Đế Bá Audio Podcast
Tập 756 [Chương 3776 đến Chương 3780]
❮ sautiếp ❯Chương 3776: Có Thể Lớn Có Thể Nhỏ (1)
Lúc này, toàn bộ không gian muốn đè nén Lý Thất Dạ.
“Đùng đùng đùng”
Chúng thần quốc gia rung lắc, trong nháy mắt, chỉ thấy toàn bộ không gian tuôn ra sức mạnh vô cùng vô tận, tất cả sức mạnh đáng sợ này đều dồn lên trên người Lý Thất Dạ.
Sức mạnh này vô ảnh vô hình, mặc kệ Lý Thất Dạ có đi đâu thì cũng bị sức mạnh mênh mông cuồn cuồn này đè nặng.
“Keng keng keng”
Lúc này, bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ vang lên tiếng kim loại va chạm với nhau. Chỉ thấy huyết quang chui vào trong cơ thể Lý Thất Dạ xuất hiện, tạo thành pháp tắc màu máu, khóa chặt thân thể Lý Thất Dạ rồi co lại từng tấc một.
Chỉ thấy pháp tắc khóa chặt từng tấc cơ bắp bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ, sau đó liều mạng co lại, muốn co rút thân thể Lý Thất Dạ vỡ vụn.
“Xèo xèo xèo”
Lúc này, một màn hết sức kỳ quái xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ thấy thân thể của Lý Thất Dạ từ từ thu nhỏ lại, hơn nữa càng ngày càng nhỏ.
Chỉ trong thời gian ngắn, chỉ thấy thân thể của Lý Thất Dạ điên cuồng thu nhỏ, thậm chí thu nhỏ mấy ngàn lần, mấy vạn lần.
Cuối cùng, chỉ nghe một cái “xèo”, Lý Thất Dạ bị thu nhỏ hoàn toàn. Lúc này, Lý Thất Dạ bị thu nhỏ bằng một con kiến nhỏ.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nháy mắt bị thu nhỏ bằng một con kiến nhỏ, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối, ai cũng sững sờ.
Ban đầu, khi năm người Lục Bào Thiên Khách tế ra cấm khí thì tất cả mọi người cho rằng năm người Lục Bào Thiên Khách sẽ thi triển trấn sát thuật tuyệt thế vô song nào đó, hoặc có lẽ là pháp thuật công kích tàn bạo, hoặc cũng có thể là nguyền rủa kinh khủng.
Không ngờ rằng, sau khi bị huyết quang chiếu trúng thì lại thu nhỏ Lý Thất Dạ, cuối cùng thu nhỏ bằng cỡ con kiến.
Nhìn Lý Thất Dạ lớn cỡ con kiến, nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy cảnh này quá quỷ dị.
– Tấm huyết kính này thật đáng sợ, một khi bị chiếu trúng thì cũng có nghĩa là chết, đây có lẽ là một loại nguyền rủa.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị thu nhỏ như con kiến, có tu sĩ cường giả run rẩy.
– Đây không chỉ đơn giản là nguyền rủa, mà còn gia trì thêm một loại phong ấn nào đó.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị thu nhỏ như con kiến, có lão tổ nói chậm:
– Đây là phong ấn đại đạo của đệ nhất hung nhân, chỉ khi phong ấn được thì lời nguyền này mới có thể thu nhỏ đệ nhất hung nhân thành con kiến.
– Đây không phải là điểm đáng sợ nhất.
Khi không ít tu sĩ nói nhầm với nhau thì một vị lão tổ đầu tóc trắng xóa nheo mắt, thần thái trịnh trọng, nói:
– E rằng đây chỉ là thử nghiệm của Hươu Khách Ông, mà bây giờ thử nghiệm này đã thành công. Bọn họ có thể thành công tế luyện ra kiện cấm khí này, e rằng sau đó bọn họ sẽ có thể tế luyện ra cấm khí cường đại hơn, khủng bố hơn.
Nói tới đây, vị lão tổ đầu tóc trắng xóa nói thầm:
– Đừng quên rằng, sau lưng Khách Minh có mười mấy, thậm chí là mấy trăm đạo thống bắt tay với nhau, bọn họ có nguyên liệu nhiều không xài hết.
Lời này khiến mọi người sợ hãi nổi da gà, “nguyên liệu” mà vị lão tổ này nói tới, chính là sinh mệnh bị bắt tế luyện.
Nếu như tấm huyết kính này dùng mấy trăm vạn sinh mệnh tế luyện thì Khách Minh sẽ có thể dùng mấy ngàn vạn, thậm chí là trăm triệu sinh linh để tế luyện ra cấm khí cường đại hơn.
– Thành công…Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị thu nhỏ thành con kiến, lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách cười lớn.
Lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách cười lớn như điên. Kim Giác Thiên Khách không nhịn được cơn hưng phấn, cười lớn nói:
– Vẫn là Hươu Khách huynh không tầm thường nên mới có thể tế luyện ra cấm khí như vậy. Cũng chỉ có hạng người vô song như Hươu Khách huynh mới có thể nghĩ ra mà thôi.
– Đúng vậy, tầm nhìn của Hươu Khách huynh, không ai sánh bằng.
Bạch Nhiêm Thiên Khách cũng hưng phấn, cảm khái cười lớn.
– Có cấm khí này, thiên hạ dù rộng lớn, nhưng cần gì phải sợ chứ?
Một vị Thiên Khách khác cũng cười lớn, hết sức kiêu căng.
