi trái cây thơm ngát thấm vào ruột gan. Đặc biệt là học sinh sinh trưởng trong Quang Minh Thánh Viện khi ngửi được mùi thơm thì thấy say, cảm giác như hương trái cây say lòng người tràn ngập trong miệng mình.
Mới cắn đứt Bách Lộ Đan quả đã tỏa mùi trái cây khiến người mê say, Bách Lộ Đan quả của Hổ Vương tốt hơn Địa Liên quả của Lý Thất Dạ rất nhiều. Tuy cùng là thánh quả cửu phẩm nhưng Địa Liên quả chỉ mới vào cửu phẩm, còn miễn cưỡng mới đủ chuẩn. Bách Lộ Đan quả của Hổ Vương là cực phẩm trong thánh quả cửu phẩm, hai thứ cách nhau rất xa.
Ong ong ong ong ong!
Mỗi khi Hổ Vương nuốt vào một miếng Bách Lộ Đan quả là người nở rộ từng lũ ánh sáng, mỗi luồng sáng lấp lánh, lực lượng quang minh vô cùng thuần khiết, bàng bạc hung mãnh như có chân long sắp lao ra khỏi người Hổ Vương.
Hổ Vương nhai từng miếng Bách Lộ Đan quả, lực lượng quang minh càng mạnh mẽ bàng bạc hơn, khi nghe tiếng vù vù thì lực lượng quang minh cường đại va đụng vào kinh mạch của Hổ Vương.
Với lực lượng quang minh cường đại như vậy Hổ Vương khá ngạc nhiên. Gã cảm nhận trăm ngàn vạn sông lớn lao nhanh gầm rống trong kinh mạch của mình như muốn đụng nát kinh mạch.
Hổ Vương đã đánh giá thấp Bách Lộ Đan quả, trước đó gã chưa dùng Bách Lộ Đan quả nhưng cho rằng mình có một hơi nuốt ba trái cũng không thành vấn đề, giờ xem ra không dễ vậy.
Đừng nói thực lực như Hổ Vương, đổi lại Bất Hủ Chân Thần nào cũng không thể một hơi ăn hai, ba trái Bách Lộ Đan quả, vì rất lãng phí.
Loại thánh quả cửu phẩm như vậy, còn là cực phẩm mkỗi ăn một trái cần thời gian dài để tiêu hóa, có như thế mới hấp thu hết lực lượng của thánh quả cửu phẩm. Một hơi ăn ba trái Bách Lộ Đan quả thì dù cơ thể chịu đựng được cũng rất phí của.
Ong ong ong ong ong!
Tiếng vù vù không ngớt, quang minh tỏa ra từ người Hổ Vương càng lúc càng mãnh liệt chói lòa, lực lượng quang minh như muốn xé rách cơ thể gã.
Hổ Vương trầm giọng quát:
– Hàng!
Hổ Vương thi triển công pháp vô thượng, trong khoảnh khắc toàn thân gã hiện ra hoa văn hổ, từng vằn hổ đan xen thành các thú phù. Tiếng bùm bùm vang lên, các thú phù dán lên người Hổ Vương.
Cơ thể Hổ Vương dán đầy thú phù, trông như gã mặc áo giáp thú phù cổ xưa, áp chế lực lượng quang minh làm nó dịu lại, từ người gã phát ra quang minh yếu ớt nhiều.
Trong khoảnh khắc này Hổ Vương đã khống chế được dược lực của Bách Lộ Đan quả, gã dùng công pháp cường đại áp chế lực lượng quang minh xao động.
Hổ Vương chỉ bằng vào lực lượng thân thể áp chế lực lượng quang minh hung hãn cuồng bạo như vậy cũng không phải chuyện dễ.
Cuối cùng Hổ Vương ăn hết trái Bách Lộ Đan quả, vào phút cuối nghe đinh một tiếng, thú phù trên người gã khóa chặt ức chế lực lượng quang minh cuồn cuộn trong người gã.
Hổ Vương ăn xong một trái Bách Lộ Đan quả chỉ phát ra thánh quang mờ nhạt, dường như gã đã hoàn toàn kiểm soát được lực lượng của Bách Lộ Đan quả.
