1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 790 [Chương 3946 đến Chương 3950]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 790 [Chương 3946 đến Chương 3950]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3946: Vào Chiến Trường Cổ

Trần Duy Chính nhìn nhóm Lý Kiến Khôn bị Quách Giai Tuệ kích thích hăm hở xoa tay muốn thử, gã vui mừng nói:

– Trách nhiệm chấn hưng tông môn sẽ nằm trên vai các ngươi.

Trong khi đám Quách Giai Tuệ tràn đầy nhiệt huyết thì giọng Lý Thất Dạ lạnh nhạt vang lên:

– Đi chiến trường cổ.

Nhóm Lý Kiến Khôn lập tức đi hướng chiến trường cổ.

Dưới Luân Hồi Sơn thành có các chiến trường cổ, mỗi chiến trường khác nhau, mạnh yếu cũng khác.

Lý Thất Dạ chỉ dẫn, nhóm Quách Giai Tuệ đến bên ngoài một chiến trường cổ.

Chiến trường cổ này nằm giữa hai thần sơn, lối vào nằm dưới chân núi. Khi leo lên thềm đá dưới chân núi sẽ thấy đằng trước có chiến trường vô cùng rộng lớn.

Trong chiến trường cổ rơi rụng tàn binh giáp rách đầy đất, nhiều xương trắng, xác chết rải đầy. Tất cả trải qua năm tháng xa xưa đã mất đi thần tính. Nhìn chất liệu những tàn binh giáp rách thì chúng nó từng là các binh khí vô địch, nhưng bị đánh nát trong những trận kịch chiến kinh thiên động địa.

Nguyên chiến trường cổ to lớn có đồi núi, điện cổ, vực sâu, nhưng tất cả tan vỡ. Ở thời đại xa xưa có lẽ chỗ này từng xảy ra các cuộc chiến tranh kinh thiên động địa, uy lực rất lớn.

Nhìn chiến trường cổ tràn ngập sương mù, Lục Nhược Hi lẩm bẩm:

– Đây chính là chiến trường cổ sao?

Lần đầu tiên bọn họ đến chiến trường cổ, thật ra Trần Duy Chính cũng đến lần đầu, thời gã còn trẻ Hộ Sơn tông không có điều kiện đi chiến trường cổ rèn luyện. Dù bọn họ sẵn sàng lặn lội đường xa đến chiến trường cổ rèn luyện cũng không có trưởng bối cường đại hộ giá hộ tống.

Chiến trường cổ trước mắt ngừng chiến sự không biết đã bao lâu nhưng vẫn tràn ngập chiến ý dù qua trăm ngàn vạn năm không tán đi, dường như trong chiến trường cổ vẫn còn có vô số anh linh quá to kịch chiến.

Nhìn chiến trường cổ khiến lòng người rung động, dù đứng bên ngoài chiến trường cổ cũng cảm nhận được chiến ý bất khuất của anh linh ập vào mặt, làm lòng người nghiêm nghị.

Giờ phút này đám Trần Duy Chính đứng bên ngoài chiến trường cổ, cảm nhận chiến ý mãnh liệt, trong lòng họ rung động.

Bao nhiêu năm trôi qua chiến trường cổ vẫn đậm chiến ý, có thể tưởng tượng năm xưa trong chiến trường cổ này xảy ra chiến tranh khủng bố cỡ nào. Có thể tưởng tượng anh linh chết trận có chiến ý kiên định không dao động cỡ nào, dù đã chết trận trong chiến trường cổ, dù đã qua trăm ngàn vạn năm thì chiến ý của họ không tan biến.

Chiến ý bất khuất khiến người nghiêm nghị.

Đám người Trần Duy Chính đứng bên ngoài nhìn chiến trường cổ trước mắt, đột nhiên sau lưng có tiếng la lớn:

– Tránh ra! Tránh ra! Nguồn truyện audio Podcast

Một đám người đi tới, toàn là thanh niên, xem bộ dạng dường như cũng đến chiến trường cổ rèn luyện.

Một đám nam nữ trẻ tuổi nhìn cách ăn mặc là biết xuất thân từ đại giáo cương quốc. Người bọn họ toát ra quý khí, bảo quang đằng đằng, đeo báu vật, trân phẩm. Tiểu tử nghèo xuất thân từ tiểu môn tiểu phái như nhóm Lý Kiến Khôn không thể so sánh.

Đám nam nữ trẻ tuổi quay quanh một thiếu nữ đi tới, nàng ăn mặc bình thường nhưng có khí thế khiếp người, cảm giác vênh váo tự đắc.

Đám thanh niên còn chưa tới gần, từ xa đã kêu la như thể nhóm Lý Kiến Khôn chặn đường đi của bọn họ.

Đám Lý Kiến Khôn đẩy nhau đứng sang bên cạnh, dù sao bọn họ xuất thân từ tiểu môn tiểu phái, không có thói quen ngang ngược bá đạo như đệ tử đại giáo.

Bốp!

Roi quất tới, tuy không trúng Lý Kiến Khôn nhưng xé gió vụt qua người gã đập mạnh xuống đất.

Đám người Lý Kiến Khôn đã đứng sang một bên, đường rộng thênh thang nhưng trong đám nam nữ có một nam đệ tử vung roi dài quất tới.

Nam đệ tử lạnh lùng quát:

– Biết điều thì đứng sang bên chút, đừng cản đường chúng ta!

Rõ ràng không phải vì nhóm Lý Kiến Khôn cản đường mà là đối phương muốn dương oai diệu võ. Làm đệ tử của đại giáo cương quốc hay thích khoe khoang trước mặt tu sĩ tiểu môn tiểu phái, lôi ra cảm giác ưu việt khi làm đệ tử đại giáo cương quốc.

Roi không quất trúng nên Lý Kiến Khôn cố nén giận, vì bọn họ không muốn gây chuyện, hơn nữa họ chỉ là tiểu môn tiểu phái, không chọc nổi đại giáo cương quốc.

Nhưng Lục Nhược Hi nhỏ tuổi nhất thì không nhịn được, thấy roi quất qua, hừ mũi bất mãn nói:

– Đại đạo hướng lên trời, mỗi người đi một bên chẳng phải không có đường, vì sao bắt chúng ta nhường đường?

Trong lúc Lục Nhược Hi oán trách Trần Duy Chính vội kéo nha đầu lại không cho nàng nói tiếp, gã đã nhìn quen chuyện như vậy.

Nghe Lục Nhược Hi càu nhàu, nam đệ tử cầm ròi dừng bước lại lạnh lùng lườm nàng, khí thế hùng hổ:

– Như thế nào, có ý kiến?

Lục Nhược Hi còn nhỏ tuổi, có chút bướng bỉnh:

– Vốn là vậy…

Trần Duy Chính nạt Lục Nhược Hi, quay sang cười giả lả với đệ tử cầm roi:

– Con nít không hiểu chuyện, không hiểu chuyện, xin đạo huynh đừng trách, đừng trách.

Thấy Trần Duy Chính cười ruồi nhận sai, nam nhân cầm roi hừ mũi không truy cứu.

Thiếu nữ được nam nữ trẻ tuổi vây quanh bỗng ngừng bước, nàng nhìn Quách Giai Tuệ, nhìn Thánh Hiền Quan trên đỉnh đầu Quách Giai Tuệ.

Thiếu nữ hĩnh mũi giọng điệu ban ơn hỏi:

– Ngươi là tiên hiền gì đó của Hộ Sơn tông đúng không?

Trần Duy Chính sợ có chuyện rắc rối, cười nịnh khiêm tốn nói:

– Đúng đúng.

Thiếu nữ khinh thường nói:

– Hừ! Tiên hiền gì đó là cái thá gì.

Thiếu nữ nhìn Thánh Hiền Quan một lúc, lạnh lùng nói:

– Thứ này không phải ai cũng được đội, coi chừng rơi đầu!

Thiếu nữ nói xong ngẩng cao đầu đi vào chiến trường cổ.

Trần Duy Chính biến sắc mặt, nhưng không cãi lại.

Đám nam nữ trẻ tuổi không vào chiến trường cổ này, đi lướt qua nó vào chiến trường cổ khác mạnh hơn.

Lục Nhược Hi bất mãn lẩm bẩm:

– Tông chủ, bọn họ khinh người quá đáng! Rõ ràng là bọn họ hoành hành bá đạo nhưng tại sao bắt chúng ta xin lỗi họ? Còn thiên lý không?

Vẻ mặt Trần Duy Chính nghiêm túc nói:

– Ta không biết có thiên lý hay không nhưng sau này ngươi ra ngoài đường phải cẩn thận chút, một khi đắc tội người mạnh hơn ngươi thì tùy thời sẽ vời đến họa diệt thân. Thế giới này là mạnh ăn thịt yếu, coi chừng họa từ miệng mà ra.

Lục Nhược Hi ngây thơ vô tư hỏi:

– Chẳng lẽ không có vương pháp?

Lục Nhược Hi nhỏ tuổi nhất trong các sư huynh sư tỷ, là đệ tử nhập môn trễ nhất, mới vào môn phái không lâu. Đối với đệ tử lâu năm như nhóm Lý Kiến Khôn đã thói quen chuyện như vậy, lứa tuổi như Lục Nhược Hi còn cảm xúc bất bình.

Trong khi Lục Nhược Hi bất bình lẽ công bằng thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Nắm tay của ngươi là vương pháp.

Lý Thất Dạ nhướng mí mắt chậm rãi nói:

– Ngươi muốn vương pháp thì dùng nắm đấm đánh tới khi nào hắn gục xuống thì ngươi là vương pháp.

Chương 3947: Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận (1)

Lục Nhược Hi nghiêng đầu hỏi:

– Vậy có khác gì với bọn họ?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Khác biệt lớn. Nếu ngươi chỉ dùng nắm đấm đánh gục một, hai người thì chỉ giữ vương pháp mà ngươi muốn. Nếu nắm tay của ngươi mạnh đánh ra một khoảng trời, một thế giới thì ngươi chính là vương pháp, ngươi có thể kiến tạo một môn phái, một thế giới công chính công bằng. Đương nhiên ngươi cũng có thể tạo ra thế giới chỉ có ngươi độc tôn. Đến khi đó ngươi là vương pháp, chỉ khác ở chỗ ngươi muốn vương pháp thế nào. Vương pháp, trật tự gì đều dùng vũ lực cường đại để giữ gìn, không có nắm đấm cường đại thì ngươi làm sao giữ gìn vương pháp mình cần? Nên ngươi muốn vương pháp thì trước hết để mình mạnh lên đã.

Lời của Lý Thất Dạ làm đám thanh niên Lý Kiến Khôn lòng rung động. Trước kia bọn họ chỉ muốn cho mình mạnh hơn, muốn tu luyện tốt hơn nữa, luyện công pháp càng cường đại, chưa từng suy nghĩ sâu xa vậy.

Nghe Lý Thất Dạ nói khiến lòng họ rúng động, khiến họ hiểu sâu sắc hơn theo đuổi lực lượng, càng khao khát.

Khi nắm tay của ngươi đủ lớn thì đó là vương pháp! Câu này ẩn chứa quá nhiều thứ, không chỉ có mặt ngoài.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Cơ hội biến mạnh đang ở trước mặt các ngươi, hãy đi tôi luyện, đã đến lúc các ngươi đổ máu. Có ngày những giọt mồ hôi, giọt máu các ngươi đã chảy sẽ đúc nên thế giới các ngươi muốn, tạo ra cuộc đời mà các ngươi muốn.

