Đế Bá Audio Podcast
Tập 789 [Chương 3941 đến Chương 3945]
❮ sautiếp ❯Chương 3941: Một Mối Hôn Nhân (1)
Lý Kiến Khôn cũng nhận ra lão nhân kỳ kỳ, có gì lạ thì gã không nói cụ thể được.
Khi lão nhân cầm tay Lý Thất Dạ, không chỉ Trần Duy Chính, ngay cả Lý Kiến Khôn, Quách Giai Tuệ cũng căng thẳng thần kinh.
Lão nhân dường như hoàn toàn không thấy đám Trần Duy Chính hồi hộp, lão cầm bàn tay Lý Thất Dạ, tay kia lão mò trong túi lấy ra một cái kính lão, xem kỹ vân tay của hắn.
Lục Nhược Hi nhỏ tuổi nhất ngây thơ hồn nhiên, chống cằm chớp mắt tò mò nhìn:
– Thế nào hả lão nhân gia? Tướng tay của sư tổ chúng ta ra sao?
Nhìn dáng vẻ của Lục Nhược Hi, tông chủ Trần Duy Chính dở khóc dở cười. Nha đầu này không hiểu đường đời, thật ngây thơ hồn nhiên, đến bây giờ còn chưa nhận ra lão nhân có vấn đề.
Lão nhân nghiên cứu một lúc lâu sau tháo mắt kính lão xuống, lớn tiếng khen:
– Diệu, diệu, rất diệu, cực diệu.
Lục Nhược Hi tò mò hỏi:
– Diệu thế nào?
Lão nhân cười bí hiểm:
– Tướng tay này rất diệu, rất xứng với anh đầu nhà chúng ta. Tướng tay này có tướng phu thê với nh đầu nhà chúng ta, trời đất tạo nên một đôi, bọn họ sinh ra nên là phu thê.
Lục Nhược Hi nghe lão nhân nói, khó tin bảo:
– Khoa trương vậy sao?
– Đúng vậy!
Lão nhân hớn hở nói với Lý Thất Dạ:
– Tiểu ca, ngươi cực kỳ xứng đôi với anh đầu nhà chúng ta, tướng phu thê, hay ngươi và ta làm sui gia đi? Lão hủ cảm thấy ngươi sẽ thích nha đầu, mà nha đầu nhà chúng ta cũng sẽ thích ngươi.
Lục Nhược Hi hớn hở lắc đầu nói:
– Lão nhân gai hiểu lầm, sư tổ chúng ta là cao nhân…
Lục Nhược Hi chưa nói hết câu đã bị Trần Duy Chính kéo sang một bên.
Lão nhân hắng giọng tiếp tục bảo:Nguồn truyện audio Podcast
– Nha đầu nhà chúng ta luôn tự cho mình rất cao, tuy rằng nha đầu không nói ra nhưng lão già ta đây thấy rõ. Mắt nha đầu luôn nhìn lên cao, không thèm để mắt đến nam nhi trong thiên hạ, không thích nam nhi nào. Ài, nàng cũng không còn nhỏ nhưng cứ gây sức ép, không tìm một nhà khá giả gả cho rồi. Bây giờ thật tình cờ.
Lão nhân vỗ đùi cái đét nói:
– Lão hủ thấy tiểu ca và nha đầu nhà ta rất xứng, các ngươi ghép thành một đôi đi. Ha ha, xem như hoàn thành tâm nguyện của lão già ta, tương lai sớm ôm nhóc mập mạp.
Nói tới đây lão nhân nhe răng cười như đã được ôm tôn tử mập ú.
Lục Nhược Hi đã bị kéo sang một bên nhưng nghe lão nhân bắt ép ghép cặp sư tổ của mình thì lầu bầu:
– Lão nhân gia, sư tổ của chúng ta ánh mắt khá cao, không phải ai cũng có thể xứng đôi với sư tổ.
Lục Nhược Hi ngây thơ hoạt bát, Trần Duy Chính cũng bó tay với nàng, không ngăn cản nàng nữa, cười khổ.
Lão nhân nghiêm túc nói:
– Vậy thì càng là một đôi, nha đầu nhà chúng ta và tiểu ca quá xứng. Nha đầu nhà chúng ta cái khác không dám nói nhưng rất xinh đẹp, đẹp như tiên, đẹp vô song, khuynh quốc khuynh thành, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân trên đời. Tư chất của nha đầu thì càng khỏi phải nói, băng tuyết thông minh, thông tuệ vô song, trí như biển rộng…
Nói đến nha đầu nhà mình lão nhân mặt mày hớn hở, phấn khích khoe nha đầu thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị, chỉ trên trời mới có, cõi trần khó gặp.
Nghe lão nhân khen nha đầu ba hoa chích choè như mỹ nữ số một Tiên Thống giới, Lục Nhược Hi nghi ngờ hỏi:
– Thật sự tốt vậy sao?
Lão nhân nghiêm nghị nói:
– Đương nhiên! Nếu nha đầu nhà chúng ta lộ mặt thì tất cả cô nương trên đời đều bị lu mờ, tự biết xấu hổ.
Lục Nhược Hi chống cằm tò mò hỏi:
– Nếu cô nương nhà các người xinh đẹp vô song, thông minh tuyệt đỉnh như vậy chắc người đến cửa cầu thân nối liền không dứt, tuấn kiệt trong thiên hạ tùy nàng chọn lựa, vậy tại sao còn muốn phối với sư tổ chúng ta?
Lục Nhược Hi ngây thơ làm Trần Duy Chính cười khổ, không quát ngăn nàng.
