Đế Bá Audio Podcast
Tập 808 [Chương 4036 đến Chương 4040]
❮ prevnext ❯Chương 4036: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống (2)
Nhìn đám học sinh vô tình rớt vào Tẩy Tội trì, Đặng Nhâm Sâm bất mãn hừ lạnh:
– Đắc ý quên hình!
Đặng Nhâm Sâm vươn tay ra chộp đám học sinh, muốn cứu bọn họ ra Tẩy Tội trì.
Khi Đặng Nhâm Sâm vươn tay chộp đám học sinh, vừa thò tay vào Tẩy Tội trì thì không gian có lực lượng khóa cổ tay lão. Đặng Nhâm Sâm giật nảy mình, nguy rồi!
Nhưng đã muộn, khi Đặng Nhâm Sâm chưa kịp phản ứng thì người lảo đảo, bì bõm, lão rớt vào Tẩy Tội trì.
Rào rào!
Đặng Nhâm Sâm nặng nề rớt vào Tẩy Tội trì, nước thánh bắn lên thật cao.
Nhìn Đặng Nhâm Sâm đột nhiên rớt vào Tẩy Tội trì, đám học sinh Tẩy Tội viện nhóm Triệu Thu Thực xem ngây người. Bọn họ nhìn nhau, không hiểu tại sao Đặng Nhâm Sâm té vào Tẩy Tội trì.
Đặng Nhâm Sâm hét to một tiếng:
– Lên!
Đặng Nhâm Sâm muốn lao ra Tẩy Tội trì.
Rào rào!
Khi Đặng Nhâm Sâm vọt lên làm nước ao dậy sóng lớn, nhưng nước thánh chặt chẽ kéo lão xuống. Nước thánh bao bọc nguyên người Đặng Nhâm Sâm, lực lượng thần thánh xâm nhập vào cơ thể lão, muốn tẩy sạch ác ma trong lòng lão.
Đặng Nhâm Sâm khẽ rên, lão chịu lực xung kích rất mạnh, lực lượng thần thánh muốn đánh vào đạo tâm tẩy rửa ác niệm. Đặng Nhâm Sâm vội vận công lực, huyết khí vòng quanh hòng ngăn cản lực lượng thần thánh mạnh mẽ xông vào.
Chợt một tiếng vui mừng vang lên trong ao:
– Ta không sao, ta không sao, không sao hết!Nguồn truyện audio Podcast
Mọi người nhìn kỹ thì thấy Lý Thất Dạ hoa tay múa chân vui vẻ, đám người bất ngờ.
Một lúc lâu sau học sinh Tẩy Tội viện tỉnh táo lại, hét to:
– Nhìn kìa, Lý sư đệ không bị gì!
Bọn họ mở to mắt ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ở trong ao không bị ảnh hưởng chút nào, tự do bơi trong Tẩy Tội trì. Mọi người xem ngây người.
Nhìn Lý Thất Dạ không bị Tẩy Tội trì ảnh hưởng, dường như nước thánh trên người chẳng có gì khác lạ, mọi người ngơ ngẩn:
– Sao… sao… sao có thể như vậy?
Một học sinh lớn tuổi do dự nói:
– Có hai loại tình huống, hoặc hắn là thánh nhân hoặc là đồ ngốc. Nghe nói từng có kẻ ngốc rơi vào Tẩy Tội trì mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Nghe vậy mọi người nhìn nhau, đương nhiên Lý Thất Dạ không thể là thánh nhân rồi, vậy thì chỉ có một khả năng, hắn là đồ ngốc.
Thật ra hai khả năng đều sai, lực lượng quang minh trong Tẩy Tội trì có hạn, lực lượng quang minh như thế sao có thể lay động Lý Thất Dạ, không thể nào trùng kích đạo tâm của hắn chứ đừng nói tẩy rửa ác niệm trong lòng hắn.
Đám người Đặng Nhâm Sâm bị nhốt trong Tẩy Tội trì vì đạo hạnh của họ không mạnh đến mức thoát khỏi lực lượng quang minh.
Nhìn đám người Đặng Nhâm Sâm bị nhốt trong Tẩy Tội trì, Lý Thất Dạ ra vẻ sốt ruột hét to:
– Lão tiền bối, các vị học trưởng, để ta giúp cho, ta cứu các người!
Lý Thất Dạ đẩy Đặng Nhâm Sâm muốn cứu lão ra, nhưng thoạt trông đạo hạnh của hắn mỏng manh, sao đẩy nổi Đặng Nhâm Sâm bị lực lượng quang minh nhốt chặt. Đặng Nhâm Sâm bị nhốt, mặc kệ Lý Thất Dạ xô đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.
Đặng Nhâm Sâm không chống cự được nữa:
– A!
Lực lượng quang minh đánh mở đạo tâm cưỡng ép tẩy ác niệm trong lòng Đặng Nhâm Sâm, muốn xóa bỏ ký ức và trí tuệ của lão. Người Đặng Nhâm Sâm run rẩy, đau đớn hét to.
Lý Thất Dạ hoảng loạn chộp lấy Tẩy Tội kiếm gác trên chân pho tượng, quát to:
– Lão tiền bối đừng hoảng, ta cứu tiền bối! Mau thả nhóm lão tiền bối ra!
Học sinh Tẩy Tội viện ngoài ao nhìn Lý Thất Dạ hốt hoảng chộp lấy Tẩy Tội kiếm, bọn họ hét to:
– Tẩy Tội kiếm! Hắn… Hắn… Hắn nâng Tẩy Tội kiếm lên!
Đặng Nhâm Sâm cũng kinh hoàng kêu to, ngây người tại chỗ:
– Tẩy Tội kiếm!
Lý Thất Dạ giơ Tẩy Tội kiếm lên chém lung tung như muốn xẻ nước ao ra.
Đặng Nhâm Sâm hét to:
– Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Lý Thất Dạ hoảng loạn la lên:
– Tiền bối, ta xẻ ao nước ra giúp tiền bối, cứu tiền bối ra ngoài! Xem ta đây!
