Đế Bá Audio Podcast
Tập 785 [Chương 3921 đến Chương 3925]
❮ sautiếp ❯Chương 3921: Tiên Ma Động
Quách Giai Tuệ cảm giác như đang mơ, nhưng giấc mộng rất chân thật.
Từ lúc ban đầu không dám tưởng tượng đến khởi hành leo núi, trải qua muôn vàn khó khăn, cho đến bây giờ nàng đứng ở đỉnh núi.
Quách Giai Tuệ cảm giác rất khó tin, nàng thật sự làm được. Nếu là trước kia Quách Giai Tuệ không bao giờ dám tưởng tượng leo lên thần sơn, hôm nay nàng thực hiện được.
Quách Giai Tuệ rất muốn ngửa đầu hú dài, nhưng nàng không làm vậy, chỉ bình tĩnh nhìn trời sao vô tận dưới chân, tâm tình dần bình tĩnh.
Khoảnh khắc này Quách Giai Tuệ mới chính thức nhận ra mình trưởng thành, thật sự lớn lên, không còn là tiểu cô nương gặp chuyện liền sợ, nhát gan, không có can đảm.
Quách Giai Tuệ hít sâu lấy lại tinh thần, mắt nhìn đằng trước.
Phía trước có một hang núi, hang không chút ánh sáng, den như mực.
Nhìn hang núi trước mắt, Quách Giai Tuệ biết đây là nơi nào.:
– Tiên Ma động.
Tiên Ma động là cái tên Hộ Sơn tông, thậm chí nguyên Tiên Ma đạo thống vô cùng quen thuộc. Đây là nơi Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân tham ngộ đại đạo, cũng là chỗ luân hồi chuyển kiếp của Trường Sinh Lão Nhân.
Trước kia Tiên Ma động như truyền thuyết, nàng chỉ có thể nghe các loại truyền thuyết về nó, chưa từng nghĩ có ngày mình được thấy tận mắt.
Hôm nay Quách Giai Tuệ đứng trên thần sơn, nàng đứng trước Tiên Ma động trong truyền thuyết, Tiên Ma động cách nàng rất gần.
Nhìn nơi Thủy Tổ của Tiên Ma đạo thống bọn họ luân hồi chuyển kiếp, tim Quách Giai Tuệ đập nhanh, có chút kích động. Vì trước kia nàng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Quách Giai Tuệ hít sâu, cõng Lý Thất Dạ chậm rãi đi hướng Tiên Ma động.
Bốp!
Quách Giai Tuệ mới đến cửa hang liền đụng vào lực lượng cường đại không gì sánh bằng, nàng bị đánh bay, té cái rầm xuống đất.
Tiên Ma động đen ngòm chợt phát sáng, cửa hang hiện ra màng sáng, ánh sáng lấp lánh nhiều màu như có ngàn vạn đại đạo chuyển động trên màn sáng. Một lớp màng mỏng manh nhưng cứng rắn nhất trần gian, bất cứ lực lượng gì cũng không thể công phá nó.
Quách Giai Tuệ nhìn màn sáng lấp lánh mới hiểu ra Tiên Ma động có cấm chế, không phải ai cũng vào trong đó.
Quách Giai Tuệ bó tay nhìn Tiên Ma động trước mắt, nàng biết mình không có lực lượng đánh phá cấm chế. Hộ Sơn tông không có ai phá được cấm chế như vậy.
Trong lúc Quách Giai Tuệ bó tay thì một bàn tay từ sau lưng nàng vươn ra trước, là tay của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đặt tay lên màn sáng, màn sáng như sóng gợn dập dờn. Tay Lý Thất Dạ tỏa ra từng lũ đạo văn nhập vào làn sóng, hợp nhất với màn sáng.
Bóc một tiếng như bọt nước vỡ, màn sáng biến mất theo.
Quách Giai Tuệ nhìn Lý Thất Dạ vươn tay phá màn sáng, nàng reo lên:
– Công tử! Nguồn truyện audio Podcast
Từ lúc leo thần sơn thì Lý Thất Dạ không tỉnh lần nào, không ngờ vào lúc này hắn tỉnh lại.
Lý Thất Dạ không mở mắt ra, không nói tiếng nàng, hắn rút tay về, trông như đang ngủ, không nhúc nhích, dường như chưa từng tỉnh lại.
Quách Giai Tuệ dần thói quen trạng thái như vậy của Lý Thất Dạ, nàng hít sâu, đứng dậy, cõng hắn đi vào Tiên Ma động.
Khi đi vào Tiên Ma động, Quách Giai Tuệ ngây ra, nàng còn tưởng mình đi nhầm nơi.
Tiên Ma động trước mắt nàng là hang đá cực kỳ bình thường, nơi này không có tiên khí dày đặc như trong tưởng tượng, không có thần quang phun ra nuốt vào, càng không khắc công pháp vô địch rậm rạp lên hang.
Chỗ này chẳng có gì hết, chỉ là hang đá vô cùng bình thường, Hộ Sơn tông có rất nhiều hang đá giống vậy.
Nếu có đệ tử Hộ Sơn tông đến đây nhìn hang đá này sẽ không tin được nó là Tiên Ma động trong truyền thuyết, là nơi Thủy Tổ bọn họ tham ngộ đại đạo, nơi Thủy Tổ luân hồi chuyển kiếp, vì chỗ này quá bình thường.
Một lúc lâu sau Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, nàng nhìn trong góc Tiên Ma động có một người ngồi. Quách Giai Tuệ hết hồn, lùi lại một bước.
