Đế Bá Audio Podcast
Tập 783 [Chương 3911 đến Chương 3915]
❮ sautiếp ❯Chương 3911: Quách Giai Tuệ
Đã quyết định thì Quách Giai Tuệ không hối hận, chạy lại nâng Lý Thất Dạ.
– Ta… ta biết.
Mấy đệ tử chơi thân với Quách Giai Tuệ tiến lên hỗ trợ, đỡ Lý Thất Dạ nằm dưới đất dậy.
Đại sư huynh Lý Kiến Khôn liếc các đệ tử, đi về tông môn trước:
– Nhiệm vụ lần này của chúng ta đã hoàn thành, trở về đi.
Mấy đệ tử khác đi theo đại sư huynh, Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi ở phía sau, ngẫu nhiên có đồng môn giúp đỡ một chút.
Sư huynh đệ khác lắc đầu trước quyết định của Quách Giai Tuệ, có người lấy làm lạ, nàng không nói một lời, không giải thích, chỉ cõng Lý Thất Dạ yên lặng đi theo mọi người.
Đoàn người Quách Giai Tuệ về tông môn, sau đó chạy ngay đến báo cáo với sư trưởng.
Hộ Sơn tông là môn phái nhóm Quách Giai Tuệ xuất thân, thật lâu trước kia Hộ Sơn tông khá nổi tiếng trong Tiên Ma đạo thống, đến ngày nay thì đã xuống dốc. Hộ Sơn tông thành môn phái hạng hai, ba, kém xa môn phái hạng nhất trong Tiên Ma đạo thống.
Hồi Hộ Sơn tông còn ở đỉnh cao thì uy hiếp thiên hạ, thậm chí uy hiếp Tiên Thống giới, một thời gian dài nắm quyền Tiên Ma đạo thống.
Hộ Sơn tông, môn phái của họ đặt tên như vậy là có lai lịch riêng.
Nếu ngươi đứng trong Hộ Sơn tông, dù ở chỗ nào khi ngước đầu lên sẽ thấy một ngọn núi thần cao vút trên trời, như trở thành chúa tể cả thiên địa, là trung tâm toàn thế giới.
Tòa thần phong này không phải ngọn núi cao nhất Tiên Ma đạo thống nhưng nó sừng sững tại đó với khí thế quân lâm thiên hạ, nhìn xuống vạn giới.
Ngọn thần sơn không có tên, trăm ngàn vạn năm qua nó không tên. Truyền thuyền đỉnh cao nhất thần sơn có một hang núi, hang tên Tiên Ma động.
Thần phong không có tên nhưng Tiên Ma động ngày xưa người trong Tiên Thống giới đều biết nó, trong thời gian dài người trong thiên hạ biết Tiên Ma động đại biểu cho Trường Sinh Lão Nhân.
Tại sao tên là Hộ Sơn tông? Vì bọn họ giữ gìn ngọn thần phong này, giữ gìn Tiên Ma động nên mới đặt tên là Hộ Sơn tông.
Hộ Sơn tông là môn phái do một đệ tử của Trường Sinh Lão Nhân sáng lập ra. Trong đời Trường Sinh Lão Nhân đa số thời gian ngộ đạo tu hành trên thần sơn, nên đệ tử mới sáng lập môn phái Hộ Sơn tông có ý là bảo vệ Thủy Tổ.Nguồn truyện audio Podcast
Trường Sinh Lão Nhân là Thủy Tổ tuyên cổ, lẽ ra không cần đệ tử bảo vệ. Có tin đồn mỗi thời đại luân hồi Trường Sinh Lão Nhân sẽ giáng sinh trong Tiên Ma động, nên trách nhiệm quan trọng nhất của Hộ Sơn tông là bảo vệ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi giáng sinh.
Có thể nói mỗi kiếp Trường Sinh Lão Nhân luân hồi là thực lực của Hộ Sơn tông đến đỉnh Tiên Ma đạo thống, không biết ra bao nhiêu Trường Tồn Bất Hủ, Chân Đế vô địch.
Trong thời đại đó không ai có thể lay động Hộ Sơn tông, bọn họ như thần thủ hộ nguyên Tiên Ma đạo thống, không chỉ bảo vệ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp, cũng che chở Tiên Ma đạo thống.
Tiếc rằng về sau Trường Sinh Lão Nhân biến mất không xuất hiện nữa, không luân hồi chuyển kiếp.
Theo thời gian trôi qua, Hộ Sơn tông dần suy yếu, từ đó trượt dốc không phanh, từ truyền thừa môn phái mạnh nhất Tiên Ma đạo thống lưu lạc thành hạng hai, ba.
Dù vậy các đời Hộ Sơn tông luôn xem việc bảo vệ nơi này là trách nhiệm, mỗi năm vào ngày cố định sẽ từ xa bái tế thần sơn, cũng là bái tế Trường Sinh Lão Nhân.
Hộ Sơn tông ngày nay không còn huy hoàng lúc xưa, không cường thịnh như trước nhưng vẫn có mấy ngàn đệ tử, thực lực của bọn họ tạm ổn trong môn phái hạng hai, ba.
Nhóm Quách Giai Tuệ về tông môn, giao linh dược đan thảo mình hái cho tông môn để đổi công tích.
Các sư trưởng nhìn đám đệ tử trẻ thu hoạch phong phú thì gật gù khen nức nở.
Lần này hái linh dược đan thảo là chuyến bội thu cho đám đệ tử Quách Giai Tuệ, lập công tích lớn trong tông môn, mỗi đệ tử đều rất vui vẻ.
Lý Kiến Khôn là đại sư huynh, báo cáo việc Quách Giai Tuệ cứu Lý Thất Dạ về cho trưởng bối trong tông môn biết.
Trưởng bối Hộ Sơn tông kiểm tra Lý Thất Dạ rồi lắc đầu nói:
– Thần thức đã mất, hết thuốc chữa, chỉ là phế nhân, cả đời nằm liệt giường.
