Đế Bá Audio Podcast
Tập 778 [Chương 3886 đến Chương 3890]
❮ sautiếp ❯Chương 3886: Phụ Thân Và Nữ Nhi Kỳ Lạ (1)
Thấy Liễu Sơ Tình tu luyện Cửu Bí thế là Cửu Ngưng Chân Đế dốc túi dạy dỗ. Cửu Ngưng Chân Đế là người duy nhất tu luyện Cửu bí trong Cửu Bí đạo thống, nàng đã tu luyện hai kiếp, là Thập Nhị Cung Chân Đế, nàng có hiểu biết có một không hai về Cửu Bí. Cửu Ngưng Chân Đế thật lòng dạy tâm đắc cho Liễu Sơ Tình, khiến nàng được ích lợi nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn Liễu Sơ Tình, nhìn đôi mắt dịu dàng như nàng, hắn mỉm cười, nhẹ vuốt mái tóc nàng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu nha đầu đã cầu tình vậy ta sẽ khai ân một lần, ngoại lệ một lần.
Nói tới đây Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, liếc qua Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh, lạnh nhạt nói:
– Các ngươi nên mừng vì nha đầu nhà ta tấm lòng lương thiện. Hôm nay nàng cầu tình cho các ngươi thì ta đặc biệt khai ân một lần, đây xem như ngoại lệ lớn nhất, sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì thế giới này sẽ chìm trong biển máu!
Câu nói hờ hững của Lý Thất Dạ làm người trong thiên hạ lạnh cóng tay chân. Mọi người như đã thấy thế giới chìm trong biển máu, Đế Thống giới thành tro bụi trước cơn giận của Lý Thất Dạ.
Câu nói với ngữ điệu hờ hững nhưng người trong thiên hạ sợ đến hồn vía lên mây, các Bất Hủ Chân Thần hoảng hồn đứng tim.
Người trong thiên hạ biết Lý Thất Dạ không phải đang đe dọa, hắn nói thật. Sau này ai dám chạm vào nghịch lân của hắn là nguyên Đế Thống giới sẽ biển máu ngập trời, không người nghi ngờ ý chí của Đệ Nhất Hung Nhân, không ai nghi ngờ hắn thiết huyết vô tình.
Nhiều người run rẩy, Bất Hủ Chân Thần mạnh cỡ nào, lão tổ có nền tảng cứng đến đâu đều sợ đứng tim.
Người trong thiên hạ hiểu rằng trong mắt Đệ Nhất Hung Nhân thì tồn tại gì đều không bằng Liễu Sơ Tình, nàng mới là nghịch lân của hắn. Ở trong mắt Lý Thất Dạ mọi thứ trên đời chỉ là hạt bụi so với Liễu Sơ Tình.
Thử nghĩ xem Chân Đế mười hai mệnh cung như Cửu Ngưng Chân Đế cầu xin tha thiết mà Đệ Nhất Hung Nhân không dao động, chẳng thèm để bụng.
Nhưng Liễu Sơ Tình thỏ thẻ nói một, hai câu đã khiến Đệ Nhất Hung Nhân khai ân một lần, ngoại lệ một lần, uy lực hơn xa Thủy Tổ.
Người trong thiên hạ đều biết trong Đế Thống giới người không thể trêu vào không phải Đệ Nhất Hung Nhân mà là Liễu Sơ Tình!
Nếu chọc vào Đệ Nhất Hung Nhân có lẽ chỉ chết là cùng, nhưng đắc tội Liễu Sơ Tình nghĩa là biển máu ngập trời, nguyên Đế Thống giới đều sẽ run rẩy.
Cho nên người trong thiên hạ rùng mình, ghi nhớ kỹ trên đời hiện nay tuyệt đối đừng bao giờ chọc vào Liễu Sơ Tình.
Lý Thất Dạ liếc Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh bị đóng đinh dưới đất, vươn tay ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Hai pháp tắc đóng đinh trên người Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh thả lỏng bay ra.
Hai pháp tắc bay khỏi người rồi Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh mới bò dậy.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hai người:
– Tội chết tha được nhưng tội sống khó tha.
Bàn tay to giáng xuống, một chuỗi bùm bùm, tay Lý Thất Dạ đè trên người Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh, sau đó là tiếng đại đạo tan vỡ.
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ chặn đại đạo của Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh, khiến hai chủ tớ mất hết lực lượng, bị hủy đạo cơ, cả đời không thể tu luyện.
Sau khi đại đạo bị hủy Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh đều già nua, tóc trắng xoá, da nứt nẻ. Hai người không còn thần vận của Bất Hủ Chân Thần nữa, trông như lão nhân bình thường hơn chín mươi tuổi.
Thái Thanh Hoàng ho khan, cổ họng như bị cái gì chặn ngang không ho ra được:
– Khụ, khụ, khụ…Nguồn truyện audio Podcast
Người Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh lom khọm lưng còng, trông hai người như lão nhân tuổi xế chiều.
Nhiều người nhìn Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh như thế lòng thầm nhút nhát. Hai người từng là tồn tại sất trá phong vân, từng là cường giả đến trên đỉnh Đế Thống giới.
Nhưng hôm nay đạo hạnh bị hủy không bằng cả phàm nhân, rớt xuống thung lũng, chênh lệch đó đối với nhiều người là sống không bằng chết.
Cửu Ngưng Chân Đế thấy cảnh đó chỉ thở dài, đây đã là kết quả tốt nhất. Nếu Liễu Sơ Tình không cầu tình thì Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh chết chắc.
Thái Thanh Hoàng ho khan, mặt tràn đầy đùa cợt:
– Khụ, ta cảm thấy chết rồi còn dễ chịu hơn chút.
Nhưng Thái Thanh Hoàng không thể thay đổi được cái gì, như cá nằm trên thớt trong tay Lý Thất Dạ thì, vận mệnh không theo ý mình muốn.
Cửu Ngưng Chân Đế hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Đây là người tự chuốc lấy khổ, sau này yên ổn làm phàm nhân, sống yên qua tuổi già đi!
Dù sao là phụ thân của nàng, nếu không Cửu Ngưng Chân Đế đã chẳng tốn bao công sức từ Tiên Thống giới xuống.
Nhìn bộ dạng Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh như thế, các cường giả tu sĩ thở dài. Đổi lại người khác e rằng không chấp nhận được chênh lệch như thế, đã sớm tự sát.
Thái Thanh Hoàng ho khục khặc, cười cợt:
– Cũng tốt, làm phàm nhân có gì không hay?
Thái Thanh Hoàng đã thản nhiên chấp nhận.
Cửu Ngưng Chân Đế lạnh lùng liếc phụ thân của mình, xòe ngón tay ra.
Oong!
Một gốc tiên ba hiện ra trong bàn tay Cửu Ngưng Chân Đế, tiên ba nở hai đóa hoa. Hoa trông giống hoa sen nhưng màu lam, trông rất yêu mị nhưng tràn ngập tiên khí.
Cửu Ngưng Chân Đế lạnh lùng nói:
– Người và Tôn thúc có lực lượng hoàng tuyền có thể sống rất lâu. Hai người tự lấy một đóa tiên ba, đủ tục mạng cho hai người sống thêm ba trăm, năm trăm năm. Sau này làm phàm nhân bình thường là tốt rồi.
Với nhiều Bất Hủ Chân Thần thì ba trăm, năm trăm năm chỉ một cái búng tay, vì có nhiều Bất Hủ Chân Thần sống trên vạn năm.
Nhưng với phàm nhân thì thế đã là rất thọ, là kỳ tích ghê gớm.
Nhìn gốc tiên ba đó, đám người kinh thán:
– Tiên vật!
Người không biết hàng cũng hiểu rằng tiên ba như vậy là tiên dược vô giá.
Thái Thanh Hoàng cười nói:
– Ha ha, ta còn cầu mong gì nữa, cứ sống tạm vậy đi.
Thái Thanh Hoàng đã rất thỏa mãn, không phải vì có thể sống thêm ba năm, trăm năm. Thái Thanh Hoàng không quan tâm mình sẽ sống thêm bao nhiêu năm. Nữ nhi biết tuổi thọ của lão sắp hết, tốn nhiều công sức cầu tiên ba cho lão, còn từ Tiên Thống giới xuống dưới. Thái Thanh Hoàng làm phụ thân đã rất thỏa mãn, không còn mơ xa gì nữa.
Tôn Lãnh Ảnh quỳ dưới đất nhận tiên ba của Cửu Ngưng Chân Đế:
– Đa tạ điện hạ, điện hạ đại ân như biển…
Cửu Ngưng Chân Đế gật đầu nhẹ giọng nói:
– Tôn thúc đứng lên đi, người luôn hết lòng với chức vị, đã vất vả.
Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh tuy là chủ tớ nhưng tình nghĩa như huynh đệ. Cửu Ngưng Chân Đế làm điện hạ nhưng xem Tôn Lãnh Ảnh như trưởng bối.
Chương 3887: Phụ Thân Và Nữ Nhi Kỳ Lạ (2)
Cửu Ngưng Chân Đế một chỉ bắn ra mở đạo môn, tiễn Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh đi:
– Đi đi, sau này yên ổn làm phàm nhân đi.
Khi Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh biến mất trong đạo môn mọi người mới thu lại tầm mắt.
Từ nay trên đời không có Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh nữa, người đời không còn nghe tin tức gì về hai người. Đây đối với Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh đã là chốn về tốt nhất, kết cục tốt.
Nếu không nhờ Cửu Ngưng Chân Đế thì kết cục cuối cùng của hai người quá rõ ràng.
Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh sống sót rời đi, sống lâu được đã là kỳ tích.
Lý Thất Dạ duỗi lưng, thản nhiên nói:
– Được rồi, đã kết thúc, trở về đi, nên làm gì thì làm cái đó.
Lý Thất Dạ vẫn hờ hững, lười biếng, khiến người khó tin mới rồi hắn là tồn tại đồ trời diệt đất.
Lý Thất Dạ mang Liễu Sơ Tình đi, Cửu Ngưng Chân Đế đi theo.
Sau khi nhóm Lý Thất Dạ rời đi, mọi người khẽ thở dài:
– Đại thế kết thúc.
Bọn họ lần lượt quy ẩn, thiên địa yên tĩnh.
Trận chiến kết thúc, kinh thiên động địa, Mộc gia bị diệt, Bách Nhật Đạo Nhân bị giết, nguyên Đế Thống giới bị chấn nhiếp. Tất cả đạo thống trong Đế Thống giới đều nín thở, không dám hó hé tiếng nào.
Có cường giả đạo thống nhận ra đại thế sắp mở trang mới, cảm khái:
– Thời đại hoàn toàn mới mở ra, đại thế thay đổi, tương lai sẽ là thiên hạ của hai thủ lĩnh.
Nhưng lão tổ đạo thống lắc đầu nói:
– Không, tương lai không có thiên hạ gì cho hai thủ lĩnh, chỉ có Cửu Bí đạo thống độc tôn, Đệ Nhất Hung Nhân độc tôn. Sau trận chiến này e rằng Lý gia cũng sẽ quy ẩn. Đệ Nhất Hung Nhân đã vô địch thiên hạ, vô song cõi đời. Hắn là Thủy Tổ vô thượng, dù hắn không thống nhất Đế Thống giới nhưng đã là vị vua không ngai, chỉ hắn độc tôn!