Lý Thất Dạ huơ Tẩy Tội kiếm chém lung tung.
Trong một thoáng Tẩy Tội kiếm chém hướng Đặng Nhâm Sâm, gã sợ đến hồn vía lên mây:
– Cẩn thận!
Nhưng đã muộn, phập một tiếng Tẩy Tội kiếm chém trúng Đặng Nhâm Sâm.
Đặng Nhâm Sâm hét thảm:
– A!
Không có máu phun tung tóe như đã tưởng, khi Tẩy Tội kiếm chém vào người Đặng Nhâm Sâm thì có tiếng vù vù, nguyên Tẩy Tội kiếm tỏa ra quang minh thần thánh.
Quang minh thần thánh chui vào người Đặng Nhâm Sâm, từng lũ ánh sáng bắn ra khỏi người lão. Đó không phải Đặng Nhâm Sâm tự phát ra thánh quang mà là chúng nó chui vào rồi chui ra khỏi người lão, muốn hòa tan cơ thể lão, hoàn toàn Liệt Long Chi Tâm, lão bị tịnh hóa thành ánh sáng.
Cảm nhận mình bị hòa tan, Đặng Nhâm Sâm hét to:
– Không!
Ong ong ong ong ong!
Cơ thể Đặng Nhâm Sâm hòa tan háo thành vô số hạt ánh sáng tuôn ra, lão tan biến không để lại chút cặn bã.
Khi tất cả hạt ánh sáng tuôn ra như có thánh quang chiếu khắp các góc, Đặng Nhâm Sâm bị thánh hóa đã quay về đất đai, hòa vào Tiên Ma đạo thống.
Một kiếm tịnh hóa Đặng Nhâm Sâm, Lý Thất Dạ ra vẻ sợ hãi kêu lên:
– Ta không cố ý.
Mọi người nhìn thanh kiếm trong tay Lý Thất Dạ, sợ đến đứng tim, họ không chỉ giật mình còn thấy khó tin:
– Tẩy Tội kiếm!
Lý Thất Dạ nhìn các học sinh khác bị nhốt trong Tẩy Tội trì, hắn hét to huơ Tẩy Tội kiếm lao đến:
– Các vị sư huynh, ta tới cứu các ngươi!
Nhìn Lý Thất Dạ huơ Tẩy Tội kiếm xông đến, làm bộ dạng sốt ruột cứu người, đám học sinh sợ điếng hồn quát to:
– Ngươi… ngươi… ngươi đừng đến đây!
Nhưng giờ phút này này đã muộn, nghe vù một tiếng, ánh sáng tuôn ra. Tẩy Tội kiếm phun ra thánh quang, từng lũ thánh quang tựa như kiếm quang.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tất cả kiếm quang bắn trúng đám học sinh, chui vào người bọn họ.
Ong ong ong ong ong!
Khi thánh quang chui vào cơ thể bọn họ, từng lũ thánh quang nở rộ trong người, không phải bọn họ tự tỏa thánh quang mà là các lũ thánh quang chui vào cơ thể tịnh hóa bọn họ, sinh mệnh, thân thể, hay đại đạo đều bị tịnh hóa hết.
Đám học sinh hét to, mặt trắng bệch:
– Không!!!
Nhưng vô ích.
Bóc!
Thánh quang nổ tung trong người bọn họ, cơ thể họ tan rã thành vô số hạt ánh sáng bắn lên cao vào tầng mây, tản ra rơi xuống các góc.
Lý Thất Dạ ra vẻ sợ hãi giật mình, không tin được nhìn Tẩy Tội kiếm trong tay:
– Sao có thể như vậy?
Đám học sinh Lộ Thế Mậu đều tan biến thành mây khói như chưa từng xuất hiện trên cõi đời, bốc hơi hết.
Nhìn nhóm người Đặng Nhâm Sâm, Lộ Thế Mậu lần lượt tan biến, tất cả học sinh Tẩy Tội viện ngây người thật lâu.
Chương 4037: Tổ Tượng Vỡ
Một lúc lâu sau Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần hét hướng Lý Thất Dạ:
– Sư đệ, mau lên đây!
Lý Thất Dạ bò ra khỏi Tẩy Tội trì, nước thánh trong ao không có chút tác dụng với hắn, không giống Đặng Nhâm Sâm bị nước thánh áp chế.
Lý Thất Dạ bò ra Tẩy Tội trì dễ dàng, như thể đây là cái ao nước hết sức bình thường. Thật ra đó là vì đạo tâm của Lý Thất Dạ quá mạnh, nước thánh Tẩy Tội trì tuy có lực lượng thần thánh siêu mạnh nhưng không thể lay động đạo tâm của hắn được, càng không thể phá mở đạo tâm của hắn. Không mở được đạo tâm thì làm sao có thể tẩy rửa ác niệm trong lòng Lý Thất Dạ?
Huống chi đạo tâm của Lý Thất Dạ thiện và ác chỉ trong một ý nghĩ, dù nước thánh chảy trong đạo tâm, hắn một niệm làm thiện thì không có ác niệm gì để thanh tẩy.
Một lúc lâu sau Triệu Thu Thực ngây ngốc nhìn Tẩy Tội kiếm trong tay Lý Thất Dạ:
– Ngươi… ngươi… ngươi cầm Tẩy Tội kiếm.
Thanh Tẩy Tội kiếm cho đến nay luôn đặt trong Tẩy Tội trì, dù từng có người cầm lấy nhưng toàn là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, ví dụ Thánh Sương Chân Đế, Trọng Hoa Chân Đế. Lý Thất Dạ chỉ là học sinh bình thường, hắn chẳng những cầm Tẩy Tội kiếm còn mang ra khỏi Tẩy Tội trì.
Lý Thất Dạ cười khẽ huơ Tẩy Tội kiếm:
– Phải rồi, thanh kiếm này rất sắc bén.