Trưởng bối đã ra kết luận như vậy, các đệ tử biết nam nhân này thật sự là phế nhân, người thực vật.
Trưởng bối này tu hành không kém nhưng thực lực của gã không nhìn thấu tình huống Lý Thất Dạ được, gã thấy hắn là phế nhân.
Sư huynh muội chơi thân với Quách Giai Tuệ khuyên hắn bỏ Lý Thất Dạ đi, nhưng khi nàng đã quyết định thì không thay đổi. Quách Giai Tuệ cắn chặt răng quyết giữ lại Lý Thất Dạ, nàng chấp nhận chăm sóc hắn sinh hoạt ăn uống.
Quách Giai Tuệ đã quyết tâm như thế thì trưởng bối Hộ Sơn tông không bắt ép, không buộc nàng vứt bỏ phế nhân Lý Thất Dạ.
Trưởng bối Hộ Sơn tông dặn dò:
– Ngươi đã quyết định giữ hắn lại thì hãy chăm sóc thật tốt, đừng để người ta lấy cớ làm hỏng tiếng tăm của tông môn.
Thái độ của Quách Giai Tuệ kiên định đồng ý:
– Đệ tử sẽ làm!
Mọi người không hiểu nổi hành vi của Quách Giai Tuệ nhưng không khăng khăng bắt nàng ném Lý Thất Dạ đi.
Quách Giai Tuệ mang Lý Thất Dạ về chỗ ở của mình.
Hộ Sơn tông từng vô cùng hưng thịnh, lãnh thổ mênh mông rộng ngàn vạn. Ngày nay Hộ Sơn tông đã xuống dốc nhưng đất đai vẫn bao la.
Trong Hộ Sơn tông đất rộng người thưa, nhiều đệ tử có thể một mình ở một núi, Quách Giai Tuệ cũng vậy.
Tuy ngọn núi Quách Giai Tuệ cư ngụ không phải chỗ tốt nhưng ít ra một mình một núi, khá tự do.
Quách Giai Tuệ mang Lý Thất Dạ về, tắm rửa cho hắn. Ban đầu Quách Giai Tuệ tưởng Lý Thất Dạ gầy da bọc xương, nhưng lúc cởi đồ thấy cơ bắp săn chắc. Quách Giai Tuệ rất xấu hổ, vì nàng còn là thiếu nữ trong trắng, chưa từng trải qua chuyện như vậy, khiến nàng luống cuống tay chân rồi lại không tiện nhờ vả ai.
Quách Giai Tuệ xấu hổ lúng túng tắm rửa cho Lý Thất Dạ, bận rộn một lúc mới rửa sạch sẽ cho hắn, thay bộ đồ vừa người.
Làm xong Quách Giai Tuệ đánh giáo Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới, bộ dạng của hắn đã giống như bình thường, một phàm nhân bình thường không có gì khác lạ, nhìn là biết phàm nhân.
Quách Giai Tuệ nhìn Lý Thất Dạ, không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay gì mà nàng cứ cảm thấy Lý Thất Dạ bình thường trông thật sâu sắc, dễ nhìn.
Quách Giai Tuệ khẽ thở dài:
– Chỉ hơi giống, không phải người đó.
Quách Giai Tuệ nhẹ vuốt gò má Lý Thất Dạ, thẫn thờ thì thào:
– Trước… Trước kia ta có một ca ca bình phàm, là ca ca tốt nhất trong lòng ta.
Chương 3912: Đại Hoang Tâm Kinh (1)
Vẻ mặt Quách Giai Tuệ buồn bã khóc thút thít. Lúc Quách Giai Tuệ còn nhỏ có một ca ca, bộ dạng bình phàm, lúc nàng còn nhỏ, ca ca đưa nàng đi Hộ Sơn tông tu luyện, trên đường té chết dưới vực sâu.
Bởi vậy khi nhìn bộ dạng bình phàm của Lý Thất Dạ khiến Quách Giai Tuệ thấy hắn hơi giống ca ca đã chết, xúc động đáy lòng nàng. Nên Quách Giai Tuệ mới quyết định giữ Lý Thất Dạ lại, đồng ý chăm sóc phàm nhân như hắn.
Mặc dù Lý Thất Dạ không phải ca ca của Quách Giai Tuệ nhưng nàng chăm sóc hắn rất tốt, ngày thường nàng trừ tu luyện và công việc của mình ra, những lúc khác sẽ rút thời gian cùng hắn, chăm sóc ăn uống sinh hoạt của hắn thật tốt.
Quách Giai Tuệ còn làm chiếc xe lăn, thường đẩy Lý Thất Dạ đi phơi nắng, hít thở không khí bên ngoài.
Lý Thất Dạ biết rõ mọi việc xảy ra bên ngoài, đến cảnh giới như hắn có thứ gì có thể giấu diếm được tai mắt của hắn? Lý Thất Dạ lười quan tâm, hắn dồn hết thần thức vào đạo tâm, lo đi luyện hóa tồn tại khủng bố.
Mạnh đến trình độ như Lý Thất Dạ dù cho nhóm Quách Giai Tuệ không mang về Hộ Sơn tông thì hắn cũng sẽ không sao, để hắn tiếp tục nằm trong núi sâu cùng lắm hắn như tảng đá.
Quách Giai Tuệ đẩy Lý Thất Dạ ra ngoài phơi nắng, ngồi cạnh hắn, không biết là nàng làm bạn bên hắn hay ngược lại.
– Hôm nay ta lại không luyện tốt, luyện tâm pháp năm lần mà không luyện thông. Các sư huynh sư tỷ đã luyện được hết, sư đệ sư muội dở hơn ta cũng luyện năm lần, ta ngốc vậy sao?
Từ khi Quách Giai Tuệ chăm sóc Lý Thất Dạ hễ có chuyện gì không vui là sẽ thỏ thẻ với hắn. Lý Thất Dạ không bao giờ phản ứng lại thành người nghe tốt nhất của nàng, thành người Quách Giai Tuệ trút tâm sự.