Có học sinh khen:
– Lợi hại, Bác Thú Đế Phù của Hổ Vương huynh đã tu luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh.
Học sinh khác cũng khen:
– Đúng rồi, Bác Thú Đế Phù của Hổ Vương huynh có thể ngự vạn pháp, nuốt vào ba trái Bách Lộ Đan quả không khó khăn.
Nhìn người Hổ Vương chỉa tỏa thánh quang mờ nhạt, lại nhìn Lý Thất Dạ cả người quang minh phun ra nuốt vào, quang minh rực rỡ chiếu người hắn như trong suốt. Đối lập liền biết ai mạnh ai yếu.
Hổ Vương ăn xong trái Bách Lộ Đan quả đó lạnh lùng cười, gã nhìn Lý Thất Dạ:
– Đến lượt ngươi, ta chờ xem thân thể ngươi nổ tung!
Mắt Hổ Vương lộ tia cười nhạt.
Triệu Thu Thực nhỏ giọng phản đối:
– Không công bằng! Đây là sử dụng thủ đoạn ức chế lực lượng quang minh chứ không phải dùng thân thể chịu đựng.
Hổ Vương chưa nói gì đã có học sinh cười khẩy nói:
– Hắn cũng có thể dùng công pháp áp chế, nhưng e rằng hắn không có thực lực đó.
Triệu Thu Thực nghẹn lời. Đúng vậy, dù có thể dùng công pháp ức chế dược lực thánh quả thì sợ là Lý Thất Dạ không làm được.
Có học sinh thấy Lý Thất Dạ chưa ăn Địa Liên quả thứ hai thì thúc giục:
– Đến lượt ngươi, do dự gì nữa?
Bạn học khác đánh giá cái bụng sắp trướng nứt của Lý Thất Dạ, nói:
– Chắc không phải muốn kéo dài thời gian đi? Nhưng vô dụng, dược lực của thánh quả không thể tiêu hóa trong một hốc được, một trái thánh quả cửu phẩm phải mất một, hai năm hay lâu hơn nữa, không thì đừng mơ tiêu hóa được.
Học sinh khác thúc giục:
– Mau lên, đừng làm mọi người chờ, nếu không được thì nhận thua đi.
Không ai đứng về phía Lý Thất Dạ, trừ nhóm Triệu Thu Thực ra. Những học sinh khác đều chọn đứng về phía Hổ Vương.
Chương 4074: Trái Cuối Cùng (1)
Hổ Vương và Lý Thất Dạ, một người là đồ tôn của Thủy Tổ, một người là học sinh Tẩy Tội viện xuất thân thấp hèn, người ngốc nhất cũng biết nên làm bằng hữu với ai.
Bụng Lý Thất Dạ căng phồng bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, để ta ăn.
Học sinh Tẩy Tội viện kêu lên:
– Sư đệ, ăn không nổi thì đừng miễn cưỡng, nhận thua cũng không sao!
Gã rất lo Lý Thất Dạ ăn trái Địa Liên quả vào sẽ làm bụng nổ tung.
Hổ Vương lạnh lùng cười:
– Ha, giờ muốn nhận thua? Chỉ sợ muộn rồi. Trừ phi thân thể nổ tung không thì đừng ngừng lại, cho dù ngươi muốn ngừng cũng không được, phải ăn tiếp.
Học sinh Tẩy Tội viện tức giận trừng Hổ Vương:
– Rất quá đáng!
Có học sinh nói:
– Ngươi muốn đưa người vàoo chỗ chết!
Hổ Vương cười lạnh kiêu ngạo nói:
– Đúng thì sao? Đối địch với bản vương thì phải có giác ngộ này!
Nhóm Triệu Thu Thực căm giận bất bình, nhưng không biết làm sao.
Lý Thất Dạ nhận mệnh nói:
– Được rồi, ta ăn.
Lý Thất Dạ cầm trái Địa Liên quả thứ hai lên bắt đầu ăn vào.
Ong ong ong ong ong!
Từng tiếng rung động vang lên, Lý Thất Dạ ăn tiếng miếng Địa Liên quả, quang minh tuôn ra từ người hắn càng lúc càng rực rỡ. Người Lý Thất Dạ như phồng to ra sắp bay lên.
