Đế Bá Audio Podcast
Tập 809 [Chương 4041 đến Chương 4045]
❮ prevnext ❯Chương 4041: Đối Lập, Mất Mác
Đỗ Văn Nhụy điều khiển thuyền bay siêu nhanh, trong thời gian ngắn bay ra khỏi Tẩy Tội thành.
Từ đất Tẩy Tội thành đi vào nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện là cảnh tượng cực kỳ rung động lòng người. Bầu trời phía trước là quang minh sáng soi, khi ánh nắng chiếu xuống, quang minh thần thánh chiếu rọi mỗi góc, phản chiếu áng mây thuần khiết không tỳ vết.
Dù trong buổi tối thì trên trời có thánh quang di động giống như cực quang, cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Vào biên giới Quang Minh Thánh Viện rồi quay đầu nhìn mảnh đất Tẩy Tội thành, đối lập thì sẽ thấy Tẩy Tội thành là nơi quang minh không chiếu đến.
Chỗ khác toàn là thánh quang chiếu xuống cho cảm giác thần thánh, như buổi tối có ánh trăng dịu dàng rắc xuống. Tẩy Tội thành thì không thấy chút thánh quang, nếu ban đêm ngoái đầu nhìn người sẽ thấy mảnh đất này đen như mực. Dường như mảnh đất này đã bị vứt bỏ, quang minh không soi sáng, nó đã định trước sa đọa, suy sụp.
Đi vào biên giới, thánh quang chiếu rọi, mọi người tẩm trong thánh quang/
– Thánh quang!
Mỗi học sinh Tẩy Tội viện đều tu luyện công pháp quang minh, nên khi thánh quang chiếu xuống, bọn họ cảm nhận lực lượng thân thiết vô cùng từ mặt đất, họ như cá gặp nước. Học sinh thiên phú cao thì người dâng lên quang minh, ù một tiếng đại đạo trong lòng họ ngân cùng.
Tất cả học sinh cảm nhận lực lượng quang minh nơi này mênh mông vô tận, như đại dương bao la, họ là những con cá trong biển vui vẻ bơi lội.
Học sinh Tẩy Tội viện lần đầu rời khỏi Tẩy Tội thành, khi họ tẩm trong thánh quang thần thánh thì rất vui vẻ, hưng phấn.
Một lúc lâu sau nhiều học sinh tỉnh táo lại, họ ngoái đầu nhìn Tẩy Tội thành, đối lập rõ rệt. Mảnh thiên địa này quang minh sáng soi, Tẩy Tội thành thì như bị thế giới vứt bỏ, quang minh cũng không chiếu vào được.
Bọn họ thấy mất mác.Nguồn truyện audio Podcast
Có học sinh buồn bã lẩm bẩm:
– Khi nào quang minh mới chiếu vào Tẩy Tội thành?
Nói đến câu cuối giọng nhỏ xíu chỉ riêng học sinh đó nghe thấy.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Lòng có quang minh thì khắp nơi là quang minh, dù ở trong hắc ám cũng như đang tại chỗ quang minh.
Người phản ứng lại đầu tiên là Triệu Thu Thực, lòng rung động:
– Lòng có quang minh thì khắp nơi là quang minh, dù ở trong hắc ám cũng như đang tại chỗ quang minh.
Khi trông thấy Tẩy Tội thành không có quang minh sáng soi thì lòng Triệu Thu Thực mất mác thật lâu, nghe Lý Thất Dạ nói như tia sáng chiếu vào đạo tâm của gã.
Dù quang minh không thể chiếu vào Tẩy Tội thành nhưng có ngại chi, vì lòng gã có quang minh.
Triệu Thu Thực đứng ngây người tại chỗ thẫn thờ, chiêm nghiệm câu nói của Lý Thất Dạ thật lâu.
Tẩm trong lòng quang minh có người hưng phấn, có người buồn rầu, có người hướng tới… Muôn hình muôn vẻ đều có.
Đỗ Văn Nhụy bình tĩnh nhìn bọn họ, nhìn các nét mặt của học sinh, lòng gã cảm khái. Năm đó lần đầu Đỗ Văn Nhụy rời khỏi Tẩy Tội thành cũng vậy.
Thật ra quang minh không thể chiếu vào Tẩy Tội thành ảnh hưởng rất lớn đến đời sau, không phải Tẩy Tội viện không thể bồi dưỡng ra nhân tài, nhiều học sinh sau khi rời khỏi Tẩy Tội thành thì không còn trở về nữa. Mọi người đều biết bên ngoài Tẩy Tội thành dễ tu luyện hơn, hướng tới quang minh, ôm quang minh, có tiền đồ hơn ở lại Tẩy Tội thành, càng cao hơn người một bậc.
Hàng đống người rời đi không còn trở về, khiến nhân tài các thế hệ Tẩy Tội thành thiếu hụt, làm Tẩy Tội thành điêu linh.
Đỗ Văn Nhụy nhìn học sinh trước mắt mình, gã dự đoán được tương lai đa số học sinh khi có năng lực rời khỏi Tẩy Tội thành thì họ sẽ không trở về nữa, người quay về rải rác không bao nhiêu. Đỗ Văn Nhụy không trách bọn họ, người đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ trũng là lẽ thường tình, không có gì phải trách móc.
Nhiều học sinh chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Văn Nhụy, hỏi:
– Tại sao viện trưởng trở về?
Rõ ràng Đỗ Văn Nhụy là người có năng lực rời đi, với thực lực của gã ở nơi nào trong bốn viện lớn cũng có thể trở thành viện trưởng. Gã là người thâm tàng bất lộ. Nhưng Đỗ Văn Nhụy quay về Tẩy Tội thành, làm một viện trưởng rất bình thường, không có điểm gì kinh tài tuyệt diễm, bắt mắt.
Đỗ Văn Nhụy thu về tâm tình của mình, vô cùng nghiêm túc nói:
– Bởi vì nơi này là nhà của ta.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Nhà, một chữ khiến người nhớ thương cả đời.
Đỗ Văn Nhụy nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Nhà của ngươi ở đâu?
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, ánh mắt sâu thẳm, một lúc lâu sau hắn thu về tầm mắt cười khẽ:
– Nơi ta ở thì đó là nhà.
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu cười nói:
– Nói rất tiêu sái, trên đời luôn có thứ ngươi muốn bảo vệ, dù ngươi đi xa đến đâu thì chỗ đó là nhà của ngươi.
Đỗ Văn Nhụy nhìn hướng Tẩy Tội thành, làm viện trưởng Tẩy Tội viện, gã không có gì kinh tài tuyệt diễm, cũng chưa bồi dưỡng ra nhân tài vô cùng tuyệt thế. Đỗ Văn Nhụy chỉ ở lại Tẩy Tội thành, yên lặng bảo vệ mảnh thiên địa này, với gã bấy nhiêu đã đủ, vì trên đời không phải ai đều có thể làm thánh nhân.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Có lẽ đi.
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Văn Nhụy một cái, chậm rãi nói:
– Quang Minh Thánh Viện ra nhân tài như ngươi một người đã đủ.
Đỗ Văn Nhụy nói rất bình tĩnh, không bận tâm:
– Quang Minh Thánh Viện nhân tài lớp lớp, bồi dưỡng ra vô số nhân tài vì Tiên Thống Giới, ta chỉ là đom đóm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trên đời được mấy người nhìn thản nhiên như vậy, chỉ vì bảo vệ?
Thực lực của Đỗ Văn Nhụy có thể danh chấn nguyên Tiên Thống Giới, uy hiếp bát phương, trở thành nhân vật cao cao tại thượng, nhưng gã lại làm Đỗ Văn Nhụy bình thường.
Bước chân vào lãnh thổ Quang Minh Thánh Viện, quang minh chiếu khắp, làm bất cứ ai, sinh linh nào đều tẩm trong thánh quang.
Trong lãnh thổ Quang Minh Thánh Viện thánh quang không chỉ chiếu vào tưng tu sĩ, cũng chiếu soi tất cả sinh linh. Hoa cỏ cây cối, chim bay muôn thú đều được quang minh chiếu sáng.
Vì quang minh soi sáng, lực lượng thần thánh phúc trạch nguyên thế giới khiến Quang Minh Thánh Viện như vô thượng thánh thổ. Nơi đây rời xa bệnh tật, khốn khổ.
Lấy ví dụ đơn giản nhất ra, dân chúng bình thường sinh ra trong Quang Minh Thánh Viện so với ở đạo thống hay nơi khác thì có tuổi thọ lâu dài hơn, ít bị bệnh, ít nghèo khổ.
So sánh đơn giản nhất là Tẩy Tội thành, nơi quang minh không thể chiếu vào, dân chúng phàm nhân bình thường ở nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện tuổi thọ sẽ dài hơn phàm nhân trong Tẩy Tội thành.
Về nước uống, con sông dòng nuối nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện ngọt lành hơn ở Tẩy Tội thành, có ích cho thân thể khỏe mạnh.
Chương 4042: Thánh Sơn
Có thể nói quang minh Quang Minh Thánh Viện ảnh hưởng mọi mặt của tất cả sinh linh trên mảnh thiên địa này, các sinh linh nhận phúc trạch từ lực lượng quang minh, chỉ riêng Tẩy Tội thành ngoại lệ.
Nên trong Quang Minh Thánh Viện, người ở nhiều nơi dù là dân chúng bình thường cũng thấy mình cao hơn Tẩy Tội thành một bậc, họ là con cưng của ông trời.
Đương nhiên quang minh sáng soi cũng ảnh hưởng sinh linh Quang Minh Thánh Viện nhiều thứ, ví dụ phàm nhân không tu luyện, từ khi sinh ra họ đã tín ngưỡng quang minh, thừa phụng quang minh.
Nên phàm nhân Quang Minh Thánh Viện mỗi ngày dùng nhiều thời gian tín phụng, bái ngưỡng quang minh. Từ quy tắc đời người phàm nhân Quang Minh Thánh Viện đứng cao hơn chỗ khác, tiêu chuẩn đạo đức cao hơn nơi khác.
Như Tẩy Tội thành là thành trì bình thường, không khác gì thành trì trong đạo thống khác. Con buôn thấp hèn người bán hàng rong gian dối, đây là chuyện thường đời người, nhưng nếu đặt ở Quang Minh Thánh Viện thì sẽ bị người khinh thường, rẻ rúng.
Nên thế tục trong Tẩy Tội thành sẽ bị nhiều người ở Quang Minh Thánh Viện cho là sa đọa.
Thật ra Tẩy Tội thành không có tội ác gì lớn, chẳng qua nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện quang minh sán soi, sinh linh những nơi này càng ưu tú hơn, khiến nhiều nơi trong Quang Minh Thánh Viện cho rằng Tẩy Tội thành là chỗ sa đọa, khinh thường nó.
Với một đạo thống thì dân chúng an cư lạc nghiệp không có gì để chỉ trích, khiêu khích. Với tu sĩ, nơi duy nhất tín phụng quang minh là người nào chí nấy hợp ý nhau.
Với đám học sinh trên thuyền đương nhiên họ hướng tới nơi quang minh chiếu khắp, trong lòng họ nơi có quang minh như đào nguyên chốn trần gian. Được tẩm trong quang minh thần thánh từng giây từng phút là điều khiến người ngưỡng mộ biết bao.
