1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 784 [Chương 3916 đến Chương 3920]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 784 [Chương 3916 đến Chương 3920]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3916: Thần Sơn

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Đúng rồi, là hỏa hậu. Làm tu sĩ, ngươi cảm thấy có thể dùng thủ đoạn nào khống chế hỏa hậu? Có từng nghĩ bằng năng lực của mình khống chế hỏa hậu tỉ mỉ từng chút một?

Triệu Trí Đình ngơ ngác lặp lại:

– Khống chế từng chút một?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ngươi chưa từng nghĩ dùng thủ đoạn ngự hỏa của mình vào nấu ăn sao? Ngươi tu luyện Lăng Hỏa Quyển vốn là thủ đoạn ngự hỏa, tại sao ngươi thích nấu ăn ngon? Đó là vì ngươi cảm giác thân thiết với lửa, nhưng chưa từng nghĩ áp dụng đạo ngự hỏa vào việc này.

Nghe Lý Thất Dạ giải thích, Triệu Trí Đình ngây người. Nàng tu luyện Lăng Hỏa Quyển là một đại công pháp trong Hộ Sơn tông. Nếu dùng Lăng Hỏa Quyển vào việc nấu ăn thì hơi dao mổ trâu giết gà, sư phụ của họ sẽ trừng mắt dựng đứng râu, làm vậy là bôi nhọ công pháp vô địch của tổ tiên.

Nhưng ngẫm kỹ lại lời nói của Lý Thất Dạ cảm thấy rất có lý, lúc trước Triệu Trí Đình không nghĩ đến đạo lý này.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Hãy cảm nhận hỏa hậu, hiểu rõ từng biến hỏa hỏ nhặt rồi ngươi sẽ phát hiện bình cảnh của mình ở đâu.

Vài lời ít ỏi của Lý Thất Dạ đem lại cảm xúc rất lớn cho Triệu Trí Đình, như mở ra cánh cửa mới:

– Cảm nhận chút hỏa hậu.

Triệu Trí Đình chiêm nghiệm kỹ lời của Lý Thất Dạ, trước kia nàng chưa từng nghĩ chuyện như vậy, nàng tu luyện luôn rập khuôn làm theo cách sư phụ truyền dạy. Sư phụ của họ truyền dạy các cách toàn là cách cũ truyền thừa trong Hộ Sơn tông, là giáo điều của môn phái.

Lý Thất Dạ nằm trên ghế lạnh nhạt nói:

– Không chỉ ngươi ngốc, sư phụ của các ngươi ngốc đến hết thuốc chữa, đồ ngu. Cách làm này từ xa đã ngửi mùi mốc, bao nhiêu năm trôi qua còn luôn tuân theo cách cũ rích, giẫm chân tại chỗ. Lão tổ tông truyền xuống công pháp là để hậu đại sửa cũ thành mới.

Triệu Trí Đình cười gượng, không dám nói lời nào, sửa lưng sư phụ là việc làm siêu bất kính trong Hộ Sơn tông.

Lý Thất Dạ tùy tay chỉ:Nguồn truyện audio Podcast

– Lo cảm ngộ đi, vứt bỏ lề thói cũ, tự mình cảm nhận, dùng trái tim tham ngộ.

Một pháp tắc mỏng manh bắn vào giữa trán Triệu Trí Đình, chui vào thức hải của nàng.

Khi pháp tắc mỏng manh chui vào thức hải, lòng Triệu Trí Đình rung động. Pháp tắc giãn ra, rành rành là đạo ngự hỏa.

Lý Thất Dạ không chỉ điểm Triệu Trí Đình cách tu luyện Lăng Hỏa Quyển, hắn chỉ truyền dạy ảo diệu đạo ngự hỏa cho nàng.

Triệu Trí Đình cẩn thận tham ngộ chiêm nghiệm ảo diệu ngự hỏa, lòng rung động, vì nàng dùng những đạo ngự hỏa dung nhập vào Lăng Hỏa Quyển chợt nhận ra thật hòa hợp, tiện tay, nàng có thể thoải mái nắm giữ hỏa hậu.

Thật lâu sau Triệu Trí Đình lấy lại tinh thần, gập người vái Lý Thất Dạ:

– Đa tạ công tử!

Lý Thất Dạ đã không nhúc nhích, dường như rơi vào ngủ say.

Dù vậy trong lòng Triệu Trí Đình rất vui vẻ hớn hở.

Khi Quách Giai Tuệ trở về biết chuyện này cũng mừng thay Triệu Trí Đình.

Quả nhiên sau khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm Triệu Trí Đình rất nhanh đột phá làm nàng rầu lo đã lâu. Triệu Trí Đình cố gắng tu hành, đạo hạnh lại tiến lên, có thể nói tiến bộ mau còn hơn từ khi nàng bắt đầu tu luyện, tăng nhanh vùn vụt.

Bây giờ Triệu Trí Đình tu luyện Lăng Hỏa Quyển cảm giác rộng mở trong sáng, ảo diệu trước kia không hiểu giờ đều hiểu hết. Lúc trước Triệu Trí Đình rập khuôn cách tu luyện sư phụ dạy, toàn quá trình chỉ biết vùi đầu khổ tu, bế môn tạo xa.

Được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Triệu Trí Đình thông óc, khi tu luyện một hiểu mười, cảm giác một đạo thông vạn pháp.

Trải qua chỉ điểm Triệu Trí Đình sâu sắc cảm nhận được Lý Thất Dạ là cao nhân sâu không lường được, mạnh hơn tất cả người trong Hộ Sơn tông. Vì khi Triệu Trí Đình tu luyện rơi vào bình cảnh mà các trưởng bối không có cách gì hay, không thể trợ giúp nàng đột phá bình cảnh. Lý Thất Dạ nói vài câu ít ỏi đã khiến Triệu Trí Đình rộng mở trong sáng, cảnh giới cao thấp rõ rành rành.

Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ như ngày xưa hầu hạ Lý Thất Dạ, họ không biết lần sau hắn tỉnh là bao giờ.

Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ không dám nói cho ai về Lý Thất Dạ. Một là phải có lòng đề phòng người, bọn họ sợ có ai hại Lý Thất Dạ. Thứ hai là sợ Lý Thất Dạ không vui, dù sao cao nhân phong cách làm việc luôn khiến người nghiền ngẫm không thấu, hai nàng không dám tự quyết định.

Mỗi ngày hầu hạ Lý Thất Dạ nhưng không chậm trễ việc tu luyện của Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình. Mấy ngày nay hai người dư sức ứng đối mọi việc.

Hôm nay Quách Giai Tuệ như mọi ngày cùng Lý Thất Dạ phơi nắng, nàng ngồi trong sân nhìn thần sơn ở phía xa. Quách Giai Tuệ xem ngây người, thẫn thờ thật lâu.

Trong Hộ Sơn tông dù ngươi nhìn từ chỗ nào đều thấy thần sơn, dường như thần sơn cách ngươi rất gần, ngay trước mắt, nhưng thật ra thần sơn cách ngươi xa thật xa.

Quách Giai Tuệ nhìn thần sơn, lòng chợt nảy ý tò mò:

– Con người thật sự có thể luân hồi sao?

Từ khi bái vào Hộ Sơn tông Quách Giai Tuệ đã nghe truyền thuyết về thần sơn, toàn Hộ Sơn tông mỗi năm một lần tổ chức đại điển tế bái thần sơn, cũng bái tế Trường Sinh Lão Nhân.

Quách Giai Tuệ nghe trưởng bối trong tông môn nói Hộ Sơn tông bọn họ sinh ra vì thần sơn, đời này đến đời khác bảo vệ thần sơn, bảo vệ Trường Sinh Lão Nhân chuyển kiếp. Dù sau này Trường Sinh Lão Nhân không chuyển kiếp nữa, Hộ Sơn tông từ đó điêu linh, nhưng Hộ Sơn tông nhiều đời không quên trách nhiệm của mình, không quên tôn chỉ ban đầu khi tổ tiên khai sáng Hộ Sơn tông, nhiều đời phải bảo vệ thần sơn.

Hai tay Quách Giai Tuệ chống cằm nhìn thần sơn:

– Sau này Thủy Tổ còn chuyển kiếp luân hồi từ Tiên Ma động không?

Thần sơn đâm thẳng vào vũ trụ, mây mù bao phủ, không thấy ngọn núi, càng không thấy Tiên Ma động trong truyền thuyết.

Quách Giai Tuệ nghe rất nhiều truyền thuyết về Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp, nhưng chỉ là thần thoại. Truyền thuyết nói mỗi kiếp Trường Sinh Lão Nhân sẽ luân hồi chuyển thế trong Tiên Ma động, nên mỗi đời tiên hiền Hộ Sơn tông sẽ đi nghênh đón vào ngày Thủy Tổ chuyển kiếp.

Quách Giai Tuệ thì thào:

– Nhưng Hộ Sơn tông bây giờ không ai có thể lên núi lửa, dù Thủy Tổ đã luân hồi chuyển thế e rằng không ai biết.

Mỗi thời đại khi Trường Sinh Lão Nhân luân hồi là tiên hiền Hộ Sơn tông đời đó sẽ đi nghênh tiếp lão giáng thế.

Sau này Trường Sinh Lão Nhân không luân hồi chuyển kiếp nữa, Hộ Sơn tông dần xuống dốc, từ đó không ai có thể leo lên thần sơn chứ đừng nói bước vào Tiên Ma động. Tuy thần sơn ở trong Hộ Sơn tông nhưng từ khi Hộ Sơn tông suy sụp, trăm ngàn vạn năm nay không người leo lên thần sơn được.

Chương 3917: Đi Thần Sơn (1)

Truyền thuyết lên thần sơn sẽ bị lực lượng trấn áp mạnh mẽ không gì sánh bằng, càng lên cao lực lượng trấn áp càng lớn. Bọn họ không chịu nổi lực lượng đó, không thể chống cự được, nếu cưỡng ép leo lên sẽ bị lực lượng vô cùng cường đại nghiền thành máu loãng.

Thật lâu trức kia khi Hộ Sơn tông còn tiên tổ vô địch thật sự thì vẫn có người leo lên thần sơn, vào Tiên Ma động. Về sau Hộ Sơn tông từng đời kém hơn đời trước, tiên hiền cuối cùng qua đời, không ai có thể leo lên thần sơn nữa.

Mỗi đời Hộ Sơn tông vtừng có cường giả thử leo lên thần sơn nhưng không ai thành công, các đời tử tôn đành phải bỏ cuộc, vì bọn họ không có năng lực leo thần sơn.

Quách Giai Tuệ mới dứt lời thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên:

– Không, không có luân hồi nữa.

Quách Giai Tuệ hết hồn:

– Công tử!

Quách Giai Tuệ chỉ cùng Lý Thất Dạ phơi nắng, thuận miệng tán gẫu, không ngờ hắn tỉnh lại đột ngột vậy.

Quách Giai Tuệ vui vẻ nói:

– Công tử tỉnh… tỉnh rồi.

Lý Thất Dạ không để ý đến Quách Giai Tuệ, hắn nhìn thần sơn phía xa, đôi mắt hắn sâu thẳm như vượt qua vô tận lĩnh vực.

Không hiểu sao giờ phút này Quách Giai Tuệ cảm nhận nỗi buồn nhè nhẹ, dường như thương cảm đến từ Lý Thất Dạ.

Quách Giai Tuệ chống cằm ngơ ngác nhìn.

Lý Thất Dạ nhìn thần sơn, khẽ thở dài:

– Lão già, tuy ngươi hơi khốn kiếp nhưng trên con đường này ngươi vẫn là tiên hiền, vẫn là một người mở đường.

Lý Thất Dạ có chút buồn.

Trường Sinh Lão Nhân là Trường Sinh Tiêu Thị, dây dưa ân oán rất nhiều với Lý Thất Dạ.

Bây giờ Trường Sinh Tiêu Thị đã chết, mọi chuyện quá khứ tan biến theo mây khói.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

– Không nhiều người có thể luôn kiên trì trên con đường này, rất ít. Tuy từng có người vô cùng kinh diễm, vô địch vạn cổ cố gắng, đấu tranh, chống cự, đáng tiếc càng nhiều người sa đọa. Nhưng ngươi cứ đi mãi, thật không dễ dàng. Dù ngươi là đồ khốn nhưng đáng tôn kính.

Trường Sinh Tiêu Thị chết đối với Lý Thất Dạ không mang ý nghĩa kẻ thù của hắn chết mà là người đi trên con đường này ngã xuống. Con đường này rất dài lâu, ai đều có khả năng gục ngã, càng nhiều người không ngã nhưng sa đọa.

Trải qua vạn cổ, qua nhiều đau khổ, vô số đại kiếp nạn, thậm chí hết thảy đều thành tro bụi, nhưng Trường Sinh Tiêu Thị không sa đọa, luôn kiên trì. Trong quá trình Trường Sinh Tiêu Thị mưu cầu các loại khả năng, suy nghĩ nhiều thủ đoạn, như Tiên Ma đạo thống cũng là thử nghiệm của lão.

Trường Sinh Tiêu Thị thử luân hồi, muốn tìm khả năng gỡ bỏ cảnh khó từ trong luân hồi. Nếu không vì vậy Trường Sinh Tiêu Thị đã chẳng đến Tam Tiên giới, lão đến không chỉ vì tìm đáp án cũng để kiếm thứ mình muốn.

Đáng tiếc cuối cùng Tam Tiên giới không cho Trường Sinh Tiêu Thị thứ lão muốn, không thể tìm ra đáp án trong lòng mình, cuối cùng lão đành rời khỏi đó trở lại thế giới của mình. Nên từ nay Trường Sinh Lão Nhân của Tiên Ma đạo thống không còn luân hồi chuyển kiếp.

Phút cuối Trường Sinh Tiêu Thị buông tay liều một phen, kết cục thì khỏi phải nói, mọi thứ thành mây khói.

May mắn trong Tam Tiên giới để lại truyền thừa của Trường Sinh Tiêu Thị.

Lý Thất Dạ mở mắt nhìn Quách Giai Tuệ, ra lệnh:

– Ngươi leo lên.

Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, nhìn thần sơn, lắp bắp hỏi:

– Leo lên? Ta… ta… ta bò lên thần sơn?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói xong chậm rãi nhắm mắt lại:

– Đúng, cõng ta leo lên.

Quách Giai Tuệ ngẩn ngơ, nàng nhìn mình lại ngó Lý Thất Dạ, nghi ngờ có phải hắn đang đùa không. Nhưng xem bộ dáng Lý Thất Dạ thì không giống đùa chút nào.

Quách Giai Tuệ ngây người. Thần sơn, trăm ngàn vạn năm qua không ai trong Hộ Sơn tông có thể leo lên, đừng nói Quách Giai Tuệ, dù là người mạnh nhất Hộ Sơn tông cũng không thể bò lên. Nàng chỉ là đệ tử bình thường, không thể nào bò lên thần sơn được. Huống chi phải cõng Lý Thất Dạ lên thần sơn là chuyện không thể nào, đừng nói Quách Giai Tuệ, trong Hộ Sơn tông không ai làm được.

Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói:

– Ta… ta… ta không bò lên được, sợ… sợ là ta chưa bò đến giữa sườn núi… đã bị trấn áp thành huyết vụ.

Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần, lạnh nhạt nói:

– Nên ngươi cõng ta.

Quách Giai Tuệ ngây người tại chỗ, không phải nàng không có tự tin, tự coi nhẹ mình, chuyện này là không thể được, chút thực lực như nàng làm sao bò lên thần sơn nổi.

Quách Giai Tuệ khờ khạo nói:

– Nhưng… nhưng… ta… ta có chút xíu đạo hạnh… không đối kháng lại lực lượng trấn áp của thần sơn được.

Hộ Sơn tông từng có Bất Hủ Chân Thần mạnh nhất nhưng không chống cự nổi lực lượng trấn áp của thần sơn, càng đừng nói đệ tử bình thường không chút quan trọng như Quách Giai Tuệ.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Chuyện đó không liên quan, quan trọng nhất là ngươi có quyết tâm, có ý chí kiên định thì lực lượng trấn áp sẽ không rơi vào người của ngươi.

Quách Giai Tuệ im lặng, không biết nên trả lời ra sao. Thật ra Quách Giai Tuệ hoàn toàn không biết gì về tình huống trên thần sơn, không chỉ mình nàng, Hộ Sơn tông không ai hiểu rõ về thần sơn.

Lý Thất Dạ mở mắt ra nhìn Quách Giai Tuệ:

– Ngươi nên hỏi là ngươi có thể chịu được thử thách như vậy không? Có đủ quyết tâm kiên định? Có đủ nghị lực kiên cường?

Quách Giai Tuệ không trả lời được, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc bò thần sơn, vì chuyện này quá xa xôi với nàng, đệ tử bình thường nho nhỏ như nàng không nên làm. Dù Hộ Sơn tông quyết định bò thần sơn cũng nên là trưởng bối trong tông môn làm. Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ kêu Quách Giai Tuệ bò thần sơn, quá đột ngột làm nàng không chút chuẩn bị.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói. từ từ khép mắt:

– Là tầm thường cả đời hay quyết định đi mạo hiểm một phen, nếm thử xem, tất cả chỉ trong một ý nghĩ của ngươi.

Quách Giai Tuệ im lặng một lúc lâu sau nàng hít sâu, cắn răng kiên định nói:

– Đươc, ta… ta đi! Ta bò!

Lý Thất Dạ đã nhắm mắt như đang ngủ, dường như không nghe thấy lời của Quách Giai Tuệ.

Khi Triệu Trí Đình nghe được quyết định của Quách Giai Tuệ thì giật mình kêu lên:

– Cái gì? Ngươi muốn bò thần sơn?

Quách Giai Tuệ đã quyết tâm, thái độ kiên định, ai khuyên cũng không ngăn được:

– Ta cõng công tử lên!

Nghe vậy Triệu Trí Đình bản năng liếc Lý Thất Dạ đang nằm, hắn không nhúc nhích, dường như ngủ say.

Triệu Trí Đình đã hiểu đây là ý của Lý Thất Dạ, nàng hít sâu gật đầu nói:

– Ta đi cùng ngươi.

Chương 3918: Đi Thần Sơn (2)

Triệu Trí Đình không yên tâm để Quách Giai Tuệ bò thần sơn một mình, vì trăm ngàn vạn năm nay Hộ Sơn tông không còn ai bò lên thần sơn.

Quách Giai Tuệ nhẹ lắc đầu không nói gì.

Triệu Trí Đình biết mình không thể giúp gì cho Quách Giai Tuệ, đành bảo:

– Vậy ta đưa ngươi đến chân núi.

Quách Giai Tuệ nhẹ gật đầu, sau đó báo cáo với sư phụ.

Sư phụ Quách Giai Tuệ nghe nàng nói muốn bò thần sơn, còn cõng phế nhân leo núi liền nạt nàng:

– Bậy bạ, vớ vẩn hết sức!

Sư phụ choi rằng đó là chuyện không thể, là tự sát. Đừng nói đệ tử bình thường như Quách Giai Tuệ, cường giả như gã cũng không thể leo thần sơn.

Bị sư phụ quát nạt nhưng Quách Giai Tuệ kiên quuyết muốn bò thần sơn. Sư phụ bó tay với nàng, Hộ Sơn tông không có quy định không cho đệ tử môn hạ bò thần sơn. Thật ra đệ tử nào cũng được phép leo thần sơn, nhưng sống chết tự chịu trách nhiệm.

Cuối cùng sư phụ Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:

– Ngươi có biết khi leo lên trên thần sơn nếu không chịu nổi lực lượng trấn áp sẽ bị nghiền thành huyết vụ?

Quách Giai Tuệ gật đầu không đáp, nàng không lộ việc Lý Thất Dạ cho sư phụ biết.

Thấy đồ đệ của mình cứng đầu như lừa, đã quyết định là không kéo về được, sư phụ bất đắc dĩ bàn bạc với mấy vị trưởng lão trong tông môn, cuối cùng đồng ý cho Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ leo thần sơn. Tông môn không cấm đệ tử đi bò Quách Giai Tuệ, nên Quách Giai Tuệ muốn leo hoàn toàn được phép.

Sư phụ Quách Giai Tuệ bất đắc dĩ nói:

– Các trưởng lão đồng ý nhưng sống chết tự chịu trách nhiệm. Giờ ngươi bỏ cuộc còn kịp, gần đây ngươi tinh tiến đạo hạnh, biểu hiện tiềm lực không tầm thường, sau này tiếp tục tu luyện thì thành tựu sẽ rất khả quan, cần gì tự tìm đường chết.

Sư phụ của Quách Giai Tuệ cảm thấy nàng cõng phế nhân bò lên thần sơn là chết chắc, phàm nhân tàn phế chết thì thôi đi, đệ tử như nàng chết trên thần sơn thì rất đáng tiếc. Huống chi gần đây Quách Giai Tuệ tu hành rất giỏi, sư phụ hơi chờ mong vào nàng.

Quách Giai Tuệ im lặng, đã quyết định leo thần sơn.

Sư phụ không khuyên thêm được, dặn dò:

– Vậy ngươi trở lại chuẩn bị đi.

Quách Giai Tuệ rời đi, chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết khi leo núi. Quách Giai Tuệ không biết phải bò bao lâu nên mang theo nhiều lương khô, đan dược chữa thương.

Sư phụ của Quách Giai Tuệ biết quan tâm đồ đệ, dù không đồng ý nàng leo thần sơn nhưng đặc biệt tặng một bình đan dược cho nàng, khi cần thiết có thể cứu mạng nàng.

Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ xuất phát đi thần sơn.

Các đồng môn sư huynh đệ nghe nói Quách Giai Tuệ muốn cõng phế nhân Lý Thất Dạ leo thần sơn thì đều khó hiểu, quá đáng, không nói lý. Đừng nói đệ tử bình thường bọn họ, dù là các vị lão tổ Hộ Sơn tông cũng không bò lên thần sơn nổi, càng dừng nói cõng phế nhân leo núi.

Một số sư huynh đệ đồng môn đánh giá Quách Giai Tuệ là:

– Không biết tự lượng sức mình, không biết sống chết.

Quách Giai Tuệ không quá nổi bật trong Hộ Sơn tông, nàng chỉ là đệ tử bình thường, việc nàng leo thần sơn gợi lên thảo luận khá nhiều nhưng không bao nhiêu người thật lòng quan tâm nàng.

Một số đồng môn tình cảm tốt với Quách Giai Tuệ thì khuyên nhủ một phen, hy vọng nàng từ bỏ cách làm điên cuồng đó. Quách Giai Tuệ từ chối hết, làm mọi người bó tay. Triệu Trí Đình không khuyên Quách Giai Tuệ, nàng biết là Lý Thất Dạ quyết định, chuyện này là cơ hội tốt thử thách Quách Giai Tuệ.

Khi Quách Giai Tuệ sắp lên đường, Triệu Trí Đình lo trong lo ngoài cho nàng, chuẩn bị các vật cần thiết để leo núi, tỉ mỉ còn hơn bản thân leo núi. Triệu Trí Đình lấy ra binh khí, báu vật của mình cho Quách Giai Tuệ mượn, phòng ngừa khi có nguy hiểm còn giữ mạng được.

Chuẩn bị xong xuôi hết, Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ lên đường.

Ngày Quách Giai Tuệ lên đường, một số đồng môn sư huynh sư muội chơi thân đến tiễn nàng, cũng có nhiều người khác xem náo nhiệt.

Sư huynh trông thấy chuyện như vậy lắc đầu nói, cảm thấy vô lý hết sức:

– Điên thật, có chút thực lực mà đi leo thần sơn, đó là tự tìm đường chết.

Sư tỷ khinh thường nói:

– Ha, Quách sư muội vốn là quái thai, đang yên lành đi nuôi một phàm nhân tàn phế, hiện tại không biết sống chết cõng tàn phế leo thần sơn, người như vậy thật là tâm lý biến thái.

Đại sư huynh Lý Kiến Khôn trầm giọng quát:

– Câm mồm! Quách sư muội tấm lòng lương thiện, cứu chết dìu thương, không làm sai. Có thể leo thần sơn đều là người có quyết tâm lớn.

Lý Kiến Khôn tạm dừng rồi nói tiếp:

– Không phải ai đều có can đảm khiêu chiến nó!

Lý Kiến Khôn là đại sư huynh, có tầm mắt cao hơn sư đệ, sư muội đồng môn.

Bị Lý Kiến Khôn nạt, các sư huynh sư tỷ không dám nói thêm cái gì.

Mấy sư huynh sư tỷ thân với Quách Giai Tuệ đến tiễn nàng.

Trước khi đi sư tỷ đặc biệt nói nhỏ dặn dò:

– Nếu không bò lên nổi thì đừng miễn cưỡng, giữa đường quay về là được, không ai cười sư muội. Nếu gặp nguy hiểm gì hãy ném người cõng trên lưng, lo mà chạy đi.

Nghe sư tỷ nói, Triệu Trí Đình sợ hết hồn vội chặn lại:

– Đừng nói nhảm!

Người khác không biết chứ Triệu Trí Đình hiểu rất rõ Lý Thất Dạ không phải phàm nhân tàn phế, hắn là cao nhân sâu không lường được. Lỡ chọc giận Lý Thất Dạ thì nguyên Hộ Sơn tông đều có nguy hiểm.

Quách Giai Tuệ không đáp lời, cõng Lý Thất Dạ lên đường, luôn vẫy tay chào sư huynh đệ.

Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ từng bước tiến lên, Triệu Trí Đình đi mãi đưa tiễn.

Tuy đứng trong Hộ Sơn tông nhìn ra xa thì thần sơn như ở trước mặt, rất gần mình, dường như đi không lâu sẽ đến chân núi. Nhưng sự thật thì thần sơn cách sơn môn Hộ Sơn tông rất xa, phải đi thời gian khá dài.

Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi tới, Triệu Trí Đình đi chung, dọc đường không gặp trắc trở gì vì nàng dù sao là tu sĩ.

Quách Giai Tuệ không phải cường giả gì nhưng nàng là người tu luyện nhiều năm, dù công lực bình thường nhưng nàng cõng một người đi đường không khó.

Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi rất lâu sau rốt cuộc đến dưới thần sơn.

Đứng ở chân núi ngước lên nhìn mới cảm nhận thần sơn nguy nga cao lớn. Nguyên thần sơn sừng sững trong thiên địa, còn lâu mới đến giữa sờn núi. Mây trắng bay qua sườn núi, nhìn lên trên nữa thấy thần sơn đâm vào vũ trụ, dường như thần sơn là trung tâm vũ trụ.

Từ chân núi có đường đá nhỏ ngoằn ngèo chạy lên trên đỉnh núi, đường đá này chật hẹp quanh co, gập ghềnh cheo leo, chỉ một người đi được.

Đứng dưới chân núi, Triệu Trí Đình kiểm tra tỉ mỉ giúp Quách Giai Tuệ, siết chặt dây thừng cột Lý Thất Dạ.

Chương 3919: Một Mục Tiêu Nhỏ

Mọi thứ ổn thỏa rồi Triệu Trí Đình gật đầu nói:

– Xuất phát đi, ta ở đây chờ ngươi xuống núi.

Quách Giai Tuệ gật mạnh đầu, nắm tay Triệu Trí Đình, vẫy tay chào từ biệt sau đó cõng Lý Thất Dạ bò lên thần sơn.

Triệu Trí Đình đứng dưới chân núi luôn nhìn theo Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ dọc đường đá khúc khuỷu như ruột dê leo lên trên. Quách Giai Tuệ leo không nhanh, mãi khi bóng dáng hai người khuất trong núi Triệu Trí Đình mới thu về tầm mắt.

Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ leo lên núi, dùng cả tay chân. Ban đầu nàng bò khá nhanh, nhưng càng leo lên trên tốc độ chậm dần.

Mới bò một đoạn ngắn Quách Giai Tuệ đã cảm thấy mình như phàm nhân, nàng cảm nhận trọng lượng Lý Thất Dạ sau lưng mình. Lúc đi dưới chân núi Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ không cảm giác nặng nề, nhưng mới leo núi một đoạn ngắn nàng cảm giác càng lúc càng vất vả, sức nặng của hắn dần rõ ràng.

Quách Giai Tuệ cảm giác rõ ràng mình đã trở thành một phàm nhân, công lực gì cũng vô dụng, cõng Lý Thất Dạ bò lên rất vất vả.

Thử nghĩ một thiếu nữ phàm nhân cõng nam nhân cao lớn bò trên đường núi gập ghềnh cheo leo là việc khó khăn cỡ nào, gian khổ biết bao.

Quách Giai Tuệ cắn chặt răng cõng Lý Thất Dạ tiếp tục leo, càng lên trên nàng thở càng nặng nề, sắp nghẹt thở.

Dù vậy Quách Giai Tuệ không bỏ cuộc, nàng đi tiếp, khi nào thấy nín thở thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, hít thở không khí, hồi sức rồi tiếp tục cõng Lý Thất Dạ đi.

Càng lên trên càng khó khăn hơn, về sau Quách Giai Tuệ không chỉ cảm giác Lý Thất Dạ càng lúc càng nặng, nàng cảm thấy đôi chân mình như kéo quả tạ, từng bước khó khăn tiến lên. Mỗi đi một bước sẽ thở nặng nề muốn tắt thở.

Đi một hồi Quách Giai Tuệ đi ba bước phải ngừng lại thở gấp, càng lên trên càng khó khăn hơn, không lâu sau nàng đi một bước phải thở dốc một lúc.

Quách Giai Tuệ đổ mồ hôi như mưa, người rã rời. Quách Giai Tuệ ngừng lấy sức, ăn đan dược, phục hồi thể lực, nhưng quá trình này đối với nàng là giày vò.

Chốc lát sau đường càng khó đi, Quách Giai Tuệ cảm giác như lưng cõng ngọn núi, mỗi nhấc một bước là thở không nổi, lưng còng xuống.

Từng bước lê đi, Quách Giai Tuệ cảm giác lồng ngực có ngọn lửa đốt cháy, đau rát. Quách Giai Tuệ cảm giác máu trong người đun sôi, cực kỳ khó chịu.

Đường đá trò lên thần sơn gập ghềnh cheo leo khó đi, có nhiều nơi phải nghiêng người mới qua được. Một bên đường là vực thẳm, sơ sẩy một cái rớt xuống vực sẽ tan xương nát thịt.

Quá trình leo lên cực kỳ khó khăn với Quách Giai Tuệ, đã qua mấy ngày mà nàng mới chỉ di chuyển một chặng đường ngắn.

Ngước lên trên nhìn thần sơn nguy nga cao ngất, quỷ dị cuối, dường như trước mặt còn chặng đường ức vạn dặm phải leo. Ai thấy vậy đều sẽ đánh trống rút lui, từng bước giày vò, lòng Quách Giai Tuệ hơi dao động, nàng cảm giác thân thể mình kêu răng rắc, xương cốt tùy thời vỡ nát.

Trong lúc đi Quách Giai Tuệ từng dao động nhưng cuối cùng nàng cắn chặt răng không hở, không muốn bỏ cuộc, cưỡng ép chịu đựng.

Quá trình giày vò làm lòng Quách Giai Tuệ lặp đi lặp lại kiên định một ý niệm là phải bò đến đỉnh núi, rất sợ mình bỏ cuộc, không cho mình có cớ từ bỏ.

Quách Giai Tuệ nhiều lần kiên định, cắn chặt răng cất bước, từng tấc một bò lên trên. Theo thời gian trôi qua, Quách Giai Tuệ dần chết lặng.

Càng leo lên Quách Giai Tuệ càng cảm nhận lực lượng trên lưng mình lớn hơn, nhưng nàng dần chết lặng, dù lực lượng trấn áp càng lớn cũng không khiến nàng sợ, không làm nàng lùi bước.

Quách Giai Tuệ cố gắng nhấc chân, mỗi khi đạp một bước là nàng đã hoàn thành một mục tiêu nhỏ. Nên mỗi bước đi là một mục tiêu nhỏ bé, Quách Giai Tuệ dần tiến vào cảnh giới vong ngã. Trong lòng nàng không còn trọng lượng trên lưng, không có đường đá gập ghềnh, trong lòng nàng chỉ có mục tiêu nhỏ đi từng bước, khi hoàn thành sẽ cảm thấy mình tiến bộ một chút.

Cơ thể Quách Giai Tuệ càng lúc càng nặng, chịu đựng ngày càng khó khăn hơn, nhưng nàng vứt bỏ hết mọi thứ, đã chết lặng. Quách Giai Tuệ chỉ biết từng bước hoàn thành các mục tiêu nhỏ.

Khi Quách Giai Tuệ từng bước tiến lên, nàng không biết Lý Thất Dạ đã thay nàng chịu đựng phần lớn lực lượng.

Dựa vào thực lực của Quách Giai Tuệ không thể nào bò lên nơi này, nếu không có Lý Thất Dạ ở trên lưng nàng gánh phần lớn lực lượng trấn áp thì lúc này nàng đã bị lực lượng đè thành huyết vụ.

Lý Thất Dạ chịu đựng phần lớn lực lượng, số còn lại đè lên người Quách Giai Tuệ chỉ là phần nhỏ, vừa lúc không đè chết nàng nhưng sẽ ép cạn tiềm năng. Lý Thất Dạ nắm giữ biến đổi lực lượng nhỏ rất chính xác. Lực lượng nhỏ đó không đáng gì với Lý Thất Dạ nhưng đè lên người Quách Giai Tuệ là chuyện cực kỳ đau khổ, quá trình dài dòng giày vò.

Nhưng miễn là Quách Giai Tuệ kiên định quyết tâm, không dao động lùi bước thì lực lượng đó sẽ ép ra tiềm lực lớn nhất của nàng.

Nếu Quách Giai Tuệ có thể cõng Lý Thất Dạ leo lên đỉnh núi thì cả đời nàng được ích lợi vô cùng, khiến nàng thay da đổi thịt.

Quách Giai Tuệ từng bước leo lên, đã chìm vào cảnh giới vô ngã, người chết lặng. Từng bước leo lên, đói thì nàng ăn chút lương khô đan dược bổ sung thể lực, khát thì uống nước suối, buồn ngủ thì nghỉ ngơi trên vách đá.

Có chút tinh thần, thể lực là Quách Giai Tuệ sẽ cõng Lý Thất Dạ đi tiếp, di chuyển từng bước.

Trong quá trình Quách Giai Tuệ không nhận ra lực lượng trên lưng mình biến lớn, chậm rãi ép ra tiềm năng của nàng. Dù công lực của nàng không tăng lên nhưng thân thể biến đổi lớn, lực lượng ép cạn nhiều lần rèn luyện gân cốt, trui rèn đạo tâm của nàng.

Trong quá trình Quách Giai Tuệ từng bước đi tới, mặt trời mọc rồi lặn, nàng không biết mình bò lên thần sơn bao nhiêu ngày, tóm lại nàng hoàn toàn tê dại. Tín niệm duy nhất của Quách Giai Tuệ là bò lên ngọn núi, di chuyển từng bước một hoàn thành các mục tiêu nhỏ.

Mặt trời mọc rồi lặng, xuân đi thu đến, Quách Giai Tuệ vẫn cõng Lý Thất Dạ đi từng bước leo lên chỗ cao hơn trên thần sơn.

Từng bước đi tới, không biết Quách Giai Tuệ đã đổ bao nhiêu mồ hôi, trả giá bao nhiêu gian khổ. Trong trui rèn nàng dần trưởng thành hơn, cả quá trình Quách Giai Tuệ chậm rãi lột xác, có dấu hiệu phá kén thành bướm.

Trong lòng Quách Giai Tuệ không quan tâm trời trăng luân phiên, nàng chỉ có tín niệm vô cùng kiên định đó là leo lên đỉnh núi. Từng bước tiến tới trước, tín niệm trong lòng Quách Giai Tuệ càng kiên định hơn.

Chương 3920: Rèn Giũa

Trong quá trình leo trên đường đá, Quách Giai Tuệ trải qua từng ban ngày, từng buổi đêm. Có cuồng phong mưa bão, nàng suýt bị thổi rớt xuống vực. Từng có hàn băng tuyết đọng, trong rét buốt nàng bị đông thành tượng băng. Từng có mặt trời nóng cháy, nàng suýt bị nướng khô.

Từng bước đi tới, Quách Giai Tuệ trải qua cực khổ trong mấy ngày này, trước kia không dám tin, giờ bị gian khó trui rèn nàng dần trưởng thành, trở nên kiên cường hơn, chính chắn hơn.

Không biết đi bao lâu, đột nhiên có ngày Quách Giai Tuệ ngồi xuống, tỉnh táo lại từ trong tê dại.

Khi nàng tỉnh táo lại thì thấy cảnh tượng rung động, nàng đã ở giữa sườn nùi thần sơn. Đứng ở đây như bước vào một thế giới.

Lúc này đã không nhìn thấy Hộ Sơn tông, không thấy núi non sông nước ở chân núi. Đưa mắt nhìn một mảnh trời sao bao la, các vì sao rực rỡ như khảm trên đầu nàng, vươn tay có thể hái.

Dưới trời sao mênh mông vô ngần có thể trông thấy trời trăng luân phiên, ngân hà vòng quanh, dường như thế giới sinh ra tại đây.

Quách Giai Tuệ nhìn hình ảnh đó nàng cảm giác mình thật nhỏ bé, như hạt bụi bé tí tẹo.

Tiếp tục ngước lên trên nhìn, thần sơn vẫn cao vút đâm vào tận cùng trời sao, dường như đỉnh núi là chỗ cao nhất dưới trời sao, là nơi sâu nhất cả trời sao.

Nhìn sao băng xẹt qua trời sao, vô cùng xinh đẹp, như thơ như tranh. Đặc biệt trời sao phía xa đậu mấy chiếc chiến hạm siêu lớn. Các chiến hạm lớn như hành tinh, một chiếc rơi xuống có thể đè sập đạo thống.

Các chiến hạm không biết đậu ở đó bao nhiêu năm tháng, loang lổ, nhiều chỗ rách nát. Dường như những chiếc chiến hạm lui ra từ chiến trường thời cổ xưa rồi đậu tại đây, không còn ai lái chúng nữa.

Quách Giai Tuệ bị cảnh tượng trước mắt rung động, đời này lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng tráng lệ như thế. Nếu không leo lên thần sơn thì suốt đời Quách Giai Tuệ vĩnh viễn không được thấy cảnh rung động lòng người như vậy.

Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, sâu sắc nhận ra mình không đến uổng công, chỉ riêng được xem hình ảnh trước mắt là tất cả khó khăn trả giá, mồ hôi đổ ra đều đáng giá.

Thật lâu sau Quách Giai Tuệ thu lại tầm mắt nhìn trời sao rung động hồn người, nàng nhìn Lý Thất Dạ, hắn vẫn ngủ say không nhúc nhích.

Từ lúc lên núi Lý Thất Dạ không tỉnh dậy lần nào, mí mắt không chớp một cái.

Dọc đường có vài lần Quách Giai Tuệ suýt mất mạng, suýt té xuống vực nhưng Lý Thất Dạ không nhúc nhích, dường như nàng có rớt xuống vực té chết hắn cũng không tỉnh.

Thật ra Lý Thất Dạ nắm rõ mọi việc bên ngoài như lòng bàn tay, nhưng hắn không quan tâm. Với Lý Thất Dạ thì mọi thứ đều có lý do của nó, nếu chút thử thách, đau khổ nho nhỏ này Quách Giai Tuệ không kiên trì, không thể hoàn thành thì tương lai nàng làm sao có tư cách đứng trên đỉnh? Có năng lực gánh trách nhiệm nặng nề?