Một người ngồi xếp bằng trong góc, là một lão nhân, mặc áo vải rất mộc mạc, trên người không có vật trang sức gì. Lão nhân vóc dáng cao lớn vạm vỡ, dù ngồi khoanh chân mà cảm giác như ngọn núi. Lão nhân rầu dài tới ngực, trông rất uy vũ, dường như khi lão mở mắt ra cả thiên hạ sẽ bị uy hiếp. Lão nhân không còn chút hơi thở, dường như đã chết rất lâu vì quần áo chất đống bụi bặm.
Lão nhân như vậy ngồi trong góc nếu không chú ý còn tưởng là tượng đá.
Quách Giai Tuệ nhìn lão nhân ngồi trong góc, thầm thắc mắc:
– Đó là ai?
Không lẽ là Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của họ?
Nghĩ đến đây Quách Giai Tuệ rùng mình lùi một bước.
Nhưng Quách Giai Tuệ tỉnh táo ngẫm lại cảm thấy không thể nào, vì Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của họ đã không luân hồi chuyển kiếp nữa, không thể nào xuất hiện trong Tiên Ma động. Nếu Thủy Tổ xuất hiện thì đã bị người phát hiện từ lâu, vì sau đó tiên hiền Hộ Sơn tông vẫn thường lên xem nhưng không thu hoạch được gì.
Quách Giai Tuệ bị gợi lên lòng tò mò, lão nhân này là ai mà tọa hóa tại đây.
Quách Giai Tuệ ôm lòng tò mò bước tới gần muốn nhìn rõ mặt lão nhân, nhìn xem người tọa hóa chỗ này không phải là tiên hiền nào đó của Hộ Sơn tông bọn họ không.
Bộp!
Khi Quách Giai Tuệ đến gần, lão nhân dường như tọa hóa đột nhiên mở mắt ra. Khi lão mở mắt thì hang đá rực sáng, đôi mắt lão chiếu sáng cả Tiên Ma động.
Quách Giai Tuệ sợ hết hồn hét rầm lên, liên tục lùi vài bước:
– A!!!
Không ngờ lão nhân tình nghi tọa hóa chợt mở mắt ra, người không biết chuyện còn tưởng là xác chết vùng dậy.
Lão nhân mở mắt chiếu sáng hang đá, đôi mắt lão như mặt trời có thể hòa tan hết thảy, nhưng sau đó mắt lão trở nên sâu thẳm như chứa cửu thiên thập địa, có thể diễn biến ba ngàn thế giới.
Tim Quách Giai Tuệ đập nhanh, vì lão nhân không giận mà uy, lão không phát ra hơi thở vô địch ngập trời nhưng khi liếc mắt nhìn qua tựa như vô thượng chí tôn trên chín tầng trời nhìn xuống. Lực lượng chí cao vô thượng đó khiến người muốn quỳ rạp.
Quách Giai Tuệ hít sâu ngước nhìn lão nhân, đón ánh mắt của lão.
Nếu là trước kia Quách Giai Tuệ sẽ không có can đảm ngẩng đầu nhìn lão nhân này, có lẽ chưa ngước mặt lên đạo tâm của nàng đã dao động quỳ xuống đất. Sau khi trải qua đau khổ khiến đạo tâm của Quách Giai Tuệ kiên định hơn, ít nhất khoảnh khắc này còn có thể ngẩng đầu nhìn thẳng lão nhân.
Lão nhân đứng dậy, khi lão đứng lên khiến người cảm thấy trời cao xa, dường như vai lão gánh trời, khiến chúng sinh thiên địa ngước nhìn.
Quách Giai Tuệ thụt lùi mấy bước, nàng cảm nhận lực lượng vô địch, dù lão nhân không bộc phát ra nhưng nàng cảm giác một ngón tay của lão dễ dàng nghiền chết nàng.
Chương 3922: Lão Nhân
Lão nhân chỉ lướt qua Quách Giai Tuệ đã nhìn thấu nàng, thấy hết của nàng, bao gồm xuất thân, đạo hạnh, căn cơ.
Khi nhìn Lý Thất Dạ thì mắt lão nhân bắn ra ánh sáng chói lòa.
Dù lão nhân không phát ra lực lượng vô địch nhưng người lão toát ra hơi thở vô thượng, có thể đè sập chư thiên, trấn áp chúng thần chư đế, khiến ức ức ức vạn sinh linh quỳ lạy.
Khi lão nhân toát ra hơi thở vô thượng, Quách Giai Tuệ run rẩy, nàng không chịu nổi chân mềm nhũn hèn nhát muốn quỳ xuống.
Khi Quách Giai Tuệ sắp quỳ thì một bàn tay đặt lên vai nàng, ấm áp lan tràn toàn thân, đánh tan thần uy trấn áp.
Bàn tay đó là của Lý Thất Dạ, giọng hắn lạnh nhạt vang bên tai nàng:
– Kiềm chế chút, đừng làm tiểu cô nương sợ.
Nghe giọng Lý Thất Dạ, Quách Giai Tuệ reo lên:
– Công tử!
Lúc này không có cái gì hơn giọng Lý Thất Dạ khiến Quách Giai Tuệ thấy an toàn.
Khi tất cả lực lượng trấn áp tan biến, Quách Giai Tuệ thở phào, nàng cảm giác nhẹ nhàng chưa từng có.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, đôi mắt lão sâu thẳm muốn nhìn thấu hắn. Nhưng mạnh như lão, dù đã mở thiên nhãn vẫn không nhìn ra manh mối gì.
Lão nhân thấy Lý Thất Dạ là vực sâu thăm thẳm, bất cứ tồn tại nào trên cõi đời đều không thể phỏng đoán, dòm ngó hắn sâu cạn.
Trong mắt người đời thì lão nhân đã là tồn tại chí cao vô thượng trên cõi đời, nhưng giờ phút này lão biết Lý Thất Dạ mới là tồn tại chí cao vô thượng, hắn mới là tồn tại kinh khủng nhất, sâu không lường được.