Qua trận chiến này mọi người đều hiểu đương thời không còn ai có thể tranh hùng với Đệ Nhất Hung Nhân:
– Đương thời Đệ Nhất Hung Nhân độc tôn!
Dưới ánh sáng vô địch của Đệ Nhất Hung Nhân dù là Lý gia cũng bị lu mờ, tất cả đạo thống trong Đế Thống giới chỉ như con kiến.
Đến ngày nay mặc kệ Đệ Nhất Hung Nhân có phải là Thủy Tổ hay không thì hắn ngang bằng Thủy Tổ, thậm chí vượt qua.
Đúng như mọi người suy đoán, sau khi trận chiến này chấm dứt Lý gia đóng cửa phong núi, tất cả lão tổ tuyên bố quy ẩn không ra ngoài đời nữa, đệ tử Lý gia không đến gần Đế Thống giới.
Tin tức truyền ra, nhiều cường giả tu sĩ thầm giật mình. Với lão tổ có kiến thức thì chuyện này nằm trong dự đoán.
Mặc dù người đời cho rằng Mộc gia thành tro bụi, Đế Thống giới từ nay vào thời đại hai thủ lĩnh, sẽ là Lý gia và Cửu Bí đạo thống chấp chưởng đại thế thiên hạ. Nhưng người có kiến thức thật sự thì biết đây là thời đại Đệ Nhất Hung Nhân độc tôn thiên hạ, ở thời đại này Cửu Bí đạo thống đã định trước trở thành trùm duy nhất của Đế Thống giới.
Lý gia hiểu đạo lý đó, bọn họ rất thông minh, sẽ không ngăn cản đường của Đệ Nhất Hung Nhân, không thành chướng ngại vật Cửu Bí đạo thống độc tôn thiên hạ. Nên Lý gia tuyên bố phong núi quy ẩn.
Lý gia làm như vậy vừa bày tỏ thái độ cho Đệ Nhất Hung Nhân biết vừa giữ gìn thực lực, tránh mạo hiểm.
Nghe nói Lý gia phong núi quy ẩn, nhiều lão tổ hiểu vất vả của họ, đồng ý hành động sáng suốt này.
– Lý gia rất thông minh, Đoạn Ngọc Chân Đế có thể trở thành Chân Đế kinh diễm nhất, thông minh nhất Đế Thống giới cũng có cái lý của nó.
Có Bất Hủ Chân Thần biết nên làm sao, hành động thế nào:
– Đến lúc quy ẩn rồi, không thì có ngày tai vạ đến nơi.
Sau khi Lý gia tuyên bố phong núi quy ẩn, trong một đêm nhiều đạo thống đại giáo cũng tuyên bố phong núi quy ẩn. Nhiều lão tổ, Bất Hủ Chân Thần tiếng tăm lừng lẫy tuyên bố không hỏi sự đời, thoái ẩn vào núi rừng.
Trong thời gian ngắn ngủi truyền thừa đại giáo thực lực mạnh mẽ trong Đế Thống giới phong núi quy ẩn, khiến Đế Thống giới vắng vẻ.
Đại giáo từng huênh hoang nhất, thiên tài từng ngông cuồng nhất hôm nay im lìm, không có động tĩnh gì. Nhiều đại giáo, thiên tài hoặc là bế quan khổ tu, hoặc quy ẩn núi rừng, không còn xuất hiện trên cõi đời.
Trong một đêm Đế Thống giới trở nên đặc biệt yên tĩnh, không có sự náo đô, phồn hoa của thế giới tu sĩ. Đế Thống giới tiến vào thời đại yên tĩnh.
Đương nhiên đại giáo truyền thừa chấp nhận phong núi quy ẩn là hành động thông minh, cách tốt nhất né tránh mạo hiểm.
Với nhiều thiên tài đây là cơ hội tốt. Đệ Nhất Hung Nhân vô địch gõ tỉnh bọn họ, khiến người đạo tâm kiên định càng thêm vùi đầu khổ luyện để mình mạnh hơn nữa. Dù cả đời không thể vượt qua Đệ Nhất Hung Nhân nhưng ít nhất vượt giới hạn bản thân. Đệ Nhất Hung Nhân uy hiếp khiến nhiều thiên tài tĩnh tâm lại, vững chắc tu luyện.
Thiên hạ yên tĩnh, Lý Thất Dạ cũng tĩnh, ngồi xem gió thổi mây phun, tự tại do tâm.
Cửu Bí đạo thống hay chuyện thiên hạ Lý Thất Dạ đều không quan tâm, hơn nữa đương thời thiên hạ thái bình, mọi thứ yên ổn chẳng cần hắn lo.
Lý Thất Dạ ngồi trong ngự ho viên nhưng trời xanh biếc, hương hoa say lòng người, gió ấm áp, thoải mái tự do khó tả. Giờ phút này cho người cảm giác thế gian yên tĩnh tốt đẹp.
Lý Thất Dạ nằm trong vườn hoa như đang ngủ lại như hợp nhất với thiên địa.
Không biết qua bao lâu, làn gió thơm thổi đến,tiên nữ đập vào mắt, là Cửu Ngưng Chân Đế.
Cửu Ngưng Chân Đế vẫn không đi, từ lúc trở về nàng ở lại Cửu Bí đạo thống. Dù hiện giờ là Lý Thất Dạ nắm quyền lớn thiên hạ, hắn quản lý nguyên Cửu Bí đạo thống nhưng Cửu Ngưng Chân Đế ở đây ung dung như trong nhà mình. Thật ra chỗ này đúng là nhà của Cửu Ngưng Chân Đế, nàng lớn lên trong Cửu Bí đạo thống.
