1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 788 [Chương 3936 đến Chương 3940]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 788 [Chương 3936 đến Chương 3940]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3936: Một Chỉ Đã Vô Địch

Mặt Phù Khôn rắn đanh, sát ý dạt dào âm trầm nói:

– Giấu đầu giấu đuôi, bản Tuần Sử xem coi ngươi có bản lĩnh gì. Lên, loạn đao phân thây!

Phù Khôn vung tay.

Đinh!

Phù Khôn vừa dứt lời, đội tinh nhuệ đứng hai bên lập tức rút trường đao ra khỏi vỏ.

Đội người này rất giỏi bao vây tiễu trừ, vừa ra tay là loạn đao phân thây. Đao quạng dập dờn như ngàn tầng sóng, trong tiếng đao ngân đinh đang, đao quang liên miên không ngướt chém hướng Lý Thất Dạ. Đao qang sáng choang nhấn chìm Lý Thất Dạ, đao quang cuồn cuộn không ngớt nếu chém trúng người thì hắn sẽ thành thịt nát.

Gặp chuyện như vậy Lý Thất Dạ vẫn nằm trên xe lăn như ngủ, không chútp hản ứng. Các trưởng lão Hộ Sơn tông sợ đứng tim.

Có trưởng lão không kiềm được hét lớn nhắc nhở:

– Cẩn thận!

Sóng đao như tuyết cuồn cuộn ập đến chớp mắt nhấn chìm Lý Thất Dạ, trong khoảnh khắc đó muốn loạn đao phân thây hắn.

Trước sóng đao, các trưởng lão Hộ Sơn tông, tông chủ Trần Duy Chính sợ hết hồn. Quách Giai Tuệ đứng bên cạnh mặt không chút máu, nàng cảm nhận đao quang thấu xương, đao quang chém ra như gọt xương.

Chỉ mành treo chuông Lý Thất Dạ điểm một ngón tay, một chỉ bắn ra đánh nát không gian, nghiền nát vạn pháp.

Bóc một tiếng không gian tan vỡ, xen lẫn tiếng bùm. Tất cả trường đao chém vào Lý Thất Dạ đều vỡ nát, các nam nhân mặc đồng phục tấn công hắn đều bị nghiền thành huyết vụ.

Hình ảnh như đông lại, các trường đao tan vỡ, các cường giả mặc đồng phục bi nghiền thành huyết vụ, mảnh nhỏ trường đao bay đầy, huyết vụ tràn ngập, cảnh tượng rất rung động lòng người.

Khi mọi người nhìn cảnh này đều há hốc mồm. Chỉ vươn một ngón tay đã nghiền nát hết tất cả.

Trong khoảnh khắc Phù Khôn đánh lén, hai tay cầm đao:

Đinh!

Đao ngân vang, trường đao như luyện xẻ ra không gian, nhanh như tia chớp chém xuống đỉnh đầu Lý Thất Dạ.

Khi trường đao chém xuống đầu Lý Thất Dạ thì Trần Duy Chính mới phản ứng lại, hét to một tiếng:

– Cẩn thận!

Nhưng đã muộn, vì nhát đao quá nhanh, đã chém đến đỉnh đầu Lý Thất Dạ.

Đinh!

Thời gian như ngừng lại, mọi người nhìn kỹ thì trường đao không chém xuống đầu Lý Thất Dạ được, bị hai ngón tay hắn kẹp chặt.

Lý Thất Dạ vẫn nằm trên xe lăn, không mở mắt, hai ngón tay dễ dàng kẹp trường đao như tự động đưa vào giữa ngón tay hắn.

Phù Khôn biến sắc mặt quát:

– Mở!

Phù Khôn bộc phát chân khí muốn rút về trường đao, nhưng trường đao bị kẹp giữa ngón tay Lý Thất Dạ vững như đá, gã không lay động được chút nào, mặt đỏ rần.

Trong khoảnh khắc đó Phù Khôn biết tình hình không ổn, gã lập tức thụt lùi, nhưng mọi chuyện đã muộn.

Đinh!

Trường đao vỡ giữa ngón tay, Phù Khôn chưa chạy ra cửa đại điện thì bàn tay to chộp tới. Phù Khôn hoảng sợ hét rầm lên, ném báu vật ra ngoài, thi triển công pháp cường đại.

Nhưng tất cả vô ích, trong tiếng bùm, công pháp, báu vật đều tan nát, Phù Khôn chưa ơphản ứng lại đã bị Lý Thất Dạ bắt được.

Răng rắc!

Là tiếng xương gãy. Nguồn truyện audio Podcast

Phù Khôn hét thảm, máu phun như suối, gã chưa phản ứng lại đã bị Lý Thất Dạ kéo tới trước mặt.

Phù Khôn cảm giác mình thật nhỏ bé, dù bây giờ Lý Thất Dạ còn nằm trên xe lăn như phế nhân nhưng trái tim gã run rẩy. Phù Khôn cảm giác Lý Thất Dạ nằm trước mặt mình không phải phế nhân ngồi xe lăn mà là hồng hoang cự thú đang ngủ, để hắn tỉnh lại là lúc thiên địa vạn vực run rẩy.

Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt, khi hắn mở mắt ra Phù Khôn như nghe không gian run rẩy.

Phù Khôn có ảo giác Lý Thất Dạ mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là trời tối.

Trời tối không đáng sợ, nó bình yên, an toàn. Ban ngày đến, để hồng hoang cự thú như Lý Thất Dạ tỉnh dậy mới khiến ức vạn sinh linh run cầm cập.

Phù Khôn sợ hãi mặt trắng bệch, la hoảng:

– Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi đừng làm bậy! Ta… ta là… là Tuần Sử của Bát Quái Cổ quốc, ngươi không thể giết ta! Bát… Bát… Bát Quái Cổ quốc ta có đại quân ngàn vạn, trăm vạn Chân Thần, mười vạn Bất Hủ…

Lý Thất Dạ mở mắt ra, hờ hững nói:

– Vậy sao?

