Đế Bá Audio Podcast
Tập 779 [Chương 3891 đến Chương 3895]
❮ sautiếp ❯Chương 3891: Luôn Là Biệt Ly (2)
Lý Thất Dạ có thể khẳng định địa vị vô thượng của Liễu Sơ Tình trong Cửu Bí đạo thống, nhưng hắn vẫn giao Cửu Tiên Thằng cho nàng, để nàng có địa vị độc nhất vô nhị trong Cửu Bí đạo thống, nắm nội tình mạnh nhất, lớn nhất Cửu Bí đạo thống.
Liễu Sơ Tình cất đi Cửu Tiên Thằng, gật đầu nói:
– Ta sẽ vận dụng thật tốt. Nơi đây là đất phúc, ta trông chừng cho chàng mãi khi chàng trở về. Nếu vạn cổ sau ta vẫn chôn trên Quát Thương sơn, chàng có về hãy nói mấy câu trước mộ của ta, cho lòng ta an ủi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ôm Liễu Sơ Tình:
– Nha đầu ngốc, toàn nói lời ngốc, đại thế như vậy rồi ta sẽ về.
Liễu Sơ Tình siết chặt eo hổ của nam nhân mình, dù tương lai có bao lâu nàng đều sẽ chờ đợi hắn trở về, mặc cho vạn cổ sau nàng vẫn trông chừng thiên địa này mãi khi nào hắn về mới thôi.
Hôm sau Lý Thất Dạ triệu năm người Bệnh Quân đến, hắn ngồi trên ngai vàng quét mắt qua.
Cường giả như đám Bệnh Quân cũng phải quỳ rạp dưới đất trước mặt Lý Thất Dạ, họ hiểu rằng trước mặt chủ nhân thì chút sức mạnh cỏn con của họ chẳng là gì, chỉ là con kiến.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta sẽ lên đường, thiên hạ tương lai do Sơ Tình quản lý.
Nhóm Độc Phượng Thần Cơ, Cuồng Ngưu quỳ dưới đất thề:
– Xin công tử yên tâm, chúng ta thề sống chết bảo vệ nương nương, hết sức phụ tá dù cho gan ruột rơi đầy đất!
Bọn họ trung thành hết dạ dù là với Lý Thất Dạ hay Liễu Sơ Tình.
Lý Thất Dạ gật đầu chậm rãi nói:
– Rất tốt, tương lai mảnh thiên địa này từ các ngươi phụ tá.
Lý Thất Dạ thốt lời là pháp, quyền uy vô thượng, một pháp vắt ngang vạn cổ, một lời đặt cơ nghiệp vô thượng. Ngôn ra pháp theo, trấn định Càn Khôn.
Năm người Bệnh Quân quỳ rạp dưới đất:
– Chúng ta thề sống chết phụ tá!
Đối với họ thì không chỉ được Lý Thất Dạ cứu ra khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, còn chỉ điểm đạo hạnh, khiến họ cả đời được ích lợi vô cùng. Họ có ruột gan đổ đầy đất cũng không tiếc.
Bệnh Quân thề thốt, dõng dạc leng keng:
– Công tử yên tâm lên đường, chỉ cần mạng gài chúng ta vẫn còn thì nương nương vạn tuổi không lo, thiên hạ sẽ thái bình!
Trong năm người Bệnh Quân mạnh nhất, nhóm Cuồng Ngưu răm rắp nghe theo. mỗi câu thề của Bệnh Quân là đóng đinh dưới đất, cứng rắn vô cùng.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Được rồi, chuyện nơi này giao cho các ngươi.
Trước khi đi Lý Thất Dạ đặc biệt triệu kiến Binh Trì Hàm Ngọc, Tần Kiếm Dao.
Hiện giờ Binh Trì Hàm Ngọc, Tần Kiếm Dao đã nắm quyền lớn truyền thừa thế gia của mình.
Lý Thất Dạ nhìn Tần Kiếm Dao, Binh Trì Hàm Ngọc, chậm rãi nói:
– Tương lai các ngươi sẽ tỏa sáng rực rỡ, tương lai của Cửu Bí đạo thống đặt trên vai các ngươi. Sau này các ngươi sẽ khiến Cửu Bí đạo thống càng hưng thịnh.
Binh Trì Hàm Ngọc, Tần Kiếm Dao cung kính nói:
– Chúng ta không phụ kỳ vọng cao của công tử!
Lý Thất Dạ nhìn hai người:
– Sơ tình sẽ quản thiên hạ, hai người sau này là cột trụ của đạo thống.
Tần Kiếm Dao cung kính nói:
– Tĩnh Liên quan chúng ta sẽ đời đời hiệu trung với nương nương, vượt lửa qua sông vì nương nương!
Tình hình ngày nay đúng như Tần Kiếm Dao nghĩ, nàng biết Cửu Bí đạo thống không thể giữ lại kỳ tài ngút trời như Lý Thất Dạ, ánh mắt hắn cao hơn phàm phu tục tử bọn họ rất nhiều.
Binh Trì Hàm Ngọc không nói nhiều, chỉ quỳ dưới đất, hoàn toàn thần phục Lý Thất Dạ:
– Binh Trì thế gia đời đời hiệu trung!
Lý Thất Dạ nói:
– Tốt lắm, đi đi, miễn các ngươi đồng lòng chung sức thì sau này sẽ tỏa sáng,để lại một nét mực đậm.
Tần Kiếm Dao đứng dậy, vái Lý Thất Dạ lần nữa. Nhìn nam nhân tuyệt thế vô song trước mắt, nàng buồn bã thở dài.
Tần Kiếm Dao nói:
– Hẹn gặp lại công tử.