Lão nhân biết đẳng cấp của Lý Thất Dạ cao hơn mình nhiều, đáng sợ hơn là khó tìm ra người nào thực lực cao hơn lão trong thế giới này, nhưng người trẻ tuổi chắc chắn mạnh hơn lão, và lão hoàn toàn không biết gì về hắn.
Lão nhân hít sâu, thu lại tầm mắt, cúi gập người hướng Lý Thất Dạ, cung kính hỏi:
– Đạo huynh từ đâu đến?
Về câu hỏi của lão nhân, Lý Thất Dạ chỉ lạnh nhạt bảo:
– Đi ngang qua.
Lý Thất Dạ ra hiệu Quách Giai Tuệ thả mình xuống, tay hắn ấn không khí.
Ong ong ong ong ong!
Giống như thời không chuyển động.
Phía trước hiện ra các cảnh tượng, xuất hiện các không gian, khiến người cảm giác Tiên Ma động không là hang đá bình thường nữa.
Khi Lý Thất Dạ ấn không khí, không gian chuyển đổi, Quách Giai Tuệ hay lão nhân đều cảm giác như vào không gian khác.
Thật ra hai người không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ nhưng có không gian khác chồng lên Tiên Ma động.
Không gian chồng lên, vách tường san sát như có cá lớp tường đồng vách sắt xuất hiện trước mắt họ.
Trong không gian chồng chất có cấm chế siêu mạnh, cấm chế đó khủng bố tuyệt luân, hễ đụng vào thì mặc cho ngươi là tồn tại thế nào đều sẽ thành tro.
Khi cảm nhận lực lượng cấm chế, lão nhân thầm giật mình. Thực lực của lão đã mạnh đến không gì sánh bằng, ngang ngửa Thủy Tổ, ở trên vạn vực.
Nhưng cấm chế như vậy làm lão nhân tim đập nhanh, vì cấm chế xuất hiện trong không gian chồng có lực lượng Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống. Không phải Thủy Tổ đẳng cấp này tùy tay đặt ra cấm chế mà là nhiều lần gia cố, Thủy Tổ đã tốn nhiều công sức vào nó.
Càng làm cho lão nhân giật mình là lực lượng cấm chế tràn ngập hơi thở khiến lão rất quen thuộc, cảm nhận hơi thở đó lão biết ngay ai đặt ra cấm chế, Trường Sinh Lão Nhân.
Lão nhân bất ngờ là đã tĩnh tọa bế quan tham ngộ tại đây, tham ngộ ảo diệu đại đạo, công pháp vô thượng, tham ngộ qua trăm ngàn vạn năm, tham ngộ trong không gian này lâu như vậy nhưng lão không phát hiện trong Tiên Ma động có không gian chồng, không biết cấm chế vô thượng Trường Sinh Lão Nhân để lại.
Người dể lại cấm chế, người phát hiện không gian chồng đều có thực lực cao hơn lão.
Ong ong ong ong ong!
Đại đạo khuếch tán, từng pháp tắc rơi ra từ bàn tay Lý Thất Dạ, mỗi pháp tắc lấp lánh ánh sáng như tằm nhả tơ. Mỗi pháp tắc diễn biến ảo diệu như bhện thành vô thượng đại đạo, sắp diễn biến ra thiên chương vô thượng.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Các sợi pháp tắc quấn lấy nhau, diễn biến với nhau, trong thời gian ngắn ngưng tụ đạn thành một đại đạo, một đại đạo tuyên cổ vô song.
Lão nhân con ngươi co rút lóe sáng, đôi mắt sâu thẳm thôi diễn đại đạo này. Nhưng đại đạo này quá thâm ảo, thực lực như lão không thể thôi diễn ra huyền bí vô tận của đại đạo này.
Càng khiến lão nhân giật mình là đại đạo này không chỉ tuyen cổ còn rất quái dị, dường như thoát ra ngũ hành luân hồi, nhảy khỏi quy tắc Tam Tiên giới trói buộc. Dường như đây không phải quy tắc của Tam Tiên giới, không thuộc về đại đạo Tam Tiên giới.
Nhưng lão nhân bắt lấy hơi thở vô cùng quen thuộc toát ra từ đại đạo này, dù hơi thở đó chỉ vụt qua, đến nhanh đi cũng mau nhưng lão bắt được cảm giác quen thuộc đó, trường sinh.
Khi cảm nhận hơi thở quen thuộc vụt qua, óc lão nhân chợt nhớ một người, Trường Sinh Lão Nhân.
Nhưng người trẻ tuổi trước mắt không thể nào là Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của Tiên Ma đạo thống. Nếu người trẻ tuổi này không phải Trường Sinh Lão Nhân thì hắn là ai? Có lai lịch thế nào?
Lão nhân có rất nhiều thắc mắc, có một điều lão khẳng định rằng người trẻ tuổi trogo nrất bình thường này chắc chắn có quan hệ lớn với Tiên Ma đạo thống, thậm chí có sâu xa lớn với Trường Sinh Lão Nhân, không thì hắn đã chẳng có hơi thở trường sinh như vậy.
Pháp tắc ngưng tụ thành đại đạo bắt đầu diễn biến ra thiên chương, đây là một thiên vô thượng đạo pháp. Thiên chương hình thành, nó khắc vào không gian chồng, tiếng xèo xèo vang lên, thiên vô thượng đạo pháp hòa tan, trong thời gian ngắn hòa vào không gian chồng, dường như bổ sung phần bị khiếm khuyết của không gian.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Như gông xiềng nặng nề lần lượt bị gỡ bỏ, trong thời gian ngắn từng tầng cấm chế khóa không gian này lần lượt bị gỡ bỏ.
Trông thấy từng tầng cấm chế được gõ ra, lão nhân thầm giật mình.
Các tầng cấm chế có thể trấn áp chắc là Trường Sinh Lão Nhân tự tay gia cố, dù là Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống phá giải cũng khó làm xong trong một chốc. Thủy Tổ cùng đẳng cấp muốn phá giải cấm chế như vậy sẽ cần thời gian rất dài.
Nhưng Lý Thất Dạ dễ dàng gỡ bỏ cấm chế, hắn gỡ ra từng tầng cấm chế rất dễ dàng, như do chính hắn bày cấm chế.
Chuyện này rất khó tin, lão nhân nỗi lòng dao động, thầm nghi ngờ người trông bình thường trước mắt là Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp. Nhưng lão nhân cảm thấy không thể nào, vì có tin đồn Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp luôn diễn ra trong Tiên Ma động.
Lão nhân bế quan ngộ đạo trong Tiên Ma động không biết bao nhiêu lâu, chưa từng thấy Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp tại đây. Từng thời đại đã qua, chỉ mình lão ở đây.
Chương 3923: Thọ Thư Luân Hồi (1)
Lý Thất Dạ đột nhiên đến, dường như nắm rõ đại đạo của Trường Sinh Lão Nhân như hắn tự sáng tạo. Tình huống như vậy rất khó tin, khiến người không tưởng tượng được.
Lão nhân có một suy nghĩ là không lẽ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp đổi chỗ khác, không diễn ra trong Tiên Ma động nữa?
Đây chỉ là nghi ngờ trong lòng lão nhân, lão không dám khẳng định Lý Thất Dạ là Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp.
Có một điều lão nhân chắc chắn rằng mặc kệ người trẻ tuổi trước mắt có phải Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp không, hoặc hắn không liên quan gì đến Trường Sinh Lão Nhân nhưng hắn có dính líu lớn đến Tiên Ma đạo thống, nguồn gốc sâu xa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ĩ không ngớt, không gian chồng như mở ra vực sâu cực lớn, sâu thẳm thẳm khiến người không cách nào dòm ngó.
Mạnh như lão nhân khi thấy vực sâu không gian như vậy cũng tim đập nhanh. Nếu bị lạc trong vực sâu không gian thì khó trở về, sẽ mãi mãi đi lạc.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ thò tay vào vực sâu không gian, ánh sáng vô tận bắn lên cao như có thế giới mênh mông sinh ra trong vực sâu không gian.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không ngớt bên tai, vô số tiên quang bắn ra, các pháp tắc cổ xưa vọt lên cao như có vật sống sắp lao ra vực sâu không gian.
Thứ bên trong chưa đi ra, từ vực sâu không gian vang lên tiên âm, như có vô số đại đạo ngân cùng, tiếng từng đại đạo sẽ sinh ra một đại đạo vô thượng.
Bùm một tiếng, Lý Thất Dạ rút tay ra khỏi vực sâu không gian, tay hắn nắm một quyển bảo điển vô thượng.
Bảo điển vô thượng lấp lóe ánh sáng bao la, chính nó là một thế giới, thế giới hỗn độn chưa mở. Quyển bảo điển vô thượng tỏa sáng khiến người không nhìn thẳng được, nhưng nếu ngươi đủ mạnh đến có thể nhìn kỹ bảo điển sẽ thấy bên trên viết hai chữ, hai chữ do vô thượng chân ngôn diễn biến ra. Hai chữ rất cổ xưa, không phải chữ trong Tam Tiên giới, không thuộc về thế giới nào, thời đại nào.
Chữ cực kỳ xa xưa, học thức rộng như lão nhân cũng không biết, nhưng không cản trở lão hiểu ý nghĩa của bảo điển.
Khi nhìn bảo điển vô thượng, trong lòng lão nhân sinh ra một ý nghĩ, lão nhớ đến truyền thuyết vô cùng xa xưa:
– Thiên Thư sao?
Tam Tiên giới từng xuất hiện Thiên Thư, không ai biết Thiên Thư đến từ đâu, hơn nữa không chỉ có một quyển trong Tam Tiên giới mà đến mấy quyển Thiên Thư. Theo thời gian trôi qua, Thiên Thư dần biến mất, không ai biết các Thiên Thư lưu truyền đến đâu. Nên từng có người nghi ngờ trên đời không tồn tại Thiên Thư, cái gọi là Thiên Thư chỉ là người thời xưa bịa đặt.
Thiên Thư cho đến nay là truyền thuyết trong Tam Tiên giới, một truyền thuyết rất xa xôi mơ hồ. Khi một người mạnh đến trình đọ nhất định thì sẽ có khát vọng mãnh liệt với Thiên Thư. Vì đến đẳng cấp như vậy mà sở hữu Thiên Thư sẽ cho bọn họ cơ hội phá vỡ gông xiềng đại đạo.
Nên vạn cổ đến nay trong Tam Tiên giới từng có nhiều Chân Đế, Thủy Tổ đi tìm Thiên Thư, nhưng hiếm ai thật sự có dược nó.
Lúc này lão nhân chắc chắn quyển bảo điển vô thượng trong tay Lý Thất Dạ là Thiên Thư, là Thiên Thư mà các đời Chân Đế, Thủy Tổ đi mòn gót giày tìm kiếm.
Nhìn Thiên Thư trong tay Lý Thất Dạ, mắt lão nhân rực sáng bắn ra tia sáng khiếp hồn người, hơi thở sắc bén.
Đối diện sức hấp dẫn từ Thiên Thư nói không động lòng chỉ là dối người. Khi quyển Thiên Thư dặt trước mặt mình, đừng nói cường giả tu sĩ bình thường, Bất Hủ Chân Thần, dù là Thủy Tổ cũng sẽ tim đập nhanh.