Triệu Thu Thực sợ hết hồn thụt lùi mấy bước. Mới rồi Lý Thất Dạ vung Tẩy Tội kiếm chớp mắt tiêu diệt nhóm Lộ Thế Mậu, Triệu Thu Thực sợ Tẩy Tội kiếm đột nhiên bắn ra thánh quang. May mắn lúc này Lý Thất Dạ vung Tẩy Tội kiếm mà nó không có phản ứng gì, Triệu Thu Thực thở phào một hơi.
Có học sinh Tẩy Tội viện nhìn kỹ Lý Thất Dạ, ngây ngốc hỏi:
– Sao… sao ngươi không bị nước thánh của Tẩy Tội trì ảnh hưởng?
Trông Lý Thất Dạ hơi chân chất nhưng không giống kẻ ngốc, tại sao hắn không bị nước thánh của Tẩy Tội trì ảnh hưởng?
Lý Thất Dạ cười, giắt Tẩy Tội kiếm sau lưng:
– Vì ta rất đẹp trai.
Các đồng học khác liếc Lý Thất Dạ một cái, không thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào. Mọi người thầm khó hiểu tại sao nước thánh Tẩy Tội trì không có phản ứng gì với Lý Thất Dạ.
Chợt có tiếng vỡ nát.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Nhóm Triệu Thu Thực giật mình nhìn sang.
Pho tượng Thủy Tổ Viễn Hoang Thánh Nhân nứt nẻ, rậm rạp khe nứt.
Các học sinh Tẩy Tội viện hết hồn:
– Chuyện gì xảy ra?
Với bọn họ thì pho tượng Thủy Tổ đột nhiên vỡ ra không phải chuyện tốt, là dự triệu không may.
Tất cả học sinh chưa lấy lại tinh thần thì bùm một tiếng bức tượng Viễn Hoang Thánh Nhân vỡ nát.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, pho tượng tan vỡ bắn ra nước ngầm màu đen, vọt lên cao đánh vào bầu trời hình thành vòng xoáy lớn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mọt chuỗi tiếng nổ không ngớt, thiên địa chấn động, lực lượng hắc ám khủng bố treo cao trên đỉnh đầu mọi người.
Học sinh Tẩy Tội viện sợ hại mặt trắng bệch:
– Đó là thứ gì?
Nhiều học sinh bị lực lượng hắc ám cường đại không gì sánh bằng đè xuống đất không bò dậy nổi.
Lực lượng hắc ám bắn lên trời hình thành vòng xoáy, trong khoảnh khắc đó lực lượng hắc ám tràn ngập Quang Minh Thánh Viện. Mọi người cảm nhận lực lượng hắc ám này thật xa xưa, nguyên thủy, thuần khiết.
Nếu nói lực lượng quang minh trong Quang Minh Thánh Viện vô cùng thuần chính, lực lượng hắc ám cũng rất tinh khiết. Lực lượng hắc ám như vậy bắn lên trời dường như ứng hòa với lực lượng quang minh trong Quang Minh Thánh Viện. Dường như lực lượng hắc ám và quang minh hỗ trợ cho nhau, sinh ra cùng nguồn.
Khi lực lượng hắc ám hóa thành vòng xoáy trên trời thì kinh động tất cả người có lực lượng quang minh. Học sinh đã trở thành Chân Đế hay lão sư vô địch quy ẩn không ra, tất cả bị lực lượng hắc ám kinh động.
Các cặp mắt nhìn kỹ, trong mảnh đất Quang Minh Thánh Viện bao la những đôi mắt ngủ say mở ra.
Nhìn vòng xoáy hắc ám trên bầu trời, bọn họ thầm rung động.
Thánh Sương Chân Đế của Bắc Viện hay Tử Long Nữ Đế ở Thự Quang Đông Bộ, hoặc Kim Biến Chiến Thần của Ly Minh Nam Bộ, Minh Vương Nhật của Thánh Đà Tây Bộ trông thấy lực lượng hắc ám hóa thành vòng xoáy trên trời thì biểu tình nghiêm nghị.
Kim Biến Chiến Thần cực kỳ hiếu chiến khi thấy vòng xoáy hắc ám thì biểu tình trầm trọng nói:
– Lực lượng hắc ám mạnh quá.
Thánh Sương Chân Đế nhìn vòng xoáy hắc ám trên trời, nặng trĩu ưu tư nói:
– Trước có hoang dã bị ma hóa, hiện lại có lực lượng hắc ám thuần khiết như vậy, đây là dự triệu gì?
Vòng xoáy hắc ám ở trên trời xoay quanh, xoay càng lúc càng nhanh. Một chuỗi tiếng nổ ầm ầm, vòng xoáy hắc ám trên trời xoay nhanh như muốn kéo theo thiên địa cùng quay.
Thiên địa không bị vòng xoáy hắc ám kéo theo quay, nhưng thánh quang mênh mông trong Quang Minh Thánh Viện bắn lên cao tựa sóng dữ sau đó xoay cùng vòng xoáy.
Khi lực lượng quang minh xoay tròn trên trời, càng quay càng nhanh, cuối cùng tiết tấu của nó đồng điệu với vòng xoáy hắc ám, dường như hắc ám và quang minh cùng múa.
Lúc này quang minh và hắc ám thật hài hòa, không có bất cứ xung đột, không xé rách nhau như trong tưởng tượng, càng không có quang minh tịnh hóa hắc ám. Hai vòng xoáy cùng quay giống như hóa thành Thái Cực, không chỉ cùng một mạch, còn sinh sôi cùng nhau liên miên không ngớt.
Thấy cảnh đó dù là Chân Đế hay Nhân Tôn cổ xưa đều ngây ngẩn. Mọi người không hiểu gì, không rõ dự triệu này là sao.
Nơi đây là Quang Minh Thánh Viện, nơi quang minh sáng soi, hắc ám ở chỗ này không có chỗ che giấu, quang minh tùy thời tịnh hóa hắc ám.