Lý Thất Dạ và Thái Thanh Hoàng có ân oán nhưng trong lòng Cửu Ngưng Chân Đế không chút ngăn cách, nàng và hắn thái độ bình thản như bằng hữu cũ gặp nhau.
Cửu Ngưng Chân Đế ngồi xuống cạnh Lý Thất Dạ, nhìn hắn nằm thẳng, nàng nhoẻn miệng cười. Cửu Ngưng Chân Đế đẹp tựa tiên, khi nàng cười khuynh quốc khuynh thành, khiến trời trăng lu mờ.
Cửu Ngưng Chân Đế nhẹ đặt tay lên đầu Lý Thất Dạ:
– Đạo huynh có tâm sự.
Bàn tay ngọc ngà hơi lạnh đặt nhẹ lên trán, cảm giác mát khiến người thoải mái.
Lý Thất Dạ mở mắt ra nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô song của Cửu Ngưng Chân Đế, cười nói:
– Vạn cổ phong vân chỉ là qua đường, không tính tâm sự gì.
Cửu Ngưng Chân Đế xuất trần siêu phàm, xinh đẹp khiến người nghẹt thở:
– Vạn cổ phong vân có lẽ chỉ là làn gió với ngươi, nhưng người sống trên đời thứ khiến người không nỡ nhất là chữ tình. Có tình bằng hữu, tình thân, tình yêu, tình đồng bào. Thế gian có nhiều vô số bất đắc dĩ một chữ tình.
Chương 3888: Đại Đạo Dễ Gì
Lý Thất Dạ cười khẽ, gật gù, giương mắt nhìn bầu trời xanh biếc, chậm rãi nói:
– Một mình lên Tiên Thống giới có khó không?
Cửu Ngưng Chân Đế đẹp như hoa nở hoa tàn tĩnh lặng, khiến người thích, khiến người nhìn quyến luyến:
– Đại đạo từ từ, không có hai chữ dễ dàng.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:
– Nói hay lắm, đại đạo không có hai chữ dễ dàng. Nếu muốn hai chữ dễ dàng thì khổ tu đại đạo làm gì, làm vương hầu tiêu dao là được.
Cửu Ngưng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ như muốn xuyên thấu đôi mắt hắn:
Đối với người đời đại đạo không có chữ dễ dàng, nhưng với ngươi thì đại đạo dài dặc đầy khó khăn.
Lý Thất Dạ uy hiếp thiên hạ, sinh linh trong cửu thiên thập địa run rẩy trước thần uy vô thượng của hắn. Cõi đời có mấy người dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ? Nhưng giờ phút này Cửu Ngưng Chân Đế nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ như muốn tiến vào lòng hắn.
Lý Thất Dạ không đáp, hắn nhìn bầu trời xanh, thật lâu sau cười nói:
– Vạn cổ đều khó khăn, có ngại gì. Không trải qua muôn vàn khó khăn làm sao ung dung đi được.
Cửu Ngưng Chân Đế thì thầm khen:
– Vô địch đều như vậy.
Dáng vẻ xinh đẹp của Cửu Ngưng Chân Đế khiến người đời điên đảo thần hồn, nàng khen rằng:
– Vô địch không chỉ về đại đạo còn có đạo tâm. Cõi đời mấy ai cả đời không thua, thua người không đáng sợ, nhưng tâm không thua thì có ngày sẽ bất bại.
Được Cửu Ngưng Chân Đế khen Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không đáp lại, đăm đăm nhìn trời xanh.
Qua một lúc lâu, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, Cửu Ngưng Chân Đế và Lý Thất Dạ ngồi sóng vai thoải mái bên nhau. Hai người như bằng hữu cũ quen biết vạn cổ.
– Không biết huynh cầu cái gì?
Lý Thất Dạ cười hỏi lại:
– Nàng cảm thấy ta cầu cái gì?
Cửu Ngưng Chân Đế lắc đầu chậm rãi nói:
– Không biết, ta gặp rất nhiều kẻ vô địch trên đời, có người cầu trường sinh, có người cầu vô địch, có người lên đỉnh, cũng có người cầu khoái ý…
Cửu Ngưng Chân Đế tạm dừng, nhẹ lắc đầu:
– Còn đạo huynh thì ta không biết. Ta thấy đạo huynh cầu không phải trường sinh, vô địch, cũng không phải đỉnh cao. Bởi vì đạo huynh đã vô địch, đã đứng trên đỉnh rồi, tất cả không phải điều đạo huynh cầu. Nhưng trong lòng đạo huynh có thứ mong muốn, chẳng qua ta là phàm phu tục tử không thể suy đoán được đạo huynh cầu gì. – Ha ha ha!
Lý Thất Dạ cười phá lên, phất nhẹ mái tóc trên vai Cửu Ngưng Chân Đế:
– Nếu nàng mà là phàm phu tục tử thì người đời dung tục không chịu nổi, không thể đập vào mắt.
Được khen, Cửu Ngưng Chân Đế cười cười. Nàng như tiện, xuất trần độc thế, thật sự là đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp chỉ trên trời mới có.
Một lúc lâu sau Cửu Ngưng Chân Đế hơi nghiêng dầu, một nụ cười nét mi xinh đẹp vô song, khiến người tim đập nhanh.
Cửu Ngưng Chân Đế nhẹ giọng nói:
– Ta biết đạo huynh không phải người trên thế gian. Vạn cổ phồn hoa, thiên cổ sóng gió ở trong mắt đạo huynh chỉ là mây khói. Đạo huynh đi qua thế gian, để lại truyền thuyết, đạo huynh đi xa, vượt qua vô số lĩnh vực nhưng chưa từng ở lại đâu.
