Đế Bá Audio Podcast
Tập 793 [Chương 3961 đến Chương 3965]
❮ sautiếp ❯Chương 3961: Tề Phong Kiếm Thánh Vô Sỉ
Nhưng đang trong phút then chốt thế này mà la lớn ra ngoài là hành động ngu không tả nổi.
Lúc này Tề Phong Kiếm Thánh đã đâm lao phải theo lao, ban đầu lão đã xen vào thì bây giờ không thể rút tay về, chỉ có thể chống tới cùng.
Nghe Chu Tư Tình khiêu khích, Lục Nhược Hi tức giận hươ trường kiếm đâm ra:
– Vậy chúng ta giết ngươi trước…!
Tề Phong Kiếm Thánh búng trường kiếm của Lục Nhược Hi chếch đi, lạnh lùng nói:
– Đủ rồi, việc này dừng ở đây. Nếu khiến máu tươi làm bẩn thánh địa của Thủy Tổ, không ai được bất kính với Thủy Tổ!
Tề Phong Kiếm Thánh cầm lông gà làm lệnh tiễn, chỉ có thể chụp cái mũ trống rỗng cho nhóm Quách Giai Tuệ.
Thật ra hai bên quyết đấu công bằng không tính là làm bẩn thánh địa Thủy Tổ.
Triệu Trí Đình không đồng ý:
– Điều này không công bằng, đã nói đến chết mới thôi nhưng tại sao có thể lật lọng? Nếu là chúng ta thắng thì chúng ta có thể giết chết nàng!
Mọi người ngoài giáo trường hóng náo nhiệt, nhiều người rất bất mãn thái độ thiên vị ra mặt của Tề Phong Kiếm Thánh, nhưng không ai đứng ra nói câu công bằng.
Tề Phong Kiếm Thánh lạnh lùng nói:
– Bổn tọa đã ra phán quyết, đừng tự ý quyết định nữa! Nếu đổi lại các ngươi thua thì bổn tọa cũng sẽ ra phán quyết như vậy, nhất định đối xử bình đẳng.
Nghe Tề Phong Kiếm Thánh nói thế nhóm Lục Nhược Hi không tin chút nào. Bọn họ nhếch mép biểu thị coi khinh, họ không tin Tề Phong Kiếm Thánh luôn mồm bậy bạ.
Vương Học Hoành nhỏ tuổi hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Sợ là không phải vậy, mọi người đều thấy rõ ngươi thiên vị họ Chu.
Bị Vương Học Hoành vạch mặt, Tề Phong Kiếm Thánh cảm giác mặt nóng ran. Tuy mọi người đều biết lão thiên vị Chu Tư Tình nhưng không ai nói ra, không vạch trần. Giờ Vương Học Hoành nói thẳng ngay trước mặt người trong thiên hạ, làm Tề Phong Kiếm Thánh không chịu nổi.
Tề Phong Kiếm Thánh sầm mặt xuống lạnh lùng nói:
– Huênh hoang! Bổn tọa là trọng tài thì có quyền đưa ra phán quyết, các ngươi còn chấp mê bất ngộ, không phục tòng trọng tài thì bổn tọa sẽ dạy dỗ các ngươi thay cho trưởng bối của các ngươi!
Nói đến đây ánh mắt Tề Phong Kiếm Thánh lạnh lẽo tiến lên một bước, lộ ra lệ ý.
Có lão tổ nhìn hành động của Tề Phong Kiếm Thánh, lắc đầu khinh thường nói:
– Tự hủy danh tiết.
Mọi người nhìn ra được Tề Phong Kiếm Thánh quyết bảo vệ Chu Tư Tình, đã đạp bỏ danh tiết của mình.
Lúc này Tề Phong Kiếm Thánh đâm lao phải theo lao, nếu lão lùi bước để Chu Tư Tình chết tại đây thì lão chẳng những không giữ được danh tiết còn đắc tội với Trung Vực Thánh Địa, Bát Quái Cổ quốc.
Nên Tề Phong Kiếm Thánh cắn răng dốc sức bảo vệ Chu Tư Tình, xem như có thể ăn nói với Trung Vực Thánh Địa, Bát Quái Cổ quốc.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
– Bằng vào ngươi cũng xứng? Đồ ngu nhà ngươi là cái thứ gì?
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, nói chuyện là Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn.
Lý Thất Dạ đã mở mắt ra, hờ hững nhìn mọi chuyện diễn ra.Hắn nhìn nhóm Quách Giai Tuệ chịu đãi ngộ bất công, hắn không tức giận, lòng bình thản.
Đám Quách Giai Tuệ mừng thầm, có sư tổ chống lưng thì chuyện này không khó.
Tề Phong Kiếm Thánh biến sắc mặt:
– Ngươi…!
Bị Lý Thất Dạ mắng là ‘đồ ngu’ trước người trong thiên hạ khiến Tề Phong Kiếm Thánh khó nén cơn tức. Huống chi trong lòng Tề Phong Kiếm Thánh không thèm để Hộ Sơn tông vào mắt, cái gọi là sư tổ của Hộ Sơn tông càng không ra gì.
Mọi người đều chẳng thèm xem trọng sư tổ Lý Thất Dạ của Hộ Sơn tông. Hộ Sơn tông chỉ là môn phái hạng ba, sư tổ của họ mạnh đến đâu? Dữ lắm chỉ là Đăng Thiên Chân Thần, không chừng muốn thành Đăng Thiên Chân Thần cũng rất khó khăn. Tề Phong Kiếm Thánh thì là Đăng Thiên Chân Thần cường đại, thử nghĩ xem lão sẽ để ý đến Lý Thất Dạ tàn phế sao?
Tề Phong Kiếm Thánh hít sâu, lạnh lùng nói:
– Quy định là quy định, trọng tài đã phán quyết thì phải tuân theo. Nếu không thì đó là coi rẻ luật thép của Luân Hồi Sơn thành, coi rẻ tổ huấn của Thủy Tổ…
Lý Thất Dạ vẫy tay ngắt lời Tề Phong Kiếm Thánh, tùy ý nói:
– Được rồi, đừng cầm lông gà coi như lệnh tiễn, cũng đừng chụp mũ. Từ bây giờ ta cắt bỏ tư cách trọng tài của ngươi, đứng sang bên đi.
Mặt Tề Phong Kiếm Thánh đỏ rần trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi…!
Ngay trước mặt người trong thiên hạ Lý Thất Dạ cắt bỏ thân phận trọng tài của lão? Chuyện này mất mặt biết bao, lão còn mặt mũi gì?
Tề Phong Kiếm Thánh hít sâu lạnh lùng nói:
– Trước khi quyết chiến Trung Vực Thánh Địa và Hộ Sơn tông các ngươi cùng chấp nhận bổn tọa làm trọng tài, các ngươi tin tưởng bổn tọa cũng là tôn trọng quy tắc Luân Hồi Sơn thành. Bây giờ các ngươi không tuân theo phán quyết, lật lọng, sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng…
Tề Phong Kiếm Thánh nói lời đó khiến mặt Trần Duy Chính đỏ rần. Lúc ấy Trần Duy Chính không hề xin nhờ Tề Phong Kiếm Thánh làm trọng tài, là lão tự mình nhảy ra, gã không có ai khác lựa chọn nên thuận miệng đồng ý. Trần Duy Chính đâu ngờ Tề Phong Kiếm Thánh là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy mà vô sỉ như vậy.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Vậy sao? Thế thì cho hào kiệt thiên hạ có mặt ở đây giơ tay lên. Ai cho rằng ngươi phán quyết công bằng thì giơ tay lên, chỉ cần một nửa người trở lên nghĩ như vậy thì theo ngươi phán quyết. Con người của ta làm việc luôn công bằng.
Tề Phong Kiếm Thánh nghe vậy biến sắc mặt, ngước nhìn mọi người.
Đám người ngoài giáo trường nhìn nhau, trong thời gian ngắn không ai chịu đứng ra.
Lúc này đồ ngốc cũng thấy rõ Tề Phong Kiếm Thánh phán quyết cực kỳ bất công, rõ là thiên vị Chu Tư Tình.
Mặc dù mọi người sợ đắc tội Trung Vực Thánh Địa, Bát Quái Cổ quốc, không người đứng ra bênh vực nhóm Quách Giai Tuệ. Nhưng không có nghĩa là mọi người sẵn sàng vẽ đường cho hươu chạy, ủng hộ hành động tự hủy danh tiết của Tề Phong Kiếm Thánh.
Tề Phong Kiếm Thánh thấy không ai đứng ra bênh mình, không người ủng hộ mình, lão hết sức xấu hổ, đỏ mặt đứng như trời trồng.
Lý Thất Dạ lười nhìn Tề Phong Kiếm Thánh, lạnh nhạt nói:
– Biến sang bên đi, đừng ở chỗ này mất mặt.
Mặt Tề Phong Kiếm Thánh lúc xanh lúc trắng cực kỳ khó xem. Lão tự hủy danh tiết cố gắng bảo vệ Chu Tư Tình, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, mặt già mất hết.
Cuối cùng Tề Phong Kiếm Thánh giậm chân lùi ra:
– Được rồi, việc này không liên quan bổn tọa.
Chu Tư Tình nhìn Tề Phong Kiếm Thánh hết sức bảo vệ mình bị đuổi đi, nàng hoảng hồn hét lên:
– Tề Phong tiền bối!
Nhưng Tề Phong Kiếm Thánh đã lùi ra, lão không có mặt mũi nào tiếp tục bảo vệ Chu Tư Tình.
Chương 3962: Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ (1)
Lý Thất Dạ lười nhìn ai, lạnh nhạt nói:
– Chém!
Chu Tư Tình hoảng hồn hét to:
– Thánh chủ cứu ta với!
Vào phút sống chết Chu Tư Tình bất chấp tất cả vội vàng cầu cứu.
Chợt có tiếng hừ lạnh:Nguồn truyện audio Podcast
– Hừ! Ai dám giết đệ tử của Diễm Kỳ Đàn ta đây!
Tiếng hừ như sấm sét nổ vang, làm màng tai mọi người đau nhức.
Một nam nhân trung niên chậm rãi đi vào giáo trường, vóc dáng cao lớn, mắt lạnh lùng, lưng cõng các lá cờ lửa, người cũng dâng lên ánh lửa như người khổng lồ trong lửa. Nam nhân chưa đến gần đã khiến người cảm nhận sóng nhiệt mãnh liệt.
Nhìn nam nhân trung niên, có người nhận ra ngay lai lịch của gã:
– Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ là đàn chủ Diễm Kỳ Thánh Đàn môn hạ Trung Vực Thánh Địa. Diễm Kỳ Thánh Đàn là nơi Chu Tư Tình xuất thân.
Khi Chu Tư Tình còn là đệ tử bình thường của Trung Vực Thánh Địa thì nàng là một đệ tử của Diễm Kỳ Thánh Đàn, sau này nàng biểu hiện xuất sắc được trưởng bối trong tông môn bồi dưỡng.
Đặc biệt sau khi Chu Tư Tình thành thị nữ thiếp thân của Trung Vực Thánh Nữ thì thân phận cũng nước lên thuyền lên. Huống chi Chu Tư Tình là thị nữ gả theo, tương lai có cơ hội trở thành phi tử của Bát Quái Cổ quốc, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Với Diễm Kỳ Thánh Đàn, tuy họ có nhiều đệ tử ưu tú nhưng rất khó cho ra đệ tử như Chu Tư Tình. Nên dù trong tình huống gì Diễm Kỳ Thánh Đàn đều hết sức bảo vệ Chu Tư Tình, bọn họ tuyệt đối không để đệ tử ưu tú như vậy bị mất. Nên khi biết Hộ Sơn tông còn có sư tổ như Lý Thất Dạ, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tự mình áp trận cho Chu Tư Tình, hộ giá hộ tống hết sức ủng hộ nàng, không cho nàng bị tổn thương chút nào.
Nếu có ai làm chuyện gì hại Chu Tư Tình thì Diễm Kỳ Thánh Đàn sẽ không tiếc mọi giá bảo vệ nàng.
Chu Tư Tình có địa vị cực kỳ cao thượng trong Diễm Kỳ Thánh Đàn, đệ tử bình thường không có đãi ngộ như nàng.
Lúc này Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ đứng ra, mắt lạnh lùng, ánh mắt như tia chớp quét qua nhóm Quách Giai Tuệ.
Khi bị ánh mắt như tia điện của Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ quét trúng, nhóm Quách Giai Tuệ thấy lòng lạnh lẽo, cảm giác như bị trọng kích thụt lùi mấy bước. Với họ thì thực lực của Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ quá mạnh, gã là Đăng Thiên Chân Thần ngũ trọng thiên, mạnh còn hơn Phù Khôn lúc trước đi Hộ Sơn tông.
Đổi cách khác chỉ bằng sức cá nhân Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ có thể tiêu diệt Hộ Sơn tông, đây là vì sao Chu Tư Tình dám la lối đòi tiêu diệt Hộ Sơn tông. Vì có Đăng Thiên Chân Thần cường đại như Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ chống lưng nên Chu Tư Tình tự tin, không e sợ sư tổ Lý Thất Dạ của Hộ Sơn tông.
Trong mắt Chu Tư Tình thì sư tổ Lý Thất Dạ tuy mạnh hơn nàng nhiều nhưng căn bản không đánh lại Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ, chỉ cần Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ của họ ra tay là sẽ giết hắn.
Nhóm Quách Giai Tuệ bị chấn thụt lùi, Chu Tư Tình tìm được cơ hội nhảy lên chạy trốn, thoát ra khỏi Bảo Ki Thất Tinh Thần Tàng Trận trốn sau lưng Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ.
Trơ mắt nhìn Chu Tư Tình trốn đi, Tu Lăng rất tức giận rồi lại không biết làm sao:
– Ngươi…
Lục Nhược Hi bất bình quát:
– Vô sỉ! KHông đánh thắng người ta thì tìm trưởng bối ra tay!
Những người lớn tuổi trong nhóm như Lý Kiến Khôn thì im lặng, bọn họ hiểu đây là thế giới mạnh ăn thịt yếu, bọn họ có tức giận cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể khiến mình càng mạnh hơn nữa.
Sau khi được cứu, Chu Tư Tình rít qua kẽ răng rủa:
– Hừ! Hộ Sơn tông, bản cô nương nhớ kỹ thù này, bản cô nương nhất định diệt Hộ Sơn tông các ngươi! Khiến Hộ Sơn tông thành tro, khi đó bản cô nương sẽ tự tay chặt đầu các ngươi!
Với Chu Tư Tình miễn nàng sống sót thì có ngày nàng sẽ tiêu diệt Hộ Sơn tông, sau khi nàng trở thành phi tử của Bát Quái Cổ quốc, dù không có trưởng bối Trung Vực Thánh Địa ra tay, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng sẽ có thiên quân vạn mã tiêu diệt Hộ Sơn tông.
Sắc mặt Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ lạnh lùng trầm giọng nói:
– Việc hôm nay dừng ở đây.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ là Đăng Thiên Chân Thần ngũ trọng thiên, ra tay bảo vệ đệ tử của mình đã không dễ dàng, nếu Chu Tư Tình không có tương lai to lớn thì gã đã không vận động như vậy.
Khiến Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tiếc nuối là họ chưa lấy được Thánh Hiền Quan trên đầu Quách Giai Tuệ, làm gã tiếc đứt ruột.
Cường giả tu sĩ ngơ ngác nhìn cảnh này. Chu Tư Tình thua, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ cứng rắn đứng ra, cực kỳ bất công. Nhưng không công bằng thì sao? ai kêu Hộ Sơn tông chỉ là môn phái hạng ba.
Nếu thực lực của Hộ Sơn tông ngang ngửa Trung Vực Thánh Địa thì Trung Vực Thánh Địa tuyệt đối không dám thích gì làm đó như vậy. Nhưng Hộ Sơn tông bây giờ không thể so sánh với Trung Vực Thánh Địa, nên Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ không quan tâm Hộ Sơn tông có thái độ gì.
Trơ mắt nhìn Chu Tư Tình trốn thoát, nhóm Lý Kiến Khôn rất bất bình rồi lại không biết làm sao, bọn họ không có thực lực đối kháng với Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ.
Khi Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ định mang Chu Tư Tình đi, Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đã đến rồi còn muốn đi? Đến cũng tốt, để lại đầu của các ngươi đi.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vụt xoay người lạnh lùng trừng hắn, từ tốn nói:
– Việc hôm nay dừng ở đây, đừng tự chuốc khổ nếu không hôm nay là ngày chết của ngươi.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ đã nói thẳng ra mặt, dù phải trả giá thế nào Diễm Kỳ Thánh Đàn quyết bảo vệ Chu Tư Tình.
Lý Thất Dạ biếng nhác cười:
– Vậy sao? Nhiều người từng nói câu đó với ta, nhưng họ đều chết.
Chương 3963: Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ (2)
Ánh mắt Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ sắc bén lạnh lùng nói:
– Thứ không biết sống chết! Ngươi là sư tổ của Hộ Sơn tông thì nên suy nghĩ cho phúc lợi của Hộ Sơn tông, không thì Trung Vực Thánh Địa ta tùy tiện có thể cho Hộ Sơn tông thành tro, cho Hộ Sơn tông không còn tồn tại!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ không phải vì bao che nên trực tiếp uy hiếp Hộ Sơn tông, cũng không xem Hộ Sơn tông ra gì. Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nói khó nghe, chói tai nhưng mọi người ngoài giáo trường cảm thấy nếu lúc này Lý Thất Dạ hại Hộ Sơn tông cứng rắn va chạm Trung Vực Thánh Địa là hành động không sáng suốt, tự tìm diệt vong. Vì người trong thiên hạ đều biết Trung Vực Thánh Địa mạnh cỡ nào.
Lý Thất Dạ là sư tổ Hộ Sơn tông có mạnh đến đâu nhưng muốn đối kháng Trung Vực Thánh Địa thì như lấy trứng chọi đá, bằng vào sức mạnh cá nhân không thể lay động Trung Vực Thánh Địa, chẳng qua là chịu chết.
Lý Thất Dạ lười quan tâm Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ, hờ hững nói:
– Trung Vực Thánh Địa là cái thá gì, chọc ta khó chịu chỉ nhấc ngón út là diệt Trung Vực Thánh Địa các ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, mọi người ngoài giáo trường nhìn nhau.
Một số cường giả buồn cười lắc đầu nói:
– Tiểu tử này bị bệnh điên rồi.
Có trưởng lão địa giáo nghe Lý Thất Dạ kiêu căng nói thì lắc đầu bảo:
– Tuy tiểu tử này này gọi là sư tổ Hộ Sơn tông nhưng thật là ếch ngồi đáy giếng, một mình hắn mà muốn lay động Trung Vực Thánh Địa, không biết tự lượng sức mình. Hắn quen thói ngang ngược trong Hộ Sơn tông, hắn mạnh nhất trong Hộ Sơn tông thì tưởng mình vô địch thiên hạ sao?
Nghe Lý Thất Dạ nói, Chu Tư Tình hét to một tiếng:
– Thứ không biết sống chết!
Chu Tư Tình không bỏ qua cơ hội, quay sang nói với Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ:
– Đàn chủ, hắn vũ nhục Trung Vực Thánh Địa chúng ta, không xem Trung Vực Thánh Địa ra gì, đáng giết!
Chu Tư Tình chịu thiệt lớn trong tay Lý Thất Dạ, bị hắn tát miệng, nàng xem đó là nhục nhã lớn nên ôm hận trong lòng. Giờ bắt được cơ hội trả thù, Chu Tư Tình tranh thủ xúi giục.
Ánh mắt Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ lạnh lùng lộ ra sát khí đáng sợ, dù Chu Tư Tình không xúi gã cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhục nhã Trung Vực Thánh Địa trước mặt người trong thiên hạ, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ không bỏ qua được, huống chi gã không thèm để Hộ Sơn tông vào mắt.
Một sư tổ không biết tên trong Hộ Sơn tông mà dám buông lời nhục nhã Trung Vực Thánh Địa là tự tìm chết.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vung tay, một đống người ngoài giáo trường chạy nhanh đến. Đội người mặc đồng phục, không ai yếu. Bọn họ xông vào bao vây nhóm Quách Giai Tuệ.
Chương 3964: Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ (3)
Keng!
Là tiếng trường kiếm rút ra khỏi vỏ, bọn họ cầm kiếm trong tay lạnh lùng nhìn nhóm Quách Giai Tuệ, sẵn sàng giết chết bọn họ.
Đám Quách Giai Tuệ biến sắc mặt lập tức kết đại trận sẵn sàng đón địch.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tiến lên một bước.
Bùm!
Các lá cờ lửa sau lưng Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tuôn ra ánh sáng vô cùng vô tận, toàn thân gã bốc cháy lửa thần. Cờ bay rợp trời, dưới cờ Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ như người khổng lồ, thần uy cuồn cuộn, khí thế khiếp người nghiền áp Lý Thất Dạ.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ âm trầm cười:
– Ta chống mắt xem sư tổ Hộ Sơn tông nhà ngươi có mấy phần bản lĩnh.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vung tay, ra lệnh:
– Hành động, loạn đao phân thây chúng, không chừa một người sống!
Nói xong Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ tháo cờ xuống cầm trong tay, cười nham hiểm với Lý Thất Dạ:
– Ngươi tự cứu mình hay cứu vãn bối trước? Ngươi tự chọn đi.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kiếm ngân vang, binh mã Diễm Kỳ Đàn chớp mắt thành trận, sóng kiếm cuồn cuộn chém giết nhóm Quách Giai Tuệ. Sóng kiếm ngập trời nhấn chìm đám Quách Giai Tuệ.
Nhìn sóng kiếm ngập trời, nhóm Quách Giai Tuệ biến sắc mặt. Binh mã Diễm Kỳ Đàn mạnh hơn bảy người rất nhiều, dù bọn họ có liều chết cũng kém xa.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ thét dài, múa cờ phần phật lao vào Lý Thất Dạ.
Khi cờ tung bay nhanh tựa như trời lung lay, mặt trời trăng sao lắc lư, Càn Khôn đảo ngược. Khi cờ lửa chém xuống thì bầu trời như bị xẻ ra.
Trông thấy cảnh đó một số lão tổ ngoài giáo trường lắc đầu tiếc thương:
– Mấy đứa nhỏ này là hạt giống tốt, đáng tiếc.
Trong mắt nhiều người thì lần này đám Quách Giai Tuệ chết chắc. Mặc dù Lý Thất Dạ là sư tổ của Hộ Sơn tông nhưng hắn bị Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ trấn áp, không thể nào ra tay cứu nhóm Quách Giai Tuệ được, bản thân hắn cũng khó an toàn.
Nhiều cường giả cảm thấy Lý Thất Dạ thật ngốc:
– Bằng sức của một người không thể nào lay động Trung Vực Thánh Địa. Đối địch với Trung Vực Thánh Địa là hành động không sáng suốt, tự tìm đường chết, kéo tông môn của mình vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Với họ thì Lý Thất Dạ sư tổ Hộ Sơn tông mạnh đến đâu được, cường đại cũng có giới hạn, có lẽ không bằng Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ.
Khi mọi người cho rằng đám Quách Giai Tuệ chết chắc thì Lý Thất Dạ thuận tay chỉ một cái.
Bụp!
Tất cả cường giả Diễm Kỳ Thánh Đàn bị trấn sát.
Bụp!
Một hàng nam nhân mặc đồng phục nháy mắt bị chấn thành huyết vụ, trường đao, kiếm bén của họ khoảnh khắc bị đánh nát thành phấn vàng.
Mười mấy cường giả Diễm Kỳ Thánh Đàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thành tro, họ không có cảm nhận gì trước khi chết, trong nháy mắt bị trấn sát thành huyết vụ, chết rất nhanh, bất ngờ không kịp đề phòng, không có chuẩn bị tâm lý.
Bùm!
Khi Lý Thất Dạ thuận tay chỉ thì lá cờ của Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ đã đập mạnh vào người hắn.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nhưng Lý Thất Dạ không bị chém thành hay khúc hay nát bấy như trong tưởng tượng.
Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, ngược lại Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị lực lượng cú đập chấn liên tục thụt lùi.
Trông thấy cảnh đó, đám người ở ngoài giáo trường hút ngụm khí lạnh, há hốc mồm thẫn thờ:
– Cái này…!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ không phải kẻ yếu, làm Đăng Thiên Chân Thần, mọi người đều phỏng đoán được thực lực của gã mạnh cỡ nào. Vì đẳng cấp lực lượng Đăng Thiên Chân Thần rất rõ ràng.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ đánh một đòn nặng nề đập trúng người Lý Thất Dạ, nhưng không có máu thịt tung tóe như mọi người tưởng tượng. Lý Thất Dạ bị lá cờ đập trúng, đáng sợ là hắn không rụng một cọng lông, ngồi yên như pho tượng. Đừng nói bị thương, một cọng tóc cũng không đứt.
Nhìn Lý Thất Dạ bị lá cờ chém trúng mà không bị tổn thương, dường như cơ thể của hắn cứng rắn nhất cõi đời, mọi người không tin được, trợn mắt há hốc mồm:
– Sao có thể như vậy?
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị chấn liên tục thụt lùi mấy bước đã bình tĩnh lại, hét to một tiếng:
– Không thể nào!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nhìn lá cờ trong tay mình, còn tưởng là bảo kỳ bị trục trặc.
Nhưng bảo kỳ vẫn nhấp nháy bảo quang, mới rồi Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ thật sự đập trúng Lý Thất Dạ, tuyệt đối không có sai sót gì.
Nhưng bị Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ chém trúng mà Lý Thất Dạ còn ngồi yên tại chỗ không sứt mẻ gì, lòng gã rung động hút ngụm khí lạnh.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ rất rõ ràng đòn công kích của mình, có thể phá núi đứt sông, chém một nhát dù là Đăng Thiên Chân Thần cũng ít ai dám dùng thân thể đỡ, càng đừng nói không bị trầy trụa gì. Nên biết bảo kỳ trong tay Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ là báu vật rất ghê gớm, uy lực vô cùng.
Nhưng một kích nặng nề như vậy đập vào người Lý Thất Dạ mà hắn không bị tổn thương gì, chuyện này khủng bố biết bao.
Chương 3965: Nghiền Giết
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nổi da gà thụt lùi vài bước, biến sắc mặt hỏi:
– Ngươi… ngươi là ai?
Giờ phút này Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nhận ra mình gặp địch thủ mạnh hơn mình.
Đệ Nhất Hung Nhân lạnh nhạt nói, không thèm nhướng mí mắt nhìn:
– Đệ Nhất Hung Nhân.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ biết tình hình không ổn, sức một mình gã không đánh lại Lý Thất Dạ, vội hét lớn với Chu Tư Tình:
– Đi!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ xoay người trốn, vì gã biết nếu không trốn đi sẽ có nguy hiểm mạng sống.
Lý Thất Dạ cười khẽ, vươn tay chộp Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ:
– Đã đến rồi thì ở lại đi.
Xác to bốn tay thì công lực của nàng càng thấp, khi Lý Thất Dạ dứt lời không cần hắn hành động nàng đã bị trấn áp tại chỗ không thể nhúc nhích.
Thấy Lý Thất Dạ vươn tay chộp, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ rợn tóc gáy hét to một tiếng:
– Mở!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ điên cuồng múa bảo kỳ, tinh kỳ phấp phới như thiên quân vạn mã, lại như Càn Khôn xoay chuyển, vạn vực nghiền áp.
Bùm!
Vang tiếng nổ, dù Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ dốc hết sức, cả người như thần linh tỏa ánh sáng rực rỡ ngập trời, nhưng trước bàn tay to của Lý Thất Dạ thì chẳng ra gì. Lá cờ vỡ ra bị nghiền thành vô số mảnh vụn.
Răng rắc!
Là tiếng xương gãy, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vốn định bỏ Chu Tư Tình lại một mình chạy trốn, nay bị Lý Thất Dạ vươn tay bắt lấy.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ hét thảm:
– A!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị bàn tay giữ chặt, gã liều mạng vùng vẫy nhưng vô ích, mặc kệ gã thi triển vạn pháp đều không được gì. Bàn tay siết lại, răng rắc, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ gào thét.
Chớp mắt Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vốn chạy trốn đã bị Lý Thất Dạ kéo về trước mặt. Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ được người cho rằng rất mạnh lúc này ở trong tay Lý Thất Dạ như gà con, chỉ cần bàn tay hắn hơi siết chặt là có thể bóp chết gã.
Thấy cảnh đó tất cả cường giả ngoài giáo trường lòng rung động:
– Sư tổ… sư tổ này mạnh quá vậy, không chừng là Bất Hủ Chân Thần!
Dù là lão tổ đại giáo khi thấy Lý Thất Dạ thuận tay bắt giữ Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ như xách gà con làm lòng họ lạnh lẽo.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ là Đăng Thiên Chân Thần ngũ trọng thiên, Lý Thất Dạ dễ dàng bắt gã, thực lực này quá mạnh, có lẽ là Bất Hủ Chân Thần.
Có lão tổ cường đại gật gù nói:
– Bao nhiêu năm trôi qua rốt cuộc Hộ Sơn tông ra một nhân vật xứng là cường giả, nhiều năm rồi Hộ Sơn tông không xuất hiện Bất Hủ Chân Thần.
Đối với tu sĩ bình thường thì Chân Thần là cường giả, đối với tu sĩ cường đại thì Đăng Thiên Chân Thần mới là cường giả. Trong mắt Đăng Thiên Chân Thần thì Bất Hủ Chân Thần mới tính là cường giả.
Còn trong mắt Bất Hủ Chân Thần, người không thể trở thành Bất Hủ đều là con kiến, ở trong mắt họ thì Trường Tồn Bất Hủ mới là tồn tại khiến họ ngước nhìn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Làm người nên có quyết đoán, dám chơi thì dám chịu. Một đại giáo không thua nổi một trận quyết đấu, vừa mất mặt vừa làm mất uy danh của Tiên Ma đạo thống.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị Lý Thất Dạ tùy ý bắt trong tay không nhúc nhích được, cảm giác như mạng mình nằm trong tay hắn. Gã như gà con nhỏ yếu, Lý Thất Dạ hơi siết tay là có thể bóp chết gã. Có thể nói khi mạng sống của mình bị người nắm trong tay thì nỗi hãi hùng rất chân thật, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ sợ teo tim. Không thể cười Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nhát gan, bất cứ ai khi mạng sống bị người siết trong tay đều sẽ sợ vỡ mật. – Ngươi… ngươi muốn sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Muốn sao? Đương nhiên là muốn mạng của ngươi.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ hét rầm lên:
– Ngươi… ngươi đừng làm bậy! Dù áp lực mạnh hơn ta nhưng… Trung Vực Thánh Địa chúng ta có nhiều người mạnh hơn ta. Nếu ngươi giết ta thì thiên hạ không có chỗ cho ngươi náu thân, sẽ bị tất cả lão tổ Trung Vực Thánh Địa truy sát, khi đó Hộ Sơn tông các ngươi sẽ thành tro bụi…
Bụp!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ chưa đe dọa xong Lý Thất Dạ đã siết năm ngón tay bóp gã nát bấy, huyết vụ xoay vong theo gió tán đi.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Ta chờ, nhiều người thì giết mới sướng tay, trời đổ mưa máu mới đẹp.
Lời nói nhẹ nhàng có chút tình thơ ý họa, nhưng khi nhiều người nghe câu đó đều rùng mình. Bọn họ thoáng như ngửi dược mùi máu tươi.
Lý Thất Dạ nhẹ búng tay:
– Giết nàng.
Rầm! audio coi am
Chu Tư Tình bạt người lên rơi vào vòng vây đám Quách Giai Tuệ, nàng chưa kịp bò dậy đã bị binh khí gác trên cổ.
Trường đao trên cổ toát ra khí lạnh khiếp người, Chu Tư Tình run cầm cập nổi da gà hét rầm lên:
– Các… các ngươi không thể giết ta! Ta là trắc phi tương lai của Bát Quái Cổ quốc, các ngươi… các ngươi giết ta là đối địch với Trung Vực Thánh Địa, Bát Quái Cổ quốc…
Lý Kiến Khôn trầm giọng quát:
– Chu cô nương, đắc tội, dám cược thì dám chịu thua!
Lý Kiến Khôn chém kiếm xuống, máu phun ra.
Khi đầu Chu Tư Tình lăn trên mặt đất đôi mắt tròn trợn to, nàng chưa hưởng thụ phú quý vinh hoa, chưa gả đến Bát Quái Cổ quốc làm phi tử vậy mà đã thua mạng sống.
Trong phút chốc toàn bộ cảnh tượng trở nên yên tĩnh, hôm nay tình hình đảo ngược quá lớn.
Ban đầu mọi người đều nghĩ Chu Tư Tình thắng chắc, không ngờ nàng thua trong tay đệ tử Hộ Sơn tông. Cuối cùng Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ ra tay chẳng những không cứu được nàng ngược lại mất cả mạng sống của mình.
Nhìn đầu Chu Tư Tình rơi dưới đất, có người thì thầm:
– Kết thúc…
Đám người nhìn nhau, vì tình huống hôm nay nằm ngoài dự đoán của mọi người. Có thể nói không ai tưởng tượng được, trước đó không người nào ngờ rằng môn phái hạng ba như Hộ Sơn tông sẽ lấy được toàn thắng.
Bây giờ không chỉ Chu Tư Tình thua mạng sống, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ chết thảm tại đây, ai mà tưởng tượng được kết cục như vậy.
Nhìn cảnh đó có người thì thào:
– Hộ Sơn tông sắp vươn lên sao?
Nghe suy đoán đó, một số cường giả đại giáo cương quốc nhìn nhau.
Có lão tổ chậm rãi nói:
– Đóng băng ba thước không phải lạnh chỉ trong một ngày.
Với một số lão tổ thì không quá xem trọng Hộ Sơn tông, dù sao một môn phái truyền thừa muốn nổi lên không phải chuyện một sớm một chiều, cần kinh doanh qua từng thời đại, không phải một, hai người có thể chống dậy truyền thừa môn phái.
Muốn truyền thừa môn phái vươn lên, quyền khuynh thiên hạ thì phải có nhiều đệ tử tinh anh. Một, hai cường giả dù mạnh đến đâu cũng khó chống đỡ hưng thịnh của đại giáo cương quốc, vì một cây làm chẳng nên non.