Hưng lúc này cảnh tượng khó tin xuất hiện trước mắt mọi người, dường như hắc ám và quang minh cùng sinh ra, cùng nguồn.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, vòng xoáy hắc ám trên bầu trời xoay đến cực độ hóa thành nước ngầm không gì sánh bằng, như tia chớp đánh vào vòng xoáy quang minh.
Ầm!
Thiên địa chấn động, thế giới như nổ tung.
Khi mọi người lấy lại tinh thần thì mọi thứ đã tan biến, bầu trời sáng sủa, không có hắc ám, cũng không có quang minh, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi vòng xoáy hắc ám và quang minh tan biến, bầu trời trong sáng như không có chuyện gì xảy ra. Bao người ngơ ngác nhìn, không kịp phản ứng, có người còn nghĩ mình bị hoa mắt.
Nhân Tôn ẩn thế không ra trong Quang Minh Thánh Viện biểu tình nghiêm túc chậm rãi nói:
– Có lẽ đây không phải dự triệu xấu.
Thật ra trong Quang Minh Thánh Viện bao người lo âu. Lúc trước hoang dã bị ma hóa, hiện tại có hắc ám bắn lên trời. Khiến người lo lắng nhất là hắc ám và quang minh cùng múa, đây không phải dự triệu tốt đẹp.
Chương 4038: Thánh Đốc Đại Nhân
Lý Thất Dạ nhìn pho tượng Viễn Hoang Thánh Nhân đã vỡ nát, hắn không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt nói:
– Tẩy tội, tẩy tội gì?
Đáp án chỉ có Viễn Hoang Thánh Nhân biết, hoặc với Viễn Hoang Thánh Nhân thì tẩy tội gì không quan trọng, quan trọng nhất là thái độ với đại đạo.
Tồn tại giống như Viễn Hoang Thánh Nhân từng quang minh sáng soi phổ độ chúng sinh. Có lẽ trong lòng Viễn Hoang Thánh Nhân quang minh và hắc ám là cùng nguồn, quang minh hay hắc ám chỉ là một ý nghĩ.
Người đời không thể hiểu cách nghĩ này, thế tục không chấp nhận được, chỉ khi đến cảnh giới như Viễn Hoang Thánh Nhân mới thật sự hiểu áo nghĩa trong đó.
Tẩy tội, tẩy tội gì? Điều này có lẽ không quan trọng, nếu không thì tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân không thể khiến quang minh chiếu rọi đến chỗ này? Thật sự là vì không thể chiếu vào sao?
Lý Thất Dạ chợt cười, lắc đầu nói:
– Trở về đi.
Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm rời đi.
Ta từng quang minh chiếu khắp!
Viễn Hoang Thánh Nhân đã nói câu này, nhưng đời sau ít ai nghe được, càng hiếm người hiểu được ý nghĩa câu nói.
Nhìn Lý Thất Dạ cõng Tẩy Tội kiếm rời đi, Triệu Thu Thực vội hỏi:
– Còn… còn… còn Tẩy Tội kiếm?
Lý Thất Dạ cười bước đi, không quay đầu lại:
– Ai lấy được nó thì nó là của người đó.
Triệu Thu Thực ngu ngơ, không biết làm sao, nên làm gì. Tẩy Tội kiếm là báu vật của Tẩy Tội viện, có thể nói là bảo bối trận viện, giờ bị Lý Thất Dạ chiếm làm của riêng, điều này không hợp lý.
Triệu Thu Thực khó khăn tỉnh táo lại, giật mình chạy đi báo cho viện trưởng đại nhân.
Khi Triệu Thu Thực thấy Đỗ Văn Nhụy thì gã đang nấu trà, dường như chuyện kinh thiên động địa vừa rồi không kinh động gã.
Triệu Thu Thực gặp Đỗ Văn Nhụy, báo cáo chuyện xảy ra trong Tẩy Tội viện.
Đỗ Văn Nhụy nghe Triệu Thu Thực báo cáo, không kinh, không căng thẳng, chậm rãi nhấp trà thơm.
Đỗ Văn Nhụy chỉ gật đầu nói:
– Ừm, ta biết.
Dường như Đỗ Văn Nhụy đã tận mắt thấy hết những gì xảy ra.
Triệu Thu Thực là người thành thật, lo lắng hỏi:
– Vậy… Đặng tiền bối thì sao? Lỡ như… Bắc Viện truy cứu…
Nghĩ đến đây Triệu Thu Thực rùng mình.
Đặng Nhâm Sâm là lão sư của Bắc Viện, tuy không phải lão sư mạnh nhất, ưu tú nhất, chỉ là lão sư bình thường nhưng đã dạy học rất lâu trong Bắc Viện, dạy ra nhiều học sinh. Bây giờ Đặng Nhâm Sâm chết thảm trong Tẩy Tội viện bọn họ, lỡ bị Bắc Viện truy cứu thì lớn chuyện.
Làm viện trưởng đại nhân, Đỗ Văn Nhụy không chút ngạc nhiên về cái chết của Đặng Nhâm Sâm, cũng không bận lòng, dường như chuyện này rất bình thường:
– Yên tâm, ta biết cách nói với Bắc Viện.
Thấy viện trưởng đại nhân đã có quyết định thì Triệu Thu Thực thở phào, lại hỏi:
– Vậy còn… Tẩy Tội kiếm?
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Tẩy Tội kiếm luôn đợi người hữu duyên, chỉ người hữu duyên mới có được nó. Lý đồng học có thể lấy được Tẩy Tội kiếm tức là hắn được Tẩy Tội kiếm công nhận, sau này Tẩy Tội kiếm là của hắn. – A.
Trong một chốc Triệu Thu Thực không phản ứng lại, ngây ngốc ậm ừ.
Đỗ Văn Nhụy bí hiểm nói:
– Thu Thực, ngươi là hạt giống tốt của học viện chúng ta, về nhân phẩm hay thiên phú đều không kém. Sau này hãy đi theo Lý đồng học nhiều vào.
Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, hiểu lầm ý của Đỗ Văn Nhụy:
– Thưa viện trưởng đại nhân, ta nhất định sẽ bảo vệ hắn, tuyệt đối không để người khác cướp Tẩy Tội kiếm của Lý sư đệ!
Triệu Thu Thực tưởng viện trưởng đại nhân sợ có người cướp Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ nên dặn dò gã đi theo hắn, tốt nhất là một tấc không rời.
Đỗ Văn Nhụy cười bí hiểm, không chọc thủng:
– Đi đi.
Đỗ Văn Nhụy biết chuyện như vậy thường chỉ xem duyên phận, không cưỡng cầu được.
Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, lại vái Đỗ Văn Nhụy sau đó rời đi.
Tẩy Tội kiếm bị học sinh mới nhập học Lý Thất Dạ lấy đi, các học sinh Tẩy Tội viện kinh thán.
Nhiều học sinh hâm mộ nói:
– May mắn ghê, bao nhiêu người thử Tẩy Tội kiếm nhưng không thấy ai thành công, hắn vừa cầm liền làm được, siêu may mắn luôn.
Có học sinh cười nói:
– Cái này gọi là lù khù vác cái lu, Lý đồng học xuất thân từ Tội tộc địa vị thấp hèn, nhìn bộ dạng khờ khạo của hắn đối với chuyện này cũng thiếu sợi dây gân. Xem ra ngốc cũng không phải chuyện xấu.
Thái độ hờ hững của Lý Thất Dạ ở trong mắt một số học sinh Tẩy Tội viện là thiếu thần kinh, khờ khạo.
Nhiều học sinh Tẩy Tội viện còn chưa lấy lại bình tĩnh từ biến dị kinh người, ngay hôm đó chợt vang tiếng nổ điếc tai, dường như có tảng đá siêu to đập trúng Tẩy Tội viện.
Tẩy Tội viện lắc lư, trong tiếng nổ cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy, vô số lá cây bị thổi tán loạn, cây gãy hoa tàn.
Một bàn chân siêu to đạp vào Tẩy Tội viện, nguyên viện sắp bị nó đạp lún.
Học sinh sợ hết hồn lấy lại tinh thần, ngước đầu lên thấy con sư tử đực khổng lồ đứng trong Tẩy Tội viện:
– Ôi mợ ơi!
Con sư tử đực hình thể rất cao to, nó cao ngàn trượng, khi đứng trên mặt đất thì vai có thể gánh cả bầu trời, cái đuôi dài như sơn mạch, vẫy nhẹ là có thể đập sụp đất đai.
Da lông màu hoàng kim, mỗi cọng lông sư tử vô cùng thô to, nhìn như thác nước hoàng kim đổ xuống, tựa như thác nước hoàng kim siêu lớn chảy trước mặt mọi người.
Một con sư tử đực hoàng kim to như thế đứng trước mặt mọi người là vô cùng đồ sộ.
Khiến người run rẩy nhất là sư tử đực hoàng kim phát ra thú khí, nó hít thở phun ra nuốt vào hơi thở hỗn độn trùng kích thiên địa. Hơi thở thú ập vào mặt như có ức vạn thú triều lao đến, ức vạn sư tử đói nhào lên xé xác họ ra thành từng mảnh.
Hơi thở thú khủng bố làm học sinh Tẩy Tội viện khó đứng vững, chân run cầm cập ngồi bệch xuống đất, có người bị đè nằm sấp.
Có tiếng hừ lạnh như sấm nổ:
– Hừ!
Các học sinh đạo tâm rung động, người mềm nhũn. Thần uy vô thượng tràn ngập Tẩy Tội viện, các học sinh bị thần uy trấn áp nằm sấp dưới đất không đứng dậy nổi.
Mọi người mới thấy rõ có lão nhân ngồi trên lưng sư tử đực hoàng kim, một lão nhân cao to vạm vỡ, tóc dài màu hoàng kim. Lão như con sư tử, đặc biệt đôi mắt rất sắc bén, nếu bị nhìn sẽ chân mềm như bún.
Viện trưởng Đỗ Văn Nhụy lộ ra lộ mặt, chắp tay khom người hướng lão nhân:
– Thánh Đốc đại nhân hãy thu thần uy, đừng làm sợ đám trẻ chưa thấy trường hợp lớn.
Vù vù!
Cuồng phong rít gào, sư tử bay lên trời cao, thân thể siêu khổng lồ che lấp bầu trời, vẫn khiến người kính sợ.
Chương 4039: Một Vở Kịch (1)
Lão nhân thu dịu lại nét mặt, điều này làm người ta như trút được gánh nặng, không giống mới rồi bị đè dưới đất không thể nhúc nhích.
Thấy lão nhân và sư tử đực hoàng kim bay lên trời, Đỗ Văn Nhụy khom người vái:
– Đa tạ Thánh Đốc đại nhân.
Có học sinh lớn tuổi nghe xưng hô đó thì hết hồn rùng mình:
– Thánh Đốc đại nhân!?
Học sinh mới nhập học rất xa lạ với xưng hô này:
– Thánh Đốc đại nhân là ai?
Học sinh cũ khẽ nói:
– Là tuần thị đốc tra Quang Minh Thánh Viện, nghe nói Thánh Đốc đại nhân sâu không lường được.
Nghe vậy các học sinh trong lòng sợ hãi, kính sợ ngước nhìn lão nhân trên trời.
Thánh Đốc đại nhân nhìn Tẩy Tội trì, xem pho tượng Viễn Hoang Thánh Nhân vỡ nát, biểu tình rắn đanh không nói một tiếng.
Đỗ Văn Nhụy chắp tay cười chào:
– Thánh Đốc đại nhân không xuống uống ly trà?
Thánh Đốc đại nhân thu về tầm mắt, chậm rãi nói:
– Miễn. Đang có công vụ, không tiện.
Đỗ Văn Nhụy cười hỏi:
– Thánh Đốc đại nhân tự mình đến có gì chỉ giáo?
Thánh Đốc đại nhân hừ lạnh một tiếng:
– Biết rõ cố hỏi!
Xem dáng vẻ thì Đỗ Văn Nhụy và Thánh Đốc đại nhân quen biết, còn có quan hệ khá tốt.
Thánh Đốc đại nhân lạnh lùng nói:
– Tổ tượng nát, Tẩy Tội kiếm mất, đây chính là tội lớn.
Xem dáng vẻ đó của Thánh Đốc đại nhân, biết bao học sinh thầm run rẩy. Tẩy Tội viện của họ chỉ là học viện nhỏ, còn Thánh Đốc đại nhân là tồn tại giám thị nguyên Quang Minh Thánh Viện.
Thánh Đốc đại nhân tức giận làm bao người thầm run, nhiều học sinh chân mềm nhũn.
Chức vị Thánh Đốc đại nhân rất đặc biệt trong Quang Minh Thánh Viện, không can thiệp vào học viện nào, không xen vào phân tranh gì. Nhưng Thánh Đốc đại nhân luôn tồn tại, tuần tra nguyên Quang Minh Thánh Viện. Khi Thánh Đốc đại nhân cho rằng cần mình ra mặt thì sẽ xuất hiện.
Trong Quang Minh Thánh Viện dù là học viện nào khi Thánh Đốc đại nhân đã ra mặt thì có chuyện lớn bằng trời. Nhiều lúc một số học sinh gây sự, phản trường chưa chắc Thánh Đốc đại nhân sẽ lộ mặt.
Hễ Thánh Đốc đại nhân ra mặt là có chuyện lớn thật, rất có thể là trái với luật thép tổ huấn.
Giờ Thánh Đốc đại nhân đột nhiên xuất hiện trong Tẩy Tội viện, hỏi sao không làm các học sinh sợ nhũn chân. Nhiều lão sư cũng thầm sợ, trong ấn tượng của bọn họ thì Thánh Đốc đại nhân chưa từng đến Tẩy Tội viện.
Ngẫm lại đúng là chuyện lớn, pho tượng Thủy Tổ nát, bảo bối trấn viện Tẩy Tội kiếm bị đệ tử bình thường lấy đi. Hai chuyện này đặt ở học viện nào đều là chuyện lớn lao.
Nói đến cũng kỳ, Thánh Đốc đại nhân chỉ hỏi tổ tượng vỡ, Tẩy Tội kiếm biến mất chứ không hỏi cái chết của nhóm Đặng Nhâm Sâm. Đám học sinh thầm thở phào, nếu ba sự kiện cộng lại thì sẽ là tội lớn trong tội lớn.
Bị Thánh Đốc đại nhân hạch hỏi, các học sinh phập phồng lo sợ, viện trưởng Đỗ Văn Nhụy thì rát bình tĩnh.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Thánh Đốc đại nhân, có tội gì? Đây là duyên, thời cơ đến. Năm đó Thủy Tổ để Tẩy Tội kiếm lại đây có để một câu kiếm này cho người hữu duyên. Hôm nay học sinh của viện ta có được tức là hữu duyên, kế thừa mong mỏi của Thủy Tổ.
Đỗ Văn Nhụy nói chuyện rõ ràng, hợp lý:
– Tổ tượng vỡ là vì Tẩy Tội kiếm đã có chủ, không cần canh giữ nữa nên tượng tự nát. Tẩy Tội kiếm được đệ tử viện ta lấy, Tẩy Tội kiếm biến mất cũng không có gì. Các loại nguyên nhân trong đó mong Thánh Đốc đại nhân minh xét.
Con ngươi Thánh Đốc đại nhân co rút nhìn Đỗ Văn Nhụy chằm chằm, không đáp lời.
Trong khi Thánh Đốc đại nhân nhìn Đỗ Văn Nhụy, các học sinh Tẩy Tội viện thầm sợ, run cầm cập. Họ sợ Thánh Đốc đại nhân giận chó đánh mèo Tẩy Tội viện.
Một lúc lâu sau Thánh Đốc đại nhân chậm rãi nói:
– Ngươi nói hơi có lý.
Các học sinh thở phào nhẹ nhõm, may mắn Thánh Đốc đại nhân không trách phạt.
Thánh Đốc đại nhân đổi giọng lạnh lùng nói:
– Nhưng ta nghe nói… học sinh của các ngươi là Tội tộc! Việc này phải được thử thách, chuyện này không nhỏ.
Thánh Đốc đại nhân đổi đề tài làm học sinh Tẩy Tội viện lại treo tim.
Đỗ Văn Nhụy không hề kinh hoàng, cười nói:
– Thánh Đốc đại nhân được tin tức rất nhanh. Người ta nói học sinh của ta là Tội tộc, nhưng việc này còn chờ bàn lại. Trên đời có Tội tộc hay không còn chờ xác định, bây giờ kết luận hơi sớm.
Thánh Đốc đại nhân bất mãn hừ lạnh:
– Ngươi muốn qua loa việc này vậy sao? Có lẽ nên kêu hắn đến gặp ta.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Thưa Thánh Đốc đại nhân, học sinh cúa chúng ta chưa gặp trường hợp gì lớn, tính cách nội hướng xấu hổ, chỉ sợ không được tiện. hay là hôm khác học sinh chúng ta đến Thánh sơn làm lễ rửa tội, ta tin đó sẽ là chứng minh tốt nhất, cũng chặn miệng người đời. Thánh Đốc đại nhân thấy sao?
Thánh Đốc đại nhân nhìn Đỗ Văn Nhụy giây lát, nói:
– Được, vậy hẹn gặp ở Thánh sơn, mọi việc rõ ràng.
Đỗ Văn Nhụy nhiệt tình mời:
– Hay Thánh Đốc đại nhân vào học viện chúng ta ngồi chơi? Để ta nấu trà tiếp đãi.