Cửu Ngưng Chân Đế đầy cảm khái nói:
– Yến tước có chí lớn, có lẽ không phải đạo huynh không dừng chân mà vì cõi đời không đáng đạo huynh dừng lại. Đạo huynh đi xa, phương xa đó chắc có thứ muốn theo đuổi, thứ đó hấp dẫn đạo huynh hơn tất cả.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đi xa không có nghĩa là không lưu luyến, dừng chân không có nghĩa là luyến lưu cái gì. Đi xa có lẽ vì bảo vệ, ở lại có thể chỉ vì không có năng lực đi xa được nữa.
Cửu Ngưng Chân Đế chiêm nghiệm kỹ câu nói:
– Đi xa có lẽ vì bảo vệ.
Một câu sâu sắc khiến người ngẫm nghĩ.
Một lúc lâu sau Cửu Ngưng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, đôi mắt nàng sâu thăm thẳm như nhìn thấu lòng người.
Cửu Ngưng Chân Đế khẽ hỏi:
– Đạo huynh bảo vệ cái gì? Người mình yêu? Hay người yêu mình? Hoặc đạo huynh bảo vệ thế giới này? Ba ngàn thế giới, vạn cổ chìm nổi, trong sông dài thời gian ai đang trông giữ? Là ai gánh vác trách nhiệm nặng nề này?
Ánh mắt Cửu Ngưng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ như xuyên thấu mắt hắn.
Cửu Ngưng Chân Đế chậm rãi nói:
– Người đời không biết trong dòng sông thời gian sẽ có người trông giữ, thiên địa hung hiểm hơn xa họ tưởng tượng. Thật ra tông môn tồn vong, cá nhân hưng suy rất quan trọng với người đời. Nhưng trong dòng sông thời gian các sự việc chỉ là hạt bụi bé nhỏ không đáng kể. Chỉ cần thế giới này tuyên cổ bất diệt thì mọi thứ sẽ vĩnh hằng.
Cửu Ngưng Chân Đế nghiêm túc nói:
– Nên thế giới này này có ai đang trông giữ trong dòng sông thời gian.
Cửu Ngưng Chân Đế muốn tìm manh mối từ trong mắt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nói:
– Nha đầu, ngươi suy nghĩ nhiều, ta không phải này người trông giữ thế giới này, cũng không là chúa cứu thế. Đối với ta cõi đời này chưa từng có chúa cứu thế, hoặc vốn không hề tồn tại.
Cửu Ngưng Chân Đế ưu nhã xinh đẹp lắc đầu nói:
– Hoặc đúng hoặc không, đó là vì đạo huynh không thừa nhận mình là chúa cứu thế. Nhưng với người đời đạo huynh là chúa cứu thế. Như đạo huynh chém Bách Nhật Đạo Nhân là cứu Đế Thống giới, tránh cho nhiều đạo thống bị nuốt. Nên trong lòng người đời thì đạo huynh là chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Đó là người đời nghĩ vậy, dù ta không chém Bách Nhật Đạo Nhân thì nàng cũng sẽ làm, ta chém Bách Nhật Đạo Nhân chẳng qua tiện tay.
Cửu Ngưng Chân Đế cười cười, khi nàng cười tủm tỉm khuynh quốc khuynh thành, đẹp tựa tiên nga, khiến tim người đập nhanh, điên đảo thần hồn.
Một lúc sau Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Nàng có từng thấy Tam Tiên?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi, biểu tình Cửu Ngưng Chân Đế nghiêm túc đoan trang, giây lát sau lắc đầu nói:
– Chưa thấy Tam Tiên bao giờ.
Cửu Ngưng Chân Đế tạm dừng rồi nói tiếp:
– Tiên Thống giới rộng lớn, Đế Thống giới không thể so sánh, ta chưa thăm dò hết. Trên Tiên Thống giới có nơi xa xôi hơn, một số lĩnh vực chỉ có đột phá Thủy Tổ mới đến gần được, không thì chỉ hiểu sơ.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Thủy Tổ à, thực lực như nàng có tiềm chất đó, chỉ thiếu thời cơ chín muồi. Sẽ có ngày bay vọt lên trời, tích lũy từng kiếp lại hay, cho nàng bay lên cao hơn.
Cửu Ngưng Chân Đế gật đầu nói:
– Nhờ lời may mắn của đạo huynh, có lẽ khi bước chân vào lĩnh vực Thủy Tổ thì nghe, hiểu biết rộng rãi hơn. Hy vọng sẽ hiểu thấu những gì chưa biết.
Lý Thất Dạ cười chen vào:
– Ví dụ như Tam Tiên.
Cửu Ngưng Chân Đế cười khổ, nàng cười khẽ đã đẹp động lòng người.
Cửu Ngưng Chân Đế lắc đầu nói:
– Tam Tiên là truyền thuyết vô cùng xa xưa, có tồn tại thật sự hay không khiến người khó khẳng định. E rằng trên cõi đời không ai từng thấy Tam Tiên, dù có người gặp cũng hiếm hoi.
Chương 3889: Rốt Cuộc Là Truyền Thuyết
Cho đến nay Tam Tiên là truyền thuyết trong Tam Tiên giới, có người nói là sự thật, có người bảo là giả. Không ai biết là thật hay giả.
Có người nói Tam Tiên giới là vì nơi này có tam giới, mỗi người đều muốn đăng tiên nên mới có xưng hô Tam Tiên giới. Cũng có người bảo Tam Tiên giới đặt tên này để kỷ niệm Tam Tiên, vì Tam Tiên mở mang Tam Tiên giới, nên mới có tên là Tam Tiên giới.
Cho đến nay không ai biết cụ thể về Tam Tiên, trên đời nhiều người không biết tên thật của Tam Tiên là gì.
Có người nói Tam Tiên là ba vị Đại Đế cổ xưa nhất, vô địch nhất, chí tôn nhất. Họ gọi ba vị Đại Đế là: Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế.
Đây chỉ là phỏng đoán rất cổ xưa, Tam Tiên có thật sự là ba vị Đại Đế này không thì chưa biết.
Nhiều người khi nói đến Tam Tiên chỉ bàn về truyền thuyết, chỉ là đề tài câu chuyện sau bữa ăn.
Nhưng khi một tu sĩ cường đại đến trình độ nhất định, đặc biệt bước vào cảnh giới như Thủy Tổ thì ít nhiều gì sẽ chú ý truyền thuyết này, tìm tòi nghiên cứu truyền thuyết đó.
Vì với Thủy Tổ khi đến cảnh giới đó rồi sẽ thắc mắc phải chăng đẳng cấp Tiên Thống là cuối cùng? Thủy Tổ đến đẳng cấp này rồi còn cảnh giới nào mạnh hơn nữa không?
Đây là đáp án không ai đưa ra được, chỉ có thể tự Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống đi lần mò, nghiên cứu.
Nếu nói trên Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống còn cảnh giới càn cao, càng mạnh, ý nghĩ đầu tiên của những Thủy Tổ là: Tam Tiên.
Nếu hỏi trên thế giới này này còn cái gì mạnh hơn Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, bao trùm trên Thủy Tổ Tiên Thống, nhiều người thường nghĩ đến Tam Tiên.
Mặc dù với người đời thì Tam Tiên chỉ là truyền thuyết, một truyền thuyết hư vô mờ mịt. Nhưng Thủy Tổ Tiên Thống sẽ đắn đo vấn đề này, tìm tòi nghiên cứu Tam Tiên có thật sự tồn tại.
Tam Tiên là tồn tại cổ xưa nhất, mạnh nhất, vô địch nhất, chí tôn duy nhất mà Tam Tiên giới biết. Có người bảo tất cả hệ thống tu luyện của Tam Tiên giới có lẽ ra từ tay Tam Tiên.
Nhưng không ai biết thời đại của Tam Tiên là đâu, có lẽ vì quá xa xưa, quá lâu, không có ghi chép gì về họ. Nên Tam Tiên tựa như sương mù trong dòng sông thời gian, dù sương mù luôn bao phủ dòng sông thời gian Tam Tiên giới nhưng chưa từng có ai thấy rõ bộ mặt thật của nó.
Bí ẩn là thế nhưng việc thăm dò Tam Tiên chưa từng ngừng, đặc biệt Thủy Tổ Tiên Thống thăm dò Tam Tiên không phải vì họ muốn biết Tam Tiên có tồn tại hay không. Quan trọng hơn là Thủy Tổ đến cảnh giới như vậy càng muốn ngược dòng khởi nguồn tu luyện, khi đi ngược về khởi nguồn hệ thống tu luyện mới có thể thoát khỏi đẳng cấp này, nhảy ra gông xiềng hệ thống, vượt trên Thủy Tổ Tiên Thống.
Nên trên con đường này nhiều Thủy Tổ Tiên Thống vất vả mày mò, vì tìm được đáp án không tiếc đi xa.
Nên Cửu Ngưng Chân Đế mới nghiêm túc, vẻ mặt trang trọng. Không chỉ vì bày tỏ tôn trọng với Tam Tiên, cũng là với tiên hiền. Trên con đường này luôn có người lần mò đi tới, không dừng bước.
Nếu có ngày nàng có thể trở thành Thủy Tổ, thậm chí lên đỉnh Tiên Thống, khi nàng trở thành Thủy Tổ Tiên Thống thì cũng sẽ giống tiên hiền cất bước lên đường thăm dò Tam Tiên tồn tại, đi ngược dòng khởi nguồn hệ thống tu luyện.
Đối với câu nói của Cửu Ngưng Chân Đế, Lý Thất Dạ cười bảo:
– Thật là giả, giả là thật. Nếu ngày đó đến, nàng sẽ hiểu, đương nhiên khi đó thật hoặc giả đã không quan trọng vì nàng có thể đứng trên đỉnh cao giai đoạn đó, nàng cũng rộng mở hơn.
Cửu Ngưng Chân Đế nghiêng đầu lắng nghe, gật nhẹ đầu.
Một lát sau Cửu Ngưng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, khẽ hỏi:
– Đạo huynh, có một câu không biết có nên nói không?
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời xanh, không chút phật lòng cười bảo:
– Nói đi.
Cửu Ngưng Chân Đế thản nhiên nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt soi thấu lòng hắn:
– Với kiến thức hạn hẹp của ta thì đạo huynh tu không cùng hệ với chúng ta, ta nhớ một câu là ngoài trời có trời, phải chăng đạo huynh đến từ trời bên ngoài?
Lý Thất Dạ liếc qua Cửu Ngưng Chân Đế, nàng bình thản nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, thật tự nhiên mà hòa hợp.
Lý Thất Dạ không trả lời thẳng, lắc đầu nói:
– Phải hay không chẳng quan trọng, như nàng nói, ta chỉ là khách qua đường trên cõi đời, dù ở thế giới nào đều chỉ là khách qua đường, không dừng chân, luôn đi tới. Có lẽ ta chỉ đi ngang qua đây, đi qua cả thế giới, đi qua bất cứ cõi đời nào, không hơn.
Câu nói khiến Cửu Ngưng Chân Đế lặng im, nỗi lòng trăm mối cảm xúc.
Một người đi xa một đường, đi qua ngàn vạn trần gian, đi qua ngàn vạn thế. Ngay từ đầu đến hiện tại tới tương lai vẫn cứ bước tiếp.
Bóng dáng người đó kéo thật dài trong dòng sông thời gian, mặc cho cõi trần phồn hoa, quen bao nhiêu người trong ba ngàn thế giới, yêu bao nhiêu người, được bao nhiêu người yêu. Từ đầu đến cuối hắn đi một mình, trên con đường vô cùng dài dòng chỉ riêng hắn đi tiếp, đơn độc mà kiên định.
Trên con đường không thấy cuối, có lẽ từng có người đi cùng hắn, nhưng đi mãi có người rời đi, có người đã chết, có người dừng bước, mỗi mình hắn vẫn đi tiếp, vĩnh viễn không thay đổi.
Một lúc lâu sau Cửu Ngưng Chân Đế nhẹ sờ trán Lý Thất Dạ, dịu dàng mà thoải mái:
– Đi như vậy đạo huynh có mệt không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nàng từng nói rồi, đại đạo từ từ không có hai chữ dễ dàng. Đi tới trước có mệt hay không đều không sao cả, bởi vì ngươi đã chết lặng.
Cửu Ngưng Chân Đế lặng im, cuối cùng nàng nhẹ giọng nói:
– Ta từng nghe một vị tiên hiền nói vạn cổ chìm nổi, hoặc thành thánh, hoặc hóa ma, đạo huynh thấy sao?
Lý Thất Dạ bật cười búng trán nàng:
– Nha đầu, đừng thăm dò ta.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Thánh cũng tốt, ma cũng thế, đó chỉ là một ý nghĩ trong lòng ta, cái gì thánh không thánh, ma không ma.
Cửu Ngưng Chân Đế áy náy nói:
– Lỗi của Cửu Ngưng coi nhẹ đạo huynh, cỡ như Cửu Ngưng không thể suy đoán đạo huynh thâm sâu.
Cửu Ngưng Chân Đế và Lý Thất Dạ ngồi sóng vai bên nhau nhìn trời xanh.
Một lúc lâu sau Cửu Ngưng Chân Đế cảm khái thì thầm:
– Đi lên đỉnh được người đời kinh và ngưỡng mộ, nhưng đại đạo từ từ từ, bao nhiêu người biết đại đạo cô độc.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Được thì cũng có mất, ếch ngồi đáy giếng có hạnh phúc của nó, Côn Bằng trên chín tầng trời có buồn phiền của nó. Đạo tâm không dao động mới cười vạn cổ được.
Cửu Ngưng Chân Đế khen:
– Nhờ đạo huynh nói cho Cửu Ngưng được lợi, đạo tâm không dao động mới cười vạn cổ được.
Chương 3890: Luôn Là Biệt Ly (1)
Lý Thất Dạ cười cười, không nói chuyện nữa, Cửu Ngưng Chân Đế cũng không nói gì. Hai người nằm cạnh nhau nhìn trời xanh, lúc này trời xanh không mây rất đẹp. Gió nhẹ thổi qua, ngửi hương hoa say lòng, hưởng thụ gió nhẹ vuốt ve khiến người muốn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Cửu Ngưng Chân Đế khẽ nói:
– Ta sẽ lên đường, còn đạo huynh?
Cửu Ngưng Chân Đế quay về Đế Thống giới là vì phụ thân Thái Thanh Hoàng, giờ mọi thứ đã kết thúc, cũng giải quyết tâm sự của nàng, có thể nói trong Cửu Bí đạo thống hay Đế Thống giới chẳng còn thứ gì làm nàng bận lòng nữa.
Giờ đã đến lúc Cửu Ngưng Chân Đế rời đi, lần này ra đi nàng sẽ không trở lại, vĩnh biệt Đế Thống giới.
Nghĩ đến đây Cửu Ngưng Chân Đế có chút cảm khái, vì Đế Thống giới là nơi nàng sống từ nhỏ đến lớn, hôm nay đi không bao giờ về Đế Thống giới nữa, thật khiến người trăm mối cảm xúc.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Đi chung đi, cũng tới lúc nên rời khỏi, lên Tiên Thống giới.
Đối với Lý Thất Dạ thì mọi việc ở Đế Thống giới đã xong, hắn cũng nên đi. Khi mọi việc chấm dứt cũng là lúc tất cả kết thúc.
Cửu Ngưng Chân Đế cảm khái:
– Sẽ có ngày đạo huynh cũng rời khỏi Tiên Thống giới giống như bây giờ, như hôm nay đạo huynh rời đi Đế Thống giới.
Cửu Ngưng Chân Đế hiểu Lý Thất Dạ không thuộc về thế giới này, sẽ có ngày hắn ra đi. Hoặc hắn không thuộc về thế giới nào, hắn luôn đi tới, Tam Tiên giới hay thế giới khác đều là trạm qua đường.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, cười cười:
– Có lẽ.
Cửu Ngưng Chân Đế mỉm cười dịu dàng:
– Dù thế nào nếu có ngày đạo huynh thật sự thấy Tam Tiên, hy vọng đạo huynh sẽ kể cho ta nghe câu chuyện đằng sau nó. Trực giác cho ta biết trên cõi đời này nếu ai có thể thấy Tam Tiên thì chắc chắn là đạo huynh.
Nghe Cửu Ngưng Chân Đế nói, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không trả lời.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng lấp lánh, giường lớn lấp lóe ánh sáng như trăng, đế tháp vô thượng tràn ngập hơi thở thần thánh.
Trên giường lớn, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ôm eo liễu mảnh, Liễu Sơ Tình gối lên vai hắn ngủ say, ngẫu nhiên rèm mi run run, khóe môi treo nụ cười ngọt ngào, dường như đang mơ giấc mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Liễu Sơ Tình từ từ hé mở mắt, tỉnh dậy giữa đêm, nụ cười bên môi thỏa mãn mà ngọt ngào.