Nhưng rất nhanh lão nhân thu về tầm mắt, trong thời gian ngắn lão bình tĩnh lại, không hề quan tâm đến Thiên Thư nữa.
Mới rồi lão nhân tim đập nhanh, động lòng tham với Thiên Thư, nhưng giây lát lão đã vứt bỏ ý nghĩ đó. Nếu dổi lại người khác chắc chắn lão sẽ cướp ngay, dù Thiên Thư có nằm trong tay Thủy Tổ nào đó lão cũng liều một phen.
Nhưng khi Thiên Thư nằm trong tay Lý Thất Dạ thì lão nhân từ bỏ ý định, vì lão không nhìn thấu hắn, ở trong mắt lão thì hắn sâu không lường được.
Trực giác nói cho lão biết nếu dám ra tay cướp Thiên Thư trong tay người trẻ tuổi trước mắt thì kết cục của lão sẽ thê thảm, có lẽ thành mây khói.
Nên lão nhân chỉ tim đập nhanh sau đó vứt bỏ lòng tham, không dám nhúng chàm Thiên Thư trong tay Lý Thất Dạ.
Từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không nhìn lão nhân cái nào, không thèm nhướng mí mắt. Tay Lý Thất Dạ cầm Thiên Thư nhưng hắn không đề phòng lão nhân, dường như lão có cướp Thiên Thư thì hắn cũng không quan tâm.
Toàn quá trình Lý Thất Dạ tự nhiên, ung dung.
Cảnh giới như Quách Giai Tuệ không thể nhận ra khoảnh khắc vừa rồi sóng ngầm dâng lên, chỉ một tích tắc từng bùng nổ hung hiểm siêu đáng sợ.
Toàn quá trình xảy ra biến đổi tâm tính, thế cục lướt qua trong chớp mắt, Quách Giai Tuệ không hề phát hiện.
Mới rồi suýt chút nữa bùng nổ đại chiến kinh thiên động địa, cuối cùng lão nhân từ bỏ lòng tham chấm dứt khói thuốc súng.
Tay Lý Thất Dạ vuốt bảo điện vô thượng, thở dài cảm khái:
– Lão già, ngươi để lại thứ như vậy chắc cũng dự đoán được ngày nay.
Bảo điển vô thượng trong tay Lý Thất Dạ là một trong chín Thiên Thư, nếu đặt ở kỷ nguyên Trường Sinh Tiêu Thị thì nó không tên Thọ Thư, nhưng ở kỷ nguyên hiện giờ nó tên Thọ Thư.
Nếu ngược dòng thời đại càng xa xưa hơn, bảo điện vô thượng này từng có tên là Luân Hồi.
Hôm nay Thiên Thư rơi vào tay Lý Thất Dạ, nó sẽ lật sang trang hoàn toàn mới, tương lai nó sẽ có cái tên mới.
Thiên Thư này từng qua nhiều thời đại, nhiều kỷ nguyên. Nó nằm trong tay Trường Sinh Tiêu Thị một thời gian rất dài rồi từ tay lão qua các thời đại, vcác kỷ nguyên. Sau đó Thiên Thư này trở lại tay Trường Sinh Tiêu Thị, cuối cùng bị lão phong cấm giấu trong Tiên Ma động.
Hôm nay Lý Thất Dạ lấy Thiên Thư ra khỏi phong cấm, có lẽ năm đó Trường Sinh Lão Nhân giấu Thiên Thư đi cũng đã đoán trước ngày này sẽ đến.
Lý Thất Dạ vuốt nhẹ Thiên Thư, lòng tràn đầy cảm khái. Trường Sinh Tiêu Thị rời đi nhưng vẫn để lại chút tài phú.
Lý Thất Dạ biết rõ Thiên Thư này và Trường Sinh Thảo xứng đôi với nhau. Nếu có Thiên Thư này cộng thêm Trường Sinh Thảo thì càng ghê gớm.
Hiện trong tay Lý Thất Dạ có Tử Thư, Tử Quan. Tiếc rằng sau khi Trường Sinh Tiêu Thị chết Trường Sinh Thảo cũng mất tích, trong thời gian ngắn Lý Thất Dạ không có manh mối gì.
Lão nhân ở bên cạnh nhìn Lý Thất Dạ, thấy vẻ mặt của hắn làm lão khẳng định người trẻ tuổi này không phải Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp, nhưng hắn có sâu xa gì đó với Trường Sinh Lão Nhân. Bên trong ẩn chứa quan hệ gì, sâu xa gì thì lão không biết.
Chương 3924: Thọ Thư Luân Hồi (2)
Lý Thất Dạ cất Thiên Thư, nhướng mí mắt ra lệnh cho lão nhân:
– Lấy hoàng quan vàng bên cạnh ra đây.
Lão nhân không nói chuyện, liếc Lý Thất Dạ một cái rồi lấy ra hoàng quan vàng trong góc Tiên Ma động đưa cho Lý Thất Dạ.
Nếu ai thấy cảnh này sẽ hết hồn, vì lão nhân có lai lịch rất động trời. Đừng nói cao thủ gì đó trên đời, dù là Thủy Tổ tồn tại trên trần đời khi đối diện lão nhân này cũng sẽ khách sáo gọi một tiếng đạo huynh hoặc đạo hữu.
Hiện tại Lý Thất Dạ thuận miệng sai khiến lão nhân, dường như lão chỉ là tùy tùng hoặc người hầu trong mắt hắn.
Càng khiến người không ngờ là lão nhân nghe sai khiến, không tự phụ thân phận, địa vị của mình.