Lão nhân không giận, nghiêm túc nói:
– Cái này thì ngươi không hiểu, tuấn kiệt bình thường làm sao xứng với nha đầu nhà chúng ta. Nha đầu không thèm tài tử, thiên tài trong thiên hạ, mấy thiên tài đó làm sao bằng một phần vạn của nha đầu, hơn nữa…
Lão nhân hắng giọng:
– Hôn nhân quan trọng là duyên phận, lão hủ thấy nha đầu nhà chúng ta và tiểu ca rất có duyên, bọn họ là trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi, trời tác hợp…
Nghe lão nhân khẳng định, Lục Nhược Hi phản bác:
– Nhưng sư tổ chúng ta còn chưa gặp mặt cô nương nhà các người, hai người không quen nhau thì sao bỗng trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi được?
Lão nhân nghiêm túc nói:
– Đây mới là điều huyền diệu nhất, nhìn tướng tay của hai người là biết họ có tướng phu thê. Lão phu ta xem tướng cho người cả đời chưa từng xem nhầm, tuyệt đối không sai được, hai người đúng là trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi.
Lục Nhược Hi bị gợi lòng tò mò, xòe tay mình ra vui vẻ yêu cầu:
– Thần kỳ vậy sao? Lão nhân gia xem tướng tay của ta thế nào?
Lão nhân không nắm tay Lục Nhược Hi, chỉ nhìn sơ bàn tay nàng, nhẹ lắc đầu nói:
– Xem tướng phải coi duyên phận, nếu không có duyên mà cưỡng ép giải tướng là tiết lộ thiên cơ, không được, không được.
Thấy lão nhân không chịu xem tướng tay cho mình, Lục Nhược Hi lẩm bẩm:
– Nhỏ mọn.
Lão nhân mặc kệ Lục Nhược Hi, lão quay sang nhìn Lý Thất Dạ, hớn hở nói:
– Khó được duyên phận như vậy thật là đi mòn gót giày không thấy, được đến không mất công. Nếu tiểu ca không có ý kiến vậy hãy phối thành một đôi với nha đầu nhà chúng ta, trở thành phu thê đi.
Lão nhân thốt lời làm đám người Lý Kiến Khôn quay sang ngó nhau, đây là lời câu hôn khoa trương mà khó tin nhất từng thấy, hai người chưa gặp mặt đã yêu cầu đính hôn.
Lão nhân cười tủm tỉm:
– Ưm, tiểu ca không nói gì tức là không có ý kiến, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi. Hôm nào tiểu ca có rảnh nhớ đến nhà chúng ta cầu hôn, cưới nha đầu…
Lão nhân tự ý quyết định làm Trần Duy Chính đứng tim, vội khuyên nhủ:
– Lão tiên sinh, không được, không được! Sư tổ phong kín lục giác, không nghe không thấy mọi việc bên ngoài. Sư tổ không nghe thấy lão nhân gia nói gì chứ không phải đồng ý đề nghị của lão đâu.
Lão nhân phớt lờ Trần Duy Chính, háo hức nói:
– Không sao không sao, quyết định vậy đi. Tiểu ca và nha đầu chúng ta kết thành nhân duyên sẽ là việc lớn oanh động nhất thời đại này, sẽ thành giai thoại khiến người đời truyền tụng.
Nói đến đây lão nhân thò tay vào ngực mày mò, lấy một thứ ra. Từng luồng sáng màu xanh ngọc tỏa sáng, đó là một ngọc bội.
Chương 3942: Một Mối Hôn Nhân (2)
Ngọc bội xanh biếc, ngọc bội lơ lửng như một thế giới xanh biếc. Dường như đây không phải ngọc điêu khắc ra mà là tế luyện hồ nước thành ngọc bội, sóng gợn lăn tăn. Trên ngọc bội có đồ án vô cùng phức tạp rồi lại không xem hiểu, vì ngọc bội này không phải hoàn chỉnh, nó chỉ có một nửa.
Người không biết hàng khi thấy ngọc bội này cũng biết đó là báu vật ghê gớm. Người có thể lấy ra ngọc bội như vậy tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, có thể tưởng tượng của cải người đó dày cỡ nào.
Lão nhân cười tủm tỉm nói:
– Ha ha, đây là vật đính hôn. Nha đầu nhà chúng ta cũng có một khối, ghép lại với nhau là miếng ngọc hoàn chỉnh. Hôm nào tiểu ca tới cửa cầu hôn cứ cầm miếng ngọc bội này đến là được.
Lão nhân nói xong đeo ngọc bội vào cổ Lý Thất Dạ.
Trần Duy Chính hết hồn nhìn lão nhân thật sự đeo ngọc bội cho Lý Thất Dạ, gã muốn ngăn cản nhưng đã muộn:
– Lão nhân gia!
Đeo ngọc bội cho Lý Thất Dạ xong lão nhân thỏa mãn nói:
– Được rồi, rốt cuộc lão hủ hoàn thành tâm nguyện, nên đi thôi.
Lão nhân mở dù giấy ra, trước khi đi nói một câu:
– Tiểu ca nhớ sớm đến cầu hôn, đừng để nha đầu nhà chúng ta chờ lâu quá.
Lão nhân bước ra khỏi đình.
Đám người Quách Giai Tuệ trợn mắt há hốc mồm nhìn, với một thiếu nữ thì gả cho người là việc lớn cả đời. Trưởng bối sẽ hết sức thận trọng trong việc vãn bối gả cho người, nhưng lão nhân làm rất qua loa. Hai nam nữ chưa gặp mặt đã ghép thành đôi, còn để lại vật đính hôn ngay.
Đây là cuộc đính hôn qua loa không đáng tin nhất bọn họ từng gặp, chuyện như vậy đừng nói trong thế tục, dù ở giới tu sĩ cũng coi như kinh thế hãi tục.
Trần Duy Chính lấy lại tinh thần la hoảng:
– Lão nhân gia…!
Trần Duy Chính vội vàng đuổi theo nhưng ngoài đình chẳng còn bóng dáng lão nhân đâu.