Mở mắt đẹp liền thấy người trong lòng, thẹn thùng nhuộm đỏ gò má đáng yêu xinh đẹp, dù ở lúc nào Liễu Sơ Tình đều đẹp như vậy, khiến người xem mãi chẳng chán.
Liễu Sơ Tình nhẹ nhàng ngước đầu lên, Lý Thất Dạ đã mở mắt ra. Đôi mắt của Lý Thất Dạ tựa vì sao trong trời đêm, dường như vào lúc nào mắt của hắn cũng mở, như chúa tể thế giới từng giây từng phút xem xét thế giới này, không bao giờ biết mệt.
Liễu Sơ Tình nhẹ nhàng gối lên vai Lý Thất Dạ, tay ngọc ngà phất qua ngực hắn, vuốt nhẹ bả vai săn chắc.
Lý Thất Dạ không nói chuyện, đôi mắt như sao dường như đang xem xét thiên địa này, vô cùng sâu thẳm, khiến người không thể phỏng đoán.
Một lúc lâu sau Liễu Sơ Tình thì thào, giọng nàng mềm nhẹ hiền lành:
– Chàng sắp đi rồi.
Lý Thất Dạ thản nhiên gật đầu nói:
– Đúng vậy, nên lên đường.
Liễu Sơ Tình không thở dài, dù lòng vô vàn không nỡ thì nàng biết ngày này sẽ đến, chỉ khác nhau là sớm hay muộn.
Liễu Sơ Tình biết rõ nam nhân của nàng là chân long trên trời, đạo thống khổng lồ như Cửu Bí đạo thống cũng không giữ được hắn. Đối với hắn, đừng nói là Cửu Bí đạo thống, nguyên Đế Thống giới cũng chỉ là ao cạn.
Liễu Sơ Tình ôm eo hổ, gò má dán sát lồng ngực rắn chắc hưởng thụ đầm ấm ngắn ngủi:
– Đáng tiếc ta không thể đi cùng chàng.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu:
– Đúng vậy.
Trăm ngàn vạn năm hắn trải qua vô số biệt ly, sống chết chia ly. Mỗi lần ly biệt đều khó chịu.
Liễu Sơ Tình khẽ nói:
– Ta sẽ cầu nguyện cho chàng.
Liễu Sơ Tình biết nam nhân của nàng sẽ bay lên chín tầng trời, hành trình của hắn xa xôi vô hạn, nàng không thể đi cùng, cũng không muốn làm vướng chân nam nhân của mình. Khi nam nhân bay lượn chín tầng trời thì nàng sẽ cầu nguyện cho hắn, bảo vệ mảnh thiên địa này cho hắn, chờ đợi hắn trở về.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt làn da mềm mại bóng loáng của nàng, không nói chuyện, cuối cùng tất cả thành tiếng thở dài như tơ.
Liễu Sơ Tình khẽ thở dài:
– Chỉ hận ta không có tư chất ngút trời, không thể làm bạn cạnh chàng chinh chiến tương lai.
Có chút bất đắc dĩ, có chút không nỡ, nhưng cuối cùng Liễu Sơ Tình chọn canh giữ.
Tuy nàng không thể theo nam nhân của mình chinh chiến tương lai nhưng nàng có thể ở lại Cửu Bí đạo thống, bảo vệ thế giới này, làm việc trong năng lực của mình. Cả đời nàng đạo hạnh mãi mãi không thể theo kịp bước chân nam nhân của nàng, không có năng lực ra sống vào chết cùng hắn, nên Liễu Sơ Tình không muốn đi theo, tránh cho thành rườm rà.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Mỗi người đều có sứ mạng của mình, có vài chuyện đã định trước không thể thay đổi, nếu đổi khác thì mọi thứ sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Nói đến đây Lý Thất Dạ thở dài, chậm rãi nói:
– Một số người đã định trước con đường giết chóc thiên hạ, đồ sát bát phương. Có người định sẵn phải trông chừng thiên địa, che chở một phương. Đây là sứ mệnh của từng người, nếu thay đổi thì mọi thứ đều khác theo.
Lý Thất Dạ tạm dừng, cúi đầu nhìn người ngọc trước mắt, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng.
Lý Thất Dạ nói:
– Nếu nàng trở thành người có thể chinh chiến tương lai, máu nhuộm cửu thiên thập địa, xông pha chiến đấu vì ta thì nàng không còn là nàng nữa, không còn là Liễu Sơ Tình đáng yêu tấm lòng lương thiện nữa.
Liễu Sơ Tình lẳng lặng nhìn Lý Thất Dạ một lúc lâu sau nhẹ gật đầu thì thào:
– Đúng vậy, mỗi một người đều có sứ mạng của mình.
Lý Thất Dạ khẽ nói:audio coi am
– Nên nàng là chủ mẫu của đạo thống này, là tồn tại chí cao vô thượng, thiên địa này thuộc về nàng trông giữ, thiên địa này cần nàng phúc trạch. Nàng chính là nàng, không phải người khác. Ta không hy vọng nàng biến thành một người khác, mỗi người đều có cái đáng quý của mình, nàng càng như vậy.
Liễu Sơ Tình im lặng, cuối cùng nhẹ gật đầu:
– Ta sẽ, sẽ trông chừng thiên địa này chờ chàng trở về.
Lý Thất Dạ thở dài, thế giới biến ảo, tương lai không biết, mọi chuyện nói còn hơi sớm.
Lý Thất Dạ giao Cửu Tiên Thằng cho Liễu Sơ Tình, chậm rãi nói:
– Nàng tu luyện Cửu Bí, khi nàng cầm sợi Cửu Tiên Thằng là tay nắm trọn Cửu Bí đạo thống, mọi thứ nằm trong kiểm soát của nàng, không ai có thể lay động.