Quách Giai Tuệ nhìn hoàng quan vàng, nó không phải mẫu vuông nhỏ mà là hình tròn, không biết đúc bằng chất liệu gì mà toát ra hơi thở thần thánh, nếu đội trên đầu sẽ toát ra vẻ hiền triết.
Quách Giai Tuệ chưa lấy lại tinh thần Lý Thất Dạ đã đội hoàng quan vàng lên đỉnh đầu nàng, lạnh nhạt nói:
– Ngươi đã cõng ta lên đây thì ta thưởng hoàng quan cho ngươi, cũng là thu hoạch sau sự cố gắng của ngươi.
Quách Giai Tuệ ngây ra, sau đó yên lặng nhận lấy. Lý Thất Dạ ban thưởng thì nàng chỉ có nước chấp nhận, nàng không thể từ chối.
Lão nhân nhìn kỹ Quách Giai Tuệ, mắt sâu thẳm. Quách Giai Tuệ không rõ ý nghĩa của hoàng quan, không biết nó đại biểu cho quyền uy, nàng còn tưởng rằng chỉ là một món báu vật.
Lão nhân thì biết hoàng quan đại biểu cho cái gì. Đừng nói trong Hộ Sơn tông, nguyên Tiên Ma đạo thống ai đội hoàng quan này đều có ý nghĩa lớn lao, địa vị không nhỏ. Trong Tiên Ma đạo thống không phải ai cũng được đội miện vài, với thực lực hiện tại của Quách Giai Tuệ thì nàng hoàn toàn không có tư cách đội lên, người xứng đội hoàng quan đều cực kỳ cường đại, rất nghịch thiên.
Với thực lực của lão nhân hoàn toàn có thể đội hoàng quan nhưng lão không hứng thú với nó.
Bây giờ Lý Thất Dạ ban miện vàn cho Quách Giai Tuệ, lão nhân không phản đối, tương đương mặc nhận thân phận của nàng.
Lão nhân cho rằng tồn tại như Lý Thất Dạ sẽ không vô duyên tùy tiện ban thưởng hoàng quan cho ai, hắn đã ban hoàng quan cho Quách Giai Tuệ nghĩa là nàng xứng đội nó. Dù bây giờ Quách Giai Tuệ chưa đủ tư cách đội thì tương lai nàng vẫn xứng đội hoàng quan.
Quách Giai Tuệ không biết khoảnh khắc hoàng quan đội lên đầu nàng đã quyết định vận mệnh của nàng, địa vị tương lai của nàng. Quách Giai Tuệ không còn là đệ tử bình thường của Hộ Sơn tông.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Đi đi.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại dường như ngủ.
Quách Giai Tuệ lặng yên cõng Lý Thất Dạ, khom lưng hướng lão nhân sau đó chậm rãi ra ngoài.
Khi Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ sắp ra Tiên Ma động, lão nhân không kiềm được buông xuống dáng vẻ cao cả, vội la lên:
– Tiền bối!
Quách Giai Tuệ đứng lại ngay, chờ Lý Thất Dạ lên tiếng.
Lão nhân hít sâu vái Lý Thất Dạ:
– Tiền bối, ta ngộ đại đạo, lòng có điều thắc mắc mãi không gỡ được, xin tiền bối chỉ điểm.
Thân phận, địa vị như lão nhân trong Tiên Thống giới không ai nhận nổi đại lễ như vậy, nhưng lão chắp lễ vãn bối hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ từ từ mở hai mắt ra liếc lão một cái:
– Ngươi đã ngộ hết tam muội đại đạo của Trường Sinh Lão Nhân, đã đạp lên đỉnh, điều ngươi thắc mắc là chấp niệm trong lòng trói buộc ngươi!
Lão nhân hít sâu, lại vái:
– Xin tiền bối chỉ điểm bến mê.
Lý Thất Dạ nói một câu vạch gút mắc trong lòng lão nhân, khiến lão tâm phục khẩu phục, lão hiểu rằng tồn tại như hắn đã sánh ngang Trường Sinh Lão Nhân.
Lý Thất Dạ gật đầu, ngón tay điểm một cái, một luồng pháp tắc vườn quanh:
– Thôi, để ta chỉ con đường sáng cho ngươi.
Bóc một tiếng giữa trán lão nhân dao động như vô số trời sao nổ tung, người lão rung lên.
Khi pháp tắc điểm vào giữa trán lão nhân, lão cảm giác có cây cầu thần bắc ngang trong thức hải chỉ dẫn lão đi thế giới hoàn toàn mới, cảnh giới mới.
Cầu thần bắc qua thức hải, có thế pháp độ bờ bên kia. Lòng lão nhân rung động, cảm giác như rẽ mây thấy ánh mặt trời, khiến lão nhìn thấy hy vọng phá đạo.
Đây là gông xiềng trói buộc lão vô số năm tháng, khoảnh khắc này Lý Thất Dạ một pháp kinh người, lão giật mình tỉnh mộng.
Cảm nhận này quá rung động với lão, nhìn khắp Tiên Ma đạo thống, về đại đạo Trường Sinh Lão Nhân có ai tham ngộ huyền diệu hơn lão? Có ai tinh thông tam muội hơn lão?
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ chỉ cần một pháp là phá hoang mang trong lòng lão, tạo hóa của hắn trên đại đạo này cao hơn xa lão, hiểu biết đại đạo vô thượng của Trường Sinh Lão Nhân cũng hơn xa lão.
Đây là điều rất khó tin đối với người đời. Trong mắt người đời thì nguyên Tiên Ma đạo thống, hay khấp Tiên Thống giới khó ai vượt qua lão, nhưng người trẻ tuổi bình thường trước mắt vượt qua lão nhiều.
Lão nhân tỉnh táo lại từ rung động, cúi gập người vái Lý Thất Dạ:
– Đa tạ tiền bối chỉ điểm bến mê!