Lúc này, năm vị Thiên Khách nhìn nhau, cất tiếng cười lớn. Khi bọn họ nhìn nhau thì trong đầu nảy ra ý nghĩ to gan hơn.
Lý Thất Dạ mạnh lắm đúng không, phất tay một cái là có thể đánh bại bọn họ, năm người bọn họ liên thủ mà vẫn không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ. Thế nhưng trước cấm khí này, Lý Thất Dạ vẫn khó thoát một kiếp, cuối cùng vẫn bị phong ấn lại.
Nhìn thấy cấm khí uy lực to lớn như vậy, lúc này, trong lòng bọn họ đều có một ý nghĩ to gan hơn, giống như những người khác suy đoán, bọn họ có thể tế luyện ra cấm khí cường đại hơn.
Giống như mọi người suy đoán, vì luyện kiện cấm khí này, bọn họ đã bỏ ra mấy trăm vạn sinh mệnh.
Khi tế luyện cấm khí này, trong bọn họ có người không tán thành, bởi vì đây không phải là chuyện có thể xem nhẹ. Mặt khác, uy lực của kiện cấm khí này chưa chắc đã mạnh, tồn tại cường đại như bọn họ, bản thân không hề thiếu binh khí cường đại.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy ngay cả Lý Thất Dạ cường đại vô song cũng bị cấm khí phong ấn, thoáng cái khiến bọn họ nảy sinh dã vọng.
Nếu như bọn họ tế luyện ra cấm khí cường đại hơn, như vậy, đến lúc đó đừng nói những đạo thống còn lại ở Đế Thống Giới, mà ngay cả ba cự đầu Cửu Bí đạo thống, Lý gia, Mộc gia đều phải kiêng kỵ bọn họ ba phần.
Nếu thật sự có ngày đó, cho dù cần mấy ngàn vạn thậm chí là trăm triệu sinh mệnh để tế luyện cấm khí thì cũng chẳng là gì cả, những sinh mệnh này trong mắt hắn chỉ là sâu kiến mà thôi.
– Sâu kiến…
Lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách nhìn nhau cười lớn. Khi bọn họ có được một kiện cấm khí như vậy thì thiên hạ chỉ là sâu kiến mà thôi.
– Ha ha ha…
Lúc này, Lục Bào Thiên Khách cười lớn, nhìn xuống mặt đất, nhìn Lý Thất Dạ lớn cỡ con kiến, cười lớn nói:
– Sâu kiến, bây giờ ai mới là sâu kiến? Ngươi mới là sâu kiến! Một con sâu kiến mà cũng dám chống lại bọn ta.
– Giết hắn, rãnh việc.
Kim Giác Thiên Khách cũng cười lớn, nói:
– Một con sâu kiến mà thôi, sao đủ thành đạo.
Lúc này năm vị Thiên Khách không ngừng cười lớn, hoàn toàn không quan tâm tới cái nhìn của mọi người.
Rất nhiều người có mặt ở đây thấy được cảnh này, không khỏi hít lạnh, xem ra Khách Minh thật sự muốn luyện chế cấm khí cường đại hơn.
– Đệ nhất hung nhân xong rồi, vừa rồi hắn còn cười năm vị Thiên Khách là kiến hôi, không ngờ bây giờ hắn lại trở thành kiến hôi.
Có người nói nhỏ.
Chương 3777: Có Thể Lớn Có Thể Nhỏ (2)
Có người ngứa mắt Lý Thất Dạ lâu rồi, cười lạnh một cái, nói:
– Chỉ trách hắn không biết trời cao đất rộng mà thôi, ỷ vào mình có mấy phần bản lĩnh thì cho rằng mình vô địch thiên hạ, không thử nhìn xem Khách Minh là tồn tại như thế nào, sau lưng nó có mười mấy đạo thống, đủ để bễ nghễ thiên hạ, nội tình sâu không lường được. Quái vật khổng lồ như Khách Minh, mình hắn làm sao có thể chống lại, tự tìm đường chết.
“Đùng…”
Lúc này, thiên địa rung lắc, một bàn chân đạp xuống, đạp mạnh về phía Lý Thất Dạ đã thu nhỏ thành con kiến.
Bàn chân đạp xuống, chỉ nghe một cái “phanh”, đạp mạnh lên mặt đất.
– Không…
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Diệc Tuyết đau đớn hét lên, nhìn Lý Thất Dạ bị bàn chân đạp lên, không cần xem thì cũng biết, e rằng Lý Thất Dạ bị thu nhỏ thành con kiến đã bị đạp thành thịt vụn, bị đạp chết giống như một con kiến.
Lâm Diệc Tuyết đau đớn hét lên, nước mắt chảy xuống, thế nhưng nàng bất lực, không hề giúp ích được gì.
– Xong rồi, đáng tiếc cho một đời trẻ tuổi vô địch.
Nhìn bàn chân đạp xuống đất, có người cảm khái thở dài, cảm thấy tiếc hận.
– Cứng quá thì dễ gãy, đệ nhất hung nhân quá hùng hổ dọa người rồi.
Có cường giả lắc đầu.
Cũng có người cười lạnh, nói:
– Ai bảo hắn không biết tốt xấu, năm vị Thiên Khách đã nhượng bộ ba phần rồi, vậy mà còn hùng hổ dọa người, bức người ta vào chỗ chết. Bây giờ bị giẫm chết như sâu kiến, đó là đáng đời.