Khi đám học sinh ngẫm lại Tẩy Tội thành của mình thì thấy buồn.
Đỗ Văn Nhụy nhìn thấy hết các vẻ mặt đó, gã biết tương lai những học sinh này lớn lên sẽ rời khỏi học viện, ra Tẩy Tội thành, phiêu bạt bên ngoài, mở ra một mảnh thiên địa. Các học sinh sẽ không trở về Tẩy Tội thành nữa, người quay về chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đây không phải Đỗ Văn Nhụy tự mình đoán, gã làm viện trưởng đã tiễn từng nhóm học sinh rời đi, gã thói quen kết quả này.
Đỗ Văn Nhụy chưa từng nói gì, gã chỉ chúc phúc. Ai có chí nấy, Đỗ Văn Nhụy không thể miễn cưỡng những học sinh này sau khi có tài học còn tiếp tục ở Tẩy Tội thành, làm ra cống hiến cho Tẩy Tội thành, vì làm vậy là rất ích kỷ. Điều này trái với ước nguyện ban đầu ở lại Tẩy Tội viện của gã, điều Đỗ Văn Nhụy có thể làm là đưa các học sinh đi, để bọn họ giương cánh bay cao, đón gió vượt sóng. Tương lai bọn họ chọn ở phương xa hay ở lại Tẩy Tội thành thì Đỗ Văn Nhụy tôn trọng lựa chọn của họ.
Với các mặt này Lý Thất Dạ chỉ cười:
– Có một số người tuy không phải thánh nhân nhưng vĩ đại không thua gì thánh nhân.
Đỗ Văn Nhụy cười cười không nói gì, lái thuyền với tốc độ không gì sánh bằng bay nhanh tới trước.
Tẩy Tội thành cách Thánh sơn rất xa, thuyền Đỗ Văn Nhụy bay nhanh chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi đã bay vào phạm vi Thánh sơn.
Dọc đường đi nhóm Triệu Thu Thực thấy rất nhiều điều, bọn họ được mở rộng tầm mắt, chuyến đi Thánh sơn mở ra cánh cửa cho họ.
Khi thuyền bay đến Thánh sơn, đập vào mắt là một mảnh trắng xoá, không đó không phải tuyết trắng, nhìn kỹ thì thấy quang minh tụ tập trên dãy núi như tam hoa cái đỉnh, nên nhìn từ xa trắng như tuyết.
Thánh sơn là thiên địa rộng lớn, núi non trập trùng, nguy nga cao ngất, các ngọn thần nhạc sừng sững tại đó.
So với chỗ khác trong Quang Minh Thánh Viện thì Thánh sơn không có thánh quang bắn lên cao, quang minh chiếu khắp như mọi người tưởng tượng.
Tại đây thánh quang hay quang minh như tuyết đọng nước mưa, nó thầm nhuần đất bùn núi sông, lực lượng quang minh thần thánh không là biểu hiện mặt ngoài.
Nên khi nhìn từ xa như núi tuyết, cảnh này chỉ có thể thấy trên trời, vì quang minh tụ tập chỗ đó như đọng thành tuyết.
Vì lực lượng quang minh ở Thánh sơn lặng lẽ thấm nhuần, mọi người đi đến đây đã không cảm nhận lực lượng quang minh chiếu khắp, không còn cảm giác quang minh ở khắp nơi nữa.
Người mạnh đến đỉnh mới cảm nhận được dưới lòng đất Thánh sơn ẩn chứa lực lượng quang minh bàng bạc vô tận, dưới mảnh đất này lực lượng quang minh như biển rộng mênh mông, tùy lúc chảy xiết dưới lòng đất. Thánh sơn chỉ là đất liền trôi nổi trên biển quang minh.
Khi ngươi cảm nhận lực lượng quang minh ẩn chứa dưới lòng đất Thánh sơn thì sẽ phát hiện lực lượng quang minh này luôn ở đây còn hơn nơi nào khác trong Quang Minh Thánh Viện, rất có thể đạo nguyên Quang Minh Thánh Viện nằm dưới Thánh sơn.
Khi thuyền đến Thánh sơn, nhiều học sinh xem ngây người. Lần đầu bọn họ trông thấy núi non đồ sộ rộng lớn như vậy, từng ngọn thần nhạc sừng sững trên mặt đất, vô cùng hùng vĩ. Đặc biệt là các thần nhạc phát ra hơi thở cảm giác như thần sơn đập vào mặt ngươi.
Khi thuyền đến nơi, đã có nhiều người tới Thánh sơn. Không chỉ có học sinh Tẩy Tội viện đến Thánh sơn, học viện toàn Quang Minh Thánh Viện có nhiều cường giả học sinh đến đây.
Học sinh đến từ học viện khác đều là học sinh ưu tú nhất, mạnh nhất của học viện. Một số người đã trở thành Chân Đế, Bất Hủ Chân Thần hay là Trường Tồn Bất Hủ.
Có thể nói tồn tại như vậy cao cao tại thượng, dù họ chỉ có thân phận học sinh Quang Minh Thánh Viện nhưng bọn họ đã nắm quyền thế chí cao vô thượng.
So với những học sinh này thì học sinh Tẩy Tội viện không đáng một đồng, dù nhóm Triệu Thu Thực là học sinh ưu tú nhất học viện. So với học viện khác, đặc biệt là bốn học viện lớn như Bắc Viện thì nhóm Triệu Thu Thực càng mờ nhạt.
Có các chiếc thuyền bay lướt đến, thuyền có huy chương của các học viện, hình dạng thuyền khác nhau nhưng đều có bảo quang phun ra nuốt vào, quang minh chiếu sáng, rất là hào hoa.
Một số học sinh ngự báu vật đến. Có học sinh đứng trên thần kiếm to, kiếm quang lướt ngàn dặm kéo đuôi kiếm rực rỡ đằng sau thần kiếm, cực kỳ chói mắt, làm người nhìn rung động.
Có học sinh cưỡi dị thú đến, một tiếng gầm lớn, có con voi báu to lớn đạp không đến, tỏa thần quang như ánh trăng, lưng cõng một tòa thần các, trong nháy mắt nó đã bước vào Thánh sơn.
Có học sinh đạp không đến, chắc chắn học sinh này rất mạnh, còn nhỏ đã là Bất Hủ Chân Thần, một bước đạp là một phương thiên địa. Toàn thân học sinh có vòng sáng thần bao phủ, thánh quang như lửa tiện vọt lên trời, một bước một thiên địa, chớp mắt đến Thánh sơn.
Khí thế đó làm học sinh Tẩy Tội viện trợn mắt há hốc mồm nhìn. Vì tất cả học sinh chen chúc trên một con thuyền, thuyền của viện trưởng không có thần quang phun ra nuốt vào như những bảo thuyền này, không xa hoa bằng, so với các bảo thuyền thì thuyền của viện trưởng thật nghèo nàn.
Chương 4043: Vào Thánh Sơn
Huống chi những học sinh này nhỏ tuổi hơn bọn họ nhưng mạnh hơn gấp vô số lần, uy phong hơn họ nhiều. Các ăn mặc hay khí thế bọn họ đều kém xa học sinh của học viện khác.
Nếu nói học sinh của học viện khác là con nhà giàu thì học sinh Tẩy Tội viện chỉ là ăn mày xin cơm trên phố.
Đám học sinh Tẩy Tội viện tự biết xấu hổ bản năng co ro trong góc, không có can đảm ngẩng cao đầu.
Đỗ Văn Nhụy thấy vậy thầm thở dài, Tẩy Tội viện chỉ là nơi nhỏ bé, khiến học sinh không có khí thế lớn.
Khi học sinh Tẩy Tội viện chùn bước thì Lý Thất Dạ cười nói:
– Vào đi.
Lý Thất Dạ nhảy xuống thuyền, ung dung thản nhiên, tùy ý nhìn trên Thánh sơn người đến người đi.
Xem bộ dạng Lý Thất Dạ dửng dưng với tất cả, đám học sinh Tẩy Tội viện nhìn nhau. Lúc này họ hâm mộ cá tính thiếu dây thần kinh của Lý Thất Dạ, ở nơi như vậy mà không có phản ứng gì, dù học sinh của bốn học viện lớn đi qua trước mặt hắn cũng như không thấy.
Nhìn vẻ mặt của học sinh, Đỗ Văn Nhụy khích lệ:
– Cố gắng lên đi, có ngày các ngươi cũng có thể cao cao tại thượng như bọn họ. Sự không phải ở xa mà nằm ở chỗ cao, có ngày các ngươi sẽ bay lên trời mây, chỉ cần các ngươi cố gắng không lùi bước.
Được Đỗ Văn Nhụy khích lệ, học sinh Tẩy Tội viện hít sâu ngẩng đâu lên, phồng can đảm. Nhiều học sinh bản năng ưỡn ngực cổ vũ mình tăng thêm niềm tin, Tẩy Tội viện bọn họ cũng có tư cách đến Thánh sơn, có gì phải sợ.
Học sinh Tẩy Tội viện lần lượt xuống thuyền, đứng trên mảnh đất Thánh sơn. Khi đứng trên Thánh sơn, trong lòng bọn họ dào dạt cảm xúc, không ngờ bọn họ có cơ hội đến Thánh sơn.
Tuy nhiều học sinh Tẩy Tội viện đến đây, học viện khác càng phái nhiều học sinh hơn, vì học viện lớn khác có danh ngạch nhiều hơn Tẩy Tội viện.
Trong Quang Minh Thánh Viện có vô số học viện, có người nói trong đạo thống này xây dựng học viện không được ngàn vạn cũng cỡ trăm vạn, học viện nhỏ đếm không hết. Đương nhiên bốn học viện lớn đứng đầu.
Bình thường bốn học viện lớn ở mỗi phương, các học viện nhỏ tự lập, bình yên vô sự.
Trong Quang Minh Thánh Viện nếu nơi nào khiến học sinh của tất cả học viện tụ tập lại thì chỉ có Thánh sơn.
Nhiều người không biết Thánh sơn cụ thể có nguồn gốc thế nào, có nói rằng Thánh sơn là nơi Viễn Hoang Thánh Nhân từng ngộ đạo tu hành.
Trong Thánh sơn có các loại thánh quả, đủ loại thánh thú tụ tập. Với học sinh Quang Minh Thánh Viện nếu được vào Thánh sơn là có cơ hội hái thánh quả, hàng phục nuôi dưỡng thánh thú.
Thánh quả của Thánh sơn rất nổi tiếng, nếu ngươi ăn vào sẽ được ích lợi vô cùng. Dù không phải học sinh Quang Minh Thánh Viện, nếu được ăn thánh quả thì nó sẽ trợ giúp ngươi yên tâm tĩnh thần, trấn ma trừ tà. Đặc biệt với cường giả tu sĩ trùng kích bình cảnh, vào phút then chốt có một trái thánh quả hỗ trợ sẽ tránh cho tẩu hỏa nhập ma.
Với học sinh Quang Minh Thánh Viện thì càng khỏi phải nói, đặc biệt là học sinh sinh ra và lớn lên tại đây. Bọn họ từ nhỏ tu luyện công pháp quang minh, nếu ăn một trái thánh quả có thể tăng mạnh công lực, được nhiều ích lợi.
Đương nhiên không phải ai cũng được vào Thánh sơn, mỗi đoạn thời gian có danh ngạch, học sinh được danh ngạch mới có thể vào Thánh sơn.
Khi nhóm Lý Thất Dạ lên Thánh sơn thì có người kiểm nghiệm tư cách của họ. Nên cảm ơn Thánh Đốc đại nhân, lần này đã cho Tẩy Tội viện danh ngạch rất lớn.
Tuy nói Tẩy Tội viện đến Thánh sơn vì Lý Thất Dạ thử thách, nhưng đám học sinh đi cùng cũng có danh ngạch vào Thánh sơn.
Hèn gì Lý Thất Dạ cười Đỗ Văn Nhụy và Thánh Đốc đại nhân diễn kịch giỏi, nếu chỉ dựa vào Tẩy Tội viện thì khó có được danh ngạch.
Đám học sinh Tẩy Tội viện nhóm Lý Thất Dạ leo lên Thánh sơn, nhiều học sinh của học viện khác liếc qua họ.
Học sinh Tẩy Tội viện quá yếu, trong nhóm có Triệu Thu Thực là xuất sắc nhất, thực lực Chân Hoàng, trong học viện ít học sinh nào sánh bằng.
Nhưng một học viện danh ngạch có hạn, học sinh vào Thánh sơn đều là ưu tú nhất học viện đó. Học sinh của nhiều học sinh khởi bước từ Chân Thánh, Chân Thần, như học sinh của bốn học viện lớn chỉ có Đăng Thiên Chân Đế mới có tư cách đến.
Nhóm Triệu Thu Thực thực lực nhỏ yếu khác biệt hẳn với nơi này, nhiều học sinh học viện nhìn bọn họ thì ánh mắt có chút khinh thường.
Đám học sinh nhóm Triệu Thu Thực thấy tự tin, bọn họ là học sinh ưu tú nhất nhưng không bằng mã phu của một số người, đây đúng là đả kích với họ.
Có học sinh liếc thấy huy hiệu trường của nhóm Lý Thất Dạ, khinh thường nói:
– Tẩy Tội viện? Chỗ đó chẳng phải là nơi quang minh không thể chiếu vào sao? Mảnh đất bị Thủy Tổ buông bỏ, loại hậu đại của tù phạm gian ác mà có tư cách đến Thánh sơn?
Giọng nói không nhỏ cực kỳ chói tai, những người vốn không chú ý đến nhóm Triệu Thu Thực cũng nhìn qua.
Có học sinh tò mò hỏi:
– Là Tẩy Tội viện? Sao bọn họ đến đây? Năm trước Tẩy Tội viện có thể vào Thánh sơn sao?
Có học sinh nói:
– Dù được vào cũng phải xếp hàng sau cùng, năm nay bọn họ dựa vào cái gì là nhóm đầu tiên đến Thánh sơn? Bình thường thì sau bốn viện lớn học viện thực lực mạnh nhất mới làn hóm đầu tiên đến.
Có học sinh cường đại khoe khoang cảm giác ưu việt coi rẻ nói:
– Yếu vậy cũng đến Thánh sơn, hái được bao nhiêu thánh quả? Chắc tay không mà về.
Các ánh mắt nhìn qua, một số khinh thường nhìn, châm chọc mỉa mai. Đám học sinh nhóm Triệu Thu Thực thầm sợ hãi, nhiều học sinh cúi đầu nỗi lòng phức tạp.
Lúc họ sống trong Tẩy Tội thành không có cảm giác đặc biệt gì, vì đều như nhau, sinh hoạt bình thường. Bọn họ hay trưởng bối đều không làm chuyện gian ác hại ai.
Nhưng khi đi ra Tẩy Tội thành, bọn họ ở trong mắt người khác là hậu đại của tội phạm xấu xa, đến từ mảnh đất sa đọa, dường như họ thấp hơn người một bậc.
Lý Thất Dạ hờ hững liếc đám học sinh, chậm rãi nói:
– Một đám ngu xuẩn! Còn dám tự xưng là học sinh của Quang Minh Thánh Viện, làm Quang Minh Thánh Viện mất hết mặt!
Có học sinh không phục cười khẩy nói:
– Lớn lối dữ, bằng vào hậu đại kẻ đồng lõa Tẩy Tội viện các ngươi cũng dám huênh hoang…
Lý Thất Dạ phát tay ngắt lời:
– Ngu đúng là ngu, đừng lên mặt nữa. Quang minh là cái gì? Phổ chiếu chúng sinh, độ hóa khó khăn! Nguyện đời đời không sầu. Dưới quang minh không phân biệt vạn vật, phàm nhân hay kẻ ác như nhau, đều được độ hóa, thoát khỏi hắc ám. Nhìn các ngươi đi, giống cái gì? Chẳng qua sinh trong Quang Minh Thánh Viện, vào học viện tốt, có phụ thân tốt. Chỉ biết vênh váo trước mặt kẻ yếu khoe khoang cảm giác ưu việt của mình.
Chương 4044: Vườn Thánh Quả (1)
Lý Thất Dạ hờ hững liếc bọn họ:
– Các ngươi thật sự cảm thấy mình mạnh, ưu tú vậy thì đến trước mặt người mạnh hơn các ngươi, ưỡn ngực đi khiêu chiến người mạnh hơn mình, khiêu chiến những Chân Đế, đi chiến với Thủy Tổ, chiến với tồn tại vô thượng trên chín tầng trời đi!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ:
– Các ngươi vỗ ngực tự hỏi mình có tự tin khiêu chiến người mạnh hơn mình? Có tự tin tương lai vượt qua những Chân Đế, Thủy Tổ? Nếu không có thì câm mồm tránh sang một bên, ngươi và kẻ yếu khác có gì khác biệt? Chỉ biết khoe khoang ưu việt nhỏ bé của mình trước mặt kẻ yếu!
Lý Thất Dạ sắc bén không chỉ khách sáo răn dạy, làm đám học sinh mặt đỏ tới mang tai nhưng không cãi lại được.
Cuối cùng học sinh cười lạnh khinh thường nói:
– Ngươi cứ tiếp tục múa mép khua môi đi, những đạo lý lớn đó không có ích gì, hiện thực sẽ dạy cho các ngươi cách làm ngươi! Kẻ yếu là kẻ yếu, con kiến vĩnh viễn đều là con kiến.
Học sinh nói xong hừ lạnh quay đi.
Nhiều học sinh bước nhanh bỏ lại nhóm Triệu Thu Thực sau lưng.
Đám Triệu Thu Thực biểu tình khác nhau, có người tự ti, có người nhút nhát, có người đăm chiêu.
Lý Thất Dạ liếc đám Triệu Thu Thực:
– Có gì phải sợ? Con người dù sao là kiến, nhưng nhớ kỹ, dù là con kiến cũng phải nhe nanh ra làm ông trời nhìn thấy răng nanh của các ngươi. Miễn ngươi không nhận mệnh thì có ngày răng nanh ngắn nhỏ đó sẽ đâm thủng bầu trời trên đầu các ngươi!
Nói xong Lý Thất Dạ bước đi.
Nghe lời hắn nói, đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực ngẩn ngơ, câu nói như búa tạ đập vào đầu bọn họ.
Trước đó trong lòng bọn họ có tự ti, nhút nhát.
Giờ ngẫm lại tại sao họ phải tự ti? Bọn họ không làm chuyện gì xấu xa hại người. Đời người có ba bảy loại, chỉ họ cố gắng phấn đấu sẽ có ngày họ cũng leo lên đỉnh!
Triệu Thu Thực siết chặt nắm tay thì thào::
– Không nhận mệnh! Dù là con kiến cũng phải nhe nanh ra!
Lời nói của Lý Thất Dạ quanh quẩn trong lòng nhiều học sinh.
Khi đám học sinh ngây người, Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Đi thôi, thánh viện ở đằng trước. Cơ hội hiếm có hãy quý trọng, có thể hái bao nhiêu thánh quả phải xem tạo hóa của các ngươi.
Học sinh lấy lại tinh thần đi theo Lý Thất Dạ vào Thánh sơn.
Đám Triệu Thu Thực cảm thấy Lý Thất Dạ khác biệt, cụ thể khác ở chỗ nào thì bọn họ khó nói rõ, nhưng họ cảm thấy hắn không giống loại người thiếu dây thần kinh như họ nghĩ.
Thánh sơn có hai vườn lớn, một là vườn thánh quả, hai là vườn thánh thú. Hai vườn lớn gọi là thánh viên.
Vườn thánh quả ở bên ngoài, vườn thánh thú ở bên trong. Muốn vào vườn thánh thú phải đi qua vườn thánh quả. Nếu vào sâu trong vườn thánh thú càng ít ai biết, vì hiếm ai xuyên qua vườn thánh thú.nghe nói đi qua vườn thánh thú vào sâu bên trong sẽ nhận lực lượng cường đại đè ép.
Với học sinh thì vườn thánh quả là nơi an toàn dễ đi nhất, cũng là nơi dễ thu hoạch nhất.
Nhóm Triệu Thu Thực bước chân vào vườn thánh quả, từ xa đã ngửi được mùi trái cây hấp dẫn người. Mùi trái cây khác với mùi hoa quả bình thường.
Nói chính xác ra mùi trái cây vườn thánh quả không phải ngửi bằng mũi mà ngửi bằng linh hồn. Khi ngươi vào vườn thánh quả liền cảm giác cả người thư giãn, như có thứ vô cùng tuyệt vừoi tẩy rửa thân thể, làm linh hồn của ngươi giãn ra, cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng linh hồn sắp xuất khiếu.
Lúc này ngươi sẽ không kiềm được kinh thán:
– Thơm quá!
Quả nhiên nhóm học sinh Triệu Thu Thực vào vườn thánh quả liền bật thốt:
– Thơm quá!
Không chỉ riêng bọn họ, tất cả học sinh vào vườn thánh quả đều kinh thán.
Học sinh tu luyện công pháp quang minh, đặc biệt sinh ra và lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện, từ nhỏ tẩm trong thánh quang càng say mê than thở:
– Thơm quá!
Mùi trái cây làm linh hồn người say mê phát ra từ thánh quả. Trong vườn thánh quả mọc vô số thánh quả, mỗi gốc thánh quả thụ đầy ắp trái cây.
Vườn thánh quả không phải vườn trái cây nhân công, ngươi vào đây dãy núi trập trùng, thần nhạc hùng vĩ, rừng rậm nguyên thủy mênh mông cổ xưa, không phải chỗ gieo trồng từng hàng cây ăn quả như trong tưởng tượng.
Trong rừng cây bao la, rừng rậm cổ xưa này có nhiều thánh quả thụ, mỗi gốc cây chủng loại khác nhau, đẳng cấp khác nhau, nhưng cây kết trái thì đều là thánh quả thụ.
Sau khi vào vườn thánh quả, Đỗ Văn Nhụy nhìn khắp nơi, nói:
– Mọi người nhớ kỹ, có trái là thánh quả thụ, ai đều có hái. Nhưng thánh quả chín mới được hái, đương nhiên nếu không chín thì các ngươi không hái xuống được.
Có học sinh hỏi:
– Viện trưởng đại nhân, thánh quả thụ thế nào mới là chín?
Đỗ Văn Nhụy nói:
– Ngươi nhìn cái nào tỏa thánh quang thì là thánh quả chín, thánh quang càng chói lòa thì càng chín. Nhưng khi hoàn toàn chín muồi nó sẽ rớt xuống đất bùn trở về với đất đai.
Có học sinh hưng phấn lấy túi Càn Khôn ra định hái một đống lớn thánh quả về chia cho bạn học khác:
– Vậy chẳng phải là chúng ta có thể hái tất cả thánh quả chín về Tẩy Tội viện, chia cho bạn học mỗi người một trái!
Đỗ Văn Nhụy cười mắng:
– Ngươi nằm mơ đi. Nếu có thể tùy tiện hái được thì thánh quả đã sớm bị người hái sạch. Nhớ kỹ, muốn hái thánh quả thì ngón tay gõ ba cái, nếu thánh quả đồng ý rơi xuống thì nó là của ngươi, không muốn rớt xuống thì đừng uổng công. Mỗi trái thánh quả chỉ có một lần cơ hội.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, các bạn học nhìn lại quả nhiên thấy học sinh học viện khác chạy đến dưới một gốc thánh quả thụ, nhìn thánh quả tỏa thánh quang thì học sinh đó gõ ngón tay ba cái. Nhưng thánh quả không có phản ứng gì.
Có học sinh hét to:
– Ta hái được một trái!
Quả nhiên học sinh gõ ba cái, thánh quả chín rơi vào tay gã.
Đỗ Văn Nhụy ra lệnh:
– Bắt đầu đi.
Đỗ Văn Nhụy đi dọc theo đường núi, không hái thánh quả.
Có học sinh lao đến góc núi phát hiện một gốc thánh quả thụ không cao mọc giữa đống dây leo, liền kêu học sinh cùng học viện với mình lại:
– Chỗ này, mau, mau tới đây, chỗ này có một gốc thánh quả thụ! Rất nhiều thánh quả chín!
Đám Triệu Thu Thực liền lao đến, bắt chước người khác ngón tay gõ nhẹ thánh quang chín. Nhưng không ai hái được, bọn họ không chết tâm, gõ nhẹ ba cái vào từng trái thánh quả chín, nhưng không trái thánh quả nào có phản ứng.
Đỗ Văn Nhụy chỉ điểm:
– Nhớ kỹ, tâm thành thì linh, giữ tâm thần, còn có đạo tâm, phải có đạo tâm thành kính.
Nghe Đỗ Văn Nhụy chỉ điểm Triệu Thu Thực lĩnh ngộ nhanh nhất, gã nín thở giữ tâm thần, gõ nhẹ ba ba cái.
Bộp!
Lúc này một thánh quả màu đỏ vàng to cỡ ngón tay cái rơi vào bàn tay Triệu Thu Thực.
Chương 4045: Vườn Thánh Quả (2)
Triệu Thu Thực mừng rỡ hét to:
– Ta thành công!
Các học sinh Tẩy Tội viện bắt chước.
Một lát sau có học sinh quát to:
– Ta cũng hái được một trái!
Mấy học sinh hái được thánh quả, nhưng cũng có học sinh không hái được trái nào.
Lại có học sinh phát hiện thánh quả thụ khác:
– Chỗ này còn có một cây!
Thánh quả thụ này càng cao lớn kết đầy thánh quả, trái thánh quả có hình dạng khác, trông như quả táo nhưng màu giống ngọc thạch.
Thánh quả thụ này kết đầy thánh quả nặng trĩu, học sinh lao qua kinh thán:
– Thật nhiều thánh quả!
Có học sinh bò lên gõ từng trái thánh quả chín:
– Chúng ta hái mau lên!
Một số học sinh không hái được trái thánh quả nào, không kiềm được hét to đụng mạnh vào thánh quả thụ như gió cuốn mây tán. Một chuỗi tiếng rầm rầm, học sinh đụng vào thánh quả thụ nhưng cây không nhúc nhích, không một trái thánh quả rớt xuống.
Đỗ Văn Nhụy không hái thánh quả, vừa đi vừa chờ. Lý Thất Dạ cũng không hái, bước chậm.
Lý Thất Dạ bật cười liếc Đỗ Văn Nhụy:
– Lòng thành thì linh? Ngươi bớt lừa người đi, trực tiếp nói cho họ biết đạo tâm kiên thì có thể phá, gì mà lòng thành thì linh.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Bọn họ còn nhỏ chưa lĩnh ngộ thấu, nếu nói tín ngưỡng quang minh lòng thành thì linh bọn họ càng dễ tiến vào trạng thái hơn.
Lý Thất Dạ cười không nói gì. Hắn có thể nhìn thấu ảo diệu của Thánh sơn, cái gọi là thánh quả thật ra là tạo hóa thiên địa của mảnh thiên địa này và kết tinh lực lượng quang minh. Vì lòng đất Thánh sơn có lực lượng quang minh quá mạnh, nó uẩn dưỡng thiên địa này vô số năm tháng, với tạo hóa của thiên địa đã hoàn toàn thay đổi chỗ này, khiến nó kết ra thánh quả.
Khi Lý Thất Dạ và Đỗ Văn Nhụy đi xa, có học sinh đuổi theo kích động nói:
– Lão sư, chúng ta hái được nhiều thánh quả!
Có học sinh hái đầy túi, đủ các loại thánh quả, có như lê, như táo, như trái ma.
Đỗ Văn Nhụy gật đầu cười:
– Ừm, giỏi lắm.
Bọn họ trò qua ngọn đồi, các học sinh đi theo.
Thấy Lý Thất Dạ hai tay trống không, Triệu Thu Thực lấy thánh quả của mình ra đưa cho hắn:
– Sư đệ không hái sao?
Triệu Thu Thực là người thành thật, gã không dám hỏi tại sao Lý Thất Dạ không hái thánh quả, gã cho rằng vì hắn là Tội tộc, có lẽ không hái thánh quả được nên dứt khoát không đụng vào tránh cho mất mặt.
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nói:
– Ta không thích ăn trái cây.
Đỗ Văn Nhụy thấy Lý Thất Dạ không cần thì cười, gã biết không phải hắn không thích ăn trái cây mà loại thánh quả này không lọt vào mắt hắn.
Thấy học sinh tìm kiếm thánh quả trong khe núi rừng cây, Đỗ Văn Nhụy nhắc nhở:
– Càng đi vào trong thánh quả càng tốt, thánh quả có cửu phẩm, thánh quả sinh trưởng sâu trong vườn thánh quả thì phẩm cấp trái cây càng cao, cao nhất là cửu phẩm.
Đỗ Văn Nhụy cười nhìn thiếu niên:
– Cách một phẩm là cách biệt rất xa. Hai loại thánh quả cách một phẩm chênh lệch lớn. Ví dụ thánh quả nhị phẩm bằng mấy trăm thánh quả nhất phẩm hay càng nhiều hơn.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, nhóm Triệu Thu Thực giật mình kêu lên:
– Chênh lệch lớn vậy?
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Đúng rồi, đừng tham nhiều, một trái cửu phẩm bằng tất cả thánh quả mà ngươi có. Đương nhiên lượng sức mà làm, không hái được thánh quả cao phẩm có thể hái thêm chút thánh quả phẩm cấp thấp, mỗi người tự lường sức mình.
Học sinh sốt ruột hỏi:
– Làm sao phân biệt phẩm cấp cao và thấp?
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Ngươi thấy dưới gốc cây có nhiều người thì trái cây đó phẩm cấp càng cao. Chỗ này có ngàn vạn thánh quả thụ, loại Lang Gia, Ngọc Hộc, Bảo Ba… đây là một môn học vấn, các ngươi không thể nhớ hết, cách đơn giản nhất là thánh quả thụ có đông người chờ thì chắc chắn càng tốt, không có ai tức là phẩm cấp thấp.
Đám học sinh nghe xong nhìn nhau. Hèn gì bọn họ mới vào vườn thánh quả gặp nhiều thánh quả thụ, học sinh khác không thèm ngừng lại đều đi xa, hóa ra vì thánh quả thụ chỗ này cấp bậc rất thấp.
Đỗ Văn Nhụy dặn dò:
– Không nhất định phải là phẩm cấp cao, các ngươi tự lượng sức làm, xem năng lực của mình. Nếu phẩm cấp cao không hái được thì lùi xuống phẩm cấp thấp, đừng để tay không trở về. Tóm lại phẩm cấp cao thì càng khó.
Có học sinh tò mò hỏi:
– Viện trưởng đại nhân, thánh quả tốt nhất vườn thánh quả là cái gì?
Đỗ Văn Nhụy nhìn sâu trong vườn thánh quả:
– Nằm ở chỗ sâu nhất vườn thánh quả, một gốc Chí Tôn.
Nghe lời Đỗ Văn Nhụy nói, học sinh khác nhìn hướng gã.
Học sinh không kiềm được hỏi:
– Chí Tôn quả mạnh cỡ nào?
Đỗ Văn Nhụy liếc học sinh đó, cười nói:
– Dư sức trợ giúp ngươi lên Chân Thần, nếu ngươi có đạo căn sâu thì có cơ hội Đăng Thiên. Vì ngươi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, có căn cơ quang minh.
– Một bước lên thần!
Đám học sinh lòng rung động, quay sang nhìn nhau.
Với nhiều học sinh thì đời này bọn họ có thể trở thành Chân Thần đã là thành tựu rất ghê gớm, nếu như có thể trở thành Đăng Thiên Chân Thần thì càng giỏi, chỉ e đời này bọn họ dừng bước tại đây.
Bây giờ một Chí Tôn quả cho bọn họ một bước lên thần, thần thoại biết bao, đúng là tiên quả tuyệt thế vô song. Tu luyện là việc vững vàng từng bước, tiên quả khiến người một bước lên thần rất hiếm hoi.
Đương nhiên với Quang Minh Thánh Viện là chuyện khác, vì học sinh lớn lên tại đây tẩm trong quang minh, thánh quả như Chí Tôn quả cho bọn họ suốt đời được ích lợi vô cùng, thậm chí khiến họ một bước lên thần.
Có học sinh cắn thánh quả mới hái, lẩm bẩm:
– Tiên quả sao.
Thánh quả vào miệng nước phun ra như nổ tung trên đầu lưỡi, mùi vị quang minh quanh quẩn. Với học sinh tu luyện công pháp quang minh thì nó có sức hấp dẫn trí mạng, học sinh không nhịn được lại cắn một miếng.
Nghĩ đến Chí Tôn quả có thể cho người phong thần, thậm chí Đăng Thiên, làm học sinh Tẩy Tội viện hướng tới.
Đỗ Văn Nhụy cười lắc đầu nói:
– Được rồi, tạm gác mơ giữa ban ngày lại đi, Chí Tôn quả không dễ hái. Nói chung nếu lấy được Chí Tôn quả đều là là Chân Đế hoặc cùng đẳng cấp đó, chỉ có số ít trường hợp đặc biệt mới lấy được Chí Tôn quả.
Đỗ Văn Nhụy vừa nói vừa cố ý vô tình liếc qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ung dung như không nghe thấy. không hứng thú gì với Chí Tôn quả.
Đỗ Văn Nhụy nói vậy nhưng vẫn có học sinh thèm thuồng:
– Chí Tôn quả.audio coi am
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Tiếp tục hái đi, vừa đi vừa hái. Chí Tôn quả thì đừng mơ, dù các ngươi có được một trái cũng mất thời gian rất dài để tiêu hóa, nếu một hơi nuốt vào thì lực lượng quang minh cường đại sẽ nổ chết các ngươi.