Nên Lý Thất Dạ không nghe không hỏi, mặc kệ nàng chịu khổ chịu nạn, khiến nàng chịu giày vò trong cực khổ, để gian khó trui rèn Quách Giai Tuệ.

Quan điểm của Lý Thất Dạ rất rõ ràng, một tu sĩ có thể thiên phú không mạnh nhưng đạo tâm phải cường đại.

Tư chất như Quách Giai Tuệ so với thiên tài khác thì rất bình thường, nàng muốn vượt qua những thiên tài này thành tựu đỉnh cao thì phải trả giá cố gắng nhiều hơn người khác, chịu cực khổ nhiều hơn người ta. Nếu không thì Quách Giai Tuệ lấy cái gì tranh với đám thiên tài?

Nếu không chịu được đau khổ như vậy, giày vò như thế thì Quách Giai Tuệ không đáng để Lý Thất Dạ bồi dưỡng.

Quách Giai Tuệ thu lại tầm mắt, cõng Lý Thất Dạ đi tiếp, từng bước leo lên.

Trải qua đau khổ tích lũy tháng ngày Quách Giai Tuệ thay đổi đến khó tin, tính cách càng dũng cảm, kiên cường, quyết đoán hơn.

Trong quá trình đau khổ không chỉ khiến thân thể của nàng thay da đổi thịt, về tính cách, đạo tâm cũng tái tạo lại.

Dưới trời sao, một thiếu nữ cõng một nam nhân to lớn từng bước đi trên đường hẹp qanh co gập ghềnh cheo leo, ánh sao kéo dài bóng lưng nàng.

Nhìn bóng lưng nàng từng bước kiên định tiến lên khiến người nghĩ đến một câu nói: đại đạo độc hành!

Một ngày lại một ngày qua, xuân đi thu đến, dưới thần sơn, Triệu Trí Đình chờ Quách Giai Tuệ và Lý Thất Dạ trở về. Triệu Trí Đình dựng nhà gỗ trước thần sơn, kiên trì chờ đến khi nào hai người trở về mới thôi.

Triệu Trí Đình một mình chờ dưới thần sơn, ban đầu nôn nóng dần lắng xuống, đạo tâm của nàng từ từ bình tĩnh, trầm ổn.

Triệu Trí Đình ở dưới thần sơn vừa chờ Quách Giai Tuệ quay về vừa chăm chỉ khổ tu.

Khổ tu như bế quan khiến Triệu Trí Đình trở nên không linh, chẳng bị ồn ào náo động quấy nhiễu, nàng càng chăm chú hơn, đạo hạnh tăng vùn vụt. Thực lực của nàng đột phá nhiều đẳng cấp, ở lại dưới chân thần sơn cho Triệu Trí Đình thu hoạch kinh người.

Quách Giai Tuệ rời đi càng lúc càng lâu, xuân đi thu đến, nhiều đệ tử Hộ Sơn tông dần quên nàng. Vì lâu như vậy Quách Giai Tuệ chưa trở về, mọi người cho rằng nàng chết trên thần sơn.

Ngẫu nhiên chỉ có sư phụ của Quách Giai Tuệ là nhìn thần sơn phía xa, lắc đầu tiếc thương:

– Tội nghiệp.

Sư phụ của nàng không thể làm gì được, muốn đi nhặt xác cũng không thể. Lực lượng trên thần sơn rất mạnh, chút sức của sư phụ nàng tùy thời sẽ bị nghiền thành huyết vụ.

Dưới trời sao, một thiếu nữ kiên định tiến lên, không biết qua bao lâu, bao nhiều ngày tháng, cuối cùng Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi lên đỉnh núi.

Khoảnh khắc đạp trên đỉnh núi, Quách Giai Tuệ còn chưa tỉnh táo lại, vẫn chìm trong cảnh giới vong ngã. Bước lên ngọn núi một lúc lâu Quách Giai Tuệ mới tỉnh táo lại.

Quách Giai Tuệ giương mắt nhìn, chợt hiểu mình đứng ở chỗ nào trên ngọn núi, cảm giác sung sướng lan tràn trong lòng nàng.

Rất không dễ dàng, Quách Giai Tuệ mừng rỡ vội báo với Lý Thất Dạ:

– Ta lên rồi, lên rồi! Công tử, ta lên rồi!audio coi am

Nhưng Lý Thất Dạ không nhúc nhích, không thể chia sẻ niềm vui với nàng.

Vui sướng tràn ngập trong lòng Quách Giai Tuệ, nàng không mừng như điên nhưng vui vẻ nở rộ trong lòng thật ngọt ngào.

Khi đứng tại đây, mọi thứ trở nên đương nhiên với Quách Giai Tuệ, tất cả điều này là nàng đáng được.

Nên lòng Quách Giai Tuệ vui vẻ mà không mừng như điên, bởi vì nàng kiên trì đến hôm nay mới có kết quả như vậy, là lẽ đương nhiên, không xem như trời ban. Chỉ có vui vẻ, không mừng như điên.

Quách Giai Tuệ đứng trên đỉnh núi giương mắt nhìn, cảm giác bễ ngễ trên đỉnh cao nhất.

Trời trăng sao hay muôn vàn ngân hà đều ở dưới chân nàng, đứng trên đỉnh nhìn xuống hết thảy thật nhỏ bé, dường như nàng bao trùm mọi thứ.

Cảm giác đó trước kia Quách Giai Tuệ chưa từng cảm nhận, giờ nàng đã biết, mùi vị này khiến nàng cảm thấy trả giá nhiều vất vả hơn nữa cũng đáng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 16 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 23 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin