1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 761 [Chương 3801 đến Chương 3805]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 761 [Chương 3801 đến Chương 3805]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3801: Vừa Nhấc Tay Tất Cả Thành Tro (2)

Độc cước đồng nhân của hắn đập tới, sức nặng đến ngàn tỉ cân, có thể đập nát sao trời. Một tiếng “đùng” vang lên thật lớn, độc cước đồng nhân đánh nát hư không, đập tới lồng ngực của Lý Thất Dạ. “Phanh”

Lý Thất Dạ không nhìn nhiều, chỉ vươn tay chưởng một chưởng liền chặn lại độc cước đồng nhân, cho dù độc cước đồng nhân nặng đến ngàn tỉ cân thì cũng không thể lung lay được bàn tay của Lý Thất Dạ mảy may.

Lúc này, Lý Thất Dạ trở tay đè độc cước đồng nhân, đè hướng Chân Thần bất hủ.

– Không…

Chân Thần bất hủ quát lớn, thế nhưng vô dụng, chỉ nghe tiếng xương vỡ “răng rắc” vang lên, Chân Thần bất hủ bị chính độc cước đồng nhân của mình đập vụn thân thể, cuối cùng chỉ nghe một tiếng “ba”, Chân Thần bất hủ bị đè thành sương máu. “Keng”

Lý Thất Dạ tiện tay vứt độc cước đồng nhân xuống đất, không thèm nhìn nhiều, tiếp tục đi về hướng của Lư Vĩ Quân.

– Thiên Vương, mau cứu ta.

Lúc này, Lư Vĩ Quân trốn tới Văn Trúc Kim Thạch Thụ cách mình gần nhất, hắn quát lớn.

– Tôn giá quá phận rồi, chớ khinh người quá đáng.

Lúc này, Văn Trúc đạo thống Văn Trúc Thiên Vương trầm quát.

Lư Vĩ Quân tới cầu cứu, hắn không thể không ra mặt. Huống chi bọn họ cùng Lư gia còn có giao tình.

– Quá phận?

Lý Thất Dạ bật cười, nói:

– Ta còn muốn giết hết toàn bộ các ngươi nữa đấy, chờ ta giết các ngươi thì lại nói từ ‘quá phận’ cũng chưa muộn.

Nói xong, bàn tay của Lý Thất Dạ chộp về phía Văn Trúc Kim Thạch Thụ. Cái chộp này không có thần uy vô thượng, cũng không có pháp tắc vô địch, thế nhưng trước bàn tay của Lý Thất Dạ, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.

Chỉ nghe một tiếng “đùng”, Văn Trúc Kim Thạch Thụ phun ra hào quang ngập trời, tất cả nhánh cây đâm về phía Lý Thất Dạ, ngàn vạn trường đao, ngàn vạn thần thương cùng vô số tên nỏ muốn bắn thủng bàn tay của Lý Thất Dạ.

Văn Trúc Kim Thạch Thụ uy lực mạnh mẽ vô song, thế nhưng lại không ngăn được Lý Thất Dạ. Chỉ thấy bàn tay của Lý Thất Dạ xuất hiện hào quang, trong tiếng “đùng”, chỉ thấy bàn tay của Lý Thất Dạ xuất hiện hào quang như cối xoay, lấy tư thế tuyệt đối trấn sát nghiền ép tới.

Tiếng vỡ vụn “răng rắc, răng rắc, răng rắc” vang lên, cuối cùng chỉ nghe một tiếng “phanh”, chỉ thấy tất cả nhánh cây vỡ nát, Văn Trúc Kim Thạch Thụ chỉ còn lại thân cây trụi lủi. “Đùng”

Trời đất quay cuồng, chỉ thấy bàn tay của Lý Thất Dạ nắm lấy Văn Trúc Kim Thạch Thụ, lập tức nhổ tận gốc Văn Trúc Kim Thạch Thụ.

– Giết…Nguồn truyện audio Podcast

Lúc này, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành từ trên cao hạ xuống, hét lớn một tiếng, chỉ nghe tiếng binh khí “keng keng keng” vang liên miên.

Trong nháy mắt, bầu trời tối sầm, chỉ thấy vô số binh khí từ trên trời lao xuống, có bảo tháp trấn áp thập phương, có tiên kiếm đâm xuyên đại địa, có diễm kỳ chôn vùi thập phương…

Lúc này Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành sử dụng hết tất cả binh khí của mình, sử dụng tuyệt học cường đại nhất của mình, từ trên trời giáng xuống, muốn giết Lý Thất Dạ trở tay không kịp. – Cút…

Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, Văn Trúc Kim Thạch Thụ khổng lồ trong tay quét qua, chỉ nghe một tiếng “phanh”, khi thân cây khổng lồ quét qua thì tất cả binh khí bảo vật vỡ nát.

Thân cây khổng lồ cũng chỉ xước qua Văn Trúc Thiên Vương một chút mà thôi. Văn Trúc Thiên Vương hét thảm, phun mạnh máu tươi, tiếng xương vỡ “răng rắc” vang lên, Văn Trúc Thiên Vương bị quét bay, mình mẩy máu me.

Ngay lúc này, Văn Trúc Thiên Vương hơi cong người, không quan tâm vết thương, không quan tâm máu me khắp người, bỏ chạy về hướng Mộc gia.

– Muốn chạy, không có cửa.

Lý Thất Dạ cười nhạt, Văn Trúc Kim Thạch Thụ khổng lồ trong tay đuổi theo Văn Trúc Thiên Vương.

Văn Trúc Thiên Vương nằm mơ cũng không ngờ rằng bảo thụ của Văn Trúc đạo thống hôm nay lại trở thành lợi khí truy hồn hắn.

– Cát huynh, đi.

Mắt thấy Văn Trúc Thiên Vương sắp bị Văn Trúc Kim Thạch thụ quét trúng, một tiếng trầm quát vang lên. ngay lúc này, Mộc Kiếm Chân Đế ra tay cứu giúp Cát Vũ Thành, bàn tay chộp về phía Văn Trúc Thiên Vương, muốn cứu Văn Trúc Thiên Vương. – Muốn cứu người?

Lý Thất Dạ cười lạnh, gạt một góc Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất lên bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế.

Mộc Kiếm Chân Đế biến sắc, “đùng” một cái, bàn tay của hắn tràn ngập hỗn độn, vô số pháp tắc Chân Đế buông xuống. Trong nháy mắt, bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế như có một thế giới bao quanh, vô cùng nặng nề.

Lúc này, bàn tay tràn ngập hỗn độn của Mộc Kiếm Chân Đế không rút lại mà đón lấy Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất tới.

“Phanh…”

Bị Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất trúng, hỗn độn tan vỡ, pháp tắc Chân Đế vỡ nát, chỉ nghe một tiếng “ba”, máu tươi tung tóe, Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất mạnh lên bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế, quất hắn đầm đìa máu me, làm hắn rút tay lại.

Nhìn thấy máu tươi tung tóe, mọi người đều biết bị Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất trúng, bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế bị thương không nhẹ, tuyệt đối bị quất da thịt nhão nhoẹt. “Xùy…”

Tiếng xé gió vang lên, ngay khi vừa quất bay bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế thì Văn Trúc Kim Thạch Thụ đã đuổi kịp Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành.

Ngọn cây vừa dài vừa nhọn của Văn Trúc Kim Thạch Thụ đâm tới, chỉ nghe tiếng hét thảm “a” vang vọng thiên địa, chỉ thấy Văn Trúc Thiên Vương bị ngọn cây đâm xuyên lồng ngực, máu tươi trào ra. – A…

Tiếng hét thê lương vang vọng thiên địa, tiếng hét thê lương này xông thẳng lên vân tiêu, muốn đâm thủng thiên khung.

Máu tươi chảy xuống thuận theo thân cây. Máu tươi chảy xuôi trên thân cây lưu lại vết máu quanh co khúc khuỷu, giống như những con huyết xà uốn éo.

Lúc này, chỉ thấy Lý Thất Dạ nâng thân cây, ngọn cây bén nhọn nâng cao thi thể của Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành. Khi máu tươi từ trên không trung nhỏ giọt xuống dưới đất thì Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đã bị xiên chết.

Lúc này, chỉ thấy Cát Vũ Thành trợn trừng hai mắt, sợ rằng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay, hơn nữa lại còn Văn Trúc Kim Thạch Thụ xiên chết, đúng là không thể đoán được.

Nhìn thi thể của Cát Vũ Thành, nhìn máu tươi nhỏ xuống giọt giọt, nhất thời tất cả mọi người há lớn miệng, giật mình nhìn cảnh tượng này.

Lý Thất Dạ ra tay, thế như sét đánh, không chỉ nhổ tận gốc Văn Trúc Kim Thạch Thụ mà còn nháy mắt xiên chết Cát Vũ Thành, càng đáng sợ hơn là Mộc Kiếm Chân Đế ra tay cứu giúp nhưng lại bị Lý Thất Dạ quất bị thương, bàn tay suýt nữa bị thân cây quất nát.

Cảnh tượng này quá chấn động lòng người, thậm chí còn chấn động hơn khi Ngũ Đại Thiên Khách bị chém giết.

Chương 3802: Uy Hiếp Bát Hoang

Nhất là nhìn thi thể của Cát Vũ Thành bị giơ cao, trái tim của tất cả mọi người run rẩy.

Cát Vũ Thành được ca tụng là thiên vương, là một trong những thiên tài lợi hại nhất đương thời, là một trong những nhân vật đỉnh cao của thế hệ trẻ, thế mà trong nháy mắt bị Lý Thất Dạ xiên chết. Càng khiến bọn họ buốc tim hơn đó là thứ xiên chết Cát Vũ Thành chính là Văn Trúc Kim Thạch Thụ của Văn Trúc đạo thống, đây là thủ hộ thần thụ của đạo thống bọn họ, thế mà hôm nay lại trở thành lợi khí truy hồn Cát Vũ Thành. “Ba…”

Chỉ thấy thân cây trong tay Lý Thất Dạ hơi rung, thi thể của Cát Vũ Thành bỗng chốc bị chấn thành sương máu, phiêu tán theo gió.

– Không vội, ai cũng có phần.

Lý Thất Dạ ném thân cây xuống đất, lạnh nhạt nói.

Lúc này, vô số người thót tim. Cát Vũ Thành chết rồi, hơn nữa còn chết như một con kiến hôi, không hề có ý nghĩa.

Nhất thời, thiên địa yên tĩnh, bất luận là Hươu Khách Ông, hay là Tứ Đại Bảo Vương, hay là Mộc Kiếm Chân Đế, bọn họ đều im lặng.

Lúc này bọn họ đều ý thức được rằng, nếu như đơn đả độc đấu, chỉ với thực lực cá nhân của bọn họ thì làm sao có thể chém giết được Lý Thất Dạ chứ? Lúc này bọn họ đều trầm mặc lại, bọn họ muốn chém giết Lý Thất Dạ thì nhất định phải thương lượng lại đối sách.

Lúc này bọn họ đều ý thức được rằng trước đó bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Lý Thất Dạ, bây giờ bọn họ biết rõ, cho dù bọn họ liên thủ với nhau thì cũng chưa chắc có thể chém giết được Lý Thất Dạ.

Nếu như muốn chém giết Lý Thất Dạ thì bọn họ cần phải có thủ đoạn cường đại vô song, hơn nữa còn phải phối hợp chặt chẽ với nhau. Khi bọn họ ra tay thì phải như lôi đình, một kích tất sát, không chừa cho Lý Thất Dạ cơ hội thở dốc, bằng không, một khi để Lý Thất Dạ phản ứng kịp thì có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì. – Ngươi muốn làm gì…

Lúc này, chỉ nghe “phanh phanh”, Lư Vĩ Quân lộn người bỏ chạy về hướng Hươu Khách Ông, thế nhưng hắn còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Lý Thất Dạ giẫm trên mặt đất.

Bị Lý Thất Dạ giẫm dưới chân, Lư Vĩ Quân sợ hãi thét lên.

– Ngươi nói xem ta muốn làm gì đây?

Lý Thất Dạ cười nhạt, nhìn xuống Lư Vĩ Quân.

– Ngươi… ngươi… ngươi đừng làm bậy.

Lúc này, Lư Vĩ Quân sợ bể mật, thét lên một câu. Lúc này hắn nào còn cao ngạo tự phụ nữa.

Ngày thường, ngay cả khi đứng trước mặt lão tổ đạo thống thì hắn cũng khinh thường nhìn nhau, thế nhưng lúc này hắn sợ bể mật, toàn thân run rẩy, không hề có phong độ, chỉ thiếu mỗi chuyện đái ra quần mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Lư Vĩ Quân bị hù dọa run cầm cập, cười nói:

– Thứ nhát gan như ngươi mà cũng dám vênh váo trước mặt ta? Đúng là cười rụng răng. Thứ hèn nhát như ngươi, làm mặt mũi của lão tổ tông mất hết.

– Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì?

Lư Vĩ Quân sợ hãi, lúc này bị Lý Thất Dạ giẫm dưới chân, hắn không thể nhúc nhích, hoảng hồn hét lên.

– Ta còn có thể làm gì chứ?

Lý Thất Dạ cười nhạt:

– Vừa rồi không phải ngươi nói muốn uống máu ta, rút gân ta, ăn thịt ta hay sao? Ngươi nói xem, đối với địch nhân như vậy, ta nên làm gì? Ta có phải cũng nên rút gân ngươi, uống máu ngươi, ăn thịt ngươi không? – Ngươi…

Bị Lý Thất Dạ hù dọa như vậy, Lư Vĩ Quân tái mặt. Bây giờ mạng nhỏ của hắn nằm trong tay Lý Thất Dạ, hắn rất sợ Lý Thất Dạ sẽ làm như vậy.

– Ta… ta… vừa rồi ta chỉ nói giỡn mà thôi.

Lư Vĩ Quân lập tức đầu hàng, vội vàng banh mặt cười, nói:

– Vừa rồi ta chỉ đùa với đạo huynh… không, chỉ đùa với tiền bối một chút mà thôi. Tiền bối đại nhân có đại lượng, chớ so đo với tiểu nhân như ta.

Lư Vĩ Quân đột nhiên đầu hàng, hơn nữa còn buông nhẹ tiếng nói, khiến mọi người không khỏi nhìn nhau, không ít người tỏ ra khinh thường.

Trước đó Lư Vĩ Quân kiêu căng biết mấy, đừng nói là thiên tài cùng thế hệ, mà còn kiêu căng với cả đại giáo lão tổ. Bây giờ nằm dưới chân Lý Thất Dạ thì lập tức buông nhẹ tiếng nói, cầu xin tha thứ giống như tên hèn.

Điều này khiến không ít người khinh thường Lư Vĩ Quân, nghĩ lại, mình thế mà lại từng cúi đầu với một người hèn nhát như vậy, khiến rất nhiều tu sĩ cường giả hết sức khó chịu.

Ngay cả Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông cùng Tứ Đại Bảo Vương, tuy bọn họ không tỏ thái độ thế nhưng cũng cảm thấy dáng vẻ này của Lư Vĩ Quân hết sức mất mặt, bọn họ lặng lẽ lắc đầu.

Dù sao, lão tổ tông của Lư Vĩ Quân cũng là trường tồn bất hủ, có thể xem là Đế Thống Giới đệ nhất cường giả. Thế nhưng làm con cháu có huyết thống của hắn, nhưng lại không có cốt khí như vậy, lại vẫy đuôi xin tha như vậy, đúng là làm lão tổ tông mất hết mặt mũi, mất hết thần uy. – Nói giỡn?

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

– Ngươi cảm thấy có kiểu nói đùa như vậy sao?

– Tiền bối, là lỗi của ta, là tiểu nhân đáng chết, là tiểu nhân không biết trời cao đất rộng, mạo phạm lão nhân gia ngài.

Lư Vĩ Quân vội nói:

– Lỡ khiến lão nhân gia bất tiện, tiểu nhân nguyện ý bồi thường lão nhân gia ngài, không biết lão nhân gia ngài muốn cái gì? Muốn tiên bảo? Hay là cổ bí? Hay là binh khí vô địch? Chỉ cần lão nhân gia ra giá thì Lư gia sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của tiền bối. – Tiền bối yên tâm, chỉ cần tiền bối mở miệng thì Lư gia sẽ làm được, chư lão Lư gia sẽ không tiếc mọi giá chuộc ta về, tiền bối cứ mở miệng là được.

Cuối cùng, Lư Vĩ Quân còn sợ Lý Thất Dạ không tin nên bổ sung thêm câu nói này, để Lý Thất Dạ biết rằng, chỉ cần Lý Thất Dạ chịu tha cho hắn một mạng thì có thể đổi được vô số chỗ tốt.

Mặc dù dáng vẻ này của Lư Vĩ Quân khiến không ít người khinh thường, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng, tên tiểu tử này đúng là có chút khôn vặt, hắn biết thấy gió chạy đà, chứ không như một số người chết còn mạnh miệng. Hắn thấy tình hình không ổn thì lập tức xin tha. Đối với hắn, chỉ cần còn sống thì có trả giá lớn cách mấy hắn cũng chịu, hơn nữa chỉ cần hắn còn sống thì tương lai vẫn còn vô số khả năng.

Nhìn thấy Lư Vĩ Quân mặt dày vô sỉ như thế, vẫy đuôi xầu xin tha thứ như thế, không ít người lắc đầu, cảm thấy uy danh của Bách Nhật đạo nhân bị

thứ con cháu bất hiếu hư hắn làm mất sạch.

Ngay cả Hươu Khách Ông có ý định ra tay cứu Lư Vĩ Quân cũng lắc đầu.

– Thứ ta muốn, không biết Lư gia các ngươi có cho hay không.

Lý Thất Dạ cười đậm.

Chương 3803: Một Cước Đạp Nát (1)

– Cho… cho… chắc chắn cho.

Lư Vĩ Quân nói ngay, vội vã gật đầu, giống như con gà đang mổ thóc, nói:

– Tiền bối muốn gì thì cứ mở miệng, Lư gia chắc chắn sẽ cho tiền bối.

– A, vậy tốt rồi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:

– Thứ ta muốn không nhiều, chỉ cần một cái mà thôi, đó chính là mạng nhỏ của ngươi!

– Ngươi…

Lư Vĩ Quân khiếp sợ, hét lớn lên, nhất thời không nói ra lời.

– Ta… ta… lão tổ tông của ta chính là Bách Nhật đạo nhân, chính là tồn tại vô địch đứng đầu Đế Thống Giới. Ngươi… nếu ngươi dám giết ta thì lão tổ tông nhất định sẽ giết ngươi báo thù cho ta, hơn nữa còn diệt cửu tộc ngươi…

Cuối cùng, Lư Vĩ Quân hét lớn một câu.

Thấy dụ lợi không có tác dụng, hắn chỉ có thể đe dọa Lý Thất Dạ, dời lão tổ tông của mình ra.

– Ta biết.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:

– Bởi vì lão tổ tông của ngươi chính là trường tồn bất hủ nên ta càng phải giết ngươi. Có câu này nói rất hay, đánh thằng nhỏ, không sợ thằng già nó không ra. Vừa hay ta muốn giết một tên trường tồn bất hủ làm nóng người, lâu lắm không được gặp địch nhân có thể làm nóng người rồi.

Không ít người nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì hít lạnh một hơi. Đệ nhất hung nhân muốn giết Bách Nhật đạo nhân, đúng là suy nghĩ quá bá đạo, đúng là quyết định quá hung mãnh.

Bách Nhật đạo nhân chính là trường tồn bất hủ nha, ở Đế Thống Giới ngày nay, ai có thực lực giết chết hắn chứ?

– Hươu Khách tiền bối, Hươu Khách tiền bối, mau, mau, mau cứu ta.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa, mà là nói thật, Lư Vĩ Quân sợ bay hồn bay vía, hét lên một câu.

Lúc này, Lư Vĩ Quân vội vàng cầu cứu Hươu Khách Ông.

– Tôn gia, tha hắn một mạng đi.

Lúc này, tiếng nói của Hươu Khách Ông vang lên. Chỉ nghe một tiếng “đùng”, chớp mắt thiên địa nhấc lên sóng trào, sóng trào ngập trời nháy mắt đánh về hướng Lý Thất Dạ, muốn thôn phệ Lý Thất Dạ.

Trong tiếng “đùng” này, sóng trào ngập trời không phải là sóng biển, mà là vô số dây leo. Trong nháy mắt, vô số dây leo điên cuồng xông tới.

Dây leo điên cuồng xông tới lớn nhỏ không đều, nhỏ có bằng cánh tay, lớn thì giống như giao long. Ngàn vạn dây leo nháy mắt vọt ra khỏi rừng rậm, cảnh tượng rất hùng vĩ.

Dây leo vọt ra không chỉ vọt lên từ mặt đất, mà còn vọt xuống từ trên trời, cho nên khi ngàn vạn dây leo xông tới thì giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, giống như ngàn vạn giao long gầm thét.

Cho nên, lúc này, bầu trời tối đen, ngàn vạn dây leo lao nhanh, tất cả dây leo lao về hướng Lý Thất Dạ, không chỉ muốn bao phủ Lý Thất Dạ, mà còn muốn trói trói lấy Lý Thất Dạ.

Hươu Khách Ông sử dụng thủ đoạn này là muốn thừa lúc Lý Thất Dạ phân tâm mà cứu Lư Vĩ Quân.

Cái đáng sợ không phải là ngàn vạn dây leo lao tới, cái đáng sợ hơn là ngàn vạn dây leo còn chưa lao tới Lý Thất Dạ thì đã nghe “xèo xèo xèo”.

Lúc này, dưới mặt đất xung quanh Lý Thất Dạ mọc ra vô số xúc tu, những xúc tu này đều là dây leo. Nhưng xúc tu này nhanh chóng mọc ra, chúng nó bám trên người Lý Thất Dạ sinh trưởng, muốn bao trùm lấy Lý Thất Dạ, muốn trói chặt lấy Lý Thất Dạ.

Thủ đoạn kinh thế hãi tục này chỉ để Lý Thất Dạ phân tâm rồi cứu Lư Vĩ Quân.

– Muốn cứu người, không có cửa.

Lý Thất Dạ cười nhạt, lúc này, chỉ nghe một tiếng “ba”, Lý Thất Dạ búng tay.

Khi Lý Thất Dạ búng tay thì ngón tay của hắn tóe lên tinh hỏa, tiếng “bồng…” vang lên, trong nháy mắt liệt diễm ngập trời, vô số liệt hỏa kinh khủng phóng lên tận trời, giống như thiên hỏa liệu nguyên, đốt cháy cả vùng đại địa.

Tinh hỏa tóe lên từ ngón tay của Lý Thất Dạ rơi xuống dây leo đang lao nhanh. Tinh hỏa vừa rơi trúng dây theo thì như nổ tung, “bồng” một cái, vô số liệt diễm phóng lên tận trời, hiện trường giống như núi lửa bộc phát.

Trong tiếng “bồng” này, tất cả dây leo bị đốt cháy, hơn nữa liệt diễm ngập trời giống như nổ tung, liệt diễm kinh khủng nháy mắt cuốn về phía rừng rậm, hỏa diễm hết sức cường thế, như muốn đốt tất cả mọi thứ ở trước mắt không còn manh giáp. – Hươu Băng Phong…

Nhìn thấy liệt diễm cuồn cuộn kéo tới, muốn đốt cháy toàn bộ rừng rậm. Lúc này Hươu Khách Ông làm gì còn thời gian quan tâm tới Lư Vĩ Quân, làm gì còn sức lực cứu Lư Vĩ Quân. Hắn hét lớn, đóng băng ngàn dặm, băng sương mênh mông cuồn cuộn phóng ra ngoài, trong tiếng “xèo xèo xèo”, vô số hàn băng dập tắt liệt diễm ngập trời. – Được rồi, tiễn ngươi một đoạn đường.

Lý Thất Dạ không quan tâm đến Hươu Khách Ông, nhìn Lư Vĩ Quân, mỉm cười, nhấc chân giẫm lên đầu của Lư Vĩ Quân.

– Không, lão tổ tông, cứu ta…

Sống chết trước mắt, Lư Vĩ Quân sợ bể mật, khiếp sợ hét lên.

Ngay khi bàn chân của Lý Thất Dạ giẫm lên đầu lâu của Lư Vĩ Quân thì chớp mắt mi tâm của Lư Vĩ Quân tách ra, hào quang nở rộ, chỉ nghe một tiếng “ông”, bên trong thức hải của hắn xuất hiện một luồng thần quang. Ngay sau đó hào quang bên trong thức hải bay lên ngút trời. “Đùng…”

Chỉ trong nháy mắt, một cỗ khí tức vô song tràn khắp thiên địa, chớp mắt, một cỗ khí tức vượt qua thiên địa vạn vực buông xuống nơi này, thời gian lập tức dừng lại.

Lúc này tất cả mọi người như đóng băng, ngay trong nháy mắt này, mi tâm của Lư Vĩ Quân thần quang ngập trời, bên trong thần quang xuất hiện một bóng người.

Đây lá cái bóng của một ông lão, ông lão này mặc đạo bào, hai mắt như mặt trời. Khi hắn mở mắt thì chuyển dời âm dương, vượt qua vạn thế.

Trên người ông lão này xuất hiện pháp tắc, khí tức trường tồn kinh khủng vô song trấn áp tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Trong chớp mắt, bất luận là lão tổ đại giáo hay là Chân Thần bất hủ, ai nấy cũng đều rùng mình. – Bách Nhật đạo nhân…

Nhìn thấy bóng người này xuất hiện, có người hoảng sợ quát lớn.

Đây chính là cái bóng của Bách Nhật đạo nhân. Lúc này chỉ thấy cái bóng của Bách Nhật đạo nhân nâng lòng bàn chân của Lý Thất Dạ, không cho bàn chân của Lý Thất Dạ đạp xuống.

Mặc dù đây không phải là chân thân của Bách Nhật đạo nhân, thế nhưng đây cũng là một luồng thần niệm của Bách Nhật đạo nhân, nó có một phần nhỏ sức mạnh của Bách Nhật đạo nhân.

Khi luồng thần niệm này xuất hiện thì thiên địa ảm đạm, thời gian như đọng lại. Mặc dù cái bóng của Bách Nhật đạo nhân không hề cao lớn, thế nhưng hắn lại giống như một ngọn núi cao nguy nga không ai vượt qua được. – Khí tức trường tồn.

Có người hít sâu, cảm nhận cỗ khí tức đè sập chư thiên, trấn sát chúng thần này, không khỏi rùng mình.

Chương 3804: Một Cước Đạp Nát (2)

Một luồng thần niệm của Bách Nhật đạo nhân thôi mà đã đáng sợ thế rồi, như vậy chân thân hắn giá lâm thì còn khủng khiếp như thế nào nữa chứ.

Lúc này cái bóng của Bách Nhật đạo nhân nâng lòng bàn chân của Lý Thất Dạ. Cái bóng này đứng đó, giống như có thể nâng lên chư thiên, có thể nâng lên vạn thế. Trong mắt hắn, thời gian ngàn vạn năm chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.

Cũng bởi vì trong nháy mắt này Bách Nhật đạo nhân có thể vượt qua ngàn vạn năm, cho nên trời đất mới như ngừng lại.

Bởi vì chút xíu thời gian chớp mắt không hề có ý nghĩa gì đối với ngàn vạn năm, giống như không tồn tại, cho nên thời gian mới như dừng lại.

– Xem ra Bách Nhật đạo nhân rất sủng ái Lư Vĩ Quân.

Nhìn thấy cái bóng của Bách Nhật đạo nhân xuất hiện, có lão tổ đại giáo rùng mình, thì thào rằng.

Rất hiển nhiên, Bách Nhật đạo nhân lưu lại một luồng thần niệm trong thức hải của Lư Vĩ Quân là để cứu Lư Vĩ Quân khi đối mặt với sinh tử.

Bách Nhật đạo nhân lưu lại rất nhiều thần thông cho Lư Vĩ Quân, có thể nhìn ra Bách Nhật đạo nhân đúng là rất sủng ái đứa cháu này.

– Một luồng thần niệm mà thôi, cho dù tự mình giá lâm thì cũng giết không tha.

Lý Thất Dạ bật cười, ánh mắt co lại, trong nháy mắt, “đùng” một cái, trên người Lý Thất Dạ bùng cháy vô thượng thần diễm.

“Đùng” một cái, bàn chân của Lý Thất Dạ đạp tới, một tiếng “phanh” rung chuyển đất trời. Trong tiếng “phanh” này, đại địa như bị đạp nát.

Thế nhưng, bị đạp nát không chỉ có đại địa, mà trong tiếng “phanh” này, chỉ thấy cái bóng của Bách Nhật đạo nhân bị Lý Thất Dạ giẫm nát thành mảnh vụn.

– Không…

Lư Vĩ Quân vừa mới thở phào hét lên một tiếng, thế nhưng lúc này mắt hắn tối sầm, tiếng “răng rắc” vang lên, mạng hắn ô hô.

Trong tiếng xương vỡ “răng rắc” này, chỉ thấy đầu lâu của Lư Vĩ Quân bị Lý Thất Dạ giẫm nhão nhoẹt.

Máu tươi lan tràn, thiên địa trở nên yên tĩnh, bầu không khí vô cùng nặng nề, tất cả mọi người bị cảnh tượng này chấn động.

Bách Nhật đạo nhân là trường tồn bất hủ, có thể nói là Đế Thống Giới đệ nhất cường giả. Ở trong lòng tất cả tu sĩ Đế Thống Giới thì hắn là chí cao vô thượng.

Có thể nói, vô số người ở Đế Thống Giới khi nghe nhắc tới Bách Nhật đạo nhân thì sợ bể mật, vô số người khi nghe nhắc tới uy danh của Bách Nhật đạo nhân thì sẽ thót tim.

Ở Đế Thống Giới, chỉ cần có người đánh cờ hiệu của Bách Nhật đạo nhân thì ai cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi.

Bây giờ thần niệm của Bách Nhật đạo nhân xuất hiện, muốn cứu Lư Vĩ Quân. Đổi lại là người khác thì đã sợ bể mật rồi, thế nhưng Bách Nhật đạo nhân lại bị Lý Thất Dạ giẫm nát dưới chân.

Giẫm nát thần niệm của Bách Nhật đạo nhân, một cước này quá bá đạo, quá hung mãnh, còn bá đạo hung mãnh hơn cả việc giết Chân Thần bất hủ.

Ở Đế Thống Giới, vô số người quỳ Bách Nhật đạo nhân còn không hết, nên làm gì có ai dám bất kính với hắn chứ? Thế nhưng Lý Thất Dạ lại giẫm nát thần niệm của Bách Nhật đạo nhân ngay trước mặt mọi người trong thiên hạ.

Nhất thời, tất cả mọi người mãi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Mọi người không khỏi rùng mình, mọi người ngơ ngác nhìn đệ nhất hung nhân. Lúc này, vô số người đầu óc trống rỗng. – Chuyện này… chuyện này… đây đâu chỉ là đệ nhất hung nhân, mà là vạn cổ đệ nhất hung nhân!

Có cường giả trợn mắt hốc mồm, cười khổ nói rằng.

Có lão tổ đại giáo vất vả hoàn hồn, thì thào:

– Sẽ khai chiến, sợ rằng trời sắp sập rồi. Bách Nhật đạo nhân chắc chắn sẽ ra tay, hắn với đệ nhất hung nhân chắc chắn sẽ có một trận chiến, chắc chắn sẽ đối mặt sinh tử.

Mọi người hít lạnh, Lý Thất Dạ đạp vỡ thần niệm của Bách Nhật đạo nhân trước mặt mọi người trong thiên hạ, chuyện này đã kết sinh tử đại thù với Bách Nhật đạo nhân rồi.

Chuyện này không chỉ đơn giản là giết chết Lư Vĩ Quân. Phải biết rằng Bách Nhật đạo nhân chính là đệ nhất cường giả, bị Lý Thất Dạ đạp vỡ thần niệm ngay trước mặt mọi người trong thiên hạ, Bách Nhật đạo nhân có thể nuốt trôi cơn giận này không?

Một cước này của Lý Thất Dạ, chính là giẫm lên khuôn mặt của hắn. Bị một vãn bối giẫm mặt, chí tôn vô địch như Bách Nhật đạo nhân sẽ nuốt trôi cơn giận này à? Không thể nào.

Cho nên, mọi người biết, đệ nhất hung nhân với Bách Nhật đạo nhân đã kết sinh tử đại thù, giữa bọn họ chắc chắn sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa.

– Được rồi, lại giết thêm một người.

Lý Thất Dạ mỉm cười, phủi tay, ánh mắt lướt qua, nhìn bốn phía, cười nhạt:

– Tiếp theo, nên giết ai đây?

Khi Lý Thất Dạ lướt nhìn mọi người thì mọi người lập tức trầm mặc, mọi người đều nhìn nhau một cái. Thậm chí có thể nói rằng tất cả mọi người đang có mặt ở nơi này đều câm như hến.

Lý Thất Dạ một cước đạp vỡ thần niệm của Bách Nhật đạo nhân, một cước đạp đầu lâu của Lư Vĩ Quân nhão nhoẹt. Hành vi dũng mãnh bá đạo như vậy, ai cũng kiêng kỵ ba phần, ai cũng nhìn mà phát khiếp.

Bất luận cường giả nào, bất luận Chân Thần bất hủ nào, thử hỏi có mấy ai dám làm địch với Bách Nhật chân nhân, lại có mấy ai dám khiêu khích Bách Nhật chân nhân? Thế nhưng, Lý Thất Dạ lại không điếm xỉa Bách Nhật chân nhân, nghiền ép tất cả mọi thứ với tư thái hoành hoành vô địch.

Người khủng bố như vậy, ai mà không kiêng kỵ ba phần chứ? Ai mà không nhìn mà phát khiếp chứ?

Nhất thời, hiện trường yên tĩnh, mọi người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, nội tâm mọi người đều run sợ, thậm chí còn kính sợ nhìn Lý Thất Dạ.

Lúc này, mọi người đều biết rằng đệ nhất hung nhân mạnh đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, bọn họ hoàn toàn không thể địch lại. Nếu như đơn đả độc đấu thì không ai trong số bọn họ là đối thủ của đệ nhất hung nhân cả, thậm chí có thể còn không đỡ nổi một hai chiêu của Lý Thất Dạ nữa.

Lúc này, ngay cả kinh tài tuyệt diễm như Mộc Kiếm Chân Đế, ngay cả thực lực hùng hậu như Hươu Khách Ông, ngay cả bảo vật nhiều vô số kể như Tứ Đại Bảo Vương, ai cũng mặt mày nghiêm nghị, Lý Thất Dạ cho bọn họ áp lực rất lớn.

Mặc dù bọn họ có thực lực quét ngang bát hoang, mặc dù bọn họ chưa từng sợ hãi một ai, cũng không sợ hải đối địch với một ai, thế nhưng hôm nay Lý Thất Dạ giống như một con quái vật khổng lồ bao trùm bên trên bầu trời của bọn họ, bóng ma của Lý Thất Dạ bao trùm bên trên trái tim của bọn họ, hồi lâu không biến mất.

Chương 3805: Tứ Đại Bảo Vương

Bất luận là Mộc Kiếm Chân Đế, hay là Hươu Khách Ông, hay là Tứ Đại Bảo Vương, thực lực của bọn họ đều rất cường đại, bọn họ đều có thủ đoạn hết sức nghịch thiên, thậm chí bọn họ còn tự tin cho rằng với thủ đoạn nghịch thiên của mình, bọn họ có thể khiêu chiến kẻ thù mạnh hơn mình.

Thế nhưng khi đối mặt với đệ nhất hung nhân thì bọn họ không còn tự tin như thế nữa, cho dù thủ đoạn của bọn họ có nghịch thiên cách mấy, bảo vật của bọn họ có cường đại cách mấy, thế nhưng nếu như bọn họ đơn đả độc đấu với đệ nhất hung nhân thì bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của đệ nhất hung nhân. Nếu như đơn đả độc đấu thì bọn họ không hề nắm chắc, những người đã từng bễ nghễ thiên hạ như bọn họ, vào lúc này, bọn họ không hề có chút xíu tự tin nào cả.

Bây giờ lối ra duy nhất đó chính là… liên thủ, nếu như bọn họ không liên thủ thì sợ rằng bọn họ không thể nào chống lại đệ nhất hung nhân, hơn nữa còn bị đệ nhất hung nhân chém giết từng người một, đến lúc đó bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi.

Nếu như bọn họ không muốn ngồi chờ chết thì chỉ liên thủ bình thường thôi vẫn chưa đủ, bọn họ phải liên thủ thi triển ra đòn sát thủ vô địch, phải nháy mắt giết chết Lý Thất Dạ, không cho Lý Thất Dạ cơ hội thở dốc, bằng không thì cho dù bọn họ có liên thủ thì vẫn bị Lý Thất Dạ chém giết.

Cho nên khi hiện trường trầm mặc thì Mộc Kiếm Chân Đế, Hươu Khách Ông cùng Tứ Đại Bảo Vương tiến hành trao đổi trong im lặng. Đương nhiên, không ai biết bọn họ trao đổi cái gì.

Lý Thất Dạ vẫn hời hợt đứng đó, nhìn quanh mọi người, cười nhạt nói:

– Đã các ngươi không chủ động đứng ra thì để ta chọn thì sao? Chọn một giết một, giết sạch các ngươi rồi thì ta mới rãnh tay, mới có thể yên tĩnh được một thời gian. – Tôn giá quá chắc chắn rồi.

Ngay lúc này, tiếng nói hùng hậu của Mộc Kiếm Chân Đế vang lên:

– Chúng ta cũng không phải là thịt cá mặc người mổ xẻ.

Nói xong, một bóng người ra khỏi doanh địa Mộc gia.

Mộc Kiếm Chân Đế ra khỏi doanh địa Mộc gia, sau khi hắn ra khỏi doanh địa Mộc gia thì khi hắn đứng im, cả vùng thiên địa như trở thành bóng lưng của hắn, khi hào quang chiếu đến thì càng hiện vẻ vĩ ngạn vô song. – Mộc Kiếm Chân Đế.

Nhìn thấy Mộc Kiếm Chân Đế, không ít người nhìn tới, thậm chí có người còn gọi nhỏ.

Trên thực tế, trước đó có rất nhiều người chỉ nghe nói tới uy danh của Mộc Kiếm Chân Đế chứ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Kiếm Chân Đế. Vừa rồi cũng vậy, từ đầu tới cuối chỉ nghe được tiếng nói của Mộc Kiếm Chân Đế chứ không thấy được dáng vẻ của hắn.

Bây giờ Mộc Kiếm Chân Đế đi ra, xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người nhìn tới.

– Phong thần như ngọc.

Khi nhìn thấy Mộc Kiếm Chân Đế thì bất luận là địch hay là bạn, ai cũng thở dài một tiếng, nói:

– Tài tuấn như thế, đúng là chỉ có thân phận Chân Đế mới có thể nổi bật được hắn.

Mộc Kiếm Chân Đế mặc thanh y, trên người không có nhiều vật trang trí, quần áo hết sức đơn giản, chỉ có phần ngực là thêu một vài thanh thần kiếm mà thôi.

Mộc Kiếm Chân Đế dáng người cao lớn, khi hắn đứng đó, cho dù trên người hắn không tỏa ra Chân Đế oai thì vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn. Hắn phong thần như ngọc, cho dù không phải Chân Đế thì cũng có thể khiến người ta chú ý, giống như hạc lạc giữa bầy gà vậy.

Mộc Kiếm Chân Đế đứng đó, nguy nga như núi xanh, đặc biệt nhất là khí tức Chân Đế quanh quẩn quanh người hắn, bất luận hắn đứng ở đâu thì cũng như trung tâm của thiên địa, từng cái nhấc chân nhấc tay đều có khí thế khống chế bát phương, nắm giữ càn khôn.

Bất luận có thành kiến hay không có thành kiến thì khi nhìn thấy Mộc Kiếm Chân Đế, ai cũng cảm phục phong thái của Mộc Kiếm Chân Đế.

– Phong thần như ngọc.

Cuối cùng, mọi người nghĩ tới nghĩ lui nhưng cũng chỉ nghĩ được từ này để hình dung Mộc Kiếm Chân Đế.

Lý Thất Dạ nhìn lướt qua Mộc Kiếm Chân Đế, cười nhạt nói:

– Ngươi chính là đại ca của Mộc Thiếu Thần đúng không, ta tin rằng đệ đệ của ngươi đã chuyển lời tới nơi rồi.

Vừa nhắc tới đệ đệ “Mộc Thiếu Thần” của mình, hai mắt Mộc Kiếm Chân Đế buốc lạnh, chỉ nghe một tiếng kiếm reo “keng”, ánh mắt của Mộc Kiếm Chân Đế bùng cháy, đôi mắt như có ngàn vạn thanh thần kiếm đang diễn hóa, kiếm hải kinh khủng hình thành lốc xoáy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành bão táp tàn phá thiên địa thành từng mảnh vụn.

Mọi người không biết chuyện này có liên quan gì tới Mộc Thiếu Thần, càng không biết Mộc Thiếu Thần đã chết thảm trong tay Lý Thất Dạ.

– Không tính ân oan cá nhân, hôm nay chính là đại thế chi tranh.

Lúc này hai mắt Mộc Kiếm Chân Đế như hóa thành bão kiếm, lạnh lùng nói:

– Hôm nay, ngươi ta chỉ có một người còn sống rời khỏi nơi này.

Mộc Kiếm Chân Đế nói lời này hết sức lạnh lẽo, giống như một thanh thần kiếm sát phạt buốc lạnh găm trên mặt đất, lời nói nặng trịch, không thể sửa đổi.

– Không, là các ngươi không còn sống rời khỏi nơi này.

Lý Thất Dạ cười nhạt, lắc đầu, nói:

– Chứ không phải là ta. audio coi am

– Ngươi chắc chứ?

Ngay lúc này, một tiếng nói sâu thẳm vang lên, lạnh lùng nói:

– Tứ Đại Bảo Vương ta không tin tà, trái lại ta rất muốn xem xem ngươi có thể giữ chúng ta lại được hay không.

Lúc này, chỉ thấy một ông lão đứng bên cạnh Tử Kim Hồ Lô. Ông lão này mặc kim y, bộ kim y này nhìn rất mỏng, thế nhưng lại tỏa ra kim quang xán lạn, kim quang giống như kim châm đâm vào mắt của mọi người, có thể chọc mù mắt của mọi người. – Tứ Đại Bảo Vương.

Nhìn thấy ông lão này, có người khẽ thở.

Tử Kim Hồ Lô của Tàng Kim Động đã xuất hiện bên ngoài Minh Lạc thành từ rất sớm, thế nhưng Tứ Đại Bảo Vương chưa từng ló mặt, bây giờ cuối cùng cũng ló mắt, làm mọi người không khỏi nhìn thêm mấy lần, mọi người rất tò mò Tử Kim Hồ Lô. – Ba vị Bảo Vương còn lại đâu?

Nhìn thấy chỉ có một ông lão đứng bên cạnh Tử Kim Hồ Lô, không ít người nhìn vào bên trong Tử Kim Hồ Lô, thậm chí còn có người duỗi cổ, muốn xem xem bên trong Tử Kim Hồ Lô chứa bao nhiêu người.

Có lão tổ đại giáo nói:

– Hắn chính là Tứ Đại Bảo Vương.

– Tứ Đại Bảo Vương không phải là bốn người hay sao? Không phải là bốn vị Bảo Vương hay sao?

Người nọ giật mình, đầu óc có hơi quá tải.

Lão tổ nhìn người nọ như nhìn kẻ ngu, nói:

– Ai nói với ngươi Tứ Đại Bảo Vương là bốn người? Tứ Đại Bảo Vương chỉ là cách xưng hô mà thôi, dùng để chỉ chủ nhân của Tàng Kim Động.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 24 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin