1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 787 [Chương 3931 đến Chương 3935]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 787 [Chương 3931 đến Chương 3935]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3931: Cầu Đạo

Với hai người thì công pháp bí kíp đẳng cấp như vậy vốn đệ tử bình thường như họ không có cơ hội, không có tư cách tiếp xúc, càng thêm không có khả năng tu luyện.

Công pháp do Thủy Tổ lưu truyền nên là đẳng cấp trưởng lão mới có tư cách tu luyện, cho nên hôm nay có thể tu luyện công pháp như vậy là nhờ Lý Thất Dạ ban ơn. Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình rất quý trọng, cố gắng chăm chỉ tu luyện.

Trong khi Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình cần cù tu luyện Lý Thất Dạ có chỉ điểm đôi chút, khiến hai người được lợi lớn.

Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình rất quý trọng cơ hội vô cùng hiếm có, ham học hỏi như khát. Lý Thất Dạ hơi chỉ điểm là hai người sẽ dốc hết sức ra phát huy hết tiềm năng của mình.

Giữa Triệu Trí Đình và Quách Giai Tuệ nếu bàn về thiên phú thì Triệu Trí Đình vượt trội hơn, nàng bái vào Hộ Sơn tông lâu hơn Quách Giai Tuệ, thực lực mạnh hơn Quách Giai Tuệ nhiều.

Nhưng trải qua thần sơn rèn luyện khiến Quách Giai Tuệ được lợi lớn suốt đời, nàng có mức giới hạn cao hơn, cực hạn sâu hơn, đạo tâm càng kiên định. Về tiềm lực Quách Giai Tuệ hơn hẳn Triệu Trí Đình.

Tóm lại mấy ngày nay sư tỷ muội vùi đầu khổ tu, khổ luyện không nghỉ. Hai người tu luyện tiến bộ vùn vụt, dìu dắt khích lệ nhau, là bằng hữu tốt hiếm có cùng đi đường. Hai nàng càng có tình cảm sâu đậm.

Về xuất thân hay kỳ ngộ, căn cơ, môn phái nhỏ như Hộ Sơn tông khó vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ. Nhưng hắn chịu ở lại, cho Hộ Sơn tông chút đồ, cho một cơ hội xét cho cùng vì Trường Sinh Lão Nhân, cũng vì Trường Sinh Tiêu Thị.

Ở Cửu giới Trường Sinh Tiêu Thị đã không có truyền thừa, không căn cơ. Trường Sinh Tiêu Thị để lại một truyền thừa trong Tam Tiên giới, Lý Thất Dạ nghĩ chút tình cũ hơi nâng đỡ Hộ Sơn tông, xem như kết thúc nhân quả.

Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình khổ tu không nghỉ, lại có thêm một người vào sân đi học, người này là đại sư huynh Lý Kiến Khôn.

Đạo hạnh của Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình tăng vọt khiến Lý Kiến Khôn biết hai người được Lý Thất Dạ ưu ái, chỉ điểm. Lý Kiến Khôn động lòng, làm đại sư huynh thế hệ trẻ của Hộ Sơn tông, gã rất muốn có thành tựu, làm cái gì đó. Nhưng dựa vào thực lực, kỳ ngộ hiện tại của gã rất khó làm hành động lớn gì được.

Nên Lý Kiến Khôn hỏi ý Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình chuyện này, hai nàng có cảm quan không tệ với đại sư huynh này, cảm thấy có thể cho gã lời khuyên xin Lý Thất Dạ chỉ dạy.

Nên ngày hôm nay sáng sớm Lý Kiến Khôn đã tắm rửa huân hương, với tư thái trang trọng nhất đến bái kiến Lý Thất Dạ.

Lý Kiến Khôn quỳ trước mặt Lý Thất Dạ, xin lỗi hắn, chân thành nói:

– Vãn bối lỗ mãng có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội tiền bối, xin tiền bối thứ tội. Vãn bối tu hành giẫm chân tại chỗ, có nhiều điều khiếm khuyết, xin tiền bối chỉ điểm một chút, điểm tỉnh bến mê cho vãn bối.

Lý Kiến Khôn dập đầu hướng Lý Thất Dạ.

Nhưng Lý Thất Dạ chỉ nằm yên như đang ngủ.

Không được đáp lại, Lý Kiến Khôn vẫn hết sức nghiêm túc, chân thành dập đầu với Lý Thất Dạ. Lý Kiến Khôn hiểu để được cao nhân như vậy chỉ điểm là chuyện rất khó khăn, phải có lòng thành kính mới được.

Nhưng mặc cho Lý Kiến Khôn thành kính cỡ nào Lý Thất Dạ đều không có phản ứng gì.

Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình đã thói quen Lý Thất Dạ như vậy, mời Lý Kiến Khôn quay về.

Thất bại một lần nhưng Lý Kiến Khôn không chết tâm, không nản lòng, mỗi ngày chào hỏi Lý Thất Dạ, dập đầu, bẩm báo tình huống tu luyện của mình, từng chút một, tỉ mỉ không bỏ sót.

Lý Thất Dạ nắm rõ tình huống của Lý Kiến Khôn nhưng hắn lười để ý.

Lý Kiến Khôn rất kiên trì, ngày từng ngày qua đi Lý Thất Dạ không thức tỉnh, không mở mắt nhìn gã cái nào, gã vẫn cố chấp mỗi ngày sáng sớm trước khi tu hành sẽ đến hỏi thăm hắn, báo cáo việc tu hành của mình.

Từng ngày trôi qua, Lý Kiến Khôn sắp hình thành thói quen, từ từ kiên trì. Mỗi ngày trước khi tu luyện Lý Kiến Khôn chào Lý Thất Dạ, báo cáo các việc tu luyện.

Cuối cùng sau nhiều lần Lý Kiến Khôn xin thỉnh giáo, sáng sớm một ngày gã bày ra thành quả tu luyện cả ngày của mình cho Lý Thất Dạ xem, bên tai chợt nghe giọng lạnh nhạt nói: – Ngốc.

Nghe thanh âm này Lý Kiến Khôn như nghe tiếng trời, lập tức quỳ xuống cực kỳ kích động cung kính nói:

– Tiền bối! Vãn bối bất kính xin tiền bối thứ tội, vãn bối có điều không hiểu đạo, xin tiền bối chỉ điểm cho.

Lý Thất Dạ không mở mắt ra, lạnh nhạt nói:Nguồn truyện audio Podcast

– Tu luyện Phi Tiên kiếm pháp thê thảm như vậy, đây không chỉ vì sư phụ của ngươi không biết dạy mà ngươi ngộ đạo cũng tệ hại. Đi đi, về sau đừng quấy rầy ta nữa.

Lý Thất Dạ chỉ một cái, một pháp tắc đinh một tiếng chui vào thức hải của Lý Kiến Khôn.

Trong khoảnh khắc thức hải của Lý Kiến Khôn vang tiếng nổ điếc tai, dấy lên sóng thần như muốn lật tung cả thức hải.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Thức hải vang tiếng kiếm ngân vọng khắp thiên địa, các thần kiếm biến ra từ pháp tắc diễn biến trong thức hải. Phi Tiên kiếm pháp bàng bạc mênh mông phô bày trong thức hải của Lý Kiến Khôn.

Nhìn Phi Tiên kiếm pháp diễn biến trong tức hải của mình, Lý Kiến Khôn vô cùng xấu hổ. Trước kia gã tu Phi Tiên kiếm pháp thật là hỏng bét, trăm ngàn chỗ hở, tu luyện sai lầm nhiều chỗ. Tục ngữ nói đúng, sai một li đi ngàn dặm.

Lý Kiến Khôn nhiều lần tham ngộ chiêm nghiệm Phi Tiên kiếm pháp, gã như được thể hồ quán đỉnh, rộng mở trong sáng. Lý Kiến Khôn sâu sắc cảm nhận được ý nghĩ một câu: Nghe quân nói một lời hơn đọc sách mười năm.

Lý Kiến Khôn tỉnh táo lại, quỳ lạy dập đầu hướng Lý Thất Dạ, cung kính ba quỳ chín lạy:

– Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối vô cùng cảm kích.

Lý Thất Dạ không mở mắt ra, không nhìn Lý Kiến Khôn cái nào.

Lý Kiến Khôn không dám lòng tham, được Lý Thất Dạ chỉ điểm cho một môn Phi Tiên kiếm pháp là gã đã được ích lợi suốt đời, nào dám tham nhiều hơn nữa. Lý Kiến Khôn lạy Lý Thất Dạ nhiều lần rồi từ từ lui ra.

Sau khi chỉ điểm Lý Kiến Khôn không lâu, đình viện nơi Quách Giai Tuệ cư ngụ quỳ đầy đám người. Trưởng lão Hộ Sơn tông đều đến, tông chủ Trần Duy Chính tự mình dẫn đội.

Sau khi Lý Kiến Khôn được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Phi Tiên kiếm pháp của gã tiến bộ vù vù, kiếm pháp ảo diệu vượt qua sư phụ của mình.

Khi sư phụ biết đây là Lý Thất Dạ chỉ điểm cho Lý Kiến Khôn, sư phụ nghiệm kỹ Phi Tiên kiếm pháp mà hắn chỉ, sư phụ thấy xấu hổ vô cùng. Nhìn kiếm pháp Lý Thất Dạ chỉ điểm sư phụ mới biết lúc trước mình dạy Phi Tiên kiếm pháp cho Lý Kiến Khôn là hại đệ tử người ta.

Chương 3932: Dạy Dỗ (1)

Sư phụ Lý Kiến Khôn xem Phi Tiên kiếm pháp xong được lợi lớn, vội báo cáo với tông chủ Trần Duy Chính.

Khi biết chuyện này lòng Trần Duy Chính chấn động, gã và các trưởng lão tỉnh hồn lại, họ biết đây là thời cơ vạn năm khó gặp.

Có cao nhân như Lý Thất Dạ ở Hộ Sơn tông, có thầy tốt ngay trước mắt mà bọn họ bỏ lỡ, không xin thầy chỉ dạy sao?

Vì thế khi Trần Duy Chính tỉnh táo lại liền dẫn trưởng lão Hộ Sơn tông quỳ trước cửa, xin Lý Thất Dạ chỉ điểm bến mê.

Sáng sớm Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình mở cửa thấy một đám người quỳ trong sân, toàn là trưởng lão, tông chủ Trần Duy Chính thì hai nàng sợ hết hồn.

Tông chủ, trưởng lão đều quỳ ở đây, Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình không dám hó hé tiếng nào, ở bên cạnh cùng chờ Lý Thất Dạ giải quyết.

Lý Thất Dạ mặc kệ, hắn nằm yên không phản ứng.

Trần Duy Chính nín thở, cùng các trưởng lão quỳ ngoài cửa, không nói một tiếng, cung kính chờ Lý Thất Dạ xử lý.

Với bọn họ thì đây là cơ hội vạn năm khó gặp, Lý Kiến Khôn đệ tử của họ được Lý Thất Dạ chỉ điểm đã nhận lợi rất lớn, nếu bọn họ được hắn chỉ cho thì càng được lợi.

Thời gian trôi qua từng phút giây, Lý Thất Dạ không nhúc nhích. Từng ngày trôi qua, Lý Thất Dạ vẫn không động đậy.

Đám người Trần Duy Chính vô cùng cung kính, thành kính quỳ tại chỗ không nhúc nhích.

Từng ngày qua đi, cuối cùng Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra.

Trần Duy Chính vội lạy:

– Tổ sư, xin chỉ điểm bến mê!

Trưởng lão khác quỳ rạp xuống.

Lý Thất Dạ từ từ quét mắt các trưởng lão Hộ Sơn tông quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói:

– Ngốc, bỏ gần cầu xa. Bây giờ Hộ Sơn tông đã kích hoạt đạo thổ, lực lượng đại đạo tràn ngập, di tích của bao nhiêu tiên hiền, Chân Đế đã hiện chân ngôn, chân tích. Các ngươi nghe tiên hiền ngâm tụng, phỏng theo tham ngộ của Chân Đế thì sẽ được lợi. Các ngươi đã một đống tuổi rồi còn muốn ta từng bước nâng đỡ sao? Muốn ta tay nắm tay dạy cho từng môn công pháp? Đại đạo là thức tỉnh, phần lớn phải tự mình tham ngộ, tự nghiền ngẫm. Có chỗ nào thắc mắc mới xin dạy, đừng luôn mơ không làm mà hưởng.

Nghe Lý Thất Dạ nói, các trưởng lão Hộ Sơn tông quỳ dưới đất nhìn nhau, lấy lại tinh thần, gật đầu thấy có lý.

Trần Duy Chính làm tông chủ, ngẫm kỹ lời Lý Thất Dạ nói thấy rất có lý. Hộ Sơn tông đã thức tỉnh đại đạo, tiềm năng tông môn đã bị kích hoạt, đây là lúc thích hợp cần cù tu luyện nhất.

Lấy lại tinh thần, Trần Duy Chính dẫn các trưởng lão lạy dài:

– Đa tạ sư tổ chỉ điểm!

Các vị trưởng lão vái theo Trần Duy Chính. Tuy Lý Thất Dạ không chỉ điểm bọn họ, nhưng lời hắn nói khiến bọn họ thể hồ quán đính, rộng mở trong sáng.

Khi các trưởng lão cung kính lùi ra, Lý Thất Dạ lên tiếng:

– Trần Duy Chính ở lại.

Trần Duy Chính ngạc nhiên, ngoan ngoãn ở lại. Các trưởng lão thấy tông chủ được giữ lại thì bọn họ rất hâm mộ, sau đó cung kính đi ra.

Trần Duy Chính ở lại tại chỗ mừng thầm trong bụng, gã không ngờ mình có cơ hội được Lý Thất Dạ giữ lại riêng.

Lý Thất Dạ nhìn Trần Duy Chính, thản nhiên nói:

– Trong Hộ Sơn tông ngươi không chỉ là tông chủ, cũng là người có đạo hạnh cao nhất, thiên phú cao nhất.

Trần Duy Chính khoanh tay vái:

– Tổ sư khích lệ, đệ tử hổ thẹn không dám nhận.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Đừng vội mừng, ngươi đã là tông chủ, đạo hạnh cao nhất thì càng nên gánh vác trách nhiệm dạy dỗ giải đáp thắc mắc, gánh trọng trách chấn hưng Hộ Sơn tông.

Trần Duy Chính như bị tạt gáo nước lạnh, nhăn mặt. Gã cũng muốn chấn hưng Hộ Sơn tông, dạy dỗ giải đáp thắc mắc, nhưng năng lực có hạn.

– Hôm nay ta truyền đạo cho ngươi, hy vọng ngươi gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.

Dứt lời ngón tay Lý Thất Dạ điểm một cái.

Ong ong ong ong ong!

Mấy pháp tắc mảnh nhỏ chui vào giữa trán Trần Duy Chính.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đó dường như có mấy thiên đạo chương vô thượng bày ra trong thức hải của Trần Duy Chính. Lực lượng đạo chương cường đại dấy sóng thần trong thức hải của Trần Duy Chính, như muốn dung hợp với đại đạo gã tu luyện.

Trần Duy Chính nhìn trong thức hải, rất mừng. Mấy thiên đạo chương vô thượng toàn là công pháp gã tu luyện, công pháp mạnh nhất của gã. Các trưởng lão Hộ Sơn tông có tu luyện một hoặc vài công pháp trong đó.

Trần Duy Chính tham ngộ kỹ mấy thiên đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền cho, gã thầm xấu hổ. Vì Trần Duy Chính tu luyện mấy môn công pháp này có nhiều sai lầm hoặc tu luyện không đúng chỗ, được Lý Thất Dạ uốn nắn lại, mỗi công pháp trở nên rộng mở trong sáng, có lý giải khác, mở ra cánh cửa hoàn toàn mới cho gã.

Trần Duy Chính tham ngộ kỹ đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền dạy, gã được lĩnh ngộ hoàn toàn mới, lĩnh ngộ đại đạo vào đẳng cấp mới hẳn. Trước kia có nhiều chỗ không hiểu, không tham ngộ được, khi học đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền dạy thì tất cả thắc mắc, khó hiểu, bình cảnh tu luyện của gã đều tan biến hết.

Trần Duy Chính mừng hết lớn. Đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền dạy còn hơn gã tu luyện ngàn năm, thu hoạch phong phú không thể tưởng tượng, được lợi lớn suốt đời.

Lúc này Trần Duy Chính càng vững tin Lý Thất Dạ là sư tổ của Hộ Sơn tông, là một vị sư tổ xa xưa thật xưa, có sâu xa lớn với Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân.

Nếu Lý Thất Dạ không phải sư tổ thì sao tham ngộ thấu triệt công pháp của Hộ Sơn tông, nắm rõ hết tất cả công pháp của họ?

Trần Duy Chính không biết rằng trên đời này không ai hiểu rõ đại đạo của Trường Sinh Lão Nhân hơn Lý Thất Dạ. Dù hắn chưa xem công pháp của Hộ Sơn tông bao giờ, từ nội tình của Hộ Sơn tông là hắn có thể thôi diễn ra công pháp, vì hắn là người bác học vô song, tinh thông đạo pháp vạn giới, đại đạo vạn cổ.

Trần Duy Chính tỉnh táo lại, lạy dài:

– Tạ sư tổ… sư tổ truyền dạy, đệ tử nhất định không phụ lòng!

Lý Thất Dạ đã nhắm mắt như đang ngủ, phớt lờ Trần Duy Chính hành lễ lớn.

Trần Duy Chính vẫn cung kính vái lạy rồi lặng lẽ lui ra, tay chân rón rén không phát ra tiếng, sợ quấy rầy Lý Thất Dạ.

Sau khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Hộ Sơn tông thay đổi nghiêng trời lệch đất. Không phải tất cả trưởng lão, đệ tử trong một đêm tu luyện thành cao thủ, mà là trong thời gian ngắn nguyên Hộ Sơn tông tràn ngập không khí tu luyện.

Trong Hộ Sơn tông trên đến trưởng lão, dưới đến đệ tử bình thường đặc biệt nhiệt tình tu luyện. Nếu nói bình thường tu luyện cố gắng tám mươi phần trăm thì bây giờ là chăm chỉ luyện một trăm hai mươi phần.

Chương 3933: Dạy Dỗ (2)

Hộ Sơn tông suy sụp, toàn Hộ Sơn tông rời rạc, đệ tử bình thường, trưởng lão, hộ pháp không hăng hái tiến lên.

Với nhiều đại giáo cương quốc khi tu luyện phải làm đến tám mươi điểm, nhưng với Hộ Sơn tông thì được sáu mươi điểm đã đủ chuẩn.

Hộ Sơn tông lỏng lẻo trừ các loại lý do ra quan trọng nhất là trong thời gian dài không xuất hiện cường giả thật sự, không có thiên tài có thể khích lệ môn hạ đệ tử. Trong thời gian dài người mạnh nhất Hộ Sơn tông thường dừng bước ở Chân Thần, hiếm ai thành Đăng Thiên Chân Thần.

Thử nghĩ một truyền thừa môn phái mạnh nhất chỉ có thực lực Chân Thần thì sao xuất hiện danh sư? Có ai khích lệ môn hạ đệ tử anh dũng tiến lên?

Vì thế trong lòng nhiều đệ tử Hộ Sơn tông chỉ ước mơ là thành tựu đến cảnh giới Chân Thần. Nhiều trưởng lão, thậm chí trưởng lão trong lòng nghĩ rằng có cố gắng cả đời, dũng cảm tiến lên thì đột phá cảnh giới Chân Thần còn khó khăn chứ đừng nói trở thành Đăng Thiên Chân Thần, Bất Hủ Chân Thần.

Trong không khí như vậy khiến toàn Hộ Sơn tông, trưởng lão hay đệ tử bình thường đều có tâm lý chây lời, không khí tu luyện của Hộ Sơn tông rời rạc hơn đại giáo hoàng môn nhiều.

Cho đến ngày Lý Thất Dạ xuất hiện, thay đổi không khí, cục diện của Hộ Sơn tông.

Có sư tổ cường đại như Lý Thất Dạ đứng phía sau, trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông nhìn thấy hy vọng, trông thấy tia hy vọng chấn hưng Hộ Sơn tông. Đặc biệt là nội tình Hộ Sơn tông bị kích hoạt, đệ tử nào tu luyện cũng dễ hơn, còn có di tích tiên hiền, Chân Đế hiển thánh, là cơ hội vô cùng hiếm có cho các đệ tử.

Với điều kiện ưu tú như vậy, thời cơ vạn năm khó gặp, toàn Hộ Sơn tông dù là đệ tử bình thường hay trưởng lão, hộ pháp đều liều mạng tranh thủ tu luyện, không muốn bỏ qua cơ hội vạn năm khó gặp.

Trưởng lão, đệ tử Hộ Sơn tông hiểu rằng nếu bỏ lỡ cơ hội vạn năm khó gặp thì về sau không còn nữa.

Nên toàn Hộ Sơn tông bắt chặt cơ hội vạn năm hiếm có, cố gắng dũng cảm tu luyện, lòng họ nôn nóng.

Huống chi không chăm chỉ cần cù tu luyện thì không được Lý Thất Dạ chỉ điểm, họ sẽ bỏ lỡ cơ hội càng quý giá hơn nữa, toàn Hộ Sơn tông không cố tu luyện không được.

Đặc biệt trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông, họ đã một đống tuổi nhưng tu luyện liều mạng hừng hực còn hơn đệ tử bình thường.

Trước kia bọn họ không thấy hy vọng đột phá, hôm nay Lý Thất Dạ đem đến hy vọng cho họ, bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội này. Nếu bây giờ không bắt giữ cơ hội, không được hắn chỉ điểm thì sau này cả đời họ sẽ kẹt lại đẳng cấp này, vĩnh viễn giậm chân tại chỗ.

Nên trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông liều mạng tu hành, muốn được cơ hội Lý Thất Dạ chỉ điểm dạy cho.

Trẻ tuổi thì tu hành càng dữ, vì Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình là tấm gương tốt. Trước kia trong đệ tử đồng môn biết bao người bỏ xa hai nàng.

Đặc biệt Quách Giai Tuệ, nàng rất bình thường trong môn hạ đệ tử, dạo này nàng tu hành bay nhanh như tên bắn, bỏ xa đồng môn. Có thành tựu lớn như vậy Quách Giai Tuệ vẫn cắm cúi tu hành, vì thế đồng môn sư huynh đệ không chịu lạc hậu, cũng hùng dũng tu hành, muốn có thành tựu lớn.

Đệ tử Hộ Sơn tông hừng hực tu luyện, thời gian trôi nhanh, chớp mắt nửa năm đã qua. Trong nửa năm Hộ Sơn tông tu luyện siêu nhanh, với một số người tu luyện nửa năm mà hơn mười năm hay càng lâu.

Đặc biệt với trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông, trước đó bọn họ đã tích lũy, lắng đọng, đến ngày nay họ còn kẹt ở bình cảnh không tiến thêm được. Giờ có Lý Thất Dạ chỉ điểm cộng thêm Hộ Sơn tông tuôn ra lực lượng đại đạo không ngừng phụ trợ, biết bao trưởng lão, hộ pháp đột phá bình cảnh, tiến vào đẳng cấp hoàn toàn mới.

Không khí tu luyện trong Hộ Sơn tông nóng bỏng chưa từng có, đệ tử vùi đầu tu hành, mất ăn mất ngủ.

Hôm nay tông chủ Trần Duy Chính vội vàng chạy đến báo cáo với Lý Thất Dạ:

– Sư tổ, Phù đại nhân Tuần Sử của Bát Quái Cổ quốc đến!

Lý Thất Dạ nằm yên như đang ngủ, dường như không nghe thấy gì.

Trần Duy Chính đã thói quen Lý Thất Dạ như vậy, tiếp tục bảo:

– Phù đại nhân đến vì Thánh Hiền Quan, e rằng Bát Quái Cổ quốc sẽ không cho phép Hộ Sơn tông chúng ta xuất thân tiên hiền mới, sẽ cướp đi Thánh Hiền Quan. Xin sư tổ quyết định.

Lẽ ra lập tiên hiền là chuyện riêng trong tông môn Hộ Sơn tông, không cần người ngoài xen vào. Tông môn đại giáo khác trong Tiên Ma đạo thống không có tư cách nhúng tay.

Đáng tiếc hiện tại thời đại đổi thay, Hộ Sơn tông đã suy yếu. Tiên hiền của Hộ Sơn tông gánh vác trách nhiệm lớn là nghênh đón Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp.

Có thể nói chức vị tiên hiền có ý nghĩa không nhỏ trong Tiên Ma đạo thống, địa vị rất tôn sùng.

Dù sao qua các đời đến nay chỉ tiên hiền mới có tư cách nghênh tiếp Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp, ngẫm lại xem địa vị cao thượng biết bao, thân phận tôn quý cỡ nào.

Thân phận như vậy xứng là dòng chính, chính thống trong Tiên Ma đạo thống.

Nhưng Bát Quái Cổ quốc là một trong những truyền thừa môn phái mạnh nhất đương thời, bọn họ không có thân phận đó, không được chính thống như vậy.

Giờ nếu Hộ Sơn tông ra một tiên hiền, hoặc Thánh Hiền Quan trở về Hộ Sơn tông làm sao không khiến Bát Quái Cổ quốc thèm thuồng? Huống chi Hộ Sơn tông ngày nay đã xuống dốc, Bát Quái Cổ quốc muốn cướp một Thánh Hiền Quan không là việc nhỏ.

Nên sau khi được tin tức Bát Quái Cổ quốc phái một vị Tuần Sử đến.

Lý Thất Dạ nhắm mắt lạnh nhạt nói:

– Đến thì gặp, có gì ghê gớm.

Trần Duy Chính cười gượng, xoa tay lúng túng nói:

– Nhưng thưa sư tổ, Phù Tuần Sử là Đăng Thiên Chân Thần tam trọng thiên.

Hộ Sơn tông bọn họ người mạnh nhất là gã, mới chỉ là Chân Thần. Bát Quái Cổ quốc phái một vị Đăng Thiên Chân Thần tam trọng thiên đến, nếu muốn cướp Thánh Hiền Quan thì Hộ Sơn tông ngăn nổi không?

Trần Duy Chính muốn bảo vệ Thánh Hiền Quan, Quách Giai Tuệ cũng không có năng lực này. Trong Hộ Sơn tông không ai ngăn được Tuần Sử của Bát Quái Cổ quốc.

Đây là lý do Trần Duy Chính báo cáo với Lý Thất Dạ, nếu không phải việc lớn thì gã đã không dám đến quấy rầy hắn.

Lý Thất Dạ ra lệnh:

– Đẩy ta đi.

Quách Giai Tuệ nghe lời đẩy xe lăn.

Thấy Lý Thất Dạ đồng ý ra tay, Trần Duy Chính mừng rỡ. Việc lớn đã định, miễn Lý Thất Dạ đồng ý ra tay là chắc chắn giữ được Thánh Hiền Quan.

Trong đại sảnh nghị sự của Hộ Sơn tông vốn là nơi cao tầng họp, nhưng bây giờ bị khách từ Bát Quái Cổ quốc đến chiếm mất.

Chương 3934: Hay Cho Một Tuần Sử

Bát Quái Cổ quốc phái Tuần Sử đến tên Phù Khôn.

Khi Bát Quái Cổ quốc biết tin tiên hiền mới của Hộ Sơn tông đã được lập liền phái Tuần Sử đi.

Tuần Sử Phù Khôn mang theo đoàn người, một đội cực kỳ tinh nhuệ, ý đồ rõ rành rành.

Hiển nhiên Bát Quái Cổ quốc sẽ không để tiên hiền xuất hiện trong Hộ Sơn tông, không cho Thánh Hiền Quan giữ lại Hộ Sơn tông. Nếu có thứ như Thánh Hiền Quan xuất thế thì nên ở trong Bát Quái Cổ quốc, chỉ có bọn họ mới xứng được thứ như vậy.

Nên Phù Khôn mang đội tinh nhuệ đến là vì bắt lấy Thánh Hiền Quan, gã trả mọi giá, có phải huyết tẩy Hộ Sơn tông cũng không tiếc.

Phù Khôn làm Tuần Sử của Bát Quái Cổ quốc không quá tôn quý nhưng rất có sức nặng, còn có thực lực Đăng Thiên Chân Thần tam trọng, gã muốn cướp Thánh Hiền Quan khỏi môn phái nhỏ như Hộ Sơn tông là chuyện dễ như trở bàn tay. Từ đây thấy được thực lực khác biệt, Bát Quái Cổ quốc tùy tiện phái một vị Tuần Sử có thể quét nguyên Hộ Sơn tông, bản thân Bát Quái Cổ quốc càng mạnh đến mức nào.