Giọng điệu hờ hững hời hợt, Lý Thất Dạ chỉ nói hai chữ nhẹ hẫng mà Phù Khôn sợ vỡ mật, người mềm nhũn van xin:

– Tiền bối, không, sư tổ gia gia, là tiểu nhân hồ đồ, tiểu nhân không biết trời cao đất rộng xúc phạm lão nhân gia. Sư tổ gia gia, ta cũng là đệ tử của Tiên Ma động, chúng ta là người một nhà, là tử tôn của lão nhân gia người. Xin lão nhân gia người nghĩ tình cùng một nhà mà tha mạng cho tiểu nhân…

Lúc này đối với Phù Khôn tôn nghiêm, sĩ diện, danh dự gì đó đều không quan trọng, quan trọng là lo giữ cái mạng nhỏ đã. Nếu không còn mạng sống thì nói gì tôn nghiêm, danh dự? Nên Phù Khôn lập tức khép nép van xin.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói, tùy tay ném Phù Khôn xuống đất:

– Đáng tiếc ta không có tử tôn như ngươi.

Lý Thất Dạ tùy tay chỉ một cái.

Bùm!

đại đạo của Phù Khôn bị đánh nát, đạo hạnh bị hủy.

Phù Khôn hét thảm, mặt trắng bệch xụi lơ dưới đất:

– KHông!!!

Lúc này Phù Khôn như già một trăm tuổi, với cao thủ như gã thì bị hủy đạo hạnh khó chịu còn hơn giết gã.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:

– Cút, còn để ta trông thấy ngươi, thấy người của Bát Quái Cổ quốc xuất hiện ở đây thì giết không tha!

Nói xong Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại.

Phù Khôn mềm nhũn dưới đất rùng mình, hoảng sợ lật đà lật đật chạy ra ngoài. Tuy đạo hạnh bị hủy, đời này Phù Khôn tiêu tùng nhưng với gã chết tố không bằng sống sót.

Khi đến Phù Khôn uy phong không ai bì nổi giờ thì chạy ra Hộ Sơn tông như chó cụp đuôi. Đạo hạnh bị hủy khiến Phù Khôn hành động khó khăn, như phàm nhân tuổi xế chiều. Khi Phù Khôn chạy trốn không ai trong Hộ Sơn tông ngăn lại.

Tất cả trưởng lão trong đại điện há hốc mồm sững sờ thật lâu. Dù bọn họ đã biết Lý Thất Dạ rất mạnh nhưng vẫn vô cùng rung động.

Đăng Thiên Chân Thần tam trọng thiên như Phù Khôn cũng không chịu nổi một kích trong tay Lý Thất Dạ, như con kiến bị một ngón tay nghiền chết.

Trong khi các trưởng lão chưa tỉnh táo lại thì Quách Giai Tuệ đẩy Lý Thất Dạ yên lặng rời đi.

Lý Thất Dạ đi một lúc lâu sau có trưởng lão lấy lại tinh thần, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng:

– Nguy hiểm quá.

Các trưởng lão nhìn nhau, ngẫm lại hôm đó bọn họ xúcp hạm Lý Thất Dạ mới biết nguy hiểm cỡ nào. Nếu Lý Thất Dạ không nghĩ tình cũ, một ngón tay là nghiền nát bọn họ, một ngón tay hủy diệt nguyên Hộ Sơn tông.

May mắn Lý Thất Dạ nghĩ tình cũ không tiêu diệt Hộ Sơn tông, nếu không hôm nay bọn họ đã không đứng đây, Hộ Sơn tông cũng thành tro.

Chương 3937: Xà Cốc (1)

Nghĩ vậy các trưởng lão ướt mồ hôi lạnh.

Trần Duy Chính tỉnh táo lại, chậm rãi nói:

– Các vị, cố gắng lên, sư tổ có kỳ vọng cao với chúng ta, đừng phụ tấm lòng của sư tổ.

Nhiều trưởng lão vỗ ngực bảo đảm:

– Tông chủ yên tâm, chúng ta nhất định càng anh dũng tiến lên, chấn hưng tông môn!

Trần Duy Chính nhẹ gật đầu, gã nhìn vết máu dưới đất, ra lệnh:

– Sai người dọn dẹp đi.

Sau đó Trần Duy Chính rời đi, trong lòng vui vẻ chưa từng có. Trần Duy Chính nhìn thấy hy vọng chấn hưng của Hộ Sơn tông, có Lý Thất Dạ hộ giá hộ tống, nếu Hộ Sơn tông không cố gắng, không vươn lên thì xứng đáng xuống dốc.

Những ngày Lý Thất Dạ ở trong Hộ Sơn tông trôi nhanh. Sau khi tiêu diệt đám Phù Khôn thì hắn không còn tỉnh lại, tất cả thần thức lo tập trung luyện hóa tồn tại khủng bố. Tồn tại khủng bố vô địch dù từng bị thương nặng, không ở thời kỳ đỉnh cao nhưng Lý Thất Dạ rất khó hủy diệty.

Dù Lý Thất Dạ sử dụng Thái Sơ Nguyên Mệnh hủy tồn tại khủng bố vô thượng, nhưng cần thời gian rất dài mới xong.

Không thể tưởng tượng sự cường đại của Thái Sơ Nguyên Mệnh, đó là thứ khủng bố không gì sánh bằng, có là Thủy Tổ cũng không chịu nổi lực lượng mài mòn. Nếu bị Thái Sơ Nguyên Mệnh hủy thì rất nhanh sẽ thành mây khói.

Nhưng tồn tại vô cùng khủng bố này chịu đựng lực lượng của Thái Sơ Nguyên Mệnh, có thể thấy y mạnh đến mức nào.