Đám người Lý Kiến Khôn ngó quanh bên ngoài:
– Không thấy!
Ngoài lương đình chẳng có lão nhân nào, đường cổ vắng tanh.
Đám đệ tử trẻ Lý Kiến Khôn nhìn đường cổ vắng vẻ, ngơ ngác nhìn nhau. Mới rồi rõ ràng thấy lão nhân bước ra khỏi đình mà sao chớp mắt đã biến mất.
Lục Nhược Hi ngây thơ khờ dài hết hồn hét lên, lùi một bước:
– Chúng… chúng ta gặp quỷ rồi sao?
Mấy ngày nay bọn họ ra sống vào chết, không biết chém giết bao nhiêu quái thú, lá gan đã rất lớn. Nhưng Lục Nhược Hi là thiếu nữ, nhắc tới quỷ vẫn sợ hết hồn, nổi da gà.
Triệu Trí Đình nghe Lục Nhược Hi nói cũng thấy xung quanh ớn lạnh:
– Không thể nào!
Trần Duy Chính lắc đầu, khẽ thở dài:
– Trên đời làm gì có quỷ, dù có cũng chỉ là quái vật quấy phá. Chúng ta gặp cao nhân.
Quách Giai Tuệ nhìn ngọc bội đeo trên cổ Lý Thất Dạ, hỏi:
– Phải làm sao đây tông chủ?
Nhắc tới việc này làm Trần Duy Chính nhức đầu:
– Ta cũng không biết.
Đột nhiên sư tổ của họ có mối hôn sự, bỗng có một vị hôn thê chưa từng gặp mặt. Hôn sự quyết định trong khi sư tổ hôn mê ngủ say, chết cái là đám vãn bối bọn họ đều có mặt, thành nhân chứng cho cuộc đính hôn.
Lý Kiến Khôn nhìn ra ngoài, mưa rơi tí tách đã tạnh:
– Hết mưa rồi.
Nói cũng kỳ, lão nhân vừa rời đi nước mưa liền ngừng rơi.
Trần Duy Chính nói:
– Chúng ta đi thôi.
Trần Duy Chính nhức óc, nếu lúc này Lý Thất Dạ tỉnh lại thì dễ làm, gã không thể tự quyết định chuyện lớn vậy được. Trong lòng ngông cuồng biết rõ lão nhân là cao nhân đáng sợ, gã có muốn ngăn cản cũng không làm được.
Khi nhóm Trần Duy Chính định lên đường thì nghe tiếng niệm phật:
– A di đà phật.
Một người xuất hiện trước lương đình đường đi của bọn họ, đó là một hòa thượng, mặc cà sa. Cà sa đã mất màu sắc vốn có, giặt nhiều lần làm phai màu trở nên trắng.
Hòa thượng mặc cà sa thẳng thớm, dường như đặc biệt sửa soạn trước khi ra khỏi cửa, tùy thời tùy lúc giữ bộ dạng gọn gàng sạch sẽ.
Không nhìn ra tuổi của hòa thượng, nói y già nhưng đôi mắt sáng rực như mắt của thanh niên hai mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, tràn ngập sức sống. Nói y trẻ tuổi nhưng lông mày đã trắng, năm tháng để lại dấu trên nét mặt, đã trải qua phong sương, qua bao khó khăn cõi đời.
Hòa thượng như vậy xuất hiện trước cửa lương đình chặn đường đi của nhóm Trần Duy Chính, rũ mi mắt xuống hai tay chắp vào nhau như tăng lữ hóa duyên.
Trần Duy Chính nhìn hòa thượng chặn trước cửa, gã không muốn sinh sự, chắp tay chào lại:
– Thiền sư.
Trần Duy Chính cố ý nhường đường cho hòa thượng vào trước.
Hòa thượng bước tới, chắp tay chào, niệm phật:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Thí chủ cùng ta kết duyên lành không?
Nghe hòa thượng hỏi, Trần Duy Chính tim rớt cái bịch, gã móc vàng bạc ra đưa cho hòa thượng, chắp tay nói:
– Thiền sư, vì ra ngoài vội vàng không chuẩn bị lễ cúng dường, ta xin đưa chút tiền nhang đèn cho chùa, xin thiền sư vui lòng nhận cho.
Hòa thượng không nhận vàng bạc trong tay Trần Duy Chính, vẫn chắp tay vào nhau, mắt như thủy triều nhìn Lý Thất Dạ:
– Bần tăng có duyên với vị thí chủ này nên đến kết duyên lành.
Nghe hòa thượng nói làm Trần Duy Chính biến sắc mặt, lòng thầm la nguy rồi, hòa thượng không phải đến hóa duyên mà là nhằm vào sư tổ của bọn họ.
Trần Duy Chính cười gượng:
– Thiền sư nói đùa, sư tổ chúng ta không bước ra khỏi cửa
Lục Nhược Hi ngây thơ khờ dại tò mò hỏi:
– Mới rồi có lão tiên sinh cũng nói khuê nữ nhà bọn họ có duyên với sư tổ chúng ta, kết thân với sư tổ. Không lẽ nhà hòa thượng cũng có khuê nữ gả cho sư tổ?
Lời nói ngây thơ làm Trần Duy Chính hắng giọng ra hiệu nàng đừng nói tiếp:
– Khụ!
Đám người Lý Kiến Khôn suýt bật cười nhưng không dám cười ra tiếng, cố nén trong bụng.
Hòa thượng không tức giận, chắp tay nói:
– Thiện tai, thiện tai. Bần tăng chỉ có một người đơn độc, không có nhi nữ. Nếu thí chủ đồng ý đi cùng bần tăng thì ba ngàn giai lệ trong cổ quốc của ta mặc cho thí chủ chọn.