Phù Khôn ngồi trên ghế chủ, đây vốn là vị trí của tông chủ, nhưng Phù Khôn không quan tâm, đối với gã thích làm gì môn phái nhỏ như Hộ Sơn tông đều được.

Hai bên Phù Khôn đứng một hàng cao thủ mặc đồng phục, toát ra khí thế sắc bén sát phạt. Đội như vậy khiến người biết đây là đội tinh nhuệ, thực lực rất mạnh.

Đội tinh nhuệ của Phù Khôn mạnh thật, từng gánh trách nhiệm nặng quét sạch phản nghịch trong Bát Quái Cổ quốc.

Lúc này Phù Khôn ngồi trên cao, xem Hộ Sơn tông như nhà mình, chim gáy chiếm ổ chim khách, tùy ý ra lệnh.

Trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông ngồi một bên, rất bất mãn Phù Khôn khách át ngôi chủ nhưng không biết làm sao. Hộ Sơn tông không thể đối kháng vật khổng lồ như Bát Quái Cổ quốc, Bát Quái Cổ quốc muốn tiêu diệt Hộ Sơn tông dễ như chơi.

Lúc này Quách Giai Tuệ đẩy Lý Thất Dạ chậm rãi đi vào, có Trần Duy Chính đi cùng.

Thấy Lý Thất Dạ, các trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông thầm thở phào, mở cờ trong bụng. Rốt cuộc tông chủ mời sư tổ đến, Hộ Sơn tông có thể giữ gìn Thánh Hiền Quan rồi.

Phù Khôn nhìn ba người Trần Duy Chính đi vào, hừ lạnh một tiếng:

– Trần tông chủ làm cái gì? Đẩy phế nhân vào qua loa ta sao?

Phù Khôn hùng hổ dọa người, hất hàm sai khiến, không thèm để Hộ Sơn tông vào mắt, coi tông chủ Trần Duy Chính không là cái đinh gì.

Trần Duy Chính bực bội, nhưng tài nghệ không bằng người, gã chỉ có thể nhẫn nại.

Trần Duy Chính chậm rãi nói:

– Thưa Tuần Sử, vị này là sư tổ của Hộ Sơn tông chúng ta.

Ánh mắt Phù Khôn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, quét qua quét lại:

– Sư tổ…?

Trong mắt Phù Khôn thì Lý Thất Dạ chỉ là phế nhân nằm trên xe lăn không thể nhúc nhích.

Phù Khôn lạnh lùng nói:

– Trần tông chủ, trò vặt của Hộ Sơn tông các ngươi không lừa được mắt ta. Chẳng phải Hộ Sơn tông nói lão tổ tông ẩn thế của các ngươi trở về, mang về Thánh Hiền Quan nên các ngươi đưa lên tiên hiền mới sao?

Trần Duy Chính từ tốn nói:

– Thưa Tuần Sử, đúng như vậy.

Phù Khôn cười khẩy nói:

– Hay cho che giấu tai mắt người, thủ đoạn như vậy không dùng được với ta. Đây là tiên hiền gì đó của các ngươi? Một tiểu nha đầu chưa dứt sữa cũng dám trở thành tiên hiền, không biết tự lượng sức mình!

Phù Khôn nhìn Quách Giai Tuệ, hay chính xác hơn là Thánh Hiền Quan trên đỉnh đầu nàng:

– Đây chính là Thánh Hiền Quan lưu truyền đã lâu?

Phù Khôn nhìn chằm chằm Thánh Hiền Quan trên đỉnh đầu Quách Giai Tuệ, gã chưa bao giờ thấy Thánh Hiền Quan, nhưng với gã đó đã là vật trong túi.

Trần Duy Chính trả lời:

– Thưa Tuần Sử, đúng vậy.

Nhìn mắt Phù Khôn là Trần Duy Chính biết ngay gã định cướp Thánh Hiền Quan.

Nếu không thể mời Lý Thất Dạ đến thì Trần Duy Chính không dám cho Quách Giai Tuệ đội Thánh Hiền Quan đi ra, lỡ Phù Khôn ra tay thì ai ngăn được?

Phù Khôn lạnh lùng nói:

– Hừ! Trần tông chủ, cách làm của Hộ Sơn tông là yêu ngôn hoặc chúng, nhiễu loạn trật tự Tiên Ma đạo thống, là tội nặng. Bây giờ Hộ Sơn tông giao Thánh Hiền Quan ra công chuộc tội còn chưa muộn, không thì sẽ bị phạt nặng.

Trần Duy Chính đúng mực nói:

– Thưa Tuần Sử, lập tiên hiền là chuyện trong Hộ Sơn tông chúng ta, là việc riêng. Hộ Sơn tông chỉ thông báo cho các môn các phái, không cần các môn các phái can thiệp xen vào.

Trần Duy Chính nói từng chữ đúng đắn, cho đến nay lập tiên hiền là việc của Hộ Sơn tông, truyền thừa môn phái nào đều không có tư cách can thiệp, dù là Trường Sinh Điện cũng không được can thiệp việc Hộ Sơn tông lập tiên hiền.

Phù Khôn lạnh lùng nói:

– Hừ! Trần tông chủ, nói chuyện cẩn thận chút. Thời đại đã khác, Hộ Sơn tông các ngươi xuống dốc rồi, Hộ Sơn tông đã mất tư cách có Thánh Hiền Quan, càng không cho phép Hộ Sơn tông nâng tiên hiền lên, không thì đó là vũ nhục tiên hiền!

Ánh mắt Phù Khôn sắc bén bắn ra tia sắc lạnh:

– Trần tông chủ, biết điều thì giao Thánh Hiền Quan ra ngay, tránh cho tự lầm.