Lý Thất Dạ không sốt ruột, hắn có nhiều thời gian, hủy diệt được tồn tại vô cùng khủng bố này, cướp hết mọi thứ của y thì sẽ nhận được thu hoạch rất phong phú.

Điều này khiến Lý Thất Dạ hiểu biết sâu sắc hơn về tồn tại vô cùng khủng bố. Đối với Lý Thất Dạ thì thu hoạch như vậy chỉ mới là bắt đầu, tương lai còn đầy khó khăn, tràn ngập hung hiểm, vì đây mới chỉ có một tồn tại vô cùng khủng bố.

Trên chín tầng trời xa xăm có các bóng ma khổng lồ bàn cứ, có thứ vô cùng đáng sợ nhìn xuống thương sinh cửu thiên thập địa, vạn giới bát hoang.

Tương lai Lý Thất Dạ phải chiến đến cùng, hắn muốn khải hoàn trở về thì cần hiểu biết sâu sắc về tồn tại khủng bố như vậy, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.

Tồn tại khủng bố ở trong đạo tâm của Lý Thất Dạ sẽ khoanh tay chịu chết, nhiều lần chống cự hắn trấn áp tiêu hao.

Tiếc rằng ở trong đạo tâm của Lý Thất Dạ mọi chống cự chỉ là uổng phí, tồn tại khủng bố bị khóa chặt trong đạo tâm, bị Thái Sơ Nguyên Mệnh trấn áp gắt gao.

Hôm nay Lý Thất Dạ ngủ say thật lâu đột nhiên mở mắt, triệu kiến Trần Duy Chính.

Lý Thất Dạ đột ngột kêuh đến làm Trần Duy Chính hết hồn, không biết xảy ra chuyện gì, vội buông công việc xuống vội vàng chạy lại.

Trần Duy Chính đến nơi, vái Lý Thất Dạ:

– Sư tổ có gì dạy bảo?

Lý Thất Dạ nhìn Trần Duy Chính, ra lệnh:

– Lên đường, đi Luân Hồi Sơn thành một chuyến.

Trần Duy Chính giật mình kêu lên:

– Đi Luân Hồi Sơn thành?

Đang yên lành sao bỗng nhiên đòi đi Luân Hồi Sơn thành? Trần Duy Chính ngây người.

Tuy Luân Hồi Sơn thành cũng ở trong Tiên Ma đạo thống nhưng Hộ Sơn tông cách Luân Hồi Sơn thành rất xa.

Trần Duy Chính vội hỏi:

– Không biết sư tổ muốn đi Luân Hồi Sơn thành có chuyện gì? Có lẽ đệ tử có thể cống hiến sức lực.

Cho đến nay Lý Thất Dạ không nhúc nhích, thậm chí không đứng lên khỏi xe lăn, Trần Duy Chính cho rằng hắn bị tê liệt không thể rời khỏi xe lăn đi đường. ù sao đường đi Luân Hồi Sơn thành xa xôi, Lý Thất Dạ ngồi xe lăn có nhiều bất tiện, nếu có thể thì Trần Duy Chính sẵn sàng đi thay hắn.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa, vẻ mặt mơ hồ như đang nhớ cái gì, dường như phương xa có cái gì hấp dẫn hắn, kêu gọi hắn:

– Đi nhìn xem.

Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, liếc Trần Duy Chính, dặn dò:

– Không chỉ mình ta đi, chọn bảy đệ tử đi cùng. Trong nhà ấm không bồi dưỡng ra xuất sắc được, muốn sinh trưởng thành cây lớn chọc trời thì phải trải qua mưa gió, ở bên ngoài trui rèn mới biết thế giới lớn thế nào.

Lý Thất Dạ định đi Luân Hồi Sơn thành một chuyến, một mình hắn đi cũng được, tốc độ càng mau. Nhưng Lý Thất Dạ mang theo đệ tử trẻ vì dự định thừa dịp hiếm khi rảnh rỗi rèn luyện đệ tử Hộ Sơn tông mộtp hen. Chờ lúc Lý Thất Dạ trấn áp hủy tồn tại khủng bố vô thượng thì không rảnh nữa, hắn không có thời gian rèn luyện đệ tử Hộ Sơn tông.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế Trần Duy Chính mừng rỡ lạy dài:

– Đệ tử hiểu, đệ tử đi làm ngay!

Trần Duy Chính biết sư tổ như Lý Thất Dạ là cao nhân vô thượng, được hắn hộ giá hộ tống thì quá tuyệt vời, là thời cơ rèn luyện tốt nhất, đối với ai cũng là điều chỉ gặp chứ không thể cầu.

Mừng rỡ qua đi Trần Duy Chính hơi do dự nói:

– Sư tôn, sợ… sợ là chúng ta đi Luân Hồi Sơn thành cần chờ chút nữa. Hộ Sơn tông chúng ta không có năng lực vượt qua đến Luân Hồi Sơn thành, không thể vào cổ chiến trường rèn luyện.

Luân Hồi Sơn thành cách Hộ Sơn tông xa tít mù, Hộ Sơn tông có đạo môn trực tiếp đến Luân Hồi Sơn thành, nhưng bây giờ Hộ Sơn tông đã xuống dốc, không gánh nổi số lượng chân thạch cần thiết đến Luân Hồi Sơn thành.

Lý Thất Dạ ra lệnh:

– Thế giới rộng lớn, đi trong trần thế cũng là rèn luyện, luyện đạo tâm.

Trần Duy Chính lạy dài:

– Đệ tử hiểu, đi làm ngay.

Được Lý Thất Dạ cho phép, Trần Duy Chính liền chọn đệ tử đi cùng, chuẩn bị khởi hành đi Luân Hồi Sơn thành.