Lục Nhược Hi vốn không muốn nói chuyện bỗng bị gợi lòng tò mò hỏi:
– Thật hay giả? Cổ quốc của các người có ba ngàn giai lệ?
Hòa thượng nghiêm túc nói:
– Người xuất gia không nói dối. Cổ quốc của ta có ức vạn con dân, ngàn vạn đạo môn, công chúa thánh nữ đều là quốc sắc thiên hương, giai lệ trên cõi đời.
Lục Nhược Hi nghiêng đầu:
– Chuyện tốt vậy cũng có?
Lục Nhược Hi thầm lấy làm lạ liếc hướng sư tổ. Mới rồi lão tiên sinh đòi gả khuê nữ nhà mình cho Lý Thất Dạ bằng được, giờ hòa thượng đến mở miệng đã nói cổ quốc có ba ngàn giai lệ mặc cho hắn chọn. Thật không tin được, trên đời có diễm phúc vậy sao? Như nằm mơ giữa bàn ngày, thịt từ trên trời rớt xuống.
Chương 3943: Hòa Thượng Và Thiếu Nữ
Đám đệ tử trẻ Lý Kiến Khôn, Quách Giai Tuệ ngó nhau, chuyện tốt như vậy mơ mộng cũng không dám mơ, giờ đột nhiên rớt trúng sư tổ.
Trong nhóm chỉ có Trần Duy Chính là rầu rĩ, tuy chuyện này nghe như vàng từ trên trời rớt xuống nhưng gã biết người đến không có ý tốt, đời này làm gì có bữa cơm miễn phí.
Trong lúc nhóm Quách Giai Tuệ lấy làm lạ thì một giọng nói trong trẻo như vàng anh hót vang lên:
– Từ khi nào đại sư làm nguyệt lão vậy?
Nhóm Trần Duy Chính vụt ngẩng đầu lên. Từ khi nào có một thiếu nữ đứng ở lối vào lương định, không ai phát hiện nàng đứng đó từ bao giờ, dường như nàng luôn ở đó, giống như u linh không ai nhìn thấy nàng.
Thiếu nữ mặc đồ rộng thùng thình, áo xanh bao người khó thấy vóc dáng yêu kiều, nhưng mờ hồ nhìn dáng người vô cùng xinh đẹp dưới lớp áo xanh. Nàng rất bí ẩn, đầu đội mũ xanh, mũ lớn che khuất khuôn mặt, che luôn nửa người. Làm người nhìn cảm giác thiếu nữ tựa như đóa hoa ẩn trong mây mù, tràn ngập bí ẩn không thể thấy rõ mặt mũi của nàng.
Một nữ nhân như vậy đột nhiên xuất hiện ở lối vào lương đỉnh làm nhóm Trần Duy Chính hết hồn. Trần Duy Chính thầm giật mình, lần này tệ rồi đây, mới đi một lão tiên sinh giờ đến một hòa thượng, một nữ nhân bí ẩn, thật sự là người đến không thiện.
Hòa thượng thấy thiếu nữ kia vội hành lễ nói:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Không biết bần tăng nên xưng hô thế nào? Gọi sư tỷ hoặc sư thúc?
Đám người Trần Duy Chính thầm kinh, nhìn ra được hòa thượng khá lớn tuổi nhưng dường như địa vị, thứ bậc của thiếu nữ càng cao, lạ là hai người không quen nhau.
Nữ nhân mặc áo xanh hơi khom người chậm rãi nói:
– Không dám, luôn nghe tiếng của sư huynh, không ngờ mới xuống núi đã gặp sư huynh.
Hòa thượng chắp hai tay cung kính hỏi thăm:
– Thiện tai, thiện tai, thì ra là sư muội. Tổ tông có khỏe không?
Nữ nhân áo xanh lắc đầu nói:
– Không tiện nói.
Hòa thượng lại niệm phật, vẻ mặt cung kính hành lễ lớn về một hướng:
– A di đà phật.
Hòa thượng ba quỳ chín lạy xong mới bảo:
– Đệ tử không thể gặp lại tổ tông, nhờ sư muội hôm nào hỏi thăm giùm ta.
Thiếu nữ áo xanh nhẹ gật đầu, nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Hắn và ta có duyên.
Tuy không nhìn rõ khuôn mặt thiếu nữ áo xanh nhưng khi ánh mắt nàng nhìn chăm chú, qua lớp vải xanh cảm giác mắt nàng xinh đẹp như vì sao.
Thiếu nữ áo xanh thốt lời làm đám Lý Kiến Khôn nhìn nhau, mới rồi lão tiên sinh nói sư tổ có duyên với khuê nữ nhà lão, hòa thượng nói sư tổ có duyên với y, giờ thiếu nữ áo xanh cũng nói hắn có duyên với nàng.
Dường như sư tổ đều có duyên với người trong thiên hạ, đi đâu đều gặp duyên phận.
Lục Nhược Hi hoạt bát nghịch ngợm chống cằm hỏi:
– Không lẽ ngươi cũng muốn gả cho sư tổ chúng ta?
Thiếu nữ áo xanh nhìn Lý Thất Dạ:
– Không, ta sẽ ở lại bên cạnh hắn, trông chừng hắn.
Thiếu nữ áo xanh mới dứt lời hòa thượng liền niệm phật, hai tay chắp vào nhau từ tốn nói:
– A di đà phật. Đây là ý của sư muội hay của tổ tông?
Thiếu nữ áo xanh nhìn sang hòa thượng, nói thật:
– Thưa sư huynh, tổ tông không tiện nói nhiều. Ta vào đời để kết nghiệp duyên này, hắn là nghiệp duyên của ta.