Ngay khi không ít người tiếc hận dùm đệ nhất hung nhân thì đúng lúc này, tiếng nổ vang “đùng đùng đùng” vang lên, toàn bộ chúng thần quốc gia chấn động.
Trong tiếng nổ vang “đùng đùng đùng”, chúng thần quốc gia không ngừng lung lay, giống như đang bị sức mạnh cực kỳ cường đại, cực kỳ kinh khủng rung lắc.
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy chúng thần quốc gia lung lay, năm vị Thiên Khách giật mình kêu lên, bởi vì sức mạnh vô song này không chịu sự khống chế của bọn họ.
– Có biến.
Nhìn thấy màn này, không ít người ngạc nhiên.
Trong tiếng nổ “đùng đùng đùng”, mọi người nhìn thấy bàn chân đạp xuống đất bị nâng lên. Lúc này, dưới bàn chân xuất hiện bóng người của Lý Thất Dạ.
Hơn nữa, lúc này Lý Thất Dạ càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, thân thể của Lý Thất Dạ đã trở về kích cỡ ban đầu.
Thế nhưng thân thể của Lý Thất Dạ không ngừng lại, trong tiếng nổ “đùng đùng đùng”, chỉ thấy thân thể Lý Thất Dạ càng lúc càng lớn, bắt đầu biến thành cự nhân.
Ban đầu, thân thể Lý Thất Dạ lớn cỡ một ngọn núi, sau đó thì lớn cỡ một dãy núi, sau đó lớn thành đầu đội trời, chân đạp đất…
Thân thể của Lý Thất Dạ càng lúc càng lớn, quanh thân hắn xuất hiện huyết quang, những huyết quang này chính là huyết quang vừa nãy chui vào trong cơ thể của Lý Thất Dạ.
Lúc này, tất cả huyết quang trôi lên trên, tất cả huyết quang như pháp tắc màu máu kéo lấy thân thể của Lý Thất Dạ, để thân thể của hắn càng lúc càng lớn.
“Đùng đùng đùng”
Nháy mắt thân thể của Lý Thất Dạ lớn bằng thiên địa, một cọng lông của hắn rớt xuống cũng có thể đè sập một ngọn núi.
“Đùng…”
Khi thân thể của Lý Thất Dạ lớn tới trình độ nhất định thì chúng thần quốc gia không chứa nổi Lý Thất Dạ nữa, trong tiếng “răng rắc, răng rắc, răng rắc”, chúng thần quốc gia bắt đầu vỡ vụn, cho dù chúng thần quốc gia đã rất lớn, cho dù nó đã tự thành thiên địa.
Thế nhưng lúc này vẫn bị thân thể to lớn của Lý Thất Dạ căng nứt, cuối cùng, trong tiếng “đùng”, toàn bộ chúng thần quốc gia vỡ nát, không chỉ chúng thần quốc gia, mà tất cả mọi thứ bên trong chúng thần quốc gia cũng đều vỡ nát, huyết kính cũng nát vụn.
– Trốn…
Nhìn thấy cảnh tượng này, năm vị Thiên Khách xoay người bỏ chạy, dốc hết sức bú sữa mẹ mà chạy xa nhất có thể.
– Nghịch chuyển một chút, rất vui.
Lúc này, Lý Thất Dả mở miệng, giọng nói của hắn còn vang dội hơn cả tiếng sấm, hù dọa thiên địa chấn động.
Lúc này, bàn tay của Lý Thất Dạ vồ xuống, bắt lấy năm người Lục Bào Thiên Khách.
Lúc này năm người Lục Bào Thiên Khách dốc hết sức bú sữa mẹ, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã chạy xa ngàn tỷ dặm.
Năm người Lục Bào Thiên Khách dốc sức bú sữa mẹ chạy trốn, tốc độ của bọn họ không hề chậm, chớp mắt vượt qua thiên địa, trốn xa ngàn tỷ dặm, tốc độ này, trong chớp mắt đã vượt qua hơn nửa Thạch Vận đạo thống.
Thế nhưng khi bàn tay của Lý Thất Dạ vồ xuống, bất luận năm người Lục Bào Thiên Khách có liều mạng chạy trốn như thế nào đi nữa thì cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay của Lý Thất Dạ.
Giống như khi bàn tay của Lý Thất Dạ vồ xuống, bất kể ngươi có thần thông gì thì cuối cùng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Lý Thất Dạ.
Bàn tay vồ xuống, năm vị Thiên Khách lập tức rơi vào lòng bàn tay của Lý Thất Dạ. Khi bọn họ rơi vào lòng bàn tay thì chẳng khác nào rơi vào một thế giới khác.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, mãi mãi không thể nhảy khỏi bầu trời này. Nhìn xa phía trước, mênh mông không bờ, mãi mãi không thể chạy khỏi lòng bàn tay này.
Thiên địa trong lòng bàn tay rộng lớn không tưởng, như thể còn lớn hơn mười Thạch Vận đạo thống. Thậm chí toàn bộ Thạch Vận đạo thống rơi vào lòng bàn tay này thì chẳng qua cũng chỉ là một miếng đất nhỏ mà thôi.
Còn phần năm vị Thiên Khách, sau khi bọn họ rơi vào lòng bàn tay thì vô cùng nhỏ bé. Bên trong bàn tay mênh mông bát ngát này, đừng nói kiến hôi, bọn họ thậm chí còn chẳng bằng một hạt bụi nữa.