Biết được có cơ hội theo sư tổ ra ngoài rèn luyện, không chỉ đệ tử trẻ, các trưởng lão, hộ pháp cũng kích động sôi trào.

Đám già biết người đi theo sư tổ du lịch rèn luyện tương lai sẽ thành trụ cột của Hộ Sơn tông, sẽ là người đảm đương một phía trong Hộ Sơn tông. Quan trọng hơn là được sư tổ tự mình chỉ điểm là điều đáng quý biết bao.

Được sư tổ chỉ điểm còn hơn tu hành trăm năm, suốt đời được ích lợi vô cùng.

Các hộ pháp, trưởng lão nhiệt tình đề cử đệ tử của mình cho tông chủ Trần Duy Chính, đề cử đệ tử ưu tú nhất, họ hy vọng đệ tử ưu tú của mình được theo sư tổ ra ngoài rèn luyện.

Trần Duy Chính không thiên vị lấy quyền mưu lợi riêng, lựa chọn đệ tử đi ra ngoài rèn luyện gã cố gắng giữ nguyên tắc công bằng, trải qua nhiều vòng sàn lọc, chọn ra bảy đệ tử trong đám đệ tử trẻ tuổi.

Đương nhiên trong bảy đệ tử Quách Giai Tuệ là người được chọn số một. Quách Giai Tuệ từng leo lên thần sơn, được Lý Thất Dạ chỉ định địa vị tiên hiền, tư cách của nàng cao hơn mọi người nhiều.

Chương 3938: Xà Cốc (2)

Dù Quách Giai Tuệ không có tư cách đó thì Trần Duy Chính vẫn sẽ chọn nàng, vì nàng luôn hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ. Hơn nữa là Quách Giai Tuệ cõng sư tổ về, nàng có công lao to lớn với toàn Hộ Sơn tông.

Triệu Trí Đình cũng được chọn trước, tuy nàng không là đệ tử ưu tú nhất trong Hộ Sơn tông nhưng gần đây tiến bộ đạo hạnh rất nhanh, bỏ xa nhiều đồng môn sư huynh đệ. Tiềm lực của Triệu Trí Đình rất lớn, hơn nữa nàng cùng Quách Giai Tuệ luôn đi theo bên Lý Thất Dạ, lẽ tất nhiên nàng phải được một vé đi ra ngoài.

Người thứ ba được chọn là đại sư huynh Lý Kiến Khôn, gã được chọn là lẽ tất nhiên.

Trong số đệ tử trẻ bàn về thiên phú, đạo hạnh thì Lý Kiến Khôn cao nhất. Lý Kiến Khôn làm việc già dặn trầm ổn hơn nhiều đồng môn sư huynh đệ, lần này đi theo rèn luyện tất nhiên chọn gã.

Được chọn đi rèn luyện Lý Kiến Khôn rất vui vẻ, lòng vô cùng cảm kích. Hôm đó gã từng muốn giết Lý Thất Dạ, sau này trong đại điện từng mạo phạm hắn. Nhưng sư tổ không ghi hận, chẳng những truyền dạy công pháp cho gã còn mang gã ra ngoài rèn luyện, đối với Lý Kiến Khôn là ân đức lớn.

Ba người Quách Giai Tuệ được chọn ra còn có bốn đệ tử ưu tú khác, một người là tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất.

Khi các đệ tử được chọn đi theo sư tổ rèn luyện bọn họ đều vô cùng hưng phấn. Vì Quách Giai Tuệ là tấm gương của họ, sau khi được sư tổ chỉ điểm thì cả đời được ích lợi vô cùng, tu hành tăng vùn vụt. Hôm nay bọn họ có được cơ hội như vậy, có điều kiện theo sư tổ tu hành là thời cơ tốt hiếm có biến bao.

Sau khi chọn bảy đệ tử, Trần Duy Chính chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi báo cáo với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ ra lệnh, đoàn người rời khỏi Hộ Sơn tông xuất phát hướng Luân Hồi Sơn thành. Chuyến đi này Trần Duy Chính tự mình dẫn đội.

Đoàn người Trần Duy Chính xuất phát đi Luân Hồi Sơn thành, tốc độ không quá mau nhưng cũng không chậm, một đường tiến lên.

Còn về vãn bối, đám người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn rất vui vẻ, hưng phấn, đây là lần đầu bọn họ đi xa nhà, lần đầu tiên đi nơi xa như vậy. Huống chi lần này là đi theo sư tổ rèn luyện, bọn họ cảm giác như trời cao đất rộng, hào tình anh dũng xông pha.

Nhưng đám người hưng phấn chưa được bao lâu thì ỉu xìu.

Mới đi đường chưa được hai ngày, khi ngang qua một cốc sâu Lý Thất Dạ dừng lại.

Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn chỉ vào cốc sâu, từ từ khép mắt ra lệnh:

– Đi, giết vào trong, không vào tận ổ rắn thì đừng quay về.

Đó là sơn cốc u sâu, chướng khí tràn ngập, trong sơn cốc thường phát ra tiếng rột roạtt, có rắn độc to cỡ cánh tay trườn bò. Xương rơi rụng khắp nơi, không biết là xương người hay xương dã thú.

Nhìn sơn cốc như vậy đám người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn da đầu tê dại, lần đầu tiên bọn họ đối diện nơi hung hiểm như thế.

Trần Duy Chính nhìn Xà cốc, tim đập nhanh:

– Sư tổ, Xà cốc hơi nổi tiếng dữ trong vùng này, bảy người đi sợ là không được.

Nếu là Trần Duy Chính đi thì không có vấn đề gì, nhưng bảy người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn không thể giết vào trong.

Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn dường như đang ngủ, chẳng quan tâm.

Đám Lý Kiến Khôn nhìn nhau, nổi da gà. Đạo tâm của Quách Giai Tuệ là vững vàng nhất, không sợ nhất.

Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:

– Chúng ta đi vào, giữ khoảng cách đừng cách quá xa cũng không quá gần.

Nói xong Quách Giai Tuệ là người bước vào đầu tiên.

Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh, không thể chùn chân, trầm giọng quát:

– Đi theo, đừng để lại!

Lý Kiến Khôn vội vàng theo Quách Giai Tuệ vào Xà cốc.

Nhóm Quách Giai Tuệ mới vào Xà cốc đột nhiên có rắn độc bò ra:

– Grít!

Quách Giai Tuệ có đạo tâm kiên cường, trải qua sống chết nên không sợ gì. Đệ tự khác thì bị giật nảy mình.

Quách Giai Tuệ ra tay trước:

– Giết!

Kiếm nhanh như tia chớp giết rắn độc.

Grít grít grít!

Sau khi giết một con rắn độc như chọc vào ổ rắn, từ bốn phương tám hướng chui ra nhiều rắn độc.

Lý Kiến Khôn hét to một tiếng:

– Giết đi!!!

Lý Kiến Khôn dẫn theo sư đệ sư muội lao lên, máu phun tung tóe.

Tuy những con rắn độc có chút bản lĩnh nhưqng nhóm Lý Kiến Khôn dù gì là người tu luyện, đạo hạnh không cạn, trong phút chốc giết đám rắn độc.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, đám Lý Kiến Khôn mới thở phào thì một cắn rắn to bò ra từ sâu trong Xà cốc.

Rắn to cỡ giao long, khi bò ra nghiền gãy các bụi cây, đá bay tứ tung.

Rắn to đứng trước mặt nhóm Lý Kiến Khôn lớn cỡ một ngọn núi lùn, người khoanh lại như ngọn đồi.

Con rắn vảy toàn thân như bằng giáp sắt cực kỳ cứng rắn, thân rắn mọc hai cánh tay cầm hai cây búa rìu. Rắn thè lưỡi dài như cây roi quất bồm bộp.

Tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất trong bảy đệ tử, Lục Nhược Hi sợ hết hồn, mặt trắng bệch thụt lùi mấy bước.

– A!!!

Nhìn con rắn to như vậy sư huynh muội khác cũng rợn tóc gáy, lùi hai bước:

– Con rắn to quá!

Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh trầm giọng quát lớn khích lệ mọi người:

– Ổn định lại, đừng lùi!

Người không sợ nhất là Quách Giai Tuệ, nàng quát to:

– Giết!

Quách Giai Tuệ lao lên tấn công con rắn trước nhất, trường kiếm như rắn độc đâm tới.

Lý Kiến Khôn sợ nàng bị gì, cũng quát lớn lao lên:

– Lên!!!

Triệu Trí Đình và các sư huynh muội khác xung phong:

– Giết đi!!!

Bọn họ không thể lùi, không thì chẳng thể nào giết vào ổ rắn.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Một chuỗi tiếng va chạm, rắn to giơ hai lưỡi búa, nổi lên từng đóa hoa búa chặt xuống.

Nhưng con rắn không chỉ thân thể to lớn, vảy trên người như áo giáp, mặc cho binh khí của nhóm Quách Giai Tuệ chém trúng thân thể rắn to cũng không thể bị thương nó.

Rầm!

Lục Nhược Hi tuổi nhỏ nhất, kinh nghiệm chiến đấu yếu nhất, bất ngờ không đề phòng bị đuôi rắn to quất trúng phun ra ngụm máu, người bay đi.

Triệu Trí Đình lao lên đón Lục Nhược Hi bị quất bay:

– Cẩn thận!

Lúc này búa rìu của rắn to đã chém xuống.

Rầm!

Vào lúc nguy hiểm nhất Quách Giai Tuệ không chút sợ hãi xông lên, cầm thuẫn lớn đỡ báu chém tới, người và thuẫn lăn lông lốc dưới đất thật xa.

Quách Giai Tuệ biểu hiện mặnt mạnh mẽ của mình, nàng lăn tại chỗ rồi xộc tới dưới bụng rắn, không kịp nhìn xem vết thương của mình.

Trải qua thần sơn rèn luyện thời gian dài Quách Giai Tuệ đã thay da đổi thịt, trước kia tiểu cô nương Quách Giai Tuệ nói chuyện còn ngại ngùng bây giờ biểu hiện rất bình tĩnh, không sợ. Nhiều lần trải qua sống chết trong thần sơn, trải qua nhiều đợt đau khổ khiến nàng càn chính chắn hơn.

Từng tiếng va chạm vang lên, bảy người Lý Kiến Khôn luân phiên công kích bị con rắn chắn lại, cả nhóm bỗng chốc thua.

Chương 3939: Đẫm Máu Anh Dũng Chiến Đấu

Trần Duy Chính ở một bên nhìn Trần Duy Chính thót tim, mấy lần sợ hết hồn, vài phen định cứu nhưng không có Lý Thất Dạ ra lệnh gã không dám tự quyết định.

Khi nhóm Lý Kiến Khôn bị đánh bay, Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:

– Ngốc, sức một người không đủ thì liên hợp lại, phối hợp với nhau mới phát huy lực lượng lớn nhất. Thực lực Lý Kiến Khôn mạnh nhất làm chủ lực chặn lại hai cây báu rìu, Giai Tuệ đánh lén vào chỗ hiểm, nắm cơ hội cho nó một kích trí mệnh. Tu Lăng, Tu Kỳ, hai huynh đệ thì tấn công hai bên cánh làm nó khó lo hai bên. Vương Học Hoành tấn công lưng làm nó không lo phía sau được. Triệu Trí Đình yểm hộ che tầm mắt nó, Lục Nhược Hi đi vòng quanh quấy nhiễu nó khiến nó phân tâm.

Đám Lý Kiến Khôn bị đánh tan tác nghe Lý Thất Dạ góp ý thì tinh thần rung lên.

