Đế Bá Audio Podcast
Tập 762 [Chương 3806 đến Chương 3810]
❮ sautiếp ❯Chương 3806: Quan Thụ Giả (1)
– Ách…
Nghe vậy, người nọ trợn mắt, nói chuyện lắp bắp:
– Tứ… Tứ… Tứ Đại Bảo Vương là xưng hô của một người?
– Tứ Đại Bảo Vương không phải là bốn người sao? Tại sao lại là một người?
Không chỉ có mỗi mình người nọ choáng váng, trên thực tế, rất nhiều tu sĩ đang có mặt ở đây đều choáng váng.
Từ trước tới giờ, mọi người đều cho rằng Tứ Đại Bảo Vương là bốn vị Bảo Vương, là chỉ bốn người, không ngờ Tứ Đại Bảo Vương là chỉ một người.
– Ta… ta luôn cho rằng Tứ Đại Bảo Vương là bốn người.
Rất nhiều người nhìn nhau, bọn họ đều choáng váng, đây là lần đầu tiên bọn họ biết Tứ Đại Bảo Vương là chỉ một người.
– Không tin tà cũng không sao.
Sau khi Tứ Đại Bảo Vương xuất hiện, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua, cười nhạt nói:
– Chờ khi ngươi trở thành thi thể nằm trên mặt đất rồi thì ngươi sẽ tin, khi đó ngươi sẽ cảm thấy lời nói của ta chính là kim ngôn ngọc ngữ.
– Trở thành thi thể nằm trên mặt đất là ai, bây giờ nói vẫn còn quá sớm.
Lý Thất Dạ vừa nói xong thì một tiếng nói già nua vang lên.
Lúc này chỉ thấy một ông lão ra khỏi rừng rậm. Ông lão này đầu tóc trắng xóa, tuổi già nhưng vẫn tráng kiện. Ông lão này khiến mọi người vừa nhìn là biết tuổi tác của hắn rất lớn, thế nhưng tinh thần của hắn vẫn còn phấn chấn. – Hươu Khách Ông…
Nhìn ông lão đi ra từ rừng rậm, có người gọi nhỏ.
Thấy ông lão này, rất nhiều người nhận ra hắn. So với Tứ Đại Bảo Vương thì mọi người quen mặt Hươu Khách Ông hơn. Sở dĩ như vậy không phải chỉ bởi vì Hươu Khách Ông nổi tiếng hơn, mà còn vì Tứ Đại Bảo Vương rất ít khi rời khỏi Tàng Kim Động. Hơn nữa từ trước tới giờ mọi người đều cho rằng Tứ Đại Bảo Vương là bốn người chứ không phải là một người. – Hươu Khách Ông nha, là một vị Chân Thần bất hủ rất khó lường.
Nhìn thấy Hươu Khách Ông, không ít tu sĩ cường giả nổi lòng tôn kính, nói:
– Hắn giống như hóa thạch sống ở Đế Thống Giới.
Mặc dù đương kim Đế Thống Giới, Hươu Khách Ông không phải là Chân Thần bất hủ cường đại nhất, rất nhiều người cho rằng so với Cổ Nhất Phi thì Hươu Khách Ông không bằng, vẫn còn chênh lệch một chút, mặt khác sau khi Bách Nhật đạo nhân đột phá sinh tử quan, trở thành trường tồn bất hủ thì xếp hạng của Hươu Khách Ông lại bị tụt xuống một hạng. Thế nhưng, Hươu Khách ông vẫn khiến một ít tu sĩ cường giả nổi lòng tôn kính. – So với Bách Nhật đạo nhân thì ai già hơn?
Nhìn thấy Hươu Khách Ông, có người hỏi nhỏ.
– Hươu Khách Ông. Tính thời gian xuất đạo thì hắn xuất đạo sớm hơn Bách Nhật đạo nhân một thời đại, hắn chính là hóa thạch sống ở Đế Thống Giới.
Có lão tổ thế gia nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Thế nhưng Đế Thống Giới là nơi cường giả vi tôn.
Sau khi Bách Nhật đạo nhân trở thành trường tồn bất hủ thì không ít người lầm tưởng Bách Nhật đạo nhân lớn tuổi hơn Hươu Khách Ông, thế nhưng trên thực tế Hươu Khách Ông lại lớn tuổi hơn Bách Nhật đạo nhân.
Mặc dù Đế Thống Giới thực lực vi tôn, thế nhưng thực lực của Hươu Khách Ông cũng không kém là mấy. Mặc dù kém hơn trường tồn bất hủ Bách Nhật đạo nhân, kém hơn Cổ Nhất Phi một chút, thế nhưng ở Đế Thống Giới rất khó tìm được người có thể sánh vai với hắn, huống chi hắn còn là Chân Thần bất hủ lớn tuổi nhất mà mọi người biết. – Mọi chuyện thế gian, không tới phút cuối thì đừng bàn chuyện thành bại.
Hươu Khách Ông đi tới, hắn hạc phát đồng nhan, mang tới cảm giác hiền hòa, giống như một vị trưởng bối hết sức hiền lành dễ gần.
Đương nhiên cũng có người cười gằn, không thèm ngó tới. Nếu như Hươu Khách Ông là người hiền lành dễ gần thì sẽ không lấy mấy trăm vạn sinh mệnh tế luyện cấm khí, biểu hiện này của hắn chỉ là bộ mặt giả nhân giả nghĩa mà thôi. – Không, không hề sớm.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Trong mắt ta, các ngươi đều là người đã chết, chẳng qua chỉ là nằm xuống sớm nằm xuống muộn mà thôi, thế nhưng, không hề khác nhau gì cả.