Lý Thất Dạ đã nhắm mắt lại không nhúc nhích, dường như lại chìm vào giấc ngủ say. Quách Giai Tuệ không dám nói chuyện, yên lặng cõng Lý Thất Dạ xuống núi.
Lão nhân lại vái hướng bóng lưng Lý Thất Dạ, nhìn theo mãi khi hắn khuất xa, biến mất.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi xa, lão nhân hít sau quay về góc Tiên Ma động, ngồi xếp bằng, chớp mắt nhập định thần du, như đã thành pho tượng điêu khắc.
Tiên Ma động trở lại bình tĩnh như xưa, dường như từ tuyên cổ đến nay chưa từng tay đổi, không có chuyện gì xảy ra.
Xuân đến đông đi, dưới thần sơn cây cối đã nẩy mầm, muôn thú ngủ đông lần lượt ra khỏi hang kiếm ăn.
Chân thần sơn có căn nhà gỗ, Triệu Trí Đình cư ngụ tại đây tu đạo. Mấy ngày nay Triệu Trí Đình tiến bộ rất nhanh, đặc biệt trong tâm tính yên tĩnh tham ngộ tu hành càng có hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Mấy ngày nay Triệu Trí Đình càng có vẻ chính chắn hơn, tự nhiên toát ra phong vận trưởng thành, hơi thở lắng đọng.
Như mọi ngày khi Triệu Trí Đình quét dọn sẽ ngước nhìn thần sơn phía xa, nhìn dọc theo đường đá chờ Quách Giai Tuệ xuất hiện.
Lại một ngày qua đi, Quách Giai Tuệ vẫn không xuất hiện, giống như trâu đất xuống biển bặt vô âm tín. Mỗi ngày Triệu Trí Đình đều chờ tại đây, mỗi ngày đều nhìn, xem con đường hẹp khúc khuỷu, chờ Quách Giai Tuệ trở về.
Quách Giai Tuệ mãi chưa về nhưng Triệu Trí Đình tin tưởng nàng sẽ về. Có Lý Thất Dạ ở Quách Giai Tuệ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, Triệu Trí Đình rất bình tĩnh tin tưởng.
Không phải Triệu Trí Đình tin Quách Giai Tuệ mà nàng tin vào Lý Thất Dạ, dù hắn đang ngủ say cũng sẽ không để Quách Giai Tuệ bị gì ngoài ý muốn.
Chương 3925: Trở Lại
Hôm nay Triệu Trí Đình như mọi ngày nhìn con đường khúc khuỷu, nàng không ôm hy vọng gì, nhưng bỗng nhiên cuối con đường nhỏ xuất hiện bóng dáng vừa lạ vừa quen. Cái bóng chậm rãi bước dọc theo đường quanh co.
Ban đầu Triệu Trí Đình tưởng mình bị hoa mắt, bản năng dụi mắt, nhìn kỹ thì người trên đường đá đến ngày càng gần.
Lòng Triệu Trí Đình rung động, ngẩn ngơ:
– Là bọn họ!
Triệu Trí Đình luôn tin Quách Giai Tuệ, Lý Thất Dạ sẽ về, bình an trở về, nhưng khi hai người thật sự an toàn quay về thì lòng nàng rung động, niềm vui quá bất ngờ.
Triệu Trí Đình tỉnh táo khỏi niềm vui, thấy Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đến gần hơn:
– Các người về rồi!
Triệu Trí Đình mừng như điên lao lên giang rộng tay ôm chặt họ, mừng phát khóc:
– Các người về rồi, rốt cuộc về!
Quách Giai Tuệ rất cảm động ôm siết Triệu Trí Đình:
– Sư tỷ!
Một đường đau khổ, gian khó, nhưng khi Quách Giai Tuệ xuống núi thấy Triệu Trí Đình vẫn chờ, vẫn đợi bọn họ, đổi lại người khác đã sớm quên mất.
Bất giác khóe mắt Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ ướt lệ.
Trong khi sư tỷ muội Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình ôm chặt nhau thì một giọng nói lạnh nhạt đánh thức hai người:
– Được rồi, đi tắm đi, thối chết.
Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình buông nhau ra. Triệu Trí Đình nhìn Lý Thất Dạ, hắn vẫn ngủ say, mặc kệ các nàng.
Quách Giai Tuệ lắc đầu với Triệu Trí Đình, công tử làm việc bọn họ không cách nào suy đoán, bọn họ không tư cách nghiền ngẫm.
Triệu Trí Đình thu về tầm mắt, chuyển sang đánh giá Quách Giai Tuệ:
– Sư muội trưởng thành rồi.
Thoạt trông Quách Giai Tuệ như biến thành người khác, nàng cho người cảm giác trầm ổn như núi, vượt qua sóng gió, có chút ý vị gặp chuyện không sợ.
Hiển nhiên rèn luyện thời gian dài khiến Quách Giai Tuệ thay da đổi thịt.
Trong Hộ Sơn tông bình tĩnh như mọi khi, đệ tử môn hạ tu luyện như thường ngày.
Quách Giai Tuệ rời đi đã rất lâu rồi, nguyên Hộ Sơn tông không còn ai nhớ nàng, mọi người đã quên nàng leo lên thần sơn.
Trưởng bối tông môn có lẽ cho rằng Quách Giai Tuệ đã chết trên thần sơn, vì trưởng lão như bọn họ còn không leo núi được, nếu cưỡng lép leo lên sẽ bị nghiền thành huyết vụ chứ nói gì đệ tử bình thường như Quách Giai Tuệ.
Hôm nay nhiều đệ tử đang tu luyện trên giáo trường trước sơn môn, từ xa thấy hai người từ dưới núi chậm rãi đến gần.
Một số đệ tử giật mình.
Có đệ tử nhìn kỹ kinh ngạc kêu lên:
– Đó chẳng phải là Triệu sư tỷ sao? Sư tỷ bế quan về?
Nhiều đệ tử Hộ Sơn tông biết Triệu Trí Đình bế quan tu luyện trong thần sơn.
Có sư huynh lớn tuổi thấy Quách Giai Tuệ đi cùng Triệu Trí Đình khá quen mặt rồi lại xa lạ:
– Đó… là Quách sư muội? Thật sự là Quách sư muội?
Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ đi vào sơn môn, đệ tử sư huynh hét to:
– Đúng rồi, thật sự là Quách sư muội!
Các đệ tử nghe tiếng hét đều không tin được, trợn to mắt nnghìn Quách Giai Tuệ lại ngó Lý Thất Dạ được cõng sau lưng nàng, đúng là Quách Giai Tuệ.
– Thật… thật… thật… thật khó tin!
Các đệ tử bị rung động.
Có người hút ngụm khí lạnh thì thào:
– Không… ngờ có người sống trở về từ thần sơn.
Có đệ tử hoảng sợ la lên:
– Đây… đúng là kỳ tich! Sống… sống trở về từ thần sơn, thật sự leo lên thần sơn sao?
Với các đệ tử Hộ Sơn tông thì chuyện này rất khó tin, không thể xảy ra. Trưởng lão, tông chủ của họ còn không leo lên thần sơn được, không thể sống sót trở về. Quách Giai Tuệ là đệ tử bình thường mà từ thần sơn quay về. – Trở về! Quách sư tỷ trở về! Trở về từ thần sơn!
Trong phút chốc tin Quách Giai Tuệ trở về từ thần sơn như cơn bão thổi quét nguyên Hộ Sơn tông.
Nghe tin đó, không chỉ sư phụ của Quách Giai Tuệ, các trưởng lão, tông chủ Hộ Sơn tông cũng hết hồn.
– Cái gì? Trở lại? Về từ thần sơn?
Bọn họ cho rằng Quách Giai Tuệ đã chết trên thần sơn, qua lâu như vậy nàng quay về, thật không tin được.
Trần Duy Chính tông chủ Hộ Sơn tông nghe tin này lòng rung động:
– Đây… đây là… là kỳ tích sao?
Thế hệ trước bọn họ không thể làm được thế nhưng bị đệ tử bình thường thực hiện.
Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ quay về nơi ở, bắt đầu bận rộn. Quách Giai Tuệ vội tắm rửa sạch sẽ tránh cho bị Lý Thất Dạ gehét bỏ. Triệu Trí Đình thì hậu hạ hắn chu đáo tỉ mỉ.
Hai người mới bận rộn xong, chưa kịp tâm sự gì thì đại sư huynh Lý Kiến Khôn đến.
Lý Kiến Khôn khom người chúc mừng Quách Giai Tuệ, đây đúng là chuyện đáng để người khâm phục:
– Chúc mừng sư muội trở về từ thần sơn, đáng vui đáng mừng.
Quách Giai Tuệ đáp lễ:
– Đa tạ sư huynh.
Quách Giai Tuệ bây giờ thay đổi rất nhiều, khí độ gặp chuyện không sợ, Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh cũng phải cảm khái.
Lý Kiến Khôn truyền tin:
– Các tông chủ, trưởng lão triệu kiến sư muội.
Sư tỷ muội nhìn nhau, Triệu Trí Đình gật đầu.
Quách Giai Tuệ nhẹ giọng nói:
– Vậy muội đi gặp tông chủ, trưởng lão.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đẩy ta đi.
Lý Thất Dạ đột ngột lên tiếng làm Lý Kiến Khôn hết hồn nhìn sang. Hôm bọn họ phát hiện Lý Thất Dạ thì hắn chỉ chớp mắt một cái, gã không ngờ hắn nói chuyện.
Lý Kiến Khôn há hốc mồm không biết nên nói cái gì:
– Sư muội, cái này…
Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình chuẩn bị xe lăn cho Lý Thất Dạ, đáp lời:
– Là công tử của chúng ta.
Thấy Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình định mang Lý Thất Dạ đi, Lý Kiến Khôn lên tiếng:
– Sư muội, làm vậy không ổn. Tông chủ, trưởng lão muốn gặp sư muội là việc của tông môn chúng ta, người ngoài không thể có mặt.
Quách Giai Tuệ không nói nhiều, không muốn giải thích, Lý Thất Dạ có lệnh thì nàng làm theo là được.
– Ổn thưa sư huynh.
Lý Kiến Khôn lại nhắc nhở:
– Sư muội, nếu làm vậy sẽ khiến các tông chủ tức giận.
Lý Kiến Khôn có ý tốt, vì Lý Thất Dạ là phế nhân, người ngoài, hoàn toàn không thích hợp xuất hiện trong trường hợp như vậy.
Triệu Trí Đình lắc đầu với Lý Kiến Khôn:
– Sư huynh đừn nói nhiều, Quách sư muội tự có quyết định.
Triệu Trí Đình biến tướng nhắc nhở Lý Kiến Khôn, vì nàng biết chuyện Lý Thất Dạ quyết định không ai thay đổi được.
Lý Kiến Khôn đành bảo:audio coi am
– Nếu có chuyện gì thì tùy sư muội.
Lý Kiến Khôn lấy làm lạ liếc Lý Thất Dạ, gã không nghĩ ra Quách Giai Tuệ muốn làm gì. Trước kia Quách Giai Tuệ mang phế nhân về tông môn chăm sóc có lẽ vì nàng lương thiện mủi lòng, không nhẫn tâm nhìn Lý Thất Dạ phơi thây hoang dã. Lý Kiến Khôn có thể hiểu được.