Đế Bá Audio Podcast
Tập 814 [Chương 4066 đến Chương 4070]
❮ prevnext ❯Chương 4066: Sức Hấp Dẫn Của Ngưu Bảo (1)
Có học sinh cường đại vừa đuổi theo vừa nói:
– Không phải vì mang con Đại Hắc Ngưu đi mà là Ngưu Hoàng, Đại Hắc Ngưu này có khối Ngưu Hoàng, chúng ta muốn nó tiết ra. Kim Bồ Chân Đế nói Ngưu Hoàng của con Đại Hắc Ngưu này ghê gớm, là chân bảo hiếm có sánh bằng nước miếng chân long.
Có học sinh không biết chuyện hút ngụm khí lạnh, cũng co cẳng đuổi theo:
– Cái gì? Sánh bằng nước miếng chân long? Vậy thì quá mạnh!
Có học sinh vừa chạy theo vừa hỏi:
– Làm sao để lấy được khối Ngưu Hoàng này? Làm thịt nó sao?
Học sinh cường đại đáp:
– Không cần, nghe Kim Bồ Chân Đế nói không khó lấy ra Ngưu Hoàng, cứ đuổi theo Đại Hắc Ngưu là được, khi tới giới hạn nó sẽ phun ra. Ai có được trước thì thuộc về người đó!
Nghe thế những học sinh không biết chuyện mắt sáng rực tham gia vào đại quân đuổi theo trâu.
Nhìn mọi người rượt theo Đại Hắc Ngưu khuất sau góc rẽ, Đỗ Văn Nhụy cười khổ lắc đầu nói:
– Lại là con Đại Hắc Ngưu này.
Học sinh Tẩy Tội viện tò mò hỏi:
– Viện trưởng biết con Đại Hắc Ngưu này?
Đỗ Văn Nhụy cười khổ nói:
– Nó đúng là dị loại trong vườn thánh thú, qua các mùa đã có nhiều học sinh chịu khổ vì nó.
Nói tới đây Đỗ Văn Nhụy không chịu nói tiếp.
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nói:
– Đi thôi.Nguồn truyện audio Podcast
Đỗ Văn Nhụy dẫn nhóm Triệu Thu Thực rời đi, vì với kinh nghiệm của gã thì Đại Hắc Ngưu đến tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.
Ầm!
Nhóm Đỗ Văn Nhụy đang định đi thì trời rung đất lắc, bọn họ chưa lấy lại tinh thần Đại Hắc Ngưu đã lao tới, cày một khe sâu dài. Nhóm Triệu Thu Thực hết hồn trốn sang một bên.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất rung mạnh, con Đại Hắc Ngưu chợt ngừng lại trước mặt nhóm Đỗ Văn Nhụy.
Thế lao tới quá mạnh có thể xới tung thiên địa, khi Đại Hắc Ngưu muốn ngừng lại liền dừng. Đôi mắt to tròn nhìn Đỗ Văn Nhụy một cái rồi quay đầu đi, mũi phà ra khói trắng bộ dáng không hứng thú.
Đại Hắc Ngưu nhìn Lý Thất Dạ, hắn đang ngồi trên cây, hai chân đung đưa. Khi thấy Lý Thất Dạ thì mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực.
Đại Hắc Ngưu mở miệng nói, giọng ồm ồm vang dội:
– Này, ngươi đang làm gì?
Đại Hắc Ngưu nói chuyện làm đám học sinh Triệu Thu Thực giật nảy mình, lần đầu tiên bọn họ thấy con trâu biết nói.
Đỗ Văn Nhụy cười khổ, biết có chuyện không tốt sắp đến.
Lý Thất Dạ liếc nó một cái, thản nhiên hỏi lại:
– Ngươi thì đang làm gì?
Đại Hắc Ngưu cười gian nói:
– Ha, ta đang đùa với đám ngốc, dù sao đang rảnh.
Xem bộ dáng của Đại Hắc Ngưu, nghe lời nó nói làm đám học sinh Triệu Thu Thực đứng ngây như phỗng, bọn họ rất khó tưởng tượng đây là một con Đại Hắc Ngưu.
Dáng vẻ kiêu ngạo của Đại Hắc Ngưu trông như con người, không giống con trâu chút nào. Đặc biệt ánh mắt của Đại Hắc Ngưu rất là rẻ rúng, khinh thường. Một con trâu vốn không có ánh mắt như vậy, dáng vẻ như thế.
Đỗ Văn Nhụy chỉ biết cười khổ, gã đã gặp nhìn nên quen. Lúc Đỗ Văn Nhụy còn là học sinh đã gặp con Đại Hắc Ngưu này, thời đó bao nhiêu người nếm mùi đau khổ vì nó. Một số học sinh kinh tài tuyệt diễm sau này thành đại nhân vật cũng chịu khổ dưới móng của Đại Hắc Ngưu.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Chơi vui không?
Đại Hắc Ngưu đắc ý nói:
– Ha, trên chân trước của ta có một ổ bệnh bị ta giữ lại thành Ngưu Bảo. Nhãi con tên Kim Bồ Chân Đế gì đó nhìn thấy liền chảy nước miếng muốn xin ta, bị ta lơ nên các đệ tử của hắn đuổi theo ta.
Nhóm Triệu Thu Thực ngạc nhiên:
– Là Kim Bồ Chân Đế!
Tuy trước kia bọn họ chưa từng rời khỏi Tẩy Tội thành nhưng có nghe tiếng Kim Bồ Chân Đế.
Kim Bồ Chân Đế không chỉ là học sinh vô song của Thự Quang Đông Bộ, còn là đệ tử của Lan Thư Tài Thánh, gã là Chân Đế bát cung. Với học sinh như nhóm Triệu Thu Thực thì cái tên Kim Bồ Chân Đế tựa như sấm bên tai.
Ngày thường tồn tại như Kim Bồ Chân Đế ở trong mắt nhóm Triệu Thu Thực là cao cao tại thượng, nhưng từ miệng Đại Hắc Ngưu thì thành nhãi ranh. Nó đúng là trâu yêu kiêu ngạo nhất bọn họ từng thấy.
Lý Thất Dạ nhún vai nói:
– Chỉ là Ngưu Bảo, không có giá trị gì, đưa đôi sừng cho ta thì được, có chút đáng giá.
Đại Hắc Ngưu lập tức lùi một bước cảnh giác trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi suy nghĩ nhiều! Đôi sừng này mọc ra từ lúc ta nằm trong bụng mẹ, ai muốn nó là ta liều mạng với kẻ đó!
Lý Thất Dạ nhún vai cười nói:
– Đùa chút thôi, đừng xem là thật.
Đại Hắc Ngưu liếc hắn:
– Ngươi ở đây làm gì? Lăn lộn chung với đám nhóc có gì vui?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Bởi vì ta mới mười tám tuổi, trẻ tuổi đẹp trai như ta đương nhiên ở chung với người trẻ tuổi, chẳng lẽ phải đi chung với lão yêu quái như ngươi?
Đại Hắc Ngưu làm bộ buồn nôn rất là sinh động:
– Ọe!
Nhóm Triệu Thu Thực nhìn Lý Thất Dạ, bọn họ thấy mặt nóng ran. Nói Lý Thất Dạ mười tám tuổi còn trẻ thì nhóm Triệu Thu Thực tin tưởng, bảo hắn đẹp trai thì bọn họ không thấy có chỗ nào đẹp, hôm nay bọn họ mới biết hắn tự kỷ như vậy.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn Đại Hắc Ngưu bộ dạng buồn nôn, nói:
– Người đuổi theo ngươi đến rồi, còn không mau trốn đi.
Một đám học sinh từ chỗ rẽ chạy như điên đến, khi thấy bóng dáng Đại Hắc Ngưu thì mắt bọn họ sáng rực:
– Ở đó kìa! Mau đuổi theo, bắt nó phun Ngưu Bảo ra!
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn Đại Hắc Ngưu:
– Mau chạy đi, xem ra bọn họ không lấy được Ngưu Bảo thì thề không bỏ qua.
Đại Hắc Ngưu cười tà, vẻ mặt quái dị khiến người rợn tóc gáy:
– Ha, không sao, rất nhanh bọn họ sẽ không tìm ta.
Một đám học sinh ở phía sau chạy lên:
– Ở chỗ đó!
Đại Hắc Ngưu há mồm kêu to:
– Um!
Trong miệng Đại Hắc Ngưu tỏa bảo quang, mùi xạ hương tràn ngập trong không khí.
Tất cả học sinh liều mạng dốc hết sức chạy bằng tốc độ nhanh nhất để cướp lấy Ngưu Bảo:
– Mau! Mau lên! Nó sắp phun Ngưu Bảo!
Bộp!
Khi các học sinh chưa kịp chạy lên thi Đại Hắc Ngưu đã phun ra, bảo quang tràn ngập, một khối Ngưu Bảo như ngọc phun ra từ miệng nó. Khối Ngưu Bảo như ngọc vàng lấp lánh bảo quang, tỏa mùi thơm, như xạ mà không phải xạ, rất kỳ dị. Ngửi mùi bảo khiến người thấy thoải mái vô cùng.
Học sinh thực lực Bất Hủ Chân Thần ngửi được mùi hương đó thì tinh thần rung lên nói:
– Quả nhiên sánh bằng nước miếng chân long, hình như nó có huyết thống chân long.
Vèo!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì Ngưu Bảo như sao băng bay vụt qua bầu trời xảo diệu rơi vào bàn tay Lý Thất Dạ, vừa lúc bàn tay hắn cầm chặt.
Chương 4067: Sức Hấp Dẫn Của Ngưu Bảo (2)
Đại Hắc Ngưu hú lên:
– Phong khẩn, tát!!!
Đại Hắc Ngưu chạy trốn nhanh như tia chớp, tất cả học sinh khựng lại không ai đuổi theo nó nữa, mọi người nhìn Lý Thất Dạ.
Bọn họ đuổi theo Đại Hắc Ngưu không phải vì nó, nó rất mạnh, mọi người không làm gì được nó, bọn họ chỉ muốn có Ngưu Bảo của nó.
Bây giờ Ngưu Bảo nằm trong tay Lý Thất Dạ nên bọn họ không cần đuổi theo Đại Hắc Ngưu, nhằm vào hắn là được.
Thấy nhiều học sinh bu lại nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nhóm Triệu Thu Thực thầm sợ. Bọn họ biết Lý Thất Dạ đã thành mục tiêu của các bạn học, bọn họ muốn thoát ra khỏi vòng vây thì rất khó khăn.
Nhóm Triệu Thu Thực cầu cứu nhìn Đỗ Văn Nhụy, gã không nóng nảy ngược lại khoanh tay trước ngực đứng một bên xem náo nhiệt.
Mọi người nhìn chằm chằm Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ, mắt lóe tia sáng tham lam. Vì ai đều biết khối Ngưu Bảo này ghê gớm, Kim Bồ Chân Đế cũng khen không ngớt. Gã là Chân Đế bát cung còn muốn có được Ngưu Bảo đủ biết giá trị của nó lớn đến đâu.
Mọi người nhìn chằm chằm Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ, nhiều học sinh liếc nhau. Dù sao bọn họ là học sinh của Quang Minh Thánh Viện, giành một khối Ngưu Bảo từ tay Lý Thất Dạ ngay trước mặt bao người thì hơi kỳ, sẽ bị người chỉ trích, chửi sau lưng.
Nhiều học sinh đều muốn có Ngưu Bảo nhưng không ai chịu làm người đầu tiên giành báu vật của bạn học. Bọn họ kiềm nén lòng rục rịch chờ đợi thời cơ, không khí đặc biệt căng thẳng.
Trong không khí căng thẳng có tiếng hét to:
– Ôi, Ngưu Bảo của ta bị mất rồi!
Mọi người nhìn lại, thấy Đại Hắc Ngưu từ khi nào đứng trên ngọn núi gần đó hét to:
– Đó là bảo bối của ta! Năm xưa ta ăn một cây Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ nhưng không tiêu hóa được ứ đọng trong bụng kết thành Ngưu Bảo. Lần này bị các ngươi rượt theo làm ta phun ra, ôi chao ơi, chàng trai mau trả lại cho ta. Vì cây Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ đó mà lão ngưu ta chín chết một sống!
Nghe Đại Hắc Ngưu nói nhiều học sinh tinh thần rung lên, sôi trào:
– Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ!
Có học sinh hút ngụm khí lạnh:
– Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ kết ra Ngưu Bảo thì vô giá!
Học sinh kiến thức hạn hẹp không biết đó là thứ gì:
– Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ là cái gì?
Có học trưởng hút không khí nói:
– Vật trong truyền thuyết, nghe nói là thóc lúa mà Nông Đế trong Tam Tiên gieo, không biết là thật hay giả, chưa từng có người thấy nó. Nghe nói chỉ có tiên nhân mới hưởng dụng Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ, là cơm của tiên nhân.
Nghe thế nhiều người mắt sáng rực:
– Tiên nhân mới hưởng dụng!
Có học sinh không tin được hỏi:
– Đây là thật sao?
Học sinh lớn tuổi nghiêm túc nói:
– Có thể là thật, không thì tại sao Kim Bồ Chân Đế muốn có được khối Ngưu Bảo này? Thử nghĩ xem báu vật bình thường có thể lọt vào pháp nhãn của Kim Bồ Chân Đế sao?
Mọi người thấy có lý. Kim Bồ Chân Đế là nhân vật thế nào? Chân Đế bát cung, đồ đệ của Lan Thư Tài Thánh. Đồ đệ của một vị Thủy Tổ có báu vật gì gã chưa từng gặp? Nhưng Kim Bồ Chân Đế xem trúng khối Ngưu Bảo này, suy ra nó thật sự kết từ Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ.
Đại Hắc Ngưu đau khổ cầu xin:
– Chàng trai, mau trả Ngưu Bảo cho ta. Ta muốn xẻ Ngưu Bảo ra lấy thóc lúa, được một hạt thóc lúa là ta sẽ hóa thành chân long.
Nghe Đại Hắc Ngưu cầu xin, nhiều học sinh lòng rung lên:
– Hóa chân long!
Giờ thì mọi người đều tin lời của Đại Hắc Ngưu, chắc chắn khối Ngưu Bảo kết từ Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ rồi.
Ánh mắt mọi người trở nên tham lam, nóng bỏng nhìn Lý Thất Dạ. Ngẫm lại xem, bị các cặp mắt nóng cháy nhìn chằm chằm Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ, nhóm Triệu Thu Thực rùng mình, bọn họ cảm thấy lần này chạy trời không khỏi nắng.
Đỗ Văn Nhụy cười khổ, gã biết con Đại Hắc Ngưu chỉ ngại thiên hạ không loạn.
Đại Hắc Ngưu thấy tất cả học sinh tham lam nhìn Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ thì lộ nụ cười đắc ý rõ ra mặt.
Lý Thất Dạ cười, hắn không quan tâm Ngưu Bảo nhưng các cặp mắt tham lam xanh ngắt gợi lên hứng thú của hắn.
Nhiều học sinh từ từ vây quanh, nhìn đăm đăm Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ.
Ai đều nhìn ra được Đại Hắc Ngưu là một con thánh thú siêu ghê gớm, cực kỳ nghịch thiên. Ngưu Bảo của nó giá trị bao nhiêu? Huống chi đây là Ngưu Bảo kết từ thóc lúa Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ, đúng là báu vật vô giá.
Không khí trở nên đặc biệt căng thẳng, cũng rất quỷ dị. Mặc dù mọi người đều nhìn Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ, thèm nhỏ dãi nhưng không ai chịu là người đầu tiên cướp đi. Dù sao trước mắt bao người, không ai muốn cõng tiếng xấu, không muốn bị người chỉ trích sau lưng.
Có học sinh óc lóe tia sáng chào hỏi Lý Thất Dạ:
– Bạn học có bán khối Ngưu Bảo này không?
Nếu không tiện cướp Ngưu Bảo trước mặt công chúng vậy mua lại của Lý Thất Dạ chắc được? Dù sao một người chịu đánh một người chịu đòn.
Trong lòng học sinh có tính toán riêng, học sinh Tẩy Tội viện như Lý Thất Dạ chắc chưa thấy trường hợp lớn, không chừng cho hắn chút lợi nhỏ là hắn sẽ đồng ý bán Ngưu Bảo.
Học sinh mở miệng đòi mua thành tựu trong tay Lý Thất Dạ làm các học sinh mắt sáng rực, điều này gợi ý cho bọn họ. Cần gì cướp giật, mua là được, ai ra giá cao sẽ được.
Lý Thất Dạ nhìn đám học sinh, cười nghiền ngẫm hỏi:
– A, ngươi lấy cái gì mua với ta?
Học sinh này thấy có cơ may thì phấn khởi lấy một bảo phù ra:
– Chỗ ta có một tấm bùa hộ mệnh, là đại thần thông, nó có ba lớp phòng ngự, có chú tàng hình. Nếu lúc ngươi gặp nguy hiểm mạng sống lấy phù này ra thì nó sẽ ngăn địch giúp ngươi, còn mang ngươi chạy trốn thật xa.
Tấm bảo phù lấp lánh bảo quang, bên trên có phù văn nét bút cứng cắp.
Lý Thất Dạ cười tươi gật đầu nói:
– Có thể được.
Học sinh mừng rỡ vội tiến lên:
– Nói vậy là ngươi đồng ý đổi?
Thấy Lý Thất Dạ động lòng, một học sinh khác lên tiếng ngăn cản:
– Khoan đã!
Học sinh mở túi Càn khôn ra, bên trong lấp lánh bảo quang.
Học sinh nói:
– Bạn học, chỗ ta có thánh quả ngũ phẩm, tổng cộng một trăm ba mươi hai trái, tất cả đều thuộc về ngươi, chỉ đổi một khối Ngưu Bảo.
Thấy học sinh muốn dùng hơn một trăm thánh quả ngũ phẩm đổi một khối Ngưu Bảo của Lý Thất Dạ làm nhiều học sinh ngạc nhiên:
– Đệt, chịu chơi thế!
Thật sự rất rộng rãi, điều này nói lên học sinh này thực lực rất cường đại, ít nhất là Bất Hủ Chân Thần.
Bị học sinh cướp mất cơ hội, học sinh đầu tiên biểu tình cực kỳ khó xem rồi lại không biết làm sao. Hơn một trăm thánh quả ngũ phẩm đúng là có giá cao hơn tám bảo phù của gã.
Chương 4068: Chưa Nghe Qua
Không nói đến đám học sinh, nhóm Triệu Thu Thực cũng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Nếu là bọn họ thì rất vui lòng lấy một khối Ngưu Bảo đổi một túi thánh quả.
Một bạn học khác mở túi Càn Khôn ra nói:
– Chỗ ta có một trăm bốn mươi thánh quả ngũ phẩm, bốn trăm bảy mươi tám thánh quả tứ phẩm, muốn đổi Ngưu Bảo với ngươi.
Học sinh thứ hai bị so không bằng, không phục lấy ra túi Càn Khôn khác, lạnh lùng nói:
– Hừ! So nhiều hơn có ích gì, chỗ ta có sáu trái thánh quả thất phẩm, đổi Ngưu Bảo với ngươi!
Hiển nhiên sáu trái thánh quả thất phẩm đánh bại toàn bộ thánh quả trước đó. thánh quả cao hơn một phẩm thì thắng hàng trăm cái.
Một học sinh khác hừ mũi tăng thêm hai trái:
– Ta ra tám trái thánh quả thất phẩm!
Nói đến đây gã tạm dừng rồi nói tiếp với Lý Thất Dạ:
– Bạn học, bao gồm những thánh quả ngũ phẩm, tứ phẩm vừa rồi đều thuộc về ngươi. Ngươi có những thánh quả này ăn hàng ngày như ăn trái cây, tu luyện một chút thì không lâu sau có thể trở thành một Chân Thần, rất có thể thành Đăng Thiên Chân Thần, cho ngươi được lợi cả đời, tương lai không thể đo lường. Nhiều thánh quả như vậy giá trị chắc chắn hơn khối Ngưu Bảo trong tay ngươi.
Học sinh này đang xúi giục dụ dỗ Lý Thất Dạ, vì một khối Ngưu Bảo có giá trị hơn xa những thánh quả, đặc biệt là thóc lúa Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ trong Ngưu Bảo càng đáng giá không thể đo lường.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Thánh quả sao.
Lý Thất Dạ đang ngồi trên Thánh Quả thụ, trái cây là bát phẩm. Lý Thất Dạ tùy tay gõ, độp một tiếng một trái thánh quả bát phẩm chín rơi vào tay hắn.
Lý Thất Dạ cắn một miếng nhai từ từ:
– Thánh quả dưới bát phẩm ăn chát, bát phẩm miễn cưỡng có thể nuốt xuống.
Hai học sinh mặt đỏ rần, ú ớ không nói nên lời. Bọn họ xem thánh quả ngũ phẩm, thất phẩm của mình là bảo bối. Lý Thất Dạ tùy tay gõ rụng một trái thánh quả bát phẩm hơn hẳn thánh quả của hai người, bọn họ có thể lấy những thánh quả thất phẩm đổi khối Ngưu Bảo với Lý Thất Dạ không?
Nhóm Triệu Thu Thực ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ, bọn họ không biết hắn có thể gõ rụng thánh quả bát phẩm và còn dễ dàng như vậy.
Mới rồi Lý Thất Dạ không ra tay, bọn họ còn tưởng là hắn không thể gõ rụng thánh quả bát phẩm.
Nhìn Lý Thất Dạ tùy ý gõ rụng thánh quả bát phẩm, có học sinh lẩm bẩm:
– Tùy tay gõ rụng thánh quả bát phẩm thì hắn mạnh cỡ nào?
Một học sinh lớn tuổi nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Sợ là không phải thực lực của hắn, do Tẩy Tội kiếm. Kiếm này ẩn chứa lực lượng quang minh vô cùng, mượn lực lượng của nó gõ rụng thánh quả bát phẩm không phải là chuyện không thể nào.
Nghe học trưởng nói thế mọi người nhẹ lòng. Tẩy Tội kiếm dù sao là kiếm của Thủy Tổ, nó có thể làm rớt thánh quả bát phẩm cũng không lạ.
Hai học sinh định dùng thánh quả đổi Ngưu Bảo đành lùi về, tránh cho tiếp tục mất mặt.
Một học sinh xuất thân từ học viện nổi tiếng hắng giọng nói:
– Bạn học này, ta có Bát Thánh Bảo Quyển, là vật gia truyền của một vị Chân Đế để lại, đổi với ngươi thì sao?
Học sinh lấy ra tấm bảo quyển tràn ngập hơi thở Chân Đế, khiến người nhìn liền biết ra từ tay Chân Đế.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Bạn học này, Tẩy Tội viện chúng ta có hơn mười cuốn công pháp quang minh, đều là Thủy Tổ để lại, ta cần bảo quyển Chân Đế làm gì?
Học sinh bị Lý Thất Dạ nói móc làm mặt nóng ran đành xám xịt lùi sang một bên.
Thật ra trong Quang Minh Thánh Viện nếu ngươi dùng bí kíp công pháp trao đổi thì không thể được. Năm xưa Viễn Hoang Thánh Nhân để lại nhiều công pháp quang minh, tất cả học viện trong Quang Minh Thánh Viện đều dùng chung được, nên ngay cả Tẩy Tội viện cũng có công pháp của Thủy Tổ.
Đây cũng là điểm xuất sắc nhất của Quang Minh Thánh Viện. Trong đạo thống khác thì môn phái nào có công pháp của Thủy Tổ sẽ giữ kỹ không truyền ra ngoài, thành bảo bối trấn giáo, không giống như Quang Minh Thánh Viện mỗi học viện đều có công pháp quang minh.
Một học sinh lấy ra một cái chuông báu chậm rãi nói:
– Ta lấy một món thượng bảo đổi Ngưu Bảo của ngươi được không?
Lý Thất Dạ cười vỗ Tẩy Tội kiếm sau lưng mình:
– Không hứng thú, kiếm này là bội kiếm của Thủy Tổ, có một cây đã đủ.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm mọi người nhìn nhau, dường như dùng cái gì cũng không thể đổi Ngưu Bảo trong tay hắn. Đưa thánh quả, hắn không cần. Đưa công pháp cũng vô dụng, đưa báu vật thì chẳng cái nào có thể sánh bằng Tẩy Tội kiếm.
Trong khi các học sinh tiến lùi khó khăn vắt óc không biết lấy gì đổi Ngưu Bảo.
Một học sinh tiến lên:
– Xin chào bạn học.
Học sinh này rất lớn tuổi, nam nhân trung niên. Đương nhiên trong Quang Minh Thánh Viện đừng nói là nam nhân trung niên, dù ngươi là lão nhân tuổi xế chiều miễn ngươi có điều kiện thích hợp thì sẽ được bái vào học viện nào đó, không bắt buộc phải là người trẻ tuổi.
Nam nhân trung niên khí thế phi phàm, gã đứng ra có tiếng hổ gầm, trên trán có vằn hổ chữ vương, không phải về sau hiện ra mà là bẩm sinh đã vậy.
Nhìn học sinh nam nhân trung niên, có người khẽ kêu:
– Hổ Vương!
Một số người thầm thụt lùi mấy bước.
Hổ Vương này là Đăng Thiên Chân Thần bát trọng, thực lực không nổi bật đỉnh cao trong học sinh Quang Minh Thánh Viện nhưng cũng rất ưu tú. Khiến người kiêng dè là xuất thân của gã, nhân vật sau lưng gã.
Nam nhân trung niên chắp tay nói với Lý Thất Dạ:
– Bạn học này, người ta gọi ta là Hổ Vương, Kim Bồ Chân Đế là sư tôn của ta.
Hổ Vương là đại yêu thành đạo, bái vào Kim Bồ Chân Đế, trở thành đệ tử.
Nên khi Hổ Vương tự báo môn hộ, dù người ta không biết mặt gã cũng thầm run lên. Dù chưa nghe uy danh của Hổ Vương nhưng nguyên Quang Minh Thánh Viện ít ai không biết tiếng Kim Bồ Chân Đế.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không nghe qua.
Vẻ mặt Hổ Vương lúng túng hắng giọng nói:
– Ta chỉ là tiểu yêu bé nhỏ, bạn học chưa từng nghe cũng bình thường. Kim Bồ Chân Đế sư tôn của ta lúc tham đạo ở Thự Quang Đông Bộ từng đi Tẩy Tội viện…
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta cũng không nghe về sư phụ của ngươi, Kim Bồ Ngân Bồ Chân Đế gì đó ta không biết.
Nghe Lý Thất Dạ thốt lời dẫn dến xôn xao, mọi người nhìn hắn.
Có người nói:
– Tiểu tử này có ý gì?
Kim Bồ Chân Đế, Chân Đế bát cung, đừng nói trong Quang Minh Thánh Viện, nhìn khắp Tiên Thống Giới cũng là nhân vật nổi tiếng như cồn.
Trong phút chốc các học sinh có mặt trố mắt nhìn Lý Thất Dạ. Chưa từng nghe Kim Bồ Chân Đế? Nói vậy hơi quá mức.
Chương 4069: Nhân Vật Ta Nghe Qua
Nhóm Triệu Thu Thực nháy mắt với Lý Thất Dạ ra hiệu hắn đừng nói quá khó nghe, đắc tội một vị Chân Đế bát cung thì sau này Tẩy Tội viện khỏi lăn lộn nữa.
Lý Thất Dạ nói một câu làm Hổ Vương cứngh ọng. Kim Bồ Chân Đế sư tôn của gã xuất thân từ Kình Thảo đạo thống, thiên hạ có ai không biết? Vậy mà Lý Thất Dạ nói là không biết, như một bàn tay tát mặt Hổ Vương.
Hổ Vương hắn giọng nói:
– Kim Bồ Chân Đế sư tôn của ta xuất thân từ Kình Thảo đạo thống, sư từ Lan Thư Tài Thánh, cũng là sư tổ của ta…
Khi Hổ Vương nhắc đến Lan Thư Tài Thánh thì mọi người bỗng chốc yên tĩnh, nín thở, nghiêm nghị không dám vô lễ.
Uy danh Lan Thư Tài Thánh như sấm bên tai, trong Tiên Thống Giới ai đều từng nghe hai cái tên: Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh.
Bọn họ là hai Thủy Tổ đương thời, còn trẻ đã chứng đạo thành tổ, nghịch thiên, vô song tuyệt thế biết bao.
Lan Thư Tài Thánh xuất thân từ Kình Thảo đạo thống, không phải gã sáng lập ra Kình Thảo đạo thống mà gã xuất thân từ đó, sau này chứng đạo thành tổ nhảy ra đạo thống nhưng không tạo dựng đạo thống của riêng mình, vẫn tự xưng là đệ tử Kình Thảo đạo thống.
Hổ Vương chỉ là Đăng Thiên Chân Thần bát trọng thiên, thực lực như vậy đặt trong Quang Minh Thánh Viện không kinh tài tuyệt diễm gì, chỉ hơi ưu tú, vì trong Quang Minh Thánh Viện có vài Chân Đế.
Như Kim Bồ Chân Đế sư tôn của Hổ Vương xứng là thiên tài tuyệt thế, thiên phú dị bẩm vô song. Kim Bồ Chân Đế bát cung so với những thiên tài kinh tài tuyệt diễm như Thánh Sương Chân Đế, Tử Long Nữ Đế, Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần thì còn cách khá xa.
Nhưng nhiều người xuất thân không bằng Kim Bồ Chân Đế, dù là Thánh Sương Chân Đế cũng không thể so sánh, gã học từ Lan Thư Tài Thánh.
Có sư phụ là Thủy Tổ, xuất thân như vậy đúng là có thể ngạo thị cửu thiên thập địa, cũng khiến Hổ Vương hết sức tự hào.
Phải công nhận có Thủy Tổ làm sư tổ thì có thể uy hiếp thiên hạ.
Khi Hổ Vương báo ra tôn hào của Lan Thư Tài Thánh, tất cả học sinh nín thở. Dù học sinh kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, xuất thân ghê gớm bao nhiêu khi nghe tên Lan Thư Tài Thánh sẽ nghiêm nghị, nín thở, lòng kính nể không dám vô lễ.
Trong khi mọi người nghiêm nghị hướng về Lan Thư Tài Thánh thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không nghe qua.
Ba chữ không nghe qua rơi vào tai mọi người như sấm nổ ù tai, tập thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Thất Dạ. Ngươi nói không nghe qua Kim Bồ Chân Đế thì mọi người còn hiểu được, vì đương thời có ít nhất tám, mười Chân Đế hay một số thuộc thế hệ trước, số lượng Chân Đế khá nhiều, trong Quang Minh Thánh Viện đã có vài vị. Nhưng bảo là không nghe qua Lan Thư Tài Thánh thì rất quá đáng.
Lan Thư Tài Thánh là Thủy Tổ, đương thời chỉ có hai người. Đừnng soi học sinh trong Quang Minh Thánh Viện, đệ tử bình thường tu luyện sơ bái vào tông môn tu đạo nào đều nghe tiếng Lan Thư Tài Thánh.
Giờ Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói không nghe qua, câu này không phải nhỡ mồm mà là vênh váo, trong mắt không người.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực sợ trắng mặt, bọn họ giậm chân đá lông nheo đến rút gân ra hiệu Lý Thất Dạ đừng nói bậy nữa.
Đắc tội một vị Chân Đế đủ để Tẩy Tội viện ăn hành, giờ đắc tội cả Thủy Tổ Lan Thư Tài Thánh chẳng khác nào kéo Tẩy Tội viện vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Không chừng Lan Thư Tài Thánh tức giận một ngón tay diệt bọn họ.
Viện trưởng Đỗ Văn Nhụy thì không nóng nảy, không lo lắng chút nào, chỉ cười cười, dường như trời có sập cũng không liên quan đến gã, đến Tẩy Tội viện.
Hổ Vương báo ra sư môn của mình có ý đồ quá rõ ràng, nói cho Lý Thất Dạ biết núi dựa sau lưng gã rất mạnh, uy hiếp hắn. Hổ Vương muốn vừa đấm vừa xoa để Lý Thất Dạ ngoan ngoãn giao Ngưu Bảo ra.
Không ngờ Lý Thất Dạ nhẹ nhàng một câu chặn họng Hổ Vương, câu này đối với gã, với sư tôn của gã, sư tổ của gã, tông môn của bọn họ là cố ý nhục nhã.
Hổ Vương không kiềm được nữa hét to:
– Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng?
Không chỉ mình Hổ Vương nghĩ vậy, tất cả học sinh nhìn Lý Thất Dạ, bọn họ đều thấy hắn quá cuồng, Tiên Thống Giới đương thời ngay cả con nít ba tuổi cũng nghe tiếng Lan Thư Tài Thánh.
Lý Thất Dạ khó hiểu hỏi:
– Cuồng vọng? Cuồng cái gì?
Hổ Vương quát to:
– Sư tổ của ta đại đạo thông thiên, vượt qua vạn cổ, tài đạt vạn đạo, trên cõi đời này không ai không biết, không hiểu. Hôm nay ngươi dám huênh hoang, ngông cuồng vô tri…
Lý Thất Dạ xua tay ngắt lời Hổ Vương:
– Này mà gọi là huênh hoang gì, không nghe qua thì bảo là không. Ta chưa nghe qua chẳng lẽ giả bộ đã nghe? Cái này gọi là không hiểu mà giả bộ hiểu, ta là trẻ ngoan, sẽ không làm chuyện như thế.
Bộ dạng vô tội của Lý Thất Dạ làm đám người nhìn nhau, nhưng nhiều người không tin hắn chưa từng nghe về Lan Thư Tài Thánh, hắn đang cố ý muốn đối nghịch với Hổ Vương.
Hổ Vương tức giận mặt đỏ rần:
– Ngươi…!
Hổ Vương khó khăn hít sâu, hừ lạnh cười khẩy nói:
– Trên đời này ai có thể lọt vào lỗ tai ngươi? Ngươi đã nghe danh tiếng của ai?
Hổ Vương nói tràn đầy châm biếm.
Ai đều biết đương thời còn người nào bằng Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh?
Lý Thất Dạ gãi đầu ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ:
– Cái này thì…
Một lúc sau Lý Thất Dạ lên tiếng:
– Người ta nghe nói thì có vài người, ví dụ Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế. Ta biết ba người này, có nghe tên của họ, khá tốt.
Lý Thất Dạ một hơi báo ra tên của ba người làm tập thể xoe tròn mắt.
– Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế.
Đám học sinh ngó nhau, có người lẩm bẩm:
– Ba người này có tính không? Vốn không tồn tại.
Mọi người đều biết Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế chỉ có trong truyền thuyết, ghi chép về họ không có khảo chứng xác thực. Có truyền thuyết khó tin nói ba người đã sớm thành tiên.
Nên nhiều người cho rằng Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế không tồn tại, chỉ là hư cấu.
Giờ nghe Lý Thất Dạ nói làm nhiều học sinh xì cười, đều không cho là đúng. Ba người này mơ hồ rất có thể không tồn tại, không như Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh là chân thật, rung động.
Trong lúc nhiều học sinh không coi ra gì thì Đỗ Văn Nhụy luôn bàng quan lộ vẻ rung động, biểu tình trở nên nghiêm túc.
Hổ Vương hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Chỉ là truyền thuyết mơ hồ xa xôi không đáng tin, trừ ba người đó ra thì sao?
Lý Thất Dạ gãi đầu nói:
– Trừ ba người đó? Hơi khó chút, à, ta còn nhớ một người.
Lý Thất Dạ chưa nói hết câu đã có học sinh không kiềm được giành hỏi:
– Là ai?
Chương 4070: Uy Hiếp Dụ Dỗ (1)
Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:
– Kiêu Hoành! Là hắn, ta có nghe tên rồi, một người khá thú vị.
Nhiều học sinh ngó nhau:
– Kiêu Hoành?
Có học sinh hỏi:
– Kiêu Hoành là ai?
– Ta biết rồi! Là lão tổ tông của tiệm Kiêu Hoành, cũng là người sáng lập, một gian thương khá nổi tiếng trong lịch sử. Nghe nói nhiều đại nhân vật trong lịch sử từng bị Kiêu Hoành lừa, ở thời đại đó nhiều người nghiến răng nghiến lợi với y, tiếng xấu rõ ràng.
Có học sinh vỗ tay nói:
– Ngươi nhắc ta mới nhớ, một đệ tử Tẩy Khê từng nói cho ta nghe truyền thuyết ít ai biết. Nghe đồn ở thời đại đó Thủy Tổ của Tẩy Khê từng bị Kiêu Hoành lừa. Kiêu Hoành bán y cho ác ma, sau này phát hiện Thủy Tổ của Tẩy Khê lao ra khỏi địa bàn ác ma truy sát gian thương đó cả đời, truy sát đến chân trời góc biển!
Nghe lời đó nhiều học sinh lao nhao hỏi:
– Có truyền thuyết ít ai biết này sao?
Một học sinh uyên bác gật đầu nói:
– Đúng là có, nghe nói chuyện này xảy ra sau khi Thủy Tổ của Tẩy Khê chứng đạo thành Thủy Tổ, không phải lúc còn trẻ.
Nhiều học sinh không tin:
– Không thể nào! Tẩy Bạch Hôi Thủy Tổ của Tẩy Khê là một trong các Thủy Tổ kinh diễm vô song nhất, khi trở thành Thủy Tổ đã vô địch cõi đời thì sao có thể bị người bán cho ác ma? Hơi lố rồi.
Tẩy Khê từng là đạo thống mạnh nhất Tiên Thống Giới, tuy hôm nay không bằng ngày xưa nhưng vẫn tiếng tăm lừng lẫy, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Thủy Tổ của Tẩy Khê, Tẩy Bạch Hôi là một vị Thủy Tổ càng ghê gớm.
Trong Tam Thiên giới chỉ có hai người có tên hiệu là thủy, một người là Cao Dương, thứ hai là Tẩy Bạch Hôi.
Người ta từng cho rằng Tẩy Bạch Hôi là một trong Thủy Tổ kinh diễm nhất Tam Tiên giới, khi thành đạo thì vô địch.
Nưng vị Thủy Tổ kinh diễm vô địch như vậy bị gian thương bán cho ác ma, nói ra không ai tin, quá khoa trương.
Nghe chuyện bí ẩn như vậy một số học sinh chưa từng nghe qua tặc lưỡi lấy làm kỳ, ở thời đại nào đều khiến người cảm thấy khó tin.
Một vị Thủy Tổ vô cùng kinh diễm mà bị gian thương lừa, còn bị gian thương bán cho ác ma thì khó tin biết bao, không thể tưởng tượng.
Câu chuyện bí ẩn này nghe cực kỳ khó tin, nhưng nhiều học sinh sau khi nghe xong tin tưởng đó là sự thật. Vì tiệm Kiêu Hoành nổi tiếng, có chi nhánh trong Quang Minh Thánh Viện.
Miễn ngươi trả tiền được thì muốn gì tiệm Kiêu Hoành cũng kiếm ra cho ngươi. Một cửa hàng thần thông quảng đại tà môn như vậy thì Kiêu Hoành sáng lập ra cửa hàng có bản lĩnh như thế cũng không lạ.
Trong khi nhiều người nhỏ giọng bàn tán, Hổ Vương hừ lạnh ngạo nghễ nói:
– Hừ! Một gian thương sao xứng đánh đồng với tư tổ của ta? Sư tổ của ta trẻ tuổi thành tổ, tài đạt vạn đạo, mênh mông bác học, thông cổ hiểu nay, những phàm phu tục ttử sao so sánh được.
Hổ Vương hết sức ngạo nghễ, không trách gã vênh váo, có sư tổ như vậy Lan Thư Tài Thánh thì đổi lại vãn bối nào cũng sẽ tự hào hãnh diện.
Nhìn bộ dạng đó của Hổ Vương, Đỗ Văn Nhụy đứng cạnh cười cười lắc đầu. Đây là sự khác biệt tầm mắt cao thấp, nói vài câu liền biết, nghĩa là mạnh như Lan Thư Tài Thánh cũng không lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Sư tổ của ngươi trẻ tuổi thành tổ, tài đạt vạn đạo, mênh mông bác học, thông cổ hiểu nay thì liên quan gì ta? Ta và hắn không thân chẳng quen, hắn có ghê gớm đến đâu ta cũng chưa từng nghe tên, ngươi làm gì được ta?
Mặt Hổ Vương đỏ rần ú ớ không nói nên lời:
– Ngươi…
Mọi người nhìn nhau, không biết nên nói cái gì. Lý Thất Dạ nói rất có lý, dù Lan Thư Tài Thánh mạnh đến đâu, ghê gớm cỡ nào chẳng lẽ bắt hắn phải biết đến bằng được?
Nhiều người lấy lại tinh thần, nhìn kỹ Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ, rõ ràng Hổ Vương quyết tâm lấy Ngưu Bảo.
Mọi người cũng biết không phải Hổ Vương muốn lấy Ngưu Bảo mà định hiến cho sư phụ Kim Bồ Chân Đế. Dù sao Kim Bồ Chân Đế từng xin Đại Hắc Ngưu cho.
Xem ra Kim Bồ Chân Đế rất cần Ngưu Bảo, Hổ Vương làm đệ tử dù dốc hết sức cũng quyết lấy Ngưu Bảo bằng được cho sư phụ của mình.
Hổ Vương đã quyết tâm lấy Ngưu Bảo khiến nhiều người bỏ ý tưởng với Ngưu Bảo, ai muốn giành với gã cũng phải nghĩ kỹ sức mạnh.
Thực lực của họ mạnh hơn Hổ Vương nhưng sư phụ của gã, Kim Bồ Chân Đế thì sao? Còn Lan Thư Tài Thánh sư tổ của gã nữa. Bọn họ không thể sánh bằng, vậy thì sao không thuận nước giong thuyền tặng nhân tình?
Hổ Vương hít sâu, nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm gã trầm giọng hỏi:
– Cũng được, ta không thèm so đo với ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu đưa Ngưu Bảo?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta có đưa Ngưu Bảo này không mắc mớ gì tới ngươi? Ta thích làm sao thì làm, không cần ngươi lo nhiều!
Hổ Vương bị Lý Thất Dạ làm nghẹn họng:
– Ngươi…!
Hổ Vương hít sâu dằn xuống tức giận, hừ lạnh một tiếng:
– Tiền tài động lòng người, dù ngươi có duyên được đến cũng không có năng lực giữ, lỡ như nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không thể giữ được báu vật, còn mất mạng sống!
Thái độ của Hổ Vương nghe như vì tốt cho Lý Thất Dạ, dường như nhắc nhở hắn, nhưng người thông minh nghe ra được lời nói của Hổ Vương tràn đầy uy hiếp.
Ở trước công chúng Hổ Vương không tiện cướp giật, nhưng tới chỗ vắng người có lẽ gã sẽ tấn công giết người cướp của, chuyện này như vậy không khó khăn gì với gã.
Có người khuyên nhủ:
– Phải rồi, hoài bích có tội, hay là ngươi bán Ngưu Bảo cho Hổ Vương đi, chẳng những an toàn rút lui còn bán được giá tốt.
Học sinh khác cũng lên tiếng khuyên:
– Ngưu Bảo như vậy ngươi giữ bên người cũng không có ích gì, chẳng bằng đổi lấy thứ thực tế hơn.
Nhiều người ở đây đều muốn có Ngưu Bảo, nhưng Hổ Vương tỏ rõ muốn chiếm Ngưu Bảo bằng được, bọn họ không muốn tranh chấp với gã. Không thể có Hổ Vương vậy ngại gì bán nhân tình kết duyên lành với Hổ Vương, không chừng có ngày sẽ có cơ hội đi tấn kiến Thủy Tổ như Lan Thư Tài Thánh.
Lý Thất Dạ không bị dao động, hắn cười khẽ:
– Vậy sao? Cái gọi là giết người cướp của chắc không phải là ngươi đi?
Lý Thất Dạ nhìn Hổ Vương.audio coi am
Dù Hổ Vương muốn làm thế, mọi người cũng ngầm hiểu, nhưng không ai chọc thủng màng mỏng đó. Lý Thất Dạ vạch ra làm mọi người lúng túng, không khí kỳ dị.
Hổ Vương biến sắc mặt, dù sao trước mắt công chúng gã không thể thừa nhận mình muốn giết người cướp của, sẽ làm xấu danh tiếng của mình, liên lụy trưởng bối.
Hổ Vương lạnh lùng quát:
– Nói năng bừa bãi, ngậm máu phun người! Hổ Vương ta làm người đường đường chính chính, là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm chuyện khiến người trơ trẽn! Dù bản vương muốn có Ngưu Bảo này cũng sẽ quang minh chính đại thắng ngươi trước mặt người trong thiên hạ!