Hòa thượng chắp tay nói:
– Thiện tai, thiện tai, nếu không phải ý của tổ tông thì tốt rồi, tốt rồi. E rằng bần tăng không cùng cái nhìn với sư muội. Thí chủ có duyên với ta, ta sẽ độ hóa hắn, phổ chiếu chúng sinh, độ hóa tam sinh.
Thiếu nữ áo xanh liếc hòa thượng:
– Sư huynh cho rằng hắn là cứu tinh của sư huynh sao?
Hòa thượng lắc đầu nói:
– Thiện tai, thiện tai. Trong lòng bần tăng chỉ có phật, nhưng lo cho thương sinh, phổ độ chúng sinh. Bần tăng và thí chủ có duyên, để tránh có ngày thí chủ rơi vào ma đạo, tai họa thương sinh.
Đám người Lý Kiến Khôn ngó nhau, sao đột nhiên dính dáng đến ma đạo?
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu chậm rãi nói:
– E rằng cái nhìn của ta trái ngược hoàn toàn với sư huynh. Trời sẽ biến, hung nhân ra. Trên đời sẽ có người bình định đại hung, ta cho rằng hắn là người gỡ chuông đó, là người có cơ hội trở thành đại thế tương lai.
Trần Duy Chính nghe hai người đối thoại, lẩm bẩm:
– Trời sẽ biến, hung nhân ra.
Dường như gã có nghe qua câu nói này, mấy năm trước câu này khá nổi tiếng.
Hòa thượng chậm rãi nói:
– Xem ra thuật tính của sư muội đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh. Nhưng sư muội vào đời lấy duyên lành nói chuyện thiên hạ, nếu sư muội mở thiên nhãn có lẽ sẽ nhìn thấu ma khí.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Lý Thất Dạ, lắc đầu nói:
– Ta hiểu khác sư huynh, tuy ta vào đời nhưng rời khỏi đời, không giống sư huynh người ở trong đời nhưng muốn ra khỏi đời. Sư huynh nói ta lấy duyên lành nói chuyện thiên hạ là sai rồi, ta dùng hiềm ức lớn nhất nhìn người.
Thiếu nữ áo xanh tạm dừng rồi nói tiếp:
– Ta mở được thiên nhãn, theo ta thấy hắn có ma khí không phải trong lòng hắn có ma, chẳng qua ma muốn ngủ đông trong hắn. Đại thế đã mở, bí mật đại thế dính dáng đến hắn, có thể gỡ bỏ dấu hiệu đại hung.
Hòa thượng chắp hai tay từ tốn hỏi:
– Sư muội định làm gì? Sư muội giữ hắn bên cạnh muốn bảo vệ hắn? Không cho Thiên Ma ngủ đông trong hắn?
Thiếu nữ áo xanh không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Vậy còn sư huynh định làm gì?
Hòa thượng chắp hai tay, biểu tình nghiêm túc trả lời:
– A di đà phật, bần tăng là người xuất gia, lòng lo thiên hạ, bần tăng sẽ độ hóa hắn.
Thiếu nữ áo xanh bật cười:
– Độ hóa?
Tuy vải xanh che mặt nàng, không thấy nụ cười của nàng, nhưng khi nàng cười tựa như trăm hoa đua nở.
Thiếu nữ áo xanh cười hỏi:
– Sư huynh nói độ hóa là cái gì? Sư huynh muốn khiến hắn quy y vào phật môn của mình? Hay sư huynh muốn giết hắn? Hoặc giam cầm hắn?
Đám người Trần Duy Chính nghe thiếu nữ áo xanh nói giật nảy mình, ánh mắt khác lạ nhìn hòa thượng, tràn đầy cảnh giác. Trong lòng đám người Trần Duy Chính lúc này xem hòa thượng là kẻ thù.
Hòa thượng rũ mi mắt xuống, chắp tay chậm rãi nói:
– Sư muội nói quá lời, người xuất gia lòng từ bi sao dám nói giết ai, không thể dễ dàng khai sát giới.
Thiếu nữ áo xanh cười khẽ bình tĩnh nói:
– Người chết trong tay sư huynh ít sao?
Hòa thượng chắp tay nói:
– Thiện tai, thiện tai. Phật độ người có duyên, bần tăng chỉ đón bọn họ đi thế giới cực lạc, đó là một loại giải thoát.
Đám người Trần Duy Chính nghe màn nổi da gà, hòa thượng nói như lời phật dạy, như rất nhân từ, nhưng nghiệm kỹ thì cảm giác biển máu ngập trời, dường như hòa thượng một mình đồ trăm vạn là siêu độ vong linh.
Chương 3944: Là Địch Là Bạn
Lục Nhược Hi tò mò hỏi hòa thượng:
– Cái gọi là đưa người đi thế giới cực lạc là giết người ta sao?
Trần Duy Chính đứng tim, vội kéo Lục Nhược Hi lại gần mình, gã sợ hòa thượng đột nhiên giết nàng.
Hòa thượng chắp hai tay vào nhau chân thành nói:
– Thiện tai, thiện tai. Độ người đi cực lạc là trách nhiệm của bần tăng. Phật gia có câu buông đồ đao, tại chỗ thành phật. Bần tăng chẳng qua giải thoát cho bọn họ, buông xuống thân ma phàm thế, thoát thai thăng vào cực lạc, tại chỗ thành Phật.
Lục Nhược Hi nghe hiểu lời của hòa thượng:
– Thì ra là giết người.
Tổng kết đơn giản là hòa thượng nói nghe như từ bi nhân hậu, lời ít mà ý nhiều.
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu nói:
– Sư huynh đã đi lệch đại đạo của tổ tông. Tổ tông xem thấu thiên hạ, thôi diễn vạn cổ chỉ cầu cách giải cứu chúng sinh. Sư huynh được gọi là lòng dạ Bồ Tát, thủ đoạn sấm sét, không thấy giải cứu thiên hạ, không thấy bình định ma loạn, chỉ tăng thêm chấp niệm cho mình.
Hòa thượng xấu hổ lắc đầu nói:
– Thiện tai, thiện tai. sư muội nói có lý, so với tổ tông vĩ ngạn, lão nhân gia cao xa thì đệ tử chỉ là kẻ trần tục nhỏ bé, góp chút sức mọn cho đời.
Thiếu nữ áo xanh nhẹ lắc đầu nói:
– Ta nghe trưởng bối nói năm xưa sư huynh bái kiến tổ tông, tổ tông rất khen ngợi sư huynh. Đáng tiếc sư huynh chấp niệm quá nặng, khó thể phổ độ chúng sinh.
Hòa thượng chắp tay nghe chỉ dạy:
– Thiện tai, đệ tử thẹn với tổ tông.
Thiếu nữ áo xanh không nói nhiều nữa, nàng nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Hắn có duyên với ta, kết nghiệp duyên cùng ta. Ta muốn mang hắn đi, hy vọng sư huynh đừng ngăn cản.
Hòa thượng chắp tay từ tốn nói:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai. E rằng khiến sư muội thất vọng, thí chủ cũng có duyên với bần tăng. Bần tăng muốn kết duyên lành với thí chủ, phổ độ chúng sinh, cứu tế thương sinh.
Hòa thượng không nhường một bước.
Nghe hai người đối thoại, nhóm Lý Kiến Khôn nhìn thiếu nữ áo xanh lại ngó hòa thượng, cảm thấy sư huynh muội thật là hai người kỳ lạ. Từ đối thoại thì dường như họ có cùng một lão tổ tông rồi lại không cùng môn phái, nói chuyện với nhau khách sáo nhưng rất tôn trọng đối phương, nhưng không nhường một bước.
Thiếu nữ áo xanh chậm rãi nói:
– Nói vậy là sư huynh nhất quyết giành với ta?
Hòa thượng chắp tay nghiêm túc nói:
– Thiện tai, thiện tai. Bần tăng và thí chủ có duyên, duyên này rất sâu nên mong sư muội thứ lỗi.
Lúc này hai người nói chuyện vẫn rất khách sáo nhưng nhóm Trần Duy Chính tin rằng một lời không hợp sẽ đánh túi bụi.
Thiếu nữ áo xanh kiên quyết nói:
– Sư huynh, hắn là nghiệp duyên của ta, ta vào đời vì hắn, không kết nghiệp duyên này ta sẽ không về núi. Nên xin sư huynh thứ lỗi, sư huynh nhường một bước được không?
Hòa thượng chắp tay:
– A di đà phật, bần tăng cũng muốn giúp sư muội một tay, nhưng thí chủ liên quan thương sinh, bần tăng cũng bất lực.
Con ngươi thiếu nữ áo xanh co rút, mắt rực rỡ như ánh sao cực kỳ chói mắt:
– Nói vậy là giữa ta và sư huynh phải có một trận đánh. Ta chiến với sư huynh, nếu ai thua người đó sẽ rút lui, sư huynh thấy sao?
Vẻ mặt hòa thượng trang trọng nói:
– Bần tăng cũng có ý này, bần tăng muốn lĩnh giáo Dịch Kiếm bảo điển của sư muội. Lúc gặp trong núi chỉ nhìn một thoáng nhưng rất kinh diễm, hôm nay có thể lại được lĩnh giáo thuật này của tổ tông thì không tiếc nuối.
Ánh mắt thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nói:
– Sư huynh sẽ được thấy Dịch Kiếm bảo điển.
Giọng của nàng giống như đao kiếm khua.
Hòa thượng rũ mi mắt, người chậm rãi phát ra phật quang:
– A di đà phật.
Khi phật quang khuếch tán, hòa thượng rũ mi mắt đứng, hai tay chắp vào nhau sừng sững không nhúc nhích, giống như một vị Bất Động Minh Vương.
Hòa thượng không toát ra hơi thở trấn áp chư thiên, chỉ có phật quang dịu dàng khuếch tán nhưng tạo thế không thể lay động, dường như y đứng đó là có thể trấn áp vô thượng đại thế.
Đinh!
Là tiếng kiếm ngân, người thiếu nữ áo xanh chậm rãi tỏa ánh sáng, ánh sáng xanh nhạt khuếch tán như dòng nước. Khi ánh sáng xanh tựa làn nước tản ra khiến người cảm giác kiếm ý ngút trời, như kiếm tàng mở ra, kiếm bay ra có thể bình thiên hạ.
Cảm nhận hơi thở đáng sợ từ hai người, nhóm Trần Duy Chính giật nảy mình. Hai người rất mạnh, siêu khủng bố, chỉ một ngón út là có thể nghiền chết tiểu nhân vật như họ.
Khi thiếu nữ áo xanh, hòa thượng sắp đánh nhau đột nhiên có tiếng hừ lạnh:
– Hừ!
Tiếng hừ như sấm nổ tung, như búa tạ đập vào người thiếu nữ áo xanh, hòa thượng. Hai người như bị sét đánh, phật quang, ánh sáng xanh tan vỡ. Hai người bị tổn hại nặng thụt lùi mấy bước.
Đám người Trần Duy Chính hết hồn, khi lấy lại tinh thần mới nhận ra là Lý Thất Dạ hừ lạnh.
Không chỉ đám Trần Duy Chính hết hồn, hòa thượng và thiếu nữ áo xanh biến sắc mặt, như bị sét đánh.
Giọng Lý Thất Dạ lạnh băng chí cao vô thượng:
– Biến!
Ai nghe thanh âm này đều sẽ run rẩy, mặc kệ ngươi là Chân Đế cường đại, có là tồn tại vô địch cũng không chống lại nổi.
Hòa thượng biến sắc mặt, chắp tay khom người dứt khoát đi ngay:
– Đắc tội!
Thiếu nữ áo xanh do dự một chút rồi khom người bảo:
– Ta sẽ trở về.
Sau đó thiếu nữ áo xanh cũng nhẹ nhàng lướt đi.
Hòa thượng, thiếu nữ áo xanh đều đi, Lý Thất Dạ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không nhướng mi mắt cái nào, như không có chuyện gì xảy ra.
Khi đám người Trần Duy Chính lấy lại tinh thần thì đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Đây mới là cao nhân thật sự, với lực lượng như vậy họ không bằng con kiến.
Quách Giai Tuệ khẽ kêu:
– Công tử…
Lý Thất Dạ nằm yên tại chỗ như đã ngủ, mí mắt không nhúc nhích, lười quan tâm những chuyện này.
Quách Giai Tuệ thở phào như trút được gánh nặng, chỉ có người như công tử mới trấn được tình hình.
Trần Duy Chính không muốn ở lại lâu hơn, để tránh đêm dài lắm mộng:
– Chúng ta đi thôi.
Vụ này làm Trần Duy Chính phập phồng lo sợ.
Nhóm Quách Giai Tuệ vội vàng dọn dẹp lên đường.
Khiến Trần Duy Chính nhẹ nhõm là trên đường đi không xảy ra chuyện gì nữa. Lão tiên sinh hay hòa thượng, hoặc thiếu nữ áo xanh đều không xuất hiện. Lý Thất Dạ cũng không tỉnh lại, không yêu cầu nhóm Quách Giai Tuệ đi rèn luyện.
Trần Duy Chính mang theo bảy người chạy thật nhanh, bọn họ phải sớm đến Luân Hồi Sơn thành.
Chặng đường tiếp theo không có hạng mục luyện tập gì khiến Trần Duy Chính hiểu rằng đến Luân Hồi Sơn thành, nơi đó là chỗ rèn luyện cuối cùng.
Trần Duy Chính dẫn cả nhóm chạy đi với tốc độ cao nhất, đến Luân Hồi Sơn thành sớm hơn thời gian dự tính.
Chương 3945: Luân Hồi Sơn Thành
Bọn họ chưa đến Luân Hồi Sơn thành, từ xa đã thấy các thần sơn sừng sững trong thiên địa. Mỗi thần sơn vô cùng nguy nga, cao vút đâm vào vũ trụ, có thần sơn không thấy cuối.
Các thần sơn rộng lớn mười vạn dặm, tự thành thiên địa, làm người nhìn vô cùng rung động.
Trên các thần sơn đứng sững từng tòa điện cổ, mỗi tòa điện cổ vô cùng to lớn tựa như thành trì.
Luân Hồi Sơn thành, đây là tòa thành cổ lớn nhất Tiên Ma đạo thống, có cương thổ rộng trăm vạn dặm hay mênh mông hơn nữa. Nói Luân Hồi Sơn thành là thành trì chẳng bằng bảo nó là cương quốc.
Nhưng khác với cương quốc là Luân Hồi Sơn thành xây trên các thần sơn. Đứng bên ngoài nhìn toàn cảnh Luân Hồi Sơn thành sẽ thấy điện cổ như sao nằm trên các thần sơn nguy nga.
Vì thần sơn cao vút đâm vào vũ trụ, nhiều điện cổ xây trên thần sơn trông như trên trời ở cõi trần. Trong các sơn thành tựa như đang ở trên trời, tràn ngập sắc màu bí ẩn.
Nguyên Luân Hồi Sơn thành rộng trăm vạn dặm, nơi này có hàng vạn thần sơn, thành trì điện cổ trên thần sơn nhiều trên vạn, có cỡ mười vạn. Sơn thành lớn nhất cũng nổi tiếng nhất chỉ có vài tòa thành.
Khi nhìn Luân Hồi Sơn thành phía xa có các cầu vồng bắc qua giữa thần sơn cùng các tòa thành cổ, trập trùng đan xen tựa thế giới cầu vồng. Như trời sao sau cơn mưa, rất đẹp, tựa cảnh tiên.
Những cầu vồng đó là các cây cầu thần nối những thần sơn, sơn thành. Luân Hồi Sơn thành có vô số dân chúng cư ngụ, ngàn vạn cường giả tu sĩ. Nhiều đại giáo hoàng môn trong Tiên Ma đạo thống có cứ điểm tại đây.
Luân Hồi Sơn thành có địa vị rất đặc biệt trong Tiên Ma đạo thống, là nơi có một không hai. Luân Hồi Sơn thành không thuộc về môn phái nào, thế lực nào của Tiên Ma đạo thống. Luân Hồi Sơn thành không có môn phái, không ai có thể trực tiếp thống trị nó. Luân Hồi Sơn thành là của Tiên Ma đạo thống, của các đệ tử.
Nên môn phái, đệ tử nào đều có thể ra vào, tùy thời ở lại Luân Hồi Sơn thành bao lâu cũng được.
Trường Sinh Điện liên hợp tất cả môn phái đạo thống trong Tiên Ma đạo thống quản lý Luân Hồi Sơn thành, không môn phái nào được quyền một mình quyết định.
Nên truyền thừa môn phái, cường giả tu sĩ trong Tiên Ma đạo thống có phân tranh ân oán khi đã vào Luân Hồi Sơn thành nếu một phe ngừng chiến đấu thì phe kia phải dừng lại ngay. Còn muốn tiếp tục đánh nhau tranh chấp thì trừ phi hai bên cùng đồng ý, hoặc đi ra khỏi Luân Hồi Sơn thành.
Nếu trong Luân Hồi Sơn thành có một phe tuyên bố ngừng phân tranh mà phe kia vẫn tiếp tục truy sát, vậy sẽ bị nguyên Tiên Ma đạo thống chế tài. Bởi vậy nhiều lúc hai phái phân tranh, nếu một phái bị diệt môn, đệ tử bị diệt môn sẽ trốn vào Luân Hồi Sơn thành cầu che chở. Bên trong Luân Hồi Sơn thành cư ngụ nhiều đệ tử tu sĩ không nhà để về, hoặc bị diệt truyền thừa tông môn.
Trăm ngàn vạn năm qua trong Luân Hồi Sơn thành chưa từng có ai phá hỏng quy định đơn phương ngừng chiến, không người nào dám làm trái nội quy.
Lý do rất đơn giản, Luân Hồi Sơn thành do Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân xây dựng, các thành trì điện cổ, những thần sơn nhô cao là một tay Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân tạo ra.
Với Tiên Ma đạo thống thì Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân đặt ra quy định là luật thép chí cao vô thượng, ai dám làm trái tức là khi sư phản tổ, sẽ bị trục xuất ra Tiên Ma đạo thống, không ai che chở được kẻ đó.
Các điện cổ thành trì Luân Hồi Sơn thành xây trên thần sơn, có người tò mò núi sông bao la bên dưới núi, Luân Hồi Sơn thành, có vô số u cốc, bình nguyên mênh mông, hiệp cốc trập trùng chẳng lẽ không ai cư ngụ được sao?
Thật ra dưới Luân Hồi Sơn thành, thần sơn không ngụ lại được, vì đó là các chiến trường cổ. Những chiến trường cổ đó là nơi tốt nhất để các đệ tử tu sĩ Tiên Ma đạo thống tu luyện, rèn luyện. Nhiều đệ tử có năng lực, có điều kiện sẽ đến chiến trường cổ dưới Luân Hồi Sơn thành, tu luyện ở đây thường làm ít được nhiều hơn nơi khác.
Về lai lịch của chiến trường cổ đời sau không ai nói rõ được. Truyền thuyết lúc Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân tế luyện nguyên Tiên Ma đạo thống đã kéo các chiến trường cổ xưa trong hư không sâu vô tận ở Tiên Thống giới, luyện chúng nó vào đạo thống, thành một phần của Luân Hồi Sơn thành.
Khi nhóm Trần Duy Chính đến bên ngoài Luân Hồi Sơn thành, gã nhìn Luân Hồi Sơn thành phía xa, nhìn các tòa điện cổ thành trì, lòng vô vàn cảm khái.
Trần Duy Chính cảm khái nói với đám vãn bối:
– Nhớ năm xưa Hộ Sơn tông chúng ta cũng chiếm vài ghế trong Luân Hồi Sơn thành, từng có bảo phủ rộng lớn.
Đám đệ tử Vương Hoạch Hoành hưng phấn hỏi:
– Chúng ta có phủ đệ trong Luân Hồi Sơn thành thuộc về?
So với tòa thành khổng lồ như Luân Hồi Sơn thành thì Hộ Sơn tông giống thôn xóm nhỏ bé, bọn họ chưa vào Luân Hồi Sơn thành như nhà quê vào thành. Nếu ví dụ Hộ Sơn tông có phủ đệ, một ghế trong Luân Hồi Sơn thành cao cao tại thượng thì đáng giá tự hào biết bao.
Trần Duy Chính khẽ thở dài:
– Đúng vậy, từng có, chúng ta có trăm điểm dừng chân trong các thành trì Luân Hồi Sơn thành, có phủ đệ khổng lồ.
Quách Giai Tuệ hỏi, nàng biết Hộ Sơn tông bây giờ không còn tài sản nữa:
– Về sau thì sao?
Trần Duy Chính cười khổ bất đắc dĩ nói:audio coi am
– Bán rồi. Hộ Sơn tông chúng ta từng có chuỗi ngày rất khó khăn, vì bồi dưỡng ra hạt giống tốt mà bỏ vào nhiều linh đan diệu dược, tốn rất nhiều tài lực, cuối cùng cạn kiệt đành phải bán sản nghiệp trong Luân Hồi Sơn thành.
Lòng Trần Duy Chính tràn ngập cay đắng. Hộ Sơn tông bọn họ từng phong cảnh vô hạn trong Tiên Ma đạo thống, đáng tiếc cho đến ngày nay đã lưu lạc thành môn phái nhỏ hạng ba.
Trần Duy Chính thở dài thườn thượt, lòng đầy cay đắng và bất đắc dĩ:
– Luân Hồi Sơn thành cách Hộ Sơn tông chúng ta quá xa, mỗi lần ra quyết sách các lão tổ tông phải tốn nhiều chân thạch mở ra đạo môn, từ tông môn đến Luân Hồi Sơn thành. Sau này tông môn không cách nào gánh nổi tiêu hao chân thạch kiểu đó, đành rút ra khỏi ghế quyết sách Luân Hồi Sơn thành.
Mặc dù người đời trước muốn giữ ghế ở Luân Hồi Sơn thành nhưng Hộ Sơn tông không gánh nổi tiêu hao chân thạch, buộc lòng buông tay.
Nghe Trần Duy Chính kể ra, đám Lý Kiến Khôn lặng im. Hộ Sơn tông ngày nay đã suy sụp, không còn phong cảnh ngày xưa, chẳng có chỗ đứng trong Luân Hồi Sơn thành nữa.
Lặng im một lúc sau Quách Giai Tuệ trịnh trọng nói:
– Chúng ta sẽ có người đến, sẽ mua lại sản nghiệp trong Luân Hồi Sơn thành, sẽ lấy lại ghế trong này. Tuy hôm nay không được nhưng rồi chúng ta sẽ thực hiện, khi chúng ta còn sống chắc chắn sẽ có ngày đó!
Quách Giai Tuệ leng keng dõng dạc nói, không ai nghi ngờ quyết tâm của nàng.