Trần Duy Chính hít sâu, biểu tình nghiêm túc nói:

– Thưa Tuần Sử, trăm ngàn vạn năm nay Thánh Hiền Quan là của Hộ Sơn tông, tiên hiền chỉ ra từ Hộ Sơn tông, không truyền thừa môn phái nào được cướp!

Nghe Trần Duy Chính nói thế ánh mắt Phù Khôn lạnh lẽo lộ ra sát ý, lạnh lùng cười:

– Trần tông chủ khẳng định? Thật sự lão Hộ Sơn tông các ngươi có thể giữ được Thánh Hiền Quan?

Phù Khôn thốt lời, các trưởng lão Hộ Sơn tông biến sắc mặt, khi gã nói câu đó đã tỏ rõ ý đồ.

Trần Duy Chính hít sâu trịnh trọng lặp lại:

– Phù Tuần Sử, Thánh Hiền Quan là bảo bối truyền tông của Hộ Sơn tông, là vinh diệu của chúng ta. Theo quy định của lão tổ tông các đời này tiên hiền sinh ra từ Hộ Sơn tông. Mỗi đời Thủy Tổ luân hồi chuyển kiếp do Hộ Sơn tông nghênh tiếp, đó là quy định không thay đổi trăm ngàn vạn năm ở Tiên Ma đạo thống, cũng là ý chỉ của Thủy Tổ.

Trần Duy Chính nhắc lại Hộ Sơn tông hợp pháp, nhắc lại địa vị của Hộ Sơn tông, nói thẳng vào mặt Phù Khôn là chỉ có Hộ Sơn tông mới có tư cách nâng lên tiên hiền, đây là quy định của Tiên Ma đạo thống, là ý chí của Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân.

Phù Khôn âm trầm cười nói:

– Ha, Trần tông chủ, đừng cầm lông gà xem như tên lệnh. Hộ Sơn tông các ngươi đã xuống dốc, không có tư cách kế thừa Thánh Hiền Quan, không còn có thể nâng lên tiên hiền nữa. Đã đến lúc Hộ Sơn tông nhường hiền, quy định là chết, người là sống, khi không thích ứng thì phải sửa lại.

Chương 3935: Huênh Hoang Nghênh Ngang

Trần Duy Chính trầm giọng hỏi:

– Nói vậy là Phù Tuần Sử muốn trái ý thiên hạ? Phù Tuần Sử muốn sửa đổi ý chỉ của Thủy Tổ? Phù Tuần Sử không sợ bị thiên hạ chất vấn? Bị ngàn vạn truyền thừa môn phái Tiên Ma đạo thống chất vấn?

Phù Khôn lạnh lùng cười:

– Ha, Trần tông chủ xem trọng mình quá. Gì mà thiên hạ chất vấn, đó chỉ là lời nói suông. Bát Quái Cổ quốc ta là nước lớn nhất Tiên Ma đạo thống đương thời, nắm giữ quyền lực vô thượng, là chính thống, nên kế thừa và phát dương tất cả ý chí của Thủy Tổ.

Trần Duy Chính trầm giọng hỏi:

– Phù Tuần Sử, còn Trường Sinh Điện thì sao? Phù Tuần Sử đặt Trường Sinh Điện ở nơi nào?

Phù Khôn cạn lời, ức chế tái mặt.

Bát Quái Cổ quốc xứng là nước lớn số một Tiên Ma đạo thống, thực lực cực kỳ mạnh, rất hùng hậu. Nhưng mạnh như Bát Quái Cổ quốc cũng phải kiêng dè một truyền thừa: Trường Sinh Điện.

Trường Sinh Điện là một trong truyền thừa tông môn mạnh nhất, bí ẩn nhất Tiên Ma đạo thống, là truyền thừa tông môn nắm quyền lớn thật sự trong Tiên Ma đạo thống.

Thời địa Trường Sinh Lão Nhân tuy lão từng luân hồi chuyển kiếp nhưng cả đời lão thần long thấy đầu không thấy đuôi, khó nắm bắt tung tích, người đời không biết lão ở đâu. Thời đại đó làm theo ý Trường Sinh Lão Nhân do Trường Sinh Điện nắm quyền lớn Tiên Ma đạo thống, phát lệnh thay cho Trường Sinh Lão Nhân. Trong thời đại đó hiệu lệnh của Trường Sinh Điện là của Trường Sinh Lão Nhân. Trong thời gian dài Trường Sinh Điện có địa vị tối cao vô thượng trong Tiên Ma đạo thống.

Về sau Trường Sinh Lão Nhân không luân hồi chuyển kiếp nữa,Trường Sinh Điện càn bí ẩn hơn, không còn hỏi chuyện đơn. Dù vậy Trường Sinh Điện vẫn có địa vị hết sức quan trọng trong Tiên Ma đạo thống, thực lực cường đại không gì sánh bằng, nắm quyền lực vô thượng.

Tuy đến ngày nay Trường Sinh Điện càng lúc càng điệu thấp, Bát Quái Cổ quốc mạnh mẽ nổi lên. Trong thời gian dài Bát Quái Cổ quốc vỗ ngực bảo mình là chính thống Tiên Ma đạo thống, nắm giữ quyền lực Tiên Ma đạo thống.

Nhưng trong Tiên Ma đạo thống nhiều dại giáo hoàng môn không thừa nhận địa vị của Bát Quái Cổ quốc.

Mọi người không thể phủ nhận Bát Quái Cổ quốc là nước lớn số một Bát Quái Cổ quốc, nhưng Bát Quái Cổ quốc muốn ngồi lên chính thống, nắm quyền lực Tiên Ma đạo thống thì phải được Trường Sinh Điện đồng ý hoặc Trường Sinh Điện thành tro bụi.

Nên Bát Quái Cổ quốc luôn thầm e ngại Trường Sinh Điện.

Đây cũng là lý do quan trọng Bát Quái Cổ quốc muốn có Thánh Hiền Quan. Nếu Bát Quái Cổ quốc có Thánh Hiền Quan, nâng lên tiên hiền mới nghĩa là bọn họ đã gần với chính thống, dễ vỗ ngực mình là chính thống. Không chừng có ngày bọn họ có thể khiêu chiến vị trí của Trường Sinh Điện trong Tiên Ma đạo thống.

Nên khi Trần Duy Chính nhắc đến Trường Sinh Điện làm Phù Khôn biến sắc mặt, vì bọn họ đúng là kiêng dè Trường Sinh Điện.

Phù Khôn khó khăn lấy lại bình tĩnh, nét mặt sa sầm nói:

– Trần tông chủ, ta không nói nhảm nhiều với tông chủ, kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt. Nếu tông chủ biết điều sẽ có lợi rất lớn cho Hộ Sơn tông, còn không thì đừng trách Phù mỗ!

Phù Khôn giở giọng lợi dụ:

– Nếu Hộ Sơn tông biết điều thì tương lai nâng lên tiên hiền còn nghĩ tình các ngươi, sẽ không bạc đãi Hộ Sơn tông. Đây xem như Trần tông chủ lập công lao lớn cho tông môn.

Đương nhiên Bát Quái Cổ quốc càng vui vẻ nếu Hộ Sơn tông phối hợp bọn họ nâng lên tiên hiền, cho họ lấy Thánh Hiền Quan, có địa vị hợp pháp.

Phù Khôn cười gằn:

– Hừ! Nếu tông chủ không biết tiến lùi, không rõ thời thế thì sẽ trở thành tội nhân của Hộ Sơn tông. Nếu Hộ Sơn tông thành tro bụi, mọi sai lầm đều là lỗi Trần tông chủ không biết thời thế.

Phù Khôn dùng hết thủ đoạn dụ dỗ và bắt ép, với gã mặc kệ kết quả hôm nay ra sao Bát Quái Cổ quốc quyết mang Thánh Hiền Quan đi, họ phải có được nó. Tiên hiền mới phải ra từ Bát Quái Cổ quốc bọn họ. Vì được mục đíchn ày, khi cần thiết bọn họ không tiếc tiêu diệt Hộ Sơn tông.

Trần Duy Chính biến sắc mặt hỏi:

– Phù Tuần Sử muốn cứng rắn cướp?

Dù Trần Duy Chính đã chuẩn bị tâm lý tình huống như vậy nhưng vẫn khó kiềm nén lửa giận.

Phù Khôn cười gằn:

– Cướp?

Phù Khôn ngạo nghễ nhìn các trưởng lão Hộ Sơn tông, trên cao nhìn xuống Trần Duy Chính, lạnh lùng nói:

– Trần tông chủ, cướp đã là khách sáo nhất, nếu Hộ Sơn tông các ngươi dám chống cự là giết không tha! Khi đó đừng trách chúng ta huyết tẩy Hộ Sơn tông!

Có trưởng lão không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy tức giận quát:

– Ngươi nghĩ Hộ Sơn tông chúng ta không có ai sao!

Phù Khôn khinh thường cười khẩy nói:

– Xem thường Hộ Sơn tông không có người rồi sao? Hộ Sơn tông tầm thường các ngươi một mình ta có thể đánh mười người, một bàn tay của ta quét hết Hộ Sơn tông. Nếu ngươi không phục thì đi lên thử, xem coi có đỡ nổi bàn tay của ta không?

Trưởng lão biểu tình cực kỳ khó xem:

– Ngươi…!

Trưởng lão muốn xông ra nhưng bị người người khác kéo lại.

Các trưởng lão Hộ Sơn tông mặt tái mét, Phù Khôn nói như thế rõ ràng là không xem Hộ Sơn tông ra gì, hỏi sao bọn họ không bùng cháy lửa giận.

Phù Khôn khinh thường chậm rãi xòe tay ra trước mặt Trần Duy Chính:

– Chỉ là đám kiến. Đưa đây, Trần tông chủ, không muốn bị diệt môn thì ngoan ngoãn giao Thánh Hiền Quan ra.

Mặt Trần Duy Chính lúc đỏ lúc trắng,lạnh lùng nói:

– Hộ Sơn tông cùng tồn tại với Thánh Hiền Quan, Thánh Hiền Quan còn thì Hộ Sơn tông còn!

Phù Khôn cười gằn:

– Tốt, ta chống mắt xem Hộ Sơn tông các ngươi còn có người tài ba gì, xem ai ngăn được ta!

Mắt Phù Khôn tràn đầy sát ý, bước ra một bước, một tay chộp Thánh Hiền Quan trên đỉnh đầu Quách Giai Tuệ.

Khoảnh khắc Phù Khôn ra tay Trần Duy Chính muốn ngăn nhưng đã muộn. Thực lực hai bên cách biệt quá xa, Trần Duy Chính chỉ là Chân Thần, Phù Khôn là Đăng Thiên Chân Thần Tam Trọng Thiên, thực lực hay tốc độ Trần Duy Chính đều kém xa Phù Khôn.

Phù Khôn sắp chộp Thánh Hiền Quan trên đỉnh đầu Quách Giai Tuệ vào tay.

Bốp!audio coi am

Tay Phù Khôn bị đánh bật ra.

Phù Khôn bị chấn lùi một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn.

Mới rồi là Lý Thất Dạ đánh bật bàn tay Phù Khôn, hắn ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, chỉ búng nhẹ ngón tay.

Ánh mắt Phù Khôn sắc bén nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:

– Ngươi là ai!?

Lý Thất Dạ nằm trên xe lăn không nhúc nhích, không để ý Phù Khôn, không mở mắt nhìn gã cái nào.

Mặt Phù Khôn lúc trắng lúc xanh, trong tiểu môn tiểu phái như Hộ Sơn tông không ngờ gã bị một người trẻ tuổi coi khinh, làm gã biểu tình cực kỳ khó xem.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 4 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 4 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 6 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^