Nam nhân tuyệt thế vô song như vậy e rằng không thể gặp lại nữa.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Sẽ gặp lại.
Tần Kiếm Dao rời đi, Binh Trì Hàm Ngọc đứng dậy, muốn đi mà không thể, bất giác hốc mắt nàng ẩm ướt. Trong lòng Binh Trì Hàm Ngọc hoàn toàn thần phục nam nhân này, khi hắn sắp đi xa, lòng nàng lưu luyến không nỡ.
Binh Trì Hàm Ngọc nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng có vô vàn lời muốn nói:
– Chúng… chúng… chúng ta còn có thể gặp lại không?
Lý Thất Dạ nhìn nàng, cười nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Sẽ, có duyên sẽ gặp lại, mảnh thiên địa này đán giá ta nhớ.
Binh Trì Hàm Ngọc gật đầu, lòng cực kỳ không nỡ
Lý Thất Dạ lấy Tru Tiên Tam Kiếm ra ban cho nàng:
– Binh Trì gia các ngươi giỏi về binh, ta tin tưởng kiếm trận này sẽ tỏa sáng trong tay nàng.
Binh Trì Hàm Ngọc nhận Tru Tiên Tam Kiếm, khẽ nói:
– Ta sẽ không phụ.
Binh Trì Hàm Ngọc xoay người đi, nhưng mới đi không xa thì không kiềm được xoay người lao vào ngực Lý Thất Dạ, ôm chặt cổ hắn, đưa lên môi thơm triền miên với người trong lòn.
Nụ hôn nóng bỏng thật lâu không nỡ rời. Binh Trì Hàm Ngọc ôm chặt hắn, đây là phút tham hoan cuối cùng, lần này từ biệt nàng không biết năm nào tháng nào có thể gặp lại hắn.
Cuối cùng Binh Trì Hàm Ngọc khẽ nói:
– Ta sẽ chờ chàng, mãi chờ, dù có biển cạn đá mòn ta luôn ở đây.
Lời tâm tình của nàng nhẹ nhàng mà chắc chắn, lời thề không hối hận.
Binh Trì Hàm Ngọc buông Lý Thất Dạ ra, chạy đi, biến mất trong hành lang dài.
Lý Thất Dạ nhìn bóng dáng Binh Trì Hàm Ngọc biến mất, hắn lặng im, buông tiếng thở dài, lòng thầm buồn bã.
Trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ đã qua bao nhiêu biệt ly sống chết nhưng lòng hắn không chết, tim không chết lặng. Hắn không lòng dạ sắt đá, tim hắn vẫn nóng bỏng nhịp đập.
Trước khi đi Lý Thất Dạ tổ chức đại hội nhường ngôi, tất cả truyền thừa môn phái trong Cửu Bí đạo thống đều có cường giả lão tổ tham gia. Các đạo thống trong Đế Thống giới phái lão tổ mạnh nhất tham gia với quy cách cao nhất, cực kỳ long trọng và trang trọng.
Muôn vàn người tụ tập dưới ngai vàng, có đứng đầu một giáo, có lão tổ tông môn, có Bất Hủ Chân Thần đỉnh cao.
Tình hình vô cùng đồ sộ, hùng vĩ, Đế Thống giới không còn ai có sức hiệu triệu mạnh như vậy.
Thiên hạ đương thời chỉ cần Lý Thất Dạ nói một câu là vạn vực đến bái. Bất cứ đạo thống nào đến đều là lão tổ mạnh nhất, Bất Hủ Chân Thần thân phận cao thượng nhất đại diện tham gia.
Với người trong thiên hạ kính cẩn đến bái Đệ Nhất Hung Nhân là vinh hạnh vô thượng.
Khi Lý Thất Dạ chậm rãi đi ra liền thành tiêu điểm toàn trường, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn.
Liễu Sơ Tình đi cùng hắn, Cửu Ngưng Chân Đế đi theo.
Chương 3892: Truyền Vị
Thập Nhị Cung Chân Đế như Cửu Ngưng Chân Đế vào lúc này bị lu mờ. Trong vầng sáng vô thượng của Đệ Nhất Hung Nhân thì tồn tại nào cũng nhạt nhòa.
Lý Thất Dạ ngồi trên ngai vàng bình tĩnh tự tại, không có thần uy động trời, không có khí thế vô địch, bình thản như nước, thậm chí giống như một phàm nhân.
Nhưng giờ phút này mặc cho ngươi là Bất Hủ Chân Thần mạnh cỡ nào, lão tổ có thân phận cao thượng bao nhiêu khi thấy Đệ Nhất Hung Nhân thì sẽ nín thở, cung kính.
Tiếng hô to vang lên:
– Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!!!
Mọi người quỳ rạp dưới đất lạy, dù không phải đệ tử Cửu Bí đạo thống cũng hét lớn dập đầu sát đất.
Đến ngày nay dù Đệ Nhất Hung Nhân không thống nhất Đế Thống giới, hắn không phát binh thiên hạ nhưng đã là vị vua không ngai của Đế Thống giới, chí cao vô thượng. Nên Bất Hủ Chân Thần mạnh đến đâu, lão tổ cao thượng cỡ nào đều tâm phục khẩu phục quỳ trên mặt đất, dập đầu sát đất.
Được quỳ sát dưới ngai vàng của Đệ Nhất Hung Nhân, hô to ngô hoàng đã là vinh hạnh.
Như Thủy Tổ chí cao vô thượng, cõi đời này không phải ai cũng có tư cách kính cẩn gặp, bái kiến Thủy Tổ.
Ngày nay cũng vậy, được quỳ dưới ngai vàng của Đệ Nhất Hung Nhân toàn là tồn tại mạnh nhất Đế Thống giới đương thời, là lão tổ địa vị cao cả nhất trong đạo thống.
Tất cả lão tổ, Bất Hủ Chân Thần quỳ rạp dầu sát đất, tình hình to lớn đồ sộ cực kỳ rung động lòng người.
Lý Thất Dạ quét mắt qua, mọi người thầm run.
Lý Thất Dạ không bộc phát ra thần uy vô địch nhưng mắt hắn liếc một cái đã là vô địch cõi đời. Mặc kệ ngươi là Bất Hủ Chân Thần vô địch hay lão tổ chí tôn, khi ánh mắt liếc qua thì không kiềm được run rẩy, như con kiến nằm dưới chân vô thượng chí tôn.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
– Bình thân.
Mọi người ở dưới ngai vàng lại lạy:
– Tạ bệ hạ ban ơn!
Bọn họ nơm nớp lo sợ đứng dậy. Người trong thiên hạ đứng lên rồi toàn gục mặt xuống, cùng lắm liếc trộm Lý Thất Dạ một cái, không ai dám nhìn thẳng hắn, càng không có gan đối diện ánh mắt với hắn.
Mọi người nín thở chờ Lý Thất Dạ lên tiếng.
– Hôm nay ta nói ngắn gọn thôi.
Lý Thất Dạ nhìn mọi người, từ tốn nói:
– Hôm nay truyền ngôi cho nương nương, từ bây giờ nàng sẽ chưởng ngự đạo thống, cộng tôn cả thiên hạ.
Mọi người giật nảy mình nghe câu này, chưa lấy lại tinh thần Lý Thất Dạ đã đội miện vàng lên đầu Liễu Sơ Tình, tự tay nâng nàng lên ngai vàng.
Mọi người ngẩn ngơ, không ngờ Lý Thất Dạ đột nhiên truyền ngai vàng cho Liễu Sơ Tình.
Mọi người rất ngạc nhiên, nhưng không quên quỳ dưới đất hô to:
– Nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế!
Mọi người quỳ dưới đất, hết mực cung kính, không dám có chút lỗ mãn.
Hôm nay người Lý Thất Dạ truyền ngôi có là thần thánh phương nào, xuất thân gì đều không quan trọng.
Khi Lý Thất Dạ truyền ngai vàng cho Liễu Sơ Tình thì nàng là người cầm quyền hợp pháp duy nhất của Cửu Bí đạo thống, nàng là hoàng đế duy nhất của Cửu Bí đạo thống, địa vị của nàng chí cao vô thượng, cộng tôn thiên hạ.
Không cần biết lý do gì khiến Lý Thất Dạ truyền ngai vàng cho Liễu Sơ Tình, mọi thứ không quan trọng, hắn không cần giải thích với người đời. Hắn chỉ cần truyền ngai vàng cho Liễu Sơ Tình là được, từ giờ phút này nàng là người cầm quyền hợp pháp duy nhất của Cửu Bí đạo thống, hoàng đế cộng tôn thiên hạ, vậy là đủ.
Khi Lý Thất Dạ truyền ngai vàng cho Liễu Sơ Tình, người trong thiên hạ chỉ cần cung kính nhận kết quả là được.
Liễu Sơ Tình gật đầu cho phép mọi người bình thân:
– Bình thân!
Từ giây phút này Liễu Sơ Tình nắm quyền lực vô thượng của Cửu Bí đạo thống, tất cả truyền thừa môn phái trong Cửu Bí đạo thống răm rắp nghe theo nàng. Có thể nói khi Liễu Sơ Tình ngồi trên ngai vàng này thì nàng là vị vua không ngai, cộng tôn thiên hạ của Đế Thống giới.
Khi Lý Thất Dạ truyền ngôi cho Liễu Sơ Tình, nhiều Bất Hủ Chân Thần cường đại không gì sánh bằng đã hiểu vì sao:
– Đệ Nhất Hung Nhân sắp rời đi.
Lý Thất Dạ truyền lại ngai vàng cho Liễu Sơ Tình nghĩa là nàng kế thừa quyền lực của hắn, ý chí của hắn, nàng sẽ trông giữ thế giới này, xem xét thiên địa này thay Đệ Nhất Hung Nhân. – Ngày này rốt cuộc đến, mỗi đời Thủy Tổ đều như vậy. Hắn có mười ba mệnh cung không lý do gì ở lại Đế Thống giới.
Với một số lão tổ cổ hủ thì Đệ Nhất Hung Nhân rời đi hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Vì cường đại như Lý Thất Dạ, kinh diễm như hắn, có được mười ba mệnh cung là đã khai sáng kỳ tích siêu nhất Đế Thống giới. Tồn tại như hắn sẽ bay lượn chín tầng trời, trên Đế Thống giới còn có thiên địa rộng lớn hơn cho hắn bay, có hành trình xa hơn để hắn đi chinh chiến.
Mọi người hiểu rằng tồn tại cường đại không gì sánh bằng như Đệ Nhất Hung Nhân ở lại Đế Thống giới là phí của trời, chuyện đó không thể nào.
Biết Đệ Nhất Hung Nhân sắp đi, nhiều người đời nỗi lòng phức tạp. Có người mừng, có người cảm khái, cũng có người buồn bã hụt hẫng.
Có lão tổ mơ về tương lai:
– Đại thế sắp mở ra, sẽ vô cùng phồn hoa rực rỡ.
Bọn họ đã có thể trông thấy đại thế tương lai sẽ ra sao.
Dù nói thế nào thì đại điển truyền vị này cực kỳ đồ sộ, rung động lòng người. Thiên hạ đến chầu đặt nền móng địa vị của Liễu Sơ Tình.
Vì Đệ Nhất Hung Nhân tự tay nâng Liễu Sơ Tình lên ngai vàng, người trong thiên hạ đều biết quan hệ của hai người. Nên khi Liễu Sơ Tình ngồi trên ngai vàng, cộng tôn thiên hạ, người trong thiên hạ không dám không nghe.
Có người vô cùng cảm khái:
– Một thời đại hoàn toàn mới sẽ do nương nương mở ra.
Liễu Sơ Tình ngồi trên ngai vàng bình tĩnh ung dung, được Lý Thất Dạ ảnh hưởng nàng dần trở nên trầm ổn. Nàng không còn là tiểu cô nương, nàng bây giờ đã là hoàng đế vô thượng quân lâm thiên hạ.
Mặc dù con đường trưởng thành còn rất dài, Liễu Sơ Tình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, không phụ kỳ vọng của nam nhân mình.
Khi Liễu Sơ Tình bình tĩnh ngồi trên ngai vàng, nàng không mừng rỡ, chỉ nhìn Lý Thất Dạ. Khoảnh khắc này trong mắt nàng chỉ có một mình Lý Thất Dạ.
Quân lâm thiên hạ, quyền lực vô thượng, cộng tôn thiên hạ gì đó không quan trọng với nàng, không đáng nhắc tới. Trong mắt Liễu Sơ Tình chỉ có nam nhân của nàng, trên cõi đời này không ai sánh bằng hắn.
Ly biệt sắp đến, Liễu Sơ Tình chỉ muốn nhìn mãi, vì từ biệt rồi nàng không biết về sau khi nào mới được gặp lại hắn, hoặc hôm nay từ biệt sẽ thành vĩnh biệt.
Nên khi người trong thiên hạ chúc mừng nàng, Liễu Sơ Tình chỉ muốn nhìn nam nhân của mình lâu thêm, muốn hắn luôn nhìn nàng, trừ điều này ra không cầu gì khác.
Chương 3893: Lên Đường
Lý Thất Dạ khẽ thở dài, nắm bàn tay ngọc, dịu dàng nói:
– Đến lượt nàng.
Liễu Sơ Tình lấy lại tinh thần, nắm bàn tay to của hắn theo Lý Thất Dạ nâng từ từ đứng dậy.
Khi lên đường ít ai biết Lý Thất Dạ rời đi, chỉ có mấy người Liễu Sơ Tình đưa tiễn.
Lúc đi Liễu Sơ Tình luôn nhìn Lý Thất Dạ, mắt không muốn dời đi, nàng hy vọng phút cuối cùng được nhìn Lý Thất Dạ lâu hơn, ngắm hắn lâu hơn chút. Liễu Sơ Tình biểu hiện rất bình tĩnh nhưng không khí tràn ngập không nỡ, có sầu ly biệt.
Lý Thất Dạ thầm thở dài, biệt ly luôn khiến lòng người nặng trĩu, là biệt ly sống chết hay từ biệt mãi không gặp lại đều khiến lòng người khó chịu.
Lý Thất Dạ nhẹ vuốt mái tóc Liễu Sơ Tình, dịu dàng nói:
– Trở về đi, tiễn quân ngàn dặm rồi cũng chia ly.
Trái tim Liễu Sơ Tình run lên. Sắp chia ly rồi, lòng nàng tê rần, cảm giác như từ biệt lần này mãi không gặp lại.
Cuối cùng Liễu Sơ Tình hít sâu, ôm chặt Lý Thất Dạ, ôm thật lâu rồi nàng thả lỏng hai tay ra, lùi lại một bước.
Lúc này tiểu cô nương biểu hiện thật kiên cường, mắt đẹp nhìn Lý Thất Dạ tràn đầy tình cảm như nước rồi lại kiên quyết.
Liễu Sơ Tình hít sâu, kiên định nhìn Lý Thất Dạ, gằn từng chữ:
– Nguyện chàng mã đáo công thành, đánh đâu thắng đó. Ta ở đây chờ chàng trở về, mãi chờ chàng.
Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, hôn lên tóc nàng:
– Nha đầu ngốc, trở về đi. Sẽ, ta sẽ sống trở về, dù thiên địa xa bao nhiêu.
Liễu Sơ Tình dịu dàng thỏ thẻ:
– Ta nhìn chàng đi.
So với nữ nhân khác thì Liễu Sơ Tình không có kinh tài tuyệt diễm, nàng cũng không tuyệt thế vô song, nhưng nàng giống như hiền thê, khiến người vấn vương mãi.
Lý Thất Dạ siết chặt Liễu Sơ Tình, gật đầu nói:
– Cũng được, tạm biệt, nha đầu.
Lý Thất Dạ xoay người đi không ngoái lại.
Cửu Ngưng Chân Đế đi cùng Lý Thất Dạ biến mất trong vũ trụ.
Liễu Sơ Tình nhìn Lý Thất Dạ đi xa, mãi nhìn hắn xa khuất biến mất phía cuối trời. Đã không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ nhưng nàng cứ ngẩn ngơ nhìn hướng hắn biến mất, Liễu Sơ Tình luôn đứng đó nhìn phương xa, như đã thành pho tượng.
Liễu Sơ Tình đứng im không nhúc nhích, từ khi nào nước mắt ướt gò má. Liễu Sơ Tình không khóc thành tiếng, nàng không muốn cho lang quân mình yêu nghe tiếng khóc của nàng.
Độc Phượng Thần Cơ nhẹ giọng giục:
– Nương nương, xin hãy khởi giá về đi.
Liễu Sơ Tình vẫn đứng yên thật lâu, sau đó khẽ hỏi:
– Thần Cơ, còn có thể gặp lại chàng không?
Độc Phượng Thần Cơ im lặng, nhẹ giọng an ủi:
– Sẽ, công tử là người một lời nói một gói vàng, chắc chắn sau này khải hoàn trở về.
Lúc này Liễu Sơ Tình kiên cường chưa từng có, nàng gật đầu nói:
– Ta biết, ta chỉ lo cho chàng, lo chàng chết trận ở phương xa…
Nói đến đây Liễu Sơ Tình run rẩy, nàng không dám nói tiếp, không dám tưởng tượng, vì nàng sợ chuyện như vậy sẽ xảy ra thật.
Liễu Sơ Tình không biết lang quân mình yêu đi làm gì, nàng không rõ hắn muốn theo đuổi cái gì nhưng nàng trực giác tương lai hắn sẽ đối mặt kẻ địch mạnh đến không thể tưởng tượng.
Đây mới là điều Liễu Sơ Tình lo nhất, nàng tin tưởng hắn nói được làm được, nàng chỉ lo có ngày hắn chết trận phương xa.
Liễu Sơ Tình không dám tưởng tượng nữa, nàng không dám suy nghĩ xa hơn nữa.
Bệnh Quân an ủi:
– Nương nương hãy yên tâm, công tử mạnh mẽ cõi đời không gì sánh bằng. Mười ba mệnh cung duy nhất vạn cổ, trên đời đã không ai có thể đối địch với công tử, tin tưởng vào công tử, tương lai chắc chắn công tử sẽ khải hoàn trở về.
Lý Thất Dạ để năm người ở lại, bọn họ hết lòng trung thành đi theo Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình gật đầu, không biết qua bao lâu nước mắt trên gò má nàng đã khô, nàng nhìn phương xa đã khuất bóng Lý Thất Dạ, thì thào:
– Tạm biệt, ta sẽ chờ chàng trở về, dù qua bao lâu.
Sau cùng Liễu Sơ Tình xoay người đi.
Lý Thất Dạ và Cửu Ngưng Chân Đế đi xa, một bước một thiên địa, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng. Trong thời gian ngắn đã vượt qua Đế Thống giới, đi vào mảnh đất hoang tàn. Khi bước chân vào mảnh thiên địa này thì không thấy bóng người, hiếm cường giả tu sĩ đến đây.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện, không khí hơi nặng nề áp lực.
Cửu Ngưng Chân Đế đồng cảm sự biệt ly này, vì nàng cũng từng chia tay. Nhiều lúc biệt ly sống chết không phải loại khiến người đau buồn nhất, mà là suốt kiếp không gặp nhau mới khiến người đau lòng.
Cửu Ngưng Chân Đế cảm khái:
– Ta không thích trở về Đế Thống giới, thường có vài chuyện cứ ngỡ đã quên nhưng thật ra luôn nhớ kỹ, chẳng qua chôn giấu nó. Có vài việc trăm ngàn vạn năm, từng thời đại qua đi, mặc cho thời gian mài mòn ngươi cũng không thể xóa nhòa nó. Chẳng qua bản thân vùi sâu nó đến mức mình cũng không thấy.
Cửu Ngưng Chân Đế than thở, nàng là Chân Đế kinh diễm vô song một thế hệ, đã trải qua vô số sóng gió, gặp nhiều chuyện trên con đường này. Chỉ khi trải qua vô số rèn luyện, năm tháng tẩy lễ mới khiến Cửu Ngưng Chân Đế đi xa hơn.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đời người thường thấy bi hoan ly hợp. Trong mắt một số tồn tại đứng trên đỉnh thì bi hoan ly hợp, nhi nữ tình thâm trong cõi đời rất buồn cười, nhưng không biết bọn họ mới thật sự nực cười. Khi không có người mình yêu, người yêu mình, khi thời gian không có thứ gì để ngươi vướng bận, bảo vệ nữa, lòng đã chết chẳng qua đại đạo chưa khô.
Lý Thất Dạ nhìn ra xa:
– Đứng trên đỉnh, khi không còn khả năng yêu thì sẽ rơi vào ma đạo. Người đời đều như con kiến thì diệt thế có đáng gì? Bảo vệ vạn cổ thì ích gì? Đại thế sống chết không ở trong lòng, khi ngươi nuốt thế giới này, hủy diệt đại thế cũng sẽ không chút do dự, vì trong lòng ngươi lúc đó chỉ có bản thân.
Cửu Ngưng Chân Đế rất đồng ý, gật đầu nói:
– Thái thượng vong tình, thái thượng chỉ quên tư tình cá nhân.
Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:
– Thái thượng không nhất định quên tư tình cá nhân, chẳng qua người đời đều đi chỉ còn lại mình, nên đành đi một mình.
Cửu Ngưng Chân Đế lặng im. Đến cảnh giới như bọn họ đã trải qua rất nhiều, đi càng lúc càng xa, người thân, bằng hữu, người mình yêu, người yêu mình, lần lượt từng người chết già, biến mất trong dòng sông thời gian, chỉ còn một mình đi tiếp.
Nên trên đời có câu là: Thái thượng vong tình.
Thật ra thái thượng chưa từng quên tình, chỉ vì người đời đi xa, còn mình ta cất bước.
Thái thượng đi một mình là vì trông giữ lớn hơn, không quan tâm sống chết của cá nhân, không để ý tông môn tồn diệt, thứ trông giữ là thế giới này, cương thổ rộng lớn của ba ngàn thế giới.
Chương 3894: Cổ Không Thể Truy Tìm (1)
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Thái thượng cũng tốt, hắc ám cũng thế, chỉ trong một ý niệm.
Cửu Ngưng Chân Đế đã hiểu, nhẹ giọng nói:
– Trên đời rồi sẽ có thứ khiến đạo huynh vấn vương, đạo huynh vẫn đi một mình là vì buông xuống bản thân, trông giữ thiên địa.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, đi lâu như vậy rốt cuộc hắn mỉm cười:
– Nàng nói quá cao thượng rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Mọi việc trên đời thuận tay làm, ta chỉ làm bản thân, tùy ý mình, chỉ muốn biết bộ dạng tương lai của mình, còn thứ khác chỉ tiện tay. Chúa cứu thế hay trông giữ thế giới đều không là chuyện ta suy nghĩ.
Cửu Ngưng Chân Đế chậm rãi nói:
– Khấu đạo hỏi phật, chỉ hỏi phật về đạo nhưng có được thần thông cũng là phật đạo tùy theo sinh ra. Bản tâm thành Phật, thần thông tự tại, đây là cảnh giới của đạo huynh, cỡ như chúng ta không thể với tới. Chúng ta chỉ khổ sở giãy dụa, còn lâu mới đến độ cao như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đại thế đi tới, chỉ cần trong lòng có ý niệm thì tương lai nàng sẽ làm càng tốt. Không có ai sinh ra liền lăng tuyệt vạn cổ, thông đạt vạn cổ, chỉ có trải qua trui rèn vô hạn mới thành tựu đại viên mãn.
Cửu Ngưng Chân Đế gật đầu, mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên định:
– Chỉ hy vọng như thế.
Lý Thất Dạ hỏi:
– Nàng định đi lên từ chỗ nào?
Cửu Ngưng Chân Đế ung dung nói:
– Đi đường cổ, ta biết mảnh đất bỏ hoang có đường cổ để đi thẳng hướng Tiên Thống giới, chúng ta đi từ đường đó.
Đi Tiên Thống giới không chỉ có một, hai cách, cách thường thấy nhất là cưỡng ép lên đỉnh Tiên Thống giới.
Lý Thất Dạ hay Cửu Ngưng Chân Đế đều có thực lực này, bọn họ cưỡng ép lên đỉnh Tiên Thống giới. Nhưng cách này rất rắc rối, cần chuẩn bị đầy đủ, nên hai người không làm vậy. Huống chi cưỡng ép lên đỉnh Tiên Thống giới có mạo hiểm khá lớn, dù xác suất mạo hiểm rất nhỏ nhưng hễ đụng chuyện nhẹ thì trọng thương, nặng thì thân chết đạo tiêu.
Đường cổ an toàn và dễ dàng hơn.
Đường cổ là đại đạo từ thời đại siêu cổ để lại, thời đại siêu cổ xưa đến không cách nào ngược dòng.
Vì có những đường cổ khiến Tam Tiên giới qua lại tiện lợi hơn chút, đương nhiên cũng có giới hạn. Vì muốn cưỡng ép đi hai giới nào trong Tam Tiên giới đều có lực lượng cường đại không gì sánh bằng, hoặc tài nguyện nhiều mệnh mông vô song. Cường giả bình thường không thể qua lại hai giới được.
Ví dụ Vạn Thống giới vào Đế Thống giới, có người nói muốn từ Vạn Thống giới đi vào Đế Thống giới nhìn chung Bất Hủ Chân Thần từ mười vạn tuổi mới có tư cách, và chỉ mới đến ngưỡng cửa, có mạo hiểm gì thì không biết.
Nếu từ Đế Thống giới bước vào Tiên Thống giới có người bảo phải là Trường Tồn Bất Hủ mới được.
Từ Vạn Thống giới vào Đế Thống giới, hay Đế Thống giới vào Tiên Thống giới, ngươi muốn cưỡng ép lên đỉnh thì trừ có thực lực đủ mạnh, còn cần có nhiều vật tư phụ trợ.
Đương nhiên tồn tại như Thủy Tổ lại là chuyện khác.
Vì vậy khiến ngưỡng cửa qua lại Tam Tiên giới cao hơn, với cường giả tu sĩ, đại giáo hoàng môn, hay cả đạo thống bình thường thì vượt giới là chuyện không thể nào, không làm được. Bọn họ không dám tưởng tượng việc vượt giới.
Nhưng có đường cổ giảm thấp ngưỡng cửa vượt giới nhiều. Không phải khi có đường cổ thì ai cũng có thể vượt giới, nhưng đường cổ cho Bất Hủ Chân Thần không tư cách vào Đế Thống giới, Tiên Thống giới bắt lấy hy vọng le lói.
Một số Bất Hủ Chân Thần cả đời giậm chân tại chỗ, không đến đủ cảnh giới thì đời bọn họ không thể vào Đế Thống giới, Tiên Thống giới xem thử, mở rộng tầm mắt.
Có đường cổ thay đổi cục diện, ít ra Bất Hủ Chân Thần mạnh đến trình độ nhất định có chút hy vọng vào thế giới càng cao.
Vì có đường cổ khiến thế gian suy đoán đủ loại về đường cổ, thời đại siêu cổ.
Có người cho rằng trong thời đại siêu cổ ba giới của Tam Tiên giới liên thông nhau, đường cổ là cây cầu bắc qua. Có người suy luận vì thời đại đó ba giới liên kết với nhau rất phồn hoa.
Nhưng về sau không biết xảy ra chuyện gì Tam Tiên giới biến đổi kinh thiên động địa, đại đạo bị chặn, đường cổ nối Tam Tiên giới đứt đoạn, chỉ còn sót lại ít ỏi đường cổ là dùng được.
Những đường cổ còn sót lại đều có nguy hiểm lớn, đường cổ sứt mẻ, tăng mạo hiểm và khó khăn chi việc vượt giới.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế đến lối vào một đường cổ, nơi đó là một mảnh trời sao tan vỡ, đưa mắt nhìn có vô số trời trăng sao bị đánh nát vụn, thế giới dường như đã hủy diệt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt ai đều biết chỗ này từng xảy ra đại chiến hủy thiên diệt địa, tuy không biết hai bên đánh nhau là thần thánh phương nào nhưng xem uy lực hủy thiên diệt địa thì đều rất mạn, siêu khủng bố.
Lối vào đường cổ nằm trong một ngọn núi lớn, chìm nổi trong ngân hà. Núi to từng bị đánh nát hơn một nửa nhưng nó vẫn to đùng, như một ngôi sao lớn treo trên bầu trời.
Trên núi to có thềm đá vỡ chạy dọc lên trên biến mất trong hiệp cốc nho nhỏ, dường như bậc thang xuyên qua hiệp cốc đi hướng thế giới khác.
Cửu Ngưng Chân Đế đi trên bậc đá vỡ, nói:
– Xem các loại ghi chép thì thời đại siêu cổ giao thông tam giới rất thuận tiện. Nhìn quy mô thềm đá là biết, nơi này ngày xưa kết nối hai giới dòng người cỡ trên vạn. Nhưng về sau xảy ra biến dị, đa số đường cổ trên đời đã tan vỡ, cuối cùng để lại đường cổ không bao nhiêu, còn bị khiếm khuyết.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đó có lẽ là chuyện tốt, ngăn cách nhau mới phát huy hiệu quả khác biệt văn hóa, khiến vạn tộc hưng thịnh, nếu một nhà thâu tóm hết sẽ không hay cho thế giới trưởng thành.
Cửu Ngưng Chân Đế nghe Lý Thất Dạ nói cũng có lý:
– Câu này có lý.
Nếu qua lại giới nào trong Tam Tiên giới đều xuyên suốt thì đạo thống ở giới đó có thể phát triển không? Như Đế Thống giới, nếu tam giới qua lại bình thường thì thì không có ba thủ lĩnh gì hết. Khi áy đạo thống mạnh như Cửu Bí đạo thống, Lý gia đã rớt xuống đạo thống hạng ba. Vì đạo thống hoặc Thủy Tổ nào đó của Tiên Thống giới càng mạnh, sẽ trực tiếp thống trị tam giới, hoặc mảnh đất rộng lớn hạ giới sẽ bị truyền thừa môn phái mạnh hơn của thượng giới chiếm cứ thống trị.
Trong tình huống đó không gian sinh tồn của đạo thống bản xứ bị áp súc rất lớn, sẽ không sinh ra vật khổng lồ như Cửu Bí đạo thống, Lý gia.
Con ngươi Cửu Ngưng Chân Đế co rút nói:
– Hoặc thời đại siêu cổ tồn tại vô thượng chấp chưởng Càn Khôn đã suy xét đến vấn đề này. Năm xưa có lẽ đường cổ không phải tan vỡ vì biến dị mà là tồn tại chí cao vô thượng nào đó đánh nát.
Chương 3895: Cổ Không Thể Truy Tìm (2)
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lẽ đúng hoặc sai, phía sau luôn có nội tình người đời không biết. Tam giới cách nhau không là chuyện xấu, thường sẽ giảm mạo hiểm đến mức thấp nhất.
Cửu Ngưng Chân Đế động ý niệm:
– Đạo huynh nói mạo hiểm là loại gì?
Lý Thất Dạ mà nói mạo hiểm thì chắc khá nghiêm trọng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không biết, nhưng có người biết, chẳng qua che giấu chút sự thật. Nhiều lúc người đời sống trong hỗn độn, không biết đại thế giới nguy hiểm.
Mắt Cửu Ngưng Chân Đế hấp háy:
– Càng lên tầng trên?
Cửu Ngưng Chân Đế chưa trở thành Thủy Tổ nhưng kém không xa, đã chạm được vài thứ trung tâm.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Ai nói rõ được, đối với nàng, với người đời thì đây là một thế giới, đại thế giới. Nhưng với một vài tồn tại thì chỉ là món ngon.
Tim Cửu Ngưng Chân Đế rớt cái bịch:
– Món ngon…
Thực lực của Cửu Ngưng Chân Đế đã rất gần với Thủy Tổ, trên đời ít có thứ gì khiến nàng kiêng kỵ, nhưng lời nói của Lý Thất Dạ làm tim nàng đập nhanh.
Cửu Ngưng Chân Đế không ngốc nghếch, nàng là Chân Đế kinh tài tuyệt diễm, là người thông minh tuyệt đỉnh. Trong lòng Cửu Ngưng Chân Đế bỗng có phỏng đoán cực kỳ to gan, một ý tưởng vô cùng khủng bố.
Nghĩ đến khả năng đó, Cửu Ngưng Chân Đế có thực lực Chân Đế mười hai mệnh cung cũng không kiềm được tim đập dồn dập.
Nếu nghĩ thông sự thật giấu đằng sau thì bất cứ tồn tại nào trên cõi đời cũng sợ hết hồn, rợn tóc gáy.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
– Không biết đôi khi là hạnh phúc, sinh mệnh ngắn ngủi cũng là hạnh phúc. Thứ ngươi thấy, ngươi biết toàn là điều tốt đẹp. Ngươi không biết sợ hãi lớn lao nên ngươi có thể sống vui vẻ, sung sướng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Khi ngươi biết càng nhiều, đặc biệt là ngươi không có năng lực thay đổi thì ngươi sẽ chịu giày vò. Khi ngươi cố gắng thay đổi nó thì phải chịu đựng vô số cực khổ. Nên người đời đa số hạnh phúc, như con kiến chưa từng biết trời sẽ sụp xuống, có thể ăn một bữa no đã rất vui vẻ.
Cửu Ngưng Chân Đế khẽ nói:
– Đại thế bình ổn là nhờ tồn tại như đạo huynh giữ gìn.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Đại thế như vậy không phải ta giữ gìn. Như đã nói, ta chỉ là khách qua đường. Nhưng trong vạn cổ này từng có vô số tiên hiền cố gắng, có vô số chí tôn đổ máu nóng, những gì bọn họ làm đều là vui buồn lẫn lộn, đáng để người tôn kính.
Cửu Ngưng Chân Đế nghiêm nghị gật đầu:
– Đúng vậy, không có tiên hiền trông giữ thì lấy đâu ra đại thế.
Hai người đi vào hiệp cốc. Cửu Ngưng Chân Đế trầm giọng quát, diễn biến đại đạo, lực lượng đại đạo tràn ngập. Tiếng xoẹt xoẹt vang lên, ánh sáng nở rộ dưới chân Cửu Ngưng Chân Đế.
Ong ong ong ong ong!
Từng miếng gạch bể lắp ráp, một cánh cửa đạo xuất hiện trước mặt hai người.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế nhìn nhau, đi vào cửa đạo.
Đằng sau cửa đạo có một hàng thềm đá kéo dài vượt qua vô tận hư không. Từng miếng đá cổ lót thành bậc thang, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, cũ kỹ đến không thể tìm tòi thời đại của nó. Từng miếng đá cổ lót thềm điêu cổ văn, chữ cực kỳ xa xưa, nhìn là biết người điêu khắc có thực lực sâu không lường được. Vì bao nhiêu năm tháng trôi qua cổ văn trên đá cổ vẫn rõ mồn một, dù thời gian không ngừng mài mòn, trăm ngàn vạn cổ trôi đi nhưng cuối cùng không thể xóa nhòa cổ văn.
Thềm đá vượt qua hư không thẳng hướng phương xa, dọc đường đi qua núi lửa tuôn trào, qua ma viêm ngập trời, vượt sông sâu vô tận.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế bước lên đường cổ, mới đạp một bước thì vù một tiếng, ánh sáng bừng lên.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế nháy mắt được đưa đi.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế được đưa đến chỗ đặt chân tiếp theo là một miệng núi lửa lớn.
Bùm!
Miệng núi lửa phun ra dung nham vô cùng đáng sợ. Dung nham chỗ này khác với loại bình thường, dung nham giống như long viêm phun ào ạt, ngọn lửa đốt thiên địa. Tiếng xèo xèo vang lên, dung nham tàn phá đến đâu là hư không cũng bị đốt để lại dấu vết. Dung nham rất đáng sợ nhưng các miếng đá cổ bình yên lơ lửng trên miệng núi lửa, dung nham chảy qua không tổn thương được chúng.
Bùm!
Dung nham tuôn ra ập hướng Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế, nhấn chìm hai người.
Nhưng mặc cho dung nham uy lực lớn cỡ nào cũng không tổn thương hai người được chút gì. Trong tiếng nổ lớn, Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế tỏa ánh sáng mặc cho dung nham bao trùm, hai người không chút sứt mẻ.
Hai người đáp xuống đá cổ lơ lửng trên miệng núi lửa
Bùm! audio coi am
Dung nham lại tuôn ra như cuồng triều ập đến. Nhưng trước khí thế vô địch của Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế trấn áp dung nham không thể đến gần.
Ong ong ong ong ong!
Đá cổ dưới chân hai người lại phát sáng, truyền tống hai người đi.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế lại được truyền tống đến nơi khác, chợt nghe tiếng xé gió vèo vèo.
Đường cổ còn đó, các miến đá cổ lơ lửng, nhưng dưới chân là vực sâu, không biết dưới đáy giấu độc vật gì. Khi Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế được truyền tống đến thì vực sâu bắn ra kim bạc như bão tố. Nhìn kĩ thì thứ bắn ra không phải cây kim mà là những cây gai, dường như gai độc mọc trên người độc vật nào đó.
Gai bạc bắn vào nham thạch phát ra tiếng xèo xèo, chất độc trên cây gai ăn mòn nham thạch hòa tan, nếu gai này mà bắn trúng người là sẽ thành làn khói ngay.
Nhìn trong vực sâu thấy các cặp mắt xanh lè lấp lóe tia âm u khiến người rợn tóc gáy.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Gai bạc như mưa chưa bắn tới gần Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế đã bị tường khí mạnh mẽ chặn lại.
Những cây kim bạc bắn trúng tường khí như đụng vào vách tường đá vàng cứng rắn nhất, hỏa hoa tung tóe, không thể tổn thương Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế chút nào.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế cùng đáp xuống đường cổ.
Ong ong ong ong ong!
Đá cổ lại phát sáng, hai người lần nữa truyền tống đi.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế được truyền tống đi xa hơn, dưới chân nóng cháy, sóng nhiệt cuồn cuộn như hỏa diệm sơn.
Cúi đầu nhìn, bên dưới đường cổ là sa mạc vô tận, giống lò lửa nóng bỏng, hơi nóng bốc lên vặn vẹo như ngọn lửa có thể nuốt hết mọi thứ.
Mặc dù sa mạc này nóng như lò lửa nhưng lấp lóe ánh sao, đặc biệt dưới mặt trời nóng cháy thì ánh sáng lấp lóe cực kỳ chói mắt, đặc biệt hấp dẫn người chú ý.
Thì ra trong sa mạc có khoáng thạch lớn, những đá quý từng khối lớn nhô lên trên sa mạc.