Lực lượng quang minh bàng bạc làm người Lý Thất Dạ càng lúc càng to.
Nhiều học sinh vui sướng khi người gặp họa chờ cơ thể Lý Thất Dạ trướng to như bong bóng nổ tung:
– Sắp nổ! Sắp nổ! Sắp nổ!
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực trợn to mắt thầm toát mồ hôi lạnh giùm Lý Thất Dạ.
Ong ong ong ong ong!
Cuối cùng cơ thể Lý Thất Dạ trướng rất lớn như bong bóng, tùy thời sẽ nổ.
Học sinh vui sướng khi người gặp họa la lên:
– Nổ, sắp nổ! Sắp nổ!
Học sinh chờ mong người Lý Thất Dạ bị lực lượng quang minh trướng nổ.
Nhưng khi Lý Thất Dạ cắn thêm một miếng Địa Liên quả thì vèo một tiếng cơ thể phình to bắt đầu co rút lại, như bong bóng xì hơi. Trong thời gian ngắn Lý Thất Dạ phục hồi lại như cũ, thánh quang vốn chói lòa bỗng mờ nhạt, cuối cùng người hắn chỉ phát ra ánh sáng lập lòe lu mờ.
Nhìn Lý Thất Dạ chớp mắt bình yên, mọi người trợn to mắt nói:
– Chuyện gì xảy ra? Sao có thể như vậy?
Đặc biệt là các học sinh la to chờ người Lý Thất Dạ nổ tung trông thấy cảnh này thì rất bực bôi, bọn họ không biết có chuyện gì.
Lý Thất Dạ nhai hết miếng Địa Liên quả còn lại, ăn sạch sẽ.
Lý Thất Dạ ợ no thèm thuồng, như thể hắn còn ăn được ba, năm trái nữa:
– Ngon quá!
Nhiều học sinh không tin được:
– Sao có thể như vậy? Rõ ràng chúng ta thấy hắn sắp nổ tung mà?
Vừa rồi mọi người đều nhìn ra cơ thể Lý Thất Dạ đã không chịu nổi lực lượng quang minh cường đại, thân thể sắp nổ tung. Không ngờ trong khoảnh khắc hắn phục hồi lại như cũ, dường như hai trái Địa Liên quả vào bụng không ảnh hưởng đến hắn.
Lý Thất Dạ cười khẽ, còn thèm nói:
– Vì Địa Liên quả ôn hòa.
Có một học sinh giỏi về dược tính hét lên:
– Ta biết rồi! Địa Liên quả trung hòa lực lượng quang minh! Tuy lực lượng quang minh của Địa Liên quả rất mạnh, nhưng khi lực lượng quang minh trong người đến giới hạn sẽ bị nó trung hòa.
Nghe học sinh đó giải thích học sinh khác hiểu ra:
– Thì ra là vậy.
Có học sinh nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Hừ! Hèn gì hắn chọn Địa Liên quả, thì ra ngay từ đầu đã muốn gian lận. Hừ, tiểu nhân bỉ ổi!
Bạn học khác cười khinh thường nói:
– Ngươi không thấy hắn xuất thân từ cái gì? Người ra từ Tẩy Tội thành có mấy kẻ tốt? Nhìn liền biết là tiểu nhân nham hiểm gian dối.
Lý Thất Dạ không thèm để bụng, hắn từ tốn nói với Hổ Vương:
– Đến lượt ngươi.
Hổ Vương sắc mặt âm trầm:
– Hừ!
Hổ Vương cứ nghĩ Lý Thất Dạ ăn trái Địa Liên quả thứ hai sẽ nổ tung, ai ngờ làm trạng thái của hắn tốt hơn, gã đã tính sai.
Lúc này Hổ Vương đâm lao phải theo lao, gã không thể giữa đường rút lui. Hổ Vương hừ lạnh cầm trái Bách Lộ Đan quả thứ hai ăn vào.
Ong ong ong ong ong!