Lúc này, năm vị Thiên Khách ở trong lòng bàn tay nhỏ tới nỗi không cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí còn chẳng bằng sâu kiến nữa.
– Sâu kiến mà thôi.
Lý Thất Dạ lại mở miệng, giọng nói của hắn chấn nhiếp cửu thiên thập địa, bất luận tồn tại cường đại cách mấy thì cũng sợ hãi hai chân mềm nhũn, vô số người bị giọng nói còn vang dội hơn cả tiếng sấm này dọa nằm rạp trên mặt đất, mãi lâu không thể đứng lên.
– Không…
Thấy mình rơi vào lòng bàn tay của Lý Thất Dạ, lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách tuyệt vọng hét lên. Ở bên trong lòng bàn tay này, bọn họ cảm thấy mình nhỏ bé không tưởng.
Trước kia bọn họ chưa từng nghĩ mình nhỏ bé, thậm chí có thể nói rằng bọn họ không hề có liên quan gì tới từ nhỏ bé.
Phải biết rằng, cho dù bọn họ không phải là Chân Thần bất hủ đỉnh phong ở Đế Thống Giới, thế nhưng cũng là Chân Thần bất hủ hết sức mạnh mẽ. Luận thực lực, luận địa vị, chỉ có người khác nhỏ bé trong mắt bọn họ, bọn họ định đoạt sự sống chết của rất nhiều người.
Chương 3778: Nghịch Ta Thì Chết
Thế nhưng hôm nay sau khi rơi vào lòng bàn tay này thì bọn họ lập tức cảm thấy mình nhỏ bé như kiến hôi, không, nhỏ bé như một hạt bụi, không hề có ý nghĩa tồn tại.
– Không…
Kim Giác Thiên Khách tuyệt vọng gào lớn, tiếng gào này đầy không cam lòng.
Thế nhưng đã trễ, khi Lý Thất Dạ khép bàn tay lại thì thiên địa như bị nén lại, thế giới như sụp đổ, tất cả sức mạnh của thế giới này dồn hết lên trên người của năm vị Thiên Khách.
Khi sức mạnh của toàn bộ thế giới dồn hết lên người của năm người bọn họ thì bất luận bọn họ giãy dụa như thế nào đi nữa, bất luận bọn họ chống cự như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Chỉ nghe một tiếng “bẹp”, năm vị Thiên Khách bị bóp thành sương máu. Thế nhưng đám sương máu này ở trong thế giới rộng lớn này quá là nhỏ bé.
Lúc này, tất cả mọi người run rẩy, không có mấy người dám nói mình mạnh hơn năm vị Thiên Khách, cho dù thật sự có lão tổ mạnh hơn năm vị Thiên Khách thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Bây giờ năm vị Thiên Khách bị Lý Thất Dạ bóp chết như sâu kiến, cảnh tượng này quá rung động lòng người.
Nhất thời, tất cả mọi người sợ hãi, cảnh tượng này còn rung động lòng người hơn cả khi Thập Đại Kim Cương bị tiêu diệt.
Dù sao, năm vị Thiên Khách liên thủ với nhau thì thực lực hơn xa Thập Đại Kim Cương, thế nhưng bây giờ năm vị Thiên Khách vẫn bị bóp thành sương máu, thật là kinh khủng biết mấy.
Càng kinh khủng hơn là, từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ không hề lấy ra binh khí, từ đầu tới cuối đều tay không tấc sắt. Nếu như Lý Thất Dạ lấy binh khí ra thì còn kinh khủng biết mấy.
Khi mọi người đang rung động thì thân thể to lớn không tưởng của Lý Thất Dạ chậm rãi thu nhỏ lại, mặc dù nói “chậm rãi”, thế nhưng là so với thân hình to lớn của Lý Thất Dạ. Trên thực tế, quá trình này hết sức nhanh chóng.
Cuối cùng, thân thể của Lý Thất Dạ khôi phục lại hình dáng ban đầu. Lúc này, hắn thoạt nhìn vẫn bình thường như trước, giống như người qua đường A, người qua đường B trên đường phố.
Bởi vì vẻ ngoài bình thường như thế, nên khi thả hắn vào biển người mênh mông thì sẽ không có ai nhận ra hắn.
Thế nhưng, người trẻ tuổi bình thường này, mới vừa rồi đã tiêu diệt Ngũ Đại Thiên Khách, mà trước đó thì tiêu diệt Thập Đại Kim Cương, hủy diệt toàn bộ chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động.
Nam nhân như vậy, lúc này, còn có ai thấy hắn bình thường nữa chứ? Còn có ai dám nói hắn bình thường không gì đặc biệt nữa chứ?
Lúc này, rất nhiều người khi nhìn khuôn mặt bình thường của Lý Thất Dạ thì hơi run rẩy. Theo không ít người thấy rằng, khuôn mặt bình thường này của Lý Thất Dạ còn đáng sợ hơn cả khuôn mặt khiến chúng thần phẫn nộ.
Thậm chí có thể nói rằng, lúc này Lý Thất Dạ chỉ cần trừng mắt thôi thì đã có thể hù chết Chân Thần, hù nát lá gan của một tôn Chân Thần.
Sau khi Lý Thất Dạ trở lại Minh Lạc thành thì huyết quang trôi nổi quanh người hắn bắt đầu bốc cháy, chỉ nghe “xèo xèo xèo”, từng sợi huyết quang bị đốt thành tro bụi.
Những sợi huyết quang này vốn là của huyết kính, là giọt máu cực oán do vô số sinh mệnh tế luyện mà thành. Khi huyết quang này chui vào bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ thì nó bùng nổ ra sức mạnh khủng khiếp, điên cuồng phong ấn đại đạo của Lý Thất Dạ. Cũng bởi vì sức mạnh phong ấn cùng nguyền rủa này nên mới có thể thu nhỏ Lý Thất Dạ bằng con kiến.
Trên thực tế, giọt máu cực oán này căn bản không thể nào phong ấn đại đạo của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ là hứng khởi nhất thời, tự mình phong ấn đại đạo, hắn chỉ muốn đảo ngược sức mạnh phong ấn này mà thôi.
Cho nên khi hắn đảo ngược sức mạnh phong ấn thì thân thể hắn phóng lớn vô hạn, cuối cùng lớn tới mức không tưởng, căng nứt chúng thần quốc gia, toàn bộ chúng thần quốc gia bị thân thể to lớn vô song nghiền nát.
Cuối cùng, tất cả giọt máu cực oán bị Lý Thất Dạ đốt sạch sành sanh, không chừa lại bất kỳ dấu vết nào.
Sau khi tất cả giọt máu cực oán bị đốt sạch thì chỉ nghe “ông”, chỉ thấy từng hạt ánh sáng xuất hiện. Những hạt ánh sáng này đều tràn ngập hào quang, giống như được nổi lên từ địa ngục.
Sau khi hạt ánh sáng này xuất hiện thì chúng nó chậm rãi bay lên trời, giống như muốn bay vào thiên đường.
Nhìn từng hạt ánh sáng bay lên trên trời, bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau, trên những khuôn mặt này treo nụ cười giải thoát, giống như thoát khỏi địa ngục, đi đến thiên đường. Khuôn mặt tươi cười này thỏa mãn hơn bao giờ hết, giống như vừa thoát khỏi hắc ám tuyệt vọng.
– Mặc dù thế gian không có thiên đường, thế nhưng ta cũng siêu độ các ngươi một đoạn đường.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
Rất hiển nhiên, những hạt ánh sáng này chính là sinh bị cầm tù trong huyết hồ, bị tế luyện thành huyết kính. Lúc này tất cả bọn họ đều được Lý Thất Dạ siêu độ, lột bỏ tất cả oán hận, đi đến quang minh, đi lên trên trời.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người nín thở. Nhất thời, mọi người không biết nên nói gì mới phải. Nhìn vô số gương mặt treo nụ cười hạnh phúc này, không ai nói được ra lời, trong lòng không ít cảm thấy quang minh, nảy sinh cảm giác nhân từ bác ái.
Phải biết rằng mấy trăm vạn sinh mệnh này bị đám người Hươu Khách Ông sống sờ sờ tế luyện. Hôm nay Lý Thất Dạ siêu độ bọn họ, khiến cho mọi người cảm thấy lòng mang ưu tư.
– Công tử…
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Diệc Tuyết lệ rơi đầy mặt, nước mắt thấm ướt vạt áo của nàng. Ngay lúc này, trong mắt nàng không có một ai chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ cả. Trong lòng nàng, Lý Thất Dạ chính là chúa cứu thế, là người bảo vệ thế giới này.
Sau khi nhìn tất cả hạt sáng bay lên trên trời, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, nhìn tất cả mọi người ở đây, hời hợt nói chậm:
– Từ hôm nay trở đi, tất cả kẻ ngoại lai phải rút khỏi Minh Lạc thành, ai dám bước vào một bước, giết không tha!
Lý Thất Dạ nói câu này hết sức mạnh mẽ, không một ai được quyền chất vấn.
– Như vậy… như vậy… như vậy quá bá đạo rồi, Minh Lạc thành cũng không phải là nhà của ngươi…
Khi Lý Thất Dạ vừa dứt lời, có cường giả bất mãn với quyết định của Lý Thất Dạ, không khỏi kháng nghị.
“Phốc…”
Cường giả này còn chưa nói hết câu thì máu tươi tung tóe, Lý Thất Dạ chỉ hơi cong ngón tay thôi thì đã búng hắn thành sương máu rồi.
Tất cả mọi người vội vàng lùi lại, sắc mặt trắng tái.
Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, cũng không hề nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói:
– Đúng, ta bá đạo đấy, ta chính là bạo quân, ta không cần giảng đạo lý với người khác, ta nói cái gì thì phải nghe theo mà làm, lập tức chấp hành, không có bất kỳ chỗ thương lượng nào hết.
Chương 3779: Công Tử Cái Thế Vô Song (1)
Lý Thất Dạ nói hết sức lạnh lùng. Nghe vậy, tất cả mọi người run rẩy.
– Chúng ta đi thôi.
Lúc này, không ai dám nói chữ “không”.
– Rút lui thôi, đừng nên nán lại.
Lúc này, tất cả tu sĩ cường giả vội vàng rút lui, rất nhiều người chưa kịp tỉnh hồn đi chậm theo tiếng quát rút của trưởng bối.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Lý Thất Dạ, tất cả tu sĩ cường giả ngoại lai đều vội vàng rút khỏi Minh Lạc thành. Bất luận tu sĩ cường giả mạnh cách mấy, bất kể tu sĩ cường giả xuất thân bất phàm cách mấy thì lúc này cũng không dám không tuân theo mệnh lệnh của Lý Thất Dạ.
Ngay cả lão tổ cổ lão tự nhận mình mạnh hơn Ngũ Đại Thiên Khách, thế nhưng lúc này cũng không dám chống lại Lý Thất Dạ, không dám không tuân theo mệnh lệnh của Lý Thất Dạ, bọn họ đều ngoan ngoãn rút khỏi Minh Lạc thành.
Thập Đại Kim Cương, Ngũ Đại Thiên Khách chính là vết xe đổ, mạnh như bọn họ mà cũng tan thành mây khói. Khi bị Lý Thất Dạ đồ sát, những người từng đánh đâu thắng đó như bọn họ, chẳng phải cũng bị chém giết như heo chó hay sao.
Trải qua trận đồ sát Thập Đại Kim Cương cùng Ngũ Đại Thiên Khách, tất cả mọi người biết rằng, đệ nhất hung nhân không phải gọi không, cũng không phải là hư danh. Một khi chọc hắn, bất luận ngươi mạnh cỡ nào, bất luận ngươi xuất thân không tầm thường cỡ nào thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có một… chết!
Lúc này, tất cả tu sĩ cường giả đều sợ hãi bể mật, ngay cả tồn tại cấp bậc lão tổ khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì cũng cảm thấy hồi hộp, hai chân run lẩy bẩy.
Cho nên, lúc này, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lý Thất Dạ, tất cả tu sĩ cường giả ngoại lai đều rút lui như thủy triều, không một ai dám dừng lại, cũng không một ai dám đục nước béo cò lén lút trồn trong Minh Lạc thành.
Cho dù bọn họ không sợ chết thì cũng sợ liên lụy tông môn. Ngay cả Khách Minh, ngay cả Tàng Kim Động mà đệ nhất hung nhân cũng không lọt mắt thì tông môn của bọn họ có là cái gì? Một khi chọc giận đệ nhất hung nhân thì tông môn đạo thống của bọn họ sẽ tan thành tro bụi.
Trong thời gian ngắn, tất cả tu sĩ ngoại lại đều vội vàng rút lui ra khỏi Minh Lạc thành. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tất cả tu sĩ ngoại lai rút lui trống trơn, không còn bất kỳ tu sĩ ngoại lai nào dừng lại, cũng không có bất kỳ người nào dám ôm ý đồ xấu, bọn họ đều ngoan ngoãn rời đi, không dám ôm bất cứ ý đồ xấu nào hết.
Thậm chí có rất nhiều tu sĩ cường giả ngoại lai không chỉ rút lui ra khỏi Minh Lạc thành, mà còn rút lui ra rất xa thì mới đóng trại.
– Được rồi, bây giờ nên làm gì thì làm đó đi. Ở đây đã không còn nơi nào tránh nạn nữa, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài thành.
Lý Thất Dạ phủi tay, lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.
– Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…
Lúc này, cư dân bản địa Minh Lạc thành được cứu đều quỳ xuống đất, dập đầu với Lý Thất Dạ, cao giọng hô lên.
Lúc này, tất cả bình dân bách tính đều coi Lý Thất Dạ là vua Minh Lạc thành, vị vua chí cao vô thượng. Nếu như không có vị vua chí cao vô thượng Minh Lạc thành thì bọn họ đã bị chặt đầu, đã bị giết sạch rồi.
Lúc này, tất cả bình dân bách tính đều mang ơn Lý Thất Dạ, tất cả bình dân bách tính đều quỳ trên mặt đất, dập đầu Lý Thất Dạ hết lần này tới lần khác. Lý Thất Dạ không chỉ là ân nhân cứu mạng của bọn họ, mà còn là thần thủ hộ Minh Lạc thành, cũng là chúa cứu thế của Minh Lạc thành.
– Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…
Nhất thời, tiếng gào này vang khắp Minh Lạc thành, vang vọng lên bầu trời, con dân của Minh Lạc thành không ngừng gào lên khẩu hiệu này.
Lúc này, Lý Thất Dạ dừng chân lại, nhìn bình dân bách tính đang dập đầu, hắn lạnh nhạt nói:
– Xưng vương quá tục, gọi ta công tử đi.
Nói xong thì đi chậm rời khỏi.
– Công tử cái thế vô song…
Lúc này, Lâm Diệc Tuyết hét lớn.
– Công tử cái thế vô song…
Nhất thời, bách tính Minh Lạc thành cũng hét lớn, tiếng hét này vang vọng thiên địa.
Minh Lạc thành được cứu, đời sau Minh Lạc thành soạn ra một đoạn truyền kỳ, công tử cái thế vô song, câu nói này được truyền lưu mãi mãi.
Tất cả tu sĩ ngoại lai rút ra khỏi Minh Lạc thành, Minh lạc thành trở nên yên tĩnh rất nhiều.
Sau khi tất cả tu sĩ rút khỏi Minh Lạc thành thì vẫn không kiềm chế được mà nhìn về Minh Lạc thành, nhìn Minh Lạc thành đèn đuốc sáng trưng, mọi người chỉ có thể quan sát mà thôi.
Dù lúc này tất cả cửa thành của Minh Lạc thành không hề đóng kín, phòng ngự của Minh Lạc thành cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, thế nhưng không ai dám bước vào Minh Lạc thành nửa bước, ngay cả lén lút lẻn vào Minh Lạc thành thì cũng không dám.
Câu nói của Lý Thất Dạ chính là phòng ngự cường đại nhất của Minh Lạc thành. Sau khi hắn nói ra câu đó thì toàn bộ Minh Lạc thành đã trở thành cấm địa, mọi tu sĩ ngoại lai đều không thể bước vào, bằng không chính là tự tìm đường chết.
– Sau này, bất kể ở đâu, chỉ cần nhìn thấy đệ nhất hung nhân thì phải nhượng bộ lui binh.
Nhìn Minh Lạc thành an tĩnh, có trưởng bối căn dặn vãn bối của mình, lạnh lùng căn dặn:
– Nếu như có ai đắc tội đệ nhất hung nhân thì tự quỳ xuống chặt đầu nhận tội, đừng có liên lụy tông môn!
Trải qua trận đồ sát Thập Đại Kim Cương cùng Ngũ Đại Thiên Khách, tất cả mọi người ý thức được, một khi trở thành kẻ thù với đệ nhất hung nhân thì không thể thỏa hiệp, không thể đàm phán. Một khi đối địch với hắn thì chỉ có một kết quả… chết!
Có thể nói, không hề có bất kỳ thương lượng.
– Tiên thạch… xem ra lần này uổng công rồi.
Nhìn Minh Lạc thành trở thành cấm địa, không ai có thể đi vào, có cường giả thở dài.
Có một ít lão tổ suy đoán, tiên thạch chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong Minh Lạc thành. Bây giờ Minh Lạc thành trở thành cấm địa, như vậy cho dù tiên thạch cò xuất hiện thì cũng không ai chiếm được, trừ phi có người dám mạo hiểm đi vào Minh Lạc thành đoạt tiên thạch.
– Không vội, sẽ có cơ hội.
Có lão tổ bảo trì bình thản, nói chậm:
– Minh Lạc thành sẽ càng náo nhiệt hơn. Đệ nhất hung nhân giết Thập Đại Kim Cương cùng Ngũ Đại Thiên Khách, Hươu Khách Ông với Tứ Đại Bảo Vương sẽ không bỏ qua. Phải biết rằng, Tàng Kim Động với Khách Minh không phải thứ cho phép người ta khi dễ, bọn họ chắc chắn sẽ báo thù.
Chương 3780: Công Tử Cái Thế Vô Song (2)
-… Huống chi còn có ba cự đầu chưa ra tay nữa, như Mộc gia, như Lý gia, đặc biệt là Đoạn Ngọc Chân Đế, nàng tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện. Đến lúc đó, nếu như ba cự đầu cùng tới, như vậy Minh Lạc thành mới chính thức nổi phong vân.
Nói tới đây, ánh mắt của vị lão tổ này híp lại, dường như hắn có thể nhìn thấy thời khắc đó tới.
– Đệ nhất hung nhân rất cường đại, tuy nhiên, hắn có thể đỡ được một hai người, nhưng hắn có thể đỡ được tất cả cường giả sao? Cho dù hắn mạnh tới mức có thể đỡ được Tàng Kim Động, đỡ được Khách Minh, thế nhưng có thể đỡ được ba cự đầu sao? Lý gia Cổ Nhất Phi vẫn chưa ra tay, nếu như hắn ra tay thì không thể nói chừng.
Có lão tổ khác tán thành.
– Chúng ta bình tĩnh là được, chờ bão tố kéo tới, hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết được. Chỉ cần chúng ta bảo tồn thực lực thì tới lúc đó có thể đục nước béo cò.
Vị lão tổ này nói chậm.
Mặc kệ tu sĩ cường giả rút khỏi Minh Lạc thành ôm tâm tính như thế nào, mặc kệ bọn họ tính toán nhỏ nhặt như thế nào, thế nhưng, không một ai dám bước vào Minh Lạc thành nửa bước. Kể từ đó, toàn bộ Minh Lạc thành càng trở nên yên tĩnh.
– Đại ân của công tử, Minh Lạc thành đời đời kiếp kiếp ghi nhớ.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết dập đầu, cảm kích vô tận.
– Lui xuống đi.
Lý Thất Dạ hơi mở mắt, sau đó nhắm lại, nói:
– Bão tố sắp tới, hãy ở trong Minh Lạc thành, đừng ra ngoài.
– Chúng ta nhất định nghe lời công tử.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết lạy bái xong rồi mới chậm rãi lui xuống.
Cũng như Ngô Hữu Chính đã nói, Minh Lạc thành ghi nhớ đại ân đại đức của Lý Thất Dạ, đối với con dân còn sống của Minh Lạc thành, Lý Thất Dạ chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ, chính là chúa cứu thế của bọn họ.
Cho nên, ngày thứ hai, mỗi nhà trong Minh Lạc thành đều lập trường sinh bài cho Lý Thất Dạ, con dân của Minh Lạc thành đều cầu nguyện Lý Thất Dạ trường sinh.
Hơn nữa con dân Minh Lạc thành còn điêu khắc một tấm bia lớn ghi chép đại ân đại ức của Lý Thất Dạ đối với Minh Lạc thành.
Đồng thời, Sơ Thạch tông vốn đã rút lui khỏi Minh Lạc thành đã được Ngô Hữu Chính đón trở lại.
Có thể nói, lúc này không còn nơi nào an toàn hơn Minh Lạc thành nữa. Minh Lạc thành dưới sự che chở của Lý Thất Dạ an toàn hơn những nơi khác ở Thạch Vận đạo thống gấp trăm lần. Cũng chính vì vậy Ngô Hữu Chính mới đón các đệ tử Sơ Thạch tông rút lui trở lại.
Quay về mái nhà cũ của mình, đệ tử Sơ Thạch tông vui không gì bằng.
Khi Minh Lạc thành bắt đầu yên ổn thì một hôm, chỉ nghe một tiếng “ông”, một tấm đế kỳ vượt không bay đến, xẹt qua chân trời như một viên sao băng.
Cuối cùng, một tiếng “phanh” vang lên, tấm đế kỳ này cắm trên một trạm gác bên ngoài Minh Lạc thành.
– Có người đến.
Nhìn thấy tấm đế kỳ này vượt không bay đến, cắm trên trạm gác, không ít tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành bị kinh động.
Rất nhiều người nhìn qua, nhìn thấy trên đế kỳ thêu một chữ “Kiếm”, chữ “Kiếm” này phun ra đế uy, giống như một thanh đế kiếm rút ra khỏi vỏ, khiến người nhìn phải phát khiếp.
– Mộc Kiếm Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế muốn đến Thạch Vận đạo thống.
Nhìn thấy tấm đế kỳ này, tất cả mọi người đều biết ai đến.
– Mộc gia muốn đến.
Nhìn thấy tấm đế kỳ này, không ít người rối loạn. Minh Lạc thành náo nhiệt lâu như vậy, Mộc gia trong ba cự đầu cuối cùng cũng đã tới.
“Ông…”
Lúc này, tấm đế kỳ cắm trên trạm gác lưu chuyển pháp tắc Chân Đế, vô số pháp tắc Chân Đế buông xuống từ đế kỳ, nháy mắt phủ kín trạm gác.
“Ông”
Khi pháp tắc Chân Đế cắm rễ sâu vào trạm gác thì một cánh cửa mở ra.
Trong tiếng “ông” này, cánh cửa mở ra, bên trong cánh cửa hào quang dập dờn, mặc dù không ai bước ra, thế nhưng khi nhìn thấy bên trong cánh cửa đạo văn Chân Đế đan dệt, mọi người đều biết cánh cửa này dẫn thẳng tới Mộc gia.
“Đùng đùng đùng”
Khi đạo văn lít nha lít nhít bao trùm toàn bộ gò núi thì chỉ thấy từng tòa lầu cao, cổ điện đột ngột mọc lên.
Những tòa lầu cao, cổ điện này là đạo văn đan dệt với nhau. Khi lầu cao, cổ điện mọc lên thì chúng nó được pháp tắc Chân Đế cường đại gia trì, nhất thời những tòa lầu cao, cổ điện này có được sức mạnh Chân Đế cường đại vô song. Rất hiển nhiên, những tòa lầu cao, cổ điện này lúc này được lực lượng Chân Đế gia trì, nơi này lập tức trở thành đạo thổ của một vị Chân Đế.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người rùng mình. Mộc Kiếm Chân Đế còn chưa tới, hắn có thể ở Mộc gia, cũng có thể ở nơi xa xôi nào đó ở Đế Thống Giới.
Hắn chỉ ném ra một tấm đế kỳ cách tinh không vô ngần, tấm đế kỳ này xẹt qua chân trời, ghim chính xác ở bên ngoài Minh Lạc thành, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi.
Thế nhưng thông qua tấm đế kỳ này, Mộc Kiếm Chân Đế trực tiếp mở ra một cánh cửa bên ngoài Minh Lạc thành, chế tạo ra một đạo môn có thể nối liền Mộc gia tới Thạch Vận đạo thống.
Thần thông như thế, ngoại trừ Mộc Kiếm Chân Đế có bảo vật khó lường ra thì công lực của hắn cũng hết sức dọa người, thực lực cường đại tới mức khiến đông đảo Chân Thần bất hủ cảm thấy kiêng kỵ.
Đáng sợ nhất là, Mộc Kiếm Chân Đế còn chưa giá lâm thì pháp tắc đại đạo của hắn đã dựng đạo thổ ngay nơi này, để sức mạnh đại đạo tràn lan khắp mọi nơi, giống như hoa mọc đầy đất.
– Ngoài Chân Đế, đều là gỗ mục.audio coi am
Có Chân Thần bất hủ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thán.
Ngay cả Chân Thần bất hủ có thực lực tương đương Mộc Kiếm Chân Đế nhìn thấy cảnh tượng này cũng hết sức cảm khái.
Ngoài Chân Đế, đều là gỗ mục. Câu nói này không phải không có đạo lý. Thông thường khi đạt tới một độ cao nào đấy, Chân Đế thường mạnh hơn Chân Thần bất hủ, nhưng đương nhiên cũng phải nhìn cấp độ cụ thể nữa.
Dù sao, khi Chân Đế thành đế thì lập tức mở ra mười hai mệnh cung, điểm này Chân Thần cùng Chân Thần bất hủ không thể nào sánh bằng.
Khi Chân Thần đại cảnh mở ra mệnh cung thứ ba thì sẽ trở thành Chân Thần đăng thiên. Chân Thần nhất trọng thiên có ba mệnh cung, nhị trọng thiên có bốn mệnh cung, Chân Thần tam trọng thiên có năm mệnh cung… cứ thế mà suy.
Khi đạt tới Chân Thần cửu trọng thiên thì sẽ có mười một mệnh cung, nếu như lúc này mở ra mệnh cung thứ mười hai thì sẽ trở thành bất hủ.
Cá chép hóa rồng, hóa thành bất hủ. Một khi trở thành Chân Thần bất hủ thì sẽ mở ra thiên địa rộng lớn hơn.