Quách Giai Tuệ ít có bằng hữu trong Hộ Sơn tông, không có đồng bạn nào để tâm sự, ngày qua ngày nàng có chuyện gì vui hoặc buồn đều lẩm bẩm trước mặt Lý Thất Dạ. Quách Giai Tuệ thói quen Lý Thất Dạ không có bất cứ phản ứng, từ khi mang hắn về Hộ Sơn tông chẳng thấy hắn nhúc nhích, mí mắt cũng không chớp cái nào.
Quách Giai Tuệ không biết rằng Lý Thất Dạ rõ ràng mọi chuyện xảy ra, nàng nói câu nào, từng chữ hắn đều nghe rõ, chỉ lười để ý.
Quách Giai Tuệ mang Lý Thất Dạ về tông môn, cả ngày bỏ nhiều thời gian chăm sóc hắn khiến các đệ tử đồng môn khó hiểu.
Một số đệ tử chỉ trỏ Quách Giai Tuệ, phí báng nhảm nhí. Có đệ tử đồng môn cảm thấy Quách Giai Tuệ lương thiện quá, vì lòng tốt một lúc làm mất thời gian vô cùng quý giá của mình.
Với nhiều cường giả tu sĩ thì thời gian của họ đều rất quý giá, không cường giả tu sĩ nào chịu lãng phí thời gian vào việc không ra gì chứ đừng nói bỏ thời gian cho phàm nhân, đặc biệt phế nhân như Lý Thất Dạ.
Thiên phú của Quách Giai Tuệ vốn không xuất sắc, nàng là đệ tử bình thường nên cố gắng tu luyện hơn, dồn nhiều thời gian vào việc tu hành chứ không phải lãng phí thời gian vô cùng quý giá vào phế nhân. Không thì Quách Giai Tuệ sẽ dần bị đồng môn vượt qua, bị sư đệ, sư muội nhập môn sau mình bỏ lại. Nếu đến bước đó Quách Giai Tuệ chẳng những chậm trễ tu hành của mình còn bị sư môn đào thải.
Vì có nhân quả này nên nhiều đồng môn sư huynh muội thấy tiếc cho Quách Giai Tuệ, còn khuyên nàng bỏ mặc phế nhân Lý Thất Dạ đi, đưa hắn xuống núi, bỏ ra chút tiền tìm gia đình bình thường chăm sóc hắn là được.
Nhưng Quách Giai Tuệ không chịu bỏ mặc, nàng vẫn giữ Lý Thất Dạ lại, chăm sóc hắn như ngày xưa.
Mặc dù ánh mắt đầu tiên nhìn thấy làm Quách Giai Tuệ cảm giác hơi giống huynh trưởng đã chết, nhưng khi giữ hắn bên cạnh chăm sóc, nàng nhận ra hắn không giống ca ca của mình, chỉ có chút đường nét giống nhau. Dù vậy Quách Giai Tuệ không chịu bỏ Lý Thất Dạ, nàng chăm sóc hắn trong thời gian này dần xem như người thân, bảo nàng vứt bỏ hắn còn lâu nàng mới chịu.
Quách Giai Tuệ mất nhiều thời gian chăm sóc Lý Thất Dạ nhưng với nàng làm bạn bên hắn khiến tâm tình nàng tốt nhiều.
Trong sư môn Quách Giai Tuệ ít có sư huynh muội chơi thân, bằng hữu tốt để tâm sự càng ít đến tội. Khi Quách Giai Tuệ làm bạn bên Lý Thất Dạ, nàng thường thổ lộ tâm sự cho hắn nghe, có chuyện vui, chuyện buồn, chuyện khó chịu, chuyện vui vẻ.
Tóm lại lúc làm bạn bên Lý Thất Dạ, khi Quách Giai Tuệ có tâm sự nàng thích thổ lộ cho hắn. Dù Lý Thất Dạ chưa bao giờ đáp lại câu nào, không mở mắt nhìn nàng nàng cái nào thì Quách Giai Tuệ vẫn muốn tán gẫu cùng hắn, nói về sự kiện xảy ra từng ngày.
Ù Lý Thất Dạ không đáp lại, bất giác Quách Giai Tuệ xem hắn là người thân nhất của mình.
Lý Thất Dạ luôn không nhúc nhích, Quách Giai Tuệ rất muốn chữa lành cho hắn. Hộ Sơn tông bây giờ không như ngày xưa nhưng có cao thủ y thuật khá tốt, tinh thông dược đạo. Với cường giả tu sĩ tinh thông dược đạo rất có hy vọng chữa khỏi phàm nhân tàn phế.
Quách Giai Tuệ ôm ý nghĩ đó đi xin trưởng bối tinh thông dược đạo y thuật trong tông môn.
Sau khi trưởng bối kiểm tra Lý Thất Dạ thì lắc đầu nói:
– Hết thuốc chữa, lục mạch đều phế, đã định trước cả đời nằm trên giường.
Quách Giai Tuệ không chết tâm, hỏi trưởng bối thật sự không có cách nào sao? Trong lòng Quách Giai Tuệ ôm một tia hy vọng.
Cuối cùng trưởng bối ngần ngừ nói:
– Thử dùng chân khí xoa bóp cho hắn xem, mỗi ngày thông kinh lạc, thời gian lâu có lẽ có chút hy vọng.
Trưởng bối nhìn Quách Giai Tuệ:
– Ngươi bỏ ý định này đi, một phàm nhân không đáng để ngươi lãng phí thời gian, chăm chỉ tu luyện mới là lẽ phải.
Trưởng bối nói xong rời đi, không phải gã có ác ý, vì lòng tốt mới khuyên Quách Giai Tuệ như vậy. Lý Thất Dạ là phế nhân, không đáng phí thời gian vì hắn, huống chi bọn họ và hắn không thân chẳng quen.
Quách Giai Tuệ không chịu từ bỏ, nàng mỗi ngày xoa bóp vận khí cho Lý Thất Dạ, định đưa chân khí chạy khắp toàn thân hắn. Nhưng cách này không được, vì chân khí rót vào cơ thể, kinh mạch của hắn cứng rắn như sắt, chân khí của Quách Giai Tuệ không làm gì được.
Tồn tại cường đại như Lý Thất Dạ làm sao chân khí mỏng manh của Quách Giai Tuệ đẩy nổi kinh mạch của hắn? Chuyện đó là không thể nào.
Quách Giai Tuệ không chết tâm, mỗi ngày xoa bóp cho Lý Thất Dạ, hy vọng có ngày xuất hiện kỳ tích. Quách Giai Tuệ chăm sóc Lý Thất Dạ tỉ mỉ như với người thân.
Lý Thất Dạ không quan tâm các hành vi của Quách Giai Tuệ, hắn lo tập trung luyện hóa tồn tại khủng bố. Theo thời gian trôi qua, bị Lý Thất Dạ trấn áp luyện hóa, lực lượng của tồn tại khủng bố bị hắn suy yếu từng bước một.
Chương 3913: Đại Hoang Tâm Kinh (2)
Có một ngày Quách Giai Tuệ đẩy Lý Thất Dạ đi phơi nắng sớm, lại tâm sự chim biển:
– Ài, ta lại không luyện tốt tâm kinh, sư phụ mắng ta ngốc. Ta thật sự ngốc lắm sao? Có phải ta không thích hợp tu luyện?
Hễ gặp chuyện không vui Quách Giai Tuệ sẽ trút tâm sự với Lý Thất Dạ, nàng nói hết những gì mình có cho hắn, xem hắn là người nghe tốt nhất.
Quách Giai Tuệ đang nói buồn phiền của mình thì một thanh âm lạnh nhạt vang bên tai:
– Không chỉ ngươi ngốc, sư phụ của ngươi cũng ngốc không chịu nổi.
Giọng nói đột ngột làm Quách Giai Tuệ đứng tim, nhảy cẫng lên:
– A!!!
Quách Giai Tuệ còn tưởng mình gặp quỷ, vội nhìn quanh. Nhưng bốn phía không có ai, chỉ mình Quách Giai Tuệ và Lý Thất Dạ ở trong sân.
Quách Giai Tuệ nhìn quanh không thấy người nào, lòng sợ hãi run giọng la lên:
– Ai… Ai… Ai vậy?
Lý Thất Dạ mở mắt ra liếc Quách Giai Tuệ một cái:
– Bên cạnh ngươi.
Lý Thất Dạ đột nhiên mở mắt, còn nói chuyện hù Quách Giai Tuệ ngây người:
– Ngươi… ngươi… ngươi tỉnh lại…!
Vì trừ lần đầu tiên gặp Lý Thất Dạ là thấy hắn mở mắt ra, cho đến nay hắn luôn không nhúc nhích, đừng nói mở miệng, hắn từng không chớp mắt cái nào. Giờ Lý Thất Dạ đột nhiên lên tiếng hù Quách Giai Tuệ hết hồn, ngây như phỗng.
Khi tỉnh táo lại không biết sao Quách Giai Tuệ thấy ánh mắt Lý Thất Dạ hơi coi thường, như nhìn xuống nàng, hoặc nên nói là nhìn xuống chúng sinh.
Hắn… Hắn… Hắn là phàm nhân! Quách Giai Tuệ cảm thấy nàng bị ảo giác, chuyện này không thể xảy ra.
Lý Thất Dạ không quan tâm nàng, chậm rãi nhắm mắt lại như đang ngủ.
Một lúc lâu sau Quách Giai Tuệ mới tỉnh hồn, nhớ trước kia mình có tâm sự, vui buồn hờn giận gì là trút hết cho Lý Thất Dạ nghe, mặt nàng đỏ rực, thế là nàng không có bí mật gì trước mặt hắn rồi.
Quách Giai Tuệ xấu hổ vô cùng, ước gì dưới đất nứt cại khe để nàng chui vào.
Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, nàng muốn chạy trốn cho rồi:
– Ngươi… ngươi… ngươi tỉnh, ta… ta… ta kiếm đồ ăn cho ngươi!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không, tay nghề của nàng dở, kiếm người nấu ngon đi.
Quách Giai Tuệ ngây người tại chỗ, không kịp phản ứng. Người luôn không nhúc nhích, nói chuyện đột nhiên tỉnh lại, biết nói, nhưng không cảm ơn tiếng nào, còn ghét bỏ tay nghề của nàng. Quách Giai Tuệ rất khó xử, đứng bần thần tại chỗ, không biết đặt tay vào đâu.
Khi Quách Giai Tuệ đứng ngây ra thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt lên tiếng:
– Nàng luyện sai Đại Hoang Tâm Kinh, không chỉ nàng ngốc mà sư phụ truyền dạy thứ đó xem nó như khuôn vàng thước ngọc, chính mình không đi tham ngộ. Sư phụ của nàng ngốc hết sức, Thái Hoang Tâm Kinh mà tham ngộ hỏng bét, nếu lão già còn sống chắc sẽ bị đồ ngu làm tức chết.
Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần căm giận nói, bất bình cho sư phụ mình:
– Sao… sao… sao ngươi có thể nói như vậy!
Mặc dù thiên phú của nàng không được tốt lắm, tu luyện cũng bình bình, nhưng sư phụ quan tâm chăm sóc nàng, không vì nàng tu luyện kém mà trừng phạt nàng. Nên khi Lý Thất Dạ nói Quách Giai Tuệ ngốc thì nàng không phật lòng, nhưng nói xấu sư phụ đã chọc giận nàng.
Ong ong ong ong ong!
Quách Giai Tuệ chưa phản ứng lại, Lý Thất Dạ tùy tay chỉ một cái, một pháp tắc mảnh nhỏ đánh trúng giữa trán chui vào thức hải của nàng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một Đại Hoang Tâm Kinh hoàn chỉnh mở ra trong thức hải của nàng. Chân ngôn diễn sinh, ảo diệu diễn biến, vang lên từng tiếng giảng kinh.
Đối với Quách Giai Tuệ vốn nên là tiếng giảng kinh vô cùng thâm ảo khó hiểu nhưng nghe xong thấy đơn giản dễ hiểu, cực kỳ giản đơn, nhiều áo nghĩa nàng nghe liền hiểu rõ. Quách Giai Tuệ cẩn thận đối chiếu Đại Hoang Tâm Kinh lúc trước tu luyện chợt nhận ra Đại Hoang Tâm Kinh cũ có trăm ngàn chỗ hở, các loại sai lầm.
Trong phút chốc Đại Hoang Tâm Kinh bị Đại Hoang Tâm Kinh vô cùng ảo diệu mê hoặc, đời nàng lần đầu tiên biết đại đạo tuyệt đẹp như vậy, không khô khốc khó hiểu như nàng nghĩ.
Đại Hoang Tâm Kinh là công pháp Quách Giai Tuệ tu luyện, tâm kinh cơ bản của Tiên Ma đạo thống, do Trường Sinh Lão Nhân truyền xuống. Nghe đồn Đại Hoang Tâm Kinh là một trong các tâm kinh Trường Sinh Lão Nhân tế luyện cho của Tiên Ma đạo thống.
Từ khi Quách Giai Tuệ bái vào Hộ Sơn tông luôn tu luyện Đại Hoang Tâm Kinh, nhưng tiến độ không được tốt lắm, thành tựu có hạn. Bởi vậy Quách Giai Tuệ mãi không thể tu luyện thêm công pháp mạnh nào khác.
Với Lý Thất Dạ thì Đại Hoang Tâm Kinh chẳn đáng gì, ngày thường nghe Quách Giai Tuệ tâm sự, nói mấy câu tâm pháp khẩu quyết là hắn đã nhìn thấu ảo diệu của Đại Hoang Tâm Kinh.
Nên biết trên cõi đời không ai hiểu rõ Trường Sinh Lão Nhân, hoặc nên nói là Trường Sinh Tiêu Thị nhiều hơn hắn. Bọn họ cùng tồn tại trăm ngàn vạn năm, không ai hiểu rõ Trường Sinh Lão Nhân nhiều hơn Lý Thất Dạ. Huống chi miễn Lý Thất Dạ muốn thì rất dễ tạo ra tâm pháp đại đạo của một đạo thống.
Chuyện này cực kỳ dễ dàng với Lý Thất Dạ, chỉ tiện tay. Nhưng với Quách Giai Tuệ là việc lớn lao vô cùng, ảnh hưởng cả đời nàng.
Trong khoảnh khắc đó Quách Giai Tuệ cảm giác như có cánh cửa mở ra trong thức hải của nàng, khiến nàng biết được thế giới chưa từng thấy. Cánh cửa chiếu sáng đời nàng, thắp sáng tương lai của nàng.
Trước đó Quách Giai Tuệ loay hoay tu luyện, khổ sở tu luyện Đại Hoang Tâm Kinh mãi không xong. Nhưng giờ phút này nàng nếm đủ ngũ vị, từ từ tham ngộ ảo diệu trong dó, Quách Giai Tuệ nhìn thấy hy vọng phía trước con đường tu đạo, khiến nàng càng quyết tâm hơn, có can đảm tiếp tục đi tới.
Một lúc lâu sau Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần từ áo nghĩa vô cùng tuyệt vời của Đại Hoang Tâm Kinh.
Quách Giai Tuệ vội vàng cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
– Đa… đa tạ tiền… tiền bối chỉ điểm.
Khi xưng hô Lý Thất Dạ, Quách Giai Tuệ do dự không biết nên gọi thế nào, cuối cùng kêu tiếng tiền bối.
Mặc dù trông Lý Thất Dạ rất trẻ tuổi nhưng lúc này Quách Giai Tuệ không dám mạo phạm.
Quách Giai Tuệ ngốc mấy lúc này cũng hiểu rằng Lý Thất Dạ không phải phàm nhân, hắn là cao nhân, cho dù hắn không thể động đậy thì vẫn là cao nhân sâu không lường được. Không thì tại sao Lý Thất Dạ chỉ thoáng một cái đã đọc hiểu ảo diệu Đại Hoang Tâm Kinh của họ?
Quách Giai Tuệ vái liên tục, Lý Thất Dạ nằm trên xe lăn không nhúc nhích, không chớp mắt cái nào, không nhìn nàng, không để ý nàng.
Chương 3914: Ta Mười Tám Tuổi
Quách Giai Tuệ không biết tình huống của Lý Thất Dạ ra sao, không rõ tại sao hắn không nhúc nhích, có lý do gì chăng? Quách Giai Tuệ rất tò mò nhưng không dám hỏi tới nữa. Mà dù Quách Giai Tuệ có hỏi Lý Thất Dạ cũng không trả lời.
Thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích, Quách Giai Tuệ cùng hắn phơi nắng, xong nàng đẩy hắn về phòng.
Những ngày tiếp theo Lý Thất Dạ không nhúc nhích, như đang ngủ, không khác gì lúc trước, giống người thực vật. Quách Giai Tuệ biết Lý Thất Dạ không phải người thực vật, nhưng nàng rất tò mò tại sao hắn không động đậy.
Quách Giai Tuệ như thường ngày tiếp tục chăm sóc Lý Thất Dạ, có điều sau lần đó nàng ít nói hơn, vì biết Lý Thất Dạ không phải người thực vật, nàng không dám tâm sự vui buồn hơn giận như trước nữa.
Sau khi Lý Thất Dạ đưa một pháp tắc truyền ảo diệu Đại Hoang Tâm Kinh cho nàng, khiến Quách Giai Tuệ được ích lợi không nhỏ. Trong thời gian ngắn ngủi Quách Giai Tuệ hoàn toàn tham ngộ ảo diệu của Đại Hoang Tâm Kinh, nàng tu luyện suôn sẻ hơn.