Hổ Vương nhai từng miếng Bách Lộ Đan quả, lực lượng quang minh trên người gã ngày càng lớn mạnh, thánh quang rực rỡ hơn. Từng lũ quang minh bắn ra từ người Hổ Vương, dù có thú phù gia cố vẫn không thể hoàn toàn áp chế. Răng rắc một tiếng, thú phù gia ốc trên người Hổ Vương nứt ra cái khe.
Hổ Vương mạnh thật, lại có thú phù gia ốc, nhưng ăn hai trái Bách Lộ Đan quả không đơn giản. Lực lượng quang minh của hai trái Bách Lộ Đan quả bàng bạc như biển cả, người đạo hạnh mỏng ăn vào sẽ nổ tung ngay, không chịu nổi.
Hổ Vương ăn hai trái Bách Lộ Đan quả mà còn chịu được lực lượng quang minh thì đã rất giỏi.
Cuối cùng Hổ Vương nuốt vào hai trái Bách Lộ Đan quả, bụng gã đã phồng to, nếu ăn thêm một trái e rằng gã không chịu nổi.
Ăn xong Bách Lộ Đan quả thứ hai, Hổ Vương ợ no, gã cảm giác trong người như có trăm ngàn con rồng to đang gầm rống quay cuồng. lực lượng quang minh bàng bạc cường đại như muốn xé rách thân thể của gã, lao ra khỏi người.
Nhìn bộ dạng của Hổ Vương, có người kinh thán:
– Lực lượng của Bách Lộ Đan quả quá lớn, Hổ Vương huynh có thể nuốt vào hai trái đã là rất ghê gớm, chỉ có Bất Hủ Chân Thần mới chịu nổi lực lượng như vậy.
Nhưng ai đều nhìn ra dù Hổ Vương ăn luôn trái Bách Lộ Đan quả thứ ba cũng rất khó khăn.
Vì Ngưu Bảo, vì sư phụ của mình, Hổ Vương bất chấp.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đến lượt ta, ta ăn trái thứ ba.
Bộ dạng Lý Thất Dạ hớn hở như thể dễ dàng ăn trái Địa Liên quả thứ ba.
Lý Thất Dạ đang định cầm Địa Liên quả thứ ba thì Hổ Vương bỗng gọi lại hắn:
– Khoan đã!
Hổ Vương vươn tay giật trái Địa Liên quả thứ ba của Lý Thất Dạ:
– Vì công bằng nên trái thứ ba chúng ta hãy trao đổi thánh quả, ngươi ăn Bách Lộ Đan quả, ta ăn Địa Liên quả.
Lý Thất Dạ không phục kêu oan:
– Sao có thể làm như vậy? Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Ngươi ăn Bách Lộ Đan quả, ta ăn Địa Liên quả!
Hổ Vương lạnh lùng nói:
– Như vậy mới càng công bằng.
Hổ Vương bỗng nảy ý trao đổi thánh quả, vì hai Bách Lộ Đan quả vào bụng làm gã cảm giác không chịu nổi, sợ ăn trái thứ ba thì người gã dù không nổ tung cũng sẽ để lại vết thương.
Nên Hổ Vương tạm thời đổi Địa Liên quả của Lý Thất Dạ, trừ dược lực của nó yếu hơn Bách Lộ Đan quả còn có công hiệu trung hòa lực lượng quang minh. Lý Thất Dạ ăn trái Địa Liên quả thứ hai một chốc bình yên, nếu gã ăn trái Địa Liên quả thứ ba có lẽ sé trung hòa lực lượng quang minh.
Chương 4075: Trái Cuối Cùng (2)
Lý Thất Dạ ăn trái Bách Lộ Đan quả thứ ba, với công lực đạo hạnh của gã thì thân thể sẽ không chịu nổi lực lượng quang minh mạnh như vậy, hắn sẽ nổ tung. Khi đó Hổ Vương nắm chắc phần thắng rồi.
Học sinh đứng bên cạnh tất nhiên hướng về Hổ Vương, nói thay gã:
– Đúng rồi, Hổ Vương đã ăn hai trái Bách Lộ Đan quả, giờ ngươi ăn một trái mới càng công bằng.
Học sinh khác phụ họa:
– Ngươi lấy một trái Địa Liên quả đổi Bách Lộ Đan quả của Hổ Vương là ngươi ăn may rồi. Đổi lại bình thường ngươi sẽ không nhặt được của hời như thế, hừ, một trái Bách Lộ Đan quả quý giáh ơn Địa Liên quả của ngươi biết bao nhiêu, sao không mau đa tạ Hổ Vương đi!
Nhiều học sinh nói như thế, dường như Lý Thất Dạ hết cách đành phải ăn:
– Được rồi, Bách Lộ Đan quả thì Bách Lộ Đan quả đi.
Lý Thất Dạ chộp lấy Bách Lộ Đan quả trước mặt bắt đầu gặm.
Nhìn Lý Thất Dạ ăn Bách Lộ Đan quả, học sinh nhìn chằm chằm, lẩm bẩm:
– Nổ, mau nổ, mau nổ!
Bọn họ muốn xem lực lượng quang minh cường đại trong Bách Lộ Đan quả có làm cơ thể Lý Thất Dạ nổ tung không.
Tiếc rằng lần này Lý Thất Dạ ăn rất nhanh, chớp mắt đã ăn hết một trái Bách Lộ Đan quả. Thân thể Lý Thất Dạ không bị gì, thậm chí ăn xong một trái Bách Lộ Đan quả mà không có một lũ thánh quang bắn ra.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ khỏe mạnh lành lặn thì ngây ra, bọn họ không hiểu lý do vì đâu:
– Chuyện… chuyện… chuyện gì đây?
Lẽ ra một trái Bách Lộ Đan quả vào bụng ít nhiều gì cũng nên có phản ứng, nhưng Lý Thất Dạ ăn vào mà không có phản ứng gì, như đang nhai trái cây rất bình thường.
Nhóm Triệu Thu Thực thấy Lý Thất Dạ thuận lợi ăn xong ba trái thánh quả mà bình yên thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy họ thầm lấy làm lạ tại sao Lý Thất Dạ không bị gì.
Học sinh giỏi dược lý chỉ có thể giải thích như vậy:
– Có lẽ vì dược lực của Địa Liên quả còn đó, vẫn phát huy tác dụng lớn trung hòa lực lượng quang minh.
Thật ra gã cũng không giải thích rõ được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Hổ Vương:
– Rồi, ta đã ăn xong, đến lượt ngươi.
Không biết tại sao trong khoảnh khắc đó nhìn nụ cười của Lý Thất Dạ thì Hổ Vương có ảo giác là bị lừa.
Trước đó Hổ Vương luôn cho rằng mình là người đi săn, gã mới là thựo săn, Lý Thất Dạ chỉ là con mồi bị gã nhằm vào. Hổ Vương không sốt ruột làm sao giết chết con mồi này, gã sẽ từ từ trêu đùa nó.
Nhưng khoảnh khắc này Hổ Vương có ảo giác gã mới là con mồi, không phải người săn bắn, Lý Thất Dạ mới thật sự là thợ săn. Lúc này con mồi Hổ Vương đã lọt vào cạm bẫy Lý Thất Dạ đào sẵn mà vẫn không hay biết gì.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Như thế nào? Không dám cược? Nếu không dám thì xin lỗi ta, cũng không có gì ghê gớm, con người của ta luôn khoan hồng độ lượng. Ngươi không cược nổi thì kêu sư phụ, sư tổ gì đó vênh váo tận trời của ngươi đến đánh cuộc một keo với ta đi.
Hổ Vương biến sắc mặt quát to:
– Ngươi…!
Chỉ bằng vào ngươi? Một con kiến Tẩy Tội thành mà có tư cách khiêu khích với sư tổ của ta? Không biết tự lượng sức mình, một mình bản vương là đủ rồi!
Nói rồi Hổ Vương cầm Địa Liên quả lên.
Lúc này dù Hổ Vương có nhận ra mình lọt vào cái tròng của Lý Thất Dạ hay không thì bây giờ gã không còn sự lựa chọn, gã không thể lùi bước, không thì uy danh của sư tôn, sư tổ sẽ bị gã làm mất hết.
Trước mắt bao người Hổ Vương đành phải cầm lấy Địa Liên quả.
Hổ Vương hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Ăn thêm một trái có ngại gì!
Hổ Vương thầm tính toán dù ăn thêm một trái Bách Lộ Đan quả thì gã dư sức chịu đựng, giờ trái Địa Liên quả này so với Bách Lộ Đan quả thì dược lực yếu nhiều, gã có nuốt vào cũng không sao hết.
Hổ Vương cắn một miếng Địa Liên quả, nuốt xuống.
Địa Liên quả chui vào cổ họng, không chỉ có Hổ Vương, tất cả học sinh đều cho rằng không sao hết, ăn thêm một miếng thì có sao?
Khi Địa Liên quả chui xuống bụng thì vù một tiếng, tất cả lực lượng quang minh trong người Hổ Vương như bị đốt lên.
Trước đó lực lượng quang minh trong người Hổ Vương như ngàn vạn cự long đang gầm rống nhưng bị gã ức chế. Sau khi nuốt Địa Liên quả bỗng chốc thay đổi cục diện, giống như thùng dầu nháy mắt đốt hỏa hoa, như ngàn vạn con cự long chớp mắt vùng thoát xiềng xích trên người.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, tất cả lực lượng quang minh trong người Hổ Vương nổ tung tựa như núi lửa tuôn trào.
Hổ Vương hoảng sợ hét to:
– Hàng!
Hổ Vương thi triển thú phù rống lớn, vô số thú phù nháy mắt gia cố vào người gã định ức chế lực lượng quang minh bùng nổ.
Nhưng lực lượng quang minh trong người Hổ Vương như thùng dầu bị đốt cháy, như cự long thoát khỏi dây cương, không thể áp chế được.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Tiếng vỡ nát vang lên, thú phù vốn gia cố trên người Hổ Vương bỗng vỡ ra từng tấc, quang minh bắn ra từ người gã. Từng lũ quang minh vô cùng rực rỡ, như đâm xuyên qua người Hổ Vương.
Cuối cùng bùm một tiếng, tất cả thú phù trên người Hổ Vương tan vỡ, gã không thể áp chế lực lượng quang minh cuồng bạo được nữa, phụt một tiếng máu bắn tung tóe.
Cơ thể Hổ Vương nứt rạn li ti, máu bắn ra từ kẽ hở, tiếng vỡ vụn vang lên.
Cơ thể Hổ Vương bị mở ra, các khe hở nứt rộng, lực lượng quang minh bàng bạc lao ra như muốn trướng nứt người gã.
Nhìn cảnh này tất cả học sinh sợ điếng hồn hét to:
– Sao có thể như vậy???
Thân thể Hổ Vương bị trướng nứt vỡ, gã kinh hoàng hét to:
– Sư tôn cứu ta!
Hổ Vương đã cảm nhận được lực lượng quang minh dâng trào hung dũng không chỉ muốn làm người gã nổ tung, còn nổ nát chân mệnh hồn phách của gã.
Khoảnh khắc sống chết Lý Thất Dạ phát ra tin tức cầu cứu với sư phụ của mình.
Chợt có tiếng hừ nặng nề vang lên:
– Hừ!
Tiếng hừ vang vọng cửu thiên thập địa, như sấm nổ bên tai mọi người.
Một giọng nói hùng hồn mạnh mẽ vang lên:
– Ngu muội!audio coi am
Một bàn tay to từ trên trời giáng xuống bàn tay lấp lánh ánh sáng vàng, từng đợt pháp tắc màu vàng như cơn lũ đổ xuống bao phủ Hổ Vương.
Bàn tay từ trên trời giáng xuống thì vang một chuỗi tiếng nổ nhức óc, uy Chân Đế nháy mắt dâng trào, như sóng dữ ập đến.
Bốp!
Các sợi dây leo mọc ra từ dưới đất, như đúc bằng hoàng kim. Các sợi dây leo tựa linh xà với tốc độ siêu nhanh quấn lấy Hổ Vương, muốn bao người gã, áp chế lực lượng quang minh giùm gã.
Lý Thất Dạ nhìn dây leo màu vàng quấn quanh, hắn cười khẽ:
– Đã muộn.