Lúc này Lý Kiến Khôn làm chủ lực rống to:

– Chuẩn bị… lên!

Lý Kiến Khôn cầm tay cự thuẫn, nắm cự kiếm lao thẳng tới.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lý Kiến Khôn tấn công dồn dập chặn hai lưỡi báu của rắn to.

Bùm!

Triệu Trí Đình đánh ra lửa cuồn cuộn xông vào trước mặt con rắn, che tầm mắt của nó.

Tu Lăng, Tu Kỳ đánh lén hai bên, giết hướng hai cánh con rắn:

– Giết!

Cùng lúc đó Vương Học Hoành vòng ra sau lưng rắn, chùy to đập mạnh vào đầu rắn.

Tiểu sư muội Lục Nhược Hi đi vòng quanh vừa ném binh khí hướng con rắn, bước đi cực nhanh không cho con rắn có cơ hội công kích mình.

Khi bảy người phối hợp với nhau ban đầu còn chưa suôn sẻ, các loại sơ hở, dần dà qua nhiều đợt công kích bọn họ phối hợp bắt đầu có ăn ý, giúp đỡ cho nhau, không luống cuống tay chân như ban đầu.

Con rắn hét thê lương:

– A!!!

Nhiều đợt công kích sau đó Quách Giai Tuệ bắt lấy cơ hội hiếm có đâm một nhát kiếm vào bảy tấc của con rắn rồi lùi nhanh.

Con vrắn hét thảm người vùng vẫy kịch liệt, rầm một tiếng như đẩy ngã núi vàng cột ngọc, con rắn ngã xuống đất, áu chảy ra, cơ thể từ từ cứng ngấc.

Nhìn rắn to bị giết, Vương Học Hoành người loang lổ vết máu cười lớn, bất chấp vết thương đau xót:

– Thành công, thành công!!!

Bảy người cười toe, lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, hưng phấn. Nếu là trước kia bọn họ không dám tưởng tượng, nhưng hôm nay bọn họ đã hợp sức giết được con rắn to.

Grít!

Cả nhóm chưa hưng phấn bao lâu thì tiếng thè lưỡi vang lên, sâu trong Xà cốc lóe sáng đôi mắt xanh biếc.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:

– Xem ra chưa phải lúc vui mừng.

Nhóm Lý Kiến Khôn biến sắc mặt, tụ tập lại sẵn sàng chiến đấu, không dám thả lỏng, không kịp nghỉ ngơi.

Lý Kiến Khôn nhìn các đôi mắt xanh lóe sáng trong Xà cốc, gã rợn tóc gáy, da đầu tê dại.

Nhưng Lý Kiến Khôn vẫn vững vàng nói:

– Vẫn hợp kích như vừa rồi!

Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:

– Đi vào, không thể để chúng nó tấn công, giải quyết phía ngoài cùng trước.

Lý Kiến Khôn làm chủ lực không lý nào thụt lùi, xông lên trước nhất dẫn theo cả nhóm xung phong vào Xà cốc:

– Giết!!!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trong Xà cốc vang một chuỗi tiếng va chạm, cây cói vỡ nát sụp đổ.

Trong Xà cốc, bảy người Lý Kiến Khôn và bầy rắn nhiều lần liều đấu sống chết. Vài lần chủ lực Lý Kiến Khôn bị rắn to đánh bay hộc máu.

Tông chủ Trần Duy Chính sợ đứng tim muốn xông vào cứu, nhưng Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Không chết được, tàn phế thì ta còn cứu được.

Trần Duy Chính đành ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, thầm cười khổ. Trần Duy Chính đã hiểu Lý Thất Dạ rèn luyện kiểu gì, một câu ‘tàn phế thì ta còn cứu được’ khiến người tim đập chân run. Trần Duy Chính chẳng giúp được gì, chỉ có thể hy vọng nhóm Lý Kiến Khôn tự cầu nhiều phúc.

Trong Xà cốc liên tục kịch chiến không ngừng nghỉ. Nhóm Lý Kiến Khôn giết được con rắn to khác nhưng bản thân cũng bị đánh trúng.

Lý Thất Dạ thường chỉ điểm nhóm Lý Kiến Khôn vài câu:

– Ngốc, bắt lấy cơ hội, thường chỉ có một lần cơ hội, ngươi bỏ qua là sẽ lấy mạng đồng bạn lấp vào!

Mỗi câu đâm trúng chỗ yếu, lần này Quách Giai Tuệ có sai lầm cũng bị Lý Thất Dạ không nương tình nói ra.

Trần Duy Chính sâu sắc cảm nhận được Lý Thất Dạ máu lạnh, bình thường gã cảm thấy hắn cao cao tại thượng nhưng khá là khoan dung với đám vãn bối. Hôm nay rèn luyện bắt đầu, Trần Duy Chính thay đổi cái nhìn. Khi nghiêm túc thì sư tổ của bọn họ tuyệt đối không nương tình, là người máu lạnh vô tình.

Trong Xà cốc, nhóm Lý Kiến Khôn trải qua rèn luyện như địa ngục trong mười ngày. Bọn họ giết các con rắn to, cũng bị đánh trúng nhiều lần. Mỗi lần bị trúng đòn là Lý Thất Dạ sẽ vạch ra lỗi của họ.

Vài lần sau khi bị đánh trúng cả nhóm lùi xuống nghỉ ngơi rồi lại lao vào, mặc kệ có thành công hay không bọn họ không có lý do lùi bước hoặc trốn.

Nhiều lần chém giết, liên hợp với nhau, bảy người Lý Kiến Khôn phối hợp càng lúc càng ăn ý, dần can đảm hơn, ý thức đoàn thể càng mạnh. Sau nhiều đợt công kích Lý Thất Dạ dần ít chỉ điểm bọn họ, cuối cùng hắn không lên tiếng, dù có sai lầm hắn cũng không chỉ ra, bọn họ tự lần mò, tự phát hiện.