Thánh Đốc đại nhân hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Ầm!
Sư tử đực hoàng kim đạp chân đánh nát hư không, chớp mắt biến mất.
Đỗ Văn Nhụy vái hướng bóng lưng Thánh Đốc đại nhân:
– Cung tiễn Thánh Đốc đại nhân!
Thấy Thánh Đốc đại nhân đi xa, học sinh Tẩy Tội viện thở phào nhẹ nhõm, lục tục đứng dậy. Sau khi Thánh Đốc đại nhân biến mất bọn họ như trút được gánh nặng.
Khi các học sinh nhẹ nhõm, Đỗ Văn Nhụy mỉm cười nói:
– Các ngươi đã nghe thấy rồi, không lâu sau sẽ có cơ hội đi Thánh sơn. Danh ngạch có hạn, cố gắng lên.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, các học sinh ngây ra sau đó tỉnh táo lại, reo lên:
– Đi Thánh sơn!!!
Đám học sinh hét to:
– Viện trưởng đại nhân vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đỗ Văn Nhụy cười tủm tỉm nói:
– Bây giờ mừng hơi sớm, ai được chọn phải xem thực lực của các ngươi.
Dù vậy đám học sinh vẫn siêu hưng phấn hô to viện trưởng đại nhân vạn tuế.
Trong Tẩy Tội viện Đỗ Văn Nhụy rất được lòng người, có lẽ vì Tẩy Tội viện quá yếu, hoặc vì đạo hạnh của viện trưởng đại nhân không mạnh, cho đến nay gã luôn bình dị gần gũi, không lên mặt viện trưởng. Đỗ Văn Nhụy chẳng những ở chung ngang hàng với lão sư, cũng bình đẳng với học sinh. Nhiều học sinh khá thích Đỗ Văn Nhụy.
Tiễn Thánh Đốc đại nhân đi rồi Đỗ Văn Nhụy tìm đến Lý Thất Dạ. Hắn ngồi xếp bằng không quan tâm ai đến, Đỗ Văn Nhụy thì nấu trà rót một tách cho hắn.
Đỗ Văn Nhụy uống trà tố khổ:
– Mới rồi chắc Lý đồng học cũng nghe được, ta làm viện trưởng thật khó xử, khó làm.
Lý Thất Dạ mở mắt ra liếc Đỗ Văn Nhụy một cái:
– Diễn kịch hay lắm, tự tranh thủ cơ hội đi Thánh sơn.
Chương 4040: Một Vở Kịch (2)
Đỗ Văn Nhụy cười gượng:
– Đâu có, ta chỉ vì chứng minh trong sạch. Thánh Đốc đại nhân công chính nghiêm minh, giữ lẽ công bằng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Vậy sao? Công chính nghiêm minh đâu không thấy, các ngươi kẻ xướng người bè mới đúng. Còn đưa cho ngươi ích lợi lớn.
Đỗ Văn Nhụy cười ruồi:
– Làm gì có, làm gì có.
Mới rồi bộ dạng Thánh Đốc đại nhân cao cao tại thượng, bất mãn này kia với Đỗ Văn Nhụy, thật ra hai người đã quen biết từ trước, nhưng người khác không biết. Nhiều người không ngờ đến, vì Thánh Đốc đại nhân là tồn tại siêu mạnh, trong Quang Minh Thánh Viện ai mạnh đến đâu đều kính lão ba phần.
Đỗ Văn Nhụy thì chỉ là viện trưởng Tẩy Tội viện, về danh dự thì Tẩy Tội viện ngang hàng bốn viện lớn khác, nhưng trong lòng mọi người Tẩy Tội viện không bằng học viện nho nhỏ.
Viện trưởng nhỏ bé như Đỗ Văn Nhụy sao có thể quen tồn tại như Thánh Đốc đại nhân?
Lý Thất Dạ không nói gì thêm, chỉ uống trà.
Đỗ Văn Nhụy nhiệt tình nói:
– Lý đồng học cũng nghe rõ ràng rồi, Lý đồng học nên đi Thánh sơn một chuyến, đúng không?
Lý Thất Dạ uống trà, hứng thú rã rời hỏi lại:
– Tại sao phải đi?
Đỗ Văn Nhụy nói ngay:
– Chứng minh cho người trong thiên hạ, hơn nữa Thánh sơn là nơi hiếm có, người người hướng tới.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Không hứng thú, ta cần gì chứng minh với người trong thiên hạ.
Đỗ Văn Nhụy cười ruồi:
– Đúng đúng. Chắc Lý đồng học cũng biết Thánh sơn có đặc sản thánh quả, có quỳnh tương ngọc dịch. Đi Thánh sơn Lý đồng học sẽ được hái một đống tiên quả, hơn nữa Thánh sơn có thánh thú. Lý đồng học nhận mấy con phượng hoàng, chân long gì đó thì là điều tuyệt vời biết bao, cũng sẽ là câu chuyện đẹp.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Không hứng thú, chỉ là trái cây rừng, gà rừng, không đáng nhắc đến.
Đỗ Văn Nhụy nghe vậy cười khổ. Bao người muốn lên Thánh sơn nhưng cầu mà không được, người ngoài càng không có tư cách vào. Thánh sơn đặc sản thánh quả, thánh thú khiến nhiều người thèm nhiễu nước miếng, nhưng qua miệng Lý Thất Dạ thì thành trái rừng, gà rừng. Nếu đệ tử Quang Minh Thánh Viện nào nghe được sẽ quát mắng hắn huênh hoang.
Đỗ Văn Nhụy nhăn mặt nói:
– Lý đồng học, ta làm viện trưởng rất khó xử. Ngươi lấy Tẩy Tội kiếm, nhiều người ở bên trên có thắc mắc với ngươi, nếu ngươi đi Thánh sơn cho câu giải thích cũng tốt.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Chỉ là kiếm rách nát, các ngươi muốn thì lấy về đi.
Đỗ Văn Nhụy cười khổ bất đắc dĩ nói:
– Vấn đề là thanh kiếm này chỉ có ngươi mang đi được, chúng ta không thể.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tâm ngay thì lấy được, ta ban thì có thể nhận.
Đỗ Văn Nhụy bó tay, nếu Lý Thất Dạ thật sự không chịu đi thì gã cũng đành thua, gã không có năng lực bắt ép hắn đi Thánh sơn.
Khi Đỗ Văn Nhụy gục đầu xuống Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Thôi, ta đi một chuyến.
Nghe thế Đỗ Văn Nhụy phấn khởi tinh thần reo lên:
– Lý đồng học thật sự đi?
Lý Thất Dạ liếc gã, lạnh nhạt nói:
– Ngươi muốn mang một đám học sinh lên Thánh sơn chiếm chút lợi, lấy danh nghĩa của ta làm gì? Cái gì mà lên Thánh sơn thử thách, lấy cớ chó má. Dừng nói với ta là Thánh Đốc không biết, hai ngươi kẻ tung người hứng.
Đỗ Văn Nhụy cười giả lả, vẻ mặt lúng túng. Người khác không biết Đỗ Văn Nhụy vất vả nghĩ kế nhưng bị Lý Thất Dạ nhìn thấu ngay.
Gì mà Lý Thất Dạ đi Thánh sơn thử thách chỉ là cái cớ, Đỗ Văn Nhụy muốn mượn cơ hội này mang theo đám học sinh đi Thánh sơn vớt chút lợi. Tẩy Tội viện bọn họ có địa vị như thế trong Quang Minh Thánh Viện, muốn xếp hàng đi Thánh sơn không biết chờ tới năm nào tháng nào. Bây giờ đi ké Lý Thất Dạ thì tội gì không làm?
Đỗ Văn Nhụy và Thánh Đốc đại nhân đối thoại chẳng qua để người khác nghe.
Vào Thánh sơn với học sinh Tẩy Tội viện là chuyện rất hưng phấn. Vì ngày thường học sinh Tẩy Tội viện không dám mơ, bây giờ có cơ hội vào Thánh sơn hỏi sao bọn họ không vui vẻ?
Mặc dù học sinh vào Thánh sơn lần này còn phải qua tuyển chọn, có lẽ là học sinh ưu tú nhất học viện mới có cơ hội. Nhưng học sinh Tẩy Tội viện vẫn hết sức hưng phấn, ít ra có cơ hội tuyển chọn, không như trước kia không có cả cơ hội này.
Sau khi tuyển chọn xong học sinh vào Thánh sơn, viện trưởng Đỗ Văn Nhụy tự mình dẫn đội xuất phát, gã sợ người khác mang đội không trấn được tình hình.
Hôm nay sáng sớm học sinh được chọn đã tụ tập xong, Đỗ Văn Nhụy tự mình điều khiển một con thuyền chở tất cả.
Lúc này Lý Thất Dạ mới cõng Tẩy Tội kiếm từ từ đến.
Nhìn Lý Thất Dạ chậm rãi đãi bộ dạng cà lơ phất phơ làm đám người trợn tròn mắt. Mọi người nghe được đi Thánh sơn thì siêu hưng phấn, sớm xuống giường chờ đợi. Lý Thất Dạ thì không có phản ứng gì, dường như dây thần kinh của hắn dài hơn người thường, phản ứng chậm hơn người khác.
Có người nhìn Lý Thất Dạ cõng Tẩy Tội kiếm hâm mộ nói:
– Thật là kẻ ngốc có phúc.
Hâm mộ thì hâm mộ mọi người không có ý kiến gì, thứ như Tẩy Tội kiếm ngay cả Thánh Sương Chân Đế cũng không thể mang đi, hiện tại nó nhận Lý Thất Dạ làm chủ, chỉ có thể nói hắn siêu may mắn.
Leo lên thuyền, Lý Thất Dạ liếc một cái:
– Thuyền không tệ.audio coi am
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Là chút tài sản các lão tổ tông để lại, chỉ có chút đỉnh là đáng giá lấy ra, không thể so sánh với bốn viện lớn.
Các học sinh không để ý tới hai người, họ không nhìn ra con thuyền tốt ở điểm nào.
Đỗ Văn Nhụy hét to tự lái thuyền:
– Được rồi, ngồi vững, chúng ta lên đường đi Thánh sơn!
Nghe thế các học sinh trên thuyền hưng phấn hét to:
– Đi Thánh sơn!
Bọn họ rất kích động, có người sốt ruột nhìn đằng trước như Thánh sơn ngay trước mắt.
Vèo!
Trong khoảnh khắc thuyền như mũi tên nhọn vọt lên trời, tốc độ mau đến nỗi không gì sánh bằng, nhiều học sinh chưa ngồi vững đã lăn lông lốc.
Như Lý Thất Dạ nói, đây là chiếc thuyền tốt, được hắn khen thì chắc chắn con thuyền rất ghê gớm, là bảo thuyền siêu mạnh.
Thuyền bay lên trời sau đó lao đi Thánh sơn với tốc độ không gì sánh bằng, như tia chớp.
Một lúc sau học sinh lăn lông lốc lấy lại tinh thần, họ mới biết đây đúng là thuyền tốt, cả đời họ lần đầu tiên ngồi trên thuyền nhanh như vậy.
Tẩy Tội thành, mảnh thiên địa rộng ngàn vạn dặm này các học sinh chưa từng bước ra khỏi, không biết Tẩy Tội thành rộng bao nhiêu.
Khi chiếc thuyền vụt qua mảnh thiên địa này các học sinh mới biết Tẩy Tội thành mênh mông hơn họ tưởng tượng. Trừ phạm vi nhỏ ra nhiều chỗ Tẩy Tội thành đều là hoang tàn vắng vẻ, nơi này không có quang minh sáng soi.