Lời này vừa thốt, bất luận là Mộc Kiếm Chân Đế, hay là Hươu Khách Ông, hay là Tứ Đại Bảo Vương, ai cũng mặt mày khó coi. Cho dù lòng dạ của bọn họ có rộng rãi cách mấy đi nữa, cho dù bọn họ có hàm dưỡng cách mấy đi nữa thì trong lòng vẫn trào lên lửa giận.
Bọn họ chính là tồn tại uy chấn thiên hạ, có thể hiệu lệnh bát phương, bây giờ Lý Thất Dạ coi thường bọn họ, ở trong miệng Lý Thất Dạ bọn họ chính là thịt cá nằm trên thớt gỗ, mặc cho Lý Thất Dạ mổ xẻ, bọn họ không trào lên lửa giận mới là lạ đấy, dù sao bọn họ cũng là tồn tại uy phong bát phương. – Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng người trong thiên hạ đều là sâu kiến sao?
Lửa giận của Tứ Đại Bảo Vương lớn hơn, lúc này hắn không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, hai mắt dâng trào kim quang, hai mắt của hắn giống như có thể phun ra kim tuyền, có thể hòa tan mọi tồn tại bất cứ lúc nào. – Đúng.
Lý Thất Dạ rất dứt khoát, lạnh nhạt nói:
– Trong mắt ta các ngươi chính là sâu kiến, hơn nữa còn là mấy con sâu cái kiến tự tìm đường chết. Đã các ngươi dây dưa ta, như vậy ta sẽ nghiền chết các ngươi. Đối với ta, giẫm chết một con kiến với giẫm chết hai con kiến chẳng có gì khác nhau cả.
Lời này vừa thốt, lửa giận của ba người Mộc Kiếm Chân Đế càng mạnh hơn. Hai mắt Hươu Khách Ông trợn trừng, sáng chói như chiếu sáng tất cả mọi thứ trên thế gian. Dưới ánh mắt sáng chói của hắn, tất cả mọi thứ trên thế gian đều trở nên rõ ràng rành mạch.
Còn những người khác, nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì chỉ biết nhìn nhau. Mọi người ngoại trừ cười khổ ra thì cũng chỉ biết cười khổ mà thôi, đệ nhất hung nhân ăn nói bá đạo như thế cũng không phải là chuyện lạ, ngay cả Bách Nhật đạo nhân hắn cũng không thèm điếm xỉa tới thì sao hắn phải điếm xỉa tới ba người Hươu Khách Ông chứ. – Ba người Hươu Khách Ông liên thủ quyết đấu đệ nhất hung nhân, ai thắng ai thua đây?
Có người hỏi nhỏ.
– Chuyện này…
Nghe câu hỏi này, ngay cả lão tổ cổ lão có kinh nghiệm phong phú nhất cũng không trả lời được, cuối cùng đành phải trầm ngâm nói rằng:
– Chuyện này rất khó nói, từ đầu tới cuối ta chưa từng nhìn thấu đệ nhất hung nhân, ta không biết cực hạn của đệ nhất hung nhân như thế nào, cho nên, chuyện này rất khó nói.
Đổi lại là ngày trước, ba người Hươu Khách Ông liên thủ quyết đấu một vãn bối, mọi người không cần nghĩ thì cũng có thể khẳng định ba người Hươu Khách Ông sẽ đại thắng.
Bây giờ chuyện này xuất hiện trên người đệ nhất hung nhân, người này vô cùng yêu tà, mọi người nhất thời không thể khẳng định, mọi người không biết cực hạn của đệ nhất hung nhân như thế nào, hắn giống như không có cực hạn vậy.
Chương 3807: Quan Thụ Giả (2)
Một vị Chân Thần bất hủ khó lường đắn đo nói rằng:
– Nếu xét theo lẽ thường thì Hươu Khách Ông chỉ kém Cổ Nhất Phi một chút, lại thêm Mộc Kiếm Chân Đế cùng Tứ Đại Bảo Vương, sợ rằng ngay cả Cổ Nhất Phi cũng không đỡ nổi. Theo lẽ thường thì chỉ có Bách Nhật đạo nhân đã trở thành trường tồn bất hủ thì mới có thể thắng.
-…Thế nhưng mọi người đều biết đệ nhất hung nhân rất yêu tà, mọi người cũng đã tận mắt nhìn thấy điều này, không thể dùng lẽ thường để suy tính hắn. Bởi thế cho nên chuyện này tràn ngập biến số, có trời mới biết ai có thể thắng, làm không khéo, đại chiêu của đệ nhất hung nhân vừa ra thì tất cả mọi thứ đều tan thành tro bụi. Mọi người không ai biết cực hạn của đệ nhất hung nhân như thế nào, không ai đoán được một phút sau đó đệ nhất hung nhân có thể tung ra đại chiêu hủy thiên diệt địa nào. Nói tới đây, hắn không khỏi cười khổ.
– Bất luận ai thắng ai thua thì đây cũng là một hồi thịnh yến, là một trận đại chiến tuyệt thế, rất đáng xem, bỏ lỡ trận đại chiến tuyệt thế này thì sẽ tiếc nuối khôn nguôi. Dù sao, tồn tại như Hươu Khách Ông, như Mộc Kiếm Chân Đế liên thủ kháng địch, là chuyện vạn năm hiếm thấy.
Có cường giả thì thào.
Nghe vậy, không ít người tán thành. Cường giả như Hươu Khách Ông sẽ không dễ dàng liên thủ kháng địch, trên thực tế bọn họ vốn không cần liên thủ kháng địch, dù sao thì bọn họ cũng đủ mạnh rồi, đương kim Đế Thống Giới, không nhiều người có tư cách trở thành đối thủ của bọn họ, người đáng để bọn họ liên thủ với nhau càng rải rác không nhiều.