Nhờ Lý Thất Dạ huấn luyện máu lạnh tàn nhẫn khiến nhóm Lý Kiến Khôn ngày càng nhanh nhẹn, phản ứng mau hơn.

Đến ngày thứ mười, tiếng hét thê lương vang lên, xà vương gục ngã, bị cả nhóm giết.

Cuối cùng bọn họ đánh vào ổ rắn, quét sạch nguyên Xà cốc, lấy được thành tựu như vậy khiến họ mừng như điên rống to:

– Thành công!

Lý Thất Dạ bình tĩnh nằm đó như đang ngủ.

Nhóm Lý Kiến Khôn lấy lại sức, Lý Thất Dạ chỉ lạnh nhạt nói:

– Đây mới chỉ là bắt đầu, về sau còn con đường rất dài phải đi. Dọn dẹp đồ đạc, đi đi.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế nhóm Lý Kiến Khôn không sợ, không dám chậm chạp, lên tinh thần nhanh nhẹn dọn đồ đi theo.

Bọn họ đi tiếp mới hai ngày Lý Thất Dạ lại ngừng, ném họ vào vực sâu.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Sương mù sẽ làm các ngươi lạc mất tâm trí, đây là lúc thử thách đạo tâm của các ngươi. Đạo tâm không kiên sẽ nổi điên ở bên trong.

Bị ném vào vực sâu, bốn phía tối tăm, nhóm Lý Kiến Khôn da đầu tê dại hoảng hốt, cảm giác như đang trong địa ngục.

Quách Giai Tuệ rất có kinh nghiệm, nhắc nhở cả nhóm:

– Vững vàng! Chúng ta đừng rời nhau ra, nhắc nhở nhau.

Bọn họ bị hành hạ hơn mười ngày trong vực sâu, tính đạo tâm thì Quách Giai Tuệ có thể đi ra trước, nhưng nàng và các sư huynh muội dìu dắt nhau, cả nhóm cùng đi ra.

Lý Thất Dạ dẫn họ một đường đi hướng Luân Hồi Sơn thành, liên tục rèn luyện họ. Hễ đi ngang chỗ nào hung hiểm hắn sẽ đá cả nhóm vào, không thành công ra được thì không đi.

Chương 3940: Một Lão Nhân Kỳ Quặc

Ban đầu nghe rèn luyện như vậy nhóm Lý Kiến Khôn run sợ, nhưng sau nhiều lần rèn luyện họ dần thói quen, càng lúc càng kiên cường, tiến bộ rất nhanh. Không chỉ tăng tiến về công lực, về kinh nghiệm, phối hợp, tình cảm sư huynh đệ muội cũng tăng nhiều.

Đoàn đội phối hợp, bảy người mỗi lần nguy nan cùng chung sống chết, nắm tay nhau.

Thu hoạch như vậy ở trong ngày thường khó có được, vùi đầu khổ luyện trong tông môn cũng không được như thế, chỉ có trải qua rèn luyện cực khổ mới được thu hoạch thế này.

Trần Duy Chính nhìn biến đổi đó rất là cảm khái, gã tin tưởng tương lai bảy người Lý Kiến Khôn sẽ là rường cột của Hộ Sơn tông.

Một đường rèn luyện, Lý Thất Dạ mang nhóm Quách Giai Tuệ đi hướng Luân Hồi Sơn thành, dọc đường đi rèn luyện nhiều lần.

Sau nhiều lần rèn luyện, kịch chiến, nhóm Quách Giai Tuệ dần trưởng thành, chính chắn hơn, bảy người phối hợp càng lúc càng ăn ý. Một dường kịch chiến bọn họ nâng đỡ nhau, tình nghĩa sâu đậm.

Ban đầu Lý Thất Dạ rèn luyện bọn họ không ngừng nghỉ, khi được rèn luyện quá nhiều thì hắn bớt thử thách họ. Đoạn đường sau họ ít được rèn luyện, hành trình nhẹ nhàng nhiều, như đi dạo chơi.

Bọn họ đi tới trước, cách Luân Hồi Sơn thành càng gần, gặp người đi đường nhiều hơn. Những người đi đường muôn hình muôn vẻ, có đệ tử Tiên Ma đạo thống, có cường giả tu sĩ của đạo thống khác, một số cường giả ngoại tộc ngày thường rất hiếm thấy.

Nhóm Quách Giai Tuệ được mở rộng tầm mắt, tăng nhiều kiến thức.

Vì đây là lần đầu tiên nhóm Quách Giai Tuệ rời xa tông môn đi đường xa. Ngày thường trong tông môn không thấy đủ loại người, các chuyện kỳ lạ, dọc đường gặp nhiều chuyện mở mang tầm mắt.

Hôm nay đoàn người Lý Thất Dạ đi như mọi ngày, đột nhiên đổ cơn mưa.

Với tu sĩ như nhóm Quách Giai Tuệ thì bão tố cũng không là gì, nhưng mọi người không muốn Lý Thất Dạ ngồi trên xe lặn bị ướt mưa. Trùng hợp có cái đình ven đường, Trần Duy Chính mang mọi người vào trong đình trốn mưa.

Mưa liên miên dường như kéo dài cả ngày.

Từng phút trôi qua, nhóm Trần Duy Chính đạng lo có nên tiếp tục chạy đi trong mưa thì một người từ màn mưa đi tới.

Một lão nhân đi trong mưa, tay cầm cái dù giấy chậm rãi đi đến, lão đi không nhanh, như đang tản bộ.

Lão nhân mặt mũi kỳ lạ, trông lớn tuổi nhưng tinh thần quắc thước, bước chân vững vàng mạnh mẽ, không giống người lớn tuổi.

Lão nhân mặc đồ thẳng thớm, áo hơi cũ nhưng sạch sẽ, chất liệu tốt, khiến người nhìn liền biết lão không giàu cũng quyền quý.

Trông lão nhân không giống tu sĩ, không có chút hơi thở tu sĩ, không có chân khí nên có của tu sĩ toát ra. Lão nhân như một phàm nhân, toát ra phong độ trí thức như là thầy dạy học trong thôn hoặc trong tư thục, hoặc một cổ giả.

Lão nhân như vậy đi trong mưa không có gì lạ, nhóm người trẻ tuổi Quách Giai Tuệ xem đó là lão nhân bình thường, một lão nhân bình thường đi trong mưa.

Nhưng tông chủ Trần Duy Chính kiến thức phong phú hơn đám người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn. Trần Duy Chính phát hiện khi lão nhân đi trong mưa mặc cho mưa rơi tí tách, đường đầy bùn lầy thì đôi giày vải không dính giọt nước. Trần Duy Chính thấy thế liền biết lão nhân bước chậm trong mưa không phải phàm nhân, chắc chắn là một cao nhân lợi hại.

Lão nhân đi trong mưa, tình cờ thấy cái đình ven đường thế là bước vào trốn mưa.

Thấy lão nhân đi vào đụt mưa, Trần Duy Chính nháy mắt với nhóm Quách Giai Tuệ ra hiệu bọn họ nhường vị trí cho lão.

Khi lão nhân cất dù giấy, Lý Kiến Khôn vội nhường chỗ cho lão nhân:

– Lão nhân gia ngồi đây đi.

Lão nhân cười ngồi xuống:

– Ha ha, bây giờ không có nhiều người trẻ tuổi.

Khi lão nhân ngồi xuống, Trần Duy Chính nín thở, lão nhân như vậy đột nhiên xuất hiện trong cơn mưa, gã cứ thấy quá trùng hợp, gã không dám suy nghĩ sâu xa.

Lão nhân sửa sang lại dù giấy, nhìn Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn, khen:

– Tiểu ca thật là nhân tài đường đường.

Nghe lão nhân khen, đám người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn giật mình. Dù bọn họ biết sư tổ của họ siêu mạnh, rất lợi hại, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của sư tổ không dính gì đến nhân tài đường đường. Sư tổ nằm trên xe lăn không nhúc nhích, người không biết chuyện còn tưởng là phế nhân. Dù Lý Thất Dạ không nằm trên xe lăn thì khuôn mặt hắn rất bình thường, chẳng giống nhân tqài.

Nghe lão nhân khen, nhóm người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn thầm lấy làm lạ.

Trần Duy Chính nghe lão khen thì lòng thầm la chết rồi, e rằng lão nhân không phải tình cờ vào đụt mưa mà nhằm vào sư tổ của họ.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nằm trong xe lăn dường như ngủ mãi mãi, không nghe lão nhân nói gì.

Lão nhân không để bụng Lý Thất Dạ có phản ứng hay không, tươi cười nói:

– Lão hủ thuở nhỏ thích tam tài, tập thuật kỳ môn xem tướng. Nhìn tướng mạo của tiểu ca là biết rất ghê gớm.

Lục Nhược Hi nhỏ tuổi hoạt bát đáng yêu, tốt bụng nhắc nhở lão nhân:

– Lão nhân gia, sư tổ của chúng ta đã ngủ, không nghe được lời của người.

Lão nhân cười hiền hòa nói:

– Không sao, lão hủ trò chuyện với tiểu ca, lão hủ tin tưởng trong lòng của hắn có thể nghe được.

Lục Nhược Hi muốn nói gì nhưng bị Trần Duy Chính kéo đi, nàng không hiểu gì, gã lắc đầu ra hiệu đừng nói chuyện.

Lão nhân trò chuyện với Lý Thất Dạ, thân thiết như bằng hữu cũ nhiều năm không gặp, thoải mái tán gẫu việc nhà:

– Lão hủ thấy mặt mày tiểu ca là người đại phú đại quý.

Lão nhân không cần Lý Thất Dạ có đáp lại không, có nghe được không, tự nói huyên thuyên:

– Tiểu ca thật là quý không thể tả. Lão hủ thấy tiểu ca không chỉ mặt mày quý không thể tả, còn sống lâu trăm tuổi, mệnh tướng như vậy trăm năm khó gặp. Người mặt mày như vậy tử tôn đầy đàn, phú quý tôn vinh.

Lão nhân vui vẻ trò chuyện với Lý Thất Dạ, Trần Duy Chính căng thẳng nín thở, gã hiểu lão thật sự nhằm vào sư tổ của họ. Lão nhân có ý tốt hay ý xấu thì không biết.

Tiểu nh đầu hoạt bát như Lục Nhược Hi không phát hiện có gì không ổn, nàng còn tưởng rằng lão nhân cô đơn muốn tìm người nói chuyện.

Lão nhân cười nói:audio coi am

– Nói đến sống lâu trăm tuổi, tử tôn đầy đàn thì tiểu ca biết không, nha đầu nhà chúng ta cũng có mệnh tướng giống tiểu ca. A, phải nói tiểu ca và tiểu anh đầu có mệnh tướng giống thật. Tiểu ca, hay để lão hủ xem tay cho, xem có duyên phận với tiểu nh đầu nhà chúng ta không.

Lão nhân tạm dừng nhìn Lý Thất Dạ, hắn không có phản ứng gì, dường như không nghe lời lão nói.

Lão nhân thấy Lý Thất Dạ không đáp lại, cười nắm tay Lý Thất Dạ:

– Nói vậy là tiểu ca đồng ý, nào nào, để lão hủ xem tay cho.

Khi lão nhân cầm tay Lý Thất Dạ thì Trần Duy Chính sợ hết hồn, suýt hét lên nhưng cố kiềm lại.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)