Đế Bá Audio Podcast
Tập 752 [Chương 3756 đến Chương 3760]
❮ sautiếp ❯Chương 3756: Lột Da
– Hạt giống đâm hoa kết trái.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
– Ách…
Nghe vậy, Ngô Hữu Chính nhất thời sững sờ, rất lâu không nói ra lời.
Lý Thất Dạ ánh mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm viên đá nhỏ, cứ như viên đá nhỏ này cất giấu bí mật lớn như trời.
– Đã tới lúc tố nguyên rồi.
Lúc này, hai mắt Lý Thất Dạ lạnh căm, giống như vượt qua tuyên cổ.
Lúc này, chỉ thấy hai tay Lý Thất Dạ vạch ra một cái động, trong nháy mắt hư không xuất hiện một vòng xoáy đại đạo, vòng xoáy đại đạo này không lớn, chỉ cỡ chậu rửa mặt.
Bên trong vòng xoáy đại đạo có vô số đại đạo pháp tắc chen chúc, mặt khác vòng xoáy đại đạo này đang chuyển động cao tốc, dường như muốn phân giải tất cả mọi thứ, mọi đại đạo ảo diệu đều bị vòng xoáy đại đạo này phân giải.
Nhìn vòng xoáy đại đạo, Ngô Hữu Chính chóng mặt hoa mắt. Ngay khoảnh khắc này, hắn cảm thấy thân thể của mình bị vòng xoáy đại đạo hút vào.
Sau khi mình bị vòng xoáy đại đạo hút vào, bị xoay tròn cao tốc, thân thể của mình tan rã. Đây không chỉ thân thể của hắn tan rã, mà đại đạo hắn tu luyện cũng bị lột mất.
Tỉ như đại đạo hắn tu luyện, tỉ như một môn công pháp mà hắn tu luyện, tỉ như chiêu thức mà hắn tu luyện, bên trong vòng xoáy từng cái bị lột mất. Đại đạo, công pháp, chiêu thức, tất cả đều bị lột mất.
Nói cách khác, một khi sa vào vòng xoáy đại đạo này thì hắn không còn bí mật nào cả, tu luyện cả đời của hắn sẽ bị lột ra từng cái một, sẽ hiện ra trước mặt Lý Thất Dạ từng cái một.
Cảm giác này làm Ngô Hữu Chính khiếp sợ, không khỏi rùng mình, không dám nhìn nhiều, lập tức tránh sang một bên, hắn sợ mình bị vòng xoáy đại đạo hút vào.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ vứt viên đá nhỏ vào trong vòng xoáy đại đạo.
“Soạt”
Khi viên đá nhỏ vừa rơi vào vòng xoáy đại đạo thì tiếng nước vang lên, viên đá nhỏ này cứ như có sức mạnh khủng khiếp, lập tức nhấc lên sóng lớn. Dường như nó cũng ý thức được nguy hiểm, nên muốn giãy khỏi vòng xoáy đại đạo.
Nhìn thấy một màn này, Ngô Hữu Chính sợ hãi sững sờ, hết sức giật mình. Hắn không ngờ viên đá này lại giống như có sinh mệnh, khi nó cảm nhận thấy nguy hiểm thì bắt đầu trốn khỏi vòng xoáy đại đạo.
– Chẳng… chẳng lẽ đây thật là hạt giống được gieo vào trong cơ thể của bọn họ? Đây… đây là vật có sinh mệnh?
Nhìn thấy một màn này, Ngô Hữu Chính rùng mình.Nguồn truyện audio Podcast
Thử nghĩ mà xem, nếu như có thứ được gieo vào trong cơ thể của mình, hơn nữa còn lén lút ký sinh trong cơ thể của mình, đúng là kinh khủng biết mấy.
Ngô Hữu Chính giật mình, lúc này hắn mới ý thức được thứ này không phải là viên đá, mà như Lý Thất Dạ đã nói, nó là hạt giống, nó thật sự được gieo vào trong cơ thể của xác chết.
Bằng không thì xác chết làm sao lại sống lại, làm sao lại đánh lén người khác, e rằng là do hạt giống này điều khiển bọn họ làm những chuyện này, chứ không phải xác chết muốn làm như vậy.
Rất hiển nhiên, những xác chết này chỉ là túi da, thứ khống chế bọn chúng chính là những hạt giống này.
Mặc dù viên đá muốn trốn khỏi vòng xoáy đại đạo, thế nhưng bị sức mạnh tuyệt đối của Lý Thất Dạ trấn áp, cho dù nó mạnh cách mấy đi nữa thì cũng không thể nào trốn khỏi vòng xoáy đại đạo được.
Cho nên, sau khi viên đá rơi vào vòng xoáy đại đạo rồi thì chỉ có thể nhận lấy vận mệnh bị phân giải.
Chỉ nghe một cái “két”, viên đá như hét thảm. Chỉ thấy vòng xoáy đại đạo xoay tròn, nó bắt đầu phân rã, từ từ mài mòn.
Hạt giống thoạt nhìn giống như một viên đá nhỏ này bị mài mòn từng tấc một. Khi nó bị mài mòn từng tấc một, bột phấn bị mài hóa thành từng sợi hắc ám, những sợi hắc ám này bị vòng xoáy đại đạo xoay tròn cao tốc, bắt đầu tan rã.
Vào lúc này, hắc ám lộ ra bộ mặt thật của nó, là một sợi pháp tắc cực kỳ nhỏ bé, sợi pháp tắc này nhỏ tới mức mắt thường rất khó nhìn thấy. Sợi pháp tắc này đen nhánh, hết sức thâm áo, người khác không thể nào nhìn hiểu, khi lại gần sợi pháp tác này thì có một luồng khí tức tà ác phả vào mặt.
Vòng xoáy đại đạo xoay tròn cao tốc, viên đá từ từ mài mòn, bị phân giải từng tấc một. Khi viên đá này bị mài tới một mức độ thì bột phấn phát ra hào quang nhỏ yếu, hào quang nhỏ yếu này là những hạt sáng vô cùng nhỏ bé, hết sức yếu ớt, giống như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Mặc dù hạt sáng này rất yếu ớt, hơn nữa số lượng rất ít, thế nhưng lại thần thánh không nói nên lời, làm người ta có cảm giác như là tiên khí, chỉ cần chạm nhẹ vào hạt sáng thì ngươi sẽ thấy như chạm vào tiên khí.
– Đây… đây là cái gì?
Nhìn thấy hạt sáng này, Ngô Hữu Chính giật mình. Trước đó thứ phân giải được toàn là hắc ám, bây giờ lại phân giải ra hạt sáng thần thánh như thế, hoàn toàn không có liên quan tới hắc ám.
– Đây chính là sức mạnh của viên tiên thạch trong suy nghĩ của các ngươi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vòng xoáy đại đạo.
– Thật sự có tiên thạch sao?
Ngô Hữu Chính chấn động, nếu như dưới lòng đất Thạch Vận đạo thống thật sự có tiên thạch, như vậy rốt cuộc là tiên thạch như thế nào?
Lý Thất Dạ không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vòng xoáy đại đạo.
“Ba…”
Khi viên đá bị mài mòn sắp hết thì một luồng sức mạnh ập tới, vòng xoáy đại đạo bị đánh rung.
Lúc này, vòng xoáy đại đạo đã phân giải xong viên đá này, chỉ nghe một tiếng “tư” vang lên, chỉ thấy tất cả pháp tắc hắc ám trong vòng xoáy đại đạo ngưng tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một con quái vật, một con quái vật nhỏ xíu.
Con quái vật nhỏ xíu này thoạt nhìn chỉ lớn cỡ quả đấm, mình mẩy tối đen, hình dáng như một con bạch tuột nhỏ, thế nhưng xúc tu cùng thân thể của nó lại mọc đầy gai ngược.
– Đây… đây là thứ quỷ quái gì thế.
Nhìn con bạch tuộc nhỏ xíu này, Ngô Hữu Chính lập tức cảm nhận được khí tức tà ác, giật mình kêu lên. Khí tức tà ác này khiến hắn rùng mình, không khỏi lùi lại mấy bước.
– Đây không phải là cái thứ, mà là một sợi thần niệm yếu ớt.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm con bạch tuộc nhỏ xíu này, lạnh nhạt nói.
Trong chớp mắt, hai mắt Lý Thất Dạ rực sáng, giống như nến thần, nhìn xuyên tất cả mọi thứ. Ánh mắt đáng sợ nháy mắt khóa chặt bạch tuộtc
Bạch tuộc màu đen mặc dù nhìn rất khó, thế nhưng khi khí tức tà ác phả vào mặt, cảm nhận khí tức tà ác này, Ngô Hữu Chính run người, nội tâm rùng mình.
Chương 3757: Truy Tố Bản Nguyên
Ngô Hữu Chính dù sao cũng là Chân Thần đại cảnh, thực lực tạm coi không tầm thường, cũng đã từng nhìn thấy không ít hung nhân, cũng đã từng nhìn thấy một vài cường giả hung tàn. Thế nhưng bất kể người hung tàn cách mấy thì cũng không tà ác bằng con bạch tuộc màu đen này.
Có thể nói, khí tức tà ác tỏa ra từ con bạch tuộc màu đen này hết sức thuần túy, cứ như trời sinh nó là hắc ám, sống vì tà ác, mọi quang minh đều bị nó thôn phệ.
– Chi chi chi…
Sau khi con bạch tuộc màu đen xuất hiện thì gọi chi chi chi, dáng vẻ hết sức phẫn nộ, giương nanh múa vuốt, dáng vẻ như muốn công kích Lý Thất Dạ. Thế nhưng bị sức mạnh của Lý Thất Dạ trấn áp, nó chỉ phí công vô ích mà thôi.
– Tố nguyên cho ta…
Lý Thất Dạ không quan tâm bạch tuộc màu đen, hai mắt lóe lên hào quang khóa chặt con bạch tuộc này, còn bàn tay thì khóa chặt vòng xoáy đại đạo.
Chỉ nghe một cái “rào”, chỉ thấy vòng xoáy đại đạo nhấc lên sóng lớn. Ngay khoảnh khắc này, chỉ thấy vòng xoáy đại đạo xoáy nhanh hơn, trong nháy mắt, tốc độ xoáy tăng lên gấp mười lần.
“Chi…”
Bạch tuộc màu đen hét thảm, bị vòng xoáy đại đạo mạnh mẽ vô song xoáy, nó lập tức tan rã, bị tách thành từng sợi khí đen.
“Ba…”
Khi vòng xoáy đại đạo nghiền nát khí đen thì như thể dò tìm bản nguyên, không gian gợn nhẹ, sương đen xuất hiện. Vòng xoáy đại đạo xoay nhanh, sương mù màu đen lơ lửng, quanh quẩn một con bạch tuộc vô cùng to lớn.
Con bạch tuộc này to lớn không sao tưởng tượng nổi. Con bạch tuộc này chỉ cần duỗi nhẹ xúc tu thì có thể dễ dàng bóp nát một ngọn núi.
Con bạch tuộc vô cùng to lớn này phun ra khí tức hắc ám đáng sợ, khí tức hắc ám này như có thể lập tức nuốt chửng thiên địa, đưa hắc ám giáng lâm thế giới.
– Má ơi.
Con bạch tuộc to lớn này vừa xuất hiện, Ngô Hữu Chính giật mình kêu lên. Nhất là khí tức tà ác tỏa ra từ con bạch tuộc to lớn này càng khiến toàn thân hắn run rẩy, khiến hắn không dám nhìn thẳng.
– Đây chỉ mới là một hình chiếu mà thôi.
Khi Ngô Hữu Chính bị dọa run lẩy bẩy, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Ngô Hữu Chính mới nhìn kỹ, phát hiện đây không phải bạch tuộc hắc ám thật sự, nó chỉ là một cái bóng do pháp tắc hắc ám chiếu lên. Trên thực tế, con bạch tuộc nhỏ vừa rồi cũng chỉ là một hình chiếu mà thôi, cũng do pháp tắc hắc ám biến thành.
– Đây… đây chỉ mới là hình chiếu.
Sau khi nhìn thấy bạch tuộc to lớn, Ngô Hữu Chính rùng mình, hít lạnh một hơi. Đây chỉ mới là hình chiếu mà đã tỏa ra sức mạnh tà ác kinh khủng như thế rồi, nếu như chân thân giá lâm thì còn khủng khiếp như thế nào nữa.
Ngô Hữu Chính nghĩ tới đây, nội tâm rùng mình. Chẳng lẽ hắc thủ sau màn chính là con bạch tuộc này?
Lý Thất Dạ không quan tâm tới Ngô Hữu Chính, hai mắt khóa chặt con bạch tuộc hắc ám này, cuối cùng hai mắt phun ra kim quang, lạnh lùng nói:
– Cái ta muốn, không phải là chi tiết lặt vặt này, cái ta muốn là tìm hiểu bản nguyên thật sự! Trước mắt chẳng qua chỉ là râu ria mà thôi.
Vừa dứt lời, hai mắt của hắn trợn lên, chỉ nghe một tiếng “ông”, Lý Thất Dạ phát sáng. Vào lúc này, thân thể của hắn như dát kim quang, nhất là đôi mắt khi phun ra kim quang thì hết sức đáng sợ, cứ như có thể dung luyện mọi thứ, bất kỳ vật gì bị ánh mắt của hắn đảo qua thì sẽ bị luyện hóa ngay lập tức.
Ngô Hữu Chính hơi thót tim, không dám nhìn Lý Thất Dạ, cho dù ánh mắt của Lý Thất Dạ không trấn áp hắn, thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ khủng bố tuyệt luân, hắn không dám nhìn ánh mắt của Lý Thất Dạ, sợ khi vừa nhìn thì sẽ bị Lý Thất Dạ luyện hóa ngay lập tức.
“Tư…”
Vào lúc này, vòng xoáy đại đạo dừng lại, phong ấn bạch tuộc hắc ám.
“Phanh”
Bạch tuộc hắc ám vùng vẫy. Lúc này nó dường như biết Lý Thất Dạ muốn gây bất lợi với nó, thế nhưng, đã muộn rồi. Sau khi vòng xoáy đại đạo dừng lại thì nó bị trấn áp hoàn toàn, bất luận vùng vẫy như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, cũng chỉ uổng phí công sức mà thôi.
Lúc này Lý Thất Dạ giơ tay, ngón tay của hắn bắn ra từng sợi ánh sáng. Lúc này, Ngô Hữu Chính chỉ thấy từng sợi pháp tắc nhỏ bé màu vàng đang bơi lội ngay đầu ngón tay của Lý Thất Dạ.
Ngón tay của Lý Thất Dạ chậm rãi duỗi ra, sau đó điểm lên đầu của bạch tuộc hắc ám. Chỉ nghe một tiếng “xèo”, khi ngón tay của Lý Thất Dạ chạm vào đầu của bạch tuộc hắc ám thì ngón tay của hắn để lại một dấu ấn trên đầu bạch tuộc hắc ám.
Dấu ấn này không tài nào tiêu hủy, nháy mắt khóa chặt bản nguyên, bất kỳ thủ đoạn lẩn tránh nào, bất kỳ thủ đoạn ẩn tàng nào, đều vô dụng. Khi dấu ấn này của Lý Thất Dạ in ngay ở đó thì tất cả mọi thứ đều bị hắn khóa chặt, mặc sức hắn truy tố bản nguyên, thậm chí đào ra tổ tông mười tám đời của nó.
Chỉ nghe một tiếng “ông”, không gian hơi gợn sóng. Vào lúc này, pháp tắc màu vàng trên đầu ngón tay của Lý Thất Dạ lập tức chui vào đầu bạch tuộc hắc ám, pháp tắc màu vàng mảnh như sợi lông, sau khi chui vào đầu của bạch tuộc hắc ám thì không để lại bất kỳ vết tích nào.
“Xèo xèo xèo”
Pháp tắc màu vàng bắt đầu giăng lưới trong đầu bạch tuộc hắc ám, hơn nữa khi nó càng giăng thì càng diễn sinh ra nhiều pháp tắc.
Chỉ trong thời gian ngắn, cái đầu của bạch tuộc hắc ám toàn thân đen đúa vậy mà lại tỏa ra hào quang màu vàng. Pháp tắc màu vàng như lưới nhện giăng trong đầu của nó, cả cái đầu như biến thành màu vàng.
– Chi chi chi…
Lúc này, bạch tuộc hắc ám cảm nhận được nguy hiểm, liều mạng giãy dụa, thế nhưng bị dấu ấn của Lý Thất Dạ trấn áp, mọi sự giãy dụa của nó đều vô dụng.
Nhìn thấy một màn này, nhất là khi nhìn thấy pháp tắc màu vàng giăng lưới trong đầu bạch tuộc hắc ám, Ngô Hữu Chính lạnh người, lưng chảy mồ hôi ròng ròng.
Cho dù hắn không có kiến thức thì lúc này cũng biết Lý Thất Dạ muốn làm gì. Lý Thất Dạ muốn trói buộc ý thức của bạch tuộc hắc ám, cướp đoạt thức hải của nó, muốn tìm kiếm tin tức hữu dụng trong đầu nó, tìm kiếm bản nguyên của bạch tuộc hắc ám.
Thủ đoạn này, hắn chỉ nghe qua mà thôi. Có đồn đãi nói rằng, có người muốn cướp đoạt công pháp tuyệt thế của đại giáo nên đã khóa chặt thức hải của đối phương, đoạt xá đối phương.
Đương nhiên tỷ lệ thành công của thủ đoạn này rất thấp, bởi vì công pháp càng cường đại thì càng khó đoạt xá, rất dễ nổ tung.
“Ba…”
Vào lúc này, chỉ thấy ánh vàng xán lạn. Cái đầu của bạch tuộc hắc ám bị pháp tắc màu vàng lột bỏ, giống như vỏ cam, bị lột lật ngửa ra ngoài.
Chương 3758: Tử Thi Hắc Thạch (1)
– Truy tố bản nguyên…
Trong nháy mắt, hai mắt Lý Thất Dạ đanh lại, khống chế đại đạo, đảo loạn âm dương, ngược dòng thời gian, cố định tuyên cổ… Trong nháy mắt, tất cả những gì ảo diệu nhất thần bí nhất thế gian đều xuất hiện trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ.
“Ông”
Trong nháy mắt, cái đầu bị lột của bạch tuộc hắc ám vậy mà xuất hiện một vòng xoáy đại đạo, vòng xoáy đại đạo này như được sinh ra từ cái đầu của bạch tuộc hắc ám vậy.
Hơn nữa, vòng xoáy đại đạo này lại có màu vàng. Lúc này, vòng xoáy đại đạo màu vàng xoay nhanh, khi nó xoay nhanh thì thời gian hội tụ, vượt qua tuyên cổ.
Nhìn thấy vòng xoáy đại đạo màu vàng xoay nhanh, Ngô Hữu Chính cảm thấy trời đất quay cuồng. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình vượt qua từ thời đại này đến thời đại khác, chớp mắt quay về thời đại tuyên cổ vô cùng.
“Đùng…”
Chỉ trong thời gian ngắn, vòng xoáy màu vàng dừng lại, bên trong vòng xoáy màu vàng xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh này đen tuyền.
Hắc ám thuần túy nhất, tất cả ánh sáng đều không thể chạy khỏi lòng bàn tay của nó. Hắc ám này khiến người ta nhìn không thấy đáy, giống như thâm uyên sâu nhất thế gian.
Khi hư ảnh đen không cách nào tưởng tượng nổi xuất hiện, trong nháy mắt, sức mạnh khủng khiếp vô song tàn phá thiên địa, trấn áp chư thiên thần ma.
“Ba”
Khi hư ảnh vừa xuất hiện, Ngô Hữu Chính lập tức bị trấn áp, toàn thân nằm úp trên mặt đất, không thể động đậy, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Hư ảnh này quá kinh khủng. Đây chỉ là một hư ảnh hết sức mờ nhạt, thế nhưng nó đã bao trùm chúng thần chư đế, bao trùm thủy tổ. Dưới sự tà ác vô địch của nó, chư đế chúng thần chớp mắt bị hắc hóa.
Hư ảnh mờ nhạt này dường như sắp thức tỉnh, dường như phát hiện Lý Thất Dạ ngược dòng tìm hiểu bản nguyên. Chỉ nghe một tiếng “ba”, hư ảnh mờ nhạt vỡ vụn như bọt biển. Khi hư ảnh vỡ vụn thì vòng xoáy đại đạo cũng vỡ vụn theo, bạch tuộc hắc ám cũng vỡ vụn, tan thành mây khói, biến mất không còn tăm hơi, Lý Thất Dạ muốn ngưng đọng thời gian thêm lần nữa thì cũng không còn kịp.
Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều vỡ vụn, tan thành mây khói. Ngoại trừ không gian có hơi gợn sóng ra thì toàn bộ thiên địa trở nên yên tĩnh, dường như không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết.
Lý Thất Dạ không nói không rằng, mặt mày lạnh lùng, hai mắt lạnh căm.
Ngô Hữu Chính bị hù hỏng người, nằm rạp trên mặt đất, rất lâu không thể đứng dậy, toàn thân run rẩy, không có sức lực đứng dậy. Lúc này, hắn sợ đến nỗi mình mẩy ướt đẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khí tức kinh khủng vừa rồi đã để lại bóng ma mà đời này hắn không cách nào diệt được.
Lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi ngồi xuống ghế đại sư, nét mặt nghiêm túc, hồi lâu không nói.
– Không thể nào, đây chính là Tam Tiên Giới, không lẽ nào lại như vậy.
Lý Thất Dạ trầm mặc hồi lâu, thì thào rằng.
Qua hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói:
– Lão tặc thiên, đây là chuyện tốt mà ngươi làm sao? Cũng không phải.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của mình, nói:
– Nếu như là lão tặc thiên thì không cần phải đợi tới hôm nay, cũng không cần phải diệt thế. Nếu như cần thiết phải làm vậy thì cần gì phải dày vò như thế này chứ?
Nói tới đây, Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc, hai mắt thâm thúy, nhìn tinh không xa xôi. Hắn như nhìn thấu tuyên cổ, ánh mắt hết sức đáng sợ.
Vào lúc này, trong lòng Lý Thất Dạ tính toán đủ đường, đủ loại khả năng, mỗi loại khả năng đều hết sức khủng bố, nếu như ai đó biết được những khả năng này thì sợ rằng sẽ bị hù chết.
Sau khi tính toán đủ loại khả năng thì Lý Thất Dạ chọn ra một số tình huống có khả năng nhất, bắt đầu trầm mặc thật lâu.
– Mặc kệ nguyên nhân gì, mặc kệ khả năng gì, một khi là thật thì sẽ vạn kiếp bất phục. Tam Tiên Giới cũng được, Cửu Giới cũng được, Thập Tam Châu cũng được, không có bất kỳ cái gì có thể may mắn thoát khỏi, sẽ hoàn toàn luân hãm, hắc ám sẽ vĩnh hằng.
Lý Thất Dạ nói tới đây, không khỏi thở dài, nét mặt trịnh trọng.
Ngô Hữu Chính không biết có chuyện gì, thế nhưng từ nét mặt của Lý Thất Dạ, hắn biết có chuyện lớn tày trời sắp sửa phát sinh, thậm chí có thể nói rằng, trời sắp sụp xuống rồi.
Thử nghĩ mà xem, khi giết chết Thập Đại Kim Cương, hủy diệt đoàn chiến hạm, quát tháo Mộc gia, thì Lý Thất Dạ luôn hời hợt, không hề bận tâm. Có thể thấy được, ngay cả tồn tại mạnh như Mộc gia thì hắn cũng hết sức hời hợt, chỉ là giun dế trong mắt hắn mà thôi.
Thế nhưng lúc này nét mặt của hắn lại vô cùng nghiêm, đây là lần đầu tiên Ngô Hữu Chính nhìn thấy nét mặt này trên khuôn mặt của Lý Thất Dạ, khiến nội tâm Ngô Hữu Chính có dự cảm bất thường, khiến hắn cảm thấy bất an.
Ngô Hữu Chính vất vả khôi phục sức lực, bò dậy, đứng trước người Lý Thất Dạ, nói nhỏ:
– Công tử, sao rồi? Xảy… xảy ra chuyện gì rồi?
Ngô Hữu Chính biết, ngay cả Lý Thất Dạ cũng trịnh trọng như thế, như vậy có nghĩa chuyện này rất lớn, sức mạnh ít ỏi của mình không hề có ích, hắn chỉ có thể quan tâm hỏi han mà thôi.
– Nếu như thế giới hủy diệt thì ngươi muốn làm gì?
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói.
– Nếu như thế giới hủy diệt?
Ngô Hữu Chính ngẩn ngơ, đầu óc không theo kịp, sau đó nói:
– Thật sự sẽ hủy diệt sao?
Lý Thất Dạ không nói gì, chỉ nhìn hắn mà thôi.
Ngô Hữu Chính tỉnh táo lại, gãi gãi đầu. Hắn không nghĩ ngợi lung tung nữa, nói:
– Nếu như thế giới hủy diệt thì ta… ta… ta chỉ có thể cùng người nhà, cùng đệ tử tông môn ăn một bữa no bụng. Trước khi chết, mọi người đoàn tụ một bữa, ít nhất mọi người cũng không làm quỷ chết đói. Trước khi chết có thể ăn chung với nhau thì cũng là một loại hưởng thụ xa xỉ.
Nói đến đây, Ngô Hữu Chính cười khan, xoa xoa hai tay, ngại ngùng nói:
– Ta… ta đây là cách nghĩ của tiểu nhân vật… không… không có khát vọng lớn lao… để công tử chê cười rồi.
– Cách nghĩ này rất tốt.
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói:
– Ít nhất ngươi vẫn còn người để ăn chung, còn có người để tạm biệt, đây cũng là hạnh phúc.
– Vậy… vậy còn công tử?
Ngô Hữu Chính nhìn thấy nét mặt này của Lý Thất Dạ, không khỏi hỏi
thăm.
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, nhìn xa xôi, trầm mặc. Qua hồi lâu, cuối cùng hắn mới nói chậm:
– Chiến.
– Chiến…
Ngô Hữu Chính sững sốt, nhất thời không hiểu được ý nghĩa của chữ này.
– Chỉ có thể chiến, chỉ có thể chiến một trận đến cùng.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt, mặc dù hắn rất hời hợt, nói rất hời hợt, thế nhưng lại kiên định không đổi, không thể lay động.
Chương 3759: Tử Thi Hắc Thạch (2)
– Chiến một trận đến cùng!
Ngô Hữu Chính cẩn thận nhâm nhi câu nói này của Lý Thất Dạ, trong câu nói này, hắn cảm nhận được quyết tâm kiên định không đổi của Lý Thất Dạ.
– Công tử muốn cứu thế, là vĩ nhân đương thời, ta chỉ có thể kính ngưỡng.
Sau khi hoàn hồn, Ngô Hữu Chính khom người thật sâu, vái Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói:
– Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chưa từng muốn cứu thế, ta cũng không phải là chúa cứu thế.
– A…
Ngô Hữu Chính ngạc nhiên, cười khan một tiếng, nói:
– Vậy… vậy… vậy thì vì sao công tử lại muốn chiến đến cùng?
– Cho dù vạn kiếp bất phục thì cũng phải lộ ra nanh vuốt của mình!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Mặc kệ có là tồn tại như thế nào thì ta cũng muốn cày nát hắn, chơi chết hắn! Chỉ thế thôi.
Lý Thất Dạ bá đạo như vậy hung mãnh như vậy, khiến Ngô Hữu Chính trầm mặc. Đây là câu nói bá đạo nhất mà cuộc đời này hắn từng nghe, thế gian này không còn câu nói nào bá khí hơn thế nữa.
– Công tử đạo tâm kiên định, chúng ta không thể so bì. So với đạo tâm của công tử, chúng ta chỉ là sâu kiến mà thôi.
Ngô Hữu Chính cảm khái muôn phần.
Lý Thất Dạ chỉ hời hợt nhìn bầu trời bên ngoài.
– Công tử…
Ngô Hữu Chính gãi gãi đầu, nói:
– Nếu như công tử muốn chiến một trận đến cùng, trước khi chiến, công tử có từng nghĩ tới việc tạm biệt ai hay không, tỉ như, người bên cạnh công tử…
Nói tới đây, hắn cẩn thận nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn bên ngoài, nhìn bầu trời bên ngoài. Câu nói của Ngô Hữu Chính gợi lên cho hắn một chút tâm trạng, nếu như, khi hắn khởi hành, hắn sẽ tạm biệt với người khác chứ?
Người yêu hắn, người hắn yêu, người trung thành tuyệt đối với hắn, người đối với hắn đến chết cũng không thay đổi… thế gian có nhiều lắm. Vạn cổ tới nay, hắn tạm biệt bao nhiêu người như thế, lại đối mặt với bao nhiêu trường hợp như thế.
Sinh tử biệt ly, tạm biệt vĩnh viễn không gặp lại nhau. Cảnh tượng như thế, hắn trải qua nhiều lắm rồi. Không phải hắn không nhớ, mà chỉ là không muốn nhớ, tất cả những chuyện đó đều bị phủi bụi sâu trong trí nhớ.
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói:
– Có ta ở, chính là trời trong sáng sủa. Trận chiến của ta, chắc chắn càn quét vạn cổ. Ta xuất chinh, chắc chắn khải hoàn trở về! Đã như thế thì cớ sao phải tạm biệt, ngày khác gặp lại là được.
Bình thản, nhưng bá đạo vô song. Bên trong câu nói của Lý Thất Dã đã thể hiện quyết tâm kiên định, cũng thể hiện được niềm tin tất thắng của Lý Thất Dạ.
Ngô Hữu Chính nghe Lý Thất Dạ nói vậy, không khỏi ngơ ngác, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Hắn không tài nào tưởng tượng được cảnh tượng xuất chinh của Lý Thất Dạ sẽ như thế nào…
Xác chết đột nhiên xuất hiện bên trong Minh Lạc thành, dù dọa không ít người giật mình. Thế nhưng ngày thứ hai thì lại bắt đầu náo nhiệt.
– Bên trong xác chết có một viên hắc thạch, viên hắc thạch này có đại diệu dụng.
Ngày thứ hai, một tin tức kinh người bắt đầu lan truyền, hơn nữa còn truyền khắp mọi góc gách của Minh Lạc thành.
– Bên trong xác chết có hắc thạch? Hắc thạch này có diệu dụng gì?
Không ít tu sĩ nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên.
Hóa ra tối hôm qua khi xác chết náo loạn Minh Lạc thành, có lão tổ đạo thống bắt sống xác chết, bí mật nghiên cứu ảo diệu xác chết sống lại. Khi hắn nghiên cứu thì đã tìm hiểu được một chút mánh khóe.
Trên thực tế, không chỉ có một hai người bắt sống xác chết nghiên cứu. Xác chết có thể phục sinh là chuyện hết sức hấp dẫn lão tổ, không ít người kiềm không đặng mà đi nghiên cứu.
– Mài hắc thạch thành phấn hòa vào nước thì có thể tăng tiến công lực.
Có tu sĩ xuất thân đạo thống lớn nói ra ảo diệu.
– Thật?
Nghe vậy, không ít tu sĩ mừng rỡ như điên. Dù sao, đối với tu sĩ trong thiên hạ, ai mà không muốn gia tăng công lực của mình chứ?
– Là thật, thế nhưng chỉ có hiệu quả rõ ràng đối với đệ tử đạo hạnh yếu kém mà thôi, đối với cường giả thì hiệu quả rất yếu.
Tu sĩ xuất thân đạo thống lớn nói.
Rất hiển nhiên, đã có đạo thống lấy hắc thạch làm thí nghiệm, nên mới cho ra kết quả này.
Nghe vậy, rất nhiều người thất vọng. Dù sao thì tu sĩ đến Thạch Vận đạo thống, không có ai là kẻ yếu cả.
– Thế nhưng góp gió thành bão nha, một viên không có hiệu quả, thế nhưng nhiều viên thì sao?
Có người tìm được biện pháp, nói ngay.
Phương pháp này lập tức khơi thông suy nghĩ của mọi người, không ít người cảm thấy có đạo lý.
– Thành bắc phát hiện xác chết.
Ngay khi mọi người bàn về xác chết thì một lát sau, có người phát hiện xác chết mới.
– Giết nha.
Lúc này, vô số tu sĩ ùa về phương bắc, tiếng hò giết vang khắp thiên địa, xác chết vừa mới bò khỏi mặt đất còn chưa kịp đánh lén ai hết thì đã bị mọi người bao vây.
– Đừng hủy diệt nó sớm, lấy hắc thạch của nó, nhớ kỹ, lấy được hắc thạch của nó thì nó cũng xong đời luôn.
Có người đoạt xác chết, ai cũng muốn có được hắc thạch bên trong xác chết.
– Hẻm nam lại có xác chết.
Vừa ra tay thì lại có tin tức truyền tới.
– Giết.
Trong thời gian ngắn ngủi, tất cả tu sĩ điên cuồng lao tới hẻm nam.
Nhất thời, xác chết biến thành hàng bán chạy, ai ai cũng muốn cướp đoạt, không còn có ai sợ hãi xác chết nữa. Chỉ cần nghe thấy có xác chết xuất hiện thì hai mắt sẽ lập tức sáng lên.
– Có lão tổ thu mua hắc thạch giá cao, đừng tự sử dụng, mà hãy đem bán.
Cùng ngày, lại có tin tức truyền ra, có lão tổ đạo thống ra tay thu mua hắc thạch mà mọi người giành được.
– Lão tổ đã cường đại lắm rồi, hắc thạch này không có tác dụng với nữa, bọn họ giá cao thu mua hắc thạch để làm gì?
Không ít người nghe được tin tức này, cảm thấy khó hiểu.
– Trường sinh.
Có cường giả biết được huyền cơ, nói:
– Phải biết, xác chết có thể khởi tử hoàn sinh, đằng sau khẳng định cất giấu bí mật kinh thiên, thậm chí cất giấu bí mật trường sinh, có lão tổ nào mà không muốn trường sinh chứ?
– Cũng phải.
Nghe vậy, mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Trong vòng một đêm, xác chết không còn đáng sợ nữa, mà đã trở thành hàng bán chạy. Nếu như trước kia, khi xác chết xuất hiện có lẽ sẽ khiến người ta hét lên, khiến người ta sợ hãi.
Thì bây giờ sau khi xác chết xuất hiện thì người ta vẫn hét lên, thế nhưng đây không phải là tiếng hét sợ hãi, mà là tiếng hét hưng phấn.
Bởi vì chỉ cần xác chết xuất hiện thì cũng có nghĩa thần tài tới cửa, sắp sửa phát tài.
Cho nên, khi nghe nơi nào đó có xác chết xuất hiện thì vô số tu sĩ sáng mắt, lao tới ào ào, giống như lên cơn điên vậy.
Chương 3760: Người Chết Vì Tiền
Ban đầu xác chết không quý hiếm như vậy. Mặc dù mọi người đều biết rằng hắc thạch trong xác chết có thể tăng tiến công lực, thế nhưng đối với phần lớn cường giả thì tác dụng không hề lớn, bọn họ không hề cấp bách hắc thạch.
Thế nhưng khi có đạo thống giá cao thu mua hắc thạch thì thoáng cái thay đổi toàn bộ cục diện, hắc thạch bốc lửa, hơn nữa giá tiền liên tục tăng lên, nhất là có người cố tình cổ động, khiến cho giá cả hắc thạch tăng vọt.
– Nghe nói hắc thạch có liên quan rất lớn với tiên thạch.
Nhất thời, bên trong Minh Lạc thành có tin tức ngầm:
– Hắc thạch bên trong xác chết chính là mảnh vụn của tiên thạch. Cũng bởi vì xác chết nuốt mảnh vụn của tiên thạch cho nên mới khiến chúng chết rồi sống lại. Nghe đồn, viên tiên thạch này là do tiên nhân để lại, có thể trường sinh bất tử…
Khi tin tức ngầm này lan truyền thì Minh Lạc thành càng trở nên điên cuồng, những lão tổ đạo thống trước đó ôm thái độ bàng quan đều gia nhập đội ngũ tích trữ hắc thạch.
Chỉ cần dính líu tới ảo diệu trường sinh bất tử thì mọi lão tổ, mọi Chân Thần bất hủ lớn tuổi đều không thể bình tĩnh. Bọn họ gần như đã mục nát rồi, bọn họ khát vọng trường sinh hơn ai hết.
Cũng bởi vì có nhiều lão tổ đạo thống gia nhập đội ngũ tích trữ hắc thạch, cho nên giá cả hắc thạch trong vòng một đêm tăng mạnh, cao không hợp thói thường.
Có lợi ích thì sẽ có phân tranh, cho nên mỗi khi xác chết xuất hiện thì sẽ dẫn tới một hồi chiến đấu, sẽ dẫn tới không ít xung đột, không ít cường giả vì giành nhau hắc thạch mà ra tay đánh nhau.
Thậm chí bên trong Minh Lạc thành có tin tức ngầm nói rằng:
– Chỉ cần sử dụng đủ lượng hắc thạch thì có thể ích thọ duyên niên…
Nhất thời, đủ loại tin tức ngầm đồn khắp Minh Lạc thành. Tóm lại, xác chết ban đầu khiến người ta kinh dị hét lên, bây giờ lại khiến người ta hưng phấn hét lên.
Bên trong đồng điện, Lý Thất Dạ không hỏi thế sự, hắn nhắm mắt trầm tư, thần du thái hư. Khi Lý Thất Dạ nghe được tin tức hắc thạch có thể tăng tiến công lực, có thể ích thọ duyên niên thì mỉm cười, lạnh nhạt nói:
– Không biết sống chết, tới thời điểm thì bọn họ sẽ biết cái gì gọi là cá nằm trên thớt.
– Chẳng lẽ hắc thạch có độc?
Ngô Hữu Chính giật mình. Thế nhưng nhớ lại khí tức tà ác của hắc thạch, hắn cảm thấy cũng có khả năng lắm.
– Có độc hay không thì ta không biết.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Thế nhưng, có câu nói này nói không tệ, thứ này, đúng là bổ thật, đúng là có thể tăng tiến công lực, có thể ích thọ.
– Nó có di chứng như thế nào?
Ngô Hữu Chính cũng nghe được tin tức. Bây giờ một viên hắc thạch trên thị trường có giá trên trời, nếu như hắn đụng mặt một bộ xác chết thì hắn sẽ kiếm được một món hời.
– Ngươi câu cá, có cần mồi câu hay không?
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu chính, lạnh nhạt nói.
Ngô Hữu Chính giật mình, lập tức hiểu được ý của Lý Thất Dạ, khiếp sợ tái mặt, quát lớn lên:
– Ý của công tử là hắc thạch…
Nhớ lại lúc khi Lý Thất Dạ mài hắc thạch, nhớ lại khí tức tà ác khủng khiếp, Ngô Hữu Chính run người.
Lý Thất Dạ không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp.
Trong vòng một đêm xác chết trở nên vô cùng quý hiếm, hơn nữa xác chết còn trở nên cung không đủ cầu, cho nên khi có xác chết xuất hiện thì lập tức bị cường giả phân chia, những người khác không mò được chút lợi lộc nào.
Cũng không biết tại vì sao, có thể là do giết quá nhiều xác chết, có thể xác chết sợ hãi, cho nên xác chết xuất hiện trong Minh Lạc thành ngày càng ít, chưa quá hai ngày thì đã ít thấy bóng dáng của xác chết rồi.
– Ai, xem ra xác chết đã bị chúng ta giết sạch rồi.
Không ít người tìm kiếm hơn nửa ngày trời nhưng không tìm thấy xác chết nào, không khỏi than thở.
Mặc dù mọi người không tìm thấy xác chết, không ai có thu hoạch, nhưng mọi người chỉ biết than thở, hay phàn nàn đôi câu, chứ không biết nên làm gì hết.
Ngay khi mọi người cho rằng xác chết đã bị giết sạch, phong ba xác chết sắp trôi qua thì đột nhiên có người ra lệnh, nói:
– Bắt tất cả cư dân, tu sĩ Minh Lạc thành lại.
Mệnh lệnh vừa ra, chỉ nghe tiếng đóng cửa thành “két két két” vang lên, tất cả cư dân, tu sĩ Minh Lạc thành bị cường giả xua đuổi lại một chỗ rồi cầm tù.
– Các ngươi muốn làm gì, không có vương pháp sao.
Trong thời gian ngắn, cư dân cùng tu sĩ Minh Lạc thành bị cầm tù lại một chỗ, có một vài người muốn chạy trốn, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt, tất cả cư dân cùng tu sĩ Minh Lạc thành đều trở thành tù nhân, cho dù bọn họ muốn phản kháng thì cũng vô dụng, bởi vì tu sĩ của Minh Lạc thành thực lực có hạn, bọn họ căn bản không thể nào chống lại những cường giả này.
– Xảy ra chuyện gì thế?
Nhìn thấy có người đột nhiên đóng cửa thành, rất nhiều tu sĩ cường giả ngoại lai khó hiểu.
– Này, các ngươi làm việc quá bá đạo rồi.
Có tu sĩ cường giả ngoại lai nhìn thấy có người lùng bắt cư dân cùng tu sĩ Minh lạc thành, không kiềm được mà lên tiếng trượng nghĩa.
Dù sao thì Minh Lạc thành cũng là của những cư dân cùng tu sĩ này, bọn họ chỉ là khách, lùng bắt người ta như thế, không khỏi có hơi quá mức.
– Hừ, sao hả, có ý kiến chăng?
Những người lùng bắt cư dân, tu sĩ Minh Lạc thành cũng không phải là người hiền lành, lập tức trừng người nọ, báo ra chỗ dựa của mình.
– Khách Minh làm việc, đừng nhiều chuyện.
Đối phương nói lạnh lùng, thái độ kiêu căng.
– Ngươi…audio coi am
Tu sĩ lên tiếng trượng nghĩa giận dữ, thế nhưng đồng bọn của hắn lập tức kéo hắn đi.
Sau khi những cường giả nọ đi xa thì đồng bọn của hắn mới nhắc nhở hắn:
– Đừng chọc Khách Minh thì hơn, để tránh rước họa sát thân. Khách Minh cũng không phải dễ trêu, mặc dù bọn họ không hoành hành bá đạo như Tàng Kim Động, không phách lối như Tàng Kim Động, thế nhưng một khi ra tay thì hết sức kinh khủng, bọn họ sẽ lấy thế đánh không kịp bưng tai tiêu diệt kẻ thù của mình.
Tu sĩ có lòng trượng nghĩa mặc dù căm giận bất bình, thế nhưng tình hình khó khăn, hắn không có biện pháp gì cả. Nói thật, hắn thật sự không thể trêu Khách Minh, ngay cả môn phái cường đại nhất trong đạo thống của hắn cũng không dám trêu chọc.
Ngay khi người của Khách Minh bốn phía bắt giữ cư dân, tu sĩ Minh Lạc thành thì có tin tức ngầm lan truyền:
– Ngày mai Khách Minh muốn hành hình ngay cửa, sẽ rất náo nhiệt.
– Hành hình, tại sao phải hành hình cư dân, tu sĩ Minh Lạc thành? Bọn họ nhỏ yếu như thế, không thể nào trêu chọc Khách Minh được.
Có người tò mò.