Lúc này, Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông, Tứ Đại Bảo Vương đều lạnh mắt, lóe lên sáng cơ. Rất hiển nhiên, bọn họ muốn dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết, nếu như hôm nay không giết Lý Thất Dạ thì ngày sau Lý Thất Dạ sẽ trở thành họa lớn trong lòng bọn họ.
Đến khi đó, chỉ cần Lý Thất Dạ còn sống thì nửa đời sau bọn họ sẽ ăn ngủ không ngon, Lý Thất Dạ sẽ trở thành bóng ma đè đầu bọn họ suốt cả cuộc đời.
– Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta sẽ lãnh giáo tuyệt thế thuật của ngươi.
Hươu Khách Ông phóng ra một bước, lạnh lùng nói.
Rất hiển nhiên, khi Hươu Khách Ông nói ra câu nói này thì đã tuyên cáo ba người bọn họ liên thủ quyết đấu Lý Thất Dạ, bọn họ sẽ cùng nhau lên trận, sẽ không đơn đả độc đấu với Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, trong thời điểm mấu chốt này, ba người Mộc Kiếm Chân Đế sẽ không đơn đả độc đấu với Lý Thất Dạ. Đơn đả độc đấu bọn họ hoàn toàn không có ưu thế, bọn họ không hề có tự tin. – Tính thêm lão hủ! Lão hủ muốn báo thù cho tử tôn đã chết!
Hươu Khách Ông vừa dứt lời thì một tiếng nói rét buốc vang lên, chỉ nghe một tiếng “phanh”, có một người bước đến, nháy mắt vượt qua vạn vực, một bước đạp nát không gian, từ tinh không xa xôi đi tới bầu trời bên ngoài Minh Lạc thành.
Vừa nghe tiếng nói rét buốc này, mọi người vội vàng ngước đầu nhìn qua.
Lúc này, mọi người chỉ thấy một ông lão đứng trên bầu trời, ông lão này dáng người thấp bé, thấp bé hơn tu sĩ bình thường một phần ba, thứ hắn mặc trên người không phải là quần áo, mà là lá cây, những mảnh lá nhỏ dệt thành quần áo, mặc lên người, thoạt nhìn hết sức tùy tiện, nhất là tóc trên đầu hắn rối bời như tổ chim, khiến hắn thoạt nhìn như dã nhân. – Hắn là ai?
Sau khi nhìn thấy ông lão này, rất nhiều người không nhận ra lai lịch của hắn, cũng không biết hắn là thần thánh phương nào.
– Quan Thụ Giả…
Rừng càng già càng cay, có lão tổ đại giáo nhìn nhiều mấy lần, lập tức nhận ra lai lịch của ông lão này.
– Người trông cây? Là thần thánh phương nào?
Trên thực tế, khi nghe xưng hào “Quan Thụ Giả”, vẫn có rất nhiều tu sĩ cường giả không hiểu, vẫn không biết người này là ai.
– Lão tổ cổ lão nhất cường đại nhất của Văn Trúc đạo thống.
Lão tổ nói:
– Nếu như Văn Trúc Kim Thạch Thụ là thủ hộ thần thụ của Văn Trúc đạo thống thì Quan Thụ Giả chính là thủ hộ thần của Văn Trúc đạo thống, đồng thời cũng là người trông coi Văn Trúc Kim Thạch Thụ, hắn là người duy nhất ở Văn Trúc đạo thống có thể trao đổi với Văn Trúc Kim Thạch Thụ…
-… Cũng là người duy nhất có thể liên hợp được sức mạnh của Văn Trúc Kim Thạch Thụ, khi hắn với Văn Trúc Kim Thạch Thụ liên hợp với nhau thì có thể đạt tới tình trạng khủng bố. Trước đây rất lâu, Văn Trúc đạo thống từng tuôn ra lời đồn nói rằng khi Quan Thụ Giả cùng Văn Trúc Kim Thạch Thụ liên hợp thì có thể chống lại Cổ Nhất Phi. Mặc dù Cổ Nhất Phi không tìm bọn họ tính sổ, thế nhưng bọn họ dám tuôn ra lời đồn này thì cũng có nghĩa bọn họ có thực lực này. Nói tới đây, vị lão tổ này không khỏi nhìn Quan Thụ Giả thêm mấy lần.
– Quan Thụ đạo hữu trợ trận, không còn gì tốt hơn.
Tứ Đại Bảo Vương nhìn thấy Quan Thụ Giả đến, không khỏi vui mừng.
– Bốn người chúng ta liên thủ, há sợ ai chứ.
Lúc này Hươu Khách Ông gật đầu, thái độ trịnh trọng.
– So nhiều người sao?
Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, tiếng nói của người này thanh thúy, thế nhưng giọng điệu lại hết sức bá đạo, có khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Lời vừa dứt, một nữ tử từ trên trời giáng xuống. Nữ tử này đứng đó, bễ nghễ bát phương, quét ngang vạn vực, trên người tràn ngập khí tức bá đạo, thế nhưng lại không chút tổn hại vẻ đẹp của nàng.
Khi nhìn thấy nữ tử này, người ta không khỏi ngưỡng mộ, mọi người không khỏi giật mình kêu lên.
– Đoạn Ngọc Chân Đế…
Nhìn thấy nữ tử từ trên trời giáng xuống, có người giật mình kêu lên.
– Đoạn Ngọc Chân Đế, Chân Đế trẻ tuổi nhất cường đại nhất đương kim Đế Thống Giới.
Khi nữ tử này từ trên trời giáng xuống thì tiếng kêu giật mình vang lên liên tục.
Nhất thời, mọi người đều nhìn nữ tử này, rất nhiều người tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhất là nam tu sĩ trẻ tuổi khi nhìn thấy nữ tử nguyệt y xanh ngọc thướt tha này thì mặt mày như say như mê, hồi lâu không thể dời mắt.
Nhìn thấy nữ tử này, không ít tu sĩ trẻ tuổi tự ti mặc cảm, ngay cả can đảm ngước nhìn cũng không có, chỉ dám dùng cạnh mắt lén lút nhìn nữ tử này.
– Đoạn Ngọc Chân Đế, đóa hoa tươi xinh đẹp nhất Đế Thống Giới, nữ hoàng của Đế Thống Giới.
Nhìn thấy nữ tử tuyệt thế này, không ít người mặt mày như say như mê, lẩm bẩm một mình.
– Đoạn Ngọc Chân Đế tới, Lý gia cũng nên đến rồi. Tuyệt thế thịnh yến như
vậy, Lý gia sao lại bỏ qua chứ?
Nhìn nử tử tuyệt thế trước mắt, ngay cả lão tổ đại giáo cũng thán phục một câu.
Chương 3808: Đoạn Ngọc Chân Đế
Đoạn Ngọc Chân Đế kinh diễm biết mấy, thậm chí còn được rất nhiều người ca tụng là đệ nhất Chân Đế. Mặc dù nàng không phải là đệ nhất cường giả Đế Thống Giới, thế nhưng lại là đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ, không ai địch lại.
Kinh diễm như Mộc Kiếm Chân Đế cũng bị Đoạn Ngọc Chân Đế đè đầu, nhất là năm đó Đoạn Ngọc Chân Đế dưới cơn nóng giận giết vào Mộc gia, giết Mộc gia người sa ngựa ngã, đặt vững địa vị của Đoạn Ngọc Chân Đế.
Đoạn Ngọc Chân Đế, cứng rắn vô song.
Cũng chính vì tính cách của Đoạn Ngọc Chân Đế cứng rắn nên nàng mới có xưng hào “Đoạn Ngọc”. Cũng bởi vì tính cách cứng rắn vô song cho nên chỉ vì chuyện nữ đệ tử Lý gia bị Mộc Thiếu Thần đùa giỡn mà dưới cơn nóng giận giết Mộc gia người sa ngựa ngã, ra vào như chỗ không người.
Tính cách cứng rắn của nàng không thẹn với xưng hô “Đoạn Ngọc”.
Trước đó Đoạn Ngọc Chân Đế đã luôn nổi tiếng là cứng rắn bá đạo, ban đầu khi nghe câu nói vừa rồi, mọi người còn đang giật mình là ai nói, vậy mà lại dám xung đột với bốn người Mộc Kiếm Chân Đế. Thế nhưng khi mọi người thấy rằng câu nói này được nói ra bởi Đoạn Ngọc Chân Đế thì không ai cảm thấy bất ngờ hết.
– Đoạn Ngọc Chân Đế tuyệt thế vô song, là nữ đế xinh đẹp nhất cường đại nhất vô địch nhất Đế Thống Giới.
Có người khâm phục sát đất, cũng có người ái mộ như say như mê.
Có thể nói, ở Đế Thống Giới có vô số tu sĩ cường giả trẻ tuổi mến mộ Đoạn Ngọc Chân Đế. Đoạn Ngọc Chân Đế không chỉ uy trấn thiên hạ, mà vẻ đẹp của nàng cũng lan xa truyền khắp Đế Thống Giới.
Thậm chí có người nói rằng Đoạn Ngọc Chân Đế chính là Đế Thống Giới đệ nhất mỹ nữ, không ai sánh bằng.
Có thể nói, ở Đế Thống Giới, vô số thiên tài tuyệt thế theo đuổi Đoạn Ngọc Chân Đế, tiếc là những người theo đuổi này không lọt vào pháp nhãn của Đoạn Ngọc Chân Đế.
Bản thân Đoạn Ngọc Chân Đế đã là Chân Đế mạnh nhất Đế Thống Giới rồi, những người theo đuổi đó cho dù kinh diễm cách mấy thì cũng không thể nào sánh với Đoạn Ngọc Chân Đế, như vậy thì làm sao đánh động được Đoạn Ngọc Chân Đế chứ?
Cho nên không ít người tò mò, phải là người đàn ông như thế nào thì mới xứng với Đoạn Ngọc Chân Đế chứ. Có người nói rằng muốn tìm đàn ông xứng với Đoạn Ngọc Chân Đế thì phải lên Tiên Thống Giới tìm.
– Đoạn Ngọc Chân Đế tới, chẳng lẽ nàng đứng về phía của đệ nhất hung nhân hay sao?
Nghe câu nói vừa rồi của Đoạn Ngọc Chân Đế là nhằm vào bốn người Mộc Kiếm Chân Đế, không ít tu sĩ nói thầm.
– Đoạn Ngọc đạo hữu…
Nhìn thấy Đoạn Ngọc Chân Đế từ trên trời giáng xuống, Mộc Kiếm Chân Đế ngưng mắt.
Bọn họ là hai vị Chân Đế trẻ tuổi nhất cường đại nhất Đế Thống Giới, luôn luôn không thiếu cạnh tranh, có thể nói, Mộc Kiếm Chân Đế luôn luôn coi Đoạn Ngọc Chân Đế là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của mình.
Ngay cả Tứ Đại Bảo Vương, Hươu Khách Ông, Quan Thụ Giả nhìn thấy Đoạn Ngọc Chân Đế thì cũng hơi giật mí mắt. Bọn họ chưa chắc đã yếu hơn Đoạn Ngọc Chân Đế, nhất là tồn tại như Hươu Khách Ông thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn Đoạn Ngọc Chân Đế.
Thế nhưng khi nhìn thấy Đoạn Ngọc Chân Đế thì nét mặt của bọn họ có vẻ kiêng kỵ, ngoại trừ bản thân Đoạn Ngọc Chân Đế là một vị Chân Đế vô cùng kinh diễm ra, có tiền đồ vô lượng ra thì sau lưng Đoạn Ngọc Chân Đế còn có một con quái vật khổng lồ như Lý gia.
Quan trọng hơn là sau lưng Đoạn Ngọc Chân Đế có lão tổ tông như Cổ Nhất Phi. Phải biết rằng khi Bách Nhật đạo nhân chưa ra khỏi sinh tử quan thì danh hiệu đệ nhất cường giả Đế Thống Giới ngoài Cổ Nhất Phi ra thì không còn ai khác.
Năm đó Đoạn Ngọc Chân Đế giết vào Mộc gia, giết Mộc gia người sa ngựa ngã, ra vào như chỗ không người, ngoại trừ bản thân Đoạn Ngọc Chân Đế cường đại ra thì nguyên nhân quan trọng hơn đó là Cổ Nhất Phi đích thân áp trận cho Đoạn Ngọc Chân Đế.
Dù sao thì Mộc gia với Lý gia cùng là quái vật khổng lồ, một truyền thừa cường đại vô song như thế, bị người ta giết vào trong đạo thống của mình, làm sao lại không chịu nổi một kích như thế chứ.
Đã từng có người nói rằng nếu như năm đó không có Cổ Nhất Phi áp trận thì khi Đoạn Ngọc Chân Đế giết vào Mộc gia, nàng chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra ngoài.
Đoạn Ngọc Chân Đế từ trên trời giáng xuống, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Lý Thất Dạ, khom người, cúi đầu nói:
– Đạo huynh, chúng ta lại gặp mặt.
Lý Thất Dạ cười nhạt, gật đầu nhè nhẹ, tùy ý nói:
– Đời người có duyên, thiếu gì chốn có thể gặp lại nhau.
Đoạn Ngọc Chân Đế chính là Lý Ngọc Chân từng gặp gỡ với Lý Thất Dạ ở trong thâm uyên. Ngày đó khi gặp nhau thì nàng chỉ báo tên của mình chứ không giới thiệu đế hiệu của mình, đương nhiên, nàng không có ý định bày vẻ Chân Đế trước mặt Lý Thất Dạ.
Thấy Đoạn Ngọc Chân Đế vậy mà lại quen biết với Lý Thất Dạ, mọi người bất ngờ, không khỏi nhìn nhau.
– Đệ nhất hung nhân với Đoạn Ngọc Chân Đế quen nhau.
Có cường giả nhìn thấy màn này, không khỏi giật mình.
Có người bình tĩnh lại, nói:
– Nói không chừng đệ nhất hung nhân chính là đệ tử Lý gia, ngươi không nghe đệ nhất hung nhân họ gì sao? Lý Thất Dạ, chẳng phải hắn cũng họ Lý hay sao, ở Đế Thống Giới, ngoại trừ Lý gia ra thì còn ai có thể bồi dưỡng được một người vô địch như thế chứ? Ta cảm thấy, ngoại trừ Lý gia ra thì không có môn phái truyền thừa nào cả.
– Nói cũng phải.
Không ít người cảm thấy lời này có đạo lý.
– Không đúng, Đoạn Ngọc Chân Đế với đệ nhất hung nhân chỉ quen biết nhau mà thôi.
Có tu sĩ thế hệ trước chú ý ngôn ngữ giữa Lý Thất Dạ cùng Đoạn Ngọc Chân Đế, nói:
– Nếu như đệ nhất hung nhân là đệ tử Lý gia thì sẽ không nói chuyện như thế.
– Xem ra đệ nhất hung nhân không phải là đệ tử Lý gia.
Trên thực tế, trước đó đã từng có người phỏng đoán đệ nhất hung nhân là thiên tài vô địch mà Lý gia bí mật bồi dưỡng, dù sao Lý Thất Dạ cũng họ Lý, giống như tu sĩ vừa rồi nói, ở Đế Thống Giới cũng chỉ có Lý gia là bồi dưỡng được nhân vật như đệ nhất hung nhân.
Thế nhưng lúc này từ cuộc trò chuyện giữa đệ nhất hung nhân cùng Đoạn Ngọc Chân Đế thì xem ra đệ nhất hung nhân không phải là đệ tử của Lý gia, điều này đẩy ngã suy đoán trước đó của mọi người.
– Hừ, cái giá của đệ nhất hung nhân thật lớn, Đoạn Ngọc Chân Đế dù sao cũng là đệ nhất Nữ Đế của Đế Thống Giới chúng ta.
Có không ít tu sĩ trẻ tuổi ái mộ Đoạn Ngọc Chân Đế nhìn thấy cảnh này, nội tâm phát chua, không phục lên tiếng.
Chương 3809: Cuồng Bá Vô Song (1)
Trong suy nghĩ của rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi, Đoạn Ngọc Chân Đế chính là Nữ Đế cao cao tại thượng, có thể được Nữ Đế nhìn nhiều mấy lần thì cũng đã là ưu ái rồi, còn như có thể nói chuyện với Nữ Đế thì chính là vinh hạnh vô thượng, có thể khiến người ta phát điên.
Giờ đây Đoạn Ngọc Chân Đế khom người ân cần chào hỏi Lý Thất Dạ, cử chỉ cung kính, người ta nằm mơ cũng không dám tưởng tượng tới chuyện như vậy, chuyện này chính là may mắn ba đời, chính là diễm ngộ vô thượng, khiến người ta nằm mơ cũng có thể cười lớn.
Thế nhưng đối với cơ hội trời ban này, Lý Thất Dạ lại ung dung bình thản, tất cả tu sĩ trẻ tuổi ái mộ Đoạn Ngọc Chân Đế làm sao mà không ghen tỵ cơ chứ.
– Mặc dù Đoạn Ngọc Chân Đế là đệ nhất Nữ Đế.
Có một ít cường giả nhìn thấy nét mặt hờn chua của người ái mộ thì cười khẽ:
– Thế nhưng đừng quên rằng lúc này đệ nhất hung nhân cũng như mặt trời ban trưa, thế gian hiếm ai địch lại. Cho nên hắn ra vẻ tự cao tự đại trước mặt Đoạn Ngọc Chân Đế cũng là chuyện đương nhiên, ai bảo người ta có thực lực như vậy chứ.
– Ta… ta…
Người ái mộ muốn nói, thế nhưng nghẹn hơn nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mặc dù trong lòng rất không ưa Lý Thất Dạ, thế nhưng chỉ phải hậm hực thừa nhận, ai bảo đệ nhất hung nhân cường đại như thế chứ, bây giờ hắn có làm dáng như thế nào thì người ta cũng thấy đương nhiên.
– Chuyện nơi này không liên quan tới Nữ Đế.
Lúc này Tứ Đại Bảo Vương chen ngang, nói:
– Chờ sau khi chúng ta xử lý xong chuyện nơi này, nếu như có chỗ đắc tội Nữ Đế thì ngày khác chắc chắn sẽ đến Lý gia nhận tội với Nữ Đế.
Lúc này, bất luận là Tứ Đại Bảo Vương hay là Mộc Kiếm Chân Đế, không ai muốn Đoạn Ngọc Chân Đế có liên quan với Lý Thất Dạ, càng không muốn Đoạn Ngọc Chân Đế có giao tình với Lý Thất Dạ.
Một đệ nhất hung nhân đã khiến bọn họ nhức đầu rồi, khiến họ bó tay hết cách rồi, nếu như lại thêm Đoạn Ngọc Chân Đế cuốn vào, lại thêm Lý gia cuốn vào thì thế cục sẽ càng bất lợi cho bọn họ.
Cho nên Tứ Đại Bảo Vương chen ngang, không cho Đoạn Ngọc Chân Đế bắt chuyện với Lý Thất Dạ, nói chuyện ra giao tình.
– Không liên quan?
Đoạn Ngọc Chân Đế quét mắt, ánh mắt rơi lên trên người Mộc Kiếm Chân Đế, lạnh lùng nói:
– Ta đang muốn tính nợ cũ với Mộc gia đây! Mộc gia đưa Mộc Thiếu Thần xuống hạ giới, việc này ta không tính toán xong với Mộc gia thì sẽ không bỏ qua!
Mộc Kiếm Chân Đế trừng mắt, chớp mắt phun ra kiếm quang đáng sợ. Khi kiếm quang bùng cháy thì có thể thấy được hai mắt của Mộc Kiếm Chân Đế lộ ra sát cơ, cũng có thể thấy được lúc này nội tâm của Mộc Kiếm Chân Đế đang dâng trào lửa giận.
Cũng không trách Mộc Kiếm Chân Đế dâng trào lửa giận, năm đó Đoạn Ngọc Chân Đế đại náo Mộc gia, bức Mộc gia phải bồi thường lượng lớn trân bảo, cuối cùng hứa hẹn sẽ xử trí Mộc Thiếu Thần thì Đoạn Ngọc Chân Đế mới lui binh.
Chuyện này, mặc dù Mộc gia không nói gì, thế nhưng đây chính là vết nhục lớn của Mộc gia, mỗi lần nhắc tới chuyện này thì Mộc Kiếm Chân Đế sẽ không nén được lửa giận.
Huống chi Mộc Thiếu Thần chính là đệ đệ ruột của hắn, mặc dù đệ đệ ruột của hắn có lỗi sai, thế nhưng hành vi của Đoạn Ngọc Chân Đế đúng là khinh người quá đáng. Hơn nữa, bởi vì Đoạn Ngọc Chân Đế ép buộc nên Mộc gia không thể không lén lút đưa Mộc Thiếu Thần xuống hạ giới, cuối cùng chết thảm trong tay Lý Thất Dạ.
Có thể nói, đệ đệ Mộc Thiếu Thần của hắn chết thảm, người cầm đầu chính là Đoạn Ngọc Chân Đế.
Năm đó đại náo Mộc gia, để Mộc gia cúi đầu, sau lại hại chết Mộc Thiếu Thần, có thể nói Mộc gia với Đoạn Ngọc Chân Đế đã kết thù lớn.
Mặc dù thân là Chân Đế, lúc này Mộc Kiếm Chân Đế vẫn còn duy trì phong thái của Chân Đế, thế nhưng hai mắt của hắn dữ tợn, không hề che dấu sát cơ trong mắt của mình, lạnh lùng nói:
– Đoạn Ngọc Chân Đế, không tính hôm nay, ân oán giữa hai nhà cũng nên thanh toán, thời gian địa điểm ngươi quyết định, Mộc Kiếm ta tùy thời phụng bồi!
Thân là Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế nhất định phải đòi lại công đạo cho Mộc gia, bằng không thì sau này Mộc gia khó mà ngẩng đầu lên nổi, con cháu Mộc gia càng không nuốt nổi cơn giận này.
– Cần gì chọn lúc, hôm nay là được.
Đoạn Ngọc Chân Đế cứng rắn bá đạo, lạnh lùng nói:
– Ngươi là Chân Đế năm cung, ta là Chân Đế sáu cung, hôm nay trảm ngươi là được, không cần phải hẹn ngày khác, nếu có ngày khác thì cũng là ngày ta mang binh san bằng Mộc gia các ngươi.
Cứng rắn bá đạo, Đoạn Ngọc Chân Đế đúng là một vị Nữ Đế hung mãnh, vừa mở miệng ra là đã có mùi máu tanh, sát phạt quả đoán, cỗ khí phách này không giống như nên tỏa ra từ một nữ tử.
Nghe vậy, không ít người líu lưỡi, cũng không ít người nhìn nhau.
– Một núi không thể chứa hai hổ, cuối cùng rồi cũng sẽ có một trận chiến.
Nghe Đoạn Ngọc Chân Đế với Mộc Kiếm Chân Đế ước chiến, có cường giả nói nhỏ.
Đoạn Ngọc Chân Đế cùng Mộc Kiếm Chân Đế đều là Chân Đế cường đại nhất đương kim Đế Thống Giới, cũng là Chân Đế có cơ hội trở thành thủy tổ nhất. Có thể nói, từ trước tới giờ bọn họ luôn luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau, giữa bọn họ cuối cùng rồi cũng sẽ có một trận chiến.
Chỉ có người thắng thì mới có thể tiếp tục hát vang, vấn đỉnh thủy tổ.
– Không hổ là Đoạn Ngọc Chân Đế, nói chuyện bá đạo như thế, trước giờ chưa từng thay đổi.
Có người đã từng gặp gỡ Đoạn Ngọc Chân Đế, lúc này không khỏi cười khổ.
Cũng có tu sĩ trẻ tuổi líu lưỡi, hít lạnh một hơi, nói:
– Đoạn Ngọc Chân Đế là Chân Đế sáu cung, khó lường nha, mạnh hơn Mộc Kiếm Chân Đế năm cung không ít.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Mộc Kiếm Chân Đế cùng Đoạn Ngọc Chân Đế, lúc này, đệ nhất hung nhân bị mọi người gạt qua một bên.
Lúc này, không ít người mong đợi, Đoạn Ngọc Chân Đế với Mộc Kiếm Chân Đế trước giờ luôn bị thế nhân coi là đối thủ cạnh tranh, trước giờ mọi người luôn muốn xem trận chiến của bọn họ, đây chính là trận chiến của thiên tài lợi hại nhất Đế Thống Giới.
– Thêm một mệnh cung, không đại biểu cho tất cả.
Mộc Kiếm Chân Đế lạnh mắt, sát cơ trong mắt vẫn nồng đậm như trước, cho dù biết rõ Đoạn Ngọc Chân Đế nhiều hơn hắn một mệnh cung thì sát ý vẫn dạt dào.
Phải biết rằng, đạt tới cảnh giới Chân Đế, thêm một mệnh cung thì chính là khác biệt một cấp độ, thậm chí còn có thể nói là nghiền ép đối phương.
– Thêm một mệnh cung là đủ.
Chương 3810: Cuồng Bá Vô Song (2)
Đoạn Ngọc Chân Đế hết sức bá khí, nói:
– Ngay cả mệnh cung cũng không bằng người ta thì đừng nói tới đạo thuật ngoài thân, đừng nói tới trợ lực bên ngoài, những thứ đó chẳng qua chỉ là điêu trùng tiểu kỹ mà thôi. Mộc gia ngươi có, Lý gia ta cũng có, so nội tình, ngươi làm gì có ưu thế. Năm cung, trảm ngươi!
Lời này của Đoạn Ngọc Chân Đế hết sức phách lối, giống như một đời bá vương vô thượng. Những lúc như thế này người ta thường bỏ qua sự thật nàng là nữ tử, lúc này, trong mắt mọi người, nàng là Chân Đế, là một vị Chân Đế hết sức bá khí, sau đó mọi người mới nghĩ tới nàng là một vị Nữ Đế. – Còn chưa quyết sinh tử, hươu chết vào tay ai, nói còn quá sớm.
Mộc Kiếm Chân Đế lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo như băng, rất hiển nhiên, cho dù biết Đoạn Ngọc Chân Đế hơn mình một mệnh cung thì Mộc Kiếm Chân Đế vẫn có quyết tâm chiến một trận. – Mộc Kiếm Chân Đế rốt cuộc có thủ đoạn gì, hoặc là bảo vật nghịch thiên gì?
Nhìn thấy Mộc Kiếm Chân Đế tự tin như thế, không ít người nói thầm.
Mặc dù Đoạn Ngọc Chân Đế hết sức bá đạo, thế nhưng mọi người đều biết rằng nhiều hơn một mệnh cung thì chính là nhiều hơn mọi thứ, tuyệt đối sẽ trấn sát Chân Đế năm cung. Thân là Chân Đế năm cung, nếu muốn nghịch tập hoặc là giết Chân Đế sáu cung thì là chuyện không thể nào xảy ra.
Nếu như xảy ra thì hoặc là Chân Đế sáu cung tiên thiên thiếu hụt, hoặc là Chân Đế năm cung có ưu thế không gì sánh bằng, tỉ như Chân Đế năm cung xuất thân đạo thống vô địch, còn Chân Đế sáu cung xuất thân lùm cỏ, như vậy Chân Đế năm cung có lẽ có thể nghịch tập, còn không thì chỉ mà người si nói mộng mà thôi.
Mà Đoạn Ngọc Chân Đế cùng Mộc Kiếm Chân Đế đều xuất thân từ đạo thống như nhau, mọi người không cho rằng nội tình hai bên cách biệt quá xa.
Thậm chí có thể nói rằng, trong ba cự đầu, Lý gia chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn Mộc gia.
Giống như Đoạn Ngọc Chân Đế nói, cùng là một trong ba cự đầu, nếu như Mộc Kiếm Chân Đế có tổ khí do thủy tổ bọn họ để lại thì Đoạn Ngọc Chân Đế cũng có tổ khí do thủy tổ bọn họ để lại.
Nếu như Mộc gia có bí thuật nghịch thiên vô địch thì Lý gia cũng có.
Hoàn toàn có thể nói rằng, nếu luận nội tình đạo thống, so với Lý gia, Mộc gia không hề có ưu thế. Mọi người đều thừa nhận một sự thật rằng, Mộc Kiếm Chân Đế năm cung đúng là kém hơn Đoạn Ngọc Chân Đế sáu cung.
Thế nhưng Mộc Kiếm Chân Đế dù biết mình ít hơn Đoạn Ngọc Chân Đế một mệnh cũng nhưng vẫn có lòng tin như thế, vẫn tự tin có thể quyết chiến với Đoạn Ngọc Chân Đế.
Chuyện này làm mọi người tò mò, Mộc Kiếm Chân Đế rốt cuộc có nội tình gì, Mộc Kiếm Chân Đế rốt cuộc có thủ đoạn gì để hắn cho rằng có thể quyết chiến với Đoạn Ngọc Chân Đế chứ? – Được rồi, đi ra đánh một trận, để ta xem xem nội tình của ngươi có gì hơn người.
Đoạn Ngọc Chân Đế vẫn dữ dội như thế, một lời bất hòa là muốn khai chiến.
– Khụ…
Lúc này Hươu Khách Ông ho khan, nói chậm:
– Nữ Đế muốn tính toán ân oán ngày xưa, chúng ta không ngăn trở, thế nhưng hôm nay chúng ta vẫn còn chuyện khác, mời Nữ Đế hẹn ngày khác ước chiến.
Hươu Khách ông là tồn tại cổ lão nhất Đế Thống Giới, là một trong những Chân Thần bất hủ cường đại nhất, lời nói của hắn rất có cân nặng, ngay cả thiên tài tuyệt thế như Mộc Kiếm Chân Đế cũng phải kính hắn một tiếng tiền bối.
Đoạn Ngọc Chân Đế quét mắt nhìn Hươu Khách Ông, bật cười, hết sức bá khí, nói chậm:
– Sao hả, các ngươi đơn đả độc đấu đánh không lại người ta cho nên muốn liên thủ lại với nhau sao. Hươu Khách Ông, ngươi có thủ đoạn gì, ta còn không rõ sao? – Nữ Đế, quá phận rồi.
Hươu Khách Ông ngưng mắt, ánh mắt sắc bén, sát phạt thiết huyết, hắn trầm giọng nói:
– Lão hủ chỉ quý tài mà thôi, ngươi không phải là đối thủ của ta, Lý gia ngoại trừ Cổ Nhất Phi ra thì không ai là đối thủ của ta hết!
Lúc này, Hươu Khách Ông không còn là lão nhân tóc bạc hiền lành nữa, lúc này Hươu Khách Ông không chỉ bá đạo hung mãnh, mà trên người hắn còn tỏa ra khí tức lãnh khốc khát máu.
Phải biết rằng, bất luận là tu sĩ cường giả nào, đã có thể đứng trên đỉnh phong rồi thì không một ai là thiện nam tín nữ cả, không một ai là người tốt hiền lành cả. Người có thể đứng trên đỉnh phong, đều là tồn tại hai tay dính đầy máu tươi.
Cho nên không nên bị hình tượng hiền lành của Hươu Khách Ông đánh lừa, thân là Chân Thần bất hủ cường đại nhất, hắn vốn là một người giết chóc lãnh khốc, hết sức khát máu.
Lời này của Hươu Khách Ông cũng rất bá đạo, đương nhiên, là Chân Thần bất hủ cường đại nhất cổ lão nhất Đế Thống Giới, hắn đúng là có thực lực này, cũng có tư cách nói lời này. – Tốt.
Đoạn Ngọc Chân Đế cũng hết sức bá khí, nói:
– Từ lâu ta đã muốn khiêu chiến đỉnh phong rồi, mặc dù ta không thể khiêu chiến Cổ lão tổ, thế nhưng, Hươu Khách Ông, chiến ngươi, ta có năm phần tự tin, thành bại chia năm năm, có dám đánh một trận hay không!
Đoạn Ngọc Chân Đế đáp trả bá đạo như thế, làm tất cả mọi người đang có mặt ở đây nhìn nhau.
Từ trước tới giờ mọi người luôn nghe Đoạn Ngọc Chân Đế bá đạo hung mãnh, thế nhưng không ngờ lại bá đạo hung mãnh như thế này, đây đúng là chiến thiên chiến địa chiến đại thế, không sợ một ai.
Lúc này, mọi người đột nhiên cảm thấy rằng, Đoạn Ngọc Chân Đế với đệ nhất hung nhân rất giống nhau, bọn họ đều là một loại người.
– Quá hung.
Nghe Đoạn Ngọc Chân Đế dám chiến Hươu Khách Ông, lại còn tự tin thành bại năm năm, không ít người líu lưỡi, Đoạn Ngọc Chân Đế đúng là hung mãnh rối tinh rối mù. – Nữ Đế bớt giận, bớt giận.
Nhìn thấy Đoạn Ngọc Chân Đế ngỗ ngược khiêu chiến Hươu Khách Ông, Quan Thụ Giả lập tức hòa giải.
Nếu như Hươu Khách Ông bị Đoạn Ngọc Chân Đế dây dưa thì bọn họ sẽ xong đời, thiếu Hươu Khách Ông thì đội ngũ của bọn họ sẽ tổn thất nặng nề.
– Ngọc Chân, ngươi lui qua một bên trước đã.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng phủi tay, nói chậm:audio coi am
– Thu thập mấy con kiến mà thôi, đâu cần dùng nhiều thời gian, ngươi đứng sang một bên, chờ ta thu thập bọn họ xong thì về thành mời ngươi một chén.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Đoạn Ngọc Chân Đế khom người, ôm quyền nói:
– Xin nghe Lý huynh phân phó, sau chuyện này, sẽ cùng Lý huynh không say không nghỉ.
Sau đó, Lý Ngọc Chân quét mắt nhìn bọn người Mộc Kiếm Chân Đế, nói:
– Hôm nay các ngươi nên may mắn, Lý gia bọn ta không chen chân vào chuyện này, nhưng đây cũng là bất hạnh của các ngươi, e rằng hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.