Sau khi tham ngộ Đại Hoang Tâm Kinh khiến Quách Giai Tuệ tu luyện tiến bộ rất lớn, đạo hạnh tiến nhanh hơn, lúc tu luyện công pháp khác như cá gặp nước.
Trong thời gian ngắn đạo hạnh của Quách Giai Tuệ tăng vùn vụt, vượt qua nhiều đồng môn sư huynh đệ.
Trông thấy Quách Giai Tuệ tiến bộ như vậy sư phụ của nàng khen không ngớt, cho rằng đây là kỳ tích lớn, nàng được chân truyền của mình.
Đạo hạnh có tiến triển lớn khiến Quách Giai Tuệ rất vui vẻ, càng tu luyện suôn sẻ.
Đêm nay Quách Giai Tuệ như mọi ngày ở trong sân cùng Lý Thất Dạ ngắm sao dưới bầu trời đêm. Bình thường Quách Giai Tuệ sẽ tâm sự nhiều việc của mình cho Lý Thất Dạ nghe, nhưng sau lần trước hắn thức tỉnh thì nàng cẩn trọng nhiều hơn, không dám tâm sự, sợ làm ồn hắn. – Tại sao không nói chuyện?
Câu hỏi đột ngột làm Quách Giai Tuệ giật nảy mình, nếu không có kinh nghiệm lần trước thì nàng còn tưởng gặp quỷ.
– Tiền… tiền bối… tiền bối tỉnh… tỉnh… tỉnh lại?
Quách Giai Tuệ cho rằng Lý Thất Dạ chìm vào ngủ say bây giờ mới tỉnh.
Lý Thất Dạ nằm trong xe lăn, lạnh nhạt nói:
– Trước kia nàng lải nhải không ngừng, sao dạo gần đây yên lặng?
Quách Giai Tuệ nhút nhát luống cuống, cuối cùng lắp bắp nói:
– Ta… ta… ta sợ ồn tiền bối, sợ… sợ… sợ quấy rầy tiền bối.
Lý Thất Dạ mở mắt liếc Quách Giai Tuệ một cái, lạnh nhạt nói:
– Đạo tâm của ta không phải ngươi nói dăm ba câu có thể quấy rầy. Về sau có cái gì thì nói cái đó đi, giống như trước kia vậy.
Quách Giai Tuệ bối rối, cúi đầu nói:
– Ta… ta… ta ghi nhớ lời của tiền bối.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại:
– Ta mới mười tám tuổi, đừng kêu tiền bối, gọi công tử.
Quách Giai Tuệ hết hồn, buồn cười mà không dám cười, nhưng bất giác khóe môi cong lên.
Quách Giai Tuệ ngoan ngoãn gật đầu nói:
– Đúng vậy, công tử.
Không hiểu sao ở trước mặt Lý Thất Dạ bất giác Quách Giai Tuệ rất ngoan, nói gì nghe nấy. Dù Lý Thất Dạ nằm trên xe lăn không nhúc nhích nhưng nàng vẫn răm rắp nghe lệnh. Dường như Lý Thất Dạ bẩm sinh đã có khí tràng cao hơn bất cứ sinh linh nào, khiến người tuân theo. Nhưng trông hắn thật bình thường, không có gì lạ, không toát ra khí thế cao cao tại thượng.
Cảm giác này làm Quách Giai Tuệ thấy lạ lùng.
Từ sau cuộc đối thoại này, tuy chỉ vài câu ít ỏi vẫn làm Quách Giai Tuệ thoải mái nhiều, nàng dần thói quen Lý Thất Dạ, bất giác họ trở lại trạng thái trước kia.
Quách Giai Tuệ như bình thường chăm sóc Lý Thất Dạ, có chuyện hoặc không đều sẽ lải nhải nói với hắn, chia sẻ nhiều điều của mình, trút tâm sự vui buồn cho hắn.
Nhưng từ lần trước tỉnh lại Lý Thất Dạ không có động tĩnh gì nữa, không có dấu hiệu thức tỉnh, vẫn ngủ say.
Dĩ nhiên chỉ có Quách Giai Tuệ thấy vậy, nàng cho rằng Lý Thất Dạ rơi vào ngủ say.
Quách Giai Tuệ không biết lần sau Lý Thất Dạ tỉnh lại sẽ là khi nào, nàng rất muốn giúp đỡ hắn nhưng không biết làm sao, đành bất lực. Quách Giai Tuệ càng không rõ tại sao Lý Thất Dạ ngủ say.
Từng ngày trôi qua, Lý Thất Dạ không có động tĩnh gì, không quan tâm Quách Giai Tuệ, đạo tâm dốc hết sức trấn áp luyện hóa tồn tại khủng bố.
Quách Giai Tuệ thói quen ngày tháng Lý Thất Dạ ngủ say, mỗi ngày chăm sóc hắn như thường khi.
Hôm nay Quách Giai Tuệ mang về một cô nương, là đồng môn sư tỷ của nàng. Cô nương mặc áo đỏ, lớn hơn Quách Giai Tuệ một chút, rất xinh đẹp, lời ăn tiếng nói quyến rũ đa tình, nhan sắc đẹp hơn Quách Giai Tuệ nhiều.
Quách Giai Tuệ mang cô nương này về, giới thiệu cho Lý Thất Dạ:
– Công tử, đây là sư tỷ của ta.
Cô nương vội khom người vái hướng Lý Thất Dạ, cung kính nói:
– Công tử.
Nhưng Lý Thất Dạ không đáp lại, vẫn nằm trên xe lăn, cứ như phế nhân đang ngủ.
Lý Thất Dạ không nhúc nhích, cô nương hoang mang nhìn Quách Giai Tuệ.
Quách Giai Tuệ không nói nhiều, chỉ kéo cô nương ra nói nhỏ:
– Nấu đồ ăn đi.
Sau đó hai cô nương vào phòng bận rộn.
Cô nương này cũng là đệ tử của Hộ Sơn tông, sư tỷ của Quách Giai Tuệ, tên Triệu Trí Đình.
Triệu Trí Đình là bằng hữu thân nhất của Quách Giai Tuệ trong Hộ Sơn tông, là tỷ muội tốt. Triệu Trí Đình bái vào Hộ Sơn tông sớm hơn Quách Giai Tuệ, trong sư môn nàng là đại sư tỷ của Quách Giai Tuệ.
Quách Giai Tuệ ở trong tông môn biểu hiện bình thường, một đệ tử cực kỳ tầm thường, không nhiều đồng môn sư huynh sư tỷ chú ý đến nàng. Chỉ có Triệu Trí Đình luôn chăm sóc Quách Giai Tuệ như tỷ tỷ ruột, nhiều chuyện giúp đỡ nàng. Nên Quách Giai Tuệ và Triệu Trí Đình dần thành bằng hữu, tỷ muội tốt.
Cho đến nay thiên phú của Triệu Trí Đình tốt hơn Quách Giai Tuệ, đạo hạnh cũng cao hơn. Nhưng dạo này đạo hạnh của Quách Giai Tuệ tiến bộ rất nhanh, vượt qua nhiều đồng môn sư huynh đệ, sắp bắt kịp Triệu Trí Đình, điều này khiến nàng lấy làm kỳ lạ.
Quách Giai Tuệ tiến bộ đạo hạnh nhanh khiến Triệu Trí Đình lấy làm lạ. Hai người tình cảm rất tốt, Quách Giai Tuệ đột nhiên thay da đổi thịt, làm bằng hữu tốt, Triệu Trí Đình dễ dàng nhận ra.
Triệu Trí Đình hỏi, Quách Giai Tuệ không dám tùy tiện lộ ra việc này, hay nói cho người ngoài biết. Ban đầu bị Triệu Trí Đình dò hỏi, Quách Giai Tuệ nói năng thận trọng, không dám nói ra.
Gần đây Triệu Trí Đình gặp bình cảnh trong tu luyện, trì trệ, bị nhiều đồng môn vượt mặt. Triệu Trí Đình xông quan nhiều lần mà không cách nào đột phá bình cảnh, nàng rất buồn phiền.
Chương 3915: Ảo Diệu Của Nấu Ăn
Quách Giai Tuệ là tỷ muội tốt của Triệu Trí Đình, thấy nàng bị như thế thì thầm sốt ruột, lo lắng thay cho nàng. Cuối cùng Quách Giai Tuệ lén nói ra bí mật cho Triệu Trí Đình biết. Dù sao Triệu Trí Đình luôn rất tốt với Quách Giai Tuệ, giờ nàng gặp rắc rối, Quách Giai Tuệ muốn giúp đỡ một chút.
Nghe Quách Giai Tuệ nói xong ban đầu Triệu Trí Đình không tin được, vì lúc hái thuốc nàng cũng đi chung với Quách Giai Tuệ, nàng biết rõ tình huống của Lý Thất Dạ, lúc trở về nàng còn giúp Quách Giai Tuệ cõng hắn.
Bây giờ một phàm nhân tàn phế trở thành cao nhân cao sâu khó dò, biến chuyển đột ngột khiến Triệu Trí Đình không tin được. Nếu không phải Quách Giai Tuệ nói thì Triệu Trí Đình không muốn tin, tưởng là trò đùa ác ý.
Cuối cùng Triệu Trí Đình vẫn tin lời Quách Giai Tuệ, vì hai tỷ muội tình cảm rất tốt, Quách Giai Tuệ sẽ không lừa nàng. Hơn nữa mọi người đều thấy dạo này Quách Giai Tuệ tiến bộ, sư phụ của họ cũng khen nức nở, bảo là kỳ tích, khen Quách Giai Tuệ được chân truyền của mình.
Quách Giai Tuệ chỉ chiêu cho Triệu Trí Đình, xúi đi thỉnh giáo Lý Thất Dạ. Quách Giai Tuệ còn đề nghị Triệu Trí Đình nấu đồ ngon cho Lý Thất Dạ. Vì lần đầu tiên Lý Thất Dạ tỉnh lại nói thẳng tay nghề của Quách Giai Tuệ dở, làm đồ ăn khó ăn. Triệu Trí Đình ở trong tông môn nổi tiếng là thần bếp xinh đẹp, nàng không chỉ tu luyện rất tốt còn nấu ăn ngon.
Không biết sao từ nhỏ Triệu Trí Đình đã rất thích làm đồ ăn, khiến nàng có danh hiệu ‘thần bếp xinh đẹp’ trong tông môn.
Triệu Trí Đình muốn được Lý Thất Dạ chỉ điểm, vì sư phụ đã bó tay với tình huống của nàng. Sư phụ của bọn họ chỉ điểm mấy lần nhưng Triệu Trí Đình không cách nào đột phá bình cảnh, nàng đành gửi gắm hy vọng vào Lý Thất Dạ.
Quách Giai Tuệ đề nghị, Triệu Trí Đình mỗi ngày làm bạn bên Lý Thất Dạ, cùng Quách Giai Tuệ hầu hạ chải tóc cho hắn, mỗi ngày vắt óc nấu đồ ăn mình giỏi làm nhất, hy vọng có thể đánh động hắn, được hắn ưu ái.
Nhưng từng ngày qua đi, Lý Thất Dạ không phản ứng chút nào, không nhúc nhích, như người thực vật.
Thời gian lâu Triệu Trí Đình hơi dao động, không biết Lý Thất Dạ có thật sự có năng lực này không, hay hắn mãi mãi không tỉnh lại. Vì Quách Giai Tuệ cũng không dám chắc khi nào Lý Thất Dạ thức tỉnh.
Dù vậy Triệu Trí Đình vẫn kiên trì, ngày dài vẫn như ban đầu, cùng Quách Giai Tuệ hầu hạ Lý Thất Dạ. Triệu Trí Đình xem đây là thử thách cho mình, nàng tự thử thách kiên nhẫn và kiên định của mình. Trong quá trình Triệu Trí Đình dần hiểu tu luyện thì nên kiên định như vậy, dù biết rõ có lẽ không có kết quả vẫn cứ kiên trì.
Từng ngày trôi qua, Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ không biết đã qua bao lâu, hai người đã thói quen hầu hạ Lý Thất Dạ. Đôi khi Triệu Trí Đình đến làm bạn bên Lý Thất Dạ, nói chuyện phiếm, lải nhải với hắn, trút tâm sự buồn phiền.
Hôm nay Triệu Trí Đình như mọi khi tốn nhiều công sức nấu món ngon hầu hạ Lý Thất Dạ.
Đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang bên tai nàng:
– Mấy ngày nay ngươi nấu khó ăn.
Triệu Trí Đình chợt nghe tiếng nói làm nàng suýt đứng tim, nếu không phải lúc trước được Quách Giai Tuệ nhắc nhở thì nàng đã trượt tay làm rớt dĩa ăn.
Triệu Trí Đình hết hồn, đứng dậy nhìn Lý Thất Dạ, lắp bắp nói:
– Tiền… tiền… tiền bối… không… không… công tử.
Lý Thất Dạ lại nhắm mắt, không nhúc nhích.
Triệu Trí Đình nghi ngờ có phải mình sinh ra ảo giác, nín thở nhìn Lý Thất Dạ.
Giọng Lý Thất Dạ lại hờ hững cất lên, hắn mở mắt ra liếc nàng một cái:
– Ngươi không ảo giác.
Khi Lý Thất Dạ mở mắt Triệu Trí Đình hoàn toàn tin lời Quách Giai Tuệ.
Lý Thất Dạ mãi không nhúc nhích làm lòng Triệu Trí Đình từng dao động, sau đó nàng dần thói quen. Đối với nàng Lý Thất Dạ có tỉnh hay không đều chẳng quan trọng, nàng kiên trì làm chuyện này là vì chính mình. Bây giờ Lý Thất Dạ bỗng tỉnh lại, khiến Triệu Trí Đình tin tưởng hắn có thể thức tỉnh, cũng nhớ lời Quách Giai Tuệ từng nói.
Vì khi Lý Thất Dạ vừa mở mắt ra nhìn nàng một cái, dù hắn không thể nhúc nhích, dù hắn trông rất bình phàm, trên người không có hơi thở kinh người gì, nhưng Triệu Trí Đình cảm thấy mình thật nhỏ bé, như con kiến ngước nhìn hắn.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn nàng như nhìn xuống chúng sinh.
Triệu Trí Đình lấy lại tinh thần, nín thở cung kính cúi đầu hướng Lý Thất Dạ, không dám lỗ mãng:
– Trí Đình kính chào công tử.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, không nói một lời.
Triệu Trí Đình rất xấu hổ, nàng lạnh lùng hỏi: nên làm sao bây giờ, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì, rồi lại lo hắn tiếp tục ngủ.
Trong lúc Triệu Trí Đình lúng túng thì giọng Lý Thất Dạ lại lạnh nhạt vang lên, hắn vẫn nằm, không mở mắt ra:
– Ngươi muốn ta chỉ điểm một chút đúng không.
Triệu Trí Đình lấy lại tinh thần, mừng rỡ gật đầu như gà mổ thóc:
– Vâng, vâng, vâng thưa công tử.
Lý Thất Dạ nằm nhắm mắt:
– Ta đã chỉ điểm ngươi rồi.
Triệu Trí Đình ngây người:
– Đã chỉ điểm ta? audio coi am
Triệu Trí Đình nhớ kỹ lại nhưng không phát hiện Lý Thất Dạ chỉ điểm hồi nào, trong ấn tượng của nàng đây là lần đầu tiên hắn tỉnh.
Triệu Trí Đình khờ khạo nói:
– Trí Đình ngu dốt, không thể lĩnh ngộ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Chẳng phải bây giờ ngươi đã kiên trì rồi sao? Tu đạo quý ở chỗ kiên trì, lắng đọng sau phù hoa. Ngươi so sánh tâm tính của mình với lúc ban đầu xem có gì thay đổi không.
Triệu Trí Đình ngây ra, cẩn thận ngẫm lại, nàng chợt phát hiện đúng là có thay đổi. Ban đầu Triệu Trí Đình đến cầu Lý Thất Dạ, ôm tâm tình nôn nóng sốt ruột, chỉ biết tìm lợi.
Mãi mà Lý Thất Dạ không tỉnh, trong quá trình Triệu Trí Đình từng dao động, do dự, rồi từ từ kiên trì. Sốt ruột, ham lợi ban đầu cũng phai nhạt, thói quen hầu hạ trở thành một phần trong sinh hoạt. Đến bây giờ so với tâm tính nôn nóng ban đầu thì Triệu Trí Đình thản nhiên rất nhiều. Bây giờ Triệu Trí Đình vẫn chưa thể đột phá bình cảnh nhưng trong lòng lạnh nhạt nhiều, tâm tính càng kiên trì, tin tưởng cứ cố gắng thì sẽ có ngày đột phá.
Triệu Trí Đình khó khăn lấy lại tinh thần, nói:
– Nhưng bây giờ ta chưa tìm ra manh mối đột phá bình cảnh.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Vậy nấu ăn nhiều vào.
Triệu Trí Đình ngây ra như phỗng:
– Nấu ăn nhiều…?
Triệu Trí Đình không hiểu đột phá tu luyện và nấu ăn có liên quan gì.
Lý Thất Dạ mở mắt ra nhìn Triệu Trí Đình:
– Nấu ăn quan trọng nhất là cái gì?
Triệu Trí Đình không chút suy nghĩ buột miệng đáp:
– Hỏa hậu.