Trần Duy Chính nghe xong được lợi lớn, lòng rung động mạnh, xúc động nói:

– Sư tổ nói rất có lý, các ngươi hãy nhớ kỹ. Chỉ có trả giá máu và mồ hôi mới tạo ra cuộc đời mình muốn!

Nhóm Lý Kiến Khôn lòng rúng động, hít sâu khom người vái Lý Thất Dạ, lời hắn nói cho bọn họ được lợi nhiều.

Lý Thất Dạ chỉ tế đài đằng trước, ra lệnh:

– Được rồi, bắt đầu đi, lên đài mời Thủy Tổ.

Bên cạnh chiến trường cổ có một tế đài cổ xưa, tuy tế đài đã rách nát nhưng còn toát ra hơi thở thần thánh bàng bạc.

Trong mỗi chiến trường cổ ở Luân Hồi Sơn thành đều có tế đài như vậy.

Nhóm Lý Kiến Khôn nhìn nhau, sửa sang quần áo, trang nghiêm từ từ leo lên tế đài, cung kính lạy dài bia đá đặt trên tế đài.

Lý Thất Dạ chỉ dẫn bọn họ vận chuyển tâm pháp đã tu luyện.

Ong ong ong ong ong!

Trên đỉnh đầu bọn họ hiện ra thiên chương công pháp tỏa hơi thở bàng bạc, từng lũ sáng rũ xuống.

Khi các lũ ánh sáng rũ xuống quanh thân họ giống như vòng bảo hộ che chở cho họ.

Lý Thất Dạ lạnh lùng căn dặn:

– Sau khi đi vào các ngươi sẽ đối diện anh linh đã chết, nhớ kỹ, nếu vòng bảo vệ bị vỡ sẽ được truyền tống về thành. Nếu các ngươi không chống đỡ được thì đến gần tượng Thủy Tổ có thể cho các ngươi hồi sức chiến tiếp. Nhưng truyền tống nhiều lần là làm ta mất mặt.

Nói rồi Lý Thất Dạ chỉ hướng chiến trường cổ.

Đám người Quách Giai Tuệ thế mới thấy trong chiến trường cổ dựng vài pho tượng, các bức tượng không thấy rõ mặt nhưng toát ra hơi thở thần thánh vô thượng, đó là tượng của Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân trong Tiên Ma đạo thống.

Lý Thất Dạ dặn dò:

– Bắt đầu đi. Nếu các ngươi vượt qua được chiến trường cổ này thì đánh tiếp, chiến trường cổ này trừ liên quan lực lượng ra quan trọng hơn là xem đạo tâm của ngươi có thể kiên trì bao lâu. Nếu đạo tâm tan vỡ thì ngươi không chống đỡ được, đây là nơi tốt để tích lũy kinh nghiệm và tôi luyện.

Lý Thất Dạ nghiêm khắc nói:

– Đừng để mới đánh vài vòng đã tan vỡ, ta không chịu nổi mất mặt.

Chuẩn bị xong xuôi nhóm Lý Kiến Khôn đi vào Lý Kiến Khôn, xếp thành đội chậm rãi vào trong chiến trường cổ.

Trước đó Lý Thất Dạ đã truyền dạy trận pháp cường đại cho bọn họ, trận pháp thích hợp bảy người tổ thành, uy lực rất mạnh.

Bùm!

Khi bảy người Lý Kiến Khôn mới đi vào giữa chiến trường cổ thì chiến trường cổ bỗng nứt ra như ngôi mộ cổ nứt nẻ, một cái xác từ dưới đất nhảy lên.

Đó là một người khổng lồ, cơ thể cao hơn nhóm Lý Kiến Khôn một cái đầu, hung thi có bốn cánh tay, hai cánh tay khác mọc hai bên sườn. Bốn cánh tay cầm các kiếm to, cự kiếm cao bằng thân thể, dù kiếm đã rỉ sét nhưng vẫn tràn ngập thần tính.

Nhóm Lý Kiến Khôn nhìn nhau.

Ong ong ong ong ong!

Bảy người phát sáng, trận văn hiện ra dưới chân họ.

Vẫn giữ kiểu đánh trước, Lý Kiến Khôn quát to:

– Giết!

Lý Kiến Khôn một tay cầm thuẫn một tay cầm kiếm, tư thái mạnh nhất lao lên va chạm vào, từng bước một đạp trên mặt đất phát ra tiếng rầm rập nặng nề.

Lý Kiến Khôn chưa lao đến gần xác người khổng lồ thì cái xác lắc mình lao vào đại trận bảy người.

Nhóm Lý Kiến Khôn chưa phản ứng lại đã nghe tiếng kiếm ngân không ngớt, bốn kiếm to dấy lên cơn sóng chém mạnh vào Quách Giai Tuệ.

Quách Giai Tuệ gặp địch vội giơ kiếm chém thẳng vào bốn thanh cự kiếm:

– A!

Rầm!

Quách Giai Tuệ không chịu nổi một kích đó, bị kiếm chém bay hộc máu văng ra ngoài, máu phun tung tóe.

Quách Giai Tuệ bị đánh bay đi chưa rớt xuống đất cái xác to đã đuổi theo ngay, kiếm kéo theo bóng kiếm dài chém xuống.

Quách Giai Tuệ kinh hoàng lật tay giơ thuẫn bảo vệ người.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, cự thuẫn bị đánh nát, kiếm chém vào người Quách Giai Tuệ.

Trần Duy Chính nhìn cảnh đó sợ đứng tim:

– Cẩn thận!

Rầm!

Quách Giai Tuệ trúng kiếm, xương gãy răng rắc. Vòng bảo vệ trên người Quách Giai Tuệ vỡ nát, trong khoảnh khắc nàng biến mất tại chỗ trong tiếng vù vù, đã bị truyền tống đi.

Lúc này nhóm Triệu Trí Đình mới đuổi kịp cái xác to, vây công nó:

– Giết!

Xác to huơ kiếm sắt đánh bùm bùm, trong thời gian ngắn nhóm Triệu Trí Đình không chống cự được bao lâu đã bị xác to đánh bay bị thương nặng.

Trong thời gian ngắn ngủi bọn họ bị đánh nát vòng bảo vệ trên người, trong tiếng vù vù bị truyền ra ngoài chiến trường cổ.

Chỉ thời gian ngắn bảy người Quách Giai Tuệ đánh thua, không chống cự được lâu trong tay xác to.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn họ, hắn nằm trên xe lăn như đang ngủ.

Một lúc lâu sau nhóm Quách Giai Tuệ bị truyền tống đi một lần nữa chạy về lối vào chiến trường cổ.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn họ, lạnh lùng nói:

– Ngốc, chưa dùng đại trận đã bị đánh tan, trình độ như các ngươi ở trên chiến trường đã chết cả ngàn lần!

Nhóm Quách Giai Tuệ xấu hổ cúi đầu, từ lúc họ rèn luyện tới nay đây là kẻ địch mạnh nhất từng gặp.

Thật ra cả nhóm khinh địch, vì trước đó bọn họ tôi luyện tuy có thua nhưng cắn răng vượt qua, làm họ hơi thả lỏng, cho rằng phối hợp ăn ý ít nhất chịu đựng qua một đợt cường công.

Chương 3948: Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận (2)

Lý Thất Dạ tùy tay ném kim sang dược cho họ, lạnh lùng nói:

– Lần sau còn bị đánh gục trong một, hai chiêu thì các ngươi trở lại Hộ Sơn tông đi.

Bình thường Lý Thất Dạ dễ tính nhưng huấn luyện trui rèn là hắn nghiêm khắc hơn ai hết.

Nhóm Quách Giai Tuệ bôi kim sang dược, điều tức. Kim sang dược của Lý Thất Dạ có uy lực rất lớn, trong thời gian ngắn cả đám bị thương nặng liền lấy lại sức.

Lần này không cần Lý Thất Dạ chỉ dẫn, bọn họ mời Thủy Tổ rồi lại bước chân vào chiến trường cổ.

Bùm!

Khi bước chân vào chiến trường cổ, bảy người tuôn ra huyết khí, chân khí cuồn cuộn, phù văn hiện ra quanh thân.

Ong ong ong ong ong!

Trận văn hiện ra dưới chân họ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng động nặng nề như mở ra thần tàng vô thượng, bảy người tràn ngập bảo quang. Mặc dù trên người bọn họ không có dị tượng nhưng dường như thần tàng ẩn trong ngực mỗi người.

Khoảnh khắc này dù đại trận không có phát động công kích nhưng khiến người cảm nhận bọn họ tràn ngập lực lượng bao la bàng bạc. Mỗi người đứng một vị trí, trong phạm vi đại trận bao phủ hình thành biển sức mạnh, lực lượng dâng trào cuồn cuộn không ngớt.

Đây là đại trận tuyệt thế Lý Thất Dạ dạy cho họ: Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận. Đó là đại trận vô thượng Lý Thất Dạ sáng tạo ra, uy lực tuyệt luân không gì sánh được.

Dọc đường bảy người vất vả tu luyện, ma sát với nhau tu luyện đại trận hết sức quen tay.

Nhóm Lý Kiến Khôn không vội vàng tấn công, không cứng rắn công kích, họ chậm rãi đến gần xác to bốn tay, trận thế áp sát đối thủ.

Đinh!

Bốn cự kiếm bay khỏi tay xác chết chém hướng bốn người Quách Giai Tuệ, uy lực tuyệt luân.

Bùm!

Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận như mở ra thần tàng vô cùng, trong tiếng bùm bùm dường như có bốn thần thuẫn bay ra khỏi bảo khố, chặn lại bốn cây cự kiếm chém xuống.

Trong khoảnh khắc Lý Kiến Khôn tấn công:

– Giết!

Kèn xung phong thổi vang, trong tiếng rầm rầm gã từng bước giẫm rung rinh mặt đất, thần tàng mở rộng, bên trong có ngàn vạn thần binh xung phong cùng gã.

Đối diện Lý Kiến Khôn xung phong, xác to bốn tay vỗ bốn chưởng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bàn tay như đè sụp chư thiên nặng nề đánh xuống Lý Kiến Khôn.

Rầm rầm rầm!

Lý Kiến Khôn như mang theo thiên quân vạn mã xông tới cứng rắn đỡ bốn bàn tay đập xuống. Ánh sáng vàng khuếch tán, thần tàng mở ra, dường như có các cột thần hoàng kim chống người Lý Kiến Khôn giúp gã chịu đựng lực lượng trấn áp cường đại vô cùng.

Dù vậy đạo hạnh của Lý Kiến Khôn không đủ, bị chấn liên tục lùi mấy bước.

Nhóm Triệu Trí Đình đã tấn công. Triệu Trí Đình vận chuyển Lăng Hỏa Quyển, lửa ngập trời. Lăng Hỏa Quyển vọt lên cao, thần tàng mở, một con rồng lửa lao ra gầm rống. Rồng lửa giương nanh múa vuốt lao vào xác to bốn tay.

Huynh đệ Lăng Tu bọc đánh hai bên như chim ưng điêu bay. Thần tàng mở, bọn họ hóa thành thần ưng, luyện thành thiết điêu lướt qua.

Vương Học Hoành tấn công, thần tàng mở ra sao giăng đầy trời, hằng hải sa sổ bắn hướng xác to bốn tay.

Lục Nhược Hi nhỏ nhất thì thần tàng mở, thân nàng như rồng lượn dây dưa bám giữ xác to bốn tay.

Cuối cùng Quách Giai Tuệ nhanh như tia chớp, đinh một tiếng thần tàng mở rộng, nàng như thần mâu sắc bén nhất đâm vào ngực xác to bốn tay.

Một kích của Quách Giai Tuệ rất mạnh, trí mạng. Có Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận hỗ trợ, Quách Giai Tuệ đã cầm thần mâu sắc bén nhất, thần tàng rót lực lượng đại đạo cuồn cuộn không ngớt cho nàng.

Phập!

Thần mâu đâm thủng tay xác to bốn tay, dí sát lồng ngực.

Đinh!

Hai thanh kiếm chặn lại một kích trí mạng của Quách Giai Tuệ.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Xác to bốn tay cuồng bạo, từng tiếng kiếm ngân vang, kiếm trận mở ra trên đỉnh đầu nó, kiếm vũ rậm rạp giáng xuống.

Đối diện kiếm trận như mưa giông, nhóm Quách Giai Tuệ rống to, phát huy uy lực Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận đến lớn nhất. Trong tiếng gàm rú inh ỏi, đại trận dựng lên tường thần ngăn từng đợt kiếm trận công kích của xác to bốn tay.

Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận có uy lực siêu lớn, không chỉ phát huy lực lượng nhóm Quách Giai Tuệ còn lâu mới đạt đến, quan trọng hơn là đại trận như kho báu vô thượng, bọn họ muốn cái gì cũng có, trong khoảnh khắc giúp họ xung phong giết địch.

Nhưng bọn họ vẫn quá nhỏ bé, không cách nào phát huy uy lực thật sự của Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Sau nhiều đợt công kích mạnh mẽ thì nhóm Quách Giai Tuệ không đỡ nổi, tấn công mãi không thành công làm họ luống cuống tay chân.

Lý Thất Dạ lạnh lùng quát với Lý Kiến Khôn:

– Ngốc! Thánh Hiền Quan của ngươi không phải vật trang sức, nó là báu vật cường đại không gì sánh bằng, hãy phát huy uy lực của nó!

Ong ong ong ong ong!

Quách Giai Tuệ nhiều lần thúc giục Thánh Hiền Quan khiến nó phát ra lực lượng thần thánh vô cùng cường đại.

Tuy Quách Giai Tuệ nhiều lần cố gáng thúc đẩy Thánh Hiền Quan, mạnh mẽ tấn công xác to bốn tay nhiều lần nhưng không thể cứu vãn thế thua.

Bọn họ đã rối loạn, muốn ổn định lại giữ vững vị trí của mình rất khó khăn. Lúc này bọn họ chỉ đau khổ chống đỡ, lại đánh thua chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Đạo hạnh của nhóm Quách Giai Tuệ vốn kém hoan xa xác to bốn tay, bọn họ chỉ dựa vào uy lực Bảo Kỳ Thất Tinh Thần Tàng Trận và ăn ý phối hợp với nhau để chống đỡ. Bây giờ rối loạn tay chân, bọn họ mất một nửa ưu thế, có thể chống đỡ đến bây giờ đã không dễ dàng, nếu như không có tính dẻo và phối hợp ăn ý rèn luyện trong thời gian này thì họ đã sớm thau thảm.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn họ:

– Ngốc, rút về tượng Thủy Tổ, các ngươi bàn bạc đối sách rồi tấn công tiếp.

Bả người Quách Giai Tuệ chật vật chống đỡ thế cục nghe vậy vừa chiến vừa lùi, cuối cùng họ lùi về pho tượng Thủy Tổ cách họ gần nhất.

Khi họ đến gần pho tượng Thủy Tổ thì vô thượng thiên chương lơ lửng trên đỉnh đầu lăn lộn sau đó vù vù, tượng Thủy Tổ ứng hòa với vô thượng thiên chương trên đầu họ. Tượng Thủy Tổ tỏa ánh sáng, tia sán Thủy Tổ rũ xuống vô cùng thần thánh, chí cao vô địch.

Tượng Thủy Tổ tỏa ra ánh sáng chí cao vô thượng làm xác to bốn tay không dám đến gần, đành đi loanh quanh pho tượng, theo dõi chặt chẽ bảy người. Hễ họ rời khỏi pho tượng Thủy Tổ nửa bước là xác to bốn tay sẽ công kích hung mãnh nhất vào họ.

Trong khi nhóm Quách Giai Tuệ chưa nghĩ ra cách gì, Lý Thất Dạ liếc họ một cái, ra lệnh cho Trần Duy Chính:

– Các ngươi tôi luyện đi, sống chết tùy vào các ngươi. Đi.

Trần Duy Chính hết hồn, nhưng không dám cãi lời Lý Thất Dạ, vội đẩy xe lăn đi.

Chương 3949: Thăm Dò Tranh Cổ

Đi không lâu sau Trần Duy Chính ngoái đầu nhìn nhóm Quách Giai Tuệ:

– Sư tổ, thế này… sợ là có nguy hiểm.

Trần Duy Chính lo cho an nguy của nhóm Quách Giai Tuệ, vì là lần đầu tiên đi xa nhà, hơn nữa lần đầu bọn họ một mình đảm đương một phía.

Tuy lúc trước Lý Thất Dạ ném họ vào các nơi hung hiểm tôi luyện nhưng hắn vẫn có mặt tại chỗ, còn giờ hắn bỏ lại họ trong chiến trường cổ, hỏi sao Trần Duy Chính không lo lắng.

Lý Thất Dạ không có phản ứng gì, hắn ngồi trên xe lăn như đã ngủ.

Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, bảy người Quách Giai Tuệ sợ hết hồn, lòng thầm run. Trước kia họ cũng trải qua sống chết, tôi luyện ở nơi hung hiểm. Nhưng Lý Thất Dạ có mặt cho họ can đảm, tự tin hơn, dù trời sập xuống còn có Lý Thất Dạ chống.

Giờ Lý Thất Dạ rời đi để lại bảy người một mình chiến với chiến trường cổ, khiến họ hoảng.

Vương Học Hoành nhỏ tuổi phập phồng lo sợ hỏi:

– Làm… làm sao giờ?

Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:

– Chúng ta rồi phải tự độc lập, không thể để công tử theo chúng ta suốt, không thì sau này làm sao ra ngoài phiêu bạt?

Trong bảy người Quách Giai Tuệ nhỏ tuổi nhưng đạo tâm kiên định nhất.

Đại sư huynh Lý Kiến Khôn hít sâu khích lệ mọi người:

– Sư muội nói đúng, đã đến lúc chúng ta một mình độc lập, cứ từ từ làm, rồi sẽ có cách.

Lý Thất Dạ mặc kệ bảy người Quách Giai Tuệ, để họ tự rèn luyện. Nếu Lý Thất Dạ luôn nâng đỡ thì bọn họ vĩnh viễn không trưởng thành được, mãi mãi không thể là cường giả thật sự.

Lý Thất Dạ ra lệnh Trần Duy Chính đẩy hắn vào thành cổ gần chỗ này nhất.

Thành cổ này không lớn nhất trong Luân Hồi Sơn thành nhưng là một trong các tòa thành xưa nhất, tức là do Trường Sinh Lão Nhân xây dựng.

Trong Luân Hồi Sơn thành rộng mười vạn dặm có nhiều thành trì, trừ thành cổ ban đầu Trường Sinh Lão Nhân xây ra người đời sau xây thành cổ khác trên dãy núi.

Lý Thất Dạ kêu Trần Duy Chính đẩy hắn vào thành cổ, xe lăn ngừng lại trước cửa thành.

Một pho tượng đá siêu lớn dựng trước cổng thành, là pho tượng Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của Tiên Ma đạo thống. Pho tượng siêu khổng lồ nhưng khó thấy rõ mặt mũi.

Lý Thất Dạ nhìn pho tượng, khẽ thở dài. Bao nhiêu năm đã qua hình dáng lão già vẫn quen thuộc, dù đã không sống trên đời nhưng để lại tài sản vô cùng phong phú.

Lý Thất Dạ kêu Trần Duy Chính đẩy hắn vào thành cổ, hắn không đi nơi khác, thẳng đến tường cổ trong thành.

Mỗi tòa thành cổ trong Luân Hồi Sơn thành có một bức tường cổ, cạnh tường cổ có một đạo đài, là nơi rèn luyện chiến trường cổ thất bại sẽ được truyền tống về.

Tường cổ dường như không có tác dụng gì, mỗi bức tường điêu khắc hình vẽ cổ xưa. Trăm ngàn vạn năm dường như không thể xem hiểu ý nghĩ tranh xưa, ở trong mắt người đời cho rằng tranh cổ chỉ để trang trí.

Tường cổ cắt từ khối đá hoàn chỉnh, đá cực nặng khó phá hoại. Hình vẽ trên vách cổ điêu khắc trực tiếp lên đá.

Mỗi vách cổ có các hình vẽ rất xa xưa, phù văn xưa thâm sâu khó hiểu. Từ vạn cổ đến nay hiếm ai hiểu được ý nghĩa tranh cổ.

Nhưng Lý Thất Dạ xem hiểu, có thể nói hắn coi như kế thừa tất cả của Trường Sinh Tiêu Thị, họ sống dựa vào nhau qua năm rộng tháng dai, ai hiểu Trường Sinh Lão Nhân rõ hơn hắn?

Khi Trần Duy Chính đẩy Lý Thất Dạ đến trước bức tường tranh cổ, hắn nằm trên xe lăn như đang ngủ, dường như không xem tranh.

Trần Duy Chính nhìn Lý Thất Dạ như đang ngủ, gã liếc đạo đài bên cạnh, còn tưởng hắn đang chờ nhóm Quách Giai Tuệ rèn luyện thất bại đi ra.

Lý Thất Dạ đến đây không phải chờ nhóm Quách Giai Tuệ, mục đích thật sự là quan sát các tranh cổ. Lý Thất Dạ không dùng mắt mà xem bằng tâm.

Trong đạo tâm của Lý Thất Dạ trấn áp tồn tại khủng bố vô thượng, hắn chỉ dùng một phần thần thức nhỏ nhoi quan sát tham ngộ huyền bí ẩn trong tranh cổ, nhiều thần thức hơn ở trong đạo tâm tiếp tục trấn áp, tiêu diệt khủng bố vô thượng.

Các bức tranh cổ sâu sắc khó hiểu vô cùng, Trường Sinh Lão Nhân tự tay để lại tất nhiên có ý đồ riêng, chờ người đời sau đào móc phát hiện.

Đương nhiên không thể đến đẳng cấp kia, người có thực lực đó cũng không cách nào tham ngộ các bức tranh cổ. Dù có người xem hiểu huyền bí của tranh cổ nhưng thực lực không đến đẳng cấp đó thì cũng vô dụng.

Lý Thất Dạ yên lặng ngồi, Trần Duy Chính ở một bên chờ đợi, không rõ ý đồ thật sự của hắn.

Trong lúc Trần Duy Chính chờ thì đạo đài liên tục vang tiếng vù vù, nhiều đợt đệ tử tu sĩ bị truyền tống lại đây, tất cả đều bị thương nặng, có người hộc máu.

Bọn họ là những đệ tử tôi luyện gần đây bị thất bại, vòng bảo vệ tan vỡ sẽ bị truyền tống đến thành cổ gần chiến trường cổ nhất ngay.

Trần Duy Chính căng thẳng nhìn chằm chằm đạo đài, gã sợ nhóm Quách Giai Tuệ xuất hiện tại đây. Nếu có người chết trong chiến trường cổ thì gã làm tông chủ sẽ rất bất an.

Quả nhiên, không bao lâu sau nghe tiếng vù vù, Vương Học Hoành trong nhóm bảy người bị truyền tống ra, té ngã dưới đất.

Trần Duy Chính nhìn Vương Học Hoành loang lổ vết máu, lo lắng hỏi:

– Những người khác đâu? Có sao không?

Vương Học Hoành hộc ngụm máu:

– Vẫn đang chiến đấu.

Vương Học Hoành chưa nói xong thì đạo đài vang tiếng vù vù, hai huynh đệ Tu Lãng, Tu Kỳ được truyền tống đến, người có vết thương. Ngay sau đó Lý Kiến Khôn, Triệu Trí Đình bị thương được truyền tống đến.

Cuối cùng là Quách Giai Tuệ, Lục Nhược Hi được truyền tống đến. Đặc biệt Quách Giai Tuệ bị thương thảm nhất, xương vỡ nát đẫm máu, nàng không rên một tiếng.

Hiển nhiên bọn họ lại không thể đánh bại xác to bốn tay, ngược lại bị đánh gục truyền tống về.

Khi thấy Lý Thất Dạ ngồi đó, bảy người rất lúng túng, xấu hổ. May mắn Lý Thất Dạ không nhìn họ, không trách mắng gì, dường như hắn đã ngủ.

Bảy người dùng kim sang dược, vết nhanh chóng khép lại, kim sang dược của Lý Thất Dạ có hiệu quả không gì sánh bằng.

Sau khi phục hồi, Quách Giai Tuệ trầm giọng qáut:

– Đi, chiến nữa!

Quách Giai Tuệ dẫn sáu người khác một lần nữa lao tới chiến trường.

Thật lâu sau nhóm Quách Giai Tuệ lại bị truyền tống trở về, người đầy vết thương, rõ ràng họ lại thua.

Dù vậy nhóm Quách Giai Tuệ không nản lòng, ngược lại càng chiến càng dũng mãnh. Vì khoảng cách thời gian bị truyền tống về càng lúc càng lâu, nghĩ là bọn họ bắt đầu có chiến lược tốt hơn, dần có thực lực đối kháng với xác to bốn tay.

Nhìn bảy người Quách Giai Tuệ bị truyền tống càng lúc càng lâu, Trần Duy Chính thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ phấn đấu đẫm máu trong chiến trường có tiến bộ rất lớn, không để máu chảy uổng phí.

Chương 3950: Kết Thù

Lý Thất Dạ ngồi trước tranh cổ thật lâu, nhóm Quách Giai Tuệ nhiều lần được truyền tống về. Từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ ngồi yên trên xe lăn như đã ngủ, không quan tâm nhóm Quách Giai Tuệ thất bại.

Không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ mở mắt ra, khẽ thở dài cảm khái thì thầm:

– Lão già thật là nhọc lòng, tương lai ai nói chính xác được, tồn tại cường đại nghịch thiên đến mấy cũng thành xương khô.

Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn phía xa, suy nghĩ bay xa.

Nhiều người đi trên con đường này, họ là những người mạnh nhất, ghê gớm nhất, có trí tuệ nhất trong các kỷ nguyên. Nhưng lần lượt từng người hoặc chết hoặc sa đọa.

Người chết thì bi tráng, cuối cùng vì không đủ mạnh, chưa chuẩn bị đầy đủ.

Người sa đọa thật đáng buồn, họ vốn đi trên con đường này cuối cùng đứng về phía đối lập với lý tưởng của mình, thành bộ dạng mà trước kia mình căm thù, trở thành tồn tại mà mình thù hận là chuyện vô cùng đáng buồn.

Loại người sa đọa này trừ thực lực không đủ mạnh, chưa chuẩn bị trọn vẹn còn vì đạo tâm không kiên định.

Tồn tại như Trường Sinh Tiêu Thị có đạo tâm kiên định, đi khắp cửu thiên thập địa, vượt qua các thời đại. Nhưng cuối cùng không thể cứu kỷ nguyên của mình thoát khỏi số mệnh, chỉ có Trường Sinh Tiêu Thị may mắn sống sót, nhưng lưu lạc đến mức này thì lão đã hết đường cứu vãn.

Dù vậy Trường Sinh Tiêu Thị làm nhiều chuẩn bị trong quá trình này, để lại các gợi ý cho người đời sau, hy vọng người đời sau khi bước lên con đường này đừng phạm sai lầm như lão.

Vạn cổ đến nay không nhiều người có tư cách bước lên con đường này.

Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu về suy nghĩ, ra lệnh cho Trần Duy Chính:

– Đi.

Trần Duy Chính giật bắn người:

– Đi?

Trần Duy Chính ngoái đầu nhìn đạo đài, lo lắng hỏi:

– Sư tổ, chúng ta không chờ nhóm Giai Tuệ sao?

Lý Thất Dạ thờ ơ nói:

– Bọn họ sẽ đuổi theo.

Trần Duy Chính hết cách, đành đẩy xe lăn đi đến thành cổ tiếp theo. Lý Thất Dạ vẫn ngồi trước tường cổ, trông như đang ngủ.

Công phu không phụ lòng người, Trần Duy Chính kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc đạo đài truyền tống nhóm Quách Giai Tuệ ra.

Bảy người có mặt đầy đủ, họ bị thương càng nặng, máu chảy ròng ròng, xương vỡ vụn, dù vậy bọn họ rất hưng phấn.

Vương Học Hoành lật đật chống người dậy, cuồng cười nói:

– Ha ha ha! Chúng ta thành công, chúng ta thành công vượt qua chiến trường cổ thứ nhất!

Thì ra bọn họ đánh bại xác to bốn tay đi vào chiến trường cổ thứ hai, nhưng kẻ địch trong này càng mạnh hơn, trong thời gian ngắn đánh gục bảy người, làm tập thể bị thương nặng.

Vết thương trên người nhóm Quách Giai Tuệ nghiêm trọng hơn lần trơcsn hưng làm Trần Duy Chính thở phào, rốt cuộc cả nhóm liều mạng đến đây, chứng minh bọn họ tiến bộ rất lớn.

Trong khi nhóm Vương Học Hoành cuồng cười thì Trần Duy Chính ra hiệu nhỏ tiếng chút:

– Suỵt!

Trần Duy Chính chỉ vào Lý Thất Dạ, ý bảo bọn họ đừng quấy rầy hắn.

Vương Học Hoành lấy lại tinh thần, ngừng bặt tiếng cười, dù vậy mặt hớn hở hưng phấn. Cả đám ngồi xếp bằng dùng kim sang dược. Lý Thất Dạ luyện ra kim sang dược uy lực vô cùng, họ có đứt tay gãy chân vẫn cứu được, có thể nói nếu chân mệnh còn là có thể cứu sống.

Đương nhiên nếu Lý Thất Dạ ra tay thì họ chết hắn cũng có năng lực cứu sống, vì chân mệnh của họ được hắn tỏa định và bảo vệ.

Sau khi phục hồi, nhóm Quách Giai Tuệ phấn khởi tinh thần, không còn bộ dạng bị thương nặng nữa:

– Đi, giết về!

Cả nhóm lại xuất phát đi chiến trường cổ.

Một thời gian sau nhóm Quách Giai Tuệ nhiều lần bị đánh bại, hạ gục. Bọn họ càng chiến càng dữ, khoảng cách bị đánh bại càng dài ra.

Đây cũng là điều Lý Thất Dạ cần, hắn tôi luyện bọn họ không chỉ khiến công lực của họ lên cao, thực lực tăng trưởng cũng rèn luyện sự dẻo dai, ép cạn tiềm lực của họ. Nhiều lần trong phút sống chết khiến họ chịu áp lực lớn, nhận lực lượng càng mạnh.

Quan trọng nhất là đánh bóng đạo tâm của họ, khiến đạo tâm càng kiên định, dù thua thảm nhiều lần cũng chịu đựng được, rút ra bài học trong quá trình thua, tổng kết kinh nghiệm khiến họ càng mạnh mẽ hơn, đạo tâm kiên định hơn.

Lý Thất Dạ cho rằng đạo tâm quan trọng hơn bất cứ cái gì.

Từng có rất nhiều thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nhưng đạo tâm không kiên,, trải qua thất bại từ nay ủ rũ. Có thiên tài tuyệt thế bị thất bại thì lạc đường từ nay đi vào ma đạo.

Cho nên Lý Thất Dạ rèn luyện bọn họ là để đạo tâm của họ kiên định hơn.

Trần Duy Chính không chờ đến nhóm Quách Giai Tuệ công phá chiến trường thứ hai. Vang mấy tiếng rầm bịch, bảy người té trên đạo đài.

Bảy người đẫm máu như vớt ra từ sông máu, vết thương ghê người. Lý Kiến Khôn được huynh đệ Tu Lăng, Tu Kỳ nâng về, hai huynh đệ cũng bị thương nặng nhưng cắn răng cố gắng nâng Lý Kiến Khôn. Vương Học Hoành thì bị chém đứt tay, ngực Quách Giai Tuệ bị kiếm đâm thủng. Họ vừa được truyền tống đến đây liền té ngã dưới đất không bò dậy nổi.

Trần Duy Chính thấy cảnh đó giật mình kêu lên:

– Chuyện gì xảy ra?!

Trần Duy Chính sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội xông lên. Xem xét vết thương trên người nhóm Lý Kiến Khôn, Trần Duy Chính hút ngụm khí lạnh. Bảy người còn sống trở về đã là kỳ tích, bọn họ chỉ còn lại một hơi thở.

Trần Duy Chính sợ đứng tim, vì mấy lần trước tuy họ thua chiến trường cổ nhưng vết thương càng lúc càng nhẹ. Lần này bị thương nặng đến nỗi suýt không giữ được mạng khiến Trần Duy Chính điếng hồn.

Lý Thất Dạ mở mắt ra, vươn tay hút nhóm Quách Giai Tuệ lại gần, đại đạo cuốn qua như dược lô phong bảy người vào dược lô đại đạo, trông như kén tằm.

Trần Duy Chính nhìn kén tằm lớn, lòng rung lên, nín thở thầm cầu nguyện bảy người đừng bị gì. Vì Hộ Sơn tông nuôi dưỡng ra hạt giống như họ đã rất khó khăn.

Lý Thất Dạ ra tay làm sao không cứu sống được. Thật lâu sau bóc một tiếng dược lô đại đạo nứt ra, biến mất. Bảy người Quách Giai Tuệ té dưới đất.

Bảy người nguyên vẹn khỏe khoắn đứng lên.

Bảy người Quách Giai Tuệ quỳ lạy dưới đất:

– Đa tạ ơn cứu mạng của sư tổ / công tử.

Sau khi cả nhóm đứng dậy, Trần Duy Chính lo lắng hỏi:

– Chuyện gì xảy ra?

Trần Duy Chính nhìn ra được bảy người Quách Giai Tuệ tuyệt đối không phải bị anh linh trong chiến trường cổ bị thương, nhìn là biết gặp cường địch.

Bảy người nhìn nhau.

Vương Học Hoành căm giận nói:audio coi am

– Là họ Chu bị thương chúng ta!

Trần Duy Chính nhíu mày hỏi:

– Họ chủ? Là vị nào?

Trần Duy Chính vắt óc nghĩ không ra có kẻ thù họ Chu nào.

Triệu Trí Đình trả lời:

– Thưa tông chủ, là nhóm người chúng ta gặp ở lối vào chiến trường cổ, nữ nhân dẫn đầu họ Chu, tên Chu Tư Tình, đệ tử của Trung Vực